1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trừ Em Ra Còn Có Ai - Lâu Vũ Tình (10 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Trừ Em Ra Còn Có Ai

      Tác Giả: Lâu Vũ Tình

      Chuyển ngữ: ngocquynh520

      Nguồn : Sưu Tầm

      Nguồn ebook : STENT Forum

      Người làm ebook: Hyuga Natsume

      Giới thiệu:

      hỏi tình là gì? , tình người biến thành hai người.

      Cười vì , khóc vì , ngọt ngào cảm động vì , và cũng thương tâm vì

      Chỉ cần nhớ tới , trái tim rất ấm, chỉ muốn ở chung cả đời.

      nghĩ, nếu như đây chính là tình , muốn với :

      Trừ Em Ra Còn Có Ai​
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu



      Tay trái xách theo giỏ mua hàng, tay phải thò vào túi tìm chìa khóa, con số tầng lầu dần nhảy lên, khi dừng ở số bốn, cửa thang máy liền trượt ra hai bên, muốn bước ra nhưng bị mấy thùng giấy ngăn trở đường .

      "A, xin lỗi, xin lỗi, tôi lập tức dời ." giọng nữ thanh thúy truyền đến, tiếp, thùng giấy to bên chân bị đẩy ra, chuyển ra lối .

      vòng qua vật lẫn lộn đầy đất, tới trước căn phòng, cắm chìa khóa vào ổ khóa sắt, lưu loát chuyển cái, chân trái bước vào bên trong cửa, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy đỡ bên eo, mi tâm hơi chau lại.

      muốn mang hết những thứ đồ này, hơi nặng chút.

      dừng lại ba giây, chợt —— chân phải bước ra tiếp, cửa sắt sau lưng đóng lại.

      ngẩn ngơ.

      Gì chứ, còn tưởng rằng ta thể phong độ lịch giúp khiêng đồ chứ!

      Nếu như đây chính là hàng xóm mới của —— ai, mặc niệm vì tương lai của mình, người này thiếu hụt nhân tình, dáng vẻ dễ sống chung lắm, về sau nên giao thiệp ít hơn tốt hơn.

      Vuốt vuốt eo, than thở, đànhchấp nhận vén tay áo lên, khom người nâng thùng giấy —— ưmh, nặng! Đè tới đứng thẳng lên được ——

      Bỗng chốc, hai tay chợt , phía dưới thùng giấy có thêm đôi bàn tay rộng rãi nâng lên, sững sờ ngửa đầu.

      "Để chỗ nào?" Cất xong túi mua hàng, người đàn ông rồi lại quay lại, hỏi đơn giản.

      Ú ớ cái gì? Phục hồi tinh thần lại, vội vã cám ơn, chỉ thị chất đống vào góc trong nhà.

      ra là, chỉ biết cách biểu đạt, là người trong nóng ngoài lạnh, lúc nãy thiếu chút nữa hiểu lầm người ta.

      Mười mấy thùng giấy bao lâu liền được giải quyết.

      Những thứ này nếu chỉ do mình khiêng, sợ rằng mệt đến chết! Bây giờ vô cùng cảm kích, quên mấy phút đồng hồ trước mới làm ra quyết định ít lui tới, thân thiện duỗi tay về phía . "Tôi họ Uông, mới dọn tới, về sau kính xin giúp đỡ nhiều hơn."

      liếc nhìn tay ngọc duỗi đến, rồi chỉ gật đầu cái, gì nhiều, xoay người trở về cánh cửa đối diện kia, bỏ lại gương mặt cứng đờ phía sau, tay phải lúng túng dừng ở giữa trung.

      Trịnh trọng thu hồi lời mở đầu, vẫn là người hàng xóm khó có thể chung sống, ít lui tới tốt hơn!
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1



      ra tiệm bánh mì, mưa bụi liên tục chuyển thành cơn mưa xối xả, Quan Tử Ngôn mở cái ô ra, muốn ra mái vòm, lơ đãng liếc thấy bóng dáng mảnh khảnh ở phía sau bên trái.

      Khá quen.

      hé mắt suy tư lát, nhớ tới đó là hàng xóm tốt bụng mới vừa dọn tới của .

      Căn nhà đối diện trống hồi lâu, từ khi chuyển đến đây, chỉ có gia đình ở đó, cuối cùng lại phá sản bán đấu giá rời xa, sau đó căn nhà được qua tay nhiều chủ, nhưng vẫn chưa có ai vào ở.

      Vừa bắt đầu, có lẽ là người Trung Quốc kiêng kỵ chữ số, cảm thấy "Tứ (bốn)" là điềm xấu, mặc dù đây là nguyên nhân ban đầu lựa chọn tầng lầu này.

      Rồi sau đó nghe , cách cục phong thủy của căn nhà đối diện tốt, ai vào ở, ngã bệnh, nặng táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, ngày giờ lâu, tin đồn càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả phiên bản có quỷ cũng từng nghe.

      rất ngoài ý muốn vì người vào ở lại là độc thân mảnh mai, nếu phải quá can đảm, chính là có cách nhìn đặc biệt, nghe theo lời đồn đãi.

      Mưa rơi càng lúc càng lớn, ảo não nhíu mi tâm.

      Hai ngày trước bắt đầu có mưa lạnh, vừa ướt vừa lạnh lẽo, bây giờ mà còn dính mưa, chịu nổi!

      tiếng động lên trước, đưa ra cái ô trong tay.

      "A, là !" ngẩng đầu, rất ngoài ý muốn vì nhìn thấy .

      Dọn vào tuần lễ rồi, người này luôn ru rú trong nhà, trước sau cũng chỉ đụng phải lần lúc đợi xe rác, cả hai cũng chỉ qua loa gật đầu chào nhau.

      Người này cực độ trầm mặc ít , cả người lạnh lẽo, ràng lên vẻ "Người lạ chớ tới gần, ít đến chọc tôi", bất kỳ người thức thời nào cũng muốn đến cho mũi dính đầy tro, ký ức về lần dạy dỗ trước vẫn còn mới!

      Kết quả là, đến nay ngay cả họ gì tên chi cũng biết.

      "Cái ô." Đủ tiếc chữ như vàng.

      có nhận. "Vậy làm sao?"

      "Tôi đợi bạn, sao cả."

      lại do dự chốc lát mới nhận lấy. "Vậy . . . . Cám ơn." Đây quả là giải quyết vấn đề khó khăn của .

      Mở cái ô ra, vẫn còn quên quay đầu lại xác nhận. " cùngđi sao?" Cái ô này khá lớn, hai người chung cái ô miễn cưỡng cũng được mà.

      chỉ lắc đầu, lúc này mở miệng nữa.

      Đụng cây đinh mềm, chỉ có thể sờ mũi mình cái, tạm biệt rồi rời trước.

      Chuyện này qua tuần lễ, sáng sớm trước khi làm, nhìn thấy cái ô đặt ở góc trước cửa, lúc này mới nhớ tới quên trả cho người ta, trước khi ra cửa thuận tay xốc lên, đến cửa đối diện bấm chuông.

      Chuông cửa vang lên hồi, ai mở cửa, đúng lúc có người xuống lầu, nhận ra đó là ông Trương ở căn hộ lầu năm.

      "Chào buổi sáng ông Trương, thang máy lại hư sao?"

      "Đúng vậy, ngại chết bộ xương già như ông rồi." Nhìn , lại nhìn lại trong những cánh cửa ở lầu bốn. "Cháu tìm Tử Ngôn?"

      ta tên Tử Ngôn? Tên cũng rất có khí chất.

      bỏ cái ô vào túi xách bên người, rồi đỡ ông Trương xuống lầu, hồi đáp: "Muốn trả ấy cái ô."

      "Sao cháu giữ ô của cậu ấy?"

      "Hôm mưa gặp ấy, ấy chờ bạn nên cần, liền đưa cái ô cho cháu mượn."

      "Chờ bạn?" Giống như hiểu ra cái gì, ông Trương mỉm cười. "Đứa này là!"

      "Thế nào ạ?" Mấy nhà ở đây rất là lạ, người có lòng nhiệt tình nhưng đối diện với người khác lại mặt lạnh xa cách, nếu chính là ông cụ người tỉnh ngoài chuyện sâu xa lại thích đùa giỡn, ở chung với những người này cần tuệ căn.

      "Tử Ngôn nào có bạn bè gì! Cháu dọn đến hơn nửa tháng, nhận thấy cậu ấy thích lui tới sao?" Ông Trương quyết định trắng ra rồi.

      "Vậy sao ấy gạt cháu —— a!" hiểu.

      "Chớ nhìn bề ngoài cậu ấy lạnh lẽo, ra lòng cậu ấy mềm hơn ai khác, phải dụng tâm thể nghiệm mới có thể phát ."

      Là vậy à? "Vậy sao ấy luôn có dáng vẻ cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm?"

      Ông Trương chỉ cười cười. "Cự người ngoài ngàn dặm là , mềm lòng cũng là ."

      Đây là lời thiền gì thế? Tuệ căn của chưa đủ, nghe hiểu!

      Hôm đó sau khi tan ca, lại nhấn chuông cửa nhà đối diện, lúc này, người đàn ông vẻ mặt mệt mỏi, thỉnh thoảng ho xuất tại sau cửa sắt.

      "Ớ. . . ." Quên mục đích tới nơi này, sững sờ nhìn sắc mặt tái nhợt của . " ngã bệnh?"

      "Chỉ bị cảm thường thôi." thanh nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc.

      Là bởi vì. . . . Cho mượn ô, mình mắc mưa sao?

      Chuyện này do , nên áy náy, vưin tay liền muốn dán lên trán . "Có phát sốt hay ——"

      lại nghiêng người, gọn gàng tránh ra, cau mày nhìn .

      "Xin hỏi rốt cuộc có chuyện gì?"

      Người chậm hiểu cũng có thể cảm thấy được vui, rút tay về, xấu hổ cười gượng. " có gì, chỉ là muốn trả cái ô."

      nhận, trầm mặc nhìn , thái độ ràng chính là —— còn có việc sao?

      Đuổi người quá ràng rồi, nên lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta. . . .

      " có, sao. Đúng rồi, khám bác sĩ chưa? Có muốn tôi với ? Ngộ nhỡ nửa đêm phát sốt ——"

      " cần, cám ơn."

      Rầm! Cửa sắt đóng lại trước mặt .

      . . . . . .

      nghĩ, có lẽ thấy được mềm lòng và cự người ngoài ngàn dặm của rồi.

      Quan Tử Ngôn thích lui tới với người ta, chính xác , có thể lui tới liền hết sức tránh khỏi, bao gồm người hàng xóm tốt bụng mới vừa dọn tới ở đối diện, mặc dù ấy rất đẹp, rất có phong cách, người theo đuổi cũng ít, cũng thích dính líu đến ấy.

      Nhưng, nhiều lần ngoài ý muốn, lại khiến bọn họ gần đối phương hơn lần nữa, tạo nên duyên phận sâu xa khó dứt.

      Đó là ở tháng thứ hai dọn tới, ở cửa hàng tạp hóa lân cận mua thêm vật phẩm cần dùng hằng ngày, gặp muốn rời . cũng có chút hiểu tập tính của , nên chỉ thân thiện gật đầu, cố ý tìm đề tài trò chuyện, cũng làm phiền gì.

      Sau khi tín tiền ra, đường bộ về nhà, xa xa liền thấy tay đỡ đèn đường, tay đè lại bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng bên trán, sắc mặt tái nhợt dọa người.

      rất muốn làm như thấy, rất muốn dính dáng nhiều với người nào đó, ——

      Thở dài, chuyện như vậy luôn bị đụng phải, câu kia cũng tám trăm lần rồi, lương tri rốt cuộc cho phép làm như vậy.

      rất chấp nhận tiến lên. "Ổn chứ? Uông."

      "Tôi ——"

      Xem ra ấy rất đau, cả giọng cũng run rẩy.

      "Có cần bệnh viện ?" Việc này phải hỏi ràng trước, trong tiểu thuyết có những tình tiết hay ho như vai nam chính đưa nữ chính bị đau bụng kinh đến bệnh viện khám gập, nhưng có nghĩa là trong cuộc sống thực, rất thích diễn nhân vật mất mặt xấu hổ này.

      chỉ hy vọng mình là người qua đường A có chút tác dụng gì.

      Ngửa đầu thấy là , liền thê thê thảm thảm cười tiếng. "Chắc. . . . cần, làm phiền . . . . . ."

      sắp đứng yên.

      vẫn còn do dự có nên dìu , thân thể mềm nhũn, ngã vào khuỷu tay mà còn cách nào mới đưa ra, rồi mất ý thức.

      Quan Tử Ngôn chưa từng nghĩ tới, lần đầu trong đời được người ta báo tin vui, lại là dưới tình huống này.

      "Chúc mừng , Quan, bạn của mang thai mười bốn tuần rồi!"

      Mang, mang thai?

      vốn còn lo lắng đến tiết mục bị mất thể diện, bác sĩ liền báo tin này, làm phản ứng kịp.

      "Chỉ là, phụ nữ có thai vô cùng mệt nhọc, đến nỗi động thai khí, có dấu hiệu sanh non, tạm thời vẫn thể xuống giường, phải ở lại bệnh viện quan sát."

      đùa chứ? đùa chứ? ấy bị động thai?

      Cũng khó trách. Nghĩ lại, lúc ấy vừa dọn đến mang thai gần hai tháng rồi, còn chuyển vào dọn ra, mỗi ngày loay hoay xoay quanh, nếu động thai khí cũng khó.

      "Vậy —— đứa bé giữ được ?" hoàn toàn có đầu mối về chuyện này.

      "Chúng tôi hết sức, làm thủ tục trước , chuẩn bị việc nằm viện."

      gật đầu cái. " Uông —— tôi muốn hỏi, ấy tỉnh chưa? Tôi có thể vào thăm ấy ?"

      Được cho phép, đẩy cửa phòng bệnh ra.

      tỉnh, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra vẻ yếu ớt ưu thương, thấy vào, vẻ ưu thương này liền biến mất, lộ ra nụ cười trong sáng như từ trước đến giờ, khác gì bình thường.

      "Bác sĩ , phải nằm viện." nhàng cho biết, tiếp đó bổ sung câu: " biết mình mang thai chứ?"

      Đôi tay đặt lên bụng, "Ừ" .

      "Có cần tôi giúp thông báo bạn trai. . . . . ." Nghiên cứu nét mặt của chốc. "Uhm, hay người nhà ?"

      chỉ là luôn luôn trầm mặc.

      Cũng có sao? nhẫn được, bật thốt lên hỏi: "Cha của đứa bé. . . . . ."

      " ấy chết rồi."

      ngoài ý muốn, đây hình như là câu trả lời thông dụng của tất cả các chưa cưới mà mang thai.

      cũng phải rất muốn tìm tòi nghiên cứu chân tướng, nếu tình huống trước mắt là như thế, thể làm gì khác hơn là : " có mang theo giấy tờ gì ? Tôi giúp làm thủ tục nằm viện."

      lại nhìn cái. "Cám ơn."

      Khi giúp làm thủ tục nằm viện mới biết tên họ của , tên Uông Điềm Hinh.

      Cái tên lạ, nếu như có họ, nghe qua quả giống như "Điềm Tâm", với người quen, rất dễ lúng túng.

      Nằm viện tuần lễ, cơ hồ do tay xử lý, dù năm lần bốn lượt báo với mình là đừng lo chuyện bao đồng, nhưng trong đầu luôn ra bóng dáng yếu ớt ưu thương kia, sau đó liền cách nào đếm xỉa đến.

      mang thai, cha của đứa bé lại ở bên cạnh, cũng có bất kỳ người thân, bạn bè nào chăm sóc , dù ra vẻ vô cùng độc lập kiên cường, từ khi bắt đầu, luôn thân mình xử lý tất cả mọi chuyện, quá khứ biết, hôm nay biết, khi lộ ra nụ cười, luôn thấy đành lòng.

      Lòng trắc dâng lên, mất được, lúc vô dụng giúp lần, rồi lại lần.

      Bọn họ vẫn là hàng xóm, vẫn có quá nhiều giao thiệp, cũng chủ động hỏi thăm đối phương mạnh khỏe hay , nên trong vô thức lại chú ý nhiều hơn, dù sao đối phương là phụ nữ có thai sống mình.

      Vào buổi tối ở tháng thứ tám mang thai, vào mùa bão tháng sáu, mưa rơi rất lớn, tiếng sấm rất vang, gió cũng thổi rất mãnh liệt, kiểm tra cửa sổ xong muốn ngủ, chợt nghe tiếng vang "Bang bang".

      Nguyên tưởng rằng là gió mạnh thổi trúng số nhà, vậy mà tiếng vang lại đứt quãng, cộng thêm tiếng kêu gọi yếu: ". . . . Quan. . . . ."

      Trong đêm bão mà nghe thanh này, khiến người ta da đầu tê dại kiêm sợ mất mật, nhưng Quan Tử Ngôn lại bị dọa mấy, dù tiếng gió cộng thêm thanh run rẩy hư vô mờ mịt run rất có hiệu quả kinh hãi.

      Theo tiếng tới cửa, thân thể nằm lăn ở cạnh cửa sắt làm sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.

      Phía dưới Uông Điềm Hinh là vũng máu.

      "Tôi. . . . . ngã ở phòng tắm. . . . . phát. . . . . ." Môi tím trắng, rung giọng : "Rất. . . . Đau. . . . . . Cầu xin . . . . . ."

      Bây giờ gọi xe cứu thương, sợ là còn kịp rồi, máu cứ chảy, kéo dài nữa sợ rằng giữ được đứa bé.

      Phán đoán tình thế xong nhanh chóng ôm lấy . "Nhịn chút, tôi đưa bệnh viện."

      Lao ra cao ốc, mưa rơi lớn đến mở mắt ra, cố gắng phân biệt phương hướng, chạy về phía chỗ đón taxi, cố tình là đêm bão, đầu đường người xe thưa thớt, đừng khó gọi taxi, dù gặp phải mấy chiếc, nhìn thấy vết máu loang lổ người bọn họ, cũng bị hù chết, còn ai dám dừng lại.

      cố hết sức dùng thể chặn mưa lại cho , chạy hết tốc lực ở đường cái hơn 10 phút sau, mới gặp được vị tài xế cho lên.

      Khẩn cấp đưa tới bệnh viện, mặt mũi hoàn toàn có huyết sắc, lâm vào hôn mê.

      Tình huống nguy cấp, phải tiến hành mổ bụng sinh, nhân viên cứu hộ đưa vào phòng giải phẫu, cho rằng là cha của đứa bé, liền đưa đơn cho phép giải phẫu tới để ký tên.

      biết đứa bé có giữ được , mới tám tháng sinh non, sinh mạng yếu ớt tùy thời cũng biến mất, hết toàn lực cứu vãn, nếu như đứa này muốn ở lại nhân thế, nên đổi thành đứa bé kia nỗ lực.

      Thời gian biết qua bao lâu, rốt cuộc đợi đến ánh đèn ngoài phòng giải phẫu tối xuống, sau đó bác sĩ ra.

      "May nhờ kịp thời đưa đến, nên mẹ con đều bình an, chỉ là đứa trẻ sinh non, còn phải ở trong hộp giữ nhiệt quan sát thời gian, cũng khỏe mạnh như trẻ con bình thường, về sau cha mẹ cần phải để ý nhiều hơn."

      thở phào hơi, cuối cùng có tạo thành tiếc nuối.

      "Muốn ôm con của ?" Y tá lời gì, chỉ nhét bé mới sinh vào trong ngực .

      .

      Đây là cảm thụ đầu tiên của Quan Tử Ngôn, ôm vào trong ngực, giống như là có sức nặng, khuôn mặt hồng làm người ta thương vô cùng, ấm áp mũm mĩm ngủ say ở trong lòng , hô hấp yếu đến cơ hồ cảm thấy —— lòng đau xót, nhớ tới sinh mệnh này thiếu chút biến mất.

      Nhưng bé gắng gượng qua tới, bởi vì cảm nhận được tâm ý rất muốn cứu bé của , nên rất kiên cường sống tiếp, dùng sức hô hấp, muốn nhìn thế giới này.

      "Bé con, cháu là dũng cảm." giọng ,thương tiếc khó lên lời trong nháy mắt xông lên trong lòng.

      Sau Uông Điềm Hinh giải phẫu chuyện vào phòng bệnh bình thường Quan Tử Ngôn từng thăm lần, khi đó thuốc tê của còn chưa tan, còn ngủ mê man, hôm sau nữa bước vào phòng bệnh, khôi phục ý thức.

      Đến thăm mấy lần, tình trạng phục hồi cũng tệ lắm, khi bác sĩ chấp thuận cho ăn cơm, lúc tới thuận đường chuẩn bị chút thức ăn thích hợp sau khi sinh cho .

      "Hôm nay khỏe hơn chưa?"

      nhíu nhíu mày. "Vết thương hơi đau."

      "Tôi nấu cháo gà, có khẩu vị ăn chút." Lưu ý đến muốn ngồi đứng dậy, liền nâng cao góc độ giường bệnh, đưa cháo gà múc ra cho .

      ăn, chỉ cầm lấy, biết suy nghĩ gì.

      "Em bé rất khỏe, cần lo lắng."

      "Tôi biết ." , ngưỡng mặt nhìn . "Lại làm phiền rồi."

      Mặc dù lúc ấy nửa tỉnh nửa mê, nhưng loáng thoáng còn nhớ , ôm lo âu chạy ở trong mưa. Nếu như nhờ . . . . . . rùng mình, nếu như có , và đứa bé thể nào sống được.

      " Quan, có nguyện ý đặt tên cho đứa bé ?"

      "Tôi?" hơi kinh dị. Tên là phải theo đứa bé cả đời, chuyện đặt tên, phải quyền lợi của cha mẹ đứa bé sao?

      "Đúng vậy, ." Trong lúc mang thai, là lần lượt chìa tay giúp đỡ; đứa bé ra đời, là người đầu tiên giang hai cánh tay ôm bé, hoan nghênh bé. . . . Nhờ có , đứa bé mới có cơ hội tới nơi này đời, còn có ai có tư cách đặt tên cho đứa bé hơn .

      "Vậy, gọi là Tử Duyệt, nguyện đứa bé cả đời bình an vui vẻ, cũng hi vọng bé có thể mang đến niềm vui cho người bên cạnh, cảm thấy thế nào?" chưa từng đặt tên bao giờ, chỉ vì đứa bé kia có duyên phận sâu đậm với , mới suy nghĩ sâu xa mà đồng ý.

      " suy nghĩ luôn à." phải đặt đại chứ? Nhưng đặt đại mà nghe cũng êm tai lắm đó.

      "Quan Tử Duyệt, tên này dễ nghe." Y tá đẩy ra cánh cửa nửa khép, ôm đứa bé tới.

      tiếng "Quan Tử Duyệt", khiến hai người đối diện nhìn nhau, biết giải thích như thế nào. căn bản, tình huống trước mắt, cũng phải giải thích là có thể , nên hai người cùng nhau bảo trì trầm mặc.

      Y tá từng hỏi thăm có cho bú sữa mẹ , nên mỗi khi y tá ôm đứa bé vào, chính là lúc bú sữa.

      "Tôi tránh lát." lúng túng .

      Y tá này cũng biết nghĩ gì, cư nhiên nắm ống tay áo của lại, nhạo báng : "Ai , Quan, quá cổ hủ! Con cũng sinh rồi, cư nhiên dám nhìn, chẳng lẽ hai người luôn tắt đèn làm chuyện đó sao? Đâu phải người cổ đại chứ!"

      Ách ách cái gì? Có phải người cổ đại biết, chỉ biết, muốn đánh người.

      Liếc nhau với Uông Điềm Hinh cái, xấu hổ quay đầu ra, quay lưng lại nhìn phía ngoài cửa sổ.

      Tuy rằng là như thế, mặt vẫn nóng rát nung đỏ.

      Mớm cho con ăn xong, y tá bèn ôm vỗ lưng, cho đứa bé nấc.

      Quan Tử Ngôn liếc mắt nhìn, cau mày.

      Tay mơ thực tập ở trường học nào đây? Động tác thô lỗ, tư thế cũng chính xác, em bé nhăn mặt sắp khóc luôn rồi.

      "Tôi làm cho." đành lòng để em bé bị ngược đãi, nên đưa tay nhận ôm.

      "Làm còn quen tay hơn tôi, là có nghề đó!" Y tá ca thán.

      buồn cười. Mặt chút thay đổi, tỏ vẻ nghe thấy câu đùa kia.

      "Hai người khi nào kết hôn? Phải mời ăn bánh kẹo cưới đó!"

      có việc gì có việc gì, tiếp tục tỏ vẻ nghe thấy là tốt.

      "Hai người hay ngượng qua, như vậy được, nào có ai có con, mà vẫn còn gọi Quan, Uông, phải sửa nhé. . . ."

      , cảm thấy chịu đủ rồi.

      " y tá, có thể xin ra ngoài trước ? Lát nữa tôi ẵm em bé về phòng sinh."

      "Ha ha! Tôi hiểu, tôi hiểu, hai người từ từ ." Ném cho ánh mắt bà tám rất mập mờ, rồi che miệng cười ra ngoài.

      thích bệnh viện, nhất là cái bệnh viện có y tá bà tám nhiều này.

      " ổno chứ?" Uông Điềm Hinh nén cười, cảm thấy giống như sắp bị buộc giết người.

      Cũng khó trách, căn cứ hiểu biết của dành cho , người này tham yên lặng, thích chỗ, thích chuyện, y tá trẻ bà tám cứ kề bên tai huyên thuyên, còn tự cho là thông minh hay đùa, khiến nhịn lâu rồi.

      Quan Tử Ngôn cả hừ cũng lười, chuyên tâm nhàng dụ dỗ em bé ăn no rồi ngủ.

      nghiêng đầu nhìn, hình tượng này lại khiến cảm thấy là ấm áp. Ngoắc tay bảo ngồi xuống ở bên giường, đưa ngón trỏ ra trêu chọc con ngủ. "Tử Duyệt, Tử Duyệt, đây là tên con đó, có thích hay ? Thích cảm ơn chú ."

      Em bé nghe hiểu, toét miệng ngáp dài, nước miếng chảy xuôi.

      Quan Tử Ngôn nhìn, khóe miệng tự chủ mỉm cười, nhìn mà sửng sốt.

      Biết hơn sáu tháng, chưa từng thấy cười, mặc dù số lần gặp mặt coi là nhiều, thời gian chung đụng cũng dài, nhưng hiểu, người đàn ông yên tĩnh này thích cười, lạnh nhạt là vẻ mặt mà luôn dành cho người khác, nụ cười này là thân thiết nhất từ khi biết tới nó.

      Thẳng thắng , dung nhan của cực kì tuấn tú, cách nào dùng ngôn ngữ khít khao để hình dung ra, chỉ có thể , đó là dung mạo rất dễ dàng khiến người ta say mê mất hồn, khuynh tâm điên cuồng, còn chưa từng gặp người đàn ông nào xuất sắc hơn .

      Phụ nữ muốn , rất dễ dàng.

      Đàn ông muốn , cũng khó khăn.

      người đẹp mắt đến loại trình độ này, quả chính là tội ác rồi, nếu như có lòng chơi trò chơi tình , thay bạn như thay áo cũng phải vấn đề.

      Nhưng, sao lại cười? cười rất đẹp mà, luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, lại trốn tránh nơi sâu thẳm, quả thực là lãng phí tướng mạo tốt xuất chúng tuyệt luân.

      Đẹp trai phải để người ta nhìn chứ, vui tai vui mắt, điểm tô cho đẹp, tốt à?

      " Quan, có hứng thú phát triển ở giới văn nghệ ?" Bảo đảm nổi tiếng!

      Sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo. " có hứng thú."

      Thế nào. . . . ?

      có ngốc nữa cũng hiểu vui, "Bán nhan sắc" có khó có thể chịu được thế sao? Con người đều thích ngắm vật đẹp, khen , mất hứng cái gì?

      Tự nhận hiểu , cũng muốn phải biết, bị uyển chuyển từ chối vô số lần, nên cũng an phận im lặng.

      nghĩ, đời này có lẽ cũng có lúc hiểu , dù thế nào nữa ràng chính là muốn qua lại sâu với ai, vẫn nên để bọn họ giữ quan hệ hàng xóm hơi quen mà quá quen mới tốt.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2



      Ba giờ sáng.

      Tiếng con nít khóc ré truyền vào trong tai, Quan Tử Ngôn lật người, ngừng thuyết phục mình: chuyện của , có thể là như nghe thấy, nhất định có thể. . . . . .

      thanh này ra ồn lắm, cách vài bức tường, truyền tới chỗ rất yếu ớt rồi, thứ khiến được an bình, là trái tim bên trong lồng ngực.

      Lúc sáng sớm ra cửa, con nít khóc, hơn mười giờ trở về, bé cũng khóc, mười hai giờ trước khi ngủ lại khóc lần, đến bây giờ ba giờ sáng, tiếng đứt quãng lại truyền tới mấy lần. . . . . .

      từng chăm sóc đứa bé, nhưng chưa từng gặp đứa bé nào khó chăm như thế, tiếp tục như vậy, ấy làm sao ngủ được? Sáng sớm ngày mai ấy còn phải làm.

      Lăn qua lộn lại, làm sao cũng tĩnh tâm được, cuối cùng vẫn đầu hàng trước trái tim rộn ràng. yên lòng về thân thể nho , và tiếng khóc làm bộ đáng thương này.

      đứng dậy xuống giường, nhấn chuông cửa đối diện.

      Đợi gần ba phút, Uông Điềm Hinh mới vội vàng ra mở cửa, tóc rối bù, vẻ mặt mệt mỏi mà tái nhợt, bộ dáng nhếch nhác thất bại đến nỗi muốn lớn tiếng khóc, cả nụ cười thong dong ưu nhã thường ngày cũng lộ ra được.

      " vẫn ổn chứ? Tôi nghe tiếng con nít khóc."

      "Xin lỗi, làm ồn nghỉ ngơi sao? Tôi... tôi lập tức dỗ con ngủ."

      Chỉ sợ dỗ được.

      "Tôi có thể gặp bé ?"

      lắc lắc vai, nhục chí nghiêng người cho vào nhà.

      vào phòng ngủ, liền thấy bé cởi truồng khóc đến khàn cả giọng ở giường, bên cạnh có cái tả em bé dùng, giường đơn có vài vết ố vàng, là. . . . "Hoàng kim" đầy đất, mà bé vẫn còn đá đạp chân lung tung gia tăng tình hình tai nạn.

      Thê thảm nỡ nhìn.

      nhắm mắt, cả than thở cũng lười, trực tiếp vén tay áo lên, ẵm em bé giường vào phòng tắm, tắm nước nóng thơm ngào ngạt, lau khô thân thể, xức phấn rôm lên, bọc tã lại, rồi mặc quần áo vào, động tác làm liền mạch, Uông Điềm Hinh thấy mà choáng.

      "Sữa bột ở đâu?" hỏi.

      "Bếp, phòng bếp."

      gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu tình hình tai nạn bên trong phòng. "Đừng ngơ ngác nữa, mau sửa sang chút."

      "Á. . . . Oh." sững sờ đến quên cảm ơn.

      Chờ thay ga giường, dọn dẹp xong mớ hỗn loạn bên trong phòng, lúc trở ra, ngồi yên ở phòng khách, đút sữa pha xong cho bé uống.

      vốn khóc bi tráng và thảm thiết, nhưng bây giờ yên lặng dựa vào khuỷu tay , liếm mút bình sữa.

      Thấy tiếng động đứng ở phía sau, giọng : "Tôi trông nom Duyệt Duyệt, tối nay cứ ngủ ."

      Sau khi trở về từ bệnh viện, căn bản có đêm nào ngủ ngon.

      hề báo động trước, hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi ra hốc mắt, làm sợ. "Này, ——"

      để ý tới ngạc nhiên của , ngồi xổm người xuống ôm đầu gối vùi mặt vào, buồn buồn, im lặng khóc, để ai thấy nước mắt của .

      vẫn cho rằng sống mình cũng được, nhưng cuộc sống thực lần lượt ngăn trở lại như cười nhạo ý tưởng ban đầu của rất là ngây thơ, nếu phải nhờ người đàn ông mặt lạnh tốt bụng này, có lẽ bây giờ chỉ có thể ôm con bất lực khóc ——

      khí hoàn toàn lặng xuống, yên tĩnh hơi xấu hổ, cũng có an ủi, cũng biết an ủi từ đâu, chỉ yên lặng nhìn .

      biết qua bao lâu, ngẩng đầu lên, vẫn là nụ cười quen thuộc đó, mặt giọt nước mắt.

      Vì sao lại có quật cường như vậy? Cả khóc cũng cho ai nhìn thấy.

      "Tôi sao rồi, Duyệt Duyệt ——" ánh mắt dời về phía khuỷu tay , em bé ăn uống no đủ dựa vào ngủ ngọt ngào.

      "Ngủ rồi." giọng.

      "Xong rồi!" Nặng nề thở ra hơi như được đại xá, tiểu tổ tông ngủ, người làm mẹ như khóc thê thảm hơn bé.

      "Hai ngày nay phải làm sao? Ban ngày Duyệt Duyệt làm thế nào?" Qua mấy lần chuyện, biết được đảm nhiệm tiết mục thiết kế ở Đài Truyền Hình, công việc của cũng rất bận bịu, làm sao chăm sóc con được?

      "Tôi mời vú em, ban ngày ấy tới giúp tôi giữ Duyệt Duyệt."

      gật đầu. Mặc dù nghĩ như vậy hơi nhục nhã , nhưng vú em ít nhất có kinh nghiệm hơn , cũng an tâm hơn nhiều.

      Đặt đứa bé trở về giường trẻ nít, xác nhận bé trong thời gian ngắn cũng tỉnh nữa, lúc này mới quay đầu lại : " ngủ , tôi về."

      ra phòng ngủ, bước chân trầm ổn mở cửa sắt ra, thanh của nhàng truyền đến ——

      "Cám ơn , Quan."

      Bước chân dừng lại, nhưng quay đầu lại, chỉ hơi gật đầu, liền thuận tay đóng cửa sắt.

      Vì vậy, lại qua tháng.

      Ban ngày, Quan Tử Ngôn cơ hồ nghe được đứa trẻ khóc rống, có lẽ vú em kinh nghiệm phong phú!

      Đó là người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, nghe Uông Điềm Hinh gọi bà ấy là Trần nương nương, hình thể mượt mà, giọng mang quốc ngữ Đài Loan, là người rất thân thiết, khiến người ta cảm thấy giao đứa bé cho bà có thể rất yên tâm.

      Viết được đoạn bản thảo, duỗi duỗi lưng, rời khỏi bàn máy vi tính hoạt động gân cốt, đột nhiên rất muốn nhìn Tiểu Duyệt Duyệt.

      về phía cửa đối diện, lúc đưa tay đụng vào chuông cửa lại dừng lại động tác.

      Giờ phút này Uông Điềm Hinh vẫn còn làm, nếu như Trần nương nương tùy ý giao đứa trẻ cho người xa lạ, vậy quá vô trách nhiệm rồi.

      Suy nghĩ lát, liền xoay người về nhà, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng cười to sảng khoái của bà vú, hình như là điện thoại.

      Dưới thanh như vậy, em bé vẫn có bất kỳ động tĩnh, tựa hồ là ở trong tay Trần nương nương, Duyệt Duyệt đặc biệt khéo léo.

      Lại qua mấy ngày, đến siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, trải qua công viên , thị lực tốt khiến nhận ra người đàn bà nhiều chuyện ở đằng kia là bà vú của Duyệt Duyệt.

      Đối phương hiển nhiên hề nhận ra , chỉ quét mắt nhìn cái, lại tiếp tục nhiều chuyện.

      Mặc dù ở đối diện, nhưng ru rú trong nhà, hai bên chưa từng qua lại, do chú ý mẹ con Uông Điềm Hinh nhiều hơn mấy phần mới có thể đặc biệt lưu ý.

      Nhìn nhìn chung quanh mình, Duyệt Duyệt hề ở chỗ này. Bà ta bỏ đứa trẻ trong căn nhà có ai, rồi rời ?

      Quan Tử Ngôn cau mày. Đây là bà vú có trách nhiệm?

      là bà vú tốt bụng có kinh nghiệm giữ nhiều đứa bé mà Uông Điềm Hinh hình dung sao?

      Rồi sau đó, phát đứa bé càng lúc càng dễ dỗ, ban đêm luôn khóc rống ngừng, dỗ thế nào cũng ngủ, đút bé bú sữa mẹ, khẩu vị cũng càng lúc càng kém, liên tục giúp trông coi mấy ngày đêm, đừng Uông Điềm Hinh chịu nổi, ngay cả cũng sắp chịu được.

      Hình như, sau khi rời khỏi bà vú, đứa trẻ liền thay đổi hoàn toàn, chỉ có ở bên cạnh bà vú mới khéo léo.

      Uông Điềm Hinh ban ngày làm, minh bạch gia dặm tình trạng, nhưng cả ngày đều ở đây, bao nhiêu có mấy phần hiểu, tình huống này quá tầm thường.

      vất vả mới dỗ được Duyệt Duyệt ngừng khóc, mới tựa tại bên nôi trêu chọc em bé. dỗ bé ngủ được, thể làm gì khác hơn là liều mình bên thiếu nữ đẹp.

      Duyệt Duyệt biết do đơn hay có cảm giác an toàn, bàn tay nhắn cứ thích cầm ngón tay dài của .

      " xin lỗi, lại làm hại tối nay ngủ được." Nhìn đồng hồ báo thức bàn, bốn giờ rưỡi, Uông Điềm Hinh áy náy đến biết nên cái gì.

      Quan Tử Ngôn để ý lời của , chỉ nhìn đứa bé trong nôi, rồi suy ngẫm : "Sắc mặt Duyệt Duyệt. . . . phải rất tốt."

      Uông Điềm Hinh rũ mắt xuống, vòng qua bên kia nôi, cúi người vuốt khuôn mặt nhắn, thấy bộ dáng của bé, người làm mẹ đau lòng. "Tôi sớm chuẩn bị tâm lý rồi, bác sĩ thể chất của đứa bé sinh non rất suy yếu, vốn dễ nuôi."

      "Đúng là thể khỏe mạnh như trẻ sơ sinh bình thường, nhưng nhân viên cứu hộ cũng , cẩn thận chăm sóc, vẫn có thể điều dưỡng tốt, phải sao?"

      Nghe ra trong lời của có ý gì, nghi ngờ ngước mắt. " muốn gì?"

      há miệng, lời đến khóe miệng quẹo cua, đổi thành hỏi "Trần nương nương đó tìm được từ đâu? Tôi thấy bà ấy giữ em bé rất thuận lợi."

      "Đồng nghiệp giới thiệu, nghe bà ấy có kinh nghiệm giữ trẻ mới sinh hai mươi năm, hai đứa con của đồng nghiệp tôi đều do bà ấy giữ."

      " sao?" Nhưng chỉ lần nhìn thấy bà ấy điện thoại, hoặc ngồi ở ban công pha trà xem tạp chí, thái độ rất nhàn nhã, hề giống như người rất để tâm giữ em bé.

      suy ngẫm, có nên nhắc nhở lưu ý vấn đề bà vú , lại cảm thấy đề tài vô cùng nhạy cảm, huống chi bà vú có làm tốt cũng phải do chấm điểm, cũng chưa chắc tin hết, ra rồi, chỉ sợ bị gán tội danh mách lẻo.

      Trong lúc chần chờ, tiếng khóc của em bé lại lên, gần như quen rồi, rất thuận tay liền ôm lên dỗ, chậm chạp dạo bước trong phòng, ngoài miệng hừ : "Duyệt Duyệt ngoan, khuya lắm rồi, chớ quấy rầy chú hàng xóm ngủ có được hay ? Có phải đói bụng ? Có muốn uống sữa ?"

      Lấy ra bình sữa mới vừa uống được nửa đưa đến miệng bé, bé mới uống chút, lại tiếp tục khóc.

      " uống sữa, vậy ngậm núm vú?" Bỏ bình sữa xuống, đổi thành núm vú cao su, em bé lại nể mặt nhổ ra, vẫn cứ khóc.

      Kiểm tra tã, có ướt, hơn nữa nửa giờ trước vừa mới thay rồi.

      thở dài, dịu dàng vỗ vỗ. "Bé ngoan, con sao rồi?" Càng lúc càng khó dỗ, lòng biết, đứa bé mà đối nghịch với người lớn, bày tỏ bé thoải mái.

      Khóc đáng thương, khuôn mặt đỏ rừng rực, sắp tắt cả tiếng, nhìn rất đau lòng, gương mặt dán lên cái trán của bé. " có phát sốt. . . Tiểu Duyệt Duyệt, có phải con bị bệnh hay ?"

      dừng bước lại, nghiêm túc xem kỹ đứa bé trong ngực ——

      " Uông, Duyệt Duyệt hình như rất khỏe."

      "Thế nào?" Uông Điềm Hinh nhảy dựng lên, tiến lên trước quan sát.

      "Hình như bé rất thoải mái, trước kia đút bé bú sữa, có thể uống hết cả chai, tại cả nửa bình cũng uống hết, sức hoạt động cũng rất tệ." Đưa ngón trỏ ra, em bé liền khóc níu lấy như kể khổ. "Cả níu lấy tôi bé cũng có hơi sức, trước kia hề vậy."

      "Này, vậy làm sao bây giờ? Hay là —— chờ trời sáng tôi xin nghỉ mang bé đến gặp bác sĩ."

      Sắc mặt Quan Tử Ngôn đột nhiên biến đổi. " còn kịp rồi, mau mang theo giấy tờ tùy thân quan trọng, ngay bây giờ!"

      Duyệt Duyệt ói sữa!

      Uông Điềm Hinh cũng luống cuống tay chân, vội vàng tìm giấy tờ, hai người hơn nửa đêm còn chạy tới bệnh viện khám gấp.

      Giằng co đêm, tình huống cuối cùng ổn định lại, nhưng đứa trẻ quá yếu đuối, phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày.

      ra bệnh viện, mềm đến đứng vững được, là muốn tìm góc ai thấy khóc trận ——

      Sáng sớm đám sương vẫn tỏa ra, đứng ở trạm xe bus chờ chuyền xe buýt đầu tiên, câu nào, vẻ mặt hốt hoảng trống rỗng.

      vẫn an tĩnh nhìn chăm chú vào , có rơi giọt lệ, nhưng bả vai gầy yếu mảnh khảnh lại như sắp bị nặng nề thẹn thùng ưu thương đè sụp.

      " có phải cũng muốn mắng tôi là người mẹ khốn kiếp ?" nhàng mở miệng, mất hồn nhìn chăm chú vào phương xa.

      vẫn bình tĩnh đưa mắt nhìn . "Tôi nghĩ như vậy."

      "Tôi muốn làm người mẹ tốt, để đứa bé bình an khỏe mạnh lớn lên, tôi rất cố gắng, rất cố gắng, rất cố gắng. . . . biết ?"

      Mặc dù bác sĩ cũng thêm cái gì, nhưng ánh mắt tràn đầy chỉ trích, tiếng động tố cáo phải người mẹ tốt, chăm sóc đứa bé khỏe mạnh thành ra như vậy. . . . . .

      cũng cảm thấy rất đáng chết, cũng muốn như vậy, thương đứa bé này hơn ai hết, vì giữ lại Duyệt Duyệt, dù chịu khổ nhiều hơn cũng cắn răng nhịn xuống, mình chịu đựng sống chết, bàng hoàng, đơn, vô dụng khi mang thai, nhưng, nhưng ——

      vẫn làm chưa đủ có đúng hay ? Nhất định là còn chỗ nào làm tốt, còn lơ là, mới có thể như vậy, nhất định thế!

      Bả vai mảnh khảnh hơi run run, cởi áo khoác xuống che lên , tiếng động biểu đạt an ủi, cũng truyền lại ấm áp.

      chợt xoay người tựa gần vào ngực , nên tránh ra, vì thích tiếp xúc tứ chi với người khác, nhưng lại động, cũng có bất kỳ động tác gì.

      tựa trán vào lồng ngực , cảm thấy hơi ướt.

      ôm cũng đẩy ra, chỉ đứng nghiêm, chờ đợi chảy hết nước mắt, sau đó nghĩ, vẫn nở nụ cười ưu nhã lại thong dong như trước giờ.

      Xe buýt tới, lên xe đầu tiền, theo sát sau lưng , cầm tay của , yếu ớt vô dụng giống như đứa bé bị lạc, đành lòng, cũng nỡ thả tay.

      Bọn họ ngồi xuống ở chỗ trống sau cùng, chạm vào , tựa vào vai , vẻ mặt mệt mỏi.

      cho rằng ngủ, vốn định đợi đến lúc dừng lại mới kêu tỉnh, nhưng trong chốc lát, thanh nhè của vang lên. "Duyệt Duyệt. . . . có việc gì, đúng ?"

      "Đúng." Bác sĩ nhưng vẫn đứa bé như hoảng hốt, cầu câu trả lời khẳng định lần nữa để an ủi trái tim lo sợ yên.

      "Duyệt Duyệt. . . . bình an lớn lên. . . ."

      "Nhất định ."

      "Duyệt Duyệt. . . . Còn như vậy, bé còn chưa có học được gọi mẹ. . . ."

      biết kích động ở đâu ra, chợt mở miệng: " Uông, có tin tôi ?"

      "Tôi tin." Mỗi thời khắc mấu chốt bên cạnh luôn có , nếu phải lần lượt chìa tay giúp đỡ , căn bản cách nào tưởng tượng hậu quả, nếu như tin , còn tin người nào?

      "Như vậy, chờ Duyệt Duyệt rời khỏi bệnh viện, giao cho tôi chăm sóc." Duyệt Duyệt thể đưa cho bà vú giữ, tin tưởng Trần nương nương như .

      "À?" Rất ngoài ý muốn vì lên đề nghị như vậy. ". . . . . . Tại sao. . . . . ."

      "Đừng hỏi, tóm lại, tin tưởng tôi." Lấy lập trường của có phương tiện thêm cái gì, lại đây cũng chỉ là cá nhân phỏng đoán, nên lung tung. thể ra nghi ngờ của , lại thể giao Duyệt Duyệt cho bà vú, vậy cũng chỉ có thể nhận lãnh.

      Mặc dù thể khẳng định vấn đề xuất ở nơi nào, nhưng chỉ cần có chút xíu nguy hiểm, cũng muốn, Duyệt Duyệt cũng đảm đương nổi.

      Khi nhìn thân thể nho khóc đến hơi thở yếu trong ngực, buồng tim liền thấy đau, mới phát , mình có tình cảm sâu sắc với đứa bé này.

      Từ lần đầu tiên nhận lấy đứa bé từ tay y tá từ khi mới sinh, ôm thân thể nho trong ngực, cho bé cái tên, tràn đầy chúc phúc nguyện bé cả đời vui vẻ, cùng với nhiều đêm ngủ, an ủi dụ dỗ xem bé ngủ say ở trong khuỷu tay, rất thương tiếc, rất thích, cũng rất quan tâm, tình cảm bỏ ra từng chút, sớm chôn sâu tim rồi.

      nguyện ý gánh chịu, cũng cam tâm gánh chịu.

      "Vậy công việc của sao?"

      kỳ quái nhìn cái, đôi môi giật giật, lúc lâu mới miễn cưỡng khạc ra: " ảnh hưởng."

      "Sap lại ảnh hưởng?"

      Trong lòng biết yên tâm, nên chỉ có thể : "Tôi —— viết vài thứ."

      "Tác giả?"

      được tự nhiên gật gật đầu.

      " tại tôi biết, vô cùng thích xuất đầu lộ diện. . . ." lẩm bẩm , chuyên chọn chuyện mai danh tích để làm.

      "Đáp án của ?"

      "Được, ngày mai tôi với Trần nương nương."

      " cần thêm cái gì với bà ấy, cứ bạn tôi rãnh rỗi giúp tôi giữ con là được." nhắc nhở thêm, vì muốn sinh nhiều thị phi.

      Uông Điềm Hinh thầm quan sát .

      phải —— rất tin tưởng Trần nương nương, mới có thể đột nhiên đề nghị như vậy chứ?

      phải ngày đầu tiên ra xã hội lăn lộn, nhân tình thế thái cũng hiểu chút, trong lòng dĩ nhiên cũng có mấy phần hiểu cố kỵ của , có phải nhận ra cái gì nhưng cho biết ?

      Mặc dù hoài nghi gì, nhưng nếu so sánh với Trần nương nương, chọn tin tưởng Quan Tử Ngôn, bởi vì cảm thấy, lòng thích Duyệt Duyệt, quan tâm Duyệt Duyệt.

      Ngày Duyệt Duyệt xuất viện, và Uông Điềm Hinh cùng , cũng cùng bị bác sĩ dạy dỗ trận, muốn bọn họ phải chú ý hơn, đừng sơ ý lơ là nữa, nếu mạng của em bé sớm muộn gì cũng bị bọn họ chơi mất.

      Quan Tử Ngôn ngoan ngoãn nghe chửi, câu cũng phản bác, ngược lại Uông Điềm Hinh ngượng ngùng vô cùng, ra khỏi bệnh viện liền liên tục xin lỗi .

      Chờ xe buýt đứng ở hướng gió, chắn gió thay hai mẹ con, cử động lơ đãng, lại làm cười yếu ớt.

      Em bé có vẻ tốt hơn nhiều, giờ phút này yên tĩnh vùi trong ngực mẹ, vuốt vuốt nút áo.

      "Ở chỗ bác sĩ tuần, có nhớ mẹ và chú ? Tiểu Duyệt Duyệt." Quan Tử Ngôn đưa ngón trỏ ra trêu chọc, rất là nhớ bé đó!

      Phát ra thứ chơi vui hơn nút áo của mẹ, bé liền bắt lấy ngay, hai tay bé cầm chặt, cười khẽ, tay ôm lấy. " tệ, hơi sức lớn hơn. Bé ngoan, hôm nay cháu rất hưng phấn đó, biết được về nhà có đúng hay ?"

      Uông Điềm Hinh nghiêng đầu nhìn , mặt mỉm cười. " rất thích chuyện với Duyệt Duyệt."

      người đàn ông trầm mặc ít , nhưng lại lộ ra ánh mắt dịu dàng và chuyên chú với đứa bé hiểu gì cả, cũng đáp lại , những lời với cộng lại cũng nhiều bằng với Duyệt Duyệt!

      "Bé thích nghe."

      "Làm sao biết?" cũng biết.

      "Duyệt Duyệt hình như rất đơn, rất có cảm giác an toàn, cho nên bên cạnh lúc nào cũng phải có thanh, có người với bé, mới khiến bé cảm thấy có người bên cạnh, có người thích, thường với bé, bé nghe hiểu được ."

      "Khó trách. . . . . ." Duyệt Duyệt được ôm liền đặc biệt an tâm, đặc biệt khéo léo, có thể cảm thấy được Duyệt Duyệt rất ưa thích .

      Sau khi về nhà, Uông Điềm Hinh sửa sang lại y phục, tã, sữa bột của Duyệt Duyệt cho , để dễ dàng chăm sóc bé, từ nay về sau, ban ngày Duyệt Duyệt ở bên đó, buổi tối ẵm về, để hai mẹ con ở chung, bồi dưỡng tình cảm.

      Duyệt Duyệt rất ghét uống thuốc, mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ giao phó phải cho bé uống thuốc đúng hạn, việc này luôn khiến bé khóc rống ngừng, giống như là muốn buộc bé uống thuốc độc vậy, khóc uất ức yếu đuối vô cùng, mỗi khi đến lúc mớm thuốc liền nhức đầu.

      Sau nữa, pha chút nước trái cây, thêm chút đường ngọt ngào để dỗ bé.

      Vì vậy lại phát , bé cực kỳ thích đồ ngọt.

      Trong tháng Quan Tử Ngôn chăm sóc bé, Uông Điềm Hinh từng muốn lấy số lương của Trần nương nương để cảm ơn , nhưng lại nhíu mày. "Tôi chưa từng nghĩ tới cái đó."

      "Nhưng. . . . Như vậy hợp lý. . . ." có nghĩa vụ này.

      "Tôi thích Duyệt Duyệt, lý do này có đủ hay ?" thương đứa bé này, chỉ muốn they61 bé bình an khỏe mạnh lớn lên, hề nghĩ tới muốn được cái gì từ bé.

      Tử Duyệt. . . . Từ sau khi đặt tên này cho bé mà suy tư gì, liền đặt bé vào trong trái tim, gieo xuống tình cảm phức tạp khó giải rồi.

      lên net tra xét rất nhiều về kiến thức cần chú ý khi dạy dỗ em bé, cũng mua vài quyển sách việc trẻ mới sinh cần biết ở tiệm sách, lúc nào cũng lưu ý chi tiết Duyệt Duyệt lớn lên.

      Đứa bé 7, 8 tháng, bò loạn ở đất, nên ngày qua ngày phải chuyên cần lau đất, lau sàn nhà đến khi sạch sáng ngời, để bé lăn bò thế nào cũng được.

      Khi viết bản thảo chỉ cần thả bé ở giường, ném mấy đồ chơi , bé cũng có thể tự mình thoải mái vui vẻ chơi đùa.

      Mặc dù bởi vì sinh non, thể chất yếu đuối, nhưngx trong khoảng thời gian này cẩn thận dụng tâm điều dưỡng, cũng nuôi thành hồng hào khỏe mạnh, hoạt bát hiếu động, cười đáng , hề giống sinh non.

      Cuối tuần này, và Uông Điềm Hinh cùng nhau ôm Duyệt Duyệt đến phòng y tế phòng hờ, vừa tiêm xuống bé liền kêu khóc kinh thiên động địa, lượng lớn đến làm người nghe choáng váng, cả y tá cũng sững sờ : "Con —— tinh thần rất phấn chấn!"

      Bé đá đạp lung tung trong ngực mẹ, Uông Điềm Hinh xoa xoa cánh tay bị đau của con , gần như ẵm bé nổi nữa.

      "Hức, hix. . . ." Đáng thương duỗi dài tay về phía Quan Tử Ngôn, lộ ra ngôn ngữ tay chân, thấy đáng thương bèn ôm lấy, bé cũng dựa vào, còn y y a a tố cáo với , ngón tay út chỉ vào y tá, còn có người mẹ đồng mưu.

      "Chú biết , chú biết , Duyệt Duyệt đáng thương, mẹ hư, chúng ta để ý mẹ nữa, được hở?" Quan Tử Ngôn vội trấn an.

      Đứa bé thút tha thút thít, làm nũng cọ cọ khuôn mặt đầy nước mắt vào người , cầu thương tiếc.

      "Được, hôn hôn." Hôn mấy cái lên gò má mềm, lúc này mới thoáng bình phục nỗi bi ai trong lòng bé.

      Con phản bội! Bé căn bản là Quan Tử Ngôn hơn mẹ nhiều!

      Uông Điềm Hinh rất vui nhìn chằm chằm hai người ngọt ngào thương nhau kia.

      "Tiểu quỷ!" Khó chịu vỗ xuống cái mông bọc tã dầy. Dám kiện cáo? !

      "ư. . . . ư. . . ." Lại kêu rên mấy tiếng, giả bộ khóc.

      "Mẹ nha!" cải chính lần thứ N. Giả bộ cái gì, ràng đau, muốn đòi trìu mến , đáng xấu hổ!

      "Uông Điềm Hinh, còn náo loạn à!" Có lúc thấy hai người ở chung, cảm thấy hai mẹ con này so ngây thơ.

      Lườm cái, dẫn đầu rời khỏi xã y tế.

      ở phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn ôm con vào trong ngực, buồng tim tràn đầy ấm áp cảm động, bờ môi tự chủ nở nụ cười.

      Chỉ nhìn bóng lưng của , cảm thấy rất an tâm, giống như chỉ cần có ở đây, khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể chịu đựng, vì có lực lượng có thể làm yên lòng người.

      Đoạn đường này, nếu nhờ xuất của , biết phải sống tiếp thế nào.

      Tăng nhanh bước chân, sải bước đuổi theo , vươn tay —— cầm tay .

      chỉ nhíu mày, kỳ quái nhìn cái.

      Có lẽ Duyệt Duyệt kéo gần cự ly giữa bọn họ, nên còn là những hàng xóm xa lạ, mỗi ngày chia sẻ hành trình lớn lên của đứa bé, cho đối phương biết hôm nay Duyệt Duyệt học được cái gì, làm ra chuyện gì để giải trí cho bọn họ, hai người cùng chung dưỡng dục đứa bé nên có cảm giác thân thiết, trong lúc nhận ra, cũng quan tâm mẹ đứa bé hơn mấy phần, mỗi ngày gặp mặt, mà còn khách sáo gọi Quan, Uông nữa cũng quá cách nào có thể rồi.

      Chưa từng nghĩ tới tiếp xúc nhiều lần với người nào, nhưng có cùng đối tượng để thương, cùng nhau lo lắng cho bé, cùng nhau vui sướng vì bé, cũng cùng nhau phiền não vì bé, đề tài nhiều hơn, cự ly gần hơn, cũng hào hợp chặt chẽ hơn trong cuộc sống, tự chủ quen với đụng chạm của , nên hề tránh ra, khước từ nữa.

      "Cám ơn , Tử Ngôn." bật thốt lên, mỉm cười dịu dàng.

      "Tôi phải đừng thế nữa sao?"

      " giống nhau." cảm ơn là vì để mình xuất trong sinh mệnh , có tồn tại, rất tốt, rất tốt.

      Cảm ơn vì đời có .
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3



      Chào buổi tối các bạn nghe đài. Bây giờ là năm giờ năm phút khuya, tôi là Tử Ngôn. Nếu như các bạn vẫn ngồi trước máy phát thanh, tôi thành tâm mời bạn ở cạnh tôi trong ba tiếng tới.

      Các bạn cho rằng, duyên phận là cái gì chứ? Tôi nghĩ, lúc này tôi cho bạn biết: "Duyệt Duyệt chính là duyên phận kỳ diệu nhất trong cuộc đời tôi."

      Từ khi sinh mạng này xông vào trong cuộc sống của tôi, chia sẻ với các vị về lịch sử trưởng thành của Duyệt Duyệt hơn tám tháng nay nhé, mỗi ngày, bé đều mang đến những điều ngạc nhiên và thú vị cho tôi. Bé là đứa bé hay nũng nịu, nụ cười rất ngọt, có lúc rất thích khóc, nhưng hơn phân nửa là vì làm nũng đòi ôm, nhưng mà khi tôi bận rất ngoan rất an tĩnh ngồi ở bên cạnh chơi xếp gỗ, đợi đến tôi ngừng tay, bé lại biết lặng lẽ bò đến trong lòng tôi, thấy nụ cười lúm đồng tiền đáng của bé, liền khiến tôi còn mệt mỏi nữa.

      Bé sợ người lạ, thích bị người ngoài ôm, cho nên nếu như bạn muốn bắt cóc bé, tuyệt đối là công trình vĩ đại hạng nhất.

      Gần đây bé mọc răng, thấy cái gì đều cũng bỏ vào miệng cắn, mẹ của bé luôn rất xấu bụng lấy kẹo đậu phộng ra đùa, bé cắn nổi, nên y y a a chạy tới tố cáo với tôi. Bé khóc lóc kể lể hươ cả hai tay, dùng sức dậm chân để bày tỏ tức giận, nếu như bạn thấy bộ dáng đáng của bé, cũng thích bé ngay. . . .

      Có thể chia sẻ hành trình lớn lên của Duyệt Duyệt với các bạn bao lâu? Tôi biết được, nhưng tôi hi vọng có thể luôn chia sẻ, cho đến duyên phận hết, cách nào nữa mới dừng lại.

      Như vậy, đối với các bạn mà , duyên phận là cái gì? Nửa tiếng tới là thời gian của những người nghe, hoan nghênh biểu đạt tâm của mình.

      Nằm lỳ ở giường đùa với con , máy phát thanh từ đầu giường truyền đến giọng ràng chầm chậm, Uông Điềm Hinh nghe, bèn cười yếu ớt.

      Đó là vào mấy tháng trước, trong lúc vô tình mở radio lên, điều chỉnh kênh phát , phản đối chuyện , căn bản, hay chuyện của mình, bình thường đều là hỏi, mới đáp.

      nhất định biết, biết chuyện này, hơn nữa còn trở thành người nghe trung thành của .

      "Ạch, ứ ứ. . . ." Con chiếc giường êm ái huơ tay múa chân, vịn đầu giường vồ mạnh về phía radio. . . . Đúng rồi, con cũng là người nghe trung thành của , mỗi lần nghe được thanh xuôi tai của từ radio liền đặc biệt hưng phấn.

      "Ạch cái gì! Tiểu quỷ ràng, nghe hiểu được." Đưa tay gãi gãi bé, hai mẹ con cười ôm nhau, ở giường chơi đùa.

      Kể từ Quan Tử Ngôn đón lấy việc chăm sóc con thay , con của cũng càng lúc càng dễ giữ, ban đêm dần dần lung tung khóc rống nữa, có lúc còn ngủ đến trời sáng, nếu như đứa bé thoải mái, tự nhiên cố ý giận dỗi với người lớn.

      Tình trạng của Duyệt Duyệt càng ngày càng hơn tốt hơn, hoạt bát hiếu động, bộ dáng hồng hào khỏe mạnh đáng , khó có thể tưởng tượng bé từng là bệnh yếu sinh non, đủ thấy người chăm sóc bé rất dụng tâm.

      Trước sau khác biệt quá lớn, có ngày hai người tán gẫu sau khi thân quen, mới thoáng tiết lộ tình huống mình quan sát được, cùng với nghi ngờ của khi Duyệt Duyệt giao cho bà vú giữ —— Trần nương nương vô cùng có thể là vì tiết kiệm phiền toái, nên cho Duyệt Duyệt uống thuốc ngủ, ban ngày mới có thể an tĩnh khéo léo cũng có bất kỳ tiếng vang, nhưng buổi tối thảm rồi, hơn nữa đứa bé có bất kỳ hoạt động mà ngủ cả ngày, rót thuốc ngủ lâu dài dù đứa bé khỏe mạnh cũng chịu nổi.

      Đây mới là nguyên nhân quyết định ôm Duyệt Duyệt tới tự mình chăm sóc, lo lắng tiếp tục như vậy nữa, mạng của Duyệt Duyệt bị bà vú chơi mất.

      "Duyên phận là, gặp phải người tôi, mà tôi vừa đúng cũng người đó." Đọc lên lời tâm đầu tiên, dừng lát, rồi đáp lại: "Có thể gặp được người lòng mình, cũng là duyên phận khó được, có vài người cả đời cũng biết đến tình . Mà gặp gỡ người bạn, bạn cũng người đó, tôi nghĩ đây chỉ là duyên phận, mà là chăm sóc và ân tứ của trời cao."

      "Duyên phận là, trong 23 triệu dân Đài Loan 2300, lại cố tình gặp được ấy."

      "Duyên phận là, trải qua mười lăm năm lại ở đường gặp được nam sinh mình thầm thích, ngồi cạnh mình ở tiểu học, mà ấy vẫn còn nhớ mình, câu đầu tiên khi mở miệng là: 'Cậu còn thiếu mình 100 đồng chưa trả' là duyên phận đáng hận." cười khẽ.

      "Các bạn nghe đài dễ mến, tôi nghĩ người bạn này cố ý chọc cười, giải trí cho tôi, chỉ là —— xin hỏi rốt cuộc bạn trả lại 100 đồng kia chưa?"

      Mở ra tin nhắn tiếp theo là "Mỗi ngày nghe về Duyệt Duyệt, hại tôi cũng thích bé, radio lần sau, có suy tính đưa bé lên ra mắt ? Chúng tôi cũng rất muốn gặp Duyệt Duyệt đáng ." Trả lời: "Sợ rằng có khó khăn, tôi còn chưa trưng cầu ý kiến của mẹ bé, phải chờ tôi suy nghĩ ra nên thế nào nữa."

      Xuống nữa. "Sợ cách nào ở cạnh Duyệt Duyệt đến lúc lớn dứt khoát cưới mẹ bé , đây cũng là duyên phận khó được!" Ngẩn người. "Nếu như đây là trò đùa, được rồi, tôi cũng cười đáp, nhưng xin cho tôi biết nên cầu hôn như thế nào? Bởi vì muốn ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, mà em vừa lúc là mẹ bé, cho nên xin em 『 thuận tiện 』 gả cho ? Tôi nghĩ tôi còn chưa có cần ăn đòn như vậy."

      Nghe đến đó, Uông Điềm Hinh cười thầm.

      Người này hóm hỉnh! Vậy thường ngày sao cứ thích chuyện? ràng có giọng hay, giỏi tài ăn mà!

      là người phát ngôn part time nổi tiếng của đài này, có khí chất, có giáo dục, trong lời có ý khác, hơn nữa còn là mỹ nam ngoại hình xuất chúng, nên rất được những người nghe hoan nghênh.

      Sau đó lên trang web radio mới biết, mặc dù rất ít lộ diện ở các hoạt động của đài, nhưng mỗi lần xuất đều được nhiều người chào đón. Có năm nhận lấy chủ trì hoạt động bán hàng từ thiện, đưa đồ ấm vào trời đông giá rét, quan tâm người sống đời sống thực vật, tổ chức ký tên nhận sách, sách vở cũng bán giá rẻ, thậm chí có người muốn hát ở trường, lấy giá cao mua ca khúc của .

      Còn nữa, cái gì gọi là "Viết vài thứ"? quá hời hớt, có ý định tinh tế, sức quan sát bén nhạy, bút pháp đặc biệt mà lưu loát, văn thải trui luyện xuất sắc, dùng để viết tiểu thuyết trinh thám, có rất nhiều độc giả thích, nếu như tác giả nổi tiếng xếp hàng top ở các tiệm sách chỉ là "Viết vài thứ" mà thôi, những người khác phải uống gió tây bắc sao?

      ràng được hoan nghênh vô cùng, cư nhiên hề đề cập tới, nếu phải nhờ phúc của Duyệt Duyệt, thường đến chỗ ở của , cũng phát tác giả thưởng thức vô cùng, cư nhiên ở bên cạnh , tìm được ai khiêm tốn hơn .

      "Ạch, ạch —— a, a!" Con lại quỷ rống quỷ kêu rồi, có lẽ là nghe được tên của mình, quơ múa đôi tay, vui vẻ muốn leo leo, bò bò lên đầu giường nữa, lơ đãng nắm điện thoại di động, cầm trong tay lắc lắc, nghe được tiếng vang ring ring reng reng.

      "Duyệt Duyệt cũng muốn chơi tin nhắn à? Tốt, chúng ta cùng nhắn." Lựa chọn sử dụng chức năng tin nhắn, suy nghĩ lát, đưa vào hàng chữ, kéo tay bé của con đặt lên nút gửi . "Chúng ta nhắn tin cho chú, đè xuống. Ừ, Duyệt Duyệt là giỏi đó ——" thưởng cho con cái hôn lên má mềm.

      Duyên phận là, có tốt.

      —— Trái tim đơn.

      Xuống tiết mục, về đến nhà gần mười giờ.

      Vừa bước ra thang máy, liền nghe trong nhà truyền tới tiếng khóc lừng lẫy, chưa về nhà, mà là đến nhà đối diện nhấn chuông cửa trước.

      "Sao Duyệt Duyệt khóc thành ra như vậy?"

      Uông Điềm Hinh ra mở cửa nhún nhún vai. "Tự bé làm mình đau đó, bảo bé đừng bò đến đầu giường nữa, đáng đời ăn đau khổ, đầu bị đụng u cục, tại ai cha gọi mẹ."

      " đừng mát thế chứ." Nào có con ngã nhào bị thương, mẹ ở bên vỗ tay bảo hay?

      Bé ở bên trong cố gắng khóc như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, nghe được tiếng của người mình quý, liền xiêu xiêu đổ đổ bò xuống giường, nện đôi chân ngắn chập chững tới, nước mắt nước mũi tèm lem, xiêu xiêu vẹo vẹo.

      Biết con ai bằng mẹ, Uông Điềm Hinh rảnh rang nhíu mày. "Lại muốn cáo trạng." Cứ như cả ngày lẫn đêm đều chọc con , ăn hiếp bé thảm lắm vậy đó.

      Quan Tử Ngôn khom người, giang hai cánh tay chờ đợi bé khóc sướt mướt tìm nơi nương tựa.

      Xuyên qua thiên sơn vạn thủy, loại bỏ muôn vàn khó khăn tìm nơi nương tựa , thân thể nho dựa vào, thút thít nức nở, thanh cầu xin thương xót phát ra ——

      "Ba, ba . . . ."

      Cắn chữ ràng, hề nhận sai, tiếng kêu làm hai nam nữ sửng sốt hóa thành tượng đá.

      "Chú, chú, là chú! Duyệt Duyệt lại lần, chú! Chú!" Quan Tử Ngôn đứng ở trước sô pha, hướng về phía em bé ghế sofa ân cần dạy bảo, sợ người khác làm phiền mà lặp lại lần nữa.

      chín tháng vô cùng cố chấp, khăng khăng giữ ý kiến lại kêu: "Papa."

      Gỗ mục được dạy lâu rồi cũng biết, vừa té lại biết phát rồi, đây là lần đầu tiên bé phát ràng thế, là quá thần kỳ.

      Nếu như chiêu này có ích. . . . đôi mắt của Uông Điềm Hinh chuyển nhanh như chớp, xem xét bên trong nhà có đồ vật gì đó thích hợp lấy ra "Kích động" trí nhớ của con , chừng gõ thêm hai cái, IQ liền thăng bão tố lên 180, cả cửu chương cũng đều thuộc lòng!

      Quan Tử Ngôn liếc thấy có ý đồ gì bèn "Nghĩ cũng đừng nghĩ, Uông Điềm Hinh."

      " lại biết tôi suy nghĩ gì?" phục.

      "Có gan cứ gõ tôi xem." Ai lại biết vui vì con đến bây giờ còn chưa gọi mẹ, nên lại muốn làm chuyện xấu rồi.

      Nào có bà mẹ cả ngày lẫn đêm đùa giỡn con thế này, khó trách con cả ngày tìm khóc lóc kể lể, cả gọi cũng muốn gọi!

      Đầu quả là sắp đau muốn chết, nên hoàn toàn muốn quan tâm trò xấu của , toàn tâm toàn ý cải chính em bé. " thể, phải gọi chú, hiểu ? Duyệt Duyệt, là —— chú, chú!"

      "Ba, ba ——" cái đầu lắc ngừng.

      "Chú, chú!" rất kiên trì.

      "Ba, ba!" Ra sức làm nũng đưa tay muốn ôm.

      " được, phải gọi chú." Kéo ra, cho ôm, lớn kình nhau.

      "Ba, ba!" Mếu máo, lã chã chực khóc.

      ". . . . . ." phản bác được.

      "Như vậy được đâu." Uông Điềm Hinh ở bên lành lạnh .

      "Nếu có cao kiến gì?"

      "Loạn thế phải dùng biện pháp mạnh, con mạnh mẽ phải cần thu mua." biết từ đâu lấy ra cây kẹo que, lột ra lắc qua lắc lại trước mặt bé để dụ dỗ. "Là vị dâu tây Duyệt Duyệt thích ăn nhất đó, muốn ăn chứ?"

      Tiểu Duyệt Duyệt lanh tay lẹ mắt, quấn chặt tay của mẹ, đưa miệng lên ngậm.

      "Rất tốt, bây giờ gọi chú, nếu kêu tiếng mẹ mẹ cũng miễn cưỡng đồng ý đó."

      Em bé lại thèm để ý .

      "Ai da! đếm xỉa đến mẹ à. Cho con mấy phần cục đường, con liền mở nhà máy sản xuất kẹo à!" Rút kẹo que về, nhét vào trong miệng mình. " kêu phải hay ? có đồ ăn."

      Trơ mắt nhìn kẹo que thích bị thổ phỉ cướp sạch, em bé cực kỳ bi thương, nhào vào trong ngực Quan Tử Ngôn oa oa khóc cho: "Này, vậy. . . . . ."

      "Mẹ, mẹ, là mẹ!" Tức chết, kêu papa ràng, kêu mẹ liền tâm bất cam tình bất nguyện, lớn kém nhiều như vậy sao? Tiểu quỷ thiên vị quá đáng.

      nên trông cậy vào giải quyết vấn đề, căn bản chỉ làm loạn.

      " mấy tuổi còn chơi trò hề này, ngây thơ!" Quan Tử Ngôn quả bị đánh bại rồi, tức giận thưởng cái liếc xem thường, rút cây kẹo qua từ miệng ra, nhét về trong miệng Duyệt Duyệt, lúc này mới trấn an em bé.

      Rốt cuộc là ai dạy bé? ràng có ai dạy, bé có thiên phú bẩm sinh ? Hoặc là kêu ba mẹ là bản năng của mỗi người? Khi được đôi tay dịu dàng nhất kia chạm vào, liền gọi mẹ; có cảng tránh gió an tâm mà mình lệ thuộc nhất, kêu ba, đứa bé theo bản năng tìm kiếm đôi tay, cùng với cảng tránh gió kia.

      Rất khó tin, nhưng Duyệt Duyệt nhận rồi, xem như cảng tránh gió của bé, đói bụng, đau đớn, chịu uất ức, đều nhào vào trong ngực , bởi vì biết, cảng tránh gió bé thích thương tiếc bé.

      tiếng "Papa" này, là biểu đạt tình cảm chân thành nhất của đứa bé, xem như người quan trọng nhất. . . .

      "Papa ——" ngậm kẹo que, ngọng nghịu hô, tay bé vòng ôm lấy cổ , thỏa mãn dây dưa.

      Gặp quỷ, lại cảm thấy kiêu ngạo và vui sướng như người vừa được làm cha!

      Giương tay ôm lấy Duyệt Duyệt, bỏ lại câu: "Đừng lo, Duyệt Duyệt tối nay ngủ với tôi."

      "Này, là thổ phỉ à? Cướp bóc như chuyện đương nhiên!" Uông Điềm Hinh bất mãn kháng nghị, vốn tính toán tối nay "giao lưu" tốt với tiểu quỷ thối.

      "Vừa rồi ai chọc bé khóc?" Chận về câu, giọng điệu lạnh.

      ". . . . . ." Đáng hận, chỉ có thể trơ mắt nhìn thổ phỉ cướp con của .

      trở về nhà đối diện, muốn đút chìa khóa mở cửa, động tác của dừng chút, lấm lét nhìn trái phải, bốn bề vắng lặng.

      Đặt Duyệt Duyệt ở bậc thang, rút kẹo que, học theo Uông Điềm Hinh ngậm lấy, từng chữ: "Là chú đó, Duyệt Duyệt kêu lần."

      cũng tin có tà.

      Em bé mếu máo, mắt sáng ngời chứa đầy nước mắt, chỉ lát nữa là tràn lan thành biện ——

      "Dạ dạ dạ, đại tỷ, xe như chú sợ cháu." Giơ hai tay hoàn toàn đầu hàng.

      Uông Điềm Hinh núp ở cạnh cửa nhìn lén, ngầm cười trộm đến đứng thẳng lên được!

      Hôm sau là chủ nhật cần làm, Uông Điềm Hinh ngủ giấc đến chín giờ, mới cầm bữa ăn sáng đến đối diện nhấn chuông cửa.

      Em bé bò ở giường, Quan Tử Ngôn cầm khăn lau lau.

      Người đàn ông này là ngoại tộc hiếm thấy, trong nhà những người đàn ông khác giống như ổ chó, nhà lại sáng sủa sạch , tập quán sinh hoạt vô cùng tốt, đồ tắm rửa, hay phân loại y phục đều thỏa đáng, tuyệt biến thành cả chồng y phục, mặc hay chưa mặc đều lung tung lẫn lộn.

      còn nghe có người lười đến chưa bao giờ xếp chăn, buổi sáng từ phía chui ra, buổi tối muốn ngủ lại từ đó chui về, nhưng giường vĩnh viễn ngăn nắp sạch , còn ngửi được mùi thơm bột giặt thoang thoảng, khó trách con cứ thích lăn giường , cả cũng muốn lên nằm xem, tấm giường lớn thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái mà.

      Vừa ăn bữa sáng, vừa thuận tay xé phần bánh màn thầu , đút cho em bé để mài răng, xem bé dùng hai cái răng sữa lớn bằng hạt bắp cố gắng chiến đấu hăng hái, tình thương của mẹ khỏi cỏ dại lan tràn, nhịn được đụng ngã em bé, tận trong tim hôn loạn trận. "Bảo bối, sao con lại đáng như vậy nha ——"

      "A a a!" Em bé bị áp đảo quơ múa tứ chi béo ngắn, kêu la cầu cứu: "Papa, papa!"

      Lau xong trở về phòng, thấy hai mẹ con này lăn lộn giường .

      biết phải hình dung hai mẹ con này như thế nào rồi, ràng con hơn ai hết, rồi lại cứ thích trêu chọc con trước mặt , chọc cho em bé tố cáo với .

      biết đây là phương thức đặc biệt họ bồi dưỡng tình cảm, có ra tay tham dự, mặc họ chơi, mình ngồi vào trước bàn mở máy vi tính ra, xem tin tức gửi tới.

      —— Đại Tác Giả Quan, đứa bé phải nuôi, bản thảo cũng nhớ viết nhé! Đừng chơi với bé đến váng đầu.

      Là chủ bút. gõ bàn phím, đánh mấy dòng chữ: phải hoãn lại, Duyệt Duyệt gần đây lớn lên nhanh chóng, phải tốn nhiều tâm tư chú ý.

      đoán, sau khi chủ bút thấy, nhất định lát nữa phải gọi điện tới kêu ca.

      Tiếp theo là em trai nhắn lại.

      —— cha gần đây vô tình hay cố ý nhắc tới ... biết, cha mạnh miệng, ra cha nhớ nhung con trai, gần đây bận cái gì? Hai tháng có về nhà.

      nghĩ nghĩ, gõ xuống: Thanh Minh tới, về tảo mộ.

      Ánh mắt chuyển qua tiếp theo là, hàng chữ ngắn ngủn đập vào mi mắt, trong nháy mắt hút hết tri giác có.

      —— Ngôn, em nhớ .

      Cả người cứng ngắc, cách nào động đậy.

      "Ngẩn người cái gì, Tử Ngôn?" giọng mềm gọi về thực tế, bàn tay lạnh ngắt cứng đờ, di động con chuột đè xuống phím xóa.

      Chơi đủ, náo đủ rồi, Uông Điềm Hinh ôm con tới bên cạnh , gương mặt đỏ thắm, thanh nhàng. "Thời tiết tốt như vậy, có muốn ra ngoài dạo dạo hay ?"

      Đưa mắt nhìn dung nhan đỏ ửng, mỹ lệ, dịu dàng mỉm cười với , dòng nước ấm chậm rãi lướt qua khắp người, đuổi lạnh lẽo, tự chủ đáp: "Được."

      Thay Duyệt Duyệt đổi bộ y phục, hai người mỗi người dắt tay, khiến em bé trong thời kỳ bắt chước có thể học bước , mỗi bước, đôi giày liền phát ra tiếng "chit", khiến em bé có cảm giác chinh phục, cảm thấy vô cùng thành công.

      Mục tiêu chinh phục: công viên gần nhà.

      Duyệt Duyệt trổ mã coi như tốt, chưa tới bảy tháng biết đứng, bây giờ càng càng ổn.

      "A a ——" nhìn theo tiếng kêu của con , là ông Trương ở lầu, thường ngày mang Duyệt Duyệt ra tản bộ mà đụng phải tán dóc, hai người kia Duyệt Duyệt cũng xa lạ, mọi người cũng đều rất thích em bé đáng này.

      "Là ông, ông! Phải gọi ông Trương." Quan Tử Ngôn cải chính.

      Bẹp bẹp chít! Nện bước chân ngắn qua, ngửa đầu lấy lòng kêu to: "Nha nha, nha nha." Khó trách được người thương.

      "Tiểu Duyệt Duyệt cũng ra tản bộ à." Bà Trương sóng vai mà ngồi ghế dài ở công viên với ông Trương, kéo kéo tay bé của bé, mặt tràn đầy nụ cười thương.

      "Quần áo mới nha, hôm nay Tiểu Duyệt Duyệt mặc đồ rất đáng nhé!" Áo đầm màu đỏ, in hình chuột Mickey bé thích nhất, đầu đội mũ quả dưa màu hồng phấn, thoạt nhìn liền thấy xinh đẹp đáng tả được, ông Trương nhịn được ôm lấy, trêu chọc bé. "Ông muốn trộm cháu về nhà đó!"

      "Oa —— ô! Papa, papa ——" con tin bị bắt cóc lập tức kêu la, tìm kiếm cứu viện.

      Quan Tử Ngôn cười khẽ, cứu bé thoát ra khỏi ma chưởng.

      Trong chốc lát, em bé lại xoay người chạy , vì bị bé trai đẹp hai tuổi rưỡi sống dưới lầu hấp dẫn, nên tìm nơi nương tựa.

      "Đứa bé cũng mở miệng gọi cậu là cha rồi, tính lúc nào kết hôn?" bà Trương đột nhiên hỏi ra câu này, hai người đối diện nhìn nhau cái, học được giựt mình.

      Những lời này quá nhiều người hỏi, hơn phân nửa cư dân gần đây đều dùng loại ánh mắt này đối đãi quan hệ của bọn họ, học được giải thích phí công chi nữa.

      phải cha của đứa bé, mà lại còn làm nhiều hơn cả cha đứa bé, còn cần người khác ý kiến gì bọn họ?

      " có chuyện này." chỉ nhàn nhạt trả lời câu này, xoay người tránh ra, có ý nhiều lời.

      Liếc nhìn bóng lưng kia, ông Trương lắc đầu. "Vẫn lạnh nhạt ít lời như vậy."

      "Ông Trương chớ để ý, ấy chính là như vậy." Uông Điềm Hinh giọng xong, bước nhanh đuổi theo .

      Xem, đàn người ta lòng với cậu ta, đỡ cho cậu ta rồi, còn phản bác cái gì?

      Bên nam cũng tám lạng nửa cân, phải đôi, mà động chút là nắm tay ra tản bộ, dạo phố?

      đối với ai cũng thế, chỉ có trước mặt hai mẹ con này, mới có thể dịu dàng tự tại lộ ra nụ cười, chuyện thoải mái, người trong cuộc có phát kỳ diệu trong đó, những người ngoài cuộc như họ đều thấy rất ràng, có gì sao? Ông đây cũng tin, dù có nhiều, chút cũng phải có.

      Quan Tử Ngôn tìm chiếc ghế dài ngồi xuống, tầm mắt lưu ý Duyệt Duyệt chơi đùa, ở chỗ gật đầu chào hỏi với hộ gia đình lầu ba ở đối diện, người phụ nữ kia là mẹ của bé trai hai tuổi, thuận tiện coi chừng hai bé chơi chung.

      Uông Điềm Hinh ngồi xuống bên cạnh , ngón trỏ chọc chọc bả vai . "Lúc nãy rời khỏi như thế lễ phép, ông Trương là người lớn."

      chuyển tầm mắt liếc nhìn , như ngẫm nghĩ thế nào. "Tôi có thói quen quá nhiều với người ngoài."

      "Ông Trương cũng phải là người ngoài, phải hai người làm hàng xóm hơn bốn năm rồi sao?" Láng giếng phải hòa thuận mà!

      ". . . . . ." Đôi môi giật giật. "Tôi cảm thấy sao" liên quan thời gian, làm hàng xóm mười năm cũng giống vậy, cảm giác cũng lạnh nhạt.

      "Cho nên lúc tôi vừa mới dọn đến cũng chịu bắt tay tôi." đến bây giờ cũng còn nhớ cảm giác lúc ấy, là người đàn ông rất tuấn tú, rất lạnh cũng rất kiêu ngạo, mắt mọc đỉnh đầu, ấn tượng lúc ban đầu cực kém.

      "Tôi thích đụng chạm tứ chi với người ngoài."

      Này, với nhiều như vậy, còn kề vai ngồi chung với , có lúc nắm tay của , cũng có bài xích, là bởi vì có xem như người ngoài?

      Chẳng biết tại sao, trái tim lại hơi mất tốc độ, nhảy thình thịch.

      "Đúng rồi, hình như chưa từng thấ bộ đồ này của Duyệt Duyệt." Vội vàng sang chuyện khác.

      "Chủ bút tặng. Lần trước cầm tiền nhuận bút tới đây cho tôi, thấy Duyệt Duyệt liền muốn ôm bé, lại dọa bé phải trốn trong lòng tôi khóc. Sau đó chủ bút cam lòng chịu nhục, mua bộ quần áo này muốn tới nịnh bợ dụ dỗ bé, nhưng Duyệt Duyệt vẫn nể mặt, gì cũng cho ôm."

      "Đó là đương nhiên, Duyệt Duyệt nhà tôi cũng phải ai cũng đụng được." Người làm mẹ rất kiêu ngạo.

      "Tối nay chợ đêm lát, Duyệt Duyệt sắp mặc vừa trang phục nữa rồi." suy ngẫm, gần đây em bé lớn rất nhanh, sức ăn cũng ràng gia tăng, sợ rằng phải mua trang phục số lớn hơn, nếu chưa đến hai tháng lại muốn đổi.

      "Ừ." Phơi mặt trời ấm áp, tựa vào người lười biếng ngủ.

      Nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt đẹp tựa vào vai . "Mệt rồi? Gần đây có tinh thần gì." Mắt bị quầng thâm rồi, cho nên tối hôm qua mới có thể ôm Duyệt Duyệt , để cho ngủ giấc ngon.

      "Gần đây chuẩn bị tiết mục mới, bận đến sắp ngã ngửa." .

      chuyện nữa, chỉ lo coi chừng , phiền tới lớn nữa.

      Tiếng ca ngâm nga nhè theo gió đưa vào bên tai, đó là giọng của bà Trương.

      Bà Trương có giọng hát rất hay, lúc tuổi còn trẻ rất nhiều người theo đuổi, còn có người săn ngôi sao bỏ ra nhiều tiền để ký hợp đồng ra đĩa nhạc với bà, nhưng bà lại chỉ tỏa sáng vì mình ông Trương, chỉ là siêu sao của mình ông Trương.

      Đôi vợ chồng này là bầu bạn ân ái người người trong xã khu ca ngợi, tình cảm tốt từ trẻ tuổi đến già, cùng nhau nắm tay qua mưa gió hơn năm mươi năm, theo như Kinh Thi là "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già"!

      Quan Tử Ngôn cho biết, đôi vợ chồng già này năm đó cũng rất chạy theo mô đen tự do đương, có đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt. Ông Trương là người ngoài tỉnh, ở mấy chục năm ở nơi nghèo nàn, nhưng bà Trương để ý cha mẹ phản đối, kiên trì phải gả, tiếc quyết liệt với người nhà, rồi bỏ trốn, ông Trương thương bà vì ông mà bỏ rơi tất cả, chịu uất ức, cả nhà mẹ cũng về, nên mọi việc đều theo bà, lòng thương tiếc mấy chục năm như ngày.

      Vốn là, người nghe hiểu tiếng Đài, người quốc ngữ lưu loát, nhưng ông Trương học tiếng Đài vì bà, lúc nào cũng nghe tình ca Đài thâm tình khẩn thiết mà bà Trương hát cho ông nghe, từ trẻ tuổi vẫn hát đến già.

      Còn nhớ Nguyễn từng bạn đời

      Bởi vì Nguyễn phải người vừa tiếp xúc tình .

      Trái tim của Nguyễn vì có chứa bạn mà khác với người khác

      Bạn cũng Nguyễn như Nguyễn bạn

      Nếu bạn thi cam nguyện cùng ai đời thế

      Nếu có bạn thế gian có gì đông lạnh để có thể ai khác

      Nếu bạn ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai

      Dù mưa gió chỉ cần có bạn Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ

      (Lời: Lý gia Tu)

      Con người khi còn sống, nếu như có thể có đoạn tình như lời ca hình dung, đến chết cũng có tiếc nuối.

      "Bà Trương hạnh phúc." tràn đầy cảm xúc.

      "Hả?"

      "Có thể nắm giữ người đáng giá cho bà hát bài này, rất hạnh phúc." Tình cảm đời thế cam tâm tình nguyện, trừ cõi đời này còn người đáng giá để , là đẹp, rất nhiều người phụ nữ, cả đời cũng có may mắn như vậy.

      "Người đàn ông có thể khiến bà hát bài này, cũng rất may mắn."

      "Đúng đó!" thở dài. "Tử Ngôn, có mong đợi gì với tình ?"

      yên lặng lâu ——

      "Tôi biết."

      Tình với , chỉ là tai nạn nghĩ lại mà kinh, thậm chí muốn đụng vào thứ có thể khiến người ta điên cuồng, thay đổi hoàn toàn kia.

      " sao? Còn muốn nữa ?"

      "Nếu như, tôi nếu như, trong cuộc đời chúng ta vẫn luôn có tình , vậy, chúng ta như tại, cùng nhau ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, đợi bé lập gia đình, chúng ta già rồi, vẫn có thể làm hàng xóm láng giềng, làm bạn nhau sợ tịch mịch."

      Bạn sao? , còn sâu, thân thiết, ấm áp hơn cả bạn, cảm giác giống như người thân.

      Vẫn, vẫn đồng hành? Quan Tử Ngôn trầm tư, phát mình cũng bài xích ý nghĩ như vậy.

      "Được."
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :