Truyện ngôn tình - hiện đại Sưu tầm từ page ngôn tình - Lượm

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thẩm Mẫn Uyển Nhã

      Thẩm Mẫn Uyển Nhã New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      0
      Năm 2014, tao bị mẹ tao tóm cổ từ hà nội về quê và bắt học lại.
      Có 2 thứ làm tao quyết định bỏ tất cả những thứ có để quay về.
      Thứ nhất là tao làm mẹ tao buồn quá nhiều rồi và muốn tiếp diễn nữa.
      Thứ 2 là muốn hàn gắn mối quan hệ giữa mẹ tao và ấy. Dù gì nút thắt cũng là tao, chẳng ai gỡ cho tao được ngoài bản thâm tao cả.
      Tao về, vẫn chưa đả động gì đến cuộc sống gần 2 năm bên ngoài. Tao chỉ là tao của vài năm trước, ăn xong quanh quẩn bên mẹ, hỏi han linh tinh. Rồi mẹ tao cũng hỏi, và dĩ nhiên, tao cố gắng chọn lựa từ ngữ để xóa cái thành kiến của bà với ấy.
      Tiếp đó tao lên trường nhập học. Sơn Tây-Hà Nội, cũng éo xa nên thi thoảng hai đứa vẫn gặp được nhau.
      Năm đó mọi thứ khá êm đềm cho đến khi ấy lao vào ôn thi tốt nghiệp. Phần vì ấy bận học, phần vì tao cũng thi cuối năm nên tao cũng dám liên lạc gì nhiều. Thi thoảng chỉ là nhắc nhở ăn uống ngủ nghỉ, động viên cố gắng thi tốt. Sau khi tao thi xong, tao vọt thẳng về quê, mục đích là gặp bố tao.
      Bố con tao khắc khẩu từ ngày tao biết . Lí do theo mẹ tao là hai thằng quá giống nhau.
      Lần đầu tiên tao mở mồm xin bố là mong ông xin việc cho ấy sau khi ra trường. Và dĩ nhiên, ông đồng ý.
      Tao những thứ đó với ấy bởi nó chưa có gì chắc chắn, lời hứa của bố tao đéo phải tất cả. Tao hiểu điều đó.
      Sau khi ấy tốt nghiệp, tao có nhắc khéo rằng làm đâu đó thời gian để chờ cơ hội cũng là để làm quen với môi trường mới. Phải , vài năm qua tao tạo cho ấy thói quen khá xấu, đó là ỉ lại vào tao. Theo ấy bất cứ điều gì dù khó hay cứ đặt lên vai tao là xong. Auto thế.
      ấy làm, lương đéo đủ ăn, tao vẫn phải phụ thêm, ấy cũng phải vay mượn. Tao biết nhưng kệ, dù gì cũng phải tự lập, thôi coi như đây là thời gian thay đổi bản thân.
      ấy trực tổng đài viettel. 10 lần tao gọi cả 10 lần làm. Kiểu làm ca ấy, nó thất thường.
      Tao cũng dám gọi nhiều, chỉ thi thoảng nhắn tin nhắc ăn uống.
      Sau đó khoảng 2 tháng, liên lạc ít dần, ít dần. Rồi đùng cái ấy gọi báo tối em lên. Lúc đó là 5h, ấy lên rồi về luôn mai còn làm. Tao bảo thôi để khi nào ấy rảnh tao xuống như nhất định , lên cho bằng được.
      Tối đó hai đứa lao vào nhau như hai kẻ điên. Bao nhiêu nhớ nhung dồn hết vào hai chữ tình dục.
      Rồi cũng xong, hai đứa ngủ. Khoảng 12h đêm đt ấy reo chuông sms, khoảng 10 cái liền lúc. Tao bực mình bảo ngủ mai còn về. ấy tắt máy, ngủ tiếp. Nằm ôm tao, ấy thủ thỉ đủ điều mà có 1 câu đến bây giờ nhớ lại tao vẫn nhói: "sau này em cưới nhớ phải về làm chú rể đấy". Lúc đó hạnh phúc , sung sướng . Thế là dựng nhau dậy làm tiếp shot nữa :v
      Xong xuôi nằm ôm nhau thở. Vừa thiu thiu ngủ đt lại reo sms. Lại là đống sms liên tiếp. Tao bực mình bò dậy cầm đt định bảo ấy đọc pass để tắt nguồn mắt ấy lóe lên sợ hãi, rất nhanh rồi vụt tắt.
      Tao nghi nghi bảo đưa đt xem sms. Lần này mặt tái mét, tao tin vào mắt mình luôn.
      Cái số là sau vụ sms tình đầu tao thề ko bao giờ đọc sms của ai thế nên mấy năm nhau đến 1 sms của ấy tao cũng đéo động đến. 1 là thể tôn trọng, tin tưởng. Hai là sợ.
      Giằng co 1 lúc tao cũng đọc được.
      Ôi trời phập đất, toàn vợ chồng clg ý.
      Tao điên tiết hỏi theo kiểu cáu thôi chứ đéo có ý gì. Tao hỏi lâu chưa rep 4 tháng. Đcm, bận làm đây. là gì chưa gật.
      Phắc, phắc...
      Đéo thể tin luôn. Tao điên lắm mà đéo thể làm gì, chả lẽ táng cho vài phát. ấy khóc lóc van xin đừng làm gì cũng đừng để mẹ ấy biết.
      WTF....
      Tính tao cực kì ngại va chạm mà theo bọn bạn là lành, chỉ nổi điên với những thằng sờ đến mình thôi. Thế mà ấy sợ tao phá ngang cuộc sống của ấy.
      Đụ mẹ, đéo thể tin nổi.
      Tao cay đắng nhận ra những thứ mình gìn giữ bấy lâu nay phút chốc tan tành.
      ấy khóc, khóc và khóc. Và đó là lần cuối cùng tao có cảm giác khi đứng trước đứa con khóc.
      Tao vẫn phải cắn răng mà nhàng, vẫn phải nắm chặt tay mà dỗ cho ấy ngủ.
      Và điều kì diệu xảy ra. ấy...lăn con bà nó ra ngủ .
      Đếu thể tin nổi.
      Sau đó...
      Sau đó biết phải gì nữa.... Quá chán :-((
      Last edited: 27/4/17

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :