1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      TRỌNG SINH CAO MÔN ĐÍCH NỮ

      [​IMG]TÁC GIẢ: TẦN GIẢN

      [​IMG]EDIT: Hinata

      [​IMG]Tình trạng sáng tác : Hoàn

      [​IMG]Thể loại : Cổ đại, trùng sinh

      [​IMG] Nguồn: Tàng thư viện

      GIỚI THIỆU:


      Những người đó, bức chết ngoại tổ mẫu nàng, mưu sát đệ đệ nàng, giẫm lên tình của nàng, ngay cả cơ hội sống duy nhất của nàng bọn họ cũng muốn tự tay bóp chết

      Bởi vì nàng cả tin kế mẫu cùng muội muội lòng muông dạ thú.

      Bởi vì nàng tin lầm nữ tử dối trá đó là tài đức.

      Bởi vì, thân phận cao quý của nàng bọn họ lại tâm tâm niệm niệm muốn xóa bỏ.

      Lúc táng thân trong nước sông cũng là lúc Âu Dương Noãn nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: “Nhật nguyệt ở , quỷ thần ở dưới, Âu Dương Noãn ta bị chết oan uổng, kiếp sau hóa thành lệ quỷ, cũng bỏ qua các ngươi!"

      Lại lần nữa mở mắt, Âu Dương Noãn trở về mười hai tuổi, đúng là năm mà cái trán của nàng bị thương , cũng là năm mà đệ đệ thân sinh bị rơi xuống nước, chính là 3 năm trước khi nàng xuất giá…

      Cả đời này, hãy xem nàng thay đổi như chong chóng làm mưa làm gió, bảo vệ từng người thân của nàng, diệt hết những kẻ bụng dạ khó lường, bước ra 1 mảnh kim quang huy hoàng của 1 đời người.
      Last edited by a moderator: 24/9/16
      Kimiko, lovenovel, hoadaoanh5 others thích bài này.

    2. ngocthach

      ngocthach Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      57
      Sao có giới thiệu gì hết zậy bạn
      betrang thích bài này.

    3. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      Chương 1: Kiếp trước là đời người hoang đường.





      Âu Dương Noãn bị dẫn đường lớn.


      Nàng còn nhớ lần đầu tiên con đường này, nó tràn ngập màu sắc, đó là lúc nàng xuất giá, trước mắt đều là màu hồng chói mắt, theo sau kiệu hoa là đống đồ cưới thể nào đếm được, hàng gánh đồ cưới, đều sơn son thiếp vàng, rực rỡ lóa mắt, bên ngoài đám đông chen chúc, người người lại tấp nập, ai hâm mộ mười dặm trang sức đỏ lộng lẫy này chứ…


      Ba năm sau, nàng lại con đường này, nhìn lại, khỏi cảm thấy ghê người. đường người qua lại đông đúc. Hơn nữa, mỗi người đều kích động, đều hưng phấn. Bọn họ mang theo rất nhiều cái sọt, bên trong có đồ ăn cùng trái cây thúi rữa, còn có nhiều oa bát biều bồn*, còn có rất nhiều người, cầm cái chổi cái ki (cái này để hốt đất), mộc bổng (cây gổ) mái ngói…


      *oa bát biều bồn: oa: nồi, bát: chén, biều: cái gáo, bồn: chậu.


      Ha ha, như thế nào nàng lại quên, giờ nàng phải Âu Dương đại tiểu thư cao cao tại thượng, mà là, như đám ngươi kia khinh bỉ kêu” nữ nhân thấp hèn” .


      Người của Tô gia đều đến cả, riêng gì cha chồng mẹ chồng, phu quân, nha đầu, gã sai vặt… Đều đến đây.


      cần, tiểu thư…” Hồng Ngọc hét lên, hướng tới chỗ đám người bắt Âu Dương Noãn : “ cần đụng vào tiểu thư của chúng ta!” Nàng yếu ớt cầu xin: “Lão gia, phu nhân, gia, cầu các ngươi, buông tha cho tiểu thư !”


      Âu Dương Noãn nghe được tiếng nàng , nàng bị thanh chửi rủa của đám người kia chiếm đoạt. Phương ma ma liều mạng vọt tới bên người Âu Dương Noãn, khóc hô to: “Tiểu thư! Đây là cái bẫy, bọn họ đều hãm hại ngươi a…”


      Âu Dương Noãn nhìn mái tóc hoa râm, bộ dáng điên cuồng của Phương ma ma, trong đầu lại nhớ tới lúc trước khi mình xuất giá, lúc nàng hát chi ca ——



      “Mười dặm trang sức lộng lẫy mười dặm dài, kiệu hoa lung linh mười dặm tung bay, kẹo mừng ngọt mười dặm, rượu ngon mười dặm thơm. Được nên đôi lứa với người con trong mộng, nguyện đến thiên hoang địa lão, tình trường ý trường tương tư trường, mới có trang sức màu đỏ mười dặm trường!”


      Tình trường ý trường tương tư trường (NN: cái này theo ta hiểu là hiểu nhau lâu, nhau lâu), mới có trang sức màu đỏ mười dặm trường… giờ toàn bộ đều thành chuyện cười.


      “Còn nhận tội?” Tô phu nhân lạnh lùng : “Đây là chính ngươi đứng đắn, làm mất mặt Âu Dương gia, bôi nhọ gia phong (gia đình nề nếp) Tô gia ta!”


      Lúc này, trong đám người có nam nhân hô lớn lên: “Nhìn xem! Đây là Âu Dương Noãn, là nữ nhân biết xấu hổ, thừa dịp trượng phu ra ngoài hồng hạnh xuất tường a…”


      ” Nữ nhân hư hỏng! …”


      ” Nữ nhân hạ lưu đê tiện! Đánh nàng! Đánh nàng! Đánh chết nàng…”


      Cùng với những câu mắng khó nghe đó, nào là rau quả thối rữa, gạch mái ngói… Tất cả đều hướng người Âu Dương Noãn mà ném. Âu Dương Noãn vẫn mang vẻ mặt lúc đầu, người trúng nhiều hòn đá, nàng còn biết đau đớn, trong lòng mơ hồ nghĩ, cái gọi là “Địa Ngục”, đại khái chính là loại cảnh tượng này!


      bao lâu, tóc nàng lộn xộn, mặt đầy nước bẩn, mồ hôi, cùng nước mắt. Hồng Ngọc liều mạng muốn xông lên phía trước, người Tô gia gắt gao ngăn cản nàng, Hồng Ngọc đối với đám người này ngừng gào thét: “Tiểu thư của chúng ta là oan uổng! Là người Tô gia hãm hại nàng!” Nàng thê lương hét lớn, phát khùng nổi điên giãy dụa, thoát ra được bên, lại bị chặn ngang ôm lấy, liền bị người ta đá văng, chết ngất tại chỗ.




      Hồng Ngọc… Âu Dương Noãn nhìn nàng, hốc mắt ẩm ướt.


      “A…” khối gạch ném trúng thái dương Âu Dương Noãn, nàng khỏi đau đớn kêu lên, máu tươi từ vết thương chảy ra.


      Bởi vì bị trói chặt mặt đất, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn rau quả thối rữa hướng về phía nàng mà ném đến!


      Phương ma ma vẫn liều chết che ở trước người nàng, Hồng Ngọc bị người ta bắt được la hét, xé rách tiếng người huyên náo, vừa đánh ngã người Tô gia vừa giãy giụa tránh thoát, thế như vẫn liều mình vọt lên chắn ở phía trước nàng.


      Hồng Ngọc hướng về đám người quỳ xuống, thảm thiết van xin: “Tiểu thư là vô tội! Nàng là bị người vu oan a!” Nàng đối với mọi người dập đầu xuống đất: “Giơ cao đánh khẽ (xin hãy nương tay) … Ta dập đầu trước các người! Van cầu các ngươi đừng tiếp tục đánh nữa…”


      Nàng hướng người bên trái dập đầu, quay lại người bên phải dập đầu, vừa dập đầu vừa : “Buông tha cho tiểu thư của chúng ta !”


      Đám người vì vậy mà dừng lại, vẫn ngừng ném mọi thứ lên người của Âu Dương Noãn, Âu Dương Noãn vẫn có phản ứng gì, giờ phút này lại chứng kiến Hồng Ngọc ngừng cấp người xung quanh mà dập đầu, máu chảy đầy trán! Lệ, trong phút chốc từ trong hốc mắt Âu Dương Noãn từ từ rơi xuống, nàng nghẹn ngào, khàn khàn khẽ kêu: “Hồng Ngọc! Đứng lên! cần quỳ lạy bọn họ! Đứng lên! Đứng lên a!”


      mảnh hỗn loạn, Âu Dương Noãn giương mắt lên, mọi việc dường như mơ hồ, nàng nghiêm túc nhìn tất cả người ở đây, nhất là người của Tô gia đứng ở đằng xa kia.


      Cha chồng – Tô lão gia uy nghiêm, mẹ chồng – Tô phu nhân từ ái, còn có phu quân tuấn mỹ Tô Ngọc Lâu đối với nàng ôn nhu săn sóc, cuối cùng ánh mắt của nàng dừng ở người nữ tử nhu nhược Âu Dương Khả đứng bên cạnh phu quân của nàng.


      Nhớ lại chuyện đó mà tràn ngập khuất nhục (nhục nhã).


      Lúc ấy, nàng là bị tiếng người huyên náo đánh thức, từ trong chăn ngồi dậy, nhập nhèm hai mắt mở ra. Trước giường, xung quanh là người, trong đó cha chồng và mẹ chồng lửa giận ngút trời, sắc mặt xanh mét của phu quân, hạ nhân xì xào bàn tán, còn có vẻ mặt đồng tình của muội muội Âu Dương Khả.


      giường cùng nàng đắp chung cái mền là nam nhân trần trụi.


      Âu Dương Noãn còn chưa kịp phản ứng, nam nhân trong mền liền chui ra, lập tức quỳ rạp dưới chân mọi người, lớn tiếng kêu lên: “Ông chủ tha mạng, tiểu nhân về sau dám … nữa!”


      câu, muốn khẳng định là nàng hồng hạnh xuất tường!


      Ánh mắt cha chồng, mẹ chồng giống như bắn lửa, muốn đem Âu Dương Noãn cố gắng che đậy hai vai mền đốt làm tro tàn.


      Thân mình Tô Ngọc Lâu lay động chút, như là vạn phần chán ghét nhắm hai mắt lại, thèm liếc nhìn Âu Dương Noãn cái!


      Âu Dương Noãn luôn luôn nghĩ ra, vì cái gì tỉnh lại liền thấy người nam nhân kia ngủ ở giường của mình.


      Nhưng lúc sau nàng lại hiểu ra, chén trà kia —— là chén trà do muội muội của mình tự tay đem tới!


      Tại sao? Âu Dương Khả, ta đối với ngươi tốt sao, thân mẫu ta mất sớm, mẹ ngươi là thân di của ta, ta đối với nàng kính trọng như thân mẫu sinh ra mình, đối với ngươi như chị em ruột mẹ sinh ra mà bảo vệ ngươi, ngươi bị người quyền quý bức hôn, là ta tiếc đắc tội với quyền thần giúp đỡ ngươi, bảo vệ ngươi!


      Vì cái gì ngươi lại đối đãi với ta như vậy!


      Âu Dương Noãn dùng hết toàn bộ khí lực kêu tên của phu quân: “Ngọc Lâu, Ngọc Lâu!”


      Ngọc Lâu, ngươi vì cái gì tin ta! Ngươi từng mặc kệ phát sinh chuyện gì ngươi đều tin ta, bảo vệ ta! Ta là bị oan!


      Bị giam lại ngày đêm, Âu Dương Noãn đem những lời này ra, hết hô lại kêu, yết hầu muốn rách toạt tơ máu, nhưng vẫn là ai tin tưởng nàng.


      Người khác như thế nào Âu Dương Noãn đều để ý, nàng chỉ hy vọng phu quân có thể nhìn nàng, có thể chính miệng mình cho biết: Ngọc lâu, ta là trong sạch, ngươi tin ta.


      Nhưng Tô Ngọc Lâu chịu gặp nàng, ngay cả Hồng Ngọc ở bên ngoài dập đầu liều mạng cầu khẩn ngày đêm, như cũ vẫn để ý đến, đến khi Âu Dương Noãn bị trói chặt lại, bị gán ghép với hai chữ “ dâm — phụ ” diễu hành phố mới xuất ,nhưng là cùng đám người lãnh mắt nhìn về phía nàng, dựa sát bên người là mỹ mạo như hoa – muội muội do kế mẫu sinh ra Âu Dương Khả.


      ra nàng sớm suy nghĩ cẩn thận. Nàng gả vào Tô gia ba năm lại chịu thay phu quân nạp thiếp, sớm thành cái đinh trong mắt mẹ chồng, nửa tháng trước mẹ chồng nàng hướng nàng đề ra cầu muốn muội muội gả vào Tô gia làm bình thê, nhưng lại bị chính nàng cự tuyệt.


      Mà Âu Dương Khả lại luôn thầm mến Ngọc Lâu, Hồng Ngọc thậm chí chứng kiến bọn họ hẹn hò mấy lần, có thể khi đó mình quá ngu xuẩn lại tin, còn trừng phạt người có lòng trung thành và tận tâm như Hồng Ngọc.


      Chỉ có vu oan cho Âu Dương Noãn làm dâm — phụ, mới có thể để cho Âu Dương Khả quang minh chính đại gả vào Tô gia.


      Như vậy, người hãm hại nàng rất có thể là Âu Dương Khả! Việc này, có phải hay còn có phu quân… Phu quân


      ! , nàng tin!


      Lúc này, nàng bị người giải đến bờ sông, trước mắt chính là nước sông sóng lớn cuồn cuộn.







      Tô ma ma cùng Hồng Ngọc vẫn canh giữ bên người Âu Dương Noãn, chút cũng chịu rời !


      Mặt Tô lão gia lập tức trở nên nghiêm túc, ông vung tay lên, năm sáu người dữ tợn về phía nàng. Tô ma ma cùng Hồng Ngọc bị bọn họ mạnh mẽ mang , gắt gao giữ ở bên, thể động đậy!


      Âu Dương Noãn ngửa mặt lên trời mà cười: “Ông trời, ngươi mở mắt ra !”


      Gió lớn bỗng nhiên nổi lên, hạt mưa rối rít rơi xuống. Âu Dương Noãn càng cười đến khàn giọng: “Xem , ông trời mở mắt, người cũng biết ta là bị oan uổng!”


      Đám người trận rối loạn, mặt Tô lão gia càng thêm đen, gầm lên: “Trầm xuống nước!”


      “Cha! Từ từ!”


      Trong đám người, Tô Ngọc Lâu chậm rãi tới, gương mặt tuấn mỹ có vài phần tùy tiện, thân hình cao to dường như đứng vững. Có người phủ lớp áo choàng lên cho , Âu Dương Noãn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lại, là Âu Dương Khả, điệu bộ nàng nhã nhặn trầm tĩnh đứng ở phía sau phu quân nàng.


      Lời có nhiều hơn chăng nữa cũng vô dụng, Âu Dương Noãn nhìn Tô Ngọc Lâu, giống như ánh mắt mỗi ngày nàng thường nhìn , giọng : “Ngọc Lâu, ta trong sạch, ngươi tin ta …”


      Tô Ngọc Lâu trầm mặc hồi lâu, ở trong tay áo lấy ra tờ giấy, ném trước mặt của Âu Dương Noãn, thanh đau thương, ánh mắt lại rất bình tĩnh: “Ngươi cho tới hôm nay vẫn còn nguỵ biện, cái này từ lâu nên đưa cho ngươi! Người nữ nhân như vậy nên chết , nhất định cũng nên cùng Tô gia đoạn tuyệt cách sạch !”


      Từ thư … ngờ là từ thư …


      Âu Dương Khã bên cạnh, nhặt lên từ thư ở dưới đất, dung nhan xinh đẹp vạn phần, đoan trang cao quý, vẻ mặt của nàng tựa hồ thập phần bi thương, nhìn Âu Dương Noãn, ôn nhu : “Tỷ tỷ, nên trách Ngọc Lâu, đều bởi vì ngươi làm sai chuyện, ngươi yên tâm , sau khi , ta thay ngươi hảo hảo chiếu cố…” Nàng im lặng , khuôn mặt nổi lên tầng đỏ ửng.


      Âu Dương Noãn nhìn người muội muội trước mặt, thào: “Khả Nhi, vì cái gì…”


      Âu Dương Khả lại càng gần, dường như hướng tỷ tỷ của mình cáo biệt, hạ thấp thanh với Âu Dương Noãn, người khác thể nghe được: “Ngươi có biết tại sao lúc trước ngươi cẩn thận dập đầu bể trán, sau đó lại có sẹo, là bởi vì mẹ ta phái người làm nên!”


      “Đệ đệ bảo bối của ngươi, là nam hài tử đáng , vốn có thể kế thừa tất cả gia sản của Âu Dương gia, đáng tiếc lại rơi vào trong hồ nước mà chết. thực tế mẹ ta cùng ta đều ở đấy, chúng ta nhìn thấy bị người ta đẩy xuống, sau đó liều mạng kêu cứu, nước chút chút tràn đầy, vượt qua miệng của , mũi, mắt… Rành rành là chết đuối, chỉ đổ thừa số mệnh tốt, mất nương từ , lại có tỷ tỷ ngu xuẩn như heo!”


      Vẻ mặt Âu Dương Noãn cứng lại, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Khả, đôi mắt tĩnh mịch bình thường dần dần nhuộm lên tàn khốc, cuối cùng điên cuồng dữ tợn, đệ đệ chết, nàng bị người đưa hưu thư, vẫn cho rằng mẫu thân cùng hảo muội muội là người tốt nhưng ngờ lại là người lòng lang dạ thú như vậy!


      Ha ha… Ha ha ha ha… Lâm thị, ngươi đáp ứng với thân nương ở giường bệnh hảo chiếu cố tốt tỷ đệ chúng ta, nhưng mà ngươi lại làm như thế này? Ngươi lại làm như thế này !!!!!!!!!


      Âu Dương Noãn chầm chậm nhắm hai mắt, lại chậm rãi mở ra, hướng Âu Dương Khả cười cái, bộ dáng tươi cười dịu dàng như nước: “Muội muội, tỷ tỷ chính xác là sai lầm rồi, ngươi lại đây, ta có câu sau cùng cần nhắc nhở ngươi.”


      Âu Dương Khả nhìn nàng, cũng tin nàng có thể ở trước mắt bao người lại làm ra cái gì, liền từng bước đến gần.


      Âu Dương Noãn thấp giọng : “Lúc trước sau khi mẹ ta chết, còn lưu lại cho ta lượng lớn tài sản giá trị xa xỉ, tại ta sắp chết, đem những thứ này cho ngươi, bất quá xin ngươi thiện tâm, lưu ít cho Phương ma ma cùng Hồng Ngọc…”


      Âu Dương Khả tròng mắt sáng lên, nghe năm đó trang sức của Âu Dương phu nhân nhiều đến mức làm cho người ta kinh ngạc, về sau những thứ tài sản này sau khi Âu Dương Noãn lấy chồng lại cánh mà bay, xem ra tay nàng…


      “Ngươi lại gần chút, ta cho ngươi biết —— “


      Nếu Âu Dương Khả tham lam, nàng có thể mắc mưu, nhưng nàng lại quá mức tự tin, đưa tai đến gần miệng của Âu Dương Noãn.


      Đám người còn biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai Âu Dương Khả, sau đó cả người nàng giống như phát điên té mặt đất, đau nhức lăn lộn ở dưới đất…


      mặt đất, lỗ tai nàng ràng là đầm đìa máu …


      Thấy màn như vậy, dân chúng dùng những lời độc ác nhất mắng Âu Dương Noãn, Âu Dương Noãn cúi đầu khuất phục, mặc dù hai mắt chua xót, cũng để nước mắt rơi xuống. Ánh mắt của nàng chọc giận bọn , có người rống giận hắt nước phân lên mặt nàng.


      Âu Dương Noãn dùng đầu lưỡi liếm nước phân môi, khàn giọng cười to. Ngưng cười, Âu Dương Noãn nhìn mép nước sông bên cạnh mọi người, gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Nhật nguyệt ở , quỷ thần tại hạ, Âu Dương Noãn bị chết oan, hóa thành lệ quỷ, cũng bỏ qua cho các ngươi!”


      “Trầm xuống sông! Mau!” Tô lão gia hét lên khàn cả giọng, Âu Dương Noãn ngửa mặt lên trời cười to, thế giới trong nháy mắt xoay tròn.


      Nước sông sâu thấy đáy, lạnh lẻo đến thấu xương.
      Hale205, lovenovel, hoadaoanh5 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @betrang , cho mình hỏi bộ này bạn edit hay bạn sưu tầm thế? nếu sưu tầm ko được đăng ở đây mà phải chuyển qua khu sưu tầm, nếu edit bạn liên hệ smod @Ishtar giúp mình
      Ishtar thích bài này.

    5. betrang

      betrang Active Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      147
      002. Trọng sinh mười hai tuổi







      Ánh sáng mặt trời xuyên thấu vào phòng qua lớp giấy dày song cửa sổ, khiến cho trong phòng ấm áp hơn…


      “Tiểu thư của ta ơi, người tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”


      Âu Dương Noãn mở to mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đến thể nào quen thuộc hơn được nữa, chính là gương mặt nàng nhìn ngắm trong thời khắc cuối cùng…, Âu Dương Noãn theo bản năng nhìn chằm chằm vào mặt Phương ma ma, thào : “Ma ma… Là ta sai, là ta sai rồi…” Phương ma ma hoảng sợ, trong mắt lên tia lo lắng, giọng điệu thân thiện, nhưng là đồng ý : “Đại tiểu thư, ngươi cái gì đó, đều là Nhị tiểu thư gây ra họa, nếu phải vì giúp nàng ngăn lại, cái trán của người như thế nào bị thương!”


      Nhị tiểu thư? Cái trán bị thương?


      đúng, có cái gì đó đúng!


      Chuyện gì xảy ra, Phương ma ma ở Tô phủ ngày đêm thay nàng làm lụng vất vả, sớm còn bộ dáng trẻ tuổi này, nhưng bây giờ, nàng….nàng như thế nào lại có bộ dạng này. Tim Âu Dương Noãn đập kinh hoàng, nàng hung hăng cấu, véo ở cổ tay của mình, rất đau, đây phải mơ!


      Chẳng lẽ ông trời nghe được lời khẩn cầu của nàng? Nàng dám tin, được lời, nhìn người trước mắt đến biết chán, sợ đây là giấc mộng đẹp.


      Phương ma ma lấy khăn tơ mềm mại ra, cẩn thận chà lau mồ hôi lạnh ở trán Âu Dương Noãn, tránh miệng vết thương, thở dài: “Đại tiểu thư, tâm địa của ngươi là quá lương thiện, chỉ sợ người đem những kẻ vô lương tâm này trở thành mẹ ruột thân muội… Ai…”


      Kiếp trước, những lời này Phương ma ma biết khuyên bảo mình bao nhiêu lần, khi đó mình trả lời nàng như thế nào? Chính mình là đứa ngu ngốc thay đôi mẫu nữ kia giải thích: ‘ma ma, nàng là mẫu thân của muội muội ta, là di nương của ta a, nàng ở trước giường của thân mẫu ta phát ra lời thề, hảo hảo mà che chở tỷ đệ chúng ta, làm sao nàng có thể làm tổn thương ta? Ngươi quá đa tâm rồi’.


      Phương ma ma biết bao nhiêu lần, Âu Dương Noãn còn bực dọc đem nàng đuổi qua bên, hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt của đối phương lên vẻ thương tâm thất vọng.


      Nàng là ngu ngốc, quả thực nàng là người ngu ngốc nhất đời này. Phương ma ma mới là người chân chính quan tâm nàng, nàng lại đem người hiền lành tận tâm như ma ma vứt bỏ qua bên, mẫu thân của nàng là nữ nhi của trấn quốc Hầu phủ Trữ lão thái quân, nàng là cháu ngoại ruột thịt của Hầu phủ, phụ thân Âu Dương Trì là Lại Bộ Thị Lang, Tô gia bất quá cũng chỉ là thương hộ, nhưng lại là giàu có nhất thiên hạ, kinh đô nhà giàu có ai mà tôn trọng bọn họ, mình lại thích Tô Ngọc Lâu, dung mạo như trích tiên ( tiên giáng trần ), tuấn tiêu sái, nàng rất ngưỡng mộ , say đắm, mẹ kế lại có tâm làm mối, thậm chí để ý ngoại tổ mẫu phản đối, chút do dự gả nàng cho Tô Ngọc Lâu.


      Lúc trước, chính mình còn lòng nghĩ đến mẹ kế, mặc dù nàng là thứ thiếp của Hầu phủ, từ được lão thái quân nuôi lớn, quan hệ với nương từ trước đến nay rất tốt, thân thể nương nhiều bệnh, tự biết chống đỡ nổi, sợ phụ thân tái giá với mẹ kế cay nghiệt, đặc biệt hướng lão thái quân thỉnh cầu việc này, sau đó sinh ra cho nàng muội muội đoan trang hiền thục ôn nhu thiện lương.


      Làm sao nàng có thể biết nàng ta lại là người như vậy chứ, ràng là người lấy oán trả ơn! Chiếu theo xuất thân của mình, Âu Dương Khả xa xa bằng. Lâm thị mang thai, hạ sinh Âu Dương Khả, khi thấy có nhân duyên tốt đẹp chờ nàng, Khả nhi cố tình lưu lại vết sẹo trán nàng. Nội tâm của nàng luôn thường có loại tự ti, nàng được tham dự các cuộc tụ họp ở kinh đô, ngược lại muội muội Âu Dương Khả lại thay thế nàng, nơi nơi theo Lâm thị lui tới xã giao, thế cho nên người nào cũng biết Âu Dương gia Nhị tiểu thư, còn Đại tiểu thư lại hoàn toàn bị người quên lãng.


      Đáng sợ hơn chính là, nàng ngẫu nhiên gặp gỡ Tô Ngọc Lâu lần liền nhất kiến chung tình…. tại nhớ tới…. ngẫu nhiên gặp? Ha ha, đời này làm gì có chuyện ngẫu nhiên gặp, dung mạo của mình có tì vết, Tô Ngọc Lâu như thế nào lại nhất kiến chung tình với chính mình, phía sau lại thầm vụng trộm. Cũng phải như nàng nghĩ đây là nhân duyên do ông trời sắp đặt, mà là nhân duyên do mẹ kế cao quý đoan trang ôn nhu hiền lành sắp đặt.


      Vậy mà mình lại tin tưởng nàng, khiến cho ngoại tổ mẫu thương tâm thất vọng, ràng bị bệnh nặng cũng chịu dùng thuốc, cuối cùng trước khi chết cũng chịu nhìn mặt nàng lần. Nàng biết mình sai, để ngoại tổ mẫu hoàn toàn thất vọng, nàng cũng cùng Hầu phủ đoạn tuyệt quan hệ, đến nỗi lúc nàng bị dìm xuống sông cũng có bất kỳ người nào đến ngăn cản.


      Nàng mở to hai mắt, nhìn Phương ma ma ở trước mặt, tất cả đều quay trở lại. Nàng bây giờ là cháu ngoại ruột thịt của trấn quốc Hầu phủ ở kinh đô, Âu Dương gia Đại tiểu thư, phải là Âu Dương Noãn, người của Tô phủ.


      “Nhật nguyệt ở , quỷ thần tại hạ, Âu Dương Noãn bị chết oan, hóa thành lệ quỷ, cũng bỏ qua cho các ngươi!” Là ông trời thương hại nàng, cho nàng thêm cơ hội sống lại lần nữa, kiếp trước ở bên mép sông nàng hạ lời thề, ngày nàng thực hết tất cả!


      “Đại tiểu thư, miệng vết thương của người còn đau ?” Phương ma ma thấy bàn tay của Âu Dương Noãn nắm chặt lại, gân xanh tay còn nổi hết lên. Phương ma ma cầm bàn tay nắm chặt của Âu Dương Noãn gỡ ra, xoa nhàng cho hết dấu móng tay in lên lòng bàn tay, lo lắng : “Tiểu thư có muốn gọi đại phu vào đây xem xét vết thương của người hay ?”


      Đây chỉ là vết thương , sao có thể so với nỗi đau của kiếp trước mà mình chịu? Âu Dương Noãn nắm chặt tay của Phương ma ma, bên môi còn thoáng lên tia mỉm cười. Phương ma ma thấy khuôn mặt nhắn của Âu Dương Noãn mỉm cười ngẩn người, giống như ngày thường ôn nhu nhã nhặn, trái lại giống như đóa hoa hồng có gai mang theo chút cứng cỏi, Phương ma ma mở to mắt nhìn, là nàng nhìn lầm rồi sao?


      Âu Dương Noãn xích lại gần Phương ma ma, nằm trong lòng của Phương ma ma: “Ma ma, cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi, vẫn đối với ta bất ly bất khí ( rời bỏ ).


      Âu Dương Noãn thầm thề, người mà ta quý, ta vĩnh viễn che chở, để cho bọn họ hưởng hết đời tôn vinh. Còn người hại ta, tính kế với ta, ta chắc chắn để cho bọn họ hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần!


      Phương ma ma đầu tiên là kinh ngạc, sau lại chậm rãi thả lỏng, khẽ vuốt tóc Âu Dương Noãn, bờ môi nở ra nụ cười. Từ khi phu nhân kế vào cửa, Đại tiểu thư lâu chưa cùng mình gần nhau như vậy…


      “Ma ma, Hồng Ngọc đâu?” Nếu tất cả đều được lặp lại, Hồng Ngọc năm nay cũng chỉ có mười hai tuổi.


      “Nha đầu kia sắc thuốc.”


      “Ân.” Được Phương ma ma ôm rất ấm áp, tại sao trước kia nàng chưa từng phát , Âu Dương Noãn chậm rãi nhắm mắt.


      “Đại tiểu thư, uống thuốc thôi.”


      “Tiểu Đào, Đại tiểu thư ngủ, cần quấy rầy nàng.”


      “Hồng Ngọc tỷ tại sao lại như vậy? Ta khi nào dám làm ồn Đại tiểu thư? Ngươi đối với Đại tiểu thư rất trung thành, ta lại là người xấu sao? Ta lòng vì Đại tiểu thư, nếu uống thuốc trễ, miệng vết thương lành, ngươi gánh được trách nhiệm này sao?”


      “Tiểu Đào… Ngươi…”


      thanh của Hồng Ngọc, Âu Dương Noãn mở mắt ra lập tức ngồi dậy, trước mặt nàng chính là khuôn mặt tươi cười nhàng của tiểu Đào cùng vẻ mặt xấu hổ Hồng Ngọc.


      “Tiểu Đào, cãi nhau như vậy còn ra cái thể thống gì nữa ?” Phương ma ma giọng mắng, thấy Âu Dương Noãn bị đánh thức, lại càng mất hứng.


      “Ma ma như vậy cũng được, ta cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư.” Tiểu Đào cười cười, cũng để ý tới nữa.


      Tiểu Đào là nha đầu mà kế mẫu đưa tới, ngũ quan thập phần xinh đẹp, tuổi còn mà lại ăn khéo léo, chuyện làm cho Âu Dương Noãn thấy thích, làm việc chưa tới nửa năm từ nha đầu nhị đẳng thăng làm đại nha đầu. Còn Hồng Ngọc ôn nhu trầm mặc, tính tình trung hậu, Âu Dương Noãn lúc đó rất ưa thích nha đầu này, chăm sóc nàng , lại đáng tin cậy.


      Cái đêm nàng bị áp bức và lăng nhục… Trực đêm cho nàng chính là nha đầu kia… Xảy ra cố lâu, nàng đột nhiên trở thành đại nha đầu của Âu Dương gia, như vậy, nàng ta tất nhiên cũng trốn thoát liên quan! Tiểu Đào giống như ngày thường, đưa ra vẻ mặt cười sáng lạn, trong tay bưng chén thuốc nóng hổi: “Tiểu thư, uống thuốc !”


      Nhìn thấy chén kia nồng đậm dược chất, Âu Dương Noãn ánh mắt lạnh lùng: “Quỳ xuống!”


      “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy…” Đến đây lâu, mình rất được Âu Dương Noãn thích, bất kể là trước mặt châm chọc Phương ma ma, hay là sau lưng khi dễ nha đầu cũng chưa từng bị mắng qua, tiểu Đào nhất thời ngẩn người, vẫn chưa hoàn hồn.


      Âu Dương Noãn cười lạnh tiếng, liền thuận tay cầm chén trà bàn hướng tiểu Đào ném tới. Tiểu Đào hoảng sợ, theo bản năng đầu lệch qua bên né, mặc dù trúng tiểu Đào nhưng lại bay về phía bàn , làm cho bình hoa bàn vỡ nát. Tiếng động lớn như vậy, làm cho tất cả mọi người sợ ngây người.
      Hale205, hoadaoanh, Nguyên Nguyễn5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :