1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      SONG QUY NHẠN

      [​IMG]

      Tác giả: Minh Nguyệt
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: Mê Trai Đẹp Group
      Độ dài: 66c
      Nội dung: cung đình hầu tước, chung tình, trùng sinh

      Giới thiệu

      Cuộc sống của nữ chính là cuộc sống mà tôi (tác giả) hâm mộ. Dù có lỗi lầm gì cũng tha thứ cho bạn. Tình của vừa như người cha đối với con , lại giống tình nhân.

      Nhân vật chính: Mộ Thanh Hề

      Cái giới thiệu này viết chán quá nhỉ, truyện này thuộc thể loại điền văn, rất ổn, 4S (sắc – sạch – sủng – soái), 8/10 truyện đều đều, bù lại đoạn cuối có vụ án khá là ly kỳ gay cấn, là hưng phấn cho người đọc như mình. Nam chính rất ổn, có bản lĩnh, chung thủy (thừa quá nhỉ, hầu như nam chính nào chả thế). chung sau Cuộc chiến hôn nhân mình khá thích thể loại điền văn nhưng nhánh hầu tước cung đình, danh gia vọng tộc thế này.
      Trúc Khảilavendervs thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 01 – Tái thế khởi

      Mộ Thanh Hề kéo chăn, tham lam hít ngửi hương hoa hồng, rất nhiều năm nàng được ngửi hương hoa hồng thanh tân ngọt ngào như thế. Nàng vẫn nhớ chỉ có món thịt viên hoa hồng (*) của Vịnh Hương Trai ở kinh thành mới có mùi thơm nức mũi như thế, chỗ khác thể bắt chước được.

      Mộ Thanh Hề thở dài tiếng, chẳng lẽ đến lúc gần đất xa trời, lại nhớ đến chuyện rất xa xôi.

      “Phu nhân, ngài nhanh cầu xin Quốc công gia , nô tỳ thấy lần này Quốc công gia nổi giận rồi.”

      Giọng xa lạ mà quen thuộc khiến Mộ Thanh Hề sững sờ, phu nhân là phu nhân nào chứ, Mộ Thanh Hề mở mắt nhìn, “Kiêm Gia?!”

      “Phu nhân sao vậy?” Kiêm Gia kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hề, thể hiểu nổi tại sao phu nhân lại giật mình.

      “Ngươi là Kiêm Gia?” Mộ Thanh Hề thể tin nổi vào mắt mình nhìn Kiêm Gia.

      Kiêm Gia càng thêm kinh ngạc, nhìn vết thương trán Mộ Thanh Hề, nghĩ thầm chắc ảnh hưởng thần trí, lo lắng đứng lên, “Bạch Lộ, nhanh thỉnh Vương thái y đến đây, phu nhân tỉnh, nhưng đầu… đầu hơi đau.” Kiêm Gia đương nhiên là dám Mộ Thanh Hề bị điên.

      Mộ Thanh Hề đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đến trước bàn trang điểm, người trong gương xinh đẹp mong manh, thanh tân như giọt sương đọng bông mẫu đơn lúc sáng sớm, phải người phụ nữ tiều tụy võ vàng bị người chồng vũ phu bạo hành đến thương tích đầy mình.

      Mộ Thanh Hề ngẩng đầu nhìn quanh, màn giường bằng tơ mỏng màu tím dệt lẫn chỉ kim tuyến như màn sương mù màu tím lúc chiều tà, áo ngủ bằng gấm dệt hình hoa hồng, quả cầu đốt hương chạm trổ hình mẫu đơn và cành lá, gương trang điểm bằng thủy tinh tráng thủy ngân từ Ba Tư, lò than hình tòa lầu ba tầng bằng men, rèm cửa bằng tơ vàng phù dung dệt màn mưa hoa mai phất phơ sau cửa tròn.

      Mộ Thanh Hề tiện tay kéo ngăn kéo tầng thứ hai bên trái bàn trang điểm, đó là nơi nàng để lịch khi còn ở Tề Quốc công phủ.

      nền hoa văn là dòng chữ “mùng hai tháng chín”, lịch viết rất ràng “Năm Tân Sửu” .

      Mộ Thanh Hề ứa nước mắt, lúc này nàng vẫn là Mộ Thanh Hề mười lăm tuổi, phu nhân Tề Quốc công cao quý hiển hách, chứ phải người phụ nữ bị mẹ kế bán lấy chồng xa, nhận hết đày đọa khổ ải.

      “Phu nhân, ngài đừng khóc nữa, nghe Quốc công gia phái người đến Từ Ân Tự rồi.” Hầu Kiêm Gia kia còn sốt ruột hơn Mộ Thanh Hề.

      Khi Mộ Thanh Hề nghe thấy ba chữ “Từ Ân Tự ” hai tay bủn rủn, cuốn lịch rơi thẳng xuống sàn. Từ Ân Tự mặc dù tên là Từ Ân, nhưng thực chất chút quan hệ với hai chữ “Từ” và “Ân”, Mộ Thanh Hề chỉ còn nhớ nơi đó tối tăm lạnh lẽo. Ngôi chùa đó là nơi dàn xếp cho những người phụ nữ trong giới quý tộc bị chồng ruồng bỏ, thực chất đó là chỗ tệ nạn mại dâm trá hình, trụ trì Huệ Chân sư thái hay soi mói bới móc, Mộ Thanh Hề sao chịu được cảnh khổ đấy, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội bảo Kiêm Gia về nhà ngoại cầu xin cha mình, nhưng Kiêm Gia cũng bặt tin từ ngày đó.

      Cha Thanh Hề thấy Quốc công phủ ngó ngàng đến Thanh Hề nữa cũng đón Thanh Hề về nhà, cũng chẳng vì niệm tình cha con gì hết, chỉ là vì mẹ kế bán nàng cho người khác lấy tiền.

      Người kia bài bạc rượu chè thạo, hết tiền là lôi nàng ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đến mức Thanh Hề sảy mất hai bào thai thành hình, khi đó Mộ Thanh Hề mới biết cái gì gọi là sống được mà chết cũng xong, nào ai ngờ thiên kim nhà quyền quý lại có lúc lưu lạc đến mức đấy.

      Nghĩ đến đó, Mộ Thanh Hề vội vàng lắc đầu, mặc kệ cảnh đẹp trước mắt lúc này là mộng hay là , nàng rất lưu luyến, muốn nhớ lại những đày đọa trước kia.

      Cho dù như thế nào, ba chữ “Từ Ân Tự ” đều nhắc nhở Mộ Thanh Hề cách hết sức nghiêm túc về hoàn cảnh tại, lý do khiến Tề Quốc công Phong Lưu đưa nàng Từ Ân Tự , từ nay về sau vợ chồng ân đoạn nghĩa tuyệt.

      “Kiêm Gia hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.” Mộ Thanh Hề lau nước mắt, “Ta gặp Quốc công gia.”

      Kiêm Gia nghe vậy tất nhiên vâng lời, lại chọn bộ xiêm y lộng lẫy định để Mộ Thanh Hề mặc, nhưng nàng cự tuyệt. trải qua kiếp giúp Mộ Thanh Hề nhận thức rất ràng, lúc trước là bản thân biết đối nhân xử thế, tùy tiện bướng bỉnh, giờ được sống lại, quyết thể làm điều sai quấy nữa.

      là lúc này Kiêm Gia còn chuẩn bị xiêm y diễm lệ, chắc hy vọng làm Tề Quốc công động lòng, thể hiểu nổi tại sao kiếp trước nàng lại tin dùng nha đầu này như thế.

      Mộ Thanh Hề chọn bộ xiêm y giản dị màu trắng, trang điểm, để mặc đôi mắt hoe đỏ vì khóc, bỏ Kiêm Gia, Bạch Lộ lại, chỉ dẫn theo hai tiểu nha đầu đến Tứ Tịnh Cư của Phong Lưu .

      Gã sai vặt nhìn Mộ Thanh Hề xin lỗi, chỉ Quốc công gia căn dặn muốn gặp bất kỳ ai. Mộ Thanh Hề sờ lên trán còn băng bó, lai lịch vết thương này nàng vẫn nhớ rất , là Phong Lưu tìm nàng chất vấn trực tiếp, hỏi có làm gì mờ ám khi Thương Nhược Văn sinh con , nàng thề thốt phủ nhận, còn chửi ầm lên Phong Lưu có tư tình với em dâu, phẫn nộ đẩy nàng, rồi nàng va vào cửa nên bị thương.

      Cũng khó trách Phong Lưu chịu gặp nàng.

      Cũng may hai tiểu nha đầu đều thông minh nhanh nhẹn biết phải làm gì, Mộ Thanh Hề phân công hai tiểu nha đầu lôi kéo gã sai vặt ra, mình xông thẳng vào Tứ Tịnh Cư, gã sai vặt cũng dám lao ra chặn đường, chính là vì thể tưởng tượng nổi đường đường phu nhân Quốc công lại dùng cả thủ đoạn thế này.

      “Đình Trực ca ca.” Mộ Thanh Hề lên tiếng kịp thời, trước khi Phong Lưu trách mắng nàng, hốc mắt đỏ hoe rụt rè đứng cạnh cửa.

      Tề Quốc công Phong Lưu mặc dù tuấn tú tinh , rất nổi tiếng trong kinh thành, nhưng vì hiếm khi nở nụ cười, trong phủ từ xuống dưới đều sợ hãi , Mộ Thanh Hề tự nhiên cũng phải ngoại lệ, nhưng kiếp trước nàng dùng bướng bỉnh bất thường để che dấu sợ hãi, lần này sống lại lại cảm thấy tính cách của Phong Lưu ra rất tốt, miễn là hiểu được , thực người bao che khuyết điểm cho người khác.

      Mộ Thanh Hề đứng vững trước ánh mắt lạnh lẽo của Phong Lưu, từng bước gian nan như lội ngược dòng đến trước mặt Phong Lưu, lấy từ sau lưng cuốn Giới Điều, giơ ra trước mặt Phong Lưu, “Thiếp biết thiếp sai rồi, Đình Trực ca ca.”

      Mộ Thanh Hề rưng rưng nước mắt mà dám rơi lệ, nấc tiếng lại : “Thiếp là vì nhìn thấy ngài cất bài thơ của ta làm, mẹ cũng thích ăn sủi cảo ta làm, Nhị đệ muội, Tam đệ muội đều thân thiết với ta, cả nhà đều chỉ thích ta…” đến đó, Mộ Thanh Hề nghẹn ngào được nữa.

      “Chỉ vì lý do đó, mà nàng ra tay với sinh mệnh vô tội, nếu phải kịp thời cứu chữa, Tứ đệ muội cũng mất mạng.” Phong Lưu nổi giận .

      Chua xót trào dâng, Mộ Thanh Hề lời đó phải dối, đối với nàng, người nàng quan tâm quý thương nàng nhất là chuyện to tát nhất đời, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là chuyện vặt vãnh đáng để nhắc tới.

      Phong Lưu giật cây thước trong tay Thanh Hề ném qua bên, “Là ai với nàng dùng cây thước có thể đổi được mạng người?”

      Mộ Thanh Hề lảo đảo lui lại phía sau, mới phát bản thân vẫn quá ngây thơ, số mệnh kia trở lại lần, chẳng lẽ vẫn chẳng thể thay đổi kết cục bi thảm?

      Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề cắn môi đến ứa máu, thần sắc suy sụp, lòng sinh ra cảm giác áy náy, cảm thấy là do ít quan tâm tới bé này mới tạo thành kết quả như ngày hôm này.

      Phong Lưu năm nay hai mươi lăm, hơn Thanh Hề mười tuổi, từ khi chào đời đến giờ, quá nửa thời gian của Thanh Hề là lớn lên ở Quốc công phủ, có thể Thanh Hề gần như là do chăm sóc, vẫn nhớ khi Thanh Hề biết , người đầu tiên nàng gọi phải cha phải mẹ, mà là ca ca, cảm giác vui sướng của khi đó so sánh với người làm cha chắc chẳng thua kém chút nào.

      Khi tân hoàng kế nhiệm, Phong Lưu nhận nhiệm vụ bảo vệ giang sơn, xuất chinh hàng năm trời về nhà, Thanh Hề bị mẫu thân của Phong Lưu, cũng là dì của Thanh Hề nuông chiều, trở thành người kiêu căng ích kỷ, Phong Lưu ít về nhà, quản thúc được hành vi của nàng, cũng chỉ có thể nhắm con mắt mở con mắt cho qua, giải quyết hậu quả thay nàng, lại khiến nàng trở nên ngỗ nghịch coi ai ra gì, chuyện thành thế này cả Phong Lưu và Thái phu nhân đều tự trách bản thân.

      “Ta cho người Từ Ân Tự an bài, nàng đến đó tu tâm dưỡng tính cho tốt.”

      Mộ Thanh Hề mở to hai mắt, run rẩy nhìn Phong Lưu, lòng tự hỏi biết Phong Lưu có biết cái thực trạng kinh khủng ở Từ Ân Tự hay .

      Phong Lưu thấy Mộ Thanh Hề sợ hãi như thế, cũng có chút đau lòng, nhưng đứa con kiêu căng của mình làm chuyện quá trớn như thế, nếu trách phạt thỏa đáng, sau này đối mặt với vợ chồng Tứ đệ thế nào. “Khi nào Tứ đệ muội tha thứ cho nàng, nàng được trở về.” Phong Lưu lạnh lùng .
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 02 – Ý quyết tuyệt

      từng trải qua nên Thanh Hề biết rất , khi đến Từ Ân Tự nàng tuyệt đối có đường về, cũng vì nàng mà dì đau lòng đến ngã bệnh, sức khỏe càng lúc càng yếu, chẳng được mấy năm là tạ thế, cũng vì thế mà Phong Lưu tha thứ cho nàng.

      câu cuối cùng của Phong Lưu tuy rằng ngữ khí lạnh nhạt, nhưng Mộ Thanh Hề như được khai sáng, nàng biết Thương Nhược Văn rất dịu dàng, nhân ái thương người, nỡ tổn thương cả con kiến. Trước kia Mộ Thanh Hề hiểu, nhưng tại nghe ra ý tốt của Phong Lưu, bảo nàng xin tha thứ của Tứ đệ, lại chỉ làm Tứ đệ muội tha thứ. (Mình ghét Thương Nhược Văn này lắm >_<, ghét cực kỳ nên spoil trước cho các bạn ghét cùng)

      Mộ Thanh Hề hề biết mình rời khỏi Tứ Tịnh Cư thế nào, vốn định về Lan Huân Viện, ngước mắt lại thấy phòng Thái phu nhân vẫn sáng đèn, liền rẽ sang hướng Đông, đến phòng Thái phu nhân.

      Nếu trong phủ này ai thương nàng nhất, đương nhiên là ai ngoài Thái phu nhân, trừ việc hái sao trời xuống cho Thanh Hề, những chuyện khác bà đều nghĩ cách thiên vị ưu ái cho Thanh Hề. Nhưng lúc trước Thanh Hề oán bà chịu gả nàng cho người có tuổi tác tương đương là Tứ gia Phong Cẩm, lại gả nàng cho người hơn nàng đến cả chục tuổi, tính nghiêm túc lạnh nhạt là Tề Quốc công Phong Lưu.

      Vì nguyên cớ đó, Thanh Hề tùy tiện ngang bướng, thường xuyên chọc giận khiến Thái phu nhân sinh bệnh, nhưng bà vẫn nghiêm khắc quản thúc nàng.

      Đến lúc này Thanh hề mới hiểu Thái phu nhân đối tốt với nàng thế nào, bà luôn muốn trao cho nàng những điều tốt đẹp nhất, là vị trí phu nhân Tề Quốc công cao quý hiển hách, là người chồng có bản lĩnh có thể che chở nàng là Phong Lưu.

      Thanh Hề lau nước mắt, vào phòng, hầu thấy nàng lẻ loi mình đều giật mình kinh ngạc, nhưng cũng dám tỏ chút thái độ gì, cung kính thỉnh an, chuyện giữa Thanh Hề và Thương Nhược Văn, bị Thái phu nhân và Phong Lưu làm cho chìm xuồng, những kẻ biết chuyện hoặc giữ kín miệng hoặc cuốn xéo, kiếp trước khi Thanh Hề phải đến Từ Ân Tự, cũng là mượn cái cớ khác.

      Thanh Hề vào gian phòng phía Đông, hôm nay chỗ của Thái phu nhân có phần lặng lẽ lạ thường, Thái phu nhân nhiều tuổi nên vốn thích đông vui, vắng vẻ như hôm nay là lạ.

      Thanh Hề vào, chỉ thấy Thái phu nhân nghiêm mặt ngồi thẳng người ghế dài, nhìn nàng.

      Thanh Hề gì, cúi đầu im lặng đến trước mặt Thái phu nhân, ngồi xuống bục để chân của Thái phu nhân, dụi đầu vào đùi Thái phu nhân. Lúc đầu Thái phu nhân còn né tránh, nhưng lại, sau đành để mặc nàng .

      Hai người cứ ngồi như vậy lâu, Thanh Hề cứ lẳng lặng khóc đến hai vai run rẩy, lúc sau Thái phu nhân cũng rơi lệ cùng.

      “Từ nay về sau Thanh Hề thể hiếu thuận với mẹ nữa.” Thanh Hề ôm chân Thái phu nhân nghẹn ngào, “Kỳ trước kia con cũng phải đứa con hiếu thuận, luôn chọc giận mẹ.”

      “Đứa bé này…” Thái phu nhân nghiêm mặt được nữa, nhưng lại lạnh mặt ngay lập tức, “Chuyện đến nông nỗi này, ta cũng quản được nữa, từ nay về sau con tự cầu phúc cho mình thôi.”

      Thanh Hề đứng dậy, kéo xiêm y cho thẳng, cung kính quỳ xuống, dập đầu với Thái phu nhân ba cái, rồi mới lui ra.

      Còn chưa ra khỏi cửa, Thanh Hề nghe thấy tiếng khóc của Thái phu nhân, tiếng khóc đó khiến Thanh Hề thấy bị dày vò hơn cả việc Thái phu nhân ghét bỏ nàng, biết lúc trước nàng mắc chứng gì, lại có thể làm ra những chuyện nhẫn tâm ma xui quỷ khiến như thế.

      Lòng Thái phu nhân rất đau đớn, đứa con duy nhất của chị mà bà cũng bảo vệ được. Năm xưa là nhờ chị chăm sóc, bản thân bà chỉ là con vợ lẽ, nếu phải là được chị lo lắng chu toàn, làm sao được gả vào Tề Quốc công phủ, làm sao có được vinh hoa như ngày hôm nay, cũng là vì bà mà chị gặp bất hạnh, Thanh Hề mất mẹ ngay khi vừa chào đời.

      Nghĩ đến đó Thái phu nhân thấy day dứt lương tâm, cuối cùng lại đích thân đến Tứ Tịnh Cư chuyến.

      Ra khỏi phòng Thái phu nhân, Thanh Hề liền thẳng đến Cẩm Tú Viên của nhà Tứ gia, nếu trước kia, đối với Thanh Hề, cúi đầu trước Thương Nhược Văn là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết, nay chuyện đó chẳng còn chút đáng sợ nào.

      Sau hôm Mộ Thanh Hề ra khỏi Cẩm Tú Viên, Phong Cẩm liền tìm đến Thái phu nhân, chuyện Thương Nhược Văn khó sinh cũng liên quan tới Thanh Hề, nhưng cũng có nghĩa là Mộ Thanh Hề chút liên quan tới chuyện đó, chẳng qua là biểu thái độ thế thôi.

      Khi Phong Lưu được báo thế tỏ thái độ gì, nhưng Thái phu nhân lại hoài nghi vô cùng, bà rất tính tình Phong Cẩm, là con út của bà, được nuông chiều từ , biết chịu thiệt thòi là cái gì bao giờ, huống chi là loại chuyện thế này, làm rùm beng rồi giao Thanh Hề cho quan phủ tính là nhân nhượng lắm rồi.

      Tiếc là khi Thái phu nhân định gọi Thanh Hề đến chuyện riêng lại được, ngay sau ngày hôm đó, Thanh Hề ngã bệnh, da mẩn đỏ, sắc mặt khô vàng, ai nhìn cũng biết là bệnh tình nghiêm trọng, thế nên nhất thời Thái phu nhân hỏi chuyện thắc mắc trong lòng.

      Tuy là Tứ gia vậy, Thanh Hề cũng thoát vận mệnh ở Từ Ân Tự, nhưng tránh được hình phạt khác. Thấy bệnh tình nàng khởi sắc, Phong Lưu Thái phu nhân mời cho Thanh Hề hai mama là nghiêm khắc, phạt nàng ở trong Lan Huân Viện học quy củ cho tốt, có chuyện gì đặc biệt được ra khỏi Lan Huân Viện nửa bước, đương nhiên là nàng cũng được quyền quản lý chuyện nhà nữa.

      Đối với việc học quy củ, Thái phu nhân cũng ủng hộ, từ trước tới giờ bà nhẫn tâm được với Thanh Hề, thế nên Thanh Hề mới có quy củ như thế, ngờ là bà lại góp phần khiến Thanh Hề sinh hư, thế nên cũng muốn nhờ chuyện lần này dạy dỗ nàng tốt, chỉ hy vọng nàng còn trẻ có thể sửa đổi.

      Vương mama và Lý mama được mời đến rất nghiêm khắc, thái độ chưa từng coi Thanh Hề là phu nhân Quốc công, đôi lúc còn buông những lời như, với quy củ của Thanh Hề, đừng là phu nhân Quốc công, có bảo gả cho viên quan thất phẩm tép riu cũng đủ tư cách. Từ ngày bị phạt, cơm ăn áo mặc của Thanh Hề đều phải theo quản lý của hai vị mama, nếu nàng phục, phạt nhịn đói, nặng kỷ luật cũng có.

      Thái phu nhân cũng như nhẫn tâm, chỉ cho Thanh Hề thỉnh an mùng ngày rằm hàng tháng, còn lại đều phải ở trong Lan Huân Viện học quy củ, đối với phương pháp giáo dục nghiêm khắc của hai mama chưa từng phản đối nửa câu, Thanh Hề đương nhiên cũng phải tuân theo.

      Đến tháng Tư năm sau, Thái phu nhân thấy lời cử chỉ của Thanh Hề có quy củ, thái độ cũng kiêu căng nông nổi nữa nên rất vừa lòng. Lại thấy hai má vốn hồng hào tròn đầy của nàng giờ trắng bệch hốc hác, lòng thấy xót xa, liền miễn việc cấm túc học quy củ cho Thanh hề. Được ra ngoài nhiều hơn, lại thêm Kiêm Gia biết chuyện, thỉnh thoảng lại như lơ đãng kể chuyện Thanh Hề phải chịu khổ chịu sở thế nào trong nửa năm trước mặt Thái phu nhân. Tuy rằng chuyện cấm túc Thái phu nhân cũng đồng thuận, nhưng đứa con bà chưa từng đánh chửi câu giờ bị phạt đánh phạt đói đủ đường, lòng Thái phu nhân sao chịu được, lâu sau liền giới thiệu cho Vương mama và Lý mama nhà chủ khác.

      “Tuy là hai người Vương mama Lý mama rồi, con cũng được quên chuyện học quy củ.” Thái phu nhân dù sao vẫn lo lắng Thanh Hề.

      “Con dám quên.” Thanh Hề cầm tay Thái phu nhân làm nũng.

      “Còn dám, lại quy củ rồi.” Thái phu nhân gạt tay Thanh Hề ra.

      “Là vì ở trước mặt mẹ thôi, trước mặt người khác con nào dám thế. Quy củ cũng cấm con dâu thân thiết với mẹ chồng.” Thanh Hề bĩu môi phụng phịu, “Mẹ đuổi con sao?”

      Người lớn đương nhiên thích những đứa trẻ có quy củ, nhưng đến thương vẫn thương đứa con thân thiết với mình nhất, Thái phu nhân lúc trước rất sợ Thanh Hề lớn lên thành người cứng nhắc lạnh lùng như Phong Lưu, nên đáy lòng bà đương nhiên là thích thân thiết của Thanh Hề.

      “Chỉ quấy ta thôi.” Thái phu nhân buồn cười đánh Thanh Hề, dù Thanh Hề có phạm lỗi nghiêm trọng như thế, trong lòng bà Thanh Hề vẫn như con dứt ruột đẻ ra, sau khi chịu phạt nàng lại biết hối cải, đương nhiên bà cho nàng cơ hội, vì chuyện đó mà lạnh nhạt với Thanh Hề.

      “Con cho ta nghe con làm thế nào mà lão Tứ chịu để yên chuyện đó?” Thắc mắc lâu, cuối cùng Thái phu nhân cũng hỏi ra lời.

      Thanh Hề chần chừ lát, chuyện phải đến đến, vì đây là chuyện trọng đại, Thái phu nhân lại thương nàng như vậy, về tình về lý Thanh Hề đều dám giấu giếm.

      Thái phu nhân nghe xong lúc lâu sau mới hít hơi, “Con chấp nhận … chấp nhận thế?”

      Thanh Hề gật đầu.
      hoadaoanh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 03 – khởi đầu

      Thái phu nhân thất thố đẩy mạnh Thanh Hề, “Sao con có thể chấp nhận chuyện như vậy, chẳng lẽ con biết tương lai sau này…”

      Nhưng Thái phu nhân làm sao biết trải nghiệm kiếp trước của Thanh Hề, đừng là bảo nàng trở lại Từ Ân Tự kia, chỉ nghĩ đến khiến nàng gặp ác mộng, so với kiếp đó, chén thuốc vô sinh có là cái gì.

      “Nhưng nếu làm thế Phong Cẩm và Thương Nhược Văn tuyệt đối chịu tha thứ cho con, Đình Trực ca ca cho con ở lại trong phủ.” Thanh Hề ứa nước mắt, đương nhiên nàng biết đời nàng hết hy vọng kể từ giây phút uống chén thuốc đó, nhưng có thế nào cũng tốt hơn việc bị đưa đến Từ Ân Tự.

      Thái phu nhân chống tay lên trán, lảo đảo như ngã, Thanh Hề vội vàng sai người báo cho Phong Lưu, thỉnh Thái y đến, Thái phu nhân chỉ cầm tay Thanh Hề : “Có thế nào cũng được với lão Đại.”

      Thanh Hề gật gật đầu. Nếu cho Phong Lưu biết, khẳng định là ghét bỏ nàng, là người thừa kế tước vị Tề Quốc công, phải có người nối dõi, vì lý do đó có muốn hưu nàng cũng được, nàng sao dám với . Phong Lưu tuyệt đối thể người nối dõi, chờ Thái phu nhân khỏe lại rồi thương lượng tìm giải pháp cho chuyện đó sau.

      Thái phu nhân ngã bệnh, ai lo liệu việc nhà, trước kia vốn là Thanh Hề quản lý chuyện trong nhà, từ khi nàng bị cấm túc, Thái phu nhân lại quản lý trở lại, nay bà bị bệnh, biết quyền quản lý chuyện nhà đến tay ai, ai nấy đều cho rằng nếu phải phu nhân Quốc công gia cũng là phu nhân Tứ gia, bởi vì Nhị gia và Tam gia đều là con vợ lẽ.

      bất ngờ là Thái phu nhân lại để phu nhân Nhị gia là Tạ thị chủ trì trong phủ.

      Nhị gia và Tam gia là con vợ lẽ, nếu quyền quản lý được trao cho phu nhân Quốc công gia hay phu nhân Tứ gia chẳng làm gì, nhưng cùng là con vợ lẽ, giờ cờ lại đến tay phu nhân Nhị gia, phu nhân Tam gia là Đỗ thị khó tránh chuyện ấm ức trong lòng.

      Sáng sớm hôm đó, Thanh Hề đường đến chỗ Thái phu nhân “ngẫu nhiên gặp gỡ” Tam phu nhân, “ là trùng hợp .” Đỗ thị cười tiến đến.

      “Đúng vậy.”Thanh Hề dừng bước chờ Tam phu nhân.

      Tam phu nhân thân thiết cầm tay Thanh Hề, thấp giọng : “Em cũng đừng để tâm, ai mà phải từ từ học hỏi, quản lý việc nhà cũng chỉ là lẽ thôi, em mới là chủ nhân đích thực của Quốc công phủ, sớm muộn gì mẹ cũng trao lại quyền quản lý việc nhà cho em. Nhị tẩu xuất thân nhà nghèo, cũng có kinh nghiệm, em đừng nghĩ ngợi nhiều, cũng đừng giận mẹ.” Đỗ thị vạn phần dịu dàng khuyên Thanh Hề.

      Lời Đỗ thị nghe qua thấy có gì sai, nhưng còn phải nhìn xem người nghe là ai, Mộ Thanh Hề trước kia coi ai ra gì, tính ích kỷ nông nổi, nếu bị Đỗ thị khích thế nhất định nổi giận rồi. Nhưng nay cảnh còn người mất, còn giúp Mộ Thanh Hề nhìn bản chất của người chị em dâu này.

      “Đỗ tỷ tỷ thế, em sao có thể giận mẹ chứ, nhị tẩu có thể chia sẻ chuyện trong phủ, em cảm kích còn kịp, em vốn tính lười, nay càng được nhàn thân.”

      Mộ Thanh Hề gọi Đỗ thị là Đỗ tỷ tỷ có phần hợp quy củ, nhưng nàng tuy là dâu trưởng, lại là cưới về sau cùng, là bởi vì Phong Lưu lãnh binh bên ngoài, trì hoãn chuyện hôn nhân, bản thân cũng nghĩ mình chẳng biết da ngựa bọc thây lúc nào, muốn lỡ dở đời con của ai, thế nên chần chừ chịu tính chuyện cưới xin, mãi cho đến hai năm trước chiến thắng trở về mà người vẫn nguyên vẹn, mới thành thân cùng Thanh Hề. Kể ra, người về làm dâu đầu tiên là Nhị phu nhân Tạ thị hơn Thanh Hề tám tuổi có lẻ, Đỗ thị cũng hơn tuổi Thanh Hề, nàng cảm thấy gọi hai người là đệ muội rất ngượng mồm, liền lợi dụng cách xưng hô “tỷ tỷ”, Thái phu nhân chiều nàng, cũng quản chuyện xưng hô này.

      Đỗ thị nghe Thanh Hề thế, nụ cười héo mất ba phần, lòng thầm nghĩ phu nhân Quốc công học quy củ xong như đổi tính.

      Vừa vừa chuyện nên chẳng mấy chốc đến chỗ Thái phu nhân, Nhị phu nhân ngồi trong phòng Thái phu nhân hầu hạ rồi, Thanh Hề tiến lên tự nhiên cầm cây lược gỗ từ tay đại a đầu của Thái phu nhân là Hà Ngôn, cẩn thận chải đầu cho Thái phu nhân, có chút buồn bã : “Mẹ có tóc bạc rồi.”

      Thái phu nhân thèm để ý, cười : “Ta từng này tuổi rồi, có tóc bạc có phải chuyện gì to tát đâu, con đừng buồn.”

      Nhị phu nhân là người vụng về trong chuyện tình cảm, lại hay tự ái tự ti vì mình xuất thân nhà nghèo, thường xuyên nịnh mẹ chồng là Thái phu nhân, chỉ sợ người ta ấy khom lưng vì phú quý.

      Tam phu nhân là xuất thân đại gia, nhưng tính tiểu thư quen, cũng giỏi khéo léo lấy lòng, ngược lại còn đố kỵ và khinh thường nhu thuận của Thanh Hề.

      Hai người liếc nhau, đều quay mặt hướng khác, nhất thời chuyện. Chỉ có Thanh Hề và Thái phu nhân tỉ tê thầm.

      Sau khi ăn xong Thanh Hề theo Thái phu nhân đến phật đường, hai người kia tự về phòng mình dùng cơm.

      “Ta giao quyền quản lý cho chi thứ Hai, con đừng khúc mắc vì chuyện đó.”

      “Mẹ, con hiểu mà, tính con ổn định, thích hợp quản lý việc nhà, lần trước mẹ để con quản lý, con gây ra rất nhiều rắc rối rồi, Đình Trực ca ca cũng phải dạy dỗ con ít lần.” Thanh Hề có chút ngượng ngùng cười , kỳ lòng mọi người đều biết, cờ vào tay Thanh Hề, chỉ sợ nàng kiềm chế được mà sinh .

      Nhắc tới Phong Lưu, Thái phu nhân lại nhớ đến chuyện kia, “Tính tình lão Đại độc lạnh lùng, nhưng cũng phải là người thể tiếp cận, con nên chịu khó đổi tính trẻ con, tránh ngày nào đó ta nằm xuống…”

      .” Thanh Hề dậm chân ngăn cho Thái phu nhân tiếp, chuyện như thế là nghĩ cũng dám nghĩ, “Mẹ, mẹ được như vậy, mẹ sống lâu trăm tuổi, con cầu xin Phật tổ mỗi ngày, chia bớt tuổi thọ của con sang cho mẹ, nếu có ngày như vậy, con cũng muốn sống mình .”

      “Xem con kìa, lại linh tinh rồi.” Dù những lời này thể thành , nhưng người già đều thích nghe mấy lời này, Thái phu nhân cũng ngoại lệ.

      “Chuyện đó thể trách con, người hầu trong phòng con cũng toàn những người non trẻ cả, thế nên con muốn xin hai người hầu của mẹ, có thể nhắc nhở con lúc cần thiết, những kẻ chỉ biết lấy lòng phụ họa con muốn giữ nữa.”

      Thái phu nhân trầm tư lát, “Cũng tốt. Hà Ngôn Hà Ngữ cho con được, Lâm Lang và Thôi Xán đứa trầm tĩnh đứa giỏi giang, ra rất thích hợp, ta lại chọn thêm mama cho con.”

      Thanh Hề vội vàng lắc đầu, “ được, con dám, con xin tận hai người rồi, nếu thêm người khác lại mẹ đối xử bất công.”

      Thái phu nhân buồn cười chọc vào trán Thanh Hề mấy cái, “Con đừng dối, con sợ ta phái mama đến cằn nhằn con có.”

      Thanh Hề cười giả ngu, các bà mama kia còn vênh váo hơn cả chủ nhân là nàng, nàng hầu hạ được.

      “Còn nữa, Kiêm Gia và Bạch Lộ ở phòng con cũng đến tuổi rồi, con muốn xin mẹ ra ân, trả tự do hoặc là gả chồng cho họ.” Hiển nhiên là Thanh Hề muốn giữ lại hai người hầu biết đường khuyên nhủ chủ nhân ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

      Thái phu nhân gật đầu, “Con trưởng thành rồi. Chuyện này con cần quan tâm, ta để Viên mama lo liệu.” Thái phu nhân thấy Thanh Hề đuổi Kiêm Gia và Bạch Lộ cũng yên lòng hơn. Có số việc Thanh Hề tuổi vẫn chưa thích hợp để làm, nhưng Thái phu nhân tuyệt tha thứ cách dễ dàng cho bọn hầu tai họa như thế.

      Sau đó Viên mama nhanh chóng xử lý Kiêm Gia và Bạch Lộ cách vô cùng gọn ghẽ và lặng lẽ, chỉ gả xa, có ai rảnh rỗi chất vấn nhiều.

      “Tôi thấy phu nhân Quốc công chững chạc hơn xưa rất nhiều.” Viên mama tán gẫu với Thái phu nhân.

      “Vấp ngã đau như thế, nếu tự tỉnh cũng ai giúp được nó.” Thái phu nhân vẫn hối hận.

      “Nhưng mà…” Viên mama có chút đành lòng, tuy Thanh Hề là Thái phu nhân nuôi lớn, nhưng người trực tiếp chăm sóc bế bồng nàng vẫn là Viên mama, so ra tình cảm Viên mama dành cho nàng cũng kém.

      “Ngươi biết xót con bé, chẳng lẽ ta , nhưng cũng là trước kia nuông chiều con bé quá, mới dẫn đến tai họa hôm đấy, sau này ngươi cũng đừng nuông chiều con bé nữa.” Thái phu nhân giống như có chút oán Viên mama.

      “Xem ngài , chẳng lẽ người nuông chiều con bé nhất lại là tôi?” Viên mama phản bác, bà ấy là nha hoàn hồi môn của Thái phu nhân, hai người làm chủ tớ mấy chục năm, địa vị ở Quốc công phủ cũng đặc biệt hơn người, ngay Phong Lưu cũng đối xử với bà ấy như trưởng bối, thế nên mới chuyện với Thái phu nhân tự nhiên như thế.

      Thanh Hề được cho Lâm Lang và Thôi Xán đối xử thân thiết như chị em, dù sao cũng là người của Thái phu nhân, hai người đó cũng tài trí hơn người, vừa đến Lan Huân Viện liền gọi hết người hầu kẻ hạ ra chỉnh đốn phen, sau đó viết bản nội quy giao cho Thanh Hề, bên người Thanh Hề đúng là thiếu người như vậy, tự nhiên cao hứng đặc biệt, ban thưởng cho hai người hầu, sau đó giao hết người hầu kẻ hạ trong Lan Huân Viện cho Lâm Lang và Thôi Xán quản lý.

      Nửa năm sau, Phong Lưu đến phía Nam công tác làm nhiệm vụ trở về. Hôm Phong Lưu về phủ, Thanh Hề ở phòng ấm phía Tây của Thái phu nhân chép kinh cho bà, nghe tiếng nha đầu canh cửa thỉnh an Phong Lưu, mới ngượng ngùng ra ngoài, cúi đầu đứng bên.

      Nhị phu nhân, Tam phu nhân nghe Phong Lưu hồi phủ, cũng tới vấn an, Tứ phu nhân Thương Nhược Văn vẫn dưỡng bệnh trong Cẩm Tú Viên đến, nhưng vẫn sai người tới vấn an thay.

      “Phía Nam thế nào, thời tiết ở đấy ẩm thấp, con có quen ?” Thái phu nhân lâu gặp Phong Lưu, tự nhiên có nhiều điều muốn hỏi.

      “Rất tốt.” Phong Lưu kể qua loa mấy phong tục tập quán của phương Nam, tuy thích chuyện, nhưng vì thấy Thái phu nhân hứng thú nên cũng nhiều hơi bình thường, kể chuyện thu hút nên mọi người đều nghe rất say sưa.

      Thanh Hề vụng trộm liếc nhìn Phong Lưu, thấy phong thái lịch lãm, cao quý như ngọc, nhưng dù có tuấn tú thế nào, cũng khó gần như tảng đá.

      Phong Lưu thấy Thái phu nhân bắt đầu mệt mỏi, ở lại lâu, chỉ : “Con có mang về ít quà từ phương Nam, con sai Thính Tuyền mang đến các nhà rồi.”
      tart_trunghoadaoanh thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 04 – Nước mắt mẫu đơn

      Nhị phu nhân, Tam phu nhân cảm ơn, Thanh Hề cũng rất nóng ruột, nàng muốn về xem quà dành cho mình, xem có thể tìm chút manh mối gì , tìm hiểu ý tứ Phong Lưu dành cho mình

      Thanh Hề trở lại Lan Huân Viện mới biết có ai mang quà từ Tứ Tịnh Cư qua. Hiển nhiên là trong lòng Phong Lưu vẫn nhớ lỗi lầm của nàng.

      Thanh Hề có chút rầu rĩ ngồi ở cửa sổ phía Nam, lòng suy ngẫm về cái tương lai lấy gì làm tươi sáng của mình. Phong Lưu và Thanh Hề là vợ chồng mà lại ngủ riêng, ba ngày sau đám cưới, Phong Lưu chuyển đến ở trong thư phòng Tứ Tịnh Cư, chỉ là vết thương cũ tái phát.

      Lần bị thương đó thiếu chút nữa là lấy mạng Phong Lưu, nghe là thương ở ngang hông, mùa đông hàng năm tái phát. Đàn ông mà bị thương ngang hông khiến người khác phải xì xào, nhưng có ai dám đến hỏi Phong Lưu. Phong Lưu trước giờ ít gần nữ sắc, trước khi cưới Thanh Hề, cũng chỉ có nàng hầu, sau khi cưới Thanh Hề bao lâu cũng đuổi , chỉ khiến người khác thêm bàn tán.

      Phong Lưu chuyển đến Tứ Tịnh Cư tuy khiến mọi người kinh ngạc, nhưng ai dám nhiều lời, Thái phu nhân cũng đề cập đến chuyện đấy, Thanh Hề cũng nhớ nổi đêm động phòng với Phong Lưu là như thế nào nữa, nhưng vẫn có chút ấn tượng về đau đớn. Thanh Hề trước kia vừa thích vừa sợ hãi Phong Lưu, chuyển , nàng là cao hứng vô cùng, vì thế chuyện Phong Lưu và Thanh Hề ở riêng cứ kéo dài như vậy, dần dần thành lệ.

      Nhưng Thanh Hề hôm nay kiếp trải nghiệm chuyện nam nữ, biết rất , vợ chồng mà cùng giường, tình nghĩa có nhiều đến đâu cũng thể duy trì lâu dài trong mối quan hệ lạnh nhạt đấy, huống chi giữa bọn họ cũng có cái gọi là tình , nếu sau này có ai thầm bên gối Phong Lưu, tháng ngày của nàng nhất định là lấy gì làm dễ chịu.

      Lâm Lang thấy Thanh Hề rầu rĩ vui, cho rằng nàng tức giận vì có quà. Lâm Lang là con của người hầu phủ Quốc công, lớn lên trong Quốc công phủ, sao có thể biết tính tình Thanh Hề, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này phát hỏa, cãi lộn, đến lúc đó Thái phu nhân lại trách mắng Lâm Lang biết đường khuyên nhủ.

      Lâm Lang lén phân công Thôi Xán sang chỗ Thái phu nhân, kể tình hình Thanh Hề, khiến Thái phu nhân cười mãi, cười đến mức Thôi Xán cũng hồ đồ.

      “Thanh Đồng, ta tự hỏi sao lão Đại lại tặng bà già này mấy cây vải màu tím nhạt hồng phấn của các trẻ, ra là để tặng Thanh Hề.” Thái phu nhân với Viên mama.

      “A di đà Phật, xem ra, trong lòng Quốc công gia vẫn nhớ thương phu nhân.” Viên mama cười .

      Thái phu nhân cũng thở phào nhõm, bởi vì quá trình Phong Lưu đến phương Nam công tác, thư gửi về rất ít đề cập đến Thanh Hề, nếu có cũng chỉ là nhắc nhở Thái phu nhân phải dạy dỗ nàng nghiêm khắc hơn, còn nếu nàng vẫn làm điều sai trái, lập tức đưa đến Từ Ân Tự. Thái phu nhân còn sợ sau khi Phong Lưu trở về, tức giận chưa nguôi, lại trách mắng Thanh Hề tiếp.

      Rất nhanh sau đó, Thôi Xán cho người bê đồ Thái phu nhân đưa về Lan Huân Viện.

      Lâm Lang lần lượt lấy ra từng thứ mà Thanh Hề vẫn thích, “Phu nhân, ngài xem, vải vóc phương Nam dệt mềm mại hơn của chúng ta, có thanh nhã của sông nước, ngài nhìn màu đỏ nhạt này, đẹp như hoàng hôn, kinh thành cũng hiếm gặp.”

      Thanh Hề giơ tay sờ sờ tấm sa tanh gọi là Tuyết Quang Đoạn, nhớ tới chuyện kiếp trước từng bị đánh vì tấm sa tanh. Vốn nàng xuất thân phú quý, Tuyết Quang Đoạn thấy mãi thành quen. Nhưng sau khi tái giá, nhà đó làm sao phú quý được như Quốc công phủ, mẹ chồng ghê gớm hách dịch, chồng thô lỗ hạ lưu, tấm Tuyết Quang Đoạn cuối cùng trong số hồi môn của nàng chính là bị kẻ đó cướp bán lấy tiền đánh bạc, vì nàng chịu còn lôi nàng ra đánh đến mức nàng liệt giường nửa tháng.

      Thanh Hề nhớ đến đoạn thời gian sống được mà chết cũng xong đó, tim lại bắt đầu nhói đau. Đó là cơn ác mộng suốt đời nàng, từ khi sống lại, thỉnh thoảng nàng vẫn nghe thấy tiếng cười khặc khặc đầy quái dị trong mơ.

      Nghĩ đến đó, Thanh Hề vừa kinh vừa sợ, kiềm chế được, lệ tràn khóe mi. Lâm Lang thấy nàng như thế, vội vàng : “Tuy là Quốc công gia đưa đến chỗ Thái phu nhân, nhưng ngài xem , màu sắc tươi sáng thế này, sao có thể là sở thích của Thái phu nhân chứ, đều là hợp với người trẻ tuổi như phu nhân, ràng là Quốc công gia tặng cho phu nhân.”

      Nhưng càng như thế lại càng khiến Thanh Hề khóc nhiều hơn.

      Đúng lúc này, Phong Lưu đến Lan Huân Viện, qua khung cửa sổ thủy tinh trong suốt, thấy Thanh Hề ngồi trước bàn đầy vải vóc nước mắt lã chã như mưa, thần sắc lạnh lẽo, gương mặt nhắn tủi thân như bông hoa hồng đọng sương, đáng thương nhưng lại có quyến rũ đặc biệt.

      Phong Lưu nhất thời nhìn mà sửng sốt. Thanh Hề xưa nay vẫn là dáng vẻ lộng lẫy rạng ngời, đẹp lóa mắt như viên ngọc lấp lánh, ai mới thấy nàng đều bị vẻ đẹp lộng lẫy của nàng làm cho oán tiếc, vì cảm thấy nàng sinh ra là để được sủng ái chiều. Nay trong nâng niu lại thêm chút khổ sở, như mẫu đơn đọng sương, hoa hồng ngậm mưa, khiến người ta dâng lòng thương tiếc.

      Thương Nhược Văn là kiểu con dịu dàng đáng , dáng vẻ như hoa lê sau mưa khiến ai thấy cũng thương, nhưng nếu đau lòng bên nào hơn, vẫn là đau lòng cho cành mẫu đơn vẫn được nâng niu, khi đọng sương, ngươi liền lo lắng gió mưa vùi dập, thể trơ mắt nhìn dù chỉ là mưa bụi ức hiếp cành mẫu đơn.

      Phong Lưu nhìn thấy thế, cũng mềm lòng hơn. Trong nửa năm đến phương Nam làm việc, Thái phu nhân cũng mấy lần gửi thư bà mời cho Thanh Hề hai mama rất nghiêm khắc, quy củ của nàng thay đổi nhiều rồi, cơn giận của Phong Lưu từ từ tiêu tan theo thời gian. nghĩ đứa bé này bị mình nuông chiều từ , ngày bé còn thay tã cho nàng, nàng xấu tính là do nuông chiều, đều tự trách mình dạy dỗ nàng tốt.

      Nghĩ đến đây, Phong Lưu chợt thấy ổn. Nào có người chồng nào nghĩ về vợ như , đối với Thanh Hề giống như cha với con , mặt lạnh tâm nóng, ngoài mặt tuy bất hòa, nhưng trong lòng lại quan tâm tới nàng hơn bất kỳ ai, thầm nghĩ phải dạy dỗ nàng thế nào, chỉ thiếu nước nàng xấu tính như vậy, sau này biết gả cho ai v.v…

      Kỳ thể trách Phong Lưu, Thanh Hề mất mẹ từ , phụ thân lấy mẹ kế, Thái phu nhân sợ mẹ kế đối với nàng tốt, thường xuyên đón nàng về Quốc công phủ, Phong Lưu khi đó còn ít tuổi, chưa có tính cách lạnh lùng độc thế này, thấy Thanh Hề đáng xinh xắn, cũng rất thương nàng, Thanh Hề tè dầm lên cũng tức giận, còn tự tay thay tã cho nàng. Rồi dần lớn lên, trọng trách trong phủ đều đặt lên vai , càng lúc càng lạnh lùng để trưởng thành, chỉ cảm thấy chiếu cố người nhà là trách nhiệm của , cũng đặt Thanh Hề dưới che chở của . Thanh Hề lại tính trẻ con, nhìn nàng chậm rãi lớn lên, lại khiến Phong Lưu tự giác đối xử với Thanh Hề như con mình.

      Lúc trước khi Thái phu nhân gả Thanh Hề cho Phong Lưu, cũng từng nhăn mặt nhíu mày, nhưng khi đó Thanh Hề kiêu căng lắm rồi, sợ gả nàng cho người khác nàng lại phải chịu thiệt thòi, vì thế gật đầu. Trong lúc nhất thời “con ” biến thành vợ, thích ứng kịp, vì thế biết phải đối xử với Thanh Hề thế nào, mới khiến nàng càng lúc càng ương bướng.

      Phong Lưu chỉnh đốn suy nghĩ phen, rồi mới bước chân vào nhà, hầu canh cửa thỉnh an vén rèm. Thanh Hề nghe tiếng vụng về luống cuống lau nước mắt. Phong Lưu nhìn đôi mắt hoe đỏ của nàng, nhớ tới lời mẫu thân nàng thay đổi, chỉ hy vọng nàng hối cải.

      “Sao, cảm thấy ấm ức?” Phong Lưu lạnh lùng hỏi, là nghĩ đằng mà nẻo.

      Trong lúc nhất thời Thanh Hề biết nên trả lời thế nào, tuy rằng nàng biết người sai là mình, nhưng nàng vẫn thể kiềm chế được tủi thân, sao có thể nhẫn tâm đưa nàng đến Từ Ân Tự, từ đó trở chút ngó ngàng. Từ kiện đó, Thanh Hề cũng có thể nhìn ra Phong Lưu có chút tình cảm gì với nàng, nếu phải vì Thái phu nhân, chỉ sợ nhẫn nại chịu đựng nàng từ lâu rồi. Nhớ tới tiền đồ gian nan, nước mắt Thanh Hề lại kìm nén được, lặng lẽ tuôn rơi.

      Thanh Hề xưa nay vốn là người phát sinh chút việc làm náo loạn đến kinh thiên động địa, chịu chút ấm ức cũng phải rùm beng cho ai nấy đều biết, hôm nay lại đổi tính, chỉ biết khóc ấm ức, càng kìm nén nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn, Phong Lưu nhìn nàng, biết là đứa bé này vẫn chưa trưởng thành.

      chuyện . Có phải cảm thấy mọi người vẫn nên chiều chuộng nàng, nàng giết người phóng hỏa người khác nên mang quạt đến quạt cho lửa bốc, đúng hay ?” Phong Lưu chưa từng làm cha, cứ nghĩ quát to khiến đối phương nín khóc, nào biết điều đó hoàn toàn phản tác dụng.

      Từ khi Phong Lưu vào phòng, người hầu đều tự động tránh mặt, hoặc là sang phòng bên cạnh lấy đồ này nọ, hoặc là xuống bếp xem nước sôi chưa để pha trà, chỉ có Lâm Lang là cố lấy dũng khí mang ấm trà vào rót, nào biết vừa đến cửa thấy Phong Lưu răn dạy Thanh Hề, sợ tới mức run cầm cập, chén đĩa va chạm kêu lạch cạch.

      Vất vả lắm Lâm Lang mới đặt được ly trà ổn định xuống trước mặt Phong Lưu, đầu cúi gằm dám ngẩng.

      Phong Lưu có lẽ cũng nhận ra mình dọa người hầu, với giọng ôn hòa hơn, “Ngươi lui xuống .”

      Lâm Lang như được đại xá, Thanh Hề mở to đôi mắt ầng ậc nước nhìn Lâm Lang, lòng thỉnh cầu Lâm Lang đừng .

      Lâm Lang thầm đáp trong lòng, nô tỳ xin lỗi phu nhân, sau đó biến mất như cơn gió.

      Phong Lưu nhìn cặp mắt biết của Thanh Hề, đột nhiên mỉm cười.

      “Lại đây, ta ăn thịt nàng sao mà phải đứng xa như vậy?”

      Thanh Hề tới chậm như rùa.

      “Nếu nàng vẫn cảm thấy ấm ức, tức là vẫn chưa nghĩ thông suốt, ta thấy nàng vẫn cần…”

      có, có, thiếp cảm thấy ấm ức vì chuyện đó.” Thanh Hề vội vàng .

      “Thế khóc vì cái gì?” Phong Lưu bị nước mắt Thanh Hề làm cho rối loạn, khi nàng đến gần, hàng mi cong lấp lánh lệ của nàng trở nên mồn , càng khiến thêm mềm lòng.

      phải, là … là kìm nén được.” Thanh Hề luống cuống đưa tay lên lau nước mắt, chỉ tiếc vừa kinh vừa sợ nên vẫn ngăn được dòng nước mắt.

      Phong Lưu thấy nàng mếu máo đáng thương, cũng rất chấn động, cũng biết là làm nàng khó xử, giơ tay lau nước mắt cho nàng.

      Thanh Hề bị động tác đó của Phong Lưu làm kinh ngạc, dường như chính bản thân Phong Lưu cũng bị kinh ngạc như thế, hỏi vòng vo, “ ấm ức vì thế, vậy ấm ức vì cái gì?”

      Dường như là Thanh Hề được hành động dịu dàng của Phong Lưu cổ vũ, cố lấy dũng khí : “Bởi vì Đình Trực ca ca muốn đưa Thanh Hề vào chùa, thiếp nghe Từ Ân Tự kia đáng sợ cực kỳ…” Thanh Hề lại khóc nấc. Sau kiện kia Phong Lưu bận rộn liên miên, mới từ phương Bắc trở về, lại bị Hoàng đế phái tới phía Nam, nay trở về, Thanh Hề mới có cơ hội hỏi câu.
      tart_trung, hoadaoanhmidnight thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :