Trò Chơi Vương Quyền 3B : Nước mắt Sói Tuyết - George R. R. Martin [Best Seller]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Trò Chơi Vương Quyền 3B: Nước mắt Sói Tuyết - George R. R. Martin [Best Seller]
      [​IMG]

      Tên : Trò Chơi Vương Quyền 3B: Nước mắt Sói Tuyết
      Tên Tiếng : A Song of Ice and Fire hay Games Of Thrones
      Tác Giả: George R. R. Martin

      Thể Loại:18+, Best seller, Cổ Đại, Giả Tưởng, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây
      Dịch giả: Cẩm Chi

      Công ty phát hành: Alphabooks
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Trọng lượng vận chuyển: 700 grams
      Kích thước: 14 x 20.5 cm
      Ngày xuất bản: 04/2013
      Nguồn text: Thanh Nguyễn
      Nguồn ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook




      Giới thiệu:

      Trò chơi vương quyền Game of Thrones (được biết đến với tên gọi A Song of Ice and Fire hay Game of Thrones) là bộ tiểu thuyết sử thi hùng tráng của nhà biên kịch, nhà văn Mỹ nổi tiếng George R. R. Martin. ​

      Martin bắt tay vào viết bộ tiểu thuyết này năm 1991 và xuất bản tập đầu tiên, A Game of Thrones, vào năm 1996. Sau đó, ông dần mở rộng kế hoạch 3 tập đầu tiên thành 4, 6 và cuối cùng là 7 tập. Tập 5 – A Dance with Dragons hoàn thành sau hơn 5 năm và được xuất bản vào năm 2011. Cuốn thứ 6 – The Winds of Winter vẫn được ông thực . Bộ tiểu thuyết được bán bản quyền 40 nước. Tại Mỹ, tập thứ tư và thứ năm liên tục đứng ở vị trí số trong Danh sách bán chạy nhất tại nhiều bảng xếp hạng uy tín như New York times, Amazon…
      Về số lượng, series này bán được hơn 7 triệu bản tại Mỹ và hơn 22 bản toàn thế giới. Kênh truyền hình HBO chuyển thể bộ tiểu thuyết này sang series phim truyền hình chất lượng cao, đậm chất Hollywood khiến danh tiếng của bộ sách cũng như tên tuổi của tác giả ngày càng vang xa. Bộ sách cũng được chuyển thể thành game phục vụ độc giả thích.
      Bộ Sách gồm 7 Quyển:

      1. A Game of Thrones (1996)

      2. A Clash of Kings (1999)

      3. A Storm of Swords (2000)
      4. A Feast for Crows (2005)

      5. A Dance with Dragons (2011)

      6. The Winds of Winter ( thực )

      7. A Dream of Spring ( thực )
      George Raymond Richard Martin (sinh 1948-) là nhà biên kịch người Mỹ và là nhà văn viết truyện giả tưởng, kinh dị, khoa học viễn tưởng. Sinh ra và lớn lên trong nghèo khó nhưng với trí tưởng tượng phong phú của mình, ngay từ khi còn bé, ông bắt đầu viết và bán những câu chuyện về quái vật cho lũ trẻ con ở những khu phố khác. Ông viết hẳn câu chuyện về vương quốc thần thoại của loài rùa – con vật cưng của mình.​


      Sau đó, ông nhanh chóng trở thành fan cuồng nhiệt của truyện tranh, hâm mộ những câu chuyện về những siêu hùng. Năm 1963, ông bắt đầu tham gia vào giới fan trẻ hâm mộ truyện tranh và viết các cuốn tiểu thuyết khác nhau. Năm 1965, Martin giành giải thưởng Alley cho cuốn truyện tranh về siêu hùng Powerman vs Blue Barrier.​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      SANSA

      Buổi sáng hôm đó, chiếc áo mới của Sansa được may xong, bồn tắm được đổ đầy nước nóng, các hầu kỳ cọ từ đầu đến chân cho đến khi làn da ửng đỏ. Móng tay móng chân được cắt gọn, mái tóc nâu vàng được chải và uốn thành từng lọn quăn nhàng. Hầu của Cersei mang theo cả chục lọ nước hoa thích của thái hậu. Sansa chọn loại có hương chanh và hoa cỏ ngọt ngào. hầu chấm nước hoa lên ngón tay và hai tai Sansa, dưới cằm và khẽ chạm lên cả đầu vú của nữa.

      Đích thân Cersei đến cùng viên thợ may và quan sát họ mặc đồ mới cho Sansa. Quần ống túm của được may lụa, áo choàng bằng gấm màu ngà và vải bạc, được viền sa-tanh óng ánh. Đầu ống tay áo dài suýt chạm đất khi hạ thấp cánh tay xuống. Chiếc áo này hẳn phải dành cho phụ nữ trưởng thành, chứ phải cho . Vạt áo bó sát vào bụng , được viền dải dây buộc hoa mỹ màu xám phớt hồng. Váy dài, phần hông bó chặt đến nỗi Sansa phải nín thở khi bọn họ kéo lên cho . Họ mang cả giày mới đến nữa, đôi giày làm bằng da hoẵng màu xám nhạt ôm chặt lấy chân .

      “Tiểu thư, đẹp lắm,” người thợ may sau khi được mặc xong đồ.

      sao?” Sansa cười khúc khích và quay người, chiếc váy xoay chuyển quanh . “Ồ, đúng rồi.” thể đợi thêm nữa cho đến lúc Willas nhìn thấy trong bộ đồ này. Chàng mình, chàng mình, chàng chắc chắn mình… khi nhìn thấy mình, chàng quên ngay Winterfell.

      Thái hậu Cersei nghiêm nghị nhìn . “Thêm vài viên đá quý . Loại đá mặt trăng mà Joffrey đưa cho ta.”

      “Có ngay, thưa thái hậu,” người hầu .

      Khi những viên đá mặt trăng được đeo tai và quanh cổ Sansa, thái hậu gật đầu. “Được rồi. Sansa, các vị thần rất ưu ái đấy. bé đáng . Quả là bẩn thỉu khi phí phạm kẻ ngây thơ xinh đẹp thế này cho miệng máng xối đó.”

      “Miệng máng xối nào cơ?” Sansa hiểu. Có phải ý bà ta ám chỉ Willas ? Làm sao bà ta biết được? ai biết chuyện này, trừ , Margaery và Nữ Hoàng Gai… cả Dontos nữa, nhưng tính đến ông ta làm gì.

      Cerser Lannister phớt lờ câu hỏi đó. “Áo choàng,” bà ta ra lệnh, và người hầu đưa áo choàng ra: chiếc áo choàng dài làm bằng nhung trắng nặng trĩu ngọc trai. Hình con sói tuyết được thêu bằng chỉ bạc. Sansa kinh hãi nhìn chiếc áo. “Màu của cha đấy,” Cersei khi bọn họ buộc áo quanh cổ với sợi dây bạc mỏng.

      Áo choàng của trinh nữ. Bàn tay Sansa đưa lên cổ họng. mong mình có thể xé toang chiếc áo đó ra. “Sansa, ngậm miệng lại trông xinh hơn đấy,” Cersei với . “ ngay , ngài tư tế đợi. Và cả khách dự tiệc cưới nữa.”

      ,” Sansa buột miệng . “.”

      “Có chứ. là người được nhà vua giám hộ. Ngài thay cho vị trí của cha , vì trai là kẻ phản bội. Bởi vậy ngài có mọi quyền để sắp đặt hôn cho . phải lấy cậu em Tyrion của ta.”

      Quyền sở hữu của mình, thầm nghĩ và thấy ghê tởm. Dontos Ngốc Nghếch hề ngốc; ông ta nhìn thấy . Sansa lùi lại ra xa thái hậu.

      .”

      Mình kết hôn với Willas, mình là phu nhân của Highgarden, làm ơn

      “Ta hiểu miễn cưỡng của . Cứ khóc , nếu muốn. Nếu ở vào vị trí của , ta chỉ muốn bứt tung tóc ra. Nó là tên lùn đáng ghê tởm, nhưng vẫn phải lấy nó.”

      “Người thể ép con được.”

      “Có chứ. có thể im lặng bước lời thề phù hợp với quý , hoặc có thể tranh đấu, la hét và biến thành hình ảnh đáng thương cho đám trẻ trông chuồng ngựa được cười rả rích, nhưng bất kể thế nào cũng phải cưới và ngủ với nó.”

      Thái hậu mở cửa. Ser Meryn Trant và Ser Osmund Kettleblack đợi sẵn, họ mặc áo giáp trắng của Ngự Lâm Quân. “Hộ tống tiểu thư Sansa tới thánh đường,” thái hậu với bọn họ. “Nếu cần, vác ta lên, nhưng nhớ đừng có làm rách áo, đắt tiền đấy.”

      Sansa cố bỏ chạy, nhưng chưa được mét bị hầu của Cersei tóm lại. Ser Meryn Trant trừng mắt nhìn khiến co rúm người, nhưng Kettleblack khẽ chạm vào , “Nhóc, làm như được bảo, tệ lắm đâu. Sói phải dũng cảm chứ, phải ?”

      Dũng cảm. Sansa hít thở sâu. Mình là người Nhà Stark, phải rồi, mình có thể dũng cảm mà. Bọn họ đều nhìn , y như cách hôm đó họ nhìn Ser Boros Blount xé toạc áo quần trong vườn. Hôm ấy chính Quỷ Lùn cứu bị đòn, và cũng chính người đàn ông ấy đợi chờ lúc này. Dù sao ông ta cũng quá tệ như những kẻ còn lại, tự nhủ với chính mình.

      “Tôi .”

      Cersei mỉm cười. “Ta biết mà.”

      Sau đó, nhớ mình rời khỏi phòng, bước xuống các bậc thang, hay ngang khu vườn thế nào. Dường như chỉ chú ý đến việc bước chân ra trước chân kia. Ser Meryn và Ser Osmund bên cạnh, họ cũng mặc áo khoác nhạt màu như của , chỉ có điều áo họ có ngọc trai và biểu tượng con sói tuyết. Joffrey đứng đợi bậc tam cấp thánh đường. Đức vua mặc áo đỏ vàng lộng lẫy, đầu đội vương miện.

      “Hôm nay ta là cha của ngươi,” tuyên bố.

      “Ngài phải cha tôi,” nổi cáu. “Và cũng bao giờ.”

      Nét mặt tối sầm. “Phải chứ. Ta là cha ngươi, và ta có thể bắt ngươi cưới bất cứ ai ta muốn. Bất kỳ ai. Kể cả con lợn. Khi ta ra lệnh, ngủ trong chuồng lợn với nó, ngươi cũng phải làm.” Đôi mắt xanh của lóe lên niềm vui thích. “Hay ta gả ngươi cho Ilyn Payne nhỉ, ngươi có thích lão hơn ?”

      Tim đau nhói. “Bệ hạ, cầu xin ngài,” van xin. “Nếu ngài từng thương em, dù chỉ là chút thôi, xin ngài đừng gả em cho cậu của ngài, được ?”

      Cùng lúc đó, Tyrion Lannister bước qua cánh cửa thánh đường. “Bệ hạ,” ông với Joffrey. “Cho phép ta chuyện riêng với tiểu thư Sansa lát, nếu ngài ưng thuận?”

      Nhà vua định từ chối, nhưng thái hậu liếc nhìn sắc lẹm. Họ lùi lại vài bước.

      Tyrion mặc áo chẽn bằng nhung đen có trang trí những đường cuộn, đôi bốt cao đến tận đùi giúp ông ta cao thêm được vài centimet, cổ đeo sợi dây chuyền ngọc bích và đầu sư tử. Vết sẹo sâu ngang mặt ông ta vẫn còn rỉ máu, mũi còn nguyên cái vảy gớm ghiếc.

      “Sansa, trông đẹp lắm,” ông ta với .

      “Thưa lãnh chúa, ngài tử tế khi vậy.” biết gì hơn. Mình có nên là ngài ấy rất đẹp trai ? Ngài ấy nghĩ ngay mình là con ngốc hoặc kẻ dối. Nhưng chỉ cúi gằm mặt xuống và gì.

      “Thưa tiểu thư, có cách nào giúp được kết hôn như mong muốn. Ta rất tiếc vì điều đó. Và vì đột ngột và bí mật thế này. Ông cha già của ta thấy cần phải làm vậy, vì những lý do quốc gia. Nếu ta đến gặp sớm hơn, ta những mong như vậy.” Ông ta lạch bạch về phía . “Ta biết muốn hôn này. Ta cũng vậy. Nhưng nếu ta từ chối, bọn họ gả cho cậu em họ Lancel của ta. Có thể ưng hơn. cũng trạc tuổi , và nhìn cũng đẹp trai hơn. Nếu muốn vậy, hãy ra, và ta chấm dứt vở hài kịch này.”

      Tôi muốn cưới bất kỳ ai Nhà Lannister, muốn vậy. Tôi muốn Willas, tôi muốn Highgarden, muốn đàn chó con, muốn thuyền rồng và những đứa con trai tên là Eddard, Bran và Rickon. Nhưng rồi nhớ đến những điều mà Dontos với trong rừng. Nhà Tyrell hay Lannister quan trọng, bọn họ muốn cưới mình, bọn họ chỉ muốn cưới vùng đất của mình thôi.

      “Thưa ngài, ngài tử tế,” vẻ thua cuộc. “Tôi là người được nhà vua giám hộ và bổn phận của tôi là kết hôn theo lệnh của nhà vua.”

      Ông ta ngó đăm đăm bằng đôi mắt cân xứng. “Sansa, ta biết ta phải người chồng mà những trẻ mơ đến,” ông khẽ , “nhưng ta giống Joffrey đâu.”

      đâu,” . “Ngài rất tốt với tôi. Tôi vẫn còn nhớ.”

      Tyrion chìa bàn tay dày với những ngón thô ráp ra. “Vậy thôi. Hãy làm bổn phận của chúng ta.”

      đưa tay để ông ta dẫn đến bàn cử hành hôn lễ. Ở đó, ngài tư tế đứng đợi giữa Đức Mẹ và Đức Cha để tác hợp cho hai người. trông thấy Dontos mặc bộ đồ sặc sỡ ngô nghê của ông và nhìn với đôi mắt to tròn. Ser Balon Swann và Ser Boros Blount mặc đồ trắng của Ngự Lâm Quân, nhưng Ser Loras có mặt. có người nào Nhà Tyrell có mặt ở đây, bất giác nhận ra điều đó. Nhưng có rất nhiều người chứng kiến khác; thái giám Varys, Ser Addarn Marbrand, Lãnh chúa Philip Foote, Ser Bronn, Jalabhar Xho và cả chục người khác. Lãnh chúa Gyles ho hắng, phu nhân Ermesandre trông có vẻ lo lắng, con mang bầu của phu nhân Tanda khóc nức nở chẳng hiểu vì sao. Cứ để ấy khóc, Sansa thầm nghĩ. Có lẽ mình cũng khóc như thế trước khi việc này kết thúc.

      Lễ cưới trôi qua như giấc mơ. Sansa làm mọi việc được cầu. Có những lời cầu nguyện, thề nguyện, tiếng hát, những cây nến cao được thắp lên, hàng trăm ngọn lửa nhảy nhót, dòng nước mắt của biến chúng thành cả nghìn ngọn lửa. may, dường như ai nhận thấy khóc khi đứng đó trong chiếc áo thể màu cờ của cha ; hoặc dù có thấy, bọn họ cũng vờ như .

      Là đức vua của vương quốc này, Joffrey thay thế vị trí của Lãnh chúa Eddard Stark. Sansa đứng thẳng người như ngọn giáo khi hai bàn tay đặt lên vai để tìm móc gài áo choàng. bàn tay chạm vào ngực và nấn ná bóp vào đó. Móc gài mở ra, và Joff giật tung chiếc áo choàng trinh nữ của ra cùng với nụ cười đế vương nham hiểm.

      Chiếc áo của cậu được lấy ra khó khăn hơn. Áo choàng của chú rể mà ông ta mặc nặng và to sụ, đó là chiếc áo nhung đỏ thêu vô số sư tử, được viền mép bằng sa-tanh vàng và hồng ngọc. Tuy nhiên, ai nghĩ đến việc mang ra chiếc ghế đẩu, vì vậy Tyrion phải đứng thấp hơn dâu đến hẳn nửa mét. Khi ông tiến gần đến bên , Sansa cảm thấy quần mình bị kéo mạnh. Ngài ấy muốn mình quỳ xuống, nhận thấy như vậy và mặt mũi đỏ bừng. bị làm nhục. Mọi việc đáng lẽ diễn ra như thế này. mơ đến đám cưới của mình cả ngàn lần, và lần nào cũng hình dung vị hôn phu của mình cao ráo, vạm vỡ và khoác chiếc áo choàng bảo vệ lên vai , và chàng khẽ hôn lên má khi chàng nghiêng người ra trước để cài móc gài.

      lại cảm thấy cái kéo mạnh khác, lần này kiên quyết hơn. đâu. Tại sao mình phải quan tâm đến cảm giác của ông ta, trong khi ai quan tâm đến cảm giác của mình?

      Quỷ Lùn kéo mạnh thêm lần nữa. Đầy ngoan cố, mím môi và giả như thấy gì. Phía sau họ có tiếng cười khúc khích. Là thái hậu, thầm nghĩ, nhưng vấn đề gì hết. Lúc đó tất cả bọn họ đều cười ồ, Joffrey cười to nhất.

      “Dontos, ngươi quỳ và chống tay xuống,” nhà vua ra lệnh. “Cậu của ta cần đôi ủng để trèo cho cao bằng hôn thê của cậu ấy.”

      Vậy là chồng khoác lên vai chiếc áo sậm màu của Nhà Lannister trong khi đứng lưng của kẻ ngốc.

      Khi Sansa quay đầu lại, người đàn ông ngẩng lên nhìn , miệng mím chặt, mặt ông ta đỏ sẫm y như màu áo khoác. Đột nhiên thấy xấu hổ vì ương bướng của mình. vuốt váy và quỳ trước mặt ông để hai người ở cùng độ cao. “Với nụ hôn này, tôi nguyện hiến dâng tình thương và coi chàng là lãnh chúa và là phu quân của mình.”

      “Với nụ hôn này, tôi nguyện hiến dâng tình thương,” Quỷ Lùn giọng khàn khàn, “và coi nàng là phu nhân của mình.” Ông nghiêng người ra trước, và môi họ khẽ chạm vào nhau.

      Ông ta xấu xí quá, Sansa nghĩ bụng khi mặt ông ta gần sát mặt . Ông ta còn xấu xí hơn cả Chó Săn.

      Vị tư tế giơ cao món đồ bằng pha lê lên để cầu vồng bao trùm lên người họ. “Dưới chứng kiến của các vị thần và mọi người,” ông ta , “ta trịnh trọng tuyên bố Tyrion của gia tộc Lannister và Sansa của gia tộc Stark là vợ chồng, mãi mãi cùng chung nhịp đập, chung linh hồn và ta nguyền rủa bất cứ ai chen vào giữa hai người.”

      phải cắn môi để khỏi bật khóc nức nở.

      Tiệc cưới được tổ chức ở Tiểu Sảnh, có tới năm mươi khách mời; phần lớn là người Nhà Lannister và đồng minh của họ. Sansa cũng nhìn thấy người Nhà Tyrell. Margaery buồn bã nhìn , và khi Nữ Hoàng Gai loạng quạng giữa Tả và Hữu, bà ấy hề nhìn . Elinor, Alla và Megga dường như quyết định coi như quen biết. Những người bạn của mình, Sansa cay đắng nghĩ.

      Chồng uống rất nhiều, và gần như ăn gì. Ngài lắng nghe khi có người đứng lên cụng ly chúc mừng và đôi lúc chỉ gật đầu cụt lủn, còn những lúc khác, mặt ông ta cứng như đá. Dường như bữa tiệc ấy cứ kéo dài mãi, mặc dù Sansa ăn thứ gì. muốn mọi việc kết thúc ngay, nhưng còn kinh hãi khi nó kết thúc. Vì sau bữa tiệc là đêm tân hôn. Những người đàn ông đưa đến giường hoa chúc, vừa vừa cởi đồ của và thô lỗ cười nhạo về số phận chờ đợi nơi tấm ga giường kia, trong khi những người đàn bà cũng làm vậy với Tyrion. Chỉ đến khi bọn họ trần truồng và bị cuốn chung giường, bọn họ mới được mình, và thậm chí nhiều vị khách đứng bên ngoài phòng cưới và những lời gợi ý khôi hài qua cánh cửa. Khi Sansa còn , động phòng hoa chúc là việc kinh khủng nhưng đầy phấn khích, còn lúc này, khi sắp đến giờ phút ấy, chỉ cảm thấy kinh hãi. nghĩ mình thể chịu đựng cảnh bọn họ xé toạc váy áo của , và chắc chắn mình bật khóc trước lời giễu thô tục đầu tiên.

      Khi ban nhạc chuẩn bị chơi, rụt rè đặt tay vào tay Tyrion và , “Lãnh chúa của em, chúng ta có nên dẫn đầu đội khiêu vũ ?”

      Miệng ông ta méo xẹo. “Ta nghĩ hôm nay chúng ta cho bọn họ xem đủ trò vui rồi, có nghĩ vậy ?”

      “Theo lời ngài.” rụt tay lại.

      Joffrey và Margaery khiêu vũ dẫn đầu thay thế vị trí của họ. Tại sao con quỷ lại nhảy đẹp đến vậy chứ? Sansa tự hỏi. vẫn thường mơ mộng xem mình khiêu vũ thế nào trong tiệc cưới của chính mình, khi ai ai cũng ngắm nhìn cùng vị hôn phu điển trai. Trong giấc mơ ấy, tất cả khách khứa đều mỉm cười. Vậy mà giờ đây, đến cả phu quân của cũng chẳng mỉm cười.

      Các vị khách khác nhanh chóng lên khiêu vũ cùng nhà vua và hôn thê của . Elinor nhảy với cận vệ trẻ, Megga nhảy với hoàng tử Tommen. Phu nhân Merryweather, người đẹp Myrish có mái tóc đen và đôi mắt to đen nhảy hấp dẫn đến mức tất cả đàn ông trong sảnh đều ngắm nhìn ấy. Lãnh chúa và phu nhân Tyrell di chuyển điềm tĩnh hơn. Ser Kevan Lannister xin được khiêu vũ với tiểu thư Janna Fossoway, em của Lãnh chúa Tyrell. Merry Crane ra sàn khiêu vũ với hoàng tử lưu đày Jalabhar Xho, trông hoàng tử lộng lẫy trong bộ cánh bằng lông vũ. Cersei Lannister nhảy cặp với Lãnh chúa Redwyne, rồi đến Lãnh chúa Rowan, cuối cùng nhảy với cha và ông ta nhảy với vẻ uyển chuyển đầy nghiêm nghị.

      “Thưa phu nhân Sansa,” Ser Garlan Tyrell đứng bên cạnh bục. “Cho phép tôi khiêu vũ với phu nhân được ? Nếu phu quân của ưng lòng?”

      Đôi mắt lệch của Quỷ Lùn nheo lại. “Phu nhân của ta có thể khiêu vũ với bất cứ ai ấy muốn.”

      Có lẽ nên đứng bên cạnh ông ta, nhưng rất muốn nhảy… mà Ser Garlan lại là trai của Margaery, của Willas, của Hiệp Sĩ Hoa. “Tôi biết tại sao người ta gọi ngài là Garlan Hào Hiệp,” khi cầm tay .

      “Phu nhân tử tế khi vậy. Willas đặt tên cho tôi như vậy. Để bảo vệ tôi.”

      “Để bảo vệ ngài ư?” nhìn khó hiểu.

      Ser Garlan cười. “Ngày bé, tôi vốn rất bụ bẫm, và chúng tôi có ông cậu tên là Garth Béo. Vậy nên Willas là người đầu tiên nghĩ ra cái tên đó cho tôi, mặc dù đó là sau khi ấy dọa đặt tên tôi là Garlen Xanh Lét, Garlan Khó Chịu và Garlan Miệng Máng Xối.”

      Câu chuyện đó dễ thương và ngô nghê đến mức Sansa phải phì cười, bất chấp tất cả. Sau đó thấy lòng đầy biết ơn. Dường như tiếng cười khiến hy vọng trở lại, dù chỉ trong giây lát. Mỉm cười, để nhạc chiếm lĩnh, cứ thế chìm trong từng bước nhảy, trong tiếng sáo, tiếng tiêu, tiếng đàn hạc, tiếng trống… và đôi lúc là trong vòng tay của Ser Garlan, khi tiếng nhạc khiến bọn họ ôm lấy nhau. “Phu nhân của tôi rất lo lắng cho ,” khẽ .

      “Phu nhân Leonette tốt bụng. Hãy với phu nhân rằng tôi ổn.”

      dâu trong lễ cưới nên có nhiều cảm xúc hơn là ổn.” Giọng rất tử tế. “Trông như sắp khóc.”

      “Nước mắt hạnh phúc, thưa ngài.”

      “Đôi mắt thể điều đó.” Ser Garlan quay người và kéo gần hơn về phía mình. “Thưa phu nhân, tôi thấy nhìn em trai tôi. Loras can đảm và đẹp trai, chúng ta ai cũng mến cậu ấy rất nhiều… nhưng ngài Quỷ Lùn của người chồng tốt. Ngài ấy là người đàn ông vĩ đại hơn vẻ bề ngoài, tôi nghĩ…”

      Tiếng nhạc tách đôi bọn họ trước khi Sansa kịp nghĩ ra lời đáp. Mace Tyrell đứng đối diện , mặt ông ta đỏ phừng phừng và mồ hôi nhễ nhại, kế đến là Lãnh chúa Merryweather, rồi đến hoàng tử Tommen. “Tôi cũng muốn lấy vợ,” vị hoàng tử bụ bẫm 9 tuổi . “Tôi cao hơn cả cậu tôi mà!”

      “Tôi biết chứ,” Sansa trước khi các đôi nhảy lại thay đổi. Ser Kevan khen rất đẹp, Jalabhar Xho điều gì đó bằng ngôn ngữ Đảo Summer hiểu được, còn Lãnh chúa Redwyne chúc sinh hạ được những đứa con mập mạp và hạnh phúc bền lâu. Và rồi tiếng nhạc khiến phải mặt đối mặt với Joffrey.

      Sansa cứng đờ người khi tay chạm tay , nhưng nhà vua nắm chặt và kéo vào sát người.

      “Ngươi nên buồn thế. Cậu ta xấu trai, nhưng ngươi vẫn có ta mà.”

      “Ngài cưới Margaery!”

      “Vua có thể có bao nhiêu đàn bà tùy thích. điếm nữa. Cha ta cũng vậy. trong các vị vua Aegon cũng thế. Ông đệ tam, hay đệ tứ gì đó. Ông ta ăn nằm với vô số điếm và có vô số con hoang.” Khi họ xoay theo tiếng nhạc, Joff dành cho nụ hôn nhớp nháp. “Cậu ta đưa ngươi đến giường ngủ của ta bất cứ khi nào ta

      ra lệnh.”

      Sansa lắc đầu. “Ngài ấy làm vậy đâu.”

      “Có chứ, nếu ta chặt phăng đầu . Ông vua Aegon ấy có bất cứ người đàn bà nào ông ta muốn, bất kể họ có chồng rồi hay chưa.”

      may mắn, đến lúc đổi bạn nhảy. Dù vậy, chân cứng đờ như gỗ, và Lãnh chúa Rowan, Ser Tallad và viên cận vệ của Elinor chắc hẳn nghĩ bạn nhảy vụng về. Sau đó lại được quay lại với Ser Garlan thêm lần nữa, và chẳng mấy chốc tiếng nhạc kết thúc.

      nhõm của kéo dài lâu. Tiếng nhạc vừa dứt, nghe thấy Joffrey , “Đến giờ họ động phòng rồi! Hãy cởi váy áo của ta, và nhìn xem con sói ấy có gì cho cậu ta nào!” Những người đàn ông khác hưởng ứng theo .

      Ngài phu quân lùn của chậm rãi ngẩng lên khỏi chén rượu. “Ta động phòng.”

      Joffrey tóm lấy cánh tay Sansa. “Ngươi động phòng khi ta ra lệnh.”

      Quỷ Lùn cắm phập con dao găm lên mặt bàn, và nó rung lên bần bật. “Thế ngươi phục vụ dâu của chính ngươi bằng cái dương vật gỗ. Ta thề thiến đứt của ngươi .”

      im lặng đến sửng sốt bao trùm căn phòng. Sansa lùi khỏi Joffrey, nhưng vẫn tóm chặt lấy , khiến ống tay áo rách toạc. Dường như ai nghe thấy tiếng áo rách. Thái hậu Cersei quay sang phía cha của bà ta.

      “Cha nghe thấy cậu ấy ?”

      Lãnh chúa Tywin đứng lên. “Ta tin rằng chúng ta có thể bỏ qua chuyện động phòng. Tyrion, ta chắc chắn ngươi có ý định đe dọa nhà vua.”

      Sansa nhìn thấy cơn giận bùng phát nét mặt chồng . “Ta nhầm,” ngài . “Thưa bệ hạ, đó chỉ là câu đùa tồi tệ thôi.”

      “Ngươi dám dọa thiến ta!” Giọng Joffrey lạc .

      “Thưa bệ hạ, đúng vậy,” Tyrion , “nhưng chỉ bởi vì ta ghen tị với dương vật của ngài thôi. Dương vật của ta quá bé và còi cọc.” Ngài biểu lộ cái nhìn đầy khinh bỉ. “Và nếu ngài cắt lưỡi ta, ta còn cách nào khác để làm vừa lòng tiểu thư xinh đẹp mà ngài vừa ban cho ta.”

      Ser Osmund Kettleblack cười ồ. Có cả tiếng người khác cười khẩy. Nhưng Joff cười, Lãnh chúa Tywin cũng vậy. “Thưa bệ hạ,” ông ta , “con trai ta say, ngài thấy rồi đấy.”

      “Ta say rồi,” Quỷ Lùn thú nhận, “nhưng say đến nỗi thể tham dự buổi động phòng của mình.” Ông ta nhảy lò cò từ bục xuống và thô bạo túm lấy Sansa. “Phu nhân, ta thôi, để đập tan bức tường lửa của nàng. Ta muốn chơi trò vào-lâu-đài.”

      Mặt mũi đỏ lựng, Sansa theo ông ta ra khỏi Tiểu Sảnh. Mình còn lựa chọn nào khác đâu? Tyrion lạch bạch bước , nhất là khi họ phải nhanh như lúc này. Các vị thần bao dung, vì cả Joffrey và những người khác theo bọn họ.

      Họ được phép sử dụng phòng ngủ thoáng khí tít Tháp Quân Sư đêm động phòng. Tyrion đá cánh cửa đóng sầm sau lưng họ. “Sansa, bàn có bình vàng đấy. rót cho ta ly rượu được ?”

      “Thưa ngài, như thế có ổn ?”

      gì ổn hơn đâu. thấy đấy, ta đâu có say . Nhưng ta định say đấy.”

      Sansa rót đầy hai ly rượu cho hai người. dễ dàng hơn nếu mình cũng say. ngồi cạnh chiếc giường được che màn và uống cạn ly rượu chỉ với ba ngụm dài. Rượu ngon , nhưng lo lắng đến mức thưởng thức được vị ngon ấy. Nó khiến đầu óc choáng váng. “Ngài sai người cởi đồ của em chứ?”

      “Tyrion.” Ngài ngẩng đầu lên. “Sansa, tên ta là Tyrion.”

      “Tyrion. Chồng của em. Em nên tự cởi váy, hay ngài sai người cởi đồ của em?” hớp thêm ngụm rượu nữa.

      Quỷ Lùn quay lưng lại với . “Lần đầu tiên ta cưới vợ, chỉ có hai ta, mục sư, và vài con lợn chứng giám. Chúng ta còn ăn thịt con lợn trong tiệc cưới. Tysha cho ta ăn da lợn chiên giòn và ta liếm mỡ các ngón tay của ấy, và chúng ta đều cười giòn giã khi leo lên giường.”

      “Ngài từng kết hôn rồi sao? Em… em quên mất.”

      quên. chỉ biết thôi.”

      ấy là ai vậy?” Sansa tò mò hỏi.

      “Tysha.” Miệng ông ta méo xẹo. “Người Nhà Silverfist. Họ chỉ có đồng vàng, trăm đồng bạc, cùng với tấm chăn. Hôn của chúng ta ngắn ngủi lắm… rất hợp với gã lùn.”

      Sansa ngó đăm đăm hai bàn tay và gì.

      “Sansa, bao nhiêu tuổi?” Tyrion hỏi.

      “Mười ba,” , “khi trăng lên.”

      “Xin các vị thần khoan dung.” Gã Quỷ Lùn uống hớp rượu nữa. “Ừm, có chuyện cũng giúp nhiều tuổi hơn. Phu nhân, chúng ta làm cho xong việc này nhé? Nếu ưng lòng?”

      “Em vui lòng được khiến phu quân của em hài lòng.”

      Dường như điều đó khiến Tyrion nổi giận. “ đừng giấu mình sau những cử chỉ lịch ấy nữa.”

      “Cử chỉ lịch là áo giáp của quý ,” Sansa . Sơ của vẫn luôn vậy.

      “Ta là chồng . Giờ có thể cởi áo giáp ra được rồi.”

      “Và cả váy áo của em nữa sao?”

      “Cả váy áo nữa.” Ngài vẫy cốc rượu về phía . “Cha lệnh cho ta phải hoàn thành trọn nhiệm vụ đêm tân hôn này.”

      Hai tay run rẩy khi lóng ngóng cởi váy áo. Vậy mà vẫn xoay sở được để cởi dây nịt và các hạt cúc, áo khoác, váy, áo nịt ngực, tất cả đều rơi xuống sàn nhà, cho đến khi bước ra khỏi quần ống. Cánh tay và cẳng chân nổi da gà. dán chặt mắt xuống sàn, xấu hổ đến nỗi dám ngẩng lên nhìn, nhưng sau khi cởi xong hết áo quần, ngước mắt lên, thấy ông ta đăm đăm nhìn mình. Con mắt đen của ông ta có thèm khát, thấy điều ấy, còn con mắt xanh lóe giận dữ. Sansa biết sợ điều gì hơn.

      chỉ là đứa trẻ,” ông ta .

      đưa hai tay lên che ngực. “Em có kinh nguyệt rồi.”

      đứa trẻ con,” ông ta nhắc lại, “nhưng ta muốn . Sansa, điều đó có khiến sợ hãi ?”

      “Có.”

      “Ta cũng sợ. Ta biết ta xấu xí…”

      phải, ý em là, nếu như…”

      Ông ta tự kéo mình đứng lên. “Sansa, đừng dối. Ta dị hình dị dạng, chằng chịt sẹo, thó, nhưng…” thấy ông ta dò dẫm bước .

      “… giường, khi nến tắt hết, ta kém gì những người đàn ông khác đâu. Trong bóng tối, ta là Hiệp Sĩ Hoa.” Ông ta uống ngụm rượu. “Ta hào phóng. Trung thành với những ai trung thành với ta. Ta chứng tỏ mình hề hèn nhát. Và ta khôn ngoan hơn mọi người. Ta còn tử tế nữa. Tử tế phải là thứ mà người Nhà Lannister có đâu, nhưng ta biết đâu đó trong ta vẫn có tử tế ấy. Ta có thể… ta có thể đối xử tốt với nàng.”

      Ông ấy sợ hãi y như mình, Sansa nhận thấy như vậy. Có lẽ điều đó khiến cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng hẳn vậy. chỉ cảm thấy thương hại ông ta, và thương hại là tử thần của dục vọng. Ông ta nhìn , chờ đợi gì đó, nhưng mọi lời của đều tan biến đâu mất. chỉ biết đứng đó, run rẩy.

      Khi thấy đáp lời, Tyrion Lannister uống cạn ly rượu. “Ta hiểu rồi,” ông ta cay đắng . “Sansa, lên giường . Chúng ta phải làm cho xong bổn phận của mình.”

      trèo lên chiếc giường lông vũ, và cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của ông ta. cây nến sáp ong thơm nồng cháy chiếc bàn cạnh giường và cánh hoa hồng được rắc lên khăn trải giường. chuẩn bị kéo chăn lên che thân nghe thấy ông ta , “.”

      Cái lạnh khiến run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi. Sau giây, nghe thấy tiếng chồng mình cởi giày và tiếng áo quần kêu sột soạt. Khi ông ta nhảy lên giường đặt tay lên ngực , Sansa thể nào ngăn cơn rùng mình. nằm đó, hai mắt vẫn nhắm chặt, mọi cơ bắp đều căng cứng, sợ hãi trước điều sắp tới. Liệu ông ta có chạm vào nữa ? Có hôn ? có nên dạng chân ra ngay lúc này ? biết ông ta chờ đợi điều gì ở mình.

      “Sansa.” Bàn tay đó biến mất. “Nàng mở mắt ra .”

      hứa nghe lời; mở mắt ra. Ông ta trần truồng, và ngồi dưới chân . Ở khúc giữa hai chân, dương vật ông ta cương cứng giữa chùm lông vàng thô thiển, nhưng đó là thứ duy nhất của ông ta còn thẳng.

      “Phu nhân của ta,” Tyrion , “nàng đáng lắm, nhưng… ta thể làm việc này. Cha ta khốn nạn. Chúng ta đợi thêm. Đợi tuần trăng, năm, mùa, bất kể bao lâu. Cho đến khi nàng hiểu ta hơn, và có lẽ là tin tưởng ta đôi chút.” Chắc hẳn nụ cười của ông ta nhằm khiến vững dạ, nhưng vì có mũi, nên nụ cười ấy chỉ khiến ông ta trông càng kỳ dị và nham hiểm hơn.

      Nhìn ông ta , Sansa tự nhủ, hãy nhìn chồng của mình, nhìn tất cả của ta, Septa Mordane tất cả đàn ông đều đẹp, hãy cố tìm ra nét đẹp của ông ấy. ngó đăm đăm đôi chân còi cọc của ông, cái trán dô xấu xí, mắt xanh và mắt đen, phần chân mũi thô ráp và vết sẹo hồng, chùm râu màu vàng đen thô thiển. Ngay cả dương vật của ông cũng xấu xí, to và nhiều gân, đầu dương vật màu tía căng ra. Việc này đúng, công bằng, mình gây ra lỗi gì để các vị thần lại trừng phạt mình đến mức này?

      “Với danh dự của người Nhà Lannister,” Quỷ Lùn , “ta chạm vào nàng cho đến khi nàng muốn ta chạm vào nàng.”

      lấy hết can đảm còn lại để nhìn vào đôi mắt cân xứng của ông và , “Nếu em bao giờ muốn sao, thưa ngài?”

      Miệng ông méo mó như thể vừa bị tát vào mặt. “ bao giờ ư?” Cổ căng cứng đến mức thể nào gật đầu đáp lại.

      “Lý do,” ông , “đó là lý do khiến các vị thần tạo ra điếm cho những tên lùn như ta.” Ông nắm các ngón tay ngắn cũn thô ráp vào thành nắm đấm và trèo xuống khỏi giường.


      ARYA


      Thánh Đường Đá là thị trấn to nhất mà Arya từng thấy ở Vương Đô, và Harwin cha từng thắng trận chiến lừng lẫy tại nơi này.

      “Người của Vua Điên săn đuổi Robert, chúng cố bắt cho được ngài trước khi ngài ấy tái gia nhập với cha ,” kể cho nghe khi họ cưỡi ngựa về phía cổng. “Ngài ấy bị thương và được bạn bè chăm sóc, trong khi Lãnh chúa Connington, lúc ấy là quân sư, chiếm thị trấn này nhờ đội quân hùng mạnh và bắt đầu sục sạo từng nhà. Nhưng trước khi bọn chúng tìm thấy ngài, Lãnh chúa Eddard và ông ngoại đến thị trấn và phá thành. Lãnh chúa Connington chiến đấu chống trả rất ác liệt. Họ đánh nhau mọi con đường, mọi con ngõ, thậm chí cả nóc nhà, và các vị tư tế phải rung chuông để người dân biết mà khóa chặt cửa lại. Robert chui ra từ nơi nấp và tham gia trận chiến khi chuông bắt đầu rung lên. Người ta hôm đó ngài ấy giết được sáu tên. là Myles Mooton – vị hiệp sĩ nổi tiếng vốn là cận vệ của hoàng tử Rhaegar. Chắc chắn ngài ấy cũng dư sức giết cả vị quân sư kia nữa, nhưng cuộc chiến hề đưa hai người ấy đến gần nhau. Connington khiến ông ngoại Tully của bị thương nặng, và giết Ser Denys Arryn - con trai cưng vùng Thung Lũng. Nhưng khi ông ta thấy mình thất trận, ông ta tháo chạy nhanh y như con quái thú sư tử đầu chim khiên của ông ta. Sau này người ta gọi đó là trận chiến Chuông Rung. Robert vẫn luôn cha thắng trận đó, chứ phải là ngài ấy.”

      Vừa có nhiều trận chiến hơn xảy ra ở đây, Arya nghĩ vậy khi nhìn nơi này. Cổng thị trấn làm bằng gỗ mới; bên ngoài tường thành, đống ván dài cháy rụi còn trơ lại cho thấy việc gì xảy ra với những cánh cổng cũ.

      Thánh Đường Đá đóng kín bưng, nhưng khi người canh cổng nhìn thấy bọn họ, ông ta ra mở cổng thành.

      “Làm sao có được thực phẩm?” Tom hỏi khi bọn họ bước vào.

      “Cũng đến nỗi tệ như chúng tôi đâu. Thợ Săn mang vào đàn cừu, và Vịnh Xoáy Nước Đen vẫn giao thương được. Phía nam con sông, mùa màng bị đốt rụi. Đương nhiên là có khối người muốn lấy những thứ chúng tôi có. Hôm sói, hôm đám Dị Nhân Khát Máu. tìm kiếm thực phẩm cũng đến cướp bóc, hoặc tìm đàn bà để cưỡng hiếp, và những tên tìm vàng bạc hay đàn bà lại tìm tên Sát Vương khốn kiếp kia. Nghe trốn được giữa gông cùm của Lãnh chúa Edmure.”

      “Lãnh chúa Edmure ư?” Lem cau mày. “Vậy là Lãnh chúa Hoster chết rồi sao?”

      “Chết rồi, hoặc hấp hối. Các ông có nghĩ thằng cha Lannister ấy men theo Vịnh Xoáy Nước Đen ? Đó là con đường nhanh nhất để đến Vương Đô, đám thợ săn thề như vậy đấy.” Người canh cổng đợi họ trả lời. “ thả chó ra sục sạo khắp nơi. Nếu Ser Jaime lảng vảng ở đây, bọn họ tìm thấy ngay. Tôi thấy đàn chó ấy tớp cả gấu. Các ông có nghĩ chúng thích được nếm thử máu sư tử ?”

      cái xác bị cắn nát cũng vô dụng thôi,” Lem .

      “Gã Thợ Săn biết điều đó quá .”

      “Khi đám người phương tây đến, chúng hiếp vợ và em của gã Thợ Săn, đốt rụi mùa màng, xẻ thịt nửa đàn cừu và giết nửa đàn còn lại cho hả giận. Chúng giết cả sáu con chó và ném xác xuống giếng. cái xác bị cắn nát là quá đủ cho gã. Và cho cả tôi nữa.”

      “Tốt nhất là ,” Lem . “Tôi chỉ vậy thôi. Tốt nhất là , và ông là gã đần.”

      Arya cưỡi ngựa giữa Harwin và Anguy khi đám người sống ngoài vòng pháp luật xuôi xuống theo các con đường – nơi mà cha từng chiến đấu. nhìn thấy thánh đường đỉnh đồi, và bên dưới là pháo đài vững chắc làm bằng đá xám và thánh đường ấy trông quá bé so với thị trấn to lớn như thế này. Nhưng cứ ba ngôi nhà họ qua lại có bức tường đen kịt, và nhìn thấy người dân. “Người dân ở đây chết hết rồi sao?”

      “Họ chỉ hoảng sợ thôi.” Anguy chỉ tay về phía hai cung thủ núp mái nhà, và vài cậu bé với những khuôn mặt đen như bồ hóng nấp trong đống gạch vụn của quán rượu. Xa hơn nữa, người làm bánh mở cửa sổ quán và hét với xuống gọi Lem. Giọng của ông ta khiến nhiều người chui ra khỏi nơi nấp, và Thánh Đường Đá dần dần lấy lại sống.

      Tại khu chợ nằm giữa trung tâm thị trấn, đài phun nước hình con cá hồi nhảy lên phun nước xuống cái hồ nông bên dưới. Đàn bà con lấy đầy nước vào xô và bình. Cách đó vài mét, hàng chục chuồng sắt được treo lủng lẳng các cọc gỗ. Arya biết đó là chuồng quạ. Hầu hết các con quạ đều ở bên ngoài chuồng, vỗ nước, hoặc đậu các thanh chấn song sắt; còn bên trong chuồng quạ là người. Lem ghìm cương với vẻ giận dữ. “Gì nữa đây?”

      “Công lý đấy,” người phụ nữ đứng cạnh đài phun nước . “Sao, ông thiếu dây thừng làm bằng sợi gai dầu à?”

      “Có phải việc này được làm theo chỉ thị của Ser Wilbert ?” Tom hỏi.

      người đàn ông cười vẻ cay đắng. “Đám sư tử giết Ser Wilbert cách đây năm rồi. Các con trai ngài ấy đều theo gã Sói Trẻ, béo múp béo míp ở phương tây ấy. Ông tưởng bọn họ lại màng đến lũ dân đen chúng tôi sao? Chính gã Thợ Săn Điên bắt lũ sói này.”

      Sói. Arya lạnh cả người. Họ là người của Robb, của cha mình. cảm thấy mình bị kéo về phía những cái chuồng ấy. Các chấn song để lại ít chỗ trống đến mức tù nhân thể ngồi, cũng thể xoay người; họ đứng đó, trần truồng dưới nắng, gió và mưa. Ba cái chuồng đầu tiên chứa ba người chết. Những con quạ kinh tởm ăn mắt họ, nhưng những hốc mắt trống rỗng dường như vẫn dõi theo . Người đàn ông trong cái chuồng thứ tư cựa quậy khi ngang qua. Quanh miệng ông ta, bộ râu lởm chởm dính máu và đầy ruồi bâu. Ruồi bay vo vo quanh đầu khi ông ta . “Nước.” Lời đó là điềm xấu. “Làm ơn… nước…”

      Người đàn ông trong cái chuồng kế tiếp mở mắt ra khi nghe thấy tiếng . “Ở đây,” ông ta . “Ở đây, tôi đây.” Ông ta già rồi; râu màu muối tiêu, đầu hói lốm đốm nâu vì tuổi tác.

      Cạnh ông ta là xác chết người đàn ông to lớn, râu đỏ có dải băng xám mục nát buộc quanh tai trái và phần thái dương. Nhưng điều đáng sợ nhất là giữa hai chân ông ta, ở đó có gì ngoài cái hố màu nâu đầy giòi bọ. Kế đến là người đàn ông rất béo. Chuồng quạ đến mức khó tưởng tượng bọn họ nhét ông ta vào trong bằng cách nào. Cái chuồng như ấn sâu vào bụng ông ta, siết chặt lấy phần bụng phình ra giữa các chấn song. Nhiều ngày dài nằm phơi dưới nắng khiến ông ta đen trụi từ đầu đến chân. Khi ông ta cựa quậy, cái chuồng lại kêu cọt kẹt và lắc lư, và Arya nhìn thấy các vết sọc trắng mà các chấn song che phần da thịt của ông ta khỏi nắng trời.

      “Các ông là người của ai?” hỏi bọn họ.

      Khi nghe thấy tiếng , người đàn ông to béo mở mắt ra. Màu da quanh mắt đỏ đến mức trông đôi mắt ấy như hai quả trứng luộc nổi lềnh phềnh trong đĩa máu. “Nước… ngụm…”

      “Người của ai?” hỏi lại.

      “Nhóc, đừng quan tâm đến bọn chúng,” người dân thị trấn với . “Chúng can dự gì đến mày. Cứ cưỡi ngựa tiếp .”

      “Họ gây chuyện gì?” hỏi.

      “Chúng giết tám người ở Thác Tumbler,” ông ta . “Chúng muốn tìm tên Sát Vương, nhưng vì gã có ở đây nên bọn chúng cưỡng hiếp vài người và giết chết vài người.” Ông ta chỉ ngón tay cái về phía tù nhân bị giòi bọ bâu đầy giữa hai chân. “Gã đó cưỡng hiếp đàn bà. Giờ .”

      ngụm thôi,” người đàn ông béo ục ịch gọi với xuống. “Cậu bé, xin khoan dung, ngụm thôi.” Ông ta luồn tay xuống tóm lấy chấn song. Cử động ấy khiến chuồng của ông ta lắc lư mạnh. “Nước,” kẻ bị ruồi bâu đầy râu thổn thức .

      nhìn mái tóc bẩn thỉu, bộ râu lởm chởm và đôi mắt đỏ quạch của họ, rồi nhìn đôi môi khô cong, nứt nẻ, ứa máu của họ. Sói, lại thầm nghĩ. Giống như mình. Có phải họ là bầy đàn của ? Làm sao họ có thể là người của Robb được chứ? muốn nện cho họ trận. muốn làm cho họ đau đớn. Và muốn khóc. Dường như tất cả bọn họ đều nhìn , cả người chết lẫn người còn sống. Lão già đó thò được ba ngón tay ra giữa các chấn song. “Nước,” ông ta , “nước.”

      Arya nhảy phắt xuống ngựa. Họ thể làm mình đau được, họ sắp chết rồi. lấy chiếc cốc uống nước trong túi ngủ ra và về phía đài phun nước.

      “Nhóc, mày làm gì đấy?” người đàn ông ở thị trấn đó hỏi ngay. “Chúng liên quan gì đến mày.” đưa cốc lên miệng con cá. Nước bắn quanh bàn tay và chảy xuống ống tay áo, nhưng Arya động đậy gì cho đến khi cốc đầy nước. Khi quay lưng về phía chuồng quạ, người đàn ông kia chạy đến cản . “Thằng nhóc, mày tránh xa chúng ra…”

      bé ấy là con ,” Harwin . “Cứ để ấy làm.”

      “Đúng thế,” Lem . “Lãnh chúa Beric bắt các tù nhân bị nhốt phải chết vì khát đâu. Sao ông treo cổ chúng cho lịch hơn?”

      “Việc chúng gây ra ở Thác Tumbler chẳng có gì lịch cả,” gã đàn ông đó gầm gừ lại với Lem.

      Các chấn song quá , đến mức thể luồn cốc nước qua, nhưng Harwin và Gendry đề nghị được nâng chân lên. đặt chân lên hai tay chụm lại của Harwin, nhảy tót lên vai Gendry và tóm lấy các chấn song ở mặt của cái chuồng. Người đàn ông to béo ngẩng mặt lên và dí má vào thanh sắt, Arya rót nước lên mặt ông ta. Ông ta hào hứng liếm láp và để nước chảy lên đầu, má, tay, rồi liếm cả các chấn song ẩm ướt. Chắc hẳn ông ta liếm cả các ngón tay Arya nếu rụt tay lại cho nhanh. Đến khi cho hai người khác uống nước bằng cách đó, đám đông tụ lại quan sát . “Gã Thợ Săn Điên nghe được chuyện này thôi,” người dọa nạt. “Ông ta thích thế này đâu. đâu.”

      “Thế ông ta còn thích cả việc này nữa kia.” Anguy căng dây cung, lấy mũi tên trong ống, đặt tên vào cung, kéo căng, và bắn. Người đàn ông béo ục ịch kia rùng mình khi mũi tên cắm vào giữa họng ông ta, nhưng cái chuồng chật chội ngăn cho ông ta ngã xuống. Hai mũi tên khác cắm vào hai người phương bắc còn lại. thanh duy nhất ở khu chợ này là tiếng nước chảy và tiếng ruồi vo ve.

      Valar morghulis, Arya thầm nghĩ.

      Hướng đông của khu chợ là quán trọ bình dân với những bức tường vôi trắng và cửa sổ bị vỡ. nửa mái quán trọ mới bị đốt cháy, nhưng chỗ thủng được vá lại. Bên cửa là ván lợp bằng gỗ được tô vẽ hình quả đào, và quả đào bị cắn miếng to. Họ xuống ngựa ở các chuồng ngựa đối diện nhau, trong khi Râu Xanh hét lên gọi người giữ ngựa.

      Bà chủ quán trọ tóc đỏ, đẫy đà sung sướng cười rú lên khi nhìn thấy họ, rồi nhanh chóng chạy tới cấu véo họ. “Râu Xanh, phải ? Hay là Râu Xám đây? Đức Mẹ khoan dung, sao ông chóng già thế? Lem, phải ông ? Ông vẫn mặc cái áo khoác nhàu nát ấy chứ? Tôi biết thừa là ông chẳng bao giờ chịu giặt áo khoác. Vì ông sợ nước tiểu trôi hết và bọn tôi nhận ra ông đích thực là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân! Tom nữa, con dê già bất kham kia! Ông đến xem mặt con trai ông chưa? Ừm, thế ông hơi chậm chân rồi, cậu ta theo gã Thợ Săn khốn kiếp. Và đừng có với tôi rằng cậu ta phải con của ông đấy!”

      “Nó làm sao có giọng hát hay bằng tôi được,” Tom yếu ớt phản kháng.

      “Nhưng nó có cái mũi giống hệt ông luôn. À, mà đám con tán chuyện là nó còn có ối chỗ khác giống hệt ông nữa đấy.” Bà ta dò xét Gendry và véo má . “Nhìn con bò đực non khỏe mạnh này xem. Cứ đợi cho đến khi Alyce nhìn thấy hai cánh tay này. Ôi, cậu ta còn đỏ mặt như con nữa ấy chứ. Ừm, Alyce sửa lại giúp cậu cho mà xem.”

      Arya chưa bao giờ thấy mặt Gendry đỏ lựng đến vậy. “Tansy, để Bò yên, con nhà lành đấy,” Tom Bảy-dây-đàn . “Chúng tôi chỉ cần vài cái giường an toàn để ngủ đêm thôi.”

      “Ông ca sĩ, đấy là phần ông thôi nhé.” Anguy luồn tay quanh eo hầu trẻ cũng nhiều tàn nhang y như ta.

      “Giường phải có chứ,” Tansy tóc đỏ . “Ở Đào Quán này bao giờ thiếu giường. Nhưng trước hết các ông phải tắm . Lần trước ngủ trọ các ông để lại hơi nhiều bọ chét đấy nhé.” Bà ta chọc chọc vào ngực Râu Xanh. “Và con bọ chét của ông cũng màu xanh đấy. Các quý ông muốn ăn gì nào?”

      “Nếu em có lòng bọn tôi có dạ,” Tom .

      “Tom à, bao giờ ông chịu từ chối gì chưa?” Bà ta chế giễu. “Tôi nướng thịt cừu cho đám bạn ông, và nướng riêng cho ông con chuột già khô quắt. Như thế là quá nhiều cho ông rồi đấy, nhưng nếu ông hát tặng tôi vài bài, biết đâu tôi nghĩ lại. Lúc nào tôi cũng đầy lòng cảm thông mà. Nào, nào. Cass, Lanna, đặt ấm nước . Jyzene, giúp chị lấy quần áo cho họ, chúng ta phải luộc chín đống quần áo này lên mới được.”

      Bà ta quát thét ầm ĩ. Arya cố với họ rằng mới tắm hai lần ở Acorn Hall chưa đầy nửa tháng, nhưng người phụ nữ tóc đỏ kia vẫn rất kiên quyết. Hai người hầu vác lên lầu và vừa vừa tranh luận xem là trai hay . tên là Helly thắng, vì vậy người kia phải lấy nước nóng và cọ lưng Arya bằng cái chổi lông cứng khiến da thịt suýt tróc hết ra. Sau đó bọn họ lấy hết quần áo mà phu nhân Smallwood đưa cho và mặc cho giống hệt búp bê của chị Sansa, với vải lanh và đăng-ten. Nhưng ít nhất sau khi xong việc cũng được xuống dưới ăn uống.

      Khi ngồi tại phòng chung trong trang phục con ngu ngốc này, Arya chợt nhớ đến điều thầy Syrio Forel dạy về cách khéo léo quan sát mọi thứ xung quanh. Khi nhìn quanh, thấy quán trọ này có vẻ nhiều hầu hơn mọi quán trọ khác, và bọn họ ai ai cũng trẻ trung duyên dáng. Khi trời chạng vạng, rất nhiều đàn ông đến và khỏi Đào Quán. Họ ở lại lâu trong phòng chung, ngay cả khi Tom lấy đàn hạc ra và ca hát bài “Sáu thiếu nữ trong cái ao.” Các bậc thang gỗ cũ kĩ và dốc đứng, chúng còn kêu cọt kẹt dữ dội bất cứ khi nào người đàn ông đưa lên lầu.

      “Tôi dám cá đây là nhà thổ,” thào với Gendry.

      đâu biết nhà thổ là gì.”

      “Tôi biết chứ.” khăng khăng . “Cũng giống quán trọ, và có nhiều .”

      Mặt mũi ta lại đỏ tưng bừng. “Thế làm gì ở đây nào?” ta khăng khăng hỏi. “Nhà thổ hợp với tiểu thư quý tộc đâu, ai ai cũng biết vậy.”

      ngồi xuống ghế cạnh ta. “Ai là tiểu thư quý tộc? nhóc gầy nhẳng kia sao?” ta nhìn Arya và cười ồ. “Em là con vua đây.”

      Arya biết mình bị chế nhạo. “ phải.”

      “Ồ, có thể chứ.” Khi ta nhún vai, chiếc áo choàng tuột khỏi bên vai. “Người ta vua Robert ăn nằm với mẹ em khi ngài trốn ở nhà em, trước khi diễn ra trận chiến ấy. Ngài ấy cũng ăn nằm với ối khác rồi, nhưng Leslyn ngài ấy khoái mẹ em nhất.”

      Tóc ta đúng là giống tóc của ông vua đó , Arya thầm nghĩ; túm dày cộp, đen như than củi. Nhưng mái tóc ấy lên điều gì hết. Tóc Gendry cũng như vậy. Rất nhiều người cũng có tóc đen.

      “Tên em là Bella,” ta với Gendry. “Được đặt theo tên trận chiến ấy. Em cá là em cũng có thể rung chuông của chàng đấy. Chàng có muốn ?”

      ,” ta thô lỗ trả lời.

      “Em cá là có đấy.” ta vuốt ve cánh tay . “Em tính giá rẻ cho bạn bè của Thoros và Lãnh chúa Tia Chớp.”

      “Tôi .” Gendry đứng phắt dậy và hiên ngang bước khỏi bàn vào chỗ tối. Bella quay sang Arya.

      ta thích con à?”

      Arya nhún vai. “ ta hơi ngốc chút thôi. ta chỉ thích đánh bóng mũ và lấy búa rèn gươm.”

      “Ồ.” Bella kéo lại áo lên vai và đến chuyện với Jack-may-mắn. Chẳng mấy chốc ta ngồi lên đùi ông ta, cười khúc khích và uống rượu trong cốc của ông ta. Râu Xanh có tận hai , mỗi ngồi đùi. Anguy biến mất với mặt đầy tàn nhang, và Lem cũng biến mất. Tom Bảy-dây-đàn ngồi cạnh bếp lửa và hát bài “Thiếu nữ xinh đẹp như mùa xuân.” Arya uống rượu pha nước mà tóc đỏ cho phép uống, và nghe nhạc. Bên kia khu chợ, những người đàn ông chết thối rữa trong chuồng quạ, còn bên trong Đào Quán, ai ai cũng vui vẻ phấn chấn. Trừ việc đôi lúc bọn họ cười hơi quá.

      Chắc hẳn đó là thời điểm phù hợp để lẻn và ăn trộm con ngựa, nhưng Arya nghĩ điều đó cũng chẳng giúp gì được. chỉ cưỡi ngựa xa đến cổng thành là cùng. Người canh cổng bao giờ cho mình qua cổng, và nếu ông ta có cho qua, Harwin cũng đuổi ngay sát phía sau, hoặc gã Thợ Săn kia cùng với đàn chó của gã. Giá như có tấm bản đồ, để biết Thánh Đường Đá cách Riverrun bao xa.

      Arya ngáp dài khi cốc rượu hết. Gendry quay lại. Tom Bảy-dây-đàn hát bài “Hai trái tim cùng chung nhịp đập,” và cứ hết đoạn nhạc lại hôn khác nhau. Trong góc cạnh cửa sổ, Lem và Harwin ngồi thầm to với Tansy tóc đỏ. “…ngủ đêm trong xà lim của Jaime,” nghe thấy bà ta . “ ta và khác, cái giết Renly ấy. Cả ba bọn họ, và rồi phu nhân Catelyn thả ra, vì tình đấy.” Bà ta cười thầm, giọng khàn khàn.

      phải vậy, Arya thầm nghĩ. Mẹ bao giờ làm vậy đâu. cảm thấy vừa buồn, vừa giận, vừa đơn cùng lúc.

      Bỗng gã đàn ông già ngồi xuống cạnh . “Ồ, em là trái đào xinh đẹp phải ?” Hơi thở của gã ta hôi thối như mùi của những tù nhân chết trong chuồng quạ, và hai mắt lợn ti hí của gã dòm từ đầu đến chân. “Trái đào của ta tên là gì?”

      Trong nửa nhịp tim, quên mất tên của mình là gì. phải đào tơ, nhưng cũng phải là Arya Stark, cũng ở đây với gã say hôi hám mà biết là ai. “Tôi…”

      “Đó là em tôi.” Gendry đặt bàn tay lên vai gã đàn ông đó và siết chặt. “Để nó yên.” Gã đàn ông đó quay người lại, hậm hực định cãi cự, nhưng khi ông ta nhìn thấy cơ thể vạm vỡ của Gendry, ông ta suy nghĩ lại. “Em mày hả? Thế mày là loại gì đấy? Tao chưa bao giờ và bao giờ đưa em tao đến Đào Quán.” Ông ta đứng lên khỏi ghế và càu nhàu bỏ tìm đào mới.

      “Sao lại vậy?” Arya nhảy lò cò đứng lên. “ đâu phải trai tôi.”

      “Đúng vậy,” ta giận dữ . “Tôi quá thấp hèn để là họ hàng thân thích của tiểu thư quý tộc.”

      Arya ngạc nhiên trước cơn giận trong giọng của ta. “Tôi có ý vậy mà.”

      “Có đấy.” ta ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy cốc rượu. “ . Tôi muốn uống xong cốc rượu này trong yên bình. Sau đó có lẽ tôi tìm tóc đen kia và rung quả chuông cho ta.”

      “Nhưng…”

      “Tôi rồi, . Thưa tiểu thư.”

      Arya lao và để ta ngồi đó. ta đúng là thằng con hoang, đầu bò ngốc nghếch. ta cứ rung bao nhiêu quả chuông tùy thích, chẳng liên quan gì đến hết.

      Phòng ngủ của họ nằm ở tít đỉnh cầu thang, bên dưới mái hiên. Có lẽ Đào Quán thiếu gì giường ngủ, nhưng chỉ có chiếc duy nhất dành cho những người như bọn họ. Đó là cái giường rất rộng. Cái giường chiếm hết cả căn phòng, và tấm đệm nhồi rơm mốc meo trông đủ lớn cho tất cả bọn họ ngủ cùng. Nhưng lúc này, chiếc giường chỉ thuộc về mình . Quần áo của được treo mắc tường, giữa đống quần áo của Gendry và Lem. Arya cởi đồ bằng vải lanh và ren ra, chùm áo dài thắt lưng qua đầu, trèo lên giường và rúc xuống dưới chăn. “Thái hậu Cersei,” thào với cái gối. “Vua Joffrey, Ser Ilyn, Ser Meryn. Dunsen, Raff, và Polliver. Cù Lét, Chó Săn, Núi Yên Ngựa.” Đôi lúc thích đảo lộn thứ tự mấy cái tên này. Việc đó giúp nhớ bọn chúng là ai và bọn chúng gây ra những việc gì. Có thể vài tên chết, thầm nghĩ. Cũng có thể chúng bị nhốt trong cái lồng sắt nào đó, và đàn quạ móc mắt chúng ra.

      ngủ ngay khi vừa nhắm mắt. Đêm đó mơ thấy đàn sói oai vệ qua khu rừng ẩm ướt sặc mùi mưa, mùi mục nát và mùi máu. Nhưng trong mơ, đó là những mùi vị thơm ngon, và Arya biết việc gì phải sợ hãi. mạnh mẽ, mau lẹ và hung dữ, và đàn sói , chị đều ở bên . Đàn sói cùng săn đuổi con ngựa hoảng sợ, xé toạc họng nó và cùng nhau ăn tiệc thịt ngựa. Và khi ánh trăng ló ra khỏi mây, ngửa đầu ra sau và hú vang rừng.

      Nhưng khi bình minh đến, bị đánh thức bởi tiếng chó sủa inh ỏi.

      Arya ngồi dậy, miệng vẫn ngáp dài. Gendry cựa quậy bên trái , còn Lem Lemoncloak ngáy o o bên phải, nhưng tiếng chó sủa bên ngoài át hết cả tiếng ngáy ấy. Chắc hẳn ngoài đó phải có đến năm chục con chó. bò ra khỏi chăn và nhảy lò cò ngang người Lem, Tom và Jack-may-mắn ra cửa sổ. Khi mở toang cửa chớp, gió, hơi ẩm và cái lạnh cùng ùa vào trong. Trời mây xám xịt và u ám. Bên dưới, tại quảng trường, chó vẫn sủa, chúng chạy theo hình vòng tròn, gầm gừ và tru tréo. đàn chó lớn tai cụp, chó chuyên săn sói, chó chăn cừu đen-và-trắng, và giống chó mà Arya biết – những con thú nâu đốm có lông xù xì và hàm răng dài vàng khè. Giữa quán trọ và đài phun nước, khoảng chục người ngồi lưng ngựa xem người dân thị trấn mở chuồng nhốt người đàn ông to béo và kéo mạnh tay ông ta cho đến khi cái xác sưng phồng rơi ra nền đất. Đàn chó lao ngay đến bên cái xác và thi nhau xé từng tảng thịt.

      Arya nghe thấy người cưỡi ngựa cười. “Đây là lâu đài mới của mày đấy, thằng con hoang Lannister khốn kiếp kia,” . “ căn phòng nho cho loại người như mày, nhưng tụi tao nhét gọn mày trong đó, khỏi phải lo lắng gì.” Bên cạnh tù nhân ngồi ủ rũ, cuộn dây thừng buộc chặt quanh hai cổ tay gã. vài người dân thị trấn còn ném phân vào gã, nhưng gã hề nao núng. “Mày chết dần chết mòn trong mấy cái chuồng quạ kia,” hét lên. “Đàn quạ rỉa mắt mày ra trong khi tụi tao tiêu hết đống vàng của mày. Và khi đàn quạ rỉa xong rồi, tụi tao gửi phần thi thể còn lại của mày cho thằng khốn kiếp của mày. Tao nghĩ nó nhận ra mày thôi.”

      Tiếng ồn ã khiến nửa Đào Quán tỉnh giấc. Gendry nhao ra cửa sổ, đứng bên cạnh Arya, và Tom đứng sau lưng họ, vẫn còn trần truồng. “Tiếng la hét chết tiệt gì thế?” Lem nằm giường càu nhàu. “Có người cố ngủ lát đấy.”

      “Râu Xanh đâu?” Tom hỏi ông ta.

      ngủ với Tansy.” Lem . “Chuyện gì?”

      “Tìm nó. Cả Archer nữa. Người của gã Thợ Săn Điên trở lại, cùng với tù nhân để nhốt vào chuồng.”

      “Mang họ Lannister,” Arya . “Tôi nghe thấy họ là Lannister.”

      “Chúng bắt được Sát Vương sao?” Gendry tò mò.

      Bên dưới quảng trường, có kẻ ném cục đá vào má tên tù nhân, khiến gã phải quay đầu. phải Sát Vương, Arya nghĩ bụng, khi nhìn thấy mặt gã. Cuối cùng các vị thần nghe thấy lời cầu nguyện của .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      JON


      Bóng Ma khi đám dân du mục dẫn ngựa ra khỏi hang. Liệu nó có hiểu gì khi cậu về Hắc Thành ? Jon hít thở khí giòn rụm của buổi sớm mai và cậu cho phép mình hy vọng. Chân trời phía tây rạng hồng rồi chuyển dần sang màu xám nhạt. Ngôi sao Thanh Gươm Ban Mai vẫn mọc ở hướng nam, ngôi sao sáng hình chuôi kiếm chói rạng như kim cương trong bình minh, còn khu rừng tối hù màu xám đen lại lần nữa sáng bừng lên sắc xanh và vàng, đỏ cùng nâu nhạt. Bên những cây thông, tần bì là Tường Thành sừng sững, màu băng và ánh sáng le lói bên dưới lớp bụi bẩn phủ đầy bề mặt.

      Magnar cử chục người cưỡi ngựa về hướng tây, chục người về hướng đông để leo lên những quả đồi cao nhất mà họ thấy và tìm kiếm mọi dấu hiệu của lính biệt kích trong khu rừng, hoặc người cưỡi ngựa tảng băng cao kia. Những người Thenn mang tù và theo để thổi cảnh báo nếu họ nhìn thấy Đội Tuần Đêm. Đám dân du mục khác sau Jarl, Jon và Ygritte cùng số còn lại. Đây là giờ phút vinh quang của tay lính biệt kích trẻ tuổi kia.

      Người ta vẫn Tường Thành cao tới 200 mét, nhưng Jarl tìm được nơi vừa cao hơn, vừa thấp hơn. Trước mặt họ, thành trì băng dốc đứng, tách biệt khỏi đám cây cối, giống như mỏm đá khổng lồ, đỉnh mỏm đá là những lỗ châu mai do gió khắc hiển và cao ít nhất 240 mét, có lẽ lên tới 270 mét cũng nên. Nhưng hình ảnh đó chỉ là ảo ảnh, Jon nhận thấy như vậy khi họ đến gần hơn. Brandon Người Kiến Thiết đặt những phiến đá tảng khổng lồ dọc theo mọi độ cao có thể, và xung quanh các ngọn đồi nhô lên đầy hoang dã và gồ ghề.

      Có lần cậu nghe chú Benjen rằng nếu nhìn từ hướng đông của Hắc Thành, Tường Thành có hình thanh gươm, và hình con rắn nếu nhìn từ hướng tây. Đúng như vậy. Trải dài ngọn đồi nhô cao, thành trì băng chìm sâu xuống thung lũng, leo lên đỉnh núi đá hoa cương và kéo dài đến ba, bốn dặm, chạy dọc theo chỏm núi, rồi lại chìm xuống thung lũng sâu hơn nữa, và lại nhô lên, cao hơn, cao hơn nữa, nhảy từ quả đồi này sang quả đồi kia, kéo dài theo tầm mắt về phía tây đồi núi trập trùng.

      Jarl quyết định tấn công vào dải băng dọc đỉnh núi đá hoa cương. Tại đây, mặc dù đỉnh Tường Thành ra cao hơn 240 mét so với nền rừng nhưng phần ba độ cao đó là mặt đất và đá; mặt nghiêng quá dốc, thể dùng ngựa, bò lên cũng vất vả kém gì đỉnh Nắm Đấm của Tiền Nhân, nhưng vẫn dễ dàng hơn để lên so với bề mặt dựng đứng của Tường Thành. Và đỉnh núi này rậm rạp cây cối, tạo điều kiện tốt để nấp. Ngày trước các em áo đen vẫn thường cầm rìu đốn bớt các cây cối xâm lấn, nhưng đó là ngày xửa ngày xưa, và nơi này, rừng mọc san sát với băng.

      Thời tiết hứa hẹn ẩm ướt và lạnh giá, và bên cạnh Tường Thành, dưới chừng ấy tấn băng, thời tiết càng ẩm ướt và lạnh giá hơn. Họ càng đến gần, người Thenn càng nhụt chí. Jon nhận ra rằng bọn họ chưa bao giờ từng thấy Tường Thành, Magnar cũng vậy. Tường Thành khiến bọn họ hoảng sợ. Ở Bảy Phụ Quốc, người ta đồn rằng Tường Thành là nơi kết thúc của thế giới. Và điều đó đúng với bọn họ.

      Còn mình, mình đứng về bên nào? Jon cũng biết. Để ở bên Ygritte, cậu phải có linh hồn và trái tim của người du mục. Nếu cậu bỏ để trở lại với bổn phận của mình, Magnar rạch tim . Và nếu cậu đưa cùng… giả sử nếu cùng – điều chắc chắn xảy ra… ừm, cậu gần như thể đưa trở về Hắc Thành để sống với các em của mình. tên đào tẩu và kẻ du mục được chào đón ở bất cứ đâu tại Bảy Phụ Quốc. Chúng ta tìm con cháu của Gendel vậy, cậu nghĩ thế. Mặc dù có lẽ bọn họ thích ăn thịt chúng ta hơn là chào đón.

      Tường Thành khiến người của Jarl kinh sợ, Jon nhận thấy như vậy. Bọn họ đều từng làm việc này, tất cả bọn họ. Jarl gọi khi họ xuống ngựa bên dưới đỉnh núi, và mười người tụ tập quanh . Tất cả đều trẻ tuổi. Người nhiều tuổi nhất cũng quá hai mươi lăm, và hai người còn ít tuổi hơn cả Jon. Bọn họ đều gầy guộc và khắc khổ; họ có vẻ ngoài mạnh mẽ khiến cậu nhớ đến Rắn Đá, người em của Cụt Tay được cử bộ khi Rattleshirt săn đuổi bọn họ.

      Trong cái bóng của Tường Thành, đám dân du mục sẵn sàng, họ khoác các cuộn dây thừng dày quanh vai và cuộn xuống quanh ngực, rồi buộc vào đôi ủng kỳ cục làm bằng da hoẵng mềm. Mỗi đôi ủng đều có đinh nhô ra phần ngón cái; Jarl và hai người khác có đinh sắt, vài người có đinh đồng, còn lại đều có đinh bằng xương nhọn. bên hông gài búa, bên gài túi da đựng cọc. Rìu đập băng của họ là gạc nai gắn thêm các nhánh gạc được vót nhọn, buộc vào các chuôi gỗ có dải da sống. Mười người tự chia làm ba nhóm, mỗi nhóm bốn người; Jarl là người thứ mười hai. “Mance hứa tặng gươm cho tất cả mọi người của nhóm đầu tiên lên tới đỉnh thành,” với họ, hơi thở mờ mờ trong khí lạnh lẽo. “Những thanh gươm của dân phương nam, làm bằng sắt được tôi kỹ càng. Và tên của các người có trong bài hát mà ngài ấy sáng tác về cuộc đột kích này. người tự do còn mong gì hơn nữa? Leo lên, và để lũ Ngoại Nhân giết đám sau chót!”

      Ngoại Nhân giết hết bọn chúng , Jon nghĩ bụng khi cậu nhìn bọn họ bò lên sườn đồi dốc đứng và biến mất bên dưới lùm cây. Đây phải là lần đầu tiên đám dân du mục này leo lên Tường Thành, cũng phải là lần thứ trăm lẻ . Vài ba lần trong năm, các đội tuần cũng vấp phải người leo núi, và đôi lúc lính biệt kích gặp những cái xác dập nát của những kẻ bị ngã. Dọc theo bờ biển đông, những kẻ đột kích thường làm thuyền để thả neo ngang Vịnh Hải Cẩu. Còn ở hướng tây, bọn chúng thường xuống độ sâu hun hút của Gorge để tìm lối đến Tháp Đêm. Nhưng cách duy nhất để đánh bại Tường Thành là trèo lên nó, và rất nhiều kẻ đột kích làm vậy. Dù vậy, có rất ít người trở lại, cậu thầm nghĩ với niềm tự hào đầy nham hiểm. Những kẻ leo đồi chắc chắn phải để ngựa bên dưới, và rất nhiều kẻ đột kích trẻ hơn bắt đầu bằng cách lấy con ngựa đầu tiên mà họ tìm thấy. Và khi đó, tiếng kêu la vang lên, quạ bay tứ tán, và Đội Tuần Đêm thường săn đuổi và treo cổ bọn họ trước khi bọn họ kịp trở lại với của cải cướp bóc được và những người phụ nữ mà họ giành được. Jarl mắc sai lầm này đâu, Jon biết điều đó, nhưng cậu băn khoăn về Styr. Magnar là kẻ cai trị, phải kẻ tấn công. Có lẽ biết trò này được chơi thế nào.

      “Họ kìa,” Ygritte và Jon ngẩng lên để nhìn thấy kẻ leo đồi đầu tiên chui ra khỏi ngọn cây. Đó là Jarl. tìm thấy cây canh-rừng dựa vào Tường Thành, và dẫn đội leo lên thân cây để xuất phát nhanh hơn. Lẽ ra rừng cây bao giờ được leo gần Tường Thành đến vậy. Bọn họ ở cao đến cả trăm mét, nhưng vẫn chưa chạm được tay vào Tường Thành.

      Cậu đứng quan sát gã du mục di chuyển cẩn trọng từ rừng đến Tường Thành, lấy rìu phá băng đốn từng mảng băng để bấu tay vào, sau đó đánh đu qua lại. Sợi dây thừng quấn quanh hông buộc chặt vào người thứ hai trong đội, ta vẫn đứng đỉnh thân cây. Chầm chậm tiến từng bước, Jarl di chuyển lên cao hơn, đôi ủng có đinh nhô ra đá tới tấp khi tìm được chỗ bám. Khi được cao hơn 3 mét so với cây canh-rừng, dừng lại gờ băng hẹp, gài rìu vào thắt lưng, lấy búa ra và ấn cái cọc sắt vào kẽ nứt. Người thứ hai leo lên Tường Thành phía sau trong khi người thứ ba bò lên đỉnh thân cây.

      Hai nhóm kia tìm được thân cây nào cao đến thế để bò lên, và chẳng lâu sau, đám người Thenn băn khoăn biết họ có bị lạc khi trèo lên đỉnh đồi. Nhóm của Jarl leo lên Tường Thành được hơn 20 mét trước khi những người leo tiên phong của các nhóm khác lọt vào tầm nhìn.

      Các nhóm cách nhau 20 mét. Bốn người nhóm của Jarl ở đoạn trung tâm. Bên phải họ là nhóm do Grigg Dê Già dẫn đầu, bím tóc vàng hoe dài của dễ thấy từ bên dưới. Bên trái họ là Errok gầy guộc dẫn đầu.

      “Chậm quá,” Magnar lớn tiếng cằn nhằn khi ông ta nhìn bọn họ bò lên . “Thằng nhóc quên mất đám quạ người đó rồi sao? Nó phải leo nhanh hơn, trước khi bị phát chứ.”

      Jon phải giữ im lặng. Cậu nhớ lần leo Đèo Skirling dưới ánh trăng cùng với Rắn Đá. Đêm đó cậu phải nín thở cả chục lần, và đến cuối cùng, tay chân cậu đau buốt tột độ, còn các ngón tay gần như đóng băng. Và đó là đá, phải băng. Đá rất cứng. Băng vẫn luôn chắc chắn và vào ngày thời tiết như hôm nay, khi Tường Thành rỉ nước, sức nóng từ bàn tay của người leo tường có thể khiến băng tan chảy. Những tảng đá khổng lồ có thể là đá cứng bên trong, nhưng bề ngoài lại trơn trượt với các rãnh nước rỉ xuống, cùng với các mảnh băng hỏng do bị khí chui vào. Vì thế, bất kể đám dân du mục kia là ai, họ đều rất dũng cảm.

      Cùng lúc đó, Jon tự thấy nỗi sợ hãi của Styr là có cơ sở. Nếu các vị thần khoan dung, đội tuần ngẫu nhiên bắt gặp và kết thúc chuyện này. “ bức tường nào giúp con an toàn được,” lần cha vậy với cậu khi họ các bức tường của Winterfell. “ bức tường chỉ vững chắc khi có người bảo vệ nó.” Đám dân du mục có thể có tới trăm hai mươi người, nhưng chỉ cần bốn người bảo vệ cũng đủ đánh bại chúng, cùng với vài mũi tên bắn trúng đích và có lẽ thêm cả thùng đá cục nữa.

      Tuy nhiên, có người bảo vệ nào xuất ; có bốn người, cũng có nổi người. Mặt trời xuất và đám dân du mục leo lên Tường Thành. Bốn người nhóm của Jarl vẫn đầu cho đến tận trưa, khi họ vấp phải đoạn băng tồi. Jarl phải thắt dây thừng của quanh xuồng chèo bị gió thốc vào và dùng nó để đỡ sức nặng của khi băng bất ngờ đổ sầm xuống dưới, và đập vào . Các tảng băng to như đầu người rơi tới tấp vào ba người bên dưới, nhưng họ vẫn bám vào chỗ bíu tay và các cọc được cài sẵn, còn Jarl bất ngờ dừng lại đột ngột ở cuối đoạn dây thừng.

      Khi nhóm của qua được đoạn đó, Grigg Dê Già leo gần bằng bọn họ. Bốn người của Errok vẫn ở tít phía sau. Bề mặt mà họ trèo lên trơn tuột, lớp băng tan phủ bên ngoài bóng lên đầy ẩm ướt dưới ánh mặt trời. Phía Grigg leo tối hơn khi nhìn từ dưới lên, với nhiều đặc điểm nét hơn; các gờ nằm ngang dài do phiến đá được đặt dở dang đỉnh phiến đá bên dưới, để lại các kẽ hở, thậm chí các khe dọc theo các đoạn nối nằm dọc bị gió và nước bào mòn đủ lớn cho người núp trong đó.

      Jarl nhanh chóng cùng với nhóm leo lên trước. Bốn người của và của Grigg di chuyển gần như song song với nhau, còn người của Errok cách khoảng mười lăm mét bên dưới. Rìu bằng sừng hươu chặt và đẽo, khiến các mảnh băng vỡ rơi tới tấp xuống đám cây cối bên dưới. Những chiếc búa đập đá đập mạnh vào băng làm neo bấu dây thừng vào; những cái cọc sắt hết sạch trước khi họ leo được nửa đường, vì thế họ phải dùng sừng và xương được vót nhọn. Và họ đá chân mạnh, dúi đinh nhô ra ở mũi giày vào lớp băng cứng, dúi liên tục để bấu vào băng. Chắc hẳn chân bọn họ tê cứng, Jon nghĩ vậy khi gần bốn giờ trôi qua. Bọn họ có thể duy trì tình trạng này được bao lâu? Cậu quan sát, lòng dạ bồn chồn y như Magnar, và lắng nghe xem có tiếng tù và từ tít xa của gã Thenn nào đó hay . Nhưng tù và ngân lên, và cũng có dấu hiệu của Đội Tuần Đêm.

      Bước sang giờ thứ sáu, Jarl lại leo lên trước Grigg Dê Già và nhóm của nới rộng khoảng cách. “Thằng con cưng của Mance chắc chắn muốn được thưởng gươm lắm đây,” Magnar và che mắt lại. Mặt trời lên cao tít, và nhìn từ bên dưới, phần ba Tường Thành phía tỏa sắc xanh như pha lê, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Nhóm của Jarl và Grigg đều lọt thỏm trong ánh sáng chói đó, trong khi nhóm của Errok vẫn ở trong bóng râm. Thay vì leo lên , bọn họ men sang bên khoảng 150 mét, tìm đến chỗ khe núi. Jon đứng nhìn bọn họ nhích từng bước khi cậu nghe thấy tiếng động – tiếng nứt đột ngột lăn dọc theo thành băng, kế đến là tiếng la hét hoảng sợ. Và rồi trung đầy các mảnh băng vỡ, tiếng kêu thét hoảng loạn và người ngã xuống, khi tảng băng dày đến 3cm và rộng tới 15 mét ầm ầm đổ nhào khỏi Tường Thành, vỡ vụn, rồi quét sạch mọi thứ phía trước nó. Ngay cả khi xuống tới chân đồi, vài tảng băng vẫn xoay tròn qua các thân cây và lăn xuống sườn đồi. Jon tóm lấy Ygritte rồi lấy thân mình che cho . gã Thenn bị băng rơi thẳng vào mặt, gãy cả mũi.

      Khi họ ngẩng lên, Jarl và nhóm của biến mất. Người, thừng, cọc, tất cả đều biến mất; còn lại gì ở độ cao 180 mét. Tường Thành có vết thương, nơi mà những người leo tường vừa bám vào đó mới nửa nhịp tim trước, lớp băng bên trong trơn nhẵn, trắng bóng như đá hoa được đánh bóng và chiếu sáng trong nắng trời. Tít sâu bên dưới là vết máu mờ mờ của ai đó va vào băng.

      Tường Thành tự bảo vệ nó, Jon thầm nghĩ khi kéo Ygritte đứng lên.

      Họ tìm thấy Jarl cái cây, bị cành cây đâm xiên người và vẫn được buộc dây thừng với ba người trong nhóm. Họ nằm bên dưới , người ngợm đều dập nát. người vẫn còn sống, nhưng hai chân, xương sống và hầu như tất cả xương sườn đều bị gãy. “Làm ơn,” khi họ đến gần. gã Thenn dùng chùy đá đập nát sọ . Magnar ra lệnh, và người của bắt đầu đưa các xác chết ra giàn thiêu.

      Đám người chết bốc cháy khi Grigg Dê Già lên đỉnh Tường Thành. Đến khi bốn người của Errok lên với họ, Jarl và nhóm của chỉ còn xương và tro.

      Lúc đó, mặt trời bắt đầu lặn, vì vậy những người leo tường lãng phí thời giờ. Họ cởi các cuộn dây gai dầu được cuốn quanh ngực ra, buộc tất cả các cuộn vào với nhau, và thả đầu dây xuống. Nghĩ đến việc phải cố leo lên 150 mét bằng sợi dây ấy khiến Jon khiếp sợ, nhưng Mance sắp đặt đâu ra đấy. Những kẻ đột kích mà Jarl cho ở lại bên dưới thả ra cái thang khổng lồ, các thanh ngang làm bằng dây gai dầu bện lại to như tay người, và buộc nó vào sợi dây vừa được thả xuống. Errok, Grigg và người của họ càu nhàu khi kéo thang lên, buộc vào chỗ cùng, rồi lại hạ thừng xuống để kéo cái thang thứ hai lên. Có năm cái thang tất cả.

      Khi thang được buộc vào vị trí, Magnar ra lệnh bằng Cổ Ngữ, và năm người của cùng lúc leo lên. Ngay cả khi có thang, hành trình leo lên cũng hề dễ dàng. Ygritte nhìn họ vùng vẫy hồi. “Tôi ghét Tường Thành này,” khẽ gằn giọng. “ có thấy nó lạnh quá thể ?”

      “Nó là băng mà,” Jon .

      “Jon Snow, chẳng biết gì hết. Bức tường này được làm bằng máu.”

      Đến khi mặt trời lặn, hai gã Thenn rơi khỏi thang xuống và bỏ mạng, nhưng đó là những người cuối cùng. Khi Jon leo lên đến đỉnh, trời gần về nửa đêm. Các ngôi sao lại mọc lên, và Ygritte run lẩy bẩy. “Tôi suýt ngã,” , mắt ngân ngấn nước. “Hai. Hay ba lần. Tường Thành cố xô tôi ngã, tôi cảm nhận được điều đó.” giọt nước mắt trào ra và chầm chậm chảy xuống má.

      “Điều tồi tệ nhất qua rồi.” Jon cố tỏ ra tự tin. “Em đừng sợ.” Cậu vòng tay quanh người .

      Ygritte đập lòng bàn tay vào ngực cậu, mạnh đến nỗi đau nhói qua chừng ấy lớp len, áo giáp và da thuộc. “Tôi sợ. Jon Snow, chẳng biết gì hết.”

      “Thế tại sao em lại khóc?”

      phải vì sợ!” giận dữ đá lớp băng bên dưới chân và làm tảng bong ra. “Tôi khóc vì chúng ta chưa bao giờ tìm thấy Tù Và Mùa Đông. Chúng ta mở đến cả năm chục nấm mồ và để tất cả những vong hồn đó bay lượn đời, mà chưa bao giờ tìm ra Tù Và Của Joramun để nhấn chìm cái lạnh này xuống!”



      JAIME


      Bàn tay bốc cháy.

      Lâu, lâu lắm, rất lâu sau khi bọn chúng dụi tắt cây đuốc được dùng để nung phần còn lại của bàn tay , vẫn cảm nhận được ngọn lửa liếm lên tận cánh tay mình, các ngón tay xoắn lại trong lửa, còn nguyên vẹn nữa.

      từng bị thương rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào giống như thế này. chưa từng biết đời lại có đau đớn đến vậy. Đôi lúc, cách tự nhiên, những lời cầu nguyện xưa cũ vuột ra khỏi miệng , những lời cầu nguyện được học từ khi còn nhưng chưa bao giờ dùng tới, những lời cầu nguyện mà cầu nguyện lần đầu tiên với Cersei, khi nàng quỳ bên cạnh trong thánh đường ở Casterly Rock. Thậm chí có lúc còn khóc, cho đến khi nghe thấy đám Dị Nhân phá lên cười. Lúc đó, gắng gượng để mình rơi lệ và trái tim thôi ngừng đập, cầu cho cơn sốt làm tiêu tan nước mắt của . Giờ ta biết Tyrion cảm thấy thế nào những lúc bọn họ cười vào mặt nó rồi.

      Sau hai lần ngã khỏi yên ngựa, bọn chúng buộc chặt với Brienne vùng Tarth và lại bắt bọn họ chung con ngựa. hôm, thay vì buộc hai người lưng đấu lưng, họ lại buộc hai người mặt đối mặt. “Xem đôi tình nhân kìa,” Shagwell thở hắt ra, “đẹp đôi đấy. tàn nhẫn lắm nếu ta tách tên hiệp sĩ cừ khôi này khỏi ả đàn bà của .” Sau đó phá lên cười the thé, và , “Hơ, nhưng đứa nào là hiệp sĩ và đứa nào là ả đàn bà ấy nhỉ?”

      Nếu ta còn tay, ngươi sớm biết thôi, Jaime nghĩ. Hai cánh tay đau buốt, còn hai chân tê cứng vì bị thừng trói, nhưng sau hồi, cả hai điều đó còn quan trọng nữa. Thế giới chìm vào cơn đau đớn tột độ và Brienne ép người vào . ta ấm, ít nhất là vậy, tự an ủi mình, mặc dù hơi thở của ta cũng hôi hám như vậy.

      Tay luôn luôn ở giữa hai người. Urswyck dùng sợi thừng treo bàn tay ấy quanh cổ , để nó lúc lắc ngực , đập vào ngực Brienne khi Jaime ngất rồi tỉnh lại. Mắt phải nhắm lại vì vết thương mà Brienne rạch khi hai người đánh nhau sưng tấy lên, nhưng bàn tay là đau nhất. Máu và mủ rỉ ra khỏi phần tay còn lại, và bị lắc đập rất mạnh theo mỗi bước chân của ngựa.

      Cổ họng đau buốt đến mức thể ăn được gì, ngoài rượu và nước bọn chúng đưa cho. Có lần chúng đưa cho cốc nước và uống hơi cạn sạch, toàn thân run rẩy, đám Chiến Binh Dũng Cảm thấy vậy thi nhau cười phá lên khiến cảnh giác. “Nước đái ngựa đấy, Sát Vương.” Rorge với . Jaime khát đến nỗi vẫn uống, nhưng sau đó nôn thốc nôn tháo. Bọn chúng bắt Brienne rửa chỗ nôn râu , và bắt ta phải vệ sinh cho khi tiểu tiện yên ngựa.

      buổi sáng lạnh ẩm ướt, khi cảm thấy khỏe hơn đôi chút, cơn điên cuồng chiếm ngự, với lấy thanh gươm của gã người Dorne rồi vụng về rút gươm khỏi bao. Cứ để bọn chúng giết ta , nghĩ bụng, chỉ cần ta chết khi chiến đấu, khi tay cầm gươm. Nhưng việc đó ích gì. Shagwell nhảy lò cò hết chân này đến chân kia và nhanh nhẹn nhảy nhót bên cạnh khi Jaime chém . Mất cân bằng, lảo đảo bước ra trước, chém điên cuồng vào tên đần đó, nhưng Shagwell chỉ lướt , né nhanh và lao cho đến khi tất cả đám Dị Nhân đều cười ồ trước nỗ lực vô ích của Jaime. Khi vấp vào viên đá và ngã quỵ xuống, gã đần kia nhảy vọt vào và đặt nhát chém đẫm máu đầu .

      Cuối cùng Rorge ném sang bên và đá thanh gươm khỏi các ngón tay yếu ớt của Jaime khi cố nâng gươm lên. “Tên át ương kia, diệc đó dui lắm,” Vargo Hoat , “dưng nếu mày làm dậy lần nữa, tao dẽ cắt luôn cả tay kia của mày, hoặc cắt dân của mày.”

      Sau cùng, Jaime nằm ngửa mặt nhìn sao trời, cố gắng để cảm thấy cơn đau trườn lên cánh tay phải của mỗi khi cử động. Đêm đó đẹp lạ kỳ. Trăng lưỡi liềm kiều, và dường như chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao đến vậy. Ngôi sao Vương Miện Vua ở vào điểm cao nhất, và cũng thấy sao Nhân Mã phía sau, cả sao Thiên Mã nữa. Sao Nữ Thần Mặt Trăng vẫn rụt rè như mọi khi, nép mình phía sau cây thông. Tại sao đêm như thế này lại đẹp đến vậy? tự nhủ. Tại sao các vì sao lại muốn ngó xuống nhìn kẻ như ta?

      “Jaime,” Brienne thào, khẽ khàng đến mức tưởng mình mơ. “Jaime, ngươi làm gì vậy?”

      chết,” thào đáp trả.

      ,” ta , “, ngươi phải sống.”

      những muốn cười ồ lên. “Đồ nhà quê, đừng có bảo ta phải làm thế nào. Ta chết nếu điều đó khiến ta vui.”

      “Ngươi hèn nhát vậy sao?”

      Hai từ đó khiến sửng sốt. là Jaime Lannister, là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân, là Sát Vương. Chưa ai từng gọi là kẻ hèn nhát. Bọn họ gọi bằng mọi cái tên, đúng vậy; nào là kẻ phản lời thề, kẻ dối, kẻ sát nhân. Bọn họ tàn nhẫn, xảo quyệt, liều lĩnh. Nhưng hèn nhát chưa bao giờ.

      “Ta làm gì khác được ngoài việc chết?”

      “Sống,” ta , “sống, chiến đấu, và trả thù.” Nhưng ta quá to. Rorge thoáng nghe thấy giọng ta, và bước đến đá tới tấp, quát tháo bắt im miệng nếu muốn giữ nguyên lưỡi.

      Hèn nhát, Jaime thầm nghĩ khi Brienne phải gồng mình kìm nén tiếng rên. Có thể nào ? Bọn chúng cắt cụt bàn tay cầm gươm của ta. Có phải ta chỉ hèn nhát vậy ? Thánh thần ơi, có vậy ?

      nhà quê đó đúng. thể chết. Cersei đợi . Chắc chắn nàng rất cần . Và cả Tyrion, cậu em trai bé của nữa, dù cậu ta lòng quý . Và cả kẻ thù của nữa, Sói Trẻ đánh bại trong trận rừng Whispering và giết người của , Edmure Tully giam cầm trong bóng tối và xiềng xích, và cả đám Chiến Binh Dũng Cảm này nữa.

      Trời sáng, ép mình phải ăn. Chúng cho cháo yến mạch và thức ăn cho ngựa, nhưng vẫn cố ép mình ăn từng thìa . Chiều tối lại ăn lần nữa, và cả ngày hôm sau vẫn cố ăn. Sống, cay nghiệt với chính mình, khi món cháo đó như muốn làm chết nghẹn, sống vì Cersei, sống vì Tyrion. Sống để trả thù. Người nhà Lannister luôn trả hết các món nợ. Bàn tay bị cắt của đập mạnh, cháy khét và bốc mùi hôi thối. Đến Vương Đô, ta tôi bàn tay khác, bàn tay vàng, rồi có ngày ta dùng bàn tay ấy móc toạc họng tên khốn Vargo Hoat.

      Ngày và đêm hòa vào nhau trong cơn đau đớn tột độ. thường ngủ yên ngựa, ép người vào Brienne, mũi toàn mùi hôi thối của bàn tay mục rữa. Đêm đến, thường nằm nền đất cứng và chìm trong ác mộng khiến đột ngột tỉnh giấc. Dù còn rất yếu, nhưng bọn chúng luôn phải trói vào gốc cây. Điều đó khiến được an ủi phần nào khi biết rằng bọn chúng sợ đến vậy, ngay cả lúc này.

      Brienne cũng luôn được trói bên cạnh . ta nằm đó trong dây trói, khác gì con bò to bự chết, lời. ả quê mùa ấy xây được pháo đài bên trong ta. Bọn chúng sớm cưỡng hiếp , nhưng bọn chúng bao giờ chạm được vào phía sau thành trì ấy. Còn thành trì của Jaime biến mất. Bọn chúng cắt bàn tay của , chúng cắt bàn tay cầm gươm của , và có bàn tay ấy, là gì hết. Bàn tay kia chỉ là thứ vô dụng. Từ khi biết , cánh tay trái chỉ dùng để cầm khiên, hơn. Chính bàn tay phải mới biến thành hiệp sĩ; bàn tay phải biến thành người đàn ông.

      hôm, nghe thấy Urswyck gì đó về Harrenhal, và chợt nhớ rằng đó chính là đích đến của họ. Điều đó khiến cười kìm được, và cũng khiến Timeon quất cái roi dài vào mặt . Mặt chảy máu, nhưng bàn tay bị cắt cũng chẳng còn là gì cả so với nỗi đau kia.

      “Sao ngươi lại cười?” Đêm đó, nhà quê thào hỏi .

      “Harrenhal là nơi họ trao cho ta chiếc áo choàng trắng,” thào trả lời. “Cuộc đấu thương vĩ đại của Whent. Ông ta muốn cho tất cả chúng ta thấy tòa lâu đài to lớn và những đứa con trai khỏe mạnh của ông ta. Ta cũng muốn cho họ thấy vài thứ. Lúc đó ta mới 15 tuổi, nhưng hôm đó, ai đánh bại được ta. Aerys bao giờ cho ta tham gia đấu thương.” lại cười. “Lão cử ta nơi khác. Nhưng bây giờ ta trở lại.”

      Bọn chúng nghe tiếng cười. Đêm đó Jaime là người bị đánh đập. hầu như cảm thấy những cú đòn ấy, cho đến khi Rorge đá đôi ủng của vào phần tay bị cắt cụt khiến ngất lịm.

      Đêm hôm sau, ba kẻ tồi tệ nhất cuối cùng cũng đến; Shagwell, Rorge mũi, và gã Dothraki béo ú tên là Zollo cắt tay . Zollo và Rorge cãi nhau về việc ai làm trước tiên; dường như chắc chắn tên đần kia là người cuối cùng. Shagwell gợi ý cả hai tên nên làm cùng lúc, cưỡng hiếp ta cả phía trước và phía sau. Zollo và Rorge thích gợi ý đó, nhưng rồi chúng lại cãi nhau xem tên nào đánh phía trước, và tên nào đánh phía sau.

      Bọn chúng rồi cũng khiến ta tàn tật, nhưng chỉ phần bên trong thôi, chẳng ai nhìn thấy được. “Đồ nhà quê,” thào khi Zollo và Rorge chửi thề nhau, “cứ để bọn chúng làm. nhanh thôi, và bọn chúng còn hào hứng nữa.”

      “Chúng nhận được chút hào hứng nào từ cái mà ta cho chúng biết,” ta thào đáp lại, đầy vẻ ngang ngạnh.

      Đồ chó cái gan cùng mình, ngang bướng, ngu độn. ta bị giết thôi, biết điều đó. Ta quan tâm gì đến việc ta có chết hay ? Nếu ta cứng đầu cứng cổ đến vậy, chắc chắn ta vẫn còn bàn tay phải. Nhưng thấy chính mình rủ rỉ, “Cứ để bọn chúng làm vậy .” từng như vậy, khi những người Nhà Stark chết trước mặt , Lãnh chúa Rickard cháy hừng hực trong áo giáp, còn con trai Brandon của ông ta tự siết cổ để giữ danh dự. “Hãy nghĩ đến Renly, nếu mến ta. Nghĩ đến vùng Tarth, đồi núi và biển cả, ao hồ, thác nước, bất kể cái gì mà Đảo Ngọc có, nghĩ đến…”

      Nhưng lúc đó Rorge thắng trong cuộc cãi cự. “Ngươi là con đàn bà xấu nhất mà ta từng gặp,” với Brienne, “nhưng ta có thể làm ngươi xấu hơn thế này. Ngươi có muốn mất mũi giống ta ? Đánh ta , rồi ngươi có luôn. Mà hai mắt nhiều quá. Chỉ cần ngươi hét lên tiếng, ta móc mắt ngươi ra và bắt ngươi phải ăn hết, sau đó ta nhổ từng cái răng khốn kiếp của ngươi.”

      “Ôi, Rorge, làm vậy ,” Shagwell nài nỉ. “ có răng, ả giống bà mẹ già của tao đấy.” cười khúc khích. “Mà tao lúc nào cũng muốn làm tình với bà ta từ đằng mông.”

      Jaime cười thầm. “Ngu thế. Shagwell, ta có câu đố cho ngươi đây. Ngươi quan tâm thứ gì khác ngoài chuyện ta la hét sao? À, đợi, ta biết rồi.” hét lên “NGỌC BÍCH,” to hết mức có thể.

      Vừa chửi rủa, Rorge vừa đá vào bàn tay bị cắt của . Jaime kêu toáng lên. Ta chưa từng biết đời lại có nỗi đau đớn tột cùng đến vậy, đó là điều cuối cùng mà nhớ mình nghĩ đến. biết đau đớn trong bao lâu, nhưng khi cơn đau nguôi ngoai, thấy Urswyck và Vargo Hoat đứng đó. “ được đụng vào ả,” con dê đó hét lên, bắn tung tóe nước bọt vào Zollo. “Dũ dần, phải để nó còn tinh. Nó đáng tải ngọc bứt đấy!” Và từ lúc đó, tối nào Hoat cũng cử người canh gác hai người bọn họ.

      Hai đêm trôi qua trong tĩnh lặng trước khi quê mùa kia có đủ dũng cảm để thào, “Jaime? Sao ngươi lại hét lên thế?”

      “Sao ta lại hét ‘Ngọc Bích’ lên à? Đồ quê mùa, vận dụng trí thông minh xem. Liệu lũ khốn đó có quan tâm gì nếu ta hét ‘cưỡng dâm’?”

      “Ngươi cần phải hét lên làm gì.”

      có mũi trông ngươi nhìn nổi đâu. Hơn nữa, ta muốn bắt con dê già đó ‘ngọc bứt.” cười tủm tỉm. “Ta là tên dối cũng tốt số cho ngươi lắm. người đàn ông chính trực chắc chắn về Đảo Ngọc.”

      “Dù sao nữa,” ta , “cám ơn ngài, hiệp sĩ.”

      Bàn tay lại đau nhói. nghiến răng và , “Người Nhà Lannister luôn trả hết các món nợ. Đó là ta trả cho vụ ở sông, khi ném đá vào Robin Ryger nhé.”

      Lão dê già muốn làm cuộc diễu binh vào thành, vì vậy Jaime bị bắt phải xuống ngựa cách cổng thành Harrenhal dặm. sợi thừng được buộc quanh hông , sợi thứ hai buộc quanh hai cổ tay Brienne; hai đầu dây được buộc vào núm yên ngựa của Vargo Hoat. Họ loạng quạng bước cạnh nhau phía sau con ngựa vằn của tên Qohorik.

      Cơn thịnh nộ giữ Jaime có thể tiếp tục bước. Mảnh vải lanh buộc phần tay bị cắt của xám xỉn và hôi thối vì mủ. Những ngón tay chết lắc lư theo từng bước chân. Ta mạnh mẽ hơn bọn chúng tưởng, tự nhủ. Ta vẫn là người Nhà Lannister. Ta vẫn là hiệp sĩ Ngự Lâm Quân. đến Harrenhal, rồi đến Vương Đô. sống. Và trả món nợ này.

      Khi họ đến gần những bức tường giống như các mỏm đá ở lâu đài của Harren Hắc Ám vĩ đại, Brienne siết chặt cánh tay . “Lãnh chúa Bolton cai quản lâu đài này. Gia tộc Bolton cầm cờ cho gia tộc Stark.”

      “Nhà Bolton lột da kẻ thù.” Jaime nhớ như vậy về đám người phương bắc đó. Chắc chắn Tyrion biết mọi điều về Lãnh chúa của Dreadfort, nhưng lúc này Tyrion cách xa đến cả ngàn dặm, Cersei cũng vậy. Ta thể chết trong khi Cersei còn sống, tự nhủ. Chúng ta cùng chết, như cùng được sinh ra.

      Bên ngoài lâu đài bị đốt thành tro và còn trơ những tảng đá đen kịt, rất nhiều người và ngựa mới cắm trại bên rìa sông, nơi mà Lãnh chúa Whent từng tổ chức cuộc đấu thương vĩ đại vào mùa xuân sai lầm năm ấy. nụ cười cay đắng chạm môi Jaime khi họ băng qua nền đất tả tơi đó. Kẻ nào đó đào con mương tại đúng nơi mà từng quỳ trước ông vua đó để lời tuyên thệ. Ta chưa bao giờ thử mơ xem ngọt ngào biến thành chua cay nhanh đến cỡ nào. Aerys thậm chí còn cho ta thưởng thức vị ngọt của đêm đó. Lão vinh danh ta, rồi sau đó đá đít ta.

      “Cờ trận,” Brienne quan sát. “Thấy chưa, người đàn ông bị lột da và tòa tháp đôi. Người của vua Robb. Đấy, phía ngôi nhà bên cổng ấy, màu xám nền trắng. Cờ trận có hình sói tuyết.”

      Jaime ngoái đầu lên nhìn. “Đó là con sói khốn nạn của , phải rồi,” . “Hai bên đều có vô khối đầu đen.”

      Quân lính, kẻ hầu, và những kẻ cắm trại tụ tập chế giễu họ. con chó cái có đốm chạy theo họ qua nơi cắm trại, nó sủa ầm ĩ và gầm gừ cho đến khi gã Lyseni lấy giáo đâm ngang người nó và phi nước kiệu lên phía trước. “Ta mang cờ trận của Sát Vương đây,” hét ầm lên và lắc lư con chó chết ngắc đầu Jaime.

      Các bức tường của Harrenhal dày đến mức bên dưới chúng khác gì qua địa đạo đá. Vargo Hoat cử hai tên Dothraki đến thông báo cho Lãnh chúa Bolton về xuất của bọn chúng, vì vậy khu bên ngoài chật cứng những kẻ tò mò. Họ nhường đường khi Jaime lảo đảo bước qua, sợi dây thừng quanh hông giật mạnh và lôi mỗi khi bước chậm. “Tôi tao Dát Dương cho ngài,” Vargo Hoat giọng khàn khàn ủy mị của . ngọn giáo chọc vào eo Jaime khiến ngã sõng soài.

      Bản năng khiến giơ hai tay ra đỡ. Khi phần tay bị cắt của đập xuống đất, cơn đau khiến đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cố vật lộn để quỳ gối lên. Trước mặt dãy cầu thang đá rộng dẫn đến lối vào của trong các tòa tháp tròn khổng lồ của Harrenhal. Năm hiệp sĩ và người phương bắc đứng ngó xuống nhìn ; gã mặc đồ len và lông, năm người kia mặc áo giáp, áo choàng có gia huy tòa tháp đôi. “Sức mạnh của gia tộc Frey,” Jaime . “Ser Danwell, Ser Aenys, Ser Hosteen.” Nhìn qua cũng biết các con trai của Lãnh chúa Walder; cho cùng, dì cưới gã thuộc gia tộc này. “Ta chia buồn với các người.”

      “Vì điều gì, thưa ngài?” Ser Danwell Frey hỏi.

      “Vì con trai của em trai ngươi, Ser Cleos,” Jaime . “Cậu ta cùng chúng ta, trước khi đám người sống ngoài vòng pháp luật tặng cậu ta trận mưa tên. Urswyck và đám người này lấy hết đồ đạc của cậu ta, và để xác cậu ta cho sói ăn thịt.”

      “Các lãnh chúa của tôi!” Brienne vùng ra và nhào tới trước. “Tôi nhìn thấy cờ trận của các ngài. Hãy nghe tôi !”

      “Ai vậy?” Ser Aenys Frey .

      “Ả dào của dằng cha Lannister.”

      “Tôi là Brienne của vùng Tarth, con của Lãnh chúa Selwyn, thề trung thành theo gia tộc Stark như các ngài!”

      Ser Aenys nhổ nước bọt xuống chân . “Đó là lời thề của ngươi thôi. Chúng ta tin tưởng Robb Stark, và trả ơn trung thành của chúng ta bằng bội bạc.”

      Đến đoạn hay rồi đây. Jaime vặn mình để xem Brienne xoay sở ra sao với lời buộc tội này, nhưng quê mùa ấy vẫn ngu độn như con la. “Tôi hay biết gì về phản bội.” ta chà sợi dây thừng quanh hai cổ tay. “Phu nhân Catelyn lệnh cho tôi đưa tên Lannister này cho em trai ở Vương Đô…”

      “Ả định dìm chết khi chúng ta tìm thấy bọn họ,” Urswyck .

      Mặt ta đỏ phừng phừng. “Trong lúc giận dữ tôi quên mất chính mình, nhưng tôi bao giờ giết . Nếu chết, Nhà Lannister giết các con phu nhân của tôi.”

      Ser Aenys nhúc nhích. “Việc ấy liên quan gì đến bọn ta?”

      “Thả về Riverrun để lấy tiền chuộc,” Ser Danwell hối thúc.

      “Casterly Rock có nhiều vàng hơn,” người em của phản đối.

      “Giết !” tên khác .

      “Đầu trả nợ cho đầu của Ned Stark!”

      Shagwell Đần nhào lộn đến chân cầu thang trong bộ áo quần sặc sỡ hồng và xám của và bắt đầu nghêu ngao hát. “Ngày xưa có con sư tử nhảy múa với con gấu, ấu ấu âu…”

      “Dằng đần, dôi .” Vargo Hoat tát tai . “ dể Dát Dương cho dấu ăn được. Nó dà dủa tao.”

      “Nếu chết, là của ai hết.” Roose Bolton đến mức mọi người phải im lặng để nghe . “Và theo như tôi nhớ, thưa ngài, ngài phải là ông chủ của Harrenhal chừng nào tôi chưa diễu binh về phương bắc.”

      Cơn choáng váng vì sốt khiến Jaime chẳng còn biết sợ hãi. “Có lẽ nào đây lại là lãnh chúa của Dreadfort sao? Lần cuối cùng ta nghe , cha ta đuổi ngươi chạy nháo nhào, đuôi vẫn quắn tít giữa hai chân. Ngươi dừng chạy khi nào vậy?”

      im lặng của Bolton đáng sợ gấp trăm lần ác tâm của Vargo Hoat. Tái nhợt như sương sớm, đôi mắt biểu lộ nhiều hơn lời . Jaime thích đôi mắt đó. Chúng khiến nhớ đến ngày ở Vương Đô, khi Ned Stark tìm thấy ngồi Ngai Sắt. Cuối cùng lãnh chúa của Dreadfort cong môi , “Ngươi mất bàn tay.”

      ,” Jaime . “Ta vẫn còn đây, treo quanh cổ ta.”

      Roose Bolton với tay xuống, giật dây thừng ra và ném bàn tay đó vào Hoat. “Bỏ cái này . Nhìn thấy nó làm ta khó chịu.”

      “Thế tôi dẽ dửi cho cha dắn. Tôi ông da phải trả dột dăm dồng vàng, nếu dúng tôi gửi cho lão từng khúc dịt của dắn. Và khi có vàng dồi, chúng tôi dẽ giao Jaime cho Karthark, và lấy dô dem tinh tắng dữa!” Tiếng cười ồ vang lên giữa đám Chiến Binh Dũng Cảm.

      “Kế hoạch hoàn hảo,” Roose Bolton đồng tình, “rượu ngon,” với bạn nhậu, “mặc dù Lãnh chúa Karstark trao con của ngài ấy cho ngươi. Vua Robb chặt đầu ông ta, vì tội phản bội và tội giết người. Còn Lãnh chúa Tywin, ông ta vẫn ở Vương Đô, và ông ta vẫn ở đó cho đến năm sau, khi cháu ngoại ông ta cưới con của vùng Highgarden.”

      “Của Winterfell,” Brienne . “Ý ngài là Winterfell. Vua Joffrey hứa hôn với Sansa Stark.”

      còn nữa. Trận chiến ở Xoáy Nước Đen thay đổi toàn bộ cục diện. Hoa hồng và sư tử liên minh với nhau trong trận đó, đập tan đội quân của Stannis và đốt cháy toàn bộ tàu thuyền của ông ta thành tro bụi.”

      Ta cảnh báo ngươi rồi, Urswyck, Jaime thầm nghĩ, và cả ngươi nữa, con dê già kia. Khi các ngươi đánh cá chống lại sư tử, các ngươi mất nhiều thứ hơn là vàng bạc. “Có tin gì về em ta ?” hỏi.

      “Bà ta khỏe. Và cả… cháu trai ngươi nữa.” Bolton ngập ngừng khi từ cháu trai, do dự cho thấy là Ta biết. “Em trai ngươi vẫn còn sống, mặc dù ta bị thương nặng.” ra hiệu cho gã người phương bắc thiếu thân thiện. “Hộ tống Ser Jaime đến gặp Qybum. Và cởi trói cho tiểu thư đây.” Khi sợi dây thừng giữa hai cổ tay Brienne được cắt làm đôi, ông ta , “Tiểu thư, thứ lỗi cho chúng tôi. Trong những lúc rối loạn thế này, rất khó biết ai là bạn, ai là thù.”

      Brienne xoa xoa vùng bên trong cổ tay, nơi mà sợi dây thừng chà sát làm da tứa máu. “Thưa ngài, những gã này định cưỡng hiếp tôi.”

      sao?” Lãnh chúa Bolton liếc đôi mắt nhợt nhạt sang Vargo Hoat. “Ta rất khó chịu. Về việc đó, và về bàn tay của Ser Jaime.”

      Trong sân có năm người phương bắc và vô khối người Nhà Frey, đủ để đối chọi lại từng gã trong đám Chiến Binh Dũng Cảm. Lão dê già có lẽ khôn ngoan, nhưng ít nhất lão cũng biết đếm. Lão ngậm chặt miệng lại.

      “Chúng lấy gươm của tôi,” Brienne , “áo giáp của tôi…”

      “Thưa tiểu thư, ở đây cần áo giáp,” Lãnh chúa Bolton với . “Ở Harrenhal này, có được bảo vệ của tôi. Amabel, tìm phòng phù hợp cho tiểu thư Brienne. Walton, ngươi hộ tống Ser Jaime ngay lập tức.” Ông ta đợi câu trả lời mà quay lưng và leo lên bậc thang, áo choàng phất phơ sau lưng. Jaime chỉ có đủ thời gian liếc nhanh sang Brienne trước khi họ bước , mỗi người hướng.

      Trong phòng của học sĩ bên dưới lùm cây, người đàn ông tóc hoa râm, hiền hậu tên là Qyburn ho sặc sụa khi ông ta cắt mảnh vải lanh ra khỏi phần tay cụt của Jaime.

      “Tệ lắm ? Ta chết chứ?”

      Qyburn lấy ngón tay ấn vào vết thương và nhăn mũi khi mủ phun ra. “. Mặc dù thêm vài ngày nữa…” Ông ta cắt tay áo của Jaime . “Vùng thối lan rộng. Ngài thấy thịt nhũn ra ? Tôi phải cắt hết . Phương án an toàn nhất là cắt cả cánh tay .”

      “Thế ông chết,” Jaime . “Làm sạch chỗ cụt và khâu lại. Ta thử vận may xem sao.”

      Qyburn chau mày. “Tôi để lại phần tay , cắt từ khuỷu tay xuống, nhưng…”

      “Cứ lấy bất cứ chỗ nào tay của ta, và tốt nhất là chặt luôn cả tay kia nữa, nếu xong việc ta bóp chết ông.”

      Qyburn nhìn vào mắt . Dù nhìn thấy gì nữa, ông ta cũng do dự. “Được rồi. Tôi cắt phần thịt thối , chỉ vậy thôi. Tôi thử ngăn chặn phần thối rữa bằng rượu sủi và thuốc đắp làm bằng cây tầm ma, hạt mù tạt và bánh mì mốc. Có lẽ như vậy là đủ. Cơn đau trong đầu ngài. Ngài cần đến sữa túc…”

      .” Jaime ngủ; có thể bị cắt cụt tay khi tỉnh dậy, bất kể ông ta gì.

      Qyburn sửng sốt. “Đau lắm đấy.”

      “Ta hét.”

      “Đau vô cùng.”

      “Ta hét rất to.”

      “Ít nhất ngài cũng nên uống chút rượu chứ?”

      “Đại Tư Tế có bao giờ cầu nguyện ?”

      “Tôi biết chắc về điều đó. Tôi mang rượu đến. Nằm xuống, tôi cần phải buộc tay ngài lại.”

      Với cái tô và lưỡi dao sắc bén, Qyburn làm sạch chỗ tay bị cụt trong khi Jaime nuốt rượu mạnh, làm đổ rượu lên người suốt. Bàn tay trái dường như tìm được miệng , nhưng có điều gì khác khiến nó như vậy. Mùi rượu bộ râu ướt đẫm của át đỡ mùi mủ hôi thối.

      Nhưng gì hữu ích hơn phần thịt thối bị cắt . Lúc đó Jaime phải la hét, và nắm đấm nện liên hồi lên bàn. lại la hét khi Qyburn đổ rượu sủi lên phần còn lại của bàn tay bị cắt cụt. Bất chấp mọi lời thề và mọi nỗi sợ hãi, bất tỉnh hồi lâu. Khi tỉnh dậy, vị học sĩ khâu cánh tay bằng kim và chỉ cát-gút.

      “Tôi để lại mảng da để bọc cổ tay ngài.”

      “Ông từng làm thế này rồi,” Jaime yếu ớt lẩm bẩm. cảm nhận được vị máu trong miệng, cắn phải lưỡi khi la hét.

      ai phục vụ Vargo Hoat lại lạ lẫm với các bàn tay, bàn chân cụt. đến đâu ông ta cũng cắt.” Qyburn giống kẻ tàn ác, Jaime thầm nghĩ. Ông ta gầy gò và nhàng, đôi mắt nâu thân thiện. “Tại sao vị học sĩ lại tham gia cùng với đám Chiến Binh Dũng Cảm?”

      “Citadel lấy chuỗi vòng của tôi.” Qyburn đặt kim sang bên. “Tôi nên làm gì đó với vết thương mắt ngài nữa. Chỗ thịt đó bị viêm tấy rồi.”

      Jaime nhắm mắt, để mặc rượu và Qyburn làm việc của họ. “Kể cho tôi nghe về trận chiến đó.” Là người giữ quạ của Harrenhal, chắc chắn Qyburn được nghe tin tức đầu tiên.

      “Lãnh chúa Stannis bị mắc kẹt giữa cha ngài và lửa. Người ta đồn rằng Quỷ Lùn khiến cả con sông hừng hực lửa.” Jaime từng nhìn thấy những ngọn lửa xanh vươn lên tận trời cao, cao hơn cả những tòa tháp cao nhất, khi bao nhiêu người bị thiêu cháy la hét đường phố. Ta từng mơ thấy giấc mơ đó. Nghe buồn cười, mà chẳng kể được cho ai, tiếc .

      “Mở mắt ra.” Qyburn nhúng mảnh vải vào nước ấm và chấm vào lớp máu khô. Mí mắt sưng phồng, nhưng Jaime cố hé mở. Khuôn mặt Qyburn ra lờ mờ phía bên . “Làm sao ngài bị thương thế này?” vị học sĩ hỏi.

      “Món quà của ả nhà quê.”

      “Tán tỉnh thô lỗ quá, phải ?”

      “Ả nhà quê này còn to hơn tôi và xấu hơn cả ông. Tốt nhất ông cũng nên ngó qua nàng cái. ta vẫn tập tễnh vì uýnh nhau với tôi đấy.”

      “Tôi hỏi thăm ấy sau. ấy là gì của ngài?”

      “Người bảo vệ tôi.” xong câu ấy, Jaime phải phá lên cười, bất kể đau đớn đến đâu.

      “Tôi nghiền vài loại thảo mộc và hòa với rượu để giúp ngài hạ sốt. Mai ngài hãy đến đây và tôi cho con đỉa lên mắt ngài để nó hút máu độc .”

      “Đỉa à? Hay đấy.”

      “Lãnh chúa Bolton rất thích đỉa,” Qyburn nghiêm nghị .

      “Phải,” Jaime . “Ông ta nên như vậy.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TYRION


      Phía sau Cổng Thành còn gì ngoài bùn lầy, tro bụi và xương cháy, nhưng vẫn có rất nhiều người sống đằng sau những bức tường, và vô số người khác bán cá trong những chiếc xe đẩy và thùng to. Tyrion cảm thấy bọn họ đăm đăm nhìn mình khi cưỡi ngựa ngang qua; những đôi mắt lạnh lùng, giận dữ và trách móc. ai dám chuyện với , hoặc chặn đường khi có Bronn bên cạnh trong bộ áo giáp đen bôi dầu. Nhưng nếu ta mình, bọn chúng kéo phăng ta xuống và lấy đá cuội nghiền nát mặt ta ra, như bọn chúng làm với Preston Greenfield.

      “Chúng trở lại nhanh hơn cả chuột,” phàn nàn. “Bị chúng ta thiêu rụi lần rồi, những tưởng chúng phải coi đó là bài học nhớ đời.”

      “Cho tôi vài chục lính áo vàng và tôi giết hết bọn chúng,” Bronn . “Chết hết rồi chúng quay lại đây được nữa.”

      quay lại được, nhưng có những kẻ khác thế chỗ chúng. Cứ kệ chúng… nhưng nếu chúng lại xây nhà dựa vào tường, phải kéo đổ ngay. Chiến tranh chưa kết thúc đâu, bất kể lũ ngu muội này nghĩ gì nữa.” dò xét Cổng Bùn phía . “Ta xem đủ rồi. Ngày mai chúng ta trở lại với đám phường hội để xem xét kế hoạch của bọn họ,” rồi thở dài. Ừm, ta thiêu rụi phần lớn nơi này, vì vậy có lẽ ta phải xây lại nó thôi.

      Nhiệm vụ này lẽ ra thuộc về chú , nhưng Ser Kevan Lannister kiên quyết, điềm tĩnh, tràn trề sinh lực còn là chính mình kể từ khi quạ từ Riverrun đưa tin về cái chết của cậu con trai. Em song sinh Martyn của Willem cũng bị Robb Stark bắt giam, còn trai Lancel của họ vẫn nằm giường, người ngợm đầy rẫy các vết thương lở loét thể lành được. con trai chết và hai người khác trong cơn nguy kịch đến tính mạng, Ser Kevan chìm trong sợ hãi và đau khổ. Lãnh chúa Tywin vẫn luôn dựa vào em trai, nhưng lúc này, ông còn lựa chọn nào ngoài việc dựa vào đứa con trai lùn tịt của mình.

      Chi phí tái xây dựng rất lớn, nhưng còn cách nào khác. Vương Đô là cảng biển quan trọng của vương quốc, chỉ sau Oldtown. Phải mở lại cửa sông, càng sớm càng tốt. Nhưng ta tìm đâu ra số vàng chết tiệt ấy? Ý nghĩ này khiến nhớ ngay đến Ngón Út, mặc dù giương thuyền đến phương bắc cách đây nửa tháng. Trong khi ăn nằm với Lysa Arryn và cùng ả cai trị Thung Lũng, ta phải ở đây thu dọn đống đổ nát mà để lại. Mặc dù ít nhất, cha cũng giao nhiệm vụ quan trọng. Lão cha già cho ta thừa kế Casterly Rock, nhưng lão lợi dụng ta bất cứ khi nào có thể, Tyrion nghĩ bụng, khi đội trưởng đội quân áo vàng vẫy tay ra hiệu cho họ qua Cổng Bùn.

      Bên trong cổng, quán Ba Đào vẫn thống trị nơi họp chợ, nhưng quán đứng trơ trọi ở đó, những tảng đá mòn và các thùng hắc ín đều được chuyển . Có ba đứa trẻ trèo lên khung nhà gỗ cao chót vót, y như mấy con khỉ thi nhau leo trèo để ngồi lên các cánh tay vươn ra và hú gọi nhau.

      “Nhớ nhắc ta lệnh cho Ser Addam cử vài lính áo vàng gác ở đây,” Tyrion với Bronn khi họ cưỡi ngựa giữa các bẫy đánh chim. “Biết đâu có thằng nhóc ngu si nào đó lại ngã xuống và gãy lưng như chơi.” Bên có tiếng la hét và cục phân xanh rơi độp xuống đất, chỉ cách họ vài centimet. Con ngựa cái của Tyrion rống lên và suýt hất xuống đất. “Ta nghĩ lại rồi,” sau khi nắm chặt dây cương, “cứ mặc xác lũ nhóc bị bệnh đậu mùa ấy ngã độp xuống sỏi giống như quả dưa rụng .”

      Tâm trạng vui chút nào, phải vì mấy thằng nhóc ngoài đường phố muốn ném phân vào người . Cuộc hôn nhân của là nỗi đau đớn thường nhật. Sansa Stark vẫn là thiếu nữ còn trinh trắng, và dường như nửa tòa thành biết điều đó. Sớm nay, khi bọn chúng đóng yên ngựa cho , nghe thấy hai thằng nhóc coi chuồng ngựa cười thầm sau lưng . có thể hình dung thấy đàn ngựa cũng cười đểu như thế. phải gắng sức để tránh việc giường chiếu, với mong muốn giữ bí mật về chuyện chăn gối của mình, nhưng hy vọng đó vỡ vụn nhanh chóng. Sansa cũng ngốc đến mức tiết lộ chuyện đó cho mấy đứa hầu , vì bọn chúng đều là tai mắt của Cersei, hoặc Varys và đám tai mắt của .

      Điều đó có tạo khác biệt nào ? Dù gì bọn chúng cũng vẫn cười nhạo . Người duy nhất ở Tháp Đỏ nhận thấy cuộc hôn nhân của họ là trò cười chính là vợ .

      Nỗi thống khổ của Sansa mỗi ngày càng thêm sâu đậm hơn. Tyrion hào hứng phá tan thái độ lịch của bé để an ủi , nhưng việc đó cũng vô ích. ngôn từ nào khiến đẹp hơn trong mắt . Hoặc khiến ít giống người Nhà Lannister hơn. Đó là người vợ mà họ trao cho , cho cả cuộc đời , và ghét .

      Và những đêm họ ngủ với nhau chiếc giường lớn là tra tấn khác. thể chịu nổi việc ở trần ngủ như thói quen thường lệ. Vợ được đào tạo tốt đến mức lời khiếm nhã nào, nhưng nỗi khiếp sợ trong mắt mỗi khi nhìn vào thân thể lại vượt quá sức chịu đựng. Tyrion cũng cầu Sansa phải mặc váy ngủ. Ta muốn ấy, nhận thấy như vậy. Ta muốn cả Winterfell, đúng vậy, nhưng ta cũng muốn ấy, dù ấy là trẻ con hay là phụ nữ, bất kể là gì cũng được. Ta muốn an ủi ấy. Ta muốn thấy ấy cười. Muốn ấy tự nguyện đến bên ta, đem niềm vui, nỗi buồn và dục vọng của ấy đến bên ta. Miệng méo xẹo thành nụ cười cay đắng. Phải, ta muốn được cao ráo như Jaime và cường tráng như Ser Gregor, vì những lợi ích khốn kiếp mà hai thứ ấy mang lại.

      Vô thức, ý nghĩ của trôi về Shae. Tyrion muốn nghe tin về cuộc hôn nhân ấy từ chính miệng , vì vậy lệnh cho Varys đưa đến gặp vào đêm hôm trước khi diễn ra lễ cưới. Họ lại gặp nhau trong phòng ngủ của gã thái giám, và khi Shae bắt đầu cởi áo choàng của , nắm cổ tay và đẩy ra.

      “Đợi ,” , “có điều này nàng phải nghe. Ngày mai ta phải cưới…”

      “… Sansa Stark. Em biết mà.”

      nên lời, lúc đó, ngay cả Sansa cũng hay biết chuyện này. “Làm sao nàng biết? Varys với nàng sao?”

      “Ai đó chuyện này với Ser Tallad khi em đưa Lollys đến thánh đường. Ông ta biết chuyện này từ đứa hầu nghe lỏm được Ser Kevan chuyện với cha ngài.” vặn người ra khỏi nắm tay của và kéo váy qua đầu. Như mọi khi, hoàn toàn trần truồng bên dưới chiếc váy đó. “Em quan tâm. ấy chỉ là con nít. Ngài làm cho ấy mang bầu và quay lại với em thôi.”

      phần nào đó trong mong đừng bận tâm đến chuyện này. Hy vọng, nhếch mép cười cay đắng, nhưng thằng lùn, giờ ngươi biết rồi nhé. Shae là tất cả tình mà ngươi có thể có.

      Đường Muddy đông nghịt người, nhưng cả binh lính và người dân đều nhường đường cho Quỷ Lùn và đoàn hộ tống. Những đứa trẻ mắt thâm quầng tụ tập đầy dưới chân, có đứa chỉ im lặng ngẩng lên với vẻ thích thú, có đứa lại ầm ĩ van nài. Tyrion lấy nắm tiền xu trong túi ra và ném lên trời, lũ trẻ thi nhau chạy bắt tiền, xô đẩy nhau và la hét om sòm. Tối nay, những đứa may mắn có thể mua cùi bánh mì mốc. Chưa bao giờ thấy chợ đông đúc đến vậy, giá cả vẫn cao ngất trời bất chấp chừng ấy thực phẩm mà Nhà Tyrell mang đến đây. Sáu đồng xu mới mua được quả dưa, đồng bạc giạ ngô, đồng vàng miếng sườn bò hoặc sáu lát thịt lợn mỏng dính. Vậy mà vẫn thiếu người mua. Những người đàn ông gầy hốc hác và những người đàn bà phờ phạc đứng xúm xít xung quanh các xe ngựa và quầy hàng, trong khi những kẻ rách rưới hơn đứng đầu ngõ ủ rũ ngó nghiêng.

      “Lối này,” Bronn khi họ đến chân đồi Hook. “Nếu ngài vẫn định…?”

      “Có chứ.” Hướng mặt quay ra sông tạo cái cớ hay ho, nhưng hôm nay Tyrion có mục đích khác. thích nhiệm vụ này cho lắm, nhưng vẫn phải làm cho xong.

      Họ khỏi Đồi Aegon, đến mê lộ gồm những con phố hơn vây quanh chân đồi Visenya. Bronn dẫn đường. Tyrion ngoái lại sau lưng vài lần để xem họ có bị theo đuôi , nhưng phía sau có gì, ngoài đám đông thường lệ: người đánh xe quất ngựa, bà lão ném đá qua cửa sổ, hai thằng dùng gậy đánh nhau, ba lính áo vàng hộ tống tù nhân… tất cả bọn họ đều có vẻ vô tội, nhưng bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể làm hỏng việc của . Varys có tai mắt khắp mọi nơi.

      Họ rẽ tại khúc quanh, rồi lại rẽ tiếp, chầm chậm cưỡi ngựa qua đám đông phụ nữ nơi giếng nước. Bronn dẫn dọc theo con đường ngoằn ngoèo, qua ngõ hẻm, bên dưới cánh cổng tò vò nứt toác. Họ qua đống gạch vụn vì ngôi nhà cũ bị đốt cháy và bộ dắt ngựa lên dãy cầu thang đá. Các ngôi nhà đều đóng cửa và cũ kỹ. Bronn đột ngột dừng lại ở đầu con hẻm vòng vèo, vì ngõ quá hẹp, thể để hai người cùng cưỡi ngựa. “Có hai quán rượu và đến ngõ cụt. Gã ở trong hầm rượu của ngôi nhà cuối cùng.”

      Tyrion nhảy xuống ngựa. “Để ý cho ai ra vào cho đến khi ta trở lại. lâu đâu.” Tay mò xuống chỗ áo khoác, nhằm đảm bảo số vàng vẫn còn nguyên trong cái túi được may kín. Ba mươi đồng vàng. vận may hiếm có đối với người như gã. lạch bạch bước nhanh vào trong ngõ, lo lắng để làm cho xong việc này.

      Quán rượu là nơi tối tăm, ảm đạm và ẩm thấp, các bức tường xỉn màu, trần nhà thấp đến mức Bronn chắc hẳn phải cúi đầu xuống để khỏi va đầu vào xà nhà. Nhưng Tyrion Lannister gặp vấn đề gì về độ cao. Lúc này, phòng trước trống , trừ người phụ nữ mù lòa ngồi ghế đẩu phía sau quầy rượu làm bằng tấm ván thô nhám. Bà ta đưa cho cốc rượu chua và , “Đằng sau.”

      Phòng sau còn tối hơn nữa. ngọn nến lập lòe cháy cái bàn thấp, bên cạnh bình rượu. Người đàn ông ngồi phía sau trông có vẻ nguy hiểm; người đàn ông thấp lùn – mặc dù đối với Tyrion tất cả đàn ông đều cao ráo hết – với mái tóc nâu mỏng, gò má hồng, và cái bụng phệ nho nhô ra ở chỗ các nút cúc bằng xương chiếc áo choàng bằng da hoẵng. hai bàn tay mềm mại, gã ta cầm cây đàn hạc có dây trông khô khan hơn cả thanh gươm dài.

      Tyrion ngồi chéo góc với gã. “Symon Giọng Ca Bạc.”

      Gã nghiêng đầu. Đỉnh đầu của gã bị hói. “Thưa ngài quân sư,” gã .

      “Ngươi nhầm rồi. Cha ta mới là quân sư. Ta e rằng đến là cái móng chân của nhà vua4 ta cũng phải đâu.”

      “Rồi ngài thăng tiến, tôi chắc chắn vậy. Người như ngài nhất định thăng tiến. Tiểu thư Shae dễ thương với tôi rằng ngài mới kết hôn. Giá như ngài cho gọi tôi sớm hơn. Chắc chắn tôi rất vinh dự được hát tại tiệc cưới của ngài.”

      “Điều cuối cùng mà vợ ta cần là mấy bài hát,” Tyrion . “Về phần Shae, cả ta và ngươi đều biết ấy phải là tiểu thư nào cả, và ta cảm ơn ngươi nếu ngươi to tên ấy ra như vậy.”

      “Theo lệnh quân sư,” Symon .

      Lần cuối cùng Tyrion nhìn thấy gã, thanh gươm nhọn là đủ khiến gã vã mồ hôi hột, nhưng lần này, hình như gã ca sĩ đó tìm được dũng cảm ở đâu đó. Nhờ thứ bên trong bình rượu kia chăng. Hoặc có lẽ chính bản thân Tyrion là người tạo nên táo bạo của gã. Ta đe dọa gã, nhưng từ lúc đó cũng chưa có hành động gì, nên lúc này gã nghĩ ta chỉ suông. thở dài. “Ta nghe ngươi là ca sĩ tài năng.”

      “Thưa ngài, ngài tử tế khi vậy.”

      Tyrion cười. “Ta nghĩ đến lúc ngươi mang nhạc của ngươi đến các Thành Phố Tự Trị. Họ là những người mến cuồng nhiệt đối với những bài ca ở Braavos, Pentos và Lys, và họ rất hào phóng với những ai khiến họ hài lòng.” nhấp ngụm rượu. Món rượu bẩn thỉu, nhưng mạnh. “Chuyến biểu diễn quanh chín thành phố là tốt nhất. Ngươi cần từ chối bất kỳ ai trước niềm vui được nghe ngươi hát. Mỗi thành phố ngươi lưu lại năm là đủ.” lại thò tay vào trong áo khoác, đến đúng nơi vàng được giấu kín. “Cảng đóng cửa, vì vậy ngươi cần đến Duskendale để tàu, nhưng Bronn tìm cho ngươi con ngựa, và ta rất vinh dự nếu ngươi để ta trả lộ phí cho ngươi…”

      “Nhưng thưa ngài,” gã phản đối, “ngài chưa bao giờ nghe tôi hát. Xin hãy lắng nghe giây.” Các ngón tay gã di chuyển khéo léo các sợi dây đàn hạc, và tiếng nhạc êm ái bao trùm cả hầm rượu. Symon bắt đầu cất tiếng hát.

      “Chàng cưỡi ngựa qua mọi con phố,

      Từ chân đồi lên những con đường hẹp,

      những bậc thang và con đường rải cuội,

      Chàng cưỡi ngựa theo tiếng thở dài của người con .

      Vì nàng chính là kho báu bí mật của chàng,

      Là nỗi tủi hổ và niềm hạnh phúc của chàng.

      chuỗi hạt và tòa tháp chẳng là gì,

      Khi sánh với nụ hôn của người con .”

      “Còn nữa,” gã khi ngừng hát, “Ồ, còn nhiều nữa. Lời bài hát rất hay. Vì những bàn tay cầm vàng luôn luôn lạnh giá, còn đôi tay của người phụ nữ luôn ấm áp…”

      “Đủ rồi.” Tyrion rút tay ra khỏi áo choàng, trống . “Ta muốn nghe bài hát đó nữa. bao giờ.”

      ư?” Symon Giọng Ca Bạc đặt đàn sang bên và nhấp ngụm rượu. “ điều đáng tiếc. Nhưng mỗi người đều có bài hát riêng, như ông chủ cũ của tôi thường khi ông ấy dạy tôi chơi đàn. Người khác có lẽ thích nhạc của tôi hơn. Thái hậu ấy, có lẽ là vậy. Hoặc cha ngài.”

      Tyrion xoa xoa vết sẹo mũi và , “Cha ta có thời gian cho đám ca sĩ đâu, và chị ta hào phóng như người ta tưởng. Người thông minh có thể kiếm được nhiều tiền từ im lặng hơn là từ bài hát.” thể đặt vấn đề đơn giản hơn được nữa.

      Dường như Symon hiểu ngay ý của . “Thưa ngài, ngài thấy cái giá tôi đưa ra là rất khiêm tốn.”

      “Biết vậy cũng hay.” Đây phải là vấn đề liên quan đến ba mươi đồng vàng, Tyrion e là vậy. “ cho ta biết .”

      “Trong tiệc cưới của vua Joffrey,” gã , “ có màn trình diễn của các ca sĩ.”

      “Và người làm trò tung hứng, người pha trò và những con gấu nhảy nhót.”

      “Thưa ngài, chỉ có con gấu nhảy nhót thôi,” Symon , và ràng gã quan tâm đến sắp đặt của Cersei với nhiều hứng thú hơn là Tyrion, “nhưng có bảy ca sĩ. Galyeon vùng Cuy, Bethany Fair-fingers, Aemon Costayne, Alaric vùng Eysen, Hamish Người Chơi Đàn Hạc, Collio Quaynis và Orland vùng Oldtown cùng tranh tài để đạt cây đàn luýt mạ vàng với các sợi đàn bằng bạc… nhưng hiểu sao chưa lời mời nào được gửi đến người vốn là bậc thầy của bọn họ.”

      “Để ta đoán nhé. Symon Giọng Ca Bạc sao?”

      Symon khiêm tốn mỉm cười. “Tôi chuẩn bị sẵn sàng để chứng minh về niềm kiêu hãnh của tôi trước nhà vua và cả cung đình. Hamish già rồi, và lão thường quên mình hát bài gì. Còn Collio, giọng Tyroshi của lố bịch! Nếu ngài hiểu thấu đáo, có thể ngài may mắn.”

      “Chị dễ thương của ta sắp đặt cho bữa tiệc đó. Ngay cả khi ta đảm bảo cho ngươi nhận được lời mời này, việc này vẫn có vẻ bình thường. Bảy Phụ Quốc, bảy lời thề, bảy thử thách, bảy mươi bảy món ăn… nhưng lại có tám ca sĩ ư? Đại Tư Tế nghĩ sao nào?”

      “Thưa ngài, ngài coi tôi là kẻ ngoan đạo rồi.”

      “Lòng mộ đạo phải là vấn đề. Các nghi thức nhất định phải được tôn trọng.”

      Symon nhấp ngụm rượu. “Nhưng… cuộc đời ca sĩ vốn đầy hiểm nguy. Chúng tôi vất vả ca hát tại các quán rượu, trước những gã say ngang bướng. Nếu trong bảy ca sĩ của chị ngài gặp rủi ro, tôi mong ngài cân nhắc giới thiệu tôi vào vị trí đó.” Gã mỉm cười láu cá, quá tự mãn với chính mình.

      “Sáu ca sĩ là con số đen đủi y như số tám. Ta hỏi thăm sức khỏe bảy ca sĩ của Cersei. Nếu bất cứ ai trong số bảy người đó bệnh, Bronn đến tìm ngươi.”

      “Thưa ngài, hay lắm.” Chắc hẳn Symon kết thúc chuyện này ở đây, nhưng thừa thắng, gã thêm, “Tôi hát vào buổi tối động phòng của vua Joffrey. Nếu tôi được mời đến hát trước cung điện, tôi muốn dành tặng cho nhà vua những sáng tác hay nhất của tôi, những bài hát mà tôi hát cả ngàn lần chắc chắn khiến ngài ấy hài lòng. Nhưng nếu tôi hát hò ở quán trọ ảm đạm nào đó… ừm, đó là cơ hội thích hợp để tôi thử bài ca mới của mình. Vì những bàn tay cầm vàng luôn luôn lạnh lẽo, còn đôi tay của người phụ nữ vô cùng ấm áp.”

      “Điều đó cần thiết,” Tyrion . “Là người Nhà Lannister, ta đảm bảo với ngươi rằng, Bronn sớm đến tìm gặp ngươi.”

      “Hay lắm, thưa ngài.” Gã ca sĩ đầu hói, bụng phệ lại nhấc đàn hạc lên.

      Bronn đợi ngoài đầu ngõ cùng hai con ngựa. đỡ Tyrion lên yên. “Khi nào tôi đưa gã đến Duskendale?”

      cần.” Tyrion quay đầu ngựa. “Cho gã ba ngày, sau đó thông báo với gã rằng Hamish Người Chơi Đàn Hạc bị gãy tay. với gã rằng áo quần của gã phù hợp để biểu diễn trong cung điện, vì vậy gã phải may quần áo mới ngay lập tức. Gã với ngươi ngay.” nhăn nhó mặt mày. “Có thể ngươi muốn cái lưỡi của gã, ta biết nó được làm bằng bạc mà. Các phần còn lại của gã bao giờ được tìm thấy.”

      Bronn cười khì. “Tôi có biết cửa hàng ở Flea Bottom làm món rán vàng đấy. Bất kể đó là loại thịt gì, tôi nghe vậy.”

      “Nhớ đảm bảo ta bao giờ ăn uống gì ở đó.” Tyrion thúc ngựa phi nước kiệu. muốn tắm, nước càng nóng càng tốt. Nhưng ngay cả thú vui khiêm tốn ấy cũng khước từ ; vừa về đến phòng, Podrick Payne thông báo rằng được triệu đến Tháp Quân Sư.

      “Ngài ấy muốn gặp ngài. Ngài quân sư. Lãnh chúa Tywin.”

      “Ta vẫn nhớ quân sư là ai, Pod ạ,” Tyrion . “Ta chỉ mất mũi thôi, mất trí đâu.”

      Bronn cười. “Ngài định chặt đầu thằng nhóc lúc này đấy chứ.”

      “Sao lại ? Nó có bao giờ dùng đến đầu óc đâu.” Tyrion tự hỏi gây ra chuyện gì. Hay đúng hơn, là ta làm chuyện gì bất thành. lời triệu tập của Lãnh chúa Tywin luôn có nguyên do; cha chưa bao giờ triệu đến chỉ để cùng ăn tối hoặc nhấm nháp rượu, chắc chắn là vậy.

      Ít phút sau, khi bước vào phòng cha, nghe thấy giọng , “…gỗ đỏ màu đào làm bao kiếm, được nẹp da đỏ và trang trí bằng các núm hạt hình đầu sư tử làm bằng vàng nguyên chất. Mắt sư tử có lẽ nên làm bằng ngọc hồng lựu…”

      “Ngọc bích,” Lãnh chúa Tywin . “Ngọc hồng lựu thiếu lửa.”

      Tyrion húng hắng giọng. “Thưa cha. Cha gọi con sao?”

      Cha ngẩng đầu lên. “Phải. Đến đây xem .” bó vải dầu nằm bàn giữa hai người họ, và Lãnh chúa Tywin cầm thanh gươm dài trong tay. “Quà cưới cho Joffrey,” ông với Tyrion. Ánh sáng hắt ra từ phía các ô cửa kính hình thoi khiến lưỡi gươm lung linh trong màu đỏ và đen khi Lãnh chúa Tywin lật gươm để kiểm tra gờ lưỡi. “Bằng thanh gươm ma thuật của Stannis, ta thấy rằng chúng ta nên tặng Joffrey món quà đặc biệt. vị vua nên mang theo vũ khí xứng đáng với vị thế của mình.”

      “Thanh gươm quá dài so với Joff,” Tyrion .

      “Rồi nó lớn. Đây, thử độ nặng của nó .” Ông đưa cán gươm cho .

      Thanh gươm hơn nhiều so với chờ đợi của . Khi lật gươm, hiểu tại sao. Chỉ có thứ kim loại có thể được đúc mỏng đến vậy nhưng vẫn đủ sức mạnh để chiến đấu, và thể nhầm lẫn về những đường gân huyền thoại, được gấp gấp lại hàng ngàn lần này.

      “Thép Valyrian ư?”

      “Phải,” Lãnh chúa Tywin với giọng cực kỳ mãn nguyện.

      Sau thời gian quá dài, phải cha? Gươm làm bằng thép Valyrian vốn khan hiếm và đắt đỏ, nhưng đời này vẫn có cả ngàn thanh gươm như thế, có lẽ ở Bảy Phụ Quốc có tới hai trăm thanh. Nhưng cha vẫn luôn khó chịu vì có thanh gươm nào như thế thuộc về Nhà Lannister. Những ông vua trước đây của Rock có sở hữu vũ khí này, nhưng thanh gươm Gầm Vang vĩ đại bị mất khi vua Tommen Đệ Nhị đem thanh gươm trở lại Valyria trong cuộc truy tìm ngu ngốc của ông ta. Ông ta bao giờ trở lại; cả chú Gery, người em út và liều lĩnh nhất của cha ông ta cũng trở lại, khi ông ta tìm kiếm thanh gươm mất từ tám năm trước đó.

      Ít nhất ba lần Lãnh chúa Tywin đề nghị được mua những thanh gươm dài làm bằng thép Valyrian từ các gia tộc hơn và trong thời kỳ khó khăn, nhưng lời đề nghị của ông luôn luôn bị từ chối thẳng thừng. Các lãnh chúa bé ấy luôn sẵn lòng gả con nếu người Lannister ướm hỏi, nhưng họ cực kỳ coi trọng những thanh gươm cổ xưa đó của gia tộc.

      Tyrion tự hỏi thép để làm ra thanh gươm này từ đâu mà có. số nhà sản xuất vũ khí kỳ cựu có thể tái tạo lại thép Valyrian, nhưng bí mật của việc làm này cũng mất khi Doom đến Valyria cổ. “Màu sắc rất lạ,” bình phẩm khi giơ lưỡi gươm ra dưới ánh nắng. Hầu hết thép Valyrian đều có màu xám đen, và thanh gươm này cũng vậy. Nhưng lồng vào bên trong các nếp gấp lại là màu đỏ đậm như màu xám. Hai màu này chồng lên nhau nhưng lại chạm vào nhau, mỗi màu đều gợn riêng rẽ, giống như các con sóng ban đêm và máu thi nhau xô vào bãi biển bằng thép. “Làm cách nào ngươi tạo được bố cục này? Ta chưa bao giờ nhìn thấy cả.”

      “Tôi cũng vậy, thưa ngài,” người chế tạo gươm . “Tôi phải thừa nhận, rằng đây là những màu sắc mà tôi định tạo ra, và tôi biết liệu tôi có thể làm ra thanh gươm y như vậy được . Cha ngài lệnh cho tôi phải làm cho kỳ được màu đỏ thẫm tượng trưng cho gia tộc ngài, nhưng tôi lại làm ra màu đó trong thanh gươm. Thép Valyrian cứng đầu lắm. Những thanh gươm cổ xưa biết nhớ, người ta đồn vậy, và chúng dễ dàng thay đổi. Tôi phải dùng đến cả năm chục câu thần chú và làm sáng màu đỏ biết bao nhiêu lần, nhưng màu ấy càng ngày càng tối hơn, như thể lưỡi gươm uống cả mặt trời. Và vài nếp gấp có màu đỏ, như ngài có thể nhìn thấy. Nếu các lãnh chúa Lannister vừa lòng, tôi xin được thử lại, bao nhiêu lần cũng được, nhưng…”

      cần,” Lãnh chúa Tywin . “Thế này được rồi.”

      thanh gươm màu đỏ thẫm có thể lóe sáng rất đẹp dưới mặt trời, nhưng thực lòng ta thích hai màu này hơn,” Tyrion . “Chúng có vẻ hấp dẫn… Và chúng khiến thanh gươm này thành độc nhất vô nhị. Ta nghĩ rằng đời còn thanh gươm nào giống như thế này đâu.”

      “Còn thanh nữa.” Người chế tạo gươm cúi xuống bàn, mở bó vải dầu và để lộ thanh gươm dài thứ hai.

      Tyrion đặt gươm của Joffrey xuống và cầm thanh gươm kia lên. Nếu phải là hai thanh gươm song sinh, ít nhất chúng cũng có họ hàng gần gũi. Thanh gươm này dày và nặng, rộng hơn 1cm và dài hơn 8cm, nhưng chúng có cùng các đường kẻ đẹp mê hồn và màu sắc đặc biệt ấy, đó là các đường vân màu của máu và đêm. Hình ba cái búa được khắc sâu chạy dọc từ cán đến mũi gươm thứ hai; thanh gươm của Joff chỉ có hai cái búa. Cán gươm của Joff được trang trí cực kỳ công phu hoa mỹ, hai bên đốc gươm được làm giống vuốt sư tử có đính thêm hồng ngọc, nhưng cả hai thanh gươm đều có tay cầm làm bằng da đỏ được chạm khắc điêu luyện và chuôi hình đầu tư sử bằng vàng.

      “Cực kỳ ấn tượng.” Ngay cả trong đôi tay điêu luyện của Tyrion, thanh gươm vẫn bừng lên sức sống. “Con chưa bao giờ cảm nhận được cân bằng nào hơn thế này.”

      “Thanh gươm đó cho con trai ta.”

      cần phải hỏi xem đó là đứa con trai nào. Tyrion đặt gươm của Jaime trở lại bàn, bên cạnh gươm của Joffrey, và tự hỏi liệu Robb Stark có để cho trai sống đủ lâu để sử dụng thanh gươm này . Chắc chắn ông cha già của ta cũng nghĩ như vậy, nếu tại sao thanh gươm này lại được rèn?

      “Master Mott, ngươi làm tốt lắm,” Lãnh chúa Tywin với người rèn gươm. “Quản gia của ta trả ngươi chi phí. Và hãy nhớ, phải là hồng ngọc cho bao gươm.”

      “Thưa ngài, tôi làm vậy. Ngài hào phóng.” Gã ta gấp mảnh vải dầu bọc lấy hai thanh gươm, nhét cái bọc xuống dưới cánh tay và quỳ xuống. “Tôi vinh dự được phục vụ quân sư. Tôi gửi gươm đến trước ngày diễn ra tiệc cưới của nhà vua.”

      “Chắc chắn rồi.”

      Khi lính gác đưa người rèn gươm ra khỏi phòng, Tyrion leo lên cái ghế. “Vậy là… thanh gươm cho Joff, thanh gươm cho Jaime, nhưng có nổi con dao găm cho thằng lùn. Như vậy là sao cha?”

      “Chỉ có đủ thép để làm hai thanh gươm, làm được ba. Nếu ngươi cần dao găm, cứ lấy trong kho vũ khí. Khi chết, Robert để lại cả trăm con dao. Gerion tặng con dao găm mạ vàng, với tay cầm bằng ngà và chuôi kiếm bằng ngọc bích làm quà cưới, và nửa đám phái viên đến cung điện đều bợ đỡ bằng việc trình diện trước vua những con dao gắn đá quý và những thanh gươm khảm bạc.”

      Tyrion cười. “Bọn chúng khiến hài lòng hơn nếu trình diện con của bọn chúng trước mặt .”

      “Chắc chắn vậy. Con dao duy nhất mà từng sử dụng là con dao săn mà Jon Arryn tặng , khi còn là thằng nhóc.” Lãnh chúa Tywin phẩy tay, chấm dứt chủ đề về vua Robert và số dao của ông ta. “Ngươi thấy gì ở cửa sông?”

      “Bùn,” Tyrion , “và số thứ chết chóc mà chẳng ai muốn chôn. Trước khi chúng ta mở lại cảng, phải nạo vét lại Vịnh Xoáy Nước Đen, vớt hết đám tàu thuyền vỡ lên. Ba phần tư bến cảng cần sửa chữa lại, số chỗ cần được phá xây lại. Toàn bộ chợ cá biến mất, Cửa Sông và Cổng Thành đều vỡ tan tành từ trận đánh của Stannis và nên được thay mới. Con rùng mình khi nghĩ về khoản tiền phải bỏ ra.” Cha ạ, nếu cha ị được ra vàng, cha nên tìm chỗ kín đáo mà ngồi ị , rất muốn vậy, nhưng biết mình nên.

      “Ngươi tìm được nơi có vàng.”

      sao? Ở đâu nào? Kho bạc trống trơn, con với cha rồi. Chúng ta còn chưa trả hết nợ cho đám thầy phù thủy vì gọi được trận lửa lớn ấy, cũng chưa trả hết tiền cho thợ rèn vì làm sợi xích cho con, còn Cersei thế chấp vương miện để trả nửa chi phí cho tiệc cưới của Joff – nào là bảy mươi bảy món ăn chết tiệt, cả ngàn vị khách, cái bánh ủ đầy chim bồ câu, ca sĩ, người tung hứng…”

      phung phí có lợi ích của nó. Chúng ta thể quyền lực và giàu sang của Casterly Rock để cả vương quốc này thấy.”

      “Thế có lẽ Casterly Rock nên trả nợ.”

      “Tại sao? Ta nhìn thấy sổ sách của Ngón Út. Thu nhập gấp mười lần thời Aerys.”

      “Cũng như các khoản chi phí để làm vương miện thôi. Robert rất hào phóng với tiền bạc, và với cả dương vật của lão. Ngón Út vay rất nhiều tiền. Của vô số người, và của cha nữa. Đúng là khoản thu nhập rất đáng kể, nhưng gần như đủ để trả các khoản vay nặng lãi của Ngón Út. Liệu cha có xóa khoản nợ của nhà vua đối với gia tộc Lannister ?”

      “Đừng có ngu thế.”

      “Thế bảy món ăn phù hợp hơn. Ba trăm khách, thay vì ngàn. Con cho rằng tiệc cưới vẫn linh đình ngay cả khi con gấu nhảy nhót.”

      “Thế Nhà Tyrell nghĩ chúng ta keo kiệt. Ta có cả tiệc cưới, và cả khu cảng. Nếu ngươi thể trả tiền cho hai thứ ấy, cứ với ta, ta tìm người thay thế.”

      Nỗi ô nhục bị sa thải sau thời gian ngắn ngủi đến vậy phải là điều mà Tyrion muốn chịu đựng. “Con tìm được tiền cho cha.”

      “Ngươi tìm được thôi,” cha hứa hẹn, “và trong lúc tìm tiền, ngươi nên tìm luôn cả giường cho vợ ngươi nữa.”

      Vậy là câu chuyện được lái sang việc này nữa. “Cám ơn cha, con tìm thấy rồi. Nó ở giữa cửa sổ và lò sưởi, có màn nhung và đệm nhồi lông ngỗng.”

      “Ta mừng vì ngươi biết về chiếc giường đó. Giờ có lẽ ngươi nên thử và hiểu về người phụ nữ nằm chung giường với ngươi.”

      Phụ nữ ư? Ông muốn là con nít đúng hơn. “Có phải con nhện thào chuyện đó với cha, hay là con nên cảm ơn bà chị dễ thương của mình đây?” Nghĩ đến những việc diễn ra bên dưới chăn của Cersei, chắc chắn cha nghĩ ả ta nên biết xấu hổ mà nhúng mũi vào chuyện của . “Cha , tại sao tất cả hầu của Sansa đều là người của Cersei? Con phát ớn vì bị theo dõi cả trong giường ngủ.”

      “Nếu ưa, ngươi cứ sa thải chúng và thuê bất kể ai ngươi muốn. Có vẻ như ngươi gặp khó khăn gì trong chuyện ăn nằm với đám làng chơi. Hay con bé Nhà Stark kia sinh ra khác với những người phụ nữ khác?”

      “Tại sao cha lại quan tâm đến việc con nhét dương vật của mình vào chỗ nào thế?” Tyrion hỏi. “Sansa quá ít tuổi.”

      “Nó đủ tuổi để làm phu nhân của Winterfell khi trai nó chết. Tước trinh trắng của nó và ngươi bước bước gần hơn đến việc sở hữu phương bắc. Làm cho nó mang bầu, và cái giá đạt được là chiến thắng. Ta có cần phải nhắc ngươi nhớ rằng cuộc hôn nhân mà động phòng bị gạt sang bên ?”

      “Bởi Đại Tư Tế hay Hội Đồng Trung Thành. Đại Tư Tế giờ được huấn luyện để ra lệnh. Moon Boy thích bãi bỏ hôn của con hơn ông ta đấy.”

      “Có lẽ ta nên gán gả Sansa Stark cho Moon Boy. Có lẽ biết nên làm gì với nó.”

      Hai tay Tyrion siết chặt lấy tay ghế. “Con nghe đủ chuyện cần nghe về trinh tiết của vợ con rồi. Nhưng nhân tiện bàn về cưới hỏi, tại sao con nghe được chuyện gì về đám cưới sắp diễn ra của Cersei? Theo như con nhớ …”

      Lãnh chúa Tywin ngắt lời . “Mace Tyrell từ chối đề nghị của ta là gả Cersei cho con trai Willas, người thừa kế của gã.”

      “Từ chối Cersei dễ thương của chúng ta sao?” Điều đó giúp tâm trạng Tyrion phấn chấn hơn.

      “Lần đầu tiên ta ngỏ ý, Lãnh chúa Tyrell có vẻ thích thú,” cha . “ ngày sau, mọi chuyện thay đổi. Là do mụ già đó. Mụ ta đe dọa con trai rất tàn nhẫn. Varys mụ ta bảo gã rằng chị ngươi quá già và được sử dụng quá nhiều lần so với thằng cháu chân quý báu của mụ ta.”

      “Chắc chắn Cersei khoái chuyện này lắm đây.” cười ồ.

      Lãnh chúa Tywin lạnh lùng nhìn . “Nó vẫn chưa biết đâu. Và nó được biết chuyện này. Tốt nhất là chúng ta nên vờ như ta chưa bao giờ đưa ra đề nghị đó. Tyrion, ngươi nên nhớ điều đó. Lời đề nghị đó chưa bao giờ được đưa ra đâu.”

      “Lời đề nghị nào?” Tyrion hoài nghi việc Lãnh chúa Tyrell có thể hối tiếc về lời từ chối đó.

      “Chị ngươi được gả . Vấn đề là gả cho ai thôi. Ta có vài lựa chọn…” Trước khi ông ta kịp tên các ứng viên có tiếng gõ cửa, và lính canh thò đầu vào thông báo là Grand Maester Pycelle đến. “Cho ông ta vào,” Lãnh chúa Tywin .

      Pycelle run run tựa lên cây gậy trúc và dừng lại đủ lâu để nhìn Tyrion với ánh mắt có thể khiến sữa cũng phải đông lại. Bộ râu trắng ấn-tượng--thời của lão bị kẻ nào đó cạo thể giải thích được lưa thưa mọc trở lại, để lại những yếm thịt hồng xấu xí lúc lắc dưới cổ lão. “Thưa quân sư,” lão và cúi đầu thấp hết mức mà bị ngã, “có thêm quạ từ Hắc Thành. Chúng ta chuyện riêng được ạ?”

      cần.” Lãnh chúa Tywin ra hiệu cho Grand Maester Pycelle ngồi xuống. “Tyrion có thể ở lại.” Ố ồ. xoa mũi, và chờ đợi.

      Pycelle húng hắng giọng, kèm theo cơn ho khạc. “Tin vẫn do cùng kẻ tên là Bowen Marsh gửi. Người cai quản thành trì. viết rằng Lãnh chúa Mormont gửi tin về việc đám dân du mục rầm rộ kéo về phương nam.”

      “Các vùng đất cách xa Tường Thành thể đủ cho đám người khổng lồ ấy,” Lãnh chúa Tywin kiên quyết . “Lời cảnh báo có gì mới.”

      “Thưa ngài, Mormont gửi quạ về từ rừng ma, báo rằng ông ta bị tấn công. Từ lúc đó nhiều quạ hơn trở về, nhưng con quạ nào mang tin. Bowen Marsh sợ rằng Lãnh chúa Mormont và toàn bộ lực lượng của ông ta bị giết.”

      Tyrion rất khoái Jeor Mormont già, với cung cách cục cằn và con quạ biết của ông ta. “Chắc chắn ?” hỏi.

      ,” Pycelle thừa nhận, “nhưng đến giờ chưa có người nào của Mormont trở về. Marsh sợ rằng đám dân du mục giết hết bọn chúng, và Tường Thành là mục tiêu tấn công kế tiếp.” Lão dò dẫm trong áo choàng và lấy ra mẩu giấy. “Thưa ngài, thư đây, gửi lời cầu khẩn đến cả năm vị vua. cần người, càng nhiều người càng tốt.”

      “Năm vị vua ư?” Cha rất khó chịu. “Ở Westeros có vị vua. Đám người mặc đồ đen ngu xuẩn ấy nên nhớ điều đó nếu chúng muốn nhà vua chú ý đến chúng. Khi ngươi viết thư trả lời, hãy với rằng Renly chết, còn những kẻ khác đều là kẻ phản bội và những kẻ đòi hỏi chính đáng.”

      “Chắc chắn bọn chúng hồ hởi nhớ điều đó cho kỹ. Tường Thành là thế giới tách biệt, và tin tức thường đến chỗ bọn chúng rất muộn.” Pycelle gật gù lên xuống. “Tôi nên sao với Marsh về số quân mà cầu xin? Chúng ta có nên triệu tập hội đồng…”

      cần. Đội Tuần Đêm là lũ trộm cắp, giết người, lũ tiện dân đê tiện, nhưng ta cho rằng chúng chứng minh mình là đám người khác, nếu chúng bị kỷ luật thích đáng. Nếu Mormont chết, đám người mặc đồ đen đó phải chọn tướng chỉ huy mới.”

      Pycelly liếc Tyrion vẻ quỷ quyệt. “Thưa ngài, ngài nghĩ hay . Tôi biết kẻ đó là ai rồi. Janos Slynt.”

      Tyrion thích gợi ý đó. “Đội áo đen tự chọn tướng chỉ huy của họ,” nhắc nhở. “Lãnh chúa Slynt hoàn toàn mới đối với Tường Thành. Tôi biết tôi cử đến đó. Tại sao họ lại chọn giữa cả chục ứng viên giỏi giang hơn?”

      “Bởi vì,” cha giọng mỉa mai, “nếu chúng bầu chọn như được lệnh, Tường Thành của bọn chúng tan chảy trước khi kịp nhìn thấy người khác.”

      Phải, việc đó hiệu quả. Tyrion nhoài ra trước. “Cha, Janos Slynt thích hợp. Chúng ta làm tốt hơn với chỉ huy của Tháp Đêm. Hoặc Trạm Đông.”

      “Chỉ huy của Tháp Đêm là Mallister vùng Seagard. Trạm Đông do bọn người Đảo Iron cai trị.” Cả hai người này đều phục vụ mục đích của Lãnh chúa Tywin, giọng điệu của ông thể điều đó.

      “Janos Slynt là con trai gã bán thịt lợn,” Tyrion kiên quyết nhắc cho cha nhớ. “Chính cha với con rằng…”

      “Ta nhớ ta gì với ngươi. Nhưng Hắc Thành phải Harrenhal. Đội Tuần Đêm phải là hội đồng của nhà vua. Luôn có công cụ cho mọi nhiệm vụ, và có nhiệm vụ cho mọi công cụ.”

      Cơn giận của Tyrion phun trào. “Lãnh chúa Janos là cái áo giáp trống rỗng sẵn sàng bán thân cho kẻ nào đưa ra giá cao nhất.”

      “Ta tính đến điểm đó của gã. Còn ai trả giá cho cao hơn chúng ta?” Ông quay sang Pycelle. “Gửi quạ , viết rằng vua Joffrey rất buồn khi nghe tin về cái chết của tướng chỉ huy Mormont, nhưng tiếc rằng lúc này ngài thể cử bất kì đội quân nào đến, vì có rất nhiều quân phiến loạn và kẻ tiếm quyền lăm le. Gợi ý rằng cục diện thay đổi khi ngai vàng được đảm bảo… nếu nhà vua có đầy đủ tin tưởng vào lãnh đạo của Đội Tuần Đêm. Kết lại, đề nghị Marsh gửi những lời chúc thân ái nhất đến người bạn và kẻ bầy tôi trung tín của người, chính là Lãnh chúa Janos Slynt.”

      “Vâng, thưa ngài.” Pycelle gật cái đầu khô quắt của lão lần nữa. “Tôi viết theo lệnh quân sư. Với niềm vinh hạnh lớn.”

      Đáng ra ta phải xén đầu lão, thay vì râu lão, Tyrion ngẫm nghĩ. Và Slynt đáng ra phải làm chuyến bơi vĩnh viễn với thằng bạn Allar Deem chí cốt của nó. Ít nhất cũng gây ra sai lầm ngớ ngẩn với Symon Giọng Ca Bạc. Cha, thấy chưa? muốn hét lên như thế. Cha thấy con học bài có nhanh ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      SAMWELL

      gác xép, người phụ nữ ầm ĩ kêu đau đẻ, trong khi bên dưới, người đàn ông nằm chờ chết bên đống lửa. Samwell Tarly biết điều gì khiến cậu sợ hãi hơn.
      Họ đắp đống lông thú lên người Bannen và đốt lửa cháy cao, nhưng ta vẫn chỉ , “Lạnh. Làm ơn. Lạnh quá.” Sam cố cho ta ăn canh hành, nhưng ta nuốt được. Nước canh chảy rớt ra môi, và xuống cằm trước khi Sam kịp đưa thìa canh vào trong miệng ta.
      “Tên đó sắp chết rồi.” Craster nhìn ta với vẻ thờ ơ khi lão ta ngoạm cái xúc xích. “Nhớ tử tế đâm con dao vào ngực nó còn hơn là cắm cái thìa đó vào miệng nó, ngươi đề nghị ta như vậy.”
      “Tôi nhớ là chúng tôi đề nghị như vậy.” Khổng Lồ chỉ cao hơn mét rưỡi – tên của ta là Bedwyck – ta quá bé với cái tên ấy. “Sát Nhân, mày hỏi xin lời khuyên của Craster hả?”
      Sam co rúm lại khi nghe đến biệt danh ấy, nhưng cậu lắc đầu. Cậu xúc đầy thìa canh khác, cố đưa thìa vào miệng Bannen.
      “Thức ăn và lửa,” Khổng Lồ , “chúng tôi chỉ đề nghị ở ông hai thứ đó. Và ông miễn cưỡng cho chúng tôi thức ăn.”
      “Hãy mừng vì ta miễn cưỡng cho các ngươi lửa.” Craster là gã béo lại càng thêm béo vì đám quần áo lông cừu hôi hám mà lão mặc cả ngày lẫn đêm. Mũi to, tẹt, miệng méo xẹo sang bên, và lão mất tai. Mặc dù mái tóc rối và bộ râu bờm xờm của lão chuyển sang màu hoa râm, nhưng hai bàn tay nhiều khớp đốt cứng cỏi của trông vẫn đủ mạnh mẽ để gây tổn thương cho bất kỳ ai. “Ta cho các ngươi ăn thứ mà ta có, nhưng đám quạ người các ngươi lúc nào cũng đói. Ta là người sùng đạo, nếu ta đuổi các ngươi hết rồi. Ngươi nghĩ là ta thích nhìn tên đó nằm chết sàn nhà của ta sao? Ngươi nghĩ ta cần mồm miệng của các ngươi sao, thằng nhóc?” Gã du mục nhổ nước bọt. “Đám quạ người. Có bao giờ con quạ đen mang điềm lành đến cho ai ? Chẳng bao giờ. Chưa bao giờ hết.”
      Canh vẫn chảy xuống khỏi khóe miệng Bannen. Sam lấy ống tay áo lau nước canh cho ta. Đôi mắt của người lính biệt kích ấy mở ra, nhưng dường như nhìn thấy gì. “Lạnh,” ta , giọng yếu ớt. Các vị học sĩ chắc chắn biết cách cứu ta, nhưng bọn họ có ai cả. Kedge Mắt Trắng cưa bàn chân bị thương của Bannen chín ngày trước, máu và mủ khiến Sam phát bệnh, nhưng quá muộn. “Lạnh lắm,” đôi môi tái nhợt .
      Quanh gian nhà, hai chục em áo đen tả tơi ngồi xổm sàn, hoặc ngồi những cái ghế được đẽo gọt qua loa, họ cũng uống nước canh hành và gặm các khoanh bánh mì cứng. Hai người bị thương nặng hơn cả Bannen. Fornio mê sảng suốt nhiều ngày, còn vai Ser Byam rỉ ra thứ mủ vàng hôi thối. Khi họ rời khỏi Hắc Thành, Bernarr Nâu có mang theo các túi đựng lửa Myrish, dầu mù tạt, tỏi nghiền, cúc ngài, túc và các loại thảo mộc trị thương khác. Có cả thuốc ngủ nữa, thứ thuốc này là món quà cho cái chết đau đớn. Nhưng Bernarr Nâu chết đỉnh Nắm Đấm và ai nghĩ đến việc tìm kiếm các cây thuốc của Maester Aemon. Dù là đầu bếp, nhưng Hake cũng biết đôi chút về thảo dược, mà Hake cũng chết rồi. Nên những người phụ trách bếp núc còn sống sót phải làm mọi việc có thể cho những người bị thương, tuy nhiên những gì họ làm được vô cùng ít ỏi. Ít nhất ở đây họ cũng được khô ráo, có lửa để sưởi. Nhưng họ cần thêm đồ ăn.
      Tất cả bọn họ đều cần thêm thức ăn. Họ càu nhàu suốt nhiều ngày nay. Karl liên tục về việc Craster chắc chắn phải có tủ thức ăn bí mật, và Garth vùng Oldtown cũng bắt đầu lại điều đó, khi ta ở ngoài tầm nghe của tướng chỉ huy. Sam nghĩ đến việc xin thêm chút ít thức ăn bổ dưỡng hơn cho những người bị thương, nhưng cậu có đủ can đảm. Đôi mắt Craster lạnh lùng và bủn xỉn, và mỗi khi gã du mục ấy nhìn cậu, hai bàn tay gã lại nắm vào chút, như thể muốn cuộn thành nắm đấm. Lão có biết mình chuyện với Gilly , vào lần cuối cùng đội của mình ở đây? Cậu tự hỏi. ấy có với lão rằng mình đưa ấy cùng ? Lão có đánh ấy ?
      “Lạnh,” Bannen . “Làm ơn. Lạnh…”
      Bất chấp hơi nóng và khói trong gian nhà của Craster, Sam cũng thấy lạnh. Và mệt, rất mệt mỏi. Cậu cần ngủ, nhưng mỗi khi nhắm mắt, cậu lại mơ thấy tuyết rơi, những người chết lê lết về phía cậu với những cánh tay đen kịt cùng đôi mắt màu xanh sáng.
      gác, Gilly kêu tiếng thổn thức đến rùng mình, vang dội cả gian nhà thấp, dài, và có cửa sổ. “Rặn ,” cậu nghe thấy trong những người vợ nhiều tuổi hơn của Craster . “Mạnh hơn. Mạnh hơn nữa. Hét lên nếu muốn.” hét ầm lên, to đến mức Sam phải nhăn mặt.
      Craster ngẩng đầu trừng trừng nhìn lên. “Tao nghe la hét đủ rồi đấy.” Lão quát tháo vọng lên . “Nhét giẻ vào mồm nó, nếu tao lên cho nó ăn vả đấy.” Sam biết lão làm vậy. Craster có mười chín vợ, nhưng ai dám can ngăn khi lão lên cầu thang đó. Hai đêm trước, các em áo đen cũng dám lên khi lão đánh trẻ. Nhưng chắc chắn chỉ có nhiều tiếng giận dữ đáp lại. “Lão giết con bé mất,” Garth vùng Greenaway , còn Karl cười cợt, “Nếu lão muốn món thịt xinh ấy, lão cho tao cũng ngon.” Bernarr Đen khẽ chửi rủa, còn Alan vùng Rosby đứng lên và ra ngoài để phải nghe tiếng đánh đập. “Nhà của lão, quyền của lão,” lính biệt kích Ronnel Harclay nhắc họ. “Craster là bạn của Đội Tuần Đêm.”
      người bạn, Sam thầm nghĩ khi cậu nghe tiếng kêu thét bị bóp nghẹt của Gilly. Craster là lão già tàn bạo, cai trị vợ và con bằng bàn tay thép, nhưng tư gia của lão là nơi náu. “Đám quạ người chết cóng,” Craster chế nhạo khi họ uể oải bước vào nhà lão – vài người ít ỏi còn sống sót qua tuyết, xác sống, và cái lạnh buốt da thấu thịt. “Nhưng đông đúc như đám về phương bắc.” Dù vậy lão vẫn cho họ khoảng trống sàn nhà, cho họ mái nhà để che tuyết rơi, ngọn lửa để họ sưởi khô người, và các bà vợ của lão mang cho họ rượu nóng để uống cho ấm bụng. “Đám quạ người khốn kiếp,” lão gọi họ như vậy, nhưng lão vẫn cho họ ăn, mặc dù bữa ăn rất nghèo nàn.
      Chúng ta là khách, Sam tự nhắc mình. Gilly là của lão. Là con , là vợ lão. Nhà của lão, quyền của lão.
      Lần đầu tiên cậu đến nhà của Craster, Gilly cầu xin được giúp đỡ, và Sam cho mượn chiếc áo khoác đen của cậu để che bụng khi đến tìm Jon Snow. Các hiệp sĩ phải là người bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Chỉ vài người trong số các em áo đen là hiệp sĩ, nhưng dù vậy… Tất cả đều lời tuyên thệ như nhau, Sam nghĩ bụng. Tôi là tấm khiên bảo vệ vương quốc. Phụ nữ là phụ nữ, dù họ có là người du mục. Chúng ta nên giúp ấy. Chúng ta nên làm thế. Gilly lo sợ cho đứa con của , sợ rằng đứa bé ấy là con trai. Craster nuôi các con lớn để làm vợ lão, và quanh khu vực nhà lão thấy bóng dáng đàn ông, hay các cậu bé. Gilly với Jon rằng Craster đem hết con trai của lão cho các vị thần. Nếu các vị thần thấu lòng người, họ cho ấy đứa con , Sam thầm cầu nguyện.
      gác, Gilly lại kêu gào đau đớn. “Đúng rồi,” người phụ nữ . “Rặn cái nữa. Ôi, ta thấy đầu thằng bé rồi.”
      Đầu con bé, Sam khổ sở nghĩ bụng. Đầu con bé, đầu con bé.
      “Lạnh,” Bannen yếu ớt . “Làm ơn. Lạnh quá.” Sam đặt bát canh và thìa xuống, đắp thêm lớp lông thú ngang người ta, và đặt thanh củi nữa vào bếp. Gilly lại thét lên rồi thở hổn hển. Craster ngoạm cái xúc xích đen cứng đờ của lão. Lão lão có đủ xúc xích cho lão và các bà vợ, nhưng còn cho Đội Tuần Đêm.
      “Đàn bà,” lão càu nhàu. “Chúng rền rĩ suốt… có lần con lợn nái của ta đẻ đàn tám con lợn con mà kêu lấy tiếng.” Vừa nhai, lão vừa liếc nhìn Sam vẻ đầy khinh bỉ. “Thằng nhóc Sát Nhân kia, con đó béo gần bằng mày đấy.” Lão cười ồ.
      Sam thể chịu đựng được nữa. Cậu loạng quạng rời khỏi đống lửa, ngượng nghịu bước quanh những người ngủ, ngồi xổm và chết nền đất cứng. Khói, tiếng kêu thét và rên rỉ khiến cậu muốn xỉu. Cúi thấp đầu, cậu chúi người qua tấm da hươu treo lơ lửng được coi là cửa và bước ra gian của buổi hoàng hôn.
      Trời nhiều mây, nhưng vẫn đủ sáng để làm lóa mắt khi bước ra khỏi bóng tối ảm đạm của gian nhà. Các tảng tuyết nặng làm những cành cây xung quanh oằn xuống, che phủ cả ngọn đồi màu vàng và nâu đỏ nhạt, nhưng tuyết rơi nặng như trước nữa. Cơn bão qua, và những ngày ở lều của Craster… ừm, có lẽ ấm, nhưng cũng lạnh buốt. Cậu nghe thấy tiếng nước giọt từ các cột băng quanh mái nhà lợp bằng cỏ. Cậu hít thở hơi sâu và nhìn quanh quất.
      Ở phía tây, Ollo Lòng Thòng và Tim Đá tới lui giữa đàn ngựa còn lại, cho chúng ăn và uống nước.
      Theo hướng gió thổi, các em khác lột da và xẻ thịt những con ngựa quá yếu, thể tiếp. Những người cầm giáo và các cung thủ lại canh gác phía sau các con hào bằng đất vốn là hàng rào phòng thủ duy nhất trước mọi kẻ thù nấp trong rừng sâu, trong khi khoảng chục đống lửa tỏa ra những làn khói xám xanh. Sam cũng nghe thấy văng vẳng tiếng rìu đốn cây trong rừng, nơi đội chặt cây để đốt lửa cả đêm. Đêm là thời điểm tồi tệ. Khi trời tối. Và lạnh.
      Từ khi họ ở nhà Craster, chưa xảy ra cuộc tấn công nào, có xác sống, và cũng có Ngoại Nhân. Và ở đây bao giờ có, Craster . “ người đàn ông ngoan đạo có lý do gì để e sợ những thứ đó. Có lần ta cũng điều đó với Mance Rayder, khi đến đây sục sạo. chịu nghe ta, cũng như đám quạ người các ngươi với đủ loại gươm đao, nào đuốc nào lửa. Những thứ ấy giúp gì được các ngươi đâu, khi tuyết trắng mang cái lạnh đến. Chỉ có các vị thần mới giúp được các ngươi thôi. Tốt nhất là các ngươi nên tỏ lòng tôn kính các vị thần ấy.”
      Gilly cũng từng về cái lạnh tuyết trắng, và cũng kể về những thứ Craster dùng để cúng bái các vị thần. Nghe đến chuyện đó, Sam chỉ muốn giết chết lão. Bên ngoài Tường Thành có luật lệ, cậu tự nhắc mình, và Craster là người bạn của Đội Tuần Đêm.
      Sam theo tiếng kêu rời rạc vang lên từ phía sau gian nhà làm bằng đất và phên. Nền đất bên dưới chân cậu là tuyết tan và lớp bùn mềm mà Edd U Sầu khăng khăng cho là phân của Craster. Nhưng nó sền sệt hơn phân, dính vào ủng của Sam chặt đến nỗi cậu cảm thấy bên ủng như muốn rơi ra.
      Đằng sau vườn rau và chuồng cừu trống , khoảng mười hai em bắn tên vào bia bắn được làm bằng cỏ và rơm. Gã quản gia tóc vàng hoe, người mảnh khảnh tên là Donnel Ngọt Ngào bắn mũi tên trúng ngay sát tâm bắn ở khoảng cách 50 mét. “Ông , bắn thế nhé.”
      “Được. Tôi cố.” Ulmer lưng gù, râu xám, da nhăn nheo, về phía bia bắn và lôi cung tên ra khỏi bao đựng tên buộc quanh hông. Hồi trẻ, ông ta là kẻ sống ngoài vòng pháp luật, thành viên của Em Rừng Vương ô nhục. Ông ta tuyên bố từng bắn mũi tên xuyên tay của Bò Trắng trong đội Ngự Lâm Quân để giành được nụ hôn của công chúa người xứ Dorne. Ông ta trộm cả trang sức, và thùng vàng của ta, nhưng khi rượu vào ông ta chỉ muốn khoe khoang về nụ hôn kia.
      Ông ta lắp cung và kéo, rất nhàng, rồi bắn. Mũi tên cắm đích cách mũi tên của Donnel Hill khoảng 3cm. “Nhóc, được ?” ông ta hỏi và bước lùi lại.
      “Được rồi,” người trẻ tuổi đầy vẻ miễn cưỡng. “Gió thổi tạt ngang giúp ông đấy. Lúc tôi bắn, gió thổi mạnh hơn.”
      “Thế cậu nên công nhận. Mắt cậu tinh, tay cậu vững, nhưng cậu cần thêm ối thứ nữa để giỏi hơn lính biệt kích. Fletcher Dick chính là người dạy tôi bắn cung, và tính đến giờ, chưa có cung thủ nào giỏi hơn ông ấy. Tôi kể cho cậu nghe về Dick già chưa nhỉ?”
      “Mới kể có ba trăm lần thôi.” Ai ở Hắc Thành cũng từng nghe đến những câu chuyện tào lao của Ulmer về những người sống ngoài vòng pháp luật thời danh tiếng; nào là về Simon Toyne và Kỵ Sĩ Cười, Oswyn Cổ Dài từng bị treo cổ ba lần, Wenda Hươu Trắng, Fletcher Dick, Ben Bụng To, và tất cả các thành viên còn lại. Tìm cớ để thoái lui, Donnel Ngọt Ngào nhìn quanh quất và thấy Sam đứng trong đống phân. “Sát Nhân,” ông ta gọi. “Đến đây , cho bọn tôi xem cậu giết Ngoại Nhân như thế nào.” Ông ta giơ cây cung làm bằng gỗ thông đỏ lên.
      Sam đỏ bừng mặt mũi. “ phải mũi tên, mà là con dao găm, làm bằng đá vỏ chai…”
      Cậu biết chuyện gì xảy ra nếu cậu cầm cây cung. Cậu bắn trượt bia và mũi tên bay vút vào giữa đám lá cây. Rồi cậu phải nghe tiếng cười giễu cợt.
      sao,” Alan vùng Rosby , ta cũng là cung thủ cừ khôi. “Tất cả bọn tôi đều muốn xem Sát Nhân bắn cung. Phải các cậu?”
      Cậu thể đối mặt với những nụ cười mỉa mai, những lời đùa ác ý và khinh bỉ trong ánh mắt của họ. Sam quay lưng ra, nhưng bên chân phải lún sâu trong đống phân, và khi cố rút chân lên, ủng cậu bị tuột ra. Cậu phải quỳ xuống kéo ủng lên, tiếng cười vang lên bên tai cậu. Dù tất, nhưng tuyết tan làm ướt đẫm cả ngón chân cái khi cậu bước . Vô dụng, cậu khổ sở nghĩ bụng. Cha hiểu mình. Mình có quyền sống trong khi rất nhiều con người dũng cảm phải chết.
      Grenn trông đống lửa ở hướng nam cổng khu nhà, áo buộc quanh hông khi cậu ta chẻ củi. Mặt cậu ta đỏ phừng phừng vì gắng sức, mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng cậu ta cười khì khi Sam bước đến. “Sát Nhân, Ngoại Nhân lấy ủng của mày rồi hả?”
      Cả cậu ta nữa sao? “Tại bùn thôi. Làm ơn đừng gọi tao như thế.”
      “Sao ?” Grenn có vẻ thành thực hiểu gì. “Bí danh ấy hay mà, và mày có được bí danh ấy hoàn toàn xứng đáng.”
      Pyp vẫn luôn đùa rằng Grenn đần như bức tường tòa lâu đài, vì vậy Sam phải kiên nhẫn giải thích. “Đó chỉ là từ khác để gọi tao là đồ hèn nhát thôi,” cậu vừa vừa đứng chân trái và cố nhét chân vào chiếc ủng đầy bùn. “Bọn họ chế nhạo tao, y như khi bọn họ móc mỉa Bedwyck bằng cách gọi nó là ‘Khổng Lồ.’”
      “Ừ, nó phải người khổng lồ,” Grenn , “và Paul cũng hề . À, chắc hồi con nít nó cũng , nhưng sau này . Nhưng đúng là mày giết chết Ngoại Nhân, vì vậy hai chuyện này giống nhau.”
      “Tao chỉ… tao chưa bao giờ… Tao rất sợ hãi.”
      “Tao cũng thế. Chỉ có Pyp tao đần đến nỗi biết sợ là gì. Tao cũng biết sợ như mọi người chứ.” Grenn cúi xuống nhặt khúc củi được chẻ và tung vào bếp lửa. “Ngày trước, mỗi khi phải chiến đấu với Jon, tao sợ nó lắm. Nó nhanh nhẹn, và nó đánh như thể nó muốn giết tao luôn.” Thanh củi ẩm ướt cháy bùng, nhả khói mù mịt trước khi bén lửa. “Nhưng tao chưa bao giờ gì hết. Tao nghĩ là mọi người đều giả vờ dũng cảm, và ai trong chúng ta thực dũng cảm hết. Có lẽ giả vờ là cách người ta trở nên dũng cảm, tao cũng lắm. Cứ để bọn họ gọi mày là Sát Nhân , ai mà quan tâm chứ?”
      “Mày có thích Ser Alliser gọi mày là Bò Rừng đâu.”
      “Ông ấy tao to béo và ngu độn.” Grenn gãi râu. “Nhưng nếu Pyp muốn gọi tao là Bò Rừng, nó gọi đấy. Kể cả mày, hay Jon nữa. Bò rừng là loài động vật cực kỳ khỏe mạnh, vì vậy điều đó cũng đến nỗi tệ, mà tao to béo, và càng ngày càng béo. Chẳng lẽ mày thích là Sam Sát Nhân hơn Ser Lợn Béo à?”
      “Tại sao tao thể là Samwell Tarly thôi?” Cậu ngồi phịch xuống khúc gỗ ẩm mà Grenn vẫn chưa chẻ ra. “Chính đá vỏ chai giết Ngoại Nhân. phải tao đâu, mà là đá vỏ chai.”
      Cậu kể với bọn họ. Cậu kể với tất cả bọn họ. Nhưng cậu biết, số người tin. Dirk cho Sam xem con dao găm của ta và , “Tao có dao thép, thế tao muốn có dao làm bằng thủy tinh làm gì?” Bernarr Đen và ba gã người Garth đều thẳng rằng bọn họ nghi ngờ về toàn bộ câu chuyện, và Rolly vùng Sisterton đến ngay và , “Giống y chuyện mày đâm mấy bụi cây bí và hóa ra là Paul đại tiện, vì thế nên đúng là mày bịa chuyện.”
      Chỉ có Dywen chịu nghe cậu kể, và cả Edd U Sầu nữa, và hai người ấy bắt cậu và Grenn phải chuyện đó với tướng chỉ huy. Mormont chau mày suốt quá trình cậu kể và đặt ra nhiều câu hỏi sắc bén, nhưng ông quá thận trọng, đến mức lảng tránh bất kỳ vấn đề nào. Ông đề nghị Sam cho ông xem con dao găm đá vỏ chai trong túi đồ, mắc dù con dao ấy rất bé. Mỗi khi Sam nhớ đến nơi giấu đồ mà Jon tìm thấy được chôn bên dưới chân núi Nắm Đấm, cậu những muốn khóc òa lên. Trong đó có rất nhiều dao găm, mũi giáo, và ít nhất hai đến ba trăm mũi tên. Jon tự làm dao găm cho cậu ta, Sam và tướng chỉ huy Mormont, và cậu ấy cũng đưa cho Sam mũi giáo, cái tù và hỏng, cùng vài mũi tên. Grenn cũng lấy nắm mũi tên, và chỉ có chừng vậy thôi.
      Vậy nên, lúc này những gì họ có chỉ là con dao găm của Mormont và con dao găm mà Sam đưa cho Grenn, cộng với mười chín mũi tên và cây giáo cao làm bằng gỗ cứng có mũi nhọn bằng đá vỏ chai đen. Đội lính canh gác chuyển giáo cho nhau sau từng phiên canh, trong khi Mormont chia mũi tên cho các cung thủ giỏi nhất. Muttering Bill, Garth Greyfather, Ronnel Harclay, Donnel Hill Ngọt Ngào và Alan vùng Rosby mỗi người có ba mũi tên, còn Ulmer được bốn. Nhưng nếu bọn họ có bắn trúng đích, họ cũng sớm phải dùng đến mũi tên lửa như tất cả mọi người khác. Họ bắn cả trăm mũi tên lửa đỉnh Nắm Đấm, vậy mà lũ xác sống vẫn ào lên dồn dập.
      đủ đâu, Sam nghĩ bụng. Hàng rào dốc làm bằng bùn và tuyết tan của Craster thể trì hoãn di chuyển của lũ xác sống, bọn chúng leo lên những sườn núi dốc hơn nhiều đỉnh Nắm Đấm và bò nhung nhúc lên tường bao. Và thay vì ba trăm em được lệnh xếp hàng theo kỷ cương để đối phó với đám xác sống, chúng chỉ phải chiến đấu với bốn mươi mốt người còn sống sót trong tình trạng tả tơi, chín người bị thương quá nặng, thể chiến đấu được. Trong số hơn sáu mươi người thoát được khỏi đỉnh Nắm Đấm, bốn mươi bốn người chống chọi được với bão và đến được nơi ở của Craster, nhưng ba người chết vì bị thương, và Bannen sớm là người thứ tư.
      “Mày có nghĩ là đám xác sống hết rồi ?” Sam hỏi Grenn. “Sao bọn chúng đến giết nốt chúng ta ?”
      “Chúng chỉ xuất khi trời lạnh thôi.”
      “Ừ,” Sam , “nhưng có phải cái lạnh đem đám xác sống đến , hay bọn chúng mang cái lạnh đến?”
      “Ai quan tâm làm gì?” Rìu của Grenn làm các mẩu gỗ bay tứ tán. “Điều quan trọng là chúng đến cùng nhau. Nhưng, bây giờ chúng ta biết là đá vỏ chai giết được bọn chúng rồi, biết đâu chúng đến nữa. Biết đâu giờ chúng sợ chúng ta chết khiếp!”
      Sam ước gì cậu tin được điều đó, nhưng cậu lại cho rằng, khi chết rồi, làm gì có ai thấy sợ, lúc ấy nỗi sợ hãi chẳng có ý nghĩa gì hơn nỗi đau đớn, tình thương, hay nghĩa vụ. Cậu quàng tay ôm hai chân, mồ hôi vã ra bên dưới các lớp áo quần bằng len, da và lông thú của cậu. Con dao găm đá vỏ chai làm con thú nhợt nhạt ấy tan chảy trong rừng, đúng vậy… nhưng Grenn như thể chuyện xảy ra y như vậy với đám xác sống. Chúng ta vẫn chưa biết thế nào, cậu nghĩ bụng. Thực ra là chúng ta chưa biết gì hết. Giá như Jon ở đây. Cậu quý Grenn, nhưng cậu thể trò chuyện với cậu ta như với Jon. Jon gọi mình là Sát Nhân, mình biết như thế. Và mình có thể chuyện với cậu ấy về em bé của Gilly. Nhưng Jon cưỡi ngựa cùng Qhorin Cụt Tay, và từ lúc đó họ chưa nghe được tin gì từ cậu ấy. Cậu ấy cũng có con dao đá vỏ chai, nhưng liệu cậu ấy có nghĩ đến việc sử dụng dao ? Hay cậu ấy nằm chết và đóng băng ở hẻm núi nào đó… hay tệ hơn, cậu ấy chết và trở thành xác sống lởn vởn trong khu rừng?
      Cậu thể hiểu tại sao các vị thần lại muốn lấy Jon Snow với Bannen và để cho cậu sống, trong khi cậu hèn nhát và vụng về đến thế. Lẽ ra cậu phải chết đỉnh Nắm Đấm, nơi mà cậu vãi tè ra quần đến ba lần và làm mất cả thanh gươm của mình. Và lẽ ra cậu chết trong rừng nếu Paul vác cậu . Giá như tất cả chỉ là giấc mơ. Như thế mình có thể tỉnh giấc. tuyệt vời biết bao khi cậu được tỉnh giấc đỉnh Nắm Đấm của Tiền Nhân, với các em áo đen xung quanh cậu, có cả Jon và Bóng Ma nữa. Tuyệt vời hơn nữa là được thức giấc ở Hắc Thành, phía sau Tường Thành, và vào phòng chung để ăn tô bột lúa mì, cùng với thìa bơ tan ra và chút mật ong chờ sẵn bên cạnh. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi bụng cậu sôi lên ầm ầm.
      “Tuyết.”
      Sam ngẩng lên khi nghe thấy thanh đó. Con quạ của tướng chỉ huy Mormont bay lượn vòng quanh đống lửa, đôi cánh đen của nó đập phần phật.
      “Tuyết,” con quạ kêu lên. “Tuyết, tuyết.”
      Con quạ đến đâu, Mormont sớm xuất ở đó. Tướng chỉ huy chui ra từ bên dưới lùm cây, ông ngồi con ngựa giữa Dywen già và lính biệt kích Ronnel Harclay mặt cáo – ông ta được đưa lên thay vị trí của Thoren Smallwood. Lính mang giáo gác cổng hét lên thách thức, nhưng Gấu Già cộc lốc đáp lại, “Cậu nghĩ cái quái gì vào đó hả? Ngoại Nhân móc mắt cậu rồi sao?” Ông cưỡi ngựa vào giữa hai cột cổng, cột treo đầu lâu con cừu đực, còn cột kia là đầu lâu con gấu, sau đó ông ghì cương, nắm tay lại và huýt sáo. Con quạ bay vù đến chỗ ông khi nghe thấy tiếng huýt gọi.
      “Thưa tướng chỉ huy,” Sam nghe tiếng Ronnel Harclay , “chúng ta chỉ có hai mươi hai con ngựa, và tôi nghĩ chỉ có nửa đủ sức đến được Tường Thành.”
      “Ta biết,” Mormont lầm bầm. “Chúng ta vẫn phải . Craster thẳng như vậy.” Ông liếc nhìn sang hướng tây, những đám mây đen kịt che kín mặt trời. “Các vị thần cho chúng ta thời gian trì hoãn, nhưng trì hoãn đến bao giờ?” Mormont nhảy phắt xuống ngựa, xua con quạ bay vút vào trung. Lúc đó ông nhìn thấy Sam và la lớn, “Tarly!”
      “Tôi ạ?” Sam vụng về đứng lên.
      “Tôi ạ?” Con quạ đậu đầu người đàn ông già đó. “Tôi ạ?”
      “Cậu tên là Tarly phải ? Hay cậu có em ruột quanh đây? Phải, chính cậu. Im miệng và với ta.”
      “Với ngài ạ?” Ba từ đó vuột ra the thé.
      Tướng chỉ huy Mormont dành cho cậu cái nhìn khinh miệt. “Cậu là người của Đội Tuần Đêm. Cố đừng có són tiểu ra quần mỗi khi ta nhìn cậu. , ta rồi.” Đôi ủng của ông tạo ra những thanh kêu lép nhép trong bùn, và Sam phải bước vội để bắt kịp ông, “Ta nghĩ rất nhiều về con dao găm đá vỏ chai của cậu.”
      phải của tôi,” Sam .
      “Thế là của Jon Snow vậy. Nếu tất cả cái chúng ta cần chỉ là dao găm đá vỏ chai, vậy tại sao chúng ta chỉ có hai con dao thôi? Tất cả mọi người ở Tường Thành nên được trang bị con dao này vào ngày họ lời tuyên thệ.”
      “Chúng ta chưa bao giờ biết…”
      “Chúng ta chưa bao giờ biết! Nhưng chắc hẳn phải có lần chúng ta biết. Đội Tuần Đêm quên mục đích chân chính của đội, Tarly ạ. Cậu đắp lên bức tường thành cao tới cả 300 mét để ngăn cản lũ du mục đánh cắp phụ nữ. Tường Thành được xây đắp để bảo vệ vương quốc của con người… và chống lại những con người khác, những đám dân du mục mà cậu phải đối diện. quá nhiều năm rồi, Tarly, hàng trăm, hàng ngàn năm rồi. Chúng ta còn nhận biết được kẻ thù đích thực nữa. Và lúc này kẻ thù ở ngay đây, nhưng chúng ta biết chiến đấu ra sao với nó. Có phải đá vỏ chai do rồng tạo ra, như người ta đồn đại ?”
      “H…học sĩ nghĩ vậy ạ,” Sam lắp. “Các học sĩ rằng nó xuất phát từ lửa dưới đất. Họ gọi là đá vỏ chai ạ.”
      Mormont khịt mũi. “Họ gọi là bánh chanh cũng được. Nếu thứ đá ấy giết được kẻ thù đúng như cậu , ta cần có nhiều thứ đá ấy hơn.”
      Sam trượt chân. “Jon tìm được nhiều hơn, ở đỉnh Nắm Đấm. Cả trăm đầu mũi tên, mũi giáo nữa ạ…”
      “Cậu cũng vậy. Nhưng cũng chẳng có ích gì cho chúng ta ở đây. Để quay trở lại đỉnh Nắm Đấm, chúng ta cần phải được trang bị những thứ vũ khí mà chúng ta có, cho đến khi đến được đỉnh Nắm Đấm khốn kiếp ấy. Chúng ta còn phải đối phó với cả đám dân du mục nữa. Chúng ta phải tìm ra đá vỏ chai ở đâu đó khác.”
      Sam gần như quên hết cả đám dân du mục, vì từ đó đến nay xảy ra quá nhiều chuyện. “Những đứa con rừng rậm thường sử dụng các lưỡi dao làm bằng đá vỏ chai,” cậu . “Họ biết nơi tìm ra đá vỏ chai.”
      “Những đứa con rừng rậm đều chết hết rồi,” Mormont . “Tiền Nhân giết nửa số đó bằng lưỡi dao đồng, và người Andal giết số còn lại bằng sắt thép. Tại sao con dao đá vỏ…”
      Gấu Già ngừng khi Craster chui ra từ giữa hai tấm da hươu sống ngoài cửa. Gã du mục cười, để lộ hàm răng xấu xí. “Ta có đứa con trai.”
      “Con trai,” con quạ của Mormont theo. “Con trai, con trai, con trai.”
      Nét mặt tướng chỉ huy cứng ngắc. “Chúc mừng ông.”
      sao, lúc này ư? Về phần ta, ta vui khi ông và đám người của ông cuốn xéo hết . Đến lúc rồi, ta nghĩ vậy đấy.”
      “Ngay khi những người bị thương của chúng tôi đủ khỏe…”
      “Lão quạ già, bọn chúng khỏe nếu chúng muốn, cả hai chúng ta đều biết điều đó. Còn những tên hấp hối, lão cũng biết quá , cắt đứt yết hầu của bọn chúng và thế là xong chuyện. Hoặc để bọn chúng lại đây, nếu lão muốn ra tay, ta giúp lão làm việc ấy.”
      Tướng chỉ huy Mormont nổi giận đùng đùng. “Thoren Smallwood khăng khăng ông là bạn của Đội Tuần Đêm.”
      “Phải,” Craster . “Ta cho các ngươi những gì ta có, nhưng mùa đông sắp đến, và bây giờ con kia lại sinh thêm thằng nhóc khóc la ầm ĩ để ta phải nuôi ăn nữa.”
      “Chúng tôi có thể nuôi đứa bé,” ai đó .
      Craster ngoảnh đầu. Hai mắt nheo lại. Lão khạc nhổ vào chân Sam. “Sát Nhân, ngươi vừa bảo sao?”
      Sam há hốc rồi lại ngậm miệng lại. “Tôi… tôi… tôi chỉ định là… nếu ông muốn đứa … phải nuôi ăn nó… khi mùa đông đến, chúng tôi… chúng tôi có thể nuôi nó, và…”
      “Con trai ta. Máu thịt của ta. Ngươi nghĩ ta lại giao nó cho đám quạ người các ngươi sao?”
      “Tôi chỉ nghĩ là…” Ông có đứa con trai nào hết, ông vứt bỏ chúng, Gilly vậy, ông bỏ chúng lại trong rừng, vì thế ở đây ông chỉ có vợ, và con lớn lên để làm vợ.
      “Sam, im miệng,” tướng chỉ huy Mormont . “Cậu bấy nhiêu đủ rồi. Quá nhiều rồi. Vào trong.”
      “Thưa tướng chỉ huy…”
      “Vào trong!”
      Mặt mũi đỏ bừng, Sam nhét người qua hai tấm da hươu sống, trở lại với bóng tối ảm đạm của gian nhà. Mormont vào theo sau. “Cậu còn ngu đến mức nào nữa hả?” ông khi ở bên trong nhà, giọng của ông giận dữ và như bị bóp nghẹt. “Ngay cả khi Craster cho chúng ta đứa bé ấy, nó cũng chết trước khi chúng ta về tới Tường Thành. Lúc này mang theo đứa bé sơ sinh để chăm lo chẳng khác nào có thêm tuyết rơi. Hai cái vú to bự của cậu có sữa cho nó bú ? Hay cậu định đưa luôn cả mẹ đứa hả?”
      ấy muốn cùng,” Sam . “ ấy cầu xin tôi…”
      Mormont giơ bàn tay lên. “Tarly, ta muốn nghe thêm bất cứ từ nào về chuyện này nữa. Cậu được lệnh phải tránh xa những người vợ của Craster ra.”
      ấy là con của lão ta,” Sam yếu ớt .
      “Đến xem Bannen thế nào. ngay. Trước khi cậu khiến ta hết kiên nhẫn.”
      “Vâng, thưa ngài.” Sam run rẩy bước .
      Nhưng khi đến chỗ đống lửa, cậu chỉ thấy Khổng Lồ kéo chiếc áo khoác lông thú lên đầu Bannen. “ ta kêu lạnh,” người đàn ông thó , “Tao chỉ mong ta đến được nơi nào đó ấm áp hơn.”
      “Vết thương của ấy…” Sam .
      “Vết thương chết tiệt.” Dirk đá chân vào xác chết. “Chân ta đau quá. Làng cũ của tao cũng có người mất chân. Thế mà lão sống đến tận 94 tuổi.”
      “Cái lạnh,” Sam . “ ấy chưa bao giờ đủ ấm.”
      ta chưa bao giờ được ăn no,” Dirk . “Thằng cha Craster con hoang khốn nạn kia làm ta chết đói.”
      Sam lo lắng nhìn quanh, nhưng Craster vẫn chưa quay trở vào gian nhà. Nếu lão ở trong này, mọi chuyện chắc chắn diễn biến xấu lắm. Lão du mục ấy ghét những đứa con hoang, mặc dù người lính biệt kích rằng bản thân lão cũng bị đẻ hoang, cha lão là tên quạ người chết ngắc từ lâu và mẹ lão là phụ nữ du mục.
      “Craster phải lo bữa ăn cho người của lão,” Sam . “Tất cả những người phụ nữ ấy. Lão cho chúng ta những gì lão có thể cho.”
      “Mày đừng tin vậy. Lúc nào chúng ta , lão mở ngay nắp tủ đựng rượu mật ong và ngồi xuống chén say sưa cái chân giò lợn phết mật ong. Và cười nhạo chúng ta, khi phải chết đói trong tuyết. Lão già khốn kiếp. Bọn du mục đứa nào là bạn của Đội Tuần Đêm hết.” ta đá xác Bannen. “ tin tao, mày cứ thử hỏi lão xem.”
      Lúc mặt trời lặn, họ thiêu xác của người lính biệt kích trong đống lửa mà lúc trước Grenn nhóm lên. Tim Đá và Garth vùng Oldtown khênh cái xác trần truồng và đu đưa qua lại hai lần giữa hai người trước khi vứt vào đống lửa. Những người còn lại chia nhau quần áo, vũ khí, áo giáp và những tài sản của ta. Ở Hắc Thành, Đội Tuần Đêm chôn người chết cùng với tất cả kỷ vật của họ. Nhưng họ ở Hắc Thành. Và xương quay trở lại như đám xác sống kia.
      “Cậu ấy tên là Bannen,” Tướng Mormont , khi ngọn lửa thiêu xác ta. “Cậu ấy là người dũng cảm, lính biệt kích xuất sắc. Cậu ấy đến với chúng ta từ… cậu ta đến từ đâu vậy?”
      “Cảng White,” có người to.
      Mormont gật đầu. “Cậu ấy từ Cảng White đến với chúng ta, và cậu ấy luôn luôn hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao. Cậu ấy giữ nguyên lời thề, cưỡi ngựa xa, và dũng chiến đấu. Chúng ta bao giờ nhìn thấy cậu ấy nữa.”
      “Và bây giờ nhiệm vụ canh gác của cậu ấy kết thúc,” các em áo đen bằng giọng trịnh trọng. “Và bây giờ nhiệm vụ canh gác của cậu ấy kết thúc,” Mormont lặp lại.
      “Kết thúc,” con quạ của ông theo. “Kết thúc.”
      Mắt Sam đỏ hoe và cậu buồn nôn vì mùi khói. Khi nhìn ngọn lửa, cậu nghĩ thấy Bannen ngồi dậy, hai bàn tay ta nắm lại thành nắm đấm, như thể muốn chiến đấu với những ngọn lửa ngoạm lấy da thịt , nhưng hình ảnh ấy chỉ xuất trong giây lát, trước khi bị luồng khói cuộn lên che mất. Nhưng điều tồi tệ nhất là mùi thịt cháy. Nếu đó là mùi hôi thối khó chịu, chắc chắn cậu chịu đựng được, nhưng người em bị hỏa thiêu có mùi y như thịt lợn nướng khiến miệng Sam chảy nước dãi, và kinh khủng đến mức ngay khi con chim kêu “Kết thúc,” cậu phải chạy ra sau nhà và trốn dưới con hào.
      Cậu quỳ bùn Edd U Sầu xuất . “Sam, mày đào giun à? Hay mày bị bệnh?”
      “Bệnh,” Sam yếu ớt và lấy mu bàn tay chùi miệng. “Cái mùi đó…”
      ngờ Bannen mùi ngon đến thế.” Giọng Edd vẫn rầu rĩ. “Tao còn định cắt miếng thịt của nó nữa. Nếu mà có nước sốt táo, chắc chắn tao cắt rồi. Thịt lợn trộn sốt táo là ngon nhất.” Edd cởi quần và kéo của quý ra. “Sam, tốt nhất mày đừng chết, nếu tao e là tao kiềm chế nổi đâu. Chắc chắn thịt da mày nổ lép bép hơn cả Bannen, mà tao cưỡng lại nổi mỡ nướng giòn đâu.” Cậu ta thở dài khi đứng tiểu, thứ nước tiểu màu vàng và bốc hơi nóng. “Sớm mai chúng ta cưỡi ngựa, lúc rạng sáng, mày biết chưa? Dù nắng hay tuyết, đều hết, Gấu Già vậy với tao.”
      Nắng hay tuyết. Sam lo lắng ngẩng lên nhìn trời. “Tuyết?” cậu . “Chúng ta… cưỡi ngựa sao? Tất cả chúng ta à?”
      , vài người phải bộ.” Cậu ta lắc đầu. “Dywen chúng ta phải học cách cưỡi ngựa chết, giống Ngoại Nhân ấy. Nó bảo như thế tiết kiệm được thức ăn cho ngựa. Ngựa chết ăn được bao nhiêu nhỉ?” Edd thắt lại quần. “ thể là tao thích ý tưởng đó được. khi họ biết cách cưỡi ngựa chết, rồi đến phiên tụi mình. Rất có thể tao là người đầu tiên. ‘Edd’ bọn họ , ‘chết’ phải là lý do để nằm ườn ra nữa đâu, đứng dậy, cầm giáo, tối nay đến phiên canh gác của mày đấy.’ Ừm, tao nên bi quan đến thế. Biết đâu tao lại chết trước khi họ biết cách cưỡi ngựa chết.”
      Biết đâu tất cả chúng ta đều chết, và chết sớm hơn chúng ta muốn, Sam nghĩ bụng, khi cậu vụng về đứng lên.
      Khi Craster biết những vị khách mời của lão rời vào sớm mai, lão trở nên vô cùng tử tế. “Đến lúc rồi,” lão , “các ngươi thuộc về nơi này, ta vậy với các ngươi rồi. Ta tiễn các ngươi cách thích đáng, với bữa tiệc. Ừm, bữa ăn tử tế. Mấy mụ vợ của ta có thể nướng mấy con ngựa mà các ngươi giết thịt, ta tìm ít rượu và bánh mì.” Lão nở nụ cười. “ gì ngon hơn bia và thịt ngựa. Nếu các ngươi cưỡi được chúng, ăn thịt chúng , ta vậy rồi.”
      Các vợ và con lão lôi ghế và bàn gỗ dài ra, họ nấu nướng và phục vụ. Trừ Gilly, Sam thể phân biệt bọn họ. Già có, trẻ có, thậm chí có cả vài bé con, nhưng họ đều là con và là vợ của Craster, và bọn họ trông đều giống nhau. Khi làm việc, họ chỉ thầm với nhau, và gì với những người đàn ông mặc đồ đen.
      Craster ngồi cái ghế, mặc áo choàng tay làm bằng da cừu. Hai cánh tay dày ụ của lão đầy lông trắng, và cổ tay đeo vòng vàng. Tướng chỉ huy Mormont ngồi lên chiếc ghế đầu tiên bên tay phải lão, trong khi các em trong đội ngồi thúc đầu gối vào nhau; khoảng chục người khác vẫn ở bên ngoài gác cổng và trông đống lửa.
      Sam tìm chỗ ngồi giữa Grenn và Oss Mồ Côi, bụng cậu sôi lên ùng ục. Thịt ngựa nướng chảy mỡ xuống khi các bà vợ của Craster lật các cây xiên đống lửa, và mùi thịt nướng khiến miệng cậu lại thèm chảy nước dãi, nhưng điều đó lại khiến cậu nhớ đến Bannen. Dù rất đói, nhưng Sam biết mình nôn ngay khi cắn miếng đầu tiên. Làm sao bọn họ có thể ăn thịt những con ngựa trung thành tội nghiệp đưa bọn họ xa chừng ấy dặm? Khi các bà vợ của Craster đưa hành đến, cậu hào hứng cầm lấy củ. bên củ hành thối đen, nhưng cậu lấy dao găm cắt và ăn sống nửa còn lại. Có cả bánh mỳ, nhưng chỉ có hai ổ. Khi Ulmer hỏi xin thêm, người phụ nữ chỉ lắc đầu. Đó là khi rối loạn nổi lên.
      “Hai ổ bánh à?” Karl Chân Vẹo càu nhàu từ dưới ghế. “Đám đàn bà các ngu đến vậy sao? Bọn tôi cần nhiều bánh mỳ hơn thế này!”
      Tướng chỉ huy Mormont lạnh lùng nhìn ta. “Nhận lấy những gì cậu được cho, và hãy biết cảm ơn. Cậu có muốn ra ngoài bão ăn tuyết ?”
      “Chúng ta rồi đến lúc đó thôi.” Karl Chân Vẹo nao núng trước cơn giận của Gấu Già. “Tôi sớm ăn những gì mà Craster cất giấu, thưa tướng chỉ huy.”
      Craster nheo mắt. “Ta cho đám quạ người các ngươi như vậy là đủ rồi. Ta còn phải nuôi ăn cả đám đàn bà kia.”
      Dirk cầm giáo đâm khoanh thịt ngựa. “Phải. Vậy là ông thừa nhận ông có tủ thức ăn bí mật nhé. Còn cách nào khác để sống sót qua mùa đông được nhỉ?”
      “Ta là người ngoan đạo…” Craster bắt đầu .
      “Ông là lão già ti tiện,” Karl , “và là tên dối.”
      “Chân giò lợn,” Garth vùng Oldtown , bằng giọng cung kính. “Lần trước tụi tôi đến, có cả lợn. Tôi dám chắc lão giấu chân giò lợn ở đâu đó. Chân giò hun khói và tẩm muối, và cả thịt xông khói nữa.”
      “Xúc xích,” Dirk . “Đen xì, dài, cứng như đá, được cất nhiều năm rồi. Tôi cá là lão có cả trăm cái treo lủng liểng trong tầng hầm nào đó.”
      “Yến mạch nữa,” Ollo gợi ý. “Ngô. Lúa mạch.”
      “Ngô,” quạ của Mormont kêu lên và đập cánh phần phật. “Ngô, ngô, ngô, ngô, ngô.”
      “Đủ rồi,” Tướng Mormont át tiếng kêu khàn khàn của con quạ. “Im lặng, tất cả các ngươi. Việc này quá điên rồ.”
      “Táo nữa,” Garth vùng Greenaway . “Vô khối thùng táo chín giòn. Ngoài kia có cây táo, tôi nhìn thấy.”
      “Những thứ quả khô. Cải bắp. Quả thông.”
      “Ngô. Ngô. Ngô.”
      “Thịt cừu tẩm muối. Có cả trại nuôi cừu. Lão có vô khối thùng thịt cừu, mọi người dư biết là lão có mà.”
      Lúc đó Craster có vẻ muốn nhổ nước bọt vào tất cả bọn họ. Tướng Mormont đứng bật dậy. “Im lặng. Ta muốn nghe thêm gì về chuyện này nữa.”
      “Lão già, thế nhét bánh mỳ vào tai lão .” Karl Chân Vẹo đẩy bàn đứng lên. “Hay là lão nuốt gọn mẩu bánh chết tiệt ấy rồi?”
      Sam thấy mặt Gấu Già đỏ phừng phừng. “Ngươi quên ta là ai rồi sao? Ngồi xuống, ăn và giữ im lặng. Đó là mệnh lệnh.”
      ai gì. ai cử động. Tất cả mọi con mắt đều hướng về tướng chỉ huy và tên lính biệt kích to béo bị tật bẩm sinh ở chân, khi hai người trừng trừng nhìn nhau ngang mặt bàn. Dường như Sam thấy Karl chịu thua trước, và chuẩn bị ngồi xuống, mặc dù mặt mũi vẫn sưng sỉa…
      …nhưng Craster đứng lên, tay cầm rìu. Chiếc rìu sắt to lớn, đen đúa mà Mormont tặng như món quà của khách ghé thăm. “,” lão gầm lên. “Ngươi được ngồi. ai gọi ta là kẻ ti tiện được ngủ dưới mái nhà của ta, cũng được ăn tại bàn ăn của ta. Thằng què, cút ngay. Ngươi, cả ngươi, cả ngươi nữa.” Lão dí lưỡi dìu về phía Dirk, Garth, và Garth bên cạnh. “Các người cút ngay , cút mà ngủ trong giá lạnh với bụng đói , nếu …”
      “Đồ con hoang chết tiệt!” Sam nghe thấy trong hai Garth chửi thề. Cậu nhìn là ai.
      “Kẻ nào dám gọi ta là con hoang?” Craster gầm lên, tay trái lão gạt sạch đĩa bát, thịt và rượu bàn, rìu được chuyển sang cầm bằng tay phải.
      “Tất cả mọi người đều biết cả,” Karl trả lời.
      Craster di chuyển nhanh hơn Sam nghĩ, lão nhảy phắt qua mặt bàn, tay lăm lăm cầm rìu. người phụ nữ hét lên, Garth vùng Greenaway và Oss Mồ Côi lôi dao ra, Karl trượt chân ra sau và ngã lên Ser Byam bị thương nằm sàn. Mới giây trước Craster đuổi theo ta và mồm miệng phun phì rủa xả, nhưng chỉ giây sau, máu lão phun tóe ra. Dirk túm tóc, giật mạnh đầu lão ra sau và chỉ bằng vết cắt dài, rạch đứt họng lão từ tai này sang tai kia. Sau đó ta thô bạo xô lão xuống, và lão du mục ngã nhào ra trước, mặt lão đâm sầm vào người Ser Byam. Byam rú lên đau đớn khi Craster nằm chìm trong biển máu, cái rìu trượt khỏi tay lão. Hai bà vợ của Craster kêu gào thảm thiết, bà vợ thứ ba chửi rủa, và bà vợ thứ tư đâm nhào đến Donnel Ngọt Ngào và cố cào cấu móc mắt ta. ta hất bà ta ngã xuống sàn. Tướng chỉ huy đứng cạnh xác chết của Craster, mặt ông sầm lại vì tức giận. “Các vị thần nguyền rủa chúng ta,” ông hét lên. “ tội ác nào đáng kinh tởm bằng việc người khách lại giết chết chủ nhà. Tất cả luật lệ cho thấy, chúng ta…”
      “Lão già, ngoài Tường Thành có luật lệ nào hết. Lão đừng quên!” Dirk tóm lấy cánh tay người vợ của Craster và dí mũi dao găm dưới cằm bà ta. “Mụ, chỉ cho bọn ta biết nơi lão giấu đồ ăn, nếu mụ chịu chung số phận với lão.”
      “Thả bà ta ra.” Mormont tiến bước. “Ta chặt đầu ngươi vì tội này…”
      Garth vùng Greenaway chặn lối của ông, còn Ollo Lòng Thòng kéo mạnh người ông lại. Cả hai bọn họ đều lăm lăm cầm dao. “Giữ mồm giữ miệng lão,” Ollo cảnh báo. Nhưng tướng chỉ huy tóm tay để tước dao. Ollo chỉ có tay, nhưng rất nhanh nhẹn. vặn mình thoát khỏi tay ông, đâm mạnh con dao vào bụng Mormont, và rút ra, toàn màu đỏ. Và rồi cả thế giới biến thành cơn hỗn loạn điên cuồng.
      Mãi sau, rất lâu sau, Sam thấy mình ngồi bắt chéo chân sàn, đầu Mormont gối đùi cậu. Cậu biết làm cách nào ông ấy và cậu ở chỗ đó được, cậu cũng nhớ gì hết về chuyện xảy ra sau khi Gấu Già bị đâm dao vào bụng. Cậu nhớ Garth vùng Greenaway giết chết Garth vùng Oldtown, nhưng nhớ vì cơ nguyên gì. Rolley vùng Sisterton ngã từ gác xuống và bị gãy cổ sau khi trèo lên thang để cưỡng hiếp các bà vợ của Craster. Grenn…
      Grenn quát tháo và tát cậu, rồi cậu ta chạy với Khổng Lồ, Edd U Sầu và mấy người khác. Craster vẫn nằm sõng soài ngang người Ser Byam, nhưng người hiệp sĩ bị thương kia còn rên rỉ nữa. Bốn người mặc đồ đen ngồi ghế ăn các khoanh thịt ngựa nướng trong khi Ollo giao cấu với người phụ nữ khóc lóc bàn.
      “Tarly.” Khi Gấu Già cố , máu rỉ ra từ miệng xuống râu của ông. “Tarly, . .”
      “Thưa ngài, đâu?” Giọng cậu dứt khoát và còn sức sống. Tôi sợ. Đó là cảm giác lạ lùng với cậu. “ còn nơi nào để cả.”
      “Tường Thành. Tìm về Tường Thành. Ngay lập tức.”
      “Ngay lập tức,” con quạ kêu lên. “Ngay lập tức, ngay lập tức.” Con quạ bước từ cánh tay đến ngực người đàn ông già kia, và nhổ sợi râu của ông.
      “Cậu phải . Phải với họ.”
      “Thưa ngài, gì với họ?” Sam lịch hỏi.
      “Tất cả. Đỉnh Nắm Đấm. Đám dân du mục. Đá vỏ chai. Việc này. Tất cả.” Lúc này hơi thở của ông rất ngắn, giọng ông chỉ còn là lời thào. “ với con trai ta. Jorah. với nó, hãy khoác áo đen. Ước nguyện của ta. Ước nguyện lúc lâm chung.”
      “Ước nguyện?” Con quạ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tròn của nó ánh lên. “Ngô?” con chim hỏi.
      có ngô,” Mormont yếu ớt . “ với Jorah. Tha thứ cho nó. Con trai của ta. Làm ơn. .”
      “Nơi ấy xa quá,” Sam . “Thưa ngài, tôi bao giờ đến được Tường Thành.” Cậu mệt lắm. Cậu chỉ muốn ngủ, ngủ, ngủ và bao giờ tỉnh giấc, cậu biết, nếu ở lại đây, Dirk, Ollo Lòng Thòng hoặc Karl Chân Vẹo sớm nổi giận với cậu và làm thỏa mong ước được ngủ mãi mãi ấy của cậu. “Tôi ở lại với ngài. Ngài thấy , tôi sợ nữa. sợ ngài, hay… bất cứ gì khác.”
      “Cậu nên sợ,” giọng phụ nữ vang lên.
      Ba người vợ của Craster đứng bên họ. Hai người hốc hác, và cậu biết họ, nhưng Gilly đứng giữa họ, được buộc chặt trong áo da và ẵm theo bọc lông trắng và nâu, chắc chắn cái bọc đó đựng con trai . “Chúng tôi được chuyện với vợ của Craster,” Sam với họ. “Chúng tôi có lệnh.”
      “Giờ hết rồi,” người phụ nữ bên phải .
      “Những tên quạ người xấu xa nhất ở dưới hầm ăn ngấu ăn nghiến,” người phụ nữ đứng bên trái , “hoặc gác với những đứa con trẻ. Nhưng chúng sớm quay lại. Tốt nhất cậu nên trước khi chúng trở lại. Ngựa chạy hết rồi, nhưng Dyah bắt được hai con.”
      giúp tôi,” Gilly nhắc cho nó nhớ.
      “Tôi là Jon có thể giúp . Jon dũng cảm lắm, và cậu ấy chiến đấu rất giỏi, nhưng chắc cậu ấy chết rồi. Tôi hèn nhát. Và béo ú. Nhìn tôi béo thế nào . Hơn nữa, ngài Mormont bị thương. thấy sao? Tôi thể bỏ tướng chỉ huy.”
      “Cậu bé,” người phụ nữ lớn tuổi , “gã quạ người già ấy chết trước cậu. Nhìn .”
      Đầu Mormont vẫn đùi cậu, nhưng đôi mắt ông mở trừng trừng và môi còn cử động nữa. Con quạ ngẩng đầu lên kêu, rồi nhìn Sam. “Ngô?”
      có ngô. Ngài ấy có ngô.” Sam vuốt mắt Gấu Già và cố nghĩ đến lời cầu nguyện, nhưng cậu chỉ có thể nghĩ được, “Đức Mẹ khoan dung. Đức Mẹ khoan dung. Đức Mẹ khoan dung.”
      “Đức Mẹ của cậu thể giúp gì cậu đâu,” người phụ nữ lớn tuổi đứng bên trái . “Ông ta cũng giúp gì cho cậu được. Cậu lấy gươm, áo khoác lông thú và ngựa của ông ta, nếu cậu tìm thấy con ngựa ấy. Và cậu phải .”
      “Con bé dối đâu,” người phụ nữ đứng bên phải . “Nó là con ta, và ta dạy dỗ từ bé để nó dối. Cậu cậu giúp nó. Cậu , hãy làm như Ferny . Đưa con bé và nhanh lên.”
      “Nhanh,” con quạ . “Nhanh, nhanh, nhanh.”
      đâu?” Sam hỏi, lòng rối trí vô cùng. “Tôi nên đưa ấy đâu?”
      “Đâu đó ấm áp,” cả hai người phụ nữ lớn tuổi cùng .
      Gilly khóc. “Tôi và đứa bé. Tôi làm vợ , như tôi làm vợ của Craster. Làm ơn , Ser quạ người. Nó là con trai, đúng như Nella đoán. Nếu đưa nó , chúng đưa nó .”
      “Chúng?” Sam , và con quạ lại ngẩng cái đầu đen của nó lên và lặp lại, “Chúng chúng chúng.”
      “Các của thằng bé,” người phụ nữ đứng bên phải . “Các con trai của Craster. Cậu nhóc, cái lạnh tuyết trắng đến ngoài kia. Tận trong xương tủy tôi cũng cảm nhận được. Đống xương tủy già cỗi của tôi dối đâu. Những đứa con trai ấy sắp đến đây rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :