1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN

      Tác giả: Giả Diện Đích Thịnh Yến
      Thể loại: Trọng sinh
      Số chương: 281
      Nguồn convert: TangThuVien
      Editor: Lam Phượng Hoàng

      Văn án
      Tiết Đình Nhương - đại gian thần đời - trở về lúc còn niên thiếu, Tiết gia vẫn nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, vì để chiếm vị trí người học mà trong nhà đánh cho đầu rơi máu chảy, nàng còn là dâu nuôi từ bé của , kiếp này quyết định phải thay đổi cách sống.

      Nhiệm vụ hàng đầu chính là đối tốt với nàng, tốt với nàng, tốt với nàng đủ kiểu, sau đó sinh thêm vài đứa nhóc.

      Chiêu Nhi là con dâu nuôi từ bé của Tiết gia, nàng biết khi đến tuổi cùng Tiểu Nam Nhân này thành thân rồi viên phòng, nhưng Tiểu Nam Nhân vẫn luôn thích nàng, ghét bỏ nàng, chán ghét nàng.

      tối nọ, Tiểu Nam Nhân đột nhiên thay đổi hẳn, chẳng những đối tốt với nàng, còn luôn dựa vào nàng, ôm nàng, cắn miệng nàng, này này này...

      # Con đường nuôi vợ của thủ phụ gian thần # ←. ← Ai nuôi ai hả? Mặt dày quá đó!

      Thể loại: 1vs1, cả 2 cùng bồi đắp, ngọt sủng + thăng quan phát tài.

      Nhân vật chính: Chiêu Nhi, Tiết Đình Nhương cùng các loại người qua đường Giáp Ất Bính Đinh


      * Thủ phụ: chức quan cuối đời Minh là Đại học sĩ của Nội các (thường gọi là Nội các Đại học sĩ) hàm chính ngũ phẩm, có thể coi là đảm nhiệm công việc của Tể tướng, được xưng là Phụ thần


      Last edited: 13/7/23

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 1:

      biết mình lại nằm mơ rồi.

      Giấc mộng này xuất mười mấy năm nay, ngày ngày đêm đêm, dây dưa mơ hồ, dường như xâm nhập vào xương tủy, như máu thịt. Ném , khoét hết, ngày đến lại như thiếu mất thứ gì.

      Nhưng giấc mộng chưa từng ràng như hôm nay, ràng giống như diễn ra.

      "Cẩu Nhi, ngươi xem sao ngươi cứng đầu như vậy? Tiền của ta chẳng lẽ phải là tiền của ngươi, ngươi xem rốt cuộc vì sao ta phải kiếm tiền, phải là vì để ngươi đọc sách, khiến ngươi hãnh diện?"

      "Ngươi xem sao ngươi phải cứng đầu đến thế! Cứng rắn như vậy, rốt cuộc là để cho ai xem?!"

      "Ta biết ngươi thích ta, ta đối xử với ngươi như vậy nhiều năm, sửa được! Ta cũng định sửa!"

      "Chàng nhìn Hoằng Nhi cái , dáng vóc con giống chàng ư?"

      ...

      Tiết Đình Nhương đột nhiên cảm giác được có người lay mình, mở đôi mắt mệt mỏi ra, lọt vào tầm mắt là căn phòng u ám, Hồ Tam ló khuôn mặt còn trẻ nữa đến, thậm chí cả hoa văn màn giường cũng quen thuộc, mới biết được là vừa nằm mơ.

      Chỉ là giấc mộng này quá ràng, trong khí thoảng mùi cao lương, nàng kiên cường nhếch khóe miệng, khiến như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Còn cả nước mắt uất ức của nàng nữa, óng ánh trong suốt lóe ánh cầu vồng, muốn với tay chạm đến, lại bị người lay tỉnh.

      "Đại nhân, đến giờ uống thuốc rồi."

      Tiết Đình Nhương bị đỡ dậy uống thuốc, bệnh của hết đường cứu chữa, đến uống thuốc cũng phải có người hầu hạ, sao còn giống vị quan lại đầu triều, tung hoành triều đình mấy thập niên - Tiết thủ phụ.

      À, , giờ đây còn là thủ phụ.

      dâng tấu xin từ quan, định về quê dưỡng lão, thánh thượng cũng phê chuẩn, nhưng còn quê để về, còn người thân đáng để tin cậy.

      Kỳ thực cũng định quay về.

      "Trương đại nhân, Vương đại nhân và cả Lý đại nhân, Tào đại nhân đều tới thăm ngài, theo lệnh ngài mà ngăn cho vào. Nhưng họ vẫn ngày ngày đều đến, hôm nay lại tới nữa, ngài xem có muốn gặp họ ?"

      Bọn họ đến để làm gì? Còn phải luôn cho rằng bệnh là kế sách tạm thời, chờ vùng lên tiếp tục dẫn dắt bọn họ đấu cùng hoàng đế, nhưng bệnh , bệnh nguy kịch, hết đường cứu chữa.

      " gặp."

      "Vậy đại nhân ngủ thêm lúc ."

      Trong phòng an tĩnh lại, mí mắt Tiết Đình Nhương cũng nặng dần, mắt chớp rồi lại chớp, lần nữa lâm vào mộng mị.

      ...

      "Sao Vương đại nhân lại rảnh rỗi đến thăm lão phu?"

      Ánh mắt Vương Minh Thịnh có chút phức tạp, mặt vẫn giữ nụ cười: "Dù sao cũng là thần tử cùng triều, về tình về lý bản quan vẫn nên tới thăm thủ phụ đại nhân."

      " ngờ Vương Minh Thịnh ngươi cũng ra những lời hư tình giả ý này, là thay hoàng đế đến xem lão phu sắp chết chưa ư?" Tiết Đình Nhương trào phúng.

      Rành rành khuôn mặt tiều tụy, ông lão gần đất xa trời, nhưng chỉ dựa vào đôi mắt phong ba sợ hãi, lạnh nhạt mà có chút bí hiểm kia, liền khiến người đối diện dám có chút khinh thường nào.

      Dù sao đây vẫn là Tiết thủ phụ, chỉ cái tên cũng đủ uy hiếp mọi người. Đó là Tiết Đình Nhương đứng vững suốt ba triều, tung hoành triều đình mấy chục năm, tựa như gốc cổ thụ che trời, ăn sâu bén rễ rắc rối khó dời, cần làm gì, chỉ sừng sững đứng đó, cũng đủ khiến người đời rét mà run.

      Bằng tân đế cần gì phải dùng đủ thủ đoạn, lại vẫn dám vọng động, chỉ dám ban những kế sách lòng vòng.

      "Xem ra đại nhân hiểu lầm bệ hạ nhiều."

      Tiết Đình Nhương bật cười, mắt nửa khép, gì, bộ dạng ràng là lười quan tâm.

      "Kỳ thực bản quan đến là vì mình, ta muốn đến xem gã tiểu nhân bỏ vợ bỏ con thấy người sang bắt quàng làm họ năm đó, bây giờ lẻ loi hiu quạnh thảm thiết đến mức nào. Chỉ e Tiết đại nhân mà chết, ngay cả con cháu đeo tang đưa tiễn cũng có, kỳ thực Tiết đại nhân cũng chả quan tâm, chỉ xem là tuồng kịch mà thôi, nghe chút nhìn cái liền thôi, sao phải biến giả thành , khiến mình tức thành bộ dạng này? Là lương tâm bất an, hay sợ bộ mặt của mình bị người đời nhìn thấu, bị người đời thóa mạ, tiếng xấu muôn đời?"

      "Ngươi..."

      " ông bỏ vợ bỏ con vẫn là nể mặt ông rồi, phải là giết vợ chém con mới đúng, đúng chứ, Tiết đại nhân?"

      Việc này ai biết cả, người đời chỉ biết Tiết thủ phụ có nguyên phối trước khi cưới Tiết phu nhân, lại biết kết cục của nguyên phối kia thế nào. Dù sao thời gian qua lâu lắm, Tiết Đình Nhương sừng sững triều đình mấy chục năm, những đối thủ trước kia hay tại, toàn bộ đều bị giẫm dưới chân.

      Người đời chỉ biết thủ phụ đại nhân đối xử với người thân thiết, chiêu hiền đãi sĩ, biết thủ phụ đại nhân cũng có vẻ mặt hiểm độc ác. Mấy năm nay phàm có kẻ nào muốn viết về chuyện cũ của , toàn bộ đều biến thành hồn dã quỷ. Rốt cuộc bao nhiêu oan hồn ngã xuống, ai biết được, có thể biết chắc cũng chỉ có 'Khổ chủ' Vương Minh Thịnh này thôi.

      "Ngươi, ngươi là..."

      Vương Minh Thịnh áp sát sườn mặt : "Đáng tiếc mẹ ta lớn mạng, mạng ta cũng lớn, chiếc thuyền kia chìm dìm chết mẹ con ta, mà được người cứu. Ông có biết, nhiều năm, mỗi ngày mỗi đêm ta đều muốn nhìn thấy cảnh hôm nay. Đáng tiếc mạng ông quá dài, lại quyền nghiêng triều dã, ta chỉ có thể từng bước bò lên, bò đến vị trí có thể đạp ông xuống..."

      "Con là... Hoằng Nhi..." Tiết Đình Nhương dốc hết sức mới thốt xong.

      Vương Minh Thịnh đứng thẳng người, cười vô cùng thoải mái: "Tên ta phải Hoằng Nhi, ta cũng họ Tiết, ta họ Vương. Mẹ ta tái giá, gả cho người cứu chúng ta... Ông ngàn vạn đừng kích động, dù ông có chết ngay lúc này, ta cũng phải con ông..."

      Vương Minh Thịnh luôn luôn thể mình trầm ổn nội liễm, thâm tàng bất lộ, lúc này cười thoải mái đến thế, đại khái cũng là lần đầu tiên.

      "Đúng rồi, ông cũng đừng nghĩ dù bản quan họ Vương, vẫn có thể nối dõi tông đường cho Tiết gia nhà ông. Bản quan ngẫm lại , năm xưa tung tin đồn bản quan là “long dương”, hình như đều tuân theo lệnh của ông. Bị ông trúng rồi, bản quan ưa nữ tử, cho nên vẫn nhiều năm cưới..."

      ta cười nhìn ông lão nằm giường, nhìn ông khiếp sợ, buồn bã, hối hận đan xen.

      Vậy sao chứ?

      ta đột nhiên phát mình vui vẻ như trong tưởng tượng, cho dù cười cũng có vẻ quá mức giả dối. ta đột nhiên thấy mất hứng thú, mím miệng, phủi phủi tay áo, : "Tiết đại nhân vẫn mạnh khỏe, vậy bản quan xin cáo từ."

      ...

      "Ta, ta ..."

      "Đại nhân, ngài gì?"

      Nghe thấy lời này, sương mù trước mắt Tiết Đình Nhương đột nhiên tản ra, từ trong mộng giật mình tỉnh lại. Lọt vào tầm mắt lại là căn phòng u ám, mặt Hồ Tam lộ vẻ vặn vẹo thậm chí là xấu xí, trong khí tràn ngập mùi thuốc đắng chát, tựa như có hơi thở chết chóc nhàng lay động.

      Tiết Đình Nhương giật giật môi, nhưng phát ra tiếng.

      "Đại nhân, ngài gì?"

      Hồ Tam vô cùng sốt ruột, hỏi liên tục, nghĩ là Tiết Đình Nhương thể thành lời, Hồ Tam chỉ có thể tự suy đoán mà hỏi: "Có phải ngài nghĩ về chuyện trước đây? Ngài yên tâm, lời ngài nhắn lại cho Trương đại nhân, ta biết Vương đại nhân là con trai độc nhất của ngài, làm theo lời dặn của ngài."

      Tiết Đình Nhương trừng mắt, Hồ Tam cho rằng còn lời muốn , ghé lỗ tai đến bên miệng , lại chỉ nghe được câu: "Ta có..."

      Sau đó thanh dừng hẳn.

      Khi Hồ Tam sốt ruột ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tiết Đình Nhương mở to đôi mắt, cùng vẻ mặt trắng nhợt.

      Gã run rẩy nâng tay thăm dò hơi thở, rồi hốt hoảng ngã ngồi xuống đất.

      *

      Gió lạnh theo cửa sổ giấy rách bương tràn vào, thổi rét buốt gương mặt của Tiết Cẩu Tử.

      giật mình, mở to mắt.

      Đập vào đáy mắt là gian phòng lớn, tường gạch xanh phủ ngói đen, tường quét vôi, tróc rơi từng mảng. Cột nhà màu gỗ thô, bởi vì sơn mà lộ ra ngoài, đó treo mấy cái giỏ tre giỏ trúc, hình như bên trong có bỏ vật gì, đậy bằng vải bố màu lam.

      nằm giường đất, đắp cái chăn nửa mới nửa cũ, nhưng lại vô cùng sạch , kì thực bông vải trong ruột cứng cả rồi.

      Mà đối diện chân giường, là tủ giường thẫm màu lá cọ, tủ khảm đinh gãy hình lá và tay nắm bằng đồng, vách tủ khắc hình mây lành xoáy nước đơn giản, có vẻ rất nặng mà mất nét nền nã. Mặc dù gia đình nhà giàu coi trọng, nhưng gia đình nhà nông xem đây là vật dụng đáng giá rồi.

      Giữ lại mấy đời vẫn ổn!

      Đây là lời khi xưa cha , cha là thợ mộc giỏi nhất thôn.

      Tiết Cẩu Tử cảm thấy đầu mình rất đau, giống như bị người hung hăng dùng cuốc đập. muốn chống mình ngồi dậy, cả người lại bủn rủn, ngã về giường.

      Lúc này mới chợt nhận ra mình là Tiết Cẩu Tử, là trưởng tử chi thứ hai của Tiết gia, bởi vì xảy ra vài việc, nhất thời luẩn quẩn trong lòng buồn giận sinh bệnh, bệnh rất nhiều ngày.

      chưa là Tiết Đình Nhương, Tiết Đình Nhương kia là người trong giấc mơ của .

      Sao có thể là người như vậy?

      Vì muốn chứng minh hết thảy đều là mơ, còn cố ý nhấc tay nhìn nhìn.

      Quả nhiên! Cánh tay trước mắt trắng nõn mà yếu ớt, còn chưa có cảm giác cứng cáp của nam nhân, năm nay mới mười bốn, sao có thể sống đến hơn bảy mươi tuổi, cuối cùng còn chết nhắm mắt.

      Tiết Cẩu Tử nặng nề thở phào hơi, lại nhìn bốn phía, trong lòng mới yên ổn chút.

      Bên ngoài có người chuyện, tiếng len qua khe cửa lọt vào.

      "Ta này Chiêu Nhi, phải tứ thẩm ngươi, nhìn bộ dạng của ngươi , nương chịu ở trong nhà, lại suốt ngày chạy ra đường học bọn tiểu thương làm buôn bán. Kiếm tiền ngươi làm được sao? Nhìn tứ thúc ngươi xem, cả ngày ra ngoài chạy ngược chạy xuôi cũng nhặt được mấy đồng, đừng lăn lộn nữa, có thời gian giúp tứ thẩm làm chút việc !"

      Giọng này là của nữ tử còn trẻ tuổi, trong lời lại đầy châm chọc. Đều tướng do tâm sinh, nên Tôn thị có tướng khắc nghiệt cũng là dễ hiểu.

      Trong đầu Tiết Cẩu Tử chợt lóe qua ý này, ngay sau đó liền ngây ngẩn cả người, chán ghét tứ thẩm là , nhưng sao lại nghĩ về đối phương như thế?

      còn chưa nghĩ ra lý do, liền nghe thấy giọng trong giấc mộng đó vang lên.

      "Tứ thẩm, con cũng muốn giúp thẩm làm chút việc, thẩm cũng biết Cẩu Tử bị bệnh nhiều ngày, ban đầu trong nhà còn cho mấy văn tiền bốc thuốc, bất quá uống nửa tháng, bà nội lại trong nhà dư dả, phải ngừng uống thuốc. Cẩu Tử là nam nhân của con, con thể nhìn bệnh như vậy, tứ thẩm muốn con hổ trợ việc nhà cũng được, nhưng người cho con mượn chút tiền mua thuốc , sau này con từ từ trả lại?"

      Giọng là của nương trẻ tuổi, nghe trong giọng giỏi giang nhanh nhẹn, còn xen lẫn vài phần chèn ép chế nhạo.

      Đúng, Chiêu Nhi là cố ý chèn ép Tôn thị.

      Tôn thị xưa nay đều chỉ có thu chứ chi, muốn nàng ta bỏ ra văn tiền còn khó hơn so với lên trời, huống chi là cho hai đứa lớn chẳng của chi thứ hai mượn.

      Giờ chi thứ hai chỉ còn hai đứa trẻ, người chủ quản gia đình chỉ mới mười bốn, đứa lớn hơn cũng mới mười sáu, còn là nương. Mỗi khi Tôn thị nghe người trong thôn tung tin nha đầu Chiêu Nhi chết tiệt này mua bán kiếm được tiền gì đó, liền bĩu môi tin.

      Nha đầu chết tiệt kia mua bán kiếm tiền gì chứ, bất quá là đào được trong đất chút dưa vẹo táo nứt, đem vào thành lừa người ta đổi mấy văn tiền thôi.

      "Tứ thẩm có tiền cho ngươi mượn, tiền của bọn ta đều để ở chỗ bà nội ngươi rồi, ngươi đến mà đòi!" Tôn thị vỗ vỗ mông đứng lên ngay vào phòng, lười lời vô nghĩa với Chiêu Nhi.

      "Tứ thẩm có tiền cho con mượn, con cũng dám đòi bà nội, chỉ có thể tự suy nghĩ tìm việc kiếm tiền, bốc thuốc cho Cẩu Tử! ."

      Giọng Chiêu Nhi đặc biệt vang dội, lời này đương nhiên chỉ là cho Tôn thị nghe, cũng là cho Triệu thị ngồi ở nhà chính nghe.

      Quả nhiên chân trước Chiêu Nhi vừa bước vào nhà, sau lưng Triệu thị liền đứng ở cửa mắng Tôn thị: "Ngươi còn chưa dọn sạch chuồng heo mà về phòng nằm lười?"

      Chiêu Nhi bĩu môi, vén rèm vào cửa, vừa vào liền đối mặt với ánh mắt Tiết Cẩu Tử nhìn nàng.


      Tác giả có lời muốn : truyện mới, đôi bên cùng vung đắp, cách thương khác nhau, trước nữ sủng nam, sau nam lại sủng nữ.

      Tuy rằng đều có Tiết Đình Nhương, nhưng độc lập với “Con hát phấn đấu hàng ngày”, bởi vì trong đó có rất nhiều chi tiết thay đổi.

      ~~~

      Nam chính tại dù tên Cẩu Tử, nhưng sau này đổi, trước đây nông dân đều có tiện danh. Kỳ thực ta cảm thấy Cẩu Tử nghe rất hay, cũng giống Lễ Đường ca, đúng ? →. →
      lonkon95, Phuongphuong57500, cuncon7 others thích bài này.

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 2:

      Tiết Cẩu Tử bị bệnh mấy ngày, mặt cũng gầy xọp , vì thế mà đôi mắt như càng to hơn.

      Chiêu Nhi vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Tiểu Nam Nhân là thứ đẹp nhất đời, tuy rằng đôi mắt này khi đối mặt với nàng, luôn chán ghét, kháng cự chiếm đa số.

      thực tế, cả người Tiết Cẩu Tử cũng chỉ có đôi mắt là đẹp. Thân thể yếu ớt từ lúc mới sinh, đôi vợ chồng Nhị phòng vất vả mới nuôi sống , bình thường cũng nuông chiều . Bọn trẻ cùng lứa với trong thôn luôn có làn da ngăm đen, săn chắc như lũ nghé con, chỉ có tái nhợt gầy yếu, yên tĩnh mà cũng ít lời.

      Bất quá xưa nay Chiêu Nhi ngang ngược, chưa bao giờ cho phép người ta xấu Tiểu Nam Nhân, ai mở miệng nàng liền cãi lại. Vì việc này, nàng từng đánh nhau với bọn con trai con trong thôn, mặc dù vẫn có người xấu sau lưng, nhưng trước mặt còn ai dám chỉ trỏ.

      Chiêu Nhi cảm thấy ánh mắt của Tiểu Nam Nhân hôm nay là lạ, có chút bối rối mà dời tầm mắt.

      Nàng biết Tiểu Nam Nhân nhất định tức giận, rất thích kiểu lời 'Cẩu Tử là nam nhân của ta' này của nàng, mỗi lần bị nghe thấy, liền mấy ngày để ý đến nàng. Kỳ thực Chiêu Nhi cũng cần thể diện, nhưng nàng vốn là con dâu nuôi từ bé của chi thứ hai Tiết gia, nếu tự xưng như vậy, sao nàng có tư cách đôi co với tứ thẩm Tôn thị.

      "Ngươi có đói bụng ? Nhìn xem ta đem gì về cho ngươi nè?"

      Chiêu Nhi quay đầu liền ném việc phiền lòng ra sau đầu, lấy từ trong người ra túi giấy dầu. Mở túi ra, bên trong là hai cái bánh bao nóng hổi, trắng tròn động lòng người, vừa thấy liền thích.

      "Nhân lúc còn nóng, mau ăn ." Nàng cười tủm tỉm, nhét túi giấy vào trong tay Tiểu Nam Nhân, rồi tháo cái gùi lên lưng đặt xuống góc tường.

      Tiết Cẩu Tử nhìn nàng cái.

      Thiếu nữ trước mắt độ mười sáu tuổi hoa, da thịt ánh màu lúa mạch thường thấy ở bọn con nông thôn, nhưng màu da của Chiêu Nhi lại khác hẳn mọi người, nhẵn bóng và trong suốt, giống như phủ lớp mật. Mũi cao thẳng, đôi mắt quá to, đồng tử đen nhánh, lúc cười như lóe sáng, thoạt nhìn rất hoạt bát.

      Vóc người của Chiêu Nhi cao hơn các bé cùng lứa, trổ mã cũng tốt, có lồi có lõm, cả người tràn ngập thanh xuân nhiệt huyết.

      Thực tươi sáng, tươi sáng như trong giấc mộng kia của .

      tự chủ mà cầm bánh bao cắn cái, thấy vậy Chiêu Nhi cười càng vui vẻ, vào phòng bếp rót cho chén nước, đặt vào tay . Còn nàng khom lưng thu dọn đệm chăn tán loạn giường, trong lòng thầm nghĩ buổi tối nên làm món gì ngon cho bồi bổ thân thể.

      vất vả Tiểu Nam Nhân mới khỏe chút, nhưng thuốc vẫn phải tiếp tục uống, uống thêm mấy thang mới khỏi hẳn được. Bởi vậy mà tự nhiên lại bắt đầu tính toán số tiền còn nhiều lắm trong tay, cũng nghĩ luôn biện pháp kiếm chút tiền, dùng khi khẩn cấp.

      "Ngươi ăn ?" Tiết Cẩu Tử hỏi.

      Loại hành vi này cực ít phát sinh người , khiến Chiêu Nhi khỏi ngẩng đầu nhìn Tiểu Nam Nhân ngồi dựa giường.

      Thực ra khuôn mặt của Tiểu Nam Nhân khá là thanh tú, làn da trắng nõn khác với nông dân, khóe mắt hơi xếch lên, độ cong đó khiến khuôn mặt thêm vài phần tuấn tú. Chỉ là bình thường Tiểu Nam Nhân luôn hơi cúi đầu, tính tình có chút tối tăm trầm mặc, lại quá mức gầy yếu, nên người khác quá chú ý để nhìn thấy được.

      Ánh mắt Chiêu Nhi càng thêm ấm áp, cười càng tươi, miệng nhanh nhảu: "Ăn rồi, ăn ở ngoài rồi, cái này là để phần ngươi."

      Vừa xong, nàng mới phát mình lỡ lời, nàng chờ Tiểu Nam Nhân lộ ra biểu cảm chán ghét, hoặc là khiển trách nàng “ nương nên chạy loạn”, nào ngờ gì, như có tâm cúi đầu ăn bánh bao.

      Chiêu Nhi khỏi thở dài nhõm hơi, đồng thời trong lòng đau nhói, nhịn được : "Cẩu Nhi, ngươi đừng quá sốt ruột, lời kia cũng chỉ tình cờ nghe được, chưa trực tiếp chưa là . Cho dù là cũng sao, tỷ nhất định kiếm tiền nuôi ngươi đọc sách."

      Đầu Tiết Cẩu Tử vẫn còn hơi đau, nặng nề choáng váng, Chiêu Nhi cho rằng có tâm , kỳ thực chỉ nhớ đến giấc mộng kia. Lúc này nghe thấy lời của Chiêu Nhi, mới đột nhiên nhớ tới lí do mình bệnh nặng trận này.

      Nghiêm túc mà , trận bệnh nặng này của Tiết Cẩu Tử là do tức giận và sốt ruột mà đến.

      Nhắc tới việc này, phải nhắc tới tình huống của Tiết gia.

      Thôn Dư Khánh là thôn ở trấn Hồ Dương, huyện Hạ, phủ Bình Dương, trong thôn chỉ có hơn hai trăm hộ, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi, đều là nông hộ kiếm cơm nhờ trời.

      Tiết gia chính là hộ trong đó.

      Bất quá Tiết gia giống như những nông hộ phổ thông khác, cũng có chút lai lịch.

      Tổ tiên Tiết gia, cũng chính là ông nội của Tiết lão gia tử là tú tài, với thôn Dư Khánh nghèo khó heo hút này, có thể sinh ra tú tài chính là việc lớn rạng rỡ tổ tông.

      Bởi vì chức danh tú tài này mà Tiết gia mấy đời là tộc trưởng bộ tộc Tiết thị, trong tộc lại có mấy vị có tiếng trong làng, cuối cùng ở Dư Khánh thôn cũng có mấy phần sức nặng. Đồng thời đương nhiên cũng để phúc cho con cháu, cha của Tiết lão gia lại cần cù chịu khó, được trưởng bối giúp đỡ, cũng dần dần dựng được phần gia nghiệp.

      Cho đến đời của Tiết lão gia, Tiết gia có hơn ba mươi mẫu ruộng tốt, mấy người con trai cũng có nghề nghiệp, cuộc sống hưng thịnh khiến người ta hâm mộ, ở trong thôn cũng được xem là gia đình giàu có.

      Tiết lão gia cùng vợ Triệu thị có bốn trai hai , con trưởng Tiết Thanh Sơn cưới vợ là Dương thị, sinh hai trai . Con trai lớn Tiết Tuấn Tài, tuổi mười lăm, con trai Tiết Hữu Tài, vừa mười tuổi, cùng con lớn Tiết Mãn Nhi xuất giá.

      Con thứ hai Tiết Thanh Tùng là thợ mộc, cưới vợ là Cầu thị, sinh được con trai, cũng chính là Tiết Cẩu Tử, năm nay mười bốn.

      Con thứ ba Tiết Thanh Bách là nông dân khỏe mạnh, cưới vợ Chu thị, sinh được trai . Con lớn Tiết Đào Nhi, năm nay mười ba, con trai Tiết Xuyên Tử, tám tuổi.

      Con thứ tư Tiết Thanh Hòe là người bán rong, cưới vợ Tôn thị, cũng sinh được bé trai, tên là Tiết Mao Đản, năm nay mới bốn tuổi.

      Về phần hai con , con lớn Tiết Thúy Bình xuất giá, con Tiết Thúy Nga năm nay mười bốn, còn khuê nữ.

      Đáng là, bây giờ cha mẹ chẳng gì đến việc ở riêng, hơn nữa hộ nông dân đều là quản lí theo dòng họ, cho nên Tiết gia vẫn ở riêng.

      Tiết gia biết được cái lợi của việc đọc sách, cho nên tầm mắt cao hơn các hộ nông dân nhà khác. Tiết Thanh Sơn bởi vì thông minh từ , lại là con lớn, Tiết lão gia đặt kỳ vọng cao ở gã, đến tuổi vỡ lòng, liền tiêu tiền đưa gã đến trường tư thục.

      Tiết Thanh Sơn cũng kém, năm hai mươi tuổi thi đậu đồng sinh, mặc dù đến nay vẫn dừng chân trước mức tú tài, nhưng cũng coi là người đọc sách hiếm có khắp mười dặm tám thôn.

      Đừng coi thường đồng sinh! Tục ngữ sĩ nông công thương, sĩ chính là loại người cao nhất trong xã hội, người thường muốn thành , chỉ có con đường là phải thi khoa cử. Mà muốn thi khoa cử, là khó như Tây Thiên thỉnh kinh cũng quá, phải qua các ải, trãi qua trăm khổ ngàn cay.

      Muốn con đường này, đầu tiên phải có đủ tư cách, đồng sinh chính là ải tư cách đầu tiên. Cần thông qua hai cuộc thi huyện, phủ mới được gọi là đồng sinh. Bước tiếp theo là tú tài, muốn thành tú tài phải vào Liễu học, cũng là bước đầu tiên con đường khoa cử.

      Bởi vậy hiển nhiên là, đồng sinh phải người bình thường, cho nên ở Tiết gia địa vị của Tiết Thanh Sơn nghĩ cũng biết.

      , gia cảnh Tiết gia ở vùng quê chỉ có thể xem như hộ bậc trung, gia cảnh như vậy nếu muốn nuôi người đọc sách, cơ hồ phải dốc hết sức người sức của. Bởi vì Lão Đại là con lớn, về sau đại diện cả nhà, lại thông minh từ , những người con thứ đương nhiên phải nhượng bộ.

      Về phần vì sao Tiết Cẩu Tử bệnh nặng trận, lại liên quan đến chuyện khác ở Tiết gia.

      Năm đó sau khi Tiết Thanh Sơn thi đậu đồng sinh, coi như là thiếu niên đắc chí, gã vốn thoả thuê mãn nguyện muốn thi Viện, đậu đạt được cái danh tú tài, đáng tiếc trời chiều lòng người.

      Chỉ kém bước, ai có thể cam lòng, Tiết Thanh Sơn chỉ có thể yên lặng, tức giận phấn đấu, mong đợi lần sau có thể đậu.

      Cứ vậy nhiều năm, lúc trước thoả thuê mãn nguyện, giờ lại bị thực đánh sâu vào, Tiết Thanh Sơn thi nhiều lần đều rớt, thể tiếp tục nhàn tản ăn sung mặc sướng. Bất đắc dĩ mới đến trường tư thục trong thôn, nhận dạy bọn trẻ trong thôn và những thôn gần đó đọc sách viết chữ, cũng kiếm được chút cơm ăn.

      Với điều kiện thuận lợi như thế, mấy đứa trẻ của Tiết gia cũng hưởng chút vinh quang. Trong mấy đứa trẻ trong nhà, con lớn của Đại phòng là Tiết Tuấn Tài, cùng Nhị phòng là Tiết Cẩu Tử học được thời gian dài nhất.

      Bất quá so với họ Tiết Tuấn Tài, Tiết Cẩu Tử ràng học được nhiều, là do thân thể quá yếu ớt, lúc luôn ba ngày bệnh hai trận, chậm trễ việc học rất nhiều.

      Đến năm năm trước, năm này mở thi Viện ở phủ thành, Tiết Thanh Sơn đương nhiên bỏ qua, vội vàng tạm ngừng dạy học, lao tới phủ thành dự thi.

      Lúc này rời nhà chuyến cũng dễ dàng, lại Tiết lão gia cũng lo lắng con lớn mình, liền bảo con thứ hai Tiết Thanh Tùng cùng chuyến, làm vài việc vặt, chăm sóc lẫn nhau.

      Chỉ là lần này lại xảy ra chuyện, Tiết Thanh Sơn ở phủ thành biết đắc tội ai, Tiết Thanh Tùng vì che chở đại ca, bị người đánh cho mình đầy thương tích. Cuối cùng người được kéo trở về, được mấy ngày liền tắt thở, trước lúc lâm chung Tiết Thanh Tùng buộc Tiết Thanh Sơn phải hứa với mình, nhất định phải nuôi Tiết Cẩu Tử học hành.

      thực tế, nhường nhịn người khác cả đời, sao Tiết Thanh Tùng thầm oán hận, chỉ là tính tình y đôn hậu, cũng tự biết tư chất bằng đại ca, mới luôn năng gì mà nhường nhịn.

      Nhưng nghĩ đến con trai, nhất là Tiết Cẩu Tử yếu ớt từ , nhìn thế nào cũng thể làm nông, mà mạng mình lại ngắn, Tiết Thanh Tùng mới nhân cơ hội buộc đại ca hứa hẹn.

      Tiết Thanh Tùng làm vậy, bất quá là muốn đánh vỡ trạng Tiết gia dốc toàn bộ gia sản thiên vị Đại phòng. Tiết gia chỉ có hai người đọc sách ở Đại phòng, bây giờ nhiều thêm Tiết Cẩu Tử, lúc ấy đứa trẻ ở Tam phòng còn , lão tứ vẫn chưa thành thân. Chỉ cần Tiết Thanh Sơn đồng ý, người khác đương nhiên thể gì, Tiết Thanh Tùng coi như dốc hết sức vì con.

      Khi Tiết Thanh Sơn đồng ý việc này, hắng giọng khụt khịt, nhất định đối đãi với Tiết Cẩu Tử như con đẻ, Tiết Thanh Tùng mới nhắm mắt.

      bao lâu sau, thân thể vốn tốt, Cầu thị đau buồn thành bệnh, cũng buông tay theo chồng. Từ đây Tiết Cẩu Tử thành đứa bé số khổ cha mẹ, may mắn còn các chú các bác, và dâu nuôi từ bé Chiêu Nhi, đến mức phải lo lắng áo cơm.

      Mấy năm này, Tiết Thanh Sơn quả nhiên xem Tiết Cẩu Tử như con ruột, trong thôn ai lão đại Tiết gia nuôi cháu như nuôi con. Nhưng tục ngữ cũng có câu “lòng người dễ đổi”, ích kỷ chính là bản tính con người, thời gian dần trôi, Đại phòng dần thay đổi thái độ, tuy trước mặt vẫn như cũ, còn sau lưng thế nào chỉ bản thân họ mới .

      Đến năm nay, mắt thấy bản thân còn gì để dạy con trai, Tiết Thanh Sơn liền muốn đưa Tiết Tuấn Tài đến học quán ở trấn học hai năm.

      Nhưng đến học quán đọc sách tốn rất nhiều tiền, chưa tới tiền học năm mấy lượng bạc, tam tiết lục lễ phải tặng quà tiên sinh, cùng giấy và bút mực cần dùng, đây đều là tiền. Tiết gia bởi vì nuôi Tiết Thanh Sơn, nguyên khí sớm tổn thương, lấy đâu ra tiền nuôi lần hai đứa bé đọc sách.

      Chỉ có thể bỏ ra phần bạc, cách khác Tiết Tuấn Tài và Tiết Cẩu Tử, chỉ có thể chọn .

      Tiết Thanh Sơn mọi việc trước mặt cả nhà, Tiết Cẩu Tử cũng thức thời lời nào mà lựa chọn trầm mặc.

      Thời gian này bầu khí ở Tiết gia rất quỷ dị, Tiết lão gia mặt ủ mày chau, tổ mẫu Triệu thị cả ngày dương quái khí, nhưng đôi vợ chồng Đại phòng vẫn trước sau như , hồn nhiên coi như có việc này.

      Việc này ai nhắc đến, đúng dịp là, Tiết Cẩu Tử cẩn thận nghe thấy đại bá mẫu Dương thị lén với tứ thẩm Tôn thị, muốn cha mẹ chồng ra mặt, bảo Tiết Cẩu Tử chủ động nhường suất đến trấn đọc sách, Tiết Cẩu Tử vừa giận vừa vội mới bệnh nặng trận.

      Nhớ tới việc này, Tiết Cẩu Tử khó mà bình tĩnh, đồng thời trong đầu lại lên rất nhiều hình ảnh, là những việc xảy ra trong mộng của .

      Trong giấc mộng đó, vào năm Tiết Đình Nhương mười bốn cũng gặp phải tình cảnh này, mà qua việc này tính tình mới xảy ra biến hóa lớn, thay đổi bản tính trước đây.

      Chẳng lẽ chính là Tiết Đình Nhương, Tiết Đình Nhương kia chính là ? Cho nên mới mơ về mấy thứ này!

      Đầu Tiết Cẩu Tử đau như búa bổ, bánh bao trong tay rớt xuống giường, bát nước bên cạnh cũng đổ nghiêng. Chiêu Nhi nghe được động tĩnh, vội xông vào tay ôm vào lòng.

      "Cẩu Nhi, Cẩu Nhi, ngươi đừng dọa ta!"

      Tác giả có lời muốn : đại Chiêu Nhi, Tiểu Nam Nhân, ta thừa nhận ta có chút ác →. →
      lonkon95, cuncon, Tiểu Ly 11112 others thích bài này.

    4. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 3:

      Bởi vì Tiết Cẩu Tử đột nhiên té xỉu, náo loạn khiến Tiết gia người ngã ngựa đổ.

      Vì thế, tam thúc Tiết Thanh Bách còn cố ý đến nhà Đại bá mượn xe trâu, lên trấn mời đại phu về. Đại phu xem mạch xong, Tiết Cẩu Tử cũng bệnh nặng gì, bệnh tình đợt trước cũng gần khỏi, bây giờ mặc dù thân thể hơi yếu ớt, nhưng chỉ cần từ từ điều dưỡng khỏe hẳn.

      Về chứng đau đầu, ngay cả đại phu cũng đoán được nguyên nhân.

      Sau khi tiễn đại phu , tổ mẫu Triệu thị lập tức trở mặt.

      Bà ta hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm quấn thành búi chỉnh tề sau đầu. Khuôn mặt dài, mí mắt hơi sụp xuống, kéo mắt xuống thành hình tam giá, nhìn vô cùng thiếu khoan dung.

      Chưa đợi Triệu thị lên tiếng, Tôn thị trước: "Chiêu Nhi, phải Tứ thẩm ngươi, nha đầu nhà ngươi cứ thích chuyện bé xé to. Chẳng phải là cố ý ép buộc cả nhà sao, cho dù trong lòng vừa ý cũng thể..."

      Lời còn chưa hết, thị ta bị nam nhân Tiết Thanh Hòe kéo cái.

      "Được rồi, bớt tranh cãi , Chiêu Nhi đâu phải người hiểu chuyện, lại Cẩu Tử vốn bị bệnh, tìm đại phu đến xem cũng tốt, người trong nhà cũng có thể yên tâm."

      "Bớt gì mà bớt, ta cũng chưa cái gì..."

      "Ngươi còn ..."

      Hai vợ chồng vừa chuyện, vừa co kéo mà ra ngoài. Đại bá mẫu Dương thị nở nụ cười nhìn Chiêu Nhi, rồi với mẹ chồng: "Mẹ, chúng ta cũng thôi, để Cẩu Nhi nghỉ ngơi cho tốt."

      Triệu thị liếc Cẩu Tử giường đất cái, hừ lạnh tiếng, quay đầu liền . Theo tư thế này của bà ta liền nhìn ra được, bà ta tức giận .

      thực tế đúng là như thế, Tiết gia cũng thể xưng là gia đình nhiều tiền, mời đại phu từ trấn về, ít nhất cũng phải tốn hai trăm đồng, với của cải bây giờ của Tiết gia có thể giày vò như thế được mấy lần?! Lại đến lời vừa rồi của đại phu, càng chứng thực với dự đoán của Triệu thị là “Tiết Cẩu Tử cố ý giả bệnh”, bà ta vui được mới lạ đó.

      Tong mắt của Triệu thị, hai đứa nhóc ở Nhị phòng này giày vò người trong nhà, bất quá vợ của Lão đại ra mặt khuyên lơn, Triệu thị đương nhiên thêm gì.

      Tổng thể mà , trong ba nàng dâu của Tiết gia, Dương thị được lòng Triệu thị nhất, thân phận của Lão đại bình thường, Triệu thị cũng nguyện ý cho con dâu cả vài phần thể diện.

      Triệu thị và Dương thị rồi, trong phòng chỉ còn lại Tam thúc Tiết Thanh Bách và Tam thẩm Chu thị. Hai vợ chồng này quen nhiều, cũng ở lâu, Chiêu Nhi nghĩ vừa rồi Tam thúc bận rộn cũng vất vả, gượng cười tiễn hai người.

      Khi quay trở về, liền thấy Tiết Cẩu Tử như mất hồn, mở to mắt nằm giường đất, ánh mắt sững sờ.

      Nàng cũng nghĩ nhiều, đến bên giường, sờ sờ đầu : "Cẩu Nhi, ngươi đừng nghĩ nhiều, bọn họ tin ngươi bị bệnh đau đầu, tỷ tin ngươi. Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, ngàn vạn đừng suy nghĩ lung tung."

      Tiết Cẩu Tử nhìn nàng cái, miệng có chút khô, cổ họng cũng khé: "Chiêu Nhi..."

      "Sao? Có chỗ nào vẫn thoải mái ư?"

      Cảm nhận được đôi tay nhẵn nhụi lại vô cùng ấm áp sờ tới sờ lui mặt mình, Tiết Cẩu Tử chưa bao giờ cảm thấy chân thực và may mắn như lúc này.

      Nàng chết, cũng chết.

      Tuy cũng thích mấy động tác thường ngày của nàng, thậm chí chán ghét thân phận con dâu nuôi từ bé của nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ phải khiến nàng chết, sao có thể là kẻ giết vợ hại con.

      Nhưng Tiết Cẩu Tử vẫn vô cùng hoảng hốt, bởi vì giấc mộng kia rất chân , trải qua giấc mộng hơn bảy mươi năm, giống như cũng trải qua cuộc đời ấy. Mà khi giật mình tỉnh lại, thế xoay vần, đúng là dám quay đầu.

      "Chiêu Nhi..."

      "Ơi!"

      "Chiêu Nhi..."

      "Hửm."

      "Chiêu Nhi..."

      luồng nhiệt đột nhiên từ trong hốc mắt khô nóng, bất giác chảy ra.

      Việc này khiến Chiêu Nhi sợ hãi thôi, cũng mặc kệ việc trước giờ Tiểu Nam Nhân đều gọi nàng như vậy, lại càng cho nàng gần gũi , mà tay ấp đầu ôm vào lòng, sốt ruột hỏi bị sao vậy.

      Thấy gì, chỉ chôn trong lòng mình khóc, Chiêu Nhi nhịn được hiểu lầm có phải mấy người đó khiến suy nghĩ nhiều rồi . Trong mắt Chiêu Nhi, Tiểu Nam Nhân luôn nhiều tâm , lại chịu ra, bằng cũng bệnh nặng trận thế này.

      Nàng khe khẽ vỗ lưng , ôm giống như khi còn , vùi vào lòng, trấn an: "Cẩu Nhi đừng sợ, họ cho ngươi học, tỷ đưa ngươi , tỷ đập nồi bán sắt cũng đưa ngươi ."

      *

      Dù sao Tiết Cẩu Tử cũng vừa khỏi bệnh, lại trãi qua trận như vậy, buổi chiều uống chút cháo loãng liền ngủ mất.

      Chiêu Nhi đắp chăn cho , rồi mới sắp xếp cái gùi mình cõng về.

      Trong gùi để mấy vật kim chỉ vải lụa linh tinh, là vải vụn Chiêu Nhi mua ở tiệm thêu trấn . Sở dĩ kiếm tiền theo cách này, do trước đây Chiêu Nhi tiện thể thay phụ nữ trong thôn đem túi thơm hoàn thành đến bán ở tiệm thêu, mới có tâm tư.

      Nhị phòng có người lớn, tuy được lo cơm, nhưng giấy bút mà Tiết Cẩu Tử dùng khi đọc sách, rồi cả quần áo đệm chăn và những thứ lặt vặt của hai người, đều cần đến tiền.

      Muốn lấy được tiền từ chỗ Triệu thị còn khó hơn lên trời, tuy đại bá Tiết Thanh Sơn chăm cháu như con, thường ngày Chiêu Nhi cũng chỉ thấy cái chăm đó ở chỗ con cái của Đại phòng, trước nay Tiết Tuấn Tài chưa từng thiếu giấy và bút mực. So sánh ra, Tiểu Nam Nhân gầy như gậy trúc, cây bút sắp rớt hết lông dùng cũng là nhặt từ chỗ Tiết Thanh Sơn năm đó cần nữa.

      Chiêu Nhi xưa nay là người hiếu thắng, nàng nỡ để Tiểu Nam Nhân chịu uất ức, nên đành dốc hết tâm tư kiếm tiền khắp nơi. Ở nông thôn có cơ hội kiếm tiền, nàng liền đến các trấn xung quanh xem xét, chỉ cần đủ khả năng lại cần tiền vốn, nàng đều thử làm.

      Mấy năm nay, nàng từng tới lui thu mua rau dưa trong thôn đưa bán ở trấn , cũng từng nhận việc trong tiệm thêu về phân công cho phụ nhân có tay nghề tốt trong thôn làm, bình thường cũng hay lên núi tìm thổ sản vùng núi đem bán.

      Kiếm tiền nhiều năm, Chiêu Nhi miệng ngọt mặt cũng dày, bà chủ tiệm thêu bị nàng lằng nhằng riết, liền gom vải vụ thành túi bán cho nàng. Nàng cầm về cắt sửa phen, rồi thuê phụ nhân trong thôn may túi thơm, túi tiền linh tinh, bán sang tay cho tiệm thêu có thể kiếm ít tiền. So với thu mua túi thơm của người ta trước đây, việc này kiếm được nhiều hơn.

      Nếu nhờ việc buôn bán thu được chút tiền này, bệnh của Tiết Cẩu Tử biết đến khi nào mới hết, Triệu thị sớm trả tiền thuốc, mấy thang sau này đều do Chiêu Nhi tự móc hầu bao, lại còn phải che che giấu giấu, sợ mấy người Tiết gia biết được.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Chiêu Nhi liền nhếch lên.

      Tay chân nàng trước nay lưu loát, chọn ít vải lẻ có thể dùng, liền lăn lộn nữa. Trãi lên cái bàn vuông, cầm kéo tỉa đống vải hình dáng kỳ quá thành cùng hình dạng.

      Đây là Chiêu Nhi căn cứ vào việc mình tự làm túi thơm cần bao nhiêu vải mà tính được, thừa thiếu, nàng để người ta nhìn thấy đống vải thừa này.

      Nông dân kiếm văn tiền dễ dàng, nếu để người ta biết, chỉ vài ngày cách kiếm tiền này bị đoạt mất.

      Chiêu Nhi còn muốn dựa vào việc kiếm tiền này nuôi Tiểu Nam Nhân đến trấn đọc sách, với nàng nơi Tiết Tuấn Tài có thể , Tiểu Nam Nhân nhà nàng cũng có thể . Đó giờ Chiêu Nhi làm việc đều có chuẩn bị, trong lòng nàng hiểu Đại phòng để chuyện tốt rơi lên đầu Tiểu Nam Nhân.

      Cầu người bằng cầu mình, chỗ dựa vững chắc nhất chính là dựa vào mình.

      Từ năm bảy tuổi bị bà nội và cha ruột bán , Chiêu Nhi liền hiểu đạo lý này.

      Chiêu Nhi làm xong mọi chuyện, thấy Tiểu Nam Nhân ngủ thực sâu, nhìn sắc trời tối bên ngoài, mới dùng túi quấn vải lẻ cắt tỉa kia lại, vội vàng đem ra ngoài.

      gian ban đêm ở Dư Khánh thôn vô cùng yên bình, ánh trăng màu bạc rắc đường , mặc dù vẫn nhìn mặt đường, nhưng cũng đến mức phải sờ soạng.

      Chiêu Nhi đường, đến cả chó cũng giật mình sủa bậy.

      Đây cũng phải là việc người bình thường có thể làm, nên biết rằng nơi như nông thôn này, hầu như nhà ai cũng nuôi chó. Cứ đến buổi tối, chó liền đặc biệt nhạy bén, phàm là có người qua cửa, liền tru rống trận. Cho dù có kẻ trộm cắp, cũng sớm bị chó hù chạy hết.

      Chiêu Nhi đêm nhiều, mới luyện được năng lực này.

      Đương nhiên cũng liên quan đến Hắc Tử cùng nàng.

      Hắc Tử là chó cỏ ở nông thôn, nhưng lại to lớn khỏe mạnh hơn chó cỏ cùng lứa, Dư Khánh thôn có mấy con chó có thể đánh thắng Hắc Tử, mà cũng vì có Hắc Tử, Chiêu Nhi mới dám đêm mình.

      Nàng ngựa quen đường cũ bước vào hộ, kỳ lạ là đối phương lại biết lúc này nàng đến, còn để cửa cho nàng. Nàng vừa vào cửa, chú chó trong nhà liền nhào tới, chưa đến trước mặt, cái bóng màu đen xông tới, vật đối phương ngã xuống đất, lúc này con chó đó sợ tới mức nằm yên rên tiếng.

      Chiêu Nhi ở bên vui sướng khi người gặp họa: "Mau quên nhỉ!"

      Lúc này người bước ra, vừa đến liền bật cười: "Hắc Tử lại bắt nạt Vượng Tài nhà chúng ta à, Chiêu Nhi mau vào ngồi ."

      "Con vào đâu Quế Hoa thẩm, con phải về ngay."

      Chiêu Nhi giao cái túi trong tay, lại nhận vài thứ trong tay đối phương, quấn kĩ, sau đó đến nhà kế tiếp.

      Chiêu Nhi đến năm nhà.

      Nàng vội kiếm tiền, nhưng phụ nhân thêu tốt trong thôn khá ít, hơn nữa nàng phải tìm người kín miệng lại vững vàng, bằng tiền còn chưa tới tay, bị người đồn khắp thôn, sao nàng có thể kiếm tiền.

      Sở dĩ như vậy, cũng vì lúc trước nàng thu mua rau dưa trong thôn đưa bán ở trấn , bị mấy người nhiều chuyện kể lể, hại nàng cả ngày bị người chỉ trỏ. Nàng sợ bị người chỉ trỏ, chỉ là việc này cuối cùng truyền đến tai Tiểu Nam Nhân, có người trong thôn dùng việc này chế nhạo , hại nàng và Tiểu Nam Nhân mâu thuẫn náo loạn ít. Sau này nàng mua được gì trong thôn, dù có người bán cho nàng, cũng là giá cao.

      Cuối cùng nàng chỉ có thể chạy đến thôn khác thu mua rau dưa, phí tổn cũng nhiều hơn, từ đó về sau Chiêu Nhi liền nhớ kĩ, kiếm tiền phải vụng trộm mà kiếm, vụng trộm mới có thể phát tài.

      Chiêu Nhi về nhà, Tiết Cẩu Tử vẫn nằm ngủ say giường.

      Nàng múc nước rửa mặt lau tay, rồi mới lên giường. Nhị phòng chỉ có cái giường, từ nàng ngủ cùng Tiết Cẩu Tử, cũng quen rồi.

      Hắc Tử ngủ dưới giường, Chiêu Nhi vừa vào nhà, nó liền vào theo, tùy tiện tìm chỗ nằm. Đôi mắt nó nhìn như nhắm, kì thực hai lỗ tai dựng thẳng, lâu lâu lại lắc lư.

      Trước khi Chiêu Nhi nằm xuống, nhoài người qua nhìn nhìn Tiểu Nam Nhân, lại sờ sờ trán , mới yên tâm mà ngủ.

      *

      So với Nhị phòng nhân khẩu thưa thớt, chỉ có hai gian phòng cái giường, đãi ngộ của Đại phòng hiển nhiên tốt hơn nhiều. Ba gian phía Đông đều do Đại phòng chiếm, lúc này trong phòng phía đông, Dương thị chuyện với Tiết Thanh Sơn.

      Dương thị kể lại chuyện hôm nay, sau khi nghe xong Tiết Thanh Sơn nhíu mày.

      Ban ngày gã ở nhà, đương nhiên biết chuyện xảy ra trong nhà. Mấy nhà trong thôn có chút thể diện khi tổ chức hôn lê hay tang lễ đều mời tú tài đến chủ trì, nhưng nông dân sao mời được tú tài, nên mời đồng sinh đến cho đủ số.

      Đều là người đọc sách, đâu có giống người thường.

      Hôm nay Tiết Thanh Sơn được hộ tổ chức việc vui mời , chẳng những cần đem quà theo, ăn xong trở về còn có thể nhận phần tiền mừng.

      Bất quá nông dân đều nghèo, phần tiền mừng này cũng nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục văn tiền.

      Tiết Thanh Sơn thích loại việc này nhất, mỗi khi gặp chuyện này, gã tùy tiện giao bài học cho lũ trẻ ở trường, sau đó liền cả ngày, cũng ai gì. Gã vui vì chỉ có tiền, mà đây cũng là lúc gã đắc ý nhất.

      Ngồi ở vị trí khách quý, các nam nhân đến ăn cưới đều lấy việc bắt chuyện với gã là vinh dự.

      Gã là đồng sinh lão gia đó!

      Đương nhiên nếu có thể đổi đồng sinh thành tú tài lão gia càng tốt, Tiết Thanh Sơn nằm mơ cũng muốn. Chỉ là nhiều năm qua , hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tự mình hiểu lấy, khỏi gửi gắm hi vọng lên người con trai.

      Đáng tiếc bây giờ lại có người cản đường.

      Tiết Thanh Sơn uống ít rượu, cái mặt béo trắng đỏ rực, hơn nữa trong lòng cũng nghẹn trận, liền mắng: "Thằng chó con đó lại náo loạn gì thế, cho nó mấy nhúm màu nó liền muốn mở phường nhuộm hả!"

      Dương thị khẽ thở dài: "Ai bảo lúc trước ngươi đồng ý với Lão nhị, bây giờ đâm lao phải theo lao, xúi quẩy cho Tuấn Tài của chúng ta."

      "Với tình hình lúc đó, Lão nhị nhìn như thành , sắp chết còn bẫy trai của nó. Ngày đó nếu ta biết nó có ý đồ này, nhất định nghĩ biện pháp bịt miệng nó, có nhiều người như vậy, Lão nhị lại vì ta mới xảy ra chuyện, nếu chút việc đó ta cũng đồng ý, sao có thể sống yên trước mặt mọi người."

      Dương thị đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là trong lòng khó chịu, chỉ vì lời hứa bừa, Đại phòng liên tục bị trói chân trói tay, con trai thị muốn đến trường đọc sách, còn phải che che giấu giấu mong đối phương giơ cao đánh khẽ.

      Thị vốn là kẻ tâm cao khí ngạo, đương nhiên càng nghĩ càng buồn, trong mắt tóe lửa, mặt cười lạnh: "Bởi vì đột nhiên bệnh trận, cha vốn định làm chủ cho chúng ta, chỉ đành nhẫn nhịn. Mấy ngày nay khỏe hơn, hôm nay lại náo loạn trận, mẹ cũng tức giận rồi. Lúc trước ta khích vợ của Lão tứ với mẹ: “Cẩu Tử e là giả bệnh”, chắc giờ đây mẹ nhận định giả bệnh."

      Mắt Tiết Thanh Sơn lóe sáng: "Vậy hay rồi, ngày mai ta liền bàn bạc với cha mẹ, để bọn họ quyết định việc này luôn." Gã cười hề hề ôm vai Dương thị, : "Vợ ta đúng là thông minh, sớm chuẩn bị hậu chiêu."

      Dương thị liếc gã cái, hai người cùng ngủ, đêm chuyện.


      Tác giả có chuyện muốn :

      Chiêu Nhi: Cẩu Nhi, tỷ Cẩu Nhi.

      Tiết tiểu cẩu: QAQ mẹ đản, ngươi tâm lí ta có bóng ma , đời trước tuổi sao ta có thể thích nàng?!
      lonkon95, cuncon, Tiểu Ly 11113 others thích bài này.

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      ☆, Chương 4:

      Nắng sớm chiếu qua, bình minh chợt lóe, người dân Dư Khánh thôn đều thức dậy rất sớm.

      Ống khói nhiều nhà đều dâng khói bếp, tốp năm tốp ba thôn dân lại đường làng, hoặc khiêng cuốc, hoặc kéo trâu cày, vừa nhìn liền biết về phía ruộng.

      Đương là lúc cày bừa vụ xuân, thu nhập đều dựa vào vụ xuân, lúc này nếu lười biếng, đến thu hoạch mùa thu chẳng phải phải muốn khóc sao.

      Chiêu Nhi đúng giờ này liền tỉnh, mở mắt ra phát Tiểu Nam Nhân còn ngủ.

      Hôm qua nàng ngủ chưa bao lâu, Tiểu Nam Nhân lại phát sốt, vội đến nửa đêm, may mắn sau nửa đêm liền hạ sốt.

      Nàng ngồi dậy, nâng tay sờ sờ trán Tiểu Nam Nhân, xác định còn nóng, mới tay chân mặc quần áo, xuống giường.

      Việc đầu tiên phải làm là mở cửa, Hắc Tử sớm nôn nóng yên, soạt mội cái chui ra ngoài. Chiêu Nhi cũng theo ra ngoài, thấy Hắc Tử gấp gáp chạy ra ngoài cửa viện tiểu, bật cười lắc lắc đầu.

      Lúc này trong viện sớm có người dậy, là Chu thị ở Tam phòng cùng trưởng nữ Tiết Đào Nhi.

      Hôm nay đến phiên Tam phòng nấu cơm, quy củ của Tiết gia là trừ việc riêng của từng nhà, việc chung trong nhà đều chia nhau gánh vác. Mỗi phòng ngày, luân phiên.

      Việc phụ trách nấu cơm kia, chỉ phụ trách việc ăn uống của già trẻ nhà, còn phải chăm sóc súc vật trong nhà. Tiết gia nuôi hai con heo mập, mỗi ngày hầu hạ hai tổ tông này, cũng phải là việc thoải mái. Chứ đừng đến việc nuôi gà, nấu nước, đốn củi, cho nên nữ quyến hôm nào phải làm việc nhà, cần phải ra ruộng làm việc.

      Nhìn có vẻ công bằng, nhưng thực tế thế nào người trong nhà đều biết.

      Đại bá mẫu Dương thị tự khoe nam nhân nhà mình là đồng sinh, trong nhà tài trí hơn người, từ lúc Tiết Thanh Sơn thi đạt đồng sinh, liền hề chạm tay đến việc nhà. Mấu chốt là Triệu thị cũng thiên vị, người khác cũng thể thêm gì.

      Ban đầu do mẹ của Tiết Cẩu Tử là Cầu thị làm, vất vả mà Chu thị gả đến Tam phòng, chị em dâu cùng chia sẻ. Sau đó Cầu thị theo bước vong phu, lại chỉ còn mình Chu thị, cho đến khi Tôn thị gả đến Tứ phòng, mới có thể gánh chút.

      Đáng tiếc Tôn thị là người lười thích dùng mánh khóe, kỳ thực phần lớn đều do Chu thị làm.

      Trước kia lúc Cầu thị còn sống, Chiêu Nhi cũng giúp đỡ Cầu thị, sau này Cầu thị qua đời, Chiêu Nhi lo lắng việc riêng của Nhị phòng, còn phải làm việc công. Hơn nữa lúc ấy Chiêu Nhi cũng còn , Tiết lão gia lên tiếng bảo nàng chăm sóc Tiết Cẩu Tử, cần phải xen vào việc công.

      Lúc này Chiêu Nhi mới rảnh rỗi để buôn bán kiếm chút tiền, bất quá nàng là người làm việc dựa vào lương tâm, rảnh rỗi giúp chút việc trong khả năng. Còn kẻ dùng lời chèn ép nàng giống Tôn thị, nàng cũng dẻo miệng tha người.

      Thấy Tiết Đào Nhi cố hết sức múc nước trong giếng, Chiêu Nhi lau mặt bước đến hỗ trợ.

      Mười ba tuổi, Tiết Đào Nhi giống nụ hoa chớm nở, mặc dù bộ dạng quá xinh đẹp, cũng vô cùng thanh tú. Thấy Chiêu Nhi vội đến hỗ trợ mình, tiểu nương khỏi lộ ra nụ cười, với nàng: "Chiêu Nhi tỷ, nhị ca khỏe chưa?" Tiết Cẩu Tử xếp vị trí thứ hai trong nhóm cháu chắt Tiết gia, cho nên Tiết Đào Nhi mới gọi là Nhị ca.

      "Đêm hôm qua lại sốt, sau nửa đêm mới tốt hơn đôi chút." Chiêu Nhi tò mò nhìn nhìn xung quanh, hỏi: "Sao thấy Tam thúc?"

      Tiết Thanh Bách tuy là người thành ít lời, nhưng trước nay thương vợ và con , mỗi khi Tam phòng nấu cơm, đều dậy sớm xách nước đổ đầy chum.

      Tiết gia có giếng nước riêng, nhưng giếng nước này quá sâu, hơn nữa giếng này bố trí ròng rọc, với sức lực của bé, múc nước là rất mệt. Cũng chỉ Chiêu Nhi trời sinh sức lớn như trâu, sức lực kém so với nam tử trung niên, rất thoải mái mà lôi thùng nước chìm sâu trong giếng lên.

      "Cha muội ra đồng rồi, làm trước lát, chờ khi ăn điểm tâm về."

      Tiết Thanh Bách là nông dân thành , giống các huynh đệ khác trong nhà đều có tay nghề riêng, ta chỉ biết cấy cày, cho nên lòng dạ dốc sức vào ruộng đất. Tiết gia có tổng cộng hơn ba mươi mẫu, bây giờ chỉ còn ta, Tiết lão gia và lão tứ Tiết Thanh Hòe trồng trọt.

      Nữ nhân Tiết gia tuy cũng làm ruộng, nhưng đều vào lúc ngày mùa, lại nữ nhân chỉ có chút sức lực, có thể hỗ trợ gì chứ. May mắn ba nam nhân của Tiết gia đều giỏi trồng trọt, nếu gấp dừng được, tiêu tiền mướn người làm công nhật đến hỗ trợ mấy ngày, phải phát sầu việc trong ruộng làm mãi xong.

      chuyện, cửa nhà Tứ phòng mở ra, Tiết Thanh Hòe từ bên trong ra.

      Nam nhân Tiết gia đều cao lớn, cho nên Tiết Thanh Hòe cũng di truyền thân thể cao lớn.

      Y bẩm sinh mày rậm mắt hổ mũi cao, mặc thân áo ngắn vải thô màu lam sẫm, nhìn vô cùng khí khái. Thực tế nam nhân Tiết gia đều khá cao, nhưng nữ nhân Tiết gia lại bình thường, nhưng lứa con cháu ai cũng có vóc dáng tầm thường, cũng gây chú ý trong thôn.

      "Chiêu Nhi, Đào Nhi, đều dậy sớm nhỉ." Tiết Thanh Hòe vài bước đến, cầm lấy thùng gỗ trong tay Chiêu Nhi, đến trước chum nước, đổ vào trong.

      "Loại việc nặng này sao lại để hai tiểu nha đầu làm, hai con làm việc khác , để Tứ thúc múc nước cho."

      Chiêu Nhi và Đào Nhi cũng từ chối, người vào phòng bếp giúp mẹ nấu cơm, người khác cầm chậu múc nước rửa mặt.

      Trời dần sáng hẳn, những người khác của Tiết gia lục tục thức dậy, tiếng người trong viện ngày càng nhiều. Từ phòng bếp, Chu thị kêu ăn cơm. Nông dân ăn điểm tâm cũng chú ý hay dọn bàn gì, đều múc chén, tùy tiện tìm chỗ rồi ăn.

      Điểm tâm là cháo nhị mễ, cháo nhị mễ chính là cháo nấu từ hai loại gạo. Dư Khánh thôn trồng lúa, chỉ trồng mấy loại lúa mì, cao lương, hạt kê, ngô. Hộ nhà nông tuy đều trồng lúa mì, nhưng cực ít dùng cho nhà mình ăn, đều bán để đổi lương thực khác.

      Cho dù Tiết gia sung túc trong nhà có thừa lương thực, cũng ăn lương thực tinh*, mà trộn lương thực phụ và lương thực tinh. Như điểm tâm cháo nhị mễ hôm nay, là trộn gạo kê, cũng chính là hạt kê vàng, cùng với hạt cao lương rồi nấu cháo.

      Bởi vì lúc ngày mùa, cháo được nấu sền sệt, mặc dù chưa đến mức cắm đũa ngã, nhưng so ra vẫn tốt hơn nước canh suông bình thường rất nhiều.

      Cũng hết cách, gia cảnh Tiết gia ở trong thôn vẫn là khá tốt, trong nhà có thể nuôi ba người đọc sách. Chưa nhắc tới Tiết Cẩu Tử, chỉ riêng hai cha con khiến Đại phòng vinh dự kia, hàng tháng hao phí ít tiền bạc, cho nên đến bọ chét Triệu thị cũng nghĩ ra cách để đào tiền cũng kì quái.

      Chiêu Nhi múc hai bát cháo, lại dùng cái đĩa sứ gồ ghề đựng vài cái bánh bột ngô, kèm bên cạnh chút rau ngâm, rồi bưng trở về chỗ Nhị phòng.

      Vừa vào đến cửa, liền thấy Tiết Cẩu Tử ngồi dậy giường.

      Nàng vội đặt cái khay gỗ lên bàn vuông, bước đến nhìn : " khỏe hơn chút nào chưa? Có đói bụng , đến ăn chút cháo tỷ múc cho ngươi nè."

      Ánh mắt Tiết Cẩu Tử có chút phức tạp nhìn nàng.

      Sau khi trải qua giấc mộng như vậy, bây giờ biết nên đối mặt thế nào với Chiêu Nhi. Chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, liền nhịn được nhớ tới “” trong mộng, nhớ tới những lời bị người mắng trước khi chết. cũng từng thử tìm hiểu nguyên nhân Chiêu Nhi chết trong trí nhớ, chắc là do đoạn hồi ức đó khiến Tiết Đình Nhương nghĩ lại mà hoảng sợ, nên chẳng có chút gì trong trí nhớ.

      Kỳ thực tối hôm qua trong cơn sốt mơ màng, Tiết Cẩu Tử suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra rốt cuộc lúc này mình là Tiết Cẩu Tử, hay là Tiết Đình Nhương, giấc mộng kia rốt cuộc là hay là giả, có phải do ngày nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, mới khiến giấc mơ hoang đường đến vậy.

      Bất quá trong lòng có chủ ý, nếu giấc mộng kia hết thảy đều là , hẳn là tiếp theo xảy ra vài kiện. Nếu tất cả đều phát sinh, liền chứng tỏ giấc mộng kia là .

      Vừa suy nghĩ, vừa đưa tay nhận chén, mới phát chút sức lực cầm chén cũng còn. May mắn Chiêu Nhi nhanh tay lẹ mắt dùng tay giữ kịp, mới đổ lên người .

      Tiết Cẩu Tử có chút lúng túng, cũng có chút gấp gáp. Rất kỳ quái, ràng trước kia khi ở trước mặt Chiêu Nhi có loại phản ứng này, cũng biết có phải do giấc mộng kia mà tính tình sinh ra biến hóa kỳ dị.

      Chiêu Nhi cười : "Với tỷ còn khách sáo cái gì? quên lúc ngươi tè dầm, đều do tỷ rửa ráy cho ngươi sao."

      Chiêu Nhi đến Tiết gia khi bảy tuổi, lúc ấy Cẩu Tử mới năm tuổi. Trẻ con tè dầm rất kỳ diệu, ràng dỗ mãi tiểu, cũng biết do trước khi ngủ uống nhiều nước hay thế nào, mà lại tè dầm.

      Mà từ sau khi sinh Cẩu Tử, xương cốt Cầu thị liền tốt, mùa đông lại rét đậm, Chiêu Nhi vì báo đáp ân tình của đôi vợ chồng Nhị phòng, liền xung phong nhận việc giặt quần áo bẩn cho Cẩu Tử, từ đây mở ra kiếp sống con dâu nuôi từ bé.

      Tiết Cẩu Tử chán ghét nhất chính là điểm này của Chiêu Nhi, luôn ở trước mặt vui vẻ mấy lời biết điều. Phải biết rằng theo tuổi dần dần lớn lên, các bé trai đều cần thể diện, sao có thể sẵn lòng nghe người ta nhắc đến loại việc này, càng đừng đến Cẩu Tử trời sanh tính tình mẫn cảm. Nhưng hôm nay biết tại sao, thấy buồn bực, chỉ cảm thấy có chút thẹn thùng.

      vì phản ứng của mình mà kinh ngạc, còn Chiêu Nhi dùng thìa gỗ múc cháo đút cho . theo bản năng mở miệng, chờ khi thìa cháo nàng thổi nguội đưa đến miệng, mới nhìn thấy ánh mắt chứa ý cười của nàng.

      Đôi mắt kia vừa to vừa sáng, bên trong như giấu các vì sao, khỏi đỏ mặt.

      Chiêu Nhi nhất thời cười càng vui vẻ, cầm cái bánh bột ngô đưa cho : "Mau ăn , giữa trưa tỷ luộc trứng gà cho ngươi ăn."

      Nàng là dỗ như dỗ trẻ con, Cẩu Tử đột nhiên có loại nhận thức này.

      Miệng nhai cháo Chiêu Nhi đút, lòng miên man suy nghĩ, vô cùng hỗn loạn.

      Đúng lúc này, có người tới cửa.

      Là Tiết Thanh Sơn.

      Giống trong mộng như đúc.

      gương mặt trắng nõn của Tiết Thanh Sơn tràn đầy thổn thức và lo lắng, thở dài than ngắn rất nhiều, đại ý chính là để Cẩu Tử dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều, trong nhà có ông bà chú bác, để chịu thiệt.

      Nghiêm túc mà Tiết Thanh Sơn cũng thừa hưởng tướng mạo và chiều cao của nam nhân Tiết gia, độ tuổi cũng độ gây chú ý ở Dư Khánh thôn, đáng tiếc theo tuổi dần qua, có chút mập ra.

      "Đại bá còn phải đến trường tư thục, Cẩu Tử ngươi dưỡng bệnh cho tốt, đứa này vẫn đừng nên suy nghĩ nhiều." Thở dài vỗ vỗ bả vai của cháu trai, Tiết Thanh Sơn mới vén rèm cửa rời .

      Ông ta làm sao vậy?

      Chiêu Nhi thầm nghi hoặc. Suy nghĩ lát, nghĩ ra nguyên cớ, nàng liền nghĩ nữa, hết sức chăm chú đút Cẩu Tử ăn cháo, nhưng vẻ mặt Tiết Cẩu Tử lại có chút đăm chiêu.

      *

      Trong phòng chính, Triệu thị lải nhải với Tiết lão gia chuyện hôm qua.

      Triệu thị vừa vá bộ quần áo cũ trong tay, vừa : "Ta biết ông thích thằng đó, ông thương tiếc nó, sao nó lại biết thương ông. Tiền của chúng ta cũng phải từ trời rơi xuống, chỉ bởi vì nó vừa lòng liền bệnh cho cả nhà xem, làm ầm hết trận này đến trận khác, đây là muốn ép trong nhà đến lật trời."

      Tiết lão gia năm nay hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, làn da ngăm đem của nông dân phơi nắng nhiều năm. Ông mặc bộ quần áo vải thô màu lam sẫm, khoanh chân ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, lột rột lột rột rít tẩu thuốc.

      Mỗi lần ăn cơm xong hoặc trước khi làm việc, Tiết lão gia luôn muốn rít hơi thuốc, bằng cả người thoải mái.

      "Được rồi, thằng bé Cẩu Tử bị bệnh, có ai chưa từng mắc bệnh." Sau nửa ngày, ông mới khàn khàn .

      Tiếng rít thuốc lại lần nữa vang lên, làn khói lượn lờ xoay tròn trong khí, sau đó tản ra xung quanh, những nếp nhăn ngang dọc mặt Tiết lão gia, như như .

      "Ông định để nó náo loạn bao lâu? trận hôm qua liền mất hơn trăm văn, ông nai lưng cày cấy bao lâu mới kiếm được trăm văn này! Hôm kia thằng lớn lại lấy hai trăm văn, là nhà bạn cùng trường có mừng thọ, năm trước vừa hạn hán, thuế lại được miễn chút nào, ngược lại càng tăng thêm. Sắp tới thằng lớn muốn đưa Tuấn Tài đến trấn đọc sách, lại tốn mớ chi phí, ông có bao nhiêu của cải mà chịu được ép buộc đến như vậy!"

      Thấy vợ đau lòng đến vậy, Tiết lão gia ngồi thẳng dậy, ngồi giường xua khói , liếc nhìn bà: "Cẩu Nhi tiêu trăm văn bà liền đau lòng, thằng lớn đòi tiền bà liền cho? Đừng là ta càm ràm bà, bà là bà là mẹ, cũng đừng thiên vị quá mức, đừng khiến con cháu bên dưới xảy ra mâu thuẫn."

      Vừa nghe lời này Triệu thị liền đồng ý, cách giường liền vỗ ông cái, : "Ta thiên vị? Chẳng lẽ ông thiên vị?"

      Ông cũng thiên vị, ai bảo lão Đại có tiền đồ nhất nhà, Tuấn Tài cũng là đứa bé sáng dạ nhất trong đám cháu. Trong nhà có người đọc sách nên khác biệt, ra ngoài có ai nhà Tiết Liên Hưng hưng thịnh nhiều thể diện. Nếu Đại phòng có thể thi đậu tú tài, Tiết gia của ông có thể làm rạng rỡ tổ tông.

      Chỉ là nghĩ đến Tiết Cẩu Tử, Tiết lão gia khỏi nhíu mày.

      Ông đương nhiên biết vợ mình buồn phiền việc gì, đứa Cẩu Nhi này rất hiểu chuyện, lão Đại đúng là nợ lão Nhị mạng, nhưng gia cảnh Tiết gia như vậy, đương nhiên tiền đồ quan trọng hơn.

      phải Tiết lão gia xem thường cháu mình, mà đứa Cẩu Nhi này so được với Tuấn Tài, cũng nên so. Cứng cỏi cũng tốt, nhưng phải xem là tình huống gì.

      "Vợ thằng lớn mấy lần, việc đến trường học ở trấn thể chậm trễ, trễ lần mất nửa năm, thằng lớn còn muốn sang năm cho Tuấn Tài thi thử phen." Triệu thị lại .

      "Nhưng năm đó ta hứa với lão Nhị!" Tiết lão gia thở dài nặng nề, rít mạnh hai ngụm thuốc lá, bị sặc ho hai tiếng.

      "Dù sao ông tự xem mà làm!" Triệu thị tức giận ném quần áo qua bên, quay đầu liền dựa nghiêng giường, cho nam nhân nhà mình bóng lưng.

      Tiết lão gia liên tục rít vài miếng, nếp nhăn mặt càng sâu: "Lão bà này cũng là, bà nghĩ lỡ như người ngoài biết việc này, ta còn mặt mũi gì trong thôn?"

      "Vậy ông phải làm sao? xử lí?" Triệu thị lăn cái liền ngồi dậy, trừng mắt nhìn Tiết lão gia.

      "Xử lí phải xử lí, nhưng cần nghĩ cách. Như vầy , bà bảo Thúy Bình ngày mai trở về chuyến, việc này cần đến con bé."


      lương thực tinh*: bột mì trắng và gạo

      ~

      Tác giả có lời muốn : (⊙o⊙) có tiểu tiên nữ vì sao trực tiếp trùng sinh mà lại nằm mơ, kỳ thực có thể giải thích là, hai trí nhớ còn chưa dung hợp, về sau từ từ dung hợp. Hoặc là Tiết Cẩu Tử có tâm tính tự mình lừa mình, mới cảm thấy mình nằm mơ, về sau từ từ đối mặt, phải có quá trình.
      Mặt khác, luôn có người hỏi rốt cuộc Chiêu Nhi mấy tuổi, lớn hay hơn Tiết Cẩu Tử. Kỳ thực ngay từ đầu mượn miệng Tôn thị , người 16, người 14, Chiêu Nhi lớn hơn Cẩu Tử hơn tuổi, chưa đến hai tuổi.
      ~
      Còn việc vì sao nam chính thích nữ chính, với cả vì sao đời trước lại biến thành dạng đó. Chuyện đời trước tiết lộ từng chút, Chiêu Nhi thay đổi tâm tình đối xử với Tiểu Nam Nhân, như trước vẫn xem là đứa bé.
      Nàng thay đổi, tính tình nam chính ràng lại sinh ra rất nhiều biến hóa.
      Nam chính tuổi thanh xuân phát dục, giờ phút này tâm tính bọn họ rất kỳ quái, thích người khác xem mình như đứa , thích người khác coi thường mình, cảm thấy mình bất tài, hơn nữa đối với chuyện giữa nam với nữ cũng rất mẫn cảm.
      Cho nên tính tình nam chính rất ràng, hơn nữa Chiêu Nhi đóng dấu là vợ sau này. Vẫn là đứa bé luôn dùng ánh mắt trẻ con nhìn người vợ lớn của mình.
      Đương nhiên, còn việc khác nữa, sau này .
      Last edited: 21/5/22
      Tiểu Ly 1111, levuongTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :