1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọn Đời Bên Nhau - Mặc bảo Phi Bảo (65 chương+ PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Trọn Đời Bên Nhau

      [​IMG]

      Tác Giả : Mặc Bảo Phi Bảo

      Độ Dài : 65 chương + Phiên Ngoại

      Convert :TTV

      Chuyển ngữ : devilxangel

      Nguồn: Hỏa Phụng Gia Trang
      Last edited: 15/8/14

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Văn án

      Đây là câu chuyện về tình thầy trò, nhưng chỉ giới hạn trong tình cảm thầy trò đó.

      Nếu bạn gặp được người thầy giáo, từng là bác sĩ ngoại khoa. Năm 13 tuổi đó, ấy là bác sĩ nơi mẹ bạn điều trị, lại ngoài ý muốn mà sau bảy năm sau còn nghe thấy gì, cũng thể làm phẫu thuật được nữa, lại bắt đầu học lại lần nữa và trở thành người thầy giáo bình thường.

      Nếu cùng với bạn giống nhau, đều là những đứa con bị chính người mẹ sinh thành vứt bỏ, thể chuyện được với cha mình.

      Nếu bởi vì cứu sống người trong cơn dịch bệnh lan tràn mà mất sức khỏe vốn có của chính .

      Nếu bạn.

      Bạn có thể bỏ qua sao, có thể sao?

      “Cố Bình Sinh, bình sinh có gì hối tiếc.”

      Từ nay về sau, cần nghĩ tới quá khứ qua, em chỉ muốn hướng đến tương lai mà trao cho em.

      Đó là câu chuyện xưa rất giản dị, kể về hai đứa trẻ đáng thương, sưởi ấm lẫn nhau.
      Last edited: 16/8/14
      tart_trungcuncon thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 1: ‘Mỹ nhân sát’ của học viện Luật(1).
      Cố Bình Sinh đến khiến học viện luật đột nhiên được chú ý.

      Trong học viện kỹ thuật nổi tiếng này, từ trước đến nay học viện viễn thông và học viện quản lý là cả, học viện kiến trúc và học viện vật lý dù vẫn lặng lẽ theo thói quen nhưng cũng thể coi thường. vài viện khoa học xã hội lẻ loi, quả thực có địa vị đáng kể.

      “Học viện luật? Học viện mình có học viện luật sao? phải chỉ học viện Phục Đán mới có à?” Trầm Diêu căm phẫn đọc tiêu đề BBS của học viện, “ quá đáng quá, rất kỳ thị chúng ta .”

      (Phục Đán :http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Ph%E1%BB%A5c_%C4%90%C3%A1n

      BBS : Bulletin Board System)
      chăm chú theo dõi bài thảo luận của buổi chiều, thậm chí ngay cả giờ cơm trưa cũng giải quyết bằng mỳ ăn liền.

      Bởi vì bức ảnh của Cố Bình Sinh mà học viện luật cuối cùng nổi danh.

      Thời tiết nóng bức, Đồng Ngôn nằm lỳ giường.

      dùng răng tách vỏ nhãn, ăn từng quả , thỉnh thoảng xốc rèm che lên ném vỏ xuống dưới giường.

      học viện chỉ có ba lớp, sinh viên đếm đếm lại cũng chỉ có sáu mươi người, trong khi toàn học viện có mấy vạn người, quả có thể bị bỏ quên.”

      cần phải tự ti như thế.. ” Trầm Diêu đứng lên, rất có chí khí nhìn về giảng đường của học viện luật ở phía xa, “Chúng ta có khu giảng đường và thư viện pháp luật hoàn chỉnh nhất thành phố, chỉ riêng giảng viên luật quốc tế có mười mấy người học ở Yale Oxford về.”

      (Ở đây bản raw là công pháp quốc tế.

      Công pháp quốc tế (tiếng Anh: Public international law) là ngànhluật quốc tếđiều chỉnh các quan hệchính trị,văn hóa,xã hội,khoa học kỹ thuật… nảy sinh giữa cácquốc giatrong quan hệ hợp tác với nhau. Tên gọi này cũng nhằm phân biệt với ngành luật khác điều chỉnh các quan hệdân sựmở rộng trong hệ thống pháp luật quốc gia, đó làtư pháp quốc tế. Trong tác phẩm Luật quốc tế của Oppenheim tác giả cho rằng “Công pháp quốc tế phát sinh khi chúng ta đặt các quốc gia cạnh nhau, tư pháp quốc tế phát sinh khi đặt các hệ thống pháp luật cạnh nhau.”

      Cho nên cuội edit là Luật quốc tế.)
      “Bởi vì điều đó cho nên chúng ta mới bị cả học viện lớn đuổi giết. Hơn sáu mươi ngườicó riêng khu giảng đường, bốn mươi mấy giảng viên, gần xấp xỉ tỉ lệ thầy trò rồi. Bình thường chúng ta cũng giữ lẽ như thường,nhưng tuần này phải chạy nhanh như nữ siêu nhân, đều do Cố Bình…” được nửa, phát mình lại gọi thẳng tên người ta, lập tức sửa lại, “Thầy Cố gây họa.”

      Trầm Diêu hì hì cười sửa đúng, “Vấn đề là,chúng ta thành công bước đầu tiên trong việc kiến thiết học viện, có được giảng viên đẹp nhất toàn học viện.”

      Đồng Ngôn suýt nữa nuốt chửng hột nhãn.

      Gương mặt Cố Bình Sinh, chỉ hơi trắng và thanh thoát, chung là hơi sáng sủa chút, thỉnh thoảng ăn mặc cũng rất thuận mắt, nhưng dùng từ “đẹp nhất” với người đường đường là giảng viên học viện luật, là…

      Tuy nhiên việc mọi người loạn lên vì Cố Bình Sinh thể phủ nhận được.

      Chỉ đơn thuần nhìn lớp luật trọng tài thương mại quốc tế hôm thứ tư, sinh viên dự thính ngồi chật cả lớp học, làm hại và lớp trưởng muộn có chỗ ngồi, đành đứng ngẩn người trước cửa.

      Phòng học cho sáu mươi người… lớp chúng ta chỉ có mười chín sinh viên… Những người này ở đâu ra?

      Cũng may Cố Bình Sinh vào, rất nhanh phát tổ chim sâu bị chiếm mất, chỉ khẽ với hai sinh viên nữ ngồi bàn đầu, “Phiền các bạn…”

      còn chưa dứt lời, hai sinh viên nữ kia đứng bật dậy, “Thưa thầy, vấn đề gì, chúng em đứng nghe giảng cũng được.”

      Đồng Ngôn bật cười, thời buổi này còn có việc cam tâm tình nguyện chịu đứng để học sao?

      Cũng may, mỗi tuần chỉ đến học viện ba lần thôi.

      Cuối cùng để giữ quyền lợi học của các thành viên lớp mình, lớp trưởng mở cuộc họp , bất kể ai cũng tuyệt đối đươc tiết lộ thời khóa biểu của học kỳ này, nếu chính là địch của toàn dân. thể để thầy Cố cứ bán sắc mãi như vậy chứ?

      Đồng Ngôn ăn nhãn xong, leo thang xuống dưới, phát Trầm Diêu lại ngồi trước máy tính.

      Tiêu đề màn hình, thoáng ba chữ “học viện luật”.

      “Liều chết tiết lộ thời khoá biểu của học viện luật”, “Luận con đường quật khởi của học viện luật trong Thời đại minh tinh”, “Thư ngỏ gửi lãnh đạo nhà học viện, liên quan đến việc dạy học của học viện luật lãng phí tài nguyên”, “Xin hỏi các bạn ai có người quen cũ trong học viện luật” …

      Trầm Diêu thử nhấp chuột, mở chủ đề “Tịch cực tẩy chay tình thầy trò, trả lại cho tôi học viện thuần khiết”.

      “Lễ tốt nghiệp năm ngoái của học viện kiến trúc, phải có hai thầy trò kết hôn đó sao? Lúc đó sao chẳng thấy ai gì, thượng đế khó khăn lắm mới chiếu cố chúng ta lần, lại đạp phải cái đuôi của bọn họ.”

      Đồng Ngôn bất đắc dĩ, chuyển hướng đề tài, “ phải buổi chiều cậu có tiết của môn học tự chọn sao?”

      chân trần nhảy xuống giường, hiển nhiên quên hạt nhãn mình vừa ném đầy đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

      “Lớp học piano ấy hả?” Trầm Diêu nhìn cái, “Nhất định là điểm tối đa, còn làm gì.”

      Đồng Ngôn gì, rất khinh thường cách làm của Trầm Diêu.

      “Là sinh viên piano được đặc cách xét tuyển lại lựa chọn môn học tự chọn là piano, cậu thích đánh đàn ghê nhỉ?”

      Hơn nữa buổi học đầu tiên kéo tay giảng viên, đòi thánh chỉ bằng miệng vĩnh viễn phải đến lớp, quả thực khiến mọi người đều phẫn nộ.

      Trầm Diêu cũng quay đầu lại: “Học kỳ này phải cậu tự chọn học phác thảo ư? Thân là sinh viên học viện luật nghiêm cẩn, cậu lại chọn học phác thảo công nghiệp, cậu biến thái đến cỡ nào thế hử?”

      để ý đến Trầm Diêu lải nhải liên tục ở đó nữa, thay quần áo ra cửa.

      Bởi vì hôm nay là thứ sáu, đại đa số sinh viên vì về nhà mà chọn lớp đều tránh ngày hôm nay, cho nên sinh viên ở trong học viện cũng có nhiều.

      bước đường, đầu óc được giải phóng khỏi mọi mệt mỏi và phiền toái, bỗng nhiên có ai đó gọi tên .

      Trong nháy mắt quay đầu, sững sờ tại chỗ.

      Ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt qua , thấy Cố Bình Sinh, người được nửa học viện hâm mộ, ló đầu ra khỏi chiếc Land Rover.

      Bởi vì ngược sáng, thấy vẻ mặt của , chỉ cảm giác được nhìn mình. biết vì sao, nhớ đến buổi tối hôm ấy, im lặng ngồi sàn trong phòng cấp cứu, thưa thớt vài y tá qua, cũng dám nhìn .

      Đồng Ngôn đến bên cạnh xe, cố gắng giữ nhịp chuyện chậm, “Sao hôm nay thầy Cố lại đến học viện?”

      Cố Bình Sinh buồn cười nhìn , “ cần phải chậm như thế, tôi cảm thấy như xem phim quay chậm. Em đâu?”

      Giọng rất rung động, đáng tiếc nghe được lời của chính mình.

      Ngữ khí chuyện, cứ như bạn bè rất thân thiết, mà phải như giảng viên.

      Đồng Ngôn ngượng ngùng cười cười, “Em lên thư viện mượn sách.”

      cứ ngỡ chỉ hàn huyên hai câu, ngờ lại lên xe của Cố Bình Sinh. là đưa , nhưng ra trong ba bốn phút xe chạy, lại nhịn được nhìn trộm hai lần, là từ khi gặp lại đến giờ vẫn chưa dám nhìn thẳng vào .

      Đến lúc xuống xe, cũng xuống theo, ở nơi có tương đối nhiều người qua lại, Đồng Ngôn rất sợ cùng với nhưng cũng khó ra, chỉ có thể thử hỏi, “Thầy cũng đến mượn sách sao?”

      khóa xe, hỏi lại , “Em biết hôm nay có buổi toạ đàm à?”

      Đồng Ngôn cố gắng nhớ lại, giống như có vị chuyên gia về luật thương mại quốc tế nổi tiếng được mời đến thỉnh giảng, hôm thứ tư lớp trưởng nhắc qua. Lúc này nhìn lại Cố Bình Sinh, áo vest đen thắt cà vạt, đôi mắt tĩnh lặng, chút gợn sóng hay sợ hãi mà vẫn mỉm cười, ngoài động tác dùng ngón trỏ cầm lấy chìa khóa, trang trọng hơn bình thường rất nhiều…

      “Đừng với em thầy là chủ giảng?” bật thốt hỏi.

      “Là bạn của tôi, ” Cố Bình Sinh khẽ cười, “Tôi đến xem hội học viện. Em ăn cơm chưa?”

      “Chưa ạ.”

      “Bây giờ là hơn sáu giờ,” thoáng trầm ngâm, đề nghị, “Toạ đàm là bắt đầu lúc bảy giờ, thời gian có chút gấp gáp, tôi mua bánh sandwich và đồ uống, chúng ta ăn ở….” quay đầu liếc nhìn hồ Tư Nguyên ở trước thư viện, “Chúng ta ngồi ăn bên bờ hồ .”

      ra cho đến tận bây giờ cũng chưa từng muốn tham dự buổi tọa đàm này.

      theo bản năng đảo ánh mắt mơ hồ của mình, “Em rất muốn , nhưng tối còn có lớp Tin học…”

      “Có thể nhìn vào tôi rồi được ?”

      Mặt nóng lên, lập tức quay sang, nhìn thẳng vào mắt .

      khẽ cười, , “Vừa rồi thấy em .”

      Bị nhìn như thế, dù có bụng lời dối cũng dám , đành phải , Em là, em phải lên tầng 5 mượn sách, có thể thầy phải chờ hơi lâu.”

      Lúc cắn miếng sandwich đầu tiên, khẽ đưa mắt liếc nhìn Cố Bình Sinh lật tài liệu.

      Có lẽ vì cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt rất đặc biệt, hoặc có lẽ là Cố Bình Sinh giống giáo viên… chuẩn bị tâm lý nửa ngày, lúc cất gọn mọi thứ nhìn về phía mình, tức khắc điều chỉnh tốt nét mặt, ánh mắt kính cẩn.

      “Mẹ em có khỏe ?” bóc túi giấy đựng sandwich, ăn miếng.



      “Rất khỏe ạ, ” nghĩ ngợi, cũng hỏi vấn đề tương tự, “Mẹ thầy…”

      qua đời.”

      có lỗi.

      Đến tận khi ăn xong toàn bộ sandwich, bắt đầu uống ngụm cà phê, rút cuộc mới hỏi ra điều vẫn nghi vấn trong lòng, “Thầy Cố, em nhớ trước kia thầy là bác sĩ?”

      Hơn nữa, còn là bác sỹ ngoại khoa tim bệnh viện Hiệp Hòa.

      Lúc câu này, có hai sinh viên nữ qua trước mặt, ngạc nhiên nhưng cũng cực kỳ hâm mộ mà liếc mắt nhìn hai người.

      Đồng Ngôn có chút bối rối, vừa rồi lúc Cố Bình Sinh đề nghị với , muốn hồ Tư Nguyên là hồ tình nổi tiếng của học viện, nhất là những đêm hè gió thổi hiu hiu thế này, tất cả ghế đá đều là những người tựa sát vào nhau…

      Tuy rằng, phải cố ý đặt sách mới mượn ở thư viện vào giữa hai người, nhưng vẫn chịu được chú ý của mọi người dồn lên Cố Bình Sinh rồi lan dần sang .

      thể tính là bác sĩ được, lúc ấy tôi chỉ mới thực tập ở bệnh viện của mẹ tôi,” , “Sau này bởi vì thể nghe được nữa, thể giải phẫu được, nên chuyển sang học luật.”

      “Nhanh như vậy có thể làm đến tiến sĩ?” Có vẻ rất huyễn hoặc?( Huyễn Hoặc : biến hóa khôn lường đến mức khó tin)

      “Lúc tôi học tại học viện ở Mĩ, phải tốt nghiệp chính quy cả học viện luật và học viện y mới được xin học lên, ” khẽ cười, ăn miếng sandwich cuối cùng, lấy ra túi khăn ướt, đưa tới trước mặt , “Tôi học nghiên cứu sinh ngành y được hai năm, còn chưa xong xảy ra chút chuyện. người chị họ trực tiếp giới thiệu giáo sư hướng dẫn của mình cho tôi, chuyển sang học luật ngay sau đó, như vậy cũng phải lãng phí bao nhiêu thời gian.”

      bừng tỉnh, rút chiếc khăn ướt ra, “Nhưng sao thầy phải về nước? Ở lại học viện cũ được sao?”

      Cố Bình Sinh cũng rút chiếc khăn, lau sạch tay, cầm chiếc cốc giấy uống ngụm cà phê, “Năm ngoái tốt nghiệp xong về nước nghỉ phép, lúc ăn cơm có làm quen với hiệu trưởng học viện luật của các em, thầy mời tôi đến dạy thử học kỳ. Tôi cũng có bạn ở đây, ấy cũng khuyên tôi về, tôi cũng muốn thử xem mình có thể làm giảng viên hay , ” hơi suy nghĩ, tiếp, “Chỉ ký hợp đồng học kỳ.”

      “Chỉ học kỳ?”

      gật đầu, “Có lẽ còn chưa quen được gọi là ‘Thầy’ phải rồi.”

      Đồng Ngôn à lên, quay lại tiếp tục uống cà phê.

      chưa bao giờ thử vừa nhìn chăm chú vừa chuyện phiếm, cho đến khi vào thư viện, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.

      Bình thường tọa đàm được tổ chức vào thứ Sáu, bởi vì phần lớn sinh viên phải về nhà nên có ít người tham dự.

      Nhưng Đồng Ngôn vừa bước vào giảng đường chức tọa đàm của học viện lớn lập tức thấy choáng váng. Giảng đường của học viện lớn có năm trăm chỗ còn chỗ trống, thậm chí hành lang cũng chật kín người đứng… Phỏng chừng trừ ngày hội việc làm cho sinh viên năm tư, tuyệt đối chưa bao giờ có tiền lệ như thế này.

      Cũng may trước đó Trầm Diêu giữ chỗ cho .

      Cả buổi tối Cố Bình Sinh đều đảm đương vị trí chủ trì.

      Người bạn Mỹ kia của cũng là đẳng cấp thần tượng, tiếng Trung lưu loát, giảng về luật thương mại còn đan xen sang chuyện tình lúc mình Trung Đông băng qua lửa đạn như thế nào, còn cứu , khiến tất cả mọi người phải liên tục cảm thán.

      Cố Bình Sinh thỉnh thoảng bổ sung đôi câu, nhiều, nhưng có vẻ còn có những trải nghiệm đặc sắc hơn cả ta.

      lúc sau giao lưu rất sôi nổi, chàng người Mỹ lại nổi hứng trêu đùa Cố Bình Sinh: “Trước kia ở học viện hoàng gia, thầy Cố của các bạn tuyệt đối là ‘Mỹ nhân sát’.”

      Giảng đường có hơn năm trăm người im lặng trong nháy mắt…

      Người Mỹ này đâu chỉ giỏi tiếng Trung, phải dùng đến mức quá nhuần nhuyễn.

      (Bản gốc là lô hỏa thuần thanh chứ phải là nhuần nhuyễn. “lô hỏa thuần thanh” ý chỉ ngọn lửa trong lò hoàn toàn màu xanh. Với ngọn lửa chuyển sang màu xanh nhiệt độ của ngọn lửa lúc này là cao nhất. Suy ra….)
      thấy Cố Bình Sinh khẽ lắc đầu, gì , chỉ mỉm cười.

      Lúc chàng người Mỹ lại muốn , mới đổi mic sang tay kia, kịp thời cắt ngang, “Bây giờ đến thời gian hỏi đáp, các bạn sinh viên có câu hỏi nào ?”

      Chỉ câu này thành công khiến giảng đường học viện trở nên náo nhiệt.

      lưu học sinh Hàn Quốc ngồi bên cạnh hiểu từ ‘Mỹ nhân sát’, lại tò mò, “Câu người Mỹ vừa nghĩa là gì?” Trầm Diêu cười hì hì giải thích, “Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn biết ?”

      Người lưu học sinh Hàn Quốc tự xưng là qua bài thi năng lực tiếng Trung, vô cùng nghiêm túc, “Chính là phụ nữ đẹp, khiến cho cá và chim nhạn nhìn ngây người, quên bơi lội và bay lượn.”

      Đồng Ngôn nghe xong rất muốn cười.

      Nghĩa đúng, nhưng sao nghe cứ thấy kỳ quái như vậy?

      “Gần đúng rồi, chính là ý này, người kia là thầy Cố đẹp trai, ngay cả mỹ nhân cũng thẹn muốn chết.”



      ngoài dự đoán, đêm đó BBS của học viện, đều có thêm loạt các topic với tiêu đề tiêu biểu là “Mỹ nhân sát”.
      Last edited: 14/8/14
      tart_trungcuncon thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 2: ‘Mỹ nhân sát’ của học viện Luật (2).

      Mỗi chủ nhật Đồng Ngôn cũng làm thêm trong cửa hàng bán đồ thể thao Pháp.

      Chuỗi cửa hàng này có khoảng bốn năm cửa hàng ở Thượng Hải, ban đầu phỏng vấn chỉ vì bắt gặp chi nhánh gần học viện, ngờ sau khi trúng tuyển lại bị điều đến nơi rất xa

      Lúc nhận được điện thoại thông báo, Đồng Ngôn do dự ba giây, rốt cuộc vẫn nhận công việc làm thêm này.

      Vì thế mỗi sáng sớm chủ nhật, Đồng Ngôn ép mình dậy lúc 5h sáng, vật vã khoảng hai tiếng xe bus công cộng đến cửa hàng làm việc. Ưu điểm duy nhất chính là cái cửa hàng này nằm gần Hồng Kiều, 90% khách hàng đều là người nước ngoài, vừa hướng dẫn mua hàng vừa luyện quả thực là rất tốt.


      Chỉ là gần đây cửa hàng nhập bán loại quần thể thao mới, xem như hoàn toàn đánh vỡ giấc mộng đẹp này.

      Liên tiếp mấy tuần nay đều bị điều tới kho hàng, hết sức máy móc quần áo vào móc, nhưng vấn đề lớn nhất chính là cái kẹp sắt kia rất cứng, lưng quần phải kéo thẳng tắp ra mới có thể cặp lấy. Đến khi giải quyết xong toàn bộ hơn năm trăm cái quần, ngón tay cũng sưng hết cả lên.

      Lúc quản lý đến kiểm tra xong, cũng hơn giờ trưa.

      Đồng Ngôn đói chịu nổi, bụng đói sôi lên, cố gắng lết ra khỏi kho hàng, giơ tay ra với bạn thu ngân, “Miêu Miêu, mình điên mất thôi, cậu xem ngón tay mình sưng thành cái dạng gì rồi đây này?”

      “Rất thảm thiết,” Miêu Miêu lắc đầu, “Đây chính là cái gọi là tai nạn lao động đó.”

      nhe răng oán hận, “Đúng vậy, ba đầu ngón tay của mình mất hết cảm giác rồi, chẳng lẽ tí nữa ăn cơm phải dùng ngón áp út với ngón út để cầm đũa sao?” Miêu Miêu vừa định trêu chọc mấy câu, bỗng nhiên đổi ngay sang biểu cảm công việc, dời tầm mắt ra phía sau Đồng Ngôn , “Quý khách, quầy thu ngân đóng cửa rồi ạ.”

      sao.” Có tiếng người vang lên từ đằng sau.

      Thầy Cố?

      Đồng Ngôn kinh ngạc xoay người, Cố Bình Sinh nhìn .

      Đây là khéo đến mức độ nào chứ?

      nhìn vị giáo sư người Mỹ bên cạnh Cố Bình Sinh, rồi chiếc xe đẩy đầy hàng hóa, lập tức hiểu được, hai người này phỏng chừng là muốn tự lái xe du lịch. Trong xe đẩy có cả lều trại và cần câu…

      “Bạn của cậu à?” Miêu Miêu thấy hai người nhìn tôi tôi nhìn như vậy lập tức , “Mời hai tính tiền, người nhà của nhân viên được giảm giá 8%.”

      nàng xong, lập tức mở lại bảng hiệu vừa mới đóng lúc nãy, rất nhiệt tình tính tiền cho Cố Bình Sinh.

      Đồng Ngôn đứng ở bên cũng có việc gì, liền giúp bạn bỏ đồ vào túi. Mấy việc này làm suốt cũng thành thói quen, chỉ lát sau xong bốn túi đồ lớn, nhưng lúc vừa cầm lên lại do dự.

      Nặng như vậy, nên đưa cho ai cầm đây?

      Quên , thầy nhà mình đương nhiên cần phải thiên vị hơn rồi.

      Mặt Đồng Ngôn hề biến sắc, đưa hai túi đồ cho Cố Bình Sinh rồi đưa hai túi đồ còn lại cho vị giáo sư người Mỹ kia.

      Dù sao dựa theo kích cỡ lớn tuyệt đối cũng thấy có gì khác nhau.

      nghĩ tới vừa mới định đưa cái túi lớn ra, Miêu Miêu liền cười hì hì thầm, “Mình ăn cơm đây, cậu tốt số rồi, ăn cơm với mấy đẹp trai này , chắc là ngón áp út với ngón út cậu cũng cần dùng đến nữa đâu, chỉ cần ăn vài miếng cho có lệ là ok rồi, còn lại ngắm trai đẹp cũng đủ no bụng.”

      Đồng Ngôn a tiếng, chưa kịp giữ lại nàng kia chạy mất

      ăn cơm cùng tôi?” Cố Bình Sinh mở miệng rất đúng lúc.

      Kết quả, Đồng Ngôn cũng biết làm thế nào mà cùng ăn cơm trưa với hai vị giảng viên Học viện này.

      Cũng may là ăn cơm cà-ri, có thể dùng thìa dễ dàng.

      Ba người ăn xong, Cố Bình Sinh bỗng nhiên với ,“Để cho tôi xem ngón tay em.”

      Đồng Ngôn giật mình, muốn xem thế nào?

      đưa tay đến trước mặt , lúc cảm thấy yên, nhàng nắm lấy đầu ngón tay kéo qua.

      Đồng Ngôn hoảng sợ.

      Giữa cái nhìn của mọi người mà lôi kéo tay như vậy, có vẻ được ổn lắm?

      Lúc nhìn, vị giáo sư người Mỹ kia cũng coi như là có mắt nhìn mà quay sang, huých vào cánh tay Cố Bình Sinh. Khi Cố Bình Sinh nghiêng đầu nhìn lại ta mới cười , “TK, nhìn thấy ánh mắt này của cậu lại khiến tôi nhớ tới thời điểm cậu học Y.”

      Cố Bình Sinh lại sửng sốt, buông tay ra, “Đúng vậy, bệnh nghề nghiệp lại tái phát.”

      Đúng vậy, trước kia là bác sĩ. Bác sĩ hoàn toàn có kiêng kị nam nữ gì.

      Đồng Ngôn thở phào hơi, rút tay về, cầm ống hút tập trung uống sữa tươi của mình.

      Bàn tay lúc nãy có hơi ấm, lạnh lẽo giống như nhiều năm về trước, các khớp xương đều nhau, thon dài và hề có tỳ vết.

      đúng là đôi tay của bác sĩ phẫu thuật trong phim truyền hình …

      “Buổi chiều em còn có thể tiếp tục làm việc ?” gọi nhân viên phục vụ, “Làm phiền cho tôi ít đá lạnh.”

      Đồng Ngôn chờ quay đầu lai, xác nhận có thể nhìn được khẩu hình của chính mình mới trả lời, “Buổi chiều em cần làm, buổi chiều chỉ cần hướng dẫn khách hàng mua đồ là được.”

      “Vì sao đổi nơi làm thêm khác?” nghĩ nghĩ, “Ví dụ như làm gia sư dạy kèm?”

      Đồng Ngôn mỉm cười: “Em là sinh viên khoa học xã hội, bình thường người ta chỉ tìm mấy nhân tài bên ngành Kỹ thuật làm gia sư, cấp hai cấp ba đều tìm gia sư dạy Lý Hóa, có mấy ai muốn tìm người dạy Ngữ Văn.”

      làm gia sư cũng còn rất nhiều công việc khác.”

      lại cười, “Đúng vậy, ra em cũng nghĩ nên cũng muốn làm mấy công việc ngồi viết viết vẽ vẽ, bản thân phải chịu cực khổ mới có thể cảm nhận được việc kiếm tiền cũng phải dễ dàng gì.”

      Vị giáo sư người Mỹ kia lại cười theo, “Chuyện này bình thường, trước kia tôi cũng thường xuyên làm thu ngân. Những sinh viên khác đều an vị trong phòng học, nếu làm thêm mà cũng như thế, quả thực cảm thấy vui vẻ nữa.”

      Đồng Ngôn vội vàng gật đầu, “ vừa rồi tốt nghiệp Trung cấp, cũng làm việc được mấy năm. Ngày đầu tiên khi viết hóa đơn cho khách em mới phát chính mình ngay cả mấy chữ số hai ba viết bằng cũng viết được. khi gõ chữ máy tính rất đơn giản, khi cầm bút lên viết mới thấy chính mình đúng là đứa thất học.”

      Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang tới khay đá lạnh, Cố Bình Sinh lấy chiếc khăn tay ướt, bọc lấy vài viên đá đưa cho , “Nắm trong tay lúc, buổi chiều hẳn đỡ.”

      Đồng Ngôn cầm lấy, nắm trong tay, có chút ngượng ngùng.

      Chẳng có gì để kiêu ngạo tự mãn …

      Buổi chiều khi quay về chỗ làm, mắt Miêu Miêu như mắt sói nhìn chằm chằm , “Lúc nãy quản lý về đây, còn với mình cậu được nào đó lôi kéo tay, lãng mạn miễn bàn rồi. Mình lại hỏi là người Trung hay người nước ngoài, cũng may là Trung Quốc có vẻ ngoài khiến người ta phải đố kỵ kia. Ha ha, nhanh ra bí quyết quyến rũ của cậu giao cho tớ mau.”

      Đầu Đồng Ngôn đầy hắc tuyến, “Đó là thầy giáo học viện của mình.”

      Miêu Miêu vô cùng ngạc nhiên, “Tình thầy trò? Rất kích thích.”

      “…Thầy ấy chỉ kiểm tra ngón tay của mình,” Đồng Ngôn giơ tay lên, quơ quơ trước mặt bạn, “Cậu quên tai nạn lao động của mình rồi?”

      Miêu Miêu lại tiếp tục ngạc nhiên, “Đồng Ngôn, mình nhớ là cậu học Luật cơ mà? Thầy cậu cũng là giảng viên Luật đấy hử? tối thiểu cũng dính dáng gì đến y học chứ?”

      “…Trước kia thầy ấy là bác sĩ, sau này mới học Luật.”

      “… hổ là giáo viên của học viện danh tiếng, có tài, rất đáng ngưỡng mộ.”

      Đồng Ngôn gì, quyết định nên giải thích nhiều hơn, tiếp đón đôi vợ chồng nước ngoài, bắt đầu công việc hướng dẫn khách hàng .

      Bởi vì ngày chủ nhật lao động chân tay nên đến thứ hai Đồng Ngôn ngủ thẳng đến sát giờ học mới chịu dậy. đúng hơn là bị Trầm Diêu lôi đầu dậy, “Mau dậy , hôm nay môn Trọng tài thương mại có bài kiểm tra. “

      Đồng Ngôn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt kia chớp mắt lúc lâu mới ngồi bật dậy, “Kiểm tra hả?”

      Vẫn là Luật trọng tài thương mại quốc tế…

      Vì sao lại là Cố Bình Sinh?

      cắn đầu bút, nhìn mấy hàng chữ tiếng chằng chịt trước mặt. Bình thường chuyện phiền nhất chính là đọc mấy đề thi tiếng , giờ tốt rồi, chỉ phải đọc, mà còn phải đọc cho hiểu cái đống tài liệu phức tạp này, mà quan trọng nhất là còn phải phân tích…phân tích bằng tiếng .

      Cũng phải đơn giản là bài thi viết cấp bốn cấp sáu nữa.

      Loại đề phân tích này, muốn sao chép cũng có cơ hội.

      Vội vàng liếc mắt qua bài kiểm tra của bạn lớp trưởng bên cạnh, chữ tiếng viết đầy trang, chữ viết phóng khoáng , ngoại trừ mấy từ cơ bản như is, are, here… cái gì nhìn vào cũng hiểu được.

      “Đồng Vô Kỵ?” Trầm Diêu vùi đầu, gọi tên .

      Tên của là Đồng Ngôn, đồng ngôn vô kỵ. Biệt danh: Đồng Vô Kỵ.

      Giọng Trầm Diêu , hiển nhiên là cậy thế biết rằng Cố Bình Sinh nghe thấy.

      biết ở góc nào đó truyền đến vài tiếng cười khẽ, ngay sau đó, mấy bàn học ở phía trước cũng cười khẽ lên, sau đó là tiếng bàn luận xôn xao. có ai là ngoại lệ, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của mình rồi giọng thảo luận, so đáp án với nhau.

      Đồng Ngôn chột dạ đưa mắt nhìn người ngồi ở cạnh cửa phòng học, để ý tới .

      Trầm Diêu tiếp tục gọi với từ đằng sau, dùng đủ mọi loại giọng, rốt cuộc mới hét lớn tiếng,“Đồng Ngôn!”

      bị dọa đến rớt bút, lại chột dạ nhìn lại Cố Bình Sinh.

      ánh nhìn lướt qua mọi người, rất nhanh túm được . Đồng Ngôn cúi đầu, oán hận nhìn bài kiểm tra chăm chú, “Làm sao thế?”

      Giọng Trầm Diêu nịnh nọt đến bất ngờ, “Đồng Vô Kỵ, cho mình xem bài kiểm tra của cậu…”

      “…Mình cũng viết được gì..”

      “Đồng Ngôn.”

      Bỗng nhiên có giọng vang lên, hơi lạnh, như là nước của hồ sâu.

      Đồng Ngôn khóc ra nước mắt, im lặng đứng dậy nhìn Cố Bình Sinh, “Thầy Cố.”

      im lặng nhìn cái, tới cầm lấy bài kiểm tra chỉ vỏn vẹn hai câu, rồi nhìn , “Em biết làm?”

      “… biết ạ.” Lúc này mà còn dối … chính là tự tìm đường chết.

      Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu dứt, đỉnh đầu là thanh của chiếc quạt trần quy nghe cũng vui.

      Nhưng mà trong phòng học lại tuyệt đối yên lặng, Cố mỹ nhân phát uy cũng thực đáng sợ.

      Sau thời gian trầm mặc, Cố Bình Sinh mới từ từ thở dài, “Lần đầu tiên kiểm tra như thế này, có lẽ các bạn vẫn chưa quen việc dùng tiếng để phân tích án lệ. Như vậy, Đồng Ngôn, em trả lời tôi vấn đề, nếu trả lời được hôm nay mọi người mang bài kiểm tra về nhà làm, điểm vẫn đưa vào cột điểm với thành tích như bình thường.”

      Mọi người ồ lên, lập tức nhìn chằm chằm vào Đồng Ngôn, ánh mắt vô cùng rực nóng, so với ngày thường còn độc hơn.

      Chỉ có sắc mặt Đồng Ngôn càng lúc càng trắng.

      “Khái niệm ‘luật trọng tài thương mại quốc tế’ là như thế nào?” Cố Bình Sinh mỉm cười nhìn .

      Khái niệm?

      “Ôi xong rồi…” Có bạn nào đó ở trong góc giọng xì xầm, “Đồng Vô Kỵ, ngay cả câu hỏi này mà cậu trả lời được lập tức rời khỏi lớp chúng ta.” “Đồng Ngôn, thành tích bình thường của bọn mình đó.” “Đây là mỹ nhân sát cố ý cho lớp ta con đường sống đó Ngôn Ngôn.”

      Đồng Ngôn khóc ra nước mắt. Có công phu nhảm như thế …còn bằng mau đáp án cho bạn đây biết.

      “Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” Cố Bình Sinh cười .

      Mấy bạn sinh viên cúi đầu chuyện, đồng loạt im bặt, thành ngẩng đầu nhìn Cố mỹ nhân.

      “Nghĩ xong chưa?” hỏi.

      Ruột gan Đồng Ngôn đứt từng khúc, kiên trì nhìn Cố Bình Sinh, “Là ‘Luật trọng tài thương mai quốc tế’…chính là…quốc tế, thương mại, trọng tài…pháp luật ….”

      Nước mắt chúng sinh tuôn trào.

      Quả nhiên là đồng ngôn vô kỵ, lời có chút hàm lượng kỹ thuật gì cả.
      tart_trung thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546

      Chương 3 : Mỹ Nhân Sát của học viện Luật (3).

      Mọi người đều cười, thế nhưng Cố Bình Sinh lại cười mà chỉ bình thản lặp lại lời của , “Quốc Tế, thương mại, trọng tài, pháp luật?” Dưới cái nhìn nghiêm túc như vậy của , Đồng Ngôn thể nên lời.

      Phía sau có người giơ tay lên, ngẩng đầu , “Thầy ơi, em có thể trả lời thay bạn ấy được ạ?”

      Trầm Diêu rút cuộc cảm thấy ái ngại, quyết định tự thú.

      Cố Bình Sinh vẫn mím môi, biết là suy nghĩ gì nhưng nhìn qua vẫn như cười.

      Cuối cùng lắc đầu, “ cần.”

      sau đó lại trở về bục giảng, mở sách ra bắt đầu giảng bài, giống như tình vừa rồi chưa tình xảy ra. Khi chuông báo tan tiết học vang lên, khép sách lại rồi lên tiếng, “Đồng Ngôn, buổi chiều đến văn phòng của tôi làm lại bài kiểm tra này.”

      Xong rồi.

      Chớp mắt Cố Bình Sĩnh đem theo giáo án rời khỏi phòng học, tất cả mọi người nhìn về phía Đồng Ngôn, trong ánh mắt chỉ có ý tứ duy nhất: cậu tiêu rồi.

      sao.” Trầm Diêu vỗ bả vai của an ủi, “Mỹ nhân sát, chuyên môn sát mỹ nhân, chứng tỏ rằng cậu cũng là người có chút nhan sắc.”

      Đông Ngôn nghiến răng nghiện lợi, hận thể bóp nát cục thịt này.

      Kết quả buổi chiều đến phòng giáo viên của học viện Luật gặp ngay phải thầy giáo từng phụ trách vấn đề hành chính của viện, là cười mà hỏi , “Luật trọng tài thương mại quốc tế ? Biết kết quả của việc lo học hành rồi hả?” Mà bài giảng của mỗi thầy giáo đều là lời thấm thía, “Đồng Ngôn, em là người rất thông minh, vì sao thành tích học tập lại cao cũng thế như thế này chứ? Nên cố gắng thêm chút, có thể đạt thành tích tốt để ghi danh trong danh sách trao đổi sinh viên.”

      Đồng Ngôn chỉ cười hoặc là kính cẩn ứng đổi cho đến khi Cố Bình Sinh bước vào văn phòng, rút cuộc cũng hiểu được tìm chỉ vì môn học quốc tế thương mại trọng tài chết tiệt kia mà còn vì nguyên nhân khác.

      từng có người bạn ở học viện này, lại nghĩ rằng người bạn kia của giảng viên nữ dạy môn Lý trong học viện.

      Đồng thời cũng chính là nữ thần ác mông lớn nhất của từ khi học năm nhất cho đến khi học đại học năm thứ 2, Triệu Nhân. từ lúc học cấp 2 cảm thấy mình có năng khiếu học vật lý, hơn nữa lại chọn ban xã hội cho đến khi vào đại học lại bị cầu học môn vật lý, đây là loại vận mệnh gì chứ? Đúng là vận mệnh của ngừng trùng tu…

      “TK, tôi đây.”Là Giọng uyển chuyển của Triệu, lại cười cười với Đồng Ngôn, “Đồng Ngon, vừa rồi có xem qua thời khóa biểu của em, học kỳ này em có chọn môn vật lý, là muốn học kỳ sau mới chọn sao?”

      Kỳ vị giáo sư này cũng rất giỏi, chỉ là nhưng gì mà ấy giảng lại nghe hiểu chút gì.

      Đồng Ngon thực lễ phép nở nụ cười, “Em nghĩ học kỳ này chính mình chăm chỉ đọc sách, học kỳ sau lại phấn đấu lần nữa.”

      Triệu cũng gì thêm nữa, lập tức rời .

      Đây là lần đầu tiên đến văn phòng của Cố Bình Sinh, biết đây là ý kiến của hay là say mê của vị giáo sư hành chính trong học viện luật, toàn bộ căn phòng được trang hoàng bằng màu trắng, ngay cả vải bọc sofa cũng là màu trắng ngà. Chỉ có chậu cây từ Brazil xanh mơn mởn, sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời.

      Câu đầu tiên mà là, “Em thi vật lý tới 4 lần?”

      Trong nháy mắt Đồng Ngon có cảm giác mình nhầm nơi, là vì Luật trọng tài thương mại quốc tế mà đến đây, phải vì môn vật lý chứ?

      quyết định trả lời vấn đề này.

      Nhưng cần phải dời chú ý…”Hai người… phải là người chứ ạ?”

      Có thể vì người nguyện vọng của người bạn liền quyết định nơi công tác, khẳng định quan hệ của hai người này đơn giản chỉ là bạn bè như vậy.

      Cố Bình Sinh bỗng nhiên giật mình, sau đó lập tức cười rộ lên.

      Kết quả đến cuối cùng cũng trả lời vấn đề này, ngược lại chỉ nhằm vào xấu hổ kia của mà thôi, muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại thi vật lý tới tận 4 lần. Kết luận vô cùng đơn giản của là, “Trời sinh thể cưỡng cầu, thầy Cố, em từ lúc học cấp 3 hiểu được chính mình thể học tốt môn Vật lý được rồi.”

      Cố Bình Sinh uống hớp nước, “Cần tôi phụ đạo cho em ?”

      Nhịp tim đập dồn dập, Đồng Ngôn chuyện.

      Ngược lại đến ngồi ghế sofa, qua lúc lâu mới nhìn , “Thấy Cố, thầy có thể làm như trước kai chúng ta biết nhau được sao?”

      “Vì sao?”

      “EM tại rất tốt, thầy cần phải quan tâm em đến mức như vậy, em ngược lại cảm thấy chính mình được suôn sẻ mọi chuyện cho lắm.”Vốn những lời này hẳn là phải cúi đầu mới có thể ra, cũng có chút dũng khí khi thấy ngồi đối diện, nhìn vẻ mặt của , “ Kỳ có thể dạo trong căn tin của học viện, có đôi khi gặp được sinh viên có tiền ăn cơm, chờ ăn cơm thừa của người khác…Những người đó mới là những người thực cần giúp đỡ, em chỉ là ở mức độ trình bình, còn phải lo chuyện ăn uống..”

      “Đồng Ngôn” Cố Bình Sinh đánh gãy lời của , “Sáu năm trước ở bệnh viện… thực xin lỗi… đó là lần duy nhất thầy đánh người.”

      ….

      Làm sao có thể nhắc tới vấn đề này cách nghiêm túc như vậy.

      Đồng Ngôn vốn muốn biểu đạt rằng cuộc sống tại của rất yên bình, sóng yên biển lặng… thầy cần phải quan tâm em như vậy…

      “Kỳ , thầy đánh em chút cũng đau, chỉ là mất mặt chút mà thôi.”

      quên được ngày đó.

      Người bên ngoài phòng ICU vốn ít, ánh sáng trắng đến lạnh người.

      (ICU : Intensive Care Unit – Phòng điều trị tăng cường )

      người vẫn còn mang theo túi sách rất nặng, bên trong có rất nhiều bài kiểm tra cùng thư, đầu óc vẫn còn còn lưu lại đề toán vừa rồi giáo viên viết ở bảng đen kia. nhỉ nhìn thấy vài người vây quanh người đàn ông, có có người thanh niên trẻ tuổi dựa vào vách tường màu trắng kia, ngồi ở sàn nhà, nhất là cánh tay vắt đầu gối, cầm tờ giấy trắng mỏng.

      Người đàn ông trung niên tới hỏi , “Cháu là Ngôn Ngôn có phải ?”

      Tuy rằng giọng có chút ôn hòa nhưng tư thái “chỉ tay năm ngón” từ lâu lại khiến cho ông ta có chút lạnh lùng.

      Chính là ai quan trọng, quan trọng chính là là người duy nhất có thể ký tên vào đơn phẫu thuật cho mẹ của .

      Chi phí phẫu thuật quan trọng, quan trọng là chữ ký của .

      Khi đó tâm tình như thế nào cũng còn nhớ , chính là chịu ký tên, “Ông phải có chức có quyền sao? Chẳng lẽ còn có thói quen ký tên hay sao? Ông muốn chịu trách nhiệm tùy ông, chỉ cần vợ của ông làm gì quá đáng là được rồi.” Thậm chí khi bác sĩ đến hỏi thăm, cũng chỉ phải về học. chỉ nhớ duy nhất ánh mắt quái dị của bác sĩ và y tá khi nhìn chính mình.

      Sau đó có người đè tay , bắt ký tên, mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì đến .

      cố gắng giãy dụa, cắn vào tay của , cắn đến chảy máu, cũng chịu buông tay ra.

      Cuối cùng tát tát mạnh, toàn bộ hành lang lúc đó đều vang lên giọng của , “ thế giới này có nhiều thứ để em lựa chọn rất nhiều thứ, chỉ có cha mẹ là duy nhất, em thể chọn, cũng thể từ bỏ.”

      Khi đó khóc rất thảm thương, tại ngẫm lại căn bản là đau chút nào.

      Nhưng câu kia của làm cho hoàn toàn trở nên yếu ớt. thế giới này có nhiều thứ để em lựa chọn rất nhiều thứ, chỉ có cha mẹ là duy nhất, em thể chọn, đúng vậy, căn bản là thể chọn.

      Sau này rất nhiều bác sĩ lên giữ chặt lấy , sau đó thông báo với , “Tim của mẹ cậu ngừng đập đột ngột”, lúc đó người cứng đờ rồi mới buông lỏng tay ra…

      nhớ bảng tên ở ngực của , khoa tim, Cố Bình Sinh.

      mơ hồ nghĩ lại.

      “Đồng Ngôn?”

      lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn . ràng là khuôn mặt này, cho tới bây giờ đều có thay đổi gì.

      cảm thấy khi ra như vậy học kỳ sau cũng đừng nghĩ đến chuyện thuận lợi mà học qua môn của . Cho nên rất nhanh trầm mặc, suy nghĩ nên kiếm lý do gì để rời khỏi văn phòng của .

      Nhưng vào thời điểm cuối cùng, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay quá đáng nên quay đầu lại với , “Mấy bạn lớp em bình thường hay giỡn như vậy thành thói quen rồi, ky cũng có ác ý gì.”

      Đều phải bắt nạt chỗ thiếu hụt của thầy đâu…

      Cố Bình Sinh chỉ cầm chiếc cốc thủy tinh lên, uống hớp nước rồi cười , “Tôi biết.”

      Thời điểm trở lại ký túc xa, ba người kia ăn hạt dưa, vừa ăn vừa xem tivi, Vương Tiểu Như vừa thấy Đồng Đồng trở về lập tức cười hì hì , “Thầy Cố làm gì cậu thế?”

      Đông Ngôn với tay lấy hạt dưa, “ làm gì cả.”

      “Nhìn cậu biết vâng lời thế này…” Trầm Diêu cười, “Vừa rồi khi chúng tớ ăn cơm vẫn còn , sao Cố mỹ nhân luôn gọi tên cậu cách tự nhiên như vậy, luôn là Đồng Ngôn Đồng Ngôn, phải hai người “khúc kính thông u” đấy chứ?”

      Đồng Ngôn nhìn bạn mình cái, buồn muốn nữa, tiếp tục ăn hạt dưa.

      Kỳ chỉ biết, chưa bao giờ muốn nhớ lại quá khứ qua kia, khẳng định có thể là do Cố Bình Sinh gợi lại.

      đề cập tới chính mình cũng tự nhớ tới.

      cắn đến hạt dưa thứ mười, rút cuộc thở dài hỏi, “ học được hai tuần rồi, có ai có thể cho tớ biết còn bao nhiêu tuần nữa tới kỳ nghỉ đông ?”

      “Khóa học kéo dài 19 tuần, còn 17 tuần nữa.”Trầm Diêu vui tươi hớn hở nhìn Đồng Ngôn, “Cậu có phải định hỏi xem còn bao nhiêu lâu để trùng tu lại kiến thức môn vật lý của cậu thế?”

      17 tuần, còn 119 ngày nữa.

      Từ đó, Đồng Ngôn lập tức đem môn Luật trọng tài thương mại quốc tế trở thành môn quan trọng nhất trong chương trình học, bài kiểm tra trong ba tiết liên tiếp đều thuận lợi mà vượt qua. Mỗi buổi đều tới sớm ngồi ở cuối phòng học, chuông tan học vang lên liền chạy nhanh ra ngoài, kế hoạch rất hoàn mỹ, hận thể quay trở lại thời gian trước kỳ thi cao đẳng đại học để xét tuyển vào học viện này.

      Mùa hè ở Thượng Hải, đến toilet cận phòng học, cố gắng rửa mặt.

      Đáng sợ , mới kết thúc thời gian học ở giảng đường mà từ trong ra ngoài đều ướt đẫm.

      dùng khăn tay lau khô khuôn mặt của mình, thời điểm ra gặp mấy người Trầm Diêu đứng cười hi ha ở cửa, khi vừa thấy lập tức vui vẻ ra mặt, “Đồng Ngôn vô kỵ, người này tìm cậu, cậu quen biết người ta àh?”

      Đứng trước mấy bạn của mình là nam sinh đeo kính, vóc dáng cao thấp, bộ dạng cũng đến mức là khó nhìn.

      Đồng Ngôn nhìn sắc mặt của mấy người bạn lập tức sáng tỏ, “Đây là lớp trưởng lớp phác thảo của tớ.” qua hỏi người kia, “Làm sao thế, tìm tớ có chuyện gì sao?”

      Nếu như nhớ lầm người này là ở học viện Lý, chính là nơi tỉ lệ nam nữ mất cân đối cách trầm trọng, mỗi ngày đều phải học công thức, nếu chính là làm thí nghiệm. Phỏng chừng chưa từng bị nhiều sinh viên nữ vây quanh như vậy, bối rối lâu mới được, “Bài tập tuần trước phải giao rồi, chỉ có cậu học nên tớ đến…thu bài tập.”

      hoàn toàn quên.

      Cái gì mà được cái này mất cái khác chính là đây sao? Hoàn toàn đúng.

      Đồng Ngôn lập tức cảm thấy ngượng ngùng, “Tôi lại quên chưa vẽ nữa rồi, đêm nay tôi đưa qua cho cậu được ? Cậu gọi là…” là buồn mà, ngay cả người tiêu biểu cho lớp học tự chọn này cũng biết tên. Người nam sinh kia so với còn ngượng ngùng hơn, “Thẩm Hành.”

      Đồng Ngôn liếc mắt nhìn Trầm Diêu, người ta là em với cậu kìa.

      cần đưa đến ký túc xá của tớ đâu, như vậy , đêm nay hẹn 8h ở bên cạnh thư viện, chính là hồ Tư Nguyên.” Thẩm Hành do dự chút, cuối cùng tìm được địa điểm bắt mắt khác, “Quên , vẫn là cậu đợi tớ ở chỗ quốc kỳ , gặp về.”

      Đồng Ngôn còn đứng đó ngẩn người, cũng chưa có trả lời nhưng người nọ trực tiếp mất.

      kịp gọi lại cũng có số điện thoại của … lần này xong rồi, chẳng lẽ phải tới nơi bắt mắt đó để giao bài tập hay sao?

      Trầm Diêu vui sướng khi có người gặp họa, tới vỗ vỗ bả vai của , “Tớ này, Vô Kỵ ca ca người ta trêu chọc đều là những nhân vật mỹ nữ đương đại nổi tiếng, cậu làm thế nào mà còn trêu chọc đến tận hoa đào nát thế hả, cái này rất tuyệt đây, chủ động đến dưới ký túc xá đón cậu thôi lại còn hẹn gặp dưới cột cờ nữa. Còn có, có lý do chuối như vậy sao? Thời đại này mà còn có những vị cán bộ lớp tích cực như vậy sao? Bông hoa đào này quả tầm thường.”

      Bị Trầm Diêu như vậy, Đồng Ngôn cười nổi.

      Nhưng mà bài tập nhất định phải giao, đây chính là thành tích của nửa học kỳ này.

      Kết quả là ba nữ sinh phòng ký túc xa của Đồng Ngôn phấn khởi dị thường, nhất định phải ầm thầm rình núp để xem làm thế nào mà đứng bên hồ Tư Nguyên vĩ đại kia để giao bài tập. Đồng Ngôn ngăn được, chỉ có thể kiên trừ đứng ở con đường rợp bóng cây bên hồ, nhìn về phía cột cờ ở phía xa, chờ cậu bạn tên Thẩm Hành kia đến rồi qua.

      nhìn thấy ba người bạn cùng phòng giả bộ ngồi chiếc ghế dài gần đó đọc sách, là bất đắc dĩ.

      cúi đầu, nhìn hoa xen lẫn cỏ dại mọc tươi tốt trong bồn, sau đó liền nhìn thấy chân của hai người qua trước mặt mình, dựa theo mẫu dày chính là nam nữ, nhưng mà làm sao lại dừng lại rồi? Nơi này thích hợp để chuyện, phải sao? Trăm ngàn đừng kiss, phát là có người sống ở đây sao… Đúng là trong lúc suy nghĩ ngổn ngang đôi giày cao gót bước tới gần , “Đồng Ngôn?”

      Giọng này nghe trong suốt bốn học kỳ, là nữ thần ác mộng.

      Khi ngẩng đầu lên, cả ba người đều trừng to mắt, đều choáng váng.

      Phía sau nữ thần ác mộng, Cố Bình Sinh đứng cách hai bước chân, là Cố Bình Sinh nghe chưa bao giờ ở lại trong học viện, tuần chỉ đến dạy có ba buổi. Ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt ngũ quan chỉnh tề của rất ràng, ánh mắt đen nháy như vậy,… Quả nhiên là mỹ nhân sát, sát cả nữ thần ác mộng..

      “Môn vật lý em xem tới đâu rồi?” Bệnh nghề nghiệp của nữ thần ác mộng Triệu Nhân bất ngờ nổi lên mà hỏi chuyện với Đồng Ngôn.

      “Vừa mới bắt đầu thôi ạ…” thực trái với lương tâm.

      Triệu Nhân khi nhắc tới vật lý lập tức cười dịu dàng, giọng bắt đầu về nguyên nhân vì sao phải thi lại vật lý tới 4 lần. biết vì sao, Đồng Ngôn nghe vào lại được tự nhiên.

      lúc muốn tìm cớ chạy trốn Cố Bình Sinh bước tới, “Vẽ phác thảo sao?”

      Giấy học vẽ rất dễ để nhận ra.

      gật đầu, Cố Bình Sinh cười cười, cúi đầu nhìn , “Đưa tôi xem.”

      Đồng Ngôn đưa cho , chỉ là phác thảo vật thể vô cùng đơn giản mà thôi. cởi bỏ giây buộc, mở bản phác thảo ra, nhìn vài lần, “Hình như thấu thị có chút vấn đề, em có mang bút ?” Đồng Ngôn sửng sốt chút, “có ạ.”

      (Thấu thị : kiểu biểu gian lập thể)

      lấy hộp bút từ trong chiếc túi xách đem theo, lấy ra bút chì cùng cục tẩy rồi đưa cho . nhận lấy, rồi xóa vào chỗ, ngón út hơi cong lại nhàng phủi những lớp vụn , bắt đầu giúp … sửa bài tập.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :