1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trung khuyển nghịch tập - Tô Oản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tên truyện: Trung khuyển nghịch tập

      Tác giả: Tô Oản

      Editor:chery98

      Giới thiệu:


      Thời cho rằng bản thân nuôi chú cún trung thành, "chú cún trung thành" nhà bên lại xòe tay nhẩm tính xem mình có bao nhiêu khả năng ăn sạch được nhà bên.

      Thanh mai trúc mã, ngây thơ trong sáng ngọt ngào.

      Tóm tắt nội dung: Ngôn tình đại, bản tình ca tình đích thực

      Từ quan trọng: Nhân vật chính: Thời , Bùi Ân / Vai phụ: / Khác: Cổ Huyền, thanh mai trúc mã
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Nơi cùng nhau lớn lên

      Lần đầu tiên Thời nhìn thấy Bùi Ân là lúc chỉ mới ba tuổi _ nhà bên có hàng xóm mới dọn đến, mẹ cùng tới chào hỏi nhà đối diện mới dọn tới, vì vậy lúc đó, nhắn trắng hồng mềm nhũn cứ thế đứng ở cửa nhà hàng xóm, đôi mắt to chớp chớp, đầu hơi ngẩng, cùng với cậu bé mi thanh mục tú, nhưng khuôn mặt lại vô cảm, hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt .

      Hiển nhiên là bé được di truyền những gien tốt của cha mẹ, nước da trắng, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hạnh to mà trong veo, mái tóc mềm mại được tết thành hai cái đuôi sam , nhu thuận rủ xuống bên cổ, người mặc chiếc váy liền màu hồng, nhìn giống như con búp bê xinh xắn trắng trẻo, làm cho người ta vô cùng thích. Cậu bé đứng đối diện nhìn có vẻ lớn hơn bé khoảng hai tuổi, thân hình cũng cao hơn ít so với bé, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, lại có vẻ làm cho cậu bé bất ngờ "cao ngất" thêm chút.

      " A Huyền" Mẹ Thời đưa tay vỗ nhàng đỉnh đầu con nhà mình, cười giục: "Mau gọi dì và ."

      Cha và ông nội của Thời đều là những danh nhân đàn cổ, vì thế đặt cho bé tên là "", lại đồng thời thêm nhũ danh là "A Huyền"_ Cầm Huyền Huyền.

      "Con chào dì ạ." bé nhu thuận gật đầu cái, mở miệng gọi ngọt ngào: "Em chào ạ!"

      Giọng của bé có chút mềm mại, nhưng ăn cũng rất ràng.

      "Chào con, A Huyền." Hình như mẹ Bùi rất thích bé mềm nhũn đáng , đặc biệt khom người xuống nhìn thẳng bé, cười dịu dàng, xoa xoa đầu bé.

      bé cười ngọt ngào, bỗng nhiên như là chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn Bùi Ân từ đầu tới giờ vẫn im lặng gì, sau đó bắt gặp ánh mắt của cậu.

      Bùi Ân cứ thế cúi đầu, bực bội gì, lặng yên nhìn bé, rốt cục lâu sau đó mới có phản ứng.

      Bỗng nhiên cậu đưa tay về phía _ động tác của cậu rất chậm, hình như có chút chần chừ.

      Thời hơi ngẩn người chút, trong lúc nhất thời có chút hiểu cậu làm gì, đôi mắt to mờ mịt chớp chớp vài cái!

      Sau đó lúc, cảm thấy mặt mình đột nhiên đau nhức _ bỗng nhiên má trái bị bóp mạnh cái!

      bé đối diện có làn da trắng như tuyết, mặt vẫn còn nét bụ bẫm, nhìn tròn trịa mềm mềm, khiến cho cậu nhớ tới bánh bao nếp từng ăn trước đây _ Bùi Ân nhịn được liền đưa tay, muốn bóp bóp hai má ngon lành kia.

      Quả nhiên là mềm mại, bóp thoải mái vô cùng _ Bùi Ân tự suy nghĩ theo bản năng "Nếu cắn cái biết có ngon giống như ăn bánh bao nếp ." Còn chưa kịp làm ra hành động gì, ai ngờ lại đột nhiên đẩy tay cậu ra, đôi mắt hồng hồng như sắp khóc, nhưng mà lại giống như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, kiên quyết hít mũi ép cho nước mắt chảy ngược về, sau đó lại lén lút ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

      Mẹ từng dặn, ra ngoài là phải ngoan ngoãn, thể khóc tùy tiện được, nhưng mà ... đau đó! bé có chút tủi thân hít hít mũi, lấy hai tay xoa xoa mắt mình, nhưng mà cuối cùng vẫn có chút giận dữ, thở phì phò hung hăng trừng Bùi Ân đứng đối diện cái.

      bé đột nhiên tỏ ra ghét bỏ cùng với nước mắt dọa cho Bùi Ân bị giật mình, vừa phục hồi lại tinh thần thấy gương mặt trắng trắng mềm mềm của đối phương xuất dấu màu đỏ, lại vừa đúng vào chỗ mà cậu vừa mới bóp _ hành động của trẻ con cũng có lúc khó tránh khỏi có chừng mực, khống chế được sức lực.

      " Sao lại biết điều bắt nạt người khác thế hả?" Mọi người chuyện cuối cùng cũng phát ra hai đứa bé có chút lạ, nhìn mặt bé thấy có vết đỏ là biết trước đó xảy ra chuyện gì. Bùi mẫu liền nghiêm mặt quát :" Còn mau xin lỗi em !"

      " sao, sao. con nít trêu đùa với nhau thôi mà, cần thiết phải để trong lòng." Thời mẫu vội vàng giảng hòa, lắc đầu cười cái, khom người xoa xoa gò má hồng hồng của bé _ Hình như Thời có chút tủi thân, cắn môi, trốn trong ngực của mẹ mình. Thời mẫu liền dứt khoát ôm , kiên nhẫn dỗ dành.

      Bùi Ân đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cái bánh bao được người lớn ôm trong ngực, vừa định mở miệng xin lỗi, ai ngờ lại đúng lúc, bị mẹ của mình giành trước bước:

      - Vẫn hay bà con xa bằng láng giềng gần, quan hệ giữa hàng xóm với nhau mà tốt, sau này cho dù là có chuyện gì, tất cả cũng đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lúc này Bùi mẹ cũng nhiệt tình mời hàng xóm mới vào nhà ngồi.

      Vì thế mà lời tới miệng nhưng Bùi Ân cũng đành phải nuốt tất cả xuống, ngẩng đầu nhìn dì hàng xóm ôm bánh bao vào nhà, sau đó mình cũng theo vào.

      Lúc nào Thời cũng đều rất ngoan ngoãn, Thời mẹ thấy bé khóc cũng yên tâm, đặt bé ngồi ghế sô pha, để ngồi chơi mình, còn mình ngồi vài chuyện gia đình với Bùi mẹ.

      Lúc này Thời ôm cái gối, ngồi ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ _ gối ôm có vẽ hình con chó , nằm sấp đất le lưỡi, dáng vẻ đặc biệt đáng . bé chăm chú nhìn chớp mắt, bỗng nhiên bên phải có bàn tay duỗi tới, lập tức bị hoảng sợ, theo bản năng rụt lại phía sau. Đến lúc nhìn thấy ràng chủ nhân của bàn tay kia là người vừa nãy bóp đau mình, lập tức liền trừng lớn đôi mặt hạnh đen lúng liếng, cả người như thể hận rúc vào được trong sô pha, gương mặt đầy phòng bị và cảnh giác nhìn người phía đối diện.

      Bùi hơi có chút sửng sốt, tay lại duỗi về phía trước _ tại vết đỏ mặt bé cơ bản biến mất, cậu muốn thay xoa xoa chút. Ai ngờ cậu vừa mới đưa tay tới, bé liền giống như bị hoảng sợ, ôm chặt lấy gối ôm, chỉ hận co lại cả người sau gối ôm, chỉ để lộ ra đỉnh đầu cùng với đôi mắt đen to lúng liếng, cẩn thận nhìn chằm chằm cậu.

      Bùi Ân nghiêm túc suy nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, nhớ lại gương mặt hồng, còn có nước mắt của bé, trong lòng ra cũng tỉnh táo lại. Ngập ngừng, do dự lúc, cuối cùng vẫn mở miệng xin lỗi:

      "... Rất xin lỗi."

      bé trốn sau cái gối ôm, chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm cậu chút, lâu sau mới rốt cuộc lắc đầu cái, mềm mại câu: " sao."

      Mẹ nên biết tha thứ, khi người khác xin lỗi phải sao.

      bé vừa dứt lời, ánh mắt của Bùi Ân lập tức sáng lên, ngay sau đó lại lập tức tối _ mặc dù " quan hệ". Nhưng mà tay vẫn mạnh mẽ nắm chặt lấy gối ôm, vẫn chịu lộ người ra khỏi gối ôm, hẳn là vẫn còn sợ hãi đối với chuyện vừa rồi.

      Bùi Ân nhìn chằm chằm lúc, đột nhiên rời khỏi sô pha, xoay người .

      Cậu vừa , trốn phía sau gối ôm liền lập tức thử dịch gối ôm chút, sau đó mắt chớp chớp, đầu hướng về phía cậu bé rời nhìn thăm dò, cho đến khi chắc chắn nhìn thấy cậu, rốt cuộc lúc này mới yên lòng, bỏ gối ôm, lộ cả người ra _ ngay sau đó lại lập tức lùi về.

      Người kia trở lại.

      Trong tay cậu cầm cái cốc thủy tinh, trong ly chứa đầy sữa bò, sau đó về chỗ ghế sô pha, tay chọc chọc vào gối ôm:

      "Uống sữa tươi."

      Thời nhìn chằm chằm cái cốc trong tay cậu lúc, vẫn trốn sau gối ôm chịu bỏ ra, nhưng gối ôm trong tay ý thức được mà từ từ thả lỏng, để lộ cái mũi thanh tú, sau đó lại dè dặt quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Ân _ nhưng vừa thấy đối phương nhìn lại, liền lập tức rụt về quay đầu nhìn cái cốc.

      Bùi Ân nhìn chằm chằm lúc, bỗng nhiên đặt cái cốc lên bàn trà ở trước ghế sô pha, quay đầu lại rời .

      bé siết chặt gối ôm, nháy mắt nhìn chằm chằm cái cốc bàn trà , trong mắt có chút do dự _ sau đó lại nhanh chóng cảm giác được gối ôm trong ngực lại bị chọc mấy cái.

      Thời ngẩng đầu, chỉ thấy cái tay đưa tới trước mặt mình, trong lòng bàn tay xòe ra có để mấy viên kẹo.

      "... Ăn kẹo."

      ra Thời rất thích ăn kẹo, mùi vị ngọt ngào khiến cho cả người đều vui sướng, chẳng qua là trong nhà luôn quản rất nghiêm, nên chỉ có thể ăn hai lần. Lúc này, nhìn mấy viên kẹo trong lòng bày tay trước mặt kiềm chế được mà cắn môi, vẻ mặt càng thêm do dự.

      "Ăn kẹo." Bùi Ân lặp lại lần nữa, nghĩ chút rồi chân thành cam kết: " bóp em."

      bé nháy mắt, nhìn cậu chằm chằm lúc, rồi lại nhìn mấy viên kẹo. Cuối cùng cũng thể vượt qua được cám dỗ của những viên kẹo, tính toán thử bỏ gối ôm xuống, dè dặt đưa tay ra từ từ.

      Nhưng mà Bùi Ân đột nhiên thu tay về. Dưới ánh mắt có chút nóng lòng thậm chí là lên án của bé, bóc lớp giấy gói của viên kẹo, trực tiếp đưa tới bên miệng của bé.

      Thời có chút do dự nhìn cậu, nhưng cũng vẫn há miệng.

      Vị ngọt ngào của trái cây lập tức lan tràn trong miệng _ Cuối cùng bé cũng cong mi mắt, cười ngọt ngào, nhàng lễ phép cám ơn với người đối diện:

      "Cám ơn... "

      Trong miệng còn ngậm kẹo, lúc chuyện có chút ràng.

      Bủi Ân chỉ cảm thấy cả người mình có chút thoải mái hơn, nhịn được lại xích xích lại gần bên người _ Hình như bé vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng mà có né tránh giống như lần đầu tiên, để mặc cho cậu ngồi bên cạnh mình. Đôi mắt tròn xoe, yên lặng nhìn cậu.

      "Còn đau ?" Cậu nhóc quan sát tỉ mỉ khuôn mặt , nhịn được lại giơ tay.

      bé theo bản năng lùi về sau chút.

      " bóp em, đau nữa." Bùi Ân vỗ ngực đảm bảo: "Xoa xoa chút đau."

      bé chớp chớp mắt, gì, nhưng cũng né tránh nữa _ Để cho tay Bùi Ân chạm vào mặt mình.

      Lần này Bùi Ân rốt cuộc nhớ là phải khống chế sức lực, xuống tay rất giống như có chút lực nào, dè dặt xoa xoa mặt bé _ Cuối cùng được chạm tới cái cảm giác mềm mại đó lần nữa.

      Sờ giống như bánh bao nếp vậy, nếu vậy hương vị chắc cũng giống với bánh bao nếp ăn rất ngon _ Bùi Ân nghĩ như vậy, cả người nhịn được tiến tới, cắn cái mặt bé.

      bé "oa" tiếng, rồi khóc to lên.
      B.Cat, linhdiep17, Sweet you3 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Cùng nhau lớn lên (2)

      Vào năm Bùi Ân tròn năm tuổi, chuyện làm ăn của cha bắt đầu khá hơn, hơn nữa còn ngừng phát triển. Vì vậy, cha mẹ bán căn nhà cũ mà ban đầu ba người ở có chút chật chội, để chuyển đến căn nhà mới rộng rãi hơn - Sau đó cậu gặp được bé nhà bên mềm mềm nhũn nhũn, trắng trắng thơm thơm như bánh bao nếp.

      Bùi Ân năm tuổi nên vào học lớp chồi của trường mẫu giáo. Từ trước tới giờ tính cách của cậu cũng phải là quá hoạt bát, nhưng mặc dù nhiều lời, hàng ngày ở cùng với những bạn trong trường mẫu giáo cũng có thể xem là hòa thuận - Nhưng bắt đầu từ mấy ngày gần đây, mỗi ngày cậu ở trường mẫu giáo có vẻ nóng lòng yên, càng ngày càng thấy được là cậu thích chơi với những bạn nữa.

      Những người bạn trong lớp, tất cả đều có ai đẹp mắt giống như bánh bao nếp, cũng có ai thơm thơm mềm mại giống như , vừa nhìn liền thấy ăn rất ngon - Chàng trai nhịn được gẩy gẩy mấy sợi tóc của mình, có chút vội vàng, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Còn bao lâu nữa mới có thể tan học để về nhà nhìn bánh bao nếp? Cậu bé có chút kiên nhẫn, sau khi nhìn xung quanh lúc rồi lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt lật tức suy sụp - Về rồi cũng vô ích, từ ngày cậu cắn bánh bao nếp cái khiến cho khóc lớn, bánh bao nếp cũng quan tâm cậu nữa!

      Nhưng mà cậu cũng phải là cố ý làm đau , nhìn rất ngon miệng, hơn nữa... Hôm đó cắn cái, mềm mềm nhũn nhũn, còn giống như có mùi sữa thơm nữa... biết phải làm thế nào mới chịu chuyện cùng mình đây - Bùi Ân cứ mình rối rắm hơn nửa ngày như thế, rồi rốt cuộc cũng đến lúc tan học.

      Từ trường mẫu giáo về nhà rất gần, Bùi Ân theo mẹ về nhà, sau đó thay dép lê chạy vào phòng khách, quả nhiên là nhìn thấy bánh bao nếp ngồi ghế sô pha trong nhà mình.

      Nhà họ Gia là gia đình Nho học có tiếng, cha của Thời và ông nội đều là nghệ sĩ đàn cổ nổi tiếng, hai cha con liền mở cầm quán, ngày thường rảnh rỗi có dạy đàn ở cầm quán. Bình thường mẹ Thời phụ trách quản lý sổ sách, cũng như học sinh và làm chút việc vặt - Hơn nửa thời gian đều rất rảnh rỗi, bà cũng thường bế con cũng tới cầm quán, cũng sợ làm chậm trễ công việc càng sợ chăm sóc tốt đứa bé. Nhưng mà hình như gần đây cầm quán có làm hoạt động lớn gì đó, bận rộn vô cùng, là mẹ Thời rảnh tay để trông chừng con chơi đùa nữa. Mà mẹ Bùi rất thích bé ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa việc làm ăn của chồng càng ngày càng lớn, bà cũng chỉ có thể nghỉ việc ở nhà, chuyên tâm chăm sóc con. Vừa thấy mẹ Thời khó xử, liền dứt khoát chủ động nhận giúp chuyện khó này, để sáng sớm lúc mẹ Thời làm đưa bé tới nhà mình.

      Vừa rồi mẹ Bùi ra ngoài đón Bùi Ân tan học, yên tâm để bé ở nhà mình, lại nhìn ngủ say nỡ đánh thức dậy cùng ra ngoài, vì thế nhờ vả bà cụ ở tầng tạm để mắt chút - Thời sinh ra xinh xắn, tính cách lại ngoan ngoãn khéo léo, khiến co người khác vô cùng thích. Bà cụ thấy mẹ Bùi trở về liền đứng dậy chào hỏi chút rồi chuẩn bị ra về, trước khi còn quên cười rồi bóp bóp cái mũi thanh tú của bé.

      bé chớp chớp mắt, rất lễ phép, cười ngọt ngào với bà: " Tạm biệt bà!"

      Bánh bao nếp xong, sau đó hơi quay đầu liền thấy hai mẹ con họ Bùi vừa vào, nghiêng đầu, nhu thuận chào mẹ Bùi: "Dì!"

      Ánh mắt Bùi Ân lập tức sáng lên, chờ bánh bao nếp gọi "", ai ngờ tầm mắt của chỉ hơi dừng lại người mình, sau đó rất nhanh nghiêng đầu quay , kế tiếp dứt khoát xoay cả người , sau đó lắc lư đứng lên ghế sô pha - Ghế sô pha rất mềm, có chút giữ được thăng bằng, vừa mới hai bước lắc lư ngã cái. Nhưng mà cơ bản là ghế sô pha cũng rất mềm mại cho nên ngã đau chút nào, bé cũng khóc, cứ
      [​IMG]
      B.Cat, linhdiep17Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Cùng nhau lớn lên (2)

      Vào năm Bùi Ân tròn năm tuổi, chuyện làm ăn của cha bắt đầu khá hơn, hơn nữa còn ngừng phát triển. Vì vậy, cha mẹ bán căn nhà cũ mà ban đầu ba người ở có chút chật chội, để chuyển đến căn nhà mới rộng rãi hơn - Sau đó cậu gặp được bé nhà bên mềm mềm nhũn nhũn, trắng trắng thơm thơm như bánh bao nếp.

      Bùi Ân năm tuổi nên vào học lớp chồi của trường mẫu giáo. Từ trước tới giờ tính cách của cậu cũng phải là quá hoạt bát, nhưng mặc dù nhiều lời, hàng ngày ở cùng với những bạn trong trường mẫu giáo cũng có thể xem là hòa thuận - Nhưng bắt đầu từ mấy ngày gần đây, mỗi ngày cậu ở trường mẫu giáo có vẻ nóng lòng yên, càng ngày càng thấy được là cậu thích chơi với những bạn nữa.

      Những người bạn trong lớp, tất cả đều có ai đẹp mắt giống như bánh bao nếp, cũng có ai thơm thơm mềm mại giống như , vừa nhìn liền thấy ăn rất ngon - Chàng trai nhịn được gẩy gẩy mấy sợi tóc của mình, có chút vội vàng, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Còn bao lâu nữa mới có thể tan học để về nhà nhìn bánh bao nếp? Cậu bé có chút kiên nhẫn, sau khi nhìn xung quanh lúc rồi lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mặt lật tức suy sụp - Về rồi cũng vô ích, từ ngày cậu cắn bánh bao nếp cái khiến cho khóc lớn, bánh bao nếp cũng quan tâm cậu nữa!

      Nhưng mà cậu cũng phải là cố ý làm đau , nhìn rất ngon miệng, hơn nữa... Hôm đó cắn cái, mềm mềm nhũn nhũn, còn giống như có mùi sữa thơm nữa... biết phải làm thế nào mới chịu chuyện cùng mình đây - Bùi Ân cứ mình rối rắm hơn nửa ngày như thế, rồi rốt cuộc cũng đến lúc tan học.

      Từ trường mẫu giáo về nhà rất gần, Bùi Ân theo mẹ về nhà, sau đó thay dép lê chạy vào phòng khách, quả nhiên là nhìn thấy bánh bao nếp ngồi ghế sô pha trong nhà mình.

      Nhà họ Gia là gia đình Nho học có tiếng, cha của Thời và ông nội đều là nghệ sĩ đàn cổ nổi tiếng, hai cha con liền mở cầm quán, ngày thường rảnh rỗi có dạy đàn ở cầm quán. Bình thường mẹ Thời phụ trách quản lý sổ sách, cũng như học sinh và làm chút việc vặt - Hơn nửa thời gian đều rất rảnh rỗi, bà cũng thường bế con cũng tới cầm quán, cũng sợ làm chậm trễ công việc càng sợ chăm sóc tốt đứa bé. Nhưng mà hình như gần đây cầm quán có làm hoạt động lớn gì đó, bận rộn vô cùng, là mẹ Thời rảnh tay để trông chừng con chơi đùa nữa. Mà mẹ Bùi rất thích bé ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa việc làm ăn của chồng càng ngày càng lớn, bà cũng chỉ có thể nghỉ việc ở nhà, chuyên tâm chăm sóc con. Vừa thấy mẹ Thời khó xử, liền dứt khoát chủ động nhận giúp chuyện khó này, để sáng sớm lúc mẹ Thời làm đưa bé tới nhà mình.

      Vừa rồi mẹ Bùi ra ngoài đón Bùi Ân tan học, yên tâm để bé ở nhà mình, lại nhìn ngủ say nỡ đánh thức dậy cùng ra ngoài, vì thế nhờ vả bà cụ ở tầng tạm để mắt chút - Thời sinh ra xinh xắn, tính cách lại ngoan ngoãn khéo léo, khiến co người khác vô cùng thích. Bà cụ thấy mẹ Bùi trở về liền đứng dậy chào hỏi chút rồi chuẩn bị ra về, trước khi còn quên cười rồi bóp bóp cái mũi thanh tú của bé.

      bé chớp chớp mắt, rất lễ phép, cười ngọt ngào với bà: " Tạm biệt bà!"

      Bánh bao nếp xong, sau đó hơi quay đầu liền thấy hai mẹ con họ Bùi vừa vào, nghiêng đầu, nhu thuận chào mẹ Bùi: "Dì!"

      Ánh mắt Bùi Ân lập tức sáng lên, chờ bánh bao nếp gọi "", ai ngờ tầm mắt của chỉ hơi dừng lại người mình, sau đó rất nhanh nghiêng đầu quay , kế tiếp dứt khoát xoay cả người , sau đó lắc lư đứng lên ghế sô pha - Ghế sô pha rất mềm, có chút giữ được thăng bằng, vừa mới hai bước lắc lư ngã cái. Nhưng mà cơ bản là ghế sô pha cũng rất mềm mại cho nên ngã đau chút nào, bé cũng khóc,
      [​IMG]
      linhdiep17, ChrisThuý Huyền thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :