1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Trầm Hương Tuyết



      - Thị Kim -


      Tập 2





      Dịch giả: Thương Quỳnh (Mic2huang)


      Công ty phát hành: Pavibook



      Nhà xuất bản: NXB Thế Giới


      Kích thước: 16 x 24 cm


      Số trang: 462

      Ngày xuất bản: 11/2014

      Giá bìa: 129.000 đ


      Nguồn sách: Nguyen Lam Ngọc Quỳnh

      Ebook:
      Annabelle Tran

      Nguồn: https://www.facebook.com/groups/chamchilamebookfree/


    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu

      công tâm, dưới công thân.

      Đây là tấm gương sáng của nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim.

      [1. Nguyên văn là loại thịt ăn ngon, bỏ đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược lý lẽ, điếc sợ súng.]

      Mộ Dung Tuyết vừa gặp Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát đánh mất người mình thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ.

      [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.]

      Chương 44: Từ bỏ



      Mộ Dung Tuyết lấy tương đậu làm xong đem ra ngoài hiên, dùng vải trắng che lại. Quay đầu nhìn, Đinh Hương ngồi chiếc ghế , miệng lẩm bẩm tụng niệm.
      Nàng hiếu kỳ sáp lại gần, “Đinh Hương, muội làm gì vậy?”
      “Đám tiểu nhân! Tiểu thư chẳng có chỗ nào có lỗi với ngài ấy, vậy mà ngài ấy lại thôi tiểu thư.”
      phải thôi, là Hòa ly.” Mộ Dung Tuyết cầm lấy hình người trong tay Đinh Hương, mỉm cười: “Chẳng giống chút nào, chàng đâu có xấu như vậy.”
      Đinh Hương giậm chân : “Lúc nào rồi mà tiểu thư còn bảo vệ ngài ấy, lẽ nào tiểu thư hận ngài ấy sao?”
      Có hận ? Mộ Dung Tuyết tự hỏi mình, trái tim trống rỗng, nhưng phải là cảm giác hận. làm gì nàng hết, chỉ là nàng thôi. Vậy là nàng thoải mái cười cười: “Chuyện ta cần làm phải hận, mà là quên.”
      Mộ Dung Lân từ bên ngoài bước vào, “A Tuyết, con đúng, cha từ chức trong Thái y viện rồi, mấy ngày nữa chúng ta về huyện Nghi.”
      “Dạ được.” Mộ Dung Tuyết vui vẻ : “Cây hoa quế trong Hồi Xuân y quán nhất định nở đầy hoa rồi.”
      “Về sớm có khi còn kịp làm bánh quế hoa.”
      “Dạ phải đó.”
      Mộ Dung Lân nhìn nụ cười của con , lòng ngập tràn chua xót. lâu lắm rồi thấy con cười thế này. Ông ở lại trong Kinh thành là vì con , rời khỏi Kinh thành cũng vì con . Rời khỏi chốn đau thương này mới có thể tìm lại được Mộ Dung Tuyết trước kia. Biết con hòa ly với Gia Luật Ngạn, ông đau lòng cực độ nhưng dám hỏi kỹ, chỉ ôm con : “A Tuyết, có những bệnh nhân mặc dù cha dốc hết toàn lực cũng cách nào cứu được. thế gian này có rất nhiều chuyện thể cưỡng cầu, hỏi lòng lòng hối tiếc là được.”
      “Cữu cữu, đại hay rồi.” Đột nhiên Bùi Giản từ bên ngoài thở dốc chạy vào.
      “Chuyện gì?”
      “Nhà bên xảy ra chuyện lớn rồi.”
      “Triệu lão tía à?”
      phải.” Bùi Giản đóng cửa, giọng : “Triệu thục phi trong cung xảy ra chuyện rồi.”
      Mộ Dung Tuyết vừa nghe là Triệu Chân Nương, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
      “Bị đày vào Lãnh cung. Triệu lão tía nhờ con giúp, xin A Tuyết nghe ngóng thử rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên lại thất sủng?”
      Tin tức này quá sức đột ngột, Mộ Dung Tuyết bỗng giật mình, lẽ nào Triệu Chân Nương xảy ra chuyện, Gia Luật Ngạn sợ nghĩa muội này liên lụy nên vội hòa ly với nàng để tránh khỏi liên can?
      Bây giờ là thời kỳ then chốt lão Hoàng đế quyết định nhân tuyển kế vị, trong lòng Gia Luật Ngạn nàng làm sao có thể so với Hoàng vị, vứt giày cũ là lựa chọn sáng suốt.
      Nghĩ đến đây, lòng nàng đắng như Hoàng liên[1], nhưng lại cười với Bùi Giản: “Giờ muội còn quan hệ gì với Chiêu Dương vương nữa, việc này giúp được.”
      [1. Hoàng liên: vị thuốc Bắc.]
      “Là ý gì vậy?”
      “Muội và Chiêu Dương Vương hòa ly rồi.”
      Bùi Giản sửng sốt, tưởng Mộ Dung Tuyết chỉ về nhà mẹ ở thời gian thôi. “Trời ạ, muội muội, muội còn chưa tìm việc cho ta nữa mà.”
      Mộ Dung Lân tức giận trừng , : “Con chợ xem thử rồi mua chiếc xe ngựa về đây, mấy ngày nữa chúng ta về huyện Nghi.”
      Bùi Giản càng kinh ngạc, “Hai người muốn về sao? Kinh thành tốt biết mấy mà!”
      “Con muốn ở lại .”
      , con theo cữu cữu.” Bùi Giản dè dặt nhìn Mộ Dung Tuyết, “Muội muội, muội ta cũng chẳng nhìn ra, sao muội khóc vậy?”
      Mộ Dung Lân nhịn được nữa, gõ lên trán cái, “Mau chợ .”
      Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài trong lòng: Nước mắt của muội chảy hết từ lâu rồi, từ nay khóc nữa.
      Nghĩ đến Triệu Chân Nương, Mộ Dung Tuyết lòng buồn cho nàng ta, rốt cuộc phạm phải lỗi lầm to lớn đến dường nào mà bị đày vào Lãnh cung? Theo lý nàng ta có Văn Xương công chúa làm bùa hộ mệnh, cho dù lão Hoàng đế thích nàng ta nữa, cũng nể mặt Văn Xương công chúa mà giữ cho mẹ ruột của Công chúa chút thể diện chứ, sao có thể trách phạt nghiêm khắc như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mộ Dung Tuyết ngàn câu hỏi có lời đáp. Nhưng trong lòng nàng lờ mờ có suy đoán, có khi nào tranh sủng với Kiều Tuyết Y thất bại ? Những ngày tháng trong cung trước đây, từ trong lời của Triệu Chân Nương nàng nghe được nàng ta bất mãn với Kiều Tuyết Y. Lần đầu tiên nàng ta sẩy thai cũng luôn nghi ngờ là do Kiều Tuyết Y giở thủ đoạn, chỉ là có chứng cứ, bởi vậy liền lòng giữ Mộ Dung Lân lại Thái y viện, làm tâm phúc của mình để phòng sau này có gì bất trắc.
      Nhà bên truyền đến tiếng ồn, còn có tiếng khóc của trẻ con, ầm ĩ biết xảy ra chuyện gì. bao lâu, bên ngoài có người gõ cửa, chỉ thấy Triệu lão tía, phụ thân của Triệu Chân Nương vội vàng bước vào, “Mộ Dung đại phu có nhà ?”
      Mộ Dung Lân vội từ trong phòng bước ra vòng tay: “Triệu huynh.”
      “Mộ Dung đại phu mau sang xem cho thê tử nhà tôi với.”
      Mộ Dung Lân nghe vậy vội quay người xách rương thuốc ra, tức tốc theo Triệu lão tía sang nhà bên.
      lúc sau, ông trở về, Mộ Dung Tuyết vội bước tới hỏi: “Lão nhân gia bị sao vậy cha?”
      sao, chỉ là khí huyết công tâm ngất thôi.”
      “Vừa rồi sao lại ồn ào vậy?”
      Mộ Dung Lân thở dài: “Con trai của Triệu gia có hôn , phụ thân đằng viên quan Ngũ phẩm, Triệu lão tía dưới lần huênh hoang trước mặt cha. Chuyện của Triệu Chân Nương vừa truyền ra, đằng lập tức trả lại sính lễ hủy bỏ hôn này. Mẫu thân của Triệu Chân Nương mấy ngày nay vốn lo lắng sợ hãi tâm sức cạn kiệt, nay vừa cuống vừa tức nên ói máu ngất .”

      Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng thấu hiểu được lòng người dễ thay đổi đến dường nào, Triệu Chân Nương vừa thất sủng, tất cả mọi người đều tránh né Triệu gia. Ngay cả vị nghĩa muội là nàng trong phút chốc cũng biến thành củ khoai nóng bỏng tay, bị Gia Luật Ngạn vội vã đuổi ra khỏi nhà.

      Đến chiều tối, Bùi Giản dạo chợ trở về, mua được xe ngựa nhưng lại mua được con gà trống lớn.

      Mộ Dung Lân nhíu mày: “Ta bảo con mua xe ngựa chứ đâu phải mua gà.”

      “Cữu cữu, xe ngựa đắt quá, con dám tùy ý làm chủ, hẹn với chủ xe chờ ở chợ, cữu cữu đích thân xem rồi quyết định.” Bùi Giản lấy ngân lượng giao cho Mộ Dung Lân.

      Mộ Dung Lân gật đầu, “Hiếm khi con thận trọng lần.” xong liền đích thân .

      Bùi Giản xách con gà trống trong tay, nghiêm túc : “A Tuyết, con gà này giết để muội hầm canh uống. Gần đây muội ốm quá, phải bồi bổ vào, trước đây muội khỏe mạnh bao nhiêu, nay gió thổi cũng bay mất, khiến người ta lo lắng.”

      Bùi Giản xưa nay là người vô tâm, bỗng dưng những lời như vậy khiến mũi Mộ Dung Tuyết cay cay. Ngay cả người cẩu thả tùy tiện như cũng có thể nhìn ra tiều tụy của nàng, nhưng Gia Luật Ngạn lại chưa hề quan tâm lấy câu.

      Bùi Giản ra lệnh cho Đinh Hương: “ lấy dao đến đây.”

      Đinh Hương đáp tiếng rồi xuống bếp lấy dao cho Bùi Giản, “Biểu thiếu gia, cậu biết giết gà sao?”

      “Hừ, tiểu nha đầu ngươi dám xem thường Bùi thiếu gia đây à.” xong Bùi Giản xắn tay áo, tay xách dao, tay bóp cổ con gà chém xuống.

      Mộ Dung Tuyết vội nhắm mắt, chỉ nghe mấy tiếng “phạch phạch”, Bùi Giản la lên: “A Tuyết, mau bắt lại, đừng để nó bay.”

      Mộ Dung Tuyết mở mắt ra, thấy con gà trống kia thoát khỏi tay Bùi Giản, đập cánh bay loạn xạ trong sân.

      Đinh Hương và Bội Lan cũng vội đến giúp đỡ, mấy người vây lấy con gà trống kia trong vườn hoa, Bùi Giản cúi người nhào đến, tuy bắt được con gà trống nhưng cũng vồ được bãi phân gà còn tươi.

      Mộ Dung Tuyết nhịn được cười khanh khách. Đinh Hương và Bội Lan vốn ngại cười, thấy vậy cũng nhịn được cười phá lên. Ba người cùng cười, Mộ Dung Tuyết khom lưng ôm bụng cười, đến khi nàng đứng thẳng dậy, bỗng phát ở cửa sân có người đứng.

      Nụ cười rạng rỡ mặt nàng trong phút chốc cứng lại, giống như đóa hoa nở rộ, đột nhiên bị tuyết đóng thành băng.

      Lòng Gia Luật Ngạn được là mùi vị gì, trở về Mai quán phát nàng rời liền vội vàng đến đây, lo nàng nghĩ quẩn xảy ra chuyện gì. Nào ngờ nàng hề có bộ dạng bi thương tuyệt vọng như tưởng, mà lại cười vui vẻ bên nam nhân khác.

      Tuy xưa nay xem Bùi Giản này ra gì, nhưng vừa nghĩ đến chuyện nàng từng cầu hôn người này, còn định bỏ trốn cùng người đó, là lại giận.

      Bùi Giản bước tới phía trước, làm bộ thi lễ: “Hàn xá thô sơ, e là bẩn chân Vương gia, mong Vương gia thông cảm.” xong làm như bất cẩn, ném con gà trong tay xuống chân Gia Luật Ngạn.

      Con gà vỗ cánh bay lên, Gia Luật Ngạn nhíu mày, lắc người tránh .

      Mộ Dung Tuyết phì cười tiếng, nhưng lại lập tức che miệng, uyển chuyển giấu nụ cười, khiến mắt Gia Luật Ngạn hoa lên, tựa như nhìn thấy Mộ Dung Tuyết của lần đầu gặp gỡ.

      Lúc đó nàng cũng ở cùng Bùi Giản, nàng mặc chiếc Bách điểu quần màu sắc tươi sáng, lớn tiếng tự khen mình. Lúc đó cảm thấy buồn cười, thế gian này sao lại có nữ nhân mặt dày như vậy, nhưng sau đó lại phát , kiêu ngạo này là hào quang mà chỉ mỗi mình nàng có.

      Hào quang đó dần dần tối , đến khi phát nhớ ra được là mất từ lúc nào.

      Bùi Giản đuổi theo con gà, Đinh Hương và Bội Lan cũng biết điều theo, trong sân chỉ còn lại hai người.

      Mộ Dung Tuyết đón ánh mắt của , đột nhiên phát rằng lòng mình lại bình lặng như nước, hề có cảm giác tim đập nhanh, phập phồng kích động khi gặp , chỉ giống như gặp lại vị cố nhân, cố nhân nhìn thấy nàng ngốc nghếch thế nào, bị thương thế nào, trưởng thành thế nào.

      “Sao Vương gia lại đến đây?”

      “Lẽ nào ta thể đến?”

      Gia Luật Ngạn hơi giận, tự mình kéo ghế ngồi xuống tựa như đây là nhà .

      Mộ Dung Tuyết biết hôm nay đến có ý gì, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nên đến. hòa ly rồi mỗi người nên có khung trời riêng.

      Gia Luật Ngạn sầm mặt : “Mảnh vải ta viết cho nàng tại sao nàng hủy ?”

      Vải? Mộ Dung Tuyết ngẩn ra lúc mới phản ứng được là đến mảnh vải đường vào Kinh viết cho nàng, bảo đảm nàng bị chọn.

      Gia Luật Ngạn lạnh lùng : “Có người dâng sớ cho Hoàng thượng, hạch tội ta đam mê nữ sắc, khi quân phạm thượng, ở giữa kẹp mảnh vải đó. ngờ nàng vẫn luôn giữ lại thứ này, ta nghĩ là nàng lại ngu xuẩn như vậy.” Mắng xong lập tức hối hận, nhưng lại thể xuống nước thu lại lời .

      Mộ Dung Tuyết cắn môi, lời. phải nàng ngu xuẩn mà là nỡ. Nàng cất bên mình, sau đó giấu trong gối, mỗi đêm lén lấy ra nhìn, dựa vào mấy chữ đó mới gượng qua được thời gian lo lắng sợ hãi kia. Nàng cũng từng muốn hủy , nhưng nghĩ lại, chữ là dùng son viết, nàng lại thường vuốt ve trong tay, chữ nhòe hết, hơn nữa ghi là chữ của ai, cho dù bị người ta nhìn thấy cũng biết là ý gì, bởi vậy vẫn luôn nỡ hủy .

      Nàng bất an hỏi: “Vương gia có bị Hoàng thượng trách phạt ? Chữ đó có tên lại ràng, Vương gia cứ là bị người ta hãm hại.”

      Gia Luật Ngạn ra vẻ bất mãn sau khi thu dọn tàn cuộc cho nàng, trầm giọng : “Thôi , còn chuyện gì rồi.”

      Mộ Dung Tuyết quan tâm hỏi: “Vương gia làm sao giải quyết?”

      Gia Luật Ngạn nhíu mày, nhưng muốn , đứng dậy đáp: “Theo ta về .”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, “Về đâu?”

      “Đương nhiên là Vương phủ.”

      Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên: “Chẳng phải chúng ta hòa ly rồi sao?”

      “Ta lo Hoàng thượng truy cứu trách phạt, đến lúc đó nàng bị liên lụy, bởi vậy cho nàng đường lui để phòng vạn nhất. Nay sao nữa rồi, chuyện hòa ly đương nhiên xóa bỏ, nàng theo ta về .”

      “Lẽ nào phải chàng sợ bị Triệu thục phi liên lụy sao?”

      Gia Luật Ngạn nghiến răng: “Nàng! Trong lòng nàng, ta là loại người này sao?”

      Mộ Dung Tuyết vội : “Đa tạ Vương gia chừa đường lui cho thiếp, nay Triệu thục phi gặp nạn, thiếp thân là nghĩa muội, khó tránh ảnh hưởng đến tiền đồ của Vương gia. Hòa ly là vừa khéo, mời Vương gia về cho.” Nàng quay người định vào phòng.

      Gia Luật Ngạn kéo nàng lại. “Chuyện hòa ly chỉ có Trương Long và Lưu ma ma biết, việc qua rồi vô hiệu.”

      Mộ Dung Tuyết quay người muốn rút tay lại, nhưng lại rút được. Xưa nay sức mạnh, nắm rất chặt.

      Nàng nhìn , từ ngón tay dường như truyền sang dòng điện, khiến lòng nàng gợn sóng. Nhưng vừa nghĩ đến ý trung nhân của là Kiều Tuyết Y, vừa nghĩ đến Ngọc Sính Đình sắp thành thân với , còn có Bế Nguyệt Tu Hoa Trầm Ngư Lạc Nhạn liên miên bất tận được đưa vào Vương phủ, gợn sóng đó trong phút chốc lại phẳng lặng như gương.

      Nàng còn chịu nổi nhiều đao kiếm như vậy nữa, lúc nhìn thấy nụ cười của Thẩm U Tâm, nàng phát rằng ngay từ đầu mình sai. Đôi bên thương nhau mới bạc đầu giai lão, nàng mình đơn thân tác chiến chỉ đổi lại thương tích đầy mình. Người phải là nàng, cho dù nàng trao toàn bộ cũng bằng ánh mắt ngoái nhìn của Kiều Tuyết Y. vĩnh viễn vì nàng mà phí hết tâm huyết đẽo chiếc hộp, khắc tên nàng lên đó.

      Cuối cùng nàng lĩnh ngộ nên mới buông tay.

      “Vương gia, thiếp muốn hòa ly với chàng. Thiếp quay về nữa đâu. hình gỗ có đặt con tôm thể thái độ của thiếp.”

      tức tối : “Nàng mắng ta mù mắt chó đó sao?”

      Mộ Dung Tuyết nhịn được phì cười, “Vương gia, thiếp chưa từng mắng người. Ý là từ bỏ.”

      Từ bỏ.

      Ánh mắt lạnh , lòng đột nhiên cũng trở nên lạnh lẽo “Nàng có ý gì?”

      Mộ Dung Tuyết thở dài tiếng: “Thiếp mệt rồi, còn sức lực nhìn chuyện của chàng và người khác nữa, lòng thiếp từ bỏ tất cả chuyện xưa, từ nay chúng ta còn quan hệ gì nữa.”

      “Mộ Dung Tuyết, nàng…” Gia Luật Ngạn cuống lên, nắm cổ tay nàng : “Giao thư hòa ly ra đây.”
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      kabi_ng0k, Hale205, Meoconkissu24 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 45: Hoảng hốt




      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Giấy trắng mực đen, đưa cho thiếp rồi lý nào đòi lại. Thiếp mặc kệ chàng có coi là hay , dù sao thiếp cũng coi là rồi. Từ nay chúng ta tự do cưới gả, còn quan hệ.”

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn như sắp phun lửa. “Lẽ nào nàng còn muốn tái giá sao?”

      Mộ Dung Tuyết bất giác bật cười: “Chúng ta hòa ly thiếp là người tự do. Thiếp trẻ tuổi như vậy lẽ nào bắt thiếp đơn đến già sao?” ra nay nàng vốn còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tái giá, tự do cưới gả chẳng qua chỉ là buột miệng ra, nhưng bị chất vấn như vậy nàng cũng giận dỗi đáp lại câu.

      Gia Luật Ngạn tức đến nỗi toàn thân bốc lửa, ôm nàng vào lòng, thò tay vào ngực nàng mò loạn.

      Mộ Dung Tuyết vừa tức vừa xấu hổ, liều mình kéo tay ra ngoài, “Chàng làm gì vậy?”

      “Lấy thư hòa ly ra đây, lời nàng hôm nay ta coi như nghe thấy.” Gia Luật Ngạn mò tìm người nàng hết vòng cũng thấy, buông nàng ra bước mấy bước lên bậc thềm. Tiểu viện này chỉ có hai gian, nhưng lại biết gian nào là phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết, lục soát từng gian từng gian cũng thể, vậy là quay lại, nổi trận lôi đình hỏi: “Rốt cuộc nàng để đâu?”

      Mộ Dung Tuyết hít hơi sâu, bình tĩnh nhìn , “Vương gia, chàng có biết phu thê là gì ?”

      Gia Luật Ngạn nhất thời biết đáp thế nào, rất hiếm khi nhìn thấy biểu thận trọng nghiêm túc thế này mặt Mộ Dung Tuyết.

      “Vương gia có lòng tốt chừa đường lui cho thiếp, nhưng thiếp hề cảm động, vì trong lòng Vương gia, thiếp phải là thê tử có thể cùng hoạn nạn với chàng. Có lẽ trong lòng chàng, thiếp khác mỹ nhân Phiên Bang và Bế Nguyệt là bao, chỉ là nữ nhân của chàng mà thôi. Thiếp khá hơn họ chút, đó là thiếp là Trắc phi được cưới vào phủ, thể tùy tiện đem tặng, nhưng lại có thể tùy tiện hòa ly. Trong lòng thiếp, tình nghĩa phu thê vô cùng quý giá, còn trong lòng chàng lại chỉ là tờ giấy mỏng. Chàng có thể tùy tiện vứt bỏ, nhưng thiếp thể tùy tiện nhặt lại.”

      Lời của Mộ Dung Tuyết khiến Gia Luật Ngạn thầm sửng sốt trong lòng, là vậy sao? Xưa nay để tâm đến tư tình nhi nữ, cũng chưa từng phí tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này, lúc này lại là cuống cuồng, lòng rối như tơ vò, vốn cách nào ngẫm nghĩ lời nàng, trong đầu chỉ có ý nghĩ, ngờ nàng lại còn muốn tái giá! sắp kìm được kích động muốn vác nàng lên vai, mang về giáo huấn trận.

      lâu nữa Vương gia cưới Ngọc tiểu thư. Trong Vương phủ có nữ nhân là sính lễ tốt nhất để tặng ấy.” Lòng Mộ Dung Tuyết chua xót, nhưng lại cố gắng nhìn cười, : “Thiếp chúc Vương gia vạn như ý, sớm sinh quý tử.” xong liền nhún mình hành lễ, bộ dạng thành tâm thành ý chúc phúc, khiến Gia Luật Ngạn tức đến vỡ ngực.

      nhìn nàng nhanh, người nữ nhân trông yếu đuối như đóa hoa này có sức mạnh thế nào, là người ràng nhất. Nàng có thể sợ chết, chỉ vì tự do. Lúc đầu vì tránh nhập cung mà bất chấp tất cả chạy trốn. Tính cách này khiến bội phục, nhưng cũng khiến đau đầu. Còn bây giờ, cảm thấy mình tự cài cho mình cái bẫy, nàng được tự do, còn lại bị trói chân.

      Lúc viết thư hòa ly vốn ngờ rằng có lúc này. tưởng nàng thấy thư hòa ly nhất định đau lòng tuyệt vọng, nhưng chắc chắn rời , nhất định chờ trở về. chỉ cần giải thích câu xong chuyện. Ai ngờ lại có cục diện thế này.

      Hối hận muộn, trở tay kịp.

      Xưa nay mọi chuyện đều được nắm trong tay, lần đầu tiên cảm thấy mình thất thủ, bất ngờ lại bại trong tay nữ nhân nhắn, nhất thời nghĩ ra đối sách.

      Bùi Giản xách con gà trống từ bên ngoài bước vào, cười ha ha với Mộ Dung Tuyết: “Thủ hạ của Vương gia đúng là lợi hại, cần dùng đao, chỉ vặn cái khiến con gà này ngọc nát hương tan rồi.”

      Mộ Dung Tuyết cười đáp: “Huynh thu dọn , chút nữa muội nấu.”

      “Ừ, ta muốn ăn “Gà ăn mày”.”

      “Lúc này làm gì có lá sen chứ.”

      “Đúng nhỉ, vậy hầm canh gà được rồi, vừa hay có thể bồi bổ cho muội.”

      Hai người tự nhiên chuyện như trong sân có Gia Luật Ngạn. biết làm sao, Gia Luật Ngạn lại có cảm giác phu thê hạnh phúc, giận đến mức tim run rẩy, quay người ra khỏi sân.

      Trương Long tuy vào, nhưng đối thoại bên trong lại nghe ràng. Gia Luật Ngạn vừa bước ra, thấy sắc mặt đen thui của Vương gia nhà mình, Trương Long lập tức cẩn thận dè dặt theo.

      Gia Luật Ngạn quay người lên ngựa, mặt mây đen bao phủ, mưa giông kéo tới.

      “Phái mấy người đến canh giữ.”

      “Chuyện hòa ly được tiết lộ cho bất kỳ ai nửa lời, với bên ngoài là Phu nhân khỏe, về nhà mẹ dưỡng bệnh.”

      “Có động tĩnh gì phải bẩm báo ngay. Nếu có sai sót ta chỉ hỏi mình ngươi thôi.”

      Gia Luật Ngạn hơi dặn dò hết mấy chuyện, Trương Long liên tiếp vâng dạ, lòng vô cùng sầu não, tính cách của Mộ Dung phu nhân thế nào quá rồi, những ngày tháng tới đây ra sao, nghĩ cũng biết.

      Trở về Đào các, Gia Luật Ngạn bước vào thư phòng. bàn đặt chiếc bánh thọ và con cún gỗ.

      Bánh thọ tuy nguội nhưng vẫn còn hương thơm ngào ngạt, vì Mộ Dung Tuyết bỏ hết hương thảo lan còn lại vào. Nàng phí hết tâm tư suy nghĩ món ăn cho , cũng ánh mắt tán thưởng của mà thần hồn điên đảo nữa. Tình và hương thảo lan còn sót lại nàng đều bỏ vào bánh thọ, chém đao xuống nước, đập nồi dìm thuyền, cắt đứt với , cũng cắt đứt với Mộ Dung Tuyết lạc lối kia.
      kabi_ng0k, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bánh thọ này có mùi hương kỳ lạ, cầm lên, nhìn kĩ từng hạt từng hạt mè bên , lòng có rung động chưa từng xuất , vì chưa hề có ai dụng tâm với như vậy.

      hối hận đêm đó nên nặng lời, nên nhắc đến “Thất điều”, để nàng hiểu lầm có ý định hòa ly với nàng từ trước. Nếu cởi bỏ được hiểu lầm này nàng nhất định trở về, nàng như vậy làm sao có thể nỡ lòng rời .

      Vậy là sai Trương Long gọi Lưu thị đến, lặp lại lần mấy câu hôm nay dặn Trương Long. Tóm lại, chuyện hòa ly chỉ có hai người này biết, vẫn còn cơ hội vãn hồi.

      Lưu thị nghe thấy mấy câu này, lòng như mảng sương mù, rốt cuộc là ý gì đây? giao thư hòa ly rồi tức là đường ai nấy , tại sao lại giấu cho ?

      Gia Luật Ngạn : “Hộp nữ trang kia đâu, bà lấy ra cho ta.”

      Lưu thị đáp lại tiếng, chẳng bao lâu lấy đồ trong nhà kho ra, lòng thầm đoán phải chăng Mộ Dung Tuyết vì món đồ này mà ghen tuông, bởi vậy Vương gia mới viết thư hòa ly để hù dọa ấy? Bà cảm thấy khả năng này là lớn nhất, với hiểu biết của bà về Gia Luật Ngạn, thái độ của đối với Mộ Dung Tuyết coi như kỳ tích.

      Gia Luật Ngạn tay cầm con cún, tay cầm hộp nữ trang, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, quyết định ngày mai lại tìm nàng.

      Ra khỏi thư phòng, tắm rửa thay y phục, lấy sách nằm giường, chuẩn bị bình ổn lại tâm trạng hỗn loạn. Nhưng cả buổi cũng đọc được chữ nào, trong đầu quanh quẩn lại toàn là hình bóng của nàng.

      Lúc có nàng, căn phòng yên lặng đến khó chịu. Thói quen điều đáng sợ, mấy ngày ăn được cơm nàng nấu, véo được gương mặt nàng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng, khí cũng trở nên loãng .

      Ý nghĩ nàng muốn tái giá sau khi hòa ly cứ như mồi lửa, trong phút chốc bỗng đốt lên bụng lửa giận trong người .

      lật chăn xuống giường, hét ra ngoài tiếng: “Trương Long, chuẩn bị xe.”

      Khuya vậy rồi còn muốn đâu? Trương Long dám hỏi, chuẩn bị xe xong, liền thấy Gia Luật Ngạn xách trong tay gói đồ lên xe.

      “Đến Mộ Dung phủ.”

      Trương Long thầm hiếu kỳ, đây là muốn tặng lễ vật sao?

      Đến cửa Mộ Dung gia, chỉ ngửi được mùi canh thịt gà thơm mà còn nghe thấy tiếng cười văng vẳng.

      Lòng Gia Luật Ngạn càng tức tối hơn, cũng kịp ra lệnh cho Trương Long mà đích thân lên gõ cửa.

      lúc sau, nghe thấy bên trong có người hỏi: “Ai vậy?”

      Vừa nghe giọng Bùi Giản, Gia Luật Ngạn lạnh lùng đáp: “Ta.”

      “Í, quái lạ, sao nghe giống Vương gia quá vậy?” Bùi Giản lẩm bẩm với Đinh Hương xách đèn, hé mở cửa, quả nhiên là Gia Luật Ngạn.

      Nhưng lại mở cửa ra, mà tựa người lên cửa hỏi: “Khuya vậy rồi Vương gia có chuyện gì sao?”

      “Ta tìm Mộ Dung Tuyết.”

      “Muội ấy ngủ rồi.”

      “Ngủ rồi gọi dậy.” Gia Luật Ngạn lạnh mặt xô cửa, Bùi Giản bị đẩy loạng choạng lùi ra sau, Gia Luật Ngạn bước vào trong sân.

      “Này này, Vương gia làm sao vậy, xông vào nhà dân thế này còn có Vương pháp nữa .”

      Mộ Dung Tuyết trong phòng nghe Bùi Giản hò hét, bất giác ngẩn ra, sao lại đến nữa rồi?

      Gia Luật Ngạn vừa nhìn, thấy cửa sổ gian phòng thứ hai dựa vào tường Đông có in bóng người quen thuộc, bước tới đẩy cửa phòng ra.

      Mộ Dung Tuyết đứng dậy, nhìn từ xuống dưới, trong mắt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu. Khuya vậy rồi lại đến làm gì nữa đây?

      Gia Luật Ngạn lời nào, tiến tới mấy bước mở gói đồ trong tay ra bàn.

      Con cún gỗ và hộp nữ trang.

      Mộ Dung Tuyết càng khó hiểu, đây là ý gì?

      kéo nàng lại, cầm con cún gỗ chỉ vào chữ “Tuyết” bên , gằn từng chữ: “Nàng nhìn cho chữ Tuyết này .” Sau đó lại cầm hộp nữ trang lên, “Nàng nhìn lại chữ Tuyết này .”

      Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt, vẫn hiểu có ý gì.

      “Đây là đồ mười năm trước rồi, chữ cũng khác nhau, lẽ nào nàng nhìn ra?”

      Nàng cúi đầu nhìn thử, quả nhiên hai chữ “Tuyết” có khác biệt, chữ “Tuyết” con cún gỗ thành thục phóng khoáng hơn, chữ của người trong mười năm có thay đổi mà.

      “Con cún gỗ này đích thực là tặng nàng.”

      Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát, trầm giọng : “Đa tạ Vương gia.”

      Cho dù là tặng nàng, nhưng tâm ý cũng thể nào so được với chiếc hộp nữ trang này. Khi nàng còn có thể ngu ngơ tính toán điều gì, nhưng khi nàng từ bỏ rồi lại bình tĩnh so đo. hiểu rằng nàng quyết định buông tay phải chỉ vì con cún gỗ này, mà là vì thời gian dài trao được chút hồi đáp hao phí hết sức lực và dũng khí của nàng, nàng cũng chỉ là người bình thường bằng xương bằng thịt, cho dù kiên cường đến đâu cũng có lúc mệt mỏi tuyệt vọng.

      Ban đầu lúc lấy nàng nghĩ quá nhiều, nhưng càng sâu đậm nàng lại càng tham lam.

      Đặc biệt là khi nhìn thấy Thẩm U Tâm và Tạ Trực, nàng càng hiểu hơn lòng mình mong muốn điều .

      Đáng thương rằng, điều nàng mong muốn Gia Luật Ngạn vĩnh viễn cho nàng được, mà cũng định cho.

      mà mất bản ngã, vứt bỏ tự tôn, nàng hề hối hận, nhưng nàng thể nào tiếp tục sống giữa tình cũ duyên mới của , nàng phải tìm lại bản thân, tìm lại Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo, đó mới là bản sắc của nàng.

      Khi bất chấp tất cả, khi buông tay cũng dứt khoát gọn gàng, đó là tính cách của Mộ Dung Tuyết.

      Nàng im lặng khiến Gia Luật Ngạn thở phào nhõm, tưởng nàng hồi tâm chuyển ý liền dịu giọng : “Theo ta về .”

      Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Những lời hôm nay thiếp đều là , phải nhất thời hành theo cảm tính, cũng phải giận dỗi, là đó.”

      Gia Luật Ngạn tức tối buột miệng: “Mộ Dung Tuyết, nàng muốn lấy ta lấy, muốn hòa ly hòa ly, nàng coi ta là người gọi đến đuổi sao?”

      Giọng điệu lý lẽ của khiến Mộ Dung Tuyết tức đến phì cười: “ ràng là chàng viết thư hòa ly cho thiếp, chàng muốn hòa ly hòa ly, muốn thu hồi thu hồi, chàng coi thiếp là người gọi đến đuổi có.”

      tức nghẹn, phải, thư hòa ly là do chính tay viết, nhưng hề coi là , vừa nghĩ đến việc nàng rời bỏ để tái giá, trong mắt tràn ngập sát khí, nghiến răng nghiến lợi : “Giao thư hòa ly ra đây.”

      “Thiếp giao.” Nàng nghiêm túc lắc đầu, vô cùng quật cường quyết tuyệt.

      vừa tức vừa bất lực, “Rốt cuộc phải làm sao nàng mới chịu trở về?”

      “Tại sao nhất định phải bắt thiếp về, nếu chàng muốn nữ nhân nữ nhân người ta tặng chàng nhiều lắm, thiếu mình thiếp có sao đâu, chẳng phải chàng luôn mắng thiếp mặt dày ngốc nghếch, cứ luôn gây chuyện rắc rối, lại còn ồn ào phiền phức, bỏ chẳng phải sảng khoái lắm sao?”

      á khẩu nghẹn lời. Những câu này đích thực từng .

      “Thiếp gây chuyện rắc rối cho chàng nữa, cũng phiền chàng nữa. Cho dù thiếp có tái giá cũng tuyệt đối nhắc đến tên chàng, làm chàng mất mặt, như vậy được rồi chứ gì?” Bộ dạng dễ hợp dễ tan, thấu hiểu ý người của nàng khiến giận đến tim gan đều run rẩy. “Mời Vương gia về cho, thiếp phải ngủ.”

      Gia Luật Ngạn xưa nay tâm cao khí ngạo, bỗng có cảm giác nhục nhã khi bị người ta xua đuổi. Cuối cùng cũng nhịn được, quay người phẩy áo rời .

      Nhưng khoảnh khắc bước lên xe ngựa, nhớ lại mình từng hạ lệnh đuổi nàng còn vô tình hơn thế nữa, ngay cả Đào các cũng cho nàng vào, lúc Mai quán có giường cũng cho nàng ngủ lại, còn đuổi nàng ra ngoài.

      Nghĩ đến những chuyện này, bỗng cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.

      Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Lân ra ngoài mua thức ăn, lúc trở về phát cỗ xe ngựa dừng ở cửa sân, từ xe có vị phu nhân chừng tứ tuần bước xuống.

      “Vị này chắc là Mộ Dung lão gia rồi.” Lưu thị nhún mình hành lễ: “Vương gia sai tôi đem đến chút đồ bổ và y phục cho Phu nhân.”

      ra là người của Chiêu Dương vương phủ, Mộ Dung Lân hơi khó xử, cự tuyệt cũng được, nhận lấy cũng ổn. do dự Mộ Dung Tuyết bước ra.

      Lưu thị cười dịu dàng với nàng: “Sức khỏe Phu nhân khá hơn chưa? Vương gia sai tôi mang ít đồ đến, có đồ bổ, còn có y phục và nữ trang thường ngày Phu nhân hay dùng.”

      Mộ Dung Tuyết xưa nay rất kính trọng Lưu thị, thấy bà đích thân mang đồ đến, thể nể mặt mà cự tuyệt, chỉ đành mặc cho hạ nhân dọn đồ vào, lòng nghĩ dù sao mấy ngày nữa cũng rồi, đến lúc đó bỏ những thứ này lại là xong.

      Mộ Dung Tuyết mời Lưu thị vào nhà, sau khi Lưu thị ngồi xuống liền tốt cho Gia Luật Ngạn.

      “Vương gia lo cho sức khỏe Phu nhân, nếu phải sợ trong phủ có chỗ ở cũng định sai Ám Hương, Sơ Ảnh đến hầu hạ Phu nhân rồi.”

      cần Vương gia phí tâm, ta và chàng …”

      Hai chữ “Hòa ly” còn chưa ra, Lưu thị lập tức đón đầu, “Chuyện đó là Vương gia nhất thời suy nghĩ chu đáo, Phu nhân đừng cho là . Chuyện xưa Phu nhân cũng đừng để trong lòng, có thiếu niên nào lại hoài xuân, lúc đó tiểu thư Kiều gia đẹp tựa thiên tiên, lại thông minh trí tuệ, Vương gia sinh chút lòng ái mộ cũng là thường tình, là chuyện mười năm trước rồi.”

      “Ta so đo đâu.” Mộ Dung Tuyết cười cười, hòa ly rồi còn so đo giả làm gì, sau này ai nàng cũng để tâm nữa.

      Lưu thị cười : “Năm ngày nữa Thẩm tiểu thư xuất giá, ấy muốn Phu nhân và tẩu tẩu ấy đưa dâu, ý Phu nhân thế nào?”

      xin lỗi, ta thể nào đến chúc mừng được.”

      “Xưa nay Thẩm tiểu thư và Phu nhân giao tình rất tốt, sao Phu nhân lại chịu ?”

      “Vì hai ngày nữa ta phải rời khỏi Kinh thành rồi.”

      Lưu thị sửng sốt, “Vương gia có biết ?”

      “Chàng cần biết, ta hay ở liên quan gì đến chàng nữa.”

      Lưu thị ngồi lúc rồi rời . Trở về Vương phủ liền cho Gia Luật Ngạn biết tin Mộ Dung Tuyết muốn rời khỏi Kinh thành.

      Cây bút trong tay Gia Luật Ngạn rơi xuống tờ giấy, mực vấy dính vạt áo , kịp rửa , bước nhanh ra khỏi thư phòng.

      ~*~


      Gia Luật: Nha đầu kia muốn tạo phản sao, còn dám cần ta nữa chứ.

      Khăn ướt[2]: Lúc người ta đối xử tốt với mi ai bảo mi lên mặt chứ.

      [2. Khăn ướt đồng với Thị Kim.]

      Gia Luật: Vậy bây giờ ta phải làm sao?

      Khăn ướt: Mi có biết Ta nàng ?
      Last edited by a moderator: 5/6/15

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      híc, có mấy tập tất cả vậy bạn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :