1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trắc phi - Hà Lý Thạch Đầu (8.2/80) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000



      Trắc phi


      Tác giả: Hà Lý Thạch Đầu

      Số chương: 80

      Converter: Anrea96

      Eidtor: Thiên Chân Vô Tà

      ____

      Giới thiệu:

      Trịnh Nhã Tuyên vốn là nữ nhân tiểu bạch ngốc nghếch, nghĩ tới ngày tai bay vạ gió, vương phi mắc trọng bệnh, kéo Nhã Tuyên vào vòng xoáy vương phủ.

      Vương phi là biểu tỷ, thân là trắc phi biểu muội, Nhã Tuyên phải làm sao mới có thể sinh tồn trong vương phủ?

      Truyện khôi hài (ngụy), cẩu huyết ().

      Nội dung: Xuyên , cung đình, trạch đấu, ngọt văn, 1x1, HE.

      Vai chính: Trịnh Nhã Tuyên

      Phối hợp diễn: Vương gia, vương phi, đám trắc phi di nương.




      Cố Huân Nhiênthuyt thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000





      Chương 1.1: Tự nhiên bị ép làm trắc phi

      Editor: Thiên Chân Vô Tà. sai chính tả ở đâu m.n nhắc nhở nhé.. mong m.n ủng hộ
      ___

      Nhã Tuyên trợn mắt há miệng nhìn mẫu thân, cảm giác như thính giác của mình có vấn đề, lần nữa xác nhận lại, “Mẫu thân vừa cái gì? Nữ nhi nghe .”

      Trương thị tuy rằng cũng đau lòng cho nữ nhi, nhưng chuyện này thực còn đường để cứu vãn nữa, nhìn vẻ mặt dám tin của nàng, Trương thị đau đớn mở miệng, “Tuyên Nhi, ngươi nghe lầm, trong cung đưa thánh chỉ đến, người vương phủ đến đón ngươi.”

      tia hi vọng vào may mắn trong lòng Nhã Tuyên cuối cùng cũng bị phá nát, nàng nhịn được oa tiếng khóc lớn: "Cái gì mà vương phủ? Mẫu thân ngươi đùa đúng hay , mẫu thân phải cho ta cùng Lâm gia đính hôn sao? Tại sao lại gả ta vào vương phủ? Nơi đó chính là nơi ăn thịt người, ta muốn , ô ô..”

      Trương thị đứng bật dậy tiến lên che miệng nữ nhi, may là trong phòng có người, nếu câu này của nữ nhi mà truyền ra ngoài, danh tiếng bị phá hủy.

      "Cái gì mà cùng Lâm gia đính hôn, thể nào, sau này đừng nữa.” Trương thị nghiêm giọng khiển tránh nữ nhi quý.

      Nhìn nữ nhi mình sinh ra khóc lóc thê thảm, trong lòng Trương thị chua xót khôn nguôi.

      Nữ nhi này bị bà nuông chiều, bây giờ tính tình như thế này. Bà sớm hứa hôn nữ nhi với nhi tử của biểu muội nhà mình, biểu muội kia cũng rất thích Nhã Tuyên, muốn Nhã Tuyên cùng với con trai mình thành đôi, hài tử kia tính tình ôn hòa, có thể coi là vị hôn phu tốt, mà mẹ chồng cũng là người nhà của bà, sau này Nhã Tuyên cũng lo bị người nhà chồng bắt nạt.

      với biểu muội kia, tại Nhã Tuyên mới mười bốn, đợi nàng lớn chút nữa hai nhà liền đính hôn, nào có nghĩ đến, trời giáng tai bay vạ gió xuống, hoàng cung truyền tin ra, muốn Tuyên Nhi tới An Dương vương phủ làm trắc phi.. Phi, phi, Trương thị vội vã vỗ miệng mình, đây là cung kính với hoàng gia.

      Nhắc tới An Dương vương, triều đại này ngoại trừ hoàng đế ra, người tôn quý nhất, quyền thế nhất chính là đệ đệ ruột thịt của hoàng đế, nhi tử thái hậu sủng ái nhất. Bên ngoài, người muốn gả nữ nhi cho An Dương phủ có thể xếp vài vòng quấn quanh kinh thành. (hư cấu :v)

      Lão gia nhà mình lại ngốc nghếch nửa đời ở Hàn Lâm Viện, hôm nay cũng chỉ là chức vụ hư danh mà thôi, hai đứa con trai tuy có chút tiền đồ nhưng cũng chỉ là tiểu thụ quan, trung quan mà thôi. (ý là con trai làm quan cỡ , con trai làm quan cỡ trung trung). Đối với người ngoài Trịnh phủ có thể là cao quý, nhưng đối với hoàng gia cũng chẳng là cái gì.

      An Dương vương có quyền lực, gia thế, lại là con cháu hoàng tộc, nhưng vì sao Trịnh tiểu thư này được gả cho An Dương vương làm trắc phi lại khóc lóc thê thảm như thế, chẳng lẽ An Dương vương có bệnh tiện ra?

      Dĩ nhiên phải, An Dương vương phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, là đối tượng của hàng ngàn nữ nhân Tề triều, năm đó vương gia chưa muốn nạp thiếp khiến cho vài nữ nhân giận quá liền đánh nhau để xả giận, ai cũng hâm mộ An Dương vương phi.

      Vị trí trắc phi, vô số người thèm thuồng.

      Vậy tại sao Trịnh gia lại muốn nữ nhi vào vương phủ? Là Trịnh gia làm bộ làm tịch sao? Đương nhiên cũng phải, nguyên nhân chủ yếu là Trịnh Nhã Tuyên.

      Trịnh Nhã Tuyên từ giống người khác, biểu ra sao? Vì dụ như lần Trịnh Nhã Tuyên phi thường chướng mắt mấy di nương, tiểu thiếp của cha mình, liền gào thét cho rằng nam nhân nên chung thủy với thê tử, nam nhân có nhiều thiếp chính là tra nam.* (đàn ông tồi tệ)

      Vì sao Trịnh Nhã Tuyên có cái ý nghĩ này, Trương thị lấy nữ nhân tứ thư (bốn quyển sách dạy làm nữ nhân) cho nữ nhi đọc đọc lại trăm lầm, hận thể nhét luôn vào đầu nữ nhi, để nữ nhi biết đây là đạo lý, nam nhân có thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa.* (chuyện bình thường trong trời đất, đại khái dễ hiểu)

      Đáng tiếc Trịnh Nhã Tuyên đầu gỗ, chịu hiểu, vô luận Trương thị thế nào, đều thể thay đổi cái nhìn của Trịnh Nhã Tuyên. Ở trong nhà vừa thấy cha mình cùng tiểu thiếp đùa giỡn, mặt mũi liền sa sầm. Làm cho Trịnh lão gia cũng phải sợ hãi rụt cổ dám chuyện với tiểu thiếp trước mặt con .

      Hơn nữa Trịnh Nhã Tuyên còn khuyên mẹ mình nên giữ chặt cha trong lòng bàn tay, tuyệt đối thể để trộm tình khiến Trương thị dở khóc dở cười.

      Còn có, Trịnh Nhã Tuyên giống với người khác, đứa bé này tham vinh hoa phú quý, sơn hải trân vị ăn vào cũng cao hứng, cơm rau dưa cho nàng ăn cũng được. Tính tình thích ứng với mọi hoàn cảnh được Trịnh lão cha khen tốt, cho rằng nữ nhi rất có khí khái!

      Chương 1.2

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____

      Ngược lại, Trương thị cảm thấy tính tình nữ nhi rất cổ quái, tiểu thư trong kinh thành luôn hy vọng có thể gả cho nhà phú quý quyền thế, phong quang vô hạn, dưới chân thiên tử, hoàng thân quốc thích đông đảo, quan to hiển quý tụ tập, quả là có nhiều cơ hội.

      Mỗi khi trong kinh thành có hội thi, tiểu thư nhà khác đều ăn mặc xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều am hiểu tinh thông, chỉ hận thể để cả thành vỗ tay khen ngợi mình.

      Trịnh Nhã Tuyên , nàng sớm với Trương thị, phu quân nàng sau này cần giàu có, ăn no mặc ấm là được rồi. cần có quyền thế, rất dễ bị người khác dụ dỗ làm việc sai trái, rước họa vào thân. Còn đến cầm kỳ thi họa, nàng cũng chẳng biết cái gì, vì vậy ở kinh thành, nửa điểm danh tiếng cũng có.

      Bao người nhắc tới nữ nhi Trịnh phủ đều lắc đầu biết là ai.

      Đương nhiên, Trịnh Nhã Tuyên chỉ có mấy điểm khác người như thế, dù đến tối cũng hết. Ngươi xem, người có tư tưởng như vậy làm sao có thể gả cho người ta làm thiếp. Đây phải là muốn giết nàng sao!

      Thảo nào Trịnh Nhã Tuyên khóc lóc như muốn chết!

      Hơn nữa, chuyện này còn có vấn đề mấu chốt.

      “Mẫu thân, chuyện này biểu tỷ đồng ý sao? Nàng là An Dương vương phi. Nếu như vương phi đồng ý, chắc là người trong cung tự chủ trương ?”

      Năm đó mấy quý nữ nhà giàu vì vị trí An Dương vương phi mà đánh nhau, ai ngờ tới cuối cùng biểu tỷ của nàng Vương Nhược Lan lại thắng. Kết quả khiến cho các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành suýt rơi luôn tròng mắt.

      Vương Nhược Lan phải xuất sắc hơn người, tuy rằng gia thế có cao hơn Trịnh Nhã Tuyên, nhưng cũng chỉ là chút.

      Phụ thân của Vương Nhược Lan là Lễ bộ Thượng thư. Đừng nghĩ thượng thư là lớn, thực ra cũng chẳng là gì. Bọn họ phục vụ cho hoàng thất, mà những người bọn họ phục vụ gia thế đều cao chịu nổi, bởi vậy họ thường bị bắt bẻ, bị khiển trách làm việc tận lực.

      Gia thế xuất chúng, nhân phẩm tài mạo xuất chúng ( ra Nhã Tuyên cảm thấy vị biểu tỷ này lớn lên rất đẹp, có chút khuynh thành, thế nhưng chỉ là nữ nhân xoi mói nữ nhân, bị nhóm quý nữ nhà giàu xấu), nữ nhân như vậy lại làm An Dương vương phi. Phu nhân, tiểu thư trong thành đều tỏ vẻ quen biết Vương Nhược Lan.

      vị biểu tỷ như thế, Trịnh Nhã Tuyên có khả năng vào vương phủ làm trắc phi. Tuy rằng hoàng gia có ý kiến nhưng dù sao Trịnh Nhã Tuyên cùng vương phi là chỗ thân thích, hai tỷ muội cùng chung chồng, sống trong phủ, ai cũng xấu hổ.

      Cũng biết người trong cung lên cơn gì lại để Nhã Tuyên vào vương phủ.

      Trương thị cũng biết chuyện này nguyên do từ đâu, chỉ suy đoán: “Hôm kia có người vương phi bị bệnh. Lẽ nào…”

      Huống hồ vương phi còn có muội muội ruột, sao chỉ định nàng ta. Vương gia chọn hai tỷ muội, thứ nữ, đích nữ là được rồi. Nếu như vương phi tin tưởng người trong vương phủ cũng phải tìm mẫu thân, muội muội nhà mình mà hỗ trợ chứ.

      Mặc kệ thế nào, việc vô pháp cải biên.* ( còn phương pháp thay đổi)

      Trịnh Nhã Tuyên nghĩ tới việc bản thân sống và lớn lên thuận buồm xuôi gió ở thời đại này, mắt thấy ngày ngày trôi qua bình yên, lớn chút nữa gả cho thanh mai trúc mã.

      Tai nạn đột nhiên phủ xuống đầu nàng, kế hoạch yên bình chấm dứt, rối loạn, cái gì mà An Dương vương phủ, cái gì mà trắc phi, bản thân nàng hoàn toàn có gì tốt đẹp. Huống hồ trước kia trạch nữ như nàng ở nhà xem qua vài cuốn trạch đấu, quyển sách đó trong vương phủ nước sâu thấy đáy, động chút là ta chết ngươi chết, bản thân nàng IQ cao như thế, biết có bị người ta ghen ghét hãm hại a?


      sai, Trịnh Nhã Tuyên là người đại xuyên tới, còn nhập vào người đứa trẻ. Bởi vậy từ bản thân nàng có chủ ý riêng, mười mấy năm qua có bị Trương thị giáo dục tư tưởng phong kiến.

      Trịnh Nhã Tuyên cảm thấy cuộc sống của mình rất hoàn mỹ, còn có chút đắc chí vui vẻ, ai ngờ lại phải làm trắc phi, trong tương lai phải tham gia màn trạch đấu đặc sắc.

      Ai, thế này sống làm sao!

      Trịnh Nhã Tuyên mỗi ngày cau mày lo lắng, muốn tìm ra biện pháp tới tránh thoát tai nạn này. Đáng tiếc, thời gian quá ngắn, chỉ có tháng, bản thân bị cái kiệu nâng vào vương phủ. có hôn lễ, chỉ có kiệu , Trịnh Nhã Tuyên thầm khinh bỉ bản thân, nàng chỉ là tiểu tam, quá điên người.

      Vốn Trịnh Nhã Tuyên muốn giả bộ bị bệnh, đáng tiếc còn chưa kịp thực , trong Vương phủ phái hai ma ma tới giáo dục Nhã Tuyên.

      Hai ma ma này thực rất tinh mắt, toàn bộ thủ đoạn của Trịnh Nhã Tuyên đều thể che giấu. Bị hai ma ma ngoài cười nhưng trong cười nhắc nhở liên tục, Trịnh Nhã Tuyên dám động đậy nữa.

      Truyện cười, mình còn có gia đình tốt muốn gả , nếu như bị bức làm trắc phi, nàng còn có thể ở nhà nghe mẹ mắng mỏ, khoa chân múa tay, sống thảnh thơi..

      Trịnh Nhã Tuyên cũng dám mạo hiểm nữa. đợi đến khi Trịnh Nhã Tuyên nghĩ ra biện pháp khác. tháng ung dung qua.

      Người Trịnh gia từ xuống dưới có ai nguyện ý gả tiểu thư vào vương phủ làm trắc phi, cũng dám chống lại ý chỉ trong cung, càng có cách nào ngăn trở chuyện này.

      thể kháng chỉ, mọi người chỉ có thể giả vờ cười cười , thụ sủng nhược kinh, hoan hỉ chúc mừng.

      Nhưng mà người Trịnh gia bị ủy khuất.

      Trịnh gia náo nhiệt tưng bừng đưa Trịnh Nhã Tuyên , rồi lại hoan hỉ đưa tiễn khách về.

      Toàn gia sau cánh cửa ôm nhau khóc rống.

      Sau này Nhã Tuyên phải làm thế nào? Mỗi người Trịnh gia đều cảm thấy để Nhã Tuyên sống trong vương phủ như cá gặp nước là có khả năng.

      Chương 2.1: Ngồi kiệu vào vương phủ

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Trịnh Nhã Tuyên tạm biệt người nhà, lên kiệu rồi được nâng vào An Dương vương phủ. Trong Vương phủ thế nào Trịnh Nhã Tuyên biết, bởi vì trắc phi cần cùng Vương gia bái đường, Trịnh Nhã Tuyên trực tiếp được đưa vào tiểu viện của mình.

      Ngồi ở giường, Trịnh Nhã Tuyên quan sát chút, bố trí khá là bắt mắt, sa trướng màu đỏ, nhìn qua rất ấm áp mà lại còn lộ vài phần mập mờ.

      Trong gian phòng bày lọ hoa lê, tường treo bức tranh thủy mặc, bình phong tinh tế, mỹ nhân bình phòng đẹp đến nỗi cứ như muốn bay ra ngoài.

      Quả nhiên là căn phòng trang nhã mà mất vẻ phú quý. Đây chính là chỗ ở của mình, lúc vào Trịnh Nhã Tuyên chú ý tới, có mười mấy gian phòng liền. Dù là trong mùa đông lạnh, sân vườn cũng trụi lủi mà được trồng chút hoa tươi, điểm xuyết thêm vẻ giản dị mà thanh cao.

      Cũng biết mấy bông hoa đó là hoa hay là do lụa may lên. Mùa đông làm hoa giả để trang trí cũng tốt, ở bên Trịnh phủ nhà nàng cũng chẳng có hoa cỏ như thế này. Vương phủ có vẻ hào phóng, có phải biết trắc phi tới nên dù là mùa đông cũng bày hoa tươi hay ?

      Trịnh Nhã Tuyên vào phủ làm trắc phi, chỉ mang nha hoàn thân cận là Họa Mi theo nàng từ . Hai người thân nhau như tỷ muội, chả phân biệt chủ tớ gì.

      Trước kia Trương thị cũng muốn nàng đổi nha hoàn thông minh hơn nhưng bị nàng từ chối. Đối với người hầu mà , trung tâm mới là điều trọng yếu, vừa gặp nguy hiểm rời bỏ chủ tử lấy làm gì, Trịnh Nhã Tuyên cũng muốn người lạ ở cạnh mình.

      Họa Mi đến vương phủ, cho dù chưa quen thuộc cũng phải cho muội ấy tới hầu hạ nàng mới đúng, biết người của vương phủ mang muội ấy đâu.

      nghĩ ngợi, Họa Mi quả nhiên đẩy cửa vào phòng.

      “Bên ngoài náo nhiệt quá tiểu thư, trong phủ có khách đến, Vương gia cùng người ta uống rượu.” Họa Mi cao hứng , “Ma ma vương gia có thể trở về muộn, bảo ta hầu hạ tiểu thư tắm rửa thay y phục trước.”

      Vì sao Họa Mi cao hứng? Đương nhiên muội ấy nghĩ vương phủ náo nhiệt như vậy là chào đón nàng, coi trọng nàng. Trịnh Nhã Tuyên nghe Họa Mi xong vẻ mặt liền 囧, đây là muốn nàng tắm xong, nằm giường chờ vương gia tới sao?

      Đúng là địa phương có nhân quyền (nơi có quyền lợi cho người), Trịnh Nhã Tuyên thầm với bản thân, nhịn, nhịn, nhịn…

      Làm xong công tác tư tưởng cho mình, Trịnh Nhã Tuyên mới đứng dậy đến gian phòng khác tắm rửa.

      Phòng tắm có thùng nước tắm, mà là cái bể . Lúc Trịnh Nhã Tuyên tiến vào thấy nước được đổ đầy bể, mùa đông lạnh thế này mà nước còn bốc hơi nghi ngút, bên còn lư lửng tầng cánh hoa. Cạnh đó còn có hai nha hoàn đứng cầm khay đồ chờ phục vụ.

      Trịnh Nhã Tuyên để Họa Mi hầu hạ, thoát hết quần áo, vào bể, toàn thân đều ngâm vào trong nước. Lúc này mới thoải mái thở dài hơi, đây mới gọi là hưởng thụ a.

      Xem ra mình vào trong vương phủ cũng phải tốt, ít nhất trình độ sinh hoạt cũng tăng lên chút. Trịnh Nhã Tuyên tự an ủi.



      Chương 2.2

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Đợi đến khi Trịnh Nhã Tuyên tẩy rửa xong ra, nha hoàn đứng bên mở miệng , “Phu nhân có muốn dùng tinh dầu ?”

      Trịnh Nhã Tuyên quay sang nhìn, khay đựng đồ có cái hộp , ra là tinh dầu matxa.

      Có người hầu hạ đương nhiên phải nguyện ý rồi, Trịnh Nhã Tuyên nằm ghế quý phi, để tiểu nha hoàn nhấn tới nhấn lui người, thoải mái đến nỗi suýt ngủ quên.

      Nằm giường, toàn thân nàng thơm ngát mùi hoa hồng.

      An Dương vương Ti Cẩn vẫn chưa về, trong phòng cũng có người, Trịnh Nhã Tuyên chờ giây lát, căn phòng yên tĩnh, bất tri bất giác ngẹo đầu tựa vào gối mềm ngủ.

      Bên trong chính viện của An Dương vương phủ, An Dương vương phi nằm giường, bên ngoài mơ hồ nghe thấy tiếc sáo trúc xuất thần.

      Nếu như lúc này Trịnh Nhã Tuyên nhìn thấy vị vương phi biểu tỷ này, nhất định thất kinh. Vương phi bị bệnh, cả người thoát hình, gầy trơ xương đến dọa người.

      Sắc mặc trắng bệnh trong ánh nến tối tăm càng lộ ra vẻ u. Lúc này vương phi suy nghĩ, bản thân đến bước này liệu có đúng hay ? Thời gian đảo ngược về tháng trước.

      Từ Ninh cung của thái hậu, An Dương vương phi ngồi ghế, tuy rằng mặc y phục vương phi, đầu đeo trâm ngọc phượng hoàng, còn cố ý trang điểm tô son, đánh phấn dày nhưng vẫn che giấu được tiều tụy.

      "Ta biết mẫu hậu luôn luôn đau lòng vì ta, nhưng lần này hãy đồng ý ta , Kỳ nhi cùng Lân nhi còn , mẫu hậu hãy thương chúng.” An Dương vương phi khẩn cầu, “Ta biết mình có thể chống chịu bao lâu, nhưng tại ta lực bất tòng tâm, việc trong phủ xử lý hết, hai đứa cũng ai chăm sóc. Ngày ngày ta đều lo lắng, nếu như bản thân ngày nào đó sơ sẩy, hai đứa bé làm sao?”

      Thái hậu thở dài hơi, "Ai gia biết ngươi cũng chỉ vì hai đứa bé, ai gia cũng phải người thấu tình đạt lý, ngươi yên tâm, người trong vương phủ có thể giúp ngươi chăm sóc tốt cho hai đứa bé.”

      "Là người ai cũng có tâm tư, ta biết. Chỉ là biểu muội này của ta, từ cùng ta lớn lên, tính tình ta hiểu rất . Người này thiện tâm, có ý nghĩ hại người.” An Dương vương phi dừng lại chút, “Quan hệ chúng ta rất tốt, hai tỷ muội chiếu cố lẫn nhau, sau này nếu ta xảy ra chuyện gì, có nàng chăm sóc hai đứa bé, ta cũng yên tâm.”

      An Dương vương phi bị bệnh những ngày qua, thái y tìm hiểu mọi phương pháp, đều thúc thủ vô sách (bó tay, ko có kế sách), chỉ có thể điều dưỡng. Đây là số mệnh của vương phi, lão Thiên muốn cho sống sống, muốn cho chết chết.

      Vương phi lúc đầu còn tin mình còn trẻ mà mắc bệnh tuyệt chứng* (search gg hình như là AIDS hay sao í :v), dù là ngự y trong thành hay danh y nổi tiếng đều có cách chữa trị, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp mà ngày càng nghiêm trọng. Vương phi lúc này mới hết hi vọng, nhận lấy số mệnh, bắt đầu suy nghĩ tới mọi chuyện.

      Trong Vương phủ này, người mà vương phi thể bỏ được chính là hai đứa con trai song sinh của mình. Nếu như mình chết, sau này An Dương vương cưới kế phi, hai đứa bé này chắc chắn như gai trong thịt người khác.

      An Dương vương phi biết, nếu hài tử được che chở, chỉ có con đường chết. Vì vậy mới thừa dịp bản thân còn chút sức lực an bài tốt mọi chuyện.

      (bà này nếu như bị AIDS … =.= ko biết mình search gg có đúng ko)[/size]​
      Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3.1: Lựa chọn trắc phi

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____
      Vương phi vì hai đứa con trai của mình mà lo liệu mọi chuyện, trong lòng nghĩ ra biện pháp. Mong muốn sau này kế phi cùng vương gia phải chiếu cố tốt cho hai đứa bé, mẹ kế là người thân thích, họ hàng cũng thay đổi, như thế đối với tính mạng và tiền đồ của hai đứa mới được đảm bảo.

      Nếu như đây là nhà bình thường An Dương vương phi cũng lo lắng nhiều, nhưng đây lại là vương phủ, mình là vương phi cũng khiến nhiều người bên ngoài ghen ghét đỏ con mắt.

      Vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách như vậy, cho tỷ muội tốt của mình vào làm trắc phi, tại An Dương vương phi còn nhiều thời gian, biểu muội có thể giúp xử lý việc vặt trong phủ, chăm sóc hai đứa bé.

      Vương phi muốn ý định này với mẫu thân của mình tiếng. Lúc đó Vương gia đương gia, Vương phu nhân vừa nghe, trong lòng khẽ động, rằng muốn cho muội muội ruột của Vương Nhược Lan là Vương Nhược Hủy vào vương phủ. (mọi ng phân biệt vương gia và Vương gia nha)

      Vương phu nhân muốn như thế, Vương Nhược Lan mặc dù có chút tin nhưng cũng hiểu đại khái nguyên nhân, Vương phu nhân tính toán thế này, trong vương phủ, trắc phi cũng chỉ là công cụ nâng đỡ cho chính phi, đại nữ nhi của mình sắp trụ được, muốn tìm tỷ muội vào hỗ trợ, vậy bằng cho tiểu nữ nhi vào đó. Lúc Vương Nhược Lan đời nhà ma, Vương Nhược Hủy cố gắng phen, sinh hạ nhi tử. Xem mấy đứa bé ai tài giỏi hơn, đến lúc đó chẳng phải là có cơ hội nâng lên làm chính phi.

      Vương Nhược Lan nghe mẫu thân để cho muội muội ruột vào phủ làm trắc phi, tâm liền lạnh. Mẫu thân có ý gì, Vương Nhược Lan hiểu . Mặc dù biết bản thân bệnh nguy kịch, nhưng người nhà của mình cũng thể mong mình chết sớm như vậy, mình lại phải nhường đường cho muội muội.

      "Muội muội có thể vào phủ, ta tự nhiên là cầu còn được, đáng tiếc chuyện này phải người ta có thể làm chủ, trắc phi vào cửa, phải để Vương gia và thái hậu đồng ý mới được.” Vương Nhược Lan đương nhiên thể tự nhiên cho muội muội ruột vào phủ làm trắc phi được, đó phải là tìm giúp đỡ mà là dẫn sói vào nhà.

      Muội muội nếu như sau này thành kế phi, sau này lại có con trai. Khẳng định tính mưu nhi tử của mình. Ai lại muốn con trai là thế tử, sau này kế thừa vương phủ.

      Khi đó cha mẹ khẳng định đem mình ném sau đầu, toàn tâm toàn ý lo lắng cho muội muội. Kỳ Nhi cùng Lân Nhi được người bên ngoại tổ gia chăm sóc, có thể chết sớm. Tất nhiên ngoại trừ cháu trai mà muội muội sinh.

      "Hai tỷ muội cùng vào phủ, vương phi, trắc phi, lại là ruột thịt cùng cha cùng mẹ, việc này phù hợp với quy củ hoàng gia, thái hậu chắc chắn đồng ý.” Vương Nhược Lan lấy thái hậu làm tấm che, từ chối đề nghị của Vương phu nhân.

      "Theo như nữ nhi, trong nhà ta còn có mấy muội muội và biểu muội, ta xem tính tình ai tốt chút. Như vậy đến cầu xin thái hậu. Thái hậu vì hai cháu mà lo lắng, thể đồng ý.” Vương Nhược Lan cảm thấy, tất cả tỉ muội trong Vương gia đều bị cha mẹ nắm thóp.

      Nếu như muốn đứng vững phải dựa vào chính mình, mà các nàng trong nhà thế yếu, đều bị cha mẹ khống chế, sợ các nàng nghe lời.

      "Vậy được, sao có thể khiến tiểu nhân đắc ý." Vương phu nhân liền từ chối. Vương thượng thư là văn nhân, tự cho là phong lưu, nhất là cái đẹp, trong nhà bên trái di nương, bên phải di nương, như thế liền có năm người, hàng năm đều có người mới xuất khiến cho Vương phu nhân ngột ngạt, con trai, nữ nhi nhiều đống. Vương phu nhân có cách nào giữ chân lão gia nhà mình, đâm ra rất hận các di nương và các thứ nữ.

      Chương 3.2:

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Cho nên trong Vương phủ, Vương thượng thư sủng ái ai người ấy đều có kết cục tốt, nam hài người, nữ hài lại người, trong nhà cứ thế tùy tiện nuôi, thiếu phần cơm. (=.= tinh lực dồi dồi nhể.)

      Hôm nay mắt nhìn con mình muốn mà được, vừa nghĩ tới thứ nữ trong nhà có thể trở thành trắc phi rồi thành vương phi, Vương phu nhân căm hận thể chịu được. Trắc phi cũng có phẩm cấp, sau này nếu như thứ nữ trở thành trắc phi, bà ta phải cung kính mà lấy lòng. Cái này thể được.

      Về phần họ hàng biểu muội, biểu tỷ cũng được. Toàn là những người nghèo nàn rách rưới, bà ta sớm vừa mắt. Dù sao cũng thể so với nữ nhi Vương Nhược Hủy nhà mình, cần gia thế có gia thế, cần dung nhan có dung nhan, lại là con dòng chính thất. thể Vương phu nhân có đầu óc của kẻ tiểu nhân.

      Vương Nhược Lan làm sao biết tính tình mẫu thân mình, vốn nghĩ rằng mình là nữ nhi ruột của bà, bà giúp đỡ mình phen, sắp xếp chu toàn cho hai đứa , ngờ tới, mẫu thân giờ đây xem mình ra gì, nếu như tại mình mang bệnh nặng, phải đến nhờ vả bà có lẽ ngoài mặt bà vẫn để ý đứa con này. Thôi thôi, nữ nhi gả như bát nước hắt ra ngoài, mình đánh giá cao bản thân.

      Trong nhà, mẫu thân trông cậy nổi, tuy phụ thân nếu biết chuyện nhất định có thể thành công, nhưng trong chuyện này, có mẫu thân thể chu toàn. Căn bản đạt được mục đích.

      Vương Nhược Lan trái lo phải nghĩ, rốt cục nhớ tới người, là Trịnh Nhã Tuyên. Mẫu thân Trịnh Nhã Tuyên cùng mẫu thân của Vương Nhược Lan là tỷ muội. Quan hệ của hai người rất tốt. Bởi vậy hai nhà thường xuyên qua lại.

      Vương Nhược Lan nhìn Trịnh Nhã Tuyên lớn lên, biết Trịnh Nhã Tuyên tính tình tranh đoạt, bên trong Trịnh phủ, bất kể là Trịnh lão gia hay dì (mẹ TNT đó) đều sống có nhân có đức. Hơn nữa Trịnh lão gia là người thanh quý, chú trọng danh tiếng. nhà này nhân phẩm mười phần khiến người yên tâm. Trịnh Nhã Tuyên vào phủ làm trắc phi cũng là biện pháp rất tốt.

      Trịnh Nhã Tuyên có thể giúp bản thân mình quản gia, lại nhất định có thể chăm sóc hai đứa bé. Khi mình buông tay nhân gian, cũng cần lo lắng Trịnh Nhã Tuyên cùng với Trịnh phủ vì quyền thế, lợi ích mưu hại hai nhi tử.

      Huống hồ, Vương Nhược Lan cũng hiểu được, Trịnh Nhã Tuyên trong Vương phủ biểu tốt phen, bản thân mình trước khi chết lại thay Trịnh Nhã Tuyên tranh thủ đỡ, để Trịnh Nhã Tuyên trắc phi phù chính. Triều đại này trắc phi phù chính* cũng phải chuyện khó khăn.

      *trắc phi lên làm chính phi.

      Thế nhưng nghĩ đến người nhà mình, Vương phu nhân tuy rằng đồng ý thứ nữ vào phủ, nhưng khi cha Vương thượng thư biết, khẳng định vui, trực tiếp đem thứ nữ đóng gói đưa vào. Nếu như biết mình tuyển trắc phi, chọn muội muội trong nhà mà là chọn nữ nhi nhà dì. Vương thượng thư nhất định trách cứ, thậm chí ngăn cản chuyện này.

      Vương Nhược Lan sợ quyết định này bị nhà mẹ đẻ ngăn cản, xảy ra chuyện ngoài ý muốn,, bởi vậy bản thân cân nhắc tốt mọi chuyên, thể để lộ, trực tiếp tìm thái hậu để người làm chủ.

      Về phần Trịnh phủ cùng với Trịnh Nhã Tuyên, trong mắt Vương Nhược Lan, Trịnh Nhã Tuyên gia thế cao, sau này cũng gả được cho nhà tốt. Mà An Dương vương dưới người vạn người, lại thêm phong lưu tuấn tú, ngọc thụ lan chi, thiếu nữ hoài xuân sao có thể thương? Nếu như biết mình vì nàng mưu đồ cho vào An Dương vương phủ làm trắc phi, sau khi mình chết lại được nâng làm chính phi, chắc chắn nàng cảm kích.



      Chương 4.1: Vương gia ngươi được a

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____
      An Dương vương Ti Cẩn uống rượu, hôm nay mấy huynh đệ tới chuốc Ti Cẩn say mới thả người trở về. Ti Cẩn vất vả mới có thể thoát được đám người kia, từ trong viện ra.

      Cũng khiến người sau phục vụ, lung lay lắc lư về phòng trắc phi mới nạp, vào chính phòng mà vào sương phòng để nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay y phục.

      Đợi đến khi Ti Cẩn đổi lại trung y trắng thêu kim tuyến vào phòng, cũng nhìn thấy giai nhân giường chờ mình, ngược lại thấy tiểu nương mặc hồng y trong suốt, mỏng manh ngủ say tháp.

      Ti Cẩn đứng bên giường quan sát Trịnh Nhã Tuyên chút, mới mười bốn mười lăm tuổi, vẫn chưa hoàn toàn phát triển, thế nhưng vẫn nhìn ra được là tiểu mỹ nhân, tóc đen dài, da thịt phấn nộn như tuyết, hàng lông mi vừa dài vừa cong, chân mày lá liễu, mặt trái xoan, mũi thẳng mượt mà, đôi môi nở nang hơi nhếch khiến cho gương mặt thanh thuần càng thêm hấp dẫn, khiến cho người ta khó nhịn.

      Vóc người có chút gầy gò, trong áo lụa là cái yếm đỏ thêu hoa sen, phía dưới đôi yếm cho đôi gò chưa đầy ắp, eo thon chân dài, nhìn rất ngây ngô.

      Lúc này người tháp xoay mình cái, Ti Cẩn nhìn đùi thon trắng nõn của nàng, tư thế như vậy mà cũng ngủ được, xem ra đây là vị trắc phi ‘thích ứng với mọi hoàn cảnh’ của mình.

      Trong thời gian ngủ, Ti Cẩn thích có nha hoàn hầu hạ, vì vậy khi nha hoàn sửa soạn xong lui xuống. Thói quen của vương gia cả phủ đều biết, mà Họa Mi sớm bị Trịnh Nhã Tuyên phái ra ngoài, lại bị nha hoàn khác lôi kéo chơi, biết tiểu thư nhà mình ngủ.

      Trịnh Nhã Tuyên cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, miễn cưỡng mở mắt ra, bên mình cư nhiên là nam nhân xa lạ!

      Trịnh Nhã Tuyên giật mình, vội vã ngồi dậy, rất nhanh nhớ đến mình ở trong Trịnh phủ, mà là ở trong An Dương vương phủ. Lại nhìn nam nhân trước mặt, An Dương vương Ti Cẩn.

      Trịnh Nhã Tuyên mấy năm trước gặp qua Ti Cẩn, triều đại này phải quá khắt khe, cũng giam nữ nhi cả ngày trong nhà, nữ tử giờ có thể ra ngoài. dạo phố a, chơi với bằng hữu a, tham gia hội a, điều là chuyện thường, thậm chí có nữ nhân tham gia săn thú cưỡi ngựa , rất nhiều phong cách a.

      Chỉ cần phải nam quả nữ cùng trong phòng, còn ở bên ngoài, nam nữ gặp nhau cũng sao.

      Ti Cẩn nổi tiếng trong thành, cũng phải tham dự dạ hội mấy lần, ai cũng hoan nghênh, khi đó Trịnh Nhã Tuyên mới mười tuổi, cùng biểu tỷ tại là An Dương vương phi tham gia ngắm hoa, nhìn thấy Ti Cẩn quả nhiên là kinh vi thiên nhân*.

      (*như kiểu phi thường ngạc nhiên ấy)

      Lúc đó Vương Nhược Lan liền luân hãm, si ngốc ngơ ngác nhìn Ti Cẩn hơn nửa ngày hồn chưa có về. Đôi mắt phượng hẹp dài mà thâm thúy, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình, làm cho người ta mơ hồ. Ngay cả nàng thấy qua vô số mỹ nam tử cũng thể bị mê hoặc.

      Chương 4.2

      Editor: Thiên Chân Vô Tà..
      ___

      Ti Cẩn quả thực là người cao quý lãnh diễm, tà mị cuồng luyến a, trách được từ đó về sau Vương Nhược Lan lòng muốn gả cho Ti Cẩn, lấy đó là mục tiêu suốt đời theo đuổi. Lúc đó Trịnh Nhã Tuyên còn ở trước mặt Vương Nhược Lan khen ngợi Ti Cẩn, cảm thấy chính là đương triều đệ nhất mỹ nam.

      Ti Cẩn là người dưới người vạn người, thế nhưng chỉ có thể nhìn chứ thể sờ :)v). An Dương vương phủ biết muốn vào là dễ. Lúc đó Trịnh Nhã Tuyên nghĩ muốn dính dáng gì với Ti Cẩn, đây là người lắm phiền toái. Chỉ cần Ti Cẩn liếc mắt nhìn ai, hay là ai nhìn lén Ti Cẩn đều có kết cục tốt, a di đà phật, hồng nhan họa thủy a.

      Thế nhưng Trịnh Nhã Tuyên cũng ra ngoài nhiều, ít tham gia yến hội, mà sau đó Ti Cẩn cũng thành thân, cho nên mấy năm nay Trịnh Nhã Tuyên ũng có gặp .

      tại vừa nhìn, nam nhân này đẹp trai, lại thêm phần ngay ngô, càng quyến rũ. Đôi mắt hẹp dài kia nhìn nàng, quả thực như vòng xoáy, hút người vào trong đó.

      Trịnh Nhã Tuyên mặt hồng, tay chân bắt đầu luống cuống. Trong lòng hô to ‘ nghiệt’ a.

      Ti Cẩn khẽ mỉm cười, nhìn vẻ mặt Trịnh Nhã Tuyên rất là thoả mãn, nữ nhân này lớn lên rất hợp ý mình, thanh thuần nhưng mất phần hấp dẫn, tại nàng còn , chờ thêm hai năm nữa càng hoàn mỹ. (=.= sắc lang)

      "Hôm nay có mệt mỏi ?" Ti Cẩn cười với Trịnh Nhã Tuyên.

      Trịnh Nhã Tuyên lắc đầu, giọng : "Vương gia mới khổ cực."

      Ti Cẩn dựa gần Trịnh Nhã Tuyên, lại hỏi, "Khuê danh của người là gì? Nhũ danh ở nhà là gì?”

      Trịnh Nhã Tuyên mặt đầy hắc tuyến, người vào phủ, ngồi giường, ngươi vẫn biết tên gì, muốn ăn đòn!

      "Khuê danh Nhã Tuyên. Người nhà đều là gọi Tuyên Nhi.” Trịnh Nhã Tuyên cúi đầu, dường như xấu hổ .

      “Ừ, tên rất hay. Sau này ta gọi ngươi Tuyên Tuyên ." Ti Cẩn cảm thấy Tuyên Tuyên rất thuận miệng a.

      Trịnh Nhã Tuyên: ... buồn nôn!

      “Mau nghỉ ngơi ." Ti Cẩn lôi kéo tay Trịnh Nhã Tuyên, thuận lợi buông màn sa xuống, hai người song song ngã xuống giường.

      Xuyên qua ánh nến lờ mờ, mơ hồ có thể thấy hai bóng dáng dây dưa trong sa trướng.

      Thỉnh thoảng truyền tới thanh vụn làm cho người nghe ngứa ngáy.

      Trịnh Nhã Tuyên kiếp trước hay kiếp này đều vẫn trong trắng, lần đầu cùng nam nhân giường cuồn cuộn (muahaha), vốn cũng rất khẩn trương, tuy rằng Ti Cẩn có kinh nghiệm, cái gì cũng rất đủ, đem Trịnh Nhã Tuyên xoay qua xoay lại ngừng.

      Lúc bị tiến vào rất đau rát.

      Ti Cẩn có điểm thoải mái lắm, nhẫn nhịn khổ cực, quá chặt.

      Kết quả là động vào cái liền bắn vào trong.

      Mặc dù có chút ngoài ý muốn, cũng còn có tận hứng, nhưng nghĩ tới Trịnh Nhã Tuyên là lần đầu, thích ứng được, nên có tiếp tục. Gọi người đến, hầu hạ hai người, thanh tẩy cơ thể, lúc này mới ôm Trịnh Nhã Tuyên ngủ.

      Trịnh Nhã Tuyên bị đau đớn hành hạ hồi, nhìn Ti Cẩn hành quân lặng lẽ, lúc này mới thở dài hơi, thời gian rất ngắn, như thế cũng tốt, nàng điên mất. Vừa thử nghiệm cũng chẳng có cảm giác gì là tuyệt vời. (ô hố hố, đến lần sau mà ko kêu trời kêu đất à :v)

      Xem ra vị An Dương vương gia này chỉ là động tác đẹp mất, cũng thường thôi!! (đừng khinh :v a ko phải dạng vừa đâu)



      Chương 5.1: Vương phi hại ta

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ____
      Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng, Trịnh Nhã Tuyên bị kêu dậy từ sớm, hôm nay phải kính trà cho vương phi.

      Ti Cẩn ngược lại tỉnh dậy sớm, sửa soạn xong, ngồi bên nhìn Trịnh Nhã Tuyên ngồi trước bàn trang điểm, khỏi nhíu mày, “Sao gọi nha hoàn tới giúp, để nàng ta hầu hạ?”

      xong nhìn thoáng qua Họa Mi sau lưng Trịnh Nhã Tuyên, Họa Mị bị giọng của vương gia dọa cho giật mình, bản thân mình luống cuống để vương gia bất mãn. Họa Mi muốn khóc, quỳ xuống cái thỉnh Ti Cẩn tha tội.

      Trịnh Nhã Tuyên cũng nghe ra trong lời Ti Cẩn có bất mãn, vội vã giải thích,”Ta từ tự mình trang điểm. Họa Mi biết thói quen của ta nên mới tới hầu hạ.”

      Ti Cẩn mặt đổi , “Trong phủ phái người tới hầu hạ ngươi, có thói quen gì cứ với các nàng câu, các nàng phục vụ ngươi tốt nhất.”

      Ý tứ là sau này muốn nàng làm mấy việc này. Trịnh Nhã Tuyên tỏ vẻ hiểu, gật gật đầu.

      Trịnh Nhã Tuyên trang điểm xong, phải nàng có tài làm đẹp mà là nàng thích người khác động vào, giống phế nhân, nên việc nên làm nàng tự mình làm. Thứ hai là Trịnh Nhã Tuyên cũng phải tiểu thư giàu có gì, nha hoàn bên nàng chỉ có Họa Mi, chuyện Họa Mi cần làm tương đối nhiều, có nhiều thời gian nên nàng có thói quen tự mình làm.

      Hôm nay có người đặc biệt hầu hạ, Trịnh Nhã Tuyên đương nhiên phản đối.

      Trịnh Nhã Tuyên chuẩn bị xong, Ti Cẩn vừa nhìn, gương mặt hồng hào, đôi thủy mâu đào hoa long lanh chớp chớp câu hồn người, giống như mấy phu nhân khác trát loạn phấn đầy mặt, vẻ hoa trán.

      Nhìn vào cảm giác rất thoải mái, Ti Cẩn hài lòng gật đầu, “Rất thuận mắt.”

      Hai người ở lại bên trong phòng dùng đồ ăn sáng, sau đó mới cùng nhau đến chính viện của vương phi.

      Vương phi tuy rằng bệnh nặng, lúc này cũng miễn cưỡng trang điểm tốt, ngồi bên ngoài, chờ Trịnh Nhã Tuyên tới thỉnh an, kính trà.

      "Tỷ tỷ, nghe người lần này tới là biểu muội ruột thịt của ngài? Ai nha, hai biểu tỷ muội cùng nhau hầu hạ vương gia, tình cảm của hai người có lẽ tốt cho lắm, haha.” Trắc phi Mộc thị cười cười .

      Mộc phu nhân này cũng là do thái hậu lão nhân gia chọn cho An Dương vương, như thường lệ, vương phi vào cửa trước, trắc phi vào cửa sau.

      Mộc thị xuất thân từ Giang Nam, người có khí chất nhu mì, dịu dàng riêng biệt của nữ tử Giang Nam. Vóc dáng tuy rằng xinh xắn, tiền đột hậu kiều*, dung mạo cũng khá đẹp, nhưng lại nóng nảy mười phần, suy nghĩ trước sau.

      *như kiểu trước phòng thủ sau tấn công :v

      (ước muốn lớn nhất đời ta là được đến Giang Nam, tây hồ, hàng châu, tây linh ấn xã…)

      Mà đối với vị trắc phi này, An Dương vương Ti Cẩn quả thực tương đối sủng ái, bên ngoài còn có đồn đãi, người mà Ti Cẩn chân chính thích ra là vị nữ tử đến từ Giang Nam này. Chỉ là Mộc thị thân phận thấp, đủ tư cách làm An Dương vương phi, lúc này Vương Nhược Lan mới chiếm tiện nghi.

      "Chúng ta cùng hầu hạ vương gia, đều là tỷ muội thân cận, có cái gì tốt?” Vương phi sớm nghĩ đến vấn đề này nên chỉ nhàn nhạt đáp lời Mộc thị.

      Mộc thị từ sau khi vương phi bị bệnh, bởi vì được phân phó cần đến thỉnh an nên thời gian rồi cũng có đến chính viện, thế nhưng hôm nay đến từ sớm, đủ biết nàng ta trông ngóng được thấy tân trắc phi như thế nào.

      Vương phi có chủ ý gì Mộc thị tự nhiên cũng biết, Trịnh Nhã Tuyên là biểu muội của vương phi, vào cửa được vương phi trợ lực giúp đỡ, cũng chính là đối thủ của mình, bởi vậy Mộc thị càng mong ngóng trong thấy nàng.

      vị trắc phi khác là Hoa thị, người cũng như tên, là đóa hoa diễm lệ. Hoa thị là tài nữ nổi danh trong kinh thành, cầm kỳ thi họa tinh thông. Ngày thường tính tình rất cao ngạo, tự cho mình là tri kỉ của An Dương vương Ti Cẩn, xem trọng Mộc thị cùng Vương Nhược Lan.

      Vị tính tình cao ngạo cùng vị nóng nảy mười phần hôm nay khá yên lặng, chân trước chân sau vào cửa thỉnh an vương phi, bắt đầu chờ tân trắc phi xuất .

      An Dương vương phủ, người có phẩm cấp là vương phi Vương Nhược Lan, trắc phi Mộc phu nhân, trắc phi Hoa phu nhân, hôm nay lại cộng thêm trắc phi mới Trịnh Nhã Tuyên. (lắm vỡi =.:)

      Tôm Thỏ, Nhược Vânthuyt thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5.2:

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Hai bên gian nhà, trái phải, ngoại trừ hai vị trắc phi ngồi, còn có bốn di nương phẩm, phân biệt đứng ở hai bên gian phòng. Về phần nha đầu thông phòng cái gì đó, căn bản có tư cách đứng đây.

      Trịnh Nhã Tuyên theo sau Ti Cẩn tiến vào phòng vương phi. Ấn tượng đầu tiên đó là, phòng ngập tràn nữ nhân.

      Vì sao bên ngoài có lời đồn Ti Cẩn tham hoa háo sắc? thể tin nổi.

      Ti Cẩn vào phòng, ngồi xuống cạnh vương phi. Vương phi cùng mọi người đứng dậy thỉnh an xong, tỏ ý muốn Trịnh Nhã Tuyên bắt đầu kính trà.

      Nha hoàn đặt xuống cái nệm, Trịnh Nhã Tuyên thầm hít hơi, nhắc nhở bản thân phải hiểu thân phận tại.

      Quỳ xuống nệm, Trịnh Nhã Tuyên nâng ly trà qua đỉnh đầu, “Mời vương phi uống trà.”

      Vương Nhược Lan nhìn biểu muội nghiêm túc an tĩnh, hài lòng gật đầu, tiếp nhận trà, nhấp môi, cười , “Sau này muội phải hầu hạ vương gia cho tốt, cũng phải sống hòa thuận với các tỷ muội khác trong phủ.”

      Nha hoàn sau lưng Vương Nhược Lan bưng khay tiến lên, đó đặt đôi vòng tay bạch ngọc, vòng cổ hoa hồng tịnh đế liên hải đường ngọc loan bước diêu (chệu =.:) cùng đôi trâm bạc hoa lựu.

      Trịnh Nhã Tuyên cám ơn vương phi, đứng dậy thi lễ cùng Mộc thị. Ánh mắt Mộc thị dấu vết liếc nhìn quan sát Trịnh Nhã Tuyên từ đầu đến chân. thầm thở dài, là nữ hài tử, vương gia thích đâu.

      Mộc thị ưỡn bộ ngực sữa đầy đặn, cười , "Muội muội tuổi còn trẻ, đóa hoa tươi đẹp. Ai nha, tỷ tỷ già rồi."

      Trịnh Nhã Tuyên nhìn biết Mộc thị ưỡn ngực ngẩng đầu ra oai, hết lần này tới lần khác đằng nghĩ nẻo, tưởng nàng biết chắc, ý nàng ta ‘chín’ hơn nàng chứ gì.

      Trịnh Nhã Tuyên liếc Mộc thị cái, quả nhiên đủ lợi hại!

      Hoa thị có để Trịnh Nhã Tuyên vào mắt, Hoa thị cố ý ra nghe ngóng, biết Trịnh Nhã Tuyên cũng chỉ là nữ hài tử, cầm kỳ thư họa điểm am hiểu đều có, tướng mạo cũng là bình thường thôi, sao có thể so với mình.

      Bởi vậy Trịnh Nhã Tuyên thi lễ với Hoa thị, Hoa thị cũng chỉ thận trọng gật đầu, tiện tay cho Trịnh Nhã Tuyên đôi vòng tay kim tuyến, cái trâm ngọc.

      Trịnh Nhã Tuyên coi như xong việc với hai vị trắc phi, sau đó các vị di nương tiến lên chào nàng.

      Xong xuôi hết, Ti Cẩn mới đứng dậy ra.

      Vương Nhược Lan lúc này mới cười , "Tốt, các vị muội muội cũng trở về , đợi đến tối nay có gia yến, các vị muội muội lại tới chúc mừng phen."

      "Muội muội ở lại trò chuyện với ta." Vương Nhược Lan tự nhiên muốn giữ Trịnh Nhã Tuyên lại.

      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Nhược Lan lúc này mới nhịn được chao đảo, nha hoàn nhanh chóng tiến lên đỡ.

      "Đỡ ta đến phòng trong , biểu muội cũng phải người ngoài, đến bên trong cùng tỷ tỷ chuyện." Vương Nhược Lan hư nhược .

      Trịnh Nhã Tuyên bị vương phi chuyển ngoặt nhanh như vậy dọa giật mình, nàng biết vị vương phi biểu tỷ này phi ngã bệnh, chỉ là nghĩ đến bệnh nặng như thế, mới ra ngoài chút chịu nổi.

      Đến phòng trong, Vương Nhược Lan nằm ở giường, tựa vào gối mềm, nhìn Trịnh Nhã Tuyên, cười tủm tỉm : "Muội muội có nghi hoặc , tại sao mình có thể vào An Dương vương phủ làm trắc phi?"

      "Là do ta tới cầu xin thái hậu, haha.”

      Trịnh Nhã Tuyên “...”

      Vương phi, ra là ngươi hại ta!


      Chương 6.1: Thành trắc phi chỉ vì thay người khác nuôi hài tử

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      ___
      Trịnh Nhã Tuyên thấy vương phi bày ra vẻ mặt ‘còn mau tới cảm ơn ta’ chỉ cảm thấy muốn phun máu. Lẽ nào trong mắt vương phi, nàng có thể vào trong phủ làm trắc phi là do nàng ta nâng đỡ, nàng với cao chăng? Đây đâu phải điều nàng muốn, tại lại muốn nàng mang ơn?

      Trịnh Nhã Tuyên khó tin nhìn vương phi, rất muốn trực tiếp hỏi, biểu tỷ, trong đầu của ngươi có ý tưởng gì? Ta nguyện ý làm trắc phi, thiếp thấp cái gì, phu nhân cái gì, căn bản ta luôn chán ghét, hận thể cho biến mất hết.

      Mà bây giờ mình lại trở thành trong cái đám mình từng ghét nhất kia, làm sao mà sống a.

      Trịnh Nhã Tuyên rất muốn hỏi, biểu tỷ, ta rốt cuộc làm cái gì đắc tội với ngươi, sao ngươi lại hại ta?

      Vương phi thấy vẻ mặt Trịnh Nhã Tuyên giật mình, hài lòng gật đầu.

      Ta biết ngươi từ thích vương gia, lần đầu ngươi thấy ngài khen trận.” Vương phi nhớ lại chuyện tình mấy năm trước, có chút cảm thán, cười cười , “Cho nên ta thấy đây là cơ hội tốt, giúp muội muội hoàn thành tâm nguyện, muội muội cao hứng chứ?”

      Trinh Nhã Tuyên vô cùng hối hận vì bản tính háo sắc lúc , nhìn thấy mỹ nam liền ngậm được miệng, lúc đó đơn thuần chỉ là thưởng thức, có chút tình nam nữ nào a. Vị biểu tỷ này cứ từ bụng ta suy bụng người.

      Trịnh Nhã Tuyên khóc ra nước mắt, nhịn được hỏi vương phi, “Biểu tỷ thẳng thắn như vậy muội muội cùng vòng vèo. Tại sao biểu tỷ lại muốn muội làm trắc phi? Hơn nữa cũng có thông báo trước.”

      Vương phi tựa gối mềm, nửa người nằm, vẫn cảm thấy có chút mệt. Nghe Trịnh Nhã Tuyên hỏi, vương phi thở hổn hển hồi, thoáng nghỉ ngơi, mới lên tiếng: "Dáng vẻ hôm nay của ta, muội muội cũng nhìn thấy."

      mặt Vương phi lộ ra tuyệt vọng, bi thương: "Mấy năm ta gả vào đây làm vương phi, vương gia đối với ta khá ngưỡng mộ, thái hậu cũng thích ta. Hai năm trước ta sinh được song bào thai. Cuộc sống này biết có bao nhiêu nữ nhân ghen tỵ. Đáng tiếc tỷ tỷ phúc mỏng, thể hưởng phúc, hôm nay bệnh tình nguy kịch, còn sống được mấy ngày." Hôm nay Trịnh Nhã Tuyên bị tin này làm cho cả kinh chết lặng, mới biết được người hại mình là ai, mà người này cư nhiên sắp chết.

      “Nếu như ta cứ thế mà con trai ta phải làm thế nào? Chúng còn tuổi, thể rời người chăm sóc, thoáng cái là có khả năng xảy ra chuyện. Tỷ tỷ thể dứt bỏ chúng, yên lòng Lân Nhi và Kỳ Nhi.”

      Vương phi kích động lôi kéo tay Trịnh Nhã Tuyên: "Những người khác ta đều yên lòng, chỉ có muội muội, tính tình thuần lương, lại đối với vương gia hữu tình, muội muội vào cửa rồi có thể dùng tài đức của mình chia sẻ cùng tỷ tỷ, còn được thành toàn ước nguyện lúc . Đúng là lưỡng toàn mọi việc.” (kiểu 1 con chim trúng 2 đích)

      Trịnh Nhã Tuyên há miệng, muốn lớn tiếng cho vương phi biết, nàng cùng Ti Cẩn có gì là hữu tình cả. phải tất cả nữ nhân nhìn thấy Ti Cẩn là ái mộ, là thề lấy chồng.

      "Muội muội yên tâm. Ta biết chuyện này hơi bất ngờ, muội muội có chuẩn bị tốt, tỷ tỷ tính toán mọi việc, để ngươi vào phủ cũng để ngươi ủy khuất, tỷ tỷ rồi, vị trí chính phi này do ngươi thừa kế.”

      Chương 6.2:

      Editor: Thiên Chân Vô Tà
      __
      Trịnh Nhã Tuyên giật mình nhìn vương phi, ra vương phi có chủ ý này, vương phi này sợ khi mình chết có biện pháp khống chế tình hình nên liền ra tay sớm, tại thời điểm mình còn sống chọn trắc phi vào phủ, giúp đỡ cho mình công việc sau này.

      Mà cái người được chọn phải là người có quan hệ tốt cùng vương phi, thân cận, quen thuộc. Tất nhiên sau khi vương phi chết phải chăm lo cho hai đứa bé.

      Vương phi tính toán tốt!

      Mà bản thân vào vương phủ, cho cùng chính là thay vương phi chăm sóc hai đứa bé!

      Trịnh Nhã Tuyên cười khổ, nếu bản thân mình bị kéo vào việc này có lẽ vẫn tiêu diêu tự tại ở bên cha mẹ, nàng muốn khen vương phi tiếng ‘thông minh’.

      Nhưng lúc này, nàng bị người ta bẻ thằng thành cong, cho đến nơi mà bản thân cũng chẳng quen thuộc, thấu hiểu. Con đường bây giờ nàng có thể thấy tràn đầy chông gai. Nàng cam lòng a.

      Nhưng cam lòng có thể làm gì, vào thân vương phủ, thành nữ nhân của Ti Cẩn.

      Lại thấy vương phi lôi kéo nàng, ánh mắt mười phần tín nhiệm, Trịnh Nhã Tuyên chật vật mở miệng : "Biểu tỷ đừng lời này. Thân thể dưỡng tốt, khẳng định là có thể khỏe lại, thiên hạ danh y có rất nhiều, có người trị được bệnh cho tỷ tỷ, vương gia chắc chắn phái người tìm, đợi đến khi thân thể tỷ tỷ tốt lại, hãy tự tay chăm sóc hai vị thiếu gia, như thế chẳng phải là càng yên tâm.”

      Vương phi nghe Trịnh Nhã Tuyên , trong lòng càng thoả mãn, dù sao chẳng ai muốn người khác cầu mong mình chết . Nếu như là mấy muội muội ở nhà, thể nào cũng khóc lóc, vây mình thành trung tâm mà thề son sắt chăm sóc tốt hai đứa bé, còn Trịnh biểu muội này, bản thân nàng ta cũng có nhìn lầm, là người phúc hậu.

      “Tâm ý của biểu muội ta xin nhận, nhưng bệnh này bản thân ta nhất, chống được bao lâu nữa, thái y trong cung đều bó tay, huống chi là danh y bên ngoài.” Vương phi lôi kéo Trịnh Nhã Tuyên, để nàng ngồi xuống giường gần mình.

      “Bệnh ta thể chữa được, tuy tin tức này chưa truyền ra ngoài nhưng bên trong kinh thành có rất nhiều người biết ta bị bệnh, chẳng qua biết nặng thế nào thôi, trong phủ còn mấy trắc phi và di nương khác cũng đoán được. Những người này dễ đối phó. Muội muội mới vào phủ, hai mắt bôi đen*, cái gì cũng biết sợ. Tỷ tỷ thể chờ được nữa, hôm nay qua cho muội về tình hình của vương phủ.”

      *ý chỉ hai mắt thấy gì, biết gì, chưa hiểu gì nên sợ.

      Vương phi kể Trịnh Nhã Tuyên về mấy nữ nhân bên cạnh Ti Cẩn lần, cuối cùng lại đơn giản về tình thông thường trong phủ.

      bao lâu sau vương phi chịu nổi nữa, gọi ma ma hơn bốn mươi đến, “Hôm nay tỷ tỷ cũng có nhiều tinh lực để dạy ngươi, cuộc sống sau này ngươi phải tự mình làm chủ. Vị này là Phúc ma ma, từ trong cung tới, biết đủ loại cung lễ, cũng hiểu chuyện tình. Sau này để bà ấy với ngươi. Có người chỉ điểm, ngươi sớm thích ứng với vương phủ.”

      Vương phi này suy tính chu toàn, Trịnh Nhã Tuyên bày ra vẻ mặt cảm kích nhìn vương phi, “ khiến tỷ tỷ mệt nhọc quan tâm đến ta, sau này có chuyện gì, tỷ tỷ cứ giao phó, ta khẳng định tận tâm tận lực.”

      Tuy rằng trong lòng Trịnh Nhã Tuyên nghẹn hơi, nhưng vẫn biết, bây giờ phải lúc bản thân được cáu kỉnh, tại mình quả chỉ có thể dựa vào vị vương phi tài năng này để nhanh chóng đứng vững gót chân trong vương phủ. Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Trịnh Nhã Tuyên nhịn.

      Đợi đến Trịnh Nhã Tuyên về tới tiểu viện của mình, thời gian sắp đến giữa trưa.

      Ngồi trong phòng, Trịnh Nhã Tuyên bắt đầu tính toán, biết chân tướng việc này, phải nghĩ làm gì để nửa đời còn lại an ổn sống trong vương phủ.

      Vậy phải làm như thế nào? Đây là vấn đề trước mắt nàng phải giải quyết.

      Nàng tới là để hưởng thụ, phải chịu tội.
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      Nhược Vân thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu nhieu vay thi 1vs 1 o dau ha troi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :