1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc - A Đậu (39 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      [​IMG]
      Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

      Tác giả: A Đậu

      Thể loại: Điền văn, Hồng Lâu Mộng đồng nhân

      Converter: Kinzie (Vnsharing)

      Nguồn convert: Wattpad

      Edit+Beta+Ebook: Tiểu Hồng

      Nguồn edit: http://mieuanhquan.wordpress.com/truyen-hoan/trong-sinh-ten-ta-la-lam-dai-ngoc-a-dau/

      Độ dài: 39 chương

      Tình trạng: Hoàn

      Văn án:

      Cho cái kết khác, Lâm muội muội!

      Nàng là thành phần trí thức của thế giới đại, ngẫu nhiên được du lịch trong thế giới của Tào Tuyết Cần đại nhân.

      xuyên việt, nhập hồn vào ai đây? Dĩ nhiên là…là…là…Lâm Đại Ngọc!

      Ta thay thế nàng, lấy tên của nàng, dùng thân thể của nàng nhưng đừng mong ta nhận mệnh của nàng!

      Ta chỉ là chính mình, phải tiểu nương yếu đuối, đa sầu đa cảm kia!

      Cái kết này chẳng quan hệ gì với cuốn Hồng Lâu Mộng tập 3 kia, mong mọi người đừng liên hệ gì cả!

      Tiểu Hồng biết đến A Đậu qua bộ Vinh hoa phú quý, về sau lại đọc Trọng sinh Lý Mạc Sầu, đọc thêm truyện Mua phu (của Lâu Vũ Tình) thế là hoàn toàn chìm đắm trong thể loại điền văn luôn. Tiểu Hồng năm lớp 8 đọc hết 3 quyển Hồng Lâu Mộng trong 5 ngày, xem phim cũng độ chục lần gì đấy, TV chiếu chiếu lại, lần nào chiếu Tiểu Hồng cũng phải xem từ đầu chí cuối. Vậy nên khi tìm đọc những truyện do A Đậu viết, Tiểu Hồng lập tức chấm luôn tác phẩm này. Có thể cho Tần Tần cái kết mới, quả phải cảm ơn A Đậu nhiều lắm….Enjoy!

      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5

      Chương 6Chương 7 Chương 8Chương 9Chương 10

      Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15

      Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20

      Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25

      Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30

      Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35

      Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39

      Hình ảnh
      Last edited: 24/8/14
      thuyt thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1:



      Mấy hôm nay bị ốm, cả người phát sốt đến khó chịu, phải xin nghỉ ở nhà làm nổi. Nằm giường mơ mơ màng màng ngủ, vừa nghĩ nhất định phải lấy thuốc uống, lần ốm này thể để yên mà tự khỏi được, lại vừa nhớ đến trước đây, mỗi lần bị ốm đều có mẹ mua hoa quả cho bồi bổ, nghĩ miên man hồi, rốt cuộc kịp uống viên thuốc nào lại nặng nề ngủ tiếp.

      Hồi lâu tỉnh lại, tự hỏi mình biết có phải mộng du rồi ? Mở mắt ra là thấy khung cảnh cổ kính đập vào mắt, chẳng lẽ ta vẫn còn nằm mơ. Vậy giấc mơ này quá mức lợi hại rồi! Khung cảnh như vậy. Cũng chẳng đây là chỗ nào nữa. Người ta có thể mơ thấy những nơi chưa từng thấy bao giờ ? Nhéo tay mình cái…Đau nha! phải mơ sao?! Nâng tay mình lên nhìn, quá, như tay trẻ con vậy. ý nghĩ chợt loé!…Này này… đừng là…nhập hồn nha?! Chẳng lẽ ta vì phát sốt mà chết ? Sau đó nhập hồn mượn thân xác này mà sống lại?

      Sở dĩ còn có thể trấn định như vậy, cũng bởi vì sống lâu lên lão làng mà mèo già hoá cáo thôi. Cuộc sống gian khổ tôi luyện, giúp ta khi đối mặt với đủ mọi loại tình huống phát sinh cũng sợ hãi. Cũng như học cách chấp nhận rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho dù có khó tin thế nào nữa, mà cũng đúng còn gì! Đến cái chuyện nhập hồn hoang đường này mà cũng có còn gì là thể?! Aizz… như thế nào cũng là nhờ lão sếp vô lương tâm chuyên bóc lột người lao động ở cơ quan của ta, nếu phải vì cách dùng người “triệt để” của lão, ta cũng có ngày hôm nay.

      Nếu đến đây, trước phải tìm cách sống sót , biết đây là đứa mấy tuổi, nếu đủ , vấn đề lớn, dù làm sai chuyện gì cũng ai so đo, mà lại có thời gian để học tập thích nghi dần. Bất quá, hô hấp của đứa này có vẻ thuận, có hơi khó khăn, so với thời điểm ta phát sốt cũng giống thế, xem ra là đồng bệnh a, có tương liên hay chưa biết. Như vậy, ta và nó đều là chết bệnh sao? Cổ đại điều kiện chữa bệnh kém như vậy, chừng được bao lâu nữa ta cũng theo luôn. Đúng là đoản mệnh mà!

      Nhìn khắp xung quanh, phòng bố trí cũng thanh lịch, bức hoạ tường cũng là danh gia chi bút. Tuy rằng đến mức kim bích huy hoàng, nhưng dưới con mắt thẩm định có nghề của ta, nhất định gia cảnh đứa trẻ này cũng quá kém, hơn nữa còn có thể là dòng dõi thư hương. Ngày trước sếp phái ta mua đồ cổ, mua tranh chữ, chui vào hội bán đấu giá mua văn thư cổ, ngay cả đồ trang trí cho nhà lão cũng qua tay ta. Nếu vì tiền lương cao hiếm thấy, ai thèm cam tâm làm trâu làm ngựa cho . Đồng thời cũng đem bản lĩnh nhìn đồ của ta huấn luyện đến mức chuyên nghiệp, bởi vì chính là lão già siêu cấp khó chiều.

      Ai nha, làm sao lại nghĩ tới cái ông sếp bất lương kia nữa rồi. vất vả mới đến nơi này, coi như nghỉ hưu non , ta làm việc liên tục ba năm liền ngày nghỉ phép, tuy rằng cũng bởi chính mình tham tiền mới để lôi phí làm thêm giờ ra dụ dỗ. Bất quá, từ ngày mẹ mất, thế giới chỉ còn lại mình ta, luôn thiếu cảm giác an toàn, mới chuyển sang tiền để lấp độc.

      biết thân xác ta ở thế giới kia chết hay chưa, nếu ta ở chỗ này bệnh chết còn trở về được hay ?

      Còn suy nghĩ vẩn vơ, tiểu nương đẩy cửa tiến vào, đến bên giường, thấy ta tỉnh, kinh hỉ ngồi xổm xuống bên giường, sờ trán ta, : “ nương hạ sốt rồi, tốt, tối hôm qua sốt cao đến mức khoé miệng đều là bọt khí, em chỉ sợ nương chịu nổi.”

      bậy bạ gì đó, cái gì mà chịu nổi, điều này mà cũng với người ốm sao?” nữ tử mỹ mạo vào nhà nghe thấy bèn quát, bên người nàng mang theo mấy người nha hoàn cùng vú già.

      Nha hoàn kia nghe xong vội vàng quỳ xuống khóc : “ Là nô tỳ lỡ lời, xin thái thái trách phạt.”

      Nha hoàn kia quả thực những điều hay, nghe nàng ta cũng cảm thấy thoải mái, có lẽ nàng cho rằng ta vẫn còn là trẻ con, cho nên ngoài miệng có kiêng kị gì. Nhưng phải ở cổ đại, năng càng cần phải suy nghĩ cẩn thận sao?

      Bất quá, nàng có lẽ cả đêm hôm qua chăm sóc ta, có lẽ là nha hoàn bên người, cũng có chút nỡ để nàng bị phạt. Nhưng ta vẫn chưa nữ tử vừa đến kia cùng ta có quan hệ gì, thể liều lĩnh mở miệng cầu tình.

      Nhìn nàng cũng có vẻ hoà ái, ôn nhu, chắc hẳn cũng câu mà xử nặng.

      Quả nhiên, nàng kia chỉ nghiêm mặt : “Lần này tha cho ngươi, nếu ngươi còn ỷ vào Đại Ngọc tuổi còn , vốn biết kiêng kị xui xẻo, đừng trách ta đuổi ra khỏi phủ.”

      Nha hoàn kia liên tục dập đầu, đến lượt ta ngây ngốc, hoá ra đứa này, cũng chính là ta tại, tên là Đại Ngọc sao? Lâm Đại Ngọc đó đó sao? Hồng Lâu Mộng ta xem từ khi còn , đúng hơn là học chữ qua Hồng Lâu Mộng, là bộ sách duy nhất mẹ để lại cho ta. Cho nên cái tên Đại Ngọc này, ta rất quen thuộc, phải là mẫn cảm mới đúng. Liệu có phải trùng hợp ? Hay là

      Nữ tử mỹ mạo kia ngồi xuống bên giường, lấy khăn tay giúp ta lau mồ hôi trán, ôn nhu nhìn ta, khiến ta hoảng hốt, có ảo giác giống như những ngày trước đây, mẹ ở bên giường cũng chăm sóc ta như vậy. Ta nhìn nàng, kìm được vươn người cầm chặt lấy bàn tay nàng, nước mắt lại dâng đầy.

      Nữ tử lấy khăn lau lệ cho ta, ôn nhu : “Đại Ngọc vẫn hay khóc như vậy, mau nín . Đệ đệ con cũng phát bệnh hai ngày nay…Nương mới thể ở cạnh con, con hết bệnh rồi nương cũng an tâm.”

      Ta nhàng : “Nương, con nhớ người.”

      Mẹ của con, con rất nhớ…

      Nàng kia ôn nhu ôm ta vào trong ngực, lời rủ rỉ ngọt ngào dỗ dành, ta nằm trong lòng nàng im lặng, cảm giác đau xót trong lòng dần chìm xuống. Lúc này có bà tử tiến vào thông báo: “Thái thái, thiếu gia ổn rồi, lục di nương khóc ngất , thái thái có muốn đến xem tình hình ?”

      Nữ tử này cả kinh, hỏi: “ phải vừa rồi có chuyển biến tốt rồi sao, như thế nào lại nguy kịch rồi?”
      hoài, thuytxatieuman thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2:



      Bà tử kia khóc sướt mướt : “Vừa rồi có thể là hồi quang phản chiếu, thái thái mới rời lâu, thiếu gia liền nguy kịch.” Mẫu thân gật đầu với bà: “Ngươi cứ về trước, ta lập tức đến ngay.” Thiếu gia hấp hối đó là huynh đệ của nữ hài tử này sao? Vừa rồi có nhắc đến vị Lục di nương, có lẽ phải do mẫu thân sinh. Nhưng xem bộ dáng mẫu thân cũng rất đau lòng, dù sao vẫn là đứa con trai, tại cái xã hội phong kiến này, trọng nam khinh nữ là đương nhiên. Mẫu thân xoa đầu ta : “Buổi tối nương đến, con phải nghe lời bà vú và Tuyết Nhạn, chịu khó ăn cơm uống thuốc, nghe ?” Ta gật gật đầu, mẫu thân ôn nhu cười, sau đó rời . Nha hoàn cùng bà vú lúc trước cùng đến với mẫu thân cũng lần lượt theo sau, chỉ chừa lại nha hoàn ban đầu, còn gọi là Tuyết Nhạn? “Tuyết Nhạn?” “ nương có gì phân phó?”, nha hoàn kia quả nhiên tới, cúi đầu bên giường hỏi ta, vẻ mặt thân thiết cũng phải là giả. “Trong nhà có việc gì sao?”, thanh mới đầu nghe nãi thanh nãi khí, có cảm giác quen. “ nương, em dám , thái thái mà biết, trách phạt em.” Tuyết Nhạn sợ hãi.

      sao, ta với mẫu thân là được, em .”

      “Là thiếu gia, nương, thiếu gia bị bệnh nguy kịch, vừa rồi gặp nguy hiểm.”

      “Còn phụ thân?” Làm ơn, nhiều hơn chút .

      “Lão gia ở đó lâu rồi, Lâm gia vất vả mới có thiếu gia, ngờ 3 tuổi đoản mệnh như vậy.” Tuyết Nhạn cũng thở dài.

      Lâm gia? Ta thực là Lâm Đại Ngọc? Đệ đệ 3 tuổi sao? Ta nhớ trong Hồng Lâu đúng là Lâm gia từng có con trai, cũng là thời điểm 3 tuổi mất . Chỉ còn Đại Ngọc là con vợ cả. Đây là trùng hợp sao? Nha hoàn của Đại Ngọc này tên là Tuyết Nhạn, cũng là trùng hợp sao?

      ………………………………………………

      Trẻ con chết non có cử hành nghi thức gì, để đứa bé sớm đầu thai. Cho nên trong nhà cũng có gì gọi là khí tang . Phụ thân sau đó cũng đến thăm ta, bộ dáng có chút tiều tuỵ, bốn mươi tuổi đầu, mới có được đứa con trai độc nhất đó, vậy mà…Nhìn phụ thân, có bóng dáng của văn nhân khiêm tốn, nhìn ra điểm gì đặc biệt, cho nên ta nhất thời biết ông có chức vị gì hay . Chỉ có mẫu thân mỗi ngày đều ở cạnh ta, thấy nha hoàn, vú già có việc gì cũng bẩm báo với nàng, chắc cũng phải đại gia tộc gì. Bởi vì có việc lại lại từ nhà này sang nhà khác sớm chiều thỉnh an, cũng có vợ lẽ nàng hầu từng lui tới, đủ biết mẫu thân rất thân cận ta. Mẫu thân cực thương ta, mỗi ngày đều ở bên cạnh người ta thêu thùa, may vá, khi ăn cơm uống thuốc cũng tự mình đút cho ta. Gặp lúc ta tinh thần tỉnh táo, còn lấy sách ra dạy ta biết vài chữ. Đây quả nhiên là việc tốt, bởi vì chữ phồn thể ta biết tí gì. Hơi thở của nàng luôn ôn nhu, hiền hoà, cho nên ta rất thích quấn bên người nàng. Mà nàng cũng phải nữ tử chỉ biết yếu đuối, gia quản lí gọn gàng ngăn nắp, tôi tớ, nha hoàn trong nhà đối với nàng rất mực cung kính. Ta thích phụ nữ có bản lĩnh như vậy! Điều duy nhất phiền lòng chính là mùa này nàng cho phép ta xuống giường, ta thời tiết này dễ mắc bệnh, bắt ta nằm giường suốt ngày. Cơ thể ta thường xuyên yếu đuối vô lực, có biểu của bệnh cảm mạo, xem ra là bệnh mãn tính. Nhưng chính bởi vì vận động, bệnh mới dễ dàng tái phát như thế, muốn đỡ phải tìm cách hoạt động cơ thể chút. Vốn ta trông đợi gì ở phụ thân đứa này lắm, bởi nữ nhi trong gia đình thời phong kiến, cho dù là do chính thất sinh ra, cũng được coi trọng, cũng tiếp xúc nhiều với phụ thân. Đối với kẻ kiếp trước có cha như ta mà , phụ thân có cũng được, có cũng chẳng sao. Nhưng cũng ngoài dự kiến của ta, có thể là bởi tang tử chi đau, phụ thân đối với nữ nhi duy nhất là ta đây phi thường thương. Sau khi nghe lại nha hoàn đôi lời, ta cuối cùng cũng biết phụ thân thực ra cũng làm quan, xem ra phán đoán của ta sai lầm rồi. Bất quá phụ thân mỗi ngày trở về, đều đến thăm ta, cùng ta chuyện, đùa giỡn với ta. Tuy rằng hài tử chơi đùa quả thực nhàm chán, nhưng so với cả ngày phải nằm giường là tốt hơn nhiều lắm, cho nên mỗi ngày ta đều ngóng trông phụ thân trở về. Mỗi ngày uống chén thuốc, ăn canh bổ, thân thể cũng dần tốt lên. Nghe Hương Nhi , ta từ lúc biết ăn cơm là bắt đầu biết uống thuốc rồi, đủ biết thân thể Đại Ngọc này quả ốm yếu từ bé rồi.

      …………………………………………………

      Qua tháng, thời tiết ấm dần lên, mẫu thân mới bằng lòng cho ta rời giường đến tiểu viện ngồi lát. Ta rốt cục cũng biết thân thể đứa này vì cái gì yếu như vậy, đều là quen được hầu hạ, vận động ít mà nên. Bệnh của ta, tuy rằng chữa khỏi hoàn toàn được, nhưng tĩnh dưỡng lâu như vậy, sinh hoạt bình thường cũng có gì đáng ngại. Vì thế ta liền ở trong viện chạy qua chạy lại, khó khăn lắm mới được đến đây, làm sao tận hưởng cho được. Ta vẫn sao biết được mẫu thân họ gì, cũng có biện pháp chứng thực suy đoán của mình, cũng dần dần đem việc này bỏ sang bên, chuyên tâm làm tiểu hài tử, mỗi ngày ngoài việc chơi đùa, là giúp cha mẹ giải sầu. Nhờ có ta làm bạn, phụ thân dần dần nguôi ngoai nỗi đau mất nhi tử, có lẽ bởi vì tuổi cao, cũng muốn sinh con nữa, ngược lại, đem toàn bộ tình đặt người ta. Sau lại biết phụ thân tuy thế nhưng từng đỗ Thám Hoa, lập tức sùng bái thôi, là văn nhân đứng thứ ba cả nước đó a, quá lợi hại. Nhớ ngày trước lúc ta thi vào trường cao đẳng, tuy rằng đỗ, nhưng về văn chương quả đáng thẹn. Hơn nữa ngày trước đọc sách, cảm thấy trạng nguyên, thám hoa đều là những người vừa trẻ vừa tuấn, xem bộ dáng phụ thân nho nhã là thế, có thể tưởng tượng phong thái lúc trước động lòng người mức nào. Có phụ thân như vậy, ai mà kiêu ngạo a! Phụ thân thường cho ta ngồi ở đùi, kể chút chuyện xưa, đọc vài bài thơ, lúc này mẫu thân thường ngồi ở bên cạnh. Kiếp trước được hưởng thụ khí gia đình, bây giờ ngược lại, lúc nào cũng êm đềm đầy đủ thế này, lại khiến ta bất an, có cảm giác lo được lo mất, thường xuyên lo lắng đây có phải chỉ là giấc mộng mà thôi. Vì muốn xác thực suy đoán của mình, ta quyết định thư phòng của phụ thân xem thử. Thư phòng kia phụ thân dùng để giải quyết công vụ cùng đọc sách, bình thường cho người ngoài vào, nhưng làm sao có thể làm khó ta cho được, cho nên ngày, nhân lúc vắng người, ta vụng trộm lẻn vào. Thư phòng phụ thân bày trí rất đơn giản, ta thích. Đến bên bàn, cố sức kiễng chân lên, tìm kiếm hồi. Cái ta muốn tìm… đây rồi! Nhãn tình sáng lên, ta cầm lấy phong thư. Tên đề đó, chính là Lâm Hải…
      hoài thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3:



      Lâm Hải…

      Hồng Lâu Mộng viết phụ thân Đại Ngọc họ Lâm danh Hải, tự Như Hải, đúng là khoa cử Thám Hoa.

      Chuyện đến nước này, muốn là trùng hợp cũng được nữa rồi.

      Hồng Lâu Mộng, rốt cuộc là Bảo Ngọc cùng Giáng Châu tiên thảo mộng hồng lâu, hay vẫn là hồi đại mộng của ta?

      Ta ngơ ngác ngồi ghế, ngay cả phụ thân tiến vào cũng phát ra.

      “Ngọc nhi? Sao con lại chạy vào đây chơi, nha hoàn với bà vú theo con đâu?” Phụ thân vươn tay ôm ta vào trong ngực.

      “Phụ thân?”, ta làm sao có thể ở chỗ này, người đó là phụ thân của Đại Ngọc sao?

      Ta cố gắng bình ổn lại tâm tình, ôm cổ phụ thân : “Phụ thân, Ngọc nhi ở đây chờ ngài trở về.”

      Phụ thân nghe xong quả nhiên vui vẻ ra mặt, có biết đâu ta sớm phải nữ nhi của người, ta có chút áy náy, thầm thở dài.

      Lúc này có gia đinh đứng ngoài cửa phòng bẩm báo: “Lão gia, lão hoà thượng năm ngoái tới đây, tại lại đến nữa, có đuổi ra ngoài ?”

      Lão hoà thượng?

      Đúng rồi, Đại Ngọc lúc ba tuổi, có lão hoà thượng tới khuyên Đại Ngọc xuất gia, hẳn là tiên nhân đội lốt phàm. Vốn ta tin điều này, nhưng phải ta cũng ở trong cái thế giới của Hồng Lâu Mộng đó sao, còn có cái gì có khả năng nữa. Trước khi phụ thân kịp trả lời, ta liền mở miệng: “Phụ thân, Ngọc nhi muốn gặp hoà thượng kia.”

      “Ngọc nhi, hoà thượng kia muốn con xuất gia, con ngàn vạn lần thể nghe .”

      Ta gật gật đầu: “Ngọc nhi đương nhiên luyến tiếc phụ thân cùng mẫu thân, Ngọc nhi chỉ là có mấy câu muốn hỏi , cũng đỡ cho về sau lại tìm đến khuyên con.”

      Phụ thân nghĩ ngợi, quay sang nhìn tên gia đinh, phân phó: “ Ngươi dẫn hoà thượng kia sang phòng khách, dâng trà bánh tiếp đãi tử tế.”

      Tiểu tử kia lên tiếng trả lời rồi , phụ thân cúi đầu với ta: “Phụ thân cùng con ra gặp nhé?”

      Ta lắc đầu: “Hoà thượng kia phải trả lời con vài việc, có phụ thân ở đó . Ngọc nhi tự mình hỏi là được rồi. Cho nha hoàn bà tử ở ngoài cửa chờ con, có việc gì.”

      Phụ thân suy nghĩ lát, rốt cục cũng đồng ý, kêu nha hoàn tên Hương Nhi ôm ta phòng khách, lại dặn mọi người đứng ngoài cửa canh chừng, thế này mới yên tâm để ta .

      Ta vừa bước vào phòng khách, hoà thượng kia vừa cúi đầu uống trà bèn ngẩng lên, nhìn ta cười: “Si nhi, nghĩ thông suốt sao?”

      Ta ngồi vào cái ghế đối diện với , thản nhiên hỏi lại: “Nghĩ thông suốt cái gì? Hoà thượng hẳn cũng biết ta phải Giáng Châu tiên thảo nữa rồi, nếu còn đến đây làm gì? Còn muốn làm bộ sao?”

      Lão hoà thượng kia biểu tình có điểm hơi chật vật, là thần tiên sao? “Ngươi đều biết?”

      Đương nhiên biết, ta gật gật đầu, mở miệng hỏi: “Ta còn có thể trở lại thế giới cũ của ta ? Ta làm thế nào đến nơi này, ông có biết ?”

      Lão hoà thượng lắc đầu, chậm rì rì đáp: “Ta biết ngươi có thể quay về hay , cũng biết ngươi như thế nào đến được chốn này.”

      “Vậy Giáng Châu tiên thảo kia đâu rồi? phải nàng muốn báo ân, mới đầu thai làm người sao?”

      “Cái này ta biết, Giáng Châu tiên tử tại bị thiên đế triệu , cho nên việc báo ân chỉ có thể tạm dừng. Bất quá thân thể của ngươi chết đúng vào thời khắc Giáng Châu rời . Ngươi như thế nào xuất , ta cũng biết, cho nên đến xem.”

      “Ta như vậy là mượn xác nhập hồn? Vậy ông đến là muốn câu hồn phách ta sao?”

      cười lắc đầu: “Đó phải trách nhiệm của ta.”

      ?” Ta thản nhiên tiếp lời, “Vậy ông tới làm cái gì? Hoặc là , ông muốn ta làm cái gì đây?”

      Ánh mắt lộ ra tia tán thưởng: “Lâm Đại Ngọc này cả đời vốn được an bài hết thảy, nhưng là Thiên Đế gọi về, chúng ta thể nghe theo, rất nhiều kế hoạch phải thay đổi, Đại Ngọc có ảnh hưởng đến rất nhiều người. tại ngươi đến đây, chúng ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục con đường mà Đại Ngọc phải . Chỉ cần mười năm, mười năm sau, Đại Ngọc vốn bệnh mà chết, về sau cần ngươi phải làm nữa. Như vậy, chúng ta cũng cần sửa chữa vận mệnh của nhiều người, cũng cần đem những việc phát sinh liên quan đến Đại Ngọc xoá bỏ.”

      Ta cười lạnh : “Ta vì cái gì phải giúp các người, trước sau gì cũng đều phải chết, bằng sớm kết liễu chút cho sạch , chừng còn có thể trở lại chỗ của ta.”

      Hoà thượng kia vội : “Đương nhiên cho ngươi chết , ngươi chỉ cần giả chết, sau đó ta giúp ngươi thoát thân.”

      “Đại Ngọc hẳn là chết vì bệnh , xin hỏi thân mình này đến lúc đó mang bệnh đầy người, ta thoát thân có ý nghĩa gì.” Cái lão hoà thượng chết tiệt này hề suy nghĩ sau đó ta sống tiếp như thế nào, trong lòng chỉ trông cậy ta nghe xong lời , vui vẻ giúp hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết vấn đề của bọn họ.

      biết có phải ta bị ảo giác hay , mà thấy đầu mũi lão toát mồ hôi hột, bị ta cho khẩn trương sao? Vừa rồi quả nhiên là dối gạt ta, ta trừng mắt liếc cái.

      cười khổ tiếng: “Vậy ngươi muốn làm sao?”

      Muốn làm sao? Ta là nữ tử tự do thời đại, dù có vào thế giới này, cũng vẫn là tự do, sống như thế nào là chuyện khó nghĩ đến thế sao. Chẳng lẽ muốn tương lai ta phải phụ thuộc vào nam nhân; vừa nghĩ đến đây, nam nhân sao? Tỷ như đám Giả Trân, Giả Liễn, phong lưu lại lòng tham vô đáy, ta nhỡ ra gả phải người như vậy biết tính sao?

      lúc lâu sau, ta ngẩng đầu: “Đầu tiên, ta muốn thân thể khoẻ mạnh.”

      được, vận mệnh Đại Ngọc gắn chặt với thân thể của nàng. Ta thể làm cho ngươi khoẻ mạnh.”

      phải là làm được, mà là thể làm sao?

      “Ta cần cầu tại thân thể lập tức tốt lên, phải chỉ có mười năm sao? Trong mười năm này, ông cho thân thể ta chậm rãi hồi phục là được, đợi cho đến lúc Đại Ngọc “chết”, ta muốn thân thể ta hoàn toàn bình thường.”
      hoàithuyt thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4:



      Lão hoà thượng suy nghĩ lát, rồi như hạ quyết tâm gật đầu đáp ứng.

      “Như vậy, cầu thứ hai, ông phải đồng ý với ta, sau khi Đại Ngọc “chết”, ta phải có năng lực để tự do rời .”

      “Năng lực?”

      “Đúng, ta chết rồi, sau đó làm thế nào rời khỏi Giả phủ? Đại Ngọc là tiểu thư nơi khuê phòng, nhận thức được thế giới bên ngoài, cũng có năng lực để tự mình rời khỏi Giả phủ.”

      Hoà thượng kia cười khổ: “Vậy ngươi muốn năng lực kiểu gì?”

      Kiểu năng lực gì sao? Nếu hỏi xin tiên lực, khẳng định là đời nào chịu, “Thế giới này phải vẫn xem trọng võ công sao?”

      “Võ công? Ngươi muốn bản lĩnh vũ đao lộng thương?”

      Ta lắc đầu, đó gọi là làm xiếc , “ phải chỉ có những thứ đó, ta là khinh công với nội lực, đó mới là võ thuật cao minh chân chính.”

      “Ngươi như thế nào biết những cái này.”

      Đọc sách a, Hồng Lâu đều có cả, khẳng định là võ hiệp giang hồ cũng tồn tại , “Biết là biết thôi, ta muốn thiên hạ đệ nhất khinh công, võ học với nội công chỉ cần phù hợp với thân thể là được, cần miễn cưỡng nhưng cũng đừng kém quá.”

      Hoà thượng thở dài hơi: “Điều này cũng tốt cho ngươi sau này, ta đáp ứng. Còn gì nữa ?”

      Vốn có, nhưng nếu vẫn còn đủ nhẫn nại, ta sao phải uỷ khuất chính mình. “Ở thế giới này của các người, nữ tử nếu lấy chồng làm nghề gì?”

      Hoà thượng kia thần sắc cổ quái liếc mắt nhìn ta cái. “Nữ tử đàng hoàng nếu xuất giá, chỉ có thể xuất gia.”

      Đây là chuyện thể nào, bất quá tương lai còn dài, sau này ta tính toán tiếp, “Vậy được rồi, cầu cuối cùng của ta là, sau khi ta rời Giả phủ rồi, nếu có thời điểm đối mặt với sinh tử, ta hy vọng ông có thể cứu ta mạng.”

      Hoà thượng gật gật đầu: “Được, tất cả ta đều đáp ứng ngươi, nhưng thể nhiều hơn được nữa.”

      Ta khẽ cười : “ sợ ta học võ công xong chạy mất sao?”

      Hoà thượng kia cũng cười : “Nếu vậy, sao ngươi vẫn cùng ta kí kết khế ước, ngươi sợ ta giữ lời sao?”

      Tốt nhất là giữ lời , tiên nhân rất trọng danh dự, đúng ?

      Hoà thượng vung tay áo, cơ thể ta giống như có cái gì giống trước kia, hoà thượng gật gật đầu : “Từ giờ trở , thân thể ngươi chậm rãi hồi phục, mười năm sau lúc “chết” , hoàn toàn khang phục.”

      Lại vung tay áo, ta thấy trán lạnh toát, lấy tay sờ sờ lại có gì, hoà thượng lại tiếp: “Đây là thứ tương lai cứu mạng ngươi. Về phần võ công, ta muốn trước tìm thử xem, tìm được võ công thích hợp đưa tới cho ngươi.”

      Ta gật gật đâu: “Về sau ông có đến cũng đừng quang minh chính đại theo cửa chính vào nữa, khiến cha ta lo lắng, cứ lặng lẽ đến là được.”

      Ngẩng đầu nhìn thấy hoà thượng nghe xong lời ta đầu đầy hắc tuyến, ta nở nụ cười.

      Hoà thượng kia mở miệng hỏi ta: “Ngươi kiếp trước làm thương nhân phải ?”

      Thương nhân? Trước kia làm thuê là làm kinh doanh a, cũng coi như làm thương nhân , ta gật gật đầu.

      Hoà thượng kia biểu lộ thần sắc “quả nhiên là thế”, gật gù: “Trách được, gian phải thương nhân a”, tại nghiêm túc bổ sung, “ta cho ngươi nhiều quyền lợi như vậy, trong mười năm tới, ngươi phải tuân thủ hiệp định của chúng ta. Sau mười năm, ngươi cũng còn gì ràng buộc với chúng ta nữa, lại thuộc ngũ hành tam giới, vận mệnh của ngươi ta cũng thể nắm được, ngươi phải tự lo thân cho tốt.”

      Ta gật gật đầu: “Ông ràng muốn Đại Ngọc chuyển kiếp báo ân, vì lẽ gì năm trước còn khuyên nàng xuất gia?”

      “Này…coi như cơ hội để nàng thay đổi số mệnh . Cái gì cũng nên tuyệt đối quá.”

      Lão bất tử, có cha mẹ nào nguyện ý giao con cho kẻ lai lịch bất minh hả trời, còn là cơ hội thay đổi vận mệnh, cơ bản là cái cơ hội này cách nào xảy ra được.

      “Vậy vì sao ông cưỡng chế ta sống theo kế hoạch mười năm này của ông?”

      “Linh hồn ngươi thuộc cai quản của ta, ta có cách nào viết số mệnh cho ngươi, cũng thể thay đổi trí nhớ của ngươi. Ta cũng lôi ngươi từ trong thân thể Đại Ngọc ra được, đành phải cùng ngươi đàm phán điều kiện thôi.”

      Ta gật gật đầu, ra là như vậy. Cũng coi như công bằng, cho ta phúc lợi như vậy, mới có khả năng sai bảo ta.

      “Đúng rồi, Đại Ngọc hay khóc như vậy, ta khóc được làm sao?”. Cái này ta thực lo lắng nha.

      Hoà thượng kia mặt đen sì: “Ngươi chỉ cần tuân theo vận mệnh an bài là được rồi, chi tiết bộ phận cần để ý.”

      Ta đại hỉ, cần diễn trò làm bộ, quá tốt.

      Tiễn bước hoà thượng, ta có điểm mừng thầm, chuyện này với ta mà là vụ mua bán tồi chút nào, có thể nhìn thấy mười hai mỹ nhân của Kim Lăng, lại nhìn thấy phong thái của đại gia đình quý tộc cổ đại. Thân thể này thân phận lại tồi, cơ bản phải chịu chút khổ sở nào, lại có thể xem kịch sống nha.

      …………………………

      Vị tiểu thư độc nhất của Lâm phủ ở trong phòng ngủ trưa, mẹ ruột của nàng ngồi bên nhìn nàng, thầm nghĩ ngợi. Đứa trẻ này từ lần bệnh trước hồi lại, thoạt nhìn so với hồi trước có thêm chút sinh khí, chỉ là càng ngày càng bướng bỉnh. Thiếp thất lão gia chỉ có người duy nhất sinh được con trai, lại giữ được. Nàng thở dài, Đại Ngọc khi sinh ra thân cũng mang theo bệnh, chưa bao giờ ngừng uống thuốc. Nhưng có lẽ trời cao cuối cùng cũng thương xót bọn họ chỉ còn đứa con duy nhất, nên cho thân thể Đại Ngọc được tốt thêm chút. Ngày trước đứa này còn hơi lãnh tĩnh lãnh tình, gần đây bỗng hay làm nũng cha và nương. Có lẽ cũng sớm hiểu chuyện, biết thương tiếc cha mẹ. Nhờ có nó mà tâm tình lão gia mới quá u uất. Tiếc rằng thân thể của mình, từ sau khi sinh Đại Ngọc, liền thể mang thai thêm lần nữa. Năm sau lại nạp cho lão gia thêm phòng thiếp thất nữa , nhất định phải giúp lão gia có người kế tục mới là chuyện tốt.

      giường, Đại Ngọc bỗng nhiên ngồi bật dậy, bộ dáng thở hổn hển. Giả thị vội vàng buông tú phẩm trong tay, bước vội đến bên giường, tay xoa trán cho Đại Ngọc: “Ngọc nhi làm sao vậy? thoải mái sao? Gặp phải ác mộng gì rồi?”

      Tiểu nữ oa khả ái lúc này mới như hồi phục tinh thần, nhìn mẫu thân ngọt ngào cười : “ có việc gì, chỉ là nằm mơ thôi, mơ thấy lão hoà thượng kia bắt con xuất gia.”

      Giả thị trong lòng giận giữ, lập tức lòng đầy bất mãn với cái lão hoà thượng chuyên điềm xấu, cứ dây dưa mãi ngừng, lần sau còn đến nữa nàng bất luận mọi việc mà trực tiếp đuổi . Liền ôn nhu an ủi nữ oa giường: “Ngọc nhi phải sợ, mẫu thân để hoà thượng kia mang con .”

      Nữ oa gật gật đầu: “Vâng, con cũng chuyện với hoà thượng kia rồi, con muốn , con muốn ở nhà cùng phụ thân và mẫu thân. Mẫu thân cần vì thế mà phiền lòng.”

      Ở chung thời gian, tiểu nữ oa này đối với tính cách mẫu thân hiểu biết phải là nhất thanh nhị sở. Tuy từng là tiểu thư nhà giàu, nhưng mẫu thân lại phi thường bình dị dễ thân cận, lại vô cùng thương con .

      Giả thị gật gật đầu, có nữ nhi hiểu chuyện như vậy khiến nàng cảm thấy vui sướng.

      Nữ oa có điểm mệt mỏi nằm xuống: “Mẫu thân, con vẫn muốn ngủ thêm. Ngài có muốn ngủ cùng Ngọc nhi ?”

      Giả thị ôn nhu cười : “Ngọc nhi cứ ngủ , mẫu thân ở đây trông cho con.”

      Diều dặt lại chăn cho tiểu nữ oa, Giả thị ngồi ở đầu giường thêm lúc rồi mới đứng lên cầm tú phẩm ngồi sang bên.

      ……………………

      Ta nằm ở giường thầm mắng, lão hoà thượng bất tử, nhờ ông vụng trộm đem sách võ học đưa tới, có bảo ông đột nhiên tống vào trong óc ta. Vốn chỉ mộng đẹp ngọt ngào, bỗng nhiên trong óc bị mất quyển sách bao phủ, bảo sao biến thành ác mộng. Nếu phải ta có chút định lực, vừa rồi chỉ sợ hét lên rồi!

      Trấn an mẫu thân, thời điểm nằm xuống, tự nhiên ta muốn ngủ tiếp. Nếu phải tự mình trải qua, ta tin là còn có kiểu truyền thụ kiến thức như vậy. Lão hoà thượng kia coi đầu ta là máy tính sao? Trực tiếp nhét vào đầu ta như tải dữ liệu vậy. Nếu hồi trước thi mà có cách này tốt rồi.

      Ta yên lặng xem xét trong đầu, quyển nội công tâm pháp là Trường Sinh quyết…Của Đại Đường Song Long Truyện??? Ai có thể cho ta biết lão hoà thượng kia có phải đùa giỡn hay ?

      Loại bí kíp này có sao? Đây rốt cuộc là thế giới nào?

      Bỏ qua, xem tiếp. quyển khinh công Lăng Ba Vi Bộ…Rút kinh nghiệm, ta cũng quá giật mình, ngược lại còn cao hứng thôi. Bởi vì trong toàn bộ tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, ta có hứng thú nhất chính là công phu này đây.

      Tâm tình hưng phấn sung sướng cần , xem tiếp…lại quyển ngoại gia công phu…Độc Cửu Kiếm??? Giỡn ta sao?!

      Hai bản trước khiến tâm tình ta có chút phấn chấn, nhìn đến quyển thứ ba này làm ta hơi hơi rùng mình cái. Ta nhớ ngày đó có , khinh công mới là trọng yếu, cái khác chỉ cần phù hợp với thân thể nữ tử là được. Độc Cửu Kiếm, lão hoà thượng kia thực nghĩ nó thích hợp với Lâm Đại Ngọc…cũng chính là ta? Với cái thân thể yếu rớt này sao? Ngẫm lại, đại hiệp Dương Quá cụt tay bộ dáng uy vũ huy kiếm, là thanh kiếm siêu cấp lớn, ta chợt thấy chùn. Võ công này ta có thể động vào hay cũng là vấn đề. Kia hẳn là võ công chí cương chí dương, thích hợp với tiểu nữ tử? Lão hoà thượng kia khẳng định đùa giỡn ta!

      Ta cũng thập phần hoài nghi tư chất của mình có thể học được nhiều bí pháp khủng bố kia . Bất quá cứ từ từ từng bước , nhất là Trường Sinh quyết này đúng là thứ tốt a, ngoài việc có thể luyện được nội lực siêu cường, còn có thể dưỡng dung, thích hợp với thiếu nữ lớn a. Hơn nữa có thể hấp thu linh khí trong trời đất, đối với việc chữa trị cho bản thân chỉ có lợi, có hại.

      Lăng Ba Vi Bộ sao, bình thường có thể luyện, dù sao người bên ngoài nhìn cũng phát ra. Về phần Độc Cửu Kiếm, trước tạm thời bỏ qua, miễn cho cha mẹ sợ hãi cần thiết.

      Ta nhớ Trường Sinh quyết có vài phúc đồ, Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng học là bất đồng đồ ( hiểu lắm) hẳn là tính cách phù hợp cố học cũng được. Ta mở sách ra, lại chỉ thấy bức đồ, lão hoà thượng giúp ta chọn lọc tốt lắm, tuỳ tiện cầm bức, ta cũng có chỗ nào hiểu. Đúng lúc, ta đỡ mất công chọn lựa. Nhìn bức hoạ thân thể người, có vẽ hướng dòng khí, đây là tiên thiên chân khí sao?

      Ta vẫn nhớ Từ Khấu hai người luyện cảm thấy cả người rét run, lại cảm thấy lửa nóng thể ức chế, người khác chạm vào lại cảm thấy thân nhiệt hoàn toàn bình thường. biết ta luyện ra cái bệnh trạng gì nữa. Bây giờ bên người có mẫu thân, buổi tối có Tuyết Nhạn cùng nha hoàn khác canh chừng, ta khó có thể có thời gian ở mình. Nếu trong lúc luyện tập ta có phản ứng gì, chỉ sợ các nàng lại cho rằng ta bị bệnh.

      Hi vọng bệnh trạng quá mức khủng bố, ta thầm nhủ trong lòng. Lập tức chuyên tâm, bắt đầu vận hành Trường Sinh Khí. ngờ là có phản ứng gì, khiến ta hơi thất vọng. bởi vì ta căn bản cảm nhận được cái gì gọi là Trường Sinh Khí trong cơ thể, càng miễn bàn đến chuyện bắt nó vận hành.

      uể oải mẫu thân bảo ta rời giường. Ta mang theo Tuyết Nhạn ra vườn vận động, hít thở bầu khí mới mẻ. Mẫu thân đối với ta cũng lo lắng canh chừng như trước, có lẽ thấy ta thường xuyên hoạt động, tinh thần cũng tốt hơn trước. Kỳ , biểu bệnh vẫn phải có, thông thường có cảm giác hô hấp thoải mái, phổi và khí quản cũng tốt, thuốc vẫn uống ngừng. Ta tự hỏi, chẳng lẽ lão hoà thượng kia nhất định phải bắt ta bệnh hết mười năm sao?
      hoàithuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :