1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Nhược Thuỷ - Mộng Kiều [Hoàn](60c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh Nhược Thủy
      ( Hồi Sinh Của Nhược Thủy)
      [​IMG]
      Tác giả: Mộc Kiều

      Nội dung: Trùng sinh, hào môn thế gia, tình duyên đô thị, thời đại kỳ duyên, H, sủng, HE

      Số chương: 60

      Từ chương 3 – 8 là do Nemo_94(LQĐ) edit, mình chỉ beta lại thui nhé!

      Edit: Lengkeng_Sophie

      Beta: Uchihasaki

      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com

      Bìa: Mạc Thiên Y (Stent)

      Convert: nothing_nhh

      Ngoại truyện: lala_01

      Nhân vật chính: Hách Liên Nhược Thủy Phối hợp: Hách Liên Thành, Ngụy Dịch, Ngụy Ương, Từ Tử Huyên

      Giới thiệu

      Đời trước , khi cha mẹ ly hôn Hách Liên
      Nhược Thủy lựa chọn theo mẹ.

      Nhưng, người mẹ ngoại tình ấy lại ngàn vạn sủng ái con dượng, để cho
      cuộc sống của từ đó về sau thành ra
      vừa buồn cười, vừa bi kịch.

      Ông trời có mắt, để cho may mắn sống lại ngay đêm trước khi cha mẹ ly hôn.

      Lần này, chọn sai nữa.


      Bình luận truyện:
      Thuy An (TTV)

      Truyện đọc được, nửa sau hay hơn nửa
      đầu, do ngắn nên nhiều chi tiết
      khai thác hết.

      Như quan hệ của nữ chính với mẹ kế Ngụy
      Tuệ Như, chỉ vài câu qua loa nên
      thấy được độ thân thiết. Mối tình thầm mến với Ngụy Dịch cũng miêu tả mơ hồ
      quá, nhưng do là nhân vật phụ nên thôi
      tạm chấp nhận. Hay như tình cảm của
      Ngụy Ương với nữ chính có đoạn
      văn miêu tả bước chuyển biến, đùng 1 cái
      được báo cho biết là tương tư lâu mà thôi…

      Điểm lạ của truyện là nữ chính trọng sinh
      chỉ có 1 lựa chọn quan nhất trong đời mà
      tương lai thay đổi hoàn toàn, và nữ chính
      cũng an ổn sống, là người biết
      trước tương lai mà làm những thứ kinh thiên động địa gì gì khác, chỗ này mình
      thích.

      Nam chính nửa sau truyện mới xuất
      nhiều và thuộc loại hình xinh đẹp ôn nhu,
      “hiền phu” mà mình thích. cũng tài giỏi
      nữa, nhưng mà được tả kỹ, bị nữ chính ăn hiếp gắt gao.

      Ngoài ra còn cặp nhân vật phụ Thẩm Tam
      và Điền Điềm, Thẩm Niệm Xuyên và Lương
      Hàm cũng hay, tiếc là có truyện.

      P/s: Truyện 3S

      Rinluvce (TTV)

      Truyện đọc hay, đúng chuẩn 3S
      nam 9 đúng là 1 hiền phu, đáng
      hết biết

      lúc đầu ta còn thích cái người bạn thân của nam 9 nha, dù sao này cũng tạo cơ hội cho nam nữ 9 vài lần, ai ngờ hóa ra là 1 tra nam, may mắn là Lương Hàm cũng tìm được hạnh phúc của mình

      cp của Lương Hàm và Điền Điềm
      truyện riêng đáng tiếc
      Điền Điềm và Thẩm tam cũng rất dễ thương, 1 cái nữ vương 1 cái là ngạo kiều chịu, 1 cái nguyện đánh 1 cái nguyện ai…
      Nhưng mà tác giả bảo mẹ nữ 9 với con
      muội muội bị ngược mà ta có thấy gì đâu,
      sau khi điều tra chuyện mạng hãm hại
      nữ 9 có phần của con muội muội cũng
      thấy nhắc đến thế nào, có chút thất vọng…2 người này mới đáng ngược
      nha!!!!

      Lôi nhất vẫn là khúc 2 người động tình lần
      đầu tiên còn bị nữ 9 và mẹ nam 9 bắt
      gặp, 2 người còn tưởng nữ 9 bị bắt buộc
      cho nên khi nữ 9 quỳ xuống nhận tội bảo nữ 9 thiện lương, sau đó nam 9
      chuyển đổi tông thành ‘Quỳnh Dao’ thức,
      coi cảnh này ta buồn cười chết được​
      Last edited by a moderator: 26/2/15
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 1
      update 23/11/2014
      Edit: Lengkeng_Sophie
      Beata: uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/

      “Nhược Nhược, con muốn ở cùng ba hay mẹ?”

      Luật sư hòa ái ngồi xổm xuống hỏi Hách Liên Nhược Thủy, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời theo dự kiến.

      “Ba ba, ba về sau còn có đứa con khác sao?” Ngoài dự đoán, trả lời vấn đề của luật sư, mở to đôi mắt đen như mực, chuyển hướng nhìn ba ba lặng im .

      Hách Liên Thành đau thương lời nào có thể miêu tả, sau khi nghe con , sửng sốt hồi lâu, mới giật mình vui mừng nhìn về phía bảo bối, ràng lưu loát trả lời: “ , ba ba chỉ có mình Nhược Nhược.” Nhất thời, khuôn mặt mỏi mệt tiều tụy mấy ngày liền cũng khôi phục ít.

      Người phụ nữ ôn nhu bên cạnh làm như muốn gì, nhưng Hách Liên Nhược Thủy cho cơ hội mở miệng, khi Hách Liên Thành vừa xong, con quyết định —— “Con ở cùng ba ba.”

      Nháy mắt dung nhan tinh xảo của Lâm Mộng Thi trắng xanh, thể tin nhìn con : “Bảo bối, phải ở cùng mẹ…” Nhìn đến ánh mắt con trong trẻo vô tà, ta bỗng nhiên có chút chột dạ, lại nên lời.

      “Con muốn ở cùng ba ba.” Con tuy rằng tuổi , nhưng thần sắc mặt kiên định như người lớn, lặp lại quyết định của chính mình lần nữa.

      Hách Liên Thành cơ hồ muốn rơi lệ, vui sướng ôm lấy con , hôn cái, câu đều nên lời, đỏ đôi mắt nhìn đứa bé trong lòng, ôm chặt, chỉ sợ nháy mắt cái, con bị người phụ nữ kia cướp .

      Luật sư Hà đỡ kính mắt viền tơ vàng, cười như cười, công thức hoá : “Nếu bạn học lựa chọn theo ba ba, như vậy vấn đề chia tài sản cần điều chỉnh chút …”

      Năm ấy Hách Liên Nhược Thủy tám tuổi bị ba ba ôm, nghe chú luật sư liên miên các thủ tục, liệt kê tài sản của hai vợ chồng và phân chia lại, thấy vẻ mặt Lâm Mộng Thi tuyệt buồn che giấu, thần sắc tức giận cùng thất vọng nhếch khóe miệng.

      màn này, Hách Liên Nhược Thủy suy nghĩ rất nhiều năm, nghờ tới, còn có cơ hội gặp lại nhau.

      Đời trước của mình, là như thế nào?

      Đời trước, Hách Liên Nhược Thủy bị bà ngoại cùng các dì giựt dây lừa gạt, nên nhận định ba ba là phản bội lại người mẹ ôn nhu, xinh đẹp, cho nên khi hai người ly hôn, dứt khoát kiên quyết lựa chọn ở với mẹ. Sau đó, người mẹ ôn nhu và xinh đẹp ấy mang theo toàn bộ tài sản trong nhà cùng Nhược Thủy, nhanh chóng gả cho ba kế Từ Chính Hoa.

      Bình tĩnh nghĩ lại, Từ Chính Hoa vẫn đối tốt với Nhược Thủy, tuy rằng luôn kém so với con ruột Từ Tử Huyên, nhưng ít nhất ở phần vật chất đều giống nhau, cho Từ Tử Huyên cái gì Nhược Thủy cũng nhất định có phần. Chính là đáng tiếc, cách cư xử như vậy, chính mẹ Nhược Thủy lại làm được.

      Lâm Mộng Thi là người cả đời đều sống ở trong ảo tưởng, bởi vì ta ở trong nhà được cha mẹ thương, lại xinh đẹp, chỉ có ông bà ngoại Nhược Thủy đau con út Lâm Mộng Thi này nhất, các chị cũng đem ta nâng niu trong lòng bàn tay, từ giống như công chúa mà lớn lên.

      Cũng bởi vì ở nhà được nuông chiều, sau khi lớn lên Lâm Mộng Thi vẫn duy trì tâm tính mơ mộng như trước. Hách Liên Thành cùng Lâm Mộng Thi đến với nhau nhờ xem mặt. Hách Liên Thành tuấn trầm ổn, gia thế lại tốt, Lâm Mộng Thi cơ hồ là nhất kiến chung tình, nên hai người rất nhanh liền kết hôn.

      Hôn nhân cùng tình là hai chuyện khác nhau, củi gạo dầu muối tương dấm trà, lo liệu công việc hai bên nội ngoại, cũng phải là phong hoa tuyết nguyệt mà Lâm Mộng Thi am hiểu. Hách Liên Thành cũng đau lòng ta, chính mình ôm đồm toàn bộ công việc nhà, vẫn như trước nuông chiều vợ mười ngón tay dính nước xuân.

      Nhưng tâm ý Hách Liên Thành, Lâm Mộng Thi lại hoàn toàn hiểu, trong cảm nhận của ta, sau khi kết hôn, Hách Liên Thành càng ngày càng nhiều việc, rất ít có thời gian bên cạnh ta, dần dần, ta cảm thấy, ta hề chồng. Cho rằng tình hết, mặc dù có con nhưng lại vẫn là tâm tính tuổi teen, đây là chuyện đáng sợ và đáng buồn!

      Ngay tại thời điểm Lâm Mộng Thi vì tình biến mất mà mờ mịt biết làm sao, Từ Chính Hoa xuất . Đời trước, khi trưởng thành Nhược Thủy biết tình từ đầu đến cuối, mỗi khi nghĩ đến đây, cười lạnh tiếng.

      Từ Chính Hoa tựa như thiên sứ trời phái tới cứu vớt Lâm Mộng Thi. Phong độ, tao nhã, từ khi vợ qua đời vì khó sinh, liền vẫn độc thân, mình nuôi lớn con Từ Tử Huyên, sủng nịch hết mực, bởi vì sợ con chịu ủy khuất, chậm chạp tái hôn.

      Đàn ông si tình lại có trách nhiệm như vậy, Lâm Mộng Thi sao lại có thể động tâm? ta rất nhanh liền cùng Từ Chính Hoa rơi vào bể tình, chết sống lại, hoàn toàn đem người chồng vừa gặp thương, phải lấy chồng năm đó cùng con quăng ra sau đầu.

      Sau khi hai người kết hôn, Lâm Mộng Thi tâm địa thiện lương, đau lòng Từ Tử Huyên còn tuổi mất mẹ, đối với con bé rất tốt, mọi chuyện đều vì Từ Tử Huyên trước tiên. Mà Hách Liên Nhược Thủy tuổi , ba mẹ ly dị, gia đình sụp đổ, kinh ngạc nhìn mẹ con bên kia hoà thuận vui vẻ, lần đầu tiên hiểu được cảm giác lòng chua xót.

      “Nhược Nhược suy nghĩ cái gì? Nhập thần như vậy!” Hách Liên Thành cười nhéo nhéo mũi con , ánh mắt sủng ái. Con trắng ngần hoàn hồn, nhìn ba ba trước mắt, cười đến cảm thấy mỹ mãn, đỏ đôi mắt.

      “Ba ba…” Nhược Thủy kêu tiếng.

      “Ôi chao, như thế nào? Ai nha, bảo bối sao khóc…” Hách Liên Thành nhất thời luống cuống tay chân, vừa vội giúp con lau nước mắt, vừa dỗ, vừa khuyên. Hách Liên Nhược Thủy cười, nước mắt ngừng rơi.

      “Ba ba…” ở cùng ba, tốt.
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 2
      Update 23/11/2014
      Edit: Lengkeng_Sophie
      Beta: uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/



      “Hách Liên Nhược Thủy, mày xem, cái gì cũng đều là của tao, ngay cả ấy cũng ngoại lệ.” Bình thường Từ Tử Huyên yên tĩnh tốt đẹp, mặt lúc này có chút dữ tợn: “A, mày nhất định cái gì cũng được như tao.”

      câu lại câu, giống như búa tạ hung hăng gõ trong lòng Nhược Thủy. Nhược Thủy lui ra phía sau hai bước, thẳng tắp nhìn về phía chàng trai tuấn cao ngất, hơi hơi cúi đầu, thân mật dùng khăn tay lau khóe miệng bị lây dính tương ớt, ánh mắt đều là ôn nhu sủng nịch. Cảnh tượng quen thuộc như vậy, bạn trai của mình cùng em . Cỡ nào buồn cười!

      “Gì? Kia phải Huyên Huyên cùng Vũ
      Hàng?” Mẹ ở bên cạnh tới chỗ bọn họ, mắt từ ái cùng hai người chuyện.

      Cảnh tượng lại biến hóa, cho tới bây giờ mẹ luôn ôn nhu nhàn nhã lại xanh mặt rống với : “Mày làm chị, liền nhường em chút được sao? Huyên Huyên từ có mẹ, nay vất vả tìm được người trong lòng, mày liền nên chặn ngang cước!”

      Hách Liên Nhược Thủy trợn to mắt,
      thể tin nhìn mẹ ruột của mình, cả người run run. Từ Tử Huyên bên cạnh mặt đầy nước mắt tựa vào lòng Nghiêm Vũ Hàng, nức nở : “Mẹ, mẹ đừng la chị, đều là lỗi của con…”

      Lâm Mộng Thi thấy thế, lại đau lòng Từ Tử
      Huyên, còn định thêm, chỉ thấy Hách Liên Nhược Thủy xoay người bước nhanh chạy ra cửa.

      “Oành!” Tiếng động lớn, trời đất xoay chuyển…

      Hách Liên Nhược Thủy từ trong mộng bừng tỉnh, im lặng nửa ngày, sờ lên mặt, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng. nhàng đẩy chăn ra, đặt chân xuống giường, lặng yên tiếng động đến bên cửa sổ, kéo góc rèm cửa sổ ra.

      Trời sáng, bầu trời lộ ra màu lam, xinh đẹp khác thường, giống như bóng đêm qua , sức sống cùng hy vọng ngủ đông từ từ thức dậy.

      Mọi chuyện đều qua, tại tôi là Hách Liên Nhược Thủy tám tuổi, hết thảy đều như đời trước. Hách Liên Nhược Thủy tiếng động , trong mắt như có tia sáng lướt nhanh.

      ☻☻☻

      Chạng vạng, thời điểm tan học, trước cổng trường tiểu học Thi Nghiêm phá lệ náo nhiệt. Trừ bỏ các học sinh tiểu học tan học về nhà, còn có ít ba mẹ tới đón con.

      Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, liền thấy ba ba đứng cách đó xa, xoay người cười với mấy đứa bé bên cạnh: “Ba mình tới đón mình, mình trước.” đợi trả lời, tùy tiện phất phất tay rồi hướng Hách Liên Thành đến.

      Mấy bé này là bạn học tiểu học của Hách Liên Nhược Thủy, ngày đầu tiên Nhược Thủy đến trường sau khi nghỉ bệnh, bị các bạn nhiệt tình vây quanh. Nhìn trường tiểu học Thi Nghiêm có chút xa lạ, trong lòng Nhược Thủy kỳ thực phức tạp.

      Đời trước, sau khi lựa chọn theo Lâm Mộng Thi, bởi vì mẹ nhanh chóng tái giá với Từ Chính Hoa, Hách Liên Nhược Thủy cũng theo mẹ chuyển đến Từ gia, lúc ấy Từ Tử Huyên cùng tuổi với Nhược Thủy thể vào học trường tốt nhất thành phố – tiểu học Thi Nghiêm mà ở trường tiểu học gần Từ gia. Vì Từ Tử Huyên làm nũng tỏ vẻ muốn cùng chị học chung trường, Lâm Mộng Thi chút do dự làm thủ tục chuyển
      trường cho Nhược Thủy, đem con ruột
      từ trường tốt nhất chuyển tới trường tiểu học bình thường.

      Cho nên khi trở lại trường học Thi Nghiêm,
      Hách Liên Nhược Thủy có cảm giác giống như mộng, những người bạn nhiệt tình này cũng nhớ tên, chỉ có thể cười nghe các bạn chuyện. Kết quả các bạn học quá mức nhiệt tình, đối đãi với Hách Liên Nhược Thủy như người “Bệnh nặng mới khỏi” “Còn có dưỡng bệnh tốt cho nên chuyện được”, vài bạn thể tình cùng quan tâm rất nhiệt tình, cho đến lúc tan học còn lo lắng, cùng với ra cổng trường học.

      Từ rất xa, Hách Liên Thành cũng nhìn thấy con bị bạn bè vây quanh, có chút kiên nhẫn, lại vẫn cố cười, con chợt vừa nhìn thấy , vẻ mặt như được giải thoát, làm cho ba ba Hách Liên nhịn được muốn cười. Bất quá chỉ chớp mắt, thấy người phụ nữ bước nhanh tới tiểu Nhược Thủy, lập tức liền cười nổi.

      Tinh tế đánh giá nét mặt tỏa sáng của người phụ nữ trước mặt phen, trong lòng Nhược Thủy cười lạnh. Quả nhiên, đối với Lâm Mộng Thi mà , Hách Liên Thành cùng đều là gánh nặng, tại bỏ xuống gánh nặng này, tuy rằng có tài sản, nhưng Lâm Mộng Thi cho tới bây giờ cũng thèm để ý vật ngoài thân có hay ? Đối với người mẹ này mà , có thể cùng người chỗ, vậy là tốt nhất.

      Thấy con nhìn thấy mình cũng chào mẹ, mà mặt chút thay đổi nhìn mình, Lâm Mộng Thi có chút tức giận lại có chút kích động, có phải hay Hách Liên Thành ở trước mặt đứa mình cái gì? Nghĩ như vậy, lúc nhìn thấy Hách Liên Thành, Lâm Mộng Thi hung hăng oán vài lần, trong lòng thấy nhân phẩm chồng trước hèn mọn, lại
      lần nữa cảm thấy quyết định ly hôn là chính xác.

      Hách Liên Thành thấy thái độ vợ trước như thế, cũng thèm để ý, muốn cảm tình, nhiều năm trôi qua như vậy, làm sao có thể có? Mà khi phát người vợ mình tận tâm bảo hộ, lại gạt cùng với người đàn ông khác qua lại, hơn nữa lén lút với nhau từ lâu, vô cùng phẫn nộ. Sau khi biết, cũng từng nghĩ tới cho Lâm Mộng Thi cơ hội, hai người còn có con , nếu có thể bỏ qua, muốn ly hôn, nhưng khi Lâm Mộng Thi bị phát , cảm thấy còn cố kỵ, cả ngày kêu gào muốn ly hôn.

      Mỗi ngày cứ như vậy, dần dần Hách Liên Thành còn chút cảm tình đối với vợ mình.

      Nay được quyền nuôi nấng con , Hách Liên Thành cảm thấy thập phần thỏa mãn, nhìn thấy vợ cũ, cũng chỉ thản nhiên, trong lòng cảm thấy gợn sóng gì.

      Gặp ba ba lại đây, Tiểu Nhược Thủy trực tiếp vòng qua người phụ nữ trước mặt, nhu thuận kêu tiếng “Ba ba”, lập tức Hách Liên Thành ôm lên, Nhược Thủy có điểm xấu hổ, nhưng do tình huống đúng cho nên thêm gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, lần sau phải nhớ ba ba cần bế.

      Nhìn gương mặt con như quả táo ,Hách Liên Thành hôn cái : “Tạm biệt mẹ , chúng ta trở về nhà.”

      Nhược Thủy phối hợp lau nước miếng mặt, cho ba ba ánh mắt ghét bỏ, ngoan ngoãn mở miệng: “Mẹ gặp lại. Ba ba, nhanh về nhà, con đói bụng.”

      “Ôi chao, tuân mệnh.” Hách Liên Thành cười hì hì cùng con đùa giỡn, ôm Tiểu Nhược Thủy đến chỗ dừng xe.

      Nhìn thấy màn phụ từ nữ hiếu này,Lâm Mộng Thi chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, nhìn con lúc trước luôn dán mình nay đối với mình liền giống như người xa lạ, nhất thời đỏ đỏ hốc mắt, may mắn ta nhớ tới mục đích đến đây của mình, nhịn xuống hai hàng nước mắt sắp rơi, gọi ba con Hách Liên.

      Hách Liên Thành ôm con đặt vào chỗ ngồi phía sau ghế lái, giúp con bé thắt dây an toàn, xong mới xoay người với Lâm Mộng Thi: “ như vậy, muốn cho Nhược Nhược gặp kẻ sắp tái giá cùng con của ?”

      Lâm Mộng Thi cứng đờ, sắc mặt xấu hổ nhìn , ngượng ngùng.

      Bên trong xe, Tiểu Nhược Thủy tự động mở cửa kính xe, đôi mắt to chớp chớp nhìn hai người, lúc này, hồn phách Hách Liên Nhược Thủy 20 tuổi làm ra vẻ thiên chân vô tà lập lại lần: “Mẹ sắp tái giá?”

      p/s: Mình đọc bản cv truyện này khoảng 3 lần và thấy truyện này là 1 trong những truyện trọng sinh khá ổn!

      Sau khi trọng sinh ko cần phải trả thù, chỉ cần chọn 1 hướng khác cả cuộc đời thay đổi khác!

      Có bạn ở TTV sau khi đọc truyện này xong nhận xét nữ 9 tàn nhẫn khi coi mẹ mình là ng dưng sau khi trọng sinh ở kiếp này!

      Theo wan điểm của mình, mình cho như vậy mới hợp lý, chẳng ai là thánh mẫu, ko thể tha thứ những gì kiếp trc ng mẹ đó làm, ko trả thù là may lắm rồi! Nếu bạn ở trong hoàn cảnh ấy bạn làm gì?
      tart_trung, hoadaoanhlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 3
      update 25/11/2014
      Edit: Nemo_94(LQĐ)
      Beta: Lengkeng_Sophie + uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/


      Hách Liên Thành nghe lời của con ,buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu , với Lâm Mộng Thi lúng túng: “Tôi có ý kiến gì, Nhược Nhược tự mình quyết định.”

      “Con , con biết bọn họ, tại sao phải gặp mặt và ăn cơm với họ?” Lúc này, bộ dáng Nhược Thủy hoàn toàn là phát cáu, Lolita non nớt, khuôn mặt nhắn cùng giọng trẻ con, ngược lại vô cùng đáng .

      Lâm Mộng Thi yên tâm lại, dụ dỗ con trong số sở trường nhiều lắm của ta.“…. Nơi đó có em khác Nhược Nhược nhiều lắm, Nhược Nhược phải có chị em để chơi cùng sao? Em kia rất ngoan, Nhược Nhược nhất định thích em.” Giọng ôn nhu đến mức có thể hóa thành nước, với cách dỗ dành trẻ con kiểu này, khiến Hách Liên Nhược Thủy nhịn được run lên, nổi hết cả da gà.

      Bất kể Lâm Mộng Thi thế nào, Nhược Thủy vẫn mở miệng, bao lâu, Lâm Mộng Thi liền có chút tức giận, nhưng hôm nay còn người để ý ta có tức giận hay . Nhược Thủy nhìn miệng ta đóng đóng mở mở cực kỳ nhịn được, cuối cùng trực tiếp lớn tiếng với Hách Liên Thành: “Ba, con đói bụng”

      Hách Liên Thành thấy con đói bụng,đâu còn sức lãng phí thời gian nghe Lâm Mộng Thi chuyện, đối với vợ trước sững sờ tại chỗ tùy ý phất tay, liền lái xe nghênh ngang rời , để lại làn khói xe.

      ☻☻☻

      Về đến nhà, bảo mẫu nấu cơm xong. bàn cơm, Hách Liên Thành tinh tế hỏi Nhược Thủy chuyện xảy ra ở trường học hôm nay, kiên nhẫn lại dịu dàng.

      Lòng Nhược Thủy vô cùng chua xót, đời trước, trước lúc ba mẹ ly hôn cũng như vậy, mỗi ngày tan học về nhà, ba mẹ cũng hỏi ở trường học có chuyện thú vị gì, khi đó Nhược Thủy, kể cả chuyện Tiểu Mập Mạp bàn sau hắt hơi cái cũng kể chi tiết cho ba mẹ nghe.

      Sau đó, khi theo mẹ đến Từ gia, điều này lại thành đặc quyền của Từ Tử Huyên, bàn cơm mỗi ngày, chỉ nghe Từ Tử Huyên hăng say về chuyện thú vị trong lớp ở trường học. Lâm Mộng Thi cùng Từ Chính Hoa vừa nghe vừa cười, thỉnh thoảng gắp cho nó món ăn, chen vào đôi lời. Mà Nhược Thủy chỉ im lặng, lặng lẽ ăn cơm, nếu cũng mở miệng gì, tất nhiên bị mẹ trách cứ–“Ăn cơm ăn , sao mà nhiều lời như vậy.”

      Ấm áp lâu, khiến mũi Nhược Thủy có chút chua, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, để cho ba nhìn ra dấu vết. Nhưng Hách Liên Thành là người thế nào, con của mình, khác thường chút cũng nhận ra được. Mấy ngày nay, cảm thấy Nhược Thủy bình tĩnh có chút kỳ quái, cho là việc ba mẹ ly hôn ảnh hưởng lớn đến con , nên cũng hỏi nhiều nữa, hôm nay nhìn Nhược Thủy ăn cơm , liền cúi đầu khó chịu, chuyện này được.

      Hách Liên Thành buông bát đũa xuống, đem con ôm vào trong ngực, giọng dỗ dành: “Nhược Nhược làm sao vậy? Trong trường học có người ăn hiếp con hả?” Thấy con lắc đầu, vẫn cúi đầu , có chút chần chờ: “Vậy….. Nhược Thủy là muốn mẹ sao?”

      Nhược Thủy kinh ngạc ngẩng đầu lên, lắc đầu : “ phải đâu, con nhớ bà ấy.”

      Nhìn phản ứng của con trong mắt Hách Liên Thành, lại là ý nghĩa khác, khiến vừa đau lòng vừa áy náy.

      Nhược Thủy vừa nhìn sắc mặt của ba, liền hiểu ba hiểu lầm, nhưng lại thể giải thích, thể làm gì hơn là vắt hết óc suy nghĩ chủ đề khác: “Ba, con muốn ở nhà mới.”

      Quả nhiên, Hách Liên Thành lập tức liền chú ý đến ý tưởng đột xuất này của con , kỳ quái hỏi: “Nhà này tốt sao? Nhược Nhược sao lại đột nhiên muốn ở nhà mới?”

      Nhược Thủy làm như nghiêm túc bừa:
      “Hôm nay, Tiểu Thu ngồi trước con nhà bạn ấy có bàn đu dây, nhà chúng ta có. Người ta nhà của Tiểu Thu là biệt thự, nhà của chúng ta là nguyên căn hộ đơn, cho nên có xích đu. Cho nên con cũng muốn ở biệt thự như vậy, còn phải có sân vườn lớn, như vậy con liền có thể nhảy dây trong sân, còn có thể trồng cây đào rồi.”

      Lời trẻ con khiến Hách Liên Thành bật
      cười, quả nhiên quên mất chuyện lúc trước vẫn còn lo lắng. nhìn “Nhà” ở nhiều năm vòng, khắp nơi đều là dấu vết của người phụ nữ kia, đúng là nên đổi căn phòng khác: “Được, ngày mai ba xem nhà ở, mua biệt thự cho Nhược Nhược” Nhược Nhược mới vuốt mồ hôi lạnh, thở phào nhõm, liền bị lời hùng hồn của Hách Liên Thành dọa ngu, này, mua biệt thự cái gì…..

      Lúc này, Nhược Thủy mới mơ hồ nghĩ đến,
      nhà mình ra rất giàu có. Đời trước, theo Lâm Mộng Thi, Hách Liên Thành chỉ
      trông mong con có thể trôi qua ngày đều tốt, dĩ nhiên là cái gì cũng muốn, lúc ấy hai người bàn bạc kỹ, tất cả đều là đặt dưới tên của Nhược Thủy, hôm nay xem ra, số lượng tài sản kia rất là lớn, tối thiểu vào hơn mười năm trước cho tới bây giờ là tương đối khả quan. Nhưng khi Nhược Thủy tuổi còn đâu biết những thứ này, sau lại đến Từ gia, lâu Từ Chính Hoa liền mua nhà mới, hôm nay xem ra, trong này thể có công của công chúa Lâm Mộng Thi.

      Lúc này mới khiến Nhược Thủy suy nghĩ, nếu lựa chọn theo ba, vậy Lâm Mộng Thi tự nhiên cách nào lấy thân phận người giám hộ mà lợi dụng Hách Liên Thành chuyển toàn bộ tài sản dưới tên của Nhược Thủy, mà Lâm Mộng Thi bên ngoài xảy ra chuyện kia (Edit: là ngoại tình đó:3), trong phán quyết ly hôn lần này, bà ta thể chiếm được chút tiện nghi nào.

      ☻☻☻

      Hách Liên Thành quả nhiên là người lưu loát dũng cảm, điểm này khi năm đó dứt khoát từ bỏ làm nhân viên công vụ, ngược lại lựa chọn theo con đường kinh doanh cũng có thể thấy được. Cũng may vẫn là ông chủ, nếu , cũng thể mỗi ngày đưa đón con học, vẫn còn thời gian xung quanh tìm nhà mới.

      Hơn mười năm trước cũng giống như bây giờ, chung quanh quảng cáo nhà xây để bán hoặc cho thuê, nhà chung cư cực ít, huống chi là biệt thự. Hách Liên Thành vốn cũng định mua nhà có sẵn, chủ yếu vẫn là xem xét vị trí địa hình chút, chọn chỗ vị trí tốt, rồi mình tìm đội thi công tới xây.

      Đúng lúc, vị đối tác làm ăn với Hách Liên Thành có người thân muốn bán nhà, nghe có ý muốn mua nhà mới, nên cho Hách Liên Thành. Hách Liên Thành nghĩ để con vui vẻ, dĩ nhiên là càng sớm càng tốt, hôm nay có sẵn, lẽ tất nhiên bỏ qua, liền hẹn chủ nhà xem biệt thự.

      Biệt thự nằm bên trong khu riêng biệt, vị trí tốt, yên tĩnh, nơi tốt nhất trong thành phố L và các vùng lân cận, xung quanh đều là gia đình giới tri thức cao cấp cùng cán bộ kỳ cựu về dưỡng lão. Mà biệt thự cũng thiết kế rất đẹp, đặc biệt có sân vườn khá lớn, hoàn toàn phù hợp theo mong muốn có xích đu của Nhược Thủy, cầu trồng cây đào, Hách Liên Thành rất hài lòng, thậm chí còn nghĩ đến, nếu có thể đào hồ nước , nuôi mấy con cá, Nhược Nhược rất thích những vật này. Chỉ có chút bất tiện là nhà cách trường tiểu học Thi Nghiêm có chút xa, cho nên Hách Liên Thành tính toán trở về hỏi ý kiến con .

      Hách Liên Nhược Thủy nghe ba miêu tả xong, nội tâm khẽ động, mở lớn hai mắt, với Hách Liên Thành: “Con muốn ba dẫn xem cho biết.” Hách Liên Thành suy nghĩ chút rồi đồng ý, cuối tuần liền mang con nhà mới.

      Nhược Thủy bày ra dáng vẻ hài lòng, sau khi khích lệ ba Hách Liên phen, đối với người ba bị khen lâng lâng ra vấn đề suy nghĩ rất nhiều ngày mới đưa ra quyết định: “Ba, nếu nơi này cách trường học quá xa, vậy con học nữa, có được hay ?”

      “Được…. cái gì?” Hách Liên Thành suýt nữa
      đáp ứng, may mắn kịp thu hồi lời , chỉ
      thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
      tart_trunglinhdiep17 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 4
      update 26/11/2014
      Edit: Nemo_94(LQĐ)
      Beta: Lengkeng_Sophie + uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/

      như vậy, trong gia đình Trung Quốc truyền thống, người bạn trong nhà từ trước đến giờ khéo léo lại bày tỏ muốn học nữa, gia đình cũng cho rằng con mình ở trường học bị ủy khuất, hoặc là sinh ra tâm tình chán ghét học tập. Làm người ba Trung Quốc bình thường, Hách Liên Thành cũng ngoại lệ.

      Sau khi liên tục giải thích là có ai bắt nạt mình, thầy giáo cũng rất tốt, tất cả đều bình thường, rốt cuộc cũng trấn an được người ba lo lắng trùng trùng. Nhược Thủy nâng trán, thầm than thở, mình muốn lãng phí thời gian sáu năm tiểu học lần nữa a, nhưng mà nhìn vào tình huống trước mắt, ba như thế nào cũng đáp ứng, chỉ có thể bước tính bước.

      Nhược Thủy muốn học, đám con nít cả trai lẫn cãi nhau đuổi đuổi đánh đánh, bài thi đơn giản đến mức khiến Nhược Thủy trợn mắt, tất cả… tất cả… đều giống như cơn ác mộng… Nhưng Nhược Thủy chỉ có thể nhịn, bởi vì nghĩ ra được biện pháp để thoát khỏi tình huống này.

      Ngày hôm đó là ngày chủ nhật, Nhược Thủy rảnh rỗi ngồi ở nhà, cầm tiểu thuyết say sưa đọc ngon lành, bảo mẫu trong nhà chỉ cho là đọc sách vẽ tranh, cũng cảm thấy tám tuổi đọc sách có cái gì kỳ quái. Khó có được lúc cuối tuần mà ba ở nhà, hôm đó sau khi Nhược Thủy nhìn nhà mới xong khen ngợi, Hách Liên Thành liền nhanh chóng mua căn nhà kia, tuần này hai người đều bận rộn tu sửa nhà mới. Hôm nay trái lại có đến nhà mới bên kia, bởi vì của Nhược Thủy- Hách Liên Minh Tú từ Bắc Kinh trở lại thăm em trai, Hách Liên Thành đặc biệt ra sân bay đón.

      Đời trước Nhược Thủy có rất ít thời gian nhàn rỗi, bởi ở nhà luôn bị đối xử công bằng, Nhược Thủy liền đem tất cả tâm tư dành cho việc học, sau khi lên đại học liền học xa nhà chút, nhưng bởi vì học tại trường đại học trọng điểm, học tập cũng dễ dàng, hơn nữa bởi vì Nhược Thủy hi vọng sớm rời khỏi Từ gia, cho nên bình thường còn làm thêm kiếm thêm chút tiền, cuộc sống đại học so
      với cuộc sống bình thường của sinh viên
      đại học khổ cực bận rộn hơn rất nhiều.
      Giờ đây tai họa ngầm lớn nhất giải
      quyết xong, sau này cuộc sống theo quỹ đạo mới, có làm ra ba,
      Nhược Thủy cần vì tình trạng kinh
      tế nhà mình mà lo lắng, dù mất thời gian
      đứng dậy cũng hết sức thoải mái. (Editor: ý là mất thời gian chấp nhận và thay đổi cuộc sống mới)

      “Đinh đinh đinh…..” chuông cửa vang lên. Nhược Thủy ban đầu còn chưa để ý, lúc này căn hộ đơn cũng giống đời trước là đến người thân cũng biết, gần đây có lẽ vì chuyện ly hôn của gia đình Hách Liên, thỉnh thoảng số hàng xóm quen biết cố ý tới chơi chút, tìm hiểu phen, thỏa mãn tâm lý thích bàn tán chyện của mình sau lại tỏ ra thương hại đối với Nhược Thủy tuổi mà phải gặp cảnh cha mẹ ly dị và sống trong gia đình đơn thân, làm cho mấy người nhà Hách Liên phiền chết được.

      “Nhược Nhược, dì lớn (Đại di) tới thăm con này.” thanh cuồng nhiệt của bảo mẫu – thím Trương.

      Nhược Thủy nhíu mày, dì lớn? chờ phản ứng kịp, người tới săm săm vào thư phòng chút khách khí, mở rộng cửa cười : “Nhược Nhược đọc sách a. Biết bao nhiêu chữ à nha?” Nhìn dì lớn so với trí nhớ khác là bao, Nhược Thủy chỉ nhàn nhạt đáp vâng, liền cũng gì.

      Thấy cháu ngoại ngày trước hoạt bát đáng , hôm nay thấy mình cũng chỉ vẻ mặt tỉnh táo hờ hững, chị cả Lâm Mộng Thi là Lâm Mộng Cầm có chút kinh ngạc, nhưng sau đó ta nghĩ đến chuyện cha mẹ Nhược Thủy vừa mới ly hôn, thái độ như vậy có thể hiểu được, cũng để trong lòng.

      Sau khi trải qua bao nhiêu năm đời trước như vậy, Nhược Thủy đối với Lâm Mộng Thi cùng người bên nhà mẹ của bà ta là hoàn toàn chán ghét và thất vọng. Năm đó, chính cái người dì lớn Lâm Mộng Cầm này ở trước mặt Hách Liên Thành là người xấu, thậm chí thuê tiểu tam giả để lừa gạt Nhược Thủy theo mẹ, khi đó Nhược Thủy mới lớn được bao nhiêu? Hơn nữa mặc dù sau khi trưởng thành chút, dần dần hiểu ra ba đối với đoạn hôn nhân này hoàn toàn có bất kỳ sai lầm nào, Nhược Thủy còn nghĩ đến, có phải bà ngoại cùng dì lớn bỏ được mình, cho nên mới trăm phương nghìn kế làm cho mình lựa chọn mẹ.

      Nhược Thủy cười lạnh,vì mình? Sợ là vì tài sản dưới tên mình . Nhìn vị dì lớn này hôm này vô cùng nhiệt tình tỏ ra thương Nhược Thủy, về sau làm ra số chuyện liên quan tới giấy tờ về phần tài sản của , đều quá đủ khiến Nhược Thủy hiểu, ngày trước có bao nhiêu ngây thơ. Nhược Thủy muốn để ý đến Lâm Mộng Cầm, nhưng lại thể mở miệng đuổi ta ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bàn đọc sách, cũng mở miệng, cũng nhìn ta, trong lòng yên lặng chờ ba về, muốn ba đuổi người bảo mẫu này.

      Lâm Mộng Cầm vốn còn bao lời muốn cùng nhiệt tình lập tức thối lui ít, cười với Nhược Thủy: “Nhược Nhược sao lại ở mình nha, ba nơi nào?”

      biết.”

      “Ha….. Nhược Nhược nha, gần đây thế nào mà đến nhà bà ngoại chơi, bà ngoại rất nhớ con, hôm nay bà ở nhà làm bàn món ăn, đặc biệt bảo dì lớn đến đón con. Đến đây, chúng ta nhanh, nếu món ăn cũng hết mất.”

      xong, Lâm Mộng Cầm đưa tay kéo Nhược Thủy, Nhược Thủy nhướng mày, nghiêng nghiêng người, tự mình đứng lên, từ bàn đọc sách vòng ra bên ngoài, thẳng về phía cửa, vừa vừa : “Vâng, con ra ngoài cho thím Trương chút .”

      ☻☻☻

      Bước tới căn nhà quen thuộc, trong lòng Nhược Thủy ngũ vị tạp trần. Nơi này, trong ký ức là nơi có tuổi thơ đẹp nhất, nhưng cũng có cảnh tượng chói mắt đâm đau mắt khiến cho trái tim lạnh giá mà lời lạnh nhạt.


      Kìm hãm xúc động trong lòng, Nhược Thủy khẽ chớp mắt, cách nhiều năm, lần nữa bước vào chỗ này.

      Lâm Mộng Cầm sớm đứng chờ ở cửa, nghĩ tới Nhược Thủy đứng lát rồi mới vào, vừa thấy cháu vào, liền đắc ý vừa lòng hướng vào trong nhà cười : “Mọi người xem ai đến rồi đây!”

      Bà ngoại Nhược Thủy rất nhanh liền ra đón, vừa thấy Nhược Thủy, liền kéo đến ôm trong ngực mà :“Trái tim của bà, tại sao lâu như thế đến thăm bà ngoại? Để cho bà xem nào, sao gầy như vậy, ba cháu như thế nào cũng chăm sóc tốt cho cháu.”

      Ánh mắt lão nhân gia lúc này ràng thương khiến Nhược Thủy nhịn được mềm lòng, nhưng mà câu sau lại tới ba mình, lập tức dựng lên tất cả phòng bị.

      Bà ngoại dắt tay Nhược Thủy vào phòng khách, mọi người trong nhà thi nhau nhìn sang.


      Nhược Thủy cũng quét mắt nhanh qua phòng khách, tới chỗ, trong nháy mắt cứng đờ, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào người khiến cho nhận bi kịch hơn mười năm—Từ Tử Huyên.

      Lúc này Từ Tử Huyên cũng chỉ có tám tuổi, nhưng là có thể thấy chiêu bài bày ra vẻ mặt đáng của con bé rồi. Nhược Thủy hít sâu hơi, nỗ lực khôi phục thái độ bình thường.

      Từ Tử Huyên tựa hồ trong nháy mắt đó cũng cảm thấy Nhược Thủy nhìn chăm chú, xoay đầu lại, nhìn thấy lão nhân gia dắt bé xa lạ tầm tuổi mình vào, tò mò hỏi: “Bà ngoại, đây là ai vậy?”
      Tiếng vừa dứt, bên trong nhà lúng túng trầm mặc, cháu ruột từ hôn nhân hợp pháp đến, sau khi thấy bé kia gọi thân thiết, giống như đó là bà ngoại của bé kia, lâu sau Từ Tử Huyên mới biết người Lâm gia cũng cảm thấy có chút khác thường.

      Nhưng những người Lâm gia này bao gồm Lâm Mộng Thi, ta vốn ngồi cạnh Từ Tử Huyên xem tivi, nghe lời Từ Tử Huyên còn chưa phản ứng kịp, đợi ta phản ứng, lập tức liền mở miệng phá vỡ khí khác thường trong nhà, cười hì hì với Từ Tử Huyên: “Huyên Huyên nha, đây là chị Nhược Nhược. Các con năm nay cùng tuổi a, Nhược Nhược, cùng em làm quen chút.” xong vẫy vẫy tay với Nhược Thủy.

      (Editor: còn gì để về cách cư xử của bà này)
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 5
      update 28/11/2014
      Edit: Nemo_94(LQĐ)
      Beta: Lengkeng_Sophie + uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/


      “Em ?” Nhược Thủy lạnh nhạt cười: “Mẹ từ khi nào lại cho con thêm em lớn đến như vậy?”

      Giọng điệu Nhược Thủy mặc dù điềm đạm lạnh nhạt, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng vui, vốn cười tủm tỉm nhất thời vẻ mặt Lâm Mộng Thi có chút khó coi, nếu như bình thường cũng thôi , nhưng ở đây còn có Từ Chính Hoa bên cạnh, Lâm Mộng Thi như thế nào cũng thể khiến Từ Tử Huyên chịu ủy khuất, vì vậy mặt ta khẽ trầm xuống, trầm giọng : “Nhược Nhược con lại chuyện lễ phép như thế, ai dạy con?”

      Nhược Thủy nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo ở đại sảnh chút, tính toán thời gian, ước chừng đến lúc rồi, vốn cũng định ăn cơm ở đây, cũng như đoán trước ở chỗ này gặp mấy người sốt sắng về tài sản của .

      “Mẹ dạy con nha. Con có người mẹ như vậy, chính mình dạy dỗ, còn có ai dạy tốt hơn?” Giọng Nhược Thủy bình thản, lại có thể đủ sức tức chết người.

      Quả nhiên, câu ra, mọi người trong phòng khách cũng thay đổi sắc mặt, trong đó nhất là Lâm Mộng Thi. ta mặc dù vẫn tự xưng là hành động đều là vì theo đuổi tình tốt đẹp thuần khiết, nhưng việc ta vứt chồng bỏ con là thể thay đổi. Cho tới nay, ta đều là người phụ nữ chú trọng mặt mũi, chính ta đều hiểu những thứ này nhưng cố quên, hôm nay ngay trước mặt người nhà nhất là Từ gia bị chính con
      ruột thịt toạc ra, ta làm sao mà có thể thẹn quá hóa giận?

      Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

      Lâm Đại Cầm như vừa mới tỉnh mộng vội vàng chạy ra mở cửa, chỉ để lại Nhược Thủy cùng đám người bên trong mắt to trừng mắt .

      “Đây. Đây là thế nào? Sao tất cả mọi người đều ngồi, mà bảo bối Nhược Nhược nhà chúng tôi lại đứng.” thanh thanh thúy vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn chú ý của mọi người. Nhược Thủy cũng quay đầu lại nhìn, này vừa nhìn—chỉ thấy phụ nữ đứng ở cửa, người phụ nữ tuổi cũng lại có nhan sắc đẹp đến mức khiến người kinh ngạc.

      .” Nhược Thủy vui mừng cực kỳ, đây phải Hách Liên Minh Tú còn là ai?

      “Ha ha, Nhược Nhược. Tiểu bảo bối của ,tới ôm, để cho xem có cao hơn !” Hách Liên Minh Tú cũng để ý đến mọi người bên trong hóa đá, nhìn đến cháu đáng như ngọc tuyết dịu dàng gọi mình, mừng đến mặt mày hớn hở, liền đưa tay đem cháu bế lên.

      Nhược Thủy lúc này vẫn là hết sức thương của mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Ở đời trước, Nhược Thủy bị mẹ mình che mờ mắt dẫn tới làm nhiều chuyện sai lầm, khiến cho cực kỳ thất vọng, mặc dù sau này có thi đỗ trường đại học trọng điểm ở thủ đô cũng rất ít gặp mặt Hách Liên Minh Tú ở cùng trường.

      Giờ đây trở lại khi còn bé, ấy là người thương như châu như bảo, có thể nào vui mừng?

      Nhìn thấy Hách Liên Minh Tú xuất , sợ hãi trong mắt Lâm Mộng Thi chợt lóe lên. ta là vô cùng sợ vị này- người chị thân phận bất phàm, khí thế bức người này.

      Ngày trước, lúc ta cùng Hách Liên Thành kết hôn, ấy liền ra sức phản đối, cảm thấy Lâm Mộng Thi biết xử lý việc trong nhà, cả ngày chỉ biết xuân buồn thu đau phong hoa tuyết nguyệt, phải là đối tượng phù hợp để kết hôn. Nhưng tại thời điểm ấy, tuổi Hách Liên Thành còn nữa, mà gia thế Lâm Mộng Thi trong sạch, là sinh viên đại học, dáng vẻ cũng thực xinh đẹp, nhìn theo những điều kiện bên ngoài, Hách Liên Thành tuyệt đối chịu thiệt; thứ hai chính là trong lòng Hách Liên Thành cũng đồng ý, Hách Liên Minh Tú thấy em trai thích, nên cũng can thiệp nhiều hơn. Sau khi hai người cưới nhau, Hách Liên Minh Tú cũng cố gắng hết sức giữ hòa khí, chỉ là trải qua cuộc sống thượng lưu thời gian dài sinh ra khí thế quá mạnh mẽ, mỗi lần đều khiến Lâm Mộng Thi ngóc đầu lên được.

      “Nhược Nhược sao lại đứng chỗ này, vừa mới đến nhà cháu, liền nghe thím Trương cháu bị dì lớn đó đón đến đây.” xong cười nhìn Nhược Thủy, lúc này mới quay lại cười cười với mọi người trong sảnh, khi nhìn thấy Lâm Mộng Thi cùng cha con Từ gia, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống.

      Nhược Thủy biết rất lợi hại, lúc nàycàng chỉ sợ thiên hạ loạn, : “ ơi, mẹ con mới vừa bảo người kia gọi con là chị, còn để con làm quen em chút. Nhưng mẹ con chỉ sinh mình con, con có em nha.” Ánh mắt cực kỳ trong suốt vô tội với tiếng non nớt ngây thơ, Nhược Thủy đem ưu thế bên ngoài phát huy đến cực hạn.

      “A?” Hách Liên Minh Tú nghe xong, chân mày cau lại, ánh mắt lợi hại quét qua nhà ba người, cuối cùng rơi người Lâm Mộng Thi, cười : “Mộng Thi, thế nào mà giới thiệu chút?”

      Mặt Lâm Mộng Thi đỏ lên, đôi môi đóng đóng mở mở, nửa ngày ra chữ, nhìn Từ Chính Hoa bên cạnh cái, lại cúi đầu nhìn con , sắc mặt đen tối khó phân biệt. Từ Tử Huyên bị tức , trong mắt nước mắt nhàng như sắp rơi ngẩng đầu nhìn mọi người.

      Hách Liên Minh Tú nhìn Lâm Mộng Thi như thế, cũng làm khó ta nữa, chỉ quay sang nhìn về phía bà ngoại Nhược Thủy, dì lớn cùng nhà cậu hai, ràng: “Em trai tôi là người tính tình ôn hòa, chuyện lớn như vậy nó cũng nhịn xuống, mấy ngày trước mới với tôi, tôi nghe xong liền chạy đến. Cái khác cũng thôi , nhìn a Thành nó ở cùng vợ trước
      nhiều năm như vậy, nên cũng so đo, chỉ có chút – -”. Dừng chút, quét qua đám người Lâm gia đứng ngồi yên, cười : “Nếu Nhược Nhược tự mình lựa chọn theo ba, Lâm Mộng Thi nhà các người lại làm ra chuyện như vậy, cũng đừng đem đến tai tiếng cho con . Các người sợ người ta , tôi còn sợ Nhược Nhược bị danh tiếng mẹ con bé ảnh hưởng, tương lai còn dài,
      người ta biết con bé có mẹ như vậy, thể thiếu ở sau lưng hai ba câu. Các người đau lòng, nhưng tôi vô cùng đau lòng. Con nhà Hách Liên chúng tôi, tự có người Hách Liên gia chúng tôi dạy bảo.”

      Dứt lời, sắc mặt người Lâm gia ai nấy đều khó coi, lại nhìn Lâm Mộng Thi xấu hổ muốn chết: “Nếu ly hôn, muốn tái giá với người nào, hay là gấp gáp làm mẹ ghẻ người ta đều phải việc tôi quản được. Chỉ là nhớ cho ràng, Nhược Nhược của nhà họ Hách Liên chúng tôi, từ nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ con bé ủy khuất, nhưng phải là chị của người kia.”

      (Edit: ầy ầy dà, chị Minh Tú chửi người mà ta cứ mát lòng mát dạ à nha )

      Nhược Thủy sùng bái nhìn khí phách tỏa ra từ , trong lòng liền kích động vô cùng, hận được trực tiếp nâng tay lên mà hung hăng vỗ. Hách Liên Minh Tú nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cháu , khẽ mỉm cười, nhéo gò má mũm mĩm, kéo tay cháu dịu dàng : “Cùng mọi người chào tạm biệt, chúng ta về nhà ăn cơm, ba vẫn còn chờ dưới nhà đấy.”

      Nhược Thủy khéo léo nhìn vào bên trong phòng khách, để ý sắc mặt ai, phất tay bái bai với mọi người, vui sướng theo xuống lầu.
      Trùng sinh Nhược Thủy – Mộc Kiều – Chương 6
      update 28/11/2014
      Edit: Nemo_94(LQĐ)
      Beta: Lengkeng_Sophie + uchihasaki
      Nguồn: https://tieulienlien.wordpress.com/


      xe, Nhược Thủy ngồi sau ghế lái, thỉnh thoảng len lén nhìn về kính chiếu hậu. Lúc vừa mới lên xe, Nhược Thủy liền phát vẻ mặt của ba Hách Liên tốt, cúi thấp đầu ngồi ghế tài xế, bộ dáng rất sa sút, thấy chị cùng con , thần sắc mới tốt hơn chút.

      ra trong lòng ba Hách Liên vẫn luôn để ý. Trong lòng Nhược Thủy có chút khổ sở, mình trải qua nhiều năm như vậy, hôm nay nhìn lại, vẫn cảm thấy đau lòng như cũ, huống chi là ba.

      Những người kia vốn là những người mình thân cận nhất, lại khắp nơi tính toán. Máu mủ tình thân, sao lại đến nỗi này? Nhược Thủy vĩnh viễn cách nào hiểu nổi suy nghĩ của bọn họ.

      Chỉ là, (Hách Liên Minh Tú) đem lời ra đến tình trạng này rồi, nhiều như vậy hẳn có thể yên ổn được thời gian, người Lâm gia trừ người đầu óc bất thường khác người là Lâm Mộng Thi ra, những người khác vẫn là chú trọng mặt mũi như người bình thường.

      ☻☻☻

      “Chị Nhược Nhược nó là nghĩ như thế đây? Hỏi nó nó cũng là có phải ở trường học bị bắt nạt hay , em đây muốn đến trường học hỏi thăm chút, nó cũng cho. Con cái tuổi này học muốn làm cái gì đây?” Hách Liên Thành rất nhanh liền mang tâm ra, sau khi ăn cơm, dụ dỗ Nhược Nhược trở về phòng ngủ, liền vội kéo chị lại để bàn về vấn đề học của con , vẫn là lo lắng dứt như cũ.

      Hách Liên Minh Tú ngược lại có kinh ngạc, nhìn em trai gấp đến mức lại lại, chỉ hận rèn sắt thành thép, trợn hai mắt lên nhìn: “Xem bộ dáng em kìa,nào có dáng vẻ gì của người ba. Ngồi , cứ vòng vòng làm chị sắp ngất đây.”

      Thấy Hách Liên Thành ngoan ngoan ngồi xuống, lúc này mới về vấn đề chính: “ muốn học thế nào? Em phải ư, trường học dạy cái vấn đề gì Nhược Nhược đều biết, cấp cao cũng biết, đây tỏ Nhược Nhược nhà chúng ta thông minh. Con nhà mình thông minh là giống như mọi người bình thường kia.” Hách Liên Minh Tú đưa ra kết luận khẳng định.

      Hách Liên Thành có chút kịp suy nghĩ, nhịn được giọng lầm bầm câu: “Nhưng năm đó Hạo Sơ la hét đòi bỏ học mà du lịch thế giới, còn phải bị chị ngăn lại…” Trịnh Hạo Sơ, là con của Hách Liên Minh Tú, họ Nhược Nhược, lớn hơn tiểu Nhược năm tuổi, năm nay ra nước ngoài lần đầu.

      (Edit: bản convert ghi là: so sánh với nước
      lớn năm tuổi, năm nay thượng mùng /chữ “thượng” kia ta biết dịch kiểu gì:3)

      Hách Liên Minh Tú trợn mắt, Hách Liên Thành lập tức ngồi ngay ngắn trật tự, dám nhiều.

      “Hạo Sơ có thể so với Nhược Nhược sao? Nó là con trai, sao có thể cho nó thích gì làm nấy, cha của nó còn trông cậy nó trong tương lai tiếp quản Thượng Quân kia, học nó muốn làm gì.” Vừa dứt lời xong, giọng của nhu hòa ít: “Chị ở Bắc Kinh cũng nhìn thấy ít trẻ nhà người ta học, đều ở nhà mời thầy giáo đến dạy, muốn học cái gì học cái đó, sao có thể so sánh với
      trường học?”

      Ánh mắt Hách Liên Thành sáng lên: “Là vậy nha, trước đây sao em nghĩ tới.”

      Nghĩ cho cùng, Hách Liên Thành cũng muốn cho con cùng người Lâm gia tiếp xúc, nhưng Lâm Mộng Thi đợi đến khi có quyền thăm hỏi, mặc dù có đến nhà, nhưng cũng có thể đến trường học tìm . Nếu Nhược Thủy ở nhà có thầy giáo đến dạy, như vậy cái vấn đề kia dĩ nhiên được giải quyết. Về phần vấn đề tốt nghiệp trung học, dù sao Nhược Nhược bây giờ còn , tương lai đến tuổi học trường sơ trung cũng muộn.

      (Edit: sơ trung là trường cấp 2)

      Nghĩ như vậy, Hách Liên Thành liền sảng khoái đồng ý chuyện con đến trường học nữa, theo như Nhược Nhược kiên quyết cầu, ngày thứ hai liền cho Nhược Nhược đến trường tiểu học làm thủ tục tạm nghỉ. Mà Hách Liên Minh Tú dự định muốn Nhược Nhược lên lớp ở nhà, nhờ mấy người bạn của mình, tìm người hỏi thăm chút để mời thầy giáo.

      ☻☻☻

      Nhược Thủy thấy thời khóa biểu tạm thời ngoài số học, ngữ văn, ngoại ngữ còn có Piano, học nhảy, đàn vi-ô-lông, trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng. Đây mới chính là bê đá đập chân mình…..

      Nhược Nhược từ sáu tuổi bắt đầu học đàn Vi-ô-lông, đời trước cũng vẫn học, cho tới khi lâu sau đó cùng Lâm Mộng Thi đến Từ gia, Từ Tử Huyên ngọt ngào làm nũng với Lâm Mộng Thi, muốn chị theo ta học Piano, Lâm Mộng Thi nào có thể đồng ý? Hơn nữa, chi phí học Piano cao hơn chút so với đàn Vi-ô-lông, Lâm Mộng Thi trong lòng thầm than Từ Tử Huyên là đứa thiện lương, đặc biệt uyển chuyển tự với mình muốn cho chị học Piano đắt đỏ hơn.

      Ngay lúc đó Nhược Thủy cũng phải rất hiểu chuyện, trẻ học nhạc khí vốn là cực khổ, lúc ấy cũng đối với đàn Vi- ô-lông có chút chán ghét, khi Lâm Mộng Thi vui vẻ muốn cho học tiếp đàn Vi-ô-lông mà ngược lại cùng Từ Tử Huyên học Piano, cũng kháng cự. Chỉ là sau này mới phát ra, Từ Tử Huyên học Piano được năm rồi, phải là thứ mà người mới nhập môn như có thể so sánh, cùng nhau
      với Từ Tử Huyên, thầy dạy đều tập trung người Từ Tử Huyên, có rảnh để ý đến Nhược Thủy. Mỗi khi về đến nhà, Từ Tử Huyên lại thể nhuần nhuyễn bài học hôm nay lần, mà Nhược Thủy lại đàn ra ghập ghềnh, đứt quãng.

      Hơn nữa khi về nhà Từ Tử Huyên lại ưa thích kể lại cảnh tượng ở lớp học, thầy giáo khích lệ ta…, dần dà, Lâm Mộng Thi cũng cảm thấy cho Nhược Thủy học Piano hoàn toàn lãng phí tiền, cho nên nửa năm sau, Nhược Thủy thể tiếp tục học được nữa.

      Hôm nay hàng danh sách của Hách Liên Minh Tú, những thứ vui trong nháy mắt lên, trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức khiến Hách Liên Minh Tú có chút áy náy vì cho cháu của mình học quá nhiều môn, mở miệng hỏi Nhược Nhược có muốn giảm môn hay .

      Nhược Thủy ngẩng đầu lên cười, lắc đầu cái, đôi mắt toát nên vẻ trong suốt sau cơn mưa trời lại sáng.

      ☻☻☻

      Xuân thu tới, thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt Nhược Thủy liền mười tuổi rồi. Mà mùa thu năm nay, thành phố Giang Nam này có nửa phần xào xạc, vẫn là ý xuân dào dạt, chỉ bầu trời cao có được màu xanh bình thường mới có thể nhìn ra dấu hiệu.

      Nhược Thủy sinh vào mùa thu.

      Gần đây, ba Hách Liên rất kỳ quái. Ngày trước bất kể Nhược Nhược đàn Piano khó nghe ra sao, ba luôn nghe với vẻ mặt cảm động hạnh phúc, giống như Nhược Nhược đàn là khúc nhạc trời. Nhưng gần đây, ba thường thường lắng lắng nghe rồi nghĩ đằng nào, hoặc là nhìn Nhược Nhược với vẻ mặt rối rắm, khiến Nhược Nhược trăm mối cách nào hiểu.

      Rốt cuộc, có ngày sau bữa cơm trưa, ba Hách Liên quyết định thẳng thắn cùng con .
      mang theo Nhược Thủy đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn Nhược Nhược ăn trái cây, muốn lại thôi, đến lúc lâu mà được tiếng nào.

      Nhược Thủy nổi giận, cái vẻ mặt khiến người mất khẩu vị. dùng sức đem trái cây và nĩa trong mâm để xuống, nghiêm nghị : “Ba, ba có phải hay có chuyện gì gạt con?”

      Hách Liên Thành liền giật mình chột dạ, ánh mắt né tránh nửa ngày, mới ấp úng : “Nhược Nhược, ừ, cái đó, có dì muốn đến sinh nhật con, con….”

      Nhược Thủy mở to mắt, nhất thời có chút thể tiếp nhận. Đây là, ba tìm đối tượng?

      Chỉ là, tính toán, tựa hồ đời trước cũng là khoảng thời gian này ba tái hôn. phải là, chính là dì kia nữa chứ? Nhược Thủy đè xuống cảm giác hưng phấn dưới đáy lòng, nhàn nhạt liếc nhìn vẻ kinh hoàng, bất an của ba Hách Liên cái, khí thế như nữ hoàng mà phất tay cái, đúng vậy.

      Tác giả có lời muốn : hôm nay nhận được di động mới, là cao hứng… ~\(≧▽≦)/~ lạp lạp lạp Chỉ là biết dùng như thế nào, hý hoáy buổi chiều vẫn là kiến thức nửa vời, sau khi nhìn hướng dẫn web,
      hoàn toàn choáng váng đầu óc rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :