1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trạm Xe Buýt Lãng Mạn - Lâm Tử Tự

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      TRẠM XE BUÝT LÃNG MẠN
      [​IMG]

      Tác giả: Lâm Tử Tự

      Số trang: 452

      Kích thước: 14.5 x 20.5cm

      Công ty phát hành AMAK

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Ngày xuất bản: 04/2015

      Nguồn ebook: EbookFun&Free

      https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/

      Giới thiệu

      người thành đạt, có cuộc sống dư dả nhưng Chu Minh Nghĩa luôn làm bằng xe buýt. chuyến xe buýt ngày ngày từ nhà đến công ty, gặp Doãn An Nhiên - phóng viên ảnh trẻ trung, đầy nhiệt huyết nhưng đôi mắt luôn chứa nỗi u buồn. Chu Minh Nghĩa bị thu hút, mà số phận còn hào phóng đến nỗi chỉ để hai người gặp nhau các chuyến xe, họ còn trở thành em nhà.

      Giữa lòng Hồng Kông phồn thịnh, câu chuyện của họ chỉ vừa mới bắt đầu.

      Mục lục

      Series “Tôi đường Ninh Tĩnh”

      Phần I

      Series “Tôi đường Ninh Tĩnh”

      PHẦN II

      Ngoại truyện: Du lịch

      Ngoại truyện: Gặp phụ huynh

      Ngoại truyện: Ghen

      Ngoại truyện: Mơ

      Ngoại truyện: công tác

      Ngoại truyện: Cuộc sống

      Ngoại truyện : Xoa bóp

      Series “Tôi đường Ninh Tĩnh”

    2. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      Phần I

      1.1


      Thành phố, 2019.

      Xe của Chu Minh Nghĩa lại được mang bảo trì. Lần này ngay cả ông chủ công ty cũng chịu nổi mà nửa nửa đùa:

      - Minh Nghĩa, năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, xe của cậu nằm trong hãng hết ba trăm ngày; khi thêm phụ tùng, khi bảo trì, bao giờ nó mới chịu ra đường chạy đây?

      Chu Minh Nghĩa chỉ cười trừ.

      ra hề thích mua xe, phần là vì ủng hộ công tác bảo vệ môi trường, loại máy móc thải khí độc hại này ít chiếc nào hay chiếc đó, phần vì rất thích thú với hệ thống giao thông công cộng trong thành phố, thiết kế rất tiện lợi. đắn đo khi phải mất hơn bốn mươi phút đón xe buýt từ trạm đường Ninh Tĩnh, theo hướng Đông đến công ty chứng khoán nơi mình làm việc. Có điều từ ngày bắt đầu bước chân vào ngành chứng khoán đến khi có được địa vị ngày hôm nay, trong mắt đồng nghiệp và khách hàng, nếu có xe để lại phù hợp với chức vụ của chút nào. Để hạn chế những lời xì xào, cũng để tiện cho những khi phải gặp khách hàng, Chu Minh Nghĩa mới mua hai chiếc xe sang trọng, nhưng cũng thường kiếm cớ để chúng nghỉ ngơi.

      Uống hết ly cà phê sau khi thức dậy, Chu Minh Nghĩa ăn mặc thoải mái, cầm lấy cặp xách rồi khoan thai bước ra khỏi cửa. khí buổi sớm làm thấy dễ chịu. Tuy tính chất công việc bắt buộc phải thức khuya nhưng lối sống của Chu Minh Nghĩa tương đối khoa học, rất biết cách quản lý thời gian của mình.

      Trạm xe buýt đông người đứng đợi, Chu Minh Nghĩa đứng cuối hàng. Trong số những người đợi xe, nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc, có lẽ là người dân sống trong khi phố này.

      Xét về mối quan hệ giữa người và người trong cuộc sống đô thị, Chu Minh Nghĩa cũng có quan điểm của mình. số người tuy gặp nhau hàng ngày nhưng chưa chắc biết về nhau. Trong thành phố có hơn triệu dân này, dễ để hai kẻ xa lạ quen được nhau, bởi vì ai cũng có tinh thần cảnh giác cao độ. Đô thị vốn là nơi tập trung đủ mọi loại người, nếu có lý do, thiên hạ dễ dàng kết thân với người mà mình lai lịch.

      Chu Minh Nghĩa hy vọng những người xung quanh chỉ xem kẻ làm công ăn lương bình thường để cuộc sống được bình yên. mải suy nghĩ về nội dung cuộc họp hôm nay bỗng có tiếng chân hối hả từ phía sau vọng đến, rồi đột nhiên bị ai đó tông mạnh vào người. bất thình lình ngã chúi người về phía trước. Cả hàng người đổ rạp như cờ domino, chàng trai đầu hàng đâm vào tấm biển ngay trạm xe buýt kêu lêu đau đớn.

      - Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? – Mọi người đồng loạt quay đầu.

      Người gây ra tai nạn mặt đầy ngượng ngùng, lấy tay sờ cổ, cười bối rối:

      - Xin lỗi, xin lỗi, tại tôi gấp quá.

      - Xe còn chưa đến mà gấp gáp cái gì?

      - Gấp như vậy sao dậy sớm hơn chút ?

      - Trời ơi, ai đạp tôi mà đau quá!

      Cậu thanh niên luôn miệng xin lỗi trong tiếng phàn nàn của mọi người, sau đó lên hỏi thăm chàng đầu hàng. Sau hồi ầm ĩ, xe buýt đến, mọi người vội vã lên xe ai thêm gì nữa.

      Chu Minh Nghĩa lên tầng , chọn vị trí sát cửa sổ, lặng lẽ nhìn đường phố. Có người đến ngồi xuống bên cạnh . Chu Minh Nghĩa liếc nhìn, chính là cậu trai trẻ gây ra tai nạn “domino người” ban nãy. Đó là chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, đôi mắt to và sáng, đôi môi mềm mại như cánh hoa, gương mặt thanh tú, mặc áo thun trắng, cộng thêm quần và áo khoác jean, rất ra dáng sinh viên, nhưng hề mang hơi “sách vở”, khí chất cũng giống học trò.

      Cậu ta làm nghề gì nhỉ? Chu Minh Nghĩa nghĩ thầm.

      Cậu ta đeo chiếc balo jean căng phồng đồ đạc, cổ treo nào là bút, điện thoại và cả máy chụp hình. Với kinh nghiệm lâu năm của mình, đoán cậu ta hoặc là phóng viện hoặc làm công việc tương tự. Nghĩ đến đây, Chu Minh Nghĩa đột nhiên rất muốn cười. Đoán nghề nghiệp của người khác là trò chơi quen thuộc, cùng đồng nghiệp thường hay chơi và cá cược khi mới chân ướt chân ráo vào nghề. hiểu sao hôm nay lại hào hứng chơi trò mà lâu còn nhớ đến. Chu Minh Nghĩa cười nhạt, quay mặt nhìn ra của sổ.

      Vào đến trung tâm thành phố, cận thanh niên vội vàng xuống xe. Chu Minh Nghĩa xuống tại khu ngân hàng nổi tiếng trong thành phố. nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng. Tuy giờ giấc của dân công sở đô thị là “sáng chín chiều năm” nhưng từ lâu còn ai tuân theo quy luật này nữa. đến sớm kiếm đâu ra tiền.

      Chứng khoán Vạn Khải Hồng Kông là hãng chứng khoán lớn nhất thành phố, nổi tiếng khắp khu vực Đông Nam Á.

      Bước vào cao ốc, Chu Minh Nghĩa thang máy lên thẳng tầng bảy. Chứng khoán Vạn Khải chiếm hết bảy tầng của tòa nhà. trong những chủ tịch thuộc ban quản trị nên văn phòng được đặt ở tầng bảy. Vào văn phòng, việc đầu tiên Chu Minh Nghĩa làm là đến phòng thay đồ - để nửa số vest đặt may ở công ty, khi nào đến thay..

      Sửa soạn mọi thứ xong xuôi, ngồi xuống uống thêm ly cà phê, lúc này hai thư ký là Bách An Na và Lưu Ký mới đến. Ông chủ này luôn đến sớm hơn thư ký của mình.

      - Chào Chu.

      Bách An Na bước vào văn phòng của Chu Minh Nghĩa cùng nụ cười ngọt ngào, đặt giấy viết cuộc hẹn và việc phải làm ngày hôm nay lên bàn làm việc của . Chu Minh Nghĩa thích dùng chức vụ để xưng hô, cấp dưới của cũng quen dần với thói quen này.

      - Tài liệu cần chuẩn bị xong rồi, em thông báo cho các đồng nghiệp phòng đầu tư và luật sư, chín giờ rưỡi họp ở phòng hội nghị số bốn. – Lưu Ký đặt tập hồ sơ lên bàn của Chu Minh Nghĩa.

      Chu Minh Nghĩa chăm chú đọc tin tức mạng, ngẩng đầu lên mỉm cười với hai thư ký rồi “cảm ơn”, sau đó lại tiếp tục dán mắt vào màn hình.

      Tim Bách An Na bất chợt đập liên hồi trong lồng ngực. là cấp dưới của Chu Minh Nghĩa bốn năm nhưng vẫn thể kiềm chế được. Cũng còn cách nào khác, Bách An Na đành chấp nhận số phận. Đồng nghiệp và bạn bè xung quanh đều hiểu, ai bảo sếp quá xuất sắc làm chi. Khoan hãy nhận xét tài hoa và năng lực xuất chúng của , chỉ với ngoại hình thôi, Chu Minh Nghĩa cũng đủ khiến mọi trong và ngoài công ty phải xiêu lòng rồi.

      Dáng người cao lớn, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen, cặp mắt sáng và sâu, sống mũi thẳng, cằm góc cạnh, tuy gần ba mươi nhưng Chu Minh Nghĩa trẻ hơn so với tuổi. Cả người toát lên vẻ quyến rũcủa người đàn ông chín chắn và thành đạt. Chu Minh Nghĩa lăn lộn trong giới chứng khoán nhiều năm, biết tiến lui chừng mực, lại có khả năng ngoại giao tuyệt vời và rất kín tiếng, được giới tài chính đánh giá là nhân vật lợi hại. Trong ngành, Chu Minh Nghĩa có biệt danh “Hỏa Hồ” vì cách làm việc nho nhã, từ tốn, xảo huyệt và rất cao tay của .

      Sau nửa ngày làm việc căng thẳng nhưng có trình tự, tới giờ cơm trưa, cú điện thoại gọi đến.

      - Minh Nghĩa, có nhớ cuộc hẹn của chúng ta ?

      - Đương nhiên, gặp nhau ở Bích Thanh Các nhé, tôi đặt trước rồi.

      - Đáng tiếc quá, biết bao nhiêu đẹp chờ được ngồi uống trà trò chuyện với cậu, vậy mà cậu lại hẹn tôi. – Đầu dây bên kia ràngcó ý châm chọc.

      - Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.

      Chu Minh Nghĩa đến Bích Thanh Các gần công ty. Đây là nhà hàng ưa thích của dân văn phòng làm việc trong khu ngân hàng này, có các món ăn Chiết Giang rất nổi tiếng. đến nơi người hẹn cũng có mặt.

      - Rốt cuộc là có chuyện gì?

      Kim Tắc Thái uống ngụm trà nhìn bạn thân và hỏi. ta khỏi nghi ngờ; nếu là việc công, Chu Minh Nghĩa giải quyết theo việc công, nếu là việc riệng, Chu Minh Nghĩa cũng gọi vào giờ cơm trưa thế này. Vừa là bạn vừa là luật sư của Chu Minh Nghĩa nhiều năm nay, Kim Tắc Thái rất hiểu .

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

      Tôi phát bố tôi có ý định tái hôn, nên muốn nghe ý kiến của cậu.

      Kim Tắc Thái trợn tròn mắt.

      - Bác trai hả? – ta nghĩ thầm tên này đúng là giỏi chịu đựng, nhắc đến chuyện này mà mặt biến sắc.

      - Đúng vậy.

      Là bạn thời đại học đồng thời là luật sư riêng của Chu Minh Nghĩa, Kim Tắc Thái hiểu rất tình hình gia đình của . Bố mẹ Chu Minh Nghĩa hòa thuận từ khi còn , họ ly thân nhiều năm, đến khi Chu Minh Nghĩa trưởng thành mới chính thức ly hôn. Kim Tắc Thái có quen ông Chu, trước đây ông từng là công chức nhà nước. Tính ra ông Chu cũng còn trẻ nữa, nên khi biết tin ông muốn tái hôn Kim Tắc Thái khỏi kinh ngạc.

      Gắp ít thức ăn, Chu Minh Nghĩa mới cười và :

      - Đương nhiên có người cho tôi biết.

      - Cậu có chắc là muốn kết hôn ? Biết đâu bác trai chỉ muốn làm bạn.

      - Tôi nghĩ bố tôi gặp gỡ, chuyện trò, khiêu vũ với người bạn này hằng ngày.

      - thân mật đến vậy sao? – Kim Tắc Thái buột miệng hỏi.

      - Đúng vậy.

      - Cậu phản đối?

      - Đương nhiên . – Chu Minh Nghĩa nhướng mắt nhìn Kim Tắc Thái.

      Quen biết nhiều năm, Kim Tắc Thái thể thừa nhận đôi mắt của Chu Minh Nghĩa rất sâu, có mê lực khiền người khác phải sững lại, như thể ánh mắt ấy nhìn thấu được hết thảy. Khi nhìn người đối diện như thế, mọi suy nghĩ của đối phương đều bị phơi bày, biết bàn đàm phán người ta trả giá với như thế nào đây?

      - Có cần tôi giúp gì ?

      - Mọi thông tin tôi mail qua cho cậu rồi, cậu điều tra sơ bộ về người phụ nữ đó giúp tôi. Tôi tiện ra mặt, tôi biết cậu chắc chắn có cách.

      Kim Tắc Thái gật đầu, hiểu Chu Minh Nghĩa lo lắng chuyện gì.

      - Cảm ơn. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn Kim Tắc Thái.

      - Nụ cười này mà xuất ở chỗ khác, cậu biết nó mang lại lợi ích gì đâu. – Kim Tắc Thái quên châm chọc.

      - Tôi cũng muốn chứ, nhưng có thời gian.

      - Kẻ cuồng công việc.

      - Tôi thích như vậy.

      - Cậu là người làm việc trong ngành tài chính với thái độ nghiêm túc nhất thành phố. – Kim Tắc Thái lặp lại điều được người trong giới công nhận,

      - Tôi thừa nhận điều đó, chỉ hy vọng bị người ta hiểu lầm là người chỉ biết đến tiền mà thôi.

      Kim Tắc Thái vỗ vỗ cánh tay Chu Minh Nghĩa.

      cần lo lắng đâu, trong xã hội ngày nay, người môi giới cổ phiếu xuất sắc cũng được tôn trọng như bác sĩ, phân biệt biên giới, đâu đâu cũng cần các cậu.

      Chu Minh Nghĩa cười, lắc đầu.

      Sáng nay ở trạm xe buýt, Chu Minh Nghĩa lại gặp cậu thanh niên kia. Những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống như vậy rất nhiều, nhưng Chu Minh Nghĩa cảm thấy trong mắt cậu ta có nét gì đó u buồn khiến động lòng. Rốt cuộc điều gì khiến cậu ta mang ánh mắt thế kia?

      phút bất cẩn, Chu Minh Nghĩa làm rơi chiếc cặp xuống đất, cậu trai nọ phía sau bèn đưa tay nhặt dùm.

      - Cảm ơn.

      - có gì.

      Hai hành khách gần như gặp nhau hàng ngày cuối cùng cũng mở miệng chuyện với nhau.
      Last edited: 1/6/15

    3. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.2

      Chu Minh Nghĩa thích vị trí gần cầu thang của tầng , lên xuống tiện lợi. Cậu thanh niên kia hình như cũng có cùng suy nghĩ nên lúc nào cũng ngồi kế bên . Chu Minh Nghĩa nhìn cậu ta, mỉm cười, cậu ta cũng vội vàng cười đáp lại. Chu Minh Nghĩa hắng giọng.

      - Chu Minh Nghĩa. – chủ động tự giới thiệu, hiểu tại sao, muốn làm quen với cậu ta.

      - Doãn An Nhiên.

      - Cậu làm giờ này sao? Sớm quá đó. – Chu Minh Nghĩa mỉm cười hỏi, muốn tìm đề tài để hai người chuyện.

      - Đến công ty là tám giờ rưỡi rồi, cũng gọi là sớm, chúng tôi lúc nào cũng gấp gáp như vậy.

      - Cậu là phóng viên?

      Doãn An Nhiên lộ vẻ kinh ngạc:

      - Sao biết?

      - Nhìn cách trang bị của cậu là tôi biết ngay. – Chu Minh Nghĩa cười giải thích. Kinh nghiệm dày dạn đủ giúp nhanh chóng đưa ra loại phán đoán sơ bộ về đối phương.

      Doãn An Nhiên cười mang nhiều nét trẻ con.

      - phải ai cũng đoán ra đâu.

      - Toàn soạn nào?

      - Đễ Chân.

      Chu Minh Nghĩa biết đây là tòa soạn cỡ vừa, thường hay đăng tin lá cải về các ngôi sao, ý cười thoáng gương mặt . Doãn An Nhiên thấy nự cười của Chu Minh Nghĩa liền trợn to mắt :

      - Tôi phải paparazzi, tôi là mội phóng viên ảnh.

      Chu Minh Nghĩa ôn tồn:

      - Tôi tin cậu mà.

      Doãn An Nhiên hơi thất thần trước nụ cười của người xa lạ. Cậu chưa từng quen người đàn ông nào phong độ như . Cậu chú ý đến người thường hay đón xe cùng mình: làm cậu kinh ngạc với phong thái điềm đạm khác người và sức hút của người đàn ông trưởng thành, đương nhiên, ngoại hình đẹp trai cao ráo của cũng là điều khiến cậu chú ý. Những người như trong thành phố lớn ít, nhưng để Doãn An Nhiên gặp hàng ngày nhiều. Điều càng làm cậu ngạc nhiên là giọng nam quyến rũ cùng đôi mắt sâu như nhìn thấu mọi thứ của .

      - có phải người mẫu ? – Doãn An Nhiên hỏi.

      - Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? – Chu Minh Nghĩa cười và hỏi

      - hợp với nghề này lắm, có ngoại hình đẹp, lại cao to, vóc người chuẩn, rất đẹp trai, phải sao?

      - Rất vui khi nghe những lời khen của cậu, nhưng tiếc là phải, tôi là nhân viên trong công ty. – Chu Minh Nghĩa thành .

      - Tôi có cảm giác hình như gặp ở đâu rồi. Tuy nhớ , nhưng tôi có cảm giác từng gặp . – Doãn Nhiên nghĩ ngợi.

      Khóe miệng Chu Minh Nghĩa lộ nụ cười mang ý trêu chọc.

      - Tôi có thể hiểu câu này là cách để làm thân ?

      Doãn An Nhiên nổi giận như chú mèo rừng bị giẫm phải đuôi, chỉ khác là cậu có móng vuốt để giương lên.

      - gì vậy! Này, khen có mấy câu thôi, đắc ý như vậy rồi. Thôi , có gì hay ho chứ, ai mà muốn làm thân với .

      - Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ giỡn thôi mà.

      - Hừ. – Doãn An Nhiên giận dữ quay mặt .

      Chu Minh Nghĩa cười thầm. Đúng là con người nhạy cảm lại đơn thuần, hoàn toàn khác với thế giới của . Đối với Chu Minh Nghĩa mà , Doãn An Nhiên có nét thẳng thắn nguyên thủy của loài thú . đến trung tâm thành phố, Doãn An Nhiên xuống xe, quên quay lại lườm Chu Minh Nghĩa cái.

      Hai người lại chung chuyến xe đêm.

      - Sao cứ gặp hoài vậy? – Doãn An Nhiên hỏi đầy bất mãn.

      - lẽ cậu hay gặp ác đẹp xe sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.

      - Hứ.

      - Tôi nghĩ có lẽ thời gian làm việc của chúng ta như nhau, lại rất có quy luật nên thường hay gặp nhau cùng chuyến xe, điều này cũng cho thấy giờ giấc làm việc của các phương tiện giao thông công cộng rất chính xác.

      - Phù… – Doãn An Nhiên dựa vào lưng ghế thở dài.

      - Mệt hả?

      - Như đánh trận.

      Chu Minh Nghĩa cười, công việc của cũng y như đánh trận, ngày nào cũng phải theo dõi sát sao lên xuống của quỹ cổ phiếu.

      - Tin giải trí dễ làm.

      - Bởi vậy mới ! Ngày nào cũng chạy sô khắp thành phố, theo sát các nghệ sĩ ngôi sao; những khi tuyên truyền họ cầu xin chúng tôi chụp ảnh, nồng nhiệt tiếp đón cánh phóng viên, có chút tin vụn vặt là bắt đầu thổi phồng lên, sợ chúng tôi đưa tin; nhưng đến khi rảnh rỗi trốn chúng tôi như trốn dịch bệnh, chỉ thiếu điều đòi chém đòi giết thôi.

      Chu Minh Nghĩa mỉm cười lắng nghe. Mải về bản thân mình hồi, Doãn An Nhiên mới nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.

      - Ngại quá, làm phiền lỗ tai của rồi.

      - sao, áp lực công việc là chuyện bình thường, ra hết cũng có tác dụng của nó.

      Doãn An Nhiên im lặng nhìn ra cửa sổ. Điều gì khiến cậu than thở với người lạ mặt, do công việc mệt mỏi quá chăng? Đương nhiên, con người xa lạ chỉ biết mỗi tên gọi trước mặt đem đến cho cậu cảm giác an toàn nên cậu mới với nhiều như vậy.

      Doãn An Nhiên là con trai duy nhất trong nhà, từ nhận được tình của bố, theo bản năng cậu hy vọng có người như trai lắng nghe cậu . Có rất nhiều chuyện thể với mẹ, bởi vì cậu sợ mẹ lo lắng, đồng cũng sợ mẹ thể nào hiểu được.

      Lần tiếp theo gặp Doãn An Nhiên xe buýt, Chu Minh Nghĩa phát sắc mặt cậu rất khó coi.

      - xảy ra chuyện gì sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi cách nghiêm túc.

      Doãn An Nhiên sờ mặt rồi lắc đầu. Chu Minh Nghĩa thở , hỏi thêm điều gì.

      - ở đâu? – Doãn An Nhiên đột nhiên hỏi

      - Đường Ninh Tĩnh.

      - Tôi ở khu Hinh Mỹ Nhất đường Ninh Tĩnh.

      Chu Minh Nghĩa gật đầu. biết, đó là khu an cư chính phủ đặc biệt dành cho những gia đình có thu nhập thấp. Giá đất trong thành phố đắt đỏ nổi tiếng thế giới, vì vậy chính phủ luôn đề xuất xây dựng khu an cư, nếu những người thu nhập thấp có thể rơi vào tình trạng nhà cửa. Được ở những khu có môi trường xung quanh tốt như đường Ninh Tĩnh quả là may mắn.

      - phải về gấp sao? – Doãn An Nhiên cúi đầu hỏi.

      - . Có chuyện gì?

      Doãn An Nhiên vẫn cúi đầu, như thể đủ sức để gánh vác mình nữa. Chu Minh Nghĩa biết cậu chắc chắn có chuyện gì đó. Lúc xe buýt vào đầu đường Ninh Tĩnh, kéo Doãn An Nhiên xuống xe, dẫn cậu đến quán yên tĩnh, gọi bia và ít đồ ăn , đợi cậu mở miệng. hơi uống hết nửa lon bia, Doãn Nhiên mới gãi đầu ngẩng lên.

      - Tôi… tôi biết có thể với ai, tôi rối như tơ vò.

      - Chuyện tình cảm sao? – chuyện gia phân tích đầu tư như Chu Minh Nghĩa ngờ có ngày còn trở thành chuyên gia phân tích tình cảm.

      Doãn An Nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh Nghĩa, đơn và bất lực trong đáy mắt của cậu làm thoáng động lòng, tron bỗng dâng nỗi thương xót. Chu Minh Nghĩa cũng nhìn Doãn An Nhiên, vẻ trầm ổn và ánh mắt trong vắt kia làm cậu bình tĩnh hơn.

      - Mẹ tôi… muốn tái giá. – Doãn An Nhiên nhíu mày để lộ nỗi thống khổ trong lòng.

      ra là như vậy, Chu Minh Nghĩa khẽ cười.

      - Cậu phản đối?

      - Tôi biết nữa.

      - Ý cậu là sao?

      - Bởi vì tôi biết đối phương là người như thế nào, nên tôi cũng biết đối diện với chuyện này ra sao?

      - Cụ thể là gì?

      - Nếu đối phương là người tốt, là tôi phản đối mẹ tái giá. Nhưng tôi rất lo lắng: mẹ tôi là người đơn giản, trong xã hội bây giờ ngay cả người từng trải cũng có lúc nhìn lầm, tôi sợ mẹ tôi bị người ta lừa gạt, tôi sợ bà ấy bị tổn thương.

      Chu Minh Nghĩa nhướng mày, ra, đơn thuần của Doãn An Nhiên từ đây mà có.

      - Bà ấy chịu quá nhiều cực khổ, hôn nhân bất hạnh lần là quá đủ, tôi sợ, tôi… - Doãn An Nhiên hết câu mà lại cúi đầu thấp.

      Chu Minh Nghĩa “ừ” tiếng, nếu đối phương là người trong khu an cư, vậy khả năng xảy ra, cũng có nghĩa là khi giúp cậu phân tích chuyện này chỉ cần nghĩ đến khả năng còn lại.

      - Tôi nghĩ kết quả ngoài hai loại; nếu đối phương tốt như cậu , vậy để bác tái giá cũng có gì là được, nhưng nếu đối phương là người xấu, cậu phải hiểu là ông ta chiếm được tình cảm của bác mới gợi cho bác ấy suy nghĩ tái giá. Tuổi mẹ cậu còn trẻ nữa, tôi tin tái giá là quyết định được đưa ra sau khi bà ấy suy nghĩ cẩn thận. Bà ấy lựa chọn ông ta cho thấy ông ta phải có chỗ nào đó hơn người, ít ra ông ta khiến mẹ cậu có cảm giác được . Cậu đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Mẹ cậu là người lớn, bà ấy tự có phán đoán của riêng mình.

      Nghe Chu Minh Nghĩa bình tĩnh phân tích, Doãn An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ hơn.

      - Nếu như cậu còn lo lắng, sao tìm hiểu gia cảnh của người đàn ông kia? hỏi thẳng mẹ cậu cậu cũng có thể hỏi chị em thân thiết với bà ấy, trong đó nhất định có người biết tên tuổi đối phương; nếu được cậu có thể nhờ đến văn phòng thám tử, sau đó mới đưa ra kết luận.

      - Đúng, đúng. – Doãn An Nhiên sờ gáy. – Tôi biết rồi. Cảm ơn .

      Chu Minh Nghĩa nở nục cười ấm áp. Doãn An Nhiên thầm nghĩ, quả nhiên mình hỏi đúng người. Từ lần đầu gặp ta, cậu cảm thấy Chu Minh Nghĩa là người đáng tin cậy, cậu luôn hy vọng có người cho mình cảm giác này. Sau đó, hai người vui vẻ uống hết bia bàn rồi ai về nhà nấy.

      Về đến căn phòng nơi tầng thượng cao ốc Hoa Viên Hải Cảnh, Chu Minh Nghĩa đặt cặp xách xuống, vừa uống cà phê vừa nghĩ: Tình trạng kết hôn ly hôn rồi tái hôn ở thành phố ngày càng phổ biến. Người ta càng lúc càng mong có được tình cảm tốt đẹp lâu bền, nhưng phải cứ cầu mong là được, ai cũng ôm ấp hy vọng rồi sau đó lại tính toán thiệt hơn.

      đợi Doãn An Nhiên lên tiếng hỏi, mẹ Đổng Vân của cậu hết với con trai.

      - Tức là hai người quen nhau gần năm rồi sao? – Doãn An Nhiên giọng hỏi.

      - Ừ. – Đổng Vân nửa cúi đầu trả lời.

      - Mẹ nắm tình hình của ông ấy chứ? – Doãn An Nhiên luôn lo sợ mẹ mình bị người khác lừa.

      - Mẹ và ông ấy được bạn bè giới thiệu. Ông ấy người gốc Ninh Ba, học trung học ở Hồng Kông, sau khi tốt nghiệp đại học bên mới về đây làm. Từng làm giảng viên ở đại học Hồng Kông mấy năm, sau đó làm trong cơ quan giáo dục của chính phủ, ông ấy nghỉ hưu từ hai năm trước rồi. Ban đầu, mẹ và ông ấy cũng chỉ quen biết sơ sơ thôi, thỉnh thoảng gặp nhau, trò chuyện, lâu rồi tự nhiên nảy sinh tình cảm.

      Nghe ra điều kiện của ông ta cũng tệ.

      - Ông ấy… tại sao giờ lại độc thân chứ?

      - Cái này… ông ấy và vợ cũ hợp nhau, họ ly thân rất nhiều năm, sáu năm trước mới chính thức ly hôn.

      - Ly hôn bao nhiêu năm rồi giờ ông ấy mới tìm bạn đời sao? – Doãn An Nhiên hỏi.

      Đổng Vân ngẩng đầu nhìn con trai, nhàng :

      - phải cứ muốn tìm là mau chóng tìm được đâu con.

      Doãn An Nhiên ôm chầm lấy mẹ.

      - Mẹ, con có ý gì khác, con chỉ sợ mẹ bị tổn thương, sợ mẹ bị lừa, mẹ đừng giận con.

      Đổng Vân vuốt mái tóc con trai mình.

      - Mẹ biết, mẹ cũng suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này. Mẹ muốn chung sống với ông ấy, ông ấy là người tốt. Mẹ nghĩ kỹ rồi.

      Doãn An Nhiên nhìn gương mặt còn trẻ của mẹ, :

      - Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.

      Đổng Vân cười, bởi con trai bà chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nghĩ lại nửa đời người cũng qua , hạnh phúc đến muộn làm bà bất giác thấy chua xót.
      Last edited: 1/6/15

    4. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.3

      - Mẹ giới thiệu cho con làm quen với ông ấy được ? – Doãn An Nhiên hy vọng có thể gặp đối tượng tái giá của me.

      - Đương nhiên rồi, mẹ mời ông ấy cuối tuần sau đến nhà chúng ta dùng cơm, hai người có thể gặp nhau.

      Nghe mẹ vậy, biết rằng bà có sắp xếp từ trước, Doãn An Nhiên gật đầu, đến lúc đó cậu hỏi cho .

      - Con phải xưng hô với ông ấy thế nào đây?

      - Ông ấy tên là Chu Trọng Hàn, con gọi “bác Chu” là được rồi.

      Doãn Nhiên gật đầu. Cuối tuần sau? Vậy cậu phải lo làm xong việc trước để dành thời gian cho buổi gặp mặt. Nỗi lo lắng khiến Doãn An Nhiên thể nào chợp mắt.

      Cậu có lý do cho lo lắng này. Mẹ cậu là con duy nhất trong gia đình, bà là người dịu dàng đơn thuần, sau khi gả cho bố cậu, tính nóng nảy của ông khiến hai người dần mất tiếng chung. Những trận đòn ông giáng lên người mẹ cậu tạo nên nỗi ám ảnh trong tuổi thơ của Doãn An Nhiên. Năm cậu mười tuổi bố mẹ ly hôn, sau đó cậu luôn theo người mẹ làm y tá, cuộc sống vô cùng khổ cực. Vả lại, Doãn An Nhiên cười nhạo mình làm gì nên hồn, cũng hợp với sách vở. Sau khi tốt nghiệp trung học cậu bắt đầu làm, bởi vì thích nhiếp ảnh nên mới làm phóng viên, phụ trách tin tức giải trí, ra cũng chính là papazzari. Nghĩ đến đây, cậu bất giác nghĩ đến Chu Minh Nghĩa, trong đầu lên vẻ tuấn tú và ánh mắt sâu thẳm của .

      Doãn An Nhiên thường nghĩ, vì cậu có năng lực, công việc này cũng chỉ đủ chi tiêu hằng ngày, nếu hai mẹ con cũng cần ở đây. Nếu như cậu có bản lĩnh, mẹ cậu phải sống cuộc sống cơ cực. Qua lời kể của mẹ, nếu như sau khi tái giá bà có thể sống tốt hơn, cậu cũng có thể yên tâm.

      Kim Tắc Thái lại hẹn gặp Chu Minh Nghĩa vào giờ ăn trưa.

      - Có kết quả rồi sao? – Chu Minh Nghĩa hỏi.

      Kim Tắc Thái đưa túi hồ sơ cho rồi :

      - Hình và tư liệu đều ở trong này.

      Chu Minh Nghĩa đặt xuống bàn mà mở ra xem.

      - Cậu xem sao? – Kim Tắc Thái hỏi.

      - Từ từ rồi xem, cậu gì sao?

      Kim Tắc Thái nhịn được cười.

      - Sao cậu biết tôi ?

      - Với tính cách của cậu, cậu có thể chịu nổi sau?

      - Sợ cậu luôn rồi đó. – Kim Tắc Thái sáp lại gần hơn, giọng . – Người đàn bà đó tên Đổng Vân, là y tá lâu năm ở bệnh viện Maria trong thành phố. Bà ta là con trong gia đình, bố mẹ qua đời sớm, ở chung với cậu con trai.

      Chu Minh Nghĩa hơi ngạc nhiên, ra bà ta còn mang gánh nặng nữa.

      - Đó là người thà chất phác, đồng nghiệp và hàng xóm xung quanh đều nhận xét tốt về bà ta.

      - Cuộc hôn nhân trước đó của bà ta thế nào? – Chu Minh Nghĩa hỏi.

      - bi kịch. Chồng cũ là gã đàn ông thô bạo, làm nghề sử chữa máy móc. Hai người tìm được tiếng chung, nghe ông ta còn có hành vi bạo hành. Cậu con trai lên mười hai người ly hôn, sau đó mình bà ta nuôi con khôn lớn, cuộc sống vô cùng khó khăn. dễ dàng gì cho người đàn bà, nếu làm y tá với thu nhập có thể chấp nhận được, biết số phận hai mẹ con họ đến đâu.

      Chu Minh Nghĩa im lặng. Kim Tắc Thái lại tiếp tục:

      - Bà Đổng là người hiền lành, ngoại hình và tuổi tác hợp với bác trai, tính tình lại tốt. Nghe bà ta nấu ăn rất giỏi, lại là y tá, con mắt nhìn người của bác trai quả sai.

      - Tôi tin bố tôi chọn cách tùy tiện.

      Sắc mặt Chu Minh Nghĩa khá nặng nề. Đúng vậy, bố ngoài năm mươi, tin với học thức và đạo đức của mình, ông như những người đàn ông có chút gia tài muốn tìm nữ sinh để làm niềm vui tuổi già.

      - Nếu kết hôn, vậy cậu và con trai bà Đổng, là BL.

      Chu Minh Nghĩa đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn ban. Kim Tắc Thái tỏ vẻ buồn cười.

      - Tôi đâu có sai, bởi vì kết hôn nên bố của đối phương là father-in-law, mẹ là mother-in-law, còn người em của cậu là brother-in-law, gọi tắc là BL.

      - Cậu thiếu chữ cái rồi.

      Chu Minh Nghĩa “hừ” tiếng rồi giãn mặt ra. Kim Tắc Thái vỗ vai bạn.

      - Con trai bà Đổng cũng khá lắm, rất thanh tú, hơn cậu bảy tuổi, nhưng tư chất bình thường, sau khi tốt nghiệp phổ thông cậu ta chỉ học năm tiến tu rồi nghỉ hẳn, làm ở tòa soạn. Nếu cuộc hôn nhân này thành công, cậu có thêm cậu em kế. Với tính cách của bố cậu, ông làm giấy chứng nhận tài sản, nhưng cũng ảnh hưởng gì đến cậu đâu.

      Nụ cười nhạt môi Chu Minh Nghĩa làm người khác khó đoán được nghĩ gì. Kim Tắc Thái thở dài, bắt đầu nhiều chuyện.

      - Theo tôi được biết, trước mắt đối phương biết cậu là con bác trai. Nếu họ biết cậu là Chu Minh Nghĩa, người mới nổi trong giới tài chính châu Á, trong những truyền thuyết của thành phố này, biết họ cảm nghĩ như thế nào.

      Chu Minh Nghĩa nhìn bạn thân, sắc mặt đổi.

      - Tôi chỉ hy vọng bố tôi có được hạnh phúc như ông mong muốn.

      Tối về nhà, Chu Minh Nghĩa mới mở tập hồ sơ ra xem. Sau khi đọc xong tư liệu về Đổng Vân, Chu Minh Nghĩa rút tấm ảnh của bà ra nhìn kỹ. Người đàn bà trong ảnh qua trung niên nhưng vẫn còn mang nét đẹp thời trẻ, dáng người vừa phải, khí chất nhàng, Chu Minh Nghĩa gật đầu. lại lấy tư liệu của con trai bà ra xem, tấm ảnh bỗng rơi xuống bàn. Chu Minh Nghĩa cầm lên, lặng người trong giây lát, hồi sau, khóe miệng lộ lên ý cười:

      - ra chính là cậu ta.

      Thứ tư, Doãn An Nhiên được thông báo phải chạy hai buổi tuyên truyển vào cuối tuần, cậu dám xin nghỉ.

      - Vậy phải làm thế nào đây? – Đổng Vân hỏi con trai.

      - sao, cái là buổi ký tên, còn cái là hoạt động của gương mặt đại diện, con chỉ chụp ảnh và phỏng vấn vài câu đơn giản, khoảng ba giờ chiều có lẽ xong việc. – Doãn An Nhiên sắp xếp thời gian theo kinh nghiệm làm việc.

      - Vậy cả nhà đợi con, sau khi kết thúc công việc gọi cho me.

      Cả nhà. Doãn An Nhiên thầm nghĩ, trong lòng mẹ cậu xem mình là người nhà người ta rồi.

      Chạy “sô” ngày thứ bảy khiến Doãn An Nhiên mệt mỏi rã rời, phải cậu quen với những hoạt động này, chỉ là trong lòng cậu áp lực khác đè nặng. Khi Doãn An Nhiên bước vào tòa nhà cao tầng, vô tình phát chiếc Bently RV trong bãi đậu xe. Loại xe sang trọng này gần như mất bóng trong khu dân cư thành phố, nhãn hiệu xe danh tiếng được thiết kế ngay đầu xe khiến người ta dễ dàng nhận ra ngay. Đây phải kiểu mới, tuy sử dụng được thời gian nhưng được bảo quản rất tốt. Doãn An Nhiên vừa nghĩ: Ai mà lại lái loại xe này đến đây gặp mặt bà con bạn vè vậy, vừa bước lên lầu.

      Chu Trọng Hàn tạo được ấn tượng ban đầu rất tốt. Doãn An Nhiên ngờ mẹ cậu lại quen được người đàn ông có tuổi nhưng lại phong độ đến vậy.

      Chu Trọng Hàn cao lớn, hơi mập, tóc hoa râm mà người ta hay là “màu muối tiêu”, tướng mạo đường đường, thời trẻ chắc chắn rất tuấn tú, năng nhã nhặn, cử chỉ lịch .

      - Xin hỏi bác làm trong ngành nào ạ? – Doãn An Nhiên ngồi sô-pha, cách trà kỷ hỏi Chu Trọng Hàn ngồi đối diện.

      - Sau khi tốt nghiệp, bác làm giảng viên lịch sử trong hai năm ở đại học Hồng Kông, sau đó thi đậu vào phòng giáo dục của thành phố này và làm ở đó cho đến khi nghỉ hưu.

      - Bác chỉ làm việc trong nhà nước đúng ạ?

      - Đúng vậy. Bác gọi cháu là An Nhiên được ? – Chu Trọng Hàn ôn tồn hỏi.

      - Được ạ.

      - An Nhiên, cháu làm nghề gì?

      - Cháu làm phóng viên cho toàn soạn, đưa tin trong làng giải trí. – Doãn An Nhiên trả lợi cách tự nhiên.

      Chu Trọng Hàn cũng có ấn tượng tốt về Doãn An Nhiên. Ông từng nghe Đổng Vân nhắc đến cậu con trai, biết cậu làm từ lâu, dáng vẻ cậu khác lắm so với tưởng tượng của ông. Vừa gặp Doãn An Nhiên, ông thấy đây quả chàng thanh niên thanh tú, có tác phong chứ giả tạo, xem ra rất lễ phép và ngoan ngoãn, điều này khiến ông cảm thấy hài lòng.

      Đột nhiên, Doãn An Nhiên nhìn thấy chì khóa xe đặt bàn, là hiệu Bentley.

      - Bác trai, đây là chìa khóa xe bác sao? – Doãn An Nhiên hỏi.

      - Đúng vậy.

      Đổng Vân có chút phật ý, sao con mình lại chú ý những thứ đó của người ta kia chứ. Doãn An Nhiên quay sang nhìn mẹ.

      - Mẹ, có cơm chưa? Con đói quá.

      - Ấy, thằng bé này đúng là…

      Đổng Vân xin lỗi Chu Trọng Hàn rồi vào nhà bếp. Doãn An Nhiên đặt tay lên gối, giọng nghiêm túc hỏi Chu Trọng Hàn:

      - Bác trai, nhân viên nhà nước sau khi nghỉ hưu lái chiếc Bentley RV, cơ quan thuế và phòng liêm chính điều tra bác sao?

      Chu Trọng Hàn vui vẻ cười, :

      - Đó là quà của con trai bác. Bác ở khu Đông Vệ Tinh Thành, bác lái xe thường xuyên, hôm nay có việc nên mới sử dụng.

      - Con trai bác làm nghề gì? – Ánh mắt Doãn An Nhiên có chút nghi hoặc.

      Gương mặt Chu Trọng Hàn được tự nhiên cho lắm.

      - Nó làm trong ngành chứng khoán.

      - Môi giới chứng khoán?

      - Đại loại là vậy. Bác am hiểu lắm. Con trai bắc ba mươi rồi, bác lắm về công việc của nó. Nó là người rất tự lập.

      - Hèn gì thu nhập cao như vậy.

      Doãn An Nhiên lẩm bẩm. Tuy vậy nhưng Doãn An Nhiên có cảm giác Chu Trọng Hàn thích con mình lắm, hoặc giả ông thích nghề nghiệp của ta khi đưa ra lời giải thích mấy ràng.

      Sau đó ba người dùng cơm trong bầu khí dễ chịu.

      Chỉ tiếp xúc thời gian ngắn, Doãn An Nhiên cảm thấy Chu Trọng Hàn toát lên mùi sách vở, nhã nhặn lịch lại rất đàn ông, làm cậu càng có thêm thiện cảm. Biết mẹ mình chung sống với người như vậy, cậu rất an tâm.

      Sau khi tiễn khách về, Đổng Vân hỏi con trai:

      - Con thấy bác Chu là người thế nào?

      - Rất tốt, tốt hơn con nghĩ. – Doãn An Nhiên lòng mình, cậu thấy vui thay cho mẹ.

      - Nhà Trọng Hàn có truyền thống giáo dục, rất nhiều bà con bạn bè đều làm nghề giáo, cả nhà đều là người có học vấn.

      - Vậy tốt quá rồi.

      Doãn An Nhiên bất giác hỏi:

      - Me, con trai bác Chu làm nghề gì? Mẹ có biết ?

      - Nghe là làm trong ngành chứng khoán, mẹ nghe bạn bè Trọng Hàn cậu ấy rất thành công trong nghiệp thu nhập rất cao.

      Doãn An Nhiên cúi đầu.

      - Đúng vậy, có thể tặng được cả chiếc Bentley cho bố mình, như con.

      Đổng Vân sờ cổ con cười.

      - Con là con trai ngoan, đâu thua ai kia chứ. Người ta là người ta, con là con. Mẹ và Trọng Hàn kết hôn, nếu con muốn nhập tịch, mẹ với ông ấy.

      Doãn An Nhiên nhìn mẹ.

      - Con thèm dựa vào họ đâu.

      Đổng Vân ngớ người.

      - Me, mẹ gả cho bác Chu, là mẹ gả, con vào sổ hộ khẩu nhà người ta đâu. Con là con, con muốn đổi họ. Phải, bố có lỗi với mẹ, nhưng con họ Doãn cũng chỉ là họ Doãn mà thôi, con là con trai mẹ, vậy là đủ rồi, con cũng so với con người ta. Bác Chu là người có gia thế, con rất vui bởi vì mẹ có thể được chăm sóc tốt hơn, còn con, con muốn có quan hệ gì với họ.

      Đổng Vân vuốt gương mặt Doãn An Nhiên.

      - Mẹ biết, mẹ biết con nghĩ gì. Nhưng mà…

      - Con muốn sống cuộc sống của con, cuộc sống tự lập, mẹ, mẹ đừng lo cho con.

      Đổng Vân còn muốn gì đó, nhưng Doãn An Nhiên ra hiệu để mẹ đừng thêm nữa.

      - Chỉ cần mẹ vui vẻ sống với bác Chu là được rồi, mẹ sống tốt con cũng an tâm.

      Đổng Vân có chút xót xa, bỗng chốc, bà sợ xa cách con trai, liền thầm thở dài.
      Last edited: 1/6/15

    5. hpdt

      hpdt Well-Known Member

      Bài viết:
      1,474
      Được thích:
      1,073
      1.4

      Chu Minh Nghĩa đến thăm bố.

      - Bố có ý định tái hôn. – Ông Chu thẳng vào vấn đề.

      - Vậy rất tốt. – Chu Minh Nghĩa mặt mày hớn hở đáp.

      - Con phản đối sao?

      - Đương nhiên, con tin vào mắt nhìn của bố. Hai người nắm tay nhau hết con đường đời đương nhiên là tốt rồi.

      Ông Chu gật đầu.

      - Con hỏi đó là người thế nào, gia cảnh ra sao ư? – Ông Chu đột nhiên hỏi.

      Chu Minh Nghĩa chỉ mỉm cười.

      - Hơ, sao bố lại quên mất, con biết hết rồi đúng ? – Ông Chu cảnh giác hỏi lại.

      Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      - Đương nhiên là con phải tìm hiểu rồi, con có cách hết mà. – Ông .

      Chu Minh Nghĩa chỉ vâng vâng dạ dạ.

      - Con thấy đối phương thế nào?

      - Gặp bà ấy rồi dễ nhận xét hơn.

      - Được, ai cũng con rất biết cách nhìn người, gặp qua là đoán được gốc gác người đó thế nào.

      Chu Minh Nghĩa cười hiền lành.

      - Bố ơi, con có khả năng nhìn xuyên thấu.

      - Dạo này con có rảnh ? Bố sắp xếp cho con gặp bà ấy.

      - Chủ nhật tuần này ở nhà hàng Hải Dật, bố thấy thế nào? Con dặn tài xế qua đón bố và họ.

      - Bố phải hỏi bà ấy, rồi thông báo thời gian cho thư ký của con. – Ông Chu biết con trai mình thu nhập ở mức nào nên ông cần phải cố ý khách sáo.

      - Bố ạ, con hy vọng cuộc hôn nhân lần này của bố hạnh phúc.

      Chu Minh Nghĩa thành khẩn , chăm chú nhìn bố mình, nhận ra dường như ông bạc cả đầu. Ông Chu hít hơi sâu, có phải ứng gì, chỉ có nét mặt giãn ra rất nhiều. Chỉ con trai ông mới biết cuộc hôn nhân trước đó của ông như thế nào, ông biết hiểu, cảm giác này làm ông thấy được an ủi. Lát sau, ông hỏi:

      - Gần đây con cũng bận như vậy sao?

      - Dạ.

      - Chú ý sức khỏe, tiền có thể từ từ mà kiếm.

      - Con biết rồi.

      - Bà ấy người phụ nữ tốt, mãi đến hôm nay bố mới gặp được, đó là duyên phận, là phước phần của bố.

      - Con tin nhất định là vậy.

      - Bố và bà ấy đăng ký. – Chu Trọng Hàn khẳng định chắc nịch.

      - Con chuẩn bị quà cho hai người.

      Ông Chu vẫy tay.

      - cần đâu, bố và bà ấy muốn làm phiền đến bất kỳ ai, chỉ muốn im lặng tận hưởng thời gian của mình. – Ông Chu muốn con mình bày vẽ.

      - Bố, quà chủ yếu để tặng cho dì Vân, con có thể xưng hô như vậy được ? – Để ý thấy biểu cảm kinh ngạc của bố mình, Chu Minh Nghĩa tiếp. – Con nhất định phải cảm ơn dì ấy, trong những ngày thng tới đây dì ấy chăm sóc cho bố, chăm lo cho gia đình này. Con nghĩ dì Vân nhất định muốn du lịch chuyến, lâu rồi bố cũng ra ngoài cho khuây khỏa, hay là nhân cơ hội này chơi chuyến. Mấy năm nữa nếu hai người muốn chơi, có lẽ còn tiện nữa.

      Nghĩ hồi, ông Chu mới gật đầu.

      - Ừ, con cũng đúng.

      Chu Minh Nghĩa cười.

      - Để con sắp xếp, đây là quà cưới con tặng bố và dì.

      Ông Chu lại :

      - Bà ấy cũng có cậu con trai.

      - Dạ, con biết.

      - Con nghĩ thế nào?

      - Bố và dì ấy lấy nhau chứ đâu phải bọn con, con và cậu ta đều là những người tự lập. Con nghĩ chỉ là thêm cậu em kế thôi mà.

      - Bố từng gặp cậu ấy. – Nhìn nét mặt của Chu Minh Nghĩa, ông Chu biết nhất định biết, ông cười và . – Cậu ấy cũng khá giống mẹ, hiền lành và thà. Con lớn hơn nên bố mong con có thể chăm sóc cho cậu ấy.

      - Dạ. – Chu Minh Nghĩa gật đầu.

      Doãn An Nhiên với đồng nghiệp Lý Thắng Bình:

      - Mẹ tôi tái giá.

      - Ừ, cũng được đó.

      - …? – Doãn Nhiên gần như cắn vào lưỡi, quan niệm quá thoáng của đồng nghiệp khiến cậu kinh ngạc.

      - Điều này cũng bình thường thôi mà, thời đại này ai mà kết hôn mấy lần chứ, mẹ cậu dịu dàng như vậy chắc chắn có người theo đuổi. – Lý Thắng Bình cười híp mí, gương mặt lên chúc phúc.

      Vương Hiểu Phân cũng sấn tới.

      - Hai người cài gì vậy?

      - Mẹ của Doãn An Nhiên tái giá.

      - Đó là người như thế nào? Đẹp trai ? – Phụ nữ luôn nghĩ đến điều này đầu tiên.

      - Nghỉ hưu rồi, trước đây ông ấy làm trong ngành giáo dục, tôi gặp mặt ông ấy rồi, cũng tệ.

      - Tốt quá rồi còn gì.

      Doãn An Nhiên bứt tóc, giọng nghe có vẻ khó xử:

      - Cuối tuần đôi bên chính thức gặp mặt.

      - biết nên mặc cái gì đúng ? – Vương Hiểu Phân cười, nhiệt tình . – Để tôi chưng diện cho.

      Doãn An Nhiên vội vàng né người.

      - Thôi , thôi .

      - Rầu rĩ cái gì? Chính cậu ông ta tệ mà. – Lý Thắng Bình cảm thấy khó hiểu.

      - Ông ấy có người con trai. – Đây mới là điều làm Doãn An Nhiên phiền não nhất.

      - Ừm. – Lý Thắng Bình gật đầu.

      - Hình như là mẫu người thành công trong nghiệp. – Doãn An Nhiên đề cập chuyện thành công đến mức tặng được cả Bentley.

      - Vậy có làm sao, mẹ cậu lấy người ta chứ đâu phải cậu, con trai người ta thành công liên quan gì đến cậu. – Lý Thắng Bình đoán được nguyên nhân làm đồng nghiệp mình do dự.

      - đúng lắm. – Doãn An Nhiên gật đầu, nắm chặt tay lại.

      Lý Thắng Bình vỗ vào đầu Doãn An Nhiên cái.

      - Làm việc, làm việc .

      Chủ nhật, chiếc RV đến đón hai mẹ con Đổng Vân. Doãn An Nhiên nghĩ bụng, đối phương rốt cuộc có gia thế như thế nào mà lại có cuộc sống xa xỉ đến vậy. Đổng Vân hề biết chiếc RV Rolls-Royce đến rước họ trị giá bao nhiêu, bà chỉ ăn vận bình thường rồi lên xe.

      Họ vào phòng riêng trong nhà hàng Hải Dật. Doãn An Nhiên từng đến đây phỏng vấn các hoạt động tuyên truyền và lễ ăn mừng của các ngôi sao, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến nhà hàng hoa lệ bậc nhất Hồng Kông với tư cách thượng khách. Chu Trọng Hàn ngồi đợi sẵn bên trong.

      - Chào bác Chu. – Doãn An Nhiên lễ phép chào hỏi.

      - Nè, bà ngồi . – Chu Trọng Hàn kéo ghế cho Đổng Vân, tiếp đón hai mẹ con Đổng Vân cách thân thiết. – Con trai tôi bàn chút chuyện ở bên cạnh, nó đến ngay.

      Vừa dứt lời, bóng người cao to bước vào.

      Doãn An Nhiên gần như thét lên, đây phải chàng mà cậu thường xuyên gặp xe buýt đó sao? Cậu nhớ ta họ Chu, ngờ lại là con trai bác Chu này. Trời ạ, cậu còn với ta chuyện mẹ mình tái giá nữa, ta con an ủi cậu, kết quả lại là…

      Chu Minh Nghĩa lịch sử cúi người chào Đổng Vân.

      - Dì Vân, chào dì, con có thể gọi dì là “dì Vân” ?

      Vừa gặp Chu Minh Nghĩa, Đổng Vân thấy thích chàng trai này. chàng trai tuấn tú, lễ phép lại nho nhã, thân thiện thế này quả thẹn là con trai Trọng Hàn.

      - Dì Vân, dì gọi con là “Minh Nghĩa” được rồi. – Chu Minh Nghĩa quay sang tỏ ý chào Doãn An Nhiên. – Chào cậu.

      Doãn An Nhiên ngẩn người, gật đầu.

      Trong bữa ăn, chủ yếu là Chu Minh Nghĩa tiếp chuyện Đổng Vân. Chu Minh Nghĩa đúng là bậc thầy ngoại giao, để bầu khí trở nên ngượng ngập phút nào. Đổng Vân càng nghe càng hài lòng về Chu Minh Nghĩa, ngờ con trai Chu Trọng Hàn lại xuất sắc đến vậy. Doãn An Nhiên cúi gằm mặt ăn cơm, dỏng tai lên nghe Chu Minh Nghĩa chuyện. Đến khi thức ăn tráng miệng được bưng lên, Chu Minh Nghĩa mỉm cười với Đổng Vân:

      - Dì Vân, sao khi bố con và dì đăng ký kết hôn xong, con tặng hai người món quá cưới.

      Đổng Vân nhìn sang Chu Trọng Hàn, trao đổi bằng mắt rồi bà ngập ngừng:

      - Cái này…bố con và dì có ý định tổ chức hôn lễ.

      Để ý thấy Doãn An Nhiên ngước nhìn mình, Chu Minh Nghĩa thể quay lại nhìn.

      - Dì có hộ chiếu ? – Chu Minh Nghĩa hỏi Đổng Vân.

      - có.

      - Vậy để con làm cho dì. Nghe bố con dì và ông ấy đều rất thích du lịch, con đặt du thuyền Rosa Mary rồi, dì và bố con cùng du lịch Địa Trung Hải được ?

      Đổng Vân tròn xoa mắt, Doãn An Nhiên cũng ngớ người.

      - Từ đây bay qua Cairo của Ai Cập, rồi chuyển đến Alexander, hai người lên thuyền ở đó, du ngoạn Địa Trung Hải. Con chọn đoàn du lịch rồi, con nghĩ hai người chung với đoàn tốt hơn. Tổng cộng có tám người, bốn cặp vợ chồng ngang tuổi bố và dì, cùng trưởng đoàn và hai dẫn viên du lịch, ngoài ra còn bác sĩ và y tá tháp tùng. Thuyền qua eo biển Gibraltar, đến Lisbon Bồ Đào Nha, bố và dì lên máy bay ở đó để về Hồng Kông, theo lịch trình là khoảng hai mươi ngày.

      Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Đổng Vân, Chu Minh Nghĩa cười và :

      - Nếu ở đất nước tiếng , bố con có thể làm hướng dẫn viên cho dì, nhưng đến vùng tiếng Pháp, ông hay cắn phải lưỡi lắm.

      Ông Chu bất mãn với lời trêu chọc của con trai:

      - Bố tệ đến thế sao?

      - Con thấy tốt lắm.

      Đổng Vân lúc này mới sực tỉnh.

      - Chuyện này… chuyện này… tốn kém quá.

      Bà cảm thấy những gì Chu Minh Nghĩa vừa hoang đường đến mức thể tin, tuy ít du lịch nhưng bà cũng biết chuyến này chắc chắn phải chi ít. Chu Trọng Hàn cười cười.
      Last edited: 1/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :