1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trẫm Thấy Quý Phi Thật Đáng Yêu - Thước Thượng Tâm Đầu

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      (Edit) Trẫm Thấy Quý Phi Đáng

      Tác giả: Thước Thượng Tâm Đầu

      Thể loại: trọng sinh, cổ đại, ngọt sủng, HE..

      Số chương: 194
      nguồn: wikidich​

      EDITOR: Hạ​

      Tiến hành: 1c/ tuần

      văn án
      Tô Khinh Yểu tại hậu cung vốn cũng được sủng ái. Nhưng nhờ thân thể khoẻ mạnh, tìm được cách sinh tồn, an bình mà trải qua hai đời đế vương, trở thành Hoàng Quý Thái Phi.

      ngờ nhắm mắt lại mở ra, nàng lại trở về lúc vừa mới tiến cung năm.

      Tô Khinh Yểu:???

      quen làm Hoàng Quý Thái Phi, nàng thích ứng với cuộc sống bây giờ!

      Nàng muốn sớm tiến chức!

      Ngay từ đầu --

      Bệ hạ (nhíu mày): ra, đừng mơ tưởng muốn trẫm chú ý.

      Càng về sau --

      Bệ hạ: là thơm.

      Nhân vật chính: Tô Khinh Yểu, Sở Thiếu Uyên ┃ vai phụ: ┃ cái khác: Ngọt văn

      Last edited: 27/10/22
      levuong, Du KhươngVịtK thích bài này.

    2. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 1

      EDITOR: Hạ

      Cuối tháng tư, hoa đào trong cung Từ Hoà nở muộn.



      Cả người Tô Khinh Yểu chỉ mặc bộ áo váy mỏng, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ ngắm cảnh.



      Đúng là năm tốt lành.



      Tiểu cung nữ Linh Tú bưng canh an thần tiến vào, cười : "Nương nương sao lại nghe lời rồi?Thái y ngồi trước cửa sổ dễ bị gió thổi lạnh, người mau uống canh rồi ngủ sớm chút."



      Tô Khinh Yểu từ ái nhìn thoáng qua tiểu cung nữ, rất nghe lời đứng dậy về phía mép giường.



      Đại Liễu Thấm bên người nàng vội tới đỡ, trong miệng nhắc mãi: "Nương nương cẩn thận chút, thể so với lúc trẻ đâu."



      Đúng vậy, Tô Khinh Yểu nhìn mu bàn tay nhăn nheo của mình than câu: "Cảnh xuân tươi đẹp còn nữa."



      khi nàng vào cung mới mười sáu tuổi, nhoáng cái qua sáu mươi năm, trở thành bà lão nhiều tuổi nhất sống trong cung, bây giờ toàn bộ cung Từ Hòa này, chỉ còn lại mình nàng ở.



      Tiểu cung nữ trình lên canh an thần, Tô Khinh Yểu hơi uống xong, súc miệng liền sai cung nhân hầu hạ mình thay quần áo.



      làn gió thổi tới, vài mảnh cánh hoa bay vào trong điện, xoay tròn rồi mới rơi xuống bàn ngược lại cũng có vài phần tao nhã.



      Tô Khinh Yểu giọng cười cười:" Nhân gian tứ nguyệt phương phi tận, Sơn tự đào hoa thuỷ thịnh khai."

      (Dịch nghĩa:

      Trong cõi nhân gian, tháng tư hương thơm tan hết,



      Nhưng hoa đào ở ngôi chùa núi mới bắt đầu nở rộ- trích Đại lâm tự đào hoa)



      Liễu Thấm ở cạnh nàng khi còn trẻ, ngược lại cũng có thói quen nghe nàng tùy lúc niệm thơ, nghe vậy cười : "Nương nương mau ngủ , ngày mai chúng ta lại ra ngoài ngắm hoa đào."



      Tô Khinh Yểu gật đầu: " Ừ, ngày mai chúng ta cùng ."



      Liễu Thấm lớn tuổi hơn so với nàng, buổi tối ở lại được, nghe vậy liền rời khỏi tẩm điện, trở về nghỉ ngơi. Tiểu cung nữ tắt đèn cung đình, buông rèm cửa ra ngoài gác đêm.



      Càng lớn tuổi, Tô Khinh Yểu cũng thèm ngủ như trước kia, nàng nằm ở giường, nhìn chằm chằm màn trướng phúc lộc thọ thêu chữ hỉ hơn nửa ngày.



      Cả đời này, nàng an an ổn ổn, bình bình đạm đạm, được sủng quá, cũng gặp nguy hiểm lớn gì.



      Lại làn gió thổi qua cửa sổ, mùi hoa đào quen thuộc xông vào mũi, trong lúc ngẩn ra, đột nhiên Tô Khinh Yểu lại nghĩ tới năm mười sáu tuổi mới tiến cung lần đầu tiên.



      Khi đó nàng vẫn là tiểu nương trong veo như nước ( ý là trong sáng), cùng Linh Tú lớn giống nhau, mặt vừa trắng vừa mềm, tóc đen vừa dài vừa dày, cũng từng kiêu ngạo vì là hòn ngọc quý trong nhà.



      Nhưng sau khi vào cung nàng mới phát , thế gian này người kiêu ngạo rất nhiều. Với xuất thân và dáng vẻ của nàng, ở trong cung chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào trong đó. Cũng phải có cái ưu điểm gì, đại khái chỉ có thể tính tình nàng tốt, mọi chuyện để trong lòng.



      phải như thế, nàng vô ân vô sủng lại có thể bình bình đạm đạm sống đến tuổi này.



      Bệ hạ đầu mấy năm liền , hoàng đế kế vị giờ cũng năm mươi, nghe thân thể còn khỏe mạnh bằng nàng.



      Nghĩ như vậy, ngược lại nàng cũng coi như là người có phúc khí lớn.



      Ngoại trừ...... sinh hoạt hàng ngày nhàm chán nhạt nhẽo ít, cũng có gì tốt.



      Tô Khinh Yểu trong bóng đêm nhàng cười cười, canh an thần bắt đầu phát huy dược hiệu, cuối cùng nàng cũng gặp chút khốn đốn.



      Lúc nàng sắp chìm vào mộng đẹp trong nháy mắt, hình như nghe được tiếng chuông cách đó xa vang lên vài tiếng, tiếng chuông này rất bi thương, lập tức đánh thức cả tòa cung Trường Tín.



      Mà lúc này Tô Khinh Yểu cũng biết gì.



      Liễu Thấm vội vội vàng vàng phủ thêm áo ngoài, khó khăn chạy về phía tẩm điện, tiểu cung nữ Linh Tú ngủ rất tỉnh, sớm nghe thấy mười tiếng chuông tang, lập tức thắp đèn cung đình, chuẩn bị đánh thức Hoàng Quý Thái Phi.



      Nhưng mà bên ngoài ầm ĩ thế, bên trong màn giường lại yên tĩnh dị thường.



      Tô Khinh Yểu phải người có giấc ngủ sâu, nàng cũng vẫn luôn rất cảnh giác, động tĩnh lớn như vậy mà cũng chưa đánh thức nàng...... Liễu Thấm sắc mặt đột biến, bổ nhào vào mép giường xốc màn giường lên.



      Chỉ thấy lão thái phi tóc trắng xoá yên lặng nằm ở giường, mặt mày nàng nhàn nhạt, khóe môi mang ý cười, nhìn qua cực kỳ bình yên.



      Liễu Thấm thấy ngực nàng di chuyển, tay run rẩy thăm dò hơi thở của nàng.



      Lạnh như băng.



      Liễu Thấm ngồi xuống sàn nhà, nàng nhìn Tô Khinh Yểu ra bình thản, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.



      "Nương nương, người đợi Liễu Thấm, Liễu Thấm theo người......"



      ............



      Giống như sương mù lại phải sương mù, giống như mơ lại phải là mơ.



      Tiếng chuông du dương quanh quẩn ở trong đầu, Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy cả người trở nên hơn, tai nàng đột nhiên tốt lên, có thể nghe được tiếng bước chân rất ngoài điện.



      Nàng nhíu nhíu mày, cố gắng tỉnh lại.



      Khi dọn vào Đào Hương các của cung Từ Hòa, ngoài tẩm điện còn có nhã thất và thư phòng , cuối cùng nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân lại hỗn độn của các cung nhân bên ngoài tẩm điện , đột nhiên bị đánh thức, tất nhiên là cảm thấy vui.



      Nhưng lão thái thái lớn tuổi như nàng nổi giận với tiểu nương cũng hay vì thế liền yên lặng nằm ở đó, với chính mình có gì ghê gớm, muốn chờ bên ngoài xong rồi lại gọi.



      Nàng nghĩ như thế nhưng bên ngoài vẫn ầm ĩ như cũ.



      Đúng lúc này, Tô Khinh Yểu nghe được giọng quen thuộc lại xa lạ: "Tiểu chủ vẫn chưa dậy? Hôm nay cũng thể muộn được."



      giọng khác trả lời: "Ta cũng dám gọi tiểu chủ, muốn gọi ngươi mà gọi."



      Tô Khinh Yểu có chút mơ hồ, thân thể nàng khỏe mạnh, tới bây giờ trong cung Từ Hòa chỉ còn lại lão thái phi là nàng, làm gì có tiểu chủ nào ở đây?



      Nàng muốn nghe thêm vài câu, nhưng mà hai giọng kia lại lại tiếp tục, lát sau, Tô Khinh Yểu lại nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên.



      Từ trước đến nay, buổi tối nàng ngủ chỉ thả màn che, chưa bao giờ đóng cửa tẩm điện khắc hoa, vậy tiếng cửa phòng mở từ chỗ nào?



      Khác thường như thế, Tô Khinh Yểu càng thêm thanh tỉnh, vứt bỏ hăng hái mơ hồ khi vừa tỉnh ngủ.



      Nàng nhiều tuổi, thân thể càng thêm già nua, chậm chạp nhưng đầu óc vẫn khá tốt, phát điều này thích hợp, nàng kịp thời quan sát cảnh tượng bên trong trước khi rời giường.



      Đây phải giường hoa cúc lê vàng vạn phúc mà nàng quen thuộc nhất, màn che cũng phải phúc lộc thọ thêu chữ hỉ mà nàng thích, ngược lại dùng cây nho tươi đẹp nhiều cành, ngụ ý nhiều con nhiều phúc.



      lão thái phi thủ tiết, Thượng Cung Cục điên rồi sao lại cho nàng dùng màn giường màn như thế.



      Tô Khinh Yểu kinh ngạc, đột nhiên ngồi dậy mà bởi vì dùng sức quá mạnh, nàng lại ngã xuống chăn gấm.



      Chỉ nghe tiếng "bang" vang lên, giọng trẻ tuổi hơi quen thuộc ngoài màn vang lên: "Tiểu chủ làm sao vậy, hay là bị ngã rồi?"



      Ngay sau đó, ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong giường tối, làm Tô Khinh Yểu hơn nửa ngày mở mắt được.



      đôi mềm mại tay nhàng vỗ lưng nàng, giọng nhu hòa: "Tiểu chủ sao chứ?"



      Giọng này quá quen thuộc, nhưng quen thuộc lại hiểu sao có chút xa lạ, giống như nàng ngày đêm đều nghe, lại cảm thấy phải thành thói quen.



      Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, nàng nỗ lực mở to mắt, nhìn sang bên cạnh mình.



      Đó là Liễu Thấm lúc còn trẻ, nàng búi kiểu tóc tiểu cung nữ vẫn thường để, tóc buông xuống, búi tóc gọn gàng, sợi dây hồng buộc đuôi tóc, có vẻ rất đơn giản.



      Mặt nàng ngay ngắn, đôi mắt tinh tế có thần, quan tâm, nhìn mình.



      "Tiểu chủ làm sao vậy, là bị ngã hỏng rồi sao?" Liễu Thấm thấy nàng lên tiếng, sốt ruột hỏi.



      Tô Khinh Yểu theo bản năng : " sao, ngươi đừng vội."



      Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức phát đúng rồi.



      Giọng của mình lại uyển chuyển thanh thúy như thế, từng chữ lại ràng kỳ lạ, hề trầm thấp giống người tuổi già sức yếu.



      Nếu là người khác, lúc này sớm sốt ruột, nhưng nàng cũng sống qua đời người, ngược lại cũng có vừa kinh ngạc vừa kêu to, chỉ giọng : "Ngươi lấy nước, ta ngồi lát cho tỉnh ngủ."



      Liễu Thấm rất nghe lời nàng, nghe vậy liền vội vàng , còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.



      Tô Khinh Yểu liếc nhìn bày biện trong phòng, lại cúi đầu nhìn nhìn tay mềm mại của mình, lập tức liền hiểu ra.



      Nếu nàng tào địa phủ, sợ là giống như những lời trong cái kịch bản tử, lại lần nữa trở lại thời niên thiếu nha.



      Nhìn bày biện trong phòng này, là lúc mới vào cung, nàng ở gian phòng phía bắc hậu viện tây trắc điện cung Bích Vân, cùng với Tôn tuyển thị ở gian phía nam thêm cái sảnh ngoài.



      Phân vị lúc này của nàng chỉ là chính bát phẩm tuyển thị.



      Tuy phân vị xuống dốc phanh, nhưng người lại có thể trở về lúc còn trẻ, Tô Khinh Yểu mặc kệ việc này vì sao lại có thể xảy ra, đáy lòng là rất vui mừng.



      Nàng đứng dậy xuống giường, chỉ mặc trung y, nhàng đến mép giường.



      Loại trắc điện này lấy ánh sáng rất kém, mở các ô cửa sổ ra cũng chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa cảnh vật bên ngoài, luồng gió thổi tới, cả phòng lại tràn ngập mùi hoa đào thơm ngọt.



      Lúc này nàng mới nhớ lại, năm đó nàng ở cái hậu viện này, cũng có cây đào.



      ra...... giờ cũng là tháng tư ư.



      Đột nhiên xảy ra chuyện kinh thế hãi tục( việc ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi) như vậy nhưng Tô Khinh Yểu vẫn rất bình tĩnh, nàng nghe thấy tiếng bước chân Liễu Thấm bên ngoài, liền ngoan ngoãn ngồi vào ghế, chờ nàng tiến vào hầu hạ mình rửa mặt.



      Làm tuyển thị, bên người có hai tiểu cung nữ hầu hạ.



      Liễu Thấm là trong nhà tìm quan hệ, tốn ít tiền tài chuyển đến bên người nàng, là người rất ân cần chu đáo, đặc biệt trung thành. người khác là Liễu Diệp do Thượng Cung Cục tùy tiện sai đến nên hầu hạ cẩn thận.



      Nhớ tới chuyện liên quan đến Liễu Diệp, Tô Khinh Yểu nhàn nhạt cười, nàng ngẩng đầu với Liễu Thấm: "Mới vừa rồi ta nghe thấy ngươi đến kịp là có chuyện gì?"



      Liễu Thấm vừa tiến đến liền bắt đầu bận rộn, hầu hạ nàng đánh răng rửa mặt, sau đó lại tìm ra lọ ngọc dung sương, bôi lên mặt cho nàng: "Tiểu chủ ngủ đến hồ đồ rồi, hôm nay chính là lần đầu tiên Quý Phi nương nương thỉnh an, người sao lại quên chuyện này?"



      Đương nhiên Tô Khinh Yểu nhớ mấy việc vặt lúc còn trẻ, nhưng mà tới đâu hay tới đó, có Liễu Thấm ở đây nàng sợ.



      Nghe vậy nghĩ nghĩ, : "Ngươi tìm cho ta bộ áo váy màu xám, chính là bộ áo tay bó mang từ nhà mẹ đẻ tiến cung, mau giục Liễu Diệp là phẳng, lát nữa cẩn thận phải mặc."



      Liễu Thấm hơi hơi sửng sốt: "Tiểu chủ...... đêm qua người còn muốn mặc bộ Đào Hồng kia, nhìn rất vui."



      Tô Khinh Yểu cong môi cười: " được, xiêm y quá chói mắt, thay đổi ."



      đến chuyện này, hình như nàng vẫn là có chút ấn tượng, Quý Phi nương nương tự nhiên là thích màu Đào Hồng, nhưng nàng ta lại chỉ thích mình mình mặc màu ấy, vui khi thấy phi tử khác cũng mặc giống mình.



      Đó phải đoạt nổi bật của nàng ta sao?



      Liễu Diệp đột nhiên bị sắp xếp việc làm, rồi lại dám cãi lời Tô Khinh Yểu, chỉ có thể bĩu môi ủi xiêm y.



      Liễu Thấm đỡ Tô Khinh Yểu ngồi xuống trước gương đồng hỏi nàng: "Tiểu chủ muốn búi kiểu tóc nào?"



      Tô Khinh Yểu nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung của mình lập tức sững sờ ở nơi đó.



      Mấy chục năm, nàng còn nhớ dáng vẻ khi còn trẻ của bản thân như thế nào, giờ vừa thấy, lại phát mày lá liễu cong cong, khuôn mặt đẹp trong sáng, cũng là cái tiểu mỹ nhân.



      Cho dù như thế nào, lần nữa sống lại, nàng cũng phải kiếm lời.



      Nếu cả đời này được làm lại từ đầu, đương nhiên thể lại giống như đời trước, cứ bình bình đạm đạm mà xuống.



      Bằng , chẳng phải là thua lỗ sao?



      Tô Khinh Yểu nhìn khuôn mặt trẻ trung của mình trong gương, cười sáng lạn.
      Du Khương thích bài này.

    3. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 2
      Editor: Hạ



      Quý Phi nương nương họ Thẩm, tên Như Tâm, phụ thân là Trấn quốc tướng quân, sớm tử trận sa trường, vì nước tận trung.



      Tô Khinh Yểu nhớ nàng ấy vào cung năm đầu Kiến Nguyên, nay ba năm, được hưởng hoàng ân, rất có tư thái sủng quan hậu cung.



      giờ năm Kiến Nguyên thứ tư, cung phi mới vào cung, mỗi người cũng được phong vị, phân ở mỗi cung, hẳn là cùng thỉnh an Quý Phi nương nương.



      Năm đó tâm tư nàng đơn thuần, nghe được tin tức từ Liễu Diệp xong, đặc biệt chọn áo váy màu Đào Hồng thỉnh an, hiểu sao lại bị Quý Phi nương nương răn dạy hồi, trực tiếp đuổi ra ngoài làm náo loạn mất hết mặt mũi.



      Nàng cũng là lão nhân sống qua đời, giờ nghĩ đến lại hề thấy tức giận, chỉ là...... bây giờ nàng sớm có thói quen thể ở chung điện với người khác, nếu cuộc đời này cứ sóng yên biển lặng như cũ, còn phải ở gian phòng này hai năm mới có thể dọn . Đây là tra tấn người khác mà!



      Nghĩ vậy, Tô Khinh Yểu liền : "Ngươi cũng cần trang điểm cho ta phức tạp, chỉ đơn giản búi tóc đào tâm, lại phối với trâm cài hoa đào nhiều cành làm điểm nhấn là được rồi."



      Đó là cây trâm, nàng mang từ nhà mẹ đẻ vào cung trong cung, làm bạn với nàng đời, sớm còn như trước, giờ lại thấy Liễu Thấm tìm ra từ trong hộp, lại phát ra ánh sáng lấp lánh.



      Đúng rồi, nó vẫn còn mới.



      Liễu Thấm chân tay lanh lẹ, tay nghề cũng rất tốt, rất nhanh búi tóc cho nàng xong, lúc này Liễu Diệp cũng bê váy tiến vào, hầu hạ nàng thay quần áo.



      Chất liệu áo váy này cũng rất bình thường, chỉ có hoa văn thêu rất độc đáo, mặc ở người nhìn lại có điểm già dặn, phối với búi tóc kiểu đào tâm linh động ngược lại cũng xem như là tinh tế khéo léo.



      Thân áo váy này tuyệt đối làm cho Quý Phi nương nương thoải mái.



      Tô Khinh Yểu nhìn lượt qua gương đồng, ngắm nhìn dáng người mình lúc còn trẻ lúc, rất hài lòng : "Liễu Diệp, lát nữa ngươi lĩnh đồ ăn, nhớ phải lấy nhiều cháo chút."



      Phân vị Tuyển hầu thấp, đồ ăn đương nhiên tốt lắm, nhưng mà trong tay nàng cũng có chút tiền, lấy cháo về có thể tự mình thêm chút đậu đỏ, đậu phộng lại dùng phòng bếp nấu trong chốc lát, cũng coi như điều hòa khẩu vị.

      Liễu Diệp thấy ngày thường Tô tuyển thị cầu gì vậy mà hôm nay lại sai nhiều việc, trong lòng thể bực mình, nhưng vẫn bĩu môi ra ngoài.

      Liễu Thấm sợ Tô Khinh Yểu trong lòng khó chịu, vội khuyên nàng: " nàng hiểu chuyện, tiểu chủ cần phải so đo với nàng."

      Tô Khinh Yểu vỗ vỗ tay Liễu Thấm: "Ta cũng biết nàng?"

      Vừa chuyện, Liễu Thấm lấy khối óc chó đưa cho nàng, để nàng ăn lót dạ trước, chờ ăn xong thời gian cũng sai biệt lắm, hai người liền chuẩn bị ra cửa.

      Đầu tháng tư, ngày nóng cũng lạnh, đúng là thời điểm hoa xuân rực rỡ, cũng khiến cho cung Trường Tín uy nghiêm thêm vài phần sinh động.


      Tô Khinh Yểu thấy hôm nay trời đẹp nên mặc áo ngoài, cùng ra tẩm điện với Liễu Thấm.


      Bên ngoài là sảnh đường nàng với Tôn tuyển thị dùng chung, cửa phòng đối diện đóng rất nhanh, làm người ta nhìn thấy được bên trong.


      Liễu Thấm bên tai nàng: "Tôn tiểu chủ hai khắc trước rồi."


      Tô Khinh Yểu gật gật đầu, dẫn Liễu Thấm nhanh chậm ra ngoài.


      Nàng là vị tiểu chủ hạng ba, giờ chỉ là bát phẩm, thể cửa chính cung Bích Vân, chỉ có thể từ cửa hông ra.


      Nàng cũng nhớ lão ma ma trông cửa tên là gì, Liễu Thấm tiến lên thân thiết gọi tiếng "Hà ma ma", nàng lặng lẽ nhớ người trong lòng.


      Hà ma ma cũng là lão nhân trong cung, nàng tự nhiên cũng có nguyên tắc xử của mình, đó là cho dù với Tô Khinh Yểu - tiểu chủ cấp bậc thấp cũng vẫn khách khí: "Tiểu chủ người thong thả, khi trở về kêu lão bà tử tiếng."


      Tô Khinh Yểu cười cười với nàng, cùng Liễu Thấm ra cung Bích Vân.


      Cung Bích Vân ở vào phía đông Lục cung, phải qua cửa trước sau hẻm phía đông Lục cung, ra ngoài lại là hẻm Như Ý dài, Quý Phi nương nương ở đằng trước cung Phượng Loan, đến khắc là có thể đến.


      Hẻm cung vắng vẻ, có bóng cây che nắng, mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất, làm đường lát đá xanh nóng muốn bỏng chân.


      Tô Khinh Yểu giày thêu đế dày, cảm thấy ấm áp hòa hợp.


      Ngược lại nàng cảm thấy đường này vất vả, đúng lúc trận gió xuân thổi tới, liền cười với Liễu Thấm: "Bình thường thấy gió đông, xuân đến muôn tía nghìn hồng. Bây giờ đúng là thời tiết đẹp nhất trong năm, nếu là có rảnh cần phải ngắm nhiều chút."



      Liễu Thấm đọc nhiều sách, nghe xong liền ca ngợi nàng: "Tiểu chủ là có học vấn, từ này dễ nghe vô cùng."



      Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy phía sau có người cười nhạo tiếng: "Làm ra vẻ."



      Tô Khinh Yểu rũ xuống đôi mắt, nàng thở sâu, quay lại nhìn phía sau.



      Lại thấy mỹ nhân vàng nhạt bị cung nhân vây quanh, về phía bên này.



      là vây quanh, kỳ cũng chỉ hơn nàng tiểu cung nữ theo hầu, ngược lại xiêm y mặc cực kỳ gây chú ý, hiển nhiên phân vị so với nàng cao ít.



      Cuối cùng đó là " lão bằng hữu" vài thập chưa gặp lại, Tô Khinh Yểu híp mắt nhìn nàng hồi lâu, mới nhớ tới nàng là ai.



      Đây là người năm nay cùng tiến cung với nàng, giờ thịnh sủng, trực tiếp tới gần vị trí tứ phi Ngô tiệp dư.



      Tô Khinh Yểu cố gắng nhớ lại chút, nhớ nàng ta bao lâu liền thất sủng, phân vị cũng vẫn luôn dừng ở tiệp dư thay đổi nữa.



      Cũng vì gặp phải nàng ta, đột nhiên nàng nảy ra chút ý tưởng mới lạ.



      Trong cung chuyện của những người này, nàng nhìn cả đời, thưởng thức cả đời, sống lại lần nữa, lại vẫn có vài chi tiết trước kia nàng chưa từng phát ra.



      Ví như Ngô tiệp dư này, ở trong trí nhớ của nàng, chưa từng thấy dáng vẻ nàng ta " vênh váo hung hăng".



      Tưởng tượng như thế, nàng lập tức cảm thấy cảm xúc dâng trào, lòng tràn ngập vui sướng.



      đời bình bình đạm đạm cứ thế trôi qua, có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, nàng cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Bởi vì cuộc sống hàng ngày quá nhàm chán, tại làm lại từ đầu, chỉ mới được nửa canh giờ, phát này làm nàng cảm thấy thú vị.



      Giống như xem lại màn kịch mà nàng chưa bao giờ nghiêm túc thưởng thức, mỗi người cách hóa trang, động tác, lời đều cầu nàng phải cẩn thận thưởng thức, tìm ra thâm ý khác nhau.



      Thú vị, thú vị nha!



      Ban đầu Ngô tiệp dư muốn cười nhạo nàng hai câu, thấy nàng ngẩn người đứng ven đường, lại mặc kệ nàng.



      Tướng mạo thường thường, xuất thân bình thường, lại thấy nàng ngốc nghếch, chuyện với nàng cảm thấy mất mặt.



      ra cũng là do vận số Tô Khinh Yểu tốt, tổ phụ của nàng là quan án sát tỉnh Nam Dương, là chức quan tam phẩm, phụ trách hình ngục tỉnh. Như vậy cũng tính là người xuất thân danh môn, biết sao phụ thân nàng và thúc thúc lại theo tổ phụ, cao tới thấp xong, cao nhất chỉ làm thông phán chính lục phẩm, vẫn là nhờ cái bóng của tổ phụ, nhiều năm rồi vẫn ra hồn.



      Tô Khinh Yểu chân trước vừa tiến cung, chân sau tổ phụ nàng ra tay làm việc, nàng được phong tuyển thị là do thái hậu nhìn mặt mũi lão đại nhân, nếu dựa theo chức quan của phụ thân nàng, nàng cũng chỉ là thục nữ.



      Chính vì thế, mấy năm đầu tiến cung, cuộc sống của nàng rất gian nan.



      Nhưng mà tất cả đều qua, bây giờ nàng làm lại từ đầu, dù thế nào cũng thể để cuộc sống lại trở về như cũ.



      Thấy Ngô tiệp dư kiêu căng ngạo mạn qua trước mặt nàng, Tô Khinh Yểu liền hành lễ: "Tiệp dư nương nương an."



      Ngô tiệp dư hừ lạnh tiếng: "đứng dậy "





      Tô Khinh Yểu nhúc nhích, chờ nàng ta xa mới đứng dậy, tiếp tục về phía trước.



      Liễu Thấm đau lòng tiểu chủ nhà mình, đám người xa, giọng thầm: "Xú đức hạnh."



      Tô Khinh Yểu vỗ vỗ tay nàng, giọng khuyên bảo: " Nàng để ý chúng ta, sao lại quan tâm đến nàng? Nàng cũng đắc sủng được bao lâu."



      Liễu Thấm lớn hơn Tô Khinh Yểu tuổi, nghĩ tới ngược lại bị nàng khuyên bảo câu, dở khóc dở cười: "Tiểu chủ ngài mới bao tuổi, sao lại giống lão nhân gia thế."



      "Ngươi nha đầu này," Tô Khinh Yểu bị nàng sửng sốt, ngay sau đó cười , "Có thể là do tâm trạng ta tốt nha"



      Tô tuyển thị tâm trạng tốt mạch đến trước cung Phượng Loan, yên lặng đứng ở phía sau cùng.



      Mấy chục năm gặp, những gương mặt cũ đột nhiên thay đổi nhan sắc mới, nàng bước từng bước chậm chạp, từ từ nhớ lại, nếu gọi sai tên lớn chuyện.



      Tôn tuyển thị liền đứng bên cạnh nàng, thấy nàng ngừng nhìn xung quanh, giọng nhắc nhở : " thể nhìn thẳng nương nương."



      Tô Khinh Yểu quay đầu lại nhìn nàng, vừa muốn lời cảm ơn, liền nghe thấy giọng trầm thấp truyền ra từ trong cung Phượng Loan: "Nương nương tuyên triệu, tiến."



      Vì thế Tô Khinh Yểu cũng có thời gian chuyện với Tôn tuyển thị, hai người theo Trương tài tử và Trịnh tài tử phía trước, chậm rãi vào trong cung Phượng Loan.



      giống với tây trắc điện cung Bích Vân chật chội, cung Phượng Loan lại rộng rãi, sáng sủa. Tiền viện xây hai cái bồn hoa , bên trong trồng đủ các loại hoa, đua nhau khoe sắc, nở rộ trong ngày xuân tươi đẹp.



      dáng cao gầy đứng trước chính điện, giọng kéo dài: "Nương nương vừa thức dậy, lại đau đầu, các vị nương nương, tiểu chủ chuyện chút, thể làm ảnh hưởng tới sức khỏe của nương nương."



      Bây giờ, trong cung, Quý Phi nương nương là người có địa vị cao nhất, ai lại dám nghe lời đại bên cạnh nàng.



      Chỉ thấy đám phi tần từ cao tới thấp cùng nhau hơi phúc thân xem như đồng ý với lời của .



      Thu quét mắt nhìn các nàng thấy tất cả đều cụp mi rũ mắt, lúc này mới vừa lòng: " mời các vị nương nương, tiểu chủ vào trong"



      Mọi người liền vui vào trong, bước vào chính điện cung Phượng Loan, các phi tử mới vào cung mới biết được Quý Phi nương nương ở cung Phượng Loan tôn quý như thế nào.



      Mặc dù đời trước, Tô Khinh Yểu được sủng ái, phân vị thấp, nhưng nàng cũng tới cung Phượng Loan cung rất nhiều lần, đối với nơi này tính là xa lạ. Hôm nay đột nhiên thăm lại chốn xưa, giống như các cung phi mới, nàng cũng làm bộ tò mò mà đánh giá chút.



      Cũng vì thế, nàng lại nhìn ra số điểm bất đồng.



      Chính điện Phượng Loan cung bài trí rất trang nhã, đồ cổ kệ cũng rất quý giá, bày ra loạt đủ các loại, nhưng lại có đồ trang trí đồng tử ôm cây lựu tượng trưng cho nhiều tử( con) nhiều phúc.



      Khi nàng mới vừa vào cung năm đầu tiên, cái đồ vật này rất phổ biến ở trong cung, nàng cũng hơi tâm động muốn làm ra cái cầu phúc, nhưng mà người Thượng Cung Cục càng già càng lão luyện đưa ra giá rất cao, cuối cùng nàng chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.



      Chính vì thế, đối với việc này nàng đặc biệt nhớ .



      giờ Thẩm Như Tâm là cung phi được sủng ái nhất, lại ở vị trí tòng nhất phẩm, vì sao nàng ta bài trí đồ vật như thế?



      Tô Khinh Yểu thu hồi ánh mắt, đứng ở hàng cuối cùng với Tôn tuyển thị, cúi đầu đứng yên, chờ Quý Phi cao quý đích thân tới.



      Quả nhiên chờ nhóm nương nương tiểu chủ ở tiền sảnh đứng, ngồi xong xuôi, Thu liền xoay người vào bên phải tẩm điện, tự mình đón Quý Phi nương nương ra ngoài.



      "Quý Phi nương nương đến."



      Theo nàng đến tiếng hô to, các nương nương hẹn mà cùng đứng dậy, chờ Thẩm Quý phi chậm rãi bước vào.



      làn gió thơm thổi tới, mỹ nhân xinh đẹp, rực rỡ nhất trong cung vào chính điện, nàng vịn tay hai cung nhân, từng bước đến trước chủ vị, chậm rãi ngồi xuống.



      "Quý Phi nương nương cát tường." Các nương nương phúc vạn phúc( phép lễ thời xưa, phụ nữ đặt tay sau lưng, nắm lại để kính lạy gọi là phúc 福. § Cũng gọi là vạn phúc 萬福.) trước chủ vị, rồi sau đó nhóm tiểu chủ mới cũng nhanh nhẹn quỳ xuống, quỳ lạy lễ.



      nhiều năm Tô Khinh Yểu quỳ ai khác ngoài tân đế và tân hậu, có lẽ thói quen nhiều năm cũng làm cho nàng cảm thấy khó chịu, cũng làm theo vững vàng quỳ gối, gì.



      Giọng Thẩm Như Tâm mềm , chỉ nghe thấy nàng : "Miễn lễ bình thân."



      Chờ các nương nương đều ngồi xuống, Tô Khinh Yểu mới đứng dậy cùng với mấy tiểu chủ khác, vừa mới đứng yên, lại nghe Thẩm Như Tâm : "Vài vị muội muội mới tới còn chưa giới thiệu, mau tiến lên đây ."



      Tô Khinh Yểu nghĩ ra từng bị nàng ta lấy cớ gì mà phạt mình, chỉ biết lúc ấy bởi vì mặc áo váy màu giống với Quý Phi nương nương nên nàng bị phạt thiên điện nghe đại cung nữ của Quý Phi dạy dỗ cung quy, đói bụng vẫn phải nhịn đến giữa trưa mới được về, dạ dày đau hai ngày mới giảm bớt.



      Hôm nay nàng vừa lên trước, lại nghe thấy giọng chói tai bên ngoài: "Bệ hạ giá lâm!"



      Tô Khinh Yểu ngạc nhiên, sao lại tới đây?
      Du Khương thích bài này.

    4. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 3

      Editor: Hạ

      ra, từ năm Kiến Nguyên thứ mười, ngoại trừ cung yến đầu năm hoàng thượng hề bước chân vào hậu cung, vì thế năm Tô Khinh Yểu cũng chỉ có thể thấy mặt lần, ngồi ở góc hẻo lánh trong sảnh yến tiệc, nhàng nhìn về phía .

      Đời trước, nàng chưa từng chuyện mình với .

      Sau đó sáu mươi tuổi thoái vị cho Hưng Võ Đế, rồi dọn đến ở hoa viên Kiến Nguyên, từ đấy Tô Khinh Yểu thấy nữa. Mấy năm cuối đời, nàng chỉ ở trong cung Từ Hòa nhàn nhã sống qua ngày, nghĩ đến .

      Khuôn mặt của ở trong tâm trí nàng sớm trở nên mơ hồ, cho đến ngày hôm nay chút ký ức cũng có.

      Nàng chỉ nhớ khi còn trẻ, rất tuấn, dáng người rất cao, tất cả cung phi trong cung đều rất thích .

      Hôm nay lại tới đây, Tô Khinh Yểu lại càng thích thú, cuối cùng có thể nhìn thấy long nhan hoàng đế bệ hạ lần nữa cũng rất bổ mắt nha.

      Nàng lui về phía sau theo Tôn tuyển thị, còn chưa đứng vững thấy thân ảnh cao lớn bước nhanh vào chính điện, nhóm cung phi nhanh nhẹn đứng dậy, giọng thỉnh an dịu dàng hơn nhiều so với lúc nghênh đón Quý Phi vừa nãy: "Bệ hạ vạn an."

      Nét mặt Kiến Nguyên đế thản nhiên, trực tiếp ngồi vào chủ vị Thẩm Như Tâm vừa nhường lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua nhóm giai nhân thướt tha ở dưới.

      Tất cả đều là nương trong sạch, xinh đẹp đa tình, Kiến Nguyên đế từ từ nhìn qua, cuối cùng rũ mắt xuống: "Bình thân."

      Thẩm Quý phi thấy vào lúc này đặc biệt đến đây chuyến, chính là tăng thể diện cho mình, nhưng lại kiềm chế cố gắng ra vẻ đoan trang, khuôn mặt cũng khỏi đỏ lên. Nàng dịu dàng ngồi bên cạnh Kiến Nguyên đế, giọng " sao giờ này Bệ hạ lại đến đây? Bên ngoài thời tiết rất nóng, người uống thử nước ô mai sáng nay thần thiếp mới làm nhé?"

      Kiến Nguyên đế Sở Thiếu Uyên quay sang nhìn nàng ta, thấy mặt mày nàng tràn đầy ý xuân, sắc mặt tốt cũng hòa hoãn chút.


      "Làm phiền Quý Phi.".

      như vậy, cũng chỉ nhấp miệng chén liền uống nữa.

      Thẩm Quý phi lại : "Hôm nay có các muội muội mới cùng đến đây thỉnh an, bệ hạ cũng gặp qua, thần thiếp nhớ có vị đến giờ còn chưa được thị tẩm, bệ hạ vẫn chưa quen đâu?"

      Sau khi Kiến Nguyên đế lên ngôi, hai lần tuyển tú đều do Thái Hậu nương nương tự mình lo liệu, bệ hạ quốc bận rộn cho nên quan tâm đến hậu cung. Đến khi cung phi vào cung thị tẩm, mới biết được trông như thế nào, nhưng ...... Cũng quá để trong lòng, ngày thường cũng chỉ dựa vào cách ăn mặc để đánh giá người khác.

      Thẩm Quý Phi nhắc lại như vậy, nhanh chóng nhớ tới có tám cung phi vào cung, đúng là còn người chưa được lật thẻ.

      Bởi vì gần đây tâm trạng của tốt, người cuối cùng cũng nghĩ đến cho nên còn lại người chưa được lật thẻ.

      Quý Phi thấy chưa gì, liền với Tô Khinh Yểu: "Tô muội muội, mau mau tiến lên bái kiến bệ hạ."

      Tô Khinh Yểu nghĩ đến Quý Phi giúp nàng, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bởi vậy nàng tiến lên, bước chân hơi chần chờ, ánh mắt cũng lộ ra tia kinh ngạc rất .

      Các cung phi khác có lẽ nhìn ra, nhưng Sở Thiếu Uyên cả ngày được các đại thần vây quanh, liếc mắt cái nhìn ra.

      Bị Quý Phi chủ động gọi tên tiến cử, vậy mà nàng lại vui mừng, ngược lại trong ngoài đều lộ ra kinh ngạc, tuổi lớn nhưng lại trầm ổn hiếm thấy.

      " Thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an."

      " Ừ, xuống ."

      Sở Thiếu Uyên gặp qua rất nhiều người, mỗi người sinh ra khí chất, ngũ quan đều tinh xảo, bởi vậy vẫn chưa để Tô tuyển thị vào trong lòng, hơn nữa hôm nay đau đầu muốn chết muốn nhiều lời, liền chỉ hững hờ nhìn nàng hành lễ, liền phất tay kêu nàng lui xuống.

      Tô Khinh Yểu:......

      Cảm thấy giống như kêu nàng lên quỳ thêm lần?

      Tô Khinh Yểu cúi đầu, quyết định núp ở phía sau lên tiếng.

      Bởi vì Sở Thiếu Uyên tới, hôm nay khí thỉnh an hiếm khi náo nhiệt, Thẩm Quý phi rất biết cách chuyện, giọng nhàng chọc cho Sở Thiếu Uyên, ngày thường ít khi cười cũng lộ ra chút ý cười, khiến cho chúng phi tần hâm mộ.

      giờ trong cung, số người ở phi vị tổng cộng cũng chỉ có vài người, ngoại trừ tòng nhất phẩm Quý Phi, chỉ còn bốn vị trí phi Đức, Thục nghi, Hiền định ra hai vị, người là Nghi phi Lạc Tử Hi, người là Hiền phi Hứa Phinh Đình.


      Còn lại chín vị trí tần cũng có bốn vị, hơn nửa phân vị vẫn còn trống....

      Chiêu nghi và Tiệp dư giới hạn, tiến cung năm đầu Kiến Nguyên có chút ân sủng, giờ đều là phong Chiêu nghi, Tiệp dư. Đến nay trong cung có ba vị Chiêu nghi, bốn vị Tiệp dư, như vậy bảy, tám người hợp lại, cũng có hơn mười vị nương nương làm chủ cung, còn lại nhóm tiểu chủ đều là tú nữ mới vào cung năm nay.

      Tuy vị hoàng thượng này ít bước chân vào hậu cung nhưng cũng có dây dưa với cung nữ, bởi vậy giờ những người cung phi toàn bộ đều là được tuyển vào cung, ngoại trừ Ngô Tiệp dư liên tiếp thị tẩm ba ngày được thăng tiệp dư, chỉ có trưởng tôn nữ của Tạ các lão gia Đông Các đại học sĩ được phong tài tử, kế tiếp chính là Tô, Tôn hai vị tuyển thị, còn lại bốn người đều là thục nữ, vị phân quá thấp, hôm nay thể tới thỉnh an.



      Như vậy xem ra, trong cung cũng chỉ có hai mươi mấy vị phi tần, nếu luôn phiên mỗi người ngày, hai tháng cũng có thể được ba lần theo trình tự.



      Nhưng bệ hạ cũng phải thích mưa móc dính đều, rất nhiều cung phi thị tẩm nhiều nhất ba lần liền chiếm được thịnh sủng, chỉ trừ mấy người sủng ái nhất, những người khác đúng là thể mỗi ngày đều nhìn thấy.



      Bởi vậy lúc này sắc mặt bệ hạ thản nhiên ngồi đó nhìn, các phi tần liền giống như cẩu thấy xương, hận thể lên liếm hai miếng. ( haha)



      Tô Khinh Yểu núp ở phía sau, nhìn các vị nương nương phía trước, ngươi ngượng ngùng câu, ta trêu đùa câu, quả thực cực kỳ náo nhiệt.



      Nàng lại nhìn trộm bệ hạ, cách nhiều năm gặp như vậy, nhìn thấy lại dung nhan tuấn khi trẻ tuổi, khiến cho Tô Khinh Yểu cảm thấy hài lòng. Vị Kiến Nguyên đế này sinh ra phi thường tuấn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, phía dưới đôi môi mỏng ửng đỏ, trời sinh tướng phong lưu đa tình.



      Nhưng giờ phút này, chỉ có Tô Khinh Yểu biết, phải loại người đa tình.



      Có lẽ do ánh mắt Tô Khinh Yểu quá mức chuyên chú, Hoàng đế bị bách hoa vây quanh đột nhiên nâng lên đôi mắt, nhìn lướt qua về phía nàng.



      Đôi mắt rất sâu mang theo tia u quang thể tả được, nhìn đến trong lòng Tô Khinh Yểu sợ hãi.



      Tô Khinh Yểu hoảng sợ, nhanh chóng cúi đầu giả ngu, lấy phân vị của nàng giờ chỉ nhiều hơn ký ức đời, nàng cũng thể trêu chọc .



      Sở Thiếu Uyên như nghĩ đến điều gì nhìn trâm hoa đào đỉnh đầu nàng, khẽ nhếch môi: " Các vị ái phi."



      Dừng chút tiếp: "Các nàng cứ trò chuyện , ngày khác trẫm lại đến."



      xong cũng đợi Quý Phi cản, nhanh chóng đứng dậy thẳng ra cửa cung Phượng Loan.



      Thẩm Như Tâm mực tiễn đến bên ngoài cửa cung, mới lưu luyến rời trở về chính điện, chuẩn xác ngồi xuống vị trí vừa rồi Sở Thiếu Uyên ngồi.



      "Bệ hạ hiếm khi rảnh rỗi đến đây, cũng là phúc khí của các vị muội muội, hôm nay còn sớm nữa, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi ." Thẩm Như Tâm dịu y .



      Hoàng đế vừa , giống như mang trái tim của nữ nhân trong điện, Thẩm Như Tâm cũng lười chuyện vô nghĩa với các nàng, thẳng để các nàng về.



      Tô Khinh Yểu đứng ở phía sau còn tưởng trở về cùng với Tôn tuyển thị, lại ngờ bị Thẩm Như Tâm gọi lại: "Tô muội muội, dừng bước."



      Chuyện lạ nha, Tô Khinh Yểu dừng chút, nàng xoay người hành lễ với Thẩm Như Tâm, mọi người hết, mới giọng : "Nương nương mời ."



      Thẩm Như Tâm đánh giá nàng từ xuống dưới, thấy hôm nay nàng trang điểm mộc mạc, thuần khiết khác lạ, vừa phô trương lại quá mức bình thường, cũng biết nàng là người lanh lợi. Nghĩ đến kế tiếp chỉ sợ đến phiên nàng thị tẩm, Thẩm Như Tâm mím môi, : "Qua mấy ngày, có lẽ đến lượt ngươi thị tẩm, đến lúc đó ngươi phải biểu tốt, đừng làm bệ hạ thất vọng, cũng được làm bổn cung thất vọng."



      Tô Khinh Yểu:......



      Lời này nàng biết đáp thế nào cho phải..



      Thẩm Như Tâm chỉ là Quý Phi, phải Hoàng Hậu, nàng quản được các nữ nhân trong cung hầu hạ bệ hạ như thế nào, càng quản được bệ hạ thất hay thất vọng, nhưng nàng đến chuyện này, Tô Khinh Yểu lại thể trả lời.



      Nàng hành lễ với Thẩm Như Tâm: " đa tạ nương nương dạy bảo."



      Thẩm Như Tâm xua xua tay về phía nàng, ý tứ là kêu nàng lui ra, Tô Khinh Yểu vừa thối lui đến cạnh cửa, lại bị nàng gọi lại: "Tô muội muội......"



      Tô Khinh Yểu dừng lại, đứng ở cạnh cửa chờ nàng dạy bảo.



      Thẩm Như Tâm nhìn khuôn mặt nàng còn lộ ra tính trẻ con thiếu nữ, dùng sức nhéo nhéo tay, cuối cùng gì.



      "Ngươi ."



      Tô Khinh Yểu chỉ cảm thấy nghi hoặc đống, mặt nàng có biểu tình ra khỏi chính điện, tìm Liễu Thấm chờ ở bên ngoài, mang theo nàng về cung Bích Vân.



      Liễu Thấm thấy sắc mặt nàng, giọng hỏi: "Tiểu chủ thấy bệ hạ sao? vừa nãy chúng ta ở góc phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài lớn."



      Tô Khinh Yểu gật gật đầu: " Ừ, bệ hạ vừa tới."



      Liễu Thấm lại cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, lúc này mới nhàng thở ra. Chắc là, xảy ra chuyện gì xấu .



      Trở về cung Bích Vân Tô Khinh Yểu lập tức rửa tay chuẩn bị dùng bữa sáng, buổi sáng đói bụng, chỉ chén cháo trắng cũng cảm thấy thơm ngon.



      Nàng chỉ là tuyển thị, thức ăn sáng hằng ngày chỉ có hai món nguội, hai món điểm tâm và hai món canh khác nhau. Tuy rằng thái độ của Liễu Diệp cung kính, làm việc vẫn còn muốn sống, đây cũng là lý do nàng vội đổi Liễu Diệp.



      Lấy phân vị giờ của nàng, đổi người nào tới cũng thể tốt hơn so với Liễu Diệp, nàng lại càng quen thuộc với nàng ta, cũng biết rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong tương lai.



      Về sau càng lớn tuổi, nàng ăn cái gì cũng cảm thấy vị thơm ngon, bởi vậy lần nữa trở lại lúc thiếu nữ, Tô Khinh Yểu nghiêm túc dùng hết bữa sáng, cảm thấy đĩa dưa muối cũng rất có tư vị.



      Dùng xong bữa sáng Tô Khinh Yểu liền nghỉ ngơi, nàng nhớ lúc niên thiếu, mình thích chơi cái gì, nàng sợ làm ra những chuyện kỳ quái lộ ra chân tướng, đành ngồi ở bên cửa sổ ngẩn người.



      Tuy vì nàng trải qua rất nhiều chuyện mà trở nên trầm tĩnh, nhưng những chuyện xảy ra hôm nay vẫn làm nàng cảm thấy như mây, trong mộng, có chút chân .



      Hôm nay đủ loại biến hóa, nàng thấy được rất nhiều chi tiết ngày xưa chưa từng chú ý tới, cũng làm nàng mong chờ đối với cuộc sống mới.



      Giống như sáng nay nàng nghĩ, dù sao cả đời này được làm lại từ đầu, cũng phải làm cho nó trở nên phong phú, rực rỡ, thể uổng phí lão thiên gia ban ân cho nàng.



      Đúng lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến giọng xa lạ: " chúc mừng Tô tiểu chủ, bệ hạ lật thẻ bài của người, người mau chuẩn bị buổi tối thị tẩm."
      Du Khương thích bài này.

    5. 123hathien

      123hathien New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      18
      Chương 4

      Editor: Hạ

      Kiếp trước Tô Khinh Yểu sống đến tám mươi, chỉ thị tẩm lần lúc vừa tiến cung, bởi chuyện này đặc biệt nên nàng vẫn luôn nhớ cho đến hôm nay.

      Nàng nhớ đại khái là giữa tháng năm, năm Kiến Nguyên thứ tư, bệ hạ bận rộn kết thúc cày bừa vụ xuân, lần đầu tiên đặt chân vào hậu cung chính là lật thẻ bài của nàng.

      Đời trước Tô Khinh Yểu vận số tốt, bây giờ ai có vận số kém hơn nàng.

      Tô Khinh Yểu thở dài, nàng nhớ ràng, ngày đó, nàng trang điểm thanh thuần đến Thạch Lựu điện cung Càn Nguyên, chờ từ giờ Tuất đến giờ Hợi, đến khi chịu nổi ghé vào bàn ngủ, cũng được gặp mặt hoàng thượng.

      Chỉ có Thính Cầm hầu hạ Thạch Lựu điện vào với nàng, bệ hạ đột nhiên bị cảm phong hàn, tiểu chủ cần chờ nữa, tự mình ngủ là được.


      Lúc ấy Tô Khinh Yểu còn trẻ, gì liền ngủ, lại nghĩ đến đó là lần thị tẩm duy nhất trong đời nàng, về sau Kiến Nguyên đế chưa bao giờ triệu hạnh nàng.


      lúc nàng nhớ đến xuất thần, Liễu Thấm trong sảnh lại lanh lợi lấy phần thưởng đưa cho tiểu hoàng môn kia, miệng cũng rất ngọt: " bạn bạn cũng vất vả rồi, trở về dùng trà ."

      Tiểu hoàng môn kia tuổi lớn, nhìn cũng giống như người có chức vụ lớn trong cung Càn Nguyên, có lẽ là do chưa bao giờ được nịnh bợ nên hơi đắc ý vênh váo.

      nhìn thấy Liễu Thấy trông mong nhìn mình, nhiệt tình câu: "Bệ hạ thích người chủ động chút, đừng để tiểu chủ quá hiền lành như khúc gỗ"


      Liễu Thấm lập tức vui mừng, khách khí tiễn ra tận cửa, mới xoay người trở về phòng ngủ.


      Tô Khinh Yểu nhìn thấy ý cười mặt Liễu Thấm, khỏi thở dài. Vừa nãy giọng tiểu hoàng môn kia vừa vang vừa lớn, ngay cả Huệ tần ở điện phía sau cũng có thể nghe thấy , huống chi là Tôn tuyển thị chỉ cách bức tường


      Liễu Thấm trở về thấy vẻ mặt nàng có bao nhiêu vui mừng, khỏi ngạc nhiên : "Hôm nay tiểu chủ thị tẩm, là chuyện rất tốt đó. Vừa rồi nô tỳ hỏi tiểu hoàng môn kia, bệ hạ thích nhiệt tình chút, buổi tối tiểu phải cố gắng làm tốt nhé"

      Suýt nữa trà trong miệng Tô Khinh Yểu phun ra ngoài.

      ra, nàng thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, thủ thân như ngọc, mình sống quãng đời còn lại, trước nay cũng chờ mong cái gì nam nữ đôn luân. Thanh thanh bạch bạch vào nhân thế, lại thanh thanh bạch bạch vướng bận mà , cũng coi như là viên mãn .

      Đột nhiên, bây giờ muốn nàng thị tẩm, nàng lại cảm thấy được tự nhiên.

      Chuyện đó...... Nàng có kinh nghiệm nha!


      Thời trẻ, khi mới tiến cung, các ma ma quản giáo cũng dạy qua. Lúc đó nàng kỳ còn có chút hứng thú, mỗi ngày đều ngóng trông có thể được hai phần ân sủng. Nhưng sau thời gian dài, ý thức được mình thể có cơ hội, nàng liền sống thanh tâm quả dục, đem những cái chuyện đó ném ra khỏi đầu.

      Mặt Tô Khinh Yểu trắng bệch, nàng cố gắng nhớ lại...... nhớ được gì nha (╥﹏╥)

      Cho nên, rốt cuộc thị tẩm là như thế nào đây?

      Tô Khinh Yểu ngồi ngẩn người ở đó lúc, mắt nhìn chằm chằm quyển sách trong tay bỏ, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Liễu Thấm: " Tôn tuyển thị đối diện thị tẩm vài lần hả?"

      Bản thân biết, nàng có thể hỏi, việc này cũng phải chuyện gì lớn, có gì phải xấu hổ.( ꈍᴗꈍ)

      Liễu Thấm cũng biết vì sao sắc mặt nàng lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ : " Tháng trước, Tôn tuyển thị thị tẩm hai ngày, sau đó bệ hạ triệu hạnh nàng lần nào nữa."

      Tô Khinh Yểu nhìn sắc trời bên ngoài, nghĩ gì đó : "Cũng biết nàng có ngủ trưa hay , chờ nàng tỉnh ngươi mời nàng qua đây, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi."

      Liễu Thấm nghe lời nàng , cũng hỏi lý do trực tiếp gật đầu nghe theo.

      "Tiểu chủ, vừa nãy nô tỳ người nhớ kỹ chưa?"

      Tô Khinh Yểu suy nghĩ lúc lâu, mới nhớ tới điều nàng "Bệ hạ thích nhiệt tình".

      Nàng tùy tiện ném quyển sách đọc hơn mười lần lên bàn, đứng dậy lại trong tẩm điện.


      Về già, nàng rất chú ý việc dưỡng sinh, mỗi ngày sau khi ăn xong nàng phải hơn hai ngàn bước. Nếu nàng thể ra mồ hôi, ban đêm ngủ thấy thoải mái.

      Bên ngoài tuy rằng có hậu viện rộng rãi, nhưng điện phía sau còn có Huệ tần nương nương ở, vị này nàng thể trêu vào, vẫn là thành thành lại ở trong phòng.


      Hoàng thượng thích người như thế nào, chỉ sợ bây giờ tất cả các nữ nhân trong cung đều nghĩ rằng là người như Quý Phi nương nương.

      Ngoại trừ Tô Khinh Yểu, nàng thấy có thể ngay cả hoàng thượng cũng hiểu được bản thân mình muốn gì và thích người như thế nào.

      Tô Khinh Yểu cười , nhiệt tình ư?...... Bệ hạ hẳn cũng thích mỹ nhân nhiệt tình như lửa.


      Dù sao thị tẩm cũng là chuyện buổi tối, giờ lại rảnh rỗi, Tô Khinh Yểu vừa bộ, vừa với Liễu Thấm: " lấy tất cả xiêm y của ta ra đây, ta xem bộ nào thích hợp để mặc hôm nay"

      Liễu Thấm vừa muốn tự mình lấy, Tô Khinh Yểu giữ lại nàng: " Mau bảo Liễu Diệp làm, còn ngươi lấy bánh hạt dẻ lại đây"

      Vì thế Liễu Diệp miễn cưỡng lục lọi tủ áo, lấy tất cả xiêm y ra ngoài, treo từng cái lên giá áo cho nàng xem.

      Ngoại trừ hai bộ đặc biệt thích, căn bản Tô Khinh Yểu nhớ thời trẻ nàng có những bộ xiêm y nào, lúc này nhìn lại lượt, nàng hài lòng.

      Nàng là người thay đổi trái tim, tự nhiên đối với những thứ trước kia thưởng thức chỉ lướt qua.

      Màu sắc phối hợp như vậy, sợ người khác nhìn ra nàng là từ Nam Dương đến sao?, hai phải đắp lên mặt mình ba chữ " người tha hương", còn chưa đủ làm người chê cười?

      Nàng cẩn thận xem mấy bộ xiêm y cùng hoa văn và màu sắc, liền tách áo mỏng cùng váy thường ra, lần nữa ghép đôi.

      Áo tay bó vàng nhạt trang trí thêm cúc áo vàng phối với váy xanh nhạt sóng nước, bộ khác áo màu hồng nhạt phối với váy thêu hoa bạch la, lại chọn thêm bộ áo sa hồng phấn, chỉ thay đổi đơn giản như vậy nhưng khi phối hợp với áo khoác lập tức tạo nên vẻ thanh nhã.

      Hai bộ này phối khéo, Liễu Thấm bưng bánh hạt dẻ tiến vào cũng kiềm được : " so với lúc trước là đẹp hơn rất nhiều."

      Xiêm y của nàng nhiều cũng ít, từ lúc mới tiến cung tới giờ Thượng Cung Cục đưa cho nàng hai bộ, hơn nữa từ nhà mang đến cũng đủ ứng phó xã giao hàng ngày..

      Nghĩ vậy, Tô Khinh Yểu nhìn Liễu Diệp ngơ ngác đứng ở đó, phân phó nàng: "Đem bộ váy thêu hoa bạch la ra gian ngoài ủi lượt, buổi tối ta muốn mặc nó."


      Liễu Diệp đành phải bê quần áo ra ngoài, Tô Khinh Yểu chờ nàng ra khỏi phòng, mới với Liễu Thấm: "Đem gương lược lại đây, ta lại nhìn chút."


      Tổ phụ nàng là quan Án Sát tỉnh Nam Dương, chức án sát có lợi gì ở nha môn, tổ tiên vốn cũng là thế gia giàu có, mấy người nhi tử lại biết cố gắng, bởi vậy trong nhà cũng coi như là khá giả phải rất giàu.

      Vì việc nàng tiến cung, thậm chí mẫu thân chí còn lấy cửa hàng của hồi môn lúc trẻ bán , mới có ngàn lượng đưa cho nàng phòng thân, muốn nàng ở trong cung phải chịu khổ.


      Nhớ tới mẫu thân, tâm tư nàng lại dao động.

      Được làm lại từ đầu, cũng có nghĩa nàng còn có thể gặp lại cha mẹ lần hay sao?

      Nghĩ như vậy, Tô Khinh Yểu lập tức ý chí chiến đấu sục sôi, phải chỉ là thị tẩm thôi sao? Cũng giống như thoại bản viết, chỉ cần ngoan ngoãn nằm chỗ, để bệ hạ tùy tiện phát huy !

      Liễu Thấm mang gương lược tới, gián đoạn suy nghĩ của Tô Khinh Yểu.

      Trong tay nàng có đồ gì tốt, đồ trang sức của nàng đều là từ nhà mang đến, Tô Khinh Yểu chọn lựa, phát trâm cài hoa tai còn coi là trang nhã, đơn giản, cũng nhàng thở ra.

      Nàng thấp giọng hỏi Liễu Thấm: " Tiền trong tay chúng ta còn thừa nhiều ?".

      Sau khi tăng phân vị, nàng phải quan tâm đến việc chi tiêu như thế nào, rồi nàng theo Kiến Nguyên đế hoa viên Kiến Nguyên ở, bởi vì chỉ còn lại có ba bốn lão thái phi, cuộc sống hàng ngày càng có sầu não gì.


      Đúng là hoàng thượng muốn nhìn thấy các nàng, trước nay cũng nhớ nổi các nàng, nhưng ăn, mặc, ở, lại lại đều là rất tốt, ai dám chậm trễ.

      Sau đó hoàng thượng tấn thiên, lão thái phi cũng chỉ còn lại mình nàng, tân đế lại đặc biệt coi nàng như lão thọ tinh mà ôm lấy tự nhiên là càng ngày càng tốt.


      Tô Khinh Yểu còn muốn mở rộng Đào Hương các trong cung Từ Hòa của nàng cho sáng sủa, cũng nhớ hoa viên Từ Ninh xanh biếc thú vị, lại thấy động tác Liễu Thấm với nàng lập tức khoé miệng rủ xuống.

      Nàng mang theo ngàn lượng tiến cung, phen lăn lộn vào cung Bích Vân, còn chưa định phân vị liền phải chi hai trăm lượng. Hơn nữa tháng này ăn, mặc, ở, lại mọi thứ đều phải chuẩn bị, giờ còn lại có đủ năm trăm lượng.

      Tiêu tiền giống như nước chảy vậy.

      Giờ nàng nghĩ được năm đó cuộc sống nghèo rách mùng tơi làm sao mà vượt qua, quan trọng nhất chính làm cho xuất thân của mình cao chút, sau đó dọn đến đông trắc điện đối diện ở mình.


      Mọi chuyện đều thuận lợi, Tô Khinh Yểu liền cảm thấy vui sướng ít, nàng sai Liễu Thấm lấy trâm cài và hoa tai buổi tối phải dùng ra, dọn dẹp căn phòng bừa bộn, liền : " mời Tôn tuyển thị lại đây ."

      đĩa bánh hạt dẻ kia là chuẩn bị cho Tôn tuyển thị.

      Tôn tuyển thị là người tính tình rất nhu hòa, dễ nghe là dịu dàng, uyển chuyển, khó nghe nghe là nhát như thỏ đế. Nàng ta vào cung lúc nào cũng sợ hãi, lúc trẻ Tô Khinh Yểu và nàng ta quan hệ cũng tồi, sau đó dọn đến cung ở xa, tình cảm thời trẻ vẫn còn. Bây giờ nàng lại gặp lại nàng ta ra lại thêm vài phần từ ái.


      "Tôn tỷ tỷ, mau tới nếm thử bánh hạt dẻ này, ta đặc biệt giữ lại cho tỷ," Tô Khinh Yểu cười với Tôn tuyển thị, "Muội muội có cầu quá đáng, muốn hỏi tỷ tỷ vài chuyện."



      Tôn tuyển thị lại nghĩ ra nàng làm sao biết mình thích ăn hạt dẻ, nghe vậy cũng rất cảm kích: "Tô muội muội khách khí, muội có gì cứ ."


      Đuôi lông mày Tô Khinh Yểu nhảy lên, đôi mắt hạnh tròn nhìn về phía Liễu Thấm, Liễu Diệp và tiểu cung nữ Bạch Tuyết củaTôn tuyển thị.

      Ba cái tiểu cung nữ cũng còn xem như lanh lợi, cùng nhau lui ra ngoài.


      Chờ cửa phòng đóng chặt, Tô Khinh Yểu cúi đầu chuẩn bị phen cảm xúc, khi ngẩng đầu, mặt liền mang theo vài phần ngượng ngùng và nhút nhát: "Tôn tỷ tỷ, hẳn là nghe được lời tiểu hoàng môn ở Càn Nguyên Cung chứ?"

      Nghe thấy ba chữ Càn Nguyên Cung, Tôn tuyển thị cả người run lên, có vẻ sợ hãi.

      Tô Khinh Yểu thấy qua vẻ e lệ ngượng ngùng, thực tế lại lưu ý nhất cử nhất động của Tôn tuyển thị ở trong lòng.

      Nàng biết vì sao Tôn tuyển thị sợ hãi, vẫn là tiếp tục hỏi: "Tiến cung hơn tháng, muội muội vẫn chưa quen, bệ hạ lại chưa từng triệu muội muội thị tẩm, muội muội liền...... quên mất quy củ thị tẩm rồi."

      Tôn tuyển thị rũ xuống đôi mắt, lông mi cong vút run rẩy, vậy mà bị dăm ba câu của nàng làm mất hồn mất vía.

      Trong lòng Tô Khinh Yểu thấy kỳ lạ, cũng nhớ kỹ phản ứng của nàng ta, sợ Tôn tuyển thị lời bị dọa chạy, nàng đành phải nén lại tính tình, tự mình uống trà, chờ nàng ta chủ động mở miệng.

      Ước chừng qua chén trà , Tôn tuyển thị mở miệng: "Thị tẩm cũng khó, muội liền...... Thành thành nghe lời là được, bệ hạ...... Bọn họ bảo muội làm cái gì muội liền làm cái đó, cần lắm miệng."

      Tô Khinh Yểu:......

      Bọn họ là ai?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :