1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRỌNG SINH LÀM THIÊN TÀI DƯỢC SƯ - Nhất Túy Hồng Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      TRỌNG SINH LÀM THIÊN TÀI DƯỢC SƯ

      Tác giả: Nhất Túy Hồng Nhan
      Thể loại: đại, tuỳ thân gian, trùng sinh, ân oán...
      Nguồn Converter: vietphrase.com
      Edit & Beta: Team Nhật Nguyệt (Juvia và Hắc Miu, Chuột Chấy)
      Picture: Juvia
      Tốc độ: Nếu có thể tối đa là 5c/1 tuần, tối thiểu là 1c/ 1 tuần.

      Giới thiệu

      Đại tiểu thư của y gia nổi tiếng, bác sĩ Tô Lê nổi tiếng khắp thiên hạ, trước mặt mọi người bị kẻ xấu đẩy từ tầng ba mươi xuống đất, máu thịt mơ hồ

      Người cha mà kính nhất lấy tay che mắt hung thủ đẩy . "Thiển Thiển, đừng nhìn, xem bẩn mất của con".

      Người mẹ hiền từ mà quý trọng nhất tự tay giao quỹ bảo hiểm của . "Thiển Thiển, những thứ này đều thuộc về con".

      Người đàn ông sắp kết hôn với mang tất cả thành quả nghiên cứu của ra. "Thiển Thiển, đây là thứ mà em nên có được".

      ••••••

      Tất cả mọi thứ của đều bị chính hung thủ giết cướp , chết, hung thủ lại tiêu dao tự tại.

      Cho nên --

      lấy tuổi thọ của mười đời dùng để đổi lấy cơ hội sống thêm lần nữa!

      Ngoài ý muốn có thêm gian tùy thân, thêm nguồn suối năng lượng vô tận cho .

      Cầm lấy thành quả nghiên cứu kiếp trước ra dùng, năng lực chế thuốc trực tiếp tăng vọt!

      em thuần khiết như hoa sen trắng ghi hận ư?

      Cha mẹ ruột thiết kế bẫy hãm hại ư?

      Nợ mới nợ cũ đều tính vào lượt!

      Chẳng qua là--

      "Quân Hàn Vũ, sao dám đề tên tôi vào hộ khẩu nhà hả? Quỷ mới muốn gả cho "

      "Em mới hôm qua nha".

      "Tôi khi nào, ở nơi nào hả?" Mỗ nữ chột dạ .

      "Em còn sinh con cho tôi mà". Mỗ nam vẻ mặt nghiêm túc.

      "...". Tô Lê nhất thời bỏ của chạy lấy người.

      ••••••

      Quân Hàn Vũ.

      là con trai độc nhất của Quân gia, gia đình nổi tiếng vì buôn bán cá sấu nhưng lại học y.

      Đối mặt với bệnh nhân thập tử nhất sinh, có thể chẳng phân sang hèn mà tận tình chữa trị.

      Cũng có khi chỉ vì vi phạm vào ranh giới cuối cùng mà có thể bỏ cuộc phẫu thuật, hiên ngang rời .

      Thân phận của thần bí, tính tình lãnh khốc vô tình, người người ghen tỵ. đời lại có ai có thể phá vỡ kỷ lục của , là thần thoại độc nhất vô nhị trong giới y học.

      Cho đến khi--

      "Tôi chữa"

      Phát bệnh nhân dựa vào quan hệ mà tiến vào, Quân Hàn Vũ lạnh mặt, bỏ con dao phẫu thuật sáng loáng lại bàn mỗ, xoay người rời khỏi phòng giải phẫu.

      Trong phòng giải phẫu người nào dám gọi lại, trừ bác sĩ thực tập Tô Lê ngăn ở ngoài cửa.

      "Tránh ra". Mặc dù Quân Hàn Vũ trực tiếp đẩy Tô Lê ra, nhưng cả người lại toát ra cỗ khí áp bách khiến Tô Lê biết rằng vô cùng tức giận, tròng lòng tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn biểu ra ngoài.

      "Ngoan, nghe lời, thực xong phẫu thuật rồi hãy ". Tô Lê khóe miệng giương cao, nụ cười xán lạn.

      " biết ? Để cho người vì hành vi của mình mà trả giá lớn, ngoài trừ cái chết ra còn rất nhiều cách đấy".

      Quân Hàn Vũ im lặng, sau đó trong giây phút mọi người kinh ngạc, quay người trở lại phòng giải phẫu.

      Để lại Tô Lê nhìn chằm chằm bóng lưng , nở nụ cười yếu ớt.

      Kiếp này, muốn làm đứa ngốc chỉ biết mải mê đọc sách, muốn dẫn mĩ nam vào gian, cùng nếm thử hương vị dịu ngọt của cuộc sống này.

      P/S: Nam và nữ chính cả thân và tâm đều sạch.
      Tôm Thỏ, sanone2112thuyt thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: TỰ SÁT

      Editor: Juvia
      Beta-er: Chuột Chấy


      Thành phố N, nước S là thành phố lâu đời nhất trong lịch sử. Bởi vì chiến loạn, những năm gần đây mới từ từ quật khởi. Thành phố dần dần phát triển, thua bất kỳ thành phố nào trong nước.

      Cho dù bây giờ là hai giờ đêm, nhà cao tầng hai bên đường phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, cứ như tòa thành bao giờ tối tràn trề ma lực, hấp dẫn vô số nam nữ thanh niên cùng nhau trầm luân.

      Tại đỉnh tòa nhà xoay tròn cao nhất thành phố N tổ chức cuộc party sinh nhật, chủ nhân bửa tiệc là thiên kim của y gia nổi tiếng nhất tại thành phố N, cho nên mọi người đến tham dự đều ngoại lệ, tất cả các nhân vật thượng lưu đều tụ tập tại đây.

      Tô Lê mặc bộ lễ phục đầm đuôi cá ôm sát màu đen, mặt chút thay đổi nhìn trước mặt.

      Tô Thiển Thiển, là con nuôi của Tô gia, ở bữa tiệc sinh nhật của Tô gia hôm nay, chủ nhân chính là .

      Tô Thiển Thiển lớn lên thông minh xinh đẹp, đôi mắt to ngập nước biết khiến bao nhiều người say mê. Da thịt trắng như tuyết, vóc người mỹ lệ. Với vẻ bình thường cũng làm cho biết bao nhiêu người nghiêng ngả, hôm nay lại đặc biệt trang điểm càng khiến người ta động lòng, bộ âu phục lại càng tôn lên vẻ linh hoạt trong sáng ở .

      Nhìn này, đây là em của .

      Khóe miệng lơ đãng xoát ra tia trào phúng, Tô Lê tiếp nhận ly cocktail từ bạn trai - Trình Xa đưa tới, nâng lên uống hết.

      thích đứa em này, cho tới bây giờ đều che giấu điều này. Hôm nay có thể ở đây dự tiệc sinh nhật của tính là em danh nghĩa này đều là do cuộc điện thoại gọi tới vào phòng thí nghiệm hôm trước. Cho nên, thời điểm gặp nhau bây giờ là lúc…

      đúng!

      Tô Lê bỗng nhiên cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu, đầu cũng bắt đầu mơ hồ, may là có Trình Xa vươn tay tới ôm lấy , giúp tránh khỏi trước mặt mọi người té sập xuống.

      Có chút xa lạ với Trình Xa, từ khi cao trung quen biết , thời gian phải là tương đối dài, nhưng vẫn đủ để có ý nghĩ kết hôn với ta.

      Có lẽ qua đoạn thời gian nữa, chọn kết hôn với . Dù sao cũng sắp qua ba mươi tuổi, người bên cạnh quen lâu với ngoài cũng có ai khác.

      "Em về trước, cứ tự nhiên". Tô Lê ngước mắt nhìn Trình Xa ôm mình, có nhìn lầm , người đàn ông luôn đối với mình ôn nhu dịu dàng, trong nháy mắt khi nhìn về phía lại lên chút phiền chán?

      "Chị hai, chúng ta lên tầng thượng nghỉ ngơi , chị cứ như vậy ba mẹ lo lắng đó". Vốn cùng ba mẹ trò chuyện với những khách hàng của Tô gia, Tô Thiển Thiển biết từ lúc nào sáp lại gần rồi ôm lấy từ trong ngực Trình Xa ra ngoài, để có chút cơ hội phản kháng nào, ôm chặt lấy Tô Lê, hướng tầng thượng bước từng bước.

      Trình Xa nhìn về bóng lưng xa dần của Tô Lê, mặt giấu nổi chút chán ghét.

      Tầng thượng tràn gió khiến cho đầu óc của Tô Lê có chút thanh tỉnh, nhưng thấy mình đứng bên cạnh tường bảo hộ tầng thượng, tiến thêm bước là con đường rộng lớn tràn ngập ánh đèn phía dưới, khiến người luôn bình tĩnh như Tô Lê cũng phải hít vào ngụm khí.

      Đứng bên cạnh là Tô Thiển Thiển.

      Tô Lê chút do dự lui về phía sau, ai ngờ được Tô Thiển Thiển lại nắm chặt tay , chút cũng cho lùi bước.

      "Tô Thiển Thiển, đây là có ý gì?". Tô Lê nhíu mày, nhìn thấy cái gì đây? Tô Thiển Thiển tự nhiên lại cười với ? Nụ cười này tuy là cười, nhưng lại giấu biết bao nhiêu đáng sợ.

      "Chị hai, chị nhất định nhớ rồi. bao lâu khi em tới Tô gia, ngày đó em phải lên tầng thượng này chịu lạnh". Tô Thiển Thiển tay đỡ Tô Lê tránh cho trốn chạy, tay còn lại lặng lẽ để sau lưng, nhàng.

      Tô Thiển Thiển rất gầy, cho nên động tác này lại lưu loát tiếng động, chút cảm giác Tô Lê cũng có.

      "Đó chính là do tự tìm".

      Khuôn mặt Tô Lê lên vẻ khinh thường.

      Tô Thiển Thiển là nhi mà cha đem về từ nhi viện, thích người em trước mặt vẻ mặt này, sau lưng lại vẻ mặt khác như ta.

      Ở trong trường học luôn luôn là đáng thương vô cùng, thực tại Tô gia đâu có bạc đãi ta, làm sao ta lại ăn khổ chứ.

      Tích lũy lâu ngày, Tô Lê rốt cục cũng bùng phát. Tô Lê là người thẳng tính nên dứt khoát đem Tô Thiển Thiển khóa nhốt lại tầng thượng tiếng đồng hồ, để cho ta tu tâm dưỡng tính.

      "Chị hai à, sao chị lại như thế chứ? Cho dù là Trình Xa thích em, nhưng chị sao lại vì thế mà hoài phí tuổi xuân của mình chứ?".

      Tô Lê chấn động, còn chưa kịp phản ứng cảm nhận được sau mình cỗ lực lớn đẩy lưng, trực tiếp đem té xuống lầu.

      Đây là---

      "Thiển Thiển! Thiển Thiển, em sao chứ?". Trình Xa nóng lòng từ phía sau chạy tới, đem Tô Thiển Thiển ôm chặt vào trong lòng mình.

      Nhưng giống như thấy bị té xuống, toàn bộ ánh mắt của đều tập trung vào người Tô Thiển Thiển.

      Tô Thiển Thiển tròng lòng đắc ý, đáy mắt nhanh như chớp nặn ra nước mắt đầm đìa.

      "Làm sao bây giờ, Trình Xa, chị hai té xuống lầu rồi!".

      Đáy mắt Trình Xa vốn toàn là hình ảnh Tô Thiển Thiển, nay nghe được tiếng nức nở của ta, thân thể lập tức chấn động, đôi tay lại ôm Tô Thiển Thiển chặt chẽ hơn.

      "Thiển Thiển, em yên tâm, làm chứng cho em, em là trong sạch, bất luận kẻ nào cũng thương tổn đến em được". Trình Xa trong lòng vô cùng lo lắng, ở trong rượu thêm thuốc mê, làm như vậy để bức Tô Lê ngay lập tức lấy , nhưng kết quả bây giờ, lại khiến hài lòng hơn hẳn.

      Tô Thiển Thiển cảm động nở nụ cười.

      Tòa nhà cao nhất của thành phố N, cho dù là cái gối bông, rớt xuống dưới cũng vô cùng thê thảm chứ huống chi là người. Cho nên trước khi mọi người dự tiệc kịp phản ứng, chạy ào xuống lầu, cảnh tượng phía dưới trở thành màn thịt nát xương tan, máu thịt mơ hồ thể nhận diện.

      thể nhận đâu là đầu, đâu là thân mình. người Tô Lê vốn là lễ phục đen, nay bị máu nhuộm lại trở nên đỏ thẫm.

      Dưới ánh đèn, chỉ còn chiếc vòng bạc mà Tô Lê đeo ở tay phát ra ánh sáng lấp lánh, tang thương.

      Cha của Tô Lê - Tô Điền là người đầu tiên lao xuống trường, nhìn con mình chết thảm như vậy, trong lòng có chút rợn tóc gáy.

      Tốc độ leo xuống của Tô Thiển Thiển cũng rất nhanh, nhìn bộ dáng chết thảm của Tô Lê, trong người phi thường vui vẻ nhưng lại thể ra bên ngoài. Chứng kiến sắc mặt Tô Điền tốt mấy, trong lòng lại nổi lên mưu kế.

      "Cha, tại sao có thể như vậy, chị hai tại sao lại nghĩ thông cơ chứ? Chị ràng tuần nữa là phải làm lễ tiếp nhận Tô gia rồi mà". Tô Thiển Thiển nhắc tới thôi, nay nhắc tới lại khiến sắc mặt Tô Điền càng thêm khó coi, ông hừ lạnh tiếng, xoay người rời .

      Tô gia là thế gia chuyên về dược học, tuy gia chủ tại vốn là Tô Điền, nhưng do đứa con quá mức ưu tú, tới ba mươi tuổi liền đem sở học của gia đình đều học hết, đem vị trí của ông đạp xuống thương tiếc.

      Đoạn thời gian trước trong tộc vừa ra quyết định, tộc trưởng Tô gia đều nhất quyết trao quyền tộc trưởng cho Tô Lê, điều này khiến Tô Điền phen bất mãn.

      Nhìn vẻ mặt Tô Điền chuyển biến nhanh như chớp, Tô Thiển Thiển cười lạnh. cũng biết, người Tô gia đều ích kỷ, dối trá, chỉ cần cho bọn họ ý thức được chút xíu uy hiếp địa vị của họ, bề ngoài dối trá của họ cũng bộc lộ, bị xé toang .

      "Thiển Thiển, đừng nhìn, con về trước . Chuyện này cùng con có quan hệ, chị của con chính là tự sát. Nếu nhìn nữa làm bẩn mắt của con". Tô Điền liếc nhìn vẻ mặt chằm chằm của Tô Thiển Thiển, vội vàng lấy tay che ánh mắt của ta. Thiển Thiển là đứa trẻ ngoan, vạn nhất bị chuyện này ám ảnh rồi gặp ác mộng làm sao bây giờ.

      Về phần Tô Lê, nó chết mình là người thừa kế Tô gia phải sao? Con ư? chỉ cần Thiển Thiển là đủ rồi.

      Tô Thiển Thiển ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, sau đó bị Trình Xa từ phía sau chạy tới nắm chặt tay, ôm eo lên xe hộ tống về nhà.

      Gia thế của Trình Xa bình thường, mặc dù dựa vào thân thích để vào trường quý tộc học nhưng vẫn là người bình thường nhất trong giới thượng lưu. Tô Thiển Thiển mặc dù có chút khinh thường, nhưng nghĩ đến Trình Xa cũng có tiềm lực, cũng yên tâm ngồi xe Trình Xa, để cho đưa mình về nhà.

      Tô Điền ở lại để xử lý việc, vừa an ủi tân khách vừa bị dọa sợ, vừa tính toán thành quả nghiên cứu của Tô Lê, đây chính là nghiên cứu độc quyền có giá trị cực kỳ cao, nếu như có những thứ đó, nhất định có thể thừa kế Tô gia!

      Nghĩ đến liền muốn gọi điện thoại về Tô gia, báo tin cho Bạch Mỹ Nhan ở nhà hay tin. Nhưng nghĩ đến bà ta có thể nháo hồi, oan uổng Tô Thiển Thiển, ông liền dập máy, gọi nữa.

      vội, dù sao người cũng chết, phải sao?

      Biệt thự Tô gia nằm giữa lưng chừng núi, nổi danh gọi là Trạch. Chung quanh Tô gia có ai ở, cả ngọn núi này trong vài thập niên trước đều bị Tô gia thu mua, phía trước núi là nơi ở của người trong tộc, phía sau là nơi trồng trọt các loại thảo dược quý. Mà đám thảo dược này, mấy năm trước cũng đề vào danh nghĩa Tô Lê.

      Lúc này Tô gia nên sớm tắt đèn lại đèn đuốc sáng trưng.

      Bạch Mỹ Nhan vốn lấy cớ được khỏe nên tham dự tiệc nay lại ngồi ngay ngắn ghế sa lon gỗ.

      Đại sảnh vốn là ghế sa lon nệm nhưng theo đề nghị của Tô Lê cũng đổi thành ghế sa lon mộc chất, nhìn sang hơn hẳn.

      Biệt thự rộng lớn, bộ ghế lại duyên dáng sang trọng. Như vậy mới có thể phù hợp với thân phận của Bạch Mỹ Nhan bà.

      Về phần Tô Lê ư? Khi nghe đến tin tử của nó được quản gia báo đến, thời điểm nghe đến nó chết, bà rất khổ sở, nhưng nghĩ kĩ lại, Tô Lê chết, những ngày an nhàn của bà cũng bắt đầu, phải sao?

      Tài sản vốn được đề tên của Tô Lê, bây giờ toàn bộ rơi vào tay bọn họ.

      gương mặt xinh đẹp của Bạch Mỹ Nhan lên nụ cười quyến rũ.

      Tô Thiển Thiển được Trình Xa đỡ vào nhà. cứ nghĩ rằng sau khi hay tin Bạch Mỹ Nhan mắng ít nhất vài lời, đâu ngờ rằng sau khi gặp mặt liền giữ tay lại, vẻ mặt tươi cười nhìn .

      "Thiển Thiển, cực khổ cho con rồi, con yên tâm, con còn có Trình Xa, nó để cho con có việc gì đâu. Chị của con chết, con phải có thể quang minh chính đại gả cho Trình Xa sao? Đây là chuyện tốt nha".

      Bạch Mỹ Nhan hề cố kỵ ra suy nghĩ trong lòng, dù sao Tô Lê cũng chết rồi, còn người nào bà xa hoa, tiêu xài phung phí, tham hưởng thụ rồi sau đó cắt xén tiền tiêu của bà. Việc này, bà cao hứng còn kịp nha. Về phần Tô Thiển Thiển? Để cho nó gả cho bác sĩ nghèo kiết xác, như thế Tô gia còn ai tới tranh đoạt với bà rồi.

      Tô Thiển Thiển sắc mặt có chút cứng ngắt, cuối cùng vẫn nở ra nụ cười.

      Tô Lê, mày xem, cho rằng mọi thứ đều là của mày chăng nữa cuối cùng những thứ đó đều là của mày.

      Ha ha…..

      Hết chương 1:
      thuyt thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: MƯỜI KIẾP ĐỔI LẤY LẦN TRỌNG SINH
      Editor: Juvia Evans
      Beta-er: Elaina

      Đối diện với tầng thượng rộng lớn.

      Bệnh viện phẫu thuật bảy chỗ lớn nhất thành phố N.

      Trong căn phòng lớn nhất, cuộc phẫu thuật quan trọng sắp được bắt đầu, bác sĩ mổ chính Quân Hàn Vũ thực tốt công tác tiêu độc, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.

      Chỗ tóc ngắn hoàn toàn được bao bọc lại cẩn thận trong chiếc mũ xanh, mặt mang chiếc khẩu trang trừ độc to lớn chỉ để lộ ra đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng nâng lấy chiếc kính quang lọc*. Xuyên qua tròng kính, ánh mắt của ta càng thêm thanh lãnh.

      Kính quang lọc:
      [​IMG]

      tiếng 'Phanh' vang bên tai. Chân màu đẹp dài của Quân Hàn Vũ khẽ chau lại.

      Nếu như nhớ lầm, Tô gia ở cao ốc đối diện có chuyện gì đó phải.

      Quân Hàn Vũ thẳng vào trong phòng giải phẫu, chuyện nhà người khác có hứng thú [J: Nhớ nghen , kiếp sau đừng có bám lấy chị Lê của tui đó http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif))]
      Trong phòng giải phẫu dao kéo sáng choang, cuộc đại phẫu thường xuất rất nhiều nguy hiểm nhưng khi qua tay Quân Hàn Vũ mọi việc đều êm xuôi. Chờ đên khi cuộc giải phẫu kết thúc, thời gian điểm qua năm tiếng đồng hồ.

      đường trở về phòng làm việc, Quân Hàn Vũ chau mày nhìn bộ quần áo người mình, liền xoay người, bước trở về phòng thay quần áo. Giowr chiếc điện thoại tắt nguồn từ hôm trước lên xem, màn hình sau khi được mở hiển thị lên ba cuộc gọi nhỡ.

      Mở khóa màn hình, bấm vào danh sách các cuộc gọi gọi lại. Trong điện thoại truyền đến tin tức khiến thoáng chau mày.

      "Tô Lê nhảy làu tự sát".

      Nhảy lầu tự sát? ấy thể nào yếu ớt như vậy. Bởi vì cái tòa nhà mà Tô Lê tự sát kia là của Quân gia nên cha của gọi xử lý chút.

      Cúp điện thoại, Quân Hàn Vũ mặt biến đổi chậm rãi thay quần áo.

      Quân Hàn Vũ là bác sĩ mổ chính giỏi nhất trong bệnh viện này nên thông thường hưởng rất nhiều đặc quyền đặc biệt, phòng làm việc được làm riêng cho cũng là trong những quyền lợi khiến nhiều đồng nghiệp ghen tỵ. Đó là chưa kể tới nội thất trang trí bên trong phòng.

      Trước đây cũng có người tò mò theo điều tra , đúng là mọi chuyện đối với Quân Hàn Vũ đều có sức hút. Theo như thói quen sau khi phẫu thuật xong, tự mình rót cho mình tách trà, mình ngồi trong phòng làm việc, nghiêm chỉnh nhìn hình phản xạ của mình tấm gương sát vách tường.

      Trong gương nhìn có vẻ cao ngạo thanh lãnh. Thay cho áo blue trắng dài tay, mặc chiếc áo len xám tro thanh lịch, quần đen bình thường, bộ quần áo bắt mắt nhưng vẫn khiến cho người khác khó dời mắt khỏi người , xem cứ như vật sáng lóa mắt, khiến mọi người nơi đâu cũng hướng mắt về , bị thuyết phục.

      " khiến cho người ta yên tâm". Quân Hàn Vũ nhìn mình trong gương.

      biết là chuyện với người nào, mặt Quân Hàn Vũ chút biến hóa. Chỉ là chiếc gương có chút biến đổi, nó còn sáng ngời phản xạ hình ảnh của Quân Hàn Vũ nữa mà thay vào đó biến thành khoảng đen tối kịt, phảng phất như hang động sâu thấy đáy.

      Quân Hàn Vũ bước tới, thoáng cái biến mất vào trong gương.

      ngọn gió lạnh thổi trong hang động đen ngòm, xen qua chiếc áo len tro khiến cho Quân Hàn Vũ nheo lại hai mắt, tóc trán nương theo gió bay cao.

      Phẫu thuật liên tục suốt năm tiếng liền làm cho tròng mắt của Quân Hàn Vũ đầy tia máu, thân thể còn bao nhiều năng lượng, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến chính mình bay lên tầng thượng của tòa cao ốc.

      Quân Hàn Vũ bay lơ lửng giữa trung, mắt lạnh nhìn Tô Lê bị dẫn lên tầng thượng, làn gió lạnh lẽo thổi lướt qua làn váy của Tô Lê khiến đường cong của như như , hình như có ý thức mình kề cận cái chết, khóe miệng còn treo lên nụ cười nhạt, đứng đối diện Quân Hàn Vũ.

      Thân hình Quân Hàn Vũ khựng lại, trông thấy Tô Thiển Thiển luồn tay ra sau lưng Tô Lê…

      Tô Lê rất nhanh bị đẩy xuống, vừa định lao xuống ôm lấy nhưng cỗ lực lớn ngăn lại để nhúc nhích, làm cho trơ mắt nhìn Tô Lê té xuống máu thịt mơ hồ.

      Cho đến khi Tô Lê hoàn toàn ngã xuống, cỗ lực trói buộc người Quân Hàn Vũ mới nới lỏng chút ít, Quân Hàn Vũ vung tay lên, bầu trời bao la đầu biến mất nhanh như chớp.

      lần nữa trở lại phòng làm việc của mình, Quân Hàn Vũ nhìn chiếc gương đối diện, thần sắc phức tạp.

      Chiếc gương đồng thời cũng là đường hầm, đường hầm có thể mang người ta dẫn về quá khứ, nhưng khi vào bên trong đường hầm đó, cái gì cũng làm được. Bởi vì đây là quy củ, ai cũng thể phá vỡ được nó.

      Chẳng lẽ cái gì cũng làm được sao?

      Quân Hàn Vũ vỗ vỗ bộ quần áo dính chút tro bụi của mình, với tay kéo chiếc tủ dưới bàn làm việc của mình rút ra bình thuốc, mở nắp đổ vài hạt từ trong bình ra lòng bàn tay, mở miệng nuốt vào.

      Cảm nhận năng lượng trong cơ thể dần khôi phục, Quân Hàn Vũ bình lại tâm chính mình, tại bức tranh ngay tường vẽ ra vòng tròn trong khí, rót năng lượng của mình vào, vòng tròn rất nhanh lên tầng sương mù, Quân Hàn Vũ đứng ở giữa sắc mặt có chút kém và tái nhợt. Tuy vậy nhưng vẫn chịu đựng, mang theo vòng tròn lần nữa biến mất khỏi phòng làm việc.

      Ở trong vòng tròn, trước mặt Quân Hàn Vũ ra cung điện xa hoa mỹ lệ.

      Phù Hoa ngồi đại điện bên kinh ngạc nhìn Quân Hàn Vũ bất thình lình xuất , bên tranh thủ tiêu hóa cỗ năng lượng mà Quân Hàn Vũ mới rót vào.

      "Có việc gấp?".

      Khuôn mặt Phù Hoa kinh ngạc. người mặc bộ quần áo nhạt màu, đầu cắt mái tóc ngắn sạch , gò má cao hoàn hảo, làn da trắng nõn kèm theo đôi mắt hoa đào như trêu tức.

      Nguyên do mà Quân Hàn Vũ đến đây nắm như lòng bàn tay bởi vì chính là kẻ nắm lấy snh tử luân hồi của con người.

      Quân Hàn Vũ mặc dù toàn thân khó chịu nhưng mặt lại biểu ra. Liếc nhanh về phía Phù Hoa khiến cho lập tức giơ tay đầu hàng.

      "Được, được, tôi sớm an bài cho cậu rồi. Phục cậu rồi đó, được chưa". Phù Hoa trưng đôi mắt thiếu nữa co quắp, tuy vậy vẫn giương mắt kiên cường chống lại Quân Hàn Vũ, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Phù Hoa vung tay thành đường cong trong khí, bóng người liền trước mặt của . Lại vung tay lên, đoàn sương mù ngăn cách che lại gương mặt của Quân Hàn Vũ.

      "Tô Lê, có hận hay ?".

      Sau làn khói chính là Tô Lê vừa mới chết, bây giờ còn chưa luân hồi, kí ức và trí nhớ đời trước đều nhớ .

      Tô Lê thể chuyện, nhưng suy nghĩ của nàng lại có thể truyền đến trong đầu của Phù Hoa.

      " muốn sống lại?".

      Phù Hoa rất muốn giúp Quân Hàn Vũ chiếu cố Tô Lê, nhưng quy củ là thứ thể phá, người sau khi chết phải luân hồi chuyển thế, quỷ củ như vậy được đặt ra từ hàng vạn năm trước, vì ai mà mở ra tiền lệ.

      Mắt nhìn chằm chằm vào Quân Hàn Vũ, Phù Hoa cắn răng cái, thôi, quy củ là do người định, phai sao?

      "Dùng tuổi thọ mười kiếp để đổi lấy, có nguyện ý hay ?". Quân Hàn Vũ vốn bị Phù Hoa che lấp lên tiếng khiến cho Phù Hoa ngồi gấp đến nỗi muốn giơ chân.

      Nơi này thể nào cho người khác vào, Quân Hàn Vũ ở đây là phá hư quy củ rồi, nếu để cho người khác phát , cái chức đại nhân này thể làm nữa nha!

      Nhưng Phù Hoa chưa kịp gì, suy nghĩ của Tô Lê truyền tới đầu . Phản ứng kịp, Phù Hoa vô ý thức rống lên:

      " trăm kiếp cũng nguyện ý sao?".

      Lúc đó, Phù Hoa vô tình trông thấy Quân Hàn Vũ mỉm cười. Trời ạ, phải nhìn lầm đó chứ, cái tên này, mà biết cười hay sao?

      Nhìn thấy màn này, Phù Hoa cũng quên mình làm cái gì, trực tiếp phẩu tay làm cho Tô Lê sống lại lần nữa.

      Phẫn hận co chân lên mới nhớ ra, Quân Hàn Vũ cũng là người của gian đó, cho nên cậu ta cũng phải trở về quá khứ.

      Phù Hoa bất đắc dĩ nhếch miệng.


      Quân Hàn Vũ sau khi mở mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh của mình, khóe miệng có chút run rẩy. Phù Hoa đây là trực tiếp đá về thời điểm mười tám năm trước.

      Mà thời điểm bây giờ, phải lên đường đến trường học.

      Rất bình thản tiếp nhận này, ngồi ở xe, Quân Hàn Vũ nhắm hai mắt lại. cần nghỉ ngơi. Theo thói quen gác đùi phải lên chân trái, hai tay choàng lấy ôm ngực, động tác này khiến cho tài xế trông thấy ràng thần thái của .

      Xuyên qua kính chiếu hậu, [tài xế] có thể trông thấy thiếu niên mới trưởng thành còn học, thế nhưng từ cậu thanh niên ấy lại toát lên cảm giác thành thục. Áo len màu trắng, gương mặt ngây thơ lại toát ra nét trầm, hai mắt tuy nhắm lại, nhưng vẫn có cỗ khí bức người.

      Chẳng lẽ đây là khác biệt giữa đứa trẻ phú quý và bình thường hay sao? Có thể lý giải khiến cho tài thế thông suốt, chỉ còn có điều này.

      Hết chương 2...

      thuyt thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: TRỞ LẠI TUỔI MƯỜI TÁM
      Editor: Juvia Evans
      Beta-er: Chuột Chấy


      Ở giữa sườn núi có tòa biệt thự gọi là Nội Trạch, linh hồn vốn dĩ sắp biến mất đột ngột bừng tỉnh.

      Tô Lê chậm rãi mở hai mắt ra, đôi ngươi chăm chú vào hoàn cảnh xung quanh mình. ở trong nhà của mình, hơn nữa còn là trong phòng riêng.

      Hít ngụm khí dài. Tô Lê vuốt vuốt cánh tay của mình, kinh sợ nhìn hình dáng sắp trưởng thành của bản thân. vội vàng chạy về phía chiếc gương trong vách phòng. Phía đối diện ánh lên hình ảnh mình mặc đồng phục học sinh trung học, tóc buộc thành đuôi ngựa dài, gương mặt tràn trề nét tươi trẻ.

      Sờ sờ gương mặt có chút lạnh của mình, Tô Lê có chút dám tin.

      thể tin được, mới vài giờ trước thê thảm từ lầu té chết nay lại sống lại vào thời điểm mười tám tuổi!

      Lúc này hẳn là mùa thu, Tô Lê mặc bộ đồng phục kèm áo len dày, bộ dáng trắng tinh khôi khiến Tô Lê suýt kìm được nước mắt.

      vĩnh viễn cũng quên được khoảnh khắc đau đớn khi bị đẩy xuống lầu. có cơ hội tận mắt chứng kiến cảnh tượng mình rơi thế nào nhưng cũng có thể cảm nhận được khung cảnh lúc đó.

      Từng hành động, từng câu , chỉ chút thôi cũng làm tan nát cõi lòng, khiến cho hận đến khắc cốt ghi tâm.

      Cho nên, nguyện ý dùng tuổi thọ mười đời của mình để đổi lấy lần sống lại.

      "Mấy người tổn thương tôi như thế nào tôi cố gắng hết sức hướng các người đòi lại thế đó!". Đối với hình dáng của mình trong gương, Tô Lê sửa sang lại mái tóc tán loạn của mình chút, sau đó mím môi bước khỏi phòng. Lúc này, chú ý tới tay mình lại có thêm chiếc vòng bạc lủng lẳng, đôi lúc lại lóe sáng lên.

      nhớ , bây giờ địa vị cao hơn cha . Nếu sống lại, phải nắm chắc mọi chuyện kĩ càng.

      Tô gia là thế gia chuyên về ngành dược, cho nên đặc biệt chú ý về sức khoẻ và thức ăn. Chuông chưa kịp điểm tới bảy giờ, mặt bàn ăn đầy ắp những món ăn tinh xảo.

      Tô gia là gia tộc lớn, quan hệ giữa người trong tộc cũng thân thiết mấy. Tô Lê luôn luôn ở thành phố N, chân chân chính chính là bộ phận của Tô gia ở thành phố.

      Tô Lê nắm thói quen của từng người.

      Tô Điền mỗi sáng luôn dậy sớm tập thể dục, chờ sau khi Tô Lê ăn xong mới trở lại. Mà mẹ của Tô Lê - Bạch Mỹ Nhan lại có thói quen ngủ trễ, thường là đến mười giờ mới thức, bữa sáng bà luôn dùng mình, có thể xuất ở đây dùng điểm tâm với , chỉ còn kẻ đó…

      Chính là hung thủ hại kiếp trước, Tô Thiển Thiển!

      Tô Lê theo bản năng nắm chặt quả đấm của mình, nhớ , thời khắc kia vĩnh viễn bao giờ quên! Ly cocktail kia chắc chắn là có vấn đề, Trình Xa và Tô Thiển Thiển ràng có ý tốt, cũng chỉ có ngu xuẩn nên mới bị bọn họ lừa!

      thể xúc động, thể xúc động. Gương mặt bên ngoài bình tĩnh là vậy nhưng trong lòng lại thời thời khắc khắc kìm được xúc động muốn bóp chết Tô Thiển Thiển!

      "Tiểu thư, điểm tâm sáng chuẩn bị xong!". Quản gia cung kính đứng dưới bậc thang chờ Tô Lê. Tô Lê cầm túi xách đưa cho quản gia, tự nhiên ưu nhã về hướng bàn ăn.

      Bên cạnh bàn ăn, Tô Thiển Thiển mặc chiếc váy bằng vải bông khúm núm đứng bên.

      Trông thấy Tô Lê về hướng mình, đáy mắt ta lên tia sáng, nhanh đến nỗi để cho Tô Lê kịp nhìn thấy.

      "Chị hai, chị đến sớm!". Tô Thiển Thiển bên giúp Tô Lê kéo chiếc ghế ra để cho ngồi xuống, bên đem sandwich mình chuẩn bị trước đưa cho Tô Lê.

      "Chị thích ? Đây chính là em vì chị làm đấy. Bên trong có mứt dâu tây mà chị thích nhất đó!". Tô Thiển Thiển ra vẻ nịnh nọt.

      Tô Lê vươn tay nhéo hai cái vào đùi mình, nhất định phải nhẫn nhịn!

      Chỉ là Tô Thiển Thiển, ta còn cho rằng còn ngu ngốc như thế sao? ta có lòng tốt vì mà chuẩn bị thức ăn sao? Chỉ sợ là ta chỉ muốn lưu lại trong mắt người làm của Tô gia rằng ngược đãi đứa em này của .

      Quả nhiên, chính nhờ Tô Thiển Thiển chủ động như vậy kèm theo thái độ cực kỳ tốt, Tô Lê lại phản ứng chút nào, bất động nhìn Tô Thiển Thiển, cho nên nữ hầu chịu trách nhiệm bữa sáng mới phóng về phía Tô Lê tia nhìn bất thiện.

      Ha ha, trò chơi bắt đầu thú vị rồi đây.

      ta cho rằng chỉ cần hành động như vậy là có thể có chỗ đứng vững chắc trong Tô gia sao?

      Tô Lê nghiêm túc đẩy chiếc bánh sandwich trước mặt ra, ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị, nâng đôi ngươi nhìn chằm chằm Tô Thiển Thiển:

      "Em nhất định là còn cho nên mới biết mấy cái thứ thức ăn nhanh phương Tây này có biết bao nhiêu là độc hại, tổn thương đối với thân thể. Chị hôm nay cho em biết, về sau em đừng có ăn mấy thứ này nữa, hại lắm!".

      Tô Thiển Thiển ngây ngẩn cả người.

      bất quá chỉ làm cái sandwich, Tô Lê đẩy ra là trong tầm dự liệu của , thế nhưng tại sao ta lại thêm ăn sandwich là tốt, hơn nữa còn nhận là em của ta.

      ta có phải bị sốt nên nóng hỏng đầu óc rồi hay ? ta có phải là Tô Lê luôn cao ngạo luôn mình là còn nữa hay ?

      Tô Thiển Thiển biết, ngồi trước mắt ta bây giờ là Tô Lê trọng sinh. Sau khi sống lại, còn bề ngoài tâm cao khí ngạo kia nữa mà lại trầm, tùy cơ ứng biến.

      Ngay bây giờ, nếu như là Tô Lê trong quá khứ, trực tiếp ngồi trước mặt Tô Thiển Thiển, căn bản để ý ta lảm nhảm nhiều lời. Mà hậu quả của việc hành động như thế này khiến cho hình tượng chủ nhân trong mắt đám người hầy trở nên cay nghiệt. Theo năm tháng, ở trong lòng người Tô gia hình tượng càng xuống dốc và mất .

      Cho nên, sau khi Tô Lê sống lại, dùng thân phân 'chị hai' để dạy dỗ Tô Thiển Thiển…

      Nghe được lời Tô Lê , nữ hầu có cảm giác như bừng tỉnh.

      Đúng vậy, Tô gia là thế gia chuyên ngành dược, họ chú trọng nhất là thức ăn và điều kiện hoạt động, thân là đại tiểu thư của Tô gia, làm sao có thể ăn mấy loại thức ăn tốt cho sức khỏe như thế này chứ.

      Tiện thể đưa mắt nhìn Tô Thiển Thiển. Càng xem càng vừa mắt. Quả nhiên là con nuôi nha, phải là tiểu thư chính tông của Tô gia, nếu làm sao lại có thể thích mấy thứ thức ăn vặt này.

      Tô Lê cười nhạt.

      Chỉ dùng mấy câu , Tô Lê liền có thể hóa giải cái vấn đề này. Ánh mắt hướngTô Thiển Thiển càng xem càng bình thản . Từ từ rồi cũng đến thôi, cuộc sống còn dài mà, ha ha……

      Nhanh chóng ăn xong điểm tâm sáng, Tô Lê quay người nhận lấy túi xách từ phía quản gia, cùng Tô Thiển Thiển ngồi cùng chiếc xe đến trường.

      Cho đến khi lên xe ra khỏi cửa chính của Tô gia Tô Lê vẫn nhìn thấy gương mặt của Tô Điền và Bạch Mỹ Nhan. đúng là thất vọng nha. Bất quá vội.

      Tô Lê và Tô Thiển Thiển mặc dù cùng học trong trường quý tộc nhưng lại cùng cấp lớp. Tô Lê thành tích tốt hơn, lại là thiên kim Tô gia chân chính nên được vào học lớp A, còn Tô Thiển Thiển đãi ngộ tốt như vậy.

      Cả trường ai cũng biết là con nuôi của Tô gia. Chuyện này là do chính bản thân Tô Thiển Thiển chủ động . Thành tích tốt, cho nên khi vừa mới vào học bị phân đến lớp F.

      "Chị hai, em học nghiêm túc, làm chị mất mặt đâu". Mới vừa xuống xe, bước vào sân trường, chung quanh toàn là học sinh vào lớp, Tô Thiển Thiển bắt lấy đồng phục của Tô Lê, ánh mắt mang theo ngấn nước nhìn Tô Lê chớp. Vốn học sinh tản ra xung quanh, thoáng cái liền hùa mắt nhìn về phía Tô Lê.

      Đây chỉ là đứa trẻ chưa nếm mùi đời nha. Vì sao trong đầu Tô Thiển Thiển lại toàn là kế hoạch gài bẫy người khác? lẽ đời có loại người mới sinh ra biết hãm hại, tính kế người khác hay sao?

      Tô Lê hiểu nổi, động tác tay có chút nghiêm túc, trực tiếp đánh về phía tay nắm chặt đồng mình của Tô Thiển Thiển, lông mày ghắt gao nhíu lại:

      "Em cái gì vậy? Học tập nghiêm túc là nghĩa vụ của mỗi học sinh chứ phải liên quan đến vấn đề mặt mũi của chị. Hơn nữa bữa sáng em cầm bánh bao bằng tay chưa rửa sạch. Chị cần phải phòng thay đồ đổi đồng phục, em nhanh vào lớp của mình ".

      Bọn học sinh vây xung quanh hai người nghe thấy lời của Tô Lê, thoáng cái tản ra. Bất quả chỉ là kẻ hạ đẳng ăn cơm rửa tay, bọn họ khinh thường nhìn người như vậy.

      Tô Thiển Thiển phẫn hận trừng mắt về bóng lưng khuất của Tô Lê. Chết tiệt, là lần thứ hai, hôm nay tại sao Tô Lê lại thông minh hơn mọi ngày rất nhiều chứ? Chẳng lẽ ta quan tâm ? thể nào, ta trước kia luôn bộ dáng khih thường , tâm cao khí ngạo mà!

      Tô Thiển Thiển mặc dù thấy thích hợp nhưng Tô Lê xa. là người lớp F, thể đến chỗ lớp A được. Cho nên cũng chỉ biết hừ lạnh, trực tiếp quay đầu hướng về lớp của mình.


      Đeo chiếc túi xách nặng trịch, Tô Lê với tâm tình vô cùng tốt đến chỗ ngồi của mình. Xem này, còn nhớ ràng chỗ ngồi của mình ở đâu này. Cho nên khi vừa vào lớp, Tô Lê liền tìm thấy vị trí của mình ngay lập tức.

      Sát cạnh cửa sổ hàng thứ ba. ngồi vào bàn lấy sách vở ra, chuẩn bị học.

      Lượng bài học của cấp ba nhiều vô cùng, mỗi giáo viên của các bộ môn đều phát số bài thi gấp đôi bình thường. Cho dù là các thiên tài ở lớp A, cũng khổ thể tả nổi.

      Tiếp nhận đề bài số học từ người bạn , Tô Lê tốn chút sức lực chưa đến mười phút là hoàn thành.

      Tốc độ kinh người của Tô Lê cũng khiến bản thân giật mình chứ đừng là các bạn học của . Nên biết, thành tích kiếp trước của Tô Lê luôn cầm cờ dẫn đầu, tuy vậy môn số học của lại phải là tốt nhất. Tô Lê phát sau khi sống lại, tốc độ giải toán số học của cũng nhanh hơn! Thử cầm thêm đề thi nữa, tốc độ giải đề của vẫn nhanh nhất lớp.

      Giáo viên số học nhìn thấy Tô Lê làm liên tục liền tới gần cầm đề thi giải của lên, nhìn kỹ càng, sau đó rút ra cây bút đỏ của mình, viết từng con số nét.

      Điểm tối đa.

      Cả lớp học lặng ngắt như tờ, có người nào lại nghĩ đến Tô Lê vốn phải đứng đầu môn số học, nay thoáng cái lại đệ nhất môn này! Đây có phải chứng minh rằng sắp trở thành người giỏi nhất lớp A hay ?

      Nên biết người giỏi nhất của lớp A là nhân tài mà cả nước đều muốn có! Nhìn thấy giáo viên số học có chút hoài nghi, Tô Lê đề nghị ông làm cho cái đề khó hơn. Nhưng khi giáo viên nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Lê, giáo viên số học lại lắc đầu. Tô Lê trời sinh như phảng phất có ma lực thu hút, khiến cho người khác nguyện ý tin tưởng .

      Trong thời điểm mọi người kinh ngạc, Tô Lê hướng giáo viên xin nghỉ tiết, muốn nhìn lại kỹ ngôi trường của mình, nơi mà mười năm trước miệt mài khắc khổ.

      Giáo viên số học nổi tiếng nghiêm khắc phá lệ gật đầu, Tô Lê lạnh nhạt rời khỏi phòng học, để lại sau lưng mấy chục cặp mắt hâm mộ của bạn bè.

      Bọn họ cho tới bây giờ có cái đãi ngộ này nha!!!!!

      Hết chương 3…

      Spoil chương 4: GIAN XUẤT

      Chương 4: GIAN XUẤT .
      Editor: Juvia Evans
      Beta-er: Elaina


      Thả bước chậm rãi trong sân trường, khóe miệng Tô Lê cong lên đầy vui vẻ. Tâm tình bây giờ coi như tệ. Phần lớn thời gian trải qua đều ở St. Peter, đối với nơi này Tô Lê cũng có khá nhiều hoài niệm.

      Sau khi sống lại, càng ngày càng thông hiểu. Trong mắt tràn đầy cư trí và bình tĩnh. St. Peter là trường quý tộc nổi tiếng nhất thành phố N, phong cảnh ở đây vô cùng mê người, nâng đầu lên, Tô Lê nằm xuống bãi cỏ bên cạnh hồ Lâm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

      Thời gian như vậy khiến cho hai mắt cưỡng được nhắm chặt lại. Gios mát thoang thoảng của buổi ban trưa, khí hậu ôn hòa dần đưa Tô Lê vào giấc ngủ.

      Ngay bây giờ biết rằng chiếc vòng tay bằng bạc cổ tay khẽ rung lên, sau đó tản mát ra những tia sáng bạc, mà chùm tia sáng bạc này lại đem Tô Lê ngủ bao trùm lại. Từ bên ngoài nhìn vào, đám ánh sáng ấy cùng với khói sương bình thường khác mấy.

      Tô Lê cảm giác như mình nằm mộng, nhưng giấc mộng này lại vô cùng chân , ngay cả véo cũng cảm thấy đau.

      Tô Lê nhìn khắp bốn phía. đứng giữa vùng đất hoang vu, chung quanh có ai khác, cũng có bất kì dấu hiệu chứng tỏ có sinh vật sống gần đây. Tô Lê phảng phất như khống chế nổi hai chân của mình, ngừng bước về phía trước, bước mãi cho đến khi trước mặt mình lên đầm nước sâu.

      Đầm nước sâu đến nỗi thấy nổi đáy, Tô Lê vươn tay sờ chút mặt nước, đến giây liền theo bản năng rụt tay lại. Nước vô cùng lạnh! Tô Lê nước ở nơi này, nhiệt độ ít nhất là hai mươi! Diện tích đầm nước lớn,dạo vòng quanh đầm, Tô Lê vẫn phát được thứ gì khác. Nơi lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có đầm nước hay sao?

      Tô Lê cảm thấy giấc mộng này của mình hết sức kỳ quái. Nhưng chưa kịp để Tô Lê hiểu ra và biện giải chuyện gì bị cỗ lực lớn hút !

      thể hình dung cỗ lực này là như thế nào. Tô Lê tin tưởng mọi thứ thế giới này đều có thể được lý giải bằng khoa học, mặc dù còn nhiều chuyện chưa tìm ra lời giải đáp nhưng tin vào ngày nào đó, khoa học có thể tìm ra câu trả lời. Nhưng hết thảy vào thời khắc này, Tô Lê lại có suy nghĩ rằng, có nhiều thứ hoàn toàn thoát khỏi phân tích của khoa học!

      Tỷ như việc chỉ trong nháy mắt bị hút vào đầm nước, việc này căn bản khoa học thể nào lý giải nổi. Hơn nữa đầm nước có nhiệt độ hai mươi này cũng đủ khiến bị đông chết...

      Tô Lê sờ lấy trái tim còn đập rộn rã của mình, cúi cùng thở phào nhõm. ý thức được mình phải nằm mơ. tại cũng biết mình ở nơi nào nhưng biết ở đây có nguy hiểm. Cái gian này đối với chút địch ý.

      tại chắc hẳn ở đáy của đầm, từ vị trí của có thể trong thấy những dợn nước tối tăm đầu. Nhưng vẫn biết nguyên nhân tại sao dưới đầm lại có cái gian như thế này.

      Phía trước có lối dài, bên trong có ánh sáng truyền tới, Tô Lê dè dặt theo đường mòn bước về phía trước. Theo như cách tình toán thời gian cuat mình, ước chừng là khoảng năm phút sau, trước mặt Tô Lê ra mảng ánh sáng lớn. vào thế giới mới.

      Cố khu rừng trúc ra trước mắt Tô Lê. vào khu rừng trúc đó, có thể trông thấy con suối màu lục bích , xung quanh là đám hoa cỏ đủ thứ màu sắc, xa xa là những dãy núi nguy nga hùng vĩ những con cò trắng bay dập dìu. Cả gian như thể nơi tiên cảnh, làm cho nội tâm Tô Lê tràn đầy khiếp sợ.

      Tô Lê còn chưa kịp sâu vào bên trong, nơi tiên cảnh vốn sờ sờ liền biến mất, trở về với khung ảnh hoang vu lúc ban đầu! Cách đó xa là đầm nước y như cũ.

      Tô Lê lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Mọi chuyện cho đến bây giờ, lại tỏ ra lo lắng chút nào. cảm giác như cái gian này có linh tính, cứ như là vì mới ra?

      Qua hồi lâu, 'bóng dáng' bao trùm bởi sương mù đột ngột xuất trước mặt Tô Lê, để cho Tô Lê kịp phản ứng, 'bóng dáng' trực tiếp nhào vào người .

      "Gru". 'Bóng dáng' giơ móng vuốt gãi gãi vào vai Tô Lê, tuy vậy co lê lại cảm lấy rất thoải mái, có cảm giác đau đớn hay bị thương. Nhìn kỹ, 'bóng dáng' bổ nhàu người mình là con chó màu trắng! Chỉ là con chó này bị đám sương mù ngăn trở, cho tiếp xúc sâu với Tô Lê.

      Tô Lê dè dặt sờ chiếc đầu của nó, kết quả chạm phải mảng sương mù khiến cho tay mình dính đám ẩm ướt. Nghi hoặc đem con chó ôm vào lòng, Tô Lê ngạc nhiên nhìn nó chút, có cảm giác nặng nha.

      "Tiểu tử, mi là...?" Tô Lê hiểu vì sao con chó lại có trọng lượng, hơn nữa đoàn sương mù vây quanh nó là như thế nào?

      Tô Lê ràng trông thấy vẻ mặt khinh bỉ mặt con chó... chưa để Tô Lê kịp thích nghi mọi chuyện con chó lên tiếng tự giải thích:

      "Gru, chỗ này là gian bên trong vòng tay, bây giờ là ở trong gian. Bất quá cái gian này là của . Ta đây, chính là Bạch đại nhân đẹp trai nhất quả đất, ai có thể địch lại. Gru, tới đây nịnh nọt thần phục ta chút, ta thả ra ngoài". Tiểu Bạch vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hừ, ta như vậy mà cũng muốn làm chủ nhân của mình? Nghĩ rằng thế giới có chuyện tốt đẹp như vậy sao!

      Khóe miệng Tô Lê mang theo nét cười, phỉ cái gian này là của sao? Như vậy tất cả đồ đạc trong gian này đều là của nha, bao gồm luôn cả cái tên Tiểu Bạch phi thường kiêu ngạo này....

      "Cả gian này đều là của ta sao?". Ánh mắt Tô Lê mang theo ánh sáng. Vốn buồn phiền vì có chỗ nghiên cứu, nay chỗ này lớn như vậy, quá đủ cho sử dùng rồi. Hơn nữa nơi này lại vô cùng bí , có khả năng bị người khác phát ! là hợp với tâm ý của Tô Lê.

      Chú chó thuần lương gật đầu, còn chưa ý thức được mình bước chân vào 'bẫy rập' của Tô Lê.

      "Vậy Tiểu Bạch ngươi cũng ở trong gian này đúng ?". Tô Lê tiếp tục cười, trong nháy mắt Tiểu Bạch bị nụ cười này của hút lấy, kìm lòng được gật đầu....

      "Vậy mi cũng là của ta phải . Về sau mi phải nghe lời ta nha, như vậy mới có xương ăn đó". Mặc dù Tô Lê biết Tiểu Bạch có chỗ nào khác với các con chó bình thường, nhưng chỉ cần là chó, phải đều thích ăn xương sao? Tô Lê trong tiềm thức mạnh mẽ xem Tiểu Bạch là chó.

      Tiểu Bạch lúc này mới phản ứng, té ra tự mình đem bán chính mình nha! Loài người đáng giận! Nhưng nghĩ lại, bản thân tìm được lý do nào để phản bác Tô Lê, hơn nữa trong nội tâm của nó, tựa hồ cũng rất mong đợi điều này? Tiểu Bạch tự nhiên cảm thấy mình đáng giận nha.

      - - - - -


      Trong khi ôm Tiểu Bạch Tô Lê hỏi rất nhiều nhưng Tiểu Bạch lại trả lời ràng, tuy nó biết tại sao mình lại xuất ở đây, nhưng xem ra nó vẫn biết chút thông tin khác.

      Tựa như hình dạng của Tiểu Bạch phải như thế này! thể khác, nhưng lại biết vì sao bản thân lại biên sra cái bộ dạng như thế này.

      Bất quá nó còn cho Tô Lê biết rằng cách dùng cái gian này, nó từng vô tình sử dụng nó, lúc đó cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều, cũng nhờ cỗ năng lượng đó, Tô Lê mới có thể tiến vào gian tiên cảnh lúc nãy.

      Tô Lê như bừng tỉnh, nguyên lai muốn khai phá toàn bộ gian này mới có thể để cho Tiểu Bạch phục hồi nguyên thể. Thời điểm Tiểu Bạch những lời này, vẻ mặt nó có chút nhàng nhưng Tô Lê vẫn có thể cảm nhận có chút buồn bã. Sờ sờ đầu của nó, trong lòng thầm ra quyết định.

      Thời điểm rời khỏi gian, Tô Lê hề có cảm giác gì. Tiểu Bạch lại biến vào góc nào đấy của gian, cách vài ngày nó mới có thể xuất khoảng vài giờ, sau đó bị giam giữ ở chỗ cố định nào đó. Tô Lê mở mắt, thần thái bất thường giơ cánh tay phải của mình lên.

      cũng chi biết nằm lên bãi cỏ, thời gian lại trôi qua gần ba tiếng đồng hồ, chung quanh ít học sinh ngang qua. Xem ra qua giờ học số học. Tô Lê nhanh chậm đứng lên, vỗ vỗ mấy chiếc lá bám người mình xuống.

      Vòng tay cổ tay phải phát ra ánh sáng nhợt nhạt, sau đó lại biến trở về ình thường.

      Hết chương 4...

      Spoil chương 5: THIẾU CHÚT NỮA LÀ BỊ ĐỤNG. NÂNG CẤP GIAN!
      thuyt thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5: THIẾU CHÚT NỮ LÀ BỊ ĐỤNG. NÂNG CẤP GIAN.

      Editor: Juvia Evans
      Beta-er: Elaina


      Giáo viên cũng hỏi Tô Lê làm cái gì, học sinh lớp A đều là người đứng đầu St. Peter chứ đừng đến người đứng đầu học viện là Tô Lê!

      Các môn học tiếp theo, Tô Lê cũng dùng nhiều thời gian để giải quyết các bài tập. Đến thời điểm tan lớp, Tô Lê ung dung rời khỏi cửa trường học.

      Trông thấy chiếc Maybach* dừng ở phía đối diện, Tô Lê vừa mới bước chân xuống làn đường chiếc xe trắng lao nhanh tới! Mục tiêu của nó chính là Tô Lê!

      [Xe Maybach]
      [​IMG]


      Tô Lê có chút giật mình, dừng mọi phản ứng, nhưng giây sau lại lấy lại bình tĩnh, cực kỳ nhanh nhẹn lui về sau bước, thoát khỏi tầm chạy của xe! Tô Lê biết tốc độ của mình nhanh, nhưng vừa rồi, trong nháy mắt, tốc độ của ràng tăng lên nhanh chóng! Tô Lê kịp nghĩ ngợi, giương mắt, chứng kiến người đàn ông lái xe toàn thân đều là máu, cả người nằm vật tay lái, hiển nhiên là chết!

      ràng có tai nạn, người lái lại chết, điều này phải chứng minh cho biết rằng đây là cố ý muốn đụng chết sao?

      Trong lòng Tô Lê tràn ngập lửa giận nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. có ai vô duyên vô cớ muốn đụng chết , chuyện này tất có nguyên nhân của nó!

      Rất nhanh, Tô Lê phát có điều thích hợp. Người lái xe này cũng phải tự nhiên chết, chắc chắn là bị người khác dùng vũ khí cứng đập vào gáy, xuất huyết quá nhiều dẫn đến tử vong. Hơn nữa vào độ khô của máu ở gáy củ người lái xe, Tô Lê liếc mắt liền nhận ra, thời gian tử vong của người đàn ông này tuyệt đối chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ trước.

      cách khác, chiếc xe trước mắt phải do người đàn ông này cầm lái.

      Như vậy tại sao chiếc xe lại lao tơi và nhắm vào được? Cẩn thận nghĩ lần nữa, Tô Lê rốt cuộc cũng biết là như thế nào. Ở trong xe có thanh sắt được cột chắc vào đùi người đàn ông, bên kia buộc thêm cục gạch to. Gạch đè chân ga, chỉ cần có người rút bỏ thanh sắt, chân của lái xe đạp vào chân ga!

      đúng, nếu hung thủ có thể nghĩ ra phương pháp như thế này, vậy nhất định xử lý gọn gàng mọi dấu vết! Tô Lê nghĩ tới điều này, thân thể đột nhiên lui ra phía sau, chỉ giây sau đó, chiếc xe nổ tung, đập vào tầm mắt của biển lửa ngùn ngụt khói.

      Tốc độ của Tô Lê rất nhanh nên nàng tránh khỏi miểng xe đâm vào người. Học viện St. Peter nhanh chóng hỗn loạn, mắt Tô Lê thoáng nhìn, ở trong góc có bóng người lén lén lút lút, trong lòng vừa động, liều mạng gọi lái xe của Tô gia, sau đó trực tiếp đuổi theo bóng người.

      người đàn ông, thân cao gầy, phong cách ăn mặc bình thường, chút gì gọi là đặc thù, phóng nhanh ra đường lớn. Người đàn ông chạy dọc theo trường học đoàn, gặp ngã ba quẹo trái sau đó quẹo phải, chui vào con hẻm . Tô Lê im lặng đuổi theo sau , đeo túi xách, người lại amwcj đồng phục học sinh, mặc dù chỉ có mười tám tuổi nhưng phần khí thể gương mặt lại thể xem thường.

      Theo sát lâu, đến nơi vắng vẻ người qua lại, người đàn ông mới rút chiếc điện thoại di động trong túi ra, ấn màn hình. Người đàn ông bên nghe điện thoại, Tô Lê lại trốn ở góc theo dõi .

      Trời lúc này còn sớm nên Tô Lê rất thuận lợi núp. người đàn ông kia cũng đường nhiên phát ra Tô Lê, lúc chuyện, thanh bình thường, có đè thấp giọng.

      "Để ta trốn thoát rồi!". Thanh của người đàn ông bình thường, giống như là muốn đụng chết ? Trong đầu Tô Lê thoáng cái nghĩ ra cái suy nghĩ này, sau khi người đàn ông xong câu đó, liền ném điện thoại xuống đất, tiêu hủy điện thoại, sau đó dùng chân đạp rất nhiều, đến khi điện thoại vỡ thành nhiều mảnh mới xoay người vào ngõ hẻm.

      Tô Lê tiếp tục bám theo bởi vì cảm nhận được tay mình hình như tràn ra cỗ năng lượng! Trong lú kinh ngạc, Tô Lê trực tiếp tiến vào gian.

      Lúc này biết vì cái gì, tưởng tượng được mình bước vào gian, ý niệm trong đầu vừa động, trong nháy mắt, bản thân ở trong này!

      gian này là mảnh hoang vu như cũ, chỉ khác trước là đầm nước hình như lớn hơn chút, bên trong đầm hình như cũng nhiều nước hơn.

      vòng trong gian, Tô Lê nghĩ rằng muốn biến gian của mình thành chỗ để nghỉ ngơi. Suy nghĩ này vừa xuất đến giây sau, trước mặt của lên căn nhà bằng trúc, xung quanh nhà cũng xuất thêm mọt số cảnh vật mỹ lệ, Tiểu Bạch trong gian cũng bước ra ngoài.

      Tiểu Bạch hưng phấn vọt tới trước mặt Tô Lê, trưng bộ dáng diễu võ giương oai, Tô Lê vừa nhìn cảm thấy rất buồn cười. Thân thể của Tiểu Bạch hình như nhìn được ràng hơn lúc trước!

      Tất cả điều này chứng tỏ cho biết, gian này bắt đầu được khai phá!

      " đúng, ta chưa sử dụng dược liệu, sao lại khai phá gian được chứ?". Tô Lê nghĩ ra, hỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cẩn thận hỏi Tô Lê xem hôm nay có gặp chuyện gì bất thường hay .

      Thứ Tô Lê nghĩ đến trước nhất là chuyện suýt bị xe đụng trước cổng trường! Lúc ấy dường như cảm nhận tốc độ của mình tăng lên rất nhiều, nhưng việc này cùng việc gian bị khai phá có liên quan đến nhau sao?

      Tiểu Bạch trầm tư thât lâu mới vuốt vuốt đầu mình:

      "Gru, có thể là do bản năng nên gian xuất năng lượng bảo vệ lúc nguy hiểm, như vậy cái gian này cũng giống như bộ phận tiết năng lượng của cơ thể ". Thứ Tiểu Bạch có thể nghĩ ra để giải thích tượng hôm nay chỉ còn cái này, Tô Lê nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.

      Thời điểm rời khỏi gian, sắc tời mờ tối, đường chiếc xe cũng có. Tô Lê lấy điện thoại di động ra phát điện thoại hết pin. Bất đắc dĩ Tô Lê lội bộ đến trạm xe gần đấy gọi chiếc taxi chở về nhà.

      trong lúc chờ đợi xe, sau lựng trạm xe vang lên tiếng đánh nhau, vốn Tô Lê muốn để ý nhưng sau đó lại bị thanh của hấp dẫn.

      "Dựa vào, mày cho rằng mày là ai mà dám đánh mẹ của mày hả! Mày muốn sống nữa phải ?".

      Tô Lê xoay người lại trông thấy bị côn đồ vây xung quanh. đó có chút quen mắt, nhưng lại nhớ là ai. có mái tóc ngắn màu đỏ như rượu vang, mặc áo đen, váy ngắn, mặt trang điểm diễm lệ cùng đôi mắt bồ câu trần ngập khinh thường.

      đến ba phút, cả đám côn đồ đều bị xử lí sạch . sau khi vuốt tay khinh ghét giẫm gót giày vào tên côn đồ nằm gần chân, để lại mặt vết đỏ thắng lợi.

      Chú ý đến Tô Lê xem , hướng chỗ Tô Lê tới.

      "Hi, ngoan? Tại sao lạ chừ xe trễ thế này, nếu may gặp kẻ xấu tốt đâu á nha!". huýt sáo, giọng khinh khỉnh, giống như là rất ghét kiểu 'học sinh giỏi' như Tô Lê.

      Nhìn ăn mặc mỏng manh trong cơn gió to ban đêm, Tô Lê cảm thấy thân mình hình như rét thêm. Cởi chiếc áo khoác đông phục của mình xuống, đưa cho , đúng lúc này taxi chạy tới, hỏi muốn hay , có chút thất thần Tô Lê trực tiếp ngồi xuống, địa chỉ. Xe taxi rất nhanh rời trạm.

      kia vẫn đứng ở cạnh trạm xe, ta có chút mơ hồ. Nhìn chiếc áo khoác nhàn nhạt mùi hương thảo dược, đột nhiên nở nụ cười.

      Đem áo khoác choàng người mình, cũng gọi chiếc taxi rồi rời .

      Rất khuya mới về đến nhà, Tô Lê cời áo đưa cho người giúp việc, thân mình bị trời rét đông lạnh run. Bất quá vừa mới bước vào cửa, phát được bình thường, bây giờ cũng chỉ biết đây là lần đầu tiên sau khi sống lại các thành viên gia đình tụ hợp đầy đủ.

      Đây là tư thế muốn thẩm vấn sao? Tô Lê cười lạnh nhìn Tô Điền cùng Bạch Mỹ Nhan ngồi sofa. Đứng bên cạnh bọn họ còn có em của , Tô Thiển Thiển.

      "Hừ, con còn biết đường về nhà à? Còn tuổi mà hư hỏng thế này rồi!". Tô Điền đập tay bàn trà, ông ta đối với việc Tô Lê về muộn phi thường chán ghét, muốn cho Tô Lê biết uy nghiêm của gia chủ Tô gia.

      Bạch Mỹ Nhan vuốt cái trán mình phát nếp nhăn, nhìn cũng thèm nhìn Tô Lê. tại rất trễ, bà muốn ngủ để dưỡng nhan sắc, về phần Tô Lê, tùy tiện mắng là được.

      Bất quá nhìn Thiển Thiển cùng bọn họ chờ Tô Lê về, trong lòng Bạch Mỹ Nhan lên tia ấm áp. Thiển Thiển vẫn là con ngoan của bà. Chưa bao giờ tranh đoạt thứ gì khiến cho bà rất hài lòng.

      Nếu vì trưởng lão cho Tô Thiển Thiển nhập hộ tịch Tô gia, bà muốn đem Thiển Thiển làm con ruột của mình.

      Tô Lê lạnh lùng nhìn người đứng ở góc, nỗ lực bài trừ cảm giác tồn tại của Tô Thiển Thiển, tia trào phúng ở mắt càng thêm nồng nặc.

      Hết chương 5...

      Spoil chương 6: CẶN BÃ MUỐN ĐÂM CHỌC.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :