1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm vụn hương phai - Tô Mịch (77c + 5n) (hoan)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Trầm vụn hương phai
      [​IMG]

      Tác giả: Tô Mịch [苏寞]

      Thể loại: Ngôn tình, huyền huyễn

      Độ dài: 77 chương + 5 ngoại truyện

      Nguồn: http://matchakitkat.wordpress.com/ [1-69]
      http://dieungocsusu.wordpress.com/ [70-76]
      http://phongtinhcung.com/ [77-hết]
      Giới thiệu

      Khoảnh sân trống trải tịch mịch, lò trầm hương chỉ còn tro vụn.
      Ngư tinh Dư Mặc mãn hạn tu hành tái xuất giang hồ, cùng liên hoa tinh Nhan Đàm thông đồng cấu kết, chuyên thu thập tinh phách của những phàm nhân ở ác bồi bổ tu vi, lấy cái tên mỹ miều là “mỗi ngày làm việc tốt”. Thế nhưng đêm có ngày gặp ma, hai người bọn họ và thiên sư Đường Châu oan gia ngõ hẹp chạm mặt, cuối cùng đành phải chia làm hai ngả bỏ trốn.
      Đường Châu rời nhà lên đường vì muốn tìm câu trả lời cho những bí xoay quanh bản thân, nghe được lời đồn thượng cổ thần khí thế, cùng với đạo thuật học được bắt đầu chặng đường truy tìm xa xôi vạn dặm, giữa đường trở ngại trùng trùng, tứ phía đều là nguy cơ rình rập. Trong giấc mơ của thường xuyên xuất bóng lưng người, rồi người đó bước ngày xa dần, cuối cùng hóa thành mảng mây mù lượn lờ.
      Truyền thuyết kể rằng tàng bên trong thượng cổ thần khí là bí mật, bí mật mà khi lời giải đáp vừa được vén màn, cùng lúc cũng mở ra đoạn tiền trần dĩ vãng.

      Nơi giữa vô ngần trời đất, bên người sớm tối có nhau, khoan thai ngắm nhìn thiên hạ.
      ***
      Đây là câu chuyện sống động rực rỡ về liên hoa tinh nịnh hót líu lo ngàn năm tuổi tên gọi Nhan Đàm.
      Các nam nhân vật theo trình tự xuất đầu lộ diện:
      Sơn chủ đại nhân Dư Mặc trong nóng bỏng ngoài lạnh lùng, dịu dàng âu yếm, thế nhưng lại hại Nhan Đàm bị người trong tộc liệt vào hàng đầu sỏ trong những tấm gương phản diện, “Nữ tử chớ có học theo nàng ta, kẻo thể gả được.”
      Đồng chí thiên sư Đường Châu trẻ tuổi tuấn, có thành tích miệng lưỡi độc địa, sau khi bắt Nhan Đàm nhốt vào pháp khí tiến hành chuỗi các màn tra tấn và đả kích phương diện tinh thần vô cùng tàn bạo vô nhân đạo.
      Thần Tiêu Cung Chủ bác lãm uyên thâm, phong độ ngời ngời, điểm được ưu tú duy nhất chính là thú vui dị hợm thích mang bộ mặt của kẻ khác sống qua ngày. Chiếu theo đòi hỏi của cốt truyện, trình độ giả trang thành nam nhân thô tục của ngày thăng cấp.
      Thế nhưng mà, dị hợm dị hợm, độc mồm độc mồm, trong nóng ngoài lạnh cứ trong nóng ngoài lạnh, đằng này bọn họ còn muốn cùng nhau so tài “nham hiểm”. Đồng chí Nhan Đàm để tránh khỏi tai kiếp bị kẹt ở giữa đóng vai bia thịt, tích cực phát huy các thế mạnh ngậm đắng nuốt cay, thấu hiểu lòng người [để cứ ngược lại mà làm ==’], lanh mồm dẻo miệng, xu nịnh xỏ lá của mình. Cho nên mới , mắc nghẹn mà chết nàng vô oán thán, vỡ bụng mà chết nàng trách ai, nhưng rơi vào tình cảnh này đúng là bị sao chổi rượt. Riêng Hồng Loan Tinh[1]đóng bụi bảy lớp của nàng cuối cùng dưới muôn trùng đả kích mà chịu nhích mông khỏi chỗ ngồi suốt ngàn năm của nó tẹo, trình độ vượt khó thua gì vạn tuế đơm hoa.​
      Last edited: 8/12/14

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Mở đầu


      Khoảnh sân trống trải tịch mịch, lò trầm hương chỉ còn tro vụn.

      đứng trước khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, nhè ngẩng đầu để gió khẽ sượt qua má. Gương mặt của bị hủy hết nửa, từ dưới cằm lên tận gò má trái đều là vết bỏng kết vảy mài. Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân thanh thoát tiến đến gần, vươn tay ra bậu cửa mò mẫm, có chút khó khăn quay người lại: “Ngươi đến rồi ư.”

      Hai mắt còn nhìn thấy nữa.

      cơn gió khẽ lướt qua, chuông gió treo khung sổ lại phát ra tiếng kêu đinh thánh thót.

      “Ta vốn cứ tưởng mắt nhìn thấy rất đau khổ, nay mới biết ra phải như thế.” chậm rãi mỉm cười, nét cười toát lên vẻ tôn nghiêm cao quý mà lại có phần kiên định, “Ta vẫn có thể dùng tay chạm vào, dùng tai lắng nghe, dùng trái tim nhìn thấu. Hoa sen ngoài đình viện nở rồi phải , ta ngửi được hương sen nhàn nhạt trong gió, nghe thấy tiếng những chiếc lá bị gió thổi sột soạt va vào nhau, có giọt nước trượt từ lá sen xuống, và còn có ngươi.”

      chầm chậm giơ tay ra, ngữ khí ôn hòa: “Để ta sờ thử gương mặt ngươi chút, ta muốn biết dáng vẻ của ngươi trông như thế nào.” Những ngón tay thon dài tỉ mỉ sờ soạng hết nửa ngày, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt: “Nếu có ngày ta lại có thể nhìn thấy, ta nhất định tức khắc có thể nhận ra ngươi, sau đó…”

      Sau đó, ta phải tìm người, người vô cùng quan trọng.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Phần 1 ♥ Đoạn mở đầu phải khởi đầu


      Chương 1: Bát canh cá và cỗ quan tài [p.1]



      Bầu trời vừa giũ sạch tuyết. Tịch dương bên đường chân trời đỏ rực như quả cầu lửa, lớp tuyết mỏng bên rìa sông cũng được mạ màu đỏ nhàn nhạt, trông thực đẹp mắt.

      Hồ Mãn lảo đảo bước nền đất phủ đầy tuyết, những nơi qua máu tươi nối thành vệt dài. đại đạo tặc tiếng ác đồn xa, nhưng lại bị trúng kế giữa lúc thăm dò con mồi, rơi vào kết cục thảm bại như bây giờ. trút hơi thở dài, xé toạc mảng gấu áo, ngồi xổm xuống băng lòng bàn chân 3lại. Bị truy lùng ba ngày ba đêm, đôi giày lụa sớm bị những bụi gai và đất đá núi nghiền rách, hai chân vừa lạnh cóng vừa đau ỉ, e là bị bỏng tuyết.

      vừa đói vừa khát, chậm chạp về phía bờ sông. Vào mùa này muốn bắt được con cá tươi e phải việc dễ dàng gì. Thế nhưng với công phu tồi của tên đại tặc đây mà , hẳn cũng phải quá khó khăn. sờ sờ túi áo, người chỉ có chiếc khăn tay và vài mẩu bạc vụn, hề có que đánh lửa.

      có que đánh lửa, nghĩa là dù có bắt được cá nữa, cũng chỉ có thể ăn sống nuốt tươi. Nếu là ngày thường, tuyệt đối chịu phải khổ sở như vậy, nhưng giờ lại là lúc đói rét thê thảm như con chó hoang nhà, những tia sáng cầu sinh trỗi dậy trong mắt, thể quản nhiều như vậy nữa rồi.

      Hồ Mãn khập khiễng bước tới bên bờ, định cởi bỏ ngoại bào lội vào lòng sông thình lình nghe thấy có tiếng nước động khe khẽ. Từ trong bãi sậy cách đó khoảng hai mấy bước chân lộ ra nửa thân thuyền, nữ tử người khoác y sam màu xanh lục nhạt nửa quỳ nửa ngồi đuôi thuyền, nhúng chiếc khăn tay vào nước sông vò rửa, xong lại vớt lên, vắt khô. Hai ống tay áo phất , để lộ bên trong đôi cổ tay trắng muốt chút tì vết.

      Hồ Mãn hai mắt long lên, cảnh giác nhìn quanh. Những kẻ vây bắt bị cắt đuôi bỏ lại phía sau, nơi hoang sơn dã địa bên bờ sông Lan Khê này, làm gì còn vết tích nào của người sinh sống. khom lưng, từ từ tiến gần tới con thuyền . Nữ tử quỳ đuôi thuyền kia lại hề mảy may cảm giác được có người đến gần, nàng lấy tấm ngoại bào từ trong chiếc chậu gỗ sau lưng mình cho vào nước, bắt đầu giặt giũ.

      Chiếc ngoại bào này ràng là của nam nhân. Hồ Mãn dừng bước, nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền , tựa hồ như muốn tách cả mấy tấm ván gỗ kia ra xem bên trong còn có những ai. Sống qua những tháng ngày lưỡi đao liếm máu càng lâu, con người ta càng trở nên thận trọng, chỉ e để xảy ra dù là chút sơ sẩy. nhớ lại tin đồn được giang hồ lưu truyền, dường như có vị công tử trẻ tuổi nọ thường được thấy xuất ở những nơi hoang vu hẻo lánh, thị nữ bên cạnh mỹ mạo như hoa, người đeo toàn vòng vàng ngọc thạch, khi uống rượu đều dùng chung đúc bằng bạc, chén đẽo từ ngọc, cứ như sợ người khác nhìn ra bọn họ xuất thân con nhà phú hào bằng. Liền ngay sau đó, tên đại tặc nổi danh nhất giang hồ liền bắt chước làm theo bọn họ. Tên này vốn nổi tiếng giết người như rạ, xảo quyệt tàn khốc, biết bao nhiêu hào khách giang hồ chết dưới tay . Cuối cùng thi thể của được tìm thấy ở khe núi, hai mắt trợn ngược, gương mặt vặn xoắn méo mó, ngoài vết sẹo ở giữa hai chân mày ra còn thấy thân thể có vết thương nào khác nữa.

      Nghĩ tới đây, lập tức thấy lạnh toát cả người, cũng dám lại gần chiếc thuyền kia thêm chút nào nữa.

      Đột nhiên trong khoang thuyền vọng ra vài tiếng ho, tiếp theo là giọng yếu ớt của nam tử: “Nhan Đàm, khụ khụ, Nhan Đàm ngươi vào đây…”

      Nữ tử thân vận y sam màu xanh lục kia nghe lời liền đứng dậy, vén rèm bước vào khoang thuyền. Vào ngay khoảnh khắc ngắn ngủi khi bức rèm được nhấc lên, Hồ Mãn ngửi được mùi thơm khiến người ta phải nuốt nước miếng đánh ực. Mùi thơm này, đối với người ôm bụng sôi ùng ục, thực phải là có sức dẫn dụ biết nhường nào.

      chợt lên cơn bốc đồng, chấn chỉnh lá gan cho vững vàng rồi bước qua đó. Vừa lúc nữ tử tên gọi Nhan Đàm kia từ trong khoang thuyền bước ra, nhìn thấy kẻ lạ mặt cả người nhớp nhúa, vẻ mặt hung ác tới gần, sợ hãi lui người về sau bước, giọng run run: “Ngươi là ai? Đến đây làm gì?”

      Hồ Mãn lập tức cười toe toét: “ nương chớ có hoảng sợ, ta là thương lữ, chỉ là đường gặp phải bọn cẩu cường đạo trời đánh thánh đâm, hàng hóa mang theo đều bị cướp sạch, những người đồng hành cũng đều bị bọn chúng hãm hại, chỉ còn lại mình ta vượt qua mấy quả núi mới chạy thoát được tới đây.” Câu này cũng phải là hoàn toàn bốc phét, những thứ đáng giá người đúng là bị mất hết, liều mạng chạy vượt ba dãy núi mới cắt đuôi được bọn người truy lùng kia.

      Đôi mắt Nhan Đàm trong suốt, để lộ vài phần đồng tình với kẻ lạ mặt này, nàng mỉm cười bảo: “Ta còn cứ tưởng ngài là người xấu nữa chứ.” Nàng thứ tiếng Ngô[1] vừa mềm vừa mảnh, sắc trong trẻo ngân nga, nhan sắc thanh thoát diễm lệ, khi nở nụ cười lại càng thêm phần kiều diễm.

      [1] tiếng Ngô: tiếng địa phương được dùng ở những vùng Chiết Giang, Giang Tô, Thượng Hải, An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến. Là ngôn ngữ chính thức được nhiều người sử dụng nhất thế giới.

      Hồ Mãn thầm nhột trong lòng, tiến thêm bước về trước, chắp hai tay, mình mẩy cúi rạp tới đất: “Ta chạy nạn tới bên bờ sông bụng đói đến mức nổi nữa. nương dung mạo xinh đẹp như vậy, nhất định tâm địa cũng rất lương thiện, chẳng hay có thể bố thí cho ta ít cơm ăn ?”

      Nhan Đàm lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ áy náy: “Việc này đến lượt ta làm chủ, phải hỏi qua ý kiến của công tử nhà ta cái .” Nàng xoay người lại cẩn thận giở góc rèm, dường như là sợ gió lạnh bên ngoài lùa vào khoang thuyền: “Công tử, bên ngoài có thương nhân lão gia, ngài đường gặp phải cường đạo, mấy ngày rồi có thức ăn vào bụng, có thể cho ngài vào trong ngồi nghỉ lát được ?”

      Chỉ nghe thấy có tiếng truyền ra từ trong khoang thuyền, chính là giọng nam tử yếu ớt khi nãy: “Bên ngoài gió lạnh, mời ngài vào .”

      Nhan Đàm quay đầu lại mỉm cười: “Mời vào.” rồi nàng nhấc rèm cho bước vào. Hồ Mãn rất tinh mắt, chỉ liếc qua thấy ràng đôi bàn tay trắng muốt kiều, đầu ngón tay mềm mại, tuyệt phải bàn tay từng luyện võ, thậm chí cả việc nặng cũng chưa từng làm qua. Trong khoang thuyền, nam tử trẻ trung tuấn tú mình quấn chăn tựa mình vào nhuyễn điếm[2], gương mặt tái nhợt, gò má còn hơi ửng đỏ trông như có bệnh, hai tay như gắng gom chút hơi tàn chắp lại vào nhau: “Xin mời an tọa. Tại hạ thân mang trọng bệnh, thể đứng dậy hành lễ được, có điểm nào thất lễ, xin nhân huynh đừng trách tội.”

      [2] nhuyễn điếm: chiếc đệm mềm để ngồi/ nằm tựa lên.

      Hồ Mãn khấp khởi mừng thầm trong lòng, ngoài mặt lại tỏ vẻ như có gì: “Công tử khách khí rồi.” sức cùng lực kiệt, chỉ e phải tu dưỡng hai ba ngày mới hồi phục lại được, nay thuyền ngoài thiếu nữ yếu đuối lại còn tên công tử bột thân mang trọng bệnh, đợi ăn uống no say xong, chỉ vài ba chiêu là có thể dễ dàng khống chế bọn họ.

      Nhan Đàm mang tới chiếc nhuyễn điếm, mời khách ngồi xuống rồi mới đến trông chừng chiếc nồi đất bốc hơi nghi ngút trong góc thuyền. Hồ Mãn ngồi nhuyễn điếm, ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ chiếc nồi đất, bụng càng thêm đói cồn cào, chỉ có thể cắn răng cố nhịn: “Hai vị sao lại dừng chân ở nơi hoang sơn dã địa thế này? Khu vực này được an toàn, quanh đây sơn trại của bọn cướp cũng phải ít, đây là quá mạo hiểm rồi, haizzz …”

      Vị công tử trẻ tuổi nọ ngồi thẳng người dậy, ngữ khí nho nhã: “Tại hạ thấy cảnh tuyết nơi này rất đẹp, liền thuê chiếc thuyền định trú lại sông vài ngày. Cướp bóc chưa từng gặp qua, nhưng cũng thể phí hoài nhân huynh có lòng tốt nhắc nhở, hai người tại hạ qua hết đêm nay rời khỏi.”

      Hồ Mãn liếc thấy chiếc trâm bạch ngọc của đối phương, thân trâm trong suốt chút gợn tạp, quang trạch ôn nhuận. Vàng bạc châu báu qua tay ít, vừa nhìn biết cây trâm ngọc này giá trị . tên công tử bột xuất thân hào môn như vậy chạy tới nơi hoang vu vắng vẻ thưởng tuyết, chắc cũng là tên thư sinh cổ lỗ sĩ, ra ngoài du ngoạn viết mấy bài thơ nho , ngâm vài câu thi ca sến súa. trong bụng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ bội phục: “Cảnh tuyết thế này, có lẽ cũng chỉ những người nho nhã như công tử mới biết thưởng thức mà thôi. Chẳng hay công tử đại danh là gì, lần này thoát được hiểm nguy, trở về ta nhất định lập bài vị trường sinh để tỏ lòng biết ơn đối với hai vị.”

      vừa dứt lời nghe Nhan Đàm phì cười tiếng, nhưng vừa thấy công tử nhà mình đưa mắt nhìn sang, nàng liền vội vàng thè lưỡi, giơ ngón trỏ lên trước môi, ba phần hoạt bát bảy phần lanh lợi. Vị công tử trẻ tuổi kia quay đầu lại nhìn Hồ Mãn, điềm đạm lên tiếng: “Tại hạ Dư Mặc, chút chuyện này, nhân huynh cần ghi lòng.”

      Hồ Mãn lẩm bẩm cái tên Dư Mặc vài bận, khẳng định giang hồ có nhân vật nào mang cái tên này.

      Ngoài kia, tịch dương bị khuếch thành mảng màu loãng, sắc hoàng hôn mỗi lúc đặc quánh lại, gió rét vù vù. Bên trong khoang thuyền, lò than lại bập bùng lửa đớp, bầu khí ấm áp như giữa độ xuân , thanh bình phẳng lặng, hoàn toàn cảm nhận được lạnh lẽo bên ngoài.

      Nhan Đàm nhấc lấy hai tấm vải thô, xếp lại thành hai miếng vừa tay cầm, bưng cái lò đất bốc khói nghi ngút sang đặt chiếc bàn thấp. Mùi thơm nức mũi, chiếc nồi còn sôi sùng sục, nổi bọt trắng xóa.

      Đó là nồi canh cá ninh có phần già lửa, nước canh đùng đục trắng, thịt cá cũng trắng muốt bóng bẩy, trông như những miếng mỡ đông.

      Hồ Mãn nhịn được nuốt ngụm nước bọt. Nhan Đàm bê bát đũa tới, trước múc bát canh, bên trong có miếng thịt cá, đặt ở trước mặt : “Mời dùng.” Sau đó lại dùng chiếc muôi múc nửa bát canh, nửa quỳ nửa ngồi ở bên cạnh Dư Mặc, chầm chậm thổi lớp hơi nóng bên .

      Hồ Mãn mới hai ba hớp chén sạch bát canh, cả xương cá cũng thèm quản, bộ dạng như rồng cuốn nhai sạch thịt cá. Thức ăn vào tới bụng, cuối cùng phải ôm cái bao tử trống rỗng nữa, mãn nguyện thở phù ra hơi.

      Dư Mặc ngược lại miếng cũng nuốt trôi. Nhan Đàm múc muỗng canh cá, nhẫn nại thổi cho nguội rồi đưa đến trước miệng chàng. Canh còn chưa kịp nuốt xuống, tràng ho sặc sụa thốc tháo tim gan kéo tới, làm văng hết nước canh ra ngoài. Nhan Đàm lộ vẻ hốt hoảng, giơ tay vuốt lưng công tử nhà mình, ngữ khí dịu dàng: “Công tử, nếu người vẫn chưa muốn ăn nên miễn cưỡng. Đợi lát khi nào người muốn ăn hãy gọi ta, ta hâm nóng lại.”

      Dư Mặc gật gật đầu, thốt lời tựa vào nhuyễn điếm.

      Lại múc tiếp canh cho Hồ Mãn, nàng thấp giọng bảo: “Công tử nhà ta sức khỏe được tốt lắm.”

      Hồ Mãn đón lấy bát canh: “Thân thể từ từ điều dưỡng khỏe lại, riêng cái phúc khí này, người khác có cầu cũng được.” Tròng mắt đảo vòng, trong lòng hạ chủ ý. Tên công tử bột này chắc chắn giữ lại được rồi, riêng nàng thiếu nữ này, lanh lợi khả ái, ân cần dịu dàng, lại còn khéo tay như vậy, bắt nàng về làm tiểu thiếp xem ra cũng tồi.

      Sau bữa cơm tối, Hồ Mãn đột nhiên bảo: “Ta ở chỗ hai vị đây ăn uống no say, lại có gì báo đáp, chi bằng ở đây kể câu chuyện, hai vị nghe thử xem thế nào.”

      Nhan Đàm mỉm cười: “Được đó, ta thích nhất là nghe kể chuyện.” Dư Mặc quấn chăn tựa người nhuyễn điếm, nửa lời lọt kẽ răng.

      Câu chuyện Hồ Mãn sắp kể là tin đồn được lưu truyền rất nhiều trong giang hồ dạo gần đây, cũng là chiêu cuối cùng dùng để thăm dò đối phương, vì câu chuyện này, chỉ cần là người trong giang hồ tuyệt thể chưa từng nghe qua.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 1: Bát canh cá và cỗ quan tài [p.2]



      “Câu chuyện này xảy ra ở trấn Thanh Thạch. tiểu tử nhà nghèo, trong nhà có cha vừa mới qua đời, lại có tiền mai táng, chỉ đành đem đến chôn bừa trong bãi tha ma. Tên tiểu tử này còn có chút lòng hiếu thuận, cảm thấy nếu đem cha mình ném ở ngoài như vậy, hài cốt có thể bị lũ chó hoang gần đó gặm mất, thế là mang xẻng đến đào cái hố chôn cha. Đào miết đào miết, lúc sau, thình lình nghe ‘cạch’ tiếng, trong lòng đất lộ ra vật sáng chói. Nàng đoán xem đó là cái gì?” Hồ Mãn làm ra vẻ thần bí, thấy Nhan Đàm lắc lắc đầu bèn tiếp lời: “Đó là chiếc chung bằng vàng, bị ép thành miếng bẹp dí. Tên tiểu tử này nhảy vào hố đất, luồn tay xuống dưới đào bới, lâu sau moi ra được mấy miếng ngọc bích đẽo hình bươm bướm. tuy chưa từng thấy qua đồ vật đắt giá, nhưng mấy miếng ngọc này, đến kẻ vô tri cũng nhìn ra có thể đem đổi được ít ngân lượng. ôm mấy miếng ngọc đó chạy về nhà, cả thi thể của cha mình cũng thèm ngó ngàng đến nữa. Tin đào được ngọc bảo rất nhanh lan truyền khắp trấn, sau đó dần dần truyền ra cả những nơi khác. ít kẻ nghe được phong thanh[1] tìm đến nhà, định gặp tên tiểu tử kia hỏi chuyện, vừa đẩy cửa vào liền phen thất kinh hú vía. Nàng đoán xem chuyện này lại là thế nào?”

      [1] phong thanh: tin đồn.

      Nhan Đàm vẫn là lắc đầu mà rằng: “ đoán ra.”

      Hồ Mãn đập tay lên bàn đánh rầm, chiếc bóng hắt ra từ ngọn đèn dầu cũng phen giựt phắt: “Tên tiểu tử đó chết trong nhà của mình, hai mắt trợn lồi ra, sắc mặt thâm tím, trông giống bị chuyện gì đó làm cho rất kinh khiếp. Thi thể của mục rữa, bên dòi bọ nhung nhúc bò tới bò lui, trong tay còn nắm những món ngọc bảo đào được ở bãi tha ma nọ. Những kẻ tìm đến liền lấy mấy miếng ngọc bích trong tay , nhưng được mấy ngày sau đều chết cả, bộ dạng khi chết cũng giống hệt như vậy.”

      Gương mặt Nhan Đàm để lộ vài phần hoảng sợ, cả Dư Mặc nãy giờ vẫn nửa nằm nửa ngồi cũng mở hờ đôi mắt khép.

      “Đây cũng giống như là ôn dịch vậy, phàm cứ người nào chạm vào những miếng ngọc đó đều phải chết. Sau cùng ở trấn Thanh Thạch xuất đám người bản lĩnh rất lớn, bọn họ mạch tìm được đến ngôi cổ mộ trong bãi tha ma kia, xông vào bên trong chỉ thấy ở giữa gian cổ mộ có bày cỗ quan tài. Chiếc quan tài này rất dày, chất liệu gỗ cũng rất tốt, lại còn được dát vàng dát bạc. Chỉ cỗ quan tài thôi mà như vậy, giá trị của những vật bồi táng bên trong lại càng dễ tưởng tượng được rồi đấy. Đám người nọ bẩy nắp quan tài lên, chỉ thấy nằm bên trong là nữ tử mỹ mạo như hoa, lại còn là người còn sống sờ sờ.” Hồ Mãn kể tới đây giọng cũng run run, “Nữ tử đó thình lình chồm phắt dậy, dùng mấy ngón tay đâm xuyên vào lồng ngực của kẻ dẫn đầu, móc ra quả tim còn rỏ máu tươi. Người này hai mắt trợn ngược, nét mặt kinh hãi, còn chưa kịp phản kháng gì chết tại chỗ. Những kẻ còn lại lập tức xoay lưng bỏ chạy, đến khi trở về đếm lại phát thiếu mất mấy người, nhưng từ đó về sau cũng có gan lui tới bãi tha ma kia nữa.”

      Nhan Đàm nghe đến kinh hãi, co người lùi về cạnh bên Dư Mặc. Dư Mặc vỗ lên vai nàng, thấp giọng trấn an: “Lãng lãng càn khôn[2], thiên địa chính khí, thế gian lấy đâu ra ma quỷ quái? Câu chuyện này cũng chỉ là truyền miệng, càng truyền càng thêm mắm dặm muối, chớ có tin vào.” Hai câu này đúng là toát ra thần thái thư sinh sai đâu được.

      [2] lãng lãng càn khôn: đất trời sáng sủa, thiên hạ thái bình.

      Hồ Mãn chỉ cười, cũng lên tiếng phản bác.

      Qua lúc sau, Nhan Đàm đột nhiên cất lời: “Ây da, ta quên mất mang y phục giặt sạch bên ngoài vào hong cho khô rồi.” Nàng đứng dậy, vội vã bước ra đuôi thuyền. Hồ Mãn khi nãy chính là nhìn thấy nàng ở bên ngoài giặt quần áo mới tìm đến, trong lòng thầm cười nàng lơ đễnh, lại cảm thấy nữ tử thông minh sắc sảo thế mà lại đáng . Riêng Dư Mặc chỉ nằm xuống lại, nhắm mắt bất động.

      Hồ Mãn thấy thời cơ đến, rút chủy thủ[3] từ trong tay áo ra, chầm chậm tiến tới cạnh Dư Mặc.

      [3] chủy thủ: dao găm.

      Lò than trong góc thuyền hồi cháy thịnh, ánh lửa đỏ rực rọi lên gương mặt của vị công tử trẻ tuổi nằm nhuyễn điếm nhắm mắt dưỡng thần, càng tôn lên vẻ tuấn tú phi phàm. Hồ Mãn thình lình nhảy bổ sang, dùng tay bịt chặt miệng chàng, giơ cao chủy thủ trong tay. Chỉ thấy Dư Mặc khẽ động rèm mi, chậm rãi mở to đôi mắt.

      Mặt trời buổi sớm trồi lên từ phía đằng Đông, lớp tuyết mỏng bên rìa sông tan thành nước.

      mặt nước sông Lan Khê còn trôi nổi vài mảng băng mỏng, con thuyền xuôi dòng hướng về phương Bắc.

      vị công tử trẻ tuổi gương mặt tuấn tú đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp sau lưng, đầu ngẩng lên, mắt nhắm, khâm tụ[4] lất phất bay, núi non mây mù xung quanh ngừng lùi lại phía sau. đột nhiên mở mắt, đôi đồng tử màu đỏ ra: “Ngươi thu dọn xong xuôi hết chưa? Rất nhanh nữa thôi là đến bờ rồi.”

      [4] khâm tụ: chỉ chung phần vạt áo phía trước nơi hai mép áo xếp chồng lên nhau [y khâm] và ống tay áo [y tụ].

      Bức rèm được vén lên, nữ tử mặc y sam màu xanh lục nhạt bước ra, tay là chiếc khay gỗ đựng ít các đồ vật: “Xong rồi đây, ngươi đừng có hối ta nữa.” Nàng cúi người, ném hết mớ đồ vật đó xuống sông. Chiếc khay gỗ xuôi theo dòng nước trôi , thanh chủy thủ ‘bõm’ tiếng chìm xuống, mặt nước chỉ còn nổi lềnh bềnh bộ y phục lấm lem dơ dáy của nam nhân, còn có chiếc nồi nung tử sa[5] đựng lá cây khô và bùn nhão.

      [5] tử sa: đất sét đỏ.

      “Tên đó xem chừng cũng đói rã ra rồi, cả bùn nhão lá cây khô cũng ăn được ngấu nghiến ngon lành đến vậy.” Khóe miệng nở nụ cười, nàng ngước đầu nhìn vị công tử trẻ tuổi bên cạnh.

      “Ngươi biết đó là thứ gì, còn dám mang qua đút cho ta, lá gan của ngươi cũng ngày càng lớn rồi.” khép mắt lại, khi mắt lần nữa mở ra, đôi đồng tử biến thành màu đen sẫm như mực, “Ta thấy ngươi lại an phận nữa rồi nhỉ.” Lời này khi thốt ra còn kèm nụ cười, ngữ khí cũng được mấy phần giống như đe dọa.

      Nhan Đàm mỉm cười: “Tên phàm nhân đó tâm thuật bất chính, cả người toát ra toàn mùi máu tanh, tinh phách bẩn tưởi như vậy ngươi cũng dám ăn. Lá khô bùn nhão so với thứ đó còn sạch chán.”

      Dư Mặc hồi tưởng lại mùi vị của thứ ăn, gật gù đáp: “Quả là được sạch gì mấy. Nhưng có còn hơn , tinh phách quá thuần khiết ăn vào bị trời phạt, ngươi còn muốn chê mạng mình quá dài?” nheo nheo mắt, ôm bộ mặt hả hê: “Ngươi cứ nghĩ mà xem, đây chính là mỗi ngày làm việc tốt. Ủy khuất bản thân, tạo phúc thiên hạ, có gì là thể nhẫn nhịn?”

      Nhan Đàm im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn được phải lên tiếng: “Tên ngư tinh nhà ngươi da mặt đúng là dày.”

      Dư Mặc nhìn nàng giễu cợt: “Thế có gì là tốt? Lại , sen và cá vốn dĩ chính là đôi, ta nếu như mặt dày ngươi cũng chẳng hơn gì.” giơ tay chỉ về trước, phía trước mặt là dãy núi sừng sững, mây mù mông lung phủ kín, bên vách núi, những con đại bàng đầu trắng bay liệng vòng quanh, đỉnh núi cao nhất còn phủ lớp tuyết trắng xóa: “Chúng ta về đến nhà rồi.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 2: Cỗ quan tài và cái hố [p.1]



      Khách Nạp Thập Nhĩ, còn gọi Da Lan sơn, trong cổ ngữ có nghĩa là hòn ngọc bích của chốn Mạc Bắc.

      Bên ngoài Da Lan sơn là khoảng đại mạc rộng lớn, quanh năm gió cát hung hãn trút giận, nhưng phía trong núi lại là quang cảnh hoàn toàn khác biệt. Lúc này tuyết phủ núi hãy còn chưa tan, đám đại bàng con sau khi bị những ông bố đẩy xuống vách núi đều dốc sức vỗ cánh bay lên; mấy con sóc ôm bộ lông tơ như nùi bông gòn thò đầu ra khỏi mấy hốc cây thông, đôi con ngươi đen láy láo liên dòm ngó chung quanh chớp mắt; những chú cọp con mũm mĩm lăn tròn mặt đất phủ đầy tuyết, lâu sau bị cọp mẹ tới gặm lấy tha về ổ.

      Đường đường hòn ngọc của chốn Mạc Bắc, lại là sơn cốc[1] lọt thỏm giữa dãy núi.

      [1] sơn cốc: thung lũng.

      Dư Mặc giơ tay ấn lên cây cổ thụ đồ sộ chắn ngang trước mặt, kinh ngạc thay, thân cây rắn chắc gồ ghề xuất vết hằn mồn của bàn tay người. Rầm rầm mấy tiếng, tuyết đọng cây lác đác rơi xuống, ngay chính giữa thân cây xuất đường hành lang. phủi phủi tay áo, tự nhiên thẳng vào trong, Nhan Đàm ở phía sau cũng bước theo vào.


      Hai người rẽ ngoặt mấy lần trong động cổ thụ tối đen như mực, đột nhiên trước mắt truyền tới luồng sáng, ánh mặt trời trong thoáng chói lọi đến mức khiến họ thể mở to hai mắt: Tràn ngập gian là muôn hoa như được tỉ mỉ thêu lên khung cảnh, cỏ xanh mướt mượt như nêm, nước hồ trong vắt, huân phong[2] ôn hòa khẽ sượt bên má, cái rét mướt đầu xuân bên ngoài sơn cốc dường như có chút ảnh hưởng nào đến nơi này.

      [2] huân phong: gió và ấm thổi từ phương Nam hoặc hướng Đông Nam.

      Dư Mặc khẽ nheo đôi mắt: “Nhà mình vẫn cứ là nhất.”

      Nhan Đàm dòm trái ngó phải, rất lấy làm lạ: “Bình thường vào giờ này, Đan Thục nhất định ở đây chờ chúng ta về kể chuyện cho nó nghe, sao hôm nay lại thấy nhỉ?”

      Khóe miệng Dư Mặc khẽ động, còn chưa kịp từ xa đột nhiên truyền tới tiếng rống rít thê lương, vật thể tròn vo từ đỉnh núi lăn xuống, ba chân bốn cẳng bò tới trước mặt hai người, nước mắt nước mũi tèm lem: “Quan, quan tài! Bên đó có quan tài! Sơn chủ, hu hu hu, dễ sợ lắm …” Đó là hài đồng đầu còn mọc ra đôi tai, mông kéo theo cái đuôi, cả người đỏ rực, hình dạng khuôn mặt trông y như quả táo, quần áo mặc là cục bùi nhùi mắc bừa mình.

      Dư Mặc nhíu mày: “Tử Lân sơn chủ đâu?”

      “Tử Lân sơn chủ hông thấy đâu hết trơn, trong phòng của sơn chủ còn có quan tài, hu hu hu …”

      Dư Mặc tay túm mạnh lấy cổ áo nó xách lên, nhét vào trong tay Nhan Đàm: “Bảo tên tiểu quỷ này ngậm miệng ngay cho ta!”

      Nhan Đàm cào cào đôi tai mềm mại đỉnh đầu nó, cất giọng dỗ dành: “Đan Thục ngoan, Đan Thục khóc nè. Ta kể ngươi nghe bí mật lớn liên quan tới Tử Lân sơn chủ có chịu hông?”

      Đan Thục động đậy vành tai, mặt vẫn còn đầm đìa nước mắt: “Bí mật gì?”

      Nhan Đàm lắc lắc mấy ngón tay: “Ngươi có biết chân thân của Tử Lân sơn chủ oai phong lẫm liệt là gì hay ?”

      Lòng hiếu kì của Đan Thục quả nhiên bị khơi dậy, cái đuôi to bự sau lưng lắc tới lắc lui: “Là gì?”

      Nhan Đàm nhoẻn miệng cười mỉm chi, vẫn tiếp lời: “Ta ngươi biết rồi, ngươi được khóc nữa à nha. Đợi lát Dư Mặc sơn chủ còn dẫn chúng ta xem cái quan tài kia, ngươi mà còn khóc nữa người nổi giận, người mà nổi giận lên phạt ngươi cả đời phải trông coi cỗ quan tài đó có biết chưa.”

      Đan Thục rùng mình hai cái liền, vội vã xua tay: “Ta khóc nữa, đảm bảo khóc. Sơn chủ người tuyệt đối đừng bắt ta trông quan tài!”

      Dư Mặc nhắm hai mắt lại, vẻ mặt ước chừng chịu hết nổi.

      Nhan Đàm xoa đầu Đan Thục, thấp giọng thỏ thẻ: “ cho ngươi biết, Tử Lân sơn chủ chân thân là con rùa núi, chính là cái loại khi vùi mình vào đất hoàn toàn nhìn ra đâu là rùa còn đâu là đất.”

      “Phụt —” Đan Thục mếu máo cũng phải bật cười, hấp ta hấp tấp lấy tay bụm miệng, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui đến mấy vòng.

      Dư Mặc khẽ thở dài tiếng, trong lòng mặc niệm ba lần câu “Tử Lân ta rất lấy làm tiếc, ngờ ngươi để kẻ khác biết được tuyệt đại bí mật rung chuyển trời xanh của mình”, sau đó bảo: “Chúng ta qua chỗ Tử Lân xem thử.”

      Bày ngay giữa gian phòng ngủ là cỗ quan tài. Được làm bằng loại gỗ dương hảo hạng, chiếc quan tài này rất dày, gõ vào nghe tiếng vang, bên còn bày con trấn quan thú[3] đầu đại bàng mình sư tử được điêu khắc tinh xảo, hướng mặt về phía bọn họ.

      [3] trấn quan thú: tượng con thú được tin là để coi giữ quan tài.

      Vài viên gạch lót sàn bị bẩy lên, để lộ lớp đất màu đen bên dưới.

      Cỗ quan tài này có nửa nằm vùi dưới lớp đất kia.

      Đan Thục ngừng lảng vảng sau lưng Nhan Đàm, cố thu người lại nhất có thể. Đột nhiên cổ áo giật phắt phát, nó bị xách tới đứng ở đầu hàng. Nhan Đàm vuốt vuốt cái đuôi to của nó khích lệ: “Đừng sợ, chẳng qua chỉ là cỗ quan tài.”

      Dư Mặc thèm thêm lời nào, bước lên phía trước thận trọng nhìn quanh, từ giá vũ khí bên cạnh rút ra thanh đoản đao[4]. đặt mũi đao vào đường nối liền giữa nắp và thân quan, tay vừa hơi dùng lực chút, liền có chút vụn gỗ dương rơi xuống.

      [4] đoản đao: con dao ngắn.

      Nhan Đàm ở cạnh đó cất lời: “Xem ra cỗ quan tài này mới ghép vào chưa được bao lâu, phần nắp và thân quan tài còn chưa dính lại với nhau. lẽ gần đây có xác ướp đến đây trú ngụ?” Đan Thục run rẩy cuộn tròn lại thành trái banh. Nhan Đàm lại chỉ vào con trấn quan thú nhăn răng trừng mắt cỗ quan tài, chậm rãi từng chút : “Trấn quan thú, ràng là chuyên dùng để trấn áp ác quỷ, biết trong quan tài là thứ gì nữa đây?” Đan Thục lại càng run rẩy tợn. Bất thình lình Nhan Đàm vỗ vai nó cái bộp: “Đúng rồi.” Cổ họng Đan Thục tắc nghẹn, miệng kìm được nấc liền tràng: “Chuyện gì?”

      “Ta kể ngươi nghe câu chuyện này. Chuyện xảy ra ở trấn Thanh Thạch, thằng bé con nhà nghèo, tuổi tác xấp xỉ ngươi, trong nhà có người cha mới qua đời, có tiền mai táng, chỉ có thể lôi tới bãi tha ma …” Nhan Đàm hăm hở há to miệng thấy Đan Thục lăn lê bò lết xông tới dưới chân Dư Mặc: “Từ nay ta bao giờ nghe kể chuyện nữa đâu! Sơn chủ, người cũng đừng có mở cái quan tài ra, dễ sợ lắm, thấy ghê lắm!”

      Dư Mặc thẳng tay xách bổng nó lên, tóe lửa quát: “Ngươi là lang mà lại còn sợ quỷ hay sao? Mặt mũi của Lang tộc đều bị ngươi làm cho mất sạch cả rồi!”

      Nhan Đàm lại tiếp tục kể chuyện: “Thằng bé con nhà nghèo tuổi tác xấp xỉ ngươi đó chết ngay trong nhà mình, hai mắt lồi ra, mặt mũi thâm tím, thi thể bốc mùi hôi thối, thu hút ruồi nhặng dòi bọ từng đám tìm tới bu bò loạn xị, gặm nhấm từa lưa, cả da lẫn xương của đều bị gặm cho sạch …”

      Dư Mặc trừng mắt nhìn nàng: “Nhan Đàm!”

      Nhan Đàm trề môi bất mãn: “Được rồi, lần sau mới kể tiếp vậy.”

      Nghe xong mấy lời này, Đan Thục lại run rẩy cuộn mình thành trái banh, chỉ hận thể dùng cái đuôi bọc kín cả người, bám theo phía sau sơn chủ nhà mình nửa bước rời.

      Dư Mặc vận lực tay, chỉ nghe ‘cạch’ tiếng, nắp quan tài bị đẩy mở. liếc mắt nhìn vào bên trong, thần sắc bất định, chốc sau đột nhiên giật lại gấu áo từ trong tay Đan Thục, xoay người thẳng.

      Nhan Đàm trong lòng hiếu kì, bèn bước lên trước hai bước, định đến gần xem thử.

      Bất thình lình từ trong quan tài thò ra đôi tay, dựng đứng giơ thẳng lên trời.



      Chương 2: Cỗ quan tài và cái hố [p.2]



      Nhan Đàm giật bắn cả người, chân cũng khỏi giật lùi về sau bước. Đan Thục tay bịt chặt mồm, lại nhớ lúc nãy Nhan Đàm “Còn khóc nữa là sơn chủ phạt ngươi cả đời phải trông coi quan tài”, nước mắt chỉ có thể xoay tròn vòng quanh trong hốc mắt.

      Đột nhiên từ trong quan tài phát ra tiếng va đụng đánh rầm, cỗ xác ướp nhảy dựng lên, da thịt mặt mục rữa thê thảm, hai mắt lồi ra, mặt mũi tím tái, chính là giống y hệt những gì Nhan Đàm vừa tả khi nãy. Cỗ xác ướp đó cà tưng cà giật nhảy từng bước , trong miệng còn phát ra tiếng khục khặc khe khẽ, tiến gần về phía bọn họ.

      Nhan Đàm liếc mắt hai cái, quay lại nắm lấy cổ áo của Đan Thục: “Ta kể ngươi nghe bí mật lớn của Tử Lân sơn chủ có chịu ? Bí mật liên quan đến chân thân của người là gì đó mà.”

      Chỉ thấy cỗ xác ướp kia vội vàng xông tới, miệng la hoảng: “Ấy! được ! Ngươi mà dám ra, bổn tọa —”

      “Tử Lân sơn chủ?!” Cái mồm của Đan Thục mở to hết cỡ, dường như có thể nhét được vào quả trứng gà.

      đạo quang rực rỡ lóe lên, cỗ xác ướp lập tức biến thành hình dáng của Tử Lân sơn chủ. thân trường sam màu xanh sẫm, mái tóc đen dài đến lưng eo, mi mục bảy phần tuấn ngạn. Nhan Đàm cúi người thi lễ, mỉm cười cất lời: “Sơn chủ, người đây là cố ý dọa chúng tại hạ rồi.”

      Tử Lân chắp hai tay sau lưng, hừm lạnh tiếng: “Bổn tọa yên lành nằm ngủ trong đó, các ngươi vô cớ tìm tới quấy nhiễu, thẳng tay trừng trị các ngươi là ta tử tế lắm rồi.”

      Đan Thục dí sát miệng vào tai Nhan Đàm: “Vì sao sơn chủ người lại thích ngủ trong quan tài, lại còn chôn mình xuống đất?”

      Nhan Đàm nén cười: “Ngươi xem chân thân của người là con gì?”

      Đan Thục “ohhh” tiếng dài. Trước đây nhìn sơn chủ luôn cảm thấy uy phong lẫm liệt, khí chất ngời ngời, ở trước mặt người cũng dám dông dài nhiều lời, nhưng giờ sau khi biết được về chân thân của người, sức trấn áp tự nhiên cũng giảm đáng kể, Đan Thục nhịn khỏi cảm thấy mắc cười. “Bộ y sam màu xanh sẫm mà sơn chủ mặc đó, phải nhìn rất giống thứ rêu xanh thường đóng ở mai rùa hay sao?” Đôi mắt to đảo hết vòng, sau đó miệng liền phun ra câu này.

      Nhan Đàm đực nghệt mặt ra, cảm thấy có tí buồn cười nào.

      Tử Lân tai mắt vô cùng nhạy bén, nghe mồn cả “mai rùa” lẫn “rêu xanh”, sắc mặt dần sa sầm xuống. cần lên tiếng, Nhan Đàm lập tức túm lấy Đan Thục tìm đường thoái lui.

      Dư Mặc đứng ngoài cửa, thình lình trước mắt xẹt qua mớ màu mè hỗn tạp, chỉ thấy Nhan Đàm vứt luôn Đan Thục qua bên, chạy thẳng ra nấp sau lưng mình. Tiếp theo đó là gương mặt nộ khí xung thiên của Tử Lân: “Dư Mặc ngươi tránh ra, hôm nay ta phải làm thịt cái tên sói con này, còn có ả liên hoa tinh vô lại kia nữa!”

      Dư Mặc nhoẻn miệng cười khổ: “Trước hãy nguôi giận cái . Từ từ xem, hai người bọn họ rốt cuộc gây ra chuyện gì?”

      Đan Thục còn lăn lê bò toài dưới đất, nước mắt nước mũi tèm lem.

      Nhan Đàm trốn ở sau lưng Dư Mặc, nhón chân lên vào tai : “Là vì hồi nãy Đan Thục nó , Tử Lân mặc chiếc trường bào màu xanh sẫm này, nhìn rất giống rêu xanh bít kín ở mai rùa.”

      Dư Mặc ho khẽ tiếng, giữ lấy Tử Lân hãy còn tức giận đùng đùng: “Việc này để sau hẵng . Người của Hồ tộc đứng chờ ở bên ngoài cốc, chúng ta xem thế nào trước , đừng để bọn họ phải đợi quá lâu.”

      Tử Lân đưa tay sửa lại y phục, chậm rãi nén cơn giận xuống: “Chính gấp rút, lát nữa quay về mới xử lý hai người các ngươi.” quét mắt qua cả hai lượt, ánh nhìn sắc bén như dao: “Nếu như để ta nghe được nửa lời đồn đãi, hai ngươi ở đó mà chờ hồn phi phách tán.” Dứt lời liền xoay người bỏ .

      Dư Mặc bắn tia nhìn xeo xéo về phía Nhan Đàm, giơ tay véo lên chóp mũi nàng: “Lại mắc nợ ta rồi nhé. Món nợ này ngươi định dùng cái gì trả đây? trước, ta nhận những thứ đáng tiền.”

      Đàn sáo liễu nhiễu quanh tai, bội hoàn lách cách, vũ cơ[1] thướt tha nhảy múa, xiêm y nhịp nhàng lất phất tung bay.

      [1] liễu nhiễu: ngân vang dứt; bội hoàn: miếng ngọc đẽo thành hình vòng tròn như chiếc nhẫn, buộc vào dây đeo ở thắt lưng làm vật trang trí; vũ cơ: nữ vũ công.

      Tử Lân ngồi gập hai chân về phía sau chiếc bàn thấp, rằng im lặng đánh giá nữ tử Hồ tộc ngồi ở phía dưới. Hồ tộc là chủng tộc ngạo mạn, lại thích tỏ ra ưu nhã. Lúc bấy giờ, hết thảy các chủng tộc khác trong cả Da Lan Sơn đều quy phục bọn họ, chỉ riêng Hồ tộc là dám đứng ra tuyên bố, cứ cho là có phải diệt tộc, cũng tuyệt cam thần phục kẻ khác. vốn có dã tâm gì, đối với lời tuyên thệ này cũng chỉ nửa đùa nửa mà phun ra câu “Hảo cốt cách”.

      Nữ tử Hồ tộc ngồi ngay ngắn dưới kia vận thân bạch y trắng toát, mình còn khoác chiếc áo choàng buộc dây, dùng sa lụa[2] che chắn dung mạo. Nàng ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát đũa rau thịt bày ra trước mặt, toàn thân mảy may cử động, đối với những gì xảy ra chung quanh dường như hoàn toàn buồn nhìn hay nghe thấy.

      [2] sa lụa: nguyên văn “diện sa”, nghĩa là tấm voan che mặt.

      Tử Lân vốn dĩ định đợi nàng ta chủ động lý do viếng thăm, kết quả là canh giờ trôi qua, nàng ta ngay cả dáng ngồi cũng thay đổi. sốt ruột quay sang Dư Mặc, nhìn thấy đầu gối đối phương là chú hổ con mình phủ đầy lông tơ nằm toài ra. Tiểu hổ ngước đầu, miệng há to để lộ cặp răng nanh mới mọc, móng vuốt bấu chặt vào ống tay áo của Dư Mặc. Dư Mặc giơ tay vuốt lên đầu hổ ta, lại nhấc chiếc đũa chấm vào ly rượu, đưa tới trước mặt nó. Tiểu hổ thè lưỡi ra liếm cái, chép chép miệng, lắc lắc mớ lông tơ lưng, mãn nguyện nằm lại vào chỗ cũ gối .

      Dư Mặc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ nóng ruột mặt Tử Lân, hơi nhếch mép cười rồi thong thả cất lời: “Khách quý đến thăm, chẳng hay hai người chúng ta có điều chi có thể phụng ?”

      Tiếng đàn sáo thình lình ngưng bặt, vũ cơ nhảy múa lập tức thoái lui sang bên.

      Nữ tử Hồ tộc nọ đứng thẳng người dậy, hành lễ theo đúng bài bản quy củ, dáng điệu kiều duyên dáng: “Thần thiếp tên gọi Lâm Lãng, là nhi nữ của tộc trưởng.” Nàng ta ngập ngừng thoáng, rồi lại tiếp lời với ngữ khí kiên định: “Lâm Lãng lần này đến, quả là có việc muốn thỉnh cầu hai vị tương trợ. Hồ tộc chúng thiếp cũng phải loại người tri ân bất báo, Lâm Lãng xin nguyện hiến tấm thân mình cho sơn chủ đại nhân.” Nàng ta khẽ ngẩng đầu, đôi nhãn tình thập phần diễm lệ lộ ra bên ngoài mảnh sa lụa.

      Tử Lân gõ ngón tay lên mặt bàn: “Chẳng hay là có việc gì?”

      Lâm Lãng cúi đầu, lấy từ trong áo choàng ra quả mao cầu trắng tinh như tuyết bụm trong lòng bàn tay. Quả mao cầu này đột nhiên rùng mình cái, từ từ ngẩng đầu lên, cặp mắt lấp lánh như hai viên đá vỏ chai[3], lông tơ trán rũ xuống, có chút che khuất hai mắt. Nó tò mò đảo mắt nhìn quanh lượt rồi lại co mình cuộn thành cục tròn vo. Mắt của Tử Lân vô cùng tinh tường, vừa nhìn thấy ràng quả mao cầu đó chính là con Tam Vỹ Tuyết Hồ[4].

      [3] đá vỏ chai: còn gọi là hắc diệu thạch, các bạn có thể google “obsidian” để biết thêm thông tin chi tiết [cá nhân mình thấy nó trông khá giống miếng… sương sáo.

      [4] Tam Vỹ Tuyết Hồ: loài cáo lông trắng như tuyết và có ba đuôi.

      “Đây là đệ đệ của thần thiếp, là loài Tam Vỹ cao quý nhất của bổn tộc. Nó tuổi hãy còn , có lần lén trốn ra ngoài dạo chơi, khi trở về chân bị hạ chú độc, người trong tộc đều cách nào loại trừ. Nếu hai vị sơn chủ có thể phá giải được chú độc này, Lâm Lãng xin nguyện cả đời theo hầu hạ.”

      Tam Vỹ Tuyết Hồ là dòng dõi cực kỳ cao quý, sau này nhất định kế thừa ngôi vị tộc trưởng. Việc này, đối với hai phía mà đều là chuyện tốt.

      Dư Mặc bế tiểu hổ gối đặt sang bên, cất giọng nhàn nhạt hỏi: “Lâm Lãng nương hẳn là còn có cầu khác nữa? Nêu ra lúc này, cũng tránh được về sau phát sinh mâu thuẫn thể nhìn mặt đối phương.”

      Lâm Lãng ngẩng đầu, dùng đôi đồng tử vừa diễm lệ lại kiều mị nhìn Dư Mặc: “Lâm Lãng chỉ có thỉnh cầu. Hồ tộc chúng thiếp có tập quán chung thủy với bạn đời, nên cũng hy vọng sơn chủ có thể chiếu theo tập tục của bổn tộc mà làm.”

      Khóe miệng Dư Mặc hàm chứa nét cười: “Nàng cứ sợ chúng ta thê thiếp đầy nhà hay sao?”

      Nàng ta dường như nở nụ cười, giọng lãnh khốc tựa băng sương: “Thế cũng phương hại[5] gì. Chỉ cần sơn chủ mang bọn họ tất thảy giết sạch, phải liền chỉ còn mỗi mình thiếp hay sao?”

      [5] phương hại: tổn hại hay cản trở

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :