1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trộm Tâm - Hải Lục (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Thâu Tâm
      (Trộm Tim)
      [​IMG]

      Tác giả: Hải Lục

      Thể loại: Cổ đại

      Converter: meoconlunar

      Editor: vuminh​



      Giới thiệu:

      Y là kẻ trộm khắp đại giang nam bắc, quái đạo “ Trận Gió” khét tiếng trong thiên hạ.

      Vì muốn cứu tánh mạng bằng hữu, y xâm nhập vào thâm cung tuyệt địa, quyết trộm bằng được thánh bảo của Hổ quốc.

      Thế nhưng y vạn lần ngờ tới người trông coi thánh bảo là nàng công chúa tuyệt sắc.

      Kỳ lạ hơn nữa, nương này cũng lớn tuổi, tại sao cả người lại giống như khối băng, tản ra hàn khí kinh hồn?

      Lần đầu tiên trong đời, y gặp nữ tử lạnh lùng tới vậy.

      Lúc này đây, y trộm chỉ có bảo vật.

      Thứ y muốn còn có mỹ nhân.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 10/7/16
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Mở đầu:

      Trăng sáng cao, đêm lạnh như nước.

      đôi già trẻ thảnh thơi chuyện trò dưới gốc cây.

      “Đêm nay gia gia kể cháu nghe về kỳ nhân dị trong võ lâm được ? Cháu muốn nghe những chuyện thú vị được nhiều người biết tới.” Đứa mở to đôi mắt tròn, giọng điệu tràn ngập mong chờ.

      Ông lão đầu bạc cười ha hả :“Được, đêm nay gia gia về những ‘Phiền toái’, những ‘Phiền toái’ thú vị cực kỳ.”

      “‘Phiền toái’? ‘Phiền toái’ là gì?” Đứa nghiêng đầu, mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

      Ông lão giải thích:“‘Thứ làm người ta tâm phiền ý loạn, khó có thể giải quyết, cũng dứt khỏi được chính là ‘Phiền toái’.”

      Đứa rốt cuộc hiểu, :“A, chả trách mỗi lần cháu tranh cãi với mẫu thân, mẫu thân liền bảo cháu phiền toái.”

      Ông lão khẽ cười :“So với ‘Phiền toái’ của gia gia, cháu còn chưa tính là phiền toái. ‘Phiền toái’ gia gia muốn đây phải việc, phải đồ vật, mà là con người, năm con người rất phiền toái.”

      Đứa hỏi:“Là năm người nào ạ?”

      “Năm người thần thông quảng đại này lần lượt là khinh công đệ nhất thiên hạ danh xưng quái đạo ‘ Trận Gió’, đổ kĩ xuất thần nhập hóa ‘Thắng Tới Cùng’ Tiêu Thường Tiếu, y thuật diệu tuyệt nhưng tánh tình quái đản ‘Ma Y’ Tề Dị, đâu trúng đấy, liệu việc như thần ‘Kim Khẩu Khó Dò’ Bốc Mặc Nhi và tài ăn bậc nhất ‘Lưỡi Hoa Sen’ Hoa Xảo Ngữ.”

      “Quái đạo Trận Gió? Quái đạo? là kẻ trộm sao?”

      “Quái đạo Trận Gió là kẻ trộm, kẻ trộm chưa ai thấy mặt qua. ‘ Trận Gió’ chính là để hình dung khinh công cao diệu thần kỳ của giống như gió. Cháu xem, có ai thấy được gió, bắt được gió chứ? Cho nên Trận Gió tới bây giờ vẫn tiêu diêu tự tại, gây án khắp nơi, ai biết tên là gì, lai lịch là chi, thậm chí tuổi tác, tướng mạo cũng phủ màn nghi vấn.”

      trộm tất thảy mọi thứ, từ cái gối vàng thêu hình phi long trong cung Hoàng Thượng đến cái chén bể của thằng nhóc ăn mày ven đường. Mỗi lần trộm, đều có thói quen lưu lại phong thư, trong đấy ghi nguyên nhân, quá trình cùng cảm tưởng. Chẳng qua ngờ được Trận Gió cư nhiên là người biết công đạo, những đồ vật bị mất tưởng chừng như có manh mối, lại có thể tìm thấy rồi trả cho người mất.”

      Đứa kinh ngạc thốt:“Cái gì? Trận Gió giữ bảo vật cho mình sao?”

      “Đúng vậy, Trận Gió trộm vật chứ giữ vật. Buồn cười hơn là manh mối về đồ vật bị mất ít nhiều có liên quan đến nhân phẩm người mất, ngươi nếu nhân phẩm tốt, gợi ra nhiều manh mối cho ngươi mà đồ vật trả lại cũng hoàn hảo vô khuyết; nhược bằng nhân phẩm ngươi quá kém, muốn tìm được vật e rằng khó như lên trời.”

      Ông lão tươi cười mang theo vẻ tán thưởng:“ Trận Gió là kẻ trộm chân chính, nhưng trộm nhằm vào mục đích tư lợi, trái lại, đem tiền của phi nghĩa phân phát cho dân nghèo, có thể kẻ trộm rất có nghĩa khí.”

      Đứa vỗ tay, cười :“A! Trận Gió thực tài ba, vậy những ‘Phiền toái’ còn lại sao?”

      Ông lão tiếp:“‘Bốn ‘Phiền toái’ kia dù thần bí bằng Trận Gió, nhưng mỗi người đều là thiên tài dị bẩm, khó đối phó như nhau. Tỷ như Thắng Tới Cùng Tiêu Thường Tiếu dung nhan kiều mỵ diễm lệ, đôi mắt hoa đào đủ khiến bao người phải khuynh đảo vì nàng. Nàng là bà chủ của thiên hạ đệ nhất đại đổ phường ‘Thường Tiếu’, nắm trong tay mối quan hệ cùng nhân mạch rộng khắp, người trong quan trường lẫn nhân sĩ giang hồ khi thấy nàng cũng phải nhường nhịn ba phần.”

      “Thắng Tới Cùng Tiêu Thường Tiếu thực lợi hại như danh xưng sao?” Đứa gãi gãi đầu, thể tin đời lại có người đánh bạc toàn thắng, nó nhớ phụ thân nó hễ đánh bạc là thua, mỗi lần như vậy đều bị mẫu thân nó mắng ngóc đầu lên nổi.

      sai.” Ông lão gật đầu.“Xưng là Thắng Tới Cùng bởi vì nàng chưa bao giờ thua ai, nàng có được tất cả mọi thứ đều nhờ vào thắng bạc.”

      “Còn Ma Y Tề Dị thế nào? được cho là quái đản, tại sao lại gọi là Ma Y?”

      “Ma Y Tề Dị thân tại bốn phương, hành tung bất định. tuấn tú bất phàm, ngọc thụ lâm phong, là công tử hoàn mỹ làm mê đảo ít nương, có điều tánh tình quỷ quái, lạnh lùng hay thay đổi, phân được chính tà, y thuật lại cao minh đến mức chỉ cần tình nguyện ra tay, nhất định có người chết.”

      Trong mắt ông lão lộ ra vẻ kinh hoảng, thanh có chút run rẩy, có thể thấy lòng ông tràn ngập nỗi sợ hãi sâu sắc.

      “Nghe đồn phương pháp cứu người của khiến người ta cảm thấy chết còn thống khoái hơn, mà những người được cứu đó tịnh ai muốn gặp lần nữa, chưa từng có ngoại lệ nào là đủ biết cái đáng sợ của , bởi vậy mới được xưng là Ma Y.”

      “Đúng là đáng sợ , cháu có bệnh cũng cầu trị.” Đứa bị dọa trắng cả mặt, thầm bĩu môi rầu rĩ .

      Ông lão đưa tay xoa đầu nó, nhàng :“Đừng sợ, Ma Y dốc lòng nghiên cứu y thuật nhưng lại hứng thú với việc cứu người, hơn nữa tính cách quái gở, phương pháp chữa bệnh kỳ dị, thực rất ít người dám cầu chẩn trị.”

      Đứa lúc này an tâm, bèn hỏi:“Kim Khẩu Khó Dò là ý gì hở gia gia?”

      Ông lão cười đáp:“Kim Khẩu Khó Dò Bốc Mặc Nhi là nương có khuôn mặt thanh nhã tinh tế động lòng người, nghe nàng học vấn uyên thâm, còn biết xem tướng đoán mệnh, tánh tình thẹn thùng nhát gan, thích giao du với người ngoài, nhiều năm chỉ mực cư ở núi Duy , Giang Nam.

      Tuy núi Duy lớn, vị trí cũng xa, nhưng ai có thể tiến vào ngoài trừ bốn người ‘Phiền toái’. Theo lời đồn, vì muốn bảo vệ con , phụ thân Bốc Mặc Nhi năm đó thiết lập trận pháp kỳ lạ, còn nguyên do sâu xa thế nào ai biết được.”

      Đứa mặt đầy cảm thông, tức giận :“Chỉ những người ‘Phiền toái’ mới được phép tiến vào, vậy chẳng phải Bốc Mặc Nhi độc lắm sao? ai chơi đùa với nàng, nếu là cháu chắc chết vì chán.”

      “Đại khái là vậy, gia gia cũng . Người ‘Phiền toái’ cuối cùng là Lưỡi Hoa Sen Hoa Xảo Ngữ, con độc nhất của đệ nhất trạng sư ở kinh thành. Nàng tướng mạo bình thường song lại sở hữu đôi mắt vừa to tròn vừa sáng như mắt mèo, tựa hồ có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của kẻ khác. Nàng còn có cái miệng rất độc, rất lợi hại, chưa ai chiếm được chút tiện nghi nào từ cái miệng của nàng, nếu có kẻ chọc giận nàng, chỉ bằng vào miệng lưỡi, nàng có thể làm ta tức chết.”

      Đứa trừng lớn mắt:“Có người giỏi như vậy sao? Chỉ chuyện mà đạt được mục đích, cháu cũng muốn giống nàng.”

      Ông lão cười :“Nàng kia há mồm đủ độc ác. Tại kinh thành, vô luận là quan to, quý nhân hay bình dân, chỉ cần thấy Hoa lão gia và con , ai nấy đều lập tức câm như hến, dám thừa câu nửa chữ, bởi họ sợ miệng lưỡi sắc bén của cha con nàng khi thốt ra lời nào vui, cả đời họ còn cơ hội trở mình.

      dạo, Vương phu tử ở trường tư thành bắc sau khi uống rượu say, từng chế nhạo Hoa Xảo Ngữ lang chạ với người trong giang hồ, tuân thủ nữ tắc, lập tức bị nàng ta mắng từ đầu đến chân. Hoa Xảo Ngữ mắng người cũng mắng theo kiểu thông thường, nàng thu thập dẫn chứng từ khắp mọi nơi, có sách, mách có chứng, khiến Vương phu tử kia á khẩu, cãi lại được, chỉ còn nước dở khóc dở cười phải.”

      Đứa gập mình cười đến cơ hồ ngồi dậy nổi.

      “Cháu được như nàng, sợ phu tử mắng là vô dụng nữa.”

      Ông lão nhíu mày, gõ lên đầu nó.

      “Nghịch ngợm! Xảy ra chuyện đừng bảo gia gia nhắc nhở.”

      Đứa liền ngồi lên nghiêm chỉnh, cười lấy lòng :“Gia gia đừng tức giận, cháu chỉ chơi thôi, gia gia mau kể tiếp , năm người ‘Phiền toái’ làm thế nào biết nhau?”

      Ông lão :“Đấy vẫn là câu đố chưa lời giải đáp. Chỉ biết năm người này cùng xuất thân, tính cách khác biệt, giao tình cực tốt, khi tổ hợp lại càng trở nên đáng sợ, thành thử người giang hồ khi nhắc đến họ, biểu tình mặt đều mấy dễ chịu, vì biết lúc nào mình chạm trán họ, cũng như đoán được phát sinh ra loại chuyện gì.”

      “Nhưng cháu muốn gặp họ. Nếu được ở cùng họ, cháu nhất định thấy nhàm chán.”

      Ông lão cười từ tốn rồi lại thở dài :“ nhàm chán, tuy rằng kết giao với họ chưa hẳn là chuyện tốt, nhưng làm kẻ địch của họ chắc chắn là chuyện xấu, bởi năm người ‘Phiền toái’ này đều là những đối thủ kỳ quái khiến người ta dở khóc dở cười, dù phát sinh chuyện giết chóc máu tanh tàn nhẫn hay mưu ti bỉ hạ lưu, nhưng bị bọn họ đùa giỡn trong tay tuyệt đối khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cũng làm cho cả võ lâm khó quên.”

      Ông lão nhìn cháu trai, vẻ mặt an tường.

      “Đây chính là ‘Phiền toái’. Thế nào, thú vị ?”

      “Vâng, thú vị quá chừng, gia gia, cháu còn muốn nghe nữa.” Đứa lôi kéo tay ông lão, nài nỉ .

      Ông lão mỉm cười, có chút thần bí, có chút đắc ý.

      “Được rồi, gia gia từ từ kể cho cháu nghe...”

      Gió đêm thoang thoảng, tiếng cười dứt.

      Chuyện xưa, cứ như vậy bắt đầu.
      cô gái bạch dươngChris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      1:
      Màn đêm đen đặc, đêm khuya lắm.

      Bầu trời trăng cũng sao, vầng mây ảm đạm, gió thốc lạnh lùng.

      Cái bóng trắng tiếng động lướt qua dãy tường cao ngất của cung điện, thân thủ mau lẹ như cơn gió, mờ ảo tựa sương khói. Đó là nam tử trẻ tuổi độ chừng hai mươi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch , toàn thân toát ra khí chất đặc thù mang theo ba phần lãng tử, bảy phần ngông nghênh khiến người ta khó quên. Y bận bộ nguyệt nha nho sam càng tôn lên vóc người cao gầy mấy phần thanh nhã, đứng dưới gió đêm, áo trắng tung bay, xuất trần như tiên.

      Chẳng qua, tỏ vẻ thần tiên cũng chưa được tính là thần tiên, bởi vì y vừa mới lấy vật quan trọng nhất trong bảo khố Hổ cung, thánh bảo trấn quốc truyền lưu ngàn năm của Hổ quốc - Thánh huyết bồ đề.

      Đồn rằng Thánh huyết bồ đề kết tinh từ máu của cao tăng đắc đạo, chẳng những đem đến điềm lành, xua tai ách, còn có công hiệu bảo quốc an dân, là trong mười thứ thiên hạ kỳ trân. Vì muốn giữ gìn vật này, hoàng thất Hoàn Nhan cho thiết lập chung quanh mười điểm chướng ngại uy lực mạnh mẽ, phòng ngự nghiêm mật, có thể nghìn năm qua chưa từng bị xâm phạm bao giờ.

      Thế nhưng nam tử là ngoại lệ, bởi vì y phải đạo tặc tầm thường mà là quái đạo Trận Gió danh tiếng lẫy lừng.

      Xa xa, ánh lửa chiếu lên bầu trời mảnh đỏ bừng, lẫn trong tiếng người huyên náo là giọng nữ quát tháo tuy tràn ngập phẫn nộ nhưng vẫn êm tai mười phần.

      “Mau truy ra Trận Gió cho bản công chúa! Dám đánh cắp quốc bảo, bản công chúa nhất định phải bắt được .” Hoàn Nhan Nghê Quang lạnh lùng thét lớn.

      Lông mày nàng nhíu chặt, đôi mắt trong trẻo sáng quắc, khuôn mặt tươi cười mà rét lạnh càng tỏa ra hàn khí khiếp người.

      Kẻ trộm này đáng giận tới cực điểm. Hoàn Nhan Nghê Quang nàng năm trước nhận lệnh phụ hoàng bắt đầu đảm đương trọng trách bảo hộ quốc bảo, năm qua chưa từng xuất nửa điểm lỗi lầm, hôm nay lại để Trận Gió lấy bảo vật.

      Cư nhiên kẻ trộm cũng có thể cuồng vọng như vậy, sau khi trộm vật còn hào phóng để lại tính danh. Tuy trước kia nghe qua cái tên Trận Gió, nàng vẫn ngờ y dám xuống tay ở Hổ cung, đúng là to gan lớn mật, bắt được Trận Gió khốn kiếp này, thử hỏi nàng làm sao ăn với phụ hoàng?

      Hơn ngàn binh lính đồng thanh đáp ran:“Tuân lệnh!”

      Mỗi người cầm đuốc trong tay, chia ra khắp nơi lục soát kỹ lưỡng.

      Dưới tàng cây tiến hành lục soát sôi nổi và náo nhiệt hơn cả, thế nhưng vẫn người nào phát giác chính chủ giấu mình trong bóng cây rậm rạp, ngoài trừ cặp mắt đen láy nhấp nháy, toàn thân y được che đậy hoàn toàn kín đáo, thậm chí vào lúc buồn chán, y còn quay về phía cung nhân tự hỏi tự đáp, bình luận loạn cả lên.

      Trận Gió chống cằm, quan sát đến khoái chí dạt dào, thích thú :“Ồ, phản ứng kém, ta vừa ra tay chưa đến nửa khắc cho bao vây hết hoàng cung. Có điều làm ầm lên thế này, ta thấy còn chưa bắt được trộm trộm bị mấy người dọa chạy rồi.”

      Khóe miệng nhếch lên có chút thờ ơ lạnh nhạt, Trận Gió tầm mắt dừng phía bóng người kiều màu tím, con ngươi đen híp lại, trầm ngâm :“Hửm? Vị này hẳn là công chúa Nghê Quang có trách nhiệm bảo hộ thánh bảo. Thoạt nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt, đáng tiếc đáng tiếc, nàng gặp phải người khác mà là Trận Gió ta.”

      Nên biết y là kẻ trộm khắp đại giang nam bắc, chưa bao giờ thất thủ, ngay cả kinh thành Long quốc nha môn tổng Bộ đầu “Đệ nhất thần bộ” Hình Thận cũng làm gì được y, huống chi là nương mới mười bảy tuổi.

      Nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ vô song, con ngươi đen sắc bén chợt lóe lên tia kinh ngạc, chỉ là đầu mày ánh mắt nàng kia tràn ngập sát khí dày đặc, làm y nhịn được nhíu lại mi tâm, thở dài :“ nương tuổi còn trẻ mà sao thần tình dọa người quá vậy? là đáng tiếc cho dung mạo như hoa như ngọc đó.”

      Con ngươi đen xoay chuyển, y cười than,“ lòng thủ hộ quốc bảo lại để người trộm mất, nàng ta cam tâm cũng phải. Bất quá, Tiểu Mặc Nhi so với vô luận kẻ nào vẫn cần Thánh huyết bồ đề hơn, dù sao vận mạng Hổ quốc đủ lớn mạnh, mà Thánh huyết bồ đề ở chỗ này cũng có ai dùng, thôi xem như làm việc thiện vậy.”

      ra y trộm Thánh huyết bồ đề phải vì bản thân, mà là vì muội tử như ruột thịt, Tiểu Mặc Nhi điềm đạm đáng . Vì nàng ấy, y dù có bị hoàng thất Hoàn Nhan coi là tử địch cũng sao cả.

      Lúc này người dưới tàng cây tụ tập ngày càng đông, nhốn nháo ồn ào, lại thủy chung phát y trốn cây bắt đầu lim dim. Trận Gió toan nhắm mắt nghỉ ngơi lát, song bọn thị vệ bên dưới vẫn tiếp tục lớn tiếng hô quát, tuyệt cho y có cơ hội nghỉ ngơi.

      Y thở dài, đành mở mắt ra nhìn đông nhìn tây, đến khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, tâm tình rốt cuộc mới thoải mái chút.

      Quên , nếu ngủ được, vậy để y nhìn tiểu mỹ nhân thêm vài lần cũng tốt.

      Ánh mắt nóng rực hướng tới dò xét khuôn mặt xinh đẹp, sau đó an phận dừng dáng người linh lung của nàng, nhìn từ xuống dưới, lại từ dưới lên , tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân.

      lúc tập trung truy tìm Trận Gió, Hoàn Nhan Nghê Quang bất chợt cả kinh, cả người như quét qua trận ác hàn.

      Nàng đột nhiên cảm giác ánh mắt quỷ dị dán chặt người, tuy ánh mắt đó vừa ác ý vừa vô lễ, nhưng lại khơi gợi trong lòng nàng thứ cảm xúc tên.

      Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩng đầu lên, nhìn tới nhìn lui, quyết tìm cho được chủ nhân của ánh mắt.

      Chẳng mấy chốc, đối diện với đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy ý cười, nàng trước tiên liền ngẩn người ra, giống như bị nam tính chứa trong đôi mắt ấy chấn nhiếp, tiếp theo gò má nổi lên hai đám mây hồng.

      Lần đầu trong đời, nàng biết đỏ mặt.

      Trực giác muốn nàng nhìn diện mạo của đối phương, nhưng khuôn mặt đó hoàn toàn bị bóng tối che khuất, thứ gì cũng nhìn ra ngoài trừ đôi mắt sáng như sao.

      Sửng sốt lúc lâu, Hoàn Nhan Nghê Quang rốt cục minh bạch, vị nhân sĩ đáng nghi trốn ở cây lén quan sát mình này dĩ nhiên chính là kẻ mình muốn bắt nhất, quái đạo Trận Gió.

      Nàng cao giọng mắng ngay:“Mao tặc lớn mật! Nơi này bị thị vệ vây quanh, ngươi biết điều ngoan ngoãn đưa tay chịu trói!”

      Đoạn vung tay lên, đám thị vệ chung quanh lập tức xông tới.

      Mắt thấy bị phát , ý cười bên miệng Trận Gió chẳng những tắt, trái lại càng thêm nồng đậm.

      Có thể phát y, tiểu mỹ nhân này quả thực đơn giản. Bất quá phát thế nào? Bắt được hay mới là chuyện quan trọng.

      Thấy y lời, tựa hồ xem nàng đáng để bận tâm, Hoàn Nhan Nghê Quang càng thêm tức tối, lần thứ hai thét lớn:“Phóng tên bắn hạ !”

      Mệnh lệnh đưa ra, thị vệ liền kéo cung, tức khắc hàng trăm mũi tên như điện chớp lao thẳng đến ngọn cây.

      Loạt tên này vừa nhanh vừa dày đặc, dù cây là con chim biết bay, chỉ e trong nháy mắt cũng hóa thành vong hồn dưới loạn tiễn, huống chi con người biết bay.

      Trận Gió là người phải chim, dĩ nhiên biết bay, nhưng y biết võ công, hơn nữa võ công còn cực tốt.

      Trận Gió mỉm cười, con ngươi đen ra tia giảo hoạt, tay áo rung lên, tức đánh ra kình khí mãnh liệt, riêng gì mũi tên bay bị luồng khí cản lại rơi xuống đất, ngay cả lá cây cũng chịu ảnh hưởng, trong khoảnh khắc chỉ thấy lá rụng lả tả, trút xuống mọi nơi, dễ dàng ngăn trở tầm mắt của chúng nhân.

      Thấy mưu kế thành, Trận Gió liền phi thân nhảy xuống, nhàng lướt , tay áo dài vẫn ngừng phát ra kình khí, khiến tấm màn lá trở thành vật che chắn tốt nhất.

      Kỳ thực y có thể trực tiếp nhảy từ cây sang tường mà ra khỏi Hổ cung, nhưng trước lúc rời , lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu ghẹo công chúa Nghê Quang.

      Y rất thích nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia lộ ra chút biểu tình khác thường, cho dù là biểu tình tức tối giận dữ cũng làm y luyến tiếc đành rời mắt.

      Nhờ lá cây che đậy, Trận Gió lặng lẽ tới gần Hoàn Nhan Nghê Quang, thình lình tháo xuống trâm ngọc màu tím tóc nàng, vào lúc nàng chưa phát liền bức trở ra, nháy mắt ở ngoài mấy trượng.

      Lá cây bay đầy trời, Hoàn Nhan Nghê Quang chỉ thấy góc nho sam nguyệt sắc của y. Mãi tới khi giọng cười đắc ý rời xa, nàng mới phát trâm cài tóc bất tri bất giác bị y trộm mất.

      Đôi mắt thanh lãnh bắn ra tia lửa, gò má như tuyết vì phẫn nộ mà nổi rặng mây hồng, nàng vội vàng cho người đuổi theo, giận dữ ,“ Trận Gió, mau trả trâm cài tóc cho bản công chúa!”

      Cây trâm ngọc màu tím đó là di vật của mẫu thân nàng, làm sao có thể để y cướp được?

      quản bọn họ người đông thế mạnh, khinh công Trận Gió độc bộ thiên hạ, bọn họ đuổi theo bất quá chỉ được lúc còn nhìn thấy bóng dáng y.

      Hoàn Nhan Nghê Quang vừa vội vừa bực, nhịn được cao giọng thét lên:“Tìm mau lên, hôm nay tuyệt để trốn ra ngoài cung!”

      Nam tử đáng giận. Chờ đến khi bắt được y, nàng nhất định phải tự tay giết y mới có thể giải được mối hận trong lòng.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      2:
      “Công chúa, phụ cận tìm thấy, Trận Gió rất có thể trốn vào trong Lâm Viên.” bên thị vệ lớn tiếng bẩm báo.

      Hoàn Nhan Nghê Quang khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh,“ ? Vậy mau phái người bao vây Lâm Viên, bản công chúa đích thân dẫn người tới lục soát!”

      Thị vệ vội tiến lên khuyên can:“Công chúa, Lâm Viên rất rộng, tại lại lúc đêm khuya, cảnh quang mờ mịt, Trận Gió nếu trốn ở cây như vừa rồi, chỉ e khó lòng tìm thấy , hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, cứ tùy tiện tiến vào, chưa biết chừng bị mắc bẫy. Chi bằng đợi đến ngày mai, công chúa hẵng lùng bắt cũng muộn.”

      Mắt đẹp trừng lên, nàng nổi giận :“ Trận Gió thân thủ phi phàm, chúng ta càng phải tăng cường vây bắt , được để thừa dịp ban đêm mà tẩu thoát, nếu bản công chúa biết ăn thế nào với phụ hoàng?”

      Kỳ thực thị vệ sai, nhưng nàng sao nén được cơn giận này, con ngươi thăm thẳm hàm chứa ý cười kia khiến nàng hoàn toàn mất lý trí.

      Bất kể thế nào, nàng nhất định phải bắt được y.

      Mắt thấy thị vệ tập trung ở ngoài rừng, Trận Gió tươi cười lại càng thêm đắc ý, mọi việc tiến triển nằm ngoài dự tính của y.

      Vốn y vào cung chỉ định trộm thánh huyết bồ đề, tưởng được người canh giữ bảo vật là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc. Ngay từ khi gặp mặt, y bị khí chất băng hàn, cự người ngoài ngàn dặm người nàng thu hút, làm khơi lên ham muốn cùng hứng thú tìm hiểu tột cùng trong lòng y.

      Y vẫn thể quên khuôn mặt lãnh diễm đỏ bừng vì xấu hổ đó xinh đẹp đến cỡ nào, đôi mắt trong trẻo đó nhìn mình nội tâm rung động mãnh liệt ra sao, trước đây y chưa từng trải qua cảm xúc kỳ lạ như thế.

      Tuy lý giải được cảm xúc này, song y cũng hề chán ghét nó, thậm chí nhìn tiểu mỹ nhân vì mình lộ ra thần tình kinh hãi hoặc giận dữ, y liền thấy vui vẻ mười phần.

      Y muốn đến gần nàng, tìm hiểu thêm về nàng, cố ý lộ hành tung cũng vì muốn dẫn nàng tới Lâm Viên, chỉ cần nàng tiến vào trong rừng, y tự nhiên có cách loại bỏ đám thị vệ chướng mắt kia, tranh thủ cơ hội để cùng nàng hàn huyên tâm .

      chừng hai người còn có thể “thân mật” chút.

      Nhớ tới cánh môi hồng nhuận, Trận Gió nhịn được hứng chí cười to.

      Càng nghĩ càng nóng ruột, y hận thể khiến Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức đến bên mình, nhưng chờ mãi chờ hoài vẫn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của giai nhân.

      Trận Gió gãi đầu, lẩm bẩm,“Quái, sao còn chưa vào?”

      Lấy làm khó hiểu, y lặng yên tiến ra bìa rừng, bấy giờ mới phát giác Hoàn Nhan Nghê Quang tranh cãi với nam tử cao to tuấn vỹ.

      “Hoàng huynh, phụ hoàng đem trọng trách thủ hộ quốc bảo giao cho Nghê Quang, chuyện vào rừng bắt tặc cũng nên để Nghê Quang phụ trách, thỉnh hoàng huynh nhường cho lối.”

      Hoàn Nhan Vân Lân trầm giọng :“Nghê Quang, biết em nóng lòng hộ bảo, nhưng nay phụ hoàng ở trong nước, quốc người giao cho toàn quyền xử trí, vậy nên chuyện bắt tặc cứ để làm hơn, em vất vả đêm, trước hết quay về Di Thiên Lâu nghỉ ngơi .”

      “Hoàng huynh...” Hoàn Nhan Nghê Quang chịu bỏ qua, vẫn muốn lay chuyển quyết định của hoàng huynh.

      Nàng dĩ nhiên biết mình đủ năng lực, nhưng thể cứ vậy dễ dàng buông tha Trận Gió, huống hồ trâm ngọc còn nằm trong tay y, nàng muốn đích thân lấy lại.

      Nhưng nàng cách nào với hoàng huynh, mình chẳng những hộ bảo xong, ngay cả trâm ngọc tùy thân cũng bị nam nhân kia đoạt được, đành phải ngậm đắng nuốt cay, giấu nỗi khó vào lòng.

      Hoàn Nhan Vân Lân nhàng khuyên nhủ:“Nghe lời , cứ về trước ! Nếu bắt được Trận Gió, nhất định để em tự mình thẩm vấn.”

      Quái lạ, muội tử này của y từ lạnh như băng, đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn cẩn trọng ngôn từ, nhìn ra hỉ nộ, thế nào hôm nay lại vì kẻ trộm mà tức giận như vậy?

      Thấy y quyết ý, Hoàn Nhan Nghê Quang đành thấp giọng đáp ứng.

      “Thôi được, hết thảy làm phiền hoàng huynh, Nghê Quang xin phép hồi cung trước.”

      Trận Gió khỏi thất vọng, vẻ mặt mất mát, buông tiếng thở dài. Y muốn mỹ nhân đến chơi cùng, sao lại đổi thành nam nhân đến gây rối?

      Nam nhân này biểu tình trầm ổn, ngôn hành cử chỉ thong thả uy nghiêm, hiển nhiên thân phận đơn giản. Nghe tiểu mỹ nhân gọi y là “hoàng huynh”, có khả năng y chính là nhân tuyển hàng đầu cho ngôi vị thái tử Hổ quốc, Trấn Tây Vương Hoàn Nhan Vân Lân, so với tiểu mỹ nhân, là kẻ vừa khó đối phó, vừa chẳng thú vị gì.

      Trận Gió rầu rĩ trừng mắt liếc nhìn Hoàn Nhan Vân Lân, buồn bực, oán giận nhưng cũng còn cách nào khác. Trông theo bóng dáng mỹ nhân ngày càng xa, y chỉ còn biết than ngắn thở dài, chán nản hết sức, thầm nghĩ người nếu có đôi cánh, hẳn bây giờ thoát khỏi thiên la địa võng, cùng tiểu mỹ nhân sóng bước rời .

      Vất vả suốt đêm, hao tốn bao công sức, kết quả đều chỉ là phí công vô ích.

      Vô số thị vệ chuẩn bị đèn đuốc, chờ nghe hiệu lệnh của Hoàn Nhan Vân Lân, lập tức tản ra vây chặt lấy Lâm Viên, tiếp theo áp dụng trận thế hồi hình, chậm rãi tiến vào rừng, tính toán dùng chiến thuật biển người vây khốn Trận Gió, nhất cử tóm gọn y.

      Trận Gió nhếch miệng khinh thường.

      Phương pháp này có vẻ hữu hiệu. Chẳng qua Hoàn Nhan Vân Lân biết điều, y sở dĩ chưa rời khỏi Hổ cung, phải do thị vệ hoàng cung quá lợi hại, mà căn bản y chưa muốn rời .

      Y vì tiểu mỹ nhân mới ở lại nơi này, nay nàng muốn ở đây, y cần gì phải chần chờ thêm nữa? Y cũng ham thú chơi đùa với đám nam nhân.

      Nghĩ đến công sức cả buổi trời, y thể cứ vậy mà cho qua.

      được, trước lúc ly khai, y nhất định phải gặp lại mỹ nhân.

      Di Thiên Lâu phải ? Tốt, y đến đó.

      Nghĩ đoạn, y liền ngắt lấy vài chiếc lá, ngón tay khẽ gảy, lá cây ngầm mang theo lực đạo mạnh mẽ, xuy xuy vài tiếng, điểm trúng huyệt ngủ đám thị vệ dưới tàng cây.

      Vài tên thị vệ ngã xuống, trận thế nghiêm mật lập tức lộ sơ hở, tuy đám thị vệ vội tiến lên bổ sung, nhưng Trận Gió trong nháy mắt kịp vọt ra ngoài. Đừng ngăn được y, đám người căn bản còn chưa nhìn tướng mạo của đối phương, chỉ thấy cái bóng trắng vừa mới lóe lên, mất hút trong màn đêm đen thẳm.

      Mọi người sững sờ nhìn y biến mất, thể tin đời lại có khinh công cao minh dường vậy, cho dù đêm nay tất thảy đều được chứng kiến.

      Hoàn Nhan Vân Lân cũng cực kỳ kinh ngạc, dám tin vào mắt mình.

      Nhưng rồi, y lắc đầu cười khổ, thở dài ngớt, trong mắt từ khâm phục chuyển thành bất đắc dĩ.

      hổ là quái đạo đệ nhất thiên hạ, chẳng trách Nghê Quang bắt được y.

      Thánh huyết bồ đề này sợ rằng có có về.

      Ở Di Thiên Lâu, Hoàn Nhan Nghê Quang nhíu đầu mày thanh tú, môi mọng mở ra, mắt đẹp còn thanh lãnh bình tĩnh như trước, mà nhiều hơn cảm xúc phức tạp.

      Nàng luôn cảm thấy tinh thần thoải mái, vẻ kiêu ngạo khi xưa cũng hoàn toàn tiêu thất, trong lòng chỉ còn lại lo lắng cùng bất an.

      Mỗi lần nhắm mắt, đôi mắt đen láy như cười lại bất ngờ xuất , tiếng cười trầm thấp nhàng quanh quẩn bên tai, tựa hồ xuyên thấu vào tâm can, khiến nàng lúc nào được yên.

      Trận Gió đánh cắp quốc bảo, lấy trâm ngọc của mẫu thân, vậy mà nàng lúc này lại để ý những chuyện đó.

      Rốt cuộc chuyện gì diễn ra?

      Nàng cắn môi mắng:“ Trận Gió đáng giận, bản công chúa bị ngươi hại rồi!”
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      3:
      Tuy rằng thế, nhưng bản thân nàng cũng hiểu được, vì sao trong lòng lại cảm thấy rối rắm, vì sao lại để ý nam nhân hoàn toàn xa lạ?

      Chỉ là tên trộm to gan lớn mật, vì sao khiến nàng ngừng nghĩ tới y, vì sao trộm được Thánh huyết bồ đề, y còn tiếp cận nàng lấy trâm cài tóc?

      Con ngươi đen láy kia, mang theo vẻ cợt nhả mà lạnh nhạt, tựa hồ còn cất giấu thứ tình tự nào đó, thứ tình tự tưởng như nhìn thấu, lại phát mình vẫn chưa hề thấu hiểu được.

      Liệu y có thoát khỏi truy bắt của hoàng huynh?

      Nàng bất giác lo nghĩ cho an nguy của y.

      Nàng dùng sức lắc đầu, ngừng nhắc nhở mình đối với y chỉ có căm hận, nghĩ đến y cũng vì muốn tự tay bắt giữ y, rửa sạch mối nhục làm tròn trách nhiệm, để phụ hoàng cùng hoàng huynh thấy được năng lực của mình.

      Chính là như vậy, còn điều gì khác.

      Hoàn Nhan Nghê Quang siết chặt hai nắm tay, thẳng thừng tuyên bố:“ Trận Gió, bản công chúa nhất định bắt được ngươi, băm thành muôn mảnh, trả lại mối thù trộm bảo đoạt trâm!”

      “Bất quá là trộm bảo đoạt trâm, có cần bắt ta băm thành muôn mảnh ? Tiểu nương tuổi còn trẻ, nhìn ra tâm địa lại quá sức ngoan độc.” Chợt nghe cửa sổ truyền tới tiếng cười khẽ, đúng là thanh của Trận Gió.

      Y ngờ tiểu mỹ nhân mong nhớ mình như vậy, thực uổng công mình vất vả đêm. Chẳng qua mong nhớ “nghiêm trọng” đến bực này, dù là y cũng dám tiếp nhận.

      “Ngươi? Ngươi sao có thể ở đây?” Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc trợn to mắt, theo thanh nhìn về phía cửa sổ, thế nhưng nhìn mãi vẫn thấy gì ngoài trời đêm đen đặc.

      Y sao có thể ở trong cung được? Cho dù hoàng huynh bắt được y, lúc này hẳn y cũng nên tìm cách trốn khỏi đây, chẳng lý nào nán lại, còn cố ý đánh động cho nàng biết.

      Hoàn Nhan Nghê Quang ruột gan rối bời, đôi mắt đẹp tràn ngập tò mò cùng mong đợi, chăm chăm nhìn cảnh sắc u ngoài khung cửa.

      Nghe thanh , nàng biết y chắc chắn ở ngay bên cửa sổ. Nhưng dù ở rất gần, nàng cũng nhìn được diện mạo của y.

      Nàng muốn nhìn thấy y, muốn xem đôi mắt đen láy như thấu suốt mọi chuyện ấy ở khuôn mặt như thế nào? Giọng cười trầm thấp, lười nhác lại trêu ngươi phát ra từ cái miệng cái môi ra làm sao?

      Nghĩ đến đây, nàng chợt nghe lòng trống trải lạ thường.

      Nàng quá quan tâm tới y chăng? Ngay tướng mạo y còn để nàng trông thấy, tựa hồ đối với y, nàng là kẻ mua vui cho người, cho dù cướp trâm ngọc của nàng, hết thảy cũng chỉ là trò vui đùa mà thôi.

      Mắt đẹp lạnh dần , còn chút xao động, khuôn mặt nàng lại khoác vẻ nghiêm trang như lúc đầu.

      Trận Gió cười dài:“Ta thế nào?”

      Tình huống nếu cho phép, y quả thực muốn xông vào khuê phòng tiểu mỹ nhân quấy quả phen, đáng tiếc trước mắt thể để nàng nhìn thấy chân diện mục. Đề phòng có kẻ nhận ra mình, y đành miễn cưỡng ở bên ngoài lầu cao gió lạnh, trơ mắt nhìn trong phòng ấm áp mà thở than.

      biết suy nghĩ ấy của y, Hoàn Nhan Nghê Quang lúc này chỉ tâm niệm việc, lấy lại quốc bảo và di vật của mẫu thân.

      “Trả thánh huyết bồ đề cùng trâm cài cho ta!” Nàng vươn tay nắm lấy bội kiếm, toan nhảy ra ngoài cửa sổ bắt y.

      Trận Gió sớm lường trước chuyện này, chỉ nghe xuy xuy hai tiếng vang , luồng kình phong chợt quét qua huyệt đạo đầu gối nàng, lập tức dưới chân mềm nhũn, nàng vô lực ngã ngồi đất, động đậy được nữa.

      Nàng tức giận mắng mỏ:“Ngươi! Ngươi đáng giận! Mau , ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?”

      Trận Gió lẳng lặng đánh giá Hoàn Nhan Nghê Quang, trong mắt lộ ra chút ý vị sâu xa. phải nghe thấy nàng hỏi, chỉ là y cũng tự hỏi bản thân mình.

      Y vì sao mà đến? Chỉ có nguyên nhân, vì nàng.

      Lúc ly khai Lâm Viên, y nghĩ đến đầu tiên phải rời Hổ cung, nhanh chóng về Long quốc giao thánh huyết bồ đề cho Tiểu Mặc Nhi, mà là có thể gặp lại nàng hay . Nhưng khi gặp được nàng, y hoảng sợ phát , chỉ nhìn thấy nàng thôi vẫn chưa đủ.

      Khí chất lạnh lùng của nàng, thái độ quật cường của nàng, đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp, khiến lòng y dâng trào cảm xúc trước nay chưa từng có. Rốt cuộc tại sao lại như vậy, ngay cả y cũng hiểu nổi.

      Nhìn sâu vào mắt nàng, thấy bên trong là khẩn trương, phẫn nộ, bối rối cùng bất an, Trận Gió vẻ mặt bất đắc dĩ, nhịn được thở dài.

      Xem ra tiểu mỹ nhân quả nhiên hận chết y. Thôi được, y trước hết quay về giải quyết tình Tiểu Mặc Nhi, về phần bản thân đành tạm gác lại đó, ngày tháng vẫn còn dài, cơ hội vẫn còn nhiều, y sao phải lo xa như vậy?

      lâu thấy y trả lời, Hoàn Nhan Nghê Quang khỏi cao giọng hỏi:“ Trận Gió?”

      “Ta phải rồi...” Giọng y trầm trầm, tỏ niềm luyến tiếc muốn rời xa.

      Hoàn Nhan Nghê Quang như nghe ra giọng điệu do dự của y, dứt khoát quay đầu, ra vẻ vô tình hừ lạnh:“Ngươi muốn đến liền đến, muốn liền , cần gì với bản công chúa?”

      Trận Gió khẽ nhíu mày, đáy mắt lên tia não ý.

      Tiểu nương tử chẳng đáng gì cả, nhưng y lại thể quan tâm đến nàng. Chỉ cần ngày còn muốn tìm hiểu cảm xúc phức tạp này, y chắc chắn trở lại tìm nàng. Có lẽ bên nàng thời gian, y hiểu được mình muốn gì.

      Dù cho nội tâm xao động do nhất thời mê hoặc, hay đối với nàng là nhất kiến chung tình như lời đồn, nhưng bất kể thế nào, y cũng phải trở về, bởi vì tại y biết mình vẫn muốn gặp lại nàng.

      Tâm ý định, Trận Gió sang sảng cười :“Hôm nay ta rời , nhưng ngày sau nhất định lại đến tìm nàng.”

      Thanh vang vang hữu lực, ánh mắt bình tĩnh mà chấp nhất, kế tiếp xuy xuy hai tiếng, giải khai huyệt đạo cho nàng.

      Tuy nhìn thấy Trận Gió, Hoàn Nhan Nghê Quang vẫn khỏi thấp thỏm trong lòng, hiểu vì y rời mà khó chịu, hay vui vẻ vì lời hứa hẹn vừa rồi.

      Chẳng qua chỉ là lời của kẻ hành tung bất định, lai lịch bất minh, nàng có thể tin tưởng được hay sao?

      Trong tiếng cười dần xa, Hoàn Nhan Nghê Quang chau mày cắn môi lúc, thần sắc hoang mang lo lắng, nhưng cũng cất giấu ngọt ngào nên lời.

      Nhìn bóng đêm thâm trầm, nàng thầm thở dài, mặt bất giác đượm vẻ nhu tình mật ý. Lần gặp tiếp theo, biết có cơ hội nhìn thấy diện mạo của y ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :