1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Trọng Sinh Chi Cẩm Tú Đích Nữ

      Tác giả: Túy Phong Ma

      Số chương: 257 Chương - 4 đại kết cục và 1 số phiên ngoại

      Editor: Quảng Hằng

      (Ai có hứng thú mail cho mình [email protected])

      Converter: Rich - Tàng Thư Viện

      Thể Loại: Trọng sinh, gia đấu, cung đấu,

      Văn án:

      Khi biểu tỷ xuất ở trước mắt, cười tươi như hoa với nàng:“Ngươi phải tuyệt làm thiếp sao, tại quỳ gối nơi này, phải còn phải gọi ta tiếng chủ mẫu sao ?!”

      -- Thà làm thê nhà nghèo, làm thiếp hào môn!

      Vân Khanh dù như thế nào cũng hề nghĩ đến, chỉ vì câu này, làm cho biểu tỷ trăm phương ngàn kế mưu hại, liên hợp với người khác diệt cả nhà nàng, đoạt vị trí chính thất của nàng.

      Khi cha mẹ bị trảm, gia môn bị diệt vong, lúc này nàng mới biết được, mối nhân duyên tốt đẹp trong mắt thế nhân, chẳng qua chỉ toàn là những biểu giả dối, cái mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, đều là gia sản cự phú của Trầm gia.

      Khi mở mắt ra lần nữa, trở về năm nàng mười ba tuổi, nàng vẫn là thiên kim của Trầm Phủ, tất cả mọi chuyện vẫn chưa hề xảy ra.

      Bảo hộ cha mẹ, bảo vệ gia nghiệp. Vì muốn theo vết xe đổ của kiếp trước, nàng bắt đầu từng bước tính kế. Vì an nguy của người nhà, nàng bắt đầu trở nên kiên quyết cứng rắn.

      Kiếp này, nàng nhất định uổng công ông trời cho nàng sống lại, đấu tỷ muội, đấu mợ, thề quyết đem tất cả ma quỷ quái đánh cho tan tác, sống cuộc sống bình an phú quý của mình.

      Lời Editor: Nghe qua rất bình thường đúng ? Chẳng khác gì các bộ trọng sinh cổ đại khác đúng ?

      Đương nhiên giống, nếu ko QH tình nguyện rơi hố.

      Vẫn motype tiểu bạch thỏ sau khi bị người hại, được trọng sinh lần nữa trở nên mạnh mẽ cứng rắn.

      Nhưng mở đầu quen thuộc, nhưng nọi dung hề theo lối mòn, vẫn là gia đấu cung đấu, nhưng điểm đặc biệt ở đây là ngòi bút viết về nữ 9 của tác giả, rất xuất sắc. kiêu ngạo, thánh mẫu, có thù tất báo, ân đền oán trả.

      Những ai nợ nàng đời trước, nàng đều trả lại gấp đôi, giọng văn lôi cuốn tài tình khiến người đọc thể dứt mắt ra được.

      Nam chính là thế tử, sạch sủng, có dũng có mưu, mạnh me bảo hộ nàng, qua những lần tìm hiểu nhau chứ phải kiểu tình sét đánh.

      Những tưởng những mưu kiếp trước chỉ là tranh đoạt gia sản, nhưng càng sâu, nàng mới phát ra bí mật kinh hoàng còn nằm ở phía sau.

      Gia đấu, cung đấu, trọng sinh, nhưng rất cuốn hút bởi những tình tiết mới lạ và hấp dẫn, các bạn đón xem nhé

      Mục lục
      [​IMG]

      Quyển 1

      C1 ♥ C2 ♥ C3 ♥ C4 ♥ C5 ♥ C6 ♥ C7 ♥ C8 ♥ C9 ♥ C10
      C11 ♥ C12 ♥ C13 ♥ C14 ♥ C15 ♥ C16 ♥ C17 ♥ C18 ♥ C19 ♥ C20
      C21 ♥ C22 ♥ C23 ♥ C24 ♥ C 25 ♥ C26 ♥ C27 ♥ C 28 ♥ C29 ♥ C30

      C31 ♥ C32 ♥ C33 ♥ C 34 ♥ C35 ♥ C36 ♥ C37 ♥ C38 ♥ C39 ♥ C40
      C41 ♥ C42 ♥ C43 ♥ C44 ♥ C45 ♥ C46 ♥ C47 ♥ C48 ♥ C49 ♥ C50
      C51 ♥ C52 ♥ C53
      [​IMG]

      Quyển 2

      C1 ♥ C2 ♥ C3 ♥ C4 ♥ C5 ♥ C6 ♥ C7 ♥ C8 ♥ C9 ♥ C10
      C11 ♥ C12 ♥ C13 ♥ C14 ♥ C15 ♥ C16 ♥ C17 ♥ C18 ♥ C19 ♥ C20
      C21 ♥ C22 ♥ C23 ♥ C24 ♥ C 25

      [​IMG]
      C26 ♥ C27 ♥ C28.1 ♥ C28.2 ♥ C28.3

      C29.1 ♥ C29.2 ♥ C29.3 ♥ C29.4 ♥ C30.1 ♥ C30.2 ♥ C30.3 ♥ C30.4
      C31.1 ♥ C31.2 ♥ C31.3 ♥ C32.1 ♥ C32.2 ♥ C32.3 ♥ C32.4

      C33.1 ♥ C33.2 ♥ C33.3 ♥ C33.4 ♥ C33.5 ♥ C34.1 ♥ C34.2 ♥ C34.3 ♥ C34.4
      C35.1 ♥ C35.2 ♥ C35.3 ♥ C35.4 ♥ C35.5 ♥ C36.1 ♥ C36.2 ♥ C36.3 ♥ C36.4

      C37.1 ♥ C37.2 ♥ C37.3 ♥ C38.1 ♥ C38.2 ♥ C39.1 ♥ C39.2 ♥ C 39.3 ♥ C 39.4

      C40.1 ♥ C40.2 ♥ C40.3 ♥ C40.4 ♥ C41.1 ♥ C41.2 ♥ C41.3 ♥ C41.4

      C42.1 ♥ C42.2 ♥ C43.1 ♥ C43.2 ♥ C43.3 ♥ C43.4

      C44.1 ♥ C44.2 ♥ C44.3 ♥ C44.4 ♥ C45.1 ♥ C45.2 ♥ C45.3 ♥ C45.4

      C46.1 ♥ C46.2 ♥ C46.3 ♥ C46.4 ♥ C47.1 ♥ C47.2 ♥ C47.3 ♥ C47.4
      C48.1 ♥ C48.2 ♥ C48.3 ♥ C48.4 ♥ C49.1 ♥ C49.2 ♥ C49.3 ♥ C49.4
      C50.1 ♥ C50.2 ♥ C51.1 ♥ C51.2 ♥ C51.3 ♥ C51.4

      [​IMG]
      C52.1 ♥ C52.2 ♥ C53 ♥ C54 ♥ C55 ♥ C56.1 ♥ C56.2 ♥ C57.1 ♥ C57.2
      C58.1 ♥ C58.2 ♥ C59.1 ♥ C59.2 ♥ C60.1 ♥ C60.2 ♥
      C61.1C61.2 ♥ C61.3
      C62.1 ♥ C 62.2 ♥ C63.1 ♥ C63.2 ♥ C64.1 ♥ C64.2 ♥ C65
      C66.1 ♥ C66.2 ♥ C67.1 ♥ C67.2 ♥ C68 ♥ C69 ♥ C70 ♥ C71.1 ♥ C71.2
      C 72 ♥ C 73 ♥ C 74.1 ♥ C74.2 ♥ C 75.1 ♥ C75.2 ♥ C76.1 ♥ C76.2
      C77.1 ♥ C77.2 ♥ C78.1 ♥ C78.2 ♥ C 79.1 ♥ C79.2 ♥ C80.1 ♥ C 80.2
      C81.1 ♥ C 81.2 ♥ C 82.1 ♥ C82.2 ♥ C 83.1 ♥ C83.2 ♥ C84.1 ♥ C 84.2
      C84.3 ♥ C84.4 ♥ C 85.1 ♥ C 85.2 ♥
      C86.1 ♥ C86.2 ♥ C87.1 ♥ C 87.2 ♥ C87.3
      C88.1 ♥ C88.2 ♥ C 88.3 ♥ C89.1 ♥ C89.2 ♥ C90.1 ♥ C90.2 ♥
      C 91.1 ♥ C91.2
      C92 ♥ C93.1 ♥ C93.2 ♥ C93.3 ♥ C94.1 ♥ C94.2 ♥ C95.1 ♥ C95.2
      C96.1 ♥ C96.2 ♥ C97 ♥ C98.1C98.2C98.3C99.1C99.2C100.1C100.2


      C101C102 ♥ C103 (1-2) ♥ C104 (1-2) ♥ C105C106C107C108C109C110
      C111C112C113C114 C115C116C117C118C119C120
      C121 ♥ C122 ♥ C123 ♥ C124 ♥ C125 ♥ C126 ♥ C127 ♥ C128 ♥ C129 ♥ C130
      C131 ♥ C132 ♥ C133 ♥ C134 ♥ C135 ♥ C136 ♥ C137 ♥ C138 ♥ C139 ♥ C140
      Last edited by a moderator: 11/5/17
      Vô Tâm 7823, Duyên Jenny, Banashi29 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: Từ chính thất biến thành di nương
      Edit: Quảng Hằng



      Trầm Vân Khanh nhấc váy chạy tiến trong viện, mặc kệ bà vú già ở phía sau ngăn trở, vọt vào trong viện.

      Đây là sân chủ mẫu của Hầu phủ, là nơi mà phu nhân Hầu phủ ở, cũng từng là nơi nàng ở trong nửa năm, khi đó, tất cả những người trong viện khi gặp nàng đều đồng loạt hô tiếng phu nhân, chứ giống tại trừng mắt gắt gao ngăn nàng lại, ở người nàng kéo lôi, nhéo đánh.

      Bắt đầu từ hai tháng trước, nàng còn là phu nhân của Hầu phủ nữa, chỉ là di nương ti tiện, cho dù là đại nha hoàn trong phủ, cũng có mặt mũi thân phận hơn nàng.

      “Trầm di nương, người đừng làm khó chúng tôi, phu nhân dặn, cho phép của phu nhân, di nương được tiến vào sân!” ma ma hung hăng ôm lấy thắt lưng của Trầm Vân Khanh, ngón tay thầm cấu mạnh vào bên hông nàng.

      Từng đợt nhói đau từ hông truyền đến, Trầm Vân Khanh cắn chặt răng căn, đối với bên trong hô lớn:“Phu nhân, phu nhân, mong người cho phép tôi, tôi có chuyện muốn tìm người.”

       “Ai dám cãi vã ở đây vậy?” đại nha hoàn mặc áo sắc tươi sáng, viền áo bên ngoài màu xanh nhạt, bên dưới là quần lụa màu ánh trăng, mái tóc đen được búi gọn gàng, tất cả đều biểu nha hoàn rất được sủng ái.

      Ma ma vừa thấy nàng, lập tức cười làm lành :“Tuyết Lan nương, là Trầm di nương muốn gặp phu nhân!”

      di nương nho , mà dám xưng tôi ở trước mặt phu nhân, quy tắc của Hầu phủ chỉ để bài trí thôi sao!”

      “Ba” tiếng, bạt tai rơi đến mặt của nàng, Tuyết Lan đứng ở trước mặt,từ  cao nhìn xuống nhìn Trầm Vân Khanh, chính là nữ nhân này, kiên trì cho phép hầu gia nạp nàng ta làm thông phòng, chặt đứt con đường phú quý của nàng ta, may mà nàng ta đầu nhập minh chủ khác, mới có địa vị thông phòng như hôm nay.

      Trầm Vân Khanh gắt gao cắn chặt răng, nuốt vào cừu hận, trong lòng cứ mãi mặc niệm, nàng còn muốn cứu cha mẹ ra khỏi chốn ngục lao, thể tức giận, cho dù ủy khuất đến đâu, cũng phải nuốt vào.

      Đợi sau khi nội tâm bình tĩnh, ngước mắt nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Tuyết Lan, liền tiếp tục nhìn về phía cửa phòng hô:“Phu nhân, phu nhân...... Cầu ngài ...... Nô tỳ biết ngài ở......”

      “Sao thế này, trời lạnh như cắt mà còn có người thể sống yên ổn nữa à?”

      thanh truyền ra, ở bên trong nghe diễn đủ , Vi Ngưng Tử rốt cục chậm rãi thong thả bước ra, thân váy dài thêu hoa phù dung đỏ thẫm, khoác áo choàng đỏ, trong tay ôm ấm lô, dáng vẻ tràn đầy quý phái.

      Nhìn nữ nhân đứng bậc thang, trong đầu Trầm Vân Khanh nhớ lại hai tháng trước phụ thân bởi vì thuốc nhuộm có vấn đề phải vào lao ngục, nàng cầu khẩn hết mọi người chung quanh, chỉ có cầu Vi Ngưng Tử, huynh trưởng của nàng ấy từng bước thăng chức, tại là cận thần của tân hoàng.

      Khi đó, biểu tỷ vẫn là tiểu thiếp của Hầu phủ cười với nàng, nàng ấy chỉ là di nương, nếu giúp cha mẹ chủ mẫu quá thích hợp, nếu là chủ mẫu giúp di nương, đó là hợp tình hợp lí hơn.

      câu này, khiến Trầm Vân Khanh do dự vài ngày, rốt cục thể chống lại những tin tức ngừng truyền đến rằng phụ thân chịu khổ ải, tự nguyện từ thê biếm làm thiếp, mà Vi Ngưng Tử vốn là tiểu thiếp, được thăng làm Hầu phủ phu nhân.

      Vì thế, hầu gia cũng được vui, còn thân phận mẫn cảm, vốn muốn nhúng tay chuyện này, nhưng dưới đau khổ cầu xin của Trầm Vân Khanh, rốt cuộc vẫn bị tấm lòng hiếu thảo của nàng đối với cha mẹ làm mềm lòng, cũng chuẩn bị bạc liên lạc với bạn bè trong triều

      Hai tháng nay, nàng ở Hầu phủ bị người ta chế giễu khi dễ, làm nhục, đánh chửi, bất cứ nha hoàn nào cũng có thể chà đạp nàng xuống vũng bùn, đến cuối cùng lại nhận được tin tức ngay cả mẫu thân cũng phải vào lao ngục, bất chấp mặt bị đánh đến sưng phồng, nàng giãy dụa bươn bức về phía trước, các ma ma đột ngột buông tay ra, nàng té sấp xuống mặt đất, ngừng dập dầu thành tiếng vang dội trong sân, bên dập đầu bên hô:“Phu nhân, van cầu ngài, cứu cha mẹ nô tỳ , bọn họ cũng dì dượng của ngài! Là tỷ tỷ tỷ phu của nương ngài!”

      Vi Ngưng Tử lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ xan xin của nàng, nhìn dung nhan tái nhợt vẫn xinh đẹp như cũ, bởi vì dùng sức dạp đầu lên đất mà trở nên xanh tím xướt da, trong lòng vô cùng sảng khoái, mặt mang theo nụ cười tươi thập phần cao quý, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ đau thương, thở dài :“Trầm di nương, phải ta chịu ra tay cứu cha mẹ ngươi, chỉ là bọn họ từ ba ngày trước bị chặt đầu , Trầm phủ cũng bị tịch thu, người chết, cho dù ta là Hầu phủ phu nhân, cũng có biện pháp giúp ngươi tìm trở về .”

      Ba ngày trước bị chặt đầu , Trầm phủ bị tịch thu.

      Trầm Vân Khanh mềm nhũn ngã đất, vừa rồi sức lực dập đầu đến trầy da biến mất còn. Ngồi bệt nền đất lạnh như băng.

      Cha mẹ chết, Trầm phủ bị tịch thu, về sau nàng có thân nhân, còn nhà mẹ đẻ, linh linh sống ở đời này, giống như hồn dã quỷ.

      Nhưng mà...... Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Vi Ngưng Tử, lệ nhiễm hai tròng mắt, lóe lên tia tối tăm, “Vậy sao ba ngày trước lúc ta đến cầu ngươi, ngươi lại bảo ta trở về chờ!”

      Ánh mắt kia ràng trong trẻo, lãnh liệt, giống như có thể đem lòng người nhìn thấu.

      “Bởi vì ta muốn cho loại thiên kim đại tiểu thư từ cha mẹ song toàn như ngươi, nếm thử cảm giác mất cha mẹ là như thế nào.” Vi Ngưng Tử thấy còn cần phải ngụy trang nữa, ánh mắt nhìn Trầm Vân Khanh như hận thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.

      Trầm Vân Khanh thần sắc cứng lại, ngẩng đầu nhìn Vi Ngưng Tử, khuôn mặt luôn ôn nhu trò chuyện cùng nàng trong trí nhớ hình như trở nên xa lạ hẳn lên, trầm ngâm lúc lâu, mở miệng :“Là ngươi hãm hại cha mẹ?”

      Vi Ngưng Tử cười lạnh tiếng, hơi nghiêng người, nhàng ở đỉnh đầu Trầm Vân Khanh, gằn từng tiếng, vô cùng ràng.“ ta là ai, phường nhuộm làm sao có thể có người tùy tiện vào được, đem minh lệnh chỉ có thiên tử mới có thể sử dụng là’ càn khôn hoàng’ thêm ở bên trong hơn nữa, nhà các ngươi cự phú nổi danh thiên hạ, bệ hạ, sớm muốn tịch thu nhà các ngươi, ta chỉ cần động chút tay chân, đem chuyện diễn ra sớm hơn chút mà thôi.”

       “Ngươi sợ hầu gia biết chuyện này sao?” Trầm Vân Khanh hết sức ổn định thanh của mình, hai tròng mắt nhuốm màu tro tàn, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân hoa lệ trước mặt

      Nàng biết, Vi Ngưng Tử để ý hầu gia, tình nguyện làm tiểu thiếp, làm thiếp, làm muội muội phía dưới thiếp, cũng muốn gả cho hầu gia.

      Nghe vậy, Vi Ngưng Tử che miệng nở nụ cười, khóe mắt đều là ý cười, ánh mắt khi nhìn Trầm Vân Khanh cất giấu thương hại sâu,“Ngươi cũng ngẫm lại, nếu hầu gia để ý ngươi như vậy, làm sao có thể cho ngươi từ chính thất biến thành tiểu thiếp, chỉ là đứa con của thương nhân, lại là đứa con từng bị từ hôn muốn thất trinh, hầu gia vì sao lại thích người như vậy, biểu muội ngoan của ta, ngươi hề nghĩ đến vì sao năm đó hầu gia muốn cưới ngươi sao?”

      “Ngân lượng ngươi sở hữu là bao nhiêu, toàn bộ đồ cưới của ngươi có bao nhiêu, ngươi rốt cuộc có biết hay , chỉ cần dùng ngân lượng ném thôi cũng đủ để cửa thiên lao đánh vỡ. Có số ngân lượng này, con đường quan lộ của hầu gia về sau khẳng định càng thêm thông thuận, chừng có ngày còn có thể tấn chức là Quốc Công, tất cả những chuyện này đều là nhờ công lao của muội muội đó!”

       “Ngươi có biết mấy ngày nay vì sao hầu gia ở trong phủ ? Bởi vì chàng mang binh tịch thu Trầm phủ, làm con rể của Trầm phủ, chàng biết ràng từng ngóc ngách giấu vàng bạc, hoàn toàn hề bỏ sót chút nào.”

      “Chỉ tiếc là, bệ hạ tịch thu nhà của ngươi, cách khác, đợi cho dì dượng chết, gia sản phú giáp thiên hạ của Trầm gia đều rơi vào trong tay của hầu gia......”

      Mỗi câu, liền giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng, rút ra, rồi lại đâm vào, lại rút ra, rồi lại đâm vào, đem trái tim của nàng đâm đến huyết nhục mơ hồ, yết hầu như bị bế tắc, Trầm Vân Khanh chữ đều được, sắc mặt từ trắng chuyển sang đen, rồi sau đó lại chuyển sang trắng.

      Chung quy là nàng rất ngây thơ, nghĩ rằng gặp phu quân, đến cùng chẳng qua cũng chỉ là dẫn sói vào nhà mà thôi.

      Khó trách, từ khi hầu gia đáp ứng nàng đả thông các mối quan hệ, cứ cách hai ba ngày đến chỗ nàng lấy tiền , tất cả tâm tư của nàng đều chỉ dồn vào việc làm sao để cứu cha mẹ mình, ngờ rằng, nhiều vàng bạc như vậy cũng thể đả thông con đường nào, ngay từ đầu đó là con đường chết.

      Nội tâm thầm cười lạnh, toàn thân Trầm Vân Khanh lộ ra loại thê lương nên lời, cái loại sắc thái của hoàng hôn sắp kết thúc này phảng phất ở người nàng thong thả vòng tròn, làm cho thân hình gầy yếu run rẩy đến đáng thương.

      Giỏi cho tỷ muội tình thâm như biển, bên người thầm, thân mật chuyện với nhau, chẳng qua chỉ là tuồng kịch.

      Giỏi cho tướng công phải khanh cưới, ôn nhu săn sóc, quỳ ở cửa cầu thân, chẳng qua chỉ là vì lợi.

      người, hai người đều là ác quỷ đội lớp người, đem Trầm gia nuốt sạch .

      Giỏi cho Trầm Vân Khanh biết nhìn người, chính mi, chính mi đem Trầm phủ đẩy đến hoàn cảnh nay, uổng cho mi là con của Trầm gia, mi xứng làm con Trầm gia!

      Ánh mắt mang theo lệ khí sâu, Trầm Vân Khanh chậm rãi mở miệng hỏi :“Vì sao lại hận ta?”

      “Ngươi phải thề tuyệt làm thiếp sao, tại quỳ gối ở nơi này, còn phải tự cam làm thiếp, gọi ta tiếng chủ mẫu sao!” Vi Ngưng Tử cúi đầu nhìn, giống như nhìn con kiến, đáy mắt lóe lên tia sáng,“Chỉ tiếc, hầu gia bảo ta nên xử lí ngươi trước khi chàng trở về, nếu , ta vẫn còn rất muốn nhìn xem ngươi quỳ gối trước mặt ta, cầu khẩn van xin ta giống như chó!”

      -- Thà làm thê nhà nghèo, làm thiếp hào môn!

      Trầm Vân Khanh rũ mắt xuống, lông mi run rẩy khống chế được, cũng chỉ vì câu này, làm cho người có thể điên cuồng như thế, đem dì dượng ruột thịt của mình hãm hại phải vào lao ngục. Phủ bị tịch thu, cả nhà bị chém.

      Từ nay về sau, Trầm phủ gia tộc tương đương tuyệt hậu, có hậu nhân, có hậu nhân.

      Gần như trong nháy mắt, mặt nàng trầm như nước, chỉ còn lại mảnh mịch, đôi mắt long lanh trong suốt như đêm đen, tối đen như mực.

       “ vậy các ngươi cũng buông tha ta?” Trầm Vân Khanh cười khổ , thở dài tiếng, mặt trầm như nước, chỉ còn mảnh tĩnh mịch,“Thôi! Chỉ là, biểu tỷ, ta có chuyện muốn cầu ngươi, có thể mua cho cha mẹ ta hai cổ quan tài hạ táng hay , Vân Khanh tất có đền đáp hậu hỉ.”

      Vi Ngưng Tử nghi hoặc nhìn Trầm Vân Khanh, đồ cưới của nàng ta còn, còn có cái gì để gọi là đền đáp hậu hĩ”

      “Biểu tỷ có còn nhớ nương ta có bộ trang sức bằng Phỉ Thúy , đó là gia truyền chí bảo bà ngoại ta, ta đặt ở trong đồ cưới, mà giấu đến chỗ.” Trầm Vân Khanh nhàng , trong mắt mang theo chờ mong.

      Bộ trang sức đó, Vi Ngưng Tử đương nhiên nhớ , nàng ta chỉ thấy Trầm Vân Khanh mang qua lần ở yến hội, có thể là giá trị khuynh quốc, phỉ thúy như thế cho dù là hoàng gia cũng khó nhìn thấy, khỏi động tâm.

       “Biểu tỷ, ngươi chỉ cần đáp ứng đem phụ mẫu ta mai táng đàng hoàng, chỗ giấu những trang sức đó, ta cho ngươi.”

      cỗ quan tài mà thôi, cho hạ nhân mua nhặt xác được rồi, Trầm Vân Khanh hiếu thuận, Vi Ngưng Tử đương nhiên biết rất , cỗ quan tài đổi bộ trang sức bằng phỉ thúy, hoàn toàn cần phải tính toán thiệt hơn, ả ta nở nụ cười,“ Cho dù biểu muội , hậu của dì dượng ta cũng làm, tội gì khách sáo như vậy, bộ trang sức kia là đồ gia truyền, nếu để nó biến mất cũng quá đáng tiếc, biểu muội cứ đem chỗ giấu cho ta biết, ta đem nó cất kĩ, nhất định quý trọng.”

      Lao thao bất tuyệt, cách tràn đầy tình nghĩa, đáng tiếc lại thể che đậy được tâm tư dơ bẩn.

      Trầm Vân Khanh tả hữu nhìn quanh chút, đè thấp thanh :“Biểu tỷ, ngươi dựa gần chút, đừng để cho những người khác nghe thấy.”

      Trong viện còn có vài nha hoàn cùng hạ nhân, Vi Ngưng Tử cũng nguyện ý các nàng nghe được, cẩn thận nghiêng người qua chút.

      Cúi đầu, nghiêng người đến gần hơn, Trầm Vân Khanh giọng :“Biểu tỷ, ngươi phải nhớ kỹ, chỗ đó chính là......”

      “Rốt cuộc là ở đâu?” Vi Ngưng Tử căn bản là có nghe ràng câu kế tiếp, nhíu mày hỏi.

       “Ngươi tới gần chút nữa, quá lớn làm những người khác nghe được, ta muồn đồ gia truyền này rơi vào trong tay người khác, dù gì biểu tỷ vẫn là cháu bên ngoại, cũng tính là rơi vào tay người ngoài.

      câu, tương đương hữu lý, Vi Ngưng Tử cũng hiểu được là như thế này, dù gì mình có dính quan hệ huyết thống, hơn nữa, có câu cách ngôn, người sắp chết, dối, vì thế ả ta đến gần rồi lại đến gần thêm chút.

      “Chỗ đó chính là......”

      Thanh vẫn là rất , Vi Ngưng Tử tự giác hướng Trầm Vân Khanh càng ngày càng gần, chiếc cổ mảnh khảnh dần lộ trong đôi mắt phẫn nộ

      Chỉ nghe trong viện phát ra tiếng hét thảm, Vi Ngưng Tử mạnh mẽ nhảy về phía sau, mắt to trợ trừng, ngón tay che ở cổ, nơi đó có cắm chiếc châm màu đen, máu tươi ngừng theo kẽ tay trào ra, như là nước sông vỡ đê, hoàn toàn ngăn được.

      đám ma ma bên trong viện bị màn đột nhiên này sợ tới mức nhảy dựng, ai có thể nghĩ đến, phu nhân ngày thường dịu dàng tú lệ có thể làm ra hành vi kịch liệt như vậy.

      Trong viện Trầm Vân Khanh tóc dài rối tung ở sau lưng, cây trâm đầu dĩ nhiên biến mất, ánh mắt nhìn Vi Ngưng Tử tràn đầy vẻ khát máu, ngửa đầu cười điên cuồng, trong tiếng cười lộ ra vô tận thê lương cùng chua xót.

      “Đánh cho ta, đánh chết tiện nhân này cho ta!” Theo máu xói mòn, sắc mặt trở nên tái nhợt, Vi Ngưng Tử dùng chút hơi sức cuối cùng quát lớn.

      Loạn côn như mưa, ào ạt rơi xuống người Trầm Vân Khanh, giống như rơi xuống thân thể con lợn chết, lưng da tróc thịt bong, bấy nhầy máu tươi hòa lẫn thịt, máu tươi ngừng rơi mặt đất, chảy róc rách như dòng suối .

      Khóe miệng có tơ máu chảy xuống, nàng phẫn hận quay đầu, nhìn về hướng chủ viện, đầu sỏ của tất cả những chuyện này, đến là nam nhân đó, nàng chỉ tiếc hận mình thể tự tay dâm , đến báo thù cho cha mẹ!

      Nếu còn có kiếp sau, cho dù rơi vào mười tám tầng địa ngục, nàng cũng buông tha cho tên mặt người dạ thú này!

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2: Tề gia từ hôn
       Edit: Juel juel






      Vân Khanh chỉ cảm thấy bốn phía tối đen như mực, thân mình mơ màng từ từ bay lên.

      Thời khắc nàng tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là trướng lụa mỏng manh màu hồng cánh sen nhàng đung đưa theo gió.

      Thế này là sao? Ai cứu nàng thoát khỏi Hầu phủ, nàng còn tưởng rằng mình chết rồi, bả vai và lưng cũng truyền đến cảm giác đau đớn như nàng nghĩ, thân mình lại còn phá lệ nhàng.

      Điều này là thể, nàng hôn mê trong bao lâu, ngay cả vết thương lưng cũng còn?. Vân Khanh chậm chạp ngồi dậy, tay dựa vào giường, tay kia chạm vào mảnh lụa tinh tế. Cúi đầu nhìn xuống, thấy đệm giường màu đỏ nhạt là tơ lụa đặc biệt của Giang Nam trắng mịn như nước, mơ hồ cảm thấy quen thuộc.

      Ngước nhìn lên, bên cạnh chiếc giường điêu khắc từ gỗ hoa lê là túi hương thêu hình hoa mẫu đơn, mà mùi hương hoa sơn chi từ túi hương này tỏa ra khắp phòng.

      Trong lòng run sợ, nàng nhớ túi hương này, là lúc nàng mười hai tuổi, ngại huân hương trong phòng có mùi hoa tự nhiên, Lưu Thúy nghĩ ra cách lấy hoa tươi phơi khô rồi cho vào túi, nàng thực thích nên bảo Lưu Thúy để túi hương này ngay cạnh giường của mình.

      Nhìn xung quanh, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra tại sao vừa rồi nhìn mọi thứ quen thuộc, đây là Trầm phủ ở Dương Châu, là khuê phòng Quy Nhạn các của nàng.

      Nàng nhất thời kích động đứng lên, đập vào mắt là đôi bàn tay trắng nõn thon dài, mười ngón tay nho , tựa như từ ngọc chạm khắc mà thành, chút vết sưng đỏ rạn nứt, đôi bàn tay mà chỉ có những tiểu thư khuê các sung sướng an nhàn mới dưỡng thành. Đôi mắt khẽ hấp háy, Vân Khanh kể dưới chân chưa giày, chạy nhanh về phía bàn trang điểm.

      Gương thủy ngân sáng ngời, soi khuôn mặt thiếu nữ, tóc đen tán loạn phía sau lưng, da thịt non mềm như mây, tỏa ra cỗ khí chất tự nhiên, đôi mắt đẹp ướt át lộ ra vẻ đẹp ngây thơ, thân hình mảnh mai non nớt, trước ngực hơi hơi gồ lên, đúng là thời điểm thiếu nữ dậy .

      Nàng ngẩn ngơ nhìn mềm mại như nụ hoa trong tấm gương, ngón tay nhàng chậm rãi vuốt ve hai má, đây là khuôn mặt của nàng, là khuôn mặt của nàng năm nàng mười ba tuổi.

      nha đầu mặc váy xanh nhạt giống như nha hoàn vén mành trúc bước đến, nhìn thấy Vân Khanh sắc mặt vui vẻ: “Tiểu thư, người tỉnh.” Dứt lời quay ra ngoài phân phó vài câu rồi lại bước vào.

      Vân Khanh ngước mắt lên nhìn, nhất thời mặt ngơ ngẩn, nhìn thấy đôi mắt và cái miệng nhắn và vẻ mặt vui mừng của Lưu Thúy.

      Lưu Thúy là nhất đẳng nha hoàn hồi môn của nàng, kiếp trước, vì cứu cha mẹ, nàng hạ mình làm thiếp, hạ nhân bên người, kẻ bị Vi Tử Ngưng hại chết, kẻ bị đem bán, kẻ bỏ , cuối cùng chỉ còn lại Lưu Thúy sống chết đều muốn ở bên cạnh Vân Khanh, chỉ sợ sau khi nàng bị đánh chết, Lưu Thúy cũng thoát được.

      Thấy Vân Khanh hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn mình, Lưu Thúy nhíu mày, đến bên cạnh nàng: “Tiểu thư, người nhanh giày vào, đừng để bị nhiễm lạnh.”

      Theo nàng đến bên giường ngồi xuống, Vân Khanh nhìn Lưu Thúy ngồi xổm trước mặt mình, thành thạo giúp mình giày, thói quen lúc làm việc khóe miệng mím lại giống y như trong ký ức của nàng có nửa phần lệch lạc.

      “Tiểu thư, người nhìn nô tỳ như vậy, chẳng nhẽ mặt nô tỳ có cái gì sao?” Lưu Thúy đứng lên, nghi hoặc nhìn Vân Khanh, đưa tay lau lau mặt mình.

      Vân Khanh nhàng lắc đầu, cười : “ có, ta chỉ cảm thấy hôm nay ngươi đặc biệt.”

      “Là sao ạ?, nô tỳ mỗi ngày đều giống nhau mà.” Lưu Thúy kỳ quái nhìn Vân Khanh, tiểu thư thoạt nhìn có gì khác biệt so với ngày hôm qua, nhưng cảm giác so với trước kia thực là khác nhau quá lớn.

      Tếng bước chân dồn dập từ ngoài sân truyền vào, màn che lại được kéo lên, lộ ra khuôn mặt mềm mại trắng nõn, nàng vội vàng bước đến bên giường, cầm lấy bàn tay Vân Khanh hỏi: “Vân Khanh, cho nương nghe, đầu con còn đau nữa ?”

      Nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mặt lộ ra tia lo lắng, tha thiết nhìn nàng, đây là mẫu thân của nàng, Tạ thị, ba mươi mốt tuổi, nhưng nhờ cẩn thận chăm sóc, da thịt tựa như hai mươi bảy tuổi, lộ ra khí chất đặc trưng của con Giang Nam, xinh đẹp và thanh tú.

      Vóc dáng nàng đến bốn phần là giống mẫu thân, đặc biệt là làn da non mềm trắng mịn.

      Năm tháng trôi nhanh, kiếp trước như giấc mộng, nghĩ tới còn có thể gặp lại mẫu thân ở ngay trước mắt mình, nước mắt liền tràn lên hốc mắt.

      “Vân Khanh, đừng khóc, có phải vẫn còn đau ?” Tạ thị thấy nàng khóc, vội vàng xoa lấy trán nàng, xác nhận độ ấm trong tay có gì khác thường mới yên tâm.

      Ngửi thấy mùi hương quen thuộc người mẫu thân , lòng bàn tay cảm nhận được mềm mại và ấm áp, Vân Khanh rốt cuộc nhịn được, nhào vào lòng Tạ thị, ôm lấy cổ bà, khóc nức nở.

      Nàng sống lại, chuyện của kiếp trước tan như mây khói, nàng còn là thiếp thất Trầm di nương của Hầu phủ, mà là dòng chính trưởng nữ Trầm phủ Trầm Vân Khanh.

      Bị hành động bất ngờ của nữ nhi, Tạ thị có chút sững sờ, nữ nhi mười ba tuổi rất lâu có những cử chỉ thân mật như vậy với nàng, ôm thân thể nho run rẩy trong lòng mình, Tạ thị trong lòng cảm thấy mềm mại, tay ở lưng Vân Khanh vỗ về, nhàng : “Vân Khanh nhiều ngày làm nương sợ hãi, đừng lo lắng, hôn với Tề gia, bị họ hủy là hủy được sao.”

      Tạ thị vừa dứt lời, Vân Khanh mới sửng sốt nhớ tới, ước chừng bây giờ là năm nàng mười ba tuổi, đúng là thời điểm Tề gia đến cửa từ hôn.

      Tề gia từ hôn, trong chớp nhoáng, đôi mắt Vân Khanh chợt nghiêm túc, đáy mắt cất giấu lo lắng vô cùng.

      Chuyện này là bước ngoặt của sinh mệnh Vân Khanh, Tề gia liên tục đến phủ từ hôn lý do, phụ thân cùng mẫu thân đương nhiên chấp nhận, từ hôn là việc phá hỏng danh dự của nữ tử. thể uy hiếp đe dọa, Tề gia liền thay đổi biện pháp, tìm mọi cách phá hủy danh dự của nàng, biến Trầm Vân Khanh thành nữ tử thất trinh, người người phỉ nhổ rồi danh chính ngôn thuận từ hôn. năm sau việc này, tính cách Vân Khanh cũng dần dần thay đổi, từ ngây thơ hoạt bát trở nên tự ti trầm mặc, nguyện ý theo mẫu thân xuất môn, sợ hãi khi đối mặt với cười nhạo, vũ nhục, mắng chửi cùng đủ loại ánh mắt của mọi người.

      Cũng bởi vì vậy, phụ thân thương nàng, sợ nàng trong phủ buồn chán, đưa hoa viên trong phủ sửa lại, tiêu tốn khoản lớn ngân lượng từ bên ngoài mua về kỳ trân dị thảo để nàng giải buồn. Khi Tứ hoàng tử tuần tra Giang Nam, vào ở tại Trầm phủ, biết từ đường Trầm phủ dùng lượng lớn ngân lượng xây dựng, lại thấy trong vườn có mười tám con rồng phun nước thành hồ, Tứ hoàng tử cười ngay cả trong hoàng cung cũng chưa gặp được cảnh vật như vậy.

      Khi đó phụ thân còn mười phần kiêu ngạo, cảnh vật đó vì muốn nàng giải buồn mà kiến tạo nên, bây giờ nghĩ lại, từ lúc đó Tứ hoàng tử nổi tâm tư, thứ hoàng gia có thế nhưng thương nhân lại có được. Cho đến lúc xảy ra biến cố Nam Bình, Thái tử bị phế, Tứ hoàng tử đăng cơ làm Tân hoàng, Trầm gia bị hại.

      Hồi tưởng lại mọi chuyện, Trầm gia gặp chuyện đều xuất phát từ việc từ hôn này mà ra.

      Nàng lần này nhiễm bệnh, đúng là bởi vì nghe được Tề gia từ hôn, nhất thời chịu nổi liền vào hoa viên giải sầu, vì đêm tối mà rơi xuống hồ nước, bị cảm lạnh.

      Vân Khanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tạ thị, cũng bởi vì Tề gia từ hôn, làm cho mẫu thân đổ bệnh, về sau thân mình cũng tốt, đều dựa vào thuốc  để dưỡng thân thể.

      Đời này có thể sống lại lần nữa, nàng tuyệt đối để Trầm phủ và nàng giẫm lên vết xe đổ kia, bất kể là ai, chỉ cần làm phá hỏng hạnh phúc của Trầm Vân Khanh nàng, dù là trái ý trời, nàng cũng sợ hãi.

      Nàng khẽ mỉm cười, cầm lấy tay Tạ thị, mở miệng : “Nương, Tề gia từ hôn hay lùi hôn nữ nhi cũng cần, chỉ cần được ở cùng với cha mẹ, cả đời gả chồng cũng sợ.”

      bậy, đúng là tiểu hài tử, sao lại như vậy, có nữ nhi nào cả đời gả, con cũng phải là lỡ .” Tạ thị ngoài miệng mắng, nhưng trong lòng ra rất vui vẻ, nữ nhi của bà như vậy sao có thể luyến tiếc.

      Đều là Tề gia kia biết phải trái, khuê nữ của mình mọi thứ đều đứng đầu, Tề gia lão thái gia chẳng qua chỉ là thư sinh nhà nghèo, lên kinh thi gặp Trầm lão thái gia ra tương trợ, hai vị lão nhân gia coi nhau là tri kỷ, lại kết hạ con cháu hôn , về sau Tề lão thái gia thi đậu cử nhân, được làm quan lớn, hậu bối của Tề gia liền có tính toán khác, chướng mắt Trầm gia là phú gia thương hộ.

      Tuy từ thời Thái tổ thống nhất thiên hạ, địa vị thương nhân cũng còn thấp kém như trước, nhưng tư tưởng “Sĩ nông công thương” vẫn tồn tại thâm căn cố đế trong lòng mọi người.

      Vân Khanh mỉm cười, nhìn Tạ thị gì, có chuyện của kiếp trước, nàng đối với việc hôn nhân còn hy vọng gì khác, chỉ quan trọng nhất là cha mẹ và Trầm phủ có thể bình an tốt đẹp.

      Màn trúc được vén lên, nha hoàn từ ngoài vào, đó là đại nha hoàn Phỉ Thúy trong viện của Tạ thị, sau khi hành lễ với Tạ thị cùng Vân Khanh, nhìn Tạ thị đưa mắt rồi mới mở miệng : “Phu nhân, trong viện có hai đứa nha hoàn làm loạn.”

      Hai đứa nha hoàn làm loạn cũng phải mời bà trở về?

      Tạ thị đầu tiên là sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vân Khanh ngồi ở đầu giường, đôi mắt lên tia đen tối, cầm lấy khăn tím xoa khóe mắt, “Vân Khanh, con cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai nương lại đến đây với con.” Đứng lên lại nhìn Lưu Thúy : “Chăm sóc tiểu thư cho tốt, tiểu thư có chuyện gì ngoài ý muốn, ta trừng phạt các ngươi.”

      Lưu Thúy vội vàng vâng dạ, lúc này Tạ thị mới xoay người rời , bên ngoài có thể mơ hồ nghe thấy thanh chuyện khinh người quá đáng truyền đến.

      Vân Khanh rũ mắt xuống, lông mi dài che dấu tia sáng trong mắt, trong tâm cười lạnh, hai đứa tiểu nha đầu náo loạn như vậy cần Tạ thị xử lý sao, bất quá là trước mặt nàng khó mà được, e rằng Tề gia lại phái người đến đòi từ hôn.



      Chôm chôm, AELITA, Tĩnh Nhu14 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3: Mã phu nhân đến làm thuyết khách
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng







      Lưu Thúy đứng ở bên, thấy sắc mặt Vân Khanh có chút lạ thường, nhịn được giọng: "Tiểu thư?"

      Vân Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nét mặt bình thản, mỉm cười : "Lưu Thúy, em đến phòng bếp lấy cho ta hai cái đĩa điểm tâm lại đây, lấy điểm tâm mà Trương đại nương làm."

      "Dạ, nô tỳ cũng ̣nh hỏi tiểu thư có muốn ăn chút gì hay ." Lưu Thúy tính cách hoạt bát, chuyện lưu loát ràng, làm việc cũng mau, xoay người liền về hướng phòng bếp.

      Bên trong viện của Tạ thị, Phỉ Thúy mang theo phu nhân đến, tư sắc trung bình, dáng người nhỏ bé, mặc váy dài có đường viền đỏ thẫm đem thân mình bao gắt gao, trong tay cầm chiến quạt phiến hình mỹ nhân, từng bước đong đưa thong thả bước vào.

      "Ngày xuân đến thiên hạ đều tươi đẹp hơn, Trầm phu nhân, làn da người thật non mềm giống như hoa đào." Người vừa vào đến, liền thân thiện mở miệng với Tạ thị, bà ta là thân thích ở xa của Tề gia, là tiểu thiếp, hôm nay tới Tề gia chính là vì làm thuyết khách.

      Tạ thị thản nhiên, phân phó Hổ Phách bên người mang trà thơm tới, mới mở miệng : "Mã phu nhân đến, cũng đưa bái thiếp trước, nếu phải vừa vặn trong phủ có việc ta ra ngoài, hôm nay phu nhân phải sẽ vô ích vất vả chuyến rồi sao."

      Lời này, làm mặt Mã phu nhân trắng nhợt, đây là cao giọng ám chỉ bà ta biết quy tắc, nội tâm bất mãn hừ tiếng, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay đến, lại liếc mắt nhìn Tạ thị, cười : "Đây chính là vội vàng mà lại đúng lúc, phu nhân hôm nay ở phủ, vậy chứng minh là ông trời cố ý muốn cho việc này thành."

      "Nha, xem ra Mã phu nhân là có chuyện muốn với ta, rốt cuộc có chuyện tốt gì, mà ngay cả ông trời cũng muốn thành toàn!" Tạ thị cúi đầu suy nghĩ, vung vung nắp chén trà chút, ngữ khí ôn hoà, lười liếc mắt xem Mã phu nhân cái.

      Mắt thấy khí được thân thiện, Mã phu nhân vốn định đem khí biến chuyển nóng chút, rồi mới đem chuyện của Tề gia ra, tại cũng lười vòng vo, dù sao trước đó có người tới qua, nàng hôm nay chính là đến làm xấu mặt , mong chờ đến lúc đó Tề gia có thể đối với mình thêm chiếu ́, bà ta nhàng nhấp ngụm trà, mới chậm rãi :

      "Chuyện Tề gia lần trước có người đề cập qua với Trầm phu nhân, lúc này, là đại tẩu thiếp muốn tỏ thành ý, cố ý để cho thiếp tới, tình nghĩa của hai nhà chúng ta lúc trước, tẩu ấy cũng nhớ , nhưng lúc đó chính là những ông cụ ngồi cạnh nhau nên mở miệng chuyện vui đùa thôi, chúng ta làm con cháu muốn quyết định chuyện gì cũng cần phải chú ý chút, nay mấy đứa trẻ nhà chúng ta cũng lớn, sắp gả sắp cưới hết rồi, thể vì vài câu nói vui mà trì hoãn lẫn nhau."

      Thật biết xấu hổ, tới cửa có chuyện gì tốt. Tạ thị nhướng cao mày nhìn Mã phu nhân, lạnh lùng cười : "Mã phu nhân là khéo nói, lúc trước Lão Thái Gia hai phủ đã trao đổi tín vật cùng hôn thư rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, phía còn có con dấu của quan gia, đến miệng của phu nhân, là chuyện đùa của hai vị Lão Thái Gia, vậy trong mắt của Mã phu nhân, con dấu của quan phủ cũng chính là vui đùa sao? !"

      Vốn tưởng rằng Thẩm gia là thương nhân, dù thế nào cũng cùng quan gia đối chọi, nghĩ tới phen như vậy, nụ cười mặt Mã phu nhân cứng ngắc, việc đính hôn này bà ta đương nhiên biết, bất quá là vì từ hôn nên ́ dễ nghe thôi.
      Bất quá nếu hôm nay bà ta đến làm thuyết khách, cũng đoán rằng có cảnh tượng như vậy, lại nở nụ cười, đem hộp gấm mang theo bên mình lấy đặt lên bàn.

      Mắt Tạ thị thoáng nhăn lại, nhìn thoáng qua hộp kia, hỏi: "Đây là cái gì?"


      "Đại tẩu thiếp , năm đó Tề lão gia là do có nhận chút ơn huệ của Trầm lão thái gia, nên mới ngượng ngùng cự tuyệt đề nghị của Thẩm gia, việc này đại tẩu bọn họ vẫn đều nhớ, nay đến lúc phải tạ ơn, thật hi vọng hai nhà mặc dù hôn ước còn, nhưng tình nghĩa vẫn còn." Mở hòm ra, bên trong vàng thỏi hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, đem hòm đẩy về hướng Tạ thị, Mã phu nhân cười, "Tề lão gia năm đó phải thiếu Thẩm gia 20 lượng bạc sao, đại tẩu thiếp nhiều năm như vậy, công thêm lợi tức, bọn họ trả bấy nhiêu cho ngài hy vọng đủ."

      20 lượng bạc biến thành trăm lượng vàng, chỉ sợ việc buôn bán cũng chưa kiếm lời nhiều như vậy, là người làm ăn, sao có thể tiếp thu. Mã phu nhân mang theo tia khinh thường thầm nghĩ, ai biết trong phòng “phanh” một tiếng, khiến bà ta hoảng sợ.

      Tạ thị đem chén trà trong tay nện ở mặt bàn, mặt mang theo vẻ giận dữ, hận thể đem cái chén trong tay ném vào gương mặt ú núc ních của Mã phu nhân, nhưng dù sao từ hôn cũng tốt đối với thanh danh nữ nhi nhà mình, phải lúc để trở mặt, cố nén giọng : "Vẫn là hy vọng Mã phu nhân cần đùa như vậy, Lão Thái Gia lúc trước ra tay giúp trợ cũng phải vì số vàng hôm nay."

      Mắt thấy Tạ thị hiển nhiên là tính cầm vàng ngoan ngoãn từ hôn, Mã phu nhân cũng khách khí, phe phẩy quạt lụa, liếc mắt nhìn Tạ thị, "Đương nhiên, lúc trước Lão Thái Gia vì số vàng hôm nay, năm ấy là cho Tề gia Lão Thái Gia mượn thi nơi Thượng Kinh, 20 lượng bạc đối với Thẩm gia Lão Thái Gia mà , chính là như muối bỏ biển, đáng giá nhắc tới, nhưng Tề lão gia đậu Tiến sĩ, làm quan, lại là người trọng nghĩa, nhất định đối với Lão Thái Gia Thẩm gia vô cùng cảm kích, lúc này ân nhân cầu đính hôn, mặc dù là muốn, nhưng cũng phải đáp ứng."

      câu này, làm cho Tạ thị tức giận đầu ngón tay đều rung lên, khá lắm Tề gia, Tề lão gia vừa chết, bọn họ liền trở mặt muốn từ hôn, sắc mặt tái nhợt, Tạ thị run môi trách mắng: " lời hứa hôn ước chỉ đáng giá trăm lượng vàng, chẳng lẽ Tề gia cho rằng Thẩm gia ta muốn bán nữ nhi sao!"

      "Chậc, Trầm phu nhân, ngài xem lời của ngài kìa, người nào biết Thẩm gia là phú thương nổi danh nhất Giang Nam, trăm lượng vàng với các người đương nhiên là đặt ở đáy mắt. Trước kia người ta với thiếp thương nhân giỏi nhất là tính kế, thiếp còn tin, tại xem ra, rốt cuộc là đúng vậy, 20 lượng bạc đổi lấy quan hệ với nhà làm quan, đúng là vụ mua bán tốt, Thẩm gia hổ danh Thẩm gia, đưa ra chút bạc muốn thu lại lãi to gấp trăm lần."


      Mã phu nhân thấy sắc mặt Tạ thị, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, để ý sắc mặt Tạ thị tức giận bắt đầu trắng bệch, phe phẩy cây quạt tiếp tục :


      "Chẳng qua, làm người thể quá tham lam, Thẩm gia dù gì cũng là thương nhân nổi danh nhất vùng, cũng phải hiểu chút đạo lý, thể trong mắt chỉ biết có lợi, có câu thi ân bất cầu báo, mặc dù trước kia có ân huệ gì, áp chế người ta cưới đứa con dâu có thân phận thấp kém đó là đúng , môn đăng hộ đối, đây chính là trăm ngàn năm qua lưu truyền tới nay, thể tham cái thuộc về bản thân, buông tay sớm, còn có thể tốt, đôi bên còn nhớ đến tình xưa, đừng đến lúc đó mất mặt, còn tổn hại thanh danh khuê nữ, biến thành cam chịu hạ lưu, bị người đời chỉ trích!"

      Mắt thấy trong lời là càng càng khó nghe, Tạ thị cảm thấy tức thở, đầu ong ong, đều được, tiểu nha hoàn nâng dậy màn trúc trước cửa, Vân Khanh cười đến, "Ta nghe nói có khách quý tới, là Mã phu nhân đến dạy nương ta làm người như thế nào, giọng điệu cũng lớn quá !"
      Chôm chôm, AELITA, Thảo1715 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4: Thân nhân là đáng sợ nhất
      Eit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng





      Mã phu nhân nghe vậy sửng sốt, Vân Khanh đến đây lúc nào, vừa rồi nàng nghe qua bao nhiêu, còn nghi hoặc phải mở miệng như thế nào.

      Lưu Thúy phía sau Vân Khanh mang theo hộp đựng thức ăn theo tiến vào, Phỉ Thúy thấy Tạ thị được khỏe cũng chạy nhanh đến, rót cho Tạ thị chén nước trà nhuận khí.

      Vân Khanh ra phía trước, mười ngón tay và dài, chỉ vào hộp vàng bàn, đôi mắt phượng sáng như trăng, cười : " trăm lượng vàng ít, người bình thường chỉ sợ là cũng chưa gặp qua nhiều vàng như vậy đâu."

      Vốn trong lòng Mã phu nhân còn có chút yên, nhất thời nhàng thở ra, quạt lụa khẽ che, thầm nghĩ, Thẩm phủ đại tiểu thư bộ dạng như tiên nữ, rốt cuộc vẫn là con gái của thương nhân, người dính đầy hơi tiền, nhìn đến tiền liền mất hồn, mặt cười : "Đúng vậy, cho dù là ta, cũng hiếm khi nhìn thấy nhiều vàng như vậy."

      "Phải ?" Hàng mi dày của Vân Khanh nhàng giật giật, khóe môi xao động mở tia châm chọc, ngẩng đầu lên mặt là nụ cười dịu dàng hòa khí: " ra Mã phu nhân là có ý này ở trong mắt Tề đại nhân, hôn thư chẳng qua chỉ đáng giá trăm lượng vàng, thể tùy ý mua bán khế thư, hôm nay Vân Khanh xem như được mở mang kiến thức, vậy về sau hôn thư trong thiên hạ chỉ cần cho giá, có thể tùy ý hủy bỏ, cái gì là lời mai mối, ước hẹn thề non, đều có ý nghĩa, đơn giản chỉ cần

      lấy vàng bạc mà bàn. Tin tưởng đến tháng chín khi đề hình Án Sát Ti đến đây kiểm duyệt, nhất định cấp cho Tề đại nhân phần công lớn ."

      Lời này đầy ý châm chọc, Mã phu nhân nghe được tâm can run cả lên , Đại Ung từ khi khai quốc tới nay, dưới thống trị của hai triều hoàng đế, đều do quan viên đứng ra khảo hạch, tháng ba tháng chín hàng năm đề hình Án Sát Ti đem chiến tích cùng danh vọng của các cấp quan viên ở các tỉnh, phủ, châu, huyện làm cuộc khảo sát thống kê, trình lên triều đình, đó ghi chép đầy đủ công lao cùng tội trạng của các quan viên, quyết định chức vụ quả quan viên lên hay xuống.

      Quan viên Đại Ung chỉ cần năng lực xuất chúng, còn cần phẩm đức tốt, nếu phẩm đức tốt, cũng khó được trọng dụng.

      "Thẩm tiểu thư là biết nói đùa, đề hình Án Sát Ti nào có rảnh rỗi để quả chuyện gia chứ!" Nụ cười tươi mặt Mã phu nhân cứng đờ, miễn cưỡng phun ra câu.
      "Đề hình Án Sát Ti có rảnh hay rảnh ta đương nhiên biết, bất quá bọn họ cũng đùa. Chiều nay mẹ ta còn có chuyện phải xử lý, thể tiếp bồi Mã phu nhân." Vân Khanh mắt long lanh cười, xoay người ngồi ghế, nâng chung trà lên.

      Bưng trà, tiễn khách.

      Ngón tay gắt gao nắm chặt cán quạt, Mã phu nhân nhìn ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy, lộ ra vài phần khiếp người sắc bén của Vân Khanh, hiểu sao đột hiên có chút sợ hãi, nhất thời cũng biết như thế nào cho phải, dùng sức đong đưa cây quạt vài cái, quay đầu nhìn Tạ thị, "Trầm phu nhân, hôm nay việc này. . . . . ."
      "Ta cũng mệt mỏi, thể chiêu đãi phu nhân, Phỉ Thúy, đưa Mã phu nhân ra ngoài ." Tạ thị sớm muốn tiễn khách , lúc này cũng muốn nhìn đến khuôn mặt Mã phu nhân một chút nào, kiên quyết xua tay với Phỉ Thúy.
      "Tốt lắm, vậy lần sau lại nói." Mã phu nhân vui vẻ trả lời, đưa mắt nhìn mặt bàn, vừa ra cửa, Tạ thị mở miệng gọi bà ta lại, "Chậm , vật này xin Mã phu nhân cầm lại, Thẩm gia ta mặc dù phải nhà cao cửa rộng, nhưng cũng biết thế nào là liêm sĩ, Thẩm gia chưa từng làm sai cái gì, Tề gia cũng đừng làm quá đáng!"
      Dứt lời, đem hộp đẩy tới, Phỉ Thúy lập tức đưa trả cho Mã phu nhân

      "Hừ!" Mắt thấy việc thuyết khách thất bại, gương mặt ú núc ních của Mã phu nhân cũng kéo xuống dưới, hai gò má thịt run lên, cầm hộp lên cười lạnh, " là cho mặt mũi mà lên mặt, bây giờ còn cho các ngươi vài phần mặt mũi, đến lúc gây ra việc, chớ nể tình cảm đời trước!"
      Khi thân ảnh Mã phu nhân biến mất sau màn trúc, Tạ thị mới lấy lại hơi thở bình thường, Hổ Phách vội vàng cầm cái đệm dựa đặt ở phía sau bà, thế này mới thư thái chút, quay đầu nhìn Vân Khanh ngồi ở bên, cau mày :
      "Sao con ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì!"
      Chuyện từ hôn bà biết là được rồi, nay làm cho cả nữ nhi cũng nghe đến, làm nương như bà trong lòng là khổ sở.
      "Nương, Vân Khanh khỏe rồi, ở trong phòng mãi cũng chán, vừa rồi ăn điểm tâm, cảm thấy mùi vị tệ, cố ý mang cho nương thử xem." Lưu Thúy lên phía trước, đem hộp thức ăn sơn mạ vàng để bàn, mở hộp ra, đem mấy đĩa điểm tâm bên trong nhất nhất bày mặt bàn.
      Tạ thị liếc mắt cái, dậy nổi hưng trí, thở dài : "Mới vừa rồi con ra mặt làm gì, nương phải việc hôn nhân này vô luận như thế nào cũng để cho Tề gia lui sao, con như vậy, chừng Mã phu nhân khi về đến Tề gia thêm mắm thêm muối, , đến lúc đó con làm sao vào cửa Tề gia, bọn họ có thể ghi hận trong lòng, mượn cơ hội chèn ép con."
      "Nương, người đừng lo cho nữ nhi, vừa rồi bà ta tổn hại và khinh bỉ Thẩm gia chúng ta như thế nào, cho dù hôm nay nữ nhi ra mặt, khi gả khó trách sẽ có hái được trái ngọt." Vân Khanh quanh quẩn qua, ngồi bên cạnh Tạ thị, nắm tay bà , "Bọn họ là hạ quyết tâm từ hôn chúng ta."

      Tạ thị làm sao biết tâm tư Tề gia, nếu phải vì nữ nhi nhà mình, bà làm gì phải nén giận, nữ nhi bị từ hôn, cho dù là hai nhà tự nguyện từ hôn, trong mắt người khác, nhất định là nhà có chuyện hay, nếu , làm sao có thể đồng ý từ hôn.

      Bà thở dài, chậm rãi : "Bất tiện là cha con lại xuất môn buôn bán, nhất thời cũng về được, bằng để cho cha con nói chuyện với người Tề gia, rốt cuộc là sao lại thế này."

      Cho dù cha trở lại cũng giống nhau, Tề gia là coi trọng nhà khác, vô luận như thế nào cũng muốn lui hôn sự này. Vân Khanh thầm trong lòng, đưa tay cầm cái bánh đậu xanh đưa cho Tạ thị, "Nương, người ăn cái thử xem, là Triệu đại nương phòng bếp mới làm, bỏ thêm mật hoa quế ở trong đầu, mùi vị ăn vào thật sự đặc biệt."

      Nhìn thấy đáy mắt nữ nhi có phần chờ đợi, lại nghĩ tới những lời Mã phu nhân vừa rồi, lòng nữ nhi nhất định là chịu khổ sở, Tạ thị nhận lấy, cắn cái, bánh vừa vào miệng, ngọt hương mềm mại, hương vị xác thực sai, Vân Khanh thấy bà ăn, lại bưng trà cho bà.

      "Tề gia ỷ vào mình là người làm quan, lấy thế khinh người." Tạ thị tiếp nhận trà, mày nhíu lại, suy tư đối sách, nhìn bánh đậu xanh bàn, đột nhiên vẻ mặt giãn ra, "Đúng rồi, nương thiếu chút nữa quên, bác con ở Dương Châu cũng là danh môn vọng tộc. Ngày mai nương mang con , nhờ nàng giúp con chủ trì công đạo, xem thế nào."

      Nếu phải nữ nhi cầm này bánh đậu xanh lại đây, bà cũng thể nghĩ ra, Triệu đại nương này chính là sau khi bà được gả đến đay đây, bà biết nàng thích ăn điểm tâm, cố ý đưa tới.

      trong miệng Tạ thị, là muội muội ruột thịt của phụ thân Tạ thị, gả cho Dương Châu Trường Nhạc Bá Liễu lão thái gia, tước vị Trường Nhạc Bá vốn là huynh trưởng của Liễu lão thái gia, bởi vì huynh trưởng mất sớm, dưới gối con, nên bệ hạ đem tước vị Trường Nhạc Bá cho Liễu lão thái gia, nhưng đó là năm năm trước, sau khi Liễu thái gia tạ thế, tước vị này bị thu hồi, có truyền cho người khác. tại con lớn nhất của Liễu thái lão gia ở phủ nha Nhâm Đồng tri, con thứ hai là tri huyện, nữ nhi thứ ba gả cho Thành Vũ Bá làm làm vợ kế. Ở Dương Châu có thế lực khá lớn.

      Vân Khanh cúi đầu, ánh mắt hạ xuống, như là nhìn hoa văn cẩm tháp, khóe miệng gợi lên chút ý cười trào phúng.

      Cũng bởi vì thế, nên Tề gia vì tiền đồ về sau , muốn nhanh chóng hủy hôn với Thẩm gia, để kết giao cùng Liễu gia, nếu phải kiếp trước sau này nàng mới biết được Tề gia cưới là trưởng tôn nữ của Liễu gia, nàng làm sao có thể nghĩ đến, người ở phía sau đâm mình chính là bác cùng mợ ruột của mình.
      Chôm chôm, AELITA, Tĩnh Nhu19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :