1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trầm Quang theo hướng Nam - Ôn Thanh Hoan (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      《TRẦM QUANG THEO HƯỚNG NAM》



      Tác giả: Ôn Thanh Hoan

      Edit + Beta: KẹoĐắng

      Converter: Ngocquynh520

      Thể loại: đại, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, nghiệp giới tinh , đại thúc vs tiểu loli, dưỡng thành, ấm áp văn, siêu sủng, 3S, 1vs1, HE

      Số chương: 52 chương + 3PN

      Nhân vật chính: Lộ Nam Tâm vs Cố Trầm Quang



      Giới thiệu:


      Lần đầu tiên Lộ Nam Tâm gặp Cố Trầm Quang, ôm sách toán tiểu học, ngoan ngoãn gọi :

      “Chào chú Tiểu Cố.”

      gật đầu, bàn tay thon dài nhận lấy sách của , “Chỗ nào biết?”

      Sau đó liền theo sách toán vẫn dạy dạy dạy, dạy đến khi nhận giấy đăng ký kết hôn.

      Nhiều năm sau, vùi ở trong ngực , ngẩng đầu mỉm cười thản nhiên gọi: “Ông xã”

      bất đắc dĩ, khẽ gõ đầu : "Chú ý dưỡng thai!"

      ………..

      Từ 10 tuổi đến 100 tuổi, vẫn luôn nhiệt huyết tràn trề.

      Vận mệnh chú định, con đường phía trước trải đầy dịu dàng.

      câu chuyện xưa về tình cùng chờ đợi bà xã trưởng thành.
      Phong nguyet, mylien1961, 1395 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    3. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Chà, vừa mới thấy bản convert, vừa mới đọc văn án convert, tò mò rồi tìm Google, chà chà. Có duyên quá. Mong chương 1 quá! Thấy bảo ngọt ê cả răng. Ôi đại thúc và loli =v=

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      hello bạn

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Tháng 3, mưa dầm liên miên, trời vừa mới sáng rỡ đảo mắt liền mưa to nặng hạt, mây mù xám đen bao phủ đầy bầu trời. Tuy mưa xuân ấm áp, nhưng lúc ban đầu cũng tránh được lạnh lẻo đến thấu xương.

      Nguyên cả khu đều là biệt thự hào hoa đơn độc, nhà ở của quản gia ngụ tại nơi cực xa. Lộ Nam Tâm cầm trong tay cây dù màu đen to, tay ôm chặt quyển sách đẻ tránh bị mưa làm ướt, giày vải bố màu trắng giẫm vào nước bùn, bị nhuộm thành còn ra hình, mũi giày phát ra màu vàng đậm.

      Phương Bắc gió lớn, cây dù che được mưa, càng đừng đến mùa xuân Bắc Kinh, gió cực mạnh. Nước mưa bị gió thổi đập mạnh vào tán dù, chút lưu tình đánh vào người Lộ Nam Tâm, mái tóc bị mưa làm ướt nhẹp, dán chặt vào trán. Từng giọt từng giọt nước mưa lạnh lẻo xuống. Áo vải mỏng manh cũng bị ướt hơn phân nửa, dính vào người. Gió vừa thổi, lạnh đến cả người đều phát run.

      Nhếch nhác cực kỳ.

      Cũng may, cha khu nhà kia ở phía trước, còn có mấy bước đường nữa là đến.

      Lộ Nam Tâm ngẩng đầu lên, híp mắt, mí mắt run rẩy chớp chớp làm rơi nước mưa xuống, nhìn căn biệt thự to lớn được trang hoàng lịch trước mắt.

      Tới Bắc Kinh mấy tháng, vẫn khó có thể quen loại biệt thự rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, hào hoa như thế này.

      thích cái loại tường trắng ngói xanh nhu hòa trong nhà trước kia, trời mưa cũng là bộ dáng triền miên, nhìn trong lòng liền cực kỳ thoải mái, ấm áp.

      —— nhưng cũng thể tùy theo .

      Đến.

      Lộ Nam Tâm gấp lại cây dù trong tay, nhàng rẩy nước phía , thả vào dưới góc dưới mái hiên. *D#~#Đ<?>L”:”Q(_)Đ* cúi đầu nhìn đôi giày bị dính bẩn nhìn ra bộ dáng, rũ mắt xuống, đứng ở nơi đó giẫm chân lâu, cho đến khi rẩy hết nước dơ bên , mới dám nhấc chân lên, giơ tay ấn chuông cửa.

      Sau đó vẫn yên lặng đứng chờ ở cửa.

      Rất nhanh, "két" tiếng, cửa bị người từ bên trong mở ra.

      Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn lên, người đến là dì Cố. Dì Cố đối xử rất tốt với , giống như những người khác ngoài sáng và trong tối giống nhau, xấu , mắng là đồ con riêng. Lộ Nam Tâm rất thích người dì xinh đẹp giống như tiên nữ này.

      Mặc dù so vai vế, Lộ Nam Tâm nên kêu tiếng bà bà. Nhưng đối với dì Cố xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, Lộ Nam Tâm thích xưng hô như vậy.

      Lộ Nam Tâm tròn mắt lòe lòe, xấu hổ nhàng cười cười nhìn dì Cố vô cùng thích.

      Đối phương cũng dịu dàng cười tiếng, đưa tay vén mái tóc dính trán qua bên, vừa lôi kéo vào nhà vừa giọng cười : “Nam nam tới rồi? Mau vào! Mưa lớn như thế sao tài xế lại đưa con?”

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đổi giày, nghe vậy cúi đầu nhàng cười cười, có trả lời.

      Dịch Sở nhìn bé xấu hổ trước mặt mới cao đến trước ngực mình, mặt mày còn chưa nẩy nở, đôi mắt to đen bóng linh hoạt, đặt khuôn mặt nhắn, trắng nõn xinh đẹp, vô cùng khiến người ta thích. Thấy , đột nhiên Dịch Sở hiểu được, nhịn được nhàng lắc đầu cái trong lòng, kéo bàn tay lạnh như băng của bé, tới trước cầu thang. “Lên , chú Tiểu Cố của con ở phòng sách lầu.”

      Lộ Nam Tâm gật đầu cái, buông lỏng tay, nhìn người trước mắt cười dịu dàng, chần chừ chốc lát, mới nhàng chậm chạp mở miệng, dùng giọng mềm mại mang theo khẩu phương Nam thấp : “Cám ơn bà ngoại Cố.”

      Dịch Sở cười, vuốt ve cái đầu ướt nhẹp của , "Mau lên ."

      Lộ Nam Tâm cười, đưa lưng về phía Dịch Sở, ánh mắt lại tràn đầy khó xử. Nhìn đôi giày bẩn thỉu dưới chân mình chút, chần chừ chốc lát mới cẩn thận đạp lên tấm thảm đắt tiền, chân lên. Bóng lưng gầy yếu, dưới ánh đèn nhạt nhẽo, khí lạnh bức người.

      Đứa bé mới 10 tuổi . . . . .

      Dịch Sở nhìn bóng lưng của Lộ Nam Tâm biến mất ở góc tường lầu, nhịn được khẽ thở dài trong lòng.

      **

      Lộ Nam Tâm đường tìm được thư phòng, cửa khép hờ, cắn cắn môi, giơ tay lên gõ cửa.

      Bên trong cửa, giọng nam trẻ tuổi chợt vang lên, giọng trong trẻo lạnh lùng, nhanh chậm : “Vào !”

      Lộ Nam Tâm đẩy cửa ra. Ngoài cửa sổ mưa ngừng, ánh sáng vàng óng nhàng chậm rãi chiếu ra ngoài. Ở trong tối, bóng dáng nhợt nhạt đứng cạnh giá sách.

      nhàng giương mắt. Lần đầu tiên gặp được Cố Trầm Quang.

      Thiếu niên 18 tuổi, mặc áo sơ mi trắng đơn giản sạch , an tĩnh ngồi ghế ở bên cửa sổ cũ kỹ, đùi tùy ý để quyển sách dày màu rám nắng, đầu ngón tay trắng nõn liền nhàng che ở trang sách hơi ố vàng, ấm áp mà an bình. *Die!nnnĐ^^annnL~eeeQu?yyyĐ()onnn* Giữa lông mày lạnh lẽo của thiếu niên chợt nhướng lên, bị ánh mặt trời thoa tầng dịu dàng.

      khẽ nghiêng đầu nhìn sang, ngón tay vẫn tùy ý đặt ở cạnh góc trang sách.
      thiếu niên nhìn qua sạch giống như lá cây.

      Gò má tuấn tú sẵn có, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhàng nhếch lên, vẽ ra độ cong đẹp mắt. đôi mắt hơi nâng lên, con ngươi đen bóng có thần, sâu thấy đáy, hơi lóe ra ánh sáng. Đôi mắt trong suốt sạch , giống như là nước suối khe núi – trong trẻo lạnh lùng, sáng ngời, sâu thẫm, rồi lại trong suốt thấy đáy.

      Hung hăng kinh sợ lòng người.

      Thông minh vô cùng.

      Lộ Nam Tâm hơi khựng lại, có chút hoảng thần. chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, sạch đến mức làm cho nhớ tới dòng suối trong núi cách xa nơi từng là quê nhà của , róc rách tí tách, là ngọn nguồn sinh mệnh.

      Mái tóc đen bóng của thiếu niên được tỉa ngắn, tinh thần lại rạng rỡ. Vừa nhìn, giống như cả người chỉ còn dư lại hai màu đen trắng, đơn giản tự nhiên.

      Vì vậy ánh mắt Lộ Nam Tâm đương nhiên liền dừng lại phía bờ môi mỏng của . Trước kia bà Chu trong thôn từng , người môi mỏng là người bạc tình nhất. Trong khoảng thời gian này Lộ Nam Tâm thỉnh thoảng nhớ tới lời này, thầm thưởng thức, cũng cảm thấy tệ. Bạc tình mới dễ bị thương.

      giống , vành tai mỏng. Ông cụ xem bói với mẹ , gương mặt như vậy, cả đời khổ sở.

      . . . . . .

      Thu hồi suy nghĩ ngổn ngang đầy đầu, Lộ Nam Tâm lắc đầu cái, ôm quyển sách nhàng gọi: “Chào chú Tiểu Cố.”

      Giọng mềm mại dịu dàng đặc biệt thuộc về phương Nam.

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, đóng lại quyển sách mở rộng đầu gối, thả vào bàn tròn. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, bàn tay thon dài nhận lấy quyển sách Số Học bị mưa dính ướt nửa tay Lộ Nam Tâm. Ánh mắt quét qua , nhìn mái tóc bị nước mưa dính ướt nhẹp, mặt nhăn mày cau. Dừng chút, thả quyển sách trong tay xuống bàn, dưới ánh mắt hơi nghi hoặc của , đứng lên.

      "Ở đây chờ chút."

      Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu. Cửa sổ có đóng, từng trận gió thổi vào, quần áo dính vào người , quần áo vải vốn là mỏng manh, lại dính nước mưa lạnh như băng. Vừa bị gió thổi, cả người lạnh đến run rẩy, lại dám rời . thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, trong biên độ giậm chân, chà xát hai tay.

      Cố Trầm Quang cầm khăn lông rất nhanh trở lại, đưa chiếc khăn lông lớn màu trắng trong tay cho bé lạnh đến mức đôi môi bắt đầu lập bập phát ra thanh. ngồi xổm xuống, khó có được kiên nhẫn : “Lau khô nước, ăn mặc mỏng manh như vậy rất dễ cảm mạo, lần sau nhớ mặc nhiều chút.”

      Lộ Nam Tâm nhìn khăn lông trắng lớn khô ráo mềm mại trước mặt, ngớ ra mấy giây mới phản ứng lại, ngay sau đó vội vươn tay nhận lấy, vừa bọc người mình lại vừa giọng : “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”

      Cố Trầm Quang gật đầu cái, trở về ngồi vào ghế. Vươn tay ra cầm lấy quyển sách mới vừa đặt bàn lúc nảy, tùy ý quét mắt qua, hỏi: “Lớp 5 rồi hả?”

      Lộ Nam Tâm chậm rãi lau tóc, nghe vậy gật đầu cái, “Dạ, học kỳ sau.”

      Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm cái. ràng bị đông lạnh . đột nhiên nhớ tới cái gì, lần nữa đứng dậy, đóng cửa sổ lại.

      Gió tức khắc bị ngăn cản ở ngoài cửa sổ, lạnh lẽo suy giảm. Lúc này Lộ Nam Tâm mới cảm thấy ấm áp được chút, bả vai mới vừa rồi còn run rẩy từ từ buông lỏng ra.

      cảm kích nhìn Cố Trầm Quang, cười cười, “Cám ơn chú Tiểu Cố.”

      Cố Trầm Quang lắc đầu cái, nhìn cả người ướt đẫm trước mắt, thả sách lại bàn, cúi người cố gắng làm cho bản thân nhìn thân thiết, dịu dàng chút, hỏi : “Mới vừa rồi lạnh, tại sao với tôi?”

      Lộ Nam Tâm ngẩn người, chần chờ ngẩng đầu, xác định vẻ mặt Cố Trầm Quang dịu dàng, mới khẽ : “Con quan trọng.”

      "Hả?" Cố Trầm Quang nghe hiểu. “ quan trọng cái gì?”

      Lộ Nam Tâm đè thấp giọng hơn nữa, lập lại: “Con lạnh….. quan trọng.”

      Đôi mắt đen nhánh của chợt lóe lên kinh ngạc, nhịn được nhàng chớp mắt, trong lòng chuyển cái, đại khái đoán được hai ba phần.

      Chỉ là, thiếu niên vừa mới tốt nghiệp trung học, tại biết an ủi đứa .

      Dừng chút, đưa tay sờ sờ đầu ướt nhẹp của Lộ Nam Tâm, khẽ : “Có quan trọng. Em cảm mạo. *D$ienĐ~anL^^eQ@@uyĐ[+]on* Cho nên, lát nếu còn thấy lạnh, nhất định phải cho tôi biết, có được hay ?”

      Trời lạnh như thế này dính mưa thời gian dài như vậy, mới vừa rồi lại bị gió thổi lâu thế kia, rất có thể phát sốt.

      Giọng trong trẻo lành lạnh, ngữ điệu trầm thấp, lại dịu dàng với , nếu lạnh có thể với .

      Lộ Nam Tâm nhịn được ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát chú Tiểu Cố trước mắt.

      tới Bắc Kinh thời gian dài, thời gian nghe người ta chuyện nhiều lắm, nhưng liền ở trong thời gian ngắn như vậy nghe người lớn bên cạnh nhắc tới chú Tiểu Cố này. Nghe là người vô cùng ưu tú. hiểu từ ưu tú trong miệng những người kia là rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, nhưng cũng biết là vô cùng lợi hại.

      Nhưng tại lại cúi người, giọng lại dịu dàng như thế, tuyệt giống như những người lợi hại trong truyền thuyết kia.

      Lộ Nam Tâm nghe lời gật đầu, “Dạ.”

      Cố Trầm Quang cười cười, ngồi dậy, hất cằm lên, chỉ chỉ ghế đối diện: “Ngồi .” Thấy Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn ngồi xong, mới đưa tay cầm quyển sách lên, nhìn mấy lần, có chút kinh ngạc.

      ràng là nghiêm túc chuẩn bị bài trước. Trọng điểm trong bài cũng dùng bút màu sắc rực rỡ tỉ mỉ đánh dấu, chỉ có mấu đề hiểu liền đánh dấu rất rực rỡ. Tại sao giống như sợ xem hiểu? Trước đề bài vẽ cái dấu hỏi là to.

      Cố Trầm Quang nhìn cái dấu hỏi to đùng rực rỡ, có chút buồn cười. Rút cây bút gắp ở trong sách ra, gõ gõ sách ý bảo nhìn, đưa tay gạch dưới trọng điểm đề bài.

      Nghiêng người qua, “Đề bài này dùng phương trình phân tích đơn giản nhất, thiết lập phương trình này chúng ta dùng x, như vậy……” ngẩng đầu lơ đãng nhìn ràng có chút giống như trong mộng, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Em có học qua phương trình chưa?”

      Quả nhiên, lắc đầu cái. “ có.”

      . . . . . . Bây giờ đứa trẻ lớp 5 nào còn chưa học qua phương trình chứ?

      Cố Trầm Quang nhíu nhíu mày, suy nghĩ chút, đổi loại phương pháp tương đối phiền toái giảng cho . “Vậy chúng ta cần phương trình, chỉ nhìn lộ trình đơn giản này. Có phải chúng ta có hai đoạn tạo thành từ a đến b hay …….”

      . . . . . .

      Học hơn 3 tiếng đồng hồ, lúc Lộ Nam Tâm rời còn nhớ hẹn ước thời gian học vào ngày mai cùng chú Tiểu Cố. Lúc này mới cầm quả đào bà ngoại Cố nhiệt tình đưa cho, lễ phép chào tạm biệt về nhà.

      Cố Trầm Quang nhìn bóng lưng gầy yếu của dần biến mất đến khi nhìn thấy gì nữa, quay đầu lại nhìn chút nét thương hại ràng trong mắt mẹ mình, dựa vào cửa, rũ mắt xuống suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Con nhớ hình như là mấy năm nay Lộ kết hôn nhưng vẫn có sinh con đúng ?”
      Last edited by a moderator: 11/8/17
      Phong nguyet, Ngọc Yochan, thư hồ10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :