1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Nhặt nhầm nam thần - Mèo Lười Ngủ Ngày

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767

      Nhặt Nhầm Nam Thần
      – Trọng Sinh Chi Nhặt Sai Nam Thần –


      [​IMG]


      ≧◡≦

      Tác giả – Mèo Lười Ngủ Ngày

      ≧◡≦

      Chuyển Ngữ – Phong Tình Cung

      ≧◡≦

      Nguồn Raw – Tấn Giang

      ≧◡≦

      Tình Trạng – Hoàn Thành: 59 chương + 1 phiên ngoại

      ≧◡≦

      Nguồn Chuyển Ngữ – Phong Tình Cung

      ≧◡≦

      Thể Loại – Trọng Sinh, ngôn tình, đại…

      ≧◡≦

      Nhân vật chính – Đông Tâm, Tô Lịch

      ≧◡≦

      Update: 1-2 chương/tuần.

      ≧◡≦

      Editor: Seo-senpai

      ≧◡≦

      Bìa: Whisper_Star / T_G (#teamgio)

      ≧◡≦

      Văn án

      Sau khi Đông Tâm sống lại, vừa mở mắt phát giấc mơ của mình thành : Tên của được ghi vào hộ khẩu nhà nam thần! Nhưng điều khiến ngờ chính là mình lại được gả cho… cậu của nam thần???!!!

      Giới thiệu vắn tắt: Đây là câu chuyện bi thúc của nàng ngốc nghếch sống lại biến thành người phụ nữ kết hôn.

      Mục lục

      Chương 1 * Chương 2 * Chương 3 * Chương 4 * Chương 5 * Chương 6 * Chương 7

      Chương 8 * Chương 9 * Chương 10 * Chương 11 * Chương 12 * Chương 13 * Chương 14

      Chương 15 * Chương 16 * Chương 17 * Chương 18 * Chương 19 * Chương 20 * Chương 21

      Chương 22 * Chương 23 * Chương 24 * Chương 25 * Chương 26 * Chương 27 * Chương 28

      Chương 29 * Chương 30 * Chương 31 * Chương 32 * Chương 33 * Chương 34 * Chương 35

      Chương 36 * Chương 37 * Chương 38 * Chương 39 * Chương 40 * Chương 41 * Chương 42

      Chương 43 * Chương 44 * Chương 45 * Chương 46 * Chương 47 * Chương 48 * Chương 49

      Chương 50 * Chương 51 * Chương 52 * Chương 53 * Chương 54 * Chương 55 * Chương 56

      Chương 57 * Chương 58 * Chương 59 * Chương 60 - Phiên ngoại

      Ps1: Truyện này được đăng Phong Tình Cung, nhưng vì các bạn í làm nữa nên tớ nhận làm tiếp.
      Ps2: Phần văn án và chương 1, 2 là của bên Phong Tình Cung làm, tớ làm tiếp từ chương 3 trở thôi nhé:)))))
      Ps3: Văn án, chương 1 và 2 up đồng ý của chính chủ:))))

      Last edited: 18/7/18

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      lót gạch hóng hớt. thanks nàng
      seo-senpai thích bài này.

    3. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      – Chương 1 –
      Chuyển ngữ – Đặng Trà My
      Nguồn: Phong Tình Cung.



      Sau trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng. Đông Tâm ngủ trưa bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi mất hai giây mới nhớ ra là phải hít thở.

      há miệng hít thở, hổn hển ngồi dậy từ giường, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên tóc mình. Cảm xúc mềm mại khi chạm vào làn tóc, đầu có vết thương, cũng có vải băng bó, ràng là hồi phục như cũ. , phải là… sống lại rồi.

      Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đám trẻ con nô đùa bên ngoài, Đông Tâm cảm thấy như qua đời. Khụ, lại sai rồi, sống lại thế này đúng là qua đời rồi.

      nhớ trước khi chết, có tiếng khóc đau đớn của mẹ, tiếng kêu lo lắng của bố, tiếng bước chân vội vàng của y bác sĩ. ra muốn mẹ đừng khóc, chẳng đau chút nào, nhưng cuống họng lại chẳng phát ra được chút thanh nào, cơ thể chìm dần, như thể sụt dần xuống đất…

      Là mơ ư? , tuyệt đối thể nào.

      Đông Tâm nhớ ràng rằng mình gặp chuyện vào lễ tình nhân hôm đó. Lúc ấy đường, chậu hoa từ trời rơi xuống giáng trúng đầu , khiến bất tỉnh nhân tại chỗ. Sau đó được đưa vào viện, thỉnh thoảng có tỉnh lại đôi chút, chịu khổ trong viện ba ngày nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt xuôi tay.

      Lúc hấp hối, Đông Tâm có quá nhiều điều thể buông bỏ được. giống như mấy cuốn tiểu thuyết trọng sinh từng đọc, cuộc sống của Đông Tâm trôi qua hạnh phúc vui vẻ, bố mẹ hòa thuận, chiều , trong nhà tuy thể coi là giàu có nhưng cũng thiếu tiền. Đối với cuộc sống mỹ mãn như thế, sao đành lòng đây? Hơn nữa điều quan trọng kém chính là ngày 17 tháng 2 là ngày có thể tới Mali đưa tin.

      Mali đó! Chính là nơi Tô Yến ở đó. Đông Tâm phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được offer của công ty, YY rằng mình có thể cùng sánh vai với Nam thần chậu nước lạnh… À , chậu hoa liền nện trúng đầu.

      Đông Tâm đỡ trán thở dài, cho nên ấy à, bây giờ ở năm nào vậy?

      Đông Tâm nghĩ ngợi chợt nghe tiếng loạt xoạt ngoài cửa. lúc sau, cục bông trắng như tuyết liền lao vào trước mặt Đông Tâm, đôi móng vuốt đáp xuống giường, ngoắt mạnh đuôi với .

      “Đa Đa?” Mặc dù có hơi khó tin nhưng Đông Tâm vẫn đọc được cảm giác quen thuộc trong mắt nó, “Sao mày lại lớn như vậy rồi?”

      Đa Đa là con chó màu trắng nhà Đông Tâm nuôi, nhớ ràng lúc mình nó chỉ mới hơn bốn tháng, đầu chỉ bé cỡ bàn tay, sao nháy mắt lớn vậy rồi? Lúc trước mua Đa Đa, chủ quán thú cưng còn chỉ trời thề rằng Đa Đa chưa trưởng thành cơ mà!

      “Mèn ơi,” Đông Tâm nắm nắm đệm thịt của nó, “Lớn nhanh làm gì, nhưng sao còn béo thế này? Có phải mỗi ngày mày trừ ăn chỉ có ngủ thôi đúng ?”

      Đa Đa thích nghe lời này, khẽ hừ tiếng, ngoắt đuôi bỏ . Đông Tâm cười khẽ, xấu tính hơn rồi, nó hai câu thôi mà vui rồi ư? Đông Tâm nhấc chăn ra, tự nhủ phải dạy dỗ nó phen bước chân bỗng khựng lại.

      Đợi nào… Néu như Đa Đa còn trưởng thành, vậy thời gian tại là…

      “Đa Đa nghe hiểu được tiếng người đấy nhé, con đừng có mà nó béo trước mặt nó nữa.” Đông Tâm cân nhắc trong lòng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Bố đứng ngoài cửa, ra vẻ bực tức : “Hơn nữa Đa Đa nhà mình đâu có mập, ràng là cường tráng mà, con có hiểu hả?”

      Bỏ qua cách kỳ lạ của bố , Đông Tâm đứng yên há hốc mồm, la lớn lên: “Bố, tóc bó đâu mất rồi?” Dứt lời liền đứng đó nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu trụi lủi của bố . Kiếp trước tóc bố rất dày, 50 mà chẳng có mấy sợi bạc. Sao vừa chớp mắt cái, tóc ông đổi thành kiểu Địa Trung Hải rồi thế này?

      Cảm giác được ánh mắt của Đông Tâm dừng đầu mình, bố che đầu như thể phải chịu đựng điều gì nhục nhã lắm, quay đầu lên án: “Bà già, bà còn kệ nó à? Con bà lại ức hiếp tôi đây này!”

      “Bà già ư?” Đông Tâm tặc lưỡi, ngơ ngơ ngác ngác.

      Ừm… Đông lão đồng chí nhà đúng là nhiều cách gọi . Đông Tâm còn nhớ lúc bé, bố gọi mẹ là “Mỹ Mỹ”, lúc lớn hơn chút, bố đổi lại gọi mẹ là “Lệ Mỹ”, đợi đến khi vào đại học liền gọi là “bà Hạ”, bây giờ hoàn toàn bỏ qua tên người ta luôn, gọi thẳng là “bà già” rồi, ha ha ha.

      Đông Tâm muốn chế nhạo bố hai câu chợt sửng sốt. Chờ ! Đa Đa lớn hơn nhiều, bố đổi kiểu tóc, còn gọi mẹ là “bà già”… Những việc này phải tỏ ra rằng sống lại vào lúc trước ư?

      Vớ vẩn ! Chuyện gì xảy ra thế này? phải bình thường đều là sống lại lúc còn bé ư? Sao đến lượt lại thành sống lại sau này thế này.

      Đông Tâm sợ sệt “bà già” được gọi ra. So với bố, mẹ có vẻ thay đổi nhiều, chỉ là eo to hơn trước chút, mái tóc vốn cắt lọn sóng cắt ngắn lên. Bà cụ đánh trứng dạy dỗ ông cụ nhà mình: “Ồn ào cái gì đó, rảnh sao dắt chó dạo , hôm nay Đa Đa còn chưa ra khỏi cửa đâu đấy!”

      Sai bạn già dắt chó dạo xong, mẹ lại lườm Đông Tâm, “Còn con nữa, biết xấu hổ Đa Đa ngoài ăn chỉ biết ngủ à? Mẹ thấy trong nhà này đứa ngủ giỏi nhất là con đó! Ôi chao, sao mẹ lại có đứa con ngủ giỏi như con chứ, ngủ từ giờ trưa đến năm giờ chiều. Ngủ lâu như vậy, mẹ coi tối nay con ngủ thế nào! Mẹ cho con biết, đêm mà ngủ là hại sức khỏe nhất đấy, sáng nay mẹ mới nghe chuyên gia ở chỗ bạn mẹ …”

      Nhìn miệng mẹ khép lại nổi, Đông Tâm chỉ cảm thấy đầu mình như to ra gấp đôi. thu lại lời mình vừa rồi, mẹ thay đổi rất nhiều! Trước kia bà ấy đâu hay lải nhải như thế đâu! Quả nhiên, phụ nữ tuổi càng tăng càng thích lải nhải.

      “Mẹ,” Đông Tâm túm lấy tay mẹ, thử sang chuyện khác, “Mẹ có thể qua với con chút hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào ?”

      Mẹ Đông Tâm lườm , thở phì phì: “Con bớt làm trò với mẹ ! Nhanh thay đồ vào bếp giúp mẹ, sắp kịp giờ cơm rồi.”

      Đông Tâm “A” lên tiếng, ngạc nhiên vô cùng: “Con vào phòng bếp giúp ấy à? Bây giờ con giỏi thế cơ à? Còn phân biệt đương muối với mì chính ư?”

      “Bớt làm trò !” Mẹ còn cho rằng cố ý trêu mình, chỉ lườm giận dữ .

      Sau đó bà thở dài, dịu giọng : “Mẹ bảo cậu ta đến rồi, lát nữa cậu ta đến con đừng có làm ồn, để mẹ dễ chuyện.”

      “Cậu ta ư?” Đông Tâm chớp mắt, “Cậu ta là ai?”

      Mẹ tức giận nhéo tay Đông Tâm, “Mẹ bảo con đừng đùa cợt nữa con nghe đúng ? Đêm nay về lại nhà họ Tô cho mẹ! Nào có ai vừa kết hôn xong ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ như con? Mẹ với con bao nhiêu lần rồi, đừng có hễ cãi nhau là lại về. Lần lần hai con rể còn tới đón con, nhiều lần ấy à, ha ha, coi chừng tự làm mất mặt!”

      Đông Tâm bị mẹ nhéo la oai oái, nghe xong câu của bà cả người khựng lại, quên cả tránh.

      Kết hôn… Nhà mẹ đẻ… Cãi nhau… Con rể… Cho nên là, kết hôn rồi ư? Bây giờ là vì cãi nhau với chồng cho nên mới chạy về nhà mẹ đẻ ư? Sau đó… Đợi lát nữa chồng tới đón về à??? Còn nữa, về nhà họ Tô….

      Đông Tâm ngơ ngác há hốc ồm. Mẹ thấy vậy chau mày: “Con phản ứng như thế là sao? Tóm lại là con có nghe mẹ ?”

      Đông Tâm ngây người. Mẹ, lời của mẹ hàm chứa quá nhiều tin tức, để con tiêu hóa

      níu tay mẹ, “Mẹ, mẹ cho con biết , nhà họ Tô mà mẹ là nhà họ Tô nào?”

      “Còn có thể là nhà họ Tô nào nữa?”

      Đông Tâm dè dặt thăm dò: “Mẹ là nhà… Tô Yến ư?”

      Mẹ nhìn với ánh mắt dị thường, lúc sau mới khó hiểu gật đầu. Thấy thế, đáy lòng Đông Tâm như chợt có vô số pháo hoa bay lên, đại não vất vả lắm mới restart được lại vinh quang chết máy. ! Gả! Cho! Tô! Yến! Rồi!

      Trời xanh ơi đất lành ơi! ra nguyệt lão vẫn nghe được ước nguyện của mình, trước khi chết, rất nỡ, tiếc nuối đời này mình vẫn chưa theo đuổi được Tô Yến! Nhất định là ông trời thấy đáng thương nên dứt khoát để sống lại gả cho Tô Yến rồi.

      Ôi chao, mặc dù bỏ lỡ hôn lễ giữa mình và mối tình đầu có hơi lạ, nhưng sao, đương sau này cũng tệ! Hơn nữa Tô Yến là của ! Của mình đấy nhé! Cả cơ thể lẫn tâm hồn đều thuộc về ! Vừa nghĩ thôi khiến người ta nóng người rồi!

      Mẹ Đông Tâm nhìn vẻ mặt mê trai của con mình, còn đấm ngực như lên cơn điên cằm cũng rơi hẳn xuống đất rồi. Chậc chậc, 30 tuổi đầu rồi còn giả vờ thiếu nữ hoài xuân gì chứ, còn uốn qua uốn lại, sợ người khác tưởng bị điên à!

      Thấy thế, mẹ muốn dạy dỗ con hai câu chuông cửa vang lên. Bà cụ biết con rể ngoan về rồi, đôi mắt híp lại đường, quay người mở cửa cho con rể, ai ngờ còn chưa kịp Đông Tâm lao vèo phát tới cửa luôn.

      Đứng trước cửa, Đông Tâm chỉ nghe tim mình đập bình bịch, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi. Sắp gặp được nam thần mình luôn nhớ nhung rồi, hơn nữa còn là với thân phận vợ cậu ấy…

      Đông Tâm cười toe toét, thả lỏng người, thở sâu hơi rồi mở cửa. tích tắc sau, liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngời ngời, khí thế bức người, tướng mạo vô song! Dáng người vô song! Khí chất vô song! Có điều…

      “Tô Lịch?” Thấy người ngoài cửa, Đông Tâm ngạc nhiên kêu lên. Nam thần đâu rồi? Tô Yến đâu? Sao chồng tới mà cậu Tô Yến lại tứi rồi?

      Đông Tâm nhìn Tô Lịch với vẻ kỳ lạ, còn ngó nghiêng ra sau xem có phải Tô Yến theo sau Tô Lịch hay chợt nghe mẹ mừng rỡ : “Con rể tới rồi à? Có tắc đường ?”

      Ầm Ầm Ầm! Đông Tâm chỉ nghe thấy ba tiếng sét đánh ngang tai, đánh cho tan thành vụn ngay tại chỗ.

      … Tôi…” Đông Tâm năng lộn xộn, chỉ vào Tô Lịch, lại quay đầu nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ gọi ta là gì?”

      chờ mẹ đáp lại, Tô Lịch bước vào nhà, lên tiếng chào mẹ : “Mẹ.”

      Nghe vậy, Đông Tâm liền ói máu, hoàn toàn chết ngất.

    4. seo-senpai

      seo-senpai Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      2,767
      – Chương 2 –
      Chuyển ngữ – Ashley Nguyễn
      Beta – Đặng Trà My
      Nguồn: Phong Tình Cung.


      Trong phòng khách, Đông Tâm ngồi xếp bằng ghế sa lon, mắt to trừng mắt với Tô Lịch.

      Từ khi Tô Lịch về đến nhà, mẹ luôn mượn cớ trốn vào phòng bếp, còn ông bố sau khi dắt chó dạo trở về cũng vào thẳng phòng ngủ. Ông hao tổn tâm cơ chính là vì cho đôi vợ chồng son có gian yên tĩnh. Có thể đối mặt với chồng mình, đầu óc Đông Tâm ngoại trừ trống rỗng ra vẫn là đầu óc trống rỗng. nghĩ ra, tại sao mình có thể có mắt như mù gả cho Tô Lịch này? Hay Tô Lịch mắc chứng thần kinh mới muốn kết hôn với ?

      Nhớ năm đó, hai người bọn họ có mối thù đội trời chung, đừng là chỉ có mấy sinh viên biết mà ngay cả các thầy giáo ai cũng biết. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ chỉ hít thở cùng bầu khí mà còn chung sống dưới mái nhà, chuyện này đúng là…..

      Đông Tâm còn nhớ rất , năm đó Tô Lịch từng nguyền rủa , ai mắt bị mù mới có thể lấy người con như , nhìn lại “Tô Mù Lòa” ngồi ghế salon nhà mình nhàn nhã bóc quýt trước mắt liền nhịn được chậc chậc mấy tiếng. Cái mặt này mà ăn đánh phải đau bình thường đâu!

      Nhưng cũng phải ta vẫn còn rất trẻ, qua nhiều năm như vậy mà cũng chẳng thay đổi là bao, khí chất lại trầm ổn, chính chắn hơn thời còn học. Đông Tâm nhớ , Tô Lịch tuy là cậu út nhưng ra cũng gần bằng tuổi bọn họ. Vừa rồi Đông Tâm xác nhận thời giạn bây giờ là ngày 7 tháng 11 năm 2015 thông qua điện thoại. cách khác, trọng sinh tới sáu năm sau, từ 24 tuổi nhảy thẳng tới 30. So sánh như vậy, Tô Lịch năm nay 32 tuổi rồi, nhưng sao mặt lại chẳng có dấu vết gì của thời gian thế này?

      Giữa lúc Đông Tâm tức giận, bỗng nhiên cảm thấy múi quýt bị đút vào miệng, vừa nghiêng đầu chỉ thấy tên đầu sỏ điềm nhiên như có việc gì ngồi xem tivi. Trong lòng Đông Tâm lên ba dấu chấm hỏi (???), đây là tình huống gì thế? Chẳng nhẽ Tô Lịch cho rằng mình nhìn chằm chằm vào ta là muốn quýt tay ta ư?

      Quả nhiên, giây sau chợt nghe Tô Lịch khẽ : “Muốn ăn , nhìn em thèm khát như vậy thế.”

      Đông Tâm tức giận: Đây là mà gọi là thông minh cái gì? phải Tô Lịch tới là lừa mình về hay sao? Dựa vào thái độ này mà mong tôi chuyển ý ư? Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù hai người bọn họ kết hôn, Tô đại thiếu gia vẫn cứ thả rắm ai bì nổi.

      Đông Tâm thở sâu lấy bình tĩnh, ôm ngực : “Tô Lịch, có thể cho tôi biết rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà lại kết hôn với tôi hay ?” Lúc trước chẳng phải ghét tôi muốn muốn lấy đấy sao!!

      “Chỉ là muốn thôi,” Tô Lịch vẫn nhìn chằm chằm vào TV chớp mắt như trước, lại ném múi quýt đưa đến miệng rồi mới : “Lúc đó đầu bị cửa kẹp liền nảy sinh ý này chứ sao.”

      !” Đông Tâm nổi giận, nhảy dựng lên định dùng hai chân đạp Tô Lịch. Chuyện này Tô Lịch như được luyện qua rồi, quay người lại liền cầm chặt đôi chân của Đông Tâm, mặc kệ đối phương giãy dụa thế nào cũng buông tay.

      Tô Lịch đắc ý nhướn mày, “ thích đáp án này à? Vậy là uống lộn thuốc nhỉ? Đầu óc bị nước vào rồi hả? Mắt mù nữa chứ? Em thích cái nào chính mình chọn cái .”

      Chân Đông Tâm còn bị kìm trong tay Tô Lịch, còn chú ý gì đến câu trả lời nữa, lúc này thẹn quá hóa giận, quát kẽ: “Tôi bảo buông ra!”

      Tô Lịch buông tay ra, mặt vẫn còn ý cười. Đông Tâm càng nghĩ càng giận, nhặt quả quýt bàn trà ném về phía Tô Lịch. Tô Lịch bất ngờ, vừa trốn vừa mắng: Em điên à?”

      “Tôi điên rồi! Tôi chính là điên rồi mới gả cho !” Đông Tâm ném trúng vui sướng, đột nhiên nhìn thấy vỏ quýt bàn trà khỏi sững sờ. Quả quýt bị bóc vỏ, ở bên trong còn có chút xơ quýt dài ngắn đồng nhất. Lúc này Đông Tâm mới tỉnh ngộ, vừa rồi mình ăn quýt còn có vẻ như lột xơ vậy.

      Trong chốc lát, đáy lòng Đông Tâm nhịn được vang lên thanh lộp bộp.

      Bản thân ăn quýt ăn xơ là thói quen ít người biết , có lẽ Tô Lịch chỉ biết mà còn tỉ mỉ bóc sạch xơ quýt thay rồi đút tận miệng, chỉ riêng cái này lên Tô Lịch rất hiểu sao? Nhưng trái lại, nhớ hồi còn là học sinh, hình thức hai bọn họ ở chung, sinh hoạt hàng ngày, kinh nghiệm đương, thậm chí thói quen cá nhân của Tô Lịch… hoàn toàn biết gì hết, loại huống này bản thân còn bị thời gian lật tẩy sao?

      Tô Lịch thấy Đông Tâm ngưng chiến cũng thấy hiếm lạ, híp mắt chế nhạo: “ khóc lóc om sòm nữa rồi hả? Em cũng biết đây là nhà em, hung bạo với có ảnh hưởng tốt lắm?”

      Tâm tư Đông Tâm sớm như vào ngàn dặm cõi thần tiên, giương mắt xoắn xuýt : “Tô Lịch, tôi ———–“

      “Ăn cơm thôi!” Trong lòng Đông Tâm tự nhủ xong rồi, phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng mẹ gọi. Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bà bê đồ ăn từ phòng bếp ra, vừa vào trong mẹ vừa : “Đông Tâm, nhanh nhanh thêm cơm!”

      Ngay từ lúc ăn cơm, mẹ liền bắt đầu bán con .

      Đông Tâm vừa lấy đũa kẹp thức ăn, chợt nghe mẹ : “Vừa rồi mẹ xem dự báo thời tiết đêm nay đấy có mưa. Đợi tí nữa hai con ăn xong đừng chậm trễ, lái xe trở về sớm chút.”

      Tô Lịch lập tức như hiểu ý, liền thêm: ‘ Như vậy cũng tốt, đúng lúc con còn có báo cáo phải viết, chỉ là ở gần được với bố mẹ rồi.”

      có việc gì có việc gì, công việc quan trọng hơn.”

      Đông Tâm xem hai người kẻ xướng người họa diễn tuồng, đúng là nhịn nổi, đặt chiếc đũa bàn, dựa sát vào Tô Lịch cười như hoa nở: “Đêm mưa đường trơn, Tô tiên sinh nhớ lái xe phải coi chừng, chúc đường thuận buồm xuôi gió ha.”

      Vừa dứt lời, Tô Lịch bày ra bộ mặt thối tại chỗ. khí trong phòng cũng đột nhiên đông lại.

      Tô Lịch lạnh giọng: “Em trở về cùng ư?”

      Đông Tâm bất chấp cái đá của mẹ, ngước khuôn mặt nhắn lên, kiêu ngạo, siểm nịnh gật đầu.

      Thoáng chốc, sắc mặt Tô Lịch càng xấu hơn.

      Thấy thế, trong lòng Đông Tâm yên lặng “hứ” cái. Tuy nguyên nhân gì lắm mà hai người cãi nhau, khiến tức giận trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng từ trước khi tiếp xúc với , dù thế nào Tô Lịch cũng nên trưng khuôn mặt tươi cười chứ? Nhưng từ lúc bước vào cửa nhà đến bây giờ, đến câu nhàng với nhau cũng , gì đến lời xin lỗi. Dựa vào thái độ này mà ta còn muốn mình về nhà ư? Ha ha.

      Giữa lúc bầu khí giằng co, Tô Lịch giương lông mày, sắc mặt đột nhiên hòa hoãn, liếc mắt : “Đúng rồi Đông Tâm, quên cho em, em tìm bộ Anime mới tuần này, tìm ra giúp em rồi.”

      Mẹ hổ là thần trợ công, nghe vậy lập tức đập bàn : ” Có phải là bộ anime Ngân tha ma hay Kim tha ma gì mà con vẫn theo đó ?”

      (*)Gintama các bạn ạ J)

      “Gintama ư?” Đông Tâm khiếp sợ Gintama vẫn còn chưa xong cơ mà?! Bộ phim này cũng phải sáu năm mới xong, ràng Gintama vẫn còn ra tập mà?

      Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền bắt đầu run rẩy. Đúng vậy nhỉ! Sao nghĩ tới chứ? Tuy rằng có chết sống lại đến 6 năm sau cũng có rất nhiều thứ tiện, nhưng lại có điểm tốt ——- chính là những bộ anime, tiểu thuyết, kịch truyền hình mà xem Hoàn! Tất! Rồi! Ahhhh!

      Đông Tâm kích động thôi, túm chặt Tô Lịch lắc mạnh, “Gintama xong rồi, vậy ‘Hunter x Hunter’ sao? ‘Bleach’ sao? ‘Đảo Hải Tặc’ sao? ‘Thám tử lừng danh Conan’ sao? Chắc cũng xong hết rồi chứ?”

      Tô Lịch nhấp hớp canh, lúc này mới buồn bã : “Em cũng biết đó, chưa bao giờ xem những thứ này.” Ý là muốn biết hoàn thành hay chưa tự mình tra .

      Đông Tâm hứ tiếng, muốn hỏi vặn ta chợt nghe mẹ : “Đúng đấy, con về nhà từ từ mà xem. Vừa hay tín hiệu wifi nhà chúng ta cũng tốt, đừng là xem video, nhiều lúc cả websites cũng lên nổi ấy chứ.”

      gặm bắp ngô, bố kinh ngạc thuần lương : “Đâu mà, tốc độ đường truyền của nhà mình phải rất tốt sao? Tối qua bà chẳng xem cái gì mà video Tĩnh Vương Khải Khải Vương Đích Phóng Đàm đó ư…. Ôi!” Bố được nửa tự nhiên kêu lên thảm thiết, trợn mắt gào rít giận dữ, “Sao bà dẫm tôi?”

      Đông Tâm đỡ trán, xin quỳ luôn. Ôi chao, thời gian thấm thoát thay đổi khôn lường, xem ra năm tháng trôi qua, tình thương của bố cũng rơi sạch theo tóc của mình rồi. Có điều muốn cảm ơn bố, nếu như có bố mình suýt chút nữa bị lừa rồi.

      Đông Tâm lạnh nhạt A tiếng, đáp lại mẹ: “Tốc độ đường truyền chậm cũng chẳng sao, con còn có mạng của điện thoại.”

      Dứt lời liền vùi đầu vào tiếp tục ăn cơm. Hừ hừ hừ, cũng tin Tô Lịch còn có thể có chiêu gì nữa!

      Nhất thời, bầu khí cứng đờ lần nữa. Đông Tâm tính toán làm thế nào để ứng phó bà mẹ sư tử Hà Đông sau khi Tô Lịch chợt nghe bên tai có tiếng kêu đau đớn.

      Đông Tâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Tô Lịch tái nhợt, môi mím chặt, hai cánh tay ôm lấy bụng ra chiều đau đớn.

      Bố ân cần hỏi: “Tiểu Tô, con làm sao vậy?”

      có gì,” Tô Lịch chau mày, “Có thể là do…. Bệnh cũ tái phát….”

      “Đau dạ dày à?” Giọng mẹ còn run dữ hơn cả Tô Lịch, “Trời ơi, chuyện này… Vừa mới còn êm đẹp, sao thoải mái liền thoải mái thế? phải là xuất huyết dạ dày chứ?”

      Đông Tâm thấy mồ hôi to như hạt đậu trán Tô Lịch liên tiếp rơi xuống từng giọt từng giọt, môi cũng trắng bệch như giấy, giống như giả vờ, vì vậy ấng úng : “Trước kia ta bị xuất huyết dạ dày à?”

      Ai ngờ mở miệng còn được, mở miệng cái liền đụng phải mẹ. Bà trợn mắt nhìn Đông Tâm, nghiến răng nghiến lợi : “Mày còn sững sờ ở đấy làm cái gì? Nhanh lái xe đưa chồng bệnh viện chứ!”

      Đông Tâm: “…” Mẹ, cuối cùng mẹ là mẹ ta hay mẹ con vậy! Mẹ là mẹ của con, là mẹ con cơ mà!! phải bà lão ác độc này!

      ———-

      vui vẫn cứ vui, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Đông Tâm vẫn đồng ý đưa Tô Lịch đến bệnh viện. May mà có bằng lái xe, xe LandRover của Tô Lịch lại vừa hay có thể tự động, Đông Tâm bắt đầu thao tác quen dần. Nhưng rất nhanh sau đó, vấn đề liền xuất ——- biết đường.

      ghế lái, Đông Tâm ngơ ngác nhìn ngã ba, nhịn được chau mày. Rốt cuộc là rẽ sang trái hay phải, đó quả là vấn đề. Đông Tâm vốn mù đường, hơn nữa 6 năm rồi thành phố thay đổi quá lớn, vừa ra khỏi cửa liền quên nhà ở hướng nào càng đừng mong có thể đến bệnh viện.

      Trong lúc Đông Tâm xoắn xuýt thôi Tô Lịch bên cạnh hừ tiếng. Đông Tâm vỗ vai , còn ra vẻ an ủi: “Cố chịu đựng chút nữa, nhanh tới thôi.”

      Tô Lịch coi như nghe thấy, rên hừ hừ: “ muốn uống nước.”

      Đông Tâm phát điên, sao ta nhiều chuyện thế! đường tìm nước cho ta ở đâu đây? “Nhịn , đến bệnh viện tôi mua cho!”

      Tô Lịch suy yếu lắc đầu: “Em đỗ xe sát lề đường , hẻm bên cạnh có cửa hàng tiện lợi.”

      Dứt lời bèn đợi Đông Tâm đáp lại, Tô Lịch ôm lấy bụng, cơ bắp mặt vặn vẹo: “Dạ dày nóng quá, đợi đến bệnh viện được rồi.”

      Đông Tâm hít thở sâu, còn có thể như thế nào? Được! Là ai Tô đại thiếu gia cũng đều sai bảo được, tấp tấp!

      Đông Tâm vô cùng lo lắng đỗ xe bên vỉa hè, vội vã chạy mua nước rồi quay lại, chỉ sợ Tô Lịch có gì sơ suất. Nhưng vừa chạy về, nhìn qua lại thấy nằm yên trong xe nhúc nhích———

      Vừa rồi hơi thở còn mong manh, Tô đại thiếu gia từ ghế phụ chuyển sang ngồi lái, lúc này vừa soi gương vừa vuốt tóc. Cả người toát ra phong thái phấn chấn rạng rỡ, thần thái hồng hào, đó gọi là rất tinh thần! Nào còn chút suy yếu nào của lúc nãy nữa?

      Thấy thế, Đông Tâm thất thần đứng im chỗ, đúng lúc Tô Lịch quay đầu thấy Đông Tâm trở về, ngược lại còn mở to mắt nhìn: “ lái xe, về nhà.”

      Đông Tâm híp mắt: “Dạ dày đau ư?”

      Tô Lịch như có việc gì gãi đầu: “À, đau nữa.”

      Nghe vậy, Đông Tâm dừng chút, lại dừng thêm chút, tay nắm chai nước khoáng bỗng dưng siết chặt, rít lên trong kẽ răng: “Tô! Lịch!” ——- bà đây thề đội trời chung với mỗi ngày mỗi ngày!!!!! Ồ, lạ đấy, sao mình lại xưng là “bà đây” rồi?
      Last edited: 16/10/17
      Huỳnh Thượng Hỷ, SiAm, Xuxu210921 others thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cặp đôi này oan gia đây mà. Thanks

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :