1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 1) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Trầm Hương Tuyết




      - Thị Kim -






      Dịch giả : Thương Quỳnh (Mic2huang)






      Công ty phát hành: Pavibook






      Nhà xuất bản: NXB Thế Giới






      Kích thước: 16 x 24 cm






      Số trang: 462






      Ngày xuất bản: 11/2014






      Giá bìa: 129.000 đ


      Nguồn: https://www.facebook.com/groups/chamchilamebookfree/?ref=br_tf

      Last edited: 25/5/15
      hoangnu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu




      công tâm, dưới công thân.




      Đây là tấm gương sáng của nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim.




      [1. Nguyên văn là loại thịt ăn ngon, bỏ đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược lý lẽ, điếc sợ súng.]




      Mộ Dung Tuyết vừa gặp Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát đánh mất người mình thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ.




      [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.]
      bornthisway011091Trâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1

      Trái tim tan nát






      Hoàng cung Đại Châu người người đều biết Mộ Dung hoàng hậu có sở thích kỳ quái, đó là xé đồ.




      Thứ nàng xé phải là đồ vật bình thường mà là gấm Bích ba Giang Nam tiến cống, có tên này phải chỉ vì màu xanh như lá liễu non mà còn vì mềm mại mỏng của nó, gấm xanh nhạt dệt hoa lê màu trắng, mặc lên người hệt như sóng biếc[1] hồ xuân, có gió mà tự nhiên lay động, phiêu dật mỹ miều, khiến người ta nhớ đến câu thơ: Hồng gấm tơ mềm, khoe thợ khéo. Thanh kỳ rượu ngát, ủ men lâu[2].




      [1. Bích ba: sóng biếc.]




      [2. Ngắm xuân ở Hàng Châu, thơ Bạch Cư Dị, Du Sơn Lãng Tử dịch.]




      Cống phẩm này vô cùng hiếm có, đầu hạ mỗi năm Giang Nam xa xôi ngàn dặm cống đến Hoàng cung chỉ có ba cây mà thôi.




      Hội đua thuyền rồng hồ Thái Dịch tiết Đoan ngọ vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm đó, ánh mắt của tất cả các cung nhân đều bị bóng dáng của Mộ Dung hoàng hậu thu hút. Nàng mặc bộ váy mùa hè bằng gấm Bích ba, thanh nhã phiêu dật, tựa như đóa sen mới nở, chúng nhân trầm trồ, mỗi nữ nhân trong cung đều ngưỡng mộ. Nhưng trân phẩm đáng giá ngàn vàng, vô cùng hiếm có như vậy, vào tay Mộ Dung Tuyết rồi đừng ai hòng lấy tấc ly, sau khi may y phục, vải còn lại đều bị nàng... xé hết.




      Cảnh tượng thường thấy của cung nữ Phụng Nghi cung là, Mộ Dung hoàng hậu áo đỏ nhàn nhã, mặt phấn mỉm cười, ngón tay thon dài cầm gấm Bích ba, tiếng xé nhàng vang lên, thành hai, rồi hai thành bốn.




      "Bội Lan, hay ?"




      Thị nữ Bội Lan lập tức mỉm cười: "Dạ hay, Nương nương."




      Mộ Dung Tuyết cười , thu ba[3] lay chuyển, quay sang thị nữ Đinh Hương: "Muội thích nghe ?"




      [3. Thu ba: ánh mắt long lanh của người phụ nữ đẹp.




      Nàng càng ủ dột thu ba, đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh. (Truyện Kiều)




      Khóe thu ba dợn sóng khuynh thành (Cung Oán Ngâm Khúc)]




      "Dạ thích, thích." Đinh Hương cười khan, lòng giật thót từng hồi, thước gấm Bích ba này đủ để nhà nàng ta sống hơn nửa tháng, Mộ Dung Tuyết lại cười ngọt ngào: "Vậy ta xé thêm lúc nữa."




      Bội Lan hung dữ trừng mắt nhìn Đinh Hương, ai bảo thích, Đinh Hương hề khách sáo liếc mắt lại, nha đầu chẳng vừa hay là gì.




      Chỉ trong chốc lát, dưới chân Mộ Dung Tuyết trở thành hồ sóng biếc, gấm Bích ba được xé thành từng sợi từng sợi theo gió nhấp nhô dưới chân nàng, sóng lan tỏa, đôi mắt lung linh, nụ cười duyên dáng, chân ngọc cứ đôi lúc lại gạt những sợi gấm mỏng manh dưới đất ra, giống như vị Bích ba tiên tử sắc đẹp tuyệt trần ngồi bờ nghịch nước, cảnh tượng khiến người ta thất hồn lạc phách.




      Đinh Hương, Bội Lan đều nhìn đến ngây người, tiểu thư nhà mình tính tình tốt lắm, nhưng là vô cùng xinh đẹp.




      Mỹ nhân có đặc quyền như vậy đó, bất luận làm việc gì thích hợp cũng thể nào khiến người ta giận được, chỉ cảm thấy vô cùng xinh đẹp, ý nghĩa tồn tại của gấm Bích ba này thế gian dường như chỉ vì mỹ nhân như vậy, để nàng dùng đôi tay ngọc xé bỏ thế này thôi.




      Các cung nữ đứng hầu trong sảnh cũng đều nhìn đến ngây người, cảnh tượng trước mặt này hữu thanh hữu sắc, mỹ diễm tuyệt luân.




      Gió đầu hạ đưa hương hoa bay đến, mọi thanh đều trầm lắng, chỉ có tiếng xé nhàng truyền đến từ đôi tay hoa ngọc kia.




      Gấm Bích ba này chỉ đẹp mà thanh khi xé cũng rất hay, khiến nàng nhớ đến tiếng đập con tim mình khi vừa gặp .




      Nhưng vật đổi sao dời, thế vô thường, cuối cùng, con tim từng đập rộn ràng nay tan nát, khiến người ta thể thở dài.




      Khúc gấm Bích ba cuối cùng của mùa hạ năm nay sắp được xé hết, xa truyền đến giọng của Tổng quản thái giám Tần Thụ bên cạnh Hoàng đế.




      "Thánh giá đến."




      Các cung nhân lập tức quỳ mọp xuống đất, nghênh đón Hoàng đế Đại Châu Gia Luật Ngạn.




      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết ngước lên khỏi khúc gấm Bích ba, qua ánh nắng rực rỡ chói chang đầu hạ, nghênh đón đôi mắt sâu thẳm của Chiêu Hòa đế Gia Luật Ngạn.




      Cũng biết là đạo hạnh của ngày càng cao thâm hay nàng tu hành ngày càng kém cỏi, tóm lại, bây giờ nàng rơi vào thế hạ phong, ánh mắt của nàng ngày càng nhìn thấu được.




      Hứ, nàng nhìn thấu được , cũng đừng mong hiểu được nàng, như vậy hai bên hòa nhau.




      Nàng nhàng đứng dậy hành lễ, đứng gấm Bích ba nhìn nam nhân tuấn mỹ ngày càng tiến lại gần mình.




      "Để dành . Xé hết rồi lại phải chờ sang năm đó." nhìn nàng và đống gấm Bích ba đầy mặt đất, thong thả câu, nghiễm nhiên là hoàn toàn để tâm.




      Thân hình cao cao, đứng trước mặt nàng che rất nhiều ánh nắng, nhưng đôi mắt kia quá sáng, khiến nàng khẽ nhíu đôi mắt tựa mắt mèo, "Hoàng thượng xót rồi sao?"




      đáp, chỉ cầm tay nàng xoa xoa, "Đừng để mỏi tay."




      Đinh Hương nghe thấy câu này, bất giác thầm bội phục kĩ xảo ăn cao siêu của Hoàng đế. Nàng nghĩ xót chắc chắn là giả, nhưng thân là nam nhân, còn là Đế vương nắm thiên hạ trong tay, nếu xót chút đồ này nhen quá rồi. Vậy nên thay đổi, cách chu đáo uyển chuyển hơn để nương tử mình thoải mái chút, bớt xé chút.




      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào, "Hoàng thượng, thần thiếp làm vậy có phải hơi phí của trời rồi ?"




      Gia Luật Ngạn khựng lại: "...Hoàng hậu thấy sao?"




      Mộ Dung Tuyết chớp mắt: "Thần thiếp thấy có hơi phí chút."




      chút... Mí mắt Đinh Hương giật giật, tiểu thư, là biết khoác lác.




      Gia Luật Ngạn nghiêm túc : "Trẫm lại thấy phí chút nào."




      Bội Lan thầm thở hơi, hổ là Hoàng đế, biết ăn to lớn.




      đôi hài thêu hoa màu khói nhạt đính đầy trân châu bước qua gấm Bích ba, đến vườn hoa. "Hoàng thượng, chuyện tuyển tú thần thiếp chuẩn bị thỏa đáng rồi, ngày mai chỉ chờ Hoàng thượng đích thân xem qua thôi." cánh hoa tử đằng giàn rơi xuống, trượt qua tay áo rộng mỏng như cánh ve của nàng, rơi xuống nền đá bạch ngọc.




      Ánh mắt nàng rơi theo cánh hoa, lòng cũng lặng , hoa nở trăm ngày, ai thích những thứ mới lạ.




      Gia Luật Ngạn mỉm cười: "Hoàng hậu vất vả rồi."




      Mộ Dung Tuyết hừ tiếng: "Hoàng thượng mới vất vả, tân nhân nhập cung, e là Hoàng thượng phải ngày đêm bận rộn, thần thiếp căn dặn Thái y viện rồi, phải chú ý đến an khang của thánh thể, tăng cường bồi bổ."




      Đinh Hương giật thót, tiểu thư, gần đây ăn gan hùm mật gấu rồi sao mà dám với Hoàng đế những lời đại bất kính như vậy.




      Gia Luật Ngạn cười cười.




      Đinh Hương càng căng thẳng hơn, vị Hoàng đế này xưa nay trước khi nổi giận đều cười cười thế này, bởi vậy người trong cung khi thấy cười lòng đều run sợ.




      "Theo thần thiếp thấy Hoàng thượng cứ lập đủ tứ phi , như vậy họ cũng đơn, rảnh rỗi có thể đánh Mã điếu, khỏi phải chạy đến chỗ thần thiếp ồn ào khiến thần thiếp đau tai."




      Sắc mặt Đinh Hương trắng bệch, nàng ta dám nhìn sắc mặt Hoàng đế nữa.




      Tiếp đó lại xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn.




      Mộ Dung Tuyết che miệng ngáp cái, dung nhan tuyệt mỹ vô song lạnh : "Thần thiếp vì chuyện tuyển tú mà mệt đến mỏi lưng đau cổ, phải ngủ bù giấc. Mời Hoàng thượng nơi khác."




      Tim Đinh Hương đập như gióng trống, Nương nương à, tuy dáng vẻ khi người ngáp cũng xinh đẹp đáng , khuynh quốc khuynh thành đó, nhưng sao trong cái miệng của người toàn lời hỗn xược, đại nghịch bất đạo vậy. Lén nhìn sang Hoàng đế, mặt lạnh như hàn băng ngàn năm.




      Nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại vờ như thấy, xoay người thẳng vào nội điện.




      Tim Đinh Hương giật thót lên tới cổ rồi, hoàn toàn chăm chú chuẩn bị quỳ xuống đón nhận cơn thịnh nộ lôi đình của Hoàng đế bất cứ lúc nào, nhưng điều khiến nàng vô cùng bất ngờ là Hoàng đế bỗng khựng lại rồi cũng theo vào nội điện, ầm tiếng, cửa nặng nề đóng lại.




      Tiếp đó, bên trong hình như có tiếng kêu quyến rũ, sau đó là hồi tiếng động loảng xoảng, giống như tiếng đồ gốm đồ ngọc rơi vỡ, tiếp đó hoàn toàn còn động tĩnh gì nữa.




      Rốt cuộc là chuyện gì đây, có cần vào cứu người ? Đinh Hương và Bội Lan lo lắng cho an nguy tính mạng của tiểu thư nhà mình, thấp thỏm yên nhìn Tần Thụ công công cầu cứu.




      Tần Thụ lắc đầu, lòng cũng đứng ngồi yên, biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào. Nhưng Hoàng đế chưa lên tiếng tuyên triệu ai dám vào.




      Mây đỏ ở chân trời ngày càng đậm màu, chiếu hồng rực cả bức tường cung, ngói lưu ly mái lấp lánh, đủ màu đủ sắc giao thoa.




      Cả đám người lo lắng run sợ, nhưng trong điện vẫn chút động tĩnh.




      Sắc đêm dần dần phủ kín bầu trời, áng mây đỏ kia hòa vào sắc đêm.




      hồi lâu sau, trong điện truyền đến giọng sang sảng nhưng nhàn nhã của Chiêu Hòa đế.




      "Chuẩn bị nước."




      Tác giả có lời muốn : Kim trong sáng lần đầu tiên viết H ngay từ chương 1, là có tính đột phá lịch sử đúng ? Xin đừng đây phải là H.
      laulabornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2

      Tự mình đa tình






      Mộ Dung Tuyết chậm rãi bước vào trong nước, nước nóng ập vào chỗ bị thương khiến nàng đau đến nhíu mày. Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngờ lại dùng gấm Bích ba kia trói tay nàng vào thành giường. Hừ, để nàng sống yên nàng cũng để dễ chịu, chờ đó mà xem.




      Hôm sau là ngày lành Đế Hậu đích thân tuyển chọn tú nữ.




      Mộ Dung Tuyết thân là chủ Hậu cung chọn qua lượt, giữ những tú nữ xuất sắc lại Xuất Tụ cung, mời Hoàng đế đích thân xem qua. Trong Xuất Tụ cung, hoa cỏ đầy màu sắc, ba hàng mỹ nhân xinh đẹp đứng trong đại điện rộng lớn.




      Đinh Hương vốn muốn kiến nghị Mộ Dung Tuyết giữ lại những tú nữ dung mạo bình thường, nhưng khổ nỗi những tú nữ này ai có dung mạo bình thường, tùy tiện chọn người cũng đủ khiến máu nóng nam nhân bốc lên.




      Giai m bắt đầu đọc tên tú nữ.




      Tú nữ được gọi đến tên yểu điệu bước ra quỳ bái Đế Hậu, tự báo gia môn, tuổi tác, tên họ.




      Các tú nữ được chọn lựa kĩ càng, ai nấy hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ dịu dàng, ngay cả nữ nhân như Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy rung động. Liếc mắt sang, Gia Luật Ngạn ung dung nhàn nhã ngồi ngay ngắn long ỷ, đôi mắt có thần dường như càng tuấn tú hơn thường ngày.




      Bỗng lòng nàng dậy lên câu mà vô số nữ nhân trong thiên hạ đều thuộc lòng: Nam nhân đều là phường háo sắc, ai tốt đẹp.




      Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn hình long phụng hí châu và long phụng trình tường trần, hít hơi sâu, đè nén cảm giác bực bội bỗng dâng lên trong lòng.




      "Hoàng hậu có nhãn quang, người nàng chọn đều rất xuất sắc." Gia Luật Ngạn nghiêng mặt khen câu, nở nụ cười đầy thâm ý.




      "Tạ Hoàng thượng khen ngợi." Mộ Dung Tuyết lại hít hơi sâu, lộ ra biểu phóng khoáng và nụ cười hiền lương thục đức chuẩn bị từ lâu, bắt đầu giới thiệu ưu điểm và sở trường của các vị mỹ nhân cho Gia Luật Ngạn, trong lời hoàn toàn chút ghen tuông.




      Đinh Hương và Bội Lan lòng vừa khâm phục vừa bất nhẫn, tiểu thư, công phu đầu chữ Nhẫn là chữ Đao của ngày càng tiến bộ.




      Gia Luật Ngạn rất phối hợp quan sát tỉ mỉ các vị mỹ nhân, hề từ chối tiến cử của Mộ Dung Tuyết, trong chốc lát giữ lại mười bốn người.




      Sau khi các mỹ nhân tạ ơn lui ra, đợt tuyển tú nữ đầu tiên sau khi Chiêu đế đăng cơ coi như mỹ mãn hạ màn.




      Mộ Dung Tuyết xoa xoa cổ, lười nhác dựa vào ghế.




      Gia Luật Ngạn đứng lên vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.




      Lúc này nàng cởi bỏ lớp ngụy trang mỉm cười hiền lương thục đức từ lâu, nhíu mày bĩu môi, tâm trạng rất tốt. Nhưng vừa thấy Gia Luật Ngạn quay đầu, nàng lại lập tức nặn ra nụ cười. Trong lúc vội vã, hình như cười đúng lắm, ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, lời mà quay người mất, vẻ mặt dường như hơi bất mãn.




      Hứ, lao lực vì cả nửa tháng mà chữ cảm ơn cũng có. Mộ Dung Tuyết trừng theo bóng cái rồi cũng giận dữ bỏ .




      Rất nhanh, nội đình làm xong thẻ bài đầu xanh cho các mỹ nhân, trong chiếc dĩa ngọc trắng, mười bốn chiếc thẻ đầu xanh được đặt ngay ngắn, sinh động như món khai vị, vừa chỉnh tề vừa đẹp mắt.




      Nhưng Đinh Hương vừa nhìn đau mắt thay tiểu thư mình, là chói mắt nhức lòng mà.




      Tay ngọc thon dài của Mộ Dung Tuyết lướt qua những cái tên thanh nhã kia, cười dịu dàng như nước.




      "Giai m, ngươi gọi họ đến đây."




      Rất nhanh, mười bốn vị mỹ nhân tề tựu ở Phụng Nghi cung. Các mỹ nhân mới nhập cung tuy chưa có danh vị nhưng có khí thế của chủ nhân trong cung, so với lúc tuyển tú nữ đoan trang tự nhiên hơn nhiều.




      Mộ Dung Tuyết cười dịu dàng: "Ban tọa."




      "Tạ Nương nương." Trong lời oanh tiếng yến, các mỹ nhân mỗi người vẻ, mười phân vẹn mười, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.




      Ánh mắt Mộ Dung Tuyết quét qua người các mỹ nhân, định lên tiếng, bỗng ngoài điện vang lên giọng Tần Thụ.




      "Thánh giá đến."




      Đến là đúng lúc.




      Mộ Dung Tuyết đứng dậy cùng các vị mỹ nhân cung nghênh Hoàng đế.




      Gia Luật Ngạn bước vào trong điện, nam nhân duy nhất giữa muôn hồng nghìn tía này như cây ngọc trước gió, phong thái tuấn mỹ, tiêu sái phóng khoáng.




      "Sao lại ở đây cả vậy? Hoàng hậu định làm gì?" Gia Luật Ngạn ngồi xuống, nhàn nhã quét mắt nhìn chúng nhân, nắm tay Mộ Dung Tuyết đưa mắt hỏi.




      "Hoàng thượng, thần thiếp gọi các vị muội muội đến để an bài việc thị tẩm."




      Gia Luật Ngạn nhíu mắt, "Hoàng hậu định an bài thế nào?"




      "Quy tắc trong cung là lật thẻ đầu xanh. Nhưng thần thiếp nghĩ như vậy công bằng, các vị muội muội nhập cung đều ôm tâm nguyện được hầu hạ Hoàng thượng, bên trọng bên khinh tốt lắm, chi bằng chén nước để ngay, mỗi người luân phiên hai ngày. Như vậy mưa móc rải đều, ai đố kỵ với ai, mà cũng để chốn Hậu cung được bình yên."




      Bội Lan và Đinh Hương nghe vậy, lúc này mới hiểu tại sao nàng lại chọn mười bốn tú nữ, mùng và mười lăm theo lệ Hoàng đế phải ở lại trong cung Hoàng hậu, còn lại hai mươi tám ngày, mỗi người được hai ngày, hết sức công bằng.




      Các vị mỹ nhân nghe đến chuyện này đều lộ ra thần sắc bẽn lẽn hân hoan. Vì ở Hậu cung này thứ thiếu nhất chính là mỹ sắc, đối với Hoàng đế, chưa chắc xinh đẹp là có thể đắc sủng. Đối với việc mình có được Hoàng đế thích hay , lòng họ hề chắc chắn. Bởi vậy mỗi tháng được thị tẩm hai ngày, nghe có vẻ ít, nhưng mưa móc dứt lại là chuyện tốt.




      "Chủ ý của Hoàng hậu cũng tốt."




      "Hoàng thượng, ngày thị tẩm của mỗi người thần thiếp sắp xếp rồi." Mộ Dung Tuyết gật đầu với Giai m , "Đọc ."




      Giai m nâng quyển vải lần lượt đọc hết ngày thị tẩm của mỗi người, các nữ nhân trong điện đều biến sắc.




      Tiếp đó, có hai tú nữ bạo gan đỏ mặt thấp giọng xin đổi ngày, tiện.




      Tiếp đó các tú nữ khác cũng rần rần xin đổi ngày, nhất thời sắc mặt mỗi mỹ nhân đều đỏ bừng.




      Những đại gia khuê tú này vốn coi trọng thể diện còn hơn tính mạng, hơn nữa đều là hoàng hoa khuê nữ, bị chiêu này của Mộ Dung Tuyết ép đến mức ai lột da mặt. Vì ngày thị tẩm Mộ Dung Tuyết sắp xếp vừa hay đều là ngày đến tháng của họ.




      Đinh Hương muốn cười nhưng dám cười, thầm bội phục tiểu thư có thể nghĩ ra chiêu chơi người ta như vậy.




      Bội Lan cười thầm, nhưng vẫn lo Hoàng đế nổi giận. Sắp xếp như vậy những mỹ nhân này chỉ có thể nhìn chứ thể ăn, há chẳng phải chọn vào cung vô ích rồi sao. Nàng ta thấp thỏm yên lén nhìn sang, Hoàng đế những giận, ngược lại còn lộ ra ý cười như có như , dường như còn hơi vui mừng.




      Điều này càng khiến Bội Lan khó hiểu.




      Hoàng đế vẫy vẫy tay: "Lui hết ."




      Trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, yên lặng đến mức khiến người ta bức bối.




      Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt như ngọc tạc của Mộ Dung Tuyết, khiến những sợi lông tơ mỏng manh gò má càng ràng hơn, nàng như mỹ nhân làm từ băng tuyết, tuy có nét đẹp kinh tâm động phách nhưng lại khiến tia nắng xuân trong lòng bỗng trở nên giá băng.




      Nàng từng cười giảo hoạt như con tiểu hồ ly, từng mặt dày bám lấy người ta như con cún, từng to gan như con báo tuyết, từng... Những cảnh tượng này lướt qua trước mắt như sao băng, cổ họng nghẹn lại, đè nàng xuống lưng ghế, cắn vào tai nàng , "Nàng cố ý phải ?"




      "Phải, thiếp cố ý đó." Nàng đón lấy ánh mắt , nhìn hình bóng mình trong mắt , chút hoảng sợ, chỉ có khiêu khích: Người tức giận , nổi trận lôi đình !




      bỗng bật cười: "Nàng ghen sao?"




      Nàng hừ tiếng rồi cười theo: "Thần thiếp sợ sức khỏe Hoàng thượng chịu nổi thôi."




      "Sức khỏe Trẫm thế nào chẳng phải hôm qua Hoàng hậu từng lĩnh giáo rồi sao?"




      Nàng đỏ mặt ngoảnh đầu , nhìn nữa.




      quay mặt nàng lại, trong mắt dâng trào sóng đen, giọng khàn , "Nàng vẫn để tâm đúng ? Nàng muốn bên cạnh Trẫm có nữ nhân khác đúng ?"




      "Hoàng thượng tự mình đa tình rồi."




      "Nàng vẫn Trẫm."




      "Hoàng thượng." Mộ Dung Tuyết cười như mẫu đơn ngày xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hàn mai trong băng giá, gằn từng chữ: "Người cho rằng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thần thiếp còn dám người sao?"
      bornthisway011091Trâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 3

      Vừa gặp






      Tháng Ba hoa hạnh nở, đầy thành tơ liễu, mai vàng mưa đổ.




      vịnh nước xuân, liễu rũ khắp thành, Gia Luật Ngạn chắp tay đứng ở đầu cầu, người cao dong dỏng, gió thổi qua tay áo, chỉ tùy tiện đứng đó nhưng dường như thêm vài phần thanh nhã cho ba chữ "Nguyệt Nha kiều[1]" khắc cột đá ở đầu cầu.




      [1. Kiều = cây cầu.]




      Viên Thừa Liệt vẫn luôn cho rằng nhân vật họa thủy thế này vẫn nên ở trong phòng kín hơn. Khổ nỗi vị họa thủy này lại tự nhận ra điều đó, cứ đôi lúc lại rời Kinh thành du sơn ngoạn thủy khắp nơi, biết làm mê đắm bao nhiêu trái tim, phụ mất bao nhiêu tấm thâm tình.




      Gia Luật Ngạn nhìn cảnh xuân Giang Nam xung quanh rồi mới bước xuống cầu, nhàn nhã : "Nghe há cảo thủy tinh của Nhất Vị tửu lâu ở đây rất nổi tiếng, nếm thử xem."




      "Vương gia, thức ăn bên ngoài e là được sạch lắm."




      Gia Luật Ngạn bỏ ngoài tai, chắp tay bước xuống Nguyệt Nha kiều, men theo con đường đá xanh bên Hoán Hoa khê, tìm được Nhất Vị tửu lâu mà Tri huyện Tần Chi Ngang đến, chọn vị trí ở gần cửa ngồi xuống.




      Tửu lâu nằm ngay bên cạnh suối Hoán Hoa, ở cửa là hai gốc thùy liễu, cành rũ xuống đất, lá xanh mơn mởn. Chiếc cầu nho , nước reo bên nhà[2], quả nhiên là nơi thanh nhã yên tịnh.




      [2. Thiên tịnh sa – Thu tứ, thơ Mã Trí Viễn.]




      Viên Thừa Liệt gọi tiểu nhị đến hỏi: "Tiệm này có gì ngon?"




      Tiểu nhị ngượng miệng : "Bổn tiệm chỉ toàn đồ ngon, có món nào dở."




      Gia Luật Ngạn khẽ mỉm cười, người ở đây cũng thú vị.




      "Hai xửng há cảo thủy tinh, hai tô cháo."




      Rất nhanh, hai xửng há cảo thủy tinh được mang lên. Gia Luật Ngạn lấy trong tay áo ra chiếc hộp bạc, mở hộp rút ra đôi đũa bạc.




      Viên Thừa Liệt nhìn kĩ há cảo này, quả nhiên là vô cùng tinh xảo, lớn hơn đồng tiền là mấy, mỗi cái đều có ba mươi sáu nếp gấp, mỏng đến mức gần như trong suốt, có thể thấy được nước nhân bên trong, nhưng gắp lên lại rách, cắn miếng, nước nhân thơm nhưng ngán chảy ra, thơm lừng cả miệng.




      nếm thử cái, vừa định khen ngon, bỗng đôi đũa trong tay khựng lại, mắt đờ ra. Ngoài cửa có nam nữ vào, cho dù từng gặp nhiều trang tuyệt sắc, nhưng cũng thể rằng, thiếu nữ trước mặt này khiến người ta thẫn thờ.




      Nàng mặc chiếc áo sa mỏng màu ngà, bên dưới là chiếc Bách điểu quần, trong ánh nắng, Bách điểu quần kia màu sắc rực rỡ, lấp lánh bắt mắt, nhưng cũng thể nào ngời sáng bằng gương mặt thoa chút phấn kia. Nàng áng chừng độ mười sáu mười bảy tuổi, mắt mày như tranh vẽ, nhan sắc như hoa nở mùa xuân, đặc biệt là đôi mắt kia, thu ba lấp lánh, linh động trong suốt, giống như đầm nước long lanh, khiến người ta cứ mãi đắm đuối.




      Theo phía sau là thiếu niên trông cũng mi thanh mày tú, chỉ là gương mặt hình như vui lắm.




      Hai người ngang qua bàn của Viên Thừa Liệt, ngồi xuống ở bàn đối diện.




      Gia Luật Ngạn vô tình ngước mắt, bất giác khẽ ngẩn ra. Điều khiến ngạc nhiên phải là dung mạo xuất sắc của thiếu nữ mà là y phục của nàng. ngờ ở Huyện thành bé như vậy cũng có thể thấy được loại y phục hào hoa như Bách điểu quần.




      Mộ Dung Tuyết vô tình ngước lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn của Gia Luật Ngạn, tim bỗng đập nhanh nhịp. Nàng chưa từng gặp nam nhân nào tiêu sái thanh nhã như vậy, phong thái đẹp đẽ đó khiến người ta kinh ngạc. Đặc biệt là đôi mắt như ánh sao nhiếp hồn dưới đôi mày kiếm, khiến nàng nhất thời có hơi ngây ngốc.




      Đối với ánh mắt si mê của nữ nhân, Gia Luật Ngạn chai lỳ từ lâu, lạnh lùng đảo mắt nhìn nàng rồi điềm nhiên quay đầu .




      là mất mặt quá, lại để cho nam nhân làm si mê, Mộ Dung Tuyết sực tỉnh, ôm chặt trái tim đập thình thịch, cười với Bùi Giản: "Ngồi , đừng ngẩn ra đó như ngọn sào vậy."




      Bùi Giản từ cao nhìn xuống trừng nàng cái, hung dữ : "Mình lùn mà còn dám chê người ta cao."




      "Huynh muốn ăn gì?" lúc cầu xin , thể đắc tội, nàng cười lấy lòng, thu ba lấp lánh trong mắt như được hòa làn nước biếc long lanh.




      Bùi Giản liếc mắt, "Mì thịt bò."




      " biết thưởng thức..." Mộ Dung Tuyết thầm thở dài, đưa tay lên gọi tiểu nhị vài tiếng: "Bốn tô mì thịt bò."




      lúc sau, bốn tô mì thịt bò được đặt bàn đối diện, Viên Thừa Liệt kinh ngạc phát rằng thiếu niên kia để ba tô trước mặt mình. Cầm đũa lên, và vài ba miếng ăn hết tô, rồi lại và vài ba miếng ăn thêm tô nữa, cuối cùng, loáng càn quét hết ba tô vẫn chưa đủ, còn mặt dày vô sỉ thò đũa vào tô của thiếu nữ kia. Thiếu nữ lại ngoan ngoãn đưa tô mì chỉ mới ăn nửa cho . Thiếu niên kia cũng khách sáo mà ăn luôn.
      bornthisway011091Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :