1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trả lại vấn vương - Lục Lạc Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      TRẢ LẠI VẤN VƯƠNG

      [​IMG]

      Tác giả: Lục Lạc Nhi
      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh.
      Số chương: 90


      Giới thiệu:

      Những thanh hỗn loạn vang lên xung quanh nàng, sức nóng từ ngọn lửa như muốn nuốt chửng lấy nàng. Mọi thứ đều trở nên hết sức đáng sợ, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy được điều gì cả. Nàng bình thản đến kỳ lạ, đứng giữa ngọn lửa rực cháy, thứ ánh sáng màu đỏ ấy hắt lên cơ thể nàng. Kiêu ngạo và xinh đẹp như phượng hoàng trong lửa, vẻ mặt đó giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp , rực rỡ hơn ánh mặt trời ban trưa.
      [FONT=Verdana, Helvetica, Arial, sans-serif][/FONT]​
      [FONT=Verdana, Helvetica, Arial, sans-serif]
      Xuyên qua ngọn lửa, nàng nhìn thấy , là người mà nàng từng nhất nhưng cũng là người nàng từng hận nhất. Ngay giờ phút này, tất cả những thứ ấy dường như đều tan biến hết, chỉ để lại trong nàng đơn đến cùng cực. Nàng rất muốn hỏi, từng có khi nào rung động vì nàng hay ? có từng nàng như nàng hay ? Đến bước đường này, tại sao lại cứ phải giày vò nhau đau khổ như vậy?​
      [/FONT]
      [FONT=Verdana, Helvetica, Arial, sans-serif]
      Nhưng Thiên Hinh chợt bật cười, nàng lại ngu ngốc rồi, tự đặt ra cho mình những câu hỏi biết trước câu trả lời. Nếu từng nàng, phụ mẫu của nàng chết cách oan ức như vậy. Nếu từng rung động vì nàng, muội muội của nàng cũng hóa điên như bây giờ. Nếu. . . từng là của nàng dù chỉ là trong chốc lát, nàng châm lửa tự thiêu chính mình. Thiên Hinh nhắm mắt lại, nụ cười thê lương vẫn còn vương khóe môi, giọt nước mắt lăn xuống. ​
      [/FONT]
      [FONT=Verdana, Helvetica, Arial, sans-serif]
      Trút bỏ mọi hận cả đời, Thiên Hinh thả mình vào ngọn lửa, để ngọn lửa bao bọc lấy nàng, nóng ấm như vòng tay của mẫu thân nàng khi xưa. ​
      [/FONT]
      [FONT=Verdana, Helvetica, Arial, sans-serif]
      cũng được, hận cũng được, đời này vì tình ngu dại lại hại chết cả người thân của mình, nếu có kiếp sau, nhất định nàng ngu ngốc mà lần nữa, nhất định . . . ​
      [/FONT]







      linhdiep17 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Lịch post: 2 Chương/ tuần
      Lần đầu viết truyện mong mọi người ủng hộ và góp ý cho Lạc Nhi nhé!

      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ.

      Mẫu thân của nàng vốn dĩ là Công chúa Tuệ Mẫn, muội muội duy nhất của Hoàng thượng. Được gả cho phụ thân của nàng, cũng chính là vị bằng hữu vào sinh ra tử với Hoàng thượng năm đó, Lý tướng quân. Mối lương duyên này cứ như được ông trời sắp đặt, tạo nên vô số giai thoại tuyệt đẹp trong dân gian, trở thành biểu tượng thiêng liêng nhất cho những đôi trai nhau thành Lạc Dương.

      Hoàng thượng chỉ có duy nhất người em , từ luôn chiều bảo bọc mẫu thân của nàng. Ngay cả khi gả cho người khác, ông cũng vẫn luôn lui tới Lý phủ thường xuyên để thăm mẫu thân nàng. Ông là vị vua tốt, dành hết cả tấm lòng mình cho nước cho dân, nhưng đời này vốn có điều gì là hoàn hảo. Từ lúc đăng cơ cho đến tận bây giờ, Hoàng thượng vẫn chưa có người nối dõi, ngay cả hài tử vui vầy bên gối cũng .

      Ngày nàng ra đời, chỉ có phụ mẫu thân sinh của nàng hạnh phúc, mà ngay cả Hoàng thương cũng hết sức vui mừng. Đại xá thiên hạ làm phúc, miễn thuế dân cày năm, các chùa trong vòng trăm dặm quanh thành Lạc Dương đều được cúng dường hậu hĩnh. Còn được đích thân Hoàng thượng ban tên cho nàng, “Kê thê uý bà sa, lan ám kỳ hinh.” Có nghĩa là: “Những loài bồ kết tốt tươi, chồi lan hiu quạnh ai người biết hương?”. (Trích từ bài thơ Độc Thi của Cao Bá Quát). Đặc cách phong làm Thiên Hinh công chúa, dùng chính phong hiệu để gọi tên cho nàng, Lý Thiên Hinh.

      Có phụ mẫu thương, có Hoàng thương cưng chiều, được mọi người tôn vinh và ngưỡng mộ. Sinh ra với biết bao điều đẹp đẽ như thế, vỗn dĩ cuộc đời của nàng luôn luôn êm đềm và hạnh phúc. Nếu nàng có thể an phận chút, ngoan ngoãn sống trong chính những điều đẹp đẽ ấy, có khi. . . kết cục ngày hôm nay như vậy. Giá như nàng lẻn ra ngoài vào ngày đầu xuân rực rỡ đó, nàng gặp , người khiến nàng đau đớn suốt cả phần đời về sau.

      Ngày đầu tiên của năm mới, trong cung tổ chức yến tiệc vô cùng linh đình, thân là công chúa duy nhất của Tề quốc, đương nhiên nàng thể vắng mặt. Nhưng Thiên Hinh lại cảm thấy quá chán nản vì những buổi tiệc như vậy, suốt ngày cứ bị vây quanh bởi những thứ lễ nghi phức tạp và khô cứng khiến nàng mệt mỏi. Thay vì phải cố gồng mình vào khuôn phép nàng lại thích việc dạo chơi ngoài cung hơn. Đầu xuân khí rộn ràng, ở ngoài phố có biết bao nhiêu trò vui đơi, chỉ cần nghĩ đến là nàng thể ngồi yên được nữa.

      Việc trốn ra ngoài cung dạo chơi là việc quá dễ dàng với nàng. Chỉ cần để cho muội muội của nàng là Ngọc Loan mặc y phục công chúa, ngồi sau tấm màn che kia nhận lời chúc của mọi người. Còn nàng lẻn ra khỏi cung bằng lối cửa sau của thái giám, đó cũng là cách thức nàng thường dùng, chưa có lần nào thất bại. Nhưng lần này lại hề đơn giản như nàng tưởng, hiểu sao số lượng cấm vệ quân canh gác ở lối cửa sau đột nhiên tăng lên rất nhiều.

      Trong lúc nàng loay hoay ở nơi nấp, biết nên làm thế nào để vượt qua quân lính canh cửa. bất chợt có giọng vang lên khiến nàng giật mình: “Đúng như Hoàng hậu nương nương , nhất định là người lại trốn ra khỏi cung vào hôm nay mà. Có phải , thưa Thiên Hinh công chúa?” Từng chữ ra giống như có xen lẫn ý cười đùa cợt, Thiên Hinh quay đầu lại, thần sắc hoảng hốt vì giật mình vẫn còn nguyên khuôn mặt.

      Khi nàng quay đầu nhìn , lúc đó mới biết thế nào là “Khuynh quốc, khuynh thành.” Người thiếu nữ trước mặt rất đẹp, cứ như bước ra bức tranh vậy. Mái đen dài được cố định bằng cây trâm đơn giản, cả người mang bất kỳ món trang sức nào nhưng vẫn tỏa ra sức hút khó cưỡng. Hoàng hậu từng với , Thiên Hinh công chúa chính là Đệ nhất mỹ nhân của Tề quốc, nhưng chưa từng tin người.

      nghĩ, là tiểu thư khuê các ai lại chẳng đẹp, son phấn cũng trang sức, y phục hoa lệ, có muốn đẹp cũng được. Nhưng đối với vẻ đẹp mà nhìn thấy lại hoàn toàn khác, mềm mại dịu dàng như nước hồ mùa xuân, nhưng cũng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Vì nàng còn hốt hoảng, vì thế càng khiến cho ‘mỹ nhân trong tranh’ thêm phần sống động và chân . giọt mồ hôi lăn dọc má, bất giác đưa tay lên khẽ lau cho nàng, gió thổi qua khiến chiếc chuông treo nơi mái hiên ngân vang từng đợt.

      Thiên Hinh hỏi : “Ngươi là ai?”, và trả lời nàng rằng: “Tần Hàn.”, sau khi nghe thấy tên của , nàng nhanh chóng thu lại vẻ mặt hoảng hốt của mình. Bình thản đứng thẳng người lên, quẳng bộ dạng lén lút mất mặt khi nãy ra sau đầu, khoác lên người ngang tàn vốn có. “Vậy , Tần Hàn, ta ra lệnh cho ngươi phải đưa ta ra khỏi cung ngay bây giờ. Nếu cả Hoàng hậu nương nương cũng biết, ta nghĩ chắc cũng còn lý do gì để ta ở lại đây nữa.”

      Tần Hàn khẽ mỉm cười trước thay đổi của nàng, dù nàng có cố tỏ vẻ bề với , nhưng vẫn cảm nhận được hô hấp của nàng vẫn còn rất hỗn loạn. Chắc chắn khi nãy bị dọa sợ , vậy mà vẫn muốn xuất cung cho bằng được. Vỗn dĩ, Hoàng hậu ra lệnh được để Thiên Hinh rời khỏi cung vào ngày quan trọng này, nhưng hiểu tại sao ngay lúc này lại muốn tuân lệnh. Chính bản thân cũng rất ngạc nhiên khi bản thân mình lại hành xử như vậy: “Thần tuân mệnh!”

      Và rồi, bắt lấy thắt lưng bé của nàng, nhàng nhún chân cái, khẽ như cơn gió thổi qua ngày hạ, trong nháy mắt đưa được Thiên Hinh qua phía bên kia bức tường. Nàng tưởng ra lệnh cho cấm vệ quân lui để nàng đường hoàng ra ngoài bằng cửa lớn, nhưng ngờ lại bị đưa ra ngoài bằng cách này. Hoảng hốt chưa lui lại thêm chấn động lúc này khiến nàng hoàn toàn im lặng, ngay cả hành động kỳ lạ cứ ôm lấy nàng của Tần Hàn cũng để ý đến.

      Ngày hôm đó, Tần Hàn đưa nàng dạo chơi khắp mọi con phố của Lạc Dương, có trò chơi nào xem thử, có chỗ náo nhiệt nào thiếu vắng nàng. Trong suốt thời gian ấy, tay của Tần Hàn chưa lúc nào buông bàn tay của nàng ra cả, giữa những dòng người ngược xuôi ồn ào, vẫn luôn bảo vệ nàng. Ngay cả ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi Thiên Hinh, cứ như đời này còn thứ gì tồn tại ngoài nàng ra cả. Thế nhưng, Thiên Hinh lại hề phát ra điều này, chỉ thả mình vào cảnh sắc rực rỡ đầu xuân nơi phố phường.

      Cho đến khi nàng gặp người đó, bên cây cầu Hỷ Thước lung linh trong ánh đèn hoa đăng huyền ảo. Công tử bạch y đứng dựa vào thành cầu, ánh trăng vọng xuống dát lên người vị công tử ấy thứ ánh sáng bàng bạc. Biết bao lời ca tiếng hát xung quanh nàng đều nghe thấy, nhưng tại sao lại nghe thấy tiếng ngâm thơ của người này.

      “Hỗn tích phong trần lý,
      Viện thâm trường bế quynh.
      Dưỡng ngã thủ chuyết tâm,
      Khoáng nhược viễn thế hình.
      Tịch mịch Tử Vân cư,
      sàng lão nhất kinh.
      Triển chuyển ngã sở tứ,
      Như tuý phục như tinh.
      Niệm thiện phú "Tang hỗ",
      Hoài hiền ca "Thấp linh".
      Thiên tải thuỳ tự ,
      Khái dục vọng điển hình.
      Nhật nhập quần động tức,
      Thiên cao dạ mịch mịch.
      Hạ hữu bất miên nhân,
      Thượng hữu dục lạc tinh.
      Kê thê uý bà sa,
      lan ám kỳ hinh.
      Liêu vị ngoại ,
      U hưởng dục thuỳ thinh.”

      Nghĩa là:

      “Lẩn mình trong đám trần ai
      Căn nhà sâu thẳm cổng ngoài cài then
      Giữ niềm khờ vụng quen
      Chiếc thân phóng khoáng nhường quên việc đời
      "Thảo huyền" ở rảnh nơi
      Chiếc giường, già vẫn rời quyển kinh
      Nỗi lòng trằn trọc thâu canh
      Vẩn vơ nào biết rằng mình tỉnh say?
      Kìa thơ "Tang hỗ" mến tài
      "Thấp linh" câu vịnh nhớ người hiền nhân
      Nghìn năm ai nối vần?
      Trông gương người trước bội phần ước mơ
      Ác chìm bốn mặt như tờ
      Trời cao, đêm cũng mịt mờ trôi qua
      Dưới ngủ có ta
      sao sáng lững lờ muốn rơi
      Những loài bồ kết tốt tươi
      Chồi lan hiu quạnh ai người biết hương?
      Ngoài trời ta hãy ngâm vang
      Tiếng ngân trong tối liệu chừng ai nghe?”
      (Bài Độc Thi, Cao Bá Quát)

      Bài thơ này nàng được nghe dưới lần, vì đó chính là bài thơ mà mẫu thân của nàng thích nhất, và tên của nàng cũng xuất phát từ nó. Nhưng tại sao, cảm xúc thể trong bài thơ qua giọng của người này lại khác đến thế? Cứ như mang nặng nỗi niềm tâm tư khó thành lời, người đó toát lên kiêu ngạo tột cùng nhưng cũng hết sức đơn. Bất giác, bóng hình của công tử bạch y in sâu vào đáy lòng của nàng, khiến trái tim bé của nàng khẽ đập lac nhịp.

      Có lẽ, vì nàng đứng nhìn quá lâu, làm cho người ấy phát ra nàng, vị công tử ấy quay đầu lại nhìn về phía nàng. Hàng chân mày khẽ cau lại, “Tại sao tiểu thư lại nhìn ta như vậy? mặt tại hạ có dính gì sao?” Thiên Hinh vội vã lắc đầu, ánh mắt nhìn người kia rất chăm chú, lời vốn quên mất nay chợt bật thốt ra: “Ngươi tên gì?” khẽ cười, thích thú nhìn người thiếu nữ trước mặt, trong đêm hoa đăng này có rất nhiều để ý đến . Nhưng chỉ bẽn lẽn thẹn thùng đỏ mặt, cầm khăn tay che rồi tủm tỉm cười bước ngang qua . Còn nàng, lại mạnh dạn hỏi tên gì, và trong đôi mắt đen láy kia lại hề vương chút tạp niệm nào, trong suốt như mặt hồ mùa xuân.

      “Tên của ta là Phương Khanh!”

      câu thốt lên cả đời buộc chặt, gió nổi lên thổi qua đám đèn hoa đăng được thả trôi mặt sông, khiến ánh nến bên trong như nhảy múa. Tần Hàn chạy về phía nàng, lo lắng gọi tên nàng, vì tìm thấy nàng ở chỗ hẹn cũ. cũng biết tại sao nàng lại chạy ra cây cầu Hỷ Thước này, sốt ruột chất đầy trong tiếng gọi: “Thiên Hinh! Thiên Hinh!” Nhưng nàng quay đầu lại, trong mắt nàng bây giờ chỉ có hình bóng của người kia mà thôi.

      lần gặp gỡ nên nợ nên duyên, là nợ hay là duyên, đều do tạo hóa của chính nó. Nghiệt duyên là do nàng chọn, muốn hóa giải chỉ có mình nàng mà thôi! Cứ như giấc mơ dài, Thiên Hinh nhắm mắt lại, ảo mộng đời cứ thế trôi qua trong ký ức, khi mở mắt ra tan thành hư vô. Lần đầu gặp gỡ, giữa ngày xuân rực rỡ tưng bừng, cũng là những ngày thanh xuân tươi đẹp nhất cứ thế hóa thành tro tàn.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2: Tỉnh mộng phù hoa.

      Author: Lục Lạc Nhi

      Thiên Hinh tỉnh dậy từ giấc mộng dài, hóa ra nàng nằm mơ, giấc mơ về lần gặp gỡ giữa nàng và . Công tử bạch y bên cầu Hỷ Thước, cướp mất trái tim nàng trong đêm hoa đăng nhộn nhịp. Nàng tự cười nhạo chính mình, đến tận bây giờ nàng vẫn thể quên được con người tàn nhẫn đó sao? càng đậm hận càng sâu, cũng biết bây giờ nàng nên hay nên hận, nhưng nàng biết kẻ có lỗi lớn nhất chính là bản thân mình. Thiên hạ đổi chủ, thế cục định, có hối tiếc cũng thể làm gì để cứu vãn được nữa.

      Xua hết tỳ nữ ra khỏi phòng, nàng tự cài then chốt cửa lại, đưa mắt nhìn quanh lượt. Ở nơi trống trải rộng lớn này chỉ có mình nàng mà thôi, còn lưu luyến cũng còn gì vướng bận. Thiên Hinh bước đến bàn trang điểm, chải gọn lại mái tóc đen dài của mình, sau đó vấn tóc lên bằng cây trâm gỗ. Điểm thêm chút son phấn để khuôn mặt quá nhợt nhạt, nàng soi mình trong gương lần nữa. Đẹp lắm, dáng vẻ này bao lâu rồi nàng được nhìn thấy, đơn giản thanh tú chút, phụ mẫu và Tần Hàn nhận ra nàng ngay mà thôi.

      Tần Hàn từng , thích nhất là được ngắm nàng khi nàng trang điểm, lúc đó nàng rất tức giận vì nghĩ trêu đùa mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng vốn hợp với những thứ hoa lệ, cầu kỳ ấy, chỉ cần như thế này là đủ rồi. Ngay bây giờ nàng rất muốn gặp lại họ, được xà vào vòng tay của phụ mẫu, được làm nũng với Tần Hàn, nhưng nàng chợt dừng lại. Nàng lại quên mất rồi, muội muội đáng thương của nàng, đứa trẻ yếu ớt đó vẫn còn ở đây. Bị người ấy giam cầm trong bốn bức tường sơn son thiếp vàng, giữ muội muội lại như cái cớ để uy hiếp nàng.

      Bức bách đến mức khiến muội muội nàng phát điên, Ngọc Loan vốn dĩ rất mong manh, từ trước đến nay chưa bao giờ phải chịu đả kích quá lớn như vậy. Làm sao có thể hóa điên cho được? Khi nàng lưỡng lự đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Quỳnh Hương bên ngoài: “Công chúa, Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư… rồi.. . ”. Thiên Hinh té ngã xuống đất, cả cơ thể còn chút sức lực nào, “Ngọc Loan, muội muội của ta, đến cả em cũng bỏ tỷ tỷ mà rồi sao?’’.

      mồi lửa nổi lên bao phủ tất cả, chỉ chốc nữa thôi, nàng gặp được những người nàng thương nhất. Nàng chọn cách tự thiêu chính mình, còn hơn là để ta có được nàng, cho dù chỉ còn lại cái xác hồn. Nhưng nàng cũng muốn đôi tay ghê tởm đó của chạm vào nàng thêm lần nào nữa. Chết hóa thành tro bụi, phải rất nhàng hay sao, chỉ cần cơn gió thổi đến nàng được tự do.

      Những thanh hỗn loạn vang lên xung quanh nàng, sức nóng từ ngọn lửa như muốn nuốt chửng lấy nàng. Mọi thứ đều trở nên hết sức hỗn loạn và đáng sợ, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy được điều gì cả. Nàng bình thản đến kỳ lạ, đứng giữa ngọn lửa rực cháy, thứ ánh sáng màu đỏ ấy hắt lên cơ thể nàng. Kiêu ngạo và xinh đẹp như phượng hoàng trong lửa, vẻ mặt đó giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp , rực rỡ hơn ánh mặt trời ban trưa.

      Xuyên qua ngọn lửa, nàng nhìn thấy , là người mà nàng từng nhất nhưng cũng là người nàng từng hận nhất. Ngay giờ phút này, tất cả những thứ ấy dường như đều tan biến hết, chỉ để lại trong nàng đơn đến cùng cực. Nàng rất muốn hỏi, từng có khi nào rung động vì nàng hay ? có từng nàng như nàng hay ? Đến bước đường này, tại sao lại cứ phải giày vò nhau đau khổ như vậy?

      Nhưng Thiên Hinh chợt bật cười, nàng lại ngu ngốc rồi, tự đặt ra cho mình những câu hỏi biết trước câu trả lời. Nếu từng nàng, phụ mẫu của nàng chết cách oan ức như vậy. Nếu từng rung động vì nàng, muội muội của nàng cũng hóa điên như bây giờ. Nếu. . . từng là của nàng dù chỉ là trong chốc lát, nàng châm lửa tự thiêu chính mình. Thiên Hinh nhắm mắt lại, nụ cười thê lương vẫn còn vương khóe môi, giọt nước mắt lăn xuống.

      Trút bỏ mọi hận cả đời, Thiên Hinh thả mình vào ngọn lửa, để ngọn lửa bao bọc lấy nàng, nóng ấm như vòng tay của mẫu thân nàng khi xưa.

      cũng được, hận cũng được, đời này vì tình ngu dại lại hại chết cả người thân của mình, nếu có kiếp sau, nhất định nàng ngu ngốc mà lần nữa, nhất định . . .

      ***

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Mau dậy , tỷ định đó đến bao giờ?” Bất chợt, Thiên Hinh lại nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Loan. Nàng mỉm cười hạnh phúc, ra cái chết lại nhàng như vậy, trong nháy mắt nàng gặp được người thân của mình. Thiên Hinh đáp lại tiếng gọi rồi mở mắt ra, ánh sáng chói lòa ập tới khiến nàng phải cau mày lại, ấp áp của những tia nắng đượm lại nơi làn da của nàng. Thiên Hinh nghi hoặc, người chết còn có thể cảm nhận mọi thứ ràng thế này sao?

      “Mau lên, còn đứng đó làm gì, thấy Đại tiểu thư bị chóng mặt sao? Tỷ tỷ ngồi yên nhé, gia nhân lên chỗ tỷ ngay!” Dường như Ngọc Loan nhìn thấy hành động của nàng, giọng lo lắng hối thúc gia nhân bên cạnh. Thiên Hinh dần thích ứng được với ánh sáng trước mặt, mọi thứ cũng trở nên ràng hơn, nàng nhắc lại lời muội muội của mình: “Ngồi yên ư?” Thiên Hinh đưa mắt nhìn xung quanh, đây phải là nóc nhà phía đông của Lý phủ sao? Cũng là nơi khi xưa nàng thích nhất, thường trèo lên đây hóng gió ngủ trưa.

      Bỗng nhiên, Thiên Hinh cảm thấy choáng váng , nàng đưa tay đỡ lấy trán của mình, “Khoan ! Đừng ai lên đây!” Ngọc Loan ở bên dưới nghe thấy giọng của nàng, vội vã ra hiệu cho gia nhân trèo lên thang kia mau lui xuống. “Tỷ tỷ, có phải đau đầu lắm ? Khánh Nương nhắc nhở tỷ nhiều lần đừng ngủ trưa ở nơi này mà, rất dễ sinh bệnh!’’ Nàng choáng váng phải vì giấc ngủ trưa mà là vì nàng rất hoang mang.

      ràng nàng chết tại Thiên Vân cung, tại sao khi tỉnh dậy hóa thành Lý phủ thế này. Còn nữa, những lời Loan Nhi lúc nãy hoàn toàn giống với chuyện từng xảy ra trong ký ức của nàng nhiều năm về trước. Cảm giác được mọi thứ xung quanh phải là giả, còn trái tim của nàng nữa, nhịp đập cũng rất mạnh mẽ, giống với kẻ chết. “Loan Nhi! Lên đây với tỷ tỷ chút có được ?” Thiên Hinh ngẩng đầu lên gọi, Ngọc Loan chần chừ mà vén tà váy dài rồi trèo lên.

      Thiên Hinh di chuyển ra sát mép đưa tay đỡ lấy Ngọc Loan, kéo cả muội muội vào bên trong an toàn. Vừa ngồi xuống chỗ, Ngọc Loan đưa tay đặt lên trán của nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy khỏe chỗ nào? Có cần Loan Nhi cho người mời Thái y ?”. Bàn tay của Ngọc Loan rất bé và mềm mại, vì lo lắng cho nàng mà trở nên nóng hơn chút. Khi bàn tay ấy áp vào trán của nàng, cơn choáng váng như bị đẩy lùi hoàn toàn, ấm áp này chỉ có thể tiếp xúc da thịt trực tiếp mới tạo thành mà thôi.

      Trong những năm sống đời, chưa bao giờ Thiên Hinh cảm thấy vui mừng đến vậy, hóa ra phải là mơ như nàng tưởng. Loan Nhi của nàng vẫn còn sống, vẫn hữu bên cạnh nàng, Thiên Hinh ôm chầm lấy Ngọc Loan vào lòng, những tiếng nấc nghen lại môi: “Loan . . . Nhi. . . .Loan. . . Nhi. . .” Hành động bất ngờ của nàng khiến cho Ngọc Loan giật mình, nhưng nàng ấy cũng đẩy nàng ra. Chỉ sững sờ trong giây lát rồi vòng tay ra sau lưng nàng, nhàng vỗ về: “Tỷ tỷ lại gặp ác mộng à, sao đâu! Loan Nhi ở đây, vẫn luôn ở đây.”

      Ngọc Loan cứ ngồi bên cạnh an ủi khiến nàng dần bình tâm lại, cuối cùng nàng cũng buông muội muội của mình ra. Thiên Hinh ra hiệu cho gia nhân trèo lên, từ từ đỡ Ngọc Loan và cả nàng xuống dưới. Có những thứ bây giờ nàng còn rất mơ hồ, phải tìm hiểu thử xem sao. Nhưng cũng thể quá lộ liễu khiến người khác nhận ra bất thường của nàng. Thiên Hinh bước bên cạnh Ngọc Loan, khéo léo hỏi chuyện từ muội muội của mình.

      “Loan Nhi! phải ngày thường ta đều dặn muội, khi ta ngủ trưa muốn có ai làm phiền sao?” Thiên Hinh xoa đầu muội muội, tiện tay sửa lại kim thoa hồ điệp tóc của nàng.

      “Ngọc Loan biết, nhưng vẫn phải gọi tỷ tỷ dậy, hôm nay tỷ có muốn dạo phố với muội ? Nghe hiệu vải hôm trước mới nhập về lô hàng từ Gia Châu, đều là loại hàng thượng đẳng. Loan Nhi cũng xin phép mẫu thân rồi, người đồng ý cho chúng ta ra ngoài. Lâu lắm rồi tỷ và muội chưa dạo phố với nhau, từ khi tỷ được triệu vào cung đến giờ, số lần về thăm nhà cũng chỉ đếm đầu ngón tay. Nhân dịp này, Loan Nhi muốn chọn vải với tỷ tỷ, có được ?” Ngọc Loan trả lời, trong giọng đượm đầy đơn.

      Thiên Hinh thở hơi, trước đây nàng quá vô tâm rồi, hề để ý đến cảm xúc của muội muội. Hoàng thượng con cái, chỉ có nàng được phong là công chúa Thiên Hinh, năm mười tuổi được đón vào cung sống dưới dạy bảo của hoàng thất. Kể từ khi đó, rất hiếm khi có dịp về nhà, chỉ có phụ mẫu và muội muội là thường xuyên vào cung thăm nom nàng mà thôi.

      “Là tỷ tỷ tốt, khiến Loan Nhi buồn, được rồi, hôm nay muội muốn làm gì tỷ tỷ đều chiều theo muội.” Thiên Hinh chiều vỗ má của Ngọc Loan, động tác trêu đùa của nàng khiến đỏ bừng mặt, ấp úng đưa tay ôm lấy đôi má đỏ bừng: “Tỷ tỷ, lại trêu chọc Loan Nhi! Tỷ tỷ xấu!” Nụ cười rạng rỡ như gió xuân bừng nở môi của Thiên Hinh.

      Từ khi tỉnh lại cho đến bây giờ, Thiên Hinh xác nhận được số chuyện xảy ra xung quanh nàng. Thứ nhất, biết vì lý do gì mà nàng sống lại, vì chắc chắn nàng chết khi thả mình vào ngọn lửa. Thứ hai, chỉ sống lại, mà nàng còn quay ngược thời gian về nhiều năm trước, lúc nàng còn chưa gặp được Phương Khanh và Tần Hàn. Thứ ba, tại là năm Thiên Nhân thứ 30, tức là cách thời điểm gặp gỡ lần đầu nửa năm nữa.

      Sau khi hiểu mọi chuyện, nàng lập tức hạ quyết tâm, nhất định nàng phải báo thù . Để thịt nát xương tan nơi chốn dung thân, những oán hận kiếp trước gieo cho nàng, nàng bắt gặt hái từng thứ . Và nàng cũng thề độc, phải bảo vệ Lý gia bằng mọi giá, thể để chuyện cũ lặp lại, trong chốc tất cả đều bị giết. Gặp lại người thân nàng rất vui mừng, nhưng cảm xúc lại bị nàng đè nén bên trong. Nàng muốn làm họ lo lắng, nếu trở về như cũ chỉ cần mình nàng nhớ đến những ký ức vui là được.

      Thiên Hinh và Ngọc Loan ngồi xe ngựa rời khỏi Lý phủ, theo hầu còn có nhũ mẫu Khánh Nương và cặp nha hoàn song sinh Quỳnh Hương, Quỳnh Oanh. Suốt cả đoạn đường, Ngọc Loan ngừng kể cho nàng nghe về những chuyện xảy ra trong phủ khi nàng vắng mặt. Nào là mẫu thân giận dỗi bỏ nhà du ngoạn khắp nơi, khiến phụ thân đau đầu tìm cách dụ dỗ mẫu thân trở về.

      Rồi chuyện bài thơ mà Ngọc Loan đề tự bức tranh nàng tặng lại trong đêm được truyền khắp kinh thành. Nhìn thơ chưa nhìn chủ, mà các văn nhân, tướng sĩ kéo nhau đến dẫm nát cửa Lý phủ để được gặp Nhị tiểu thư Ngọc Loan. Ngọc Loan trừng mắt tức giận kể với nàng: “Những người đó, tám phần là đến vì tỷ tỷ, hai phần là đến vì phụ thân. Chẳng có chút thành ý nào cả, cái gì mà đọc qua thơ như tìm được tri kỷ, đều là cái cớ để đến Lý phủ mà thôi. Những nam nhân như vậy, Loan Nhi thèm, chẳng phải Loan Nhi có tỷ tỷ rồi sao. Phong thái của tỷ còn được Hoàng thượng khen là có khí chất hơn cả nam tử kia mà.”

      Thiên Hinh bật cười vì giọng điệu nịnh nọt của Ngọc Loan, nàng đưa tay lên gõ vào trán của muội muội: “Muội đó, lớn thế này còn trẻ con như thế, làm sao có thể gả được?” Ngọc Loan ôm lấy trán lè lưỡi trêu chọc nàng: “Muội mới thèm gả cho ai cả. Suốt đời quấn lấy làm phiền tỷ tỷ.” Đến lúc này chỉ có Thiên Hinh mà ngay cả nhũ mẫu và hai nha hoàn cũng phải bật cười theo.

      “Đại tiểu thư cứ mặc kệ Nhị tiểu thư , bộ dạng nũng nịu này ngày thường chúng nô tỳ bao giờ được thấy cả. Khi vắng mặt Đại tiểu thư trong phủ, Nhị tiểu thư như biến thành người khác vậy, nghiêm khắc và tỉ mỉ đến mức cả phu nhân cũng phải trầm trồ: “Còn khó tính hơn cả ta.”.” Khánh Nương nhìn Ngọc Loan cái rồi tươi cười , khiến nàng xấu hổ gọi: “Khánh Nương! Sao lại kể hết chuyện xấu của Loan Nhi ra rồi.”

      Tiếng cười vui vẻ lại vang lên lần nữa, bao lâu rồi Thiên Hinh được cười như vậy. Khánh Nương gọi nàng là Đại tiểu thư vì đó là ý của phụ thân nàng, ông muốn nàng cảm thấy xa lạ trong chính ngôi nhà của mình. Đối với Lý gia, cho dù nàng được phong làm Công chúa, được triệu vào cung sống trong nhung lụa, nàng vẫn là nữ nhi của ông. Riêng Thiên Hinh cũng rất thích cách xưng hô này, điều đó khiến nàng mặc dù ở gần người thân nhưng cũng hề thấy xa cách.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 3: Hải Đường, Dư Hàng.

      Nhờ có Ngọc Loan mà khí trong xe vô vùng vui vẻ và thoải mái, tiếng cười đùa cứ vang lên ngớt mà thôi. Trong lúc chuyện trò, biết từ bao giờ mà cỗ xe ngựa dừng lại trước hiệu vải nổi tiếng. Người đánh xe cất tiếng bẩm báo: “Thưa, đến nơi rồi ạ.” Khánh Nương nghe thấy tiếng bẩm, cũng đáp lại tiếng: “Ta biết rồi.” Rồi nhìn về phía Thiên Hinh và Ngọc Loan: “Tiểu thư, chúng ta xuống xe thôi.” Thiên Hinh gật đầu với bà rồi đưa tay ra vén rèm bước xuống.

      Sau đó, nàng vội vã xoay người lại đỡ lấy cánh tay của Ngọc Loan, giúp muội muội xuống xe. Mắt thấy người phu xe chuẩn bị đưa ghế đến Thiên Hinh nhấc bổng cả Ngọc Loan xuống khỏi xe. Ngọc Loan kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể bế được cả muội thế?” Thiên Hinh mỉm cười đặt Ngọc Loan đứng vững rồi : “Muội rất , sau nay phải tẩm bổ nhiều chút, đến nổi chỉ cần gió thổi sợ rằng cũng bay mất.” Ngọc Loan trừng mắt tức giận, còn đằng sau lưng nàng lại vang lên tiếng cười của Khánh Nương và hai nha hoàn.

      Nhưng nàng phải tức giận lâu, vì chú ý của nàng bị mùi hương ngọt ngào thoang thoảng thu hút. Vì hương rất nên có lẽ người khác chú ý đến, chỉ có riêng nàng là đặc biệt nhạy cảm với hương thơm mà thôi. Ngọc Loan đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra mùi hương này, chẳng mấy chốc nàng tìm thấy. Xuyên qua dòng người tấp nập, gần nơi cuối phố có người bán hàng rong, trước ngực còn treo khay bánh gì đó luôn miệng rao: “Bánh Hải Đường đây, bánh Hải Đường đây, 5 xu hai cái, 5 xu hai cái đây!”

      Hành động kỳ lạ của Ngọc Loan đều rơi vào mắt Thiên Hinh, “Loan Nhi, muội sao vậy?” Ngọc Loan vui vẻ buông tay nàng ra rồi định chạy , miệng còn : “Là bánh hoa Hải Đường ở Dư Hàng, tỷ cứ vào trong trước , muội mua chút quay lại ngay. Người bán sắp mất rồi!” Nhưng ngay cả bước cũng chưa kịp bị Thiên Hinh bắt lại, nàng cau mày gõ cái vào trán của Ngọc Loan. “Còn ra thể thống gì nữa hả, Nhị tiểu thư phủ Lý Tướng quân mà lại chạy loạn khắp phố như thế này à? Muội vào trong với Khánh Nương trước , nếu bị người khác tranh mua hết hàng tốt đấy. Ta đảm bảo mang bánh Hải Đường về cho muội.”

      rồi đợi Ngọc Loan trả lời, Thiên Hinh lẫn vào đám đông tiến về cuối phố. Qủa Ngọc Loan hề sai, đúng là người ấy bán bánh Hải Đường từ Dư Hàng. Vừa mua hết khay bánh nàng vừa nghĩ, chỉ cần làn hương như vậy phân biệt được chính xác nguồn gốc và tên gọi của bánh rồi. nhạy cảm về khứu giác này phải ai cũng có được, kiếp trươc cũng nhờ vào muội ấy mà nàng mới tránh được cái bẫy của Nha Bình.

      Sử dụng hương liệu kích thích gây nên chứng đau đầu kinh niên của nàng, còn khéo léo che đậy bằng những mùi nặng hơn. Vậy mà chỉ cần ngửi qua lần, Ngọc Loan có thể nhận ra được thứ hương liệu kia. ràng bằng chứng và nhân chứng đều đủ cả, nhưng vẫn chịu tin nàng, mực bao che cho ả tiện nhân ấy. Đến lúc đó nàng vẫn còn mù quáng tin rằng là do mình ả ta sắp xếp muốn ly gián nàng và Phương Khanh. Nhưng bây giờ ngẫm lại, người chủ mưu đứng sau lưng hại nàng có thể chính là .

      Thiên Hinh để mặc cho bản thân mình chìm trong những suy nghĩ về kiếp trước, trong lúc tự chủ, tia căm hận chợt lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng. Ánh mắt đấy dọa sợ tiểu nương đứng trước mặt nàng, “Tiểu. . . Tiểu. . . thư. . .” Tiếng gọi dè dặt khiến Thiên Hinh bừng tỉnh, người đứng trước mặt nàng ai khác chính là nha hoàn Quỳnh Hương, trong hai nha hoàn song sinh theo hầu hạ. “Tại sao ngươi lại ở đây? Loan Nhi đâu?” Quỳnh Hương trả lời nàng: “Nhị tiểu thư bảo em theo người, bây giờ, chắc Tiểu thư vào trong hiệu vải cùng với Khánh Nương rồi ạ.”

      “Được rồi, chúng ta trở về thôi, nên để Loan Nhi đợi, nếu chẳng biết muội ấy gây ra chuyện náo loạn gì nữa?” Thiên Hinh đưa cho nha hoàn kia gói bánh Hải Đường, rồi tiến về phía cửa hàng vải. Lúc ấy, nàng hề biết được chuyện gì xảy ra sau khi nàng quay lưng rời khỏi. Người bán hàng rong vui mừng vì số hàng được bán hết cách nhanh chóng, đột nhiên trước mặt ta lại xuất người lạ. Thiếu niên tuấn mang theo thanh kiếm giắt bên hông, cả người toát lên khí chất ngạo mạn khó ai có được.

      Vẻ mặt lạnh lùng đến nổi người khác cứ tưởng rằng đứng trong tuyết rơi lạnh giá, chứ phải ngày nóng tháng bảy. Người nọ run rẩy vì bị khí chất kia đè ép: “Công tử, . . Công tử. . . biết có. . . việc gì. . . gì. ..” Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của người trước mặt, thiếu niên kia thở dài hơi, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. lại dọa người khác rồi sao, ràng cố gắng để dáng vẻ của mình hòa nhã nhất có thể. Nhưng tại sao hiệu quả lại trái ngược với mong đợi thế này chứ? chỉ muốn mua bánh Hải Đường thôi mà.

      cần căng thẳng, ta chỉ muốn mua bánh Hải Đường mà thôi, mới đó mà ngươi bán hết hàng rồi sao, đáng tiếc!” liếc mắt xuống khay bánh trống rồi , sau đó bỏ để lại cho người kia tá câu hỏi tìm được lời giải đáp. Thiếu niên kia vừa vừa thở dài lần nữa, có bánh Hải Đường, làm sao có thể khiến tâm tình của muội muội tốt lên được đây. Phải rời khỏi quê nhà đến tận kinh thành Lạc Dương xa xôi này sinh sống, đừng là muội muội cảm thấy khó chịu, mà ngay cả cũng thể thích nghi kịp.

      ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầu mình, hàng chân mày khẽ cau lại, tại sao khoảng trời lại bị nhiều thứ che khuất như vậy. Những mái nhà cong cao vút được trạm chỗ cầu kỳ, những dải lụa hoa vắt ngang đường phố. Đèn lồng treo thành từng hàng , và những tấm vải bạt giăng lên tạo bóng mát. Tất cả những thứ ấy khiến bầu trời dường như bé lại, cảm giác ngột ngạt đến khó tả. hề giống với bầu khí ở Dư Hàng, trời xanh mây trắng trải bạt ngàn, bầu trời trông gần đến nỗi chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào. nhớ cái cảm giác tự do phóng khoáng ấy, khác hẳn với xô bồ nhộn nhịp ở Lạc Dương.

      Thiếu niên tuấn cúi đầu xuống, khẽ mỉm cười rồi bước nhanh, cũng phải mau chóng trở về sắp xếp chuyện trong phủ. Biết đâu giờ này muội muội của làm loạn lên hết cũng chừng. Chắc hẳn phụ mẫu rất đau đầu vì tính khí thất thường của tiểu nương ngoan cố ấy. con đường thành Lạc Dương ngày hôm đó, Thiên Hinh hề biết rằng, hóa ra kiếp trước hay kiếp này, đều là người đến trước. Như ngày xuân rộn ràng, như ngày nóng tháng bảy chưa tan, nhân duyên buộc chặt từ tiền kiếp, nối dài mãi đến kiếp sau.
      ***
      Ngọc Loan rất tập trung vào việc lựa chọn vải, gần đây việc học thêu của nàng được Khánh Nương khen ngợi hết lời. Lại sắp đến sinh thần của Thiên Hinh, nàng muốn tự tay mình may cho tỷ tỷ bộ y phục. Đây là cửa hiệu mà nàng hay lui tới, vì thế lão bản cũng hề khách sáo gì với nàng, có bao nhiêu hàng tốt đều đưa ra cả. “Những thứ này đều là hàng mới nhập về từ Gia Châu sao? Chất lượng tốt cả, nhưng mà Loan Nhi muốn màu sắc tinh tế thêm chút, bộ có loại nào nữa sao?”

      Đặt mảnh vải trong tay xuống, Ngọc Loan thất vọng hỏi, tìm thấy màu sắc mà nàng ưng ý, nếu cả vải cũng chọn được, làm sao may y phục đây. Nhìn thấy bộ dạng của nàng, lão bản vội vàng xua tay: “, , đương nhiên là còn rồi, Nhị tiểu thư đừng lo lắng, nhất định tìm được cây vải hợp ý Tiểu thư. Chỗ tôi còn lô hàng nữa, được nhập từ về Dư Hàng, chất lượng khỏi cần bàn đến. Nhưng màu sắc có chút khác biệt, biết Tiểu thư có muốn xem qua ?” Ngọc Loan vui vẻ đồng ý, lão bản dặn dò học trò trông coi cửa hiệu và tiếp các vị khách khác, còn ông tự mình đưa Ngọc Loan lên tầng xem hàng.

      Đúng như dự đoán của ông, rốt cuộc Ngọc Loan cũng tìm được loại vải hợp ý mình. Cầm hai mảnh vải tay, Ngọc Loan biết nên chọn màu nào hợp hơn. Nàng quay sang với lão bản: “Treo cả hai cuộn vải lên cho ta, đừng sợ hỏng vải, cả hai ta đều lấy, chỉ là muốn xem thử về độ mịn mà thôi.” Đương nhiên lão bản lo lắng về việc hỏng vải hay Ngọc Loan mua, ông nhanh chóng cho người treo hai cuộn vải lên. Ngọc Loan đứng phía dưới đưa tay nắm lấy góc vải rồi kéo xuống, sợi vải mềm như tơ cứ như con suối , nhàng rơi xuống tay nàng.

      Ngọc Loan mỉm cười, trơn đến mức này còn phải là hàng thượng đẳng sao. Vì kéo cả hai cây vải cùng lúc, nên nàng hơi lùi về sau chút để giữ thế. Chẳng ngờ rằng, sau lưng của nàng là lan can gỗ, Khánh Nương tinh mắt nhìn thấy vội vàng gọi nàng: “Tiểu thư, cẩn thận!” Tiếng gọi của bà làm Ngọc Loan giật mình, những Ngọc Loan đứng vững được mà còn mất thế ngã ngược ra sau. Trước khi nàng kịp nhận ra chuyện gì, có người đỡ lấy nàng, kéo nàng vào trong an toàn.

      Vải rơi xuống hết, đều nằm gọn trong tay của nàng, còn nàng lại nằm trong lòng của người đó. hốt hoảng còn chưa kịp phai, Khánh Nương và Quỳnh Oanh lo lắng chạy đến. “Tiểu thư, người sao chứ? Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đáng chết, đáng lý ra nên gọi làm tiểu thư giật mình.” Đôi mắt của Khánh Nương ướt đẫm nước, Ngọc Loan cũng hề có ý định trách mắng bà, nàng chỉ trong cơn hoảng hốt nên khẽ : “Khánh Nương, con sao.”

      Lúc này, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn người vừa cứu mình, phát ra người đó cũng nhìn mình. Nam tử thanh tú mang theo khí chất mạnh mẽ cuốn hút người khác, nơi đuôi mắt còn ý cười trêu đùa. Chỉ ánh mắt, dường như trái tim của Ngọc Loan cũng bị người ấy đánh cắp mất. “Tiểu thư, nên cẩn thận hơn chút, đừng vì mải mê chọn vải mà tự làm mình bị thương.” Người ấy mỉm cười rồi từ từ buông Ngọc Loan ra, đợi nàng cảm tạ phóng người xuống lầu rồi biến mất nơi cửa.

      Còn Ngọc Loan vẫn ngẩn người ngay tại chỗ, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng lưng của người kia. Nàng hỏi trong vô thức: “Đó là ai vậy?” Lão bản là người sống lâu năm, vừa nhìn qua biết có chuyện gì xảy ra với Ngọc Loan, vội vàng bẩm báo: “Thưa Tiểu thư, đó là Nhị công tử của Tần gia, nghe là Tần gia mới vừa chuyển đến từ Dư Hàng. Hôm nay, vị Công tử này hộ tống Tần phu nhân dạo phố, lúc nãy Phu nhân có ghé qua cửa hiệu đặt mấy cây vải. Có rằng cho người quay lại để thanh toán, chắc vừa rồi vị ấy quay lại vì việc này.”

      Ngọc Loan lặp lại lời lão bản : “Nhị công tử của Tần gia ư?”, bàn tay nắm lấy mảnh vải siết chặt thêm chút. Lúc này, Thiên Hinh và Quỳnh Hương cũng quay lại, tay còn cầm theo bánh Hải Đường. Trong phút chốc mùi hoa Hải Đường như phảng phất khắp nơi . . .

      góc thành Lạc Dương, có hai thiếu niên tuấn bên cạnh nhau, dù có khuôn mặt gần giống nhau, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn trái ngược. người rạng như ánh nắng, còn người kia lại như tảng băng tan. “Tại sao muội lại cải trang thành nam nhi nữa rồi? Chẳng phải phụ thân dặn khi đến Lạc Dương, muội được tùy tiện làm theo ý mình mặc nam trang nữa rồi sao?” Vị công tử mặt lạnh , còn người bị chất vấn lại rất vô tư: “Huynh trưởng, đệ biết phụ thân gì, nhưng mà huynh thấy gọi công tử tuấn như đệ là “muội muội” có phần kỳ quặc ?”

      “Muội?!?” Người kia tức giận thành lời, bước chân nhanh hơn như muốn bỏ mặt người còn lại. “Đại huynh, huynh biết hôm nay ở tiệm bán vải, đệ gặp được ai đâu?” Vẫn mảy may để ý đến tâm trạng của công tử mặt lạnh, người kia tiếp. “Đệ gặp ai?” Dù tức giận, nhưng thể nhìn thấy tâm tình của muội muội mình rất tốt. Điều gì khiến cho người mới nổi giận cách đây hai canh giờ trở nên vui vẻ như vậy? “Tiên tử Hải Đường.” Bỏ mặc vị huynh trưởng với vẻ mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì, vị công tử ấy vẫn tiếp tục bước .

      Khi nàng bước ra từ xe ngựa, mùi hương Hải Đường giữ chân và khi quay đầu lại nhìn thấy nàng. Thiếu nữ hoạt bạt đáng vì món bánh Hải Đường mà suýt nữa chạy mất, nhưng bị tỷ tỷ của nàng nhanh tay bắt lại. Tỷ tỷ của nàng rất đẹp, nhưng lại hề để ý đến, trong mắt chỉ có tiểu nương đáng kia mà thôi. với mẫu thân phải quay lại thanh toán tiền vải là muốn tìm cơ hội ngắm nàng hơn nữa.

      Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng khi xăm soi từng mảnh vải tay khiến cảm thấy hứng thú. Đến khi thấy nàng sắp té cơ thể lại hành động nhanh hơn lý trí, trong nháy mắt cơ thể bé kia nằm trong vòng tay của . Đúng như nghĩ, mùi hoa Hải Đường ngửi thấy xuất phát từ nàng. Ngay lúc ấy, trái tim của khẽ đập chệch nhịp.

      Tuy bản chất bên ngoài cũng như nàng đều là nữ nhi, nhưng biết bên trong lại là trái tim của nam tử. Từ theo chân Đại huynh học cưỡi ngựa, bắn cung, luyện võ, chưa có điều gì nam nhân làm được mà lại thể. Nhưng có lẽ, nàng để ý đến đâu, cảm tình lưu luyến mới nở như sương sớm này cất ở nơi trong tim vậy.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 4: Viếng thăm Tần gia.

      “Loan Nhi, Loan Nhi, . . . Lý Ngọc Loan!!!!” Đến lúc bị gọi cả họ lẫn tên Ngọc Loan mới có phản ứng, nàng giật mình nhìn xuống tấm vải mình thêu dang dở, phát góc của nó nhiễm đầy máu. Ngọc Loan hốt hoảng dừng đường kim lại, còn bàn tay của nàng bị Thiên Hinh bắt lấy. “Muội để đầu óc đâu vậy hả? Tự làm mình bị thương đến mức này mà cũng biết!” Thiên Hinh tức giận với muội muội, nàng ra hiệu cho Quỳnh Oanh mang thuốc và nước sạch đến.

      “Muội lại nghĩ đến Nhị công tử của Tần gia sao?” Thiên Hinh vừa xử lý vết thương cho Ngọc Loan, vừa gặng hỏi. “ đời sao lại có nam nhân đẹp hơn cả muội nữa chứ?” Ngọc Loan trực tiếp trả lời câu hỏi của Thiên Hinh, nàng tự hỏi chính bản thân mình. Câu của Ngọc Loan làm động tác của Thiên Hinh dừng lại, nếu là Tần gia chuyển đến từ Dư Hàng, phải là Tần gia của Tần Hàn sao? Nếu vậy cũng kỳ lạ, Tần Hàn vốn là con trai duy nhất của Tần gia, sao bây giờ lại xuất thêm vị Nhị công tử thế này.

      “Nếu nghĩ về người ta nhiều như vậy, ngày mai hãy đến viếng thăm Tần phủ cảm tạ người ta cứu muội ngày hôm nay .” Thiên Hinh bôi thuốc lên đầu ngón tay của Ngọc Loan rồi , sau đó nàng thu dọn hộp thuốc mang cất. “Như vậy có đường đột quá , tỷ tỷ?” Ngọc Loan thổi những ngón tay của mình, Thiên Hinh quay người lại nhìn muội muội mình chăm chú. “Được giúp đỡ mà cảm tạ mới là thất lễ, ngày mai ta đưa muội . Sẵn tiện xem thử, vị Nhị công tử của Tần gia đó là ai mà khiến cho Đệ nhất tài nữ thành Lạc Dương nhà chúng ta phải điêu đứng thế này.”

      “Tỷ tỷ!” Tiếng gọi uất ức của Ngọc Loan làm nàng phải đầu hàng, Thiên Hinh mỉm cười bước đến xoa đầu của muội muội. “Được rồi, tỷ chọc muội nữa. Chỉ cần nhớ rằng, nếu muội muốn thứ gì, chỉ cần đời này có, tỷ cũng đều mang về cho muội.” Lời này với Ngọc Loan, nhưng cũng là điều nàng tự với bản thân mình. Kiếp trước vì tin tưởng Phương Khanh, nàng nghe theo gả Ngọc Loan cho biểu đệ của . Đến cuối cùng chỉ ép Ngọc Loan đến phát điên mà còn bức muội ấy phải tự vẫn. Là nàng nợ Ngọc Loan, kiếp này dù thế nào nàng nhất định phải bù đắp tất cả.

      Và nàng cũng muốn gặp lại tên ngốc Tần Hàn ấy nữa, kiếp trước ràng biết rằng nàng hề . Vậy mà vẫn làm mọi thứ vì nàng, để rồi cũng giống như Ngọc Loan, bị Phương Khanh dồn vào đường cùng. Càng nghĩ nàng càng khó chịu, tên khốn Phương Khanh đó nợ nàng nhiều như thế, sao có thể để ung dung được chứ. Trong đêm tối, Thiên Hinh nằm cạnh Ngọc Loan, vừa nhàng vỗ về giấc ngủ cho muội muội, vừa suy nghĩ về những nước tiếp theo của mình.
      ***
      Mới sáng sớm, khắp cả dưới Tần phủ náo loạn cả lên chỉ vì tấm thiếp bái phỏng bình thường. Tuy là bình thường nhưng tên người bái phỏng lại hề bình thường chút nào, người đến ai khác chính là muội muội ruột của Thiên Hinh công chúa, Lý Ngọc Loan. Tần Chinh ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn người quỳ dưới đất kia, thở dài tiếng: “Tần Lam, rốt cuộc con gây ra chuyện gì đến nỗi khiến Lý tiểu thư phải đến tận đây? Tuy ta phụng lệnh Hoàng thượng vào kinh nhậm chức, nhưng chưa hề giao thiệp với các quan lại trong triều. Dù là có ta cũng chỉ là chức quan tam phẩm bé, hà cớ gì mà Lý tướng quân lại phải hạ mình kết giao với chúng ta thông qua Lý tiểu thư chứ?”

      Tần Lam cũng hết sức khó hiểu, ràng ngày hôm qua khi ra phố, hết sức cẩn thận, hề gây chuyện thị phi. Tần phu nhân xót xa nhìn , bà mở miệng khuyên nhũ: “Lão gia, lần này Lam Nhi làm gì cả, ngày hôm qua đều rất nghe lời, còn hộ tống thiếp dạo phố mua đồ, chưa từng rời khỏi thiếp. Làm sao lại có chuyện chạy gây với Lý tiểu thư gì đó chứ, người đừng quá căng thẳng như vậy. Là phúc hay là họa, nếu là họa tránh cũng được.”

      Tần Hàn cũng mới nghe được tin, vừa trở về nhà thấy tình cảnh như vậy, hắng giọng tiếng: “Phụ thân, mẫu thân, con về rồi đây, Tần Lam, muội làm gì vậy, trời vừa sáng quỳ dưới đất tốt đâu, mau đứng lên .” Tần Lam nhận được tín hiệu của huynh trưởng lập tức thuận thế đứng lên, bước đến bên cạnh Tần Hàn. “Chắc huynh điều tra ra được điều gì rồi, bây giờ huynh chúng ta nên làm gì đây?” Trong giọng của Tần Lam hề có chút lo lắng nào, vẻ mặt như xem chuyện đùa nhìn Tần Hàn.

      thở dài tiếng, quay về phía Tần Chinh rồi : “Lần này, e rằng Tần gia nhà chúng ta thể có thêm vị Nhị công tử được rồi.” Câu của Tần Hàn khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác hiểu chuyện gì cả. Tần phu nhân là người lên tiếng đầu tiên: “Hàn Nhi, ý con vậy nghĩa là sao? Chúng ta đều hiểu!” Lúc này, Tần Hàn mới đưa ánh mắt về phía Tần Lam: “Tiểu nương hôm qua được Tần Lam cứu chính là Nhị tiểu thư của Lý phủ, Lý Ngọc Loan. Người được mệnh danh là “Đệ nhất tài nữ” thành Lạc Dương, nghe hôm qua sau khi trở về phủ, Lý tiểu thư cứ như người mất hồn, đến cả thêu thùa cũng tự làm mình bị thương. Xem ra là mắc tâm bệnh với người cứu mình tiệm vải rồi.”

      thế ư? Nàng ấy chính là Lý tiểu thư, Lý Ngọc Loan sao? ngờ, nữ nhi của đại quan như Lý đại nhân lại có thể hoạt bát, đáng đến vậy, khác xa với đám tiểu thư yểu điệu thục nữ, đụng vào là vỡ chốn khuê phòng. Nàng đến để gặp con phải ? Người đâu, mau dọn dẹp Tần phủ cho cẩn thận, nhất định được xảy ra sơ suất.” Tần Lam vui mừng đến mức quên hết mọi việc, chạy ra khỏi phòng luôn miệng đốc thúc gia nhân, bỏ lại ba người sững sờ đứng giữa đại sảnh. Tần Chinh nhìn theo bóng lưng của Tần Lam, cảm thán: “Phu nhân, từ trước đến nay, hình như đây là lần thứ hai ta nhìn thấy con bé vui đến vậy! ”. Tần phu nhân đứng cạnh cũng gật đầu: “Đúng thế, lần đầu tiên là khi lão gia đồng ý cho Lam Nhi được học cùng với Hàn Nhi, lúc đó con bé cũng vui đến mức quên cả trời đất như vậy. Lẽ nào. . .”

      Bà nghi ngại nhìn phu quân của mình, chỉ thấy ông khẽ lắc đầu: “Là phúc hay là họa, là họa tránh đươc.” Còn riêng Tần Hàn lại nghĩ như vậy, có cảm giác chuyến viếng thăm lần này của vị Lý tiểu thư ấy có điều gì đó rất đặc biệt.

      Ngọc Loan vén tấm rèm che cửa sổ lên, đưa mắt nhìn lên tấm phù điêu, đến nơi rồi, cỗ xe ngựa dừng trước cổng phủ Tần gia. Nếu nàng xuống xe biết người dân xung quanh còn nhìn ngó đến bao giờ. Vì những hành động kỳ lạ của nàng ngày hôm qua mà cả thành Lạc Dương đều đồn đại rằng Lý tiểu thư có người trong mộng. “Muội còn nhìn nữa là tỷ cho phu xe quay về đấy!” Thiên Hinh trừng mắt với Ngọc Loan, nàng vô cùng thích thú khi nhìn thấy bộ dạng đáng này của muội muội.

      “Được rồi, xuống xe thôi!” Ngọc Loan hít hơi sâu rồi bước xuống khỏi xe, Thiên Hinh theo sau nàng. Khi Thiên Hinh vừa bước ra khỏi xe, ánh mắt của nàng lập tức bị thu hút bởi bóng dáng của . Màu áo hồ thủy thanh mát làm dịu lòng người, tỏa ra sức lôi cuốn mạnh mẽ đối với nàng. Dường như trong giây phút ấy, Thiên Hinh nghĩ, tại sao trước đây nàng chỉ cho rằng Bạch y là đẹp nhất, ra màu xanh hiền hòa này cũng rất đẹp mà.

      cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn mình, theo lẽ tự nhiên cũng đưa mắt về phía người đó. Có choáng ngợp trước vẻ đẹp của người thiếu nữ xa lạ, người này là Lý Ngọc Loan sao? Dường như phải là Lý tiểu thư ấy, người đứng trước nàng có vẻ tuổi hơn , vậy lẽ nàng ấy chính là Lý Thiên Hinh, Công chúa duy nhất của Tề quốc? Nghĩ như thế, cũng chậm trễ nữa, vội vàng kéo Tần Lam kích động bên cạnh rồi quỳ xuống: “Hạ thần, bái kiến công chúa, công chúa vạn phúc, vạn vạn phúc.”

      Tần Lam bị huynh trưởng kéo xuống đất, còn ngây người lại nghe thấy câu kia. Ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chú vào Ngọc Loan vội chuyển sang người đứng sau nàng. Ngọc Loan cũng ngờ rằng người này lại phản ứng nhanh như vậy, khuôn mặt của nàng trở nên khó xử, ánh mắt cầu cứu thoáng đưa về phía Thiên Hinh. “Hôm nay, ta phải là Thiên Hinh công chúa, chẳng qua chỉ là người tỷ tỷ đến cảm tạ người giúp đỡ muội muội của mình mà thôi, các vị cần đa lễ, mau đứng lên cả .”

      Thiên Hinh mỉm cười với Ngọc Loan, nàng vừa xong, Ngọc Loan cũng thở phào hơi. Nhóm người quỳ trước mặt nàng cũng mau chóng đứng dậy, Tần Lam là người lên tiếng đầu tiên: “Vậy xin mời hai vị tiểu thư vào tệ phủ. Chắc chắn phụ mẫu cũng rất muốn gặp hai vị.” Thiên Hinh theo chân hai huynh muội Tần gia vào bên trong, sau khi chào hỏi nhị vị gia chủ, phu thê Tần Chinh cũng biết ý xin cáo lui, nhường lại gian cho bốn người bọn họ. Và cuộc chuyện hề dễ dàng bắt đầu, người mở lời đầu tiên lại chính là Thiên Hinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :