1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRỌNG SINH PHẾ HẬU: YÊU PHI HỌA THỦY - Thủy Du Hàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      TRỌNG SINH PHẾ HẬU: PHI HỌA THỦY
      Tác giả: Thủy Du Hàn

      thể loại: trọng sinh, cung đấu, sủng

      tình trạng: tiến hành

      văn án

      Chấp niệm cả đời, cuồng si cả đời ... ..... A Kiều bỗng nghĩ ra nàng chưa hề hạnh phúc mà đau khổ lại quá nhiều. Rốt cuộc nàng sai quá nhiều rồi. Nàng thống hận họ vô cùng, tại sao tại sao lời hứa hẹn xưa kia chàng lại quên mất rồi, vì quên hay chẳng muốn nhớ.... ....

      " A Kiều sau này nàng chính là nương tử của ta " lưu triệt .

      " ừm ... sau này ta chính là nương tử của chàng " A Kiều ngượng ngùng đáp.

      " sau này ta xây tòa lầu bằng vàng để giấu nàng ở đó, khi đó nàng chỉ được ở bên ta ta vô cùng sủng ái nàng bao giờ bỏ rơi nàng " Lưu Triệt bá đạo .

      " chàng được phải làm được đó" A Kiều e thẹn .

      CHƯƠNG 1: SAI NGƯỜI

      Trường Vũ Môn. ra nơi này sớm bị bỏ hoang, ai tự nguyện lui tới trừ cung nhân giao thức ăn. Trường Vũ Môn phải lãnh cung nhưng thực tế cũng chẳng khác gì mấy, nó nằm sâu trong hoàng cung bị hoang phế từ lâu. Ở trong nội điện là căn phòng lớn, bám đầy bụi và mạng nhện. Nhìn qua cũng căn phòng này lâu chưa được quét tước, đồ đạc trong phòng đều là gỗ nhưng hầu như đều bị mục nát thê thảm.

      Trong căn phòng ấy chứa đựng bóng dáng người thiếu phụ nửa nằm nửa ngồi nhuyễn tháp bám đầy vết ố bẩn. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chít chít của những con chuột chạy quanh căn phòng, nghe có chút đáng sợ. Tầm mắt người thiếu phụ vô định như có như đặt ở khung cảnh hoang tàn bên ngoài khung cửa. Nét mặt nàng có vẻ như tràn ngập thống khổ bi ai vô hạn, nàng cứ thẩn thờ như thế rất lâu rất lâu chợt đôi mắt như có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất nhanh chóng. Nàng bỗng bừng tỉnh sau khoảng thời gian dài mơ màng trước thực tàn khốc này, vì có lẽ thể chốn tránh nó thêm nữa.

      Thiếu phụ ấy chính là Trần hậu bị phế của hoàng đế đương triều Lưu Triệt. Nàng tên tục là Trần A Kiều, mẫu thân là trưởng công chúa phụ thân chính là quốc công có công lớn. Thân thế vinh hiển có tổ phụ là hoàng đế cửu cửu cũng là hoàng đế, sau khi trở thành hoàng hậu khiến A Kiều càng thêm tôn quý. Hán Vũ Đế vì nàng xây nên tòa lầu bằng vàng sủng ái vô hạn nhưng giờ đây nàng đánh mất tất cả.

      Từ hoàng hậu cao quý đứng đỉnh núi danh vọng quyền lực trưởng quản lục cung trở thành khí hậu bị phế. Nàng bi thống vô cùng luôn hỏi tại sao lại như thế?. Có lẽ nàng cũng có thể trả lời câu hỏi đó nhưng nàng chọn chốn tránh trả lời vì lời giải đáp này làm nàng phải chấp nhận tàn khốc mà nàng muốn đối mặt với nó.

      Từ lúc nàng biết nhận thức nàng được thương cưng chìu vô hạn của phụ mẫu tổ mẫu cả cửu cửu cũng thế. Từ đó nàng trở nên vô cùng ương bướng ai ai cũng sợ hãi nàng. Nàng nhớ năm đó nàng mới vừa tròn mười ba tuổi mẫu thân nàng trưởng công chúa Lưu Phiêu muốn nàng hứa hôn cùng thái tử Lưu Vinh nhưng cuối cùng bị Vương mỹ nhân từ chối. Hôm đó mẫu thân tức giận vô cùng bỗng nhìn thấy hoàng tử khác của em trai hoàng đế của mình người đó chính là Lưu Triệt. Chính lần gặp gỡ ấy mà số phận nàng bị thay đổi về sau vạn kiếp bất phục. Mẫu thân liền muốn nàng kết thân cùng Lưu Triệt, mọi việc được hoàn thành mẫu thân liền tìm cách đưa Lưu Triệt trở thành đương kim thía tử. Cuối cùng Lưu Triệt trở thành thái tử còn nàng liền trở thành thái tử phi. Ngày tháng ân ái vô vàn đến tận lúc lên ngôi hoàng đế nàng vẫn trở thành hoàng hậu độc sủng lục cung nhưng thế cục ấy duy trì chẳng được bao lâu ……

      Nàng hiểu chưa bao giờ nàng, thậm chí luôn tìm cách lừa gạt nàng để mẫu thân trợ giúp lên ngôi. Quyền lực trước giờ vẫn là thứ mong muốn nhất. Nàng bất quá chỉ trở thành viên gạch bé được lót con đường đến quyền lực của thôi. Nực cười nhất là nàng lại ngoan ngoãn tin tưởng , bất chấp tất cả nhưng đổi lại chính là lạnh nhạt của . Món đồ dù đẹp đến đâu đối với nếu còn giá trị cũng vô dụng nên vứt bỏ. Huống hồ thế lực của nàng triều vô cùng rộng lớn càng phải diệt trừ thôi. thể có thai ư đúng là nực cười nàng chẳng qua ngày ngày dùng thuốc tránh thai làm sao có thể sinh ra đứa đây.

      sinh được nhi tử cho làm nàng cũng rất đau khổ, nhầm tưởng nàng thể sinh nào ngờ chính muốn nàng sinh đúng hơn. Cuối cùng hậu vị của nàng cũng bị tước vì tội danh ghen ghét mưu hại phi tần hoàng tự. Sử quan đương nhiên ghi chép nàng là độc hậu vậy đằng sau đó có ai thấy được nỗi đau này của nàng.

      Thống hận bi phẫn giờ đây ăn mòn tâm trí nàng, nàng hận vô tình tàn nhẫn hận làm nàng ngu ngốc cả đời. ngu ngốc của nàng làm cho phụ mẫu chết hai ca ca bị giam giữ suốt đời trong ngục tù, hại nhà tan cửa nát. Nàng vừa bị phế liền phong nữ tử khác làm hoàng hậu nào có chút gì thương tiếc tình nghĩa phu thê bao năm nay. Người mới cười hay đâu người cũ khóc, hậu cung vẫn thế triều đình vẫn thế ổn định nào có kẻ nào thương tiếc cho nàng cho Quốc công phủ.

      Nàng bỗng điên cuồng cười cười cho ngu ngốc của bản thân, cười cho cuộc đời mơ màng của nàng. Chậm rãi , đến khắc cốt ghi tâm mà lòng dạ sắt đá nào hiểu nỗi đau này. Nàng muốn nguyền rủa suốt đời cũng thể lấy được tình mà người nhất nhưng có thể sao? Có lẽ suốt đời vẫn biết cái gì gọi là .

      Nàng quá mệt mỏi rồi, cả đời tranh giành tình cảm của nhưng cuối cùng vẫn được gì ngoài nỗi đau thấu tim. Nếu có kiếp sau nàng nhất định nữa vì là sai lầm lớn nhất kiếp này của nàng. Chết đối với nàng giờ đây là giải thoát chút đau khổ.

      hận cả đời đổi lại là vô tình của chê cười của thế nhân, phải chăng kiếp này nàng thất bại vô cùng thê thảm. người là sai nhưng sai người lại khiến ta vạn kiếp bất phục.

      đao xiên tim, mảnh đỏ ướt át trước ngực nàng chợt mỉm cười nụ cười giải thoát giải thoát khỏi thống khổ. Nếu có kiếp sau nàng muốn Lưu Triệt nếm trải nỗi đau này của nàng khiến dằn vặc suốt đời thể dứt ra.

      Ba ngày sau, hoang cung phen dậy sóng vì Trần hậu bệnh chết ở Trường Vũ Môn nhưng bất quá chẳng mấy chốc nó lại chìm vào quên lãng mấy ai lại nhớ thương vị phế hậu độc ác chứ.

      Trước mắt A Kiều giờ là khoảng mờ ảo, nàng chẳng phải là chết rồi sao? Chẳng lẽ đây là phủ chăng. Nàng tự lắc cái đầu phủ định ý nghĩ đây là phủ vì nơi đó chẳng phải u đen tối lắm mới đúng nhưng nơi này hề giống như thế. Suy nghĩ rối rấm hồi bỗng ông lão xuất trước mặt nàng. Ông lướt mắt nhìn A Kiều ngẩn ngơ rồi mỉm cười :

      “ cháu ở thời của ta, ta đem cháu đến đây là để giúp cháu.”

      A Kiều bất ngờ trước lời của ông lão nhưng rất nhanh nàng lại đáp lời hỏi ông:

      “ ông giúp cháu việc gì ạ? Cháu chẳng phải chết sao vì thế nào lại ở thời của ông?”
      “ ta tiện giải thích nhiều cháu cứ yên tâm ta đến đây để giúp cháu hoàn thành ước nguyện thôi có ác ý khác đâu”

      “ vậy ông …….” Nàng chưa kịp xong ông lão biến mất.

      Nàng định hỏi ông lão vài việc nhưng ông lão lại biến mất làm nàng biết phải làm sao. Đột nhiên luồng ánh sáng chợt lóe xung quanh nàng rồi bao trọn thân mình rồi biến mất để lại thời mảnh yên tĩnh như trước.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 2: TRỌNG SINH?!!

      A Kiều cảm thấy cả mình đau nhức đầu cứ ong ong rất khó chịu. Nàng khẽ nâng mí mắt nặng chĩu của mình lên, đập vào mắt nàng chính là màng giường màu tử in viền hoa đăng trông rất đẹp mắt. dừng tầm mắt ở đó nàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, chợt ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng chẳng lẽ nàng sống lại?. Nghĩ vậy lòng nàng hưng phấn vô cùng, nàng có cơ hội sống lại nhưng là…. nàng tạm dừng suy nghĩ nâng hai cánh tay lên xoa xoa mặt “mình”. Ừm da vẻ thân thể này rất tốt mịn màng mềm mại giống như da của hài tử vậy.

      lúc cao hứng bỗng có nữ tử chạy vào phòng làm A Kiều hơi giật mình. Nàng đưa mắt nhìn nữ tử vừa chạy vào phòng, thoạt nhìn tầm mười sáu mười bảy gì đó hình như nàng ta mặc trang phục cung nữ của Đại Hán. Chẳng lẽ nàng ở hoàng cung Đại Hán? nghi ngoặc hồi chợt cung nữ nọ bước nhanh đến bên cạnh nàng đôi mắt hạnh to đỏ lên trông như muốn khóc. Nàng ta bỗng quỳ xuống bên cạnh A Kiều khóc to :

      “ chủ tử ngài tỉnh lại hay quá, cả đêm qua ngài sốt rất cao khỏi nô tỳ còn sợ rằng….” chưa hết câu nô tỳ nọ khóc lớn.

      Nàng giờ là ai? Đây thực là hoàng cung Đại Hán? Nhiều câu hỏi nàng thể trả lời được làm nàng đau đầu vô cùng. Đột nhiên trong đầu nàng lóe lên những đoạn kí ức xa lạ, có lẽ là của nguyên chủ thân thể này. Nhờ những đoạt kí ức nhạt nhòa này nàng có thể hiểu chút ít về thân thể này, thân thể này tên Triệu Ngạc Lâm là sung y mới sắc phong của Lưu Triệt. Nô tỳ trước mặt nàng tên là Ngọc Trúc là cung nữ cận thân của Triệu sung y này.

      Ghép xong những mảnh kí ức lộn xộn trong đầu A Kiều bấy giờ mới chú ý đến cung nữ Ngọc Trúc thẩn thờ nhìn nàng có vẻ khó hiểu. giờ Ngọc Trúc thầm nghĩ chủ tử nàng hình như có gì đó khác lạ phải, nhưng nàng chợt nhớ chủ tử mới khỏi bệnh nên nghi ngờ gì nữa.

      Mắt thấy chủ tử im lặng Ngọc Trúc nhanh chóng đứng dậy rồi cất tiếng phá vỡ bầu khí im lặng:

      “ nô tỳ vừa mới sắc thuốc cho chủ tử, để nô tỳ bưng lên cho người uống” xong Ngọc Trúc liền bước nhanh về phía cửa ra khỏi phòng.

      Nếu ông trời cho nàng sống lại vậy nàng nhất định sống tốt, thực điều mà mình muốn làm và cuối cùng là phải khiến cho nếm trải những nỗi đau mà nàng phải chịu. Bây giờ thế gian này còn người Trần A Kiều mà chỉ còn Triệu Ngạc Lâm. Đúng nàng thay nàng ta sống tốt phần còn lại.

      Nghĩ nghĩ hồi nàng liền nghe tiến bước chân liền biết là Ngọc Trúc. Ngọc Trúc đẩy cánh cửa bước vào tay bưng bát thuốc đen đến gần Ngạc Lâm. Ngạc Lâm bưng chén thuốc uống hơi rồi đưa bát lại cho Ngọc Trúc, thấy Ngọc Trúc định bước ra khỏi phòng nàng liền :

      “ Ngọc Trúc đến đây ta có chút việc muốn với ngươi” nghe chủ tử thế Ngọc Trúc liền đến bên Ngạc Lâm :

      “ chủ tử người có gì phân phó ạ”

      Nghĩ chút Ngạc Lâm nhìn nhìn Ngọc Trúc rồi :

      “ ngươi đem gương lại đây cho ta nhìn chút” nghe thấy chủ tử phân phó nàng liền bước đến bàn lấy cái gương soi cầm tay đến đưa cho Ngạc Lâm.

      Gương mặt ra trong gương Ngạc Lâm phi thường hài lòng, đôi mắt phượng hơi xếch cái mũi thanh tú nhắn đôi môi căng dày trông rất quyến rũ. Đúng như nàng nghĩ da mặt trắng mịn nhẵn nhụi vô cùng. Tóm lại thân thể này đích thực là vưu vật trời sinh. Đầy đủ phương diện để quyến rũ hoàng đế .

      Nhìn ngắm “bản thân” trong gương hồi nàng lại nhìn sang Ngọc Trúc.

      “ ngươi từ hôm nay đổi tên thành Kiều

      “ nô tỳ tạ ơn chủ tử ban tên” Ngọc Trúc à Kiều có chút bất ngờ với ý định của chủ tử nhưng nàng vẫn hỏi nhiều chỉ quỳ xuống tạ ơn.

      “ được rồi ngươi lui ra ” hài lòng với biểu của Kiều Ngạc Lâm liền phất tay cho nàng ta lui xuống.

      Kiều dạ tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Thoáng chốc căn phòng chỉ còn mình Ngạc Lâm, nàng rơi vào trầm tư khiến căn phòng thêm tĩnh lặng. cơn gió bỗng thổi vào cửa sổ làm tóc Ngạc Lâm tung bay nhàng, nàng đột nhiên cầm tóc bên hông lên vuốt ve. ra mái tóc của “nàng” rất mềm mại còn rất dài dài tận thắt lưng khi sờ vào làm nàng có cảm giác dễ chịu. Nàng còn nhớ lúc nàng thích mẫu thân kết tóc cho mình vì người làm rất lâu làm nàng khó chịu cứ động đậy xoay qua xoay lại, bị mẫu thân la mắng mãi. Lúc đó tốt còn có mẫu thân che chở cho nàng thương nàng bây giờ người còn nữa, nàng biết chẳng còn ai có thể cưng chiều nàng như mẫu thân vậy.

      Tuổi thơ nàng phi thường vui vẻ, phụ mẫu cưng chìu hai ca ca thương tổ mẫu lại đau sủng. Nàng từng có được hạnh phúc nhưng lại thể giữ nó, đến rồi . đến điên cuồng cuối cùng được gì nhưng lại đánh mất hạnh phúc bên thân nhân, phí hoài thời gian thanh xuân bên trong hoàng cung lạnh lẽo này.

      Hạnh phúc là điều xa vời khó có được với nàng, hình như nó biến mất hoàn toàn khi bên nữ tử khác và nàng chỉ có thể ngầm rơi lệ mà thôi. là hoàng đế hiển nhiên tam cung lục viện là thiên kinh nghĩa địa ( điều bình thường), nàng là hoàng hậu phải bao dung cho nhưng có nữ nhân nào mà ghen tức khi phu quân bên cạnh nữ tử khác. Bọn họ điều nàng độc ác vậy tại sao ai mắng bội tính chứ, là vua vậy nên tất nhiên luôn đúng nàng luôn sai.

      Thử hỏi tất cả nữ nhân trong thiên hạ này nếu họ ai đó đến mức cuồng si vậy khi bị phản bội họ có cảm giác gì? Chỉ ai từng chịu đựng nó mới có tư cách nàng độc ác, cảm giác đó chỉ là đau mà nó còn là vết xẹo ghê rợn nhất trái tim nàng, nàng luôn tìm cách tự lừa dối bản thân để rồi vết thương càng ngày sâu hơn đau hơn.

      Nam nhân luôn bảo nữ nhân bi lụy tình vậy bọn có từng trải qua cảm giác khi người là gì ? Đương nhiên bọn luôn thê thiếp đầy nhà vậy làm sao biết quý trọng tình cảm của nữ nhân.

      “ tại sao tim chàng lại sắt đá đến thế? Ta phẫn hận bản thân tại sao lại chàng như thế, đến toàn thân nhiễm đầy máu nhưng vẫn chẳng được gì ngoài lừa gạt của chàng. Ta thực muốn hỏi là tại sao? Tại sao?”

      Nếu định mệnh cho nàng gặp gỡ làm nương tử vậy tại sao ích kỷ để nàng. Nếu biết trước được mọi việc nàng thà độc cả đời chứ muốn gặp thêm lần nào.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 3: HỒI ỨC

      Năm nay mùa đông đến sớm khiến cả hoàng cung rơi vào lạnh giá, tuyết trắng bao phủ. Minh Nhạc Cung, Ngạc Lâm đứng cạnh cửa sổ lớn ở ngoại điện. Nàng trùng sinh tính ra cũng được tháng, lâu nàng chưa được ngắm tuyết rơi như hôm nay. Có lẽ do trước kia nàng hề để ý những thứ xung quanh bản thân ngoài , ra hồi bé nàng rất thích tuyết mỗi lần mùa đông đến là lại phi thường vui đùa nghịch cùng các nô tỳ trong phủ.

      Mùa đông rất lạnh nhưng nàng lại rất thích nó, dường như khí lạnh giá làm nàng thấy thư giãn hơn hẳn. Bất chợt nàng vươn cánh tay ra bên ngoài cửa sổ hứng những bông tuyết bay phất phơ bên ngoài. Cảm giác mát lạnh truyền từ bàn tay đến thân mình nàng làm tâm trí nàng như thanh thản ít.

      Đứng hồi Kiều lại dìu nàng đến nhuyễn tháp ngồi. Ngạc Lâm cũng nhìn ra nô tỳ này rất trung thành với chủ nhân như nàng là tâm quan tâm chứ phải như trách nhiệm. Nhiều ngày qua ở chung với Kiều làm nàng có chút cảm giác được hơi ấm gia đình, nghĩ hồi Ngạc Lâm bỗng :

      “ ngươi có thích tuyết ?”. Bất ngờ khi chủ tử hỏi nhưng nàng rất nhanh chấn tỉnh nhanh chóng trả lời:

      “ dạ nô tỳ lúc rất thích tuyết nhưng khi lớn rồi quan tâm lắm” nghe thấy Kiều trả lời Ngạc Lâm tỏ ra như để ý lắm rồi tiếp:

      “ hồi lần ta và biểu đệ ham chơi lạc vào rừng, lúc đó cũng là mùa đông rất lạnh tuyết rơi rất nhiều.” ngừng lát Ngạc Lâm tiếp:

      “ ta và biểu đệ rất sợ cố tìm đường ra khỏi rừng nhưng mãi vẫn được, lát sao ta và sơ ý bị rơi vào cái hố lớn. Lúc ấy ta rất sợ nên khóc rất nhiều, biểu đệ thấy ta như vậy liền dỗ ta nín khóc.”

      “ sau lúc ta cảm thấy rất lạnh, thân mình ta liền run rẫy, biểu đệ cỡi áo đắp lên người ta. ra đệ ấy cũng rất lạnh nhưng mà cố tỏ ra sao.”

      “ hai canh giờ sau bọn ta được người thân đến cứu, biểu đệ vì ta mà bị bệnh rất lâu mới khỏi. Ta cảm thấy rất áy náy, sau liền nhất định phải làm nương tử .” xong đến đó nàng ngừng lại, nâng tầm mắt ra bên ngoài khung cửa nhìn hoa tuyết rơi bên ngoài lòng nàng chợt thắt lại đôi mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng.

      Kiều hiểu tại sao chủ tử sau khi khỏi bệnh liền thay đổi rất nhiều. Thường xuyên thất thần như nhớ gì đó, đôi lúc lại tỏ ra lạnh lẽo đáng sợ giống như bây giờ. Khí chất người thay đổi mềm yếu như trước mà trở nên thanh nhã cao quý vô cùng từng cử chỉ lời đều nhàng uyển chuyển. Đặc biệt thái độ tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.

      Thoát khỏi đoạn kí ức Ngạc Lâm trở lại với thực tại, nàng đưa mắt nhìn Kiều thất thần suy nghĩ gì đó. Nàng chợt nhớ cái tên nàng đặt cho nàng ta, sở dĩ nàng đặt trong tên có chữ Kiều để tự nhắc nhở bản thân phải nhớ từng trải qua những gì trước đây.

      lâu rồi nàng ra ngoài rồi nên nàng quyết định hôm nay nhất định phải xung quanh để nhìn chút. là làm Ngạc Lâm liền đứng lên bước ra khỏi phòng, được hồi nàng thấy được gốc cây hoa đào to. Hoa tuyết bay nhè đọng lại những đóa hoa tạo nên cảnh tượng thập phần xinh đẹp. Dưới gốc cây còn có cái xích đu làm bằng tấm ván gỗ và sợi dây thừng to, thấy thế nàng bước đến gần xích đu rồi ngồi xuống đôi chân khẽ đẩy nhàng từng nhịp chậm rãi.

      “ ha ha ha nhanh lên nữa , nhanh lên…!” đáng vui vẻ cười to, ra lệnh cho bé trai cũng rất khôi ngô đẩy nàng chiếc xích đu. Cả hai đều rất vui vẻ chơi đùa, bỗng người thiếu phụ bước đến gần gọi:

      “ A Kiều con đừng đùa nữa ngoan ngoãn đến đây ăn điểm tâm mau lên”

      Nghe thấy người thiếu phụ kia gọi bé kia liền mất hứng nhưng vẫn phụng phịu đến người nọ.

      “ Triệt nhi cháu cũng đến đây ăn cùng và A Kiều nào” thiếu phụ liết nhìn bé trai ngây người đứng cạnh chiếc xích đu lúc nãy. Nghe thấy tiếng gọi của người thiếu phụ nọ bé trai liền nhanh chóng bước đến gần nàng.

      Khung cảnh bấy giờ trở nên hài hòa vô cùng.

      Đôi mắt Ngạc Lâm lúc này nhìn rất xa xăm như nhớ cái gì đó. Nét mặt nàng lúc nàng trở nên tang thương vô cùng, nhưng rất đau khổ. Tại sao đau chứ? Đơn giản là quá khứ quá tốt đẹp nhưng thực tại của nàng lại quá tàn khốc .

      Dạo gần đây nàng thường xuyên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những hồi ức đó nhưng làm nàng thấy ấm áp nhưng phần lớn nó đem lại cho nàng cái cảm giác hối tiếc hơn. Thôi suy nghĩ Ngạc Lâm đứng dậy bước về. Vừa nàng lại vương tay hứng những cánh hoa rơi trong trung vì cơn gió thoảng thổi qua.

      Đột nhiên nàng thực muốn múa khúc vì khung cảnh tiên diễm này. Ngạc Lâm bắt đầu uốn mình theo điệu nhảy, giờ nàng như tiên nữ giáng trần xuất thế vô cùng diễm. Nàng cũng bất ngờ, thân thể này mềm mại dẻo dai . Dù động tác múa khó tới mức nào nữa nàng tin chắc thân thể này vẫn có thể múa được. Như phát được báu vật Ngạc Lâm vui vẻ hẳn lên, bước nhanh về chính điện.

      Vừa đẩy cửa bước vào nàng liền thấy Kiều vẻ mặt lo lắng tiến lại gần nàng.

      “ chủ tử người làm nô tỳ lo chết được, người vừa khỏi bệnh liền ra ngoài như vậy rất dễ nhiễm bệnh trở lại đó.”

      Thấy Kiều lo lắng như thế nàng cảm thấy trong lòng như có tia ấm phát ra, cũng lâu rồi trừ người thân nàng ra chẳng ai quan tâm đến nàng. Nhìn Kiều lát nàng lại khẽ lắc lắc cái đầu mỉm cười rồi lại bước tiếp vào nội điện.

      Kiều giật mình nhìn chủ tử, nàng bất ngờ đây là lần đầu tiên chủ tử cười sau khi hết bệnh đó. Người rất ít khi cười nếu cười chỉ là nụ cười lạnh nhạt hoặc châm chọc .

      Trong lúc tiểu nô tỳ suy nghĩ Ngạc Lâm bước đến giường và ngồi xuống rồi. Tầm mắt nàng hướng về phía bình hoa được đặt ở bàn. Lúc trước nàng rất thích hoa mai vì nó rất thanh nhã và xinh đẹp, bây giờ nàng cũng vẫn thích nó. Nhìn nó mảnh mai nhưng nó thực rất mạnh mẽ để tồn tại trong mùa đông lạnh giá như thế, nhìn thấy nó quật cường chống lại cái giá lạnh để nở rộ rực rở nàng lại càng thích.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 4: TRÙ NGHỆ? MỸ THỰC??

      Minh Nhạc Cung. Giờ đây trong gian bếp vang ra nhiều tiếng động nấu nướng rất ầm ĩ, hiển nhiên nhân vật gây ra những thanh đó chính là Triệu Ngạc Lâm. Nàng muốn học ít trù nghệ để phòng thân, đồng thời có thể để bản thân chiếm chút tiện nghi.

      Kiều chính là “sư phụ” của Ngạc Lâm lúc này, nàng ta nấu ăn rất ngon nên nàng mới đặt ra chủ ý này. Mấy ngày hôm nay Ngạc Lâm rất siêng năng “học hỏi” Kiều ở bếp , điều may mắn cho Kiều là Ngạc Lâm học tập rất nhanh nên nàng ta có thể thở phào hơi.

      Lúc đầu Ngạc Lâm cầu muốn Kiều hướng dẫn nàng nấu ít món ăn đơn giản nhưng giờ là “lòng tham vô đáy” a. Ngạc Lâm muốn học rất nhiều món ăn nhưng sức của tiểu nô tỳ là có hạn, giờ có thể nàng vượt mặt “sư phụ” là Kiều rồi. Nàng thậm chí lúc rảnh rỗi còn nghiên cứu số món ăn mới tương đối độc đáo làm Kiều ăn “thử” mà muốn phát phì luôn, tuy vậy Kiều rất hưởng thụ ra chủ tử nàng nấu ăn ngày càng tiến bộ càng ngon xem như nàng có lộc ăn.

      Nhờ Kiều mà Ngạc Lâm có thể nấu nhiều món ăn dân gian rất thú vị tỷ như đậu phụ thúi, kẹo hồ lo, bánh bao … còn rất nhiều món khác nữa. Nàng còn tự sáng tạo ra nhiều món như gà nướng tẩm muối nhưng do có gà để làm nàng đành dùng cá trong hồ thay thế nhưng cũng rất ngon, còn có món chè bí đỏ nữa… nàng thấy khi nấu ăn rất vui nên thường xuyên xuống bếp nấu ăn vả lại cũng tiêu hao phần nào khoảng thời gian rảnh rỗi.

      Bây giờ tay Ngạc Lâm là đĩa bánh bao do nàng vừa làm lúc sáng bưng đến chính điện, vừa bước vào đôi mắt Kiều sáng rực chạy đến bên nàng ríu ra ríu rít nịnh nọt nàng. Tiểu nô tỳ này đúng là rất giống con heo ham ăn vậy, lúc đầu nhìn món ăn nàng làm là hoảng sợ bỏ chốn bây giờ lại nịnh nọt nàng này nọ.

      Đặt đĩa bánh bàn Ngạc Lâm hướng ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn nhìn Kiều rồi mỉm cười :

      “ cầm lấy ăn ” Kiều nghe thấy như được đặc xá liền mừng rỡ cầm lấy cái bánh bao rồi tạ ơn.

      Thấy Kiều rất thích thức ăn mình nấu làm Ngạc Lâm phen đắc ý.

      Thường ngày vào giờ này nàng thường xuyên kéo Kiều xem nàng múa ở gần gốc cây đào ngày ấy nhìn thấy được. Kiều rất hâm mộ chủ tử của nàng, người múa rất đẹp đẹp hơn cả các vũ công cung đình mà nàng thấy ở yến tiệc nữa. Từ đó về sau Kiều lúc nào cũng ngồi ngây người bên xem chủ tử múa cả.

      Vài ngày trước Ngạc Lâm từng hỏi Kiều là “mình” có cây đàn nào hay , làm Kiều giật mình phen vì lúc trước chủ tử nàng từng thích đàn nên có vào cây đem tặng người khác chỉ còn lại cây cổ cầm lúc sinh thần người được hoàng thượng ban thưởng mà thôi. Thấy chủ tử nàng cũng thắc mắc nhiều liền đem cây cổ cầm ra cho chủ tử.

      Lúc cầm tay cây cổ cầm Ngạc Lâm Liền đặt tay lên đàn ngay, tiếng đàn phát ra rất trầm mà thanh thúy trong trẻo vô cùng nhưng hình như toát ra nỗi buồn miên man bất tận. Kiều dĩ nhiên là biết thưởng thức nhưng nàng cảm thấy thanh đó rất êm tai làm nàng thấy rất dễ chịu mà chìm đắm trong từng tiếng đàn dứt ra được.

      Thực ra kiếp trước nàng từng học đánh đàn nhưng tinh lắm, sau khi lên làm hoàng hậu rất ít đàn nhưng từ khi bị lạnh nhạt nàng lại dùng tiếng đàn để giải sầu. Tiếng đàn nàng càng đàn càng tiến bộ càng hay, đến bây giờ có thể coi như cực phẩm a.

      Nàng lúc rảnh rỗi dạy cho Kiều đàn, Kiều rất chăm chỉ luyện tập nhưng tư chất có hạn nên tiếng đàn của nàng chỉ dễ nghe chứ hay như của chủ tử nàng.

      Hôm nay là ngày lễ nguyên tiêu nên Ngạc Lâm muốn làm ít bánh trôi nước cùng bánh trung thu để ăn. Lúc nàng làm bánh Kiều cũng phụ tiếp nàng làm ít công đoạn đơn giản để sơ chế nguyên liệu, tuy nguyên liệu có hạn nhưng nàng vẫn làm ra những món ăn rất ngon và đẹp mắt. Sau khi hoàn thành các món ăn nàng cùng Kiều cùng nhau ăn hết chúng. Thấy sắc trời còn sớm nên Ngạc Lâm kêu Kiều tìm số thứ, nàng định thả đèn khổng minh để cầu nguyện. Nàng cùng Kiều làm tất cả hai cái cái cho nàng cái cho Kiều .

      Sau khi làm xong nàng mài mực ra viết nguyện vọng của nàng lên đèn rồi thả , nàng nhìn chiếc đèn bay lên từ từ rồi lại xoay người nhìn Kiều còn nhìn đèn mà chần chừ chưa thả.

      “ ngươi tại sao chưa thả” Kiều nghe thấy chủ tử hỏi liền ấp úng trả lời:

      “ nô tỳ biết viết chữ nên thể viết lên đèn….”

      “ ngươi muốn ước gì ta viết giùm ngươi là được”

      “ nô tỳ muốn cầu nguyện cho phụ mẫu khỏe mạnh, đệ đệ thông minh lanh lợi ạ”

      Nàng viết viết lên đèn của Kiều viết xong liền :
      “ xong rồi ngươi thả ” Kiều nhìn thấy những hàng chữ lồng đèn liền ngây người, oa chủ tử nàng viết chữ rất đẹp nha. Nghĩ xong nàng liền tạ ơn Ngạc Lâm rồi thả đèn bay lên.

      Sau khi thả đèn xong nàng cùng Kiều cùng đến chỗ cây đào chơi. Lúc Ngạc Lâm dặn Kiều đem theo cây cổ cầm. Trong lúc đợi Kiều nàng ngồi cây xích đu, dùng chân đẩy đẩy làm nàng đun đưa nhè . Vì nàng thường xuyên đến đây đàn nên nàng bảo Kiều đặc ở đây cái bàn và cái ghế để thuận tiện.

      lát sau nàng liền thấy Kiều chạy đến tay cầm cây đàn. Hôm nay đột nhiên nàng muốn múa nên bảo Kiều đệm đàn cho nàng múa.

      lát sau liền nghe thấy thanh vang lên tuy phải cực hay nhưng cũng rất dễ nghe, tiếng đàn vang lên hồi Ngạc Lâm bắt đầu vươn mình nhảy múa theo tiếng đàn. Dưới ánh trăng sáng có nương nhảy muốn, nàng mặc xiêm y rực rỡ xinh đẹp mà chỉ là kiện y phục đơn giản nhưng lúc này đây nàng như tiên nữ hạ phàm làm mê loạn nhân gian. Thân mình mềm dẻo khuôn mặt mị hoặc dù có tô điểm phấn son đủ làm tất cả nam nhân thế gian này điên đảo vì nàng a.

      ở gần đó có bóng dáng to lớn thất thần ngắm nhìn nữ tử à phải là tiên nữ mới đúng, dám đến gần mà chỉ nhìn từ xa chỉ sợ dọa tiên nữ biến mất.

      Tiếng đàn dừng lại, Ngạc Lâm cũng hoàn thành bài múa của nàng bỗng nhiên thanh vỗ tay truyền đến.

      “ bốp bốp bốp:”

      Ngạc Lâm cùng Kiều cùng hướng mắt nhìn về phía thanh vừa phát ra lúc nãy.

      “hay rất hay!”

      Đột nhiên từ trong bóng tối xuất ra bóng người nam nhân mặc…… long bào a. Ngạc Lâm cùng Kiều hoảng hốt nhưng nhanh chóng chấn tỉnh lại cúi người thỉnh an.

      “ thần thiếp / nô tỳ bái kiến hoàng thượng”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 5: GẶP GỠ

      Ngạc Lâm hơi bất ngờ vì gặp ở nơi này giờ này có lẽ phải chủ trì cung yến chứ phải lang thang ở đây. Dù hơi ngạc nhiên nhưng nàng vẫn rất nhanh chấn tỉnh bản thân. Nàng ngờ rằng lần đầu tiên sau khi trọng sinh lại gặp trong hoàn cảnh này.

      Hán Vũ Đế mắt thấy mỹ nhân thỉnh an liền bất ngờ, hình như nàng ấy có chút quen mắt phải. Trong chốc lát liền nhớ ra mỹ nhân trước mắt đây là Triệu sung y vừa được sắc phong hai tháng trước nhưng là nhớ nàng ta kinh diễm như giờ. Lần đầu tiên gặp nàng chỉ hai chữ xinh đẹp mà thôi nhưng bây giờ dù có dùng vô vàn ngôn từ cũng sao tả hết nét đẹp của nàng bây giờ.

      Nghĩ hồi cất lời trước phá vỡ bầu khí im lặng:

      “ trẫm nhìn ra Triệu sung y lại tài nghệ như vậy a. Nàng nhảy múa phi thường xuất sắc”

      “ tạ ơn hoàng thượng khen tặng”

      Trong lúc Ngạc Lâm trả lời Hán Vũ Đế đến gần cây cổ cầm nằm bàn , nhìn nhìn lát Hán Vũ Đế liền :

      “ nàng biết đàn ? Đàn cho trẫm nghe khúc .”

      “ ừm thần thiếp biết nhưng là ‘tài thô học thiển’ sợ kinh động thánh giá.”

      Nghe chủ tử Kiều khỏi bỉu môi, haizz chủ tử nàng cũng quá khiêm tốn , nếu tiếng đàn nàng là thô thiển sợ rằng những nhạc công cung đình nên đâm đầu vào tường chết a.

      sao, tiếng đàn mỹ nhân đàn dù hay trẫm cũng trách cứ”

      “ vậy thần thiếp bêu xấu rồi xin hoàng thượng đừng ghét bỏ”. xong nàng bước nhanh đến cạnh cây đàn rồi ngồi xuống, đặt hai tay lên mặt đàn. Tay ngọc vừa gảy những thanh thanh thúy vang lên.

      Tiếng đàn vang lên nhàng bay bổng làm Hán Vũ Đế thất thần theo thanh. Kiều cũng khỏi ngạc nhiên khúc nhạc chủ tử nàng đàn nghe giống những khúc nhạc lúc trước người đàn cho nàng nghe. Tuy giai điệu u buồn nhưng vẫn rất hay làm Kiều suýt chút nữa là rơi lệ a.

      Kiều là người hiểu luật nhưng vẫn rung động thôi, chứ đừng Hán Vũ Đế tài cao học rộng am hiểu luật. nghe hồi liền thấy tâm trạng xúc động dứt, tiếng đàn sâu sắc mang nét trầm buồn khỏi khiến Hán Vũ Đế rung động tâm trí mà nhập tâm vào từng giai điệu vang lên.

      Khi tiếng đàn vừa dứt Hán Vũ Đế bỗng giật mình hồi phục nguyên trạng bình thản. Dù vậy vỗ tay liên hồi miệng khen ngơi dứt:

      “ hay, rất hay. Trẫm ngờ bảo vật sáng giá như vậy mà trẫm lại phát ra”

      “ hoàng thượng quá khen rồi”

      “ nào có qua dựa vào vũ khúc cùng khúc nhạc khi nảy nàng đủ kinh diễm thiên hạ”. Hai người kẻ đáp người trả liền quên cả thời gian, từ văn thơ luật đến những sở thích thường ngày. Cả hai trò chuyện hồi liền thấy sắc trời cũng rất trễ rồi nên lúc này Hán Vũ Đế bèn :

      “ ừm đêm cũng khuya chi bằng ái phi cùng trẫm nghĩ sớm thôi.”

      Nghe thấy hoàng thượng thế Kiều liền cười tủm tỉm cầm đèn lồng dẫn đường về Minh Nhạc Cung. Lúc này đây tâm trạng của Ngạc Lâm có chút rối loạn, từ lúc vào lãnh cung đến khi trọng sinh nàng chưa từng gặp lại lần nào, bây giờ cũng gần bốn mươi nhưng vẫn rất tuấn đường nét khuôn mặt thể nét cương nghị quyết đoán. hề bị thời gian làm thay đổi, nàng có chút xúc động nên lời. Dù biết đối xử với nàng là lạnh nhạt nhưng nàng vẫn rất , cho đến bây giờ tâm trí nàng vẫn bị xao động chỉ vì .

      Nàng hận nàng nhưng ra cũng chưa từng đối xử bất công với nàng, nàng đùng ra nên xứng đáng bị trừng phạt nhưng nàng vẫn ích kỷ đem làm bình phong mà biện bạch. Chỉ có thể trách ‘thiếp hữu tình nhưng chàng vô ý’ mà thôi mọi việc xảy ra chỉ là do nàng gieo gió gặp bão mà thôi.

      Nghĩ hồi nàng lại thấy có lẽ nàng oán hận nhưng nàng tưởng, có lẽ sai lầm lúc trước là do nàng mù quáng mà gây ra. Dù gì cũng phải là ghét bỏ nàng nhưng do nàng gây hết sai lầm này đến sai lầm khác làm sinh ra chán ghét. Đột nhiên khúc mắc đời trước nàng cư nhiên lại trong chốc lại thông suốt, đúng là buồn cười .

      Ngạc Lâm nàng ra cư nhiên thông suốt liền cảm thấy cả thân nhõm hẳn còn áp lực, nàng bây giờ chỉ muốn toàn tâm toàn ý sống thoải mái cách thống khoái ép buộc.

      Trong khi Ngạc Lâm suy nghĩ Hán Vũ Đế cũng có dòng tâm tư riêng, cũng ngờ tùy tiện dạo chút liền nhặt được báo vật. Nàng ấy xinh đẹp mị hoặc như hồ ly như nhưng đôi lúc lại tao nhã như hoa lan, chỉ như thế nàng còn tài năng xuất chúng bảo vật hiếm có nhưng là lúc trước tại sao lại thấy nàng thú vị như thế?.

      Lúc cùng nàng trò chuyện cảm thấy rất thư giản, cả hai chuyện rất hợp nhau làm có cảm giác quen nàng từ rất lâu rồi vậy. xuất của nàng có lẽ là do ông trời sắp đặt để cướp mất trái tim phải, từ lúc nhìn thấy nàng múa có ý nghĩ chiếm hữu nàng chỉ giành riêng cho thôi. hoảng loạn từ trước đến nay chưa bao giờ rung động trước nữ tử như thế, càng hiểu được cảm giác là gì nên bây giờ lòng rối như tơ vò vậy.

      Nghĩ nghĩ hồi bọn họ nhanh chóng đến hậu điện Minh Nhạc Cung. Tuy hai người có suy nghĩ khác nhau nhưng rất nhanh thoát khỏi ý nghĩ riêng của bản thân mà quay về thực tại.

      có ấn tượng gì nhiều về Minh Nhạc Cung này, ra cũng thể trách mau quên lẽ nào đứng trước nhiều cung tần xinh đẹp kiều diễm lại nhớ cung điện tầm thường của phi tần thất sủng chứ. Nhưng mà bây giờ lại hơi ngạc nhiên khi bước vào tẩm phòng của nàng, đầu tiên là mùi hương nhè bay đến chóp mũi mùi hương này hình như là của hoa mai phải, tuy ít người dùng hoa mai để làm hương liệu nhưng số phi tần khác của nhưng mà mùi hương này rất đặc biệt. Nó thoang thoảng nhưng lại rất thơm làm đầu óc rất thanh tỉnh thân mình thoải mái.

      Dù căn phòng này được bày biện tỉ mỉ sa hoa nhưng nó lại đem lại nét thanh nhã đơn giản giống như chủ nhân của nó. Đặc biệt ở bàn là cành mai đỏ rực làm căn phong tràn đầy sức sống. Quan sát hồi Hán Vũ Đế nhìn sang Ngạc Lâm ngẩn ngơ đứng trước bàn liền kéo nàng vào lòng, thổi vào tai nàng.
      “ ái phi đêm khuya chi bằng chúng ta ...” đến đó lại ngừng lại làm cho gương mặt Ngạc Lâm đỏ bừng lên đến tận mang tai. Hán Vũ Đế thấy vậy liền bế Ngạc Lâm đến bên chiếc giường.

      Haizz đêm nay lại là đêm mất ngủ nha, ngày mai hoàng cung chắc lại phen chấn động a.

      hấp dẫn a. hóng chương tiếp http://***************.com/images/smilies/icon_praying.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_clap.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bow.gif

      thực mình hy vọng truyện này ngược hán vũ đế, tên vua này mình thấy đầu tới cuối lợi dụng a kiều, k xứng đáng để biện bạch đâu. Truyện bạn ban đầu bạn viết kềt cục của a kiều kiếp trc cg rất thảm, chết lạnh trong lãnh cung, nếu tên vua này có nghĩ chút tình nghĩa nên để ý 1 chút cuộc sống trong lãnh cung của a kiều chứ. Mình thấy a kiều ngoài kiêu căng, tùy hứng ra chứ chả có độc ác hay hại ai cả, cả vị trí hoàng hậu cg bị đạp xuống, tên vua này lúc trc luon miệng đối tốt, rồi kim ốc tàng kiều này kia mà 1 khi lợi dụng xong cg vứt bỏ triệt để z rất k xứng đáng để HE. Vài dòng suy nghĩ của mình, hy vọng k làm bạn mất hứng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :