1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trọn đời bên nhau - Mặc Bảo Phi Bảo (Chương 7)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Trọn đời bên nhau


      [​IMG]


      Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

      Dịch: Phạm Ngọc Lan

      Công ty phát hành: Đinh Tị

      Nhà xuất bản: NXB Văn học

      Số trang: 557

      Giá bìa: 126.000đ

      Ngày xuất bản: 11/2015


      Giới thiệu:

      "Em vẫn muốn được tiếp tục ."

      Cố Bình Sinh đặt tay lên mặt kính, đầu khẽ dựa vào tường kính, nhìn thẳng vào mắt và trả lời: “I never left.”

      "I never left - chưa bao giờ rời ..."

      Trong thế giới mất thanh của mình, cũng dần lãng quên giọng của từng người thân thuộc, nhưng duy chỉ có giọng của năm đó là vẫn nhớ mãi. Đó dường như là thanh duy nhất vang lên trong mỗi khi nhìn thấy , chuyện với .

      giấu trong trong lòng mình nhiều bí mật. với ai về gia cảnh của bản thân mình. Bố mẹ ly hôn, người bố mê mẩm với cổ phiếu luôn ngập trong nợ nần và người bà già yếu luôn cần chăm sóc. cố gắng kiên cường, tự gánh vác tất cả qua bốn năm đại học cho đến khi xuất . cứ thản nhiên mà xâm nhập vào cuộc sống của và đỡ lấy trách nhiệm đè nặng vai bao lâu nay. Để rồi, biết từ thưở nào, người đàn ông dịu dàng có đôi mắt sâu hun hút ấy.

      Tác giả

      Mặc Bảo Phi Bảo

      Tên thường gọi khác: A Bảo, Bảo Nhị Gia,…

      Sinh ra tại Bắc Kinh và sống ở Thượng Hải.

      Chòm sao Thủy Bình.

      Các tác phẩm của Mặc Bảo Phi Bảo luôn mang trong mình mới lạ và tình cảm ấm áp.

      số tác phẩm tiêu biểu:

      - Dễ dàng phóng hỏa

      - Trọn đời trọn kiếp

      - Mỹ nhân cốt

      - Rất nhớ, rất nhớ
      Last edited by a moderator: 10/10/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Lời dẫn

      "Tôi tốt nghiệp trường Đại học King ở Luân Đôn, chúng ta làm việc với nhau trong học kỳ này, các bạn có thể gọi tôi là thầy, hoặc gọi thẳng tên tôi là Cố Bình Sinh." rồi, cầm phấn viết tên mình lên bảng. Ánh mặt trời sớm mai rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên hình bóng nhạt nhòa đó. "Tôi nghe được nên nếu các bạn có cần gì, tôi nhìn khẩu hình và ánh mắt của các bann để hiểu điều các bạn muốn ." Giọng mềm mỏng, trong và ấm áp.

      Mọi người nhìn đầy vẻ tiếc nuối, im lặng nghe .

      Trường Đại học King Luân Đôn trực thuộc Viện Đại học Luân Đôn của .

      Trước khi thầy Cố đến đây, các thầy giáo khác trong trường này, nếu phải là những nghiên cứu sinh quần là áo lượt từ Nhật về, cũng là những tiến sĩ lôi thôi lếch thếch tốt nghiệp Đại học Yale ở Mỹ. Đại học King Luân Đôn ư? là người đầu tiên.

      Chương trình học của Đại học King đều dạy bằng tieng nên rất nhiều người kỳ vọng vào thầy giáo vừa phong độ vừa khiêm tốn hòa lại nhã và có học thức - người duy nhất trong trường trở về từ Luân Đôn. Chẳng ai ngờ, ở lại có điều khiến người ta kinh ngạc.

      Cách cầm phấn cũng rất đẹp, giống hệt tạo hình của những bác sĩ phẫu thuật phim ảnh. còn trẻ thế, nào ngờ... mặc áo sơ mi trắng và quần âu được cắt may tinh tế, tay áo vén lên, để lộ hình xăm nhàn nhạt. Nếu ai biết, có khi tưởng đó là đàn của trường xây dựng nào đó lạc cũng nên.

      Hình như cũng cảm nhận được tiếc nuối của mọi người, nhưng chỉ cúi đầu, tháo cà vạt và cởi khuy cổ áo ra. "Học kỳ này, tôi dạy các bạn môn Luật Trọng tài thương mại quốc tế, môn này rất nhàng. Tôi dạy bằng tiếng , ai nghe hiểu có thể giơ tay hỏi tôi bất cứ lúc nào." cười nhàng, : "Nhớ đấy, phải giơ tay, lên tiếng ngắt lời tôi có tác dụng đâu."

      Có tiếng thầm: "Tao cá là thầy mới chỉ ngoài hai mươi tuổi."

      Câu này khiến tất cả sinh viên có mặt giảng đường đều phải đăm chiêu suy nghĩ.

      "Trong giờ của tôi, các bạn có thể thầm to ." ràng là nghe thấy. "Nhưng phải để tôi trông thấy. Có thể điểm danh được chưa?" mỉm cười.

      Ánh mắt bình thản chăm chú nhìn xuống dưới lớp của khiến các nữ sinh chỉ muốn lần tránh, nhưng khi họ nhớ ra muốn nhìn khẩu hình, tất cả lại lập tức ngoan ngoãn hướng lên bục giảng.

      Cố Bình Sinh cúi đầu, tiếp: "Tôi điểm danh lần, ai được gọi đến tên, có thể hỏi tôi câu."

      "Triệu Thanh."

      "Thưa thấy..." nữ sinh ở hàng ghế trước đứng lên, hỏi: "Hình xăm của thầy là gì vậy ạ?"

      mỉm cười, : "Tên người con ." Rồi cần nhìn vào danh sách, gọi tiếp: "Lý Đông Dương."

      nam sinh ở cuối lớp cười hì hì, đứng lên: "Thầy, đấy có phải là tên bạn đầu tiên của thầy ạ?"

      cúi đầu, nhìn xuống cái tên đó: ", đó là tên mẹ tôi."

      Cả lớp im phăng phắc, hình như câu hỏi đó vô tình chạm vào điều kiêng kị của người khác. Nhưng lại để ý tới điều đó, tiếp tục gọi: "Vương Tiểu Như."

      "Thầy, giảng viên trong trường đều là tiến sĩ, thầy cũng thế ạ? Trông thầy còn rất trẻ."

      "Phải!"

      "Triệu Hân."

      "Thầy, thầy có bạn chưa ạ?"

      Đám đông ồ lên, người hỏi câu đó chính là lớp trưởng, nhưng vấn đề ở chỗ... lớp trưởng là con trai.

      Lớp trưởng hắng giọng : "Thầy, em bị ép ạ."

      Mấy nữ sinh phía sau cậu ta đồng loạt cúi đầu.

      cười cười, cầm tờ danh sách bàn lên, nhún vai, : "Chưa có!"

      Cả lớp cười rần rần, bắt đầu tranh luận vô cùng sôi nổi.

      Cuối cùng, đề tài do lớp trưởng khơi mào lại trở thành chủ đề hấp dẫn để cả lớp đào sâu vào những chuyện riêng tư, dò xét lý lịch cá nhân của thầy giáo trẻ, hỏi thăm về trường Đại học King... nhiệt tình trả lời tất cả các câu hỏi mà hề tránh, thi thoảng còn bật mí thêm nhiều thông tin thú vị khác khiến người nghe thấy rất thích thú. Kỳ , chẳng thể ngờ được rằng, những câu trả lời của vô tình vẽ lên hình ảnh gia đình hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của đám sinh viên tò mò ấy.

      nghe được những gì người khác ư? Đó lại là ưu điểm lớn nhất của . Vì như vậy, khi chuyện với bạn, luôn nhìn vào bạn và chỉ biết có bạn thôi.

      "Trời ạ! Chẳng phải trường ta có quy định nghiêm cấm tình thầy trò sao!" Người vừa điểm danh ngồi phịch xuống, lầm bầm.

      đột nhiên ngừng , ngẩng đầu lướt nhìn xuống lớp. "Đồng Ngôn."

      Ở phía cuối lớp, nữ sinh đứng lên, rụt rè hỏi: "Thầy, thầy là người miền Bắc ạ?"

      Từ lúc bước vào lớp, Đồng Ngôn như người mất hồn. thấy rất quen, rất giống người, nhưng ràng người đó học khoa Tim mạch, hơn nữa, bị điếc. Nhưng nếu phải, tại sao lại giống nhau đến thế, cả cái lúm đồng tiền bên má phải lúc cười cũng y hệt.

      lặng lẽ cười, khiến mọi người thấy khó hiểu. Lát sau, gật đầu: "Phải!"

      Quả nhiên là ấy.

      Thực ra, họ chỉ gặp nhau có lần, nhưng lại nhớ rất tên nhau.

      Đêm ấy, ở ngoài phòng cấp cứu, nổi bật trong bộ bờ lu màu trắng, chỉ có điều, thái độ của được hòa nhã như bây giờ.
      Tuyết Liênlevananh thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Mỹ nam của học viện (1)

      xuất của Cố Bình Sinh trở thành tượng trong trường.

      Vốn là học viện nổi tiếng về Khoa học kỹ thuật, thuộc tốp các trường dẫn đầu nhưng khoa Luật của trường này lại là khoa mới nên được đánh giá cao. Vậy mà, chỉ nhờ xuất của mình Cố Bình Sinh khiến khoa Luật nổi tiếng rồi.

      Trời rất nóng, Đồng Ngôn nằm sấp giường.

      nhằn vỏ, ăn từng quả nhãn, thi thoảng lại vén màn, ném vỏ nhãn xuống đất, với Thẩm Dao: " khoa có ba lớp, đếm đếm lại cũng chỉ có sáu mươi sinh viên, so với trường hơn vạn người đúng là chẳng có gì đáng ."

      "Đừng tự coi thường mình thế chứ!" Thẩm Dao đứng lên, hiên ngang nhìn về phía tòa nhà của khoa Luật, tự hào : "Chúng ta có khoa Luật, lại có cả thư viện Luật lớn nhất thành phố, tính riêng giáo viên môn Luật quốc tế có tới mấy chục người tốt nghiệp trường Oxford, Yale."

      "Chính vì thế chúng ta mới bị cả trường săn lùng. Chỉ có hơn sáu mươi mống mà chiếm cả tòa nhà to, nguyên giáo viên cũng đến bốn mươi người, sắp thành thầy kèm trò rồi đấy. Bình thường chúng ta rất khiêm tốn, vậy mà chỉ trong tuần trở thành những ngôi sao, tất cả đều do Cố Bình..." nàng mới được nửa, phát mình bỗng dưng nhắc đến cái tên đó, lập tức chấn chỉnh. "Vì thầy Cố mà rước họa."

      Thẩm Dao cười hì hì, : "Đó là vì chúng ta được học ở khoa mới, lại được học thầy giáo đẹp trai nhất trường."

      Đồng Ngôn suýt nuốt chửng hạt nhãn.

      Khuôn mặt Cố Bình Sinh trắng nhưng hơi gầy, các đường nét tinh tế, cách ăn mặc đôi khi cũng hấp dẫn người ta nếu dùng từ "đẹp trai nhất" cho thầy giáo khoa Luật vốn được coi là khá nghiêm túc kia quả ... phù hợp lắm.

      Nhưng cũng thể phủ nhận sức hút của Cố Bình Sinh. Cứ xem giờ Luật Trọng tài thương mại quốc tế ở giảng đường số ba tuần này biết, sinh viên đến dự chật cả giảng đường, khiến và lớp trưởng đến muộn còn chỗ mà ngồi, phải đứng ngây ra ở ngoài cửa


      Giảng đường phải có ít hơn sáu mươi người nhưng lớp chỉ có mười chín sinh viên, những người còn lại từ đâu đến vậy?

      Cố Bình Sinh bước vào, nhanh chóng phát ra bèn nhàng với hai nữ sinh ngồi bàn đầu: "Phiền bạn..."

      vừa mở lời, hai nữ sinh đó đứng lên nhường chỗ. "Vâng, thưa thầy, vấn đề gì, chúng em đứng cũng được ạ!"

      Đồng Ngôn nhịn cười, thời buổi này vẫn có người tình nguyện đứng nghe giảng sao? may, mỗi tuần chỉ dạy có ba tiết thôi.

      Cuối cùng, để bảo vệ quyền lợi của sinh viên lớp mình, lớp trưởng phải mở cuộc họp kín, cầu ai được phép tiết lộ thời khóa biểu của học kỳ này, nếu tiết lộ trở thành kẻ thù chung của cả lớp. thể để thầy Cố bán sắc ngư vậy được.

      Đồng Ngôn ăn nhãn xong, trèo xuống giường dưới, thấy Thẩm Dao ngồi trước màn hình máy tính. Thẩm Dao nhàng ấn chuột, mở mục có tiêu đề: "Kiên quyết ngăn chặn tình thầy trò, trả lại trong sạch cho trường chúng ta."

      "Trong lễ tốt nghiệp ở Học viện Xây dựng năm ngoái, chẳng phải cặp thầy trò kết hôn ngay trong ngày đó sao? Sao thấy ai gì? Sao chỉ chúng ta mà lại bỏ qua cho họ chứ?"

      Đồng Ngôn gì, lảng sang chuyện khác: "Chẳng phải chiều nay cậu có lịch học môn tự chọn à?"

      nhảy khỏi giường, ràng quên béng đống vỏ và hạt nhã mình ném xuống nền nhà ban nãy nên giờ mới nhăn nhó khi giẫm phải chúng.

      "Học đàn piano á?" Thẩm Dao nhìn . "Chắc chắn tớ được điểm cao, còn học làm gì?"

      Đồng Giao đốp lại: "Là ainh viên được tuyển thẳng nhờ piano, lại chọn học piano, cậu muốn ăn đòn lắm hả?"

      thế, ngay tiết học đầu tiên, nàng còn kéo tay thầy giáo, xin xỏ để được miễn lên lớp. Đúng là trêu tức nguời khác mà!

      Thẩm Dao buồn quay đầu lại, đáp: "Cậu sao? Chẳng phải học kỳ này cậu chọn môn Phác họa à? Sinh viên khoa Luật học phác họa để làm gì chứ?"

      muốn lôi thôi với Thẩm Dao nữa, thay quần áo xong liền ra ngoài.

      Vì hôm nay là thứ Sáu nên đa số sinh viên đều trốn môn tự chọn để về nhà, cho nên, sân trường rất vắng. ngồi nghỉ ghế đá trong sân trường. lúc đầu óc trống rỗng, mệt mỏi, nghe thấy có người gọi tên mình. Khi quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên, ngây người ra lúc.

      Dưới ánh mặt trời thấy Cố Bình Sinh, người nổi tiếng khắp trường, bước xuống từ chiếc xe.

      Do ngược sáng, nhìn sắc mặt của , chỉ có cảm giác nhìn mình. hiểu sao lại nhớ đến buổi tối hôm đó, lặng lẽ ngồi sàn nhà bên ngoài phòng cấp cứu, cài y tá qua nhưng ai dám nhìn .

      Đồng Ngôn bước đến bên cạnh chiếc xe, cố gắng yhaajt chậm: "Sao hôm nay thầy lại đến trường vậy?"

      Cố Bình Sinh bật cười, nhìn : " cần chậm thế đâu, khiến tôi có cảm giác như xem phim quay chậm vậy. Em đâu đấy?"

      Giọng rất hấp dẫn, nghe gần gũi, giống như người bạn hơn là thầy giáo.

      Đồng Ngôn cười ngượng nghịu: "Em tới thư viện mượn sách."

      cứ nghĩ chỉ hàn huyên vài câu thôi, ngờ ngồi lên xe của Cố Bình Sinh từ lúc nào chẳng . đưa đến thư viện. Chỉ có ba, bốn phút mà kìm được lén nhìn hai lần rồi, , từ úc gặp lại , tuyệt nhiên dám nhìn thẳng vào .

      Khi Đồng Ngôn xuống xe, cũng xuống theo. Đồng Ngôn vẫn còn e ngại khi cùng đến chỗ đông người nhưng lại tiện ra, chỉ có thể hỏi dò : "Thầy cũng đến mượn sách à?"

      bấm khóa xe rồi trả lời: "Em biết hôm nay có buổi tọa đàm sao?"

      Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, hình như hôm thứ Tư vừa rồi, lớ trưởng có nhắc đến việc buổi tọa đàm này mời diễn giả nổi tiếng về Luật Giao dịch quốc tế đến dự. Lúc này, mới để ý tới vẻ ngoài của Cố Bình Sinh. mặc bộ âu phục với cà vạt đen, ánh mắt vẫn rất bình thản, nụ cười vẫn đọng môi, chỉ riêng dáng vẻ của là có phần nghiêm chỉnh hơn đôi chút.

      "Đừng với em là hôm nay thầy giảng chính đất nhé?" buột miệng hỏi.

      "Là bạn tôi." Cố Bình Sinh mỉn cười trả lời. "Tôi đến quan sát hội trường thôi. Em ăn cơm chưa?"

      "Chưa ạ!"

      "Giờ hơn sáu giờ rồi!" hơi do dự rồi tiếp: "Buổi tọa đàm bắt đầu lúc bảy giờ, bây giờ tôi mua vài chiếc sandwich và đồ uống, em ở đây đợi tôi." nhìn vè phía hồ Tư Nguyên trước thư viện, đề nghị: "Chúng ta ngồi bên hồ ăn nhé!"

      Kỳ thực, Đồng Ngôn muốn đến dự buổi tọa đàm này.

      vô thức lần tránh ánh mắt , xoay mặt , : "Em rất muốn nhưng buổi tối còn có buổi học tin nữa..."

      "Em có thể nhìn tôi để ?"

      Khuôn mặt nóng bừng, vội vàng quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt .

      khẽ mỉn cười, : "Vừa nãy nhìn được em gì."

      Bị nhìn chằm chằm như vậy, lời dối ban nãy bỗng tan biến, đành trả lời: "Em , em phải lên tầng năm mượn sách, có thể thầy phải đợi em thêm lúc."

      cắn miếng bánh sandwich, liếc nhìn Cố Bình Sinh xem tài liệu bên canhh. Coa thể vì lần đầu hai người gặp nhau trong hoàn cảnh khá đặc biệt, hoặc có thể do Cố Bình Sinh có điểm gì giống thầy giáo... tự trấn an mình. Thấy hình như mình xem xong tài liệu và quay sang nhìn mình, lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt đầy vẻ kính cẩn.

      "Mẹ em vẫn khỏe chứ?" xé bao đựng bánh sandwich, cắn miếng.

      "Vẫn khỏe ạ!" nghĩ ngợi lúc, cũng muốn hỏi câu tương tự: "Mẹ thầy..."

      "Mất rồi!"

      hơi bất ngờ với câu trả lời đó, vội lời xin lỗi .

      Ăn hết bánh sandwich, hai người uống cà phê, lúc này mới dám hỏi thẳng : "Thầy Cố, em nhớ trước dsaay thầy là bác sĩ đúng ạ?"

      Hơn nữa, còn là bác sĩ khoa Tim mạch bệnh viện Hiệp Hòa.

      Lúc hỏi câu đó, phía trước có hai nữ sinh tới, nhìn hai người bằng ánh mắt rất tò mò và ngưỡng mộ.

      Đồng Ngôn cảm thấy hơi lúng túng. Lúc nãy, định cho Cố Bình Sinh biết rằng, hồ Tư Nguyên này là hồ tình nổi tiếng trong trường. Vào những tối mùa hè gió mát như thế này, hầu hết các băng ghế đều có những cặp tình nhân ngồi tựa vào nhau.

      cố ý để sách mới mượn ở giữa hai người, nhưng sao mà che được Cố Bình Sinh nổi bật như thế chứ!

      "Chưa hẳn là bác sĩ, khi đó tôi chỉ thực tập ở bệnh viện của mẹ tôi thôi." : "Sau đó, vì bị mất thính giác nên thể làm bác sĩ phẫu thuật, tôi đành chuyển sang học luật."

      "Sao thầy có thể học xong tiến sĩ trong thời gian ngắn như vậy ạ?" Điều này quá khó tin với .

      "Khi tôi học ở Mỹ, trường Luật hay trường Y đều cầu sinh viên phải tốt nghiệp chính quy rồi mới đủ điều kiện dự tuyển." cười, ăn nốt miếng bánh sandwich cuối cùng, rút túi giấy ướt đưa cho , tiếp: "Khi đó, tôi học trường Y được hai năm, nhưng chưa kịp tốt xảy ra số chuyện. người chị họ giới thiệu tôi với thầy hướng dẫn, vì thế tôi được sang học Luật, hề lãng phí chút thời gian nào."

      hiểu phần nào, rút tờ giấy, lau sạch tay, uống ngụm cà phê rồi mới : "Nhưng tại sao thầy phải về nước ạ? Ở lại trường cũ chẳng tốt hơn sao?"

      Cố Bình Sinh cũng rút tờ giấy, lau sạch tay, uống ngụm cà phê rồi mới : "Năm ngoái, tôi vừa tpots nghiệp về nước nghỉ ngơi. hôm ăn cơm, tôi gặp Viện trưởng của trường các em, ông ấy mời tôi đến dạy thử học kỳ. Tôi cũng có bạn ở đây, ấy khuyên tôi nên thử sức, bản thân tôi cũng muốn xem mình có thể làm giáo viên được ." ngẫm nghĩ lát rồi tiếp: "Tôi mới ký hợp đồng học kỳ thôi."

      " học kỳ thôi sao?"

      gật đầu: "Có thể chưa quen vớ việc được gọi là "thầy" tôi phải rồi cũng nên."

      Đồng Ngôn khẽ gật đầu, quay mặt , uống cà phê trong cốc giấy. vẫn chưa quen với việc nhìn chằm chằm vào người khác mà chuyện như thế này.

      Thông thường, có buổi tọa đàm nào tổ chức vào thứ Sáu, vì đa số sinh viên về nhà nên rất vắng, nhưng khi bước vào hội trường, Đồng Ngôn khỏi ngỡ ngàng. Hối trường có sức chứa tới năm trăm người mà còn lấy chỗ trống, ngay cả hành lang cũng chật kín người. Từ trước tới nay, ngoài ngày Hội việc làm ra, chưa từng thấy buổi tọa đàm nào lại đông như vậy. May mà Thẩm Dao dsax giữ cho chỗ ngồi.

      Cố Bình Sinh đóng vai trò người dẫn chương trình suốt buổi tọa đàm.

      Cậu bạn người Mỹ của thuộc hàng thần tượng, tiếng Trung rất lưu loát, lúc giảng về Luật Thương mại, thi thoảng lại đá sang chuyện ta vượt qua vùng lửa đạn ở Trung Đông như thế nào, lại còn đích thân cứu ... Cả hội trường lập tức xôn xao, có người còn xuýt xoa kinh hãi.

      Cố Bình Sinh thỉnh thoảng cũng thêm vào vài ba câu. nhiều nhưng dường như kinh nghiệm của còn phong phú hơn thế nữa.

      Hai người phối hợp rất ăn ý, lát sau, bạn người Mỹ đột nhiên chuyển chủ đề sang Cố Bình Sinh, : "Trước đây, ở trường Đại học King, thầy giáo Cố của các bạn đích thực là "mỹ nam sát " đấy."

      Cả hội trường năm trăm người im phăng phắc...

      bạn người Mỹ những sõi tiếng Trung mag còn biết vận dụng đến múc điêu luyện. Đồng Ngôn thấy Cố Bình Sinh chỉ lắc đầu, im lặng mỉm cười. Đến khi bạn người Mỹ định nhắc lại lần nữa, mới chuyển míc, ngắt lời: "Bây giờ đến lượt đặt câu hỏi, các bạn sinh viên có câu hỏi gì ?"

      vừa dứt lời, cả hội trường náo nhiệt hẳn lên.

      lưu học sinh người Hàn Quốc ngồi bên cạnh nghe hiểu nghĩa của từ "mỹ nam sát " là gì, bèn tò mò hỏi: "Từ "mỹ nam sát " mà thầy người Mỹ vừa có nghĩa là gì vậy?"

      Thẩm Dao cười hì hì, giải thích: "Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, hiểu chưa?"

      Lưu học sinh người Hàn Quốc vẫn luôn tự hào về khả năng tiếng Trung của mình, tự tin khẳng định: "À, đó là chỉ người con đẹp, khiến cá và chim phải ngây ra, quên cả bơi và bay."

      Đồng Ngôn nghe xong nhịn được cười. Ý đúng rồi, nhưng sao nghe lạ vậy nhỉ?

      "Gần như vậy đó, thầy giáo kia muốn , thầy Cố đẹp đến mức mỹ nhân cũng phải hổ thẹn đó."

      ngờ, tối đó, BBS của trường tràn ngập những tiêu đề về "Mỹ nam sát ".
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Mỹ nam học viện (2)

      Chủ nhật hàng tuần Đồng Ngôn đều làm thêm ở cửa hàng bán dụng cụ thể thao của Pháp.

      Ở Thượng Hải có đến bốn, năm cửa hàng thuộc thương hiệu này. Ban đầu, khi phỏng vấn, nghĩ mình làm tại cửa hàng gần trường, nào ngờ lại bị điều đến nơi xa như vậy. Khi nhận được điện thoại thông báo, do dự mấy giây rồi mới chấp nhận.

      Vậy là, cứ năm giờ sáng Chủ nhật hằng tuần, phải ép mình bò dậy, ngồi hai tiếng đồng hồ xe buýt đến chỗ làm. Lợi ích duy nhất là cửa hàng này nằm ở khu Hồng Kiều, có đến chín mươi phần trăm du khách là người nước ngoài, nghĩ mình có thể tranh thủ luyện thêm khả năng giao tiếp tiếng , cũng tệ. Nhưng gần đây, giấc mộng đẹp đó của tan biến chỉ vì lô quần thể thao mới được nhập về cửa hàng. Mấy tuần nay, ngày nào cubgx bị phân công xuống nhà kho để kẹp quần, cứ luôn chân luôn ray như cái máy. thế, cái kẹp bằng sắt kia rất cứng, phải kéo thẳng lưng quần mới có thể kẹp được. Khi xử lý xong hơn năm trăm chiếc quần, mười đầu ngón tay của cũng sưng phù.

      Đợi giám đốc kiểm tra xong hơn giờ chiều. rời nhà kho với cái bụng trống rỗng, giơ đôi tay sưng phù ra trước quầy thu ngân, than thở: "Miêu Miêu, chị điên mất, mấy ngón tay của chị sưng phù rồi này."

      "Thảm hại quá!" Miêu Miêu lắc đầu: "Đúng là tai nạn lao động mà!"

      nhăn nhó, than: "Đúng thế! Ba ngón tay này của chị chẳng còn cảm giác nữa rồi, chẳng lẽ lát nữa ăn cơm phải cầm đũa bằng hai ngón áp út à?"

      định tiếp mấy câu trêu ghẹo Đồng Ngôn, Miêu Miêu đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn về phía sau Đồng Ngôn, : "Thưa , quầy thu ngân đóng cửa rồi!"

      " sao!" Người phía sau đáp lại.

      Thầy Cố? Đồng Ngôn quay người lại, thầy Cố Bình Sinh đứng ngay phía sau .

      Sao lại trùng hợp như vậy?

      Thấy vị giáo sư người Mỹ và chiếc xe đẩy chất đầy đồ bên cạnh Cố Bình Sinh, lập tức hiểu ra, hai người họ chuẩn bị cắm trại. Trong xe đẩy đó, nếu phải là lều bạt cũng là cần câu.

      "Bạn chị à?" Miêu Miêu thấy hai người họ đều nhìn Đồng Ngôn, nhanh miệng : "Lại đây, đến chỗ tôi thanh toán này, tôi giảm giá như nhân viên công ty cho."

      xong, lập tức bỏ tấm bảng ghi "đóng cửa" xuống, nhiệt tình thanh toán cho Cố Bình Sinh.

      Đồng Ngôn cũng rảnh, bèn giúp Miêu Miêu cho đồ vào túi. khá quen việc rồi nên chỉ loáng cái đồ được chất đầy vào bốn túi lớn. Nhưng lúc xách lên, lại hơi do dự... Nặng quá, biết đưa cho ai xách đây?

      Đương nhiên là phải quan tâm đến thầy giáo của mình hơn rồi. tỉnh bơ đưa hai chiếc túi cho Cố Bình Sinh, còn hai chiếc túi nặng hơn đưa cho chàng giáo sư người Mỹ. Dù sao nhìn qua cũng thể phân biệt được trọng lượng.

      Ai ngờ, khi vừa đưa túi đồ cho họ xong, Miêu Miêu cười hì hì, thầm với : "Em ăn cơm đây, chị cứ từ từ ăn trưa với hai chàng đẹp trai này nhé. Xem ra cần dùng hai ngón út của chị nữa đâu, chỉ cần ngắm thôi cũng đủ no rồi ấy chứ!"

      Đồng Ngôn trừng mắt, định túm Miêu Miêu lại, ngờ bé ranh ma lẩn mất tiêu.

      "Cùng ăn cơm nhé?" Cố Bình Sinh hỏi đúng lúc.

      Cuối cùng, Đồng Ngôn lại ăn trưa cùng hai vị giảng viên. May là ăn cơm cà ri, có thể dùng thìa để xúc. Sau khi ăn xong, Cố Bình Sinh đột nhiên : "Cho tôi xem các ngón tay của em nào!"

      Đồng Ngôn sững người, sao lại nhận ra nhỉ? rụt rè đưa tay cho xem, lúc định rụt tay lại nắm lấy tay , kéo về phía mình. Đồng Ngôn giật thót tim. Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm mà lại thản nhiên kéo tay con như thế, liệu có ổn ?

      Lúc kiểm tra tay cho , chàng giáo sư người Mỹ cũng ngó sang, rồi vỗ vai , cười hì hì : "TK, ánh mắt cậu lúc này làm rôi nhớ lại khi cậu còn học y đấy."

      sững người lúc, sau đó cười , buông tay ra, : "Đúng vậy, tôi lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi!"

      Phải rồi, trước đây là bác sĩ mà. Bác sĩ đâu có để ý đến chuyện cầm tay nam hay nữ chứ. khẽ thở dài, rút tay về, ngậm ống hút rồi hút mạnh hơi.

      Bàn tay ấm áp, lạnh giống như mấy năm trước, các ngón tay thon dài, mềm mại. Quả đúng là đôi tay bẩm sinh dành riêng cho bác sĩ ngoại khoa.

      "Buổi chiều em vẫn phải làm việc này à?" vẫy tay gọi người phục vụ, : "Phiền lấy giúp tôi ít đá."

      Đồng Ngôn đợi quay đầu lại, khi chắc chắn có thể nhìn thấy khẩu hình của mình rồi mới trả lời: " ạ, buổi chiều em chỉ hướng dẫn khách mua hàng thôi."

      "Tại sao em tìm công việc khác?" ngẫm nghĩ lát, tiếp: "Làm gia sư chẳng hạn?"

      Đồng Ngôn cười, trả lời : "Em là sinh viên chuyên ngành xã hội, thường chỉ có các bạn học chuyên ngành tự nhiên mới dễ tìm việc gia sư. Các môn Lý, Hóa mới cần bổ túc, rất ít học sinh phổ thông muốn học thêm môn Ngữ văn."

      " làm gia sư vẫn còn nhiều công việc khác nữa mà."

      Đồng Ngôn cười: "Vâng, nhưng em muốn tìm công việc quá nhàng, vất vả chút mới hiểu được việc kiếm tiền quả dễ dàng gì."

      chàng giáo sư người Mỹ bật cười: "Đó là đương nhiên, trước đây tôi cũng từng làm thu ngân đấy. Sinh viên ngồi lớp cả ngày rồi, nếu lại tìm công việc làm thêm nhàn quá chán chết!"

      vội gật đầu. " bé vừa rồi cũng mới tốt nghiệp trung cấp ra đấy ạ. ấy làm lâu lắm rồi. Hôm đầu tiên em đến, phải viết hóa đơn cho khách, lúc đó mới biết, ngay cả cách viết số 1,2,3 trong tiếng Trung¹ mà em.cũng biết, lúc đánh máy thấy dễ, nhưng đến lúc viết ra mới phát mình đúng là mù chữ."

      1. Cách viết số , hai, ba bằng chữ trong tiếng Hoa.

      Lát sau, nhân viên phục vụ mang hộp đá đến, Cố Bình Sinh rút túi khăn ướt người ra, lấy tờ, bọc viên đá rồi đưa cho , dặn: "Cầm lấy, đến chiều em thấy đỡ hơn."

      nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm thấy hơi xấu hổ.

      Sao lại có người tự tin thế chứ?

      Đến chiều, hai mắt Miêu Miêu sáng quắc lên. "Ban nãy giám đốc về, có rỉ tai em là chị được chàng trai nắm tay, rất lãng mạn. Em bám theo hỏi xem là người Trung Quốc hay người nước ngoài, may mắn, chính là chàng Trung Quốc đẹp trai ngời ngời đó. Ha ha ha, mau dạy cho em bí kíp câu giai với!"

      Đồng Ngôn nghe mà choáng váng. "Đó là giảng viên của chị đấy!"

      Miêu Miêu càng kinh ngạc. "Tình thầy trò ư?

      " ấy chỉ kiểm tra ngón tay cho chị thôi." giơ tay ra cho Miêu Miêu xen. "Em quên mất là chị bị tai nạn lao độnga f?"

      Miêu Miêu vẫn tin. "Đồng Ngôn, em nhớ chị học luật đấy nhé! Thầy giáo chị chắc cũng dạy luật phải ? Đâu có dính dáng gì đến y học chứ?"

      "Trước đây ấy là bác sĩ, sau mới học luật."

      " hổ danh giảng viên trường đại học có tiếng, có tài, đáng nể!"

      Đồng Ngôn quyết định giải thích thêm nữa, ra cửa đón cặp vợ chồng người ngoại quốc vừa vào mua hàng.

      ***


      Vì Chủ nhật lao động vất vả nên thứ Hai, ngủ machh đến tận sát giờ lên lớp, sai đó bị Thẩm Dao túm cổ, lôi ra khỏi giường. "Mau dậy , hôm nay môn Trọng tài thương mại phải thi viết đấy!"

      cố mở mắt, mơ màng mất lúc lâu rồi mới ngồi bật dậy. "Thi viết á?"

      Lại còn là môn Luật Trọng tài thương mại quốc tế nữa... Tại sao lại là môn của Cố Bình Sinh chứ?

      cắn bút, nhìn từng dòng chữ tiếng chi chít trước mặt. Bình thường vẫn ngán những bài thi đọc hiểu tiếng , mà đề bài phân tích những vụ án rắc rối kiểu này, có quay cóp cũng chẳng được. Lúc làm bài có lướt sàn bài thi của lớp trưởng ngồi bên cạnh cái, thấy toàn chữ là chữ. Nét bút đúng là rất tự nhiên, phóng khoáng nhưng ngoài mất từ như "is, are, here..." ra đa số đều hiểu.

      "Đồng Vô Kỵ?" Thẩm Dao cúi đầu, gọi tên .

      Tên là Đồng Ngôn, người ta vẫn có câu "đồng ngôn vô kỵ" nên thường bị gọi là Đồng Vô Kỵ.

      Tiếng Thẩm Dao khá to, vì nàng biết thầy Cố nghe được. Cả lớp cũng bắt đầu bàn tán, tuy mắt mọi người vẫn nhìn chăn chú vào bài của mình nhưng miệng lại rì rầm, trao đổi đáp án với nhau.

      Đồng Ngôn chột dạ nhìn về phía Cố Bình Sinh vẫn đứng trước cửa phòng học, nhưng hề để ý đến .

      Thẩm Dao vẫn í ới gọi ở phía sau, cuối cùng còn gào lên: "Đồng Ngôn!"

      giật mình, suýt đánh rơi bút, lo lắng nhìn về phía Cố Bình Sinh.

      Ánh mắt xuyên qua đám đông, lướt thẳng tới phía . Đồng Ngôn vội cúi xuống, dán mắt vào bài thi, bực bộn hỏi: "Cái gì?"

      Giọng Thẩm Dao đầy vẻ nịnh bợ: "Đồng Vô Kỵ, cho tớ xem bài với!"

      "Tớ chưa viết gì đâu!"

      "Đồng Ngôn." Đột nhiên, giọng vang lên, lạnh như dòng nước dưới đáy hồ. Đồng Ngôn muốn khóc mà khóc được, im lặng đứng dậy, nhìn về phía Cố Bình Sinh. "Dạ, thầy Cố..."

      lẳng lặng nhìn , rồi bước lại phía , cầm vài thi mới viết được hai câu của lên xem: " biết làm à?"

      "Dạ ạ." Lúc này chỉ còn các .

      Tiếng ve sầu râm ran ngoài cửa sổ, tiếng quạt trần quay vù vù đỉnh đầu, nhưng trong phòng học lại vô cùng yên ắng. Vị Cố mỹ nam này khi ra uy cũng đáng sợ lắm đấy!

      Im lặng lúc lâu, Cố Bình Sinh mới thong thả : "Buổi thi viết đầu tiên, có thể các em vẫn chưa quen phân tích vụ án bằng tiếng . Thế này , Đồng Ngôn, em trả lời tôi câu hỏi, nếu trả lời đúng, hôm nay cả lớp được mang bài thi về nhà làm, vẫn tính điểm bình thường."

      Cả lớp "ồ" lên, mọi người lập tức quay sang nhìn Đồng Ngôn, ánh mắt tràn đầy hy vọng, còn cháy bỏng hơn cả ánh mặt trời nữa. Chỉ coa Đồng Ngôn là mặt trắng bệch.

      "Cho tôi biết khái niệm về Luật Trọng tài thương mại quốc tế." Cố Bình Sinh mỉm cười nhìn .

      Khái niệm á?

      "Nhờ cả vào cậu đấy, Đồng Ngôn." Có tiếng thầm khe khẽ từ đâu truyền đến. "Đồng Vô Kỵ, cậu mà trả lời được câu này bị khai trừ khỏi lớp ngay lập tức", "Đồng Ngôn, điểm của bọn tớ nhờ cả vào cậu đấy!", "Lần này Mỹ nam sát muốn thỏa hiệp rồi đấy, Ngôn Ngôn!"...

      Đồng Ngôn muốn khóc mà khóc được. Có thời gian để những điều đó sao cho người ta biết đáp án luôn .

      "Các em ngẩng đầu lên, nhìn vào tôi." Cố Bình Sinh cười, .

      Vừa dứt lời, mọi người đều ngậm miệng, ngoan ngoãn ngẩng lên nhìn Cố mỹ nam.

      "Suy nghĩ xong chưa?" hỏi.

      Ruột gan Đồng Ngôn như muốn thắt lại, nhưng vẫn cứng đầu, lì lợm nhìn Cố Bình Sinh. "Luật Trọng tài thương mại quốc tế... là... luật... trọng tài của... quốc tế thương mại ạ."

      Đám đông gần như bật khóc. Ôi, đúng là "đồng ngôn vô kỵ" mà.
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Mỹ nam của học viện (3)

      Type-er: liennguyen199

      Câu trả lời của khiến mọi người đều phải bật cười nhưng Cố Bình Sinh , nghiêm túc nhắc lại từng lời vừa : “Pháp luật, về trọng tài, thuộc thương mại, của quốc tế ư?” Thái độ của khiến Đồng Ngôn dám nhiều lời, cuối cùng, quyết định tự thú.

      Có người ngồi phía sau giơ tay, : “Thưa thầy, em có thể trả lời thay bạn ấy được ạ?”

      Cố Bình Sinh khẽ nhấc môi rồi lắc đầu, : “ cần nữa!”

      Sau đó, xem như có chuyện gì xảy ra, bắt đầu bài giảng của mình, chỉ đến lúc tiếng chuông báo hết giờ vang lên, mới gấp sách lại, : “Đồng Ngôn, buổi chiều đến phòng làm việc của tôi.”

      Xong rồi!

      Sau khi Cố Bình Sinh bước ra khỏi phòng học, ánh mắt mọi người đều dồn về phía Đồng Ngôn như muốn : Chết cậu rồi!

      sao đâu!” Thẩm Dao vỗ vai , an ủi: “Mỹ nam sát chỉ chuyên “sát” đẹp thôi, chứng tỏ cậu hấp dẫn đấy chứ.”

      Đồng Ngôn nghiến răng, còn đùa được nữa à! muốn ăn sống nuốt tươi nàng này quá!

      Nhưng đến buổi chiều, khi có mặt tại phòng làm việc của Cố Bình Sinh rồi mới biết ra tìm còn vì nguyên nhân khác nữa.

      từng mình “có bạn” trong trường này, hóa ra là giảng viên bên khoa Vật lý, tên là Triệu Nhân, “nữ thần ác mộng” của trong hai năm đầu. Là học sinh chuyên Văn chính hiệu, bỏ học Vật lý từ thời trung học rồi, thế mà vào đại học lại thoát được, số phận quá trớ trêu.

      “TK, tôi đây.” Giọng Triệu ngọt ngào. Chào Cố Bình Sinh xong lại mỉm cười nhìn Đồng Ngôn. “Đồng Ngôn, vừa rồi tôi có xem qua thời khóa biểu của khóa em rồi, học kì này em có môn Vật lý, kỳ sau có định học tiếp ?”

      Đồng Ngôn lễ phép cười, trả lời : “Kỳ này em muốn tự nghiên cứu lại để học kỳ sau tiếp tục cố gắng ạ.”

      Triệu gì thêm nữa, rời .

      Đây là lần đầu tiên Đồng Ngôn đến phòng làm việc của Cố Bình Sinh. biết có phải do sở thích của mà toàn bộ đồ đạc trong phòng đều lấy màu trắng làm chủ đạo, ngay cả bộ sô pha cũng có màu trắng muốt. Chỉ có duy nhất bồn thiết mộc lan là bao phủ màu xanh mướt, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

      Thế mà, câu đầu tiên hỏi lại là: “Môn Vật lý em phải thi tới bốn lần à?”

      Trong giây lát, Đồng Ngôn có cảm giác như vào nhầm chỗ, đến đây vì môn Luật trọng tài thương mại quốc tế chứ có phải vì môn Vật lý đâu? Bởi vậy quyết định bỏ qua câu hỏi này, chuyển đề tài: “Thầy và dạy Vật lý là người của nhau ạ?” Vì mong muốn của người bạn mà quyết định nơi làm việc của mình, xem ra mối quan hệ của họ hề đơn giản.

      Cố Bình Sinh ngây người lúc, sau đó cười phá lên.

      Kết quả là, đến tận lúc sắp về mà vẫn trả lời câu hỏi của , vậy, lại cứ đào sâu vào nỗi đau của , truy hỏi nguyên nhân tại sao bị treo điểm đến bốn lần. tổng kết lại bằng câu đơn giản: “ là thiên phú có cầu cũng chẳng được, thầy Cố, từ thời tiểu học em biết mình có khả năng trong môn Vật lý rồi.”

      Cố Bình Sinh uống ngụm nước, hỏi: “Cần tôi phụ đạo cho em ?”

      giật thót tim, lúc sau mới nhìn , : “Thầy Cố, thầy có thể làm như trước đây chúng ta hề quen biết ?”

      “Tại sao?”

      “Cuộc sống của em bây giờ rất tốt, nếu thầy cứ quan tâm em như thế càng khiến em cảm thấy khốn khổ hơn.” Bình thường phải cúi đầu xuống mới có đủ can đảm để những câu này, nhưng bây giờ lại phải nhìn chằm chằm đối phương mà . “Còn nhiều sinh viên khác cần đến giúp đỡ của thầy hơn em…”

      “Đồng Ngôn.” Cố Bình Sinh ngắt lời . “Xin lỗi em! Sáu năm trước ở bệnh viện, đó là lần đầu tiên tôi đánh người.”

      Sao tự dưng lại nghiêm túc như vậy chứ? Đồng Ngôn chỉ muốn với rằng cuộc sống của giờ rất yên ổn, cần phải quan tâm đến cách thái quá như vậy thôi mà.

      “Thực ra, thầy đánh hề đau, chỉ khiến em mất mặt chút thôi.”


      ***


      chẳng thể nào quên được ngày hôm ấy.

      Bên ngoài phòng cấp cứu vắng ngắt, ánh sáng yếu ớt càng khiến cho bầu khí trở nên lạnh lẽo, chiếc cặp lưng bỗng nhiên nặng trĩu. thấy mấy người vây quanh người đàn ông trung niên, chàng trai còn rất trẻ ngồi sàn nhà tựa vào bức tường trắng như tuyết, bàn tay cầm tờ giấy trắng đặt đùi.

      Người đàn ông trung niên về phía , hỏi: “Cháu là Ngôn Ngôn phải ?” Dù giọng ông rất ấm áp nhưng vẫn thể che giấu được vẻ ngoài lạnh lùng của người có địa vị cao trong xã hội.

      là ai quan trọng, quan trọng là chính là người thân duy nhất kí xác nhận cho mẹ làm phẫu thuật. Lúc đó tâm trạng như thế nào còn nhớ nữa, chỉ nhớ rằng, mình kiên quyết từ chối ký tên. Thậm chí khi y tá hỏi có muốn vào thăm bệnh nhân , trước ánh mắt khác lạ của bác sĩ và y tá ở đó, vẫn mình phải về học.

      Thế rồi, có người nào đó kéo tay , bắt phải ký tên. Trong lúc giằng co, cắn vào tay của người ấy, cắn rất đau nhưng người ấy vẫn nhất quyết chịu buông ra. Cuối cùng, tát cho cái, cái tát ấy vang vọng cả hành lang yên ắng trong bệnh viện. “ thế gian này, có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì, chỉ có cha mẹ là thể chọn lựa, cũng thể vứt bỏ.”

      nhớ lúc đó mình khóc rất thảm thiết. Bây giờ nghĩ lại, ràng là tát đau, nhưng có thể chính câu của khiến cảm thấy hoàn toàn sụp đổ, mới khiến khóc nhiều đến thế. thế gian này, có quyền lựa chọn bất cứ thứ gì, chỉ có cha mẹ là thể chọn lựa.

      Sau đó, rất nhiều bác sĩ đến kéo ra, với : “Tim mẹ cậu đột ngột ngừng đập rồi.” Lúc ấy, bỗng nhiên khựng lại, buông ra.

      vẫn còn nhớ tấm biển đề tên ngực áo : Khoa tim mạch – Cố Bình Sinh.


      ***


      “Đồng Ngôn?”

      Nghe thấy tiếng gọi mới sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn , vẫn khuôn mặt với các đường nét tinh tế đó, từ trước đến giờ chưa hề thay đổi.

      cảm thấy nếu cứ tiếp tục đề tài này e là chẳng thể chuyên tâm vào môn của trong học kỳ này mất, vì thế, vội tìm cớ để rời khỏi phòng làm việc của . Trước khi rời , vẫn cảm thấy áy náy về chuyện lớp ban sáng nên quay lại với : “Bình thường lớp em vẫn hay đùa như vậy nhưng thực ra hề có ác ý gì đâu, thầy đừng bận tâm.”

      Cố Bình Sinh nhấp ngụm nước rồi cười, : “Tôi biết.”

      Từ ngày đó, môn Luật trọng tài thương mại quốc tế trở thành môn học quan trọng và cần lưu ý nhất của , đồng thời, tìm mọi cách để tránh chạm mặt . Lần nào cũng đến sớm, chọn chỗ ngồi ở cuối lớp, chuông tan học vừa reo lên là vọt ra khỏi lớp luôn. Kế hoạch có vẻ quá hoàn hảo, chỉ tiếc là vẫn chưa đủ để có thể đảo ngược tình thế.

      dạy ở đây học kỳ, mười bảy tuần, trăm mười chín ngày nữa.

      Chao ôi, mùa hè ở Thượng Hải đáng sợ! Mới học có tiết thôi mà cả người mướt mát mồ hôi. Vừa hết tiết chạy ngay đến phòng vệ sinh bên cạnh giảng đường để rửa mặt. Khi quay trở lại giảng đường, nhìn thấy bọn Thẩm Dao cười rôm rả, vừa trông thấy , họ liền hớn hở gọi: “Đồng Ngôn Vô Kỵ, có người tìm cậu này, cậu quen cậu ta ?”

      Đó là nam sinh đeo kính, ngoại hình bình thường, đứng cạnh mấy bạn của vẻ rụt rè. Nhìn biểu đầy kinh ngạc của họ, Đồng Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề, liền giải thích: “Đây là trường lớp Phác họa của tớ.” xong, bước lại phía cậu ta, hỏi: “Tìm tớ có việc gì à?”

      Nếu nhớ nhầm người này học khoa Vật lý. Do hàng ngày phai bù đầu với những thí nghiệm, hơn nữa cũng vì tỉ lệ nam nữ quá chênh lệch cho nên từ trước đến giờ cậu ta chưa từng bị cả đám con xúm xít vây quanh như vậy. Cậu ta lúng túng hồi lâu rồi mới ngập ngừng : “Tuần trước có bài tập về nhà nhưng cậu học, hôm nay tớ đến thu bài tập.”

      Chết! Quên mất tiêu rồi.

      Đồng Ngôn xấu hổ : “Tớ quên làm bài tập rồi, thế này vậy, tối nay tớ đem qua cho cậu nhé? Cậu là…” Chán quá, chẳng biết tên cậu ta là gì nữa.

      Nam sinh đó còn xấu hổ hơn cả . “Tớ họ Thẩm.”

      Đồng Ngôn liếc Thẩm Dao cái, người này cùng họ với cậu nha!

      “Cậu cần mang đến tận ký túc xá đâu. Thế này , tám giờ tối nay tớ đợi cậu ở cổng trường, bên cạnh hồ Tư Nguyên ấy.” chàng họ Thẩm lưỡng lự, cuối cùng tiếp: “Ừm, tớ đợi cậu ở chỗ cột cờ, cứ thế nhé!”

      Đồng Ngôn chưa kịp đáp lại cậu ta rồi. kịp gọi lại, cũng có số điện thoại của cậu ta nữa. Lần này hay rồi, bài tập chắc chắn phải nộp, nhưng chẳng lẽ phải nộp ở chỗ bắt mắt thế sao?

      Kết quả là, ba bạn cùng phòng của rất hào hứng, quyết định “phục kích” cảnh nộp bài vĩ đại của bên cạnh hồ Tư Nguyên. chẳng còn cách nào khác, đành phải bấm bụng đứng dưới bóng cây cạnh hồ để chờ chàng họ Thẩm kia. Mỗi khi ngó sang chỗ ba nàng giả vờ ngồi đọc sách ở hàng ghế cạnh hồ, lại càng thêm bất lực.

      cúi đầu nhìn đám cỏ dại tươi tốt trong bồn hoa, bỗng thấy chân của hai người bước qua trước mặt mình, nhìn giày cũng biết là nam nữ rồi. Nhưng mà, sao họ đột nhiên dừng lại thế? Đây đâu phải chỗ thích hợp để chuyện riêng tư chứ? Mà đừng có hôn nhau đấy, thấy người ta đứng sờ sờ ra đây à… suy nghĩ vẩn vơ người giày cao gót đến trước mặt , sau đó nghe thấy tiếng gọi: “Đồng Ngôn?”

      Giọng này nghe tới bốn học kỳ rồi, thể nhầm được, chính là “nữ thần ác mộng”. ngẩng đầu nhìn lên, ba người kia cũng trố mắt kinh ngạc, tất cả đều ngây ra.

      Cố Bình Sinh đứng phía sau “nữ thần ác mộng”. Nghe sống trong trường, mỗi tuần chỉ lên lớp ba lần thôi, vậy mà bây giờ lại thấy xuất ở đây, còn cùng Triệu nữa chứ. Ánh đèn lúc hoàng hôn soi cả ngũ quan khuôn mặt … Đúng là “mỹ nam sát ”, ngay cả “nữ thần ác mộng” cũng bị hớp hồn rồi.

      “Môn Vật lý học đến đâu rồi?” Triệu Nhân lại mắc bệnh nghề nghiệp.

      “Sơ cấp rồi ạ.” trả lời trái với lương tâm.

      Cứ nhắc đến môn Vật lý là Triệu Nhân lại cười rất dịu dàng, nhàng giảng giải nguyên nhân bị treo điểm trong các học kỳ trước. biết tại sao nhưng Đồng Ngôn chằng có hứng thú để nghe chút nào, muốn tìm cớ để chuồn Cố Bình Sinh tới, hỏi: “Phác họa à?”

      gật đầu, Cố Bình Sinh cười cười, cúi đầu nhìn rồi : “Cho tôi xem nào.”

      Đồng Ngôn đưa cho xem, đó chỉ là bài tập phác họa đồ vật rất đơn giản mà thôi. mở bức phác họa ra, nhìn lúc. “Hình như gian lập thể có chút vấn đề, em có bút ?”

      Đồng Ngôn đứng ngây ra lúc lâu rồi mới : “Có ạ.”

      lấy chiếc bút chì và cục tẩy từ trong túi ra đưa cho . đón lấy, xóa đôi chỗ rồi bắt đầu giúp sửa lại bài tập.
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :