1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Truyền kì nước mắt máu - Chu Ngọc (1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TRUYỀN KÌ NƯỚC MẮT MÁU
      Tác giả: Chu Ngọc

      [​IMG]




      - Thể loại: đại, vampire, sạch, sủng....

      - Editor: Thảo

      -Số chương: chưa
      Giới thiệu


      Trời cao, biển rộng vẫn đo được, chỉ có tương tư chẳng bến bờ

      người là sủng nhi của tiên giới, người kia là hoàng tử huyết tộc

      Mười năm say đắm, trăm năm tu hành, ngàn năm ly biệt, vạn năm tương tư

      Bọn họ có thể ở bên nhau ?


      Trích dẫn:
      Chu Ngọc viết tổng cộng 8 bộ truyện:

      *) Truyền kì nước mắt máu

      *) Quay về đời Đường làm lưu manh

      *) Liệt hỏa phu

      *) Nhà có điêu thê

      *) Nhà có điêu phu

      *) Đạo tình

      *) Thú phi

      *) Phượng nghịch cửu thiên
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Trâu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quyển 1: Mở đầu

      Trời đất thưở sơ khai, mảnh hỗn độn. Tương truyền có Bàn Cổ đại đế dùng phép thần thông khai thiên lập địa mới có thế gian vạn vật và nơi sinh sống của chúng. Lại tương truyền có Nữ Oa lấy bùn đất dẫn linh khí tạo thành thân thể người vẩn đục, thanh lọc hồn. Nề hà thế nhân bản chất hồ đồ, dù có chí lớn, tâm nguyện lớn, đại hiền đại đức, cũng thể miễn sinh lão bệnh tử. thể làm gì được.

      Nhưng thế vô thường, trí tuệ giả (người thông minh) luôn tìm kiếm đường khác, tiến dần từng bước, hấp thụ linh khí đất trời bằng thân thể vẩn đục, đúc lại thân hình, lợi dùng nguồn linh khí ấy bỏ thân thể phàm trần, đạt tới cảnh giới già chết. Sống cùng trời đất, sáng cùng nhật nguyệt. Người đời sau mỗi khi nhớ tới đều cung kính cúng bái.

      Người theo đạo Phật lại biết đến vị thần gọi là ‘Thượng đế’, giống hệt như Bàn Cổ đại đế đất Trung chúng ta. Ai đúng ai sai khó , nhưng đều là người có năng lực thoát khỏi sống chết, dưới trướng họ là đông đảo thiện nam tín nữ. Ngoài các vị thần đó, thế nhân hề hay biết còn có bộ tộc hút máu, chắc do năng lực đủ, trước sau thể hoàn thành chuyển hóa thân thể, chỉ có thể ở lại nhân gian, sống nơi ai hay, giấu tài để ngày khác có thể công đức viên mãn.

      Bãi bể nương dâu, nhân thế thay đổi. Trải qua trăm ngàn năm, người đời dần dần quên lãng tổ tiên có thể dời núi lấp biển, phi thiên độn thổ. Lời này nếu ra chính là tung tin nhảm, đáng tin. Ngày qua ngày trầm luân với của cải, hồn nhiên quên mất nếu có thân thể, sao có thể sử dụng những vật ngoài thân kia. Chịu đựng người phàm hồ đồ khéo léo, khư khư cố chấp. Dần dà, cũng thấy có người thần thông nữa, hẳn là nản lòng thoái chí với thế, rời nơi khác.

      Ngày nay văn minh đại phát triển, tất cả đều sống yên phận dưới kiến trúc đồ sộ, xâm nhập làm đục suối nguồn - tính mạng của ta, ô nhiễm khí ta hít thở. Khiến cho thân hình ngày càng đục ngầu, càng thêm họa vô đơn chí. Bất đắc dĩ, người đời sớm tê liệt, làm như thấy. Đến lúc đó, cho dù có người mang lòng muốn khôi phục, nhưng cũng vô lực xoay chuyển càn khôn. Giá như thế nhân dứt khoát sửa chữa, nếu thân hình ta chỉ sợ quay về bụi đất, phiêu bạt khắp vũ trụ. Ở nơi thân quen. Mà những thân thể thành thánh được xưng là thần kia vui vẻ trong đó, bị thời gian, gian ước thúc, mặc sức vui chơi.

      muốn mấy người trẻ tuổi có thể làm lại, lần nữa tu thân lập mệnh. Cũng mong có vị siêu thần thông nào đó ở lại, quên chúng ta.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quyển II

      Chương 1: Lần đầu hai vô tư(*) quen biết

      (*)hai đứa con trai và con thuở chơi với nhau hồn nhiên.
      --- ------ ---

      Trời thu mát mẻ như nước, đêm đen như mực.

      Ồn ào náo động của thành thị ban ngày lui xuống nhường chỗ cho trầm tĩnh. Mọi người đều tự trở về nhà, sau khi mệt mỏi khắp người tan dần, nhất nhất lâm vào trong hương vị ngọt ngào của giấc ngủ. Nhìn đèn sáng càng ngày càng ít, phạm vi bóng tối càng ngày càng nhiều, mới biết, đêm khuya, ngày qua ngày, vòng vòng lại, ngày vĩnh viễn nhàm chán như vậy, lại thể thú vị, bởi vì chúng ta thể lựa chọn, cho tới bây giờ ông trời chỉ đồng ý cho ta đồ đạc, mà chưa bao giờ cho ta lực thay đổi. Có lẽ là trời muốn, có lẽ là nó.... ...

      Trong thành thị, nhà cao tầng san sát, đầy đủ cho chúng ta biết nó là đô thị lớn của quốc tế. Chỗ yên tĩnh, nơi ồn ào náo động. Tình ảnh ấy ngày qua ngày trình diễn...

      Trong con phố phồn hoa nhất, nhạc ầm ĩ, náo động ngự trị. Hàng loạt hộp đêm, quán bar, karaoke mở ở đó. Bên trong tràn ngập giọng gầm rú khàn khàn, thân hình điên cuồng lắc lư, nơi nơi tràn ngập bia, rượu đỏ, rượu tây chung chỗ với loại rượu hỗn tạp, tanh tưởi. Nơi đây biểu ràng về thành thị phồn hoa, cũng biểu thanh dưới đáy lòng người, biểu bộ mặt chất của người đời vô cùng nhuần nhuyễn.

      Trong quán bar “Tâm Tình”, cả trai lẫn đều điên cuồng lắc lư thân thể mình theo từng giai điệu, say mê trong cuộc sống vàng son. Ở chỗ ngồi trong góc tường, cái lẳng lặng ngồi, lông mi dài , mắt xếch, mũi cao lắm, cái miệng khéo léo, mặt trái xoan tiêu chuẩn. phải mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, nhưng lại có sức hấp dẫn giống người thường. giống người mọi người. Chỉ thấy tay cầm ly rượu, uống, chỉ là đầu ngón tay tinh tế thưởng thức. Nhìn nhóm người hưởng thụ, khóe miệng hơi hơi cong lên, giống tươi cười, mà tựa như khinh miệt, lại như khó hiểu. Ánh mắt di động theo ánh đèn, chuyển tới góc khác, ánh mắt chặt chẽ khóa ở đó. Chỉ thấy gần ngọn đèn, người ngoại quốc tà tà tựa vào tường, ánh mắt ung dung lười biếng biết khi nào lưu ý đến , bình tĩnh nhìn, tuy rằng cách nhiều người như vậy, nhưng vẫn dễ dàng cảm giác được ánh mắt cực nóng kia của .

      Ở xa nên thấy mặt mày người đàn ông nọ, chỉ cảm thấy giống như cây tre độc lập khác người, lại giống cao thủ lưu luyến bụi hoa (play boy), hoàn toàn nhìn thấu. Trong chốc lát, thấy người đàn ông kia lướt qua tầng tầng lớp người, về phía . Dọc theo đường còn vẫn duy trì phong độ mỉm cười, liên tiếp gật đầu với phái nữ lấy lòng xung quanh.

      Đến gần mới thấy , ngờ lại có mái tóc dài màu bạc, người Châu Âu nào ngoài có khuôn mặt góc cạnh ràng, giống như qua dao kéo, nhưng cái mũi này, đôi môi kia, gò má ấy, hòa quyện chỗ tự nhiên. Quyến rũ tự nhiên như thế có lẽ hai chữ ‘quyến rũ’ đủ để tả, đủ để hình dung . Xuất sắc nhất quả thực là đôi mắt , con ngươi màu tím phảng phất nhìn thấu tất cả biến hóa trong cuộc sống, lại giống như say rượu hồng trần, tràn ngập hứng thú, dù nhìn sâu nhưng thấy đáy, lẳng lơ mà hấp dẫn. Đàn ông như vậy, chỉ sợ khiến tất cả phụ nữ trong thiên hạ lạc đường.

      “Bồi tôi uống chén.” Chỉ thấy người đàn ông kia đến trước mặt, giơ ly rượu lên, với bằng tiếng Trung tiêu chuẩn. thương lượng, khẩn cầu, chỉ thản nhiên mở miệng, như biết trước bồi theo. mỉm cười nhìn , chậm rãi giơ ly lên, nghĩ đến cùng là người lưu lạc nơi xa, gặp lại chưa chắc nhận ra.

      Nhìn uống rượu, người đàn ông ngoại quốc mở miệng “ tên gì?”. Giọng rất , nhưng ngay cả nhạc ồn ào cũng thể lấn át. nhìn ly rượu trong tay, chậm rãi đáp “Lạc Trần Quân, còn ?” tên Trần Quân này dường như phòng bị, tuổi trẻ chút tâm cơ.

      Người đàn ông cười cười đáp “Lam Dã Metheus. Lạc Trần Quân, tên rất đẹp, tôi thích. Tôi gọi em là Trần nhé.” Cũng đợi chủ nhân đồng ý hay từ chối, tự tiện quyết định. Lạc Trần Quân nhìn Lam Dã Metheus còn chưa mở miệng, cánh tay đầy mỡ của thân thể ngăm đen kéo tay , xoay đầu lại thấy người trung niên mặt mũi bóng loáng, mập mạp như thùng phi, cầm chai rượu, nấc cái rồi với Lạc Trần Quân “Em , đến uống rượu với nào.” Vẻ mặt Lạc Trần Quân chán ghét nhìn chăm chăm cái tay kia, chuẩn bị rút ra thấy Lam Dã Metheus nhanh chóng đưa tay ra, đè lên cái tay mập mạp của lão già nọ, cũng thấy sử dụng cái gì chợt nghe tiếng khóc thét của lão mập, toàn thân đều ông ta bắt đầu run lên, bình rượu cũng rơi xuống, mà tay kia dùng sức muốn di chuyển tay Lam Dã Metheus.

      “Làm người, trước phải học tôn trọng người khác, nếu cũng đừng trách người khác tôn trọng mày, hiểu ?” Lam Dã Metheus ôn ôn nhu nhu mở miệng, mặt vẫn giữ nụ cười như nãy. Nhưng tay lại càng thêm dùng lực.

      Chỉ nghe thấy tiếng gào to kinh thiên động địa của lão mập, hẳn là cơn say cũng tỉnh hơn nửa. Tiếng kêu gián đoạn thỉnh thoảng xen lẫn lời xin lỗi Lam Dã Metheus :“ dám, dám, là tôi có mắt như mù, thấy ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ,xin lỗi, xin lỗi.” Ông ta cầu xin, hai thứ tiếng trung - lẫn lộn.

      Lam Dã hừ lạnh tiếng, quay đầu với Trần Quân:“Trần, em thấy thế nào?” Trưng cầu ý kiến Lạc Trần Quân.

      Lạc Trần Quân nhìn mắt Lam Dã Metheus, lại nhìn người xung quanh ngày đông “Quên , cũng phải chuyện to tát gì, chúng ta thôi, chỗ này khó chịu.”

      “Được”. Chỉ thấy Lam Dã Metheus gật gật đầu, buông tay lão mập ra, nương theo ánh sáng thấy tay lão mập nổi lên màu tím xanh, dựa vào cảm giác, hẳn cánh tay tốt lên được trong sớm chiều. Thừa dịp lão mập chưa gào la, Lam Dã Metheus lôi kéo Lạc Trần Quân rời khỏi quán bar ‘Tâm Tình’.

      Đêm rất khuya, ngã tư đường sớm có người đường. Há miệng to hít vào khí mới mẻ, đảo qua khí cacbonic làm tâm tình khó chịu. Sau khi Lạc Trần Quân hít sâu vài lần, nhìn Lam Dã Metheus đứng bên cạnh cười cười “Tôi phải về rồi, vui khi biết , ngày khác có duyên gặp.” Vừa vừa giơ tay làm động tác bye bye, ai ngờ Lam Dã Metheus thuận thế kéo tay Lạc Trần Quân lại. Lạc Trần Quân nhíu nhíu mày, ngẩng đầu chống lại con mắt , mà Lam Dã Metheus chỉ cười, lại được câu nào, Lạc Trần Quân nghi hoặc mở miệng hỏi “Lam Dã Metheus, còn có chuyện gì sao? Ừm, tên dài, về sau tôi gọi là Lam Dã”.

      “Vì sao gọi tôi là Lam Dã chứ, gọi tôi là Metheus.” Mặt Lam Dã Metheus nhăn nhúm, rốt cục mở miệng hỏi.

      “Tôi đồng ý gọi được chưa, giữ chặt tôi làm gì? còn muốn đùa giỡn sao?” Lạc Trần Quân nửa nghi hoặc, nửa khẳng định .

      Chỉ thấy Lam Dã lắc lắc đầu lại gật gật đầu, hồi lâu mới mở miệng “Tôi muốn em theo tôi chút.” Ngữ khí có chút tư vị làm nũng.

      Hì hì, tiếng cười tràn ra trong miệng Lạc Trần Quân. cười :“Đây là biểu tình gì thế, nhìn rất buồn nôn.” nhàng nở nụ cười, nhìn sắc mặt Lam Dã lúng túng, mặt đỏ tai hồng, tâm tình Lạc Trần Quân khỏi khoan khoái dễ chịu, vui sướng. Chỉ cảm thấy dường như quen Lam Dã từ rất lâu, rất quen thuộc, vì thế càng thêm để ý hình tượng thoải mái cười ha ha. Lam Dã Metheus thẹn quá hóa giận, cuối cùng sắp bùng nổ Lạc Trần Quân ở bên cạnh :“Được rồi, tôi cùng ”. Sau khi nghe lời nhàng của Lạc Trần Quân, vẻ tức giận vừa rồi của Lam Dã Metheus trong chốc lát biến mất bóng dáng, cao hứng kéo tay Lạc Trần Quân đường.

      Ban đêm, phố im ắng, trừ bỏ vài chiếc xe ngẫu nhiên lao qua còn gì cả, giống như thế giới này đều chìm vào giấc ngủ, tiếng động. Lẳng lặng đường, hai người ai cũng chuyện, cứ im lặng mà . Dường như đành lòng đánh tan hài hòa trong im lặng này.

      Cuối cùng vẫn là Lam Dã mở miệng trước “Trần, cùng xuống về tôi, nhé.” Lam Dã vừa vừa dừng bước, quay đầu, nhìn ánh mắt Lạc Trần Quân cẩn thận .

      Nghe thế Lạc Trần Quân bình tĩnh nhìn Lam Dã Metheus, lát sau mở miệng “Vì sao lại như vậy, Lam Dã”. Ngữ điệu giống như nghi hoặc, lại giống như khó hiểu, phảng phất còn mang chút may mắn.

      biết.” Lam Dã Metheus vừa vừa lâm vào tự hỏi, chắc là suy nghĩ lí do. Mà mắt của khi trầm tư phát ra cỗ hào quang diễm màu tím, chậm rãi lưu động quanh Lạc Trần Quân, giam cầm . Khiến cho sau khi Lam Dã Metheus thoát khỏi trầm tư, cúi đầu chỉ thấy vẻ mặt thể tưởng tượng nổi của Lạc Trần Quân, và dòng khí màu tím lưu động quanh . Lam Dã Metheus cả kinh, hào quang màu tím trở về cơ thể trong nháy mắt, mang theo tâm tình bất an yên nhìn Lạc Trần Quân được giải thoát, mặt đổi đối mặt với .

      “Trần, em.......” Hồi lâu cũng thấy Lam Dã Metheus giải thích. Miệng lưỡi lưu loát, phong lưu tiêu sái thường ngày của biết bay đến chốn nào. Mặt đối mặt, ấp úng hồi lâu, câu cũng chưa , Lam Dã khỏi thầm sốt ruột.

      “Đó là gì vậy? Là pháp lực sao?” nghe thấy lời khó nghe, cũng thấy bóng dáng chạy trối chết, chỉ nghe thấy giọng dạt dào hứng thú của thiên hạ trước mặt, Lam Dã Metheus nhìn gương mặt xinh đẹp mà đơn thuần này, trong lòng dần dần trào ra dòng nước ấm tên, đong đầy ngực.

      “Nếu tôi mình hút máu, em sợ ?” Lam Dã Metheus cẩn thận nhìn Lạc Trần Quân nhàng , nghe thấy Lạc Trần Quân trả lời, trán dần đổ mồ hôi, trái tim chịu thua kém đập như trống trận, hết sức vang dội trong ban đêm yên tĩnh. Lam Dã thầm trách cứ chính mình:“Vì sao hôm nay mình lại ra điều này? Là nguyên nhân gì nội tâm bình tĩnh hơn hai trăm năm nay gợn sóng?”. biết vì sao, chỉ là muốn lừa .

      “Là ma cà rồng hả? Vì sao tôi phải sợ? nghĩ tới đời này còn có nha, hôm nay tôi là may mắn, cư nhiên có thể đụng phải, ha ha, tôi muốn theo .” Vẻ mặt Lạc Trần Quân hưng phấn lôi kéo tay Lam Dã Metheus lớn tiếng , còn đâu hình tượng cao ngạo, thanh quý trong quán bar, hận thể là bạch tuộc bò lên thân thể Lam Dã Metheus.

      Lam Dã thở dài nhõm hơi, cảm giác như trút được gánh nặng. Đồng thời tự nhủ :“Sao lại có cảm giác này chứ, cho dù sợ bí mật bị tiết lộ, giết là được, làm sao có thể để ý suy nghĩ của ấy như vậy. nghĩ ra, nghĩ ra.” Lam Dã lắc lắc đầu, buông tha khả năng nghĩ thông suốt. Gấp rút thực điều muốn.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      “Muốn với tôi, có vấn đề, bất quá bởi vì nguyên nhân cơ thể, có tình huống bài xích, giống như lúc nãy, nếu muốn có chướng ngại, em phải giống thân thể chúng tôi.” Lam Dã Metheus vừa dán người Lạc Trần Quân, vừa chậm rãi , giống như thực bất đắc dĩ, lại biết khóe miệng cười tà tà, đúng lúc bán đứng . Có điều, Lạc Trần Quân quá cao hứng, chỉ lo tưởng tượng cuộc sống kích thích sau này, hồ đồ bán mình.

      “Nếu như vậy, giống TV, phải cắn chết tôi mới được chứ, tôi rất sợ đau, như vậy, tôi phải cân nhắc.” xong Lạc Trần Quân giống như tự hỏi đứng lên. Điều này Lam Dã Metheus bên cạnh lo lắng, đùa sao, vất vả tìm được người bản thân vừa ý, có thể làm huyết nô cho mình, nếu thất bại chỉ vì người ta sợ đau, bản thân chắc hẳn khóc muốn chết.

      “Yên tâm , chỉ có nô lệ đê tiện nhất mới làm như vậy, người cao quý như tôi cần phương pháp này, cần em chết tôi vẫn có thể khiến em biến hóa, chút, bây giờ chúng ta tìm chỗ ”. Lam Dã Metheus đúng là động liền động, lôi kéo còn Lạc Trần Quân chưa phục hồi tinh thần lần nữa bỏ chạy.

      Chốc lát, núi gần thành phố, Lam Dã Metheus ôm Lạc Trần Quân hôn mê vì quá cao hứng khi được bay oanh tiếng đánh lên đại thụ, cùng với tiếng nhánh cây gãy là hai bóng người rơi thẳng từ cây xuống, phịch tiếng, toàn bộ đỉnh núi khôi phục im lặng vốn có, song bóng tối ngắn ngủi, yên tĩnh cũng chỉ trong giây lát.

      “Lam Dã, bay như thế nào, rốt cuộc có thể bay hay ?” giọng nữ thanh thúy, cùng với nổi trận lôi đình, Lạc Trần Quân xuất , mà chỉ trích Lam Dã Metheus còn nằm dưới đất, sắp chuẩn bị đứng lên “Xin lỗi, nhất thời thất thủ, nhất thời thất thủ.” Lam Dã Metheus vừa , vừa bò dậy, động tác rất tiêu sái phủi bụi người, rất phong độ thân sĩ về phía Lạc Trần Quân, làm bộ phải giúp phủi tang vật người.

      cần, tôi tự làm.”, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Trần Quân căm ghét nhảy ra xa Lam Dã Metheus, tự mình dùng tay phủi bụi đất người. Vẻ mặt Lam Dã Metheus bị thương, hậm hực thu tay, trong lúc lơ đãng thấy tay mình dính đầy bụi đất và cứt chim. trách được Lạc Trần Quân từ chối giúp đỡ của mình. Ngượng ngùng thu tay dùng sức vỗ vỗ, cúi đầu xem xét lại mình, xác định còn gì mới với Lạc Trần Quân “, chúng ta tìm chỗ đất trống .” Vừa vừa về phía bìa rừng.

      Vận khí tốt lắm, bìa rừng còn mười mét vuông đất trống, ra cái gọi là rừng cây cũng chỉ lớn hơn 180 mét chút. Lam Dã Metheus vội vàng sắp xếp số đồ vật lạ quanh khu đất, Lạc Trần Quân liền ngồi xổm nhìn Lam Dã Metheus, mặt là nụ cười quỷ dị. Bị Lạc Trần Quân cười là Lam Dã Metheus kiên trì được, xoay người, hung tợn với Lạc Trần Quân

      “Từ trong rừng em bắt đầu cười rồi, rốt cuộc em cười cái gì?”

      có gì, thực có gì, tiếp tục, cần để ý tôi.” Lạc Trần Quân vừa vừa cười lệch cả đông tây, thực có sức thuyết phục.

      Chỉ thấy Lam Dã Metheus hùng hổ về phía Lạc Trần Quân, Lạc Trần Quân biết sắp chết đến nơi vẫn thay đổi, thoải mái cười to giữ hình tượng. Lam Dã Metheus đứng trước mặt Lạc Trần Quân, chuẩn bị giáo huấn tốt biết trời cao đất rộng này, thấy Lạc Trần Quân đưa cái gương trong túi.

      Lam Dã Metheus vô cùng khó hiểu cầm gương, tính nhìn chút, nhìn thôi, vừa thấy bị dọa đến nhảy dựng. Chỉ thấy người trong gương, tuấn dị thường, thân áo trắng, khí tức cao quý, nho nhã. lúc Lam Dã Metheus đắc chí, quên hết tất cả, định khoe khoang, nào ngờ khi nhìn đến tóc bạc xinh đẹp đầu… có cỏ khô và lá cây mới mẻ làm đẹp, nhưng khiến người ta cảm thán có lẽ là cứt chim dính đó, có thể lưu lại hương vị đầu tuyệt đại mĩ nam, cũng biết là phúc khí mấy con chim này tu luyện mấy đời.

      Nhìn mặt Lam Dã Metheus thay đổi vô số màu sắc, Lạc Trần Quân rất thông minh cười to, song cái mặt đỏ kia còn đáng ghét hơn cười to, ít nhất trong mắt Lam Dã Metheus là vậy.

      “Gương của tôi, ô, cậu đáng thương, cứ như vậy vì nước hy sinh thân mình, haiz, tôi cầu nguyện cho cậu.”

      Lạc Trần Quân gương biến thành bột phấn trong tay Lam Dã Metheus, uốn lưỡi, khoa trương kêu gào …

      “Trấn định, mình phải trấn định.” Lam Dã Metheus hít sâu vài cái, chỉ thấy thân thể tỏa ra luồng sáng màu tím, nháy mắt quanh thân sạch , nhìn Lạc Trần Quân há miệng to được câu nào.

      tại bắt đầu, Trần, xin thu miệng lại, tôi sắp bắt đầu.” Nhìn Lạc Trần Quân giật mình vì vẻ phong lưu phóng khoáng của bản thân, tâm tình Lam Dã Metheus khốn quẫn nữa, nhưng, biết, Lạc Trần Quân giật mình vì pháp lực vừa rồi. Song, mặc kệ mình hiểu sai.

      Trong trận pháp biết tên được bố trí tốt, Lam Dã Metheus và Lạc Trần Quân mặt đối mặt ngồi xuống, Lam Dã Metheus chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay kết thành kiểu dáng hình trái tim, mà Lạc Trần Quân mở to hai mắt, nháy mắt nhìn Lam Dã Metheus. Chỉ thấy thân thể Lam Dã Metheus dần phóng xạ nhiều ánh sáng ra xung quanh, chậm rãi du động ngoài thân thể Lam Dã Metheus giống như có sinh mệnh. Giây lát chỉ thấy ánh sáng đại thịnh, thân thể Lam Dã chậm rãi bay đến giữa trung được bao bọc trong quả cầu ánh sáng tạo nên, dần dần giãn tứ chi ra, trán như như dấu hiệu con dơi màu vàng, sau đó con dơi phát ra ánh sáng màu đỏ, phối hợp với cầu quang bao quanh , nhanh, xảy ra chậm, đột nhiên thấy thân thể Lam Dã Metheus hướng về phía trước, giọt máu bay ra từ trái tim Lam Dã, lơ lửng trước mặt . Lạc Trần Quân chỉ nhìn thấy Lam Dã Metheus trợn hai mắt, nhìn về phía máu kia, nó giống như có ý thức bay về phía , trơ mắt nhìn nó chui vào tim mình. Lạc Trần Quân khỏi trợn to mắt nhìn ngực mình, bất giác lấy tay sờ sờ, có cảm giác có gì khác thường. Ngẩng đầu nhìn xem Lam Dã. Metheus, chỉ nhìn Lam Dã Metheus vẫn nổi giữa trung cũng cúi đầu nhìn , khóe miệng nở nụ cười có ý tốt, chậm rãi mấp máy môi:

      “Dùng, tinh khí của ta, máu tươi trái tim, đúc thân hình của ngươi, lấy tên Lam Dã Metheus ký kết khế ước vĩnh hằng, ngươi vĩnh viễn là của ta, ban thưởng cho ngươi máu sinh mệnh của ta, trọn đời trở thành thành viên hắc ám.”

      Chỉ nghe thấy Lam Dã Metheus vừa những lời Lạc Trần Quân hiểu, vừa chỉ vào trán Lạc Trần Quân. chỉ cảm thấy toàn thân chấn động mạnh, giữa trán chậm rãi trồi con dơi giống hệt Lam Dã Metheus, chỉ là hơi khác về màu sắc, nó… đỏ như máu.
      Last edited by a moderator: 30/6/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Lần đầu hai vô tư quen biết [ 2 ]

      Nhìn Lam Dã Metheus ở trước mặt mình, Lạc Trần Quân khỏi hỏi: “Hàm ý trong những câu vừa rồi là thế nào, sao tôi cảm thấy mình bị thiết kế?” Lam Dã cũng quay đầu lại : “Làm sao tôi có thể thiết kế em chứ, em hiểu sai rồi, tôi luôn muốn tốt cho em.” Lạc Trần Quân ở sau lưng nên vẻ mắt Lam Dã, nếu như thấy nhất định biết mình bị thiết kế. Thu thập xong, Lam Dã vài vòng quanh Lạc Trần Quân, vừa vừa nhìn Lạc Trần Quân, càng nhìn ý cười mặt càng dày, chỉ kém chưa mở miệng cho Lạc Trần Quân em bị tôi thiết kế. Lúc Lạc Trần Quân chóng mặt, Lam Dã rốt cục ngừng lại, tiến lên lôi kéo Lạc Trần Quân : “ Bây giờ em chính là của tôi, sau này phải nghe lời tôi, thể vi phạm ý tôi, hiểu chưa?” Nhìn Lam Dã cười thấy trời trăng, Lạc Trần Quân rốt cục biết mình bị thiết kế. Hung hăng trừng mắt nhìn Lam Dã cái, tức giận : “ nghĩ hay quá, nếu có ngày tôi mất hứng, tôi mới thèm theo đâu.”

      theo ư, ha ha, chỉ sợ này đời đời kiếp kiếp em cũng rời được.” Song Lam Dã cũng thông minh ra, chỉ thầm nhủ trong đầu. Nhìn Lạc Trần Quân vừa bị biến thành huyết nô, trong lòng vô cùng đắc ý. Rốt cục mình cũng có đồ chơi riêng rồi, ha ha.

      “Lam Dã, hỏi chuyện này, phải buổi tối ma cà rồng mới có thể ra ngoài hả? Sao bây giờ có thể đứng ở đây?” Lạc Trần Quân khó hiểu chỉ vào mặt trời lên, hỏi Lam Dã.

      Còn chưa có câu trả lời thuyết phục, đầu bị gõ cái, chống lại ánh mắt bất mãn của Lạc Trần Quân, Lam Dã từ từ mở miệng: “Ngu ngốc, gọi là Huyết tộc, chớ quên em cũng là người Huyết tộc.” Nhìn thiên hạ đối diện vẫn chưa hiểu, lại : “Trong Huyết tộc, dựa theo năng lực và dòng máu để tính, nếu năng lực của em đạt tới tử tước có thể cần
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :