1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trần tiên sinh và Trình phu nhân - Cửu Lộ Phi Hương (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Trần tiên sinh và Trình phu nhân
      [​IMG]
      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Nguồn :http://zhengbaoyu.wordpress.com/

      Dịch : Quicktrans
      Edit: meo aka Mèo hen ^^
      Thể loại: Truyện ngắn


      Poster Designer: JolFany (@kites.vn)


      Giới thiệu:

      Tôi lấy chàng, chàng phải người thông minh tuyệt đỉnh, cũng đẹp trai thoát tục. Chàng rất bình thường, có thể làm sai việc, chân tay luống cuống vì biết làm thế nào cho xong. Chàng rất lương thiện, có thể nhặt chó con bị bỏ rơi ngoài đường về nhà, sau đó cúi đầu chờ vợ mắng. Chàng cũng rất đanh đá, mặt dày chịu rời giường; có thể cố tình gây , rồi lăn lộn ăn vạ làm nũng.

      Nhưng mà, người đàn ông như vậy, mới có thể thản nhiên đánh răng bên cạnh lúc tôi ngồi chồm hỗm bồn cầu, hai đứa mới có thể cùng gác chân nhau bày ra chữ “đại” lúc ngủ giường, mới có thể mặt đổi sắc nhìn tôi bày ra tất cả những tư thế, bộ dạng xấu xí nhất lúc lấy ráy tai, xỉa răng, ngoáy mũi. Tôi ở bên chàng, những thứ thuộc về phạm trù thẩm mỹ rất ít, thỉnh thoảng mới lãng mạn, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc chàng tôi, tôi chàng.

      Có lẽ, đây mới là hình thái của tình trong cuộc sống thường ngày. Thô ráp, bình thản mà chân thực gì sánh được.

      Chữ đại (大) – mình thấy ngủ ở tư thế này là thoải mái nhất ;))

      • Nhân vật chính: Trần Hựu Lâm, Trình Y Nhiên
      • Nội dung: Tình và hôn nhân, vui vẻ, oan gia (giờ mình mới biết oan gia là tiếng gọi người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại rất thương, thường thấy trong hý kịch, dân ca – theo Lạc Việt)

      Lời editor: Truyện này có chút tình tiết gay cấn nào, chỉ đơn giản xoay quanh cuộc sống của đôi vợ chồng bình thường, phải soái ca, mỹ nữ, cũng chẳng có khả năng hô mưa gọi gió. Nếu cần kích thích bạn lọt nhầm hố, à nhầm ổ. [​IMG]

      Nhưng đọc xong truyện, cá nhân mình thấy rất ấm áp, ngọt ngào đến nỗi muốn bắt tay vào làm ngay. Xin spoil đoạn kết truyện:

      Hai người nhìn câu đối cười ngây ngô đến nửa ngày.
      “Lại năm tới nữa rồi.”
      “Phải.”
      Lại năm, có bên mình, vạn hạnh.

      Truyện này mình biết được là do lân la thread truyện ngắn của bạn Nothing_nhh bên TTV, vốn định xin bản cv của bạn ấy về mần cho dễ nhưng giờ ham hố quá, đợi đươc trả lời của bạn ấy nên đành tìm raw và nhờ cậy Quicktrans vậy [​IMG] . Chân thành cám ơn bạn Not, nhờ bạn ấy mình mới biết tới câu chuyện dễ thương như thế này [​IMG]

      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      [1]

      Ngày 12/3, tết trồng cây, hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Trần tiên sinh, bọn họ kết hôn.

      Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, lúc bàn bạc với Trình tiểu thư, bảo, “ thể chọn ngày Valentine, cũng thể làm vào ngày sinh nhật của em được.”

      Trình tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

      “Bởi vì vào ngày kỷ niệm ngày cưới, phải tặng em món quà, nếu như trùng ngày rồi, về sau vào ngày này cũng chỉ có thể tặng em món quà thôi, em bị thiệt á.”

      Trình tiểu thư cân nhắc hồi, gật gật đầu đồng ý sâu sắc: “Vậy cũng thể chọn vào ngày Valentine trắng và ngày sinh nhật của được.”

      , chọn 1 trong 2 ngày này ”. Trần tiên sinh , “Như vậy em có thể tặng bớt món quà, lại có thể tiết kiệm tiền cho em rồi, em xem vun vén việc nhà chu đáo biết bao.”

      Trình tiểu thư xoa xoa đầu tỏ ý khen ngợi, Trần tiên sinh cũng dụi dụi đầu sung sướng.

      Vào ngày cưới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, theo trình tự Trần Hựu Lâm tiên sinh phải tới nhà Trình Y Nhiên tiểu thư đón dâu, bị các bạn của dâu trêu chọc, quay mòng mòng rồi mới có thể cõng dâu xuống lầu, dẫn vào xe hoa.

      Nhưng mà sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn xâu xé ác liệt xong, khi mà đám con nhàn nhã đến khó chịu kia cuối cùng cũng chịu thả ra cho tìm vợ, cái ổ khóa lâu bôi dầu của nhà Trình lại quay ra phản chủ ngay tại thời điểm mấu chốt này.

      Cửa đẩy ra.

      Mặc kệ người bên trong kéo, đẩy, lôi thế nào, người bên ngoài đá, đấm, đập ra sao, cánh cửa sắt lớn vẫn đứng lừng lững chút sứt mẻ như trước, chắn giữa dâu mới, giống như ngân trâm của Vương mẫu ngăn hai bên bờ sinh tử.

      Mọi người hốt hoảng mồ hôi túa ra ào ào, nhao nhao kêu gọi người của công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong đỡ trán thở dài. Trần tiên sinh ở ngoài cửa, chịu từ bỏ vặn vặn cái khóa: “Mày thả vợ tao ra ngay, thả ra ngay, thả ra! Trả vợ lại cho tao, trả lại cho tao, đồ khốn kiếp!”

      Nhưng mà thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho nam chính ngón tay vàng thôi, cuộc sống có chuyện như vậy.

      Tất cả để mặc nam chính tức tối vặn vặn lại, cuối cùng vẫn cứ phải chờ nhân viên của công ty mở khóa tới, vợ của mới được thả ra,

      Đương nhiên, tiệc cưới bắt đầu muộn hơn 1 tiếng đồng hồ so với dự tính.

      Người kết hôn ở Trung Quốc đều biết, đây là trận lao lực. Bận rộn cả ngày giời, về đến nhà, dâu chú rể tắm rửa xong là vòng lên giường nằm, ai gặp Chu Công của người nấy. ( ngủ)

      Sáng sớm ngày thứ hai, Trình tiểu thư mở mắt dậy trước Trần tiên sinh, ấy bò dậy khỏi giường, đun nồi cháo, quét tước nhà mới, sắp xếp bàn ăn xong xuôi rồi mới lật chăn của Trần tiên sinh, đuổi rời giường rửa mặt.

      Lúc cùng nhau ăn sáng, Trình Y Nhiên nhìn thấy tay Trần Hựu Lâm hơi run, cầm tay lại nhìn chút, mới biết cái tay ngốc nghếch này ngày hôm qua lúc vặn khóa vì dùng lực lớn quá mà bị tróc lớp da, thở dài giúp dán băng cứu thương, xoa xoa đầu :

      “Ngày đầu tiên kết hôn, em dùng hết băng cứu thương cho rồi đấy, tối hôm nay, nhiệm vụ lúc làm về là mua hộp băng nữa dự phòng, biết chưa?”

      Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi làm.

      [2]

      Sau khi kết hôn, Trình tiểu thư biến thành Trình phu nhân rồi, Trần tiên sinh thà, hiền lành chưa bao giờ dám mang về nhà phiền phức gì cho vợ. Chỉ có duy nhất ngày mưa hôm nay là phá lệ

      Trình Y Nhiên nhìn Trần Hựu Lâm ôm con chó ẩm ướt, run rẩy, ư ử ư ử; mắt lạnh như dao khía vào da thịt Trần.

      “Đây là thứ khỉ gì vậy?” chống nạnh, ngăn ở cửa chính, cho phép Trần tiên sinh cởi giày vào nhà.

      “Là … chó.” Trần tiên sinh đáp yếu ớt.

      Tiếng sấm, tia chớp bên ngoài giống như làm nền cho tâm trạng của Trình phu nhân, trừng mắt: “Em biết nó là chó sao! Em hỏi mang nó về làm cái gì? Hai chúng ta ban ngày đều làm ở bên ngoài, trong nhà lại như vậy, làm sao mà nuôi nó?”

      Trần tiên sinh và con chó cùng nhìn Trình phu nhân: “Nhưng mà, em cảm thấy nó rất đáng thương ư?”

      “Ẳng ẳng…” Con chó rất biết phối hợp góp vào câu.

      Trình phu nhân day day trán: “Trần Hựu Lâm, em cũng xem xét tình hình thực tế chút đươc .”

      “Nó rất đáng thương a. Em muốn vứt nó sao?” Trần tiên sinh tỏ vẻ cụt hứng, trong mắt lại lóe lên tia sáng lấp lánh, “Tôi lấy phải vợ lòng dạ sắt đá rồi.”

      “Ẳng ẳng.”

      Gân xanh trán Trình phu nhân lại giật giật, nắm lấy cái muôi muốn đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần tiên sinh, ấy lại thấy mềm lòng, cuối cùng thở dài : “Được, tối nay chúng ta giữ nó lại, nhưng mà sáng mai nhất định phải mang nó .”

      Trần tiên sinh ngay lập tức cởi giày vào nhà, ôm chó vào trong nhà tắm : “Vậy chúng ta tạm thời chuyện giữ lại trước nhé.”

      “Em là tạm thời giữ lại nha, ngày mai phải đem .”

      “ Tóm lại chính là chuyện giữ lại.”

      Trình phu nhân bất đắc dĩ thở dài, biết chú chó này sớm mai chỉ sợ lại càng khó đưa rồi.

      Bọn họ nhận nuôi con chó đầu tiên trong cuộc đời, đặt tên nó là “Thịt Viên”. Lúc đầu Trình phu nhân thích nó lắm, nhưng ở chung lâu dần, hoàn toàn trở thành tù binh của viên thịt màu trắng chỉ biết lăn lộn này rồi. Ngược lại Trần tiên sinh lại tỏ vẻ oán hận : “Chúng ta đưa nó , bữa cơm tối nay, thịt em gắp vào bát nó còn nhiều hơn bát của .”

      Trình phu nhân đồng ý, đẩy móng vuốt của chồng ra, ôm con chó vào trong lòng “ phải tự cũng có thể gắp sao.”

      “Vợ tôi tôi nữa rồi.” Trần tiên sinh vờ lau nước mắt, lại bị Trình phu nhân khinh bỉ : “Lúc đầu là ai bảo nó đáng thương muốn giữ nó lại, bây giờ trong mắt em, có giả bộ đáng thương hơn nữa cũng sánh được với Thịt Viên của em, ra chỗ khác chơi .”

      Trần tiên sinh giận tới nghiến răng kèn kẹt, từ hôm đó, trong nhà thường xuyên diễn ra cảnh người đàn ông to xác tranh sủng với con cún cưng, mà mỗi lần, Trần tiên sinh đều thảm bại ra về. Đương nhiên, thỉnh thoảng lúc đêm khuya thanh vắng, chú chó con ngây thơ đấu lại được với người đàn ông nham hiểm bán rẻ thân mình.

      [3]

      ngày nắng chiều rực rỡ, là cuối tuần đẹp trời. Trình phu nhân sửa sang xong phần tài liệu cuối cùng, trong đầu cân nhắc lâu hẹn hò với Trần tiên sinh rồi, tính toán mức chi tiêu tháng này lát, cảm thấy xem phim , ăn bữa ngon cũng vẫn có thể chi trả được, bèn lập tức thu dọn đồ, thẳng tiến tới chỗ làm của Trần tiên sinh.

      báo lại kế hoạch tác chiến này cho tổ chức, vốn định cho Trần tiên sinh niềm vui bất ngờ, ai ngờ Trần tiên sinh ngược lại còn cho niềm kinh hãi bất ngờ hơn.

      Trình Y Nhiên dựa cửa xe nhà mình, nhìn đôi nam nữ từ gara ra. Chàng trai đỡ , mặt có vẻ lo lắng, cười vờ vịt sao , thế nhưng cơ thể vẫn cứ dựa sát vào người Trần tiên sinh.

      Trình Y Nhiên nhíu mày, cảm thấy địa vị của mình bị công kích kiêng nể gì.

      gọi điện cho Trần Hựu Lâm, thấy nhận điện mà chân tay luống cuống, hỏi: “ ở đâu thế?”

      “Y Nhiên, hôm nay gặp cố, về nhà ăn tối được, em …” Trần tiên sinh vừa ngẩng đầu, thấy Trình phu nhân như cười như đánh giá mình, bỗng chốc có dự cảm lành, cái tay đỡ nữ đồng nghiệp khó chịu như bị lửa đốt.

      “Ồ, gặp cố gì, cho em nghe chút.”

      Tiếng trong điện thoại và giọng của Trình phu nhân trước mặt cùng truyền tới tai của Trần tiên sinh. Trần tiên sinh rút cái tay đỡ nữ đồng nghiệp về, sờ sờ đầu cười cười: “A ha ha, chỉ là cẩn thận làm người ta bị ngã, muốn đưa ấy về nhà này.”

      Trình phu nhân gật đầu, mắt lia sang người nữ đồng nghiệp. Trong nháy mắt nữ đồng nghiệp hiểu quan hệ giữa hai người, ta hơi xấu hổ đứng thẳng mình dậy, đầu cũng dám ngẩng lên : “Tôi … ờ, làm phiền nữa, tôi gọi xe về cũng thế, cũng thế mà.” xong dứt khoát chạy khỏi trường vụ án.

      Trình phu nhân dường như vẫn còn khó hiểu : “Ồ, em thấy ấy lại nhanh nhẹn đấy chứ.”

      Trần tiên sinh cũng hơi ngạc nhiên gật đầu: “Phải a, vừa rồi vẫn còn nghiêm trọng như vậy …”

      Trình phu nhân liếc xéo cái, hừ lạnh tiếng lên xe, Trần tiên sinh ỉu xìu ngồi vào ghế lái. Dọc đường, Trình phu nhân chỉ chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lời nào, Trần tiên sinh nhịn hồi lâu, mới : “Hay là chúng ta siêu thị lát nhá?”

      “Làm gì?”

      Giọng điệu như muốn thụi người dọa cho Trần tiên sinh co rúm cả người lại, tủi thân : “Mua bàn giặt về nhà quỳ …”

      phải có bàn phím sao, chui vào góc nhà, quỳ đêm .”

      “Có thể quỳ nửa đêm thôi … nửa đầu còn phải bán thân hầu hạ em nữa.”

      Trình phu nhân nhịn được bật cười, nghĩ chút vẫn thấy tức, hung hăng nhéo cái lên cánh tay chồng: “Ai bảo ôm chặt như vậy, đồ đàn ông có tiết tháo.”

      “Đau, đau, Y Nhiên, làm người ta vấp ngã mà, đây là sợ ta tàn tật rồi, phải lãng phí thời gian hầu hạ em để hầu ta sao …”

      “Cả vú lấp miệng em!” Trình phu nhân kết luận: “Tối nay ban cho Thịt Viên, mà hầu hạ nó, cho lên giường của em nữa!”

      Trần tiên sinh bất đắc dĩ thở dài mà trong lòng cũng thấy vui vui. biết chút dấm chua ảnh hưởng gì tới tình cảm sâu sắc giữa bọn họ. Thỉnh thoảng thêm vài giọt dấm có thể điều chỉnh hứng thú vợ chồng, cũng có thể để đối phương biết lòng mình vẫn để ý họ. Trần tiên sinh khỏi nhớ lại quá khứ, nhớ lúc đầu mới theo đuổi Trình tiểu thư, còn là bạn của người khác, khi đó ăn dấm (ghen) như là bị axit sunfuric ăn vào xương vậy, từng giọt từng giọt ngấm vào ruột gan. Mà ruột gan ngấm đến thối rữa cả bụng rồi, quay đầu lại vẫn thích Trình Y Nhiên hết thuốc chữa.

      Chẳng còn cách nào, ai bảo đụng phải ái tình.
      Yoororo, tart_trunghoài thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương II
      [3]

      Cuối tuần, hai vợ chồng Trần tiên sinh xem phim, lúc xem xong ra ngoài, gặp người. Trình Y Nhiên tiểu thư trong nháy mắt có hơi lúng túng, mà Trần Hựu Lâm tiên sinh trong nháy mắt lại dấy lên lửa ý chí chiến đấu hừng hực, nheo mắt lại mỉm cười, khách sáo đưa tay ra: “Dịch tiên sinh, lâu gặp.”

      Dịch Nam là bạn trai của Trình Y Nhiên trong 3 năm, hồi đó Trình tiểu thư có tình cảm rất sâu đậm với chàng này, sâu đến mức bây giờ Trần tiên sinh vẫn cảm thất bất an và uy hiếp như trước.

      Dịch Nam lễ độ bắt tay Trần Hựu Lâm, sau đó hỏi han vài câu với Trình Y Nhiên, qua lại mấy câu bèn xin cáo lui. Trình tiểu thư trông theo bóng dáng của Dịch Nam mà nhấp nha nhấp nhổm. Lúc quay đầu lại nhận được ánh mắt soi mói của Trần tiên sinh.
      “Làm sao?”

      “Lần trước ai còn bảo quỳ bàn giặt đấy, hôm nay về nhà rồi ai đấy cũng phải quỳ!”

      Trình tiểu thư giơ 2 ngón tay: “Câu này nhầm lẫn hai chỗ, thứ nhất bàn giặt là do mua về để quỳ, thứ hai, nỡ bắt em quỳ ư?”

      Trần tiên sinh thở hồng hộc trừng mắt vài lần, thấy có vẻ đắc ý, Trần tiên sinh gắng gượng nhịn cục tức xuống, hai người ăn.

      Ngồi trong nhà hàng, Trình tiểu thư gọi bò bít tết, Trần tiên sinh lập tức lại lên cơn: “Lúc trước em có thích ăn bít tết ở nhà hàng này đâu, sao hôm nay lại muốn ăn?”

      Trình tiểu thư khó hiểu nhìn : “ bỗng dưng muốn nếm thử chút, có vấn đề gì sao?”

      có.” Trần tiên sinh lại chúi đầu vào mặt sau của thực đơn, nhìn hồi lâu, lại bỗng nhiên , “Nghe cậu Dịch Nam kia rất thích ăn bò bít tết.”

      “À, thế sao … đợi chút.” Trình tiểu thư đẩy cái thực đơn mà Trình tiên sinh dùng để che mặt ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm chồng, “Em bảo này Trần Hựu Lâm, từ đầu đến giờ tỏ vẻ khó chịu gì thế, là chuyện lâu lắm rồi, còn để ý làm gì.”

      Em thèm để ý là vì em phải người tranh giành bạn với ta.

      Những câu này lượn lượn lại bên mép Trần tiên sinh vòng, lại thức thời nuốt vào bụng: “ để ý, cũng chỉ đơn giản là nhắc lại câu thôi, Trình Y Nhiên em phản ứng quá lên như vậy làm gì?” dùng vẻ mặt lạnh tanh với bồi bàn bên cạnh, “Tôi muốn phần cải trắng trộn dấm.”

      Bồi bàn nhất thời run run khóe miệng: “Tiên sinh, ngại quá, đây là tiệm cơm Tây.”

      Trình Y Nhiên tiếp lời: “Cho ấy phần mỳ Ý trộn dấm hoặc là bít tết trộn dấm là được rồi, nhìn ấy chua loét lên rồi kìa.”

      Cơm nước xong về nhà, Trần Hựu Lâm vẫn cứ luôn miệng nhắc tới Dịch Nam, khiến Y Nhiên thấy phiền, khó chịu : “ thầm mến ấy ư! Em vẫn còn số điện thoại của ấy đây này, có muốn gọi điện thoại bày tỏ với ấy !”

      “Em vẫn còn số của cậu ta!” Trần tiên sinh lạc giọng.

      Trình tiểu thư bực mình :”Mấu chốt phải ở đấy!”

      “Mấu chốt đương nhiên là ở đấy rồi! Vợ tôi lại vẫn còn lưu số điện thoại của bạn trai trước!”

      “Chỉ là ấy thay số, em lười xóa thôi.”

      Trần Hựu Lâm ôm đầu, bộ dạng như suy sụp đến nơi: “Xong rồi, xong rồi, khủng hoảng cấp lần thứ nhất sau khi kết hôn , vợ gây chiến với chồng – chuyện trước nay chưa từng có! Tôi phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, dũng cảm đón địch, vợ là của tôi, vợ là của tôi …”

      Gân xanh trán Trình tiểu thư giật giật, trừng mắt cái, rồi quay đầu thẳng. Trần tiên sinh vội chạy theo: “Em muốn chạy trốn ư?”

      “Trần Hựu Lâm, làm loạn đủ chưa, mà còn nhắc tới chuyện này nữa là em nổi điên lên đấy, em mà điên lên tối nay cho vào phòng ngủ nữa.”

      Khóe miệng Trần tiên sinh giật giật, cuối cùng lời trực sẵn bên môi cũng nuốt xuống. Im lặng được hai bước, giọng yếu ớt lại văng vẳng bên tai Trình tiểu thư: “Em có số của ta, nhưng chưa liên lạc bao giờ phải ?”

      Bước chân Trình tiểu thư dừng lại.

      “Chưa từng liên lạc phải ?”

      “Đêm nay đừng vào phòng ngủ nữa!”

      [4]

      Trần tiên sinh đứng đờ ở cửa. kéo nổi mặt xuống mà xin lỗi, chỉ lớn tiếng hét: “Em rốt cuộc muốn giận tới khi nào!” Trong câu chẳng có chút uy hiếp nào, mà toàn là tủi thân và cố tỏ vẻ can đảm mà thôi.

      Trình tiểu thư tức giận, lời cũng chẳng muốn với , lấy cái gối ném vào người chồng: “Cút cho em!”

      “Có phải lăn (*) rồi em tức nữa ! Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc như trước.

      (*) Cổn: nghĩa là cút, xéo; cũng có nghĩa là lăn lộn. Chỗ này ông chằng bà chuộc ;))

      “Cút” Trình tiểu thư buồn nhiều lời, kéo chăn ra muốn ngủ, nào ngờ còn chưa nằm yên, chăn người bị kéo xuống mất. Gân xanh trán Trình tiểu thư phập phồng, trừng mắt tức giận đến nỗi muốn xé xác, mắng người. Nhưng lại nhìn thấy Trần tiên sinh trải chăn ra nền đất, nằm xuống, rồi cứ thế lăn, lại thở hổn hền ngồi dậy “ lăn rồi đấy!”

      Trình tiểu thư thể thừa nhận bị chiêu này làm cho kinh hãi tột độ, giữa lúc còn bối rối, Trần tiên sinh lại gào lên: “ phải lăn mấy vòng em mới giận nữa!”

      Trần tiểu thư lấy luôn chiếc gối duy nhất giường, lại ném vào lòng Trần tiên sinh: “ trực tiếp cút ra phòng khách cho em, mà tranh giành địa bàn với Thịt Viên ấy!”

      “Vậy sáng mai dậy rồi được phép giận nữa nhé!”

      Trình tiểu thư nhìn chằm chằm, câu nào. Trần tiên sinh lấy cái gối đặt lại lên giường, tự mình kéo chăn và ôm gối vừa tức giận lại cực kỳ tủi thân ra phòng khách. được vài bước, lại quay đầu lại lớn tiếng: “Trong ngăn tủ vẫn còn chăn, em lấy ra đắp cho ! Hừ! mới thèm là đêm lạnh đâu, vợ sinh bệnh mới đau lòng đâu …”

      vừa lẩm bẩm vừa ra, tiếng lảm nhảm lẫn trong tiếng sủa của Thịt Viên. Chú chó hình như là chán ghét vị nam chủ nhân này, lại giống như nó chế giễu

      Trình tiểu thư thở dài tiếng úp mặt, đối mặt với người như chàng ngốc này, có thể giận đến mức nào chứ!

      Nằm giường trở mình hơn nửa tiếng đồng hồ, Trình tiểu thư vẫn ngủ nổi, cuối cùng vẫn mặc áo khoác, rón rén ra ngoài, thấy chồng cuộn tròn chăn lại thành bọc nằm mặt đất, lòng lại mềm nhũn, ngồi xổm xuống, thở dài : “Thực là tên ngốc thiếu cảm giác an toàn.” xong lại chọc chọc lên mặt : “ là cún sao, cứ phải giả bộ lấy lòng như vậy.”

      Thịt Viên nằm bên cạnh mở mắt ra, nhìn thấy Trình tiểu thư khe khẽ “ư ử” tiếng. Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên môi “xuỵt” tiếng, để Thịt Viên im lặng lại. Nào ngờ tay còn chưa bỏ xuống, bị người ta nắm chặt, Trần tiên sinh nằm mặt đất, mắt lấp lánh nhìn vợ chằm chằm: “Vợ ơi, vợ thương chồng rồi phải , thế để lên giường ngủ nhá”

      Con ngươi Trình Y Nhiên đảo đảo: “Chúng ta phải là sáng mai mới hết giận sao?”

      Trần tiên sinh kéo kéo áo vợ : “ sai rồi, lần sau dám tin em nữa.”

      “Ờ”

      “Lần sau cũng to tiếng với em nữa.”

      “Ờ”

      “Vậy chúng ta có thể về phòng được chưa?” Chưa đợi Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh lại thở dài : “Nếu như vậy mà em vẫn chưa vừa lòng, vậy chúng ta cứ ở phòng khách .”

      Trình tiểu thư nheo mắt nhìn chồng : “ muốn làm gì?”

      Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức chút, kéo Trình tiểu thư xuống dưới người mình: “Phục vụ vợ.”

      “A, chờ … Trần Hựu Lâm, chờ ! Về phòng, về phòng a khốn kiếp! Thịt Viên … Thịt Viên nhìn kìa …”

      “Hừ, đừng tưởng biết, nó nhìn thấy người ta hành ở bên ngoài bao nhiêu lần rồi. mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý đến .”

      Cuối cùng cấp bách quá nên Trần tiên sinh vẫn cho Trình tiểu thư về phòng, hai người trực tiếp hành sô pha.

      Lúc tới cao trào, Trần tiên sinh thầm tên vợ lần lại lần, dường như là muốn hai người hợp lại làm .

      “Y Nhiên, Y Nhiên, em.”

      Quen em, thích em, em, kết hôn với em, qua đoạn đường dài như vậy, vẫn em như thuở ban đầu, đợi tới khi cả hai đầu tóc bạc phơ, vẫn em như thế.

      lạc lối trong biển tình cảm mãnh liệt của chồng, ôm chặt lấy cổ , thở hổn hển ghé bên tai , dùng giọng đứt quãng với lời hoàn chỉnh: “Em cũng .”

      Bằng lòng mang theo nỗi bất an còn chưa biết, bước vào hôn nhân, hoàn toàn bỏ lại cuộc sống quen thuộc trong quá khứ, tiếp nhận người khác bước vào cuộc đời mình, sau đó bầu bạn, thương xót lẫn nhau cho đến hết cuộc đời, dùng nhiều dũng cảm và tin tưởng nhất để đổi lấy – người nhất.

      [5]

      ghen ghét của Trần tiên sinh cũng là có nguyên do.

      tới quá trình theo đuổi Trình tiểu thư, Trần tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, kèm theo đó là rớt ra cả ca nước mắt xót xa. Lý do phải vì ai, chỉ vì Trần tiền sinh hơn Trình tiểu thư tuổi, lúc học đại học, bọn họ học cùng trường, cùng khoa, cùng chuyên ngành, thứ duy nhất giống đó là Trần tiên sinh học sau Trình tiểu thư khóa.

      ra từ lúc nhập học, Trần Hựu Lâm thầm mến Trình Y Nhiên tiểu thư rồi, chỉ là lúc đó Trình tiểu thư là bạn của người khác rồi. Trần tiên sinh kể từ năm nhất đại học, mỗi đêm tự nhủ lòng rằng tơ tưởng đến vợ của người khác là việc đáng hổ thẹn, nhưng mà trái tim cứ càng bị đánh mắng nó lại càng cứng cáp lớn lên.

      Cuối cùng, đen dần.

      Dựa nguyên tắc vĩ đại là hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, phụ nữ là phải giành giật mới được, vào năm tư lúc Trình tiểu thư sắp tốt nghiệp, cũng nắm được cơ hội…

      Khi đó Trình Y Nhiên hay cãi nhau với bạn trai là Dịch Nam, nguyên do chẳng bởi vì ai, chỉ vì mỗi người đều nóng lòng với con đường riêng sắp tới, có mâu thuẫn cũng có thể ầm ĩ tạo ra những mâu thuẫn . Đúng lúc qua ba năm kháng chiến, Trần tiên sinh có tương lai xán lạn danh nghĩa là “bạn tốt” của Trình tiểu thư.

      ngày cuối tuần, Trần tiên sinh lấy lý do là thực tiễn, mời Trình tiểu thư ăn cơm, xong lại nhân tiện dạo con đường đèn chiếu tù mù ngoài trường học, may, vừa vặn nhìn phải Dịch Nam tiên sinh ở cùng nhân viên.

      Khuôn mặt Trình tiểu thư nhất thời biến sắc, muốn xông ra để hỏi cho ràng, Trần tiên sinh nhân cơ hội ngăn lại, ra vẻ thần bí : “Chị như thế này hay đâu, dù sao đàn ông cũng cần chút thể diện.”

      Trình tiểu thư ngẫm nghĩ cũng có lý, gọi cú điện thoại để chất vấn: “ ở đâu?”

      Dịch Nam ngẩn người: “À, ở bên ngoài.”

      mình?”

      “Uhm”

      “Dịch Nam, chúng ta chia tay .” Trình tiểu thư cúp điện thoại “oa” tiếng khóc òa lên.

      Trần tiên sinh nắm lấy cơ hội lúc Trình tiểu thư đau lòng kéo tới công viên, mua bia để bên cạnh, chìa vai ra cho Trình tiểu thư lau nước mắt.

      Trình Y Nhiên vừa uống bia vừa khóc, cuối cùng nghĩ ra điểm, chọc chọc đầu Trần Hựu Lâm : “Sao hôm nay cậu lại gọi tôi ăn, sao hôm nay lại để tôi dạo phố chứ, nếu tôi thấy tốt rồi, thấy tốt rồi!”

      Trần Hựu Lâm thà bị đánh trúng mấy đấm: “Ừ, tôi thừa nhận thấy tình cảnh như vậy, tôi rất vui.”

      “Cậu là biến thái à? Thích nhìn phụ nữ khóc?”

      “Tôi thích thấy em thất tình.” Trần Hựu Lâm gãi gãi đầu : “Như vậy, tôi mới có cơ hội.”

      Trình Y Nhiên ngạc nhiên hồi, ngẩn người chán rồi mới phun nước bọt hỏi: “Cậu … cậu phải là ý đấy … ý đấy chứ?”

      Trần Hựu Lâm hít sâu hơi, hét: “Trình Y Nhiên, tôi chính là thích em!”

      Trình Y Nhiên trong nháy mắt choáng váng, nước mũi chảy xuống cũng quên cả chùi, vẫn là Trần Hựu Lâm nhìn nổi, lấy tay áo mình lau cho , cúi đầu : “Tôi nhịn mấy năm nay rồi … hôm nay cuối cùng cũng có thể bày tỏ, em muốn đánh tôi, xin tay chút.”

      Trình Y Nhiên đương nhiên đánh nữa, chỉ lầm bầm mắng : “Đàn ông các người đều là lũ khốn kiếp, tên hai tên đều khốn kiếp.”

      Sau đó lâu, Trình Y Nhiên biết được, Dịch Nam cho Trần Hựu Lâm trận ra trò.

      Ân oán giữa hai người đàn ông tranh giành phụ nữ chúng ta kể nhiều cho mệt, chỉ là từ đó có thể thấy được, tình cảm của Trần tiên sinh dành cho Trình tiểu thư ngay từ đầu ý thức được gian nan cực khổ, chỉ cần phát ra Trình tiểu thư có tí tẹo nào vừa ý, lại làm nũng, lăn lộn ra vẻ đáng thương, quấn lấy Trình tiểu thư tới khi ngoan ngoãn đầu hàng mới thôi.

      Chỉ là kết quả cuối cùng của lần tình cờ gặp lại mối tình đầu là —Trần tiên sinh ăn rất sung sướng, Trình tiểu thư ngủ rất thoải mái, Trần tiên sinh ốm rất nghiêm trọng.

      Đúng vậy, kẻ giả bộ đáng thương này qua đêm vận động quá tải … ốm rồi.

      Theo cách của Trình tiểu thư : “ đúng là tên ngốc vô dụng!”
      Yoororo, tart_trunghoài thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương II
      [6]


      Trình Y Nhiên đo nhiệt độ cho Trần Hựu Lâm, 38 độ 6. Trần tiên sinh cứ thế làm ầm ĩ: “Vợ, vợ ơi, đưa bệnh viện, sắp chết rồi, bị thiêu đốt đến choáng váng rồi, sau này còn ai nấu cơm, quỳ bàn giặt cho vợ nữa rồi.”

      Trình Y Nhiên hung hăng cấu cái lên tay Trần tiên sinh : “ là bùn nặn lên sao? Mà có thể bị nung chảy?”

      Trần tiên sinh hai mắt rơm rớm ngước nhìn Trình tiểu thư: “ là chocolate nặn lên đấy, dễ bị nóng chảy …”

      Trình tiểu thư thở dài: “ Lâm Đại Ngọc a Lâm Đại Ngọc (*), nhà chúng ta cũng đâu phải cái Giả phủ vung tiền hoang phí kia, bệnh viện cái gì, bệnh viện bây giờ mà là nơi cho người sao? Em xuống dưới nhà mua cho hai viên hạ sốt, uống tạm , thấy hạ sốt lại truyền dịch tiếp.”

      (*) Tên nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

      Trần tiên sinh túm lấy góc áo vợ : “Em về sớm chút nhé.”

      Trình tiểu thư mạnh miệng thương Trần tiên sinh, nhưng mà ra đến cửa liền vội vội vàng vàng chạy. Trần tiên sinh thấy Trình tiểu thư rồi, lập tức rên rỉ nữa, nằm yên giường, lặng lẽ dưỡng bệnh.

      Nằm hồi, Trần tiên sinh bắt đầu ngứa tay, gọi điện thoại cho Trình tiểu thư, sau cơn rên rỉ mới : “Vợ ơi, muốn ăn sườn hầm cà chua.”

      Bên kia đồng ý rồi, Trần tiên sinh cũng cúp máy. Nhưng được vài phút, Trần tiên sinh ngứa tay lại gọi cho vợ lần thứ hai: “Vợ ơi, muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

      Bên kia cũng đồng ý rồi, Trần tiên sinh cảm thấy hả lòng hả dạ cúp máy. Lại qua vài phút nữa, Trần tiên sinh gọi điện lần thứ ba, còn chưa mở miệng bị mắng cho vuốt mặt kịp, mắng xong rồi, Trình tiểu thư còn thở hổn hển lại hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa?”

      … thấy túi của em còn đặt bàn ngoài phòng khách, người em có tiền chứ?”

      Đầu bên kia điện thoại im lặng lúc, sau đó Trần tiên sinh lại bị mắng trận tơi tả nữa.

      Trần tiên sinh cơ thể tốt, uống thuốc vào chẳng lâu sau là hạ sốt rồi, lúc chạng vạng, Trình tiểu thư sờ trán thấy khôi phục nhiệt độ bình thường, thở phào nhõm, xoa tóc Trần tiên sinh : “Lần sau nếu em ốm, cật lực giày vò trận , bắt trả nợ.”

      Trần tiên sinh dụi dụi đầu vào tay vợ, cười tủm tỉm : “Được, em giày vò hết sức càng tốt, thích bị em giày vò, cả đời cứ quấn quýt triền miên trong giày vò.”

      Mặc dù kết hôn cũng lâu rồi, nghe như vậy, Trình tiểu thư vẫn có thể lặng lẽ đỏ mặt , ho khan tiếng, vòng vo lảng sang chuyện khác: “Trần Hựu Lâm, sau này liệu có bị hói đầu a?” Trình tiểu thư chỉ chỉ lên đỉnh đầu Trần tiên sinh , “Bên trái tóc mọc rất dày, trơn bóng hơn hẳn bên phải.”

      “Em ghét bỏ ư?”

      Trình tiểu thư trầm tư lúc: “Có lẽ ghét bỏ, em lấy tóc của em cho làm tóc giả, chỉ cần em chưa bị hói, cũng lo bị hói đâu.”

      “Vợ ơi! cảm động quá, hôn cái, hôn cái !”

      “Tránh ra. Trong người còn mầm bệnh, đừng đụng vào em!”

      Chương 3
      [7]


      Trình tiểu thư mở giỏ hàng của mình ra, ngạc nhiên phát tất cả đồ trong đó đều thấy nữa, ngạc nhiên trong chốc lát, bỗng nhớ ra từng xem weibo có ông chồng mua hết tất cả đồ ở trong giỏ hàng của vợ, coi đó là quà tặng vợ nhân ngày kỷ niệm kết hôn, Trình tiểu thư đỏ mặt … lẽ nào Trần Hựu Lâm rốt cuộc đầu óc được mở mang, muốn lãng mạn rồi?

      Sina Weibo là microblogging website của Trung Quốc, là trong những trang mạng phổ biến nhất ở đất nước này, được sử dụng bởi hơn 30% số người dùng internet.

      Nhưng chuyển mắt sang chỉ nhìn thấy gã to xác nằm ngủ khò khò giường bày ra chữ đại, lập tức cảm thấy cách nghĩ này có khả năng thành thực. Trình tiểu thư nheo mắt, nghĩ: “Lẽ nào là tên ngốc này tự mua cho mình nhiều đồ quá, nên phải xóa sạch?

      Nghĩ như thế, Trình tiểu thư đứng ngồi yên, nằm bò giường, ra sức nhéo mông Trần tiên sinh: “Trần Hựu Lâm! có phải làm chuyện xấu gì rồi ?”

      Cảm giác đau chậm chạp hơn là cơn buồn ngủ, Trần tiên sinh trở mình mơ mơ màng màng đáp câu: “ là người tốt.”

      Trình tiểu thư tiếp tục nhéo mông chồng: “Đồ trong xe hàng của em sao lại thấy nữa, có phải xóa hết rồi !”

      “Ah …” Trần tiên sinh bực mình dụi dụi gối đầu, tránh khỏi tay vợ: “ mua rồi.”

      Trình Y Nhiên ngẩn người: “Cái gì?”

      mua rồi, ừ ừ …”

      Trình Y Nhiên im lặng hồi lâu, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người Trần tiên sinh, dựa vào lưng chồng thương hại : “Trong đấy nhiều đồ em chỉ muốn nhìn chút thôi a, mua làm gì, lãng phí tiền.” Qua hồi, lại dụi dụi lên lưng Trần tiên sinh, cười ngọt chết người : “Hiếm khi có chút tế bào lãng mạn, em vẫn thấy hối hận khi đó gả cho .”

      Mấy ngày qua , chuyển phát nhanh đưa đồ tới, Trình tiểu thư vui mừng hớn hở mở ra, sau đó mặt sa sầm: “Những thứ này là cái gì?”

      Ngồi sofa xem TV, Trần tiên sinh thản nhiên liếc qua cái, trả lời: “Đồ trong giỏ hàng của em lúc trước a.”

      Trình tiểu thư bỏ từng thứ từng thứ ra, cà vạt, comple, giày da, toàn bộ là đồ của đàn ông, Trình tiểu thư xoắn xuýt “ Nhưng mà sao toàn là đồ đàn ông vậy? Quần áo của em đâu ? giầy đâu?”

      Trần tiên sinh nhấm thịt bò khô, qua quýt: “ biết phụ nữ các em đều thích xem số thứ, bao nhiêu thứ chỉ xem chứ nghĩ mua, trong xe hàng của em nhiều đồ như vậy, chỉ nhặt lấy mấy thứ hữu dụng để mua thôi, vẫn là vợ rất tốt với , bên trong nhiều đồ như thế đều là giúp chọn, tốt.”

      Trình tiểu thư quay đầu lại mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Trần tiên sinh: “ dựa vào cái gì mà chắc chắn là những thứ này nhất định có ích, phải chỉ là em muốn xem thôi sao?”

      “Bởi vì vợ a!”

      chết !” Trình Y Nhiên hung dữ ném quần áo lên người chồng, “Tối nay tự mà ngủ với Thịt Viên !”

      “Aizz? Sao lại tức rồi, vợ ơi, lăn cho em xem được ? diễn trò cho em!”

      “A a, sao lúc đầu tôi lại lấy đồ vô lại như chứ!”
      Yoororo, tart_trunghoài thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương III
      [8]

      Hôm nay Trình tiểu thư bị ức hiếp ở chỗ làm, ôm bụng tức về nhà, Trần tiên sinh còn chưa về, liền bắt đầu thu dọn nhà cửa, làm cơm tối.

      “Vợ à!” Trần tiên sinh mở cửa, giầy còn chưa cởi, đứng ngay ở cửa hò hét: “Có chuyện tốt!”

      Trình tiểu thư buộc tạp dề, cầm muôi ra khỏi phòng bếp, dửng dưng : “Thế nào, nhặt được vàng hả?”

      “Thô tục” Trần tiên sinh vui vẻ nhiệt tình mở ra tờ tranh tuyên truyền trong tay, “Hiệu ảnh ở tiểu khu bên cạnh có khuyến mãi đấy.”

      Trình tiểu thư thờ ơ đáp lời: “Thế à, chụp ảnh nghệ thuật cho chó lấy tiền hả? Đưa Thịt Viên nhà chúng ta kiếm hời.”

      Trần tiên sinh bị tổn thương, tức giận quẳng cặp tài liệu lên sofa, dọa cho Thịt Viên nằm ngáy sofa sợ đến run cầm cập, nghi hoặc nhìn nam chủ nhân. Nam chủ nhân nên nết của nó, tức giận thở hổn hển: “Trong mắt em cũng chỉ có Thịt Viên thôi!”

      Trình tiểu thư nhíu mày: “Nếu , cũng lăn lộn đất làm trò thử coi? À, có thể nhỉ, em suýt chút nữa quên” xong, tự vào phòng bếp.

      Trần tiên sinh tức đến xanh mặt, ngồi sofa hờn dỗi hồi lâu, thấy ai đến dỗ, lại tự mình điều chỉnh tâm trạng, lắc mông chạy theo vào phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trình tiểu thư, Trần tiên sinh trách móc: “Em nữa, cũng đến dỗ

      Trình tiểu thư thèm quay đầu lại, thản nhiên : “Em , cầm bát đũa ra ngoài, sắp được ăn rồi.”

      Thái độ của Trình tiểu thư khiến Trần tiên sinh tổn thương nghiêm trọng, tiến lại phía sau lưng Trình tiểu thư, bất mãn : “Em nữa! Cũng thèm đối xử nghiêm túc với !”

      ầm ĩ đủ chưa, cầm bát đũa ra ngoài thu xếp bàn ghế .”

      “Em khinh thường ! Em lạnh nhạt với như vậy!” Môi run rẩy, Trần tiên sinh : “Trình Y Nhiên, em phụ .” :)) ông chồng này ko ngày nào ko diễn kịch

      Trình tiểu thư bị ầm ĩ làm phiền, tắt bếp, quay người lại, mắt lạnh nhìn Trần tiên sinh: “ có tin là em đem tất cả thức ăn có thịt cho Thịt Viên liếm qua lần rồi mới để ăn .”

      Trần Hựu Lâm lé mắt ngó nhìn món ớt xanh xào thịt bốc khói nghi ngút, hít hơi ưỡn ngực, xoay người rút bát đũa mang ra, bước nhanh ra ngoài phòng bếp rồi mới ngoan ngoãn : “Vợ ơi, bàn dọn xong rồi, em mau lên chút, đói chết đến nơi rồi.”

      Ăn cũng lưng lửng dạ rồi, Trần tiên sinh mới cầm thẻ khách hàng của tiệm chụp ảnh để lên bàn, chỉ vào loại hình dịch vụ trong đó cho Trình tiểu thư xem.

      “Cái gì? Tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiểu thư bĩu môi , “Kiếp trước chúng ta có quen sao, sao em nhớ nhỉ.”

      “Chính thế, chính vì thế nên em phải tìm lại ký ức kiếp trước.” Trình tiên sinh hăng hái hớn hở , “ Bảo là trước khi chụp ảnh nghệ thuật, có biên kịch viết kịch bản đo ni đóng giày cho chúng ta, sau đó để hai người chúng ta diễn, có thể quay phim, có thể chụp hình, có phải trò này rất thú vị ?”

      Trình tiểu thư vùi đầu ăn cơm. “ , rảnh.”

      đặt trước mất rồi!”

      “Được lắm! Trần Hựu Lâm lại lãng phí tiền!”

      “…”

      Trần tiên sinh im lặng lúc, rất chi là ấm ức vò thẻ khách hàng lầu bà lầu bầu, “Sắp tới là kỷ niệm ngày cưới lần thứ hai rồi, dạo này công việc của em cũng bận rộn, cũng dễ dàng gì mới thấy có chút thời gian, muốn để em nghỉ ngơi chút, em … em thôi, tự tìm lại ký ức kiếp trước, 50 năm sau, khi em và cùng lục tìm ảnh cũ cũng chỉ thấy bóng mình lẻ loi, đơn độc … chỉ có mình …”

      Trình tiểu thư day day trán: “Được, được rồi, nghe lời , nghe lời .”

      [9]

      Vào ngày chụp ảnh nghệ thuật, Trình tiểu thư ăn vận theo kiểu học sinh thập niên 80, có vẻ như còn gì để : “Trần Hựu Lâm, có thể để em chỉ ra chỗ bất hợp lý của cái kiếp trước này .”

      Trần tiên sinh lại đồng ý: “Bộ quần áo này hay đấy chứ, rất xứng với và em.”

      “Mấu chốt phải ở quần áo! Nếu như chúng ta là người của thập niên 80, cũng chính là chúng ta nhau được có vài năm chết rồi. Hai chúng ta nên ở độ tuổi như bố mẹ chúng ta chứ, nếu chết yểu như thế, kiếp trước và em là chết vì tình hay là vì nhau giết nhau mà đâm cho đối phương nhát …”

      Trần tiên sinh đưa mắt nhìn xa xa : “Hoặc là chúng ta có câu chuyện cổ tích tình thê lương mà đẹp đẽ.”

      “… Thôi ” Trình tiểu thư bất lực vùi đầu đọc kịch bản, lát sau lại thấy cơ mặt giật giật “ Cái này … là biên kịch đo ni đóng giày cho chúng ta sao?”

      “Phải, phải!”

      “Chuyện tình giữa phú nhị đại năm 80 và tiểu thư khuê các phong kiến … chắc chắn thời gian đó Trung Quốc vừa mới cải cách mở cửa? chắc chắn thời gian đó vẫn còn tiểu thư khuê các gia đình phong kiến? chắc chắn đầu óc vị biên kịch này …” Trình Y Nhiên ngừng lại chút, dùng cách uyển chuyển, nhàng hơn “ Chưa từng bị cửa kẹp?”

      Phú nhị đại: cậu ấm, chiêu thế hệ thứ hai trong những nhà giàu có.

      Trần tiên sinh thuộc trường phái bình tĩnh: “So với phim truyền hình bây giờ hay hơn nhiều chứ gì, dù gì cũng chỉ quay phim vài phút thôi, còn lại đều là chụp ảnh, sao, sao.”

      Trình tiểu thư thở dài hơi, Trần tiên sinh nắm tay vợ, khe khẽ véo mặt vợ: “Cười cái , những chuyện khác quan trọng, điều quan trọng nhất hôm này là khiến em vui vẻ, nếu em vui tất cả những thứ sắp đặt đều thành phí công rồi.”

      Trình Y Nhiên im lặng hồi, vẻ mặt dịu lại.

      Quay phim chỉ có 3 phút để giải thích bối cảnh của câu chuyện, còn lại sau đó đều là chụp ảnh. Lúc bắt đầu ghi hình, Trần tiên sinh quay lưng về phía Trình tiểu thư bày ra tư thế ác nghiệt, vô tình: “Chúng ta vẫn nên chia tay .”

      Lúc đó, Trình tiểu thư vẫn còn chưa nhập vai, nheo mắt lại : “ cái gì?”

      Trần tiên sinh tiếp tục vô tình mà ác nghiệt. “Chúng ta chia tay .”

      Trình tiểu thư khoanh tay: “Được, về nhà tự thu xếp quần áo mà biến .”

      Trần tiên sinh ngạc nhiên: “Chờ chút, vợ à, tình tiết vở kịch phải diễn như thế! Còn nữa, và em chia tay, sao em lại dễ dàng đồng ý thế, chả có chút lưu luyến gì cả, hợp lý sao!”

      Trình tiểu thư giận dữ : “ cũng nhìn xem kịch bản này viết cái gì! Hợp lý ư, Trần Hựu Lâm, hồi em và còn nhau, dám hai chữ “chia tay” sao?”

      “Đây là chuyện kiếp trước, chừng kiếp trước dám sao!”

      dám!” Trình tiểu thư trợn tròng mắt.

      Trần tiên sinh cúi đầu: “… dám.”

      Người của tiệm chụp ảnh thấy tình hình ổn, nhao nhao tới thuyết phục, Trình tiểu thư gãi đầu muốn nghỉ ngơi chút, mình tới bãi cỏ dưới gốc đa, ngồi xuống nhìn mây trắng xa xa biết nghĩ gì, Trần tiên sinh bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, nhìn bóng lưng Trần tiểu thư hồi lâu rồi, cũng gãi đầu rón rén qua.

      “Vợ ơi … em muốn chụp chúng ta về nhé?” xong câu này, ngồi xuống bên cạnh Trình tiểu thư. Nhưng nhìn lại thấy Trình tiểu thư nhắm mắt rồi, đầu gật gà gật gù hơi chúi về phía trước, đúng là chịu nổi nữa ngủ gật rồi.

      Trần tiên sinh thấy mắt vợ thâm quầng, lại đau lòng, mấy ngày này Trình tiểu thư làm việc bận rộn quá vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, nghĩ là tâm trạng tốt mới đưa ra ngoài chơi chút, nhưng lại quên mất là bây giờ điều cần nhất là giấc ngủ ngon.

      Trần Hựu Lâm lặng lẽ ngồi lại gần bên vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên vai mình, để dựa vào , ngủ cho ngon.

      Cuối cùng, ảnh chụp chuyến tìm lại hồi ức kiếp trước của họ chỉ có hình ảnh Trình tiểu thư dựa vào vai Trần tiên sinh ngủ ngon lành, thế nhưng rất nhiều năm sau đó, Trần tiên sinh vẫn nhớ như in ngày đó ánh mặt trời xuyên qua tán cây rất ấm áp, bầu trời phía sau đám mây trắng rất xanh, cảm giác vai hơi trầm xuống khiến đáy lòng an ổn, hạnh phúc gì sánh được.

      Trần tiên sinh nghĩ, hạnh phúc của “trước đây” quá xa xôi, mặc kệ có đuổi theo cật lực thế nào cũng kéo về lại được, nhưng hạnh phúc của “sau này” lại nằm trong tầm tay, bởi vì biết, chỉ cần nắm giữ tại, những tháng ngày sau này luôn có hạnh phúc kề bên.

      [10]

      Ngày tháng thấm thoắt, lại tới đêm 30, Trình tiểu thư và Trần tiên sinh đứng trước cửa nhà mình dán lên đôi câu đối chả ra đâu vào đâu do hai vợ chồng tự tay viết. Vế : toan điềm khổ lạt hỉ nộ ai . Vế dưới: thái mễ du diêm tương thố trà. Hoành phi: Vô nhất bất nhân sinh.

      : Chua, ngọt, đắng, cay, vui mừng, tức giận, đau thương
      Dưới: Rau, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà
      Hoành phi: Thiếu thứ còn là cuộc sống nữa

      Hai người nhìn câu đối cười ngây ngô đến nửa ngày.

      “Lại năm tới nữa rồi.”

      “Phải.”

      Lại năm, có em bên mình, vạn hạnh.


      Hoàn
      Yoororo, tart_trunghoài thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :