Tru Tiên - Tiêu Đỉnh ( 259 chương )

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      '' ĐÂY LÀ BỘ TRUYỆN ĐƯA TA VÀO THẾ GIỚI NGÔN TÌNH :))) NĂM 2010 . TÍNH RA CŨNG DC 4 NĂM RỒI ''
      [​IMG]

      [​IMG]
      Tru Tiên - Tiêu Đỉnh
      Thể loại : Tiên hiệp
      Dịch giả : alex
      tình trạng : hoàn

      [​IMG]
      Văn án

      "Tru Tiên" là tiểu thuyết giả tưởng thần tiên kiếm hiệp do ngòi bút sắc bén mới nổi là Tiêu Đỉnh trứ tác.


      Từ khi xuất vào năm 2003, "Tru Tiên" gây làn sóng lớn trong văn học Trung Quốc, cùng với "Phiêu Diểu Chi Lữ", "Tiểu Binh Truyền Kỳ" tề danh "Tam đại kỳ thư Internet", thậm chí được xếp vào hàng những tác phẩm kinh điển, sánh ngang với các tiểu thuyết của Kim Dung, Cổ Long, và Hoàn Châu Lâu Chủ. Trong siêu thị sách ở Thiên Tân, nữ sinh trung học chỉ vào cuốn "Tru Tiên" mà với bạn: "Đời này tớ sống vì Tru Tiên". Từ đó có thể thấy được phần nào sức hấp dẫn của bộ tiểu thuyết này.


      Trong tiểu thuyết giả tưởng "Tru Tiên", Tiêu Đỉnh sử dụng bút pháp tiểu thuyết võ hiệp truyền thống để dẫn dắt câu chuyện, đưa nội dung chính là tình cảm lồng vào trong thế giới quỷ ma. Giữa máu đỏ và chiến tranh, tình trong sáng tươi đẹp mỗi lần xuất đều đem theo vầng hào quang rọi sáng cả bầu trời.


      Thế gian ngày nay, chính đạo mạnh, tà ma tránh lui. Vùng đất trung nguyên sơn linh thủy tú, nhân khí cường thịnh, sản vật phong phú, là nơi chiếm cứ bền vững của các chính phái, trong đó đặc biệt có ba phái lớn đứng đầu, là Thanh Vân Môn, Thiên Tự và Phần Hương Cốc.


      Câu chuyện này, bắt đầu từ "Thanh Vân Môn". Trương Tiểu Phàm, nhân vật chính, là thiếu niên bình thường, nhưng vận mệnh cợt đùa với chỉ lần... Ý nghĩa duy nhất giúp tồn tại là tình , tình là tấm phao cứu mệnh, là tín ngưỡng và tôn giáo duy nhất của đời . Qua vật vã của Trương Tiểu Phàm, mới thấy trưởng thành của người đàn ông gian nan biết bao. "Tru Tiên" thực chất là bộ tiểu thuyết về trưởng thành, về tình cảm. Soi vào số phận Trương Tiểu Phàm, ta tìm thấy phần nào đó số phận riêng ta...
      [​IMG]

      Lời tựa được Alex viết tặng ...


      Thời gian: , có lẽ là rất rất xa xưa trước kia.


      Địa điểm: Thần Châu hạo thổ. (1)


      Từ thời thái cổ, nhân loại đối với thế giới quanh mình, thảy những kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân hoạ, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, tuyệt phải những sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng chín tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống hồn, diêm la điện phủ.


      Vì vậy truyền thuyết thần tiên lưu lại hậu thế. Chẳng biết bao nhiêu con dân loài người, thành tâm khấu đầu, cứ hướng về những thần minh do trí óc mình tưởng tượng ra mà lễ lạt cúng bái, cầu phúc tố khổ, hương khói rất thịnh.


      Từ xưa tới nay, người thường chẳng ai là chết. Nhưng thế nhân đều ham sống sợ chết, mỗi khi đến địa phủ diêm la, thường thêm thắt bao điều ghê sợ, rồi nảy ra cái thuyết trường sinh bất tử.


      So với những giống loài sinh linh khác, con người thể chất kém, nhưng lại là linh trưởng của vạn vật, đó tuyệt phải là lời giả. Với động lực săn đuổi trường sinh, hết đời này sang đời khác, những kẻ thông minh chí sỹ, người trước nằm xuống người sau đứng lên, đổ hết tinh lực suốt kiếp, vẫn cặm cụi tìm..


      Cho mãi đến nay, tuy vẫn chưa tìm thấy trường sinh bất tử, nhưng có số nhà tu chân luyện đạo nhìn thấu được thiên địa tạo hoá, lấy thân phận của người phàm để điều khiển những thế lực bất trắc, nhờ sức các loại bảo bối thần bí, dụng cụ làm phép, có thể khiến lung lay cả trời đất với uy lực sấm sét.


      Nhiều vị tiền bối đắc đạo cao thâm, truyền thuyết kể họ sống lâu hàng ngàn năm chết. Người đời cho rằng vậy là đắc đạo thành tiên, nên càng ngày càng có thêm nhiều người lao vào con đường tu chân luyện đạo.


      Thần Châu hạo thổ rộng lớn khôn cùng. Duy chỉ có vùng đất Trung Nguyên là phì nhiêu phong mỹ nhất, tám đến chín phần mười dân cư trong thiên hạ đều sống tụ lại đây. Những vùng hoang địa ở Đông Nam Tây Bắc, núi cheo leo sông hung dữ, nhiều mãnh thú ác điểu, nhiều hư trướng độc vật, cũng nhiều loài man di mọi rợ, ăn lông ở lỗ, hiếm thấy dấu vết con người. Tương truyền trong nhân gian từ xưa, có những di chủng hồng hoang sót lại nhân thế, nấp trong thâm sơn mật cốc, thọ đến vạn năm, nhưng chưa có ai nhìn thấy.


      Cho đến ngày nay, những người tu chân luyện đạo trong nhân gian, phần lớn đều như cá diếc qua sông, nhiều đếm xuể. Thần Châu hạo thổ rộng lớn, kỳ nhân dị sỹ đông đúc, cách thức tu chân luyện đạo cũng vô số, chẳng hề giống nhau. Chưa tìm ra cách nào để trường sinh, nhân gian hình thành các môn các phái, có chính có tà. Từ đó nổi lên những quan điểm riêng, rồi đấu đá lẫn nhau đến nỗi tranh phạt giết chóc diễn ra vô số kể.


      Khi trường sinh bất tử xem ra xa xôi quá nắm bắt nổi, những sức mạnh có được nhờ tu luyện dần trở thành mục tiêu của rất nhiều người.


      Thế gian ngày nay, chính đạo thịnh, tà ma tránh lui. Vùng đất trung nguyên sơn linh thủy tú, nhân khí cường thịnh, sản vật phong phú, là nơi chiếm cứ bền vững của các chính phái, trong đó đặc biệt có ba phái lớn đứng đầu, là Thanh Vân Môn, Thiên Tự và Phần Hương Cốc


      Câu chuyện này, bắt đầu từ "Thanh Vân Môn".


      Chú thích
      1. Thần Châu hạo thổ: Thần Châu là mỹ danh cũ chỉ Trung Quốc, hạo thổ chỉ mảnh đất rộng lớn mênh mông

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 25/9/14

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      TÓM TẮT TRUYỆN :http://vi.wikipedia.org/wiki/Tru_Tiên



      Tru Tiên kể về thời đại thần tiên xác định ở Trung Quốc, với 3 đại phái là Thanh Vân Môn, Thiên Tự và Phần Hương Cốc, đối lập với Ma Giáo. Thanh Vân Môn là lực lượng đứng đầu chính đạo trong thiên hạ.

      Nhân vật chính Trương Tiểu Phàm sống ở thôn Thảo Miếu, làng bên dưới chân núi Thanh Vân Môn, có bạn thân là Lâm Kinh Vũ. Trương Tiểu Phàm ngốc nghếch kém cỏi, thông minh lanh lợi như Lâm Kinh Vũ. Trong 1 lần hai đứa trẻ chơi đùa, Tiểu Phàm tình cờ được Phổ Trí ( trong Tứ Đại Thần Tăng của Thiên Tự) cứu thoát khi suýt bị Kinh Vũ vô ý bóp cổ. Đêm xuống, hắc y nhân bắt cóc Lâm Kinh Vũ chạy . Lúc đó có Phổ Trí ra tay giải cứu, nhưng bị trúng độc của Thất Vĩ Ngô Công - con rết cực độc trong thiên hạ. Hắc y nhân cho biết mục tiêu của phải là Lâm Kinh Vũ mà chính là Phệ Huyết Châu - vật chí hung của Ma Giáo biệt tích hơn 800 năm - mà Phổ Trí phong ấn và giữ lại bên mình. Phổ Trí kinh ngạc khi hắc y nhân dùng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết của Thanh Vân môn đánh tới, nhưng vẫn gắng gượng dùng Đại Phạm Bát Nhã của Thiên Tự chống đỡ, đánh bị thương hắc y nhân, nhưng bản thân cũng sức tàn lực kiệt, chỉ còn chờ chết. Vô tình, Trương Tiểu Phàm lúc này ccũng có mặt và chứng kiến từ đầu tới cuối màn giao đấu của Phổ Trí với hắc y nhân bí nọ. Lúc sắp mất, Phổ Trí vẫn day dứt vì nguyện ước thống nhất sở học của 2 đại môn phái để tìm ra phương thức trường sinh bất lão chưa thành, liền nghĩ ra cách dạy khẩu quyết Đại Phạm Bát Nhã cho trong hai đứa bé, hi vọng Thanh Vân Môn thu nạp, sau này có thể kết hợp tuyệt nghệ của cả hai đại môn pháp, giải đáp được bí về trường thọ. Sau lúc đắn đo lựa chọn, Phổ Trí chọn Trương Tiểu Phàm vì thấy cậu thà, tâm tính kiên định, quá thông minh dẫn đến dễ bị chú ý như Lâm Kinh Vũ. Sau khi dạy khẩu quyết luyện công xong Phổ Trí đánh ngất Trương Tiểu Phàm.

      Lúc tỉnh dậy, Lâm Kinh Vũ (cả đêm bị ngất biết gì) và Trương Tiểm Phàm kinh hãi khi thấy cả làng mình bị giết sạch. Các đệ tử Thanh Vân Môn ngang biết chuyện liền đưa hai đứa trẻ lên Thanh Vân Môn. Chưởng môn Thanh Vân Môn Đạo Huyền Chân Nhân mặt ra lệnh truy tìm kẻ thủ ác, mặt khác cho hai đứa trẻ gia nhập Thanh Vân Môn. Lâm Kinh Vũ thông minh khác thường, được Thương Tùng Đạo Nhân - thủ tọa chi phái Long Thủ Phong - nhận lấy làm đồ đệ, trong khi ai muốn nhận Trương Tiểu Phàm. Cuối cùng Đạo Huyền Chân Nhân ép thủ tọa Đại Trúc Phong là Điền Bất Dịch, chi phái nhất, phải tiếp nhận Trương Tiểu Phàm.

      Đại Trúc Phong trước Trương Tiểu Phàm chỉ có 6 đồ đệ, do Điền Bất Dịch và phu nhân là Tô Như đứng đầu. Hai người có 1 con là Điền Linh Nhi, sớm trở thành người tình trong mộng của Trương Tiểu Phàm. Tuy nhiên mối tình này được Tiểu Phàm giữ kín trong lòng. Trương Tiểu Phàm thầm tập luyện cả Đại Phạm Bát Nhã và Thái Cực Huyền Thanh Đạo theo ước nguyện của Phổ Trí, hai phép luyện công này hoàn toàn khác nhau, nếu muốn là hoàn toàn trái ngược về đường lối, nên Tiểu Phàm tiến triển vô cùng chậm chạp, kém xa các huynh đệ đồng môn. Cùng lúc này Lâm Kinh Vũ nhanh chóng vươn lên trở thành ngôi sao mới nổi của Thanh Vân Môn. Tuy nhiên do kỳ duyên, Tiểu Phàm vô tình gặp được cây gậy Nhiếp Hồn, là tà vật chí hung trong thiên hạ, Phệ Huyết Châu hút máu của Tiểu Phàm để giao đấu với Nhiếp Hồn, sau đó nhờ máu mà kết hợp lại với nhau. Tiểu Phàm cũng đồng thời thu nhận linh thú Tam Nhãn Linh Hầu, đặt tên là Tiểu Hôi.

      Theo thông lệ, Thanh Vân Môn mở kỳ Thất Mạch Hội Võ 60 năm/lần để chọn ra các đệ tử xuất sắc nhất của môn phái. Theo quy định mới các chi phái đưa ra 9 đệ tử tham dự đại hội. Tề Hạo cùng Lâm Kinh Vũ từ Long Thủ Phong sang Đại Trúc Phong thông báo điều này cho Điền Bất Dịch. Lâm Kinh Vũ trong lúc đùa giỡn hơi quá tay, đánh bay Trương Tiểu Phàm, lại còn chọc giận Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch đại triển thần uy, làm Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ phát hoảng mà quay về.

      Đại Trúc Phong do ít người chỉ cử ra được 8 người, nên đại hội thiếu người, người được đặc cách miễn đấu vòng ngoài. Trương Tiểu Phàm lại là người bốc trúng lá thăm may mắn đó. Lúc giao đấu, nhờ sức mạnh kì lạ của Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn [lúc này tạm gọi là Thiêu Hỏa Côn] cùng với nội công độc đáo Đạo - Phật kết hợp với may mắn kì lạ, Tiểu Phàm thắng liên tiếp và lọt vào hàng ‘Tứ cường’. Tại vòng này, y đấu với Lục Tuyết Kỳ, nữ đệ tử nhiều triển vọng của Tiểu Trúc Phong. Lục Tuyết Kỳ sử dụng Thiên Gia thần kiếm, vũ khí thần binh nổi tiếng của chính đạo và là khắc tinh của Phệ Huyết Châu. Do hiếu thắng, Lục Tuyết Kỳ bất chấp nội lực non kém sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, trong bảy tuyệt kĩ trấn sơn của Thanh Vân Môn. Phản lực của chân quyết suýt giết chết Lục Tuyết Kỳ, nhưng Trương bất chấp nguy hiểm để đỡ đòn cho . Trương Tiểu Phàm bị ngất xỉu, trong khi Lục Tuyết Kỳ nội lực cạn kiệt vào đến trận cuối cùng để thua trước Tề Hạo, đại đệ tử của Long Thủ Phong. Tề Hạo vô địch kỳ Thất mạch hội võ, được Đạo Huyền truyền cho pháp bảo Lục Hợp Kính.

      xả thân này bắt đầu khiến Lục Tuyết Kỳ quan tâm tới Trương Tiểu Phàm, và câu chuyện tình của hai người được phát triển xen kẽ những diễn biến chính của tác phẩm. 4 đại đệ tử xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn là Tề Hạo, Tăng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm được cử đến Vạn Bức Cổ Quật - Tang Sơn để thám thính nội tình ma giáo. Tại Vạn Bức Cổ Quật, các đệ tử Thanh Vân Môn hợp sức với các nhân tài trẻ tuổi của Thiên Tự và Phần Hương Cốc tấn công dư nghiệt Ma giáo nhưng bị thất bại do xuất của Hắc Thủy Huyền Xà.

      Tiểu Phàm gặp Bích Dao, con của Quỷ Vương Tông chủ, trong 4 đại tông chủ của Ma giáo. Ma giáo từng bị 3 đại môn phái liên thủ đánh cho tan tác, nhưng sau đó lại tập hợp lực lượng và phát triển thành 4 tông phái riêng rẽ, là Vạn Độc Môn, Trường Sinh Đường, Hợp Hoan Phái và Quỷ Vương Tông, trong đó Quỷ Vương Tông là thế lực dần mạnh lên, bắt đầu áp đảo các tổ chức Ma giáo khác. Do bị Hắc Thủy Huyền Xà tấn công, Tiểu Phàm và Bích Dao bị giam trong lòng Tích Huyết Động dưới Vạn Bức Cổ Quật – vốn là căn cứ địa của Luyện Huyết Đường, tông phái thống lĩnh Ma giáo 800 năm về trước (Đường chủ Hắc Tâm lão Nhân là người luyện ra Phệ Huyết Châu), ở đó 2 người gặp được Thiên Thư đệ nhất quyển - kinh điển của Ma giáo, và lấy được pháp bảo Hợp Hoan Linh, cũng như Si Tình Chú của Hợp Hoan Phái. 2 người cùng trải qua giờ phút sinh tử trong lòng đất nên dần có tình cảm với nhau.

      Sau khi tìm được cách thoát khỏi động, Tiểu Phàm nghe ngóng tin tức, biết được Ma giáo tập hợp tại Lưu Ba Sơn ngoài Đông Hải, người bên chính đạo cũng đổ dồn về đó, y liền lên đường. đường , y tình cờ gặp ông cháu Chu Nhất Tiên, được đoán quẻ là có tướng ‘Loạn ma’, vạn người có , đồng thời cũng gặp Vạn Nhân Vãng - Tông chủ Quỷ Vương Tông, cha của Bích Dao, và là người bạn của Chu Nhất Tiên. Y được Vạn Nhân Vãng giảng giải về nguồn gốc của Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn, trong lòng lại dấy lên mối nghi hoặc về định nghĩa của Chính – Tà trong thiên hạ. Y tiếp tục lên đường, rồi cùng Thạch Đầu giúp dân Tiểu Trì trấn tiêu diệt Tam Vĩ Hồ - trong trận đánh này Tiểu Phàm may mắn có được pháp bảo trấn cốc lâu năm của Phần Hương Cốc là Huyền Hỏa Giám – thần khí của Vu tộc từ thời thượng cổ.

      Tại Lưu Ba Sơn diễn ra trận đánh ồn ào giữa chính đạo và Ma giáo, về hàng trưởng lão chỉ có Thương Tùng Đạo Nhân và phu phụ Điền Bất Dịch, nên mọi do Thanh Vân Môn lãnh đạo. Các lão già của Ma Giáo như Hấp Huyết Lão , Đoan Mộc Lão Tổ, Bách Độc Tử đều xuất thế, với đệ tử tinh của Ma Giáo tấn công chính đạo. Tuy Điền Bất Dịch đại triển thần uy, đánh Hấp Huyết Lão khốn đốn, nhưng đệ tử ma giáo quá đông, bên chính đạo khó bề chống đỡ. Tại mặt khác của Lưu Ba Sơn, chúng đồ Quỷ Vương Tông bày bố trận pháp, vây bắt cự thú Quỳ Ngưu. Tiểu Phàm vô tình bị Quỳ Ngưu ép xuống, sắp mất mạng, liền liều mình dùng Đại Phạm Bát Nhã chống đỡ. Cuối cùng, Quỷ Vương Tông cũng bắt được Quỳ Ngưu, còn Tiểu Phàm, tuy thoát chết, nhưng lại gây nên sóng gió trong chính đạo.

      Khi về Thanh Vân, sau khi điều trị thương tích, Tiểu Phạm bị các vị sư tôn tra hỏi về nguồn gốc chân pháp Đại Phạm Bát Nhã người y. Phổ Hoằng Thần Tăng - phương trượng Thiên Tự - cùng Phổ Thần Tăng cũng có mặt, đủ thấy việc hệ trong mức nào. Thượng Quan Sách bên Phần Hương Cốc cũng ra mặt, mang danh là hỏi về Huyền Hỏa Giám bị mất dưới Vạn Bức Cổ Quật. Sau hồi tra hỏi, Tiểu Phàm vẫn hé môi. Đúng lúc này, Đạo Huyền Chân Nhân bị ám toán bằng Thất Vĩ Ngô Công để sẵn thanh Thiêu Hỏa Côn (vốn bị tịch thu ngay khi trở về Thanh Vân), lại bị Thương Tùng đâm dao làm trọng thương. Bất ngờ, tứ đại Tông chủ Ma giáo dẫn đồ đệ tập kích lên Thanh Vân. Thượng Quan Sách bên Phần Hương Cốc ám toán Phổ Hoằng Thượng Nhân, làm ông bị thương, ra là thích khách Chu của Quỷ Vương Tông cài vào, người của Phần Hương Cốc hề có mặt.

      Hai vị cao nhân đứng đầu thiên hạ đều bị thương, chiến nổ ra ngay Ngọc Thanh Điện. Môn hạ Thanh Vân Môn và Thiên Tự cùng dốc sức cự địch, hiềm nỗi lực lượng Ma Giáo áp đảo, Thanh Vân Môn lại ở vào thế bị động ra sức chống đỡ. Linh thú trấn sơn Thủy Kì Lân tham chiến cũng bị Độc Thần – Môn chủ Vạn Độc Môn và Tam Diệu Tiên Tử - Tông chủ Hợp Hoan Phái bức phải thoái lui. Đạo Huyền Chân Nhân gượng sức, đến Huyễn Nguyệt Động Phủ thỉnh xuất Tru Tiên Cổ Kiếm. Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm theo hộ giá, vô tình dẫn dụ bọn Chu về phía Nhà thờ Tổ nơi hậu sơn. Tại đây, Lâm Kinh Vũ vô tình gặp lão tiền bối đạo hạnh cao thâm, ông ta dùng Trảm Long Kiếm xuất thần nhập hóa, đánh tan tác bọn thích khách cao thủ. Sau này, Lâm Kinh Vũ luôn ở Nhà thờ Tổ, nhờ ông lão dạy cho kiếm pháp. Ông lão đó chính là Vạn kiếm nhất, nguyên nhân gây ra phản trắc của Thương Tùng.

      Tru Tiên kiếm được huy động, khởi phát Tru Tiên kiếm trận uy lực kinh hồn Thông Thiên Phong, chúng đồ Ma Giáo tử thương vô số, Đường chủ Trường Sinh Đường là Ngọc Dương Tử cũng bị kiếm khí chặt đứt cánh tay lúc mở đường máu đào thoát. Tuy lấy lại được thế thượng phong, nhưng Thanh Vân môn cũng bị tổn hại: thủ tọa, trưởng lão mất nửa, đệ tử tử thương ít, Đạo Huyền Chân Nhân cũng bị hao tổn ít chân khí, ngất chốc lát. Khi ông tỉnh lại, Phổ Hoằng Thượng Nhân mới tiết lộ bí mật: vụ án thảm sát tại Thảo Miếu thôn năm xưa là do chính Phổ Trí trong lúc quẫn bách gây ra, để tạo điều kiện cho Tiểu Phàm và Kinh Vũ gia nhập Thanh Vân Môn; cũng chính Phổ Trí truyền Đại Phạm Bát Nhã cho Trương Tiểu Phàm, với mong ước hợp nhất Phật - Đạo, tìm đường đến cõi trường sinh.

      Bích Dao đột ngột xuất , đòi dẫn Tiểu Phàm về Ma Giáo, điều này làm Thanh Vân Môn bất ngờ, lại thêm Quỷ Vương Tông chủ, vì thấy con , dẫn môn hạ Quỷ Vương Tông lên lại đỉnh Thông Thiên, sau đó, 3 tông phái kia cũng xuất theo. Đạo Huyền gượng sức, huy động Tru Tiên kiếm trận lần nữa, nhưng lần này là để chém chết Trương Tiểu Phàm. Bích Dao liều mình dùng Si Tình Chú đỡ đòn cho y, nhờ có Hợp Hoan Linh nhiếp lại hồn nên chết, nhưng hôn mê vĩnh viễn.

      Đau khổ, Trương Tiểu Phàm gia nhập Quỷ Vương Tông và trở thành Quỷ lệ, phó tông chủ Quỷ Vương Tông, hay trong Ma Giáo còn có biệt hiệu là Huyết công tử, cùng với Độc công tử Tần Vô Viêm của Vạn Độc Môn và Diệu công tử Kim Bình Nhi của Hợp Hoan Phái, xưng là ‘Tam công tử’ – 3 nhân vật xuất sắc thuộc lớp trẻ Ma Giáo. Quỷ Lệ được biết đến bởi thủ đoạn tàn độc. Quỷ Vương Tông lúc này phát triển trở thành thế lực có sức mạnh áp đảo, tiêu diệt và sáp nhập tất cả các tổ chức lẻ khác trong nội bộ Ma Giáo. Quỷ lệ trở thành nhất đại chiến tướng của Quỷ Vương, được Quỷ Vương truyền cho Thiên Thư đệ nhị quyển và được cử đến Tử Trạch tìm pháp bảo mới xuất , cùng với 3 tông phái khác với trợ lực vô tình của bên chính đạo, tiêu diệt Trường Sinh Đường, đồng thời y cũng gặp lại những người quen cũ như Lục Tuyết Kỳ, Lâm Kinh Vũ, Chu Nhất Tiên,… và tại Thiên Đế Bảo Khố học được Thiên Thư đệ tam quyển. Hai trong số Tứ đại thánh sứ của Quỷ Vương Tông cũng đến Tử Trạch để bắt chim thần Hoàng Điểu.

      Môn hạ của Quỷ Vương Tông bị ngư nhân – 1 trong 63 dị tộc vùng Thập Vạn Đại Sơn ở biên thùy phương nam – ám sát, để điều tra việc này, Quỷ Lệ phải xuống phía nam, thâm nhập Phần Hương Cốc, tình cờ dùng Huyền Hỏa Giám giải thoát cho Cửu Vĩ Thiên Hồ, phá hủy luôn cả Bát Hung Huyền Hỏa Trận trong Huyền Hỏa Đàn. Cửu Vĩ Thiên Hồ - Tiểu Bạch tiết lộ về kì thuật hoàn hồn của Vu tộc phương nam, thế là cả hai cùng lên đường Nam Cương.

      Vu tộc cổ đại chia làm 5 nhánh: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Người có khả năng dùng Hoàn hồn dị thuật là Đại pháp sư Kim tộc đương thời. Do tranh chấp thánh khí, Mộc tộc – được trợ giúp của Thú – tấn công Kim tộc. Đại pháp sư ra sức chống đỡ, tuy đẩy lùi được Mộc tộc, nhưng thánh khí bị cướp mất, và ông cũng trọng thương. Đại pháp sư tiết lộ truyền thuyết về Vu tộc cổ đại và nguồn gốc Thú , hi vọng rằng sau khi ông giúp hồi sinh Bích Dao, Quỷ Lệ giúp ngũ tộc diệt trừ Thú , phục hồi Vu tộc. Tuy nhiên, sau nỗ lực to lớn để đến được trung nguyên và gần sắp cứu được Bích Dao, Đại pháp sư tàn sức, qua đời.

      xung đột ngấm ngầm từ lâu của ngũ tộc, đặc biệt là nổi dậy của Mộc tộc, bị Thú – Thú Thần Đại Vương – lợi dụng để hồi sinh. Thú Thần tập hợp các chủng còn lại của 63 dị tộc vùng Thập Vạn Đại Sơn, với vô số các loài dị thú khác tấn công vào trung nguyên. Đúng lúc này, Môn chủ Vạn Độc Môn là Độc Thần qua đời, tạo nên cục diện khác trong Ma Giáo. Quỷ Vương Tông chủ lợi dụng tình thế đó, thí hơn ½ đệ tử Quỷ Vương Tông để mượn tay Thú Thần tiêu diệt lực lượng Vạn Độc Môn và Hợp Hoan Phái, đồng thời đưa toàn bị lực lượng chủ chốt lên Man Hoang lánh nạn.

      Vân Dịch Lam – Cốc chủ Phần Hương Cốc – bế quan luyện đạo lâu, nay lại xuất sơn, liền chuẩn bị đến thăm Thanh Vân sơn, nhằm mục đích lôi kéo toàn bộ chính đạo vào cuộc chiến với Thú Thần. Lực lượng chính đạo tụ họp tại Thanh Vân sơn, dưới lãnh đạo của tam đại phái, hi vọng Tru Tiên kiếm trận – niềm hi vọng cuối cùng – có thể diệt được Thú Thần, cứu nguy thiên hạ. Đạo Huyền Chân Nhân cho các thủ tọa mở hết Thiên Cơ ấn, vốn dùng để phong bế sát khí của mạch núi Thanh Vân, tăng cường uy lực cho Tru Tiên kiếm trận, quyết dốc sức cho cuộc đại chiến. Điền Bất Dịch tỏ ra quan ngại về việc này.

      Đoàn quân thú dưới lãnh đạo của 13 vương, sau khi đánh Ma Giáo, liền kéo đến Thanh Vân, đến đâu giết sạch đến đấy, đánh nhau tơi bời với nhân sĩ chính đạo Thanh Vân sơn. Khi 13 vương bị tiêu diệt sạch, Thú Thần gom xác chúng lại, biến ra con quái khổng lồ. Vân Dịch Lam dùng thuật lạ của Ngọc Dương Cảnh giới trong Phần Hương Ngọc Sách đốt nám hơn ½ bộ xương đó. Phổ Hoằng Thượng Nhân dùng chân pháp tối thượng Đại Phạm Bát Nhã ép tan chướng khí quanh con quái, nhưng cả hai vị đều lần lượt bị đánh bại. Đạo Huyền Chân Nhân thỉnh xuất Tru Tiên cổ kiếm, huy động Tru Tiên kiếm trận, với quy mô rộng hơn kiếm trận năm xưa – trải khắp dãy Thanh Vân. Uy lực chém thần trảm quỷ, tru sát trời đất của Tru Tiên kiếm trận tuy đánh Thú Thần trọng thương, tháo chạy về Thập Vạn Đại Sơn, nhưng khí dữ của nó lại ảnh hưởng ngược đến người cầm kiếm, làm thần trí Đạo Huyền bị tổn hại.

      Quỷ Lệ có mặt tại hậu sơn Thanh Vân với ý định đột nhập Huyễn Nguyệt Động Phủ, Quỷ Tiên Sinh của Quỷ Vương Tông cũng theo y lên đây, cả hai gặp ngăn cản của Vạn Kiếm Nhất, xảy ra trận chiến kinh hồn. Vạn Kiếm Nhất dồn ép Quỷ Lệ sắp bại trận, nhưng lại bị Quỷ Tiên Sinh ám toán, trọng thương mà chết, Quỷ Lệ được chỉ điểm của Quỷ Tiên Sinh, vào được Huyễn Nguyệt Động Phủ. Lâm Kinh Vũ tình cờ chạy đến, thấy thi hài Vạn Kiếm Nhất, cơn giận bốc lên, tìm kiếm khắp nới, cuối cùng cũng vào Huyễn Nguyệt Động Phủ. Cả hai giáp mặt, suýt đành nhau nhưng Lục Tuyết Kỳ đột ngột xuất , làm thay đổi cục diện. Tru Tiên kiếm từ trời rơi xuống Huyễn Nguyệt Động Phủ, Quỷ Lệ cầm lên, định phá hủy, nhưng lại tình cớ khám phá ra bí mật của cổ kiếm: Tru Tiên kiếm hút lấy tinh lực và đạo hạnh của đối phương, mạnh hơn cả Phệ Huyết Châu, vốn chỉ hút tinh lực mà thôi. Tru Tiên kiếm hút lấy máu và công lực của Quỷ Lệ, nhưng nhờ có Thái Cực Huyền Thanh Đạo, kết hợp với Đại Phạm Bát Nhã, đạo pháp Thiên Thư, Huyền Hỏa Giám, và pháp bảo Phệ Hồn bổng mới chật vật chặt gãy được Tru Tiên kiếm, chạy thoát ra ngoài. việc Tru Tiên kiếm bị gãy chỉ có số ít môn đồ Tiểu Trúc Phong và Đại Trúc Phong chứng kiến, tạm thời truyền ra ngoài.

      Thanh Vân Môn cử người lùng sục khắp núi để tìm Quỷ Lệ. Tại khu vực tìm kiếm của Tăng Thúc Thường – thủ tọa Phong Hồi Phong, Quỷ Lệ bị tìm ra, nhưng lại được nhóm hắc y nhân bí , võ công cực cao cứu thoát. Khi tỉnh lại, Quỷ Lệ ở Thiên Tự, lúc này y mới biết là Thiên Tự cứu mình. Sau khi tĩnh dưỡng, Phổ Hoằng Thượng Nhân cho y tùy ý định đoạt với nhục thân của Phổ Trí, sau đó quyết định dùng đại lực thần thông của pháp trận ‘vòng Kim Cương’ tại thánh địa Thiên Tự – Vô Tự Ngọc Bích – để hóa giải khí dữ trong người. Điều đó vô tình dẫn dụ thiên hình (sấm sét của trời), muốn đánh chết Quỷ Lệ, trong lúc đó vách ngọc xuất Thiên Thư đệ Tứ quyển. Thiên hình đánh xuống Quỷ lệ, Vô tự ngọc bích cứu quỷ lệ và bị đánh vỡ.

      Sau khi vô tình lĩnh hội Thiên Thư đệ Tứ quyển, Quỷ Lệ lên đường xuống Nam Cương để bắt cự thú Thao Thiết bên cạnh Thú Thần về cho Quỷ Vương Tông chủ. Bên chính đạo cũng cử những đệ tử tài giỏi xuống phương nam để tìm diệt Thú Thần. Tiểu Bạch cũng ở bên cạnh Thú Thần từ khi chạy về đây, với mục đích tìm hiểu về trận pháp Bát Hung Huyền Hỏa do chính tay Vu nữ nương nương Linh Lung – người mà Thú Thần đơn phương – bày trí để tiêu diệt Thú Thần. Cũng từ đó mà Tiểu Bạch biết được: Thú Thần sau khi hồi sinh còn là bất tử nữa, mà trở thành con người, và có thể chết được. Thú Thần dùng Tụ Hỏa bồn khởi động Bát Hung Huyền Hỏa trận, kêu gọi rồng lửa bát hoang thiêu rụi tất cả, và cũng được hội ngộ với Linh Lung ở cõi vĩnh hằng.

      Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ hội ngộ tại Trấn Ma động – nơi ở của Thú Thần – cùng nhau phá trận, rồi lại chia tay. Lục Tuyết Kỳ trở về Thanh Vân mới biết được biến cố xảy ra: Điền Bất Dịch sau khi nghe về hành vi cổ quái của Đạo Huyền, thầm lên Thông Thiên Phong tìm gặp ông ta, ngờ cả hai cùng mất tích, sau trận chiến long trời lở đất khiến Nhà thờ Tổ tan hoang. Thủy Nguyệt Đại tiết lộ cho nàng bí mật của Thanh Vân Môn: Tru Tiên kiếm chứa khí dữ bạo ngược của trời đất, mỗi lần sử dụng khí dữ bị xâm hại, ảnh hưởng thần trí lẫn đạo hạnh tu hành, vì vậy tuyệt đối được sử dụng lúc nguy cấp. Trong trận chiến Chính – Ma hơn 100 năm trước, sư phụ của Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất là Thiên Thành Tử sử dụng Tru Tiên kiếm trận, sau đó trở nên điên loạn, Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất phải tự tay giết sư phụ của mình, và bà muốn Lục Tuyết Kỳ điều tra, và khi gặp phải kẻ nhập ma đạo, phải giết kẻ đó.

      Quỷ Lệ đem Thao Thiết về cho Quỷ Vương Tông chủ, do hiểu lầm mà 2 người đánh nhau, nếu can thiệp của U Cơ – Thánh sứ Chu Tước – biết hậu quả ra sao. Quỷ Lệ rời khỏi Hồ Kỳ sơn, về thăm lại Thảo Miếu thôn đổ nát năm nào. Quỷ Vương Tông chủ cũng bắt được dị thú Chúc Long tại Ma điện Man Hoang, tập họp đủ Tứ Linh, luyện Tứ Linh Huyết Trận. Sau đại họa Thú Thần, tuy bị thương, nhưng thú thỉnh thoảng vẫn quấy nhiễu dân lành. Ông cháu Chu Nhất Tiên bị thú bắt , Dã Cẩu Đạo Nhân hi sinh mạng mình để giải cứu cho họ. Tiểu Hoàn thi triển ‘Thu hồn thuật’ để cứu sống Dã Cẩu, Quỷ Tiên Sinh tình cờ chứng kiến, sau đó liền truyền thuật pháp Quỷ Đạo mà ông ta tu luyện lại cho Tiểu Hoàn, mong TIểu Hoàn sau này có thể hồi sinh Bích Dao, mặc cho Chu Nhất Tiên lo ngại. Trong lúc ngao du khắp thiên hạ, bọn Chu Nhất Tiên đến nghĩa trang gần thôn Thảo Miếu nghỉ chân qua đêm, vô tình đụng phải Đạo Huyền Chân Nhân – lúc này bị ma linh khống chế. Bọn họ bi Đạo Huyền giam vào mấy cỗ quan tài trong nghĩa trang, chung với Điền Bất Dịch.

      Vu tộc cổ đại còn sót lại duy nhất người: Vu , chạy trốn truy đuổi của Thượng Quan Sách. Tiểu Bạch phát giác việc, liền đuổi theo hai người bọn họ. Tất cả vô tình tụ hội tại nghĩa trang kì bí nọ. Sau khi giao đấu với Tiểu Bạch, Thượng Quan Sách thua, bỏ chạy mất, Tiểu Bạch bắt Vu khai ra nguồn gốc huyền hỏa, rồi lại cùng với Lục Tuyết Kỳ giải thoát ông cháu Chu Nhất Tiên, Điền Bất Dịch ra khỏi mấy cỗ quan tài. Chỉ còn lại Lục Tuyết Kỳ và Điền Bất Dịch ở lại nghĩa trang chờ Đạo Huyền trở về.

      Quỷ Lệ ở tại phế tích thôn Thảo Miếu, phát có người hút ma nơi đây để luyện tà thuật, liền đuổi theo, ra đó là Đạo Huyền – sau khi nhập ma, dùng hồn để luyện ‘Huyền Quỷ Khí’. đuổi theo Đạo Huyền, đến nghĩa trang nọ. Điền Bất Dịch, Lục Tuyết Kỳ, Quỷ Lệ cùng liên thủ đánh với Đạo Huyền, nhưng bất phân thắng bại. Điền Bất Dịch bị đạo Huyền dùng Tru Tiên đâm chết, lại thêm kì thuật ‘Tru Tâm tỏa’ khống chế thể xác, lão liến quay ra đánh Quỷ Lệ. Lục Tuyết Kỳ dùng Thiên Gia đâm thẳng vào tim Điền Bất Dịch, hóa giải tà khí, đồng thời kết thúc luôn cả sống vật vờ của lão. Đạo Huyền nhất thời kinh động, chạy mất. Quỷ Lệ đưa thi thể Điền Bất Dịch về Đại Trúc Phong, Tô Như vì quá thương chồng mà tự vẫn theo. Quỷ Lệ đau khổ đến Hà Dương thành, gặp lại Chu Nhất Tiên, được lão chỉ điểm, liền đến Thiên Tự mượn ‘Càn Khôn Luân Hồi Bàn’ để thử hồi sinh Bích Dao. Cùng lúc này, Tứ Linh Huyết Trận đột ngột có dị biến. Càn Khôn Luân Hồi Bàn hay Tinh Bàn, vốn là pháp khí từ thời thượng cổ, lại chính là chìa khóa phong bế Càn Khôn Tỏa Phục Long Đỉnh, gây cản trở Tứ Linh Huyết Trận luyện thành. Do ảnh hưởng của Huyết Trận, Môn hạ Quỷ Vương Tông dần trở nên dễ hoảng loạn, hung tàn hiếu sát, Hồ Kỳ sơn cũng dần trở nên yếu ớt, sắp sụp đổ. Sau khi Quỷ Tiên Sinh tìm ra chìa khóa giải trừ Càn Khôn Tỏa Tinh Bàn, mở ra cửa nối với cõi Tu La, ông ta bị chính Huyết Trận giết chết, Hồ Kỳ sơn sụp đổ, xác Bích Dao biến mất. Quỷ Lệ suy sụp tinh thần, về lại Thảo Miếu thôn. Tiểu Bạch từ Nam Cương trở về sau khi tìm được nguồn gốc của huyền hỏa, liền đánh Quỷ Lệ trận để nhắc nhở rằng: Bích Dao chết rồi!

      Quỷ Vương Tông chủ huy động sức mạnh của Tứ Linh Huyết Trận, khống chế tâm trí dân lành và cả người bên chính đạo, lập thành đội quân hùng hậu hơn cả đội quân thú trước kia, cùng tấn công lên Thanh Vân sơn. Đạo Huyền Chân Nhân có mặt, các thủ tọa của Thanh Vân môn chỉ còn sót lại vài người, Phần Hương Cốc vắng mặt, mọi việc lúc này đều do Phổ Hoằng Thượng Nhân chỉ đạo. Mất Tru Tiên kiếm trận, chính đạo ra sức chống đỡ cách chật vật. Thủy Nguyệt Đại Sư bảo Lục Tuyết Kỳ hãy rời khỏi Thanh Vân để đến với Trương Tiểu Phàm nhưng nàng chịu , bà bị môn hạ Quỷ Vương Tông đâm chết ngay sau đó.

      Quỷ Lệ chợt đến hậu sơn Thanh Vân, vào Huyễn Nguyệt Động Phủ, gặp lại Đạo Huyền Chân Nhân tại nơi này. Đạo Huyền dùng Tru Tiên kiếm, thúc động Tru Tiên kiếm trận để đánh chết Quỷ Lệ, nhưng linh hồn Vạn Kiếm Nhất đột ngột xuất , hóa giải tâm ma của Đạo Huyền, đưa ông ta theo về cõi vĩnh hằng. Quỷ Lệ được thôi thúc của Tru Tiên kiếm – chính là Thiên Thư đệ Ngũ quyển – liền thỉnh xuất Tru Tiên kiếm ra ngoài, giao đấu với Tứ Linh Huyết Trận.

      Bản thân sử dụng nhuần nhuyễn Thái Cực Huyền Thanh Đạo và Đại Phạm Bát Nhã, lại thêm đạo pháp của Thiên Thư toàn văn, Quỷ Lệ huy động Tru Tiên kiếm xuất thần nhập hóa, đánh bại Quỷ Vương Tông chủ. Sau trận đánh, Quỷ Lệ lại trở về là Trương Tiểu Phàm bình dị, sống ở Thảo Miếu thôn dưới chân núi Thanh Vân với con khỉ Tiểu Hôi và con chó Đại Hoàng.

      Bộ truyện kết thúc bằng cảnh Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ gặp nhau dưới chân núi Thanh Vân, trong tiếng chuông Hợp Hoan Linh ngân nga theo gió.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      nhá hàng nha cả nhà



    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      CHƯƠNG 1 : THANH VÂN




      [​IMG]
      [​IMG]


      Dãy núi Thanh Vân nguy nga sừng sững, hùng cứ Trung Nguyên, phía bắc núi có dòng sông lớn tên gọi Hồng Xuyên, phía nam là trấn quan trọng "Hà Dương Thành", chẹn lấy chỗ hiểm yếu của thiên hạ, vị trí địa lý hết sức trọng yếu.


      Núi Thanh Vân kéo dài liên tục trăm dặm, nhấp nhô trùng điệp, có bảy ngọn cao nhất, vươn ngập trong mây, ngày thường chỉ thấy mây trắng vờn quanh sườn núi, nhìn được đỉnh ngọn. Núi Thanh Vân có rừng rậm rạp, có thác đổ, vách núi dị kỳ, chim quý thú lạ rất nhiều, cảnh quan u hiểm trở, nổi tiếng trong thiên hạ.


      Nhưng còn nổi tiếng hơn, lại là môn phái tu chân núi này -- Thanh Vân Môn.


      Thanh Vân Môn có lịch sử rất lâu đời, từ khi sáng lập đến giờ hai ngàn năm có lẻ, đứng đầu trong hai phái chính tà nay.


      Nghe tổ sư khai phái vốn là thầy tướng trong giang hồ, nửa đời thất vọng, buồn bực bất đắc chí. Năm 49 tuổi, ngao du khắp nơi, đường qua núi Thanh Vân, vừa nhìn nhận ra nơi đây có vẻ thiêng liêng kỳ tú, tụ được linh khí của trời đất, là nơi tốt đẹp vào bậc nhất. Lập tức đăng sơn, ăn gió nằm sương, tu chân luyện đạo, chưa được bao lâu, lại tìm đuợc quyển sách cổ tựa đề trong hang sâu bí mật, đó ghi chép những thuật pháp môn kỳ ảo, thâm thuý cao xa, mà lại diệu dụng vô cùng, uy lực cực lớn.


      Thầy tướng nọ được mối kỳ ngộ này, dốc lòng tu tập. Thấm thoắt hai mươi năm, có chút tựu thành, bèn xuất núi. Trải qua mấy trận mưa gió giang hồ, tuy thể độc bá thiên hạ, nhưng cũng trở thành người hùng phương. Bèn ở núi Thanh Vân, khai tông lập phái, đặt tên "Thanh Vân". Vì nội dung trong quyển sách có tựa đề kia rất gần với đạo gia, nên ông ta bèn phục trang đạo nhân, tự xưng hiệu Thanh Vân Tử, đệ tử đời sau tôn xưng là Thanh Vân Chân Nhân.


      Thanh Vân Tử thọ 167 tuổi, sinh thời thu nạp mười đệ tử, lúc lâm chung có dặn rằng: "Ta nửa đời học đến tận cùng về tướng thuật, tinh yếu nhất chính là tướng phong thủy. Núi Thanh Vân này là linh địa hiếm có trong nhân gian, phái Thanh Vân ta giữ ngọn núi này, về sau nhất định hưng thịnh, các ngươi quyết thể bỏ được. Nhớ lấy, nhớ lấy!"


      Lúc ấy mười đệ tử đều gật đầu, tin tưởng chắc chắn rồi, Thanh Vân Tử mới nhắm mắt tắt nghỉ. ngờ trong vòng trăm năm sau đó, chẳng biết là có phải ý trời ghẹo người, hoặc căn bản là Thanh Vân Tử tướng thuật tinh, Thanh Vân Môn chỉ phát triển, mà mỗi ngày suy vi.


      Trong mười đệ tử, có hai người chết sớm, bốn người bỏ mạng trong những cuộc huyết sát giang hồ, người tàn phế, người mất tích, chỉ truyền lại hai chi phái.


      Trải qua năm mươi năm, trong vòng trăm dặm quanh núi Thanh Sơn xảy ra những thiên tai địa chấn chưa từng có, ngập lụt khủng khiếp, đất rung núi chuyển, tử thương vô số, lại dứt tuyệt chi phái. Mà còn lại mỗi người, nhưng tư chất có hạn, bản lĩnh thấp kém, vốn chẳng thể khôi phục được phong quang năm xưa của Thanh Vân Tử, lại còn vì duyên cớ quyển sách cổ kia, kích động kẻ thù bên ngoài đến tranh đoạt, mấy phen huyết chiến, nếu phải là nhờ mấy pháp bảo lợi hại mà Thanh Vân Tử để lại, e rằng Thanh Vân Môn bị người ta diệt tận rồi.


      Tình cảnh này kéo dài đúng bốn trăm năm, Thanh Vân Môn hề khởi sắc, hầu như có thể dùng từ "ngắc ngoải" để hình dung. Đến phút cuối, thậm chí còn bị người bắt nạt đến tận cửa nhà, trong bảy ngọn núi cao của Thanh Vân, ngoài ngọn chính Thông Thiên Phong, sáu ngọn còn lại đều bị ngoại địch chiếm hết, trong đám ngoại địch đó còn có cường đạo hãn phỉ, lấy làm cứ điểm, cướp bóc bốn phương, hoành hành ngang ngược.


      Những người nội tình phần lớn đều hiểu nhầm, cho rằng Thanh Vân Môn sa sút mất rồi, mặc dù đệ tử Thanh Vân giải thích rất nhiều, rằng cũng có lòng giết địch, hiềm nỗi lực bất tòng tâm, đáng thương. Đến nay nghĩ lại, lúc ấy quả thực là quãng thời gian cay đắng nhất của cả phái Thanh Vân.


      Mãi cho đến thời điểm nghìn ba trăm năm trước, tình hình mới có thay đổi.


      Có lẽ là tướng thuật của Thanh Vân Tử rốt cục cũng hiển linh, hoặc là trời già mệt rồi, muốn trêu cợt Thanh Vân Môn nữa, đến lúc ấy, trong đám truyền nhân đời thứ mười của Thanh Vân Môn, lại xuất nhân vật tuyệt luân, kinh thế hãi tục đứng lên dẫn dắt - Thanh Diệp Đạo Nhân.


      Thanh Diệp tục gia họ Diệp, vốn là thư sinh nghèo khổ, thiên tư đĩnh ngộ hơn người, nhưng ứng thí rất nhiều lần mà trúng, sau này cơ duyên xảo hợp, được Vô Phương Tử chưởng môn đời thứ mười của Thanh Vân Môn thu làm đệ tử, lúc ấy tuổi mới 22.


      Sau khi Thanh Diệp nhập môn, chỉ qua năm lĩnh hội quán thông hết thảy những kiếm thuật pháp đạo do Vô Phương Tử truyền cho, độc chiếm hàng đầu trong đám đệ tử. Lại qua năm, đến Vô Phương Tử cũng chỉ có thể dựa vào tu hành thâm hậu mới cố gắng đánh được ngang tay với y. Vô Phương Tử vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quyết định lấy quyển sách cổ mà tổ sư truyền lại đem cho Thanh Diệp tự tham tường tu tập. Thanh Diệp bèn bế quan ở Huyễn Nguyệt Động đằng sau ngọn Thông Thiên Phong, lần bế quan này kéo dài mười ba năm.


      Nghe lúc y phá cửa thoát ra, là vào đêm trăng tròn. Đêm ấy trăng lạnh treo cao, cả ngọn Thông Thiên Phong núi Thanh Vân sáng rực như ban ngày. Thốt nhiên cuồng phong ập tới, đằng sau núi lại có tiếng hú ngân dài, vang động đến trăm dặm, ai nghe thấy khỏi biến sắc. Sau, có ánh sáng tốt lành tím nhạt dâng lên ngập trời, tiếng động cực lớn, Huyễn Nguyệt Động phủ rộng rãi sáng tỏ, Thanh Diệp râu tóc bạc hết, mặt điểm nụ cười, thân mình có thanh quang, chậm rãi bước ra, mọi người kinh ngạc, tưởng thành tiên.


      Sau đó, Thanh Diệp chính thức xuất gia, lấy họ Diệp của mình, thêm vào chữ Thanh trong Thanh Vân, lấy tên là Thanh Diệp.


      Ngày hôm đó y cười bái biệt ân sư Vô Phương Tử, : "Sư tôn xin hãy đợi, đệ tử làm mấy việc, ngày là quay về."


      Mọi người ý tứ, ngày đêm sau Thanh Diệp chống kiếm quay về, ngoại địch ở sáu ngọn của Thanh Vân bị mai phục chém sạch. Thanh Diệp Đạo Nhân đạo pháp thâm sâu, thủ đoạn tàn độc, thời gian danh động thiên hạ, thanh thế của Thanh Vân Môn đại thịnh.


      Lại qua năm, Vô Phương Tử đem chức vị chưởng môn truyền cho Thanh Diệp, còn mình chay tịnh thanh tu, lý đến những chuyện lặt vặt trong môn nữa. Thanh Diệp chấp chưởng rồi, dốc sức vì môn phái, hết lòng trợ giúp đồng môn, nghiêm khắc tuyển chọn truyền nhân, lại nhờ những điều lĩnh hội được từ quyển sách cổ, có được cái uy quỷ thần vô lượng.


      Thanh Vân Môn từ đó ngày tăng tiến, trong vòng 50 năm, trở thành trụ cột trong chính đạo, thêm hai trăm năm sau, trở lành lãnh tụ của các môn các phái chính đạo.


      Thanh Diệp Chân Nhân thọ đến 550 tuổi, cả đời thu nạp đồ đệ rất nghiêm khắc, chỉ truyền thụ cho có bảy người, chia bảy ngọn núi cho họ, lệnh cho thất chi phái cùng nhau truyền hương hoả. Trong đó trưởng môn ngụ ở ngọn chính Thông Thiên Phong, là chi phái trọng tâm.


      Cho đến nay, đệ tử của Thanh Vân Môn gần nghìn người, cao thủ như mây, thanh uy hiển hách, cùng với Thiên Tự, Phần Hương Cốc tề danh tam đại môn phái. Chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân, công tham tạo hoá, siêu phàm nhập thánh, là nhân vật tuyệt thế bậc nhất đương thời.


      Dưới chân núi Thanh Vân, ở phía Tây Bắc cách Hà Dương Thành chừng 50 dặm, có thôn tên là Thảo Miếu.


      Thôn này có hơn bốn mươi hộ dân, tính tình thuần phác, dân cư phần lớn sinh sống bằng cách lên núi đánh củi bán cho Thanh Vân Môn đổi lấy ngân lượng.


      Ngày thường thôn dân thường thấy đệ tử Thanh Vân Môn tới lui, phần nhiều thần kỳ, đối với Thanh Vân Môn rất là sùng bái, coi như tiên gia đắc đạo. Mà Thanh Vân Môn từ xưa đến nay thường chiếu cố dân chúng quanh vùng, với thôn dân ở đây cư xử cũng tệ.


      Hôm ấy, trời u, mây đen trĩu thấp, khiến người ta có cảm giác nặng nề nghẹn thở.


      Từ thôn Thảo Miếu nhìn ra, núi Thanh Vân sừng sững xuyên thẳng lên trời, ngọn cao vách cheo leo, thầm dữ tợn. Chỉ có điều, thôn dân đời đời ở đây, cảnh tượng ấy nhìn quen biết bao nhiêu lần, nên cũng để ý, còn bọn trẻ chưa biết gì càng phải .


      **


      *


      "Xú tiểu tử, mi chạy đâu đó?"


      tiếng la mắng, kèm theo là mấy hồi cười cợt, phát ra từ miệng đứa trẻ lơn lớn. Nó lối 12, 13 tuổi, mi thanh mục túc, dẫn theo chừng bốn, năm đứa bé con cả trai cả , đuổi theo thằng khác chạy phía trước. Thằng ấy nom bé hơn nó chừng hai tuổi, người thâm thấp, mặt mũi hớn ha hớn hở, dốc sức chạy , vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhăn mặt trêu.


      "Trương Tiểu Phàm, mi muốn tốt đứng lại!" đứa trẻ chạy theo cao giọng gọi.


      Thằng chạy trước, tên gọi Trương Tiểu Phàm "xì" tiếng, vừa chạy vừa kêu: "Mi làm như ta là đồ ngốc vậy!" đoạn lại còn chạy nhanh hơn.


      đường đuổi bắt, mấy đứa trẻ càng lúc càng chạy gần đến toà miếu cỏ vừa cũ vừa nát ở phía đông thôn. Từ ngoài nhìn vào, toà miếu cỏ này rách nát thể chịu được, chẳng biết là trải qua gió mưa mấy kiếp.


      Trương Tiểu Phàm chạy đầu tiên xông tọt vào, ai ngờ chú ý, lại vấp phải ván cửa, tòm cái, ngã lộn nhào.


      Mấy đứa trẻ đằng sau mừng rỡ, nhao nhao lao lại, đè lên mình thằng , đứa bé mi thanh mục tú kia vẻ mặt đắc ý, cười bảo: "Bị ta bắt được rồi! Lần này mi chẳng có gì để nữa, phải nào?"


      Ai ngờ Trương Tiểu Phàm đảo mắt kỳ dị, : " tính tính, mi ám toán ta, tính làm sao được?"


      Đứa trẻ kia ngạc nhiên, lạ lùng bảo: "Ta ám toán mi lúc nào?"


      Trương Tiểu Phàm đáp: "Giỏi lắm Lâm Kinh Vũ, mi dám cái ván cửa này phải là mi đặt ở đây ư?"


      Đứa trẻ tên gọi Lâm Kinh Vũ kia hét to: "Đời nào có chuyện ấy!"


      Trương Tiểu Phàm chúm miệng, nghiêng đầu, có vẻ nhất định đầu hàng, khuất phục.


      Lâm Kinh Vũ tức khí bốc lên đầu, tay chẹn lấy cổ nó, giận dữ bảo: " rồi bắt được là phải nhận thua, mi phục hay phục?"


      Trương Tiểu Phàm chẳng hề lý đến.


      Lâm Kinh Vũ sắc mặt đỏ bừng, vận sức vào tay, hét lớn: "Phục hay phục?"


      Khí quản của Trương Tiểu Phàm bị nó bóp chặt, hô hấp dần dần khó khăn, sắc mặt bắt đầu bầm lên, nhưng nó tuổi tuy , tính khí lại rất quật cường, cứng cỏi hề kêu tiếng.


      Lâm Kinh Vũ càng lúc càng giận, lực ở tay càng lúc càng lớn, miệng cứ lặp lặp lại: "Phục hay phục? Phục hay phục? Phục hay phục?!"


      Lúc ấy bọn trẻ kia thấy cũng đúng, bèn lặng lẽ co rúm lại với nhau, chỉ còn trơ hai đứa bé non dại, vì tranh cãi, rồi do cái tính quá khích của đôi bên, đều cứ gan lì mãi.


      Có vẻ trường đại hoạ sắp xảy ra, thốt nghe góc sâu trong miếu cỏ niệm phật hiệu, rồi có người : "A di đà phật, mau mau dừng tay."


      nắm tay khô xác, xé qua làn lao đến, thò ra hai ngón, búng vào hai tay Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ như bị giật, toàn thân chấn động, hai tay tự nhiên lỏng ra.


      Trương Tiểu Phàm há miệng nghẹn ngào, là bị bí thở lâu quá. Hai đứa nó đờ ra tại chỗ, định thần lại được, nhớ ra tình cảnh vừa rồi, liền nhìn nhau.


      Lâm Kinh Vũ đờ đẫn bảo: "Tiểu Phàm, xin lỗi nhe. Ta cũng biết làm sao mà..."


      Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu, hơi thở dần dần điều hoà, : " sao. Ồ, lão là ai?"


      Bọn trẻ nhìn theo ánh mắt nó, thấy trong miếu, có hoà thượng già đứng đó, mặt nếp nhăn chi chít, khoác tấm cà sa rách mướp, cả người từ xuống dưới bẩn thỉu nhem nhuốc. Chỉ có chuỗi tràng hạt bích ngọc cầm trong tay là óng ánh loá mắt, chiếu ra những tia sáng xanh nhạt.


      Điều kỳ lạ là, trong chuỗi tràng hạt bích ngọc mười mấy viên chằn chặn, chiếu sáng lấp lánh lại lẫn vào viên đá chẳng ra đá ngọc chẳng ra ngọc, màu tím sẫm, ảm đạm vô quang.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Tiêu Đỉnh

      Tru Tiên

      Chương 2

      Mê Cục

      Lão tăng đó đáp, chỉ dùng ánh mắt quan sát kỹ càng người ngợm hai đứa trẻ, nén được bèn liếc nhìn Lâm Kinh Vũ lần nữa, thầm nhủ: "Tư chất tốt, chỉ có điều tính khí sao mà lại quá khích làm vậy?" Lúc này Trương Tiểu Phàm bước lên bước, : "Ê, lão là ai vậy? Làm sao mà chưa từng thấy lão nhỉ?" Thôn Thảo Miếu ở gần Thanh Vân Môn, ở đây Đạo giáo là chính, ít thấy có Phật gia đệ tử, cho nên Trương Tiểu Phàm mới hỏi như vậy. Lão tăng liếc nó, khoé miệng lộ ra vệt cười, hỏi ngược lại: "Tiểu thí chủ, vừa rồi tính mạng sắp nguy, ngươi chỉ cần nhận thua câu là xong rồi, tại sao khăng khăng mực như vậy? Nếu phải có lão nạp ra tay, chỉ e ngươi chết toi rồi!" Trương Tiểu Phàm ngây người, trong bụng cảm thấy điều lão hoà thượng chẳng phải là có lý, chỉ có điều đối với việc xảy ra, nó ra được là sao lại như thế. Lâm Kinh Vũ trợn mắt nhìn lão tăng, kéo tay Trương Tiểu Phàm bảo: "Tiểu Phàm, lão hoà thượng này kỳ quái lạ lùng, chúng ta đừng để ý đến lão nữa." đoạn bèn kéo nó ra ngoài. Mấy đứa trẻ cũng theo gót ra, ràng xưa nay toàn làm theo lời Lâm Kinh Vũ. Trương Tiểu Phàm cất bước cách vô thức, mãi đoạn, khi ra đến cửa miếu rồi, nó nén được mới quay đầu nhìn lại bên trong, trời tối dần, chỉ thấy lờ mờ lão hoà thượng vẫn đứng đó, nhưng chẳng trông nét mặt nữa rồi. °° ° Đêm khuya. tiếng sấm động, gió cuốn mây tàn, bên trời mây đen cuộn lên ngùn ngụt. Mưa gió sắp tới, cơn càn quét. Lão tăng vẫn ở trong miếu cỏ, đả toạ mặt đất. Lão ngước mắt nhìn, núi Thanh Vân đằng xa chỉ còn là vệt mông lung. Trận giông mới lớn làm sao! lằn chớp rạch ngang thinh , loé lên ngôi miếu cỏ nhoi trơ trọi trong gió, lúc ấy lão tăng ra đứng ở cửa, nét mặt nghiêm trang, ngước mắt nhìn trời, cặp lông mày cau rúm lại. Trong cái thôn phía tây, biết tự lúc nào đùn lên đám khí đen, đậm đặc như mực, cuồn cuộn ngừng. Lão tăng đứng ở miếu cỏ, nhìn trừng trừng vào đám khí đen đó. Thốt nhiên, đám khí đen đó cuộn lại, lượn vòng lên, trườn thẳng ra phía ngoài thôn, hướng về phía ngôi miếu cỏ . Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt tới nơi. Cặp mắt sắc của lão tăng liếc thấy trong đó kẹp đứa , chính là Lâm Kinh Vũ gặp hồi ban ngày. Nét mặt lão chùng xuống, chần chừ, cũng nhìn thấy động tác thế nào, thân hình khô đét chớp cái vọt lên, xuyên thẳng vào trong đám khí đen. Trong vùng ảm đạm gọi được tên, truyền đến tiếng kêu khẽ kinh ngạc: "Í?" Mấy tiếng rên thảm, đám khí đen vụt ngừng lại, xoay vòng ngay miếu cỏ . Lão tăng kẹp Lâm Kinh Vũ bên sườn, chầm chậm hạ xuống, nhưng tấm cà sa bị xé miếng sau lưng. Dưới ánh tia sáng yếu ớt loé lên, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình ổn, chỉ biết là ngủ hay là ngất . Lão tăng đặt nó xuống, ngẩng đầu nhìn đám khí đen trong trung, : "Các hạ đạo pháp cao thâm, tại sao lại ra tay với đứa trẻ chưa biết gì, e rằng mất tư cách quá?" Từ trong đám khí đen truyền lại thanh khàn khàn: "Ngươi là ai vậy, dám chõ mũi vào việc của ta?" Lão tăng đáp, mà : "Nơi này là chân núi Thanh Vân, nếu Thanh Vân Môn biết các hạ ở đây làm những điều càn rỡ, e rằng sau này các hạ dễ xoay xở đâu." Kẻ kia "phì" tiếng, ngữ điệu khinh thường: "Thanh Vân Môn là cái thá gì, chỉ cậy đông người mà thôi. Lão lừa trọc khỏi nhiều lời nữa, biết điều mau mau giao thằng đó cho ta." Lão tăng chắp tay đáp: "A di đà phật, người xuất gia phải giữ lòng từ bi, lão nạp tuyệt thể giương mắt nhìn đứa này bị hại dưới độc thủ của ngươi." Kẻ kia giận dữ: "Giỏi cho lão tặc trọc đầu, ngươi tự tìm lấy cái chết đấy." Cùng với câu , từ trong đám khí đen vốn vẫn xoay tròn từ nãy tới giờ, đạo dị quang đỏ sậm loé ra, ụp xuống xung quanh ngôi miếu cỏ nhoi, phong l-ồ-n-g lộng, quỷ khí ngập tràn. "Độc Huyết Phiên!" Lão tăng nét mặt đột nhiên tức giận: "Nghiệt chướng, ngươi lại dám tu luyện cái loại tà vật táng tận lương tâm, hoạ hại nhân gian này à, hôm nay quyết tha cho ngươi." Giọng khàn khàn đó bật lên tiếng cười lạnh lẽo, đáp lời, chỉ nghe thấy tiếng hú u u, ánh sáng đỏ sậm ngập ngụa, luồng khí tanh thối tràn đầy, tấm phướn đỏ dài hai trượng từ giữa trời chầm chậm căng lên. Lúc ấy, tiếng quỷ khóc vẳng lên thê thảm, tựa như có vô số hồn ma bóng khế rên rỉ trong đêm, trong ấy còn ỷ có tiếng xương khô lách cách, nghe mà kinh hoàng. "Lão tặc trọc đầu, chết này!" Người trong đám khí đen kêu lên tiếng, chỉ thấy từ tấm phướn màu máu đó, đột nhiên thò ra cái mặt quỷ nanh ác, có ba góc bốn con mắt, răng nhọn nanh dài, tiếng xương cốt va loạn "cộp, cộp, cộp, cộp", bốn con mắt cái mặt quỷ thình lình mở choàng, rống lên tiếng, hoá thành thực thể, từ tấm phướn xông ra, mang theo mùi máu tanh xộc, lao vào lão tăng. Lão tăng sắc mặt càng giận dữ, biết Độc Huyết Phiên uy lực cực lớn, trong khi tu luyện hẳn hại chết rất nhiều người vô tội. Muốn luyện thành uy lực như thế này, chắc là thu hết tinh huyết của ba trăm người. Kẻ tà ác này là táng tận lương tâm! Thấy con quỷ kia sắp ập xuống trước mắt, lão tăng vẫn buông đứa Lâm Kinh Vũ cắp bên sườn, chỉ dùng tay trái nắm tràng hạt bích ngọc, vạch lên trước mặt vòng tròn, đơn thủ nắm thành dấu hiệu sư tử Phật môn, đầu ngón tay thầm phát xuất kim quang, nháy mắt dựng lên trước mặt bánh xe thần sắc vàng, kim quang huy hoàng, cùng con quỷ kình chống nhau giữa trung. "Cái trò vặt này, cũng mang ra khoe..." chưa kịp thốt nốt từ "khoang", đột nhiên toàn thân lão chấn động, chỉ thấy bên tay phải, ở chỗ vẫn ôm đứa Lâm Kinh Vũ, cổ tay bị dị vật ngoạm vào miếng, cảm giác tê ngứa lập tức chạy dọc nửa mình, trước mắt tối sầm, bánh xe thần lập tức lung lay sắp đổ. Chính vào lúc ấy, ở trước mặt con quỷ kia lại biến hoá kỳ dị, trán chính giữa bốn con mắt bên trái bên phải, "cộp, cộp" hai tiếng, lại mở ra con mắt cực to đỏ máu, luồng gió tanh tưởi nổi lên, uy thế càng nặng trĩu, chỉ nghe tiếng quỷ gào, ánh sáng đỏ sậm màu máu nhấp nháy, con quỷ đánh nát vụn cái bánh xe thần sắc vàng, giáng mạnh vào ngực lão tăng. Cả thân hình lão tăng bị giáng mạnh đến mức bay vọt lại đằng sau, Lâm Kinh Vũ bên sườn bị tuột xuống đất, đường mấy tiếng buồn thảm rên rỉ, tựa như xương cốt gãy hết rồi. Chỉ thoáng chốc, tấm thân khô đét của lão bị bắn chặt lên tường miếu, "bùng" tiếng, bụi đất mù mịt, cả bức tường đều sập xuống. "Ha ha ha ha ha..." người trong đám khí đen cười lên tràng cuồng loạn, đắc ý vô cùng. Lão tăng lẩy bẩy đứng dậy, cổ họng mằn mặn, nhịn được phún ra ngụm máu nóng, nhuộm đỏ cả vạt trước tấm cà sa. Lão thấy mắt nổ đom đóm, toàn thân đau đớn, mà cảm giác tê ngứa càng lúc càng thấm dần vào tim. Lão gắng gượng trấn định tâm thần, liếc nhìn dưới đất Lâm Kinh Vũ vẫn hôn mê, lại thấy trong ngực áo của nó, dần dần thò ra con rết sặc sỡ, to như bàn tay, lạ nhất là phần chót nó xoè ra bảy tua, nhìn cứ như là bảy cái đuôi. Mà mỗi cái màu khác nhau, rực rỡ đẹp đẽ, có điều trong đẹp đẽ đó lại chứa tới mấy phần ghê sợ. "Rết bảy đuôi!" Lão tăng thốt lên, nghe như tiếng rên rỉ. mặt lão đám khí đen càng lúc càng trĩu nặng, khoé miệng ngừng ứa máu tươi, xem ra khó có thể gắng gượng được nữa, nhưng vẫn gồng mình chịu ngã xuống. Lão nhìn đám khí đen giữa trời, : "Ngươi đem cái vật kỳ độc đời này nhồi vào người thằng bé, lại cố ý tàng thực lực, chờ đúng cơ hội là đả thương ta, ngươi nhằm vào ta phải ?" Người trong đám khí đen cười lạnh "Ha ha", : " sai, ta chính là nhằm vào con lừa trọc Phổ Trí ngươi. Nếu làm như vậy, dễ đối phó với thân tu hành cửa phật Thiên Tự của ngươi. Được rồi, hãy mau mau giao 'Phệ Huyết Châu' ra đây, ta đưa giải dược của rết bảy đuôi, tha chết cho ngươi!" Phổ Trí cười thảm tiếng, đáp: "Uổng cho chữ Trí trong cái tên của ta, chẳng ngờ ngươi lại luyện được tà vật Độc Huyết Phiên, há lại mưu tham chiếm đoạt Phệ Huyết Châu." Lão nghiêm sắc mặt, quả quyết : "Đòi ta đem cái vật chí hung trong thế gian này cho ngươi ư, đừng vọng tưởng nữa." Người trong đám khí đen nổi giận: "Thế ngươi hãy gặp Phật tổ ngươi !" lằn sáng đỏ chớp lên, Độc Huyết Phiên trương gió, tiếng quỷ khóc rộ, rồi con quỷ to vật đó lại ra, khẽ xoay trong trung, xông vào Phổ Trí lần nữa. Phổ Trí hét to, y bào toàn thân có gió mà căng phồng lên, thân hình vốn gầy dường như lớn lên rất nhiều. Phổ Trí lật tay, nắm viên tràng hạt tím sẫm vào trong, hai tay trái phải kết thành hình thủy bình, cặp mắt trợn tròn, cả thân hình dưới chỗ nào cũng chứa kim quang, niệm lần lần từng từ: "Án, Ma, Ni, Bát, Di, Hồng!" (Xem chú thích 1: Sáu chữ Đại Minh Đà La Ni) Người trong đám khí đen lập tức tỏ vẻ chú trọng thêm mấy phần. Phổ Trí vừa thốt xong chữ "Hồng", lập tức cả tràng hạt bích ngọc cùng phát ra ánh sáng rực rỡ. Cùng lúc ấy, con quỷ của kẻ tà ác kia cũng xông đến trước mặt, mùi máu tanh xộc tới, nhưng vừa chạm vào ánh bích ngọc xanh nhạt, lập tức hoá thành vô hình, tiến lên được nữa, cứ lửng khửng giữa trời. Tuy vậy, thân hình Phổ Trí cũng lại trúng cơn run rẩy, con rết bảy đuôi là vật tuyệt độc trong thiên hạ, lão tu hành đến mấy trăm năm, vẫn còn khó chống đỡ. Chỉ có điều khuôn mặt vẫn lởn vởn đám khí đen của lão, lại lộ ra nét cười, kèm theo nét run run.. "Oác!" Phổ Trí thét lớn, như sư tử hống, tiếng động bốn bề, tràng hạt bích ngọc trước ngực thụ được phật lực, ánh sáng càng rực rỡ, thốt nhiên viên vỡ 'rốp', hoá ra trong trung chữ 'Phật', đánh thẳng vào mặt con quỷ. "Ôi...chà!" Con quỷ hét lên thảm thiết, bật lui lại mấy bước, ánh đỏ toàn thân vụt xẹp , ràng là trúng thương. Người trong đám khí đen giận dữ la: "Giỏi cho lão lừa trốc!" còn chuẩn bị động thủ, có điều chậm mà diễn biến quá nhanh, trong phút chốc bảy tám hạt châu đều hoá ra chân ngôn nhà Phật đánh trúng con quỷ. Con quỷ kêu la ngớt, liên tục né tránh, dáng điệu rất sợ hãi, khi bị hạt bích ngọc thứ chín đánh trúng, nó gào lên tràng dài, năm con mắt nhất tề vỡ toé, xương cốt lục cục, rầm tiếng ngã vật ra đất, quằn quại thêm lúc cứng đờ bất động, dần dần hoá ra vũng máu, tanh thối kinh khủng. Cùng lúc đó, Phổ Trí "ộc" tiếng, lại phun ra ngụm máu lớn, máu ngả màu đen xạm. "A!" tiếng lanh lảnh truyền vào từ cửa miếu cỏ, giữa lúc hai đại cao nhân hồi đấu phép căng thẳng. Phổ Trí và người trong đám khí đen kia đều thất kinh, làn khí đen trời rùng chuyển, Phổ Trí cũng nhìn theo về phía cửa miếu, trông thấy trong ánh sáng bên ngoài, thằng Trương Tiểu Phàm biết vì sao lại tới trước miếu cỏ, đứng ở cửa, mắt trơ miệng há đứng xem cảnh tượng kỳ dị này trong miếu. Người trong đám khí đen lạnh lẽo "hừ" tiếng, cũng nhìn thấy động tác của ra sao, chỉ thấy con rết bảy đuôi vẫn bò mình Lâm Kinh Vũ đột nhiên quẫy đuôi, chớp cái, bay vù đến Trương Tiểu Phàm. Phổ Trí dựng ngược cặp lông mày, tay phải chỉ ra, viên bích ngọc bắn ngay đến. Con rết bảy đuôi lại như là thông linh, biết lợi hại, dám chống đỡ, quẫy đuôi cái, rồi bật thẳng lên như cái cánh, lặn vào trong đám khí đen, thấy tăm tích gì nữa. Người trong đám khí đen u ám bảo: "Hừ hừ, quả thẹn là Tứ đại thần tăng của Thiên Tự, trọng thương như vậy, vẫn có thể phá được 'Độc Huyết Thi Vương' của ta, nhưng ngươi bị Thi Vương tấn công, lại trúng độc của rết bảy đuôi, còn gắng gượng được bao lâu nữa? Hay là ngoan ngoãn đem giao Phệ Huyết Châu ra đây cho ta!" Phổ Trí lúc ấy đến khoé mắt cũng bắt đầu ứa máu đen, lão cười thảm, khàn giọng bảo: "Lão nạp coi như hôm nay táng mạng ở đây, nhưng trước tiên cũng phải trừ được nhân ngươi." Lời vừa thốt, tất thảy những hạt bích ngọc trước mặt lão cùng sáng rực lên, người trong đám khí đen lập tức đề phòng. Hốt nhiên rú lên, vật nhang nháng thanh quang từ đằng sau lao tọt vào đám khí đen, chính viên bích ngọc vừa bắn vào con rết bảy đuôi, bay ra quãng đoạn, được Phổ Trí thầm điều động, vòng đằng sau đám khí đen, thình lình đánh úp. Chỉ nghe thấy trong đám khí đen tiếng rống giận dữ, ràng kẻ đó kịp đề phòng, ầm ầm mấy tiếng 'bình, bình, bình', ánh xanh chớp chớp, đám khí đen tán loạn, cuối cùng tan loãng ra bốn phía, mất tăm mất dạng. Từ giữa trời tà tà rớt xuống người cao gầy, toàn thân từ xuống dưới bó chặt trong tấm hắc bào, nhìn dung mạo tuổi tác, chỉ có hai con mắt, hung quang lồ lộ, đằng sau quấn thanh trường kiếm. Phổ Trí thấp giọng hỏi: "Các hạ đạo hạnh như vậy, sao lại dám gặp người?" Hắc y nhân chớp cặp mắt lồ lộ hung quang, dữ tợn bảo: "Lừa trốc, hôm nay bắt ngươi chết có đất chôn!" đoạn, lật tay rút soạt thanh trường kiếm sau lưng, chỉ thấy thanh kiếm trong như thu thuỷ, sáng mà loá mắt, kéo theo làn sáng xanh nhàn nhạt. "Hảo kiếm!" Phổ Trí kềm được thốt lên. Hắc y nhân hừ khẽ, tay nắm kiếm quyết, chân đạp theo thất tinh, bước liên tục bảy bước, trường kiếm chớp chĩa lên trời, trong miệng lầm rầm niệm: "Cửu thiên huyền sát, hoá vi thần lôi. Hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi!" Chỉ trong khoảnh khắc, mây đen trời phút bỗng cuộn lên ngừng, tiếng sấm ùng ùng, rìa mây đen chớp loé lia lịa, giữa đất trời luồng sát khí, cuồng phong rộ lên. "Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!" Sắc mặt Phổ Trí giữa lúc ấy trắng bệch như vôi, kèm theo là mối kinh ngạc, tia tuyệt vọng và chút cuồng nhiệt hiểu được. Lão bỗng nhiên hét to: "Ngươi chính là môn hạ Thanh Vân Môn!" Hết chương 2 -------------------

      Tác giả - chú thích: 1. Phổ Trí niệm Án, Ma, Ni, Bát, Di, Hồng, tức là Lục Tự Đại Minh Đà La Ni rất nổi tiếng, trong kinh điển Phật gia còn gọi là "Quan Linh Cảm Chân Ngôn." 2. Trong Phật kinh có đây là trong những chân ngôn chú nổi tiếng nhất của nhà Phật. Chân ngôn này thông thiên địa tạo hoá, ngâm lên có thể thoát được trần ai, gột rửa được tâm kính, đến được cõi cực lạc. 3. Nguyên văn tiếng Hán Quan Linh Cảm Chân Ngôn: Án ma ni bát di hồng, ma hắt nghê nha nạp, tích đô đặt ba đạt, tích đặt ta nạp, vi đạt rị cát, tát nhi cáng nhi tháp, bốc rị tất tháp cát, nạp bổ ra nạp, nạp bốc rị, thưu thất ban nạp, nại ma lô kiết thuyết ra gia, tóa ha. Alex chú thêm: · Nguyên văn tiếng Phạn: OM MANI PADME HÙM, MAHÀ JNÀNA, KETU SAVÀDA, KETU SÀNA, VIDHÀRIYA, SARVÀRTHA, PARISÀDHAYA, NÀPURNA, NÀPARI, UTTÀPANÀ, NAMAH LOKE’SVARÀYA, SVÀHÀ. · Nghĩa: OM MA NI BÁT MÊ HÙM là tính chất mầu nhiệm của cây phướng Đại Trí. Hãy ngồi dưới cây phướng ấy, xa lìa mọi chấp giữ mà thành tựu trong khắp các cõi. Hãy luyện các căn cho thanh tịnh để thành tựu viên mãn các pháp và siêu việt tất cả. Con xin quy mệnh công đức nội chứng của Đức Thế Tự Tại. Nguyện cho con được thành tựu như Ngài. · Xuất Xứ: Kinh Trang Nghiêm Bảo Vương Phật bảo Trừ Cái Chướng Bồ Tát rằng: Sáu chữ Ðại Minh Ðà La Ni này khó được gặp gỡ, nếu có người nào được sáu chữ Ðại Minh Vương đây, người đó tham, sân, si, độc thể nhiễm ô. Nếu đeo mang trì giữ nơi thân, người đó cũng nhiễm trước bịnh ba độc. Chơn ngôn này vô lượng tương ưng, với các Như Lai mà còn khó biết, huống gì Bồ Tát làm thế nào biết được. Ðây là chỗ bổn tâm vi diệu của Quán Tự Tại Bồ Tát.

      NGUỒN:

      http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqnnn1nqn31n343tq83a3q3m3237nvn#phandau

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :