1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] MỊ CÔNG KHANH - LÂM GIA THÀNH (208c + 38PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      MỊ CÔNG KHANH
      [​IMG]
      [​IMG]
      Tác giả: Lâm Gia Thành
      Thể loại: Trọng sinh, cổ đại, HE
      Số chương: 208 chương + 38 PN
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/
      Nguồn convert: bản convert của Hyukie35 Tangthuvien

      [​IMG]

      Văn án:

      Nàng cố ý phải gả cho , cuối cùng tự thiêu mà chết.
      Sau khi trọng sinh, trong thời đại Ngụy Tấn luôn quan tâm đến dòng dõi khí khái, nàng dần thay đổi, trở thành người cơ trí……
      ( đừng chỉ để vài dòng văn án làm bạn hụt hẵng..hãy đọc và bạn biết nó cẩu huyết hay thế nào ^^)
      [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG] [​IMG]
      Last edited: 25/9/14
      trthuy, Nhược Vân, Neavah Redneval2 others thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1: Tội gì?!
      [​IMG]
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      Lại là đêm trăng tròn.

      Trong lầu các, sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, sáp nến giọt chồng chất, bóng người gắn bó bên nhau.

      Trần Dung ngơ ngác đứng ở dưới tàng cây, vẫn nhúc nhích nhìn hai người gắt gao dán vào nhau kia, môi của nàng, biết từ lúc nào mím chặt lại.

      Trong ánh đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa ngừng truyền đến. Tiếng cười kia vui vẻ như thế, rực rỡ như thế, giống như trong cuộc sống hề có thống khổ, cũng giống như hoa tươi nở rộ khi xuân sang.

      giọng mềm mại đột ngột truyền đến từ phía sau lưng nàng: “Là ngươi sao? phải lang quân bỏ ngươi rồi sao? Tại sao ngươi còn ở đây? Đúng rồi, đúng rồi, cũng vì ngươi khổ sở khóc lóc cầu xin, lang quân mới đáp ứng cho ngươi ở lại mấy ngày.”

      Câu ác độc vừa thốt ra, hương thơm bay tới, thân ảnh kiều đứng ở bên cạnh Trần Dung. Nàng ta theo ánh mắt của Trần Dung nhìn lại, khi trông thấy hai bóng hình dựa sát vào nhau trong lầu các, khóe miệng của nàng ta cũng mím lại.

      Có điều, dù trong mắt tràn đầy ghen ghét, nhưng khi nhìn thấy Trần Dung ngây ra như phỗng, lại chuyển thành vui sướng. Tiếng cười mềm mại lại vang lên: “A, kia phải là tộc tỷ của ngươi sao? Khi ngươi trăm phương nghìn kế tiễn nàng ta , để lang quân cưới ngươi làm thê, nhất định ngờ, phải của ngươi cuối cùng cũng thuộc về ngươi, có ngày tộc tỷ của ngươi trở lại, vẫn cướp lại thứ vốn thuộc về nàng ta đúng ?”

      Mỹ nhân kiều chậc chậc liên thanh, nàng ta cười : “Tính kế đủ đường, lại nhận lấy kết cục bị bỏ rơi, Trần Thị A Dung, ta thấy là ngươi nên dùng lửa tự thiêu để quên cho rồi!”

      Mỹ nhân kiều thốt ra câu lại tiếp câu, khí thế bức người, hết sức ác độc. Cũng mặc kệ nàng ta trào phúng móc thế nào, người trước mắt luôn cùng nàng ta đối địch nhiều năm vẫn hề hé răng. Giờ khắc này, Trần Dung vẫn luôn mạnh mẽ độc tựa hồ biến thành người khác. Nàng chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn bóng người gắn bó sau màn cửa sổ bằng lụa mỏng, vẫn nhúc nhích, mặt xám như tro tàn.

      Mỹ nhân kiều thấy nàng mở miệng, khanh khách cười : “Đúng rồi, nghe sau khi lang quân cưới ngươi vào cửa vẫn hề gần gũi ngươi. Chậc chậc, uổng cho Trần Thị A Dung tài mạo song toàn lại có thanh danh, vậy mà vẫn bị bỏ, lang quân khinh thường nhất chính là ngươi mà!”

      câu này giống như lưỡi kiếm, đâm vào trái tim của Trần Dung máu chảy đầm đìa!

      Bỗng nhiên, Trần Dung vẫn ngơ ngác ngây ngốc đột ngột xoay người lại.

      Trong ánh mắt thẫn thờ của nàng mang theo trầm khiến cho người ta kinh hãi, trong nháy mắt khi mỹ nhân kiều kia đối diện với ánh mắt của nàng, nàng ta kìm lòng được lui về phía sau vài bước!

      Trần Dung bước bước hướng về phía mỹ nhân kiều .

      Mỹ nhân kiều cả kinh, nàng ta vừa lui về phía sau, vừa vội vàng kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

      Trần Dung đối mặt với mỹ nhân kinh hoảng thất sắc, lạnh lùng tươi cười, biết từ lúc nào, nàng khiến mỹ nhân này dựa sát vào thân cây dong.

      Ngay lúc mỹ nhân kiều kia sợ tới mức thét chói tai, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, “Đinh” tiếng, thanh đoản kiếm xượt qua tóc mai của nàng ta, nặng nề cắm phập vào trong thân cây, lún sâu ba phân!

      “A?!”

      Mỹ nhân kiều kinh hãi hét ầm lên.

      “Câm miệng!”

      Trần Dung nặng nề quát, tiếng quát này, cực kỳ lạnh lẽo, sát khí mười phần. Mỹ nhân kiều rùng mình, quả thực nhanh chóng bịt chặt miệng.

      Trần Dung nhìn nàng ta chằm chằm, dưới ánh trăng, hai mắt nàng đen lay láy, sâu thẳm như loài sói!

      Nàng nhìn nàng ta chằm chằm, cách lạnh lùng: “Vốn kiếm này của ta là muốn giết ngươi. Có điều suy nghĩ chút, Lô mỹ nhân ngươi luôn thích giả bộ, xưa nay lại được coi trọng. Giữ ngươi lại, vẫn có thể khiến vị tỷ tỷ kia của ta thêm chút nhọc tâm.”

      Trần Dung tới đây, xoẹt tiếng rút đoản kiếm về. Kiếm mới vừa thu vào tay áo, loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, vài hộ vệ lớn tiếng hỏi: “Người nào ở đây?”

      “Có thích khách sao?”

      có việc gì.” Hai nữ nhân đồng thời đáp trả câu.

      Chúng hộ vệ lúc này cũng thấy hai nàng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, thối lui về phía sau. Trần thị cùng Lô mỹ nhân luôn luôn bất hòa, hai người chỉ cần ở cùng chỗ vô cùng náo nhiệt, bọn họ quen rồi.

      Nhóm hộ vệ vừa lui xuống, Trần Dung vung tay áo dài, xoay người rời .

      Lô mỹ nhân nhìn bóng dáng nàng xa, biết vì sao, đột nhiên cảm giác được lạnh lẽo thấu xương. Nàng ta run rẩy, giờ khắc này, lại nghĩ rằng: Người kiêu ngọa giống như Trần thị lại có thể lưu luyến si mê nam nhân vô tình như lang quân, cũng là kẻ đáng thương.

      Nghĩ đến đây, Lô mỹ nhân thở dài tiếng, nàng ta hết hứng thú về phía sân viện của mình.

      Lô mỹ nhân mới bước vào sân, đột nhiên nghe thấy ở đông viện có tiếng nổ lớn. Nàng quay phắt đầu lại, thấy phía đông khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa le lói.

      lấy nước, lấy nước mau.”

      Từng đợt tiếng kêu to, tiếng bước chân chạy gấp, trái tim của Lô mỹ nhân nhảy nhót, ngay cả áo khoác cũng cần phủ thêm, liền vội vã chạy về phía đông viện — đó là sân viện của Trần Dung, lấy tính cách cương liệt tàn nhẫn của nữ nhân kia, chừng thực nghe lời của mình, châm lửa tự thiêu rồi.

      Khi Lô mỹ nhân vội vàng chạy tới, vừa vặn nhìn về phía chính điện, lang quân của nàng ta và phu nhân mới cưới cũng về phía này.

      Ba người đồng thời tới đông viện.

      Vừa mới bước vào cửa viện, đột nhiên, tiếng cười điên cuồng truyền đến, trong tiếng cười khàn cả giọng kia hàm chứa đau cùng hận khôn cùng, mang theo cả chút hối hận.

      Lô mỹ nhân lên vài bước, vừa ngẩng đầu, gương mặt trở nên trắng bệch như tuyết!

      Trong tiếng “lạch phạch”, lầu các phía đông sập xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại có mặt tường ở phía tây còn đứng vững, nhưng cũng lắc la lắc lư, khói đặc cuồn cuộn phủ đầy toàn bộ sân. Trong ánh lửa quay cuồng, nữ nhân mặc quần áo lụa mỏng, tóc dài rối tung ngửa mặt lên trời cười to kia, phải là Trần Dung sao?

      Nàng, nàng làm như thế!

      Sắc mặt Lô mỹ nhân tái nhợt, nàng ta lảo đảo lui về phía sau bước! Lúc này, cảm giác thương hại cùng bi thương khó có thể hình dung dâng trào trong lòng nàng ta!

      Đột nhiên, nàng ta nghe thấy bên cạnh truyền đến mệnh lện của lang quân: “Cứu người, cứu người.”

      Sau đó, nàng ta lại nghe thấy lang quân hỏi mọi người: “Tại sao lại bốc lửa?”

      “Là phu nhân, , là Trần thị bảo chúng hạ nhân lui xuống, tự mình phóng hỏa.”

      Vẻ mặt lang quân lộ kinh sợ, y vội vàng quay đầu nhìn về phía Trần Dung trong biển lửa, giọng lạnh lùng vang lên trong trời đêm: “Trần Dung, nàng tội gì phải làm như vậy?”

      Toàn bộ ánh lửa đỏ hồng chiếu thẳng vào giữa trung, gương mặt tuấn mỹ uy nghiêm kia của lang quân mang theo chút kinh ngạc khó có thể che giấu.

      Trong biển lửa, Trần Dung trả lời, nàng chỉ nhìn lang quân dời mắt, điên cuồng mà cười to. Nàng ngửa đầu, mở rộng hai tay, tiếng cười khàn khàn, dường như ca hát lại dường như khóc lớn. ngọn lửa liếm lên thân thể nàng, tiếng cười của nàng mang theo đau đớn càng vang dội càng điên cuồng.

      Thấy thế, lang quân nhíu mày, y hất tay lên, lạnh lùng quát: “Nếu nàng ta muốn chết, cứ thành toàn cho nàng ta .” tới đây, y vung tay áo dài, chút nào để ý xoay người rời , bỏ mặc nữ nhân dần dần bị lửa cháy cắn nuốt ở lại sau lưng.

      Lô mỹ nhân kinh ngạc nhìn bóng dáng tuyệt tình của lang quân, giờ khắc này, cảm giác lạnh lẽo thấu xương xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng ta. Nàng ta vội vàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, thấy nàng càng thêm dùng sức cười to. Nhưng tuy cười, Lô mỹ nhân tinh tường nhìn ra, hai hàng lệ như trân châu theo gương mặt của Trần Dung chảy xuống, từng giọt rơi vào trong biển lửa, hóa thành tro tàn! Nàng ta ràng nhìn thấy, Trần Dung rơi lệ điên cuồng cười to, dần dần chuyển thành cười khẽ, trào phúng đau đớn, Lô mỹ nhân nghe thấy Trần Dung ra từng tiếng: “Tội gì! Tội gì! Tội gì……”

      Tiếng cười càng ngày càng , dần dần chuyển thành hư vô.

      ***

      “A –”

      Tiếng thét chói tai xé rách bầu trời đêm, tháp, Trần Dung ngồi thẳng dậy, tay vỗ vỗ ngực, thở dốc từng chút .

      Sau khi hổn hển lúc lâu, nàng bước xuống tháp, nương theo ngọn đèn nhìn về phía gương đồng án.

      Trong gương đồng là tiểu nương, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, giờ này khắc này, mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, trong ánh mắt mở lớn còn lưu lại hoảng sợ điên cuồng.

      Nàng chậm rãi giơ lên ống tay áo, lau mồ hôi mặt.

      Gian bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập hỗn độn, giọng ôn nhu thân thiết từ phía ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến: “A Dung, lại gặp ác mộng sao?”

      Trần Dung xoay người, nàng hít hơi, trả lời: “ sao rồi.”

      Sau cửa phụ nhân ló đầu vào, bà hướng tới bóng dáng của Trần Dung tinh tế xem xét, thấp giọng khuyên giải an ủi: “Phía nam có người của tộc chúng ta, A Dung đừng lo lắng quá nhiều.”

      “Ta biết, lui ra .”

      Nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi xa, Trần Dung lại dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người đến trước bàn trang điểm, ngồi đó đối diện với gương đồng.

      Trong gương đồng, tiểu nương xinh đẹp ngây ngô kia mở to đôi mắt đen láy nhìn lại nàng.

      Khóe miệng Trần Dung chậm rãi cong lên, lộ ra hàm răng trắng xinh đều đặn, nàng nhàng : “ là dĩ vãng, về sau cũng xuất nữa, đúng ?”

      Người trong gương cũng đáp lại nàng mỉm cười sáng lạn.

      Nhìn ngắm nụ cười này, Trần Dung có vẻ thực vừa lòng, nàng đứng lên, cầm lấy lược sừng trâu ở bàn, chậm rãi chải vuốt tóc dài hỗn độn.

      Nàng ở trong gương đồng mới chỉ tầm 14, 15 tuổi, còn chưa nẩy nở, gương mặt ngây ngô lộ ra minh diễm.

      Nàng quay trở lại quá khứ.

      Mọi điên cuồng, mọi lưu luyến si mê, mọi khăng khăng mực, mọi hận thù đau đớn, chỉ vừa mới tỉnh lại, biến thành ký ức!

      Dù thân thể trở lại độ tuổi 15, nàng vẫn còn rành mạch nhớ những gì trải qua!

      Nàng vẫn là nàng, tất cả đều biến đổi. Biến đổi chỉ có thời gian, ông trời vui đùa với nàng, để nàng trở về thời điểm mọi việc đều chưa hề phát sinh.

      năm này, nàng cùng với mọi người dân Bình thành, bởi vì ngọn lửa chiến tranh, đành phải xúc tiến trở về phía nam, trở về với bản tộc, sau đó gặp phải ma chướng của đời mình!

      Có điều, tại phải là ma chướng nữa rồi. Trần Dung cười với mình trong gương đồng, nàng vươn tay vỗ về mặt mình, khẽ : “Trước kia là ngươi khăng khăng mực, làm chuyện ngu xuẩn. Nếu ông trời lại ban cho ngươi cơ hội, vậy ngươi phải là người điều binh khiển tướng trong ván cờ mới này, Trần Dung, ngươi đúng hay ?”

      Người trong gương đáp lại nàng nụ cười tươi tắn!


      milktruyenky, B.Cat, midnight2 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 2: Kẻ tiểu nhân
      [​IMG]
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/




      Bên ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng, bầu trời cao xa, trong trẻo nhưng lạnh lùng, có vài vì sao thản nhiên treo bầu trời, có vẻ thập phần tịch liêu.

      Trần Dung dời mắt khỏi gương đồng, ngắm nhìn bầu trời đêm, đến khi chớp mắt lúc lâu, nàng mới nằm xuống, nhắm hai mắt lại, tĩnh lặng chờ thời gian trôi qua.

      Khoảng thời gian này, mỗi lần bừng tỉnh lại từ trong ác mộng tái diễn chuyện cũ, nàng luôn ngồi yên đến bình minh như thế. phải vì hoài niệm, cũng phải bởi vì hận thù quá sâu sắc, mà là bởi vì, nàng thích yên tĩnh ngồi như vậy, có thể ngắm nhìn bầu trời, có thể lần nữa nếm trải niềm vui khi được sống lại!

      Dần dần, sương sớm lờ mờ bao phủ trời đất, dần dần, có hai tiếng người vang lên trong trung tươi mát.

      Giọng đó, ban đầu chỉ có hai người, sau đó càng ngày càng nhiều, rồi chuyển thành ồn ào.

      Tiếng bước chân vang lên, giọng nữ trung niên ôn nhu thân thiết tối hôm qua truyền đến: “A Dung, dậy chưa?”

      Trần Dung ngồi lên, : “Ta dậy rồi.”

      Giọng nữ trung niên vội vàng : “Tiến vào, hầu hạ A Dung rửa mặt.”

      Cửa cót két tiếng, tỳ nữ bưng chậu nước vào trong phòng, phụ nhân trung niên cũng đến phía sau Trần Dung, giúp nàng chải tóc.

      Phụ nhân trung niên có gương mặt tròn trịa, đôi mắt rất , gương mặt luôn mỉm cười lộ ra tính cách an hòa hiền lành. Bà cẩn thận nhìn Trần Dung cái, : “Người hầu đều chuẩn bị, lúc nào cũng có thể xuất môn.”

      Trần Dung ‘Uhm’ tiếng, phụ nhân trung niên thấy sắc mặt nàng bình thản, buông lỏng tâm tư, tiếp lời: “A Dung, nơi này còn ở được nữa đâu, phải về phía nam thôi. So với các đại gia tộc khác Trần gia chúng ta vẫn tốt hơn nhiều, dù sao ở phía nam chúng ta vẫn còn có chi tộc.”

      Trần Dung lại ‘Uhm’ tiếng.

      Phụ nhân trung niên thấy thần thái của nàng nhàng, vẻ mặt cũng hoảng hốt giống như hai ngày trước, trong lòng mừng rỡ, còn thêm: “A Dung hiểu được chưa? Tối hôm nay hẳn gặp ác mộng nữa chứ?”

      Trần Dung gật gật đầu.

      Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của nam tử trung niên: “A Dung, hành trang chuẩn bị xong rồi, khi nào lên đường?”

      Nghe tiếng quen thuộc này, Trần Dung đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”

      Nam tử trung niên giật mình, hồi đáp: “Là ngày xấu.”

      Ngày xấu? Trần Dung đứng lên, ngày xấu! Đúng rồi, nửa đêm ba ngày sau, nàng nghênh đón kiếp nạn đầu tiên.

      Trong lúc phụ nhân trung niên kinh ngạc, nàng lại chậm rãi ngồi xuống: “Người là Ngô thúc sao?”

      Ngoài cửa nam tử trung niên kia càng kinh ngạc, lớn tiếng đáp: “Đúng vậy, ta là Ngô thúc. A Dung, con làm sao vậy?” xong, lập tức đẩy cửa phòng ra, để lộ gương mặt tái nhợt gầy yếu, cằm có mấy chòm râu thưa thớt xuất ở trước mặt Trần Dung.

      Lúc này Trần Dung rửa mặt chải đầu, nam tử lớn tuổi như cứ thế đẩy cửa mà vào, là thất lễ.

      Trần Dung ngẩng đầu nhìn lại nam tử trung niên kia. Sống lại lần nữa, nàng mới có thể từ gương mặt thoạt nhìn nhã nhặn hiền lành này nhận ra vẻ ngoan độc được che giấu kỹ!

      Người trước mắt vốn là kẻ sĩ khi phụ thân nàng chu du bên ngoài cứu mạng mang về. Cho tới nay, được phụ thân coi như bằng hữu, cung kính giữ lại ở trong phủ, còn cầu nàng cùng phó dịch trong phủ đều gọi là Ngô thúc!

      Nhưng chính người này lại cấu kết với đạo tặc, buổi tối ngày trước khi chuẩn bị về phía nam phá cửa mà xông vào, cướp bóc toàn bộ gia tài nhà nàng còn sót lại chút gì rồi bỏ trốn mất dạng.

      Nếu phải phụ thân còn bí mật giữ lại chút vàng lá ở trong thư phòng, nàng thể đến được phía nam, sớm trở thành khất cái mất rồi!

      Trần Dung nhìn chằm chằm Ngô thúc, chầm chậm : “Buổi chiều lên đường!”

      “Cái gì? Buổi chiều lên đường? A Dung, vì sao chờ thêm mấy ngày?”

      Trần Dung thầm cười lạnh tiếng, nàng bình tĩnh quát: “Ta , buổi chiều liền lên đường.”

      Dù sao tuổi nàng còn , xưa nay có chút ảnh hưởng, nam tử trung niên kia nhìn về phía nữ nhân trung niên ở phía sau nàng, kêu lên: “Bình ẩu (theo cách gọi của người Trung Quốc, ẩu nghĩa là bà già, bà lão. Ta nghĩ đây là nhũ mẫu của Trần Dung), ẩu gì với A Dung đúng , chuyển về phía nam là đại , làm sao có thể được?” tới đây, nhớ tới chuyện, giọng cất cao, lớn tiếng hỏi: “Huống chi, mấy đêm A Dung gặp ác mộng, nếu thân thể thoải mái, vì sao nghỉ ngơi thêm hai ngày?”

      Phụ nhân có gương mặt hiền lành vội vàng tiến lên, với Trần Dung: “Nữ lang (Đây là cách xưng hô ở thời đại này, có thể hiểu là tiểu thư), lời của Ngô thúc có lý……” Bà vừa mở miệng, Trần Dung liền ngắt lời bà, quát: “Ta , buổi chiều lên đường!”

      Ngô thúc muốn phản bác, nhưng khi đối diện ánh mắt đen láy sâu lường được của nàng, biết vì sao bỗng rùng mình cái, lời vừa muốn thốt ra khỏi miệng lại nuốt trở về.

      Trần Dung thu hồi ánh mắt, ra mệnh lệnh: “Đóng cửa phòng lại.”

      Ngô thúc sửng sốt, mãi mới hiểu ra là nàng với mình, ngơ ngác đóng cửa phòng, trong lòng cảm thấy bất an: A Dung làm sao vậy? Sao lại thay đổi nhiều như thế?

      Ngô thúc vừa rời khỏi, Trần Dung liền tới thư phòng. Trong thư phòng bày đầy thẻ tre dày cùng sách lụa. Trước kia, sau khi gia tài bị Ngô thúc cấu kết với đạo tặc cướp bóc còn chút gì, lúc cùng đường nàng nhớ tới lời phụ thân từng qua: Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, phải chạy tới thư phòng ngay. Nàng ở trong thư phòng điên cuồng mà khóc lóc lúc, trong lúc vô ý phát trong thẻ tre sách lụa có giấu số lượng vàng lá. Cũng nhờ số vàng lá này, khiến nàng sống lại từ trong tuyệt vọng.

      Bên ngoài tiếng động ồn ào dứt bên tai, đó là nhóm phó dịch nô tỳ vội vàng thu dọn. tại các sân viện sắp xếp gần xong, lập tức chuyển đồ tới thư phòng.

      Tiếng chuyện của những người đó ồn ào náo động, tiếng nhóm thất phu lỗ mãng kêu la, đúng là êm tai. Kiếp trước sao nàng phát ra đây?

      Trần Dung chậm rãi ngồi xuống tháp, tiện tay mở ra quyển sách lụa, tai lại chuyên chú lắng nghe đủ loại tiếng động tràn ngập sức sống kia.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng kêu to từ ngoài cửa truyền đến: “A Dung ở thư phòng sao? Tôn lão đến đây.”

      Là giọng của Ngô thúc!

      Gương mặt Trần Dung trầm xuống: vẫn chưa từ bỏ ý định sao, ngay cả Tôn lão cũng mời đến!

      Tiếng kêu to của Ngô thúc lại truyền đến: “Bình ẩu, A Dung ở thư phòng sao? Sau khi Tôn lão biết sức khỏe nàng tốt liền tới thăm. Ẩu mau mau báo cho A Dung biết, để nàng ra nghênh đón.”

      Trần Dung đứng lên, trước khi Bình ẩu trả lời nàng thanh thúy đáp: “Đến đây.” Dứt lời, nàng đẩy cửa thư phòng ra.

      Ở cửa viện, có lão nhân râu dài đứng đó, chính là Tôn lão, trước khi phụ thân của nàng dặn qua Tôn lão, nhờ lão chiếu cố quản giáo Trần Dung. Trước mặt lão nhân này, nàng quyền năng gì nhiều!

      Trần Dung liếc mắt nhìn Ngô thúc mang theo vẻ mặt đắc ý, cúi người thi lễ: “Gặp qua Tôn lão.”

      Tôn lão gật gật đầu, lão đến trước mặt Trần Dung, nhìn từ xuống dưới: “Nghe hàng đêm con gặp ác mộng, thỉnh đại phu chưa?”

      Trần Dung lắc đầu, đáp: “Dạ chưa.”

      Tôn lão nhíu mày, Ngô thúc thấy thế, lập tức đứng ở bên : “Lão trượng người mau khuyên nhủ A Dung, trong tình huống này, lại cái gì qua giữa trưa khởi hành. về phía nam, đường xá xa xôi cỡ nào? Nếu xuất chuyện ổn gì đó, chẳng phải là hối hận kịp sao?”

      Tôn lão gật gật đầu, ánh mắt liếc về phía Bình ẩu đứng phía sau Trần Dung, : “Bình ẩu, thỉnh nữ lang của ngươi vào phòng, ba ngày sau khởi hành.”

      “Vâng!”

      Tôn lão lại chuyển sang dặn dò nhóm nô tỳ chung quanh: “Việc này thể coi là trò đùa. Các ngươi trông chừng A Dung, nếu nàng lại đùa giỡn, tính tình bướng bỉnh, liền khóa nhốt nàng lại!”

      “Vâng!”

      “Còn mau mời đại phu đến?”

      “Vâng!”

      Tôn lão ra mệnh lệnh câu lại tiếp câu, vừa xong, vung tay áo dài, xoay người rời .

      Ngô thúc hướng tới đám người Trần Dung liếc mắt cái, trong lúc ai chú ý liền cười đắc ý, cất bước đuổi theo Tôn lão.
      B.CatNhược Vân thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 3: Tán bớt tiền tài
      [​IMG]
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/




      Nghe Tôn lão như thế, tất cả mọi người trong sân viện vốn bận rộn đều dừng động tác, bọn họ ngẩng đầu nhìn Trần Dung, chờ nàng đưa ra chỉ thị.

      Trần Dung trầm tư lát, ngẩng đầu với xung quanh: “Triệu tập gia đinh nô tỳ trong phủ, ta có việc phân phó.”

      “Vâng.”

      “Bình ẩu, ngươi dẫn người chuyển mọi tài vật đến sân viện .”

      Bình ẩu ngây ngốc nhìn Trần Dung, đến khi nàng lặp lại lần nữa, bà mới đáp: “Vâng.” Lúc này trong lòng của bà tràn ngập kinh dị: Mấy ngày nay nữ lang thay đổi quá nhiều, thể hiểu nổi nàng muốn làm chuyện gì.

      Tuy rằng Trần phủ chỉ có chủ tử như Trần Dung, nhưng những năm qua, phụ thân của nàng đảm nhiệm chức Thị trung (chức quan phụ trách giám sát việc trị an trong thành/trấn) ở Bình thành, tuy chỉ là quan bát phẩm, nhưng cũng tích lũy ít tài vật, khi phụ huynh Trần Dung rời , từng mang theo rất nhiều tài vật, những gì còn sót lại kia, cũng được nhồi vào toàn bộ sân viện rồi.

      Ở thời đại này, vàng cũng vậy mà tiền đồng cũng thế, đều khó có thể lưu thông rộng rãi. Tiền chân chính khiến thế nhân thờ phụng, là vải vóc lương thực. Tại thời kỳ ăn bữa hôm lo bữa mai, chiến loạn thường xuyên xảy ra, phương thức giao dịch lấy vật đổi vật là được lưu hành nhất.

      Chỉ trong vòng khắc, tất cả nô bộc tỳ nữ đứng chật cả sân. Tôn lão còn chưa rời , lão cùng với Ngô thúc đứng ở gốc cây dong cao lớn, tò mò nhìn về phía Trần Dung.

      Trần Dung ngồi lên tháp mà Bình ẩu chuẩn bị cho nàng, nàng tùy ý liếc mắt nhìn mọi người, hỏi xung quanh: “Trong phủ có tất cả bao nhiêu người?”

      “Thưa, 73 người.”

      Trần Dung gật gật đầu, nàng bưng lên chén rượu, chậm rãi nhấp ngụm – tuy rằng nàng mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng cộng thêm mười mấy năm kiếp trước tu dưỡng nên khí khái phú quý, khiến từng cử chỉ của nàng đều có vẻ ung dung khéo léo.

      Tôn lão đứng bên khẽ gật đầu, lão giật mình thầm nghĩ: Nghe Trần thị là công khanh thế gia trăm năm (gia tộc có dòng dõi quý tộc lâu đời), quả nhiên phải là giả. A Dung chỉ là thứ nữ trong phân nhánh của tộc, phụ thân lại là con vợ kế, tuổi nàng còn , vậy mà bộc lộ tư thái quý khí kim mã ngọc đường, đây chính là huyết thống cao quý của Trần thị.

      Trần Dung nhấp ngụm rượu, chút để ý đảo mắt nhìn mọi người trong sân, thản nhiên : “Chiến loạn buông xuống, Trần thị mang theo cả nhà về phía nam. Nếu nguyện ý rời khỏi Trần thị, tự tìm kế sinh nhai, mỗi người khúc vải, năm đấu gạo! Nguyện ý theo ta, cũng khúc vải và năm đấu gạo.”

      Lời này vừa thốt ra, tức khắp nơi tĩnh lặng.

      Ngô thúc kinh hãi, kìm lòng được bước lên bước, nhưng chân vừa nâng lên, dù thế nào cũng thể đặt xuống — dựa vào cái gì để ngăn cản?

      Trần Dung thấy mọi người nửa ngày đều có động tĩnh, quay đầu nhìn về phía Bình ẩu, nhíu mày gọi: “Ẩu?” Giọng cất cao.

      Bình ẩu há hốc miệng ngốc lăng nhìn Trần Dung, khi vừa đối diện với hai mắt đen láy sâu kín của nàng, bà bừng tỉnh lại, vội vàng tiến lên phía trước: “ thể, thể, A Dung, vải gạo trong phủ vốn cũng nhiều lắm, thể phân chia đâu.”

      Trần Dung thản nhiên : “Thiếu, dùng bạch túc thay thế (cái này mình là gì, biết có phải là loại lương thực hay ).”

      “Nhưng mà, nhưng mà, trong phủ chỉ có số gia tài này, phân cho mấy chục người, tài vật của Trần phủ cũng chẳng còn bao nhiêu!” Bình ẩu gấp gáp, bà kêu lên: “ đường ngàn dặm xa xôi, lại rất dễ xảy ra nhiều chuyện. Cho dù thuận lợi đến được phía nam, nữ lang có tài vật sao có thể sinh tồn? A Dung, đại nhân cùng huynh trưởng của người đến nay bặt vô tín, người thể quản gia cũng thể tán bớt gia tài được!”

      Lời của Bình ẩu tràn đầy lo lắng, quả là tâm trạng của trung phó (hạ nhân trung thành). Nhưng bà cũng ngẫm lại, bản thân mình chỉ là nữ nhi yếu đuối, trong phủ lại có mấy chục hộ vệ dũng mãnh, sao nàng có thể giữ lại được số gia tài này đây? Dù hôm nay chia bớt ra, đường đến phía nam, lộ trình gần ngàn dặm, nàng cứ như vậy mang theo hơn mười cỗ xe ngựa rêu rao mà qua, biết bị bao nhiêu người nghèo khó để ý, tới khi đó, đừng là gia tài, ngay cả tính mạng cũng giữ được!

      lần, bản thân chỉ mang theo chút vàng lá này, bởi vì vài lần lộ ra mà bị kẻ bắt cóc trông thấy, suýt nữa mất mạng!

      Trần Dung chuyển mắt nhìn chúng phó, vừa liếc mắt cái, nàng trông thấy vẻ mặt mọi người lo lắng giống như Bình ẩu. Về phần các nô tỳ khác, lúc này đều đè nén vui mừng, khẩn trương nhìn nàng, bọn họ sợ nàng đổi ý.

      Khi Trần Dung thu hồi ánh mắt, ánh mắt khẽ đảo qua Ngô thúc, cùng với mấy tạp dịch trẻ tuổi đứng ở trong đám nô bộc.

      Vừa đảo qua, mặt của nàng lên ý lạnh.

      Lắc lắc đầu, Trần Dung thản nhiên : “Ẩu, tiền tài là giả, vật cũng vậy. Bây giờ là thời loạn lạc, các ngươi có vải vóc và gạo, cũng tốt hơn chút.”

      Nàng muốn gì nữa, vung tay phải lên, lớn tiếng gọi: “Ngô thúc!”

      Mọi ánh mắt đều tập trung người Ngô thúc.

      Vừa nhìn qua, ít người nhíu mày, Bình ẩu liền dắt cổ họng kêu: “Ngô thúc, A Dung gọi thúc đó.”

      Lúc này biểu tình của Ngô thúc đặc biệt cổ quái, sắc mặt của xanh tím, trong giận dữ lại mang theo chút kinh hoàng, bàn chân kia dường như còn dừng lại giữa trung. Cũng biết là muốn bước về phía trước, hay là muốn lui về phía sau? Quái, giơ chân như vậy mà thấy mỏi sao?

      Ánh mắt của mọi người rốt cục làm cho Ngô thúc phục hồi tinh thần.

      kinh ngạc đón nhận hai mắt Trần Dung.

      Trần Dung nhìn , chậm rãi cười, hai mắt híp lại, nàng thanh thúy : “Ngô thúc, thúc là người biết chữ, toàn bộ người Bình thành đều tán thưởng thúc công chính liêm minh. Thúc tiến lên đây bước, giúp A Dung tay.”

      Ngô thúc ngơ ngác hỏi: “Giúp con tay?”

      Hai mắt Trần Dung càng cong hơn, nàng cười rất thoải mái, cảm giác này hoàn toàn khác với ngày xưa, khiến Tôn lão luôn tự xưng là danh sĩ, khinh thường đối với tiền tài liên tục gật đầu: Chỉ có gặp phải đại , mới có thể thấy bản tính người. Ta vốn nghĩ rằng hành động tán bớt tiền tài của A Dung là đùa giỡn, tại xem nàng vui vẻ như thế, đúng là thực đạm bạc! Hài tử này, thực hổ là họ Trần!

      Trần Dung thoải mái, trong ngữ khí thanh thúy mang theo hào khí kêu lên: “Đúng vậy, A Dung thỉnh Ngô thúc chủ bút, phân chia tài vật. Thúc làm người công chính, nhất định có thể khiến mọi người tâm phục.”

      Trần Dung tới đây, mày khẽ nhướn, có chút kinh ngạc lớn tiếng kêu lên: “Ngô thúc, Ngô thúc? Tại sao thúc sợ run như thế? Hay là thúc muốn?”

      Ngô thúc vội vàng rặn ra nụ cười. nuốt nước miếng, mặt trắng bệch lúng ta lúng túng : “Tất nhiên là ta nguyện ý, nguyện ý mà.”

      “Như thế, sao thúc còn tiến lên đây? Cũng còn sớm nữa rồi.”

      “Vâng, vâng, ta tiến lên đây.”

      Khi Ngô thúc cứng ngắc bước lên phía trước, tiếng thở dài của Tôn lão vang lên phía sau : “Ngô Dương a Ngô Dương, nữ tử còn coi tiền tài là cặn bã, ngươi là kẻ sĩ tại sao sắc mặt lại tái mét, hành động căng thẳng, hai mắt vô hồn như thế? Ai, ngươi đúng là thua xa nàng mà!”

      Con người ở thời đại này luôn thích bình luận, trưởng giả mà đưa ra nhận xét, thường thường có thể ảnh hưởng đến cả đời con người. Giờ phút này lời của Tôn lão vừa thốt ra, gương mặt gầy gò của Ngô Dương trong xanh trắng lộ ra khí đen.

      Ngô Dương chầm chập tới bên cạnh Trần Dung.

      Trần Dung đứng lên, nàng lấy tay áo che miệng, chút để ý ngáp cái, : “Tiền tài phân chia cho tốt, chư vị muốn hay muốn ở lại xin cứ tự nhiên.”

      Vừa , nàng vừa lười biếng về phía tẩm phòng.

      Hơn 70 người tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũng mất tới canh giờ Ngô Dương mới có thể phân chia xong.

      Đặt bút xuống, Ngô Dương đứng dậy trong tiếng cười vui của chúng phó, ngơ ngác nhìn từ đống tài vật ban đầu cao to như ngọn núi , giờ biến thành số lượng ít ỏi, chỉ cảm thấy bước chân hình như nặng nề ngàn cân.

      Trời ạ! nhóm người kia cũng có ai ngồi mà, mấy thứ này cho bọn họ nhét kẽ răng cũng ngại đủ, nếu bọn họ trách tội, ta, ta còn có ngày lành gì nữa?

      ủ rũ, ngay cả Tôn lão hướng cáo từ rời cũng chú ý tới.

      Trong lúc hoảng sợ, hai mắt Ngô Dương lại sáng ngời: Nghe trong Trần phủ còn có vật quý hiếm, có lẽ thứ đó có thể thỏa mãn bọn họ!

      lúc Ngô Dương nghĩ như thế, trong tẩm phòng truyền đến giọng thanh thúy của Trần Dung: “Ngô thúc, Bình ẩu, Thượng tẩu (lão Thượng, tẩu: chỉ lão nô bộc là nam tử).”

      Ba người sửng sốt, đồng thời đáp: “Dạ.”

      “Còn có mấy người chưa rời ?”

      “Mười lăm người.”

      “Rất tốt. Nơi này ta có vật, cực kỳ bất phàm, muốn mời ba người các ngươi dẫn theo mười lăm người , đưa nó tới Vương phủ. Cứ rằng: Trong nhà phụ huynh có ở đây, ta chỉ là nữ nhi yếu đuối khó có thể đảm đương. Nguyện lấy kỳ trân của gia phụ lưu lại để dâng tặng, chỉ cầu Trần phủ có thể bước vào đội ngũ của Vương phủ, đồng hành cùng bọn họ.”

      tới đây, cửa tẩm phòng kẹt tiếng mở ra, cùng lúc đó, bảo vật ánh hồng lung linh, trong suốt, tuyệt vời mĩ luân xuất ở trước mắt mọi người.

      Vừa thấy vật này, trước mắt Ngô Dương tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
      B.Cat, trthuyNhược Vân thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 4: Ném vỡ bảo vật
      [​IMG]
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/




      Toàn thân bảo vật này đều phát sáng, chính là khối san hô cao ba thước, hình dáng giống như thân cây. San hổ sinh trưởng dưới đáy biển, rất khó lấy được, huống chi cây san hô trước mắt này lại trong suốt, chút tỳ vết!

      là bảo vật! Ngô Dương rốt cuộc nhịn được, tiến lên bước, vội vàng kêu lên: “A Dung thể, vạn vạn lần thể.”

      hô to gọi , thấy ánh mắt Trần Dung nhìn mình có chút kinh ngạc, vội thu hồi thần chí, giải thích : “Mới vừa rồi nữ lang phân tán hơn phân nửa gia tài, tại trong phủ cũng chỉ còn lại mỗi bảo vật này là đáng giá, chẳng lẽ bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại A Dung cũng giữ được sao, nên dâng tặng nó ra ngoài mà?” Ngữ khí của có chút nặng nề mà thở dài: “Nữ lang, thành gia khó mà bại gia dễ, nếu làm việc này, chỉ sợ thế nhân đều con phá sản rồi mất.”

      “Phá sản?”

      Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy hàm chút mỉa mai, nàng vô tình đùa nghịch san hô cầm trong tay – vừa làm động tác này, chỉ là Ngô Dương, ngay cả đám người Bình ẩu cũng vội thốt ra tiếng.

      Khóe miệng Trần Dung nhếch lên, cực kỳ khinh thường : “Tục vật mà thôi, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi.”

      Nàng hề để ý tới Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi nâng đỡ nó, cũng cần dùng lụa mỏng, lập tức đưa đến Vương phủ .”

      dùng lụa che lại? Chẳng phải là mang triển lãm cho người người ngắm sao!

      Ngô thúc cả kinh kêu lên: “Vạn vạn lần thể!”

      Trần Dung liếc mắt tà nghễ nhìn , lạnh lùng hỏi: “Vì sao thể?”

      Ngô thúc ngắc ngứ, lúng ta lúng túng sau lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, dễ dẫn tới đạo tặc.”

      Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc, bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý : “Đưa nó đến Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đâu có liên quan gì đến ta? Mà cũng có liên quan gì đến khanh (từ cổ, cách xưng hô ngôi thứ 2 cách khách sáo, thường dùng để gọi người dưới vai vế thấp hơn)?”

      Mấy chữ cuối cùng, cũng biết nàng cố ý hay là vô tình mà lại tăng thêm ngữ khí.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Ngô Dương cảm thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mình, trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      được, thứ này vạn vạn lần thể để A Dung đem tặng , chết tiệt ! Tiểu nữ tử sao lại quật cường như thế, phải làm thế nào để thuyết phục nàng đây?

      Ngay lúc Ngô Dương đau khổ suy nghĩ, Trần Dung hướng về phía mọi người trong sân kêu lên: “Đem khay trầm hương tới đây. San hô tinh mỹ như thế, há có thể nằm khay gỗ tầm thường?”

      “A? Vâng, vâng!”

      Vài nô bộc vội vàng vào chính sảnh, nâng lên cái khay nho — thứ này hoàn toàn được làm từ gỗ trầm hương, đây cũng là trong những vật có giá trị nhất của Trần gia, cũng là thứ Ngô Dương sớm nhìn trúng.

      Lần này, Ngô Dương tức đến đỏ mắt, đặc biệt khi nhìn ra ngoài cửa có mấy bóng dáng lấp ló quen thuộc của đồng bọn, gương mặt của trở nên đỏ hồng.

      Ngay lúc khay gỗ đó được nâng ra, Ngô Dương bước lên phía trước bước, vươn tay cướp khối san hô ở trong tay Trần Dung.

      “A –”

      Thấy tình hình như thế, bốn phía đều vang lên tiếng kinh hô!

      Trong nháy mắt, tay Ngô Dương chạm vào khối san hô.

      Kết quả thực nằm ngoài dự kiến của , mạnh mẽ cướp như thế, vậy mà cảm giác được Trần Dung chống cự! San hô vừa rơi vào tay, gương mặt đỏ gầy của Ngô Dương lộ ra chút tươi cười.

      Tươi cười vừa mới lên, ngay khi hai tay của Ngô Dương thu về, Trần Dung nương theo lực kéo của nghiêng người ngã qua bên. Nàng ngã kệ nàng, nhưng tay áo dài nàng đặt dưới khối san hô kia lại bị vướng vào đó!

      ánh đỏ lấp lánh như tia chớp nảy lên ngay trước mắt!

      Dù là Trần Dung, hay là Ngô Dương, đều kịp kinh hô, chỉ thấy cả khối san hô hoa diễm chi cực, chút tỳ vết nghiêng , nặng nề rơi xuống đất.

      –” Ngô Dương hét lớn tiếng, hai tay đều vươn ra, cả người đều hướng về phía trước, ôm chặt khối san hô kia!

      Có lẽ là người bị bức đến đường cùng bộc lộ tiềm lực của bản thân, trong lúc khẩn cấp, hai tay của Ngô Dương đỡ được khối san hô! vội vàng thu hai tay lại, kinh hỉ hét lớn: “Ta đỡ được rồi, ta đỡ được rồi!”

      Trong tiếng kêu to hét lớn, Ngô Dương vội vàng đứng lên, nhưng chú ý, dưới chân biết khi nào có thêm vạt váy.

      Bước chân của Ngô Dương vừa mới dẫm lên vạt váy, liền nghe thấy Trần Dung rên tiếng. Vốn trọng tâm của vững, tại dưới chân bị vạt váy của Trần Dung vướng vào, cả người đều đổ về phía trước.

      “Huỵch –”

      Tiếng ngã nặng nề truyền đến, đồng thời tiếng vỡ vụn thanh thúy cũng vang lên!

      Mọi tiếng động đều biến mất.

      Trong sân, mỗi người đều há to miệng, nhìn tư thế bị chó cắn chổng mông ngã xuống đất của Ngô Dương, nhìn thấy ngã sấp mặt xuống. Ở bên trái cơ thể , mọi người còn có thể nhìn thấy khối san hô vỡ thành nhiều mảnh to bằng bàn tay!

      Ngô Dương vẫn nhúc nhích nằm mặt đất, dường như chìm vào hôn mê, toàn thân cứng ngắc.

      Im lặng, vô cùng im lặng.

      Đột nhiên, giọng còn chút trẻ con của Trần Dung vang lên, có vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Ngô thúc, thương thay cho thúc lưu lạc có chỗ trú ngụ, là gia phụ thu lưu thúc. Cổ nhân , ơn nghĩa đều thể quên, Trần gia ta đối với thúc đâu phải chỉ có ơn ban cơm canh chỗ trú ngụ? Thỉnh thúc cho ta biết, vì sao thúc nhất quyết cướp đoạt khối san hô này của nhà ta? Thà rằng khiến nó vỡ nát, cũng nguyện ý để ta đem tặng cho Vương gia?”

      Giọng của tiểu nương, tại khắc này, bởi vì lạnh lùng mà uy nghiêm vô cùng.

      Ngô thúc đáp lời, vẫn hề nhúc nhích, cũng biết là ngất hay .

      Gương mặt Trần Dung bình tĩnh, nàng quả quyết quát: “Người đâu!”

      “Vâng.”

      “Ngô Dương người này, thân là kẻ sĩ, nhưng lại thừa dịp phụ huynh của Trần gia ta ở đây, mưu đồ tài vật của nhà ta. tại lại ném vỡ vật báu vô giá của nhà ta. Nay chư tộc về phía nam, tới nha môn có ai làm chủ, tiểu nhân bực này thể đưa tới quan phủ. Các ngươi ném ra khỏi Trần phủ, tố cáo mọi hành vi cử chỉ của với thế nhân!”

      Lúc này Trần Dung thể vẻ nghiêm nghị, cũng có ai dám cầu xin cho Ngô Dương. Lập tức liền có vài người tiến lên, nâng Ngô Dương dậy.

      Bọn họ vừa mới nâng Ngô Dương lên, Ngô Dương đột nhiên mở to hai mắt, căm tức nhìn Trần Dung, la hét : “Ngươi, ngươi chỉ là nữ hài tử chết tiệt! Ngươi dám động vào ta? Ngươi dám động vào ta sao?”

      Trong ánh mắt bừng bừng ánh lửa, gương mặt gầy yếu đỏ hồng, lộ ra vẻ hung dữ.

      Lần này, đám người Bình ẩu vốn thương cảm đồng thời sinh ra chút chán ghét: Người này ném vỡ vật báu vô giá của chủ nhân, thế mà còn cảm thấy hổ thẹn, chẳng những giả bộ bất tỉnh, sau đó còn chỉ trích chủ nhân dõng dạc như thế. Xem ra là đúng như lời A Dung , là người hiểm ác mà!

      Đối mặt với Ngô Dương giận dữ, Trần Dung lại rất bình tĩnh, nàng nhìn , trong ánh mắt hề có bối rối. Ngay khi trong lòng Ngô Dương cả kinh, vài người tráng kiện túm lấy , lôi kéo .

      “Làm cái gì vậy? Buông ta ra, các ngươi mau buông ta ra!” Ngô Dương bối rối kêu to lên, tay chân động đậy muốn giãy giụa.

      Nhưng chỉ là kẻ sĩ văn nhược, ai nguyện ý thả xuống, làm sao có thể giãy ra được? Sáu hán tử rắn chắc đè nặng , giơ lên giữa trung, nâng ra phía cửa phủ.

      Đến tận khi ra tới cửa viện, Ngô Dương còn bối rối kêu to. Có điều tiếng kêu kia, từ lúc đầu là thóa mạ Trần Dung giờ biến thành khóc lóc cầu xin, cuối cùng biến mất còn nghe thấy gì nữa.

      Chỉ chốc lát, tiếng đều nhịp của sáu người từ bên ngoài truyền vào tai Trần Dung: “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –”

      “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –”

      “Tiểu nhân Ngô Dương này! Thừa dịp chủ gia lang quân ở đây, mưu đồ tài vật, nay phải bị đuổi ra ngoài –”

      Giọng của sáu người vang dội, đều nhịp kêu to ba lần rồi mới chấm dứt.

      Nghe tiếng bên ngoài càng ngày càng vang, càng ngày càng ồn ào, Bình ẩu bước tới bên cạnh Trần Dung, thân thiết nhìn nàng, thấp giọng : “A Dung, đừng vội thương tâm…… Dù sao vật ấy người cũng chuẩn bị đem tặng người ta mà.”

      Trần Dung ngẩng đầu lên, nàng mỉm cười với Bình ẩu, nụ cười này cực kỳ sáng lạn. Trong lúc mọi người kinh ngạc, nàng thản nhiên : “Ta có thương tâm.”

      Sao nàng lại có thể thương tâm cho được? Phụ huynh nhà nàng ở đây, nữ hài tử như nàng có việc muốn nhờ cậy, bất luận kẻ nào thu lưu nàng đều là chuyện nên làm.

      Nhưng nàng cố tình muốn dâng tặng bảo vật quý hiếm để cầu chuyện , là tặng cho Vương gia thanh danh hiển quý, ngay cả là cự phú trong thành, cũng có người nào dám thu nhận — dù là ai đều bị tổn hại đến thanh danh.

      Sở dĩ nàng lấy ra khối san hô, đó là muốn ném nó vỡ nát, ngờ Ngô Dương đó đúng là thức thời, cứ thế chủ động gánh lấy trách nhiệm.

      Bình ẩu cảm thấy kinh dị ở bên hỏi: “Vì sao nữ lang thương tâm?”

      Trần Dung đáp, nàng chỉ nhìn về phía đại môn, ánh mắt xa xăm, gương mặt thanh diễm lộ ra chút thản nhiên tự đắc: “Người Vương gia sắp đến rồi đúng ? Nghe ngày mai Vương gia lên đường, các ngươi xuống chuẩn bị chút, đừng ảnh hưởng đến người ta.”

      Mọi người đều ngạc nhiên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :