1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Uyển - Bộ Vi lan

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Trầm Hương Uyển – Bộ Vi Lan
      [​IMG]
      Tác giả: Bộ Vi Lan
      Dịch giả: Trần Thế Lâm
      Kích thước: 13 x 20.5 cm
      Số trang: 400
      Ngày xuất bản: 01/11/2013
      Giá bìa: 85.000 ₫
      Công ty phát hành: Bách Việt
      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại​


      Type: Quân Ngọc Thiên Quân

      Tình như khu vườn đầy hương sắc, ai đã lạc bước đều dần đắm chìm trong hương thơm ngây ngất của nó, để rồi khi rời xa khu vườn ấy, cứ mãi nhớ nhung tiếc nuối.
      , chàng công tử hào hoa kiêu ngạo, chỉ coi tình như trò chơi, muốn chinh phục những ̉nh cao mới. , người con gái với lớp vỏ bọc lạnh lùng xù xì đầy góc cạnh. càng tìm cách tiếp cận, càng chạy xa khỏi , nhưng càng trốn chạy càng kích thích ham muốn chinh phục của . Mặc cho lạnh lùng, coi thường, tức giận, sỉ nhục, vẫn tìm mọi cách xộc vào cuộc sống của . Trò chơi rượt đuổi điên cuồng biết từ lúc nào đã trở thành những cảm xúc cháy bỏng trong tim . chỉ biết rằng, muốn có được nụ cười của , tình của , trái tim của và cả chính , dù cho điều đó sẽ khiến căm hận chăng nữa……

      Tại sao lại là TRẦM HƯƠNG UYỂN?
      Trầm hương uyển: “hương uyển” nghĩa là để vuột khỏi tay mới biết được giá trị; “trầm” trong “tuế nguyệt trầm hương”, năm tháng ngỡ ngàng qua mà người ta biết tới. Tình lặng lẽ đến tiếng động, vây bọc lấy ta, tới khi ngỡ ngàng để tuột khỏi tay rồi mới thấy hối tiếc.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TẬP 1

      Chương 1

      Typer: Quân Ngọc Thiên Quân
      Sáng sớm, Trần Uyển đã bị đánh thức bởi tiếng la hét của những đứa trẻ nhà hàng xóm.
      Mảnh đất sống là khu đông dân cứ nhất thành phố, mặ dù là những căn nhà có từ thời Mãn Thanh nhưng sớm đã chẳng còn dấu tích tao nhã ̉ kính của hơn trăm năm trước, ngoài khu vực của cư dân sống còn có một khu dành cho cán bộ khu là những căn nhà cũ kỹ giờ đã được sử dụng làm xưởng nhuộm ở lân cận. Các dinh thự của những gia ̀nh quyền quý ngày xưa bây giờ lại là nơi sống của những người dân có mức thu nhập thấp nhất thành phố. Một dinh thự thường có tới mấy gia ̀nh cùng chung sống, nên người nào nói gì to tiếng chút là hàng xóm đều nghe rõ. Bởi vậy, cùng lúc thím Lưu phát vào mông đứa nhỏ làm nó khóc thét lên thì lập tức có tiếng khuyên giải của hàng xóm bốn bên, tiếng ho của người già buổi sáng, tiếng gọi con dậy ăn cơm sáng, lại còn có hai chú chim học mi mà cụ già nhà đối diện nuôi hót líu lo, và xa xa là tiếng luyện thanh của Liễu – bài tập mà phải làm hằng ngày, cả con hẻm Chu Tước theo những ánh nắng đầu tiên của buối sáng sớm cũng trở nên sinh động, đầy sức sống.
      nhìn đồng hồ, thấy chẳng còn sớm sủa gì, lòng thầm trách mình một tiếng rồi vội vàng mặc quần áo, thu dọn giường chiếu.
      Trần Uyển cầm bàn chải đánh rang và chiếc ́c ra sân, mở vòi nước, cùng lúc đó thì cậu vào: “Hôm qua dọn đồ muộn, cậu ̣nh để con ngủ them mốt chút rồi mới gọi”.

      “Tỉnh rồi thì phải dậy chứ”, trả lời ậm ờ khi miệng đầy bọt kem đánh rang. Tối qua nhà dì Lý ở dãy đường phía sau có con gái lấy chồng về lại mặt nên nhờ nhà Trần Uyển nấu mấy mâm ̃ mời bà con thân thích đến dự. Đều là hàng xóm lâu năm, hơn nữa chẳng ai khá giả gì, nên cậu cũng ngại lấy nhiều tiền công, chỉ lấy chút tượng trưng, cứ bận quần quật suốt tối. Hơn mười giờ mọi người mới tan, cả nhà lại phải dọn dẹp mất một tiếng đồng hồ mới được nghỉ ngơi.
      Rửa mặt xong, thấy cậu vào bếp, liền theo. “Cậu ơi, cậu nghỉ chút , để đó con làm cho”, vừa nói vừa giật cái thùng gỗ trong tay cậu. Củng Tự Cường cũng tranh với , để mặc .
      “Tiểu Vũ vẫn chưa dậy à?”, cậu hỏi.
      “Chưa cậu, nay là Chủ nhật, để nó ngủ them mốt chút. Cậu, con trước đây”.
      Cậu sầm mặt, khẽ mắng thằng nhóc rồi gật đầu với và ngược vào, ̣nh gọi tiểu Vũ.
      Cái thùng gỗ phải nặng đến mười cân, ngày trước bê nổi, giờ thì được rồi. Đến sân trước, mới có thưa thớt vài ba khách hàng, toàn là hàng xóm thân quen, cười chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Mợ bận phía sau, bê thùng tới để đổi thuàng .
      Nhà là hộ gia ̀nh sống lâu năm nhất hẻm Chu Tước, nên khoảng sân trước nhà có thể nói là rộng nhất nhì nơi đây. Có điều, sau khi cậu bị sa thải thì cuốc sống rơi vào khó khăn, vốn sẵn có chút nghề trong tay nên cậu mợ liền chia khoảng sân này thành hai phần, sân trước là tiệm bán đồ ăn sáng, cũng chỉ mấy món rau xào và mấy món nhậu đơn giản, ở giữa là nhà bếp, tối qua do diện tích phía trước bày biện bàn tiệc đủ nên mượn luôn gian giữa bày được thêm hai bàn. Nhà nằm ở cửa hẻm Chu Tước, mặc dù người sống trong hẻm rất ít khi ra ngoài ăn cơm, nhưng do nằm ngay đầu đường cũng có thể bán cho người qua đường, bởi vậy cũng tằn tiện nuôi sống đủ bốn miệng ăn.
      Sáng Chủ nhật buôn bán lúc nào cũng chán, người đến ăn rất ít, nhưng tào phớ lại đắt hàng, cứ một lúc lại phải bê một thùng lớn khác ra.
      Sức khoẻ của mợ tốt, nhìn dáng vẻ một nắng hai sương của mợ xem ra còn tiều tuỵ hơn cả lúc thường, Trần Uyển giục mợ nghỉ, việc còn lại cứ để . Mợ đau lòng, dịu dàng nhìn : “Vậy mợ nghỉ trước, cậu con chuẩn bị ra giờ đó. Đây, múc bát tào phớ bưng ra cho bà Lý con”.
      Nhà bà Lý là căn thứ năm của dãy đường phía sau, rất thân thiết với mợ, mợ thương bà, biết mắt bà kém, lại chẳng có con cháu gì nên giúp được gì thì giúp. Trần Uyển tay bê bát tào phớ, trong túi có khoảng năm mươi đồng mà mợ đưa cho bà Lý, men theo con hẻm Chu Tước về phía sau.
      Thật ra, nhìn từ bên ngoài, hẻm Chu Tước rất đẹp, lước qua bờ tường trắng là những mái hiên với những hàng ngói xanh ngả màu xám, chỉ có điều tường ngả màu, ngói đã đổ rêu, mặt đường lát đá cẩm thạch có lẽ rất lâu rồi được tu sửa, mấp mô, cứ được mấy bước lại gặp những ổ gà đọng nước sau cơn mưa đêm qua. Con dườn hẻm Chu Tước một bên là những ngôi nhà cũ, một bên là dòng Thanh Thủy. Thanh Thủy trước đây là dòng sông bảo vệ thành, nghe những người già kể lại thì khi còn nhỏ họ còn có thể ra đây bắt cá, nhưng bây giờ thì toàn sình lầy, ̣ng thêm rác thải từ nhà máy nhuộm ở thượng nguồn, tạo nên đủ loại màu sắc tạp nham. Bình thường còn chịu được, chứ mưa như ngày hôm qua, rác rưởi bùn lầy từ dòng sông trôi nổi lênh láng, mùi vô cùng khó chịu.
      Trần Uyển nhớ lúc mới chuyển tới sống ở hẻm Chu Tước, mỗi khi ngửi thấy thứ mùi này là đầu óc lại căng lên, nhưng bây giờ, nó đã trở thành một phần của cuộc sống, xem ra hoàn cảnh sống có thể cải biến rất nhiều phương diện của con người, ngay cả tính cách cũng thay đổi ít, còn giống với con bé trong quá khứ, lúc nào cũng hồn nhiên, ương bướng, biết trời cao đất dày là gì.
      vội đến ngã rẽ cuối con đường, từ phía sau có một chiếc xe phóng tới với tốc độ rất nhanh, ̣nh tránh mà kịp. Con hẻm Chu Tước rộng, cùng lắm là có thể cho một chiếc xe , còn chưa kịp ép sát người vào tường thì chiếc đã vút qua bắn nước tung toé, khiến cả người ướt hết.
      thầm rủa một tiếng xui xẻo, cúi xuống phủi những giọt nước bùn bám quần. Chiếc xe phía trước phanh gấp, sau đó lùi lại một chút và dừng ngay bên cạnh . ngước đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc được trút bỏ, rồi đầy phấn khích nhìn chằm chằm. Trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, đứng thẳng người về phía trước.
      “Ơ, cái này”, người đàn ông đó gọi giật từ phía sau.
      Bước nhanh được vài bước, người đàn ông lại lái xe chầm chậm đuổi theo: “ Này”.
      Còn hai bước nữa là tới con đường của dãy phố phía sau, Trần Uyển dừng lại, quay người nhìn ta. Người đó thò đầu ra cửa xe, ánh mắt nhìn thẳng đầy vẻ thích thú. Trông bộ dạnh ta cũng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi rồi, lớn như thế rồi mà sao chẳng có đạo đức gì nhỉ? Trần Uyển thấy tai mình nóng ran, trong lòng ngừng oán thán.
      trừng mắt với ta, nhưng ta còn cười như ánh mặt trời vô cùng sinh động. Gương mặt càng trở nên lạnh lùng, tiếp tục về phía trước.
      “Này!”
      “LÀm gì thế?”, quay người hùng hổ hỏi, “Chỗ này đường hẹp, thể xe vào được. Còn nữa, chỗ nào cũng có vũng nước, thể chạy chậm lại được hả? Ngộ nhỡ đụng xe vào đứa trẻ hay cụ già phía trước thì làm sao?”.
      Người kia có vẻ ngờ rằng lại đáo để đến thế, lấy làm kinh ngạc rồi cười khoe hàm rang trắng, đều. “ đừng lo, ban ngày ban mặt thế này tôi bắt đâu, tôi chỉ muốn hỏi, có phải Thuần Dương quan ở đây ?”
      Trần Uyển bị ta nói trúng tâm tư, có chút bối rối, chỉ ngón tay về phía trước, “ thẳng, sau đó quẹo trái, cái sân có cây hoè ̉ thụ chính là nó đấy”, nói xong, dám nhìn ta, vội vã vào con đường phía sau.

      ~~~ vẫy cánh cụt nhỏ, xin chào đến truyện type đầu tiên của mềnh ~~~
      __/-/__ hãy gọi Quân Nhi khi cần, ai cần Quân nhi đó có mặt C..H..O..sắc Quân Nhi đây ./

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TẬP 1

      Chương 2

      TYPER: Quân Ngọc Thiên Quân

      Trần Uyển về đến nhà, ném ga giường và vỏ chăn của bà Lý vào máy giặt. Bà Lý mắt kém, tuổi già sức yếu, nên ́ có thói quen cứ nửa tháng một lần giúp bà thay chăn đệm, giặt sạch rồi mang qua cho bà. Tiểu Vũ mang cái bàn nhỏ ra sân làm bài tập, mới học lớp mười một nhưng nó đã cao hơn rồi, ngồi ghế mà hai chân thò ra ngáng hết cả đường.
      ngang qua, đá vào chân nó, “Tránh ra chút”.
      Thằng nhóc thèm ngẩng đầu lên, chỉ thu chân lại cho qua rồi lại duỗi thẳng chân như ban đầu.
      “Trời lạnh thế, ngồi ngoài đây sẽ cảm lạnh đó”.
      “Trong phòng ngột ngạt lắm”.
      Từ khi mở thêm cái quán nhỏ phía trước thì trong nhà chật chội hơn khá nhiều. Ba gian phòng nhỏ, một gian miễn cưỡng là phòng khách, một gian cho cậu mợ ở, gian còn lại thì lấy mấy tấm ván ép ngăn ra ở giữa, mỗi bên để một cái giường nhỏ là chỗ ngũ cho và cậu em họ, chật chội đến nỗi ngay cả cái bàn học nhỏ cũng có chỗ bày.
      “Tối qua sao làm cho xong bài tập ? Còn để dây dưa đến hôm nay”. Tiểu Vũ và tính cách đối lập, thói quen của là dù có muộn đến thế nào cũng phải hoàn thành xong bài tập rồi mới an tâm ngũ.
      “Tối qua ồn ào như vậy, ra tận cửa ngoài đường lớn vẫn còn nghe tiếng chúc rượu, trong nhà chỗ nào cũng nồng nặc mùi rượu”, tiểu Vũ ngẩng đầu, hai tay đan lại vươn căng cái eo mõi, “Ôi, đến khi nào mới thoát được khỏi khổ ải đây, chán chết được, ngày nào cũng làm bài, làm bài”, nghĩ một hồi rồi nói có vẻ ngưỡng mộ: “Chị, chị giỏi thật đấy, chỉ cần nửa năm đã có thể tu thành chính quả, em và Chính thì chờ đợi đến mở cả mắt”.
      “Thôi dẹp , Phương Tồn Chính và chị chẳng liên quan gì đến nhau, em đừng nói xằng bậy nữa, nếu để cậu nghe được thì chẳng ai có thể vui vẻ được đâu. Còn nữa, được cho rằng sau này thi đậu đại học là thoát khỏi xiềng xích, nhà ta chỉ có em là trai, cậu và mợ luôn hi vọng tương lai em có thể chấn hưng gia nghiệp đấy”. lấy quần áo mới giặt hồi sáng mang ra phơi ở dây phơi trong sân.
      Tiểu Vũ cười giễu cợt.
      Cũng phải thôi, sau khi lên phổ thông, mợ ngày nào cũng nói là nhất ̣nh phải học hành thế này thế nọ, ngay cả việc nhà cũng để cho nó động tay vào. Cậu tuy nói nhiều Trần Uyển biết trong lòng cậu đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó. Lên lớp mười một, bài tập càng nhiều, áp lực học càng lớn. Tần Uyển rất cảm thông nên thường kín đáo bao che cho tiểu Vũ, có lúc nó trốn chơi đánh bóng, còn giúp nó giấu nhẹm trước mặt mợ.
      “Hôm nay vẫn đánh bóng à?”
      “Ừm, ăn xong cơm trưa rồi ”. Chiếc bút tay tiểu Vũ xoay đều năm ngón tay, ánh mắt nó dán vào cuốn sách bàn. Chiều Chủ nhật nào nó cũng chơi đánh bóng rổ hai tiếng, con hẻm Chu Tước chật chội nên chơi được gì, tụi nó phải kéo nhau ra khu đất trống trước Thuần Dương quan.
      Phơi xong quần áo thì nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ra xem, toàn là hàng xóm láng giềng thân cận, họ ngồi cả mấy cái ghế dài của tiệm. Cũng có vài người lạ mặt, chăm chú nhìn, có cả cái gã hồi sáng mới gặp. ta ăn tào phớ, động tác chậm rãi và nhã nhặn, nhưng khi bắt gặp cái nhìn của thì ánh mắt ta chẳng còn chút lịch sự nào, còn toe toét cười với nữa chứ.
      ta ngồi ở phía ngoài, đúng chỗ ánh nắng chiếu vào, hàm răng trắng bóng như ánh lên trong nắng, hiểu sao làm Trần Uyển lại nhớ đến loài động vật ăn thịt sống thảo nguyên ở châu Phi trong chương trình thế giới động vật. hậm hực, mặc dù đã quen với việc người ta nhìn chằm chặp, trước đây cũng hay bị mấy tên côn đồ trong hẻm Chu Tước chọc ghẹo, nhưng chưa bao giờ có kẻ nào dám nhìn bằng ánh mắt thô lỗ đến thế, như kiểu …. như kiểu muốn nhìn xuyên qua quần áo vậy.
      Mặt nghiệm lại, giả bộ như vô tình lướt qua ta trong lúc sang bên cậu, mới nghe thấy những người hàng xóm xôn xao về chuyện di dời.
      Hẻm Chu Tước rất nhiều năm trước đã có kế hoạch bị phá bỏ, những bức tường trắng trong sân mọi nhà đều có một vòng tròn đen lớn, chính giữa vòng tròn đen đó có viết chữ “Phá dỡ”. Chỉ là mưa gió sấm chớp, nên lâu như vậy mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Nhưng gần đây hình như bắt đầu có dấu hiệu, dạo trước ở phố tây đã có những nhân viên kỹ thuật đo lường đến đóng trụ sở tại đó.
      Hẻm Chu Tước có hai nơi để tập hợp thông tin, một là khoảng đất trống ở cửa Thuần Dương quan, chỗ đó đa số là những người lớn tuổi bồng bế con cháu tụ tập nói chuyện, một chỗ khác chính là cửa tiệm của cậu Trần Uyển.
      Lịch sử nhà họ Củng có thể tra cứu từ điển triều đại nhà Thanh, nghe nói ông tổ họ ngoại của Trần Uyển là đầu bếp trong cung, nhân cơ hội trong cung có biến mà trốn ra ngoài, sau đó đến hẻm Chu Tước này ở bà lấy vợ sinh con sinh sống qua bao thế hệ. Cho nên Củng gia được coi là gia ̀nh uy danh nhất trong những gia ̀nh lân cận, hơn nữa cậu của Trần Uyển là Củng Tự Cường cũng là người trung thực, ít nói nhưng rất có trình độ, mợ cũng vậy, đều rất hiền lành tốt bụng, nhà ai có việc cần giúp đỡ, chỉ cần tìm đến họ là phải nói đến lần thứ hai, nếu giúp được là họ giúp ngay.
      Lân cận đều là láng giềng gần gũi bao năm, có thói quen hễ có việc gì quan trọng cần bàn bạc là đếu í ới gọi nhau đến nhà cậu Trần Uyển.
      Sự việc lần này có vẻ rất trọng đại, mọi người đều rất tức giận, mấy người lớn tiếng nói đến mức đỏ cả ̉, xem ra sự phẫn nộ đã tới cực điểm. Chồng thím Lưu và cậu của Trần Uyển trước đây cùng là công nhân nhà máy sản xuất vòng bi, mặt cũng hừng hực tức giận, lớn tiếng nói: “Trước đây thì nói là đền bù, lúc đó nghĩ có chút tiền đền bù cũng tốt, cùng lắm thuê nhà ở cũng được, ở đâu thì cũng bị ảnh hưởng bởi cái mùi hôi thối của dòng sông này. Nhưng mọi người ra con phố phía tây nghe ngóng thử xem, Chính phủ đưa giá bao nhiêu? Một nghìn năm trăm. Còn giá phòng ốc ngoài kia là bao nhiêu? Căn phòng bình thường đã bốn năm nghìn rồi. Chưa được nổi một phần ba. Chúng ta cầm chút tiền cỏn con ấy thì ăn uống được mấy ngày? Đến lúc tiêu hết rồi thì phải làm sao? Dẫn vợ con ra ngủ ngoài đường à?”.
      Lời nói của ông khiến mọi người phụ hoạ theo, có người nói: “Nghe nói có nhà tái ̣nh cư”.

      Một người khác liền tiếp lời: “Nhà tái ̣nh cư ở đâu? Ông hỏi xem, mau đến đầu trấn Thành Quan mà hỏi xem, phía trước chẳng có nhà cửa, phía sau hàng quán, làm phải đạp xe hai tiếng đồng hồ, buổi tối đạp hai tiếng về sao?”.
      Câu nói này lại có bao nhiêu người phụ hoạ theo. Sau đó có người nói về tin tức của con hẻm, nghe bố của bạn trai gái con ông chú họ của chồng dì của vợ mình nói thì Chính phủ câu kết với công ty bất động sản, giao dịch riêng gì gì đó với nhau. Chuyện này cứ thật thật giả giả, như lớp sương mù dày đặc khó mà phân biệt được.
      Mọi người hết sức phẫn nộ, ngay cả câu chuyện phát sinh cải tạo đường xá Thượng Hải ba năm trước cũng được lôi ra nói.
      Trần Uyển liếc nhìn cậu mình, ông vẫn ngồi im lặng ở giữa, sắc mặt nghiêm túc. Trong lúc vô tình lại nhìn sang tên động vật ăn thịt kia, hắn ung dung ngồi nghe những lời bàn tán sôi nổi, khoé miệng hơi nhếch nụ cười chế giễu, bát tào phớ vẫn còn hơn nữa, xem ra hắn đã quyết ̣nh là sẽ ngồi xem hết vở tuồng hay này.
      Hơn một tiếng đồng hồ bàn bạc, kết quả cuối cùng là những người ở ngõ phía đông của con hẻm Chu Tước lập thành một nhóm, cho bất cứ người nào có cơ hội kiếm chác ở đây. Sau đó, biết ai lên tiếng hỏi: “Nếu như cưỡng chế di dời thì sao?”.
      Trong tiệm, một giây trước còn bàn tán huyên náo bỗng chốc trở nên vô cùng im ắng, ai lên tiếng, có người vẻ mặt uất ức, có người vẻ mặt buồn bã, có người nghển ̉ thở dài, tất cả đều nghĩ đến quang cảnh bị cưỡng chế di dời ở Thượng Hải trước kia. Đúng lúc châu chấu đá xe, đứng trước bộ máy nhà nước sẽ mãi mãi có gian tồn tại của lợi ích cá nhân.
      “Xem tình hình rồi hãy quyết ̣nh vậy, vẫn chưa tới nước đó mà”, cậu ngồi yên nãy giờ, cuối cùngcũng lên tiếng.
      Mọi người đều chưng hửng, vẻ mặt ai cũng như đưa đám, cáo từ ra về.
      “Cậu, cậu với mợ vào nghỉ . Có vẻ trưa nay cũng chẳng buôn bán được gì”. Cũng đã là mười giờ còn cáh bữa trưa một chút thời gian nữa thôi.
      Bình thường, Củng Tự Cường mỗi sáng hằng ngày dậy từ hơn bốn giờ sáng để Thuần Dương quan gánh nước về xay đậu, tối qua bận bịu đến tận khuya, vốn dĩ lúc này là thời gian ngũ bù nhưng mọi người xôn xao nãy giờ làm bay mất cả buổi sáng. Cậu gọi mợ với nét mặt phờ phạc vào, rồi xoay người ngồi xuống, cúi đầu châm thuốc hút.
      Tâm trạng của Trần Uyển lại càng them não nề hơn, nếu như phải vì việc cải tạo đường xá ở Thượng Hải thì cha cũng sẽ … Bây giờ lịch sự lại tái diễn một lần nữa sao?
      lặng người dựa vào tường, cắn chặt môi, vốn tưởng rằng cuộc sống tuy nghèo nhưng có thể yên bình trôi qua… Mong rằng khu dân cư này sẽ phải di dời, từ khi lại có một gia ̀nh và bắt đầu cuộc sống mới ở đây, nghìn vạn lần muốn có bất cứ sự việc nào làm đảo lộn sự bình yên của mình.
      “Có gì ăn ?”.
      bây giờ mới để ý người lạ mặt kia vẫn ngồi đó, bát tào phớ đã hết sạch.
      “Chưa tới giờ ăn trưa, nhưng có mì, mì bò”.
      ta nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Tào phớ ngon quá. Cho thêm bát mì nữa nhé”.
      Còn phải nói sao? Tào phớ là do cậu mỗi sáng Thuần Dương quan gánh nước ở cái giếng ̉ nghìn năm mà làm ra. “Có cho thêm thịt bằm ? Mì hai đồng, mì thịt bằm ba đồng rưỡi”.
      “Loại nào ngon?”.
      “Loại nào cũng ngon. Loại đắt nhất thì ngon hơn”. có chút hối hận, nhìn dáng vẻ ăn mặc của hắn ta đáng ra phải hét giá lên năm đồng.
      Hắn gật đầu.
      gạt bỏ những phiền muộn vấn vít trong lòng sang bên, cho mì vào nồi rồi múc ra bát và điềm nhiêm thêm gia vị.
      Mì bò nhà họ Củng rất ngon, trong con hẻm Chu Tước cò nhà nào biết chứ? Điều quyết ̣nh chính là nước dùng, nước dùng được hầm bằng xương bò vàng óng, chỉ cần ăn mì là cũng cảm nhận được hết vị ngon rồi, thịt bằm cũng là thịt được lấy từ thăn bò bằm nhỏ, sau đó cho thêm gia vị đặc biệt.
      Lúc bê ra, hắn nhìn thấy màu nước dùng trong bát nhướng nhướng mày. Ăn một miếng lại càng kinh ngạc, có lẽ hắn ngờ cái tiệm nhỏ tí này mà lại có món ăn với hương vị tuyệt vời đến thế.
      Chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch bát, vẫn còn muốn ăn nữa.
      Ăn xong hắn vẫn chưa chịu , ngước mắt nhìn cáh bài trí trong quán, rồi lại nhìn dòng Thanh Thuỷ bên ngoài. Trần Uyển cũng chẳng thèm để ý đến hắn, chăm chú nhặt cải thìa, nghĩ về những chuyện vướng víu trong lòng càng buồn, ngay cả người lạ mặt bỏ lúc nào cũng biết.

      ............... to be continue .............

      ***TYPER 8 nhảm: ~~,~~ mờ mắt rồi mà c2 qua, chả thấy móng gì liên quan tới eng nem chín của mềng, ngoại trừ hàm răng gợi mùi đv ăn thịt ra (do chị Uyển kiến nghị), biết ảnh xe, ảnh ăn tào phớ, ảnh ăn mì, chả đạo đức kèm chả lịch v chị nửa chín nhà te. Hai zz hai zzaaa mẹ Lan nhanh lột truồng ảnh ra cho chị em cùng bic nhan sắc tí chứ *hứ hứ*
      -mẹ Lan: v con đợi c tiếp con
      TYPER: /. v chẳng huề à, ko chịu
      -mẹ Lan: trừng mắt v TYPER bé bỏng "sư cha mày, viết truyện cho đọc còn ườn èo trả treo giá má gì, đợi mà type chương típ cho má" *nhéo mông* Nhìn bạn đọc cười gian: come on my chap 3 *chụt chụt* hí hí

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      TẬP 1

      Chương 3

      TYPER: Quân Ngọc Thiên Quân
      Trường mà Trần Uyển và cậu em họ học là trường Nhất trung* ở Tế Thành, có tỉ lệ giáo viên giỏi và tỉ lệ học sinh đậu đại học đứng đầu thành phố, và còn là ngôi trường đệ nhất rác thải. [* nhất trung: là ngôi trường có chất lượng của thành phố]

      Nhất trung nằm trong khu phố cổ, lân cận có rất nhiều khu nhà ở cho công nhân nhà máy và những con đường cũ, tố chất học sinh vàng thau lẫn lộn, trong đó có những sinh viên chuyên tâm học hành để có thể móng thoát khỏi khỏi ngôi trường này, có người lại dành thời gian tìm công, cũng có người xem việc học đơn thuần là thú vui.

      Thành tích học tập của Trần Uyển trước đây rất tốt, hoàn toàn có thể vào được trường Phụ trung*, đáng tiếc là hơn hai năm trước gia đình xảy ra biến cố lớn, thành tích học tập của cao ngất ngưởng bỗng chốc tụt dốc đến mức thấp nhất. Sau khi mai táng cha xong, căn cứ vào thành tích học tập và hoàn cảnh gia đình cậu, chỉ có thể vào học trường Nhất trung. [*Phụ trung: là ngôi trường chất lượng, thi vào dược Phụ trung là có thể lên thẳng đại học]

      Bà con thân thích bên cha tránh như tránh quỷ, những tình cảm thân thiết trước đây dường như chỉ là ảo tưởng. Người trà lạnh, mọi người đùn đẩy, mười sáu tuổi hiểu được đạo lý thâm sâu trong đó.

      Nhưng cậu ngược lại, rất nhiều năm cậu qua lại với gia đình lại nhận nuôi .

      Trước đây có nghe mẹ , cậu bất đồng với cha. Cậu cho rằng cha là người có học thức nhưng lại thanh cao của người có học thức, quá vì danh lợi. Cha mới bốn mươi tuổi là cán bộ cấp Cục thành phố, bình thường trong nhà người ra vào nườm nượp, cậu muốn mang tiếng là hạng thấy người sang bắt quàng làm họ, sau khi mẹ bị bệnh qua đời cậu cũng ít khi lui tới nhà .

      nhớ cái ngày được xem là bước ngoặt cuộc đời, chú Lưu – quản lý khu dân cư – đến nhà . Chú Lưu có thói quen tươi cười khi gặp ai đó, người mập mạp, ngũ quan gương mặt tròn hài hòa, nhìn rất giống Phật Di Lặc. Chú thường tới nhà Trần Uyển, ăn biết bao nhiêu cua hồ Dương Trừng mà chú mang tới. Hôm đó chú cười thân mật hơn bình thường, vừa bước vào ánh mắt đảo khắp nơi, sau đó hỏi : “Tiểu Uyển, trong nhà sao chẳng có ai vậy?”.

      Lúc đó vô cùng hoảng sợ, ngồi co ro trong góc, mắt mở to. Ngay cả chuyện hậu của cha cũng do đơn vị cha phụ trách, bà con thân thích bên cha chỉ đến lượt, thăm hỏi an ủi vài câu tượng trưng, sau đó ai cũng cuống cuồng rời . Họ sợ bị nhiễm độc khí trong nhà , cũng có thể sợ đứa bé mồ côi là bám lấy họ. Làm gì có người lớn nào ở nhà nữa?

      “Tiểu Uyển, cháu an tâm, có khó khăn gì cháu cứ ra, tổ chức giúp cháu giải quyết”, chú Lưu cười híp mắt, “Nhưng việc phân phối phòng ở trong cục rất khó khăn, còn rất nhiều người phải sống ở khu cũ trước đây. Ý kiến của tổ chức là…”, ông đắn đo rồi tiếp, “Cục họp bàn, mặc dù cha cháu phạm tội gây nguy hại đến Đảng và nhân dân, nhưng cháu vẫn còn là đứa trẻ. Các chú nghĩ kỹ rồi, cháu xem có thể chuyển đến ở thuộc khu cũ trước đây được ? Cục chu cấp tiền sinh hoạt phí cho cháu đến năm cháu mười tám tuổi. Nhưng căn nhà này …”, ông ta xoa tay nhìn xung quanh, “Cần ưu tiên giải quyết cho đồng chí khác gặp khó khăn trong cục”.

      Trần Uyển càng thêm hốt hoảng, cũng hiểu mình bị đuổi. cúi đầu, để cho chú Lưu thấy những giọt nước mắt trong mắt .

      “Ông là ai?”
      ngước đầu lên, nhìn người vừa bước vào cửa. bỗng chốc cảm thấy gương mặt đó rất quen, sau đó mới nhận ra, đó là cậu. Tim ấm dần lên, sống mũi cay cay, suýt nữa bật khóc.

      “Tôi là quản lý khu dân cư, họ Lưu”.

      “Tôi là Củng Tự Cường, cậu của Tiểu Uyển”.

      Chú Lưu thở phào, cuối cùng cũng xuất người lớn. đuổi đưa trẻ ra khỏi nhà phải là cách giải quyết tốt, cũng nhẫn tâm, dù sao vẫn còn tình cảm trước kia qua lại với cha Trần Uyển. Ông vội ý vừa rồi, cậu gật đầu có thể hiểu, đồng ý vài ngày nữa chuyển .

      Như vậy, Trần Uyển dọn đến nhà cậu, cũng là căn nhà mẹ sống trước khi bà lấy chồng.

      Cuộc sống hơn hai năm qua của và những ngày tháng trước đây khác nhau trời vực, nhưng khốn khó về mặt vật chất và công việc nhà nặng nhọc lại có tác dụng trị liệu đặc biệt. thích làm việc nhà, cũng thích vùi đầu vào bếp như cậu để pha chế nguyên liệu nồi nước dùng, bàn tiệc, thỉnh thoảng được lo lắng về công việc kinh doanh lúc tốt lúc xấu, tính kế sinh nhai trong tương lai, nhưng tất cả những điều này để lại trong long nhiều cảm xúc mãnh liệt, phải là đứa trẻ đáng thương, bất lực, cũng có thể vì gia đình mới này mà được chút chuyện.

      đánh mất nửa năm để hòa nhập vào cuộc sống mới, trong ánh mắt dần lấy lại ánh sang niềm tin. bước vào năm nhất trường Nhất trung, thành tích giữa kỳ của khiến thầy phải kinh ngạc, nhưng mối quan hệ phức tạp ngoài nhà trường của khiến nhiều thầy đau đầu.

      Bởi vì Phương Tồn Chính.

      vài thầy công tác lâu năm trong trường Nhất trung có ấn tượng sâu sắc với em nhà họ Phương. Người cả Phương Thủ Chính nhiều năm trước tại Tế Thành có tiếng là trùm côn đồ, ngay những ngày đầu câu kết với đám thanh niên ngoài xã hội đen vào trường thiết lập những nguyện tắc coi ai ra gì. Phương Thủ Chính ngộ sát người bị tống vào ngục, đàn em và địa bàn lại được người em Phương Tồn Chính tiếp quản. Phương Tồn Chính khi còn học khá quy củ, nhưng những biến đổi sau khi bỏ học khiến giáo viên chủ nhiệm cũng phải lắc đầu. Nếu như người lỗ mãng đứa em vô cùng cẩn trọng, người thủ đoạn khôn lường đứa em lại ngông nghênh càn quấy. Hai em nhà họ Phương ở Tế Thành, đặc biệt là thế lực phía tây thành phố những hề suy giảm, mà ngày càng mạnh mẽ.

      Trong mắt thầy , thành tích học tập của Trần Uyển tốt, tính cách nghiêm túc, nghĩ thế nào cũng thất giống người con có liên quan tối người em côn đồ họ Phương ấy. Nhưng dẫu thực có như thế nào, từ lúc học năm đầu phổ thông, tên Phương Tồn Chính phát ngôn là Trần Uyển chính là người của mình, mấy tên ôn dịch vô lại trong và ngoài trường ai mà ăn hiếp nghĩa là chính thức gây chiến với ta.

      Trần Uyển tan học thu dọn đồ đạc rồi bước xuống lầu đến các lớp mười , mười hai, có mấy tên bị đánh còn ở trong phòng học, vừa nhìn thấy liền vội cúi đầu dám nhìn, xách cặp chuồn ra phía cửa sau. Có tên vội vội vàng vàng, chân tay hấp tấp va phải cái bàn. Trần Uyển cười nhạt, là do chúng tự chuốc lấy thôi. Sau đó quay sang hỏi người bạn xem Củng Tiểu Vũ đâu. ra Tiểu Vũ cũng sợ bị liên can đến bà chị mà tính kế chuồn là thượng sách rồi.

      Trường Nhất trung chỉ cách con hẻm Chu Tước hai trạm xe, nếu buổi tối trong nhà có khách đặt tiệc thường bộ về nhà, hôm nay phải tiêu đồng xe bus. xe có mấy bạn cùng trường, có sợ sệt đứng dậy nhường chỗ cho , cười, rồi lắc đầu ra phía sau. Bên cạnh cánh cửa phía sau có cặp kề vai bá cổ cũng là học sinh trường Nhất trung, gương mặt giá lòe loẹt son phấn, còn nam sinh vừa thấy tới liền khom lưng chào: “Chị dâu”.

      Hai năm trước mà nghe cách xưng hô này lập tức đỏ mặt, bụng chửi thầm tên Phương Tồn Chính đến tuyệt tử tuyệt tôn. Nhưng bây giờ người mệt mõi, sau nhiều lần phản đối Phương Tồn Chính nhưng hiệu quả, đành giả vờ như cậu nam sinh đó chào hỏi người khác.

      Trần Uyển xuống xe, về thẳng nhà mà tới Thuần Dương quan trong hẻm Chu Tước. là cuối thu, trong quan, nhụy hoa hòe rơi đầy mặt đất, gió thổi tới khiến ống quần dính vài bông hoa trắng. Lách qua cánh cửa bên tới sân sau của Thuần Dương quan, có nửa là “văn phòng” của Phương Tồn Chính.

      Phương Tồn Chính tuổi lớn lắm, nhưng khá mê tín, có quyết định trọng nào điều đầu tiên cũng phải tới bái lạy Quan Nhị Ca. Trần Uyển luôn cười nhạo rằng Phương Tốn Chính xem quá nhiều phi Hồng Kông nên bị ảnh hưởng, ta cũng tức giận, còn nghiêm túc với là từ cổ chí kim giang hồ đều thờ thần Quan Công, rồi liến thoáng kể lại lịch sử từ khi tổ chức Hồng Môn* xuất . Đàn của ta nghe mà ngưỡng mộ, ai cũng hồi tưởng lại thời gian đó, hận nỗi được sinh ra ở thời buổi loạn lạc để góp sức dệt nên thế giới gấm nhung. đứng bên mà cảm thấy trán có vô số đàn quạ bay. [[*Hồng Môn: là tên tổ chức bí mật của Trung Quốc, bắt đầu từ cuối thời nhà Minh đầu nhà Thanh. nay có rất nhiều truyền thuyết về khỏi nguyên của Hồng Môn.]]

      Phương Tồn Chính luôn cho rằng Thuần Dương quan có linh khí, bảo vệ bà con hẻm Chu Tước hơn trăm năm qua, cho nên “văn phòng” của ta đặt ở đây cũng có gì lạ. Nhưng việc thờ phụng ở Thuần Dương quan tốt, hai người trông nom Thuần Dương quan hằng thánh luôn vui vẻ đến chỗ Phương Tồn Chính thu phí quản lý nhưng chẳng ai quan tâm xem thuê nửa sân làm cái gì.

      Trần Uyển vừa vào sân sau nghe thấy tiếng đàn ông hô lớn, sau đó là tiếng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. đẩy cánh cửa sơn màu đỏ, mấy tên đứng bên cửa nhìn thấy đều nở nụ cười. Lục Chỉ là người biết chuyện, bê chiếc ghế đến: “Chị dâu, hiếm khi đến nhà. Khách quý, khách quý!”. Phương Tồn Chính giữ bao cát treo trước mặt lại, khuôn mặt mồ hôi đầm đìa, nở nụ cười tươi rói như hoa hướng dương.

      Mấy tên đàn em hiểu chuyện, Phương Tồn Chính chưa lên tiếng lập tức nối đuôi nhau ra, còn quay lại nháy mắt với ta. Phương Tồn Chính mặc cho Trần Uyển làm mặt lạnh, cười : “Lấy giúp cái khăn”.

      “Tự mà lấy”.

      “Chẳng phải tôi đeo găng sao?”, ta cười nịnh bợ, còn làm bộ giơ hai tay lên đầu hàng cho thấy.

      Trần Uyền “hứ” tiếng rồi cầm khăn vắt ghế mang tới.
      “Lau giúp tôi ”. Phương Tồn Chính hơi cúi đầu xuống, chưa dứt lời vật màu trắng trước mắt bay vèo tới, trùm lên đầu ta.

      “Phương Tồn Chính, tôi với bao nhiêu lần rồi, đừng có nhúng tay vào chuyện nhà tôi”.

      “Sao thế? Tức giận quá vậy”. ta kéo chiếc khăn che nửa mặt xuống, dùng răng cắn băng dán ở gang tay bên kia ra.
      “Đừng giả vờ với tôi”. Trần Uyển thấy Phương Chính Tồn cười đùa cợt nhả càng tức giận.

      ta thấy có vẻ tức giận thực dám trêu chọc nữa, ném hai cái găng tay ra xa, vừa lau mặt vừa ngồi xuống cái ghế sofa tróc lớp da. “Có chuyện gì quan trọng đâu, hà cớ gì phải tức giận như thế?”. bàn còn nửa chai nước cất, cũng biết là để đó bao lâu rồi. ta uống hết ngụm rồi cảm thấy hợp vị liền nhổ hết ra. “Việc này tôi cũng biết, lúc trở về mới nghe . Nhưng thằng Lục Chỉ nhìn thấy có người bắt nạt Tiểu Vũ, ra tay giúp đỡ có gì phải?”.

      “Tiểu Vũ là em tôi, cần quan tâm”.

      “Em trai em cũng có nghĩa là em trai tôi”. Phương Tồn Chính nghển cổ, thấy hai gò má đỏ lên vì giận, trong mắt như có hai tia căm hận vù vù phóng thẳng lên người mình, ta cảm thấy bướng bỉnh của vẻ đẹp kỳ lạ, bất giác ngẩn ngơ nhìn. Lấy lại tinh thần, ta lấy lại sắc mặt rồi : “Tôi cũng nể mặt cậu em, nếu như có cậu và mợ em giúp tôi và trai bị mẹ quăng xuống dòng sông Thanh Thủy rồi”.

      Phương Tồn Chính mồ côi cha từ , mẹ góa bụa nuôi nấng hai đứa con thơ dại trông rất đáng thương, trước đây là cậu có giúp đỡ gia đình họ nhưng cũng đến mức khoa trương như Phương Chính Tồn . Lần nào ta cũng mặt dày dùng chiêu bài này để tham gia vào cuộc sống của , mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng, có cách nào khác.

      “Tóm lại khiến quan tâm!”, vội đáp. Hôm nay Tiểu Vũ và bạn cùng lớp chỉ có chút chuyện cãi vã, con trai nóng nảy chỉ cần có chút lời bất hòa rồi dẫn đến gây gỗ đánh lộn cũng là chuyện hết sức bình thường, nào ngờ bị người của Phương Tồn Chính nhìn thấy, thế là đàn em của ta lao vào giúp Tiểu Vũ cách quá mức, nếu như vì chuyện mà gây thành đãi phải ăn với cậu mợ làm sao chứ?.

      cần tôi quan tâm? Tôi quan tâm em sớm bị lôi vào con hẻm phía sau….”, Phương Tồn Chính lạnh lung “hừ” tiếng, rồi nữa.

      Hai năm trước, Trần Uyển kết thúc giờ tự học buổi tối mình về nhà, đường về bị hai tên côn đồ vô lại bám theo đến tận đường Chu Tước, trong ánh trăng lờ mờ, chúng kéo ra con hẻm phía sau, con hẻm này vô cùng hẻo lánh, chỉ nghe thấy tiếng chó sủa xung quanh và tiếng kêu cứu của , lần đó nếu ta có lẽ vốn hiểu, trong hoàn cảnh ấy, làm nữa sinh xinh đẹp là lỗi lầm lớn, mà quá đẹp, quá hấp dẫn người khác. Phương Tồn Chính rằng hy vọng chuyện như thế xảy ra lần thứ hai, còn hoàn toàn đếm xỉa tới ta, thậm chí còn chỉ trích ta can thiệp vào cuộc sống của .

      “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, sau này tôi ít nhúng tay vào chuyện gia đình em là được chứ gì?”. Phương Tồn Chính biết coi mình ra gì, khinh thường mình có văn hóa, nhưng hề tức giận với . “Đến nhà tôi ăn cơm nhé? Mẹ tôi nhắc đến em mấy ngày nay rồi”.



      ------------ to be continue -----------



      typer tỷ kỉ chap 3:

      *múa múa* lảm nhảm: "Thiên linh linh, địa linh linh"x n

      tình hình Quân Quân lập đàn cầu mưa, cầu má Lan, cầu qua cầu lại, cầu cho chương típ trời xanh thấu tình khiến má Lan thân bất do kỉ phải nén hận mở ra dung nhơn nem chín cho chúng con chiêm ngưỡng miếng. C3 qua mà seo QQ chả thấy bóng eng nem chín nem sốngnhà chúng ta đâu??? đẩu đâu, ơiiiiiiiiiiii

      Má Lan quá bỉ ổi, bữa mới than vãn nhờ vả xíu cho thấy ảnh xíu mà c3 dẹp lun mộng thấy eng nem chín của ta.

      *gào khóc* má ơi, con ko cần nem chín, nem sống cũng được mà *kéo má Lan lết lết* con mún nem chín má ơi

      *khóc to, gào lại* kô, nem sống cũng được, nem sống tươi mát hơn. mà má ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

      *thét lớn* bà con lại kéo rớt váy bả cho ta, ta ko tin tụt váy mà chương sau ko có tí sắc hương nào, nhanh lên chị em ơi. COME ON BẤY-BÌ, nhanh nênnnnnnnnnnnn

      ________/./________ đón xem c4 nhé. bây giờ là mười giờ mười tém phút, chúc mọi nguời ngụ ngon ngoan nhá *vãy cánh cụt* QQ cũng thăng đây, mai làm rồi ~~><~~

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4

      TYPER: Quân Ngọc Thiên Quân
      Ăn cơm tối xong, Trần Uyển về nhà, cậu đứng bên bếp lò nấu ăn, lửa trong khoang lò cháy mạnh, gương mặt cậu bị ánh lửa phản chiếu cũng trở nên ửng đỏ. Những ngày thời tiết lạnh, việc buôn bán tốt lắm, họ có thể làm trễ giờ hơn chút để có gắng kiếm thêm thu nhập, xắn tay áo lên, đứng bên xem xét để sang mai mua thêm nguyên liệu làm bữa sáng.
      “Ở trường Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì chứ?”, cậu hỏi.
      Trần Uyển hồi hộp, tim đánh thình thịch, rửa sạch tay rồi cho xương bò vào nổi nước sôi, khiến mấy giọt nước bắn lên tay. cố chịu đau, lên tiếng.
      “Lúc về mặt nó có mấy vết trầy xước, hỏi ngã trong giờ học thể dục”.
      “Buổi chiều lớp nó có giờ thể dục, nhưng lúc tan học con tìm Phương Tồn Chính, cùng đường với Tiểu Vũ, cũng chưa gặp nó”, cố làm ra vẻ thản nhiên . Cậu rất nghiêm khắc trong việc dạy con, nếu để cậu biết chuyện Tiểu Vũ đánh nhau ở trường e rằng tránh khỏi trận đòn.
      Cậu quay lại nghiêm khắc nhìn : “Lục Chỉ với cậu là tối nay con qua nhà Phương Tồn Chính ăn cơm. Tiểu Uyển, cậu nhắc nhở lại lần nữa, nên quá gần gũi với bọn họ”.
      “Con biết rồi, vì con có chút việc tìm Phương Tồn Chính. ta mới thím Phương nhắc lâu rồi gặp con nên cứ mực kéo con tới nhà”. Tên Tiểu Vũ chết tiệt, cứ đợi mà xem chút nữa chị xử lý em như thế nào.
      ra em thấy Phương Tồn Chính phải là người xấu, tính cách thà, hiếu thuận với bậc trưởng bối, nghĩa khí với em, tại sao lại luôn có thành kiến với nó vậy?”, mợ bưng cái mâm đến nháy mắt với Trần Uyển, an ủi .
      “Đúng là đàn bà”, cậu nghiêm mặt, “Mấy người nhà họ mấy ai có kết quả tốt đẹp đâu? Em đừng để con cái nhà mình hư hỏng theo”.
      ai học những điều tốt có thể, Tiểu Uyển nhà ta như thế chẳng ai tin”, mợ vẫn đứng bên cạnh . “Ngoài kia vẫn còn vài khách, có lẽ họ ăn xong rồi, chắc là có thể thu dọn được rồi đó. Tiểu Uyển, làm bài tập , ở đây để mợ lo liệu”.
      Cậu chẳng muốn tranh luận với mợ, quay đầu tiếp tục nấu ăn.
      Quả nhiên mặt Tiểu Vũ có mấy vết trầy xước, thái dương bên phải có vết bầm lớn, “Bôi thuốc chưa?”, hỏi.
      “Rồi”, thằng nhóc dám nhìn .
      Trần Uyển cũng hỏi nhiều, vẻ mặt lạnh lùng, cổ mở cặp ra rồi ngồi xuống đầu khác của bàn ăn. Cũng Tiểu Vũ thấy sắc mặt lạnh lùng, trong long sợ hãi, nó thà để cha đánh trận chứ muốn nhìn vẻ lạnh lùng của chị. Trong lòng nó lúc tự an ủi rằng mình có lý, chẳng có gì mà phải hoảng lên cả; lúc lại trách bọn Lục Chỉ đến làm mọi chuyện rùm beng lên; thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thăm dò nét mặt của chị. tiếng đồng hồ trôi qua mà bài tập chẳng làm được bao nhiêu.
      Vì tiết kiệm điện nên buổi tối cả nhà đều nhồi ở gian chính. Mợ thu dọn xong hàng quán, đun lại hai cái bánh rồi bưng vào làm bữa ăn đêm cho hai chị em. Sau đó, mợ về phía đối diện mở tivi, tay đan áo len. Cả nhà tất bật suốt ngày cũng phải có hai tiếng để giải trí chứ, Trần Uyển nghe thấy trong tivi chiếu đoạn khi vua Khang Hy cải trang vi hành, nghe thấy tiếng ngáy ngũ của cậu, tiếng Tiểu Vũ ngồi đối diện ăn bánh trôi nóng hổi, tiếng lật giở sách, bên ngoài là tiếng gió thu quét qua cây hạnh già dường như làm rơi rụng hết lá vàng. ngồi mím môi nhìn vào cuốn sách trước mặt, cảm giác ấm áp, mãn nguyện trong hai năm qua biết bao nhiêu lần thao thức trong , đối với việc chưa hiểu chuyện của Tiểu Vũ, cũng tức giận như trước kia nữa.
      “Chị, chị làm bài tập xong chưa? Vẫn còn giận à?”. Giữa hai cái giường chỉ có tấm ván ép ngăn cách, nên tiếng của Tiểu Vũ trong đem nghe rất . trở mình, muốn để ý đến nó.
      phải là chuyện đánh nhau chứ? Có gì to tát đâu?”, nó lẩm bẩm.
      “Học sinh như em đánh nhau là chuyện rất bình thường sao?” Trần Uyển vốn định đôi co, thấy nó làm sai mà chịu nhận lỗi, kiềm chế được, lại tức giận đến mức trở mình liên tục, nếu phải là có tấm gỗ ngăn cách chắc đấm cho nó cái. “Em nghĩ em giống bọn Hầu Tử, Lục Chỉ đó sao, ngày nào cũng đánh nhau để kiếm ăn hả? em bao nhiêu lần rồi, được giao du với bọn đó. Em cảm thấy bọn chúng rất ngang ngược rất uy phong, nhưng ai biết rằng ngày nào chúng phải ăn cơm tù chứ?”.
      Tiểu Vũ ở cái tuổi này quả còn có chút sùng bái hùng, bị chị mắng chửi mấy câu liền cảm thấy oan ức chịu được: “ Ai bảo mấy thằng đó xấu sau lưng, rằng chị với Chính thế này thế nọ”.
      Trần Uyển nghe nó thế tiếp lời, ngồi dậy giường mới phát gió lùa qua cửa sổ làm bờ vai rất lạnh. biết những lời đồn đại trong trường, chỉ học sinh, mà ngay cả giáo viên cũng ít lần cười sau lưng . sớm quen rồi, Tiểu Vũ tuổi vẫn còn , tính khí nóng nảy, nhẫn nhịn được cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nghĩ vậy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, cảm thấy vừa rồi ngữ khí của mình đúng là hơi nghiêm khắc, : “Miệng họ nằm ngay mặt họ, họ muốn , em quan tâm nhiều như vậy làm gì? Sau này có nghe thấy cũng coi như gió thu thổi qua tai là được. Đừng đánh nhau với người ta, chỉ có em là chịu thiệt thôi”.
      “Vâng”, Tiểu Vũ trả lời, cũng chẳng biết là nó có nghe lời hay , lúc sau lại hỏi: “Chị, sao mọi người lại khinh thường Chính, cứ ấy hư hỏng, ấy đâu có hư hỏng như thế? Em chưa bao giờ nhìn thấy ấy làm những chuyện táng tận lương tâm”.
      Phương Tồn Chính phải hạng người táng tận lương tâm, mà là… Trần Uyển nằm trở lại giường, bàn tay nắm góc gối siết chặt lại. “Phương Tồn Chính và chúng ta cùng đường, cậu nuôi nấng em lớn thế này rồi, muốn em đến bờ vực. Phương Tồn Chính chưa xảy ra chuyện gì là do thông minh và may mắn hơn trai . phải ai cũng có vận may như thế đâu”.
      Vận may của Phương Tồn Chính tốt, nhưng có thể kiếm được miếng cơm mánh áo như thế còn vì ta rất thông minh.
      Lúc trai bước vào con đường này ta còn , trước đây đám người theo Phương Thủ Chính ngoài số tên trung thành theo ta đến chết ra, mấy tên khác là do muốn nhờ hơi ta để tạo dựng chút tên tuổi mà tự nguyện gia nhập. cần đến chuyện gì khác, Phương Thủ Chính đả thu tiền bảo kê các phòng tắm trong vòng mấy năm, sau khi ta vào thu tiền những ông chủ tiệm uốn tóc dọc đường còn hoạt bát như lúc trước nữa, mà rất có chút phong vị của trông ngóng.
      Phương Tồn Chính lúc rất được quý, Phương Thủ Chính muốn để em mình dính dáng đến mấy chuyện bát nháo kia, nghĩa là muốn để em trai tiếp tục vào con đường này. Có lúc trai Phương Tồn Chính uống say, bảo ta ráng lo học hành, tương lai nhà họ Phương cũng phải có người học đại học. nhưng khi trai vào tù để lại đám đàn em, ta vốn thích học hành, nếu học tiếp cũng chẳng có hy vọng gì. Vấn đề quan trọng là gia đình ta gánh vác nổi, phải lo cơm ăn, lo học phí, tất cả chỉ có thể dựa vào số tiền lương ít ỏi bốn, năm trăm đồng của mẹ thôi sao?
      trai Phương Tồn Chính rất phóng khoáng, có tiền là phân phát đủ cho đàn em, có lúc chuyện giang hồ khẩn cấp ngay cả đồ trong nhà cũng bị vơ vét để mang cho đối phương. Cho nên lăn lộn bao năm, chỉ cần nhắc đến cái tên Phương lão đại là mọi người đều đưa ngón tay cái lên thay cho lời “trượng nghĩa”. Cái giá của trượng nghĩa chính là Phương Tồn Chính bất chấp mọi khó khăn để tiếp quản những thứ trai để lại. Phải quan tâm đến đám huynh đệ theo trai mấy năm nay, phải nuôi dưỡng mẹ, phải nuôi sống bản thân. Điều quan trọng là, Phương Tồn Chính cam tâm học hết lớp mười hai như thi rớt đại học rồi vào công xưởng làm công nhân, lặp lại con đường của cha ta, cuối cùng bị thương trong nhà máy mà ngay cả tiền trị bệnh cũng được cấp đủ, chỉ có thể nằm giường đợi chết.
      Mặc dù Phương Tồn Chính trực tiếp tham gia vào việc của trai, nhưng năm rộng tháng dài, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy đường . Tất cả nằm ngoài hai từ “minh”, “ám”. “Ám” nghĩa là từ thủ đoạn nào, đối phương chặt của bạn cánh tay, bạn phải đòi lại mạng; quan trọng là chữ “minh”, nghĩa là bạn phải làm thế nào để khiến mọi người đường biết những gì bạn làm nhưng thể tìm ra chứng cứ, đây mới là cảnh giới cao nhất.
      Cho nên lúc phát mấy đàn em rục rịch ngóc đầu định “lật đổ địa vị” của mình, Phương Tồn Chính cũng lo lắng. ta chỉ sai người theo dõi tên ghê gớm nhất trong số đó là Quan Bàn Tử, theo dõi hơn nửa tháng, khi biết Quan Bàn Tử và em vợ có quan hệ mèo mả gà đồng, ta chỉ cười mấy tiếng. Mấy ngày sau đó, em đồng hao của Quan Bàn Tử nửa đêm về bắt quả tang, liền chạy vào bếp vớ lấy cây dao nhưng chưa kịp hành động bên ngoài cửa bỗng xuất nhóm người giống như hung thần ác sát, tay đều cầm những ống tuýp sắt nhắm thẳng vào chân Quan Bàn Tử mà nện. Quan Bàn Tử hét lên tiếng, đến khi bị cơn đau nữa làm cho tỉnh dậy mới phát mình trần truồng nằm ở cửa bệnh viện tỉnh, đùi bị gãy, đưa tay sở vào chỗ máu chảy thấy mất bên tinh hoàn.
      Em đồng hao của Quan Bàn Tử biết giải thích thế nào, người phải do ta kêu đến, ngay cả bản thân ta lúc đó cũng sợ đến mức choáng váng đầu óc. Đến khi Quan Bàn Tử hiểu ra bản thân xui xẻo đàn em dưới ta bỏ quá nửa, con người cũng tàn tật rồi, còn làm ầm ĩ lên làm gì.
      Những chuyện này Phương Tồn Chính , mà tự nhiện có người giúp ta thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài, những tên nghe lời đồn đại len lén sờ xuống đũng quần toát mồ hôi lạnh của mình. Khi địa bàn ổn định, ta lại suy nghĩ về cách trai mình trước đây thu tiền bảo kê, cách đó chẳng kiếm được là bao, vì thế khi kiếm được tiền, ta liền mở quán bar ngay trước cửa trước. quán bar rượu giả là quy ước ngành nghề, nhưng chỉ bán rượu giả mà còn “thịt cừu”. “Thịt cừu” chính là hễ thấy người giàu có ở vùng khác hoặc người bản địa nhu nhược đến bar uống rượu gọi mấy em đến cho họ vui vẻ thoải mái, đến khi tính hóa đơn đội giá lên cao, khiến họ phải lôi hết tiền ra trả mới cho về.
      Có người bị “chặt chém” sau khi ra khỏi quán bar liền báo cảnh sát, nhưng Phương Tồn Chính sợ, trong quán có hai bảng giá rượu riêng, ta căn cứ vào bảng giá cao hơn mà , huống hồ ta còn chăm “hiếu kính” đội cảng sát khu vực đó.
      Ở xã hội này, ranh giới giữa con người với con người có quy tắc chìm, chỉ cần đánh nhau bằng binh khí, dùng thủ đoạn kinh doanh làm cho đối phương đoạn tử tuyệt tôn, chỉ cần giữ được vẻ hòa bình ổn định bề ngoài , phần lớn thời gian những viên cảnh sát chỉ mắt nhắm mắt mở đối với bọn ta, thậm chí có những thời điểm đặc biệt còn phải dựa vào họ để tìm manh mối phá án.
      Mấy năm nay, Phương Tồn Chính kiếm được nhiều tiền đến mức hầu bao căng tròn, ngay cả đàn em như Hầu Tử, Lục Chỉ, Điền Tam cũng được ăn uống đẫy rồi trở nên phương phi. Nhưng ta vẫn chưa hài lòng, gần đây lại phuơng Nam chuyến, tiêu hơn triệu tệ tiết kiệm mua máy móc về. Bọn Hầu Tử đều choáng váng, biết đại ca phát bệnh gì. Khi máy móc được lắp ráp trong nhà máy ở trấn Thàh Quan đâu ra đấy, tất cả mọi người lập tức tròn mắt há miệng ngạc nhiên.
      Hầu Tử hai năm trước cũng đến phương Nam tìm đĩa “đen” về bán nên biết giá cả thị trường. Đĩa lậu thị trường bán ba đồng đĩa, bây giờ mới biết giá đĩa thành phẩm chỉ có năm hào, tính khấu hao mua đĩa gốc và thuê nhân công cùng lắm cũng chỉ đến đồng. Máy vừa hoạt động đẻ ra bao nhiêu bạc sáng láng. cười, mắt nhìn thẳng nhưng ra tiếng.
      Lúc này Phương Tồn Chính mới cười híp mắt với bọn đàn em: “Số tiền bảo kê thu được giao cho đàn em các chú, chúng ta phải kiếm món lớn hơn”.
      Gương mặt ta cười nhưng trong lòng cảm giác trống rỗng khó tả. Tiền kiếm được rồi, nhưng bước chân vào con đường này càng càng lún sâu, e rằng Trần Uyển ngày càng coi khinh ta.

      ------------ to be continue ------------
      màn TYPER tự kỉ: ôi, vai ơi là vai, tê quá . Huhu mình lập đàn cầu khấn, làm rối trù rồi sao mà chương ni chả thấy nem chín nem sống của ta đâu. Oa oa, má Lan hư, má Lan gian xảo, má Lan ác nhân, làm đau lòng con. Lừa con cực khổ 2c mà chưa thấy tí hương sắc nào
      *cười gian* ta lén xem trộm, c4 eng nem sống chúng ta cầm-bếch, bà con nhào vào kiếm ăn nào. Tình hình là tối qua giữa đêm khuya thanh vắng trăng đen kịt, ta làm công tác tư tưởng cực kì uyên thâm cho má Lan nên giờ mới có sắc mà hưởng, bà con đừng quên công của te *che miệng cười to *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :