1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Truyện ngắn] Chàng trai ở trong hoa hướng dương - Ức Cẩm

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chàng trai ở trong hoa hướng dương

      [​IMG]

      Tác giả: Ức Cẩm

      Độ dài: 12 chương
      Thể loại: Truyện ngắn, đại, huyễn tưởng, SE
      Nguồn: Tấn Giang
      Edit: Huyềnpluss
      Email: [email protected]


      Văn án:
      Mùa xuân, La Tiểu Sanh gieo xuống hạt giống. Đến mùa hè, thu hoạch được chàng trai.

      Lời tác giả: Tôi chưa từng nghĩ tới chỉ ngẫu hứng viết truyện ngắn, lại khiến nhiều bạn đọc nhớ mãi quên như vậy, cảm ơn mọi người đồng hành cùng tôi, cảm ơn ~


      Last edited: 23/5/16
      Ốc sên tìm chỗ trú mưahganh thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chàng trai ở trong hoa hướng dương - Ức Cẩm

      Chương 1:


      Trời tháng hai, cơn gió thoáng lướt qua, tiết trời dần ấm, trong khí thoang thoảng mùi hương của cỏ.

      La Tiểu Sanh bước dọc theo con đường quanh co bên bờ ruộng, bước chân lảo đảo, chỉ vì hơn hai giờ lắc lư xe, mà còn bởi vì tối hôm qua uống say.

      Tối hôm qua là ngày vui của Tần Phong và Giang Vân, đến, ngồi ở góc khuất.

      Từ năm nhất đại học cho đến bây giờ, La Tiểu Sanh thầm mến chàng trai này trọn vẹn năm năm rồi, cho rằng vẫn mãi có thể thầm lặng ấy như vậy, giống như trong phim cho chúng ta biết: Thầm mến cũng là loại say đắm, so ra vĩnh viễn lo thất tình.

      Nhưng mà, La Tiểu Sanh lại phát mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi!

      Khi lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ kề vai cùng nhau, khi tận mắt nhìn thấy bọn họ tay trong tay, khi vô tình gặp lúc hai người họ ôm hôn nhau cuồng nhiệt, trái tim lại đau quặn thắt.

      mới phát , ra thầm mến cũng có thể thất tình.

      Nếu đời người là vở kịch, cuộc đời La Tiểu Sanh nhất định là vở hài kịch hoang đường! Người bạn thân nhất và người đàn ông mình nhất tiến tới với nhau, hơn nữa người trung gian còn là mình, ngờ, chính mình lại đụng phải cái tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết này, chuyện này đúng là máu chó mà!

      Nghĩ tới đây, La Tiểu Sanh càng thấy tức ngực, nhân lúc hai người họ còn chưa phát ra mình, tìm cớ, chạy ra khỏi buổi tiệc.

      Đêm đầu xuân, cơn gió mang theo cảm giác mát rượi, đập vào mặt, thổi tan những lúng túng của La Tiểu Sanh khi chạy , nhưng lại thổi tan được những buồn phiền tích tụ trong lồng ngực kia.

      lẻ loi trơ trọi bước đường cái, ánh đèn nê ông loé lên phải vì , những linh hồn nô đuổi vui cười cũng liên quan đến , ngay cả ánh trăng cao kia cũng chiếu được tới đáy lòng .

      bước có mục đích, vô thức vào hẻm , ở đó có quán cơm, đông lắm. vào, chọn góc ngồi xuống, hỏi bà chủ hai nghe bia. uống bia, nhưng hôm nay rất muốn được say lần.

      " ơi?" giọng trầm thấp vang lên bên tai, uống đến hơi mơ màng rồi, quay đầu hướng theo nơi phát ra giọng kia, ông lão lưng gù run rẩy đứng cạnh mình.

      "Có chuyện gì?"

      "Cháu muốn mua hạt giống hoa hướng dương ?"

      "Gì cơ?"

      "Xin hỏi cháu có muốn mua hạt giống hoa hướng dương hay ?" Giọng của ông lão vẫn như trước nhanh chậm, chỉ là giơ gói giấy trong tay lên quơ quơ, bây giờ La Tiểu Sanh mới nghe .

      ra là ăn xin.

      có thói quen quy hết những kiểu người này về dạng ăn mày, có ai lại hơn nửa đêm ở nơi này đến gạ người ta mua hạt giống hoa chứ? Trừ phi đó là kẻ ăn mày.

      "Thực xin lỗi, tôi cần." La Tiểu Sanh lắc đầu, lại rót thêm bia, chất lỏng đắng chát theo yết hầu chảy vào trong dạ dày, mang luôn vị đắng chát đó thấm vào trong nội tâm.

      " , cân nhắc lại lần nữa ?"

      Đến lúc La Tiểu Sanh quay đầu lại, ông lão vẫn chưa , chẳng khác gì pho tượng đứng bên người , trong tay cầm cái bọc giấy kia, đứng nhúc nhích, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm La Tiểu Sanh.

      Bỗng nhiên trong nảy sinh lòng trắc , trễ như vậy, ông lão già khụm còn phải ra ngoài ăn xin...

      Dù sao La Tiểu Sanh cũng là người mềm lòng, "Được rồi, bao nhiêu tiền?"

      "Năm mươi nhân dân tệ."

      "Cái gì? gói hạt giống mà đòi những năm mươi nhân dân tệ? Ông ăn cướp sao?" La Tiểu Sanh kêu lên kinh ngạc.

      " , đây phải gói hạt giống hoa hướng dương bình thường đâu, đây là gói hạt giống thần kỳ." Ông lão chậm rãi , tí bối rối nào.

      "Hạt giống thần kỳ? Nó có thể cho ra tiền sao?"

      "Nếu thứ trong lòng cháu muốn nhất chính là tiền, nó có thể cho ra tiền." Giọng điệu ông lão cực kì nghiêm túc.

      La Tiểu Sanh bật cười, "Ý của ông là tôi muốn cái gì, nó biến ra cái đó phải ?"

      "Đúng vậy!" Ông lão trịnh trọng gật đầu.

      "Đừng có giỡn..." La Tiểu Sanh bất đắc dĩ lắc đầu, "Nếu tôi muốn người đàn ông sao? Nó có thể biến ra được ?"

      "Nếu cháu thực muốn điều đó, nó có thể cho ra!"

      Nực cười ơi nực cười!

      Bây giờ Lục Tiểu Sanh hiểu rồi, ông già kia đâu phải ăn mày, ràng là người điên.

      quay đầu lại, tiếp tục uống bia mình, mặc kệ ông già đó.

      uống chai lại chai, cho đến khi bàn chất đầy vỏ bia rỗng, vẫn còn cảm thấy buồn bực.

      ngẩng đầu, muốn gọi bà chủ cho thêm hai chai nữa, bỗng chốc sững sờ, ông lão vẫn đứng cách đó xa, trong tay vẫn như cũ giữ cái bọc giấy kia, nhìn chằm chằm chớp mắt, tựa như nhìn thấu cả lòng .

      Trong thoáng chốc, đột nhiên cảm thấy chột dạ, tiếp theo cảm giác giác tội lỗi khó hiểu dâng lên.

      Dù đối phương là người điên, nhưng dù sao đó cũng là người già, cứ để mặc ông đứng đấy cũng được.

      "Ông lại đây." quay về phía ông lão vẫy vẫy tay, ánh mắt mơ màng, "Tôi mua, năm mươi tiền đúng ?" lục trong túi rất lâu, cuối cùng lấy ra tờ năm mươi nhân dân tệ mới tinh, "Đây! Năm mươi tiền."

      Ông lão nhận lấy tiền, sau đó nhét cái gói giấy vẫn giữ khư khư nãy giờ vào trong tay , " bé, hy vọng cháu có thể trồng ra thứ cháu muốn." Ông lão xong, rồi chậm rãi xoay người rời .

      Mình nhất định là điên rồi! La Tiểu Sanh tự với chính mình, tự nhiên hoang phí năm mươi nhân dân tệ mua gói hạt giống, đây chính là những đồng tiền vất vả vẽ tranh bán mới có được!

      Thôi quên . Đêm nay cái gì chẳng bình thường, từ lúc quyết định tham gia hôn lễ của Tần Phong, còn bình thường nữa rồi, so với việc ngu ngốc tác hợp cho Tần Phong với Giang Vân, phí năm mươi nhân dân tệ mua gói hạt giống cũng là gì. tự an ủi mình như vậy, tiện tay bỏ cái gói giấy vào trong túi da, sau đó lại tiếp tục say sưa...

      La Tiểu Sanh nhớ làm thế nào ra khỏi cửa hàng đó, dù sao đợi dến khi ý thức của tỉnh táo hơn chút, nằm trong căn hộ của mình rồi, đầu tóc tán loạn, quần áo chỉnh tề, cả người toàn mùi rượu.

      "La Tiểu Sanh! Mày là đồ nhát gan!" hét to với người trong gương, cũng muốn khóc trận cỡ nào! Thế nhưng khóc nổi, từ đến lớn, La Tiểu Sanh hề thấy mình là đứa trẻ kiên cường, nhu nhược, nhát gan, hay do dự, nhưng chưa từng khóc. phải vì muốn, mà là vì cho tới giờ cũng biết phải làm sao mới có thể khóc. Thậm chí nhiều lúc còn hoài nghi chính mình có tuyến nước mắt.

      "Ông trời ơi! Tại sao ông hết lần này tới lần khác đối xử bất công với tôi như vậy? Tại sao?" quay ra phía ngoài cửa sổ hét to, phía dưới là thành thị người xe nườm nượp, tiếng còi xe át cả tiếng hét của .

      "Đến cũng cho tôi à..." Đôi mắt dần ảm đạm.

      Từ khi tốt nghiệp đại học cho đến giờ, đủ xui xẻo rồi, tìm được việc, tranh cũng bán được, cuối cùng ngay cả trụ cột tinh thần duy nhất là Tần Phong cũng kết hôn, biết đời này còn ai xui xẻo hơn ?

      "Về quê cho khuây khỏa !" Đây là những lời người bạn thân Sở Sở với .

      La Tiểu Sanh chấp nhận đề nghị của cổ, cái thành phố này cần , vậy .

      Là trốn tránh sao? La Tiểu Sanh được, dù sao cứ như vậy leo lên chuyến xe buýt duy nhất quay về quê, lắc lư bước con đường đất nhiều năm qua.

      mang bên người túi hành lý đơn giản, còn có cái bàn vẽ theo suốt năm năm qua.

      Căn nhà ở quê là bà ngoại qua đời để lại cho , lúc còn sống bà ngoại rất thương đứa cháu này, tuổi thơ của cũng trải qua ở đây. Về sau, theo cha mẹ đến nội thành, sau đó vì việ công tác của cha, cả nhà lại chuyển đến ngoại thành. ở đó học hết tiểu học, trung học, thi xong đại học mới mình quay về đây.

      Lúc mới tới thường xuyên ghé thăm bà ngoại, nhưng bà già rồi, đợi La Tiểu Sanh lớn thêm ba tuổi , để lại khối tài sản duy nhất này lại cho .

      La Tiểu Sanh bước từng bước con đường ruộng, bây giờ là mùa lúa nảy mầm (*), đây là nơi thân thuộc nhất tuổi ấu thơ của , nơi đây còn lưu lại hơi thở của bà ngoại, ngẩng đầu hít sâu khí trong lành của vùng thôn quê, hướng về vầng thái dương nhu hòa hé ra khuôn mặt rạng rỡ.

      La Tiểu Sanh, mày phải làm lại từ đầu! tự với chính mình.



      (*Vụ lúa chiêm gieo mạ đầu tháng Chạp (tháng 12 ), sau 20 ngày cấy mạ, tháng 5 là đến mùa gặt)

      HP: Lúa giống được gieo vào khoảng ruộng (gieo mạ), khi nảy mầm cấy mạ non vào thửa ruộng, hạt lúa còn cây, khi thu hoạch ta gọi là hạt thóc, xay thóc ra sạch vỏ được hạt gạo, hạt gạo nấu lên là cơm chúng ta ăn hàng ngày :))
      Last edited: 24/4/16
      Mai Trinhhganh thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 2:

      Chiếc chìa khóa đồng, phía dường như còn lưu lại hơi ấm của bà ngoại, La Tiểu Sanh cẩn thận từng li từng tí cầm lấy nó, tra vào ổ khóa. Cánh cửa sắt nhiều năm chưa tu sửa, lớp sơn đỏ bong tróc ra từng mảng, rỉ sắt từ mép ngoài loen rộng ra, nhìn có chút thần bí.

      Theo tiếng két vang lên, cửa từ từ mở ra, đập vào mắt La Tiểu Sanh đầu tiên là chiếc ghế dựa cũ kỹ dưới giàn nho bày trong góc sân , nó lung lay sắp đổ rồi. Đó là ghế nằm bà ngoại thích nhất, còn nhớ, mùa hè vừa ăn cơm tối xong, bà ngoại thường ngồi ghế hóng mát, bên nhàng phe phẩy cây quạt quạt cho , bên kể chuyện xưa cho nghe, trong ấn tượng của , giọng kể của của bà luôn làm có cảm giác an lòng...

      tới nơi này để giải toả tâm tình, vậy mà cứ kiềm được nhớ lại những kỉ niệm đẹp ngày xưa, mang theo thương cảm nhàn nhạt, La Tiểu Sanh vội rời ánh mắt , mang hành lý tiến vào trong phòng.

      Sau cánh cửa gỗ, gian căn phòng xưa cũ, giống như cái hộp để lâu bị bụi phủ kín, bỗng nhiên mở ra, có thể nhìn thấy những hạt bụi li ti bay bay, như là hoan nghênh đến.

      La Tiểu Sanh buông hành lý xuống, bước nhanh vào trong mở các cánh cửa ra, lần cuối cùng tới đây là chuyện của năm rưỡi trước, bây giờ trông lại, mặt bàn, tủ gỗ đều tích tầng bụi dày, trong góc phòng giăng đầy mạng nhện mang vẻ u ám, tia sáng mặt trời chiếu vào, thậm chí có thể nhìn thấy hạt bụi bay xuyên qua lớp mạng nhện.

      Phòng ngoài còn dễ quét dọn, phòng trong với gác xép mới gọi là phiền toái, những dồ dùng cũ trong nhà phải chuyển ra hết mới quét dọn được, hơn nữa tính La Tiểu Sanh từ chậm chạp, vừa dọn dẹp vừa hoài niệm, nếu gặp phải đồ chơi ngày bé còn có thể loay hoay với nó cực lâu. Đến lúc dọn dẹp xong xuôi cả căn nhà, mặt trời xuống núi.

      "Mệt chết được!" đặt mông ngồi xuống ghế, chợt cảm thấy đói bụng. Nhớ tới trong túi xách còn gói bánh quy buổi sáng ăn thừa, vội tìm, nhưng lục mãi thấy.

      Vì vậy rất tự nhiên đổ mọi thứ trong túi ra.

      Ánh mắt chợt liếc tới gói giấy màu trắng, "Đây là?" La Tiểu Sanh cầm lấy gói giấy, suy nghĩ cả buổi mới ngộ ra, đây phải gói hạt giống đêm đó bỏ năm mươi nhân dân tệ ra mua sao? Nghĩ đến đây, La Tiểu Sanh lại bắt đầu đau lòng.

      phải người keo kiệt, nhưng cũng giàu có gì. Đặc biệt là sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, thân mình đến thành thị này, cuộc sống lại càng túng khó. Nhớ năm đó nghe cha mẹ khuyên bảo, lúc cố ý lựa chọn con đường này có bao nhiêu hăng hái! Giống như bao thiếu niên khác, trong đầu đều là mộng tưởng về những điều tốt đẹp.

      Song nhiều năm trôi qua, từ giấc mơ trở thành đại họa sĩ như Van Gốc, Monet, đến tại trở thành thất nghiệp chỉ cần bán được bức họa là thấy thoả mãn, số phận đúng là trêu ngươi người khác.

      Thở dài hơi, La Tiểu Sanh bắt đầu mở cái gói giấy trị giá năm mươi tiền kia ra.

      lớp, hai lớp, lớp thứ ba ...

      Đến khi lớp giấy cuối cùng được mở ra, La Tiểu Sanh bỗng muốn cười lớn, hạt giống hoa hướng dương nằm trơ trọi giữa tầng tầng lớp lớp giấy gói, đúng là muốn làm cho người ta cảm giác hoan hỉ.

      Bỏ năm mươi tiền mới chỉ mua được hạt giống hoa hướng dương, vừa bực mình vừa buồn cười, còn có cảm giác khóc ra nước mắt, tóm lại tâm tình cực kì phức tạp.

      La Tiểu Sanh, mày nhìn qua nhất định rất thiện lương, cho nên cũng dễ lừa gạt! tự an ủi bản thân, tiện tay ném luôn đống giấy gói cùng cả hạt hoa hướng dương vào trong cái hốt rác gần đó.

      Nhưng lát sau, lại hối hận, dầu gì cũng tốn năm mươi tiền rồi, ném phải cũng là ném luôn năm mươi tiền ư? đáng, vì vậy ngồi xổm người xuống, lấy hạt hướng dương từ cái hốt rác ra, bỏ vào trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ.

      Chỉ thấy viên hạt giống hoa kia, nằm trong lòng bàn tay, tròn dẹp, giống như đứa bé. Cái ý niệm kỳ quái này làm thấy nực cười, liền chọc ghẹo mà với hạt giống hoa kia, "Tao gieo mày vào trong đất, mày phải nở hoa đó! Bằng , năm mươi tiền của tao đúng là nước đổ lá khoai rồi!" xong, cầm hạt giống đứng lên, vào trong sân, trong ánh chiều dương nhìn trúng khoảng đất khá thích hợp ở góc tây bắc của sân.

      đào đất, thả hạt giống vào trong, sau đó cẩn thẩn lấp , rồi lại cầm cái xẻng san đất cho bằng phẳng. Ngẫm lại còn thấy thiếu chút gì đó, mới nhặt vài hòn đá đặt xung quanh, làm vòng tròn , trông như bồn hoa vậy.

      "Thấy sao nào? Xứng với giá trị năm mươi tiền của mày rồi chứ?" cảm thấy thỏa mãn, phủi bụi người rồi bước vào phòng.

      Đêm hôm đó, cơn mưa tí tách tí tách rơi xuống, La Tiểu Sanh nằm giường trằn trọc ngủ được.

      nghe thấy, ngoài phòng, hạt mưa rơi đánh vào mái ngói ngoài hiên, mang tiết tấu nhịp nhàng, như muốn đem cái rét lạnh còn sót lại của mùa đông từ trong vách tường đánh ...
      Last edited: 25/4/16
      Mai Trinhhganh thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 3:

      Thời gian cứ như vậy ngày lại ngày trôi qua, vài ngày đầu, La Tiểu Sanh còn kiên trì đều đặn mỗi ngày tưới nước cho hạt giống năm mươi nhân dân tệ kia, về sau bắt đầu vẽ cảnh thực, những cảnh vật quen thuộc của nông thôn, dần dần quên mất chuyện hạt giống kia.

      Ở nông thôn, sắc xuân mỗi ngày rệt, loại cảm giác mộc mạc tươi mát này, đặc biệt đối với loại người quen ngây ngốc trong thành thị như La Tiểu Sanh mà , nó tựa như đôi bàn tay mát rượi an ủi nội tâm nôn nóng của , bắt đầu thử quên Tần Phong.

      Nhưng ai cũng biết muốn quên đoạn tình cảm kéo dài suốt năm năm có bao nhiêu khó khăn, mỗi đêm dài thanh vắng, vẫn nhịn được nhớ tới Tần Phong, nhớ tới đối tốt với , nhớ tới như người em tốt cùng nhau vượt qua những năm tháng kia, trong nội tâm khỏi sinh ra nhiều cảm thán. Nếu như khi đó lừa gạt Tần Phong để nhận ra điểm tốt của Giang Vân sao? Nếu như khi đó chính mình chủ động hơn chút thế nào? Nếu như khi đó...

      Nhưng trong vòng quay của vận mệnh có hai từ nếu như, nó xoay là xoay, cho nên những gì còn sót lại của mùa đông cũng triệt để qua . Hoa nở đỏ thắm, lá non xanh biếc, mùa xuân chính thức đến rồi.

      Buổi sáng hôm nay, như thường lệ mới sáng sớm La Tiểu Sanh rời giường.

      có thói quen dậy sớm, phải muốn ngủ tiếp, chẳng qua vì lúc còn học đại học, hay lấy cớ bản thân thức dậy sớm, thuận tiện giúp Tần Phong mang bữa sáng mà thôi. Dần dà, việc này thành thói quen sửa được.

      ngày đẹp trời, vừa đẩy cửa ra, đập vào mặt chính là mùi thơm hoa cỏ dại trong khoảnh sân , sân này quanh năm có người chăm sóc, góc tường, trong khe đá đều phủ kín rêu xanh, chi khoảng đất trống hai bên con đường đá, mọc lên ít loại cây dại, nền cỏ xanh biếc điểm xuyến vài bông hoa , trắng vàng có, hồng tím có, nhìn khá thú vị.

      La Tiểu Sanh vui sướng, chân sáo nhảy ra cửa, ngồi xổm xuống, ngắm nhìn những loài hoa dại điểm sắc hương cho khoảnh sân.

      Nếu nhìn kĩ, ngọn cỏ còn vương những hạt sương li ti, ánh mặt trời chiếu vào, dường như hạt nước nho kia chứa đựng cả thế giới lung linh.

      chợt nhớ tới bài thơ:

      Khi em đứng cầu ngắm cảnh,

      Người ngắm cảnh lầu ngắm em.

      Ánh trăng tô điểm cửa sổ em,

      Em điểm tô giấc mộng của người.


      (Bài thơ "Tân nguyệt phái" (Trăng đầu tháng) của Biện Chi Lâm)

      ở chỗ này nhìn chăm chú giọt sương, giờ có khi nào cũng có người ở trong giọt sương chăm chú nhìn ?

      nhịn được bật cười vì những ý tưởng kỳ quái của bản thân, sớm qua cái thời ngây ngô tin vào những câu chuyện cổ tích rồi, tại sao trong đầu còn nhảy ra những ý nghĩ kì quái này đây? Thậm chí còn dùng tiền mua cái gọi là hạt giống thần kỳ nữa chứ.

      Nghĩ đến đó, chợt nhớ tới hạt giống bị bỏ quên vài ngày kia, tự nhiên hướng mắt nhìn về phía góc sân, bỗng nhiên, cứ tưởng mình hoa mắt rồi.

      Trong vòng đá đứng trơ trọi ở đấy, có điểm xanh lá mạ.

      giật mình, bước đến gần mới phát đó đúng là mầm non, mặc dù còn thấp bé vươn mặt đất, nhưng cực kì nổi bật nền đất bùn đen.

      ngờ mọc lên được!

      Trong lòng đột nhiên có vài phần cảm động, hạt hướng dương lẻ loi lại có thể sinh trưởng mảnh đất khô cằn trong góc sân, ai quan tâm, chăm sóc, ngay cả ánh mặt trời cũng mấy khi chiếu tới, thế mà vẫn có thể nảy mầm!

      Lập tức, trong lòng có thêm vài phần đồng cảm với gốc cây non này.

      ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát cái gốc mầm này, nó tựa hồ mình rất lâu, mới vừa chui lên từ dưới lòng đất, đỉnh lá còn dính ít bùn đất, cành lá bé yếu ớt đầy lông tơ mịn tinh tế, giọt sương nho dính phiến lá, bị những sợi lông tơ giữ lấy, rất đáng . Giống như đứa bé mới sinh, thân cành mảnh đến cơ hồ chỉ cần chạm gãy, cành lá mỏng manh yếu ớt, dường như vẫn còn bởi vì vừa chui từ trong đất lên mà thở phì phò.

      Sinh mệnh là kỳ diệu!

      Từ đó về sau, vì cảm động, cũng có thể vì nhìn thấy từ nó hình bóng của mình, La Tiểu Sanh bắt đầu chú ý tới gốc hoa non này. tưới nước, bón phân cho nó, thậm chí còn gọi điện thoại cho Sở Sở, nhờ tìm giúp các tài liệu có liên quan đến kỹ thuật chăm sóc hoa hướng dương, bản thân sơ sơ giống người thợ chăm hoa rồi.

      Nhờ chăm sóc hết lòng của , mầm hoa mỗi ngày đều điên cuồng mọc dài ra, dường như mỗi sáng sớm đều có biến hóa lớn.

      Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi, đảo mắt đến tháng năm.

      Ngày đó, La Tiểu Sanh đẩy cửa, như thường lệ liếc nhìn cái cây hoa hướng dương sắp cao hơn đầu người, ngạc nhiên phát ra, cuống hoa mọc ngay đỉnh ngọn, được tầng tầng lớp lớp là bao quanh, giống như đỉnh của trái dứa.

      La Tiểu Sanh biết đó là nụ hoa hướng dương.

      lập tức mừng rỡ như điên, thân mình vượt qua cuộc sống ở nơi đây, chưa bao giờ vui sướng như bây giờ, dường như ở trước mặt mình phải cái cây, mà là sinh vật có mạng sống.

      Thực vật còn liều mạng sinh trưởng như vậy, huống chi là con người? Nhớ lại ngày đó, gốc hoa non thấp đến nỗi ánh mặt trời còn có cách nào chiếu tới, vậy mà bây giờ nó phát triển cao khỏe thua gì loại cây nào trong sân, thân hình thẳng tắp đứng hiên ngang, lá lớn xòe ra, tham lam hấp thu hết tinh hoa của ánh sáng mặt trời.

      La Tiểu Sanh nhắm mắt lại, dường như thấy được những bông hoa hướng dương dưới ngòi bút tài hoa của Van Gogh, những đóa hoa nở rộ vàng rực tràn đầy sức sống.

      Ba tháng sau khi gieo xuống hạt hướng dương, nụ hoa đỉnh phát triển ngày càng lớn, dần dần có thể nhìn thấy sắc vàng nhạt ở giữa.

      La Tiểu Sanh với tới nó, ngờ cây hoa hướng dương cũng có thể lớn lên cao như vậy, phải kiễng mũi chân mới có thể nhìn thấy nụ hoa kia dần dần thành hình đóa hoa.

      Mỗi ngày khi bước qua khoảng sân đều phải liếc nhìn qua, có khi ngày ngó mấy lần, ngó nhiều hơn, nhưng nụ hoa kia mãi vẫn chịu nở ra, đúng là làm cho người ta sốt ruột.

      Tiết trời tháng năm có chút dấu hiệu của mùa hè, thời tiết cũng càng ngày càng dễ biến đổi, hôm nay ban ngày ánh mặt trời còn rực rỡ đó, đến chạng vạng tối trời bắt đầu u.

      "Trời sắp mưa sao?" La Tiểu Sanh ngẩng đầu quan sát mây đen che phủ bầu trời, tự nhủ thầm.

      "Đúng vậy, trời sắp mưa."

      "Ai? Ai ở đó vậy?" kinh hãi, nhìn khắp mọi nơi, nhưng hề thấy bóng người.

      Chẳng lẽ mấy ngày nay chỉ lo vẽ tranh, mệt mỏi đến nối sinh ảo giác rồi, thế là quyết định ngủ sớm.

      Trước khi bước vào cửa nhìn thoáng qua cây hoa hướng dương trong góc sân, trong màn đêm nó vẫn đứng thẳng, chỉ là lá cây hơi rũ xuống, có lẽ nó cũng cần nghỉ ngơi rồi.

      "Ngủ ngon." với nó, sau đó thẳng vào nhà.

      "Ngủ ngon." Trong khoảnh sân trống trải lần nữa vang lên câu kia, trận gió thổi tới, thanh bị gió thổi tản , biến mất trong bóng đêm vô tận...

      Đến đêm, quả nhiên trời nổi cơn mưa.

      Mưa rơi đánh vào mái hiên, tích tí tách tiết tấu, đây là do La Tiểu Sanh chăm chú nghe mộthồi lâu mới nghe ra đấy, tích, tích tích, tích...

      Dần dần, mưa rơi lớn lên, gõ vào mái hiên cũng còn là thanh tí tách nữa, tiếng mưa rơi bắt đầu ầm ĩ, xen lẫn tiếng gió gào thét, có chút giống tiếng khóc của , trong đêm tối yên tĩnh hơi mang chút kinh khủng.

      La Tiểu Sanh trở mình, quấn chăn chặt hơn.

      Hoa hướng dương!

      Trong đầu bỗng nhiên lên hình ảnh thân cây đứng thẳng, gió lớn như vậy, có khi nào nó bị thổi gẫy hay ? Vừa rồi lúc nhìn, trông tinh thần nó có vẻ được tốt lắm, mưa lớn như vậy nó chống đỡ được sao?

      càng nghĩ càng là lo lắng, lật qua lật lại vẫn ngủ được, dứt khoát quyết định xuống xem chút.

      ngồi dậy, mò mẫm mở đèn, đèn này là loại của mấy năm trước, ánh sáng rất yếu, ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn lóe ra, ở ngoài tiếng mưa gió gầm gừ truyền vào trong, giống như ánh sáng lúc nào cũng có thể chợt tắt.

      La Tiểu Sanh đứng lên, tiện tay choàng lấy áo khoác vào người, xỏ chân vào dép lê xuống lầu.

      Cái thang dùng lâu lắm rồi, dẫm lên phát ra két.. két.., bậc thang tương đối cao, ánh sáng lại tối như vậy, mỗi bước đều phảng phất như muốn rớt xuống dưới.

      Trong lòng chỉ mải nhớ tới cái gốc hoa hướng dương kia, bước chân hơi nhanh, ngờ lại giẫm vào khoảng , ngay tức khắc lao đầu ngã xuống.

      Mặt đất phát ra tiếng động nặng nề, cuối cùng tất cả thanh đều chìm vào bóng tối...
      Last edited: 26/4/16
      Mai Trinhhganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 4:

      "Tiểu Sanh, mau tỉnh lại !" Trong ánh trăng mông lung, có giọng ngừng gọi tên .

      Ai vậy? cố mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng mở ra được.

      "Tiểu Sanh, Tiểu Sanh..."

      Tia nắng ban mai từ khe cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu trúng làm chói mắt , mang theo chút mơ màng, mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là cái cầu thang gỗ cũ kỹ bắc lên gác ở quê, trừ nó ra bóng người.

      La Tiểu Sanh đứng lên, ngoại trừ cổ hơi đau nhức, còn lại lông tóc có chút tổn thương nào. Từ lầu thang cao như vậy té xuống mà việc gì, chuyện này có thể xem như kỳ tích rồi.

      Kỳ tích?

      Bỗng nhiên bên tai thoáng giọng vang vọng ngừng, chân đến vậy, dường như khắc trước còn có thể nghe được, mở mắt ra liền còn gì nữa.

      Chân đến nỗi khó nghĩ là giấc mơ, nhịn được nhìn quanh mọi nơi.

      Xung quanh người, lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của bản thân quả thực buồn cười, ở chỗ này hơn ba tháng, ngay cả đứa trẻ nhà hàng xóm cũng ghé qua làm sao có thể có người lạ chợt xông vào, còn có thể gọi ra tên của ?

      lấy lại bình tĩnh, giơ tay đẩy cửa ra, thoáng chốc ánh sáng mặt trời như cơn hồng thuỷ tràn vào, chiếu rọi cả mặt đất, cả căn nhà trong phút chốc sáng rọi. Đúng là tiết trời tháng năm mà, vừa tối hôm qua còn gió táp mưa sa mà sáng sớm hôm nay vầng thái dương toả sáng rực rỡ. Mặt sân còn chưa khô, ngọn cỏ, hàng ngói đều vương tầng hơi nước, ngay cả ánh mặt trời cũng hơi ẩm ướt.

      chợt nhớ tới gốc hoa hướng dương, vội vàng quay sang nhìn, thoáng chốc ngây dại.

      vòng ánh vàng len vào trong con ngươi, ngọn cây cao cao, bông hoa nở rộ hướng về phía mặt trời. Ánh mặt trời chiếu mặt cánh hoa, nhụy hoa, phiến lá, khúc xạ lên giọt sương những tia sáng rạng rỡ.

      Trải qua cả đêm mưa gió, lại như kỳ tích mà nở rộ, đủ để rung động lòng người.

      La Tiểu Sanh vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy tới, tinh tế tỉ mỉ xem xét cái đóa hoa mới nở kia. Trận mưa gió tối qua thể phá hủy nó, cành cây bị đánh gẫy, còn lại những chỗ khác đều tràn đầy sinh lực.

      sinh mệnh ra đời vĩnh viễn đều đáng cảm động, La Tiểu Sanh nhìn trong mắt, ghi trong lòng, cực kì kích động.

      Thời gian kế ngày hôm đó, đều đắm chìm trong xúc động, cứ ngồi đờ đẫn ra đó, ngay cả bữa cũng quên ăn. Cho đến khi mặt trời lặn, ánh mặt trời lụi tắt, lúc này mới nhớ tới mình đói bụng.

      vuốt bụng, chuẩn bị vào nhà tìm ít thức ăn.

      "Đúng là biết tự chăm sóc chính mình." thanh bỗng nhiên vang lên.

      Tiêu rồi, có phải bị ngã hỏng đầu rồi ? La Tiểu Sanh giơ tay lên véo má mình, nhất định là do quá đói mà, nhanh ăn chút gì thôi.

      "Ha ha..." tiếng cười khoái trá vang lên, dường như ở ngay sau tai .

      "Ai đó?" quay đầu, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.

      Nghe nhầm còn chưa tính, bây giờ trước mặt mình chính là chàng trai sống sờ sờ đứng, lại đứng ngay bên cạnh, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn , ảo giác như vậy cũng quá khoa trương rồi đấy?

      "... là ai?" thử hỏi câu, cẩn thận từng li từng tí mà vươn tay thử tìm hiểu xem đây đến cùng là tưởng tượng hay là . Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm được vào, gần như nghẹn ngào đến muốn la lên.

      "Suỵt!" Chàng trai kia giơ tay lên, hơi bụm miệng lại, "Chớ dọa người khác."

      Giờ La Tiểu Sanh mới phát giác, bọn nhà hàng xóm bên cạnh đùa nghịch, tiếng cười như tiếng chuông bạc cách vách tường truyền đến đặc biệt ràng.

      "... là ai? Sao... Tại sao lại ở chỗ này?" Miệng bị lòng bàn tay ấm áp bụm lấy, thanh phát ra có chút mơ hồ.

      "Tôi là Quỳ." ta buông tay, nhìn cười hoà ái, lộ ra hàm răng trắng noãn, mơ hồ có thể nhìn thấy cái răng khểnh bên trong, trong ráng chiều lại ánh lên vô cùng xán lạn.

      "Quỳ?" La Tiểu Sanh nghi ngờ nhìn qua , đôi chân như mọc rễ đứng bất động tại chỗ.

      "... Tại sao lại ở đây?"

      "Tôi vẫn luôn ở đây." Quỳ xoay người, mỉm cười nhìn , chợt phát tay trái của hình như bị thương, nãy giờ hề nâng lên.

      "Tay của ..."

      "Ngày hôm qua gió lớn quá, bị thổi gãy thôi." giải thích.

      "Hả..." Cái gì? ! La Tiểu Sanh lại càng hoảng sợ, cây vẽ trong tay rơi xuống đất, ", , mới vừa cái gì? Tay của ..."

      "Ngày hôm qua gió lớn quá, bị thổi gãy thôi." lặp lại lần nữa.

      Ánh mắt La Tiểu Sanh chậm rãi chuyển tới cây hoa hướng dương ở góc sân, cuống hoa thẳng tắp, nhánh lá bị gãy buông thõng xuống, lung lay sắp đổ...

      ", là..." Ngón tay khẽ run rẩy chỉ vào ta.

      "Tôi là Quỳ." tiếp tục mỉm cười, con ngươi đen nhánh sáng rỡ như sao.

      "Tôi là ... Hoa hướng dương... Các ..."

      Nụ cười của Quỳ càng sâu hơn, "Đúng vậy, tôi là cây hoa hướng dương em trồng."

      (Hướng dương còn gọi là: hướng dương quỳ tử, thiên quỳ tử, quỳ tử, quỳ hoa tử - Theo wikepedia)

      Hoa hướng dương! ?

      Đại não La Tiểu Sanh nhất thời ngưng hoạt động.

      "Tay của ..." Hai người vào nhà, La Tiểu Sanh nhịn được mở miệng.

      " việc gì, rất nhanh khỏi thôi." Quỳ qua, lại giơ cánh tay trái lên quơ quơ trước mặt .

      La Tiểu Sanh khẽ giật mình, "Nhanh như vậy?"

      "Ừ." Quỳ gật đầu, giải thích: "Hôm nay ánh sáng mặt trời rất tốt."

      Ánh sáng mặt trời? La Tiểu Sanh sững sờ chợt nhớ tới lời vừa , "... phải là?" dám tưởng tượng, trong hoa hướng dương lại có người sống sờ sờ ra!

      Quỳ nhíu mày, "Em tin?"

      " phải đâu..." Vấn đề phải tin hay , mà là có thể có vấn đề này hay , từ đến lớn được dạy, thế giới này có khả năng phát sinh chuyện như vậy, hoa hướng dương thể nào biến thành người được.

      "Tiểu Sanh." Quỳ bỗng nhiên gọi.

      sợ hãi kêu lên, "... Sao biết tên tôi?"

      "Tôi do em trồng ra, đương nhiên biết tên em." Quỳ xong rồi nở nụ cười, nụ cười đó dường như mang theo cả ánh mặt trời, khiến cả căn phòng dường như cũng bớt u ám hơn.

      "Tôi còn biết mỗi ngày em đều mang lưng tấm gỗ ra ngoài, chỉ là biết em làm gì..."

      "Đó là bàn vẽ!" La Tiểu Sanh chen miệng .

      "Em mang nó lưng ra ngoài làm gì?"

      "Vẽ cảnh thực, chính là vẽ tranh đó."

      "Vẽ cái gì?"

      "Vẽ trời, vẽ cây, vẽ đồng ruộng..."

      "Em vẽ nhất định nhìn rất đẹp!" Quỳ bỗng nhiên .

      Ánh mắt của tinh khiết như vậy, nhìn chằm chằm vào , La Tiểu Sanh bỗng có chút ngượng ngùng, pha trò , " đừng lừa tôi, chưa từng nhìn qua làm sao biết là đẹp?"

      "Bởi vì mỗi lần em mang bàn vẽ ra ngoài, trông rất mê người." Quỳ .

      La Tiểu Sanh cúi đầu xuống, mặt lại có chút nóng lên, đỏ ửng.

      "... Khi nào... Xuất khi nào?" ngẩng đầu, đánh vỡ trầm mặc lúng túng.

      "Mười ngày trước, hoặc có lẽ là hai mươi ngày, tôi nhớ nữa." Quỳ giải thích, "Em biết đứng ở đó nhàm chán thế nào đâu, mỗi ngày nhìn trời quên ghi nhớ thời gian."

      là, nhìn tôi hơn mười hai mươi ngày rồi hả?" La Tiểu Sanh có chút kinh ngạc.

      "Đúng vậy." Quỳ cười gật đầu, "Nếu tôi làm sao biết em mỗi ngày đều mang bàn vẽ ra ngoài vẽ tranh chứ?"

      "Vậy vì sao ra gặp tôi?" La Tiểu Sanh bỗng nhiên có loại cảm giác như bị theo dõi, trong lòng hơi thoải mái.

      " phải tôi muốn ra, chỉ là tôi còn chưa nở hoa, chỉ có thể mỗi ngày đứng ở chỗ đó." Trông Quỳ rất bình thản, dường như chuyện bình thường đến thể bình thường hơn.

      Nở hoa? La Tiểu Sanh ngẩn ngơ, thiếu chút nữa quên mất ta là cây hoa hướng dương!

      "Vậy là buổi sáng hôm nay mới biến thành người phải ?"

      " phải."

      " phải? phải chờ nở hoa rồi mới có thể biến thành người sao?"

      "Đêm qua." Quỳ .

      Đêm qua? La Tiểu Sanh có chút kịp phản ứng.

      "Đêm qua em từ lầu thang té xuống, tôi tiếp được em."

      Tối hôm qua, ra là !

      "Vậy người buổi sáng hôm nay gọi tên tôi... Cũng là ?" nhìn , trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

      Quỳ gật đầu, "Tôi gọi em, nhưng em tỉnh lại."

      "Về sau tôi tỉnh rồi, nhưng đâu có ở đấy."

      "Đó là vì mặt trời lên, tôi phải trở về."

      "Mặt trời lên, nhất định phải trở về sao?" La Tiểu Sanh hỏi.

      Lông mày Quỳ nhướng lên, khuôn mặt ôn hoà mà cười với , "Đần! Tôi là hoa hướng dương, hoa hướng dương nhất định phải hướng về mặt trời mới có thể tiếp tục sống."

      "À..." La Tiểu Sanh cái hiểu cái mà cúi mặt xuống trầm tư lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, "Vậy lúc có mặt trời, phải làm sao bây giờ?"

      Quỳ mỉm cười.

      trả lời, La Tiểu Sanh cũng hỏi lại, có lẽ ngay cả chính cũng biết.

      "Đúng rồi tay của !" chợt nhớ tới cái gì, "Tối qua lúc tiếp được tôi..."

      "Thổi gãy đấy." Quỳ .

      "À." La Tiểu Sanh lên tiếng, cũng thêm gì nữa.

      Trời như trước trầm, có ánh mặt trời căn phòng có chút u tối.

      Mà giờ khắc này, trong lòng La Tiểu Sanh tuyệt đối bình tĩnh, nấu cháo bếp, vừa nhìn xem bếp lò, vừa thỉnh thoảng lén nhìn hướng sau lưng.

      Quỳ ngồi bên cạnh bàn gỗ bát tiên (*), áo sơ mi trắng tinh khiến cho khung cảnh nặng nề thêm sắc sáng, tò mò nhìn mọi nơi xung quanh, lúc quay đầu lại, ánh mắt trùng hợp đụng phải ánh nhìn lén của La Tiểu Sanh, nháy mắt với , rồi nhếch miệng cười đến xán lạn, La Tiểu Sanh lập tức ngây người.

      (Bàn bát tiên: loại bàn vuông cho 8 người ngồi)

      "Cẩn thận!" bỗng nhiên .

      La Tiểu Sanh vội vàng quay đầu lại, kêu lên, cháo sôi bị tràn ra, sợ hãi vội vươn tay giữ nắp nồi lại, tay đụng phải bỏng, đau đến mức nhảy lên, chật vật chịu nổi chưa tính, cháo trong nồi lại tràn càng nhiều.

      Bỗng nhiên bóng người lướt qua , bưng cái nồi lên, đặt qua bên, rồi quay người mỉm cười nhìn , mở lời trêu chọc: "Đồ đần."

      Đồ đần?

      La Tiểu Sanh ngẩn người, lát sau mới kịp phản ứng, "Ai? Ai là đồ đần hả?"

      Quỳ lắc đầu cười cười, vươn ra ngón trỏ, ngón tay của trắng nõn, thon dài, khớp xương ràng, trong nháy mắt chỉ La Tiểu Sanh lại có loại cảm giác kỳ diệu.

      "Em, đồ đần." lặp lại, ý cười khóe miệng vẫn giảm.

      thanh nhàng tiến vào trong lỗ tai La Tiểu Sanh, truyền vào trong lòng của , khiến cho nỗi nhớ vất vả mới phủ lớp bụi dầy dưới đáy lòng lại dâng lên.

      "La Tiểu Sanh, em đúng là đần muốn chết!" Hình bóng Tần Phong tươi cười lại lên trước mắt, "Lúc nào mới có thể thành thục được chút đây, giống như Vân Vân biết tự chăm sóc chính mình đây?"

      Giang Vân liếc nhìn oán trách : "Phong, phải cũng vậy sao, ngay cả cơm cũng nấu ra hồn." Giọng của dễ nghe như vậy, lời trách cứ cũng có thể làm cho người ta động tâm.

      Đôi mắt La Tiểu Sanh trầm xuống, cúi đầu, thào tự , "Là tôi đần..."

      Bỗng dưng, tay bị siết chặt, tay của bị Quỳ nắm trong lòng bàn tay.

      " —— "

      Giọng chợt im bặt, La Tiểu Sanh tê dại nên lời.

      Vừa rồi ngón tay bị phỏng bị Quỳ cầm lấy, ngậm trong miệng, tinh tế mà mút lấy.

      Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay từng chút lan tràn ra, dọc theo ngón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay... Chậm rãi truyền vào trong lòng của .

      "A!" hét lên tiếng, rút mạnh tay về, mặt đỏ bừng.

      ", làm cái gì vậy?" Lời ra lắp bắp, ánh mắt né tránh dám nhìn thẳng .

      Quỳ khó hiểu nhìn , " phải đau sao? Tôi giúp em bớt đau."

      mặt càng đỏ ửng hơn, "Người nào... Nào có ai giúp giảm đau như vậy..." Từ bé giờ chưa từng bị người đàn ông xa lạ đối đãi như vậy qua? chỉ hai má, toàn thân cũng nóng lên, dám nhìn thẳng .

      "Tôi làm sai rồi sao?" Ánh mắt Quỳ mờ , vẻ mặt bị thương, "Tôi chỉ là sợ em đau..."

      như vậy khiến La Tiểu Sanh đối với phản ứng quá kích vừa rồi của mình có chút băn khoăn, dù sao cũng chỉ là cái cây, làm sao biết được giữa nam nữ phải cố kị chứ?

      "Tôi sai." cố giả bộ trấn định, giọng an ủi .

      " sai?" Quỳ vui vẻ ngẩng đầu lên, lại muốn cầm tay của .

      "Đừng!" La Tiểu Sanh cả kinh lui về phía sau mấy bước.

      "Làm sao vậy?" Quỳ có chút thất vọng, " phải em tôi sai sao?"

      " sai, nhưng mà..." nhất thời biết nên giải thích thế nào, "Về sau nên làm như vậy."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì..." La Tiểu Sanh dốc sức suy nghĩ, "Bởi vì bây giờ là người." .

      "Hử?"

      "Đúng rồi!" trịnh trọng gật đầu, "Giữa người với người, trừ phi người thân thuộc với mình nhất, thể làm ra động tác thân mật như vậy, biết ? ." xong, chờ mong mà nhìn Quỳ. Có lẽ hiểu được?

      "À, tôi hiểu rồi." Quỳ bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Tiểu Sanh, tôi do em trồng ra, là người của em, đúng ?"

      -_-|||

      La Tiểu Sanh ngã ngửa.

      "La Tiểu Sanh, tôi là người của em." Từ đó về sau những lời này liền biến thành câu cửa miệng của Quỳ, mãi sửa được.


      HP: Hoa hướng dương thân thảo, có cành, chỉ có hoa phát triển ở ngọn, bông hoa già kết hạt ngay giữa bông.

      bàn bát tiên
      [​IMG]
      hganh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :