1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trần hương nương tử - Văn Bội (c9)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      [​IMG]

      Tác giả : Văn Bội

      Thể loại : Xuyên , gia đấu

      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      Raw : ngocquynh520

      Manhua : Trầm Hương Phá
      ***

      Giới thiệu

      Đấu với trời: rất vui, đấu với người, chính là tìm chỗ chết, đấu với cả thế gia vọng tộc lại càng là tử khứ hoạt lai (*).

      (*Tử khứ hoạt lai: chết sống lại.)

      Người ta xuyên làm hoàng hậu cũng là quý phi, đến lượt Đỗ Nhược Cẩm nàng lại là có chồng, thế còn vừa câm vừa điếc – Nhị thiếu nãi nãi.

      Nhà họ Cao có bốn người con trai là Bút Phong, Mặc Ngôn, Chỉ Tuyển, Nghiễn Ngữ, và hai người con là Lương Thuần và Mỹ Cảnh, tính nết khác nhau, mỗi người đều có số mệnh riêng.

      Phu quân phúc hắc, huynh đệ bất hòa, chị dâu em chồng tranh chấp, tỷ muội trở mặt, cộng thêm thê thiếp tranh sủng, gia tộc như vậy, sao có thể loạn lên được?

      Bất ngờ gặp được hoàng thân quốc thích lộng lẫy xa hoa, phương trượng chủ trì dã tâm lớn, nàng bỏ mạng vì tình, lầu xanh lai lịch bất phàm, hay là kỳ tài võ lâm với tư chất trời phú, nữ chính đều trải qua tất cả những chuyện đó cách phi thường.

      Đường tình khó kiếm, quy túc khó tìm (*), rốt cuộc Đỗ Nhược Cẩm chọn chú em chồng phóng khoáng tiêu sái, lưu lạc khắp chốn, hay là chọn ôm lấy ông chồng tâm tư khó đoán mà làm nũng?

      (*Quy túc: Chốn về.)

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1: Mở đầu

      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      (luchoasontrang.wordpress.com)

      Ngày hôm đó chính là tiết Tiểu Thử (*), bên trong thành Cẩm Châu vô cùng náo nhiệt, dân chúng lần lượt truyền tai nhau chuyện nhị thiếu gia Cao phủ muốn nạp thiếp, mà vị thiếp thất đó lại chính là biểu muội con dì của vị Trắc phi nào đó.

      (*Tiểu Thử: 7 – 8/7, tiết khí trong hai mươi tư tiết khí của những nước như Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và cả Việt Nam.)


      Bên trong Cao phủ sớm hoàn thành khâu chuẩn bị đón dâu, chung quanh giăng đèn kết hoa, lụa đỏ treo lên cao.

      Ở tại thiên viện cũ nát, hai nha hoàn canh giữ trước giường bệnh, giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi bầm tím, sợ là chịu được quá mấy canh giờ nữa.

      Nha hoàn tên Ngân Châm bĩu môi, khinh thường : “Chúng ta xui xẻo, nếu như lúc này được phụ trợ việc rước dâu, chưa biết chừng còn được lĩnh thêm chút tiền thưởng đấy!”

      Nha hoàn tên Lục Ý liếc nhìn giường, lại nhịn được thở dài: “Nhị thiếu nãi nãi cũng đáng thương, từ tai thể nghe miệng thể , gả đến Cao gia lại bị khinh bỉ ít, hôm nay mặc dù chỉ còn lại nửa cái mạng, nhị thiếu gia vẫn muốn nạp thiếp…”

      Ngân Châm lơ đễnh : “Ai nguyện ý cưới kẻ câm điếc làm vợ? Nếu phải tại lão thái gia bệnh nặng, cha nhị thiếu nãi nãi lấy hôn này để uy hiếp Cao gia, dựa vào tư chất này của nàng ta mà cũng có thể vào được Cao phủ chắc?” Ngân Châm vừa chuyện lại vừa trừng mắt nhìn giường: “Ngươi xem bây giờ nàng ta thành ra thế này, có chỗ nào tương đồng với vị nhị thiếu nãi nãi khí chất tôn quý chứ? Ta so với nàng ta còn giống hơn”.

      Lục Ý có chút bất mãn: “Ngân Châm, chúng ta làm hạ nhân phải có dáng vẻ của hạ nhân. Ta biết ngươi có tình ý với nhị thiếu gia, bình thường cũng ít lần chèn ép nhị thiếu nãi nãi, nhưng hôm nay kiểu gì nàng cũng qua khỏi, ngươi còn cay nghiệt như thế để làm gì?”

      Ngân Châm cười lạnh, khinh thường Lục Ý: “Chờ nhị thiếu gia cưới thiếp thất xong, lẽ nào nữ nhân kia lại để cho vị nhị thiếu nãi nãi này sống qua ngày mai? Nếu phải vì muốn thay thế vị trí chánh thất này, ta chịu vào cửa Cao gia sao?”

      Lục ý dằn lòng : “Ngân Châm, ngươi chớ có ở nơi này hả hê. Nhị thiếu nãi nãi mà chết, ngươi tưởng rằng chúng ta còn đường sống à?”

      Ngân Châm cũng hiểu được, nếu vị thiếp thất này muốn lấy mạng của nhị thiếu nãi nãi, bọn họ chắc chắn phải chịu tội thay. Ngân Châm vội hoảng hốt, tới lui trong phòng: “Làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn chết. được, ta phải cầu xin đại thiếu nãi nãi để nàng cứu ta mới được. Lần trước nàng ép San Hô nhảy xuống giếng, chính mắt ta nhìn thấy, ta tin là nàng có tật giật mình”.

      Lúc Ý lo lắng kéo nàng lại: “Ngân châm, nghe lời ta, tìm nàng ngươi chỉ tự rước thêm con đường chết mà thôi”.

      Ngân Châm hung hăng hất tay nàng ra, ánh mắt ác độc: “Ngươi ở đây mà chết cùng ả câm điếc này !” xong liền ra ngoài.

      Đỗ Nhược Cẩm vừa xuyên qua liền nghe thấy mấy câu kinh hãi thế tục này, nàng muốn cử động cơ thể chút, lại phát cả người có chút sức lực nào. Nàng khỏi than thở, người khác xuyên qua phải hoàng hậu quý phi, mình lại xuyên đúng vào người vừa câm vừa điếc, hấp hối sắp chết. thế ông chồng lại còn đường đường chính chính rước thêm vợ bé vào cửa, quả nhiên là trời thương người.

      Hai nha hoàn vừa mới to kia, người là Ngân Châm khinh khỉnh bất lương, người còn lại tên Lục Ý ngược lại có chút phúc hậu. Đỗ Nhược Cẩm bình tĩnh suy nghĩ, nàng muốn lợi dụng Lục Ý để thám thính Cao gia bí kia, tốt xấu gì vẫn phải dựa họ để sống sót. Đỗ Nhược Cẩm dẫu gì cũng từng là người phụ trách việc quản lý nhân của xí nghiệp lớn, đến cổ đại này mà để vài thê thiếp linh tinh kia ức hiếp đến chết, nàng còn mặt mũi mà qua cầu Nại Hà sao?

      Lục Ý đứng ở cửa, nhìn bóng Ngân Châm xa, cúi đầu thở dài : “Ngân Châm, ta và ngươi quen biết sáu năm, hôm nay coi như là duyên phận hết. Nhị thiếu nãi nãi ngày thường đối xử với ngươi cũng tệ, nhưng còn ngươi…”.

      Lục Ý xong liền quay về giường bệnh, nhị thiếu nãi nãi chẳng biết mở mắt từ lúc nào, quay đầu nhìn ngó xung quanh. Lục Ý cả kinh, che miệng kêu lên, từ từ bước đến bên giường, lại nghe thấy nhị thiếu nãi nãi nhả ra mấy mơ hồ, chữ.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2: Hứng thú


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      (luchoasontrang.wordpress.com)

      Đỗ Nhược Cẩm chớp chớp mắt, gương mặt tái nhợt tựa như có điểm tức giận. Nàng ngồi hẳn dậy, vỗ vỗ ngực, cố hắng giọng : “Lục Ý, ngươi lại đây!”.

      Lục Ý bị dọa sợ đến lùi về phía sau mấy bước, lắp bắp hô lên: “Nhị thiếu nãi nãi, người… người… ”.


      Đỗ Nhược Cẩm mỉm cười, khẽ cắn môi, khiến cho bờ môi thâm tím đó cũng phơn phớt sắc hồng nhuận: “Lục Ý, ngươi đừng sợ, ta có thể chuyện được rồi, chẳng lẽ chuyện này tốt sao?”

      Lục Ý đờ đẫn cả người, ngừng gật đầu, sau đó lại đột nhiên hỏi: “Nhị thiếu nãi nãi, chuyện Ngân Châm lúc nãy, người nghe thấy hết rồi ạ?”

      Đỗ Nhược Cẩm cũng trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại hỏi: “Ngươi nghĩ, liệu đại thiếu nãi nãi có cứu Ngân Châm ?”

      “Nô tỳ chắc. Đại thiếu nãi nãi là người mà ngay cả đại thiếu gia cũng làm gì được, huống hồ Ngân Châm lại nắm được nhược điểm của nàng, liệu nàng có bỏ qua cho nàng ta ?” Lục Ý xong, lại tự giác bản thân đến những thứ vốn thể tiết lộ, liền im lặng dám ho he gì nữa.

      Đỗ Nhược Cẩm cũng truy đuổi vấn đề này đến cùng: “Hôm nay hẳn là ngày nạp thiếp của nhị thiếu gia?”

      Lục Ý có hơi khó xử, dáng vẻ thương tiếc gật gật đầu: “Nhị thiếu gia nghĩ rằng nhị thiếu nãi nãi sắp tạ thế, cho nên lần đón dâu này cũng chỉ là bất đắc dĩ.” Cho dù Lục Ý ngôn từ khéo léo, uyển chuyển, thế nhưng sao có thể qua mắt được Nhị thiếu nãi nãi chứ.

      “Nếu muốn đón dâu, ta làm chính thất tất nhiên phải xuất đầu lộ diện rồi, nếu hiểu lễ nghi, quy củ.” Đỗ Nhược Cẩm cười cợt đầy châm biếm, chỉ là giọng vẫn còn khàn khàn. Đỗ Nhược Cẩm hiểu , đó là vì trước đây cơ thể này được, giọng mà trước kia bị tước mất nay được hoàn trả nên nàng càng chú ý giữ gìn gấp bội, thế nên phát càng chuẩn xác.

      Lục Ý lại hiểu được ý tứ của nhị thiếu nãi nãi, vẻ mặt vừa mơ hồ lại vừa bối rối, nghe theo lời Đỗ Nhược Cẩm, đưa cho nàng bộ quần áo màu xanh da trời. Đỗ Nhược Cẩm nhìn lượt dải hoa văn chạm trổ chiếc gương đồng, rồi lại nhìn đến khuôn mặt xa lạ được khuếch đại trong gương, hơi giật mình, đó là thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngũ quan tinh xảo, cằm nhọn, hơi gầy gò chút. Ấy vậy mà khi nàng thoa chút phấn, bôi thêm chút son, gương mặt này lại trở nên cực kỳ xinh đẹp.

      Lục Ý đỡ Đỗ Nhược Cẩm đến cửa, ra khỏi Thiên viện, nàng mới biết rằng trạch viện (*) của Cao gia này rất rộng, muốn đến được nơi ở của những người khác còn phải qua cả hậu hoa viên mới đến. Hạ nhân thấy Đỗ Nhược Cẩm tới đều rối rít che miệng kinh hãi, khiến Đỗ Nhược Cẩm khỏi thắc mắc: “Lục Ý, chẳng lẽ bọn họ đều nghĩ là ta chết rồi sao? Nếu vì sao thấy ta lại hoảng hốt như vậy?”

      (*trạch viện: nhà có sân.)

      Lục Ý bước chân chậm lại chút, nhưng lại biết gì cho phải: “Nhị thiếu nãi nãi, bọn họ chẳng qua chỉ là cảm thấy người có chút là lạ mà thôi”.

      “Có gì mà lạ? Tuy rằng việc ta có thể được đúng là có chút kỳ lạ, nhưng làm sao mà họ có thể biết được chứ?”

      Lục Ý nghĩ ngợi chút, : “Mặc dù Lục Ý biết họ nghĩ như thế nào, nhưng riêng Lục Ý lại thấy ánh mắt của người rất khác biệt, có thể như là, vừa có thần lại vừa động lòng người. Lúc trước tuy cũng rất đẹp, nhưng lại chẳng hề có chút thần sắc nào, ngược lại có chút nhút nhát, rụt rè. Nhị thiếu nãi nãi, khí chất bây giờ của người có thể trấn áp người khác được rồi đấy”.

      Đỗ Nhược Cẩm cười trộm, nhưng lại sợ người khác nhìn ra có gì đó khác thường, nên đành cất giấu cái vẻ sắc sảo ấy , bộ dáng chậm rãi, khoan thai mà bước.

      Đỗ Nhược Cẩm lấy cớ lúc trước thể , thông thuộc quan hệ dây mơ rễ má của Cao gia, nên bắt Lục Ý từ từ kể hết cho mình nghe. Lục Ý tâm tư đơn thuần, lúc đầu cũng có chút đồng cảm với cảnh ngộ của vị nhị thiếu nãi nãi này, giờ lại thấy nàng có thể vừa có thể chuyện, lại rất nhanh nhẹn hoạt bát, nên cũng tâm mà vui mừng cho nàng, dọc đường ngừng kể này kể nọ.

      Chương 3: Giả câm giả điếc


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      (luchoasontrang.wordpress.com)



      Hóa ra Cao gia này cũng là danh môn vọng tộc tại thành Cẩm Châu, tổ tiên của họ đều làm ngự y trong cung, đặc biệt Cao lão thái gia khi xưa còn là ngự y mà tiên hoàng trọng dụng, sau này khi có tuổi mới thoái lui về ở , dựng nên cơ ngơi như ngày nay.

      Cao lão thái gia nhất mạch đơn truyền (*) , muộn mới có con, đó chính là cha chồng của Đỗ Nhược Cẩm – Cao Bộ Thanh, người mà đến giờ vẫn nối gót tổ tiên làm ngự y trong cung hầu hạ thiên tử. Bút Phong, Mặc Ngôn đều là con do đại phu nhân Ngô thị sinh ra, còn Chỉ Tuyển là do nhị phu nhân Ngụy thị sinh.


      (*Nhất mạch đơn truyền: chỉ có người con trai.)

      Nhà họ Cao có bốn người con trai. Cao Bút Phong là con cả, tính cách ôn hòa, thường ngày chuyện luôn chẳng nóng chẳng lạnh, lại lấy được em họ của quý phi đương triều – Liễu thị làm vợ. Đại thiếu nãi nãi Liễu thị thế nhưng lại hoàn toàn trái ngược với chồng, trời sinh tính tình cay nghiệt, thủ đoạn độc ác, cũng rất được Cao lão thái gia tín nhiệm, nhượng lại cho Liễu thị làm đương gia.

      Người con trai thứ hai là Cao Mặc Ngôn, cũng chính là chồng của Đỗ Nhược Cẩm, kẻ hôm nay lại được làm tân lang.

      Người thứ ba là Cao Chỉ Tuyển, chưa cưới vợ. đúng là kẻ trời sính tính cách xa hoa, thích phô trương bày vẽ, toàn giao du với đám bạn xấu ở bên ngoài, suốt ngày dạo chơi thanh lâu say mê con hát, là người bị ghét nhất trong nhà. Thế nhưng lại là đứa cháu mà Cao lão thái gia cưng chiều nhất, cho nên đối với việc dạy dỗ , Cao Bộ Thanh đành lực bất tòng tâm.

      Cao Nghiễn Ngữ là con trai út, cũng chưa lấy vợ, ngày thường thích nhất là đọc sách, đối xử với hạ nhân cũng rất dễ chịu. Đáng tiếc, là con riêng, mẹ đẻ của chỉ là con hát, Cao lão thái gia nổi trận lôi đình, cho phép bà được vào cửa chính Cao gia. Cao Bộ Thanh phải mấy lần quỳ gối van xin, ông mới đồng ý cho Cao Nghiễn Ngữ được nhận tổ nhận tông. Nghiễn Ngữ được đại phu nhân nuôi dưỡng, chỉ là Ngô thị luôn đối xử tệ bạc với , cũng may còn có Cao Bộ Thanh lo liệu dưới chu toàn, nếu , chắc rằng chẳng thể còn sống tới tận bây giờ.

      Lục Ý đến đây, Đỗ Nhược Cẩm đại khái cũng có thể hiểu được cái nhà này đấu đá nội bộ đến thế nào. Đồng thời nàng cũng hiểu , nếu muốn bảo toàn mạng sống, nàng thể bênh vực kẻ yếu thế được. Lập tức thay đổi ý định, dặn dò Lục Ý thể tiết lộ chuyện mình có thể chuyện, còn khẽ thầm với Lục Ý mấy câu, xem lát nữa đối đáp với mọi người tại hôn lễ thế nào.

      Đỗ Nhược Cẩm bước vào hỉ sảnh đúng vào thời điểm giờ lành đến. Hai vị tân lang tân nương chuẩn bị hành lễ bái đường, mọi người bỗng nhiên thấy Đỗ Nhược Cẩm tới, ai nấy đều vô cùng sợ hãi, rối rít bàn luận xôn xao. Đỗ Nhược Cẩm lại giả vờ như nhìn thấy, khóe miệng khẽ cong, bước qua tân lang tân nương hề dừng lại, trực tiếp đến gần Cao lão thái gia thi lễ. Cao lão thái gia diện mạo từ ái, cũng tức giận chuyện nàng tự dưng xông tới cản trở hôn lễ, quay sang người bên cạnh mình liếc mắt cái. Người phụ nữ kia trang điểm khá đậm, nhíu mày lắc đầu như thể hiểu.

      Đỗ Nhược Cẩm lại đến chỗ Cao Bộ Thanh và Ngô thị hành lễ. Cao Bộ Thanh có vẻ như hơi lung túng, còn Ngô thị hình như có chút chán ghét, nhàng nhả ra tiếng: “Xúi quẩy”.

      Đỗ Nhược Cẩm bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn khiến bà ta có hơi giật mình, vội quay đầu nhìn nàng nữa.

      Ánh mắt từ khắp phòng đều đổ lên người của Đỗ Nhược Cẩm. Đỗ Nhược Cẩm nương theo ánh mắt của Lục Ý, chọn chỗ ngồi dưới chỗ của đại thiếu nãi nãi, liền nghe thấy chút xì xào.

      “Cứ tưởng nàng ta sắp chết rồi chứ? Thế quái nào lại vẫn sống sờ sờ xuất ở chỗ này, tân nương tử vào cửa cũng là vì muốn làm chính thất, thế này coi như tính toán thất bại rồi”.

      “Đúng vậy, nhị thiếu gia cưới phải loại nữ nhân như vậy đúng là quá xui xẻo, sao nàng ta luôn cho rồi! Nhìn xem, nhìn xem, nàng ta vẫn còn cười được nữa kìa, ta thấy nàng ta chỉ cẩm điếc thôi đâu, mà ngay cả đầu óc cũng có vấn đề”.

      Đỗ Nhược Cẩm tỏ vẻ như chẳng hề quan tâm, mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, ngược lại Lục Ý bên cạnh vẻ mặt quái dị, dường như muốn lại thôi.

      Đại thiếu nãi nãi khinh bỉ liếc nhìn Đỗ Nhược Cẩm cái, kéo kéo vạt áo, chỉ sợ dính dáng tới nàng, nghiêng đầu giọng chuyện với nha hoàn Châu Ngọc ở bên cạnh: “Nếu như cái thứ đàn bà xui xẻo này chưa chết, ngươi hỏi ý đại phu nhân chút, ngày mai tiểu thiếp của nhị thiếu gia có cần phải kính trà (*) nàng ?”

      (*Kính trà: quy củ chào hỏi của con dâu với mẹ chồng, vợ lẽ với vợ cả.)

      Châu Ngọc đáp lại tiếng, liếc sang Đỗ Nhược Cẩm, rồi lại dời đến bên người Ngô thị thầm to mấy câu, thấy Ngô thị cau mày như thể có chút mất kiên nhẫn.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Tiểu viện của Mặc Ngôn (Mặc Ngôn đường)


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      (luchoasontrang.wordpress.com)


      Cao lão thái gia giả vờ ho khan mấy tiếng, bấy giờ mọi người mới rời lực chú ý lên cặp nhân vật chính của ngày hôm nay. Đỗ Nhược Cẩm hờ hững đưa mắt quan sát tân lang, khí chất bất phàm, tuấn lãng hào hùng, tuy là cả người đều lộ vẻ vui mừng hân hoan, thế nhưng biết vì sao, gương mặt lại có chút miễn cưỡng xen lẫn vui. Đỗ Nhược Cẩm biết Cao Mặc Ngôn vừa nãy cũng giật mình quan sát nàng, chỉ là nàng cũng chả thèm quan tâm, vì dù gì, đối với nàng cũng chỉ là kẻ xa lạ hơn kém, ngay cả Lục Ý còn thân thiết hơn!

      Hai người bọn họ bái lạy xong liền bị tiếng lớn đưa vào động phòng, biết có phải là do cảm tính hay , mà Đỗ Nhược Cẩm lại cảm thấy thanh kia… rất chói tai. Nàng nhìn lướt qua Lục Ý cái, Lục Ý bỗng nhớ ra những gì nàng dã dặn, thừa dịp khách khứa vẫn chưa ra về, bèn cố ý chỉnh thanh cho lớn với đại thiếu nãi nãi Liễu thị: “Đại thiếu nãi nãi, sức khỏe của nhị thiếu nãi nãi tốt hơn nhiều rồi ạ, người có thể để nàng quay về trạch viện như lúc trước được ạ?”


      Đại thiếu nãi nãi ngẩn ra, ngờ rằng Lục Ý lại có gan dám ở trước mặt mọi người nhắc tới chuyện này. Nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Lục Ý, bộ dạng như muốn lột da xẻ thịt nàng ra, miệng lại hời hợt qua loa rằng: “Muốn quay về quay về , nếu chẳng phải là để người ngoài chê cười Cao gia chúng ta ngược đãi nhị thiếu nãi nãi sao…”

      Lời còn chưa dứt, có mấy kẻ che miệng cười trộm.

      Trong lòng Đỗ Nhược Cẩm cười khẩy, sớm muộn gì cũng có ngày các ngươi có muốn cười cũng cười nổi, mang theo Lục Ý ra khỏi lễ đường. Lục Ý đỡ Đỗ Nhược Cẩm sau hồi tới lui, cuối cùng vào tiểu viện trông khá lịch tao nhã, tên là Mặc Ngôn đường (*). ra chỗ ở của nam tử Cao gia đều lấy danh tự (*) của họ để đặt, thứ nhất có vẻ phú quý, thứ hai có vẻ nổi bật. Chỉ là hạ nhân mà dám gọi thẳng danh tự của chủ tử hiếm vô cùng, cho nên bọn họ toàn chỉ dùng “chỗ đại thiếu gia”, “chỗ nhị thiếu gia” để thay thế.

      (*xem lại tiêu đề của chương để biết thêm chi tiết *^*)

      (*Danh tự: tên gọi)

      Đỗ Nhược Cẩm dọn dẹp lại cái tiểu viện của mình, cũng chính là muốn tuyên bố với mọi người, nàng tạm thời thể nhường lại cái vị trí chính thất này. Lần này dưới Cao gia đều tranh luận ầm ĩ, nếu phải Đỗ Nhược Cẩm muốn che giấu chuyện nàng có thể , nàng sớm ra ngoài cùng bọn họ cho ra nhẽ rồi.

      Trong phòng sáng sủa, bày biện cũng rất tươi mát dễ nhìn, Đỗ Nhược Cẩm đột nhiên quay ra hỏi Lục Ý: “Lục Ý, ngươi có biết căn phòng này còn thiếu gì ?”

      Lục Ý có chút mù mờ, hôm nay đối với nàng ngày vô cùng gian nan, làm gì còn hơi đâu bận tâm về mấy cái này, nàng lắc đầu tỏ ý biết.

      “Trong phòng này còn thiếu bức bình phong, còn nữa, hộp trang điểm này quá cũ kỹ, ta thích, đem đổi cái mới ”. Đỗ Nhược Cẩm chậm rãi .

      Lục Ý trợn to hai mắt, nơm nớp lo sợ : “Nhị thiếu nãi nãi, người hôm nay bỗng dưng xuất khiến toàn bộ Cao gia đều xem người như là cái đinh trong mắt, thời điểm này người vẫn nên… thận trọng chút ạ”.

      Đỗ Nhược Cẩm vẫn như trước mặt đổi sắc: “Ý ngươi là ta nên khiêm tốn mà sống, có đúng ?”

      Lục Ý đỏ mặt đáp, ánh mắt lại nhìn về phía cửa. Đỗ Nhược Cẩm cũng nhìn theo nàng, ra là nha hoàn của đại thiếu nãi nãi – Châu Ngọc. Nàng ta hiển nhiên nghe thấy Đỗ Nhược Cẩm chuyện, cũng chẳng thèm cho người vào bẩm báo, trực tiếp xông vào, bộ dáng vênh vênh váo váo y như Lục ý kể: “Đại thiếu nãi nãi kêu ta mang qua chút vải vóc và sợi tơ để cho nhị thiếu nãi nãi làm mấy cái túi thêu. Cũng sắp tới Trung thu rồi, chuẩn bị trước cũng tốt hơn. Dù sao nhị thiếu nãi nãi cũng là người rảnh rỗi có việc gì làm, cái khác nàng ta làm được nhưng làm chút việc thế này cũng coi như uổng phí cơm cháo Cao gia”.

      Châu Ngọc từ khi bước vào hề liếc nhìn Đỗ Nhược Cẩm lấy cái, hiển nhiên là thèm để nàng vào trong mắt. Lục Ý dù vẻ mặt lo lắng nhưng cũng chỉ biết gật đầu, còn ngừng nhìn trộm biểu tình của Đỗ Nhược Cẩm.

      Đỗ Nhược Cẩm nén giận, chờ tới khi Châu Ngọc xa, mới cả giận mà : “Lục Ý, ta hỏi ngươi, ta gả vào Cao gia này được mấy năm rồi? Tổng cộng làm cho Cao gia bao nhiêu cái túi thêu?!”.

      Chương 5: Thăm dò


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa

      (luchoasontrang.wordpress.com)

      Lục Ý bẻ bẻ đầu ngón tay : “Nhị thiếu nãi nãi gả đến Cao gia được hai năm rồi, tết Dương Lịch, tết Đoan Ngọ (*), Trung thu, tết Trùng Dương (*), cứ tới mấy dịp lễ này họ lại bắt người làm túi thêu, tổng cộng cũng được hơn hai trăm cái chứ chả ít. Hồi đầu đại thiếu nãi nãi còn phân cho hạ nhân làm hộ ít, về sau thấy túi thêu người làm đẹp quá, mà dù làm nhiều như vậy người cũng ý kiến gì, cho nên nhường lại cho người làm tất”.

      (*tết Đoan Ngọ: Tết giết sâu bọ, vào ngày 5/5 lịch, là ngày Tết truyền thống tại Việt Nam cũng như số nước Đông Á như Triều Tiên và Trung Quốc.)


      (*tết Trùng Dương: Hay còn gọi là Trùng Cửu hoặc tết hoa cúc, ngày 9/9 lịch).

      Đỗ Nhược Cẩm lật lật lại mấy túi vải vóc, xem chừng đều là loại hảo hạng, màu sắc cũng được, nhất thời sinh kế, liền mỉm cười : “Lục Ý, chốc nữa đem đống vải này ra ngoài làm cho ta mấy bộ y phục”.

      Lục Ý liền sợ hãi : “Nhị thiếu nãi nãi, lỡ như đại thiếu nãi nãi mà biết là ổn đâu ạ”.

      “Đừng lo, xảy ra chuyện gì tự ta chịu trách nhiệm”.

      Lục Ý nghe theo lời nàng , hiển nhiên là có chút do dự.

      Đến buổi chiều, có người làm tới đưa thức ăn, tiến vào đặt tầng tầng lớp lớp đồ ăn lên bàn, khiến Đỗ Nhược Cẩm sợ hết hồn.

      “Vú Trương, sao lại phiền ngài đích thân tới đưa đồ ăn vậy? Ngài cứ cho nha hoàn thông báo tiếng, Lục Ý tự bưng là được”. Có vẻ như Lục Ý rất sợ bà vú Trương này, chuyện cũng hết sức cẩn thận.

      Vú Trương xụ mặt, bỗng nhìn liếc qua Đỗ Nhược Cẩm cái, đột nhiên : “Lục Ý, sao ta cứ cảm thấy nhị thiếu nãi nãi hôm nay rất lạ. Nàng chết, vậy còn dám mò đến hỉ sảnh nhìn nhị thiếu gia lập thiếp. Bây giờ khắp thành Cẩm Châu đều đồn thổi, nàng “hồi quang phản chiếu” (*) trước khi chết. Lục Ý, ngươi mau cho ta biết, nhị thiếu nãi nãi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      (*hồi quang phản chiếu hay còn gọi là hồi dương, là tượng mà người bệnh bỗng dưng bừng tỉnh trước khi chết.)

      Lục Ý ấp a ấp úng cũng chẳng được mấy chữ, bị vú Trương hung hăng trừng cho mấy phát, xỉa xói vài câu: “ theo chủ tử bị câm, mình cũng sắp thành câm rồi”.

      Lục Ý nhìn vú Trương khuất hẳn mới lên tiếng: “Vị vú Trương này chính là vú em của đại thiếu gia và nhị thiếu gia, là hạ nhân đắc lực của đại phu nhân, thường ngày có hơi xấu tính. Con trai của bà ta là Trương Đống ngược lại là người đàng hoàng, đáng tiếc lại theo hầu hạ tứ thiếu gia”.

      Đỗ Nhược Cẩm cũng biết hôm nay bà ta tự mình đến đưa cơm, chẳng qua là chỉ muốn thám thính thực thực hư hư chuyện ngày hôm đó ra sao mà thôi. Kết quả dụ được Lục Ý khai ra, thế nên mới căm giận mà rời . Đỗ Nhược Cẩm kêu Lục Ý ngồi chung cùng ăn cơm, Lục Ý sống chết cũng chịu, Đỗ Nhược Cẩm đành phải thôi. Lục Ý đợi Đỗ Nhược Cẩm ăn xong, liền thu dọn bát đĩa đem ra ngoài.

      Đỗ Nhược Cẩm đến trước bàn trang điểm, lật mở cái hộp đựng trang sức nhiều, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy mở. Đỗ Nhược Cẩm cho là Lục Ý trở lại, cũng quay đầu lại xem. Cho tới khi tiếng bước chân kia ở ngay sau lưng, Đỗ Nhược Cẩm mới cảm thấy có gì đó đúng, vội lo lắng quay đầu lại, liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú chút đứng đắn (*), ánh mắt cợt nhả, kiêng kỵ gì quan sát dưới Đỗ Nhược Cẩm.

      (*nguyên văn là “tà mị” đấy các nàng ạ, thế nhưng tà mị là cái gì? Vỡ mộng nhé :)) )

      Đỗ Nhược Cẩm kinh hãi, muốn cất tiếng hỏi thăm, lại đổi thành cắn môi phát ra thanh nào. Dựa vào cái kiểu công tử phóng đãng này, chắc hẳn là tam công tử Cao gia – Cao Chỉ Tuyển.

      nâng cằm Đỗ Nhược Cẩm lên, giọng có vài phần trêu trọc, mỉm cười buông lời: “Nhị tẩu, hôm nay trông tẩu có vẻ khá hơn nhiều đấy. Cảm giác mình trong phòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì, nhị ca hôm nay cưới được thiếu nữ xinh đẹp mà tầm hoan tác nhạc (*), chẳng lẽ tẩu để ý sao?”

      (*tầm hoan tác nhạc: Theo như phần dịch tiếng (pleasure seeking), thành ngữ này ý chỉ tìm được khoái lạc.)

      Cao Chỉ Tuyển nhìn ngắm sắc mặt của Đỗ Nhược Cẩm, ánh mắt nàng tựa như hờn dỗi, cũng giống như nén giận, khỏi cảm thán : “Kỳ nhị tẩu cũng rất đẹp”. ghé sát vào bên tai nàng, khẽ thầm: “Ta vĩnh viễn quên được nhị tẩu lần đó”.

      Đúng lúc ấy, Lục Ý từ bên ngoài vào, Cao Chỉ Tuyển vội lui về phía sau bước, bưng bít : “Lục Ý, ngươi đâu vậy? Biết nhị tẩu thân thể bất tiện mà còn dám để nàng ở trong phòng mình?”.

      Cao Chỉ Tuyển nhìn sang Đỗ Nhược Cẩm khuôn mặt đỏ ửng, trong ánh mắt có chút nghi ngờ, cũng đợi Lục Ý trả lời liền vội vã rời .

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Dây dưa


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa




      Tim Đỗ Nhược Cẩm đập thình thịch, nàng vỗ ngực giọng hỏi: “Lục Ý, trước kia ta và tam thiếu gia từng có quan hệ gì với nhau ?”

      Sắc mặt Lục ý kinh ngạc, : “Làm gì có chuyện như vậy ạ. nhị thiếu nãi nãi ngày thường chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện, mà tam thiếu gia cả ngày ở nhà, chạm mặt cũng chẳng được mấy lần. Chỉ là Lục Ý từng chứng kiến, thời điểm mà đại thiếu nãi nãi kiếm chuyện với người, tam thiếu gia luôn dương quái khí (*) chen thêm mấy câu”.

      (* dương quái khí: kỳ kỳ quái quái.)


      Đỗ Nhược Cẩm suy đoán, chẳng lẽ giữa vị nhị thiếu nãi nãi này cùng với tên công tử hư hỏng kia từng có cái gì đó? Thế nhưng loại đàn ông phóng đãng bại hoại như vậy làm gì còn loại phụ nữ nào chưa từng thấy qua, sao có thể thích vừa câm vừa điếc chứ?

      Đỗ Nhược Cẩm thấp thỏm yên đột nhiên cửa bị người đẩy ra. diện trang phục màu hồng bước vào, tóc tai xốc xếch, khuôn mặt tái nhợt đến gần Đỗ Nhược Cẩm. Lục Ý thấy vậy liền đứng chắn trước mặt nàng, lại bị nàng ta quát lớn.

      Đỗ Nhược Cẩm biết, này nhất định là thê thiếp của Cao Mặc Ngôn – Nguyễn Chân. Nàng ta đến gần Đỗ Nhược Cẩm, trong đôi mắt chứa đầy lửa giận: “Tiện nhân, nếu phải vì nghe ngươi sống được bao lâu nữa, sao ta có thể dễ dàng như vậy gả vào Cao gia? Bây giờ Nguyễn Chân ta trở thành trò cười cho toàn bộ thành Cẩm Châu, tất cả đều là do ngươi! Loại đàn bà vừa câm vừa điếc như ngươi dựa vào cái gì mà muốn đối đầu với ta hả?”

      Đỗ Nhược Cẩm lui về phía sau hai bước. Ngoài cửa, tiếng xì xào bàn tán ngày to, có vẻ như tất cả người trong viện đều nghe thấy tiếng quát mà đến xem kịch vui. Đỗ Nhược Cẩm chỉ chờ đúng lúc này, ghé sát bên tai Nguyễn Chân thầm: “Tiện nhân, đáng đời ngươi, cả đời chỉ có thể làm thiếp cho người ta.”

      Nguyễn Chân kinh hãi, hét to khiến những người ở ngoài cửa suýt chút nữa định phá cửa mà vào. Nàng ta như phát dồ, chỉ tay vào Đỗ Nhược Cẩm mà quát: “Nàng ta biết , nàng ta biết , ban nãy nàng ta vừa mắng ta!”

      Đỗ Nhược Cẩm tỏ vẻ nhu nhược, bộ dạng cắn khăn tay khóc thành tiếng, ai có thể tin lời của Nguyễn Chân là được cơ chứ? Nhị thiếu nãi nãi từ bị câm, đây là . Thế mà Nguyễn Chân còn dùng loại thủ đoạn này để lấy được đồng tình của mọi người, thực thông minh chút nào đâu nha.

      Có người lên tiếng phản bác: “Nhị thiếu nãi nãi có thể ? Nếu thế heo cũng có thể leo cây rồi.”

      Nguyễn Chân đỏ mặt tía tai, vội la lên: “Các ngươi dám tin ta ư? Các ngươi có biết ta là ai ? Ta là em họ của Trắc phi của Vương gia, dù thế nào chăng nữa cũng là người của hoàng thất đấy!”

      biết là ai tự dưng lại lẩm bẩm câu: “Chị họ của ngươi gả cho Vương gia làm thiếp, ngươi cũng làm thiếp cho nhị thiếu gia, có gì khác nhau đâu?” Đỗ Nhược Cẩm suýt chút nữa nhịn được mà bật cười.

      Nhất thời, Nguyễn Chân tật xấu tái phát: “Nếu phải là do ta giả chết, Cao gia lại lừa bịp ta làm chính thất, ta mới thèm gả vào cái nhà này đâu! Cho dù chỉ làm nha hoàn dâng nước bưng trà ở phủ Vương gia cũng tốt hơn ở cái Cao gia này nhiều!”

      Nguyễn Chân cố gắng dẫn dắt mọi người tin tưởng mình nhị thiếu gia Mặc Ngôn vào. nhìn Đỗ Nhược Cẩm với ánh mắt quái dị, vẻ mặt lại vừa bất đắc dĩ vừa có chút dò xét. vừa vào, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Nguyễn Chân như vừa tìm được vị cứu tinh, lôi kéo bàn tay : “Chàng có tin ta ? Nàng ta có thể mở miệng chuyện được! Nàng ta vẫn luôn lừa chàng cùng toàn bộ Cao gia bấy lâu nay…”

      “Câm miệng, chuyện của Cao gia chúng ta còn chưa tới lượt ngươi có quyền lên tiếng. Nàng ta có thể mở miệng hay ta quan tâm, nhưng ta rất muốn hỏi ngươi câu, rốt cuộc ngươi muốn làm thiếp của Cao Mặc Ngôn ta, hay là muốn làm nha hoàn của phủ Vương gia?”

      Tâm trí Nguyễn Chân rối rắm, thế quái nào lại để nghe được câu này vậy?

      trả lời được? Được, vậy ta sai người đưa ngươi đến phủ Vương gia.”

      Nguyễn Chân sốt ruột, làm bộ đáng thương : “ , Nguyễn Chân nguyện ý ở lại Cao gia làm thiếp.” Xung quanh có người cười ầm lên, nhìn thấy nhị thiếu gia mặt mũi sa sầm, nhất thời lại im như tờ.

      Chương 7: Kính trà


      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa



      Tuy Cao Mặc Ngôn thẩm vấn, nhưng vẫn nhìn về hướng Đỗ Nhược Cẩm. Đến khi nàng nhận ra, lại biết vẻ châm biếm trong đáy mắt có phải bị phát hay , đành cúi đầu xuống dám nhìn thẳng .

      Cao Mặc Ngôn tiên phong ra khỏi phòng, Nguyễn Chân hung hăng trừng mắt chủ tớ hai người mấy lần, sau cũng nối gót rời . Mấy người đến xem kịch hướng Đỗ Nhược Cẩm chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng thấy nàng cũng chỉ khóc, chẳng có gì thú vị, liền đồng nhất giải tán.


      “Nhị thiếu nãi nãi, dọa chết Lục Ý rồi…” Lục Ý co quắp ngồi dưới đất.

      Đỗ Nhược Cẩm cười lớn: “Cái này có gì đáng sợ? Trông nàng ta cũng chẳng phải loại khôn khéo gì cho cam, ngược lại nhị thiếu gia…” Đỗ Nhược Cẩm mỉm cười hỏi: “ luôn lạnh nhạt với ta thế sao?”

      Lục Ý ngẩn ra, nhất thời cũng biết trả lời thế nào, sau đó chắc nịch nhị thiếu gia đối xử cũng tệ, chi phí ăn mặc lúc nào cũng có lưu tâm chút. Đỗ Nhược Cẩm lại hiếu lầm ý tứ của Lục Ý, nàng cũng cho rằng chỉ xem thường mình như kẻ khác, trong lòng khỏi phiền muộn.

      Buổi chiều sau khi cuộc náo loạn này kết thúc, Lục Ý hầu hạ Đỗ Nhược Cẩm ngủ, bản thân cũng tranh thủ tựa bên chân giường làm giấc.

      Đỗ Nhược Cẩm ngạc nhiên : “Sao ngươi lại ngủ ở đây? Chẳng lẽ Cao gia có chỗ nghỉ cho hạ nhân hay sao?”

      ra Lục Ý sợ Đỗ Nhược Cẩm được, xảy ra chuyện gì cũng thể gọi người, nếu nàng ở sát cạnh nhị thiếu nãi nãi, ban đêm lỡ có chuyện gì, chỉ cần Đỗ Nhược Cấm đẩy đẩy Lục Ý là nàng liền tỉnh lại.

      Đỗ Nhược Cẩm thở dài : “Lục Ý, ngươi đối xử với nhị thiếu nãi nãi tốt, khiến ta cảm động. Ngươi yên tâm, sau này ta cũng đối với ngươi như vậy.”

      Lục Ý có lẽ là do quá mệt mỏi, nên nhận ra trong cách phát của Đỗ Nhược Cẩm xuất lỗi. Bị nàng kéo lên giường, chỉ chiếm chỗ rồi ngủ say tít.

      Hôm sau tỉnh dậy, Lục Ý sớm rời giường, bê chậu bưng nước đến cho Đỗ Nhược Cẩm rửa mặt.

      “Lục Ý, ta nghe đại thiếu nãi nãi hôm nay Nguyễn Chân đến dâng trà cho ta?” Đỗ Nhược Cẩm ngắm nghía gương mặt mình trong gương, hỏi Lục Ý bên cạnh.

      Lục Ý lờ mờ : “Đúng là khó . Nguyễn Chân này ỷ lại bản thân có họ hàng với Gấm vương gia, khắp nơi đều tỏ vẻ tôn quý cao ngạo, sao có thể lòng muốn kính trà ngài, ai dám chắc chứ?” Dứt lời lại lo lắng hỏi: “Nhị thiếu nãi nãi, chuyện ngài có thế chuyện, khi nào mới cho các nàng biết?”

      Đỗ Nhược Cẩm cười : “Các nàng đều cho ta là kẻ câm điếc, năng cũng chưa bao giờ đề phòng ta, ta có thể biết thêm chút bí mật, dù sao cũng là để tương lai nắm được nhược điểm, đối phó các nàng.”

      Đỗ Nhược Cẩm mặc đẹp, để cho Lục Ý đằng trước. Đây là lần đầu Đỗ Nhược Cẩm thấy mặt những người trong Cao gia, trừ Cao Lương Thần gả , còn lại đều đến đủ cả. Có lẽ làm người ta ngờ đến nhất, đó là dáng vẻ yếu đuối của nhị thiếu nãi nãi, sao có thể khiến Nguyễn Chân tự nguyện dâng trà được? Thế nhưng vừa nhìn sắc mặt của Đỗ Nhược Cẩm, lại khiến người ta có cảm giác, Nguyễn Chân kính trà nàng, ra cũng chỉ là chuyện hợp với luân thường đạo lý, cấp bậc lễ nghĩa mà thôi.

      Nguyễn Chân vốn kính trà Cao lão thái gia, Cao lão thái gia lại khiến Từ di nương lấy cái bao lì xì thưởng cho nàng . Nguyễn Chân lại kính trà Cao Bộ Thanh, đại phu nhân, nhị phu nhân. Đến phiên thế hệ cùng vai vế, Nguyễn Chân có chút tình nguyện. Khi kính trà đại thiếu gia Cao Bút Phong tay run lên, đổ hết trà lên người . Nguyễn Chân hốt hoảng cầm khăn lau, Cao Bút Phong lại bận rộn né tránh.

      Đại thiếu nãi nãi mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, tức giận gào ầm lên: “Châu Ngọc, ngươi chết rồi sao? Còn lau giúp đại thiếu gia?” Châu Ngọc vội vàng tiến lên lau khô Cao Bút Phong, Nguyễn Chân vừa định vươn tay ra liền cứng đờ, tỏ vẻ lung túng. Cao Mặc Ngôn vẻ mặt tuy ảm đạm, nhưng vẫn mực im lặng.

      Chương 8: Liều lĩnh



      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa




      Lúc Nguyễn Chân tới dâng trà cho đại thiếu nãi nãi, nàng ta lại lập tức đón lấy, đợi Nguyễn Chân thành khẩn hành lễ xong mới tiếp nhận ly trà , uống ngụm liền đặt xuống bàn, khẽ chửi câu: “Con điếm ranh.”

      Nguyễn Chân sao nhịn nổi cơn tức này, đáp lễ hỏi: “Tỷ mắng ai?”


      Đừng nhìn đại thiếu nãi nãi Liễu thị bộ dáng nhu nhược mà lầm tưởng, bề ngoài hiền thục, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, lúc mắng chửi người khác lại chẳng kiêng dè: “Ta còn tưởng rằng trong phòng chỉ có mình nhị thiếu nãi nãi là bị điếc, hóa ra vẫn còn người nghe hiểu tiếng người à?”

      Bờ môi Nguyễn Chân run rẩy, ngại vì lần đầu đấu khẩu nông sâu, nên dám thái độ lại.

      Nếu tính theo số ghế, tiếp theo Nguyễn Chân phải dâng trà cho Đỗ Nhược Cẩm, thế nhưng nàng ta lại trực tiếp lướt qua đến chỗ Cao Chỉ Tuyển, áp sát cơ thể vào làm nũng : “Tam thiếu gia, mời uống trà.”

      Cao Chỉ Tuyển lười đẩy nàng ra, cũng tránh né, ánh mắt chút kiêng kỵ lướt qua lướt lại người Nguyễn Chân, : “Dáng dấp cũng tệ, so với Nguyệt nương ở Di Hồng viện còn lẳng lơ hơn.”

      Nguyễn Chân khuôn mặt ửng đỏ, thu lại nét cười, cắn chặt hàm răng : “Tam thiếu gia rốt cuộc có muốn uống trà hay ?”

      “Nhị tẩu còn chưa được uống trà ngươi dâng, sao ta lại dám chứ?” Cao Chỉ Tuyển lúc này lại như vô tình nhìn lướt qua Đỗ Nhược Cẩm, mà nàng lại bối rối quay đầu , dám đối diện với .

      Nguyễn Chân sững người, biết nên làm thế nào, giờ bắt nàng kính trà cho Đỗ Nhược Cẩm nàng cũng muốn. Thấy vậy, đại phu nhân liền mất kiên nhẫn : “Nàng dù gì cũng là nhị thiếu nãi nãi, chỉ cần nàng còn ở đây ngày, ngươi vẫn chỉ là vợ lẽ, phải biết hiếu kính với vợ cả. Đây là gia quy của Cao gia, chẳng lẽ lại chịu để yên cho loại thiếp thất liều lĩnh như ngươi muốn làm gì làm hay sao?”

      Lời vừa ra, sắc mặt nhị phu nhân bỗng chốc trở nên u ám, trong lời của đại phu nhân còn chứa tầng nghĩa khác, ràng là bóng gió ám chỉ chuyện của bà.

      Đỗ Nhược Cẩm nghênh ngang ngồi yên tại chỗ, giả bộ như nghe được những lời này, giương mắt nhìn Nguyễn Chân giận tới mức cả người run rẩy, bưng ly trà hướng chỗ nàng tới. Cao Chỉ Tuyển nhanh tai lẹ mắt bắt được ly trà, đưa đến tận tay Đỗ Nhược Cẩm, : “Nhị tẩu, uống trà nào.”

      Đại thiếu nãi nãi cười lạnh, châm chọc : “Tam đệ, sao hôm nay tự nhiên lại che chở cho ả ta thế?”

      Cao Chỉ Tuyển quỷ quái cười đáp: “Đại tẩu, nếu như đại ca cưới thiếp, tam đệ cũng che chở cho tỷ như vậy.”

      Đại thiếu nãi nãi nghiến răng nghiến lợi, khiến Cao Chỉ Tuyển dám ho he gì nữa.

      Sau khi nghi thức dâng trà kết thúc, đại thiếu nãi nãi gọi mọi người nhập tọa (*) ăn điểm tâm. Cao lão thái gia là người đầu tiên nhập tọa, Từ di nương ở đằng sau đỡ ông, hầu hạ Cao lão gia dùng bữa. Những người còn lại theo thứ tự ngồi xuống, Nguyễn Chân phát đại thiếu nãi nãi căn bản sắp xếp ghế cho nàng, liền thốt lên hỏi: “Ta ngồi ở đâu?”

      (*nhập tọa: ngồi lên ghế.)

      Đại thiếu nãi nãi cũng ngẩng đầu, : “Trước giờ Cao gia bao giờ để cho thiếp thất nhập tọa, ngang hàng cùng dùng bữa.”

      Nguyễn Chân nhịn được phát hỏa, chỉ tay vào nhị phu nhân, chất vấn đại thiếu nãi nãi: “Bà ta chẳng lẽ phải thiếp sao? Sao bà ta có thể cùng ngồi ăn cơm còn ta ?”

      Đại thiếu nãi nãi làm như nghe thấy, cũng chẳng buồn để ý tới nàng. Nàng ta lên tiếng tranh luận, ràng là thèm đếm xỉa gì đến thể diện của nhị phu nhân. Cao Chỉ Tuyển chỉ lo uống canh, ngẩng đầu. Nhưng Đỗ Nhược Cẩm phát , tay nắm lấy cái thìa rất chặt.

      Nhị phu nhân vì bị Nguyễn Chân vô lễ, khắp nơi đều bị người ta chỉ gà mắng chó (*), bây giờ Nguyễn Chân lại còn dám thẳng tay chỉ vào bà mà hỏi, bà sao có thể nuốt trôi cơn giận này, liền hô lên: “Tiện nhân, ngươi ăn gan hùm à? Ta có thể ngồi ở đây là vì cái bụng ta chịu thua kém ai, sinh ra nhi tử kế thừa hương khói cho Cao gia, đợi ngày ngươi cũng sinh ra con trai như ta rồi hẵng .”

      (*chỉ gà mắng chó: bóng gió, ám chỉ.)

      Chương 9: Vụng trộm sau vườn



      Edit : Trang Doge + Lục Thiên Hoa



      Mới sáng sớm Nguyễn Chân mới sáng sớm bị làm cho bẽ mặt, thấy Cao Mặc Ngôn để ý tới mình liền khóc lóc chạy về phòng.

      Ngược lại Đỗ Nhược Cẩm rất vui vẻ, ăn hết bát cơm mà vẫn thấy no, lại đưa bát cho Lục Ý, bảo nàng xới thêm cơm. Người trong nhà thấy vậy đều trợn mắt há mồm, vị nhị thiếu nãi nãi trước đây chẳng bao giờ ăn quá nửa bát cơm, mỗi lần chỉ ăn được vài miếng là thể ăn nữa.


      “Con no rồi, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”

      Đỗ Nhược Cẩm bỗng dưng bị tiếng này quấy nhiễu, ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra thanh, ra là gương mặt xinh đẹp của Cao Mỹ Cảnh. Cơ thể nàng ta phát triển rất tốt, cao ráo, nảy nở. Đỗ Nhược Cẩm thầm than trong lòng, nếu ở đại quá đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi! Chỉ tiếc rằng nàng Cao Mỹ Cảnh này đẹp đẹp , nhưng lại có phép tắc. Lúc chuyện cũng quay đầu nhìn ai, cứ thế thẳng, mà tất cả mọi người cũng chỉ mang vẻ mặt dửng dưng cho qua, buồn để tâm.

      Cao lão thái gia ho khan mấy tiếng, Từ di nương vội vàng vỗ lưng cho ông, mãi đến khi thở được mới lên tiếng: “Lão Tứ, mấy bữa nay học hành thế nào?”

      Cao Nghiễn Ngữ lập tức buông đũa xuống, đứng dậy cung kính trả lời: “Bẩm gia gia (*), bài tập của tôn nhi dạo này cũng tạm được, tiên sinh còn là có chút tiến bộ.”

      (*gia gia: ông nội.)

      Cao lão thái gia sa sầm mặt mũi, hừ lạnh tiếng.

      Cao Bút Phong thấy vậy liền cười : “Gia gia, Tứ đệ quả khiêm tốn quá rồi! Thành tích học tập gần đây của Tứ đệ vô cùng tốt, tiên sinh dạy học mấy lần khích lệ đệ ấy trước mặt phụ thân đấy ạ!”

      Cao lão thái gia trái lại làm như giả vờ nghe thấy, còn mặt Cao Nghiễn Ngữ ngoài có chút xấu hổ ra chẳng có gì khác. Đỗ Nhược Cẩm chăm chú quan sát họ, đối xử “đặc biệt” với con riêng chính là như thế này sao?

      Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều đồng loạt giải tán.

      Đỗ Nhược Cẩm phát Cao Mặc Ngôn cùng mình, cũng trở lại Mặc Ngôn đường, liền kéo kéo Lục ý thấp giọng hỏi: “Lục Ý, nhị thiếu gia ở chỗ nào thế?”

      Lục Ý hơi xấu hổ đáp: “Nhị thiếu gia từ khi thành hôn tới nay luôn đến Thiên viện ở, rất ít khi trở về Mặc Ngôn đường.”

      Đỗ Nhược Cẩm thở phào hơi, thế cũng tốt, ít chạm mặt nhau chút cũng tránh cho bí mật bị bại lộ. Đỗ Nhược Cẩm ở trong phòng buồn chán, liền sai Lục Ý tìm vài quyển sách cho nàng. Lục Ý nghe xong liền ngẩn ra: “Nhị thiếu nãi nãi, trước đây người chẳng bao giờ chịu đọc sách cả, bây giờ bỗng dưng là có hứng muốn đọc có phải là hơi…”

      Đỗ Nhược Cẩm có chút mất kiên nhẫn. Nếu suốt ngày chỉ ngày chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, đến nhu cầu tối thiểu cũng được đáp ứng, vậy còn sống để làm gì? Chi bằng chết cho rồi. Nàng hạ quyết tâm, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều phải đưa chất lượng cuộc sống lên hàng đầu, đây mới là mục tiêu tối thiểu nhất mà người bình thường đều theo đuổi.

      Bữa trưa được ăn tại phòng, lần này phải là mụ Trương tới đưa cơm. Đỗ Nhược Cẩm ăn xong, cầm theo đống sách mà Lục Ý tìm được, nhàn nhã lật giở, giết thời gian.

      Thời điểm cơm tối, có nha hoàn chạy đến truyền lời, là vì vị thiếp thất Nguyễn Chân kia chạy về nhà mẹ đẻ, khiến Cao lão thái gia tức giận đến đau thắt ngực, cho nên thể cùng nhau dùng bữa nữa, mà việc này đúng ý của Đỗ Nhược Cẩm.

      Đỗ Nhược Cẩm ở trong phòng dùng qua bữa tối, bỗng thấy có chút phiền chán liền định ra ngoài dạo. Lục Ý ngỏ ý muốn theo nàng nhưng Đỗ Nhược Cẩm lại đồng ý, để nàng tự mình ra ngoài tản bộ.

      Gió đêm se se lạnh, Đỗ Nhược Cẩm lại là loại hoa trong lồng kính (*), bất giác đưa tay kéo chặt áo lại. Dạo đến cái đình nghỉ mát, nàng vốn định lên đó ngồi nghỉ chân chút bỗng nhiên lại nghe được trận rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt chân run. Đỗ Nhược Cẩm vội nấp mình vào sau bụi hoa, cẩn thận nhìn lên, trong đình, đôi nam nữ trẻ tuổi trình diễn phân cảnh hoạt sắc sinh hương(*).

      (*hoa trong lồng kính: yếu ớt.)
      (*Hoạt sắc sinh hương: nôm na là cảnh H.)

      Đỗ Nhược Cẩm thình lình phát , nữ tử kia chính là nhị tiểu thư Cao gia, Cao Mỹ Cảnh. Nàng hai mắt nhắm nghiền, hai bên cánh môi ngừng rên rỉ. Mà nam tử kia lại thấy mặt mũi, chỉ là tay mơ hồ có hình xăm, hăng say cuồng nhiệt như mãnh hổ xổng chuồng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :