1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trưởng tẩu nan vi - Quạt giấy nhẹ lay động(c6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Trưởng Tẩu Khó Làm​


      Tên gốc: Trưởng tẩu nan vi​

      Tác giả: Quạy giấy lay động​

      Edit: Cửu Trùng Cát​

      Convert: tamquay (TTV)​

      Thể loại: Chủng điền văn, xuyên

      Giới thiệu:​

      Đây là câu chuyện phấn đấu của hộ nhà nông nghèo khó.

      Phương Di – là nhi ngay từ khi mới ra đời. Bất thình lình bị cơn cảm nặng, sốt mê mang đưa đến cổ đại.

      Ở nơi này, chẳng những nàng có đệ đệ nhu thuận hiểu chuyện, sát vách nhà nàng còn có vị hôn phu tuổi còn choai choai, sau lưng vị hôn phu này, còn lôi kéo nhóm “cây cải đầu đỏ” (ý là nhóm trẻ con), xếp thành dãy cao thấp, đều đủ dinh dưỡng.

      Được rồi, nghèo phải vấn đề, nuôi lớn đứa cũng phải vấn đề. Nhưng là… có thể hay cần cho nàng vị tiểu hôn phu luôn dùng loại ánh mắt nóng bỏng khi người ta trông thấy vợ mình mới dùng mà nhìn nàng a, tỷ đệ luyến cái gì, nàng rất có áp lực a!
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: khi xuyên việt


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Mơ mơ màng màng cũng biết mê man bao lâu, Phương Di cố hết sức mở mắt ra, đối diện với nàng là cặp mắt to trong suốt, rồi sau đó, cặp mắt hắc bạch phân minh kia lộ ra ý vui sướng, tiếp đến Phương Di liền nghe thấy tiếng có vẻ trẻ con non nớt:

      - "Tỷ tỷ ngươi tỉnh!"

      Tỷ tỷ? Phương Di có chút mờ mịt, nàng phải phát sốt ở nhà sao? Như thế nào lại nhiều ra thêm người vậy? Nàng xoay qua, nhìn về phía bên giường, cái “cải đầu đỏ” (đứa trẻ) kia, tóc dài tùy tiện bới lung tung, đầu đều tràn đầy tóc là tóc, mắt to trong suốt, mi thanh mục tú, trán xanh tím sưng lên khối, vừa trắng nõn lại gầy yếu, gương mặt có in dấu bàn tay, khiến cho người nhìn thấy phải kinh hãi, vóc dáng , mặc thân quần áo vừa thô vừa hôi, rách rưới đến ra dáng quần áo, thân thể mỏng đến mức phảng phất trận gió có thể thổi bay mất.

      thấy người nằm trả lời, đôi mắt của “cải đầu đỏ” chứa đầy hơi nước, thanh thoáng mang theo chút tiếng khóc nức nở, còn có chút khàn khàn:

      - "Tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"
      Phương Di lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng tay lên xoa xoa đầu “cải đầu đỏ”, nhàng lên tiếng đáp, làm vậy mới nhìn đến tay chính mình thế nhưng biến thành rất nhiều! Nơi này cũng phải gian nhà ở kia của nàng!

      Nhịn xuống nội tâm kinh ngạc, Phương Di khởi động thân mình ngồi dậy, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía, đây là gian phòng đất hẹp, mặt tường hoàng nâu loang lổ tang thương, trong phòng bài trí thực đơn sơ, cái rương gỗ dựa vào góc tường, bên cạnh còn có thùng gỗ, bên trong bỏ chút đồ vật linh tinh, bên kia phòng, trong cái góc tối đen như mực đặt cái bàn vuông , kê ba chiếc ghế dài, góc hẻo lánh bên kia còn có giá gỗ đơn sơ, ngoại trừ cái bồn gỗ, trong phòng này thế nhưng có vật gì khác, có thể biết rằng hộ nhân gia này có bao nhiêu bần cùng!


      Cải đỏ đầu phát được Phương Di thích hợp, đắm chìm trong việc tỷ tỷ tỉnh lại mà vui sướng thôi, tay chắp sau lưng, tay lau mắt, nước mắt đưa bùn đất dính mu bàn tay của vào mặt, vẫn biết, ngóng trông nhìn Phương Di:

      - "Tỷ tỷ, ngươi có đói bụng , ta làm đồ ăn cho ngươi."

      Phương Di đầu óc còn vô tri vô giác giật mình cái, vội vàng giữ chặt “cải đầu đỏ”, :

      - "Ta với ngươi cùng ." xong, xốc cái chăn cũ nát bạc màu người lên, nhân cơ hội nhìn lại thân thể tại của chính mình, quả nhiên thực gầy, hai chân vừa rơi xuống đất, đứng lên, nhất thời trận đầu váng mắt hoa, khiến “cải đầu đỏ” nôn nóng kinh hô, Phương Di lại lần nữa trở về giường nằm xuống.

      Phương Di cũng nhớ quá khứ lẫn lộn, chỉ cảm thấy đầu sinh đau, vô số hình ảnh, phảng phất như nước thủy triều dũng mãnh tiến lên trong đầu, tử mệnh đè ép, sao xua được, Phương Di ôm đầu, nhịn được rên rỉ thành tiếng, bên tai nghe được tiếng khóc thương tâm khổ sở có chút khàn khàn của “cải đầu đỏ”.

      Phương Di - xuất thân từ nhi viện, thuở kiên cường tiến tới, cũng rơi lệ, cũng chưa từng có ai vì nàng mà rơi lệ, giờ phút này lại có cái “cải đầu đỏ” xa lạ vì nàng mà thương tâm, trong lòng nhất thời mạc danh kỳ diệu, cảm xúc của nàng bắt đầu khởi động, nàng cắn răng sờ sờ đầu hài tử kia, lộ ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, thanh mang theo khó có thể phát run rẩy:

      - "Ngoan, tỷ tỷ có việc gì, đừng khóc."

      Mắt “Cải đầu đỏ” hàm chứa lệ gật gật đầu, cắn răng cố gắng áp chế tiếng khóc, hiển nhiên thành công, nước mắt vẫn như cũ chịu khống chế giọt lại giọt mà rơi xuống, đôi tay của gắt gao nắm lấy tay Phương Di, như là sợ nàng chạy mất.

      Đầu đau cũng lâu lắm, sau khi sở hữu tất cả những hình ảnh kia tiến vào trong đầu, Phương Di cũng đại khái hiểu được ký ức nguyên bản của khối thân thể này, tuy có chút đứt quãng, nhưng cũng đủ để cho nàng lý giải được, chủ nhân khối thân thể này cũng kêu là Phương Di, mới chỉ 14 tuổi, cha mẹ phải người địa phương, lại là trai tài sắc, theo trong trí nhớ có thể thấy được, khi tuổi còn trẻ cha mẹ nàng tựa hồ tránh né cái gì đó, những năm gần đây đổi ba bốn chỗ ở, tại cổ đại này là trường hợp rất ít gặp, cuối cùng rốt cục tại thôn núi mà dừng chân, tại nơi này xây dựng gia đình, còn chưa qua hai năm yên lành, năm trước bạo phát trận ôn dịch lớn, rất nhiều địa phương đều có người bị lây nhiễm, trong thôn thiếu hán tử tráng niên đều ngã bệnh, vị phụ thân trẻ tuổi cũng bất hạnh lây nhiễm ôn dịch, cuối cùng chết ở thôn này, việc trượng phu qua đời đối mẫu thân tuổi trẻ là đả kích rất lớn, qua bao lâu liền buồn bực mà chết, từ đó về sau chỉ còn hai tỷ đệ tuổi này sống nương tựa lẫn nhau.

      Mấy ngày hôm trước, chủ nhân khối thân thể này vì để cho đệ đệ thêm cơm, cùng người lên núi lấy rau dại, hái măng, kết quả gặp lúc trời đổ mưa, thời điểm xuống núi bị người đẩy ngã cái, nằm mặt đất nửa ngày mới đứng lên, lúc về nhà liền bị bệnh, sốt cao lùi, thế nhưng mơ mơ màng màng biến thành Phương Di.

      Phương Di nằm ở giường, xem xét nóc nhà đen tuyền, u u thở dài, cũng biết là nên đồng tình với hộ nhân gia đáng thương này, hay là nên đồng tình với chính mình bởi vì hồi sốt cao, mạc danh kỳ diệu xuyên qua đến nơi này. Có lẽ là nhìn thấy Phương Di tựa hồ khó chịu như vừa rồi vậy, “cải đầu đỏ” lắp bắp lên tiếng, mơ hồ còn có thể nghe ra thanh khóc nức nở:

      - "Tỷ tỷ, ngươi thấy khó chịu sao?"

      Phương Di cảm thấy thân thể vừa động, nghiêng đầu nhìn hài tử vẫn chưa lớn này, hẳn là nên đồng tình với đứa trẻ này , cái gì cũng đều hiểu, mới 5 tuổi liền mất song thân, tỷ tỷ duy nhất thương cũng bị nàng thay đổi. Phương Thần mơ hồ cảm giác được tỷ tỷ của từ lúc tỉnh lại liền có chút thích hợp, phải là đầu óc tỷ tỷ hỏng luôn rồi chứ?

      Nghe cách vách trong thôn có ngốc tử, bởi vì trước đây nóng sốt lên mà đầu óc mới hỏng, nghĩ đến ngày thường nghe được những việc ngôn hành (ngôn ngữ + hành động) về ngốc tử kia, Phương Thần oa tiếng khóc lớn lên:

      - "Tỷ tỷ, ngươi cần biến thành ngốc tử, ô… ô… ô…, ta bao giờ tham ăn nữa, tỷ tỷ, ngươi cần biến thành ngốc tử!"

      - "Ngu ngốc, tỷ tỷ như thế nào biến thành ngốc tử, đừng khóc, ngoan."

      Phương Di vội vàng ngồi dậy, đem Phương Thần kéo đến trước mặt, cúi người hôn hôn trán : "Tỷ tỷ chỉ là nhớ lại tình."
      Động tác này của nàng cẩn thận đụng phải vết bầm ứ máu trán Phương Thần, nhịn được hô lên tiếng, Phương Di lúc này mới phát giác có việc thích hợp, trong trí nhớ của nàng cũng có biểu qua Phương Thần bị thương, hơn nữa dấu ấn bàn tay mặt ràng là bị người đánh ! Đôi mắt trong sáng của đứa trẻ khóc muốn sưng lên!

      Phương Di kéo tay của Phương Thần, đem ống tay áo của cuốn lên, quả nhiên liền nhìn thấy cổ tay của cũng có dấu tay, bàn tay còn bị hạt cát làm trầy mảng. Nghĩ đến hài tử nhu thuận nghe lời này cư nhiên bị người ta đánh thành như vậy, trong lòng Phương Di hỏa khí từ từ bốc lên, nàng trầm giọng hỏi:

      - "Là ai đánh ngươi?"

      Lúc trước, mình Phương Thần vụng trộm khóc lâu, vất vả lắm mới cố nén lau khô nước mắt, lúc này nghe thấy Phương Di hỏi, trong lòng ủy khuất cũng vì thế mà phun trào, oa tiếng khóc, thương tâm muốn chết. Phương Di trong lòng biết bị ủy khuất, đem ôm vào trong ngực nhàng vỗ về, tùy ý khóc cho thống khoái.

      Qua hồi lâu, Phương Thần mới từ trong thút tha thút thít mà đáp lại, đem tình xảy ra qua lần, nguyên lai trong lúc nàng hôn mê, Lập Hạ ca đưa tới vài cái trứng gà, để cho Phương Thần chờ Phương Di tỉnh lại cho nàng ăn, kết quả trong thôn, người đàn bà chanh chua có danh, đột nhiên tìm tới cửa, cứng rắn trứng gà này là Phương Thần từ nhà bọn họ trộm lấy, Phương Thần đương nhiên thừa nhận, là Lập Hạ ca ca đưa, người đàn bà chanh chua kia liền chửi ầm lên, việc liên quan đến Phương Di đều lôi ra mắng, còn Phương Di là thân bệnh tật, muốn xông vào nhà lôi Phương Di hôn mê dậy, Phương Thần chết sống ngăn ở cửa, kết quả bị quăng cho bạt tay , còn bị đẩy ngã xuống đất, đầu bị đập vào bậc cửa, tay cũng vì vậy mà trầy trụa, người đàn bà chanh chua kia lấy rổ trứng gà hùng hùng hổ hổ mà .

      Phương Di nghe xong, lập tức đem quần áo người Phương Thần cởi ra, tỉ mỉ xem lần, phát trừ bỏ cổ tay, hai cái đầu gối cùng khuỷu tay, chỗ đó cũng bị bầm mảng lớn, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ xương cốt của Phương Thần, để ý tiểu hài nhi đau đến phát run hỏi:

      - "Nơi này vô cùng đau đớn sao?"

      Phương Thần biết Phương Di muốn làm gì, sợ làm Phương Di lo lắng, cắn răng lắc đầu:

      - " đau, chạm vào liền đau lắm."

      Phương Di làm sao nhìn ra tâm tư của , trong lòng nổi lên trận thương hại, thanh nhất thời ôn nhu rất nhiều:

      - "Ngoan, cho tỷ tỷ biết, xương cốt bên trong còn đau ? Lúc bước có phải hay thoải mái?"
      Phương Thần từ trong khụt khịt, thanh mang theo nồng đậm giọng mũi, :

      - "Xương cốt đau, bên ngoài da mới đau."
      Phương Di gật gật đầu, đem quần áo mặc vào cho , :

      - ", tỷ tỷ báo thù cho ngươi."

      Phương Thần ngốc lăng bị Phương Di vài bước kéo ra ngoài, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng giữ chặt tay Phương Di :

      - "Tỷ tỷ, nên a, ta đau, !" Nữ nhân kia trong thôn có danh người đàn bà chanh chua, người nào cũng đều sợ nàng ta, tỷ tỷ nhà mình khẳng định bị khi dễ, Phương Thần trong lòng cực kỳ sợ hãi.

      Xuyên thấu qua Phương Thần trước mắt, Phương Di mơ hồ thấy được bóng dáng khác, người kia chính là nàng, vì muốn có thể tiếp tục đến trường đọc sách, chẳng sợ mỗi ngày đều bị đồng học khi dễ, trở lại nhi viện cũng chỉ cười cùng nhóm mụ mụ, hôm nay qua rất tốt, rất tốt. Hơi mím môi, Phương Di nâng tay nhàng đem Phương Thần bị dọa khóc kéo ra, lau nước mắt của , thanh mềm lại kiên định:

      - "Thần Thần, từ giờ trở , ta tuyệt để bất luận kẻ nào khi dễ chúng ta!"

      Phương Thần nhìn Phương Di, có chút , tỷ tỷ ngày xưa nhát gan sợ phiền phức như thế nào đột nhiên lại thay đổi như vậy, bất quá trong lòng lại dần dần yên ổn xuống, , cùng lắm lại ăn bạt tay! Trước khi Phương Di xuất môn, thuận tay cầm theo đoản đao dùng để đốn củi trong viện, quay đầu nhìn thấy bộ dáng kinh hách của Phương Thần, nàng an ủi :

      - "Đừng sợ, chỉ là mang theo dọa người đàn bà chanh chua kia thôi."

      Hai người ra cửa, hướng tới phòng ở của người đàn bà chanh chua kia mà , chưa được vài bước, Phương Di liền phát phía sau có người theo, nàng cũng để ý.

      Lúc này chính là lúc thái dương ngã về tây, người làm việc còn chưa trở về, trong thôn mảnh trống rỗng, chỉ có vài cái tiểu oa nhi đùa giỡn. Phương Di đến trước cửa hộ nhân gia trong thôn dừng lại, so với nhà Phương Di là phòng đất, phòng ở của nhà này nhìn tốt hơn nhiều, rộng mở lại rắn chắc, Phương Di nhìn thoáng qua chung quanh, kiểm lấy mấy tảng đá cầm tay ước lượng, tuyển ra vài khối mà thân thể này có thể cầm vừa sức, vung tay liền ném vào trong viện, chỉ nghe thấy vang lên tiếng, cũng biết như thế nào, chỉ là mấy con gà hay ho, gà bị ném trúng kinh hách chạy tán loạn, làm ra trận gà bay chó sủa. Lập tức, Phương Di liền nghe thấy giọng quát lớn:

      - "Là kẻ nào mắt bị mù, chạy đến nơi này của lão nương phá rối, muốn chết!"
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Tranh cãi


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Phương Di lạnh lùng nhìn người phụ nữ mập phì từ trong phòng lao tới, vóc dáng cao, khổ người ngược lại quá lớn, nghĩ đến ngày thường vị này chắc cũng thiếu quát tháo người khác.

      Người phụ nữ này là Triệu gia thôn,tức phụ (cháu dâu) Lý tứ gia- Trần thị, nam nhân của nàng là Triệu Cung cháu ruộtcủa Lý Chính, cho nên ngày thường mới dám ở trong thôn lớn tiếngnổi giận khóc lóc om sòm, mở miệng ngậm miệng liền “ta là cháu” của Lý Chính, thái độ của tất cả mọi người đối với nàng ta là: tránh được nên tránh, ai cũng muốn vì người đàn bà chanh chua này mà đắc tội với Lý Chính. Nàng ta ở trong nhà làm đồ chua, nghe được động tĩnh,chạy ra cửa mà nhìn, chỉ thấy trong viện lão gà mái nàng ta nuôi bị ném đến chảy máu đầu, té mặt đất đứng dậy nổi mà run rẩy, nàng ta lập tức liền phát hỏa. Luôn luôn chỉ có nàng ta nhà người khác mà khóc lóc om sòm, còn chưa từng có ai dám tìm tới của nhà nàng gây rối đâu!

      - "Ai ui…, ta tưởng là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đến nhà lão nương gây rối, nguyên lai là ngươi, tiện nhân này tay chân sạch ."

      Phương Di còn chưa lên tiếng, Phương Thần phẫn nộ chạy tới, che ở trước người nàng, :

      - "Chúng ta có trộm trứng gà của nhà các ngươi! cho ngươi oan uổng tỷ tỷ của ta!"

      Người phụ nữ kia xoa eo, chỉ vào chóp mũi Phương Thần, mắng:

      - "Ngươi, cái tiểu tử nhát như thỏ đế này, lão nương chuyện, khi nào đến phiên ngươi xen mồm? Tỷ tỷ ngươi trộm, nếu phải là ngươi trộm, tuổi học hành cho tốt, học đạo chích vào nhà ta ăn trộm, trưởng thành còn làm ra chuyện gì?"

      Người phụ nữ này có giọng lớn, cứ như nàng ta có hai cái cổ họng vậy, bốn phía người trong thôn ở nhà bận việc đều có thể nghe thấy động tĩnh, có mấy hộ nhân gia ló mặt đến đây xem náo nhiệt.

      Phương Di vỗ vỗ tay Phương Thần, đem tiểu gia hỏa tức giận đến phát run kéo về phía sau, lúc này mới lạnh giọng mở miệng:

      - "Trảo gian yếu song, trảo tặc yếu bẩn, ngươi chúng ta trộm trứng gàcủa nhà các ngươi, vậy chứng cớ đâu?"(Chắc là ý bắt tận tay day tận mặt, chắc vậy, ta cũng )
      - "Tiểu tiện nhân nhà ngươi là từ đâu học được những lời này? Chứng cớ? Nhà các ngươi bần cùng có tiếng, ngay cả lông gàcũng có, từ đâu có trứng gà? phải trộm của nhà lão nương là cái gì?"

      Phương thần cả giận :

      - "Đó là Lập Hạ ca đưa tới, gà của nhà chúng ta đều dưỡng ở trong viện nhà !"

      Người phụ nữ kia bước thành ba bước đáp:

      - "Ai nha, là cười chết người mà , gà của nhà các ngươi lại dưỡng trong viện nhà người khác? Tiểu Phương Thần a, ngươi nên cẩn thận, tỷ tỷ này của ngươi ăn cây táo rào cây sung, lúc này còn chưa ra hiếu đâu, liền học người ta ngầm thông đồng với hán tử, ngay cả gà của nhà mình đều ba ba tống xuất , đây chính là muốn bị bắt trầm lồng heo!"

      Kiếp trước Phương Di làmluật sưvài năm, có dạng người càn quấy nào mà nàng chưa thấy qua, nơi nào còn bị kích thích chỉ bởi vài câu châm chọc của Trần thị, lập tức lên tiếng:

      - " như vậy, ngươi có chứng cớ chứng minh là chúng ta trộm trứng gà của nhà ngươi, mà chúng ta lại có thể chứng minh ngươi từ nhà chúng ta đoạt trứng gà, trước ngươi xông vào nhà ta, sau lại vô cớ đả thương người, còn cường thưởng hào đoạt vật phẩm nhà người khác, dựa theo luật pháp triều ta, hình phạt ngồi tù là điều chắc chắn."

      Triệu Trần thị bị Phương Di câu lại câu nện xuống, mặt nàng ta càng ngày càng tái nhợt, nghe được câu cuối cùng ‘hình phạt ngồi tù’, trong lòng lại sinh ra chút sợ hãi, nhưngchung quy nàng ta chỉ là điêu phụ vô tri, mắt thấy thân mình Phương Di gầy, nơi nào lại tin tưởng lời của nàng, phục hồi tinh thần, xắn tay áo, vỗ đầu liền mắng:

      - "Ngươi, tiện nhân này, có cha sinh có mẹ dạy, cùng với nương ngươi là bộ dạng ma quỷ, ỷ vào bộ dáng xinh đẹp chút, cả ngày chạy gặp người, nơi nơi loạn thông đồng nam nhân, cẩn thận cùng nàng ta giống nhau đoản mệnh!"
      Phương Di còn chưa cảm thấy gì, Phương Thần bị mắng mà khóc, tiểu hài nhi mới 5 tuổi nơi nào nghe được mẫu thân và tỷ tỷ bị người ta mắng thành như vậy.

      - "Đừng khóc." Phương Di nắm tay vỗ vỗ vai Phương Thần, thản nhiên :

      - "Chó điên đều là thích loạn cắn người, người có thể nào vì chó điên mà khóc đâu."

      Triệu Trần thị xưng bá tại Triệu gia thôn nhiều năm, chưa bao giờ bị người giáp mặt chống đối qua, càng đừng mắng nàng ta là chó điên, lập tức cả người đều bùng nổ, thanh kia lớn đến mức trong ngoài đều có thể nghe được:

      - "Ngươi mắng ai là chó điên hả! Ngươi… tiểu tiện nhân này!"

      - "Ai lên tiếng đáp chính là mắng kẻ đó."

      Triệu Trần thị lắc lắc thân hình mập mạp,vọt mạnh tới, nghiến răng nghiến lợi:

      - "Xem lão nương có xé nát miệng của ngươi ! Ngươi…cái tiện chân này!"

      Phương Thần vừa ngừng khóc lại bị dọa trận nữa, mặt khóc mặt dời bước chân yếu che ở trước mặt Phương Di, Phương Di trong lòng ấm áp, nàng nhìn đến phía sau, tiểu hài tử chưa lớn vẫn theo bọn họ từ đầu đến giờ sốt ruột chạy tới, nàng lập tức đem Phương Thầnđẩy về hướng tiểu hài tử kia, lớn tiếng la:

      - "Các ngươi tránh xa chút ."

      Lúc Phương Thần và tiểu hài tử kia kinh hô tiếng, bàn tay Triệu Trần thị muốn đến trước mặt Phương Di, thân mình Phương Di vặn vẹo, linh hoạt né tránh, nàng lập tức nhấc chân, đá vào đùi Trần thị, nhìn giống như bay múa phiêu phiêu nhàng, lại khiến thân hình mập mạp của Trần thị nhất thời mất cân bằng, quỳ gối xuống đất, phát ra tiếng cộng hưởng, miệng ai nha ai nha kêu ngừng.

      Phương Di mắt thấy cước hạ gụcTriệu Trần thị, nàng giơ tay lên, “ba ba”hai cái, gương mặt mập mạp của Trần thị giáng hai bạt tai, lạnh lùng :

      - "Chẳng lẽ cha ngươi, nương ngươi dạy ngươi, ‘nhân hòa - chó điên’ là đồng dạng sao? như vậy, nguyên lai chính ngươi mới là có cha sinh có mẹ dạy, giống súc sinh?"

      Triệu Trần thị bị đánh đến váng đầu, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, muốn chửi ầm lên, mắt ả vừa chuyển, nhìn thấy cách đó xa tới vài người, nhất thời thân mình cố gắng gượng dậy, ngồi dưới đất, vỗ đùi hào lên:

      - "Ai nha, mệnh của ta khổ! Ngay cả người khác họ cũng có thể đến khi dễ ta a, muốn ta ngày sau làm sao mà sống a!"

      Phương Di cần quay đầu lại nhìn cũng biết là có ai tới, người phụ nữ này cũng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

      - "Sao lại thế này? Đây là xảy ra chuyện gì?"

      Phương Di lúc này mới xoay người, chỉ thấy vài người vây quanh Lý Chính chạy tới, vừa mới lên tiếng hỏi chính là Lý Chính, ông năm nay cũng được hơn 50 tuổi, làm hai mươi mấy năm vai trò lý chính, ở trong thôn rất có uy vọng.

      Nhìn thấy thúc thúc nhà mình đến đây, Triệu Trần thị nhất thời tinh thần tỉnh táo, “hô thiên thưởng địa” (kêu trời kêu đất) Phương Di như thế nào đằng đằng sát khí hướng lại đây, ném đá vào sân nhà bọn họ, giết gà nhà nàng, lại đem nàng ta đá cước xuống đất, vừa đánh vừa mắng nàng ta, vừa vừa than thở khóc lóc, chỉ tiếc với thân thể to lớn mập mạp như trâu mộng kia, nhìn thế nào cũng giống như bị khi dễ.

      Lý Chính vừa nghe xong mở đầu liền nhăn mi lại, người trong nhà mình mình biết, càng đừng đến người đàn bà chanh chua nổi tiếng gần xa này, nàng ta mười câu, có nửa câu là sai rồi, thấy nàng ta càng càng hưng phấn, rốt cục cau mày lên tiếng phẫn nộ:

      - "Nháo cái gì mà nháo!"

      Triệu Trần thị là người mềm nắn rắn buông, nghe thấy thế lập tức liền ngoan ngoãn thu thanh, làm ra bộ dángtiểu tức phụ bị ủy khuất, ràng là người ghê tởm.

      Trong lúc này, Phương Di vẫn thờ ơ lạnh nhạt, thẳng đến khi Lý Chính quay đầu tới hỏi nàng, lúc này nàng mới lạnh lùng :

      - "Nàng ta thừa dịp ta hôn mê bất tỉnh, chạy đến nhà ta, vu cho ta cùng Thần Thần trộm trứng gà của nhà nàng ta, đem Thần Thần đánh bạt tai, đoạt trứng gà cũng liền thôi, ta tìm đến nàng lý lẽ, nàng ta hai lời mắng chửi người, còn muốn xông lên đánh ta, bị ta cẩn thận đá trúng cước, an vị mặt đất khóc lóc om sòm."

      Triệu Trần thị kia vừa nghe, lập tức rống họng mà kêu:

      - "Ngươi… cái tiểu tiện nhân này, ngươi muốn chết! ràng chính là trứng gà của nhà ta! ràng chính là ngươi xông lên đánh ta, còn mắng ta là chó điên! Thúc, ngươi cần phải làm chủ cho ta a! Ngươi nhìn trong tay nàng còn cầm sài đao đấy! Nàng đây là muốn giết người a!"

      Người chung quanh xem náo nhiệt, xuy tiếng, thầm nghĩ ngươi phải chó điên là cái gì!Lý Chính oán hận trừng mắt nhìn Triệu Trần thị, liếc mắt cái, liền đem nàng trừng đến dám lên tiếng, lúc này mới nhìn lại về phía Phương Di, hỏi:

      - "Ngươi mang sài đao làm cái gì?"

      Phương Di vẫy tay, đem Phương Thần kéo đến trước người, chỉ vào vết thương người để cho Lý Chính xem:

      - "Ta cùng Thần Thần là người ngoại lai (người ngoài), nay lại có cha mẹ, bất quá chỉ là hai hài tử đáng thương mà thôi, việc hôm nay, nếu thông gia lý chính đại nhân ngài, thể làm chủ cho chúng ta, chúng ta đây cũng cần tiếp tục sống để bị người khi dễ."

      Lý Chính nghe như thế, sắc mặt ông khỏi biến đổi, Phương Di này ngày thường rất dịu ngoan,còn có chút khiếp nhược, hôm nay như thế nào tính tình đột nhiên xoay chuyển? Nghe lời này của nàng chính là ý tứ, ngay cả muốn chết, tâm đều có ? Ông xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến vết thương mặt Phương Thần, lòng Lý Chính ‘lộp bộp’ tiếng, thầm mắng người đàn bà chanh chua đáng chết kia, ngày thường mắng chửi còn chưa tính, cư nhiên còn xuống tay đánh, hài tử còn như vậy, như thế nào lại có thể hạ thủ được! Ông vội vàng :

      - "Thế nào lại ra những lời mê sảng như vậy! Ta thân là Lý Chính, tự nhiên vì ngươi làm chủ."

      Phương Di gật đầu:

      - "Có những lời này của Lý Chính đại nhân tốt, ta muốn hỏi câu, nếu là báo quan, y theo luật pháp triều ta, tự ý xông vào nhà dân, vô cớ đả thương người, cường thưởng vật phẩm của người khác, tội danh ra sao? Nên xử phạt như thế nào?"

      Lý Chính há hốc miệng, ông tại nơi này làm lý chính là nhờ người trong tộc và trong thôn ủng hộ, cũng phải do triều đình phân phối, nơi nào hiểu được mấy thứ luật lệ đó, bất quá mặc dù ông hiểu, cũng là thể để cho người ta biết, lập tức ra vẻ trầm ngâm lát, mới :

      - "Việc này đương nhiên là hình phạt ngồi tù, về phần bị mấy năm, phải xem Huyện thái gia châm chước."

      Triệu Trần thị kia vừa nghe, lập tức hai mắt trợn trắng, kém chút muốn ngất xỉu, khàn khàn cổ họng hô to:

      - "Nàng cũng đánh ta a! Nàng cũng phải ngồi tù!"

      Phương Di đáp:

      - "Là ngươi muốn đánh ta trước, ta vì tránh né mới cẩn thận đá trúng ngươi, ta đây là phòng vệ chính đáng, nếu tính cáo đến trước mặtHuyện thái gia, ta cũng chiếm lí."

      Triệu Trần thị từ trước tới giờ đều là càn quấy, “chân động khởi khóe miệng” (ý là dùng tay chân thay lời ), nơi nào được qua luật sư Phương Di, nàng ta nghe Phương Di như thế, mới rốt cục biết sợ:

      - "Ngươi, ngươi còn đánh ta hai bạt tay!"

      Cùng với Lý Chính, Triệu Cung cũng bị người ta chạy tìm, gọi trở về, mặt đen như đít nồi, phẫn nộ quát:

      - "Ngươi câm miệng cho ta! lấy rổ trứng gà đến đây!"

      Triệu Trần thị còn muốn thêm, nhưng sau khi nhìn đến sắc mặt Triệu Cung, liền ngượng ngùng trở vào nhà lấy trứng gà, Triệu Cung ngày thường chỉ là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, nhưng khi nổi giận, Triệu Trần thị vẫn là sợ.

      Triệu cung hướng về Phương Di :

      - "Phương Di, chuyện này là người phụ nữ của ta đúng, Thần Thần thế nào, muốn hay xem đại phu?"

      Phương Di lên tiếng, Phương Thần cũng lui thân mình trốn về phía sau, để Triệu Cunglo lắng cho .

      Triệu Cungcảm thấy là mất mặt, khỏi cầu cứu nhìn về phía Lý Chính, người phụ nữ nhà mình phụ nữ dù là sai trái, thế nhưng cũng là người phụ nữ của , có khả năng thích làm lớn chuyện.

      Lý Chính làm sao biết này cái lý này, trong thôn ‘đầu ai gập ghềnh’ (ý là ai cũng có việc khó xử), sao có thể vì chút việc liền tìm Huyện thái gia, vậy còn muốn làm lý chính này để làm gì? Lại , nha môn kia là dễ vàonhư vậy sao? Nhưng ông nhìnthần tình của Phương Di, lời khuyên bảo này thế nhưng liền mắc nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng mở miệng được, đứa này, như thế nào bị bệnh hồi, liền biến thành như vậy?!
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      HAY à nha.......QUYẾT TÂM KO CẦNN LÓT GÌ NẰM ĂN Vạ chờ thui

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Ấm áp


      Edit: Cửu Trùng Cát

      Sau hồi náo động, bốn phía người ta muốn vây đầy xem náo nhiệt, Lý Chính vừa mới chủ trì công đạo, lúc này cũng tốt mở miệng khiến Phương Di chuyện lớn hóa , việc hóa , ông xem ra, việc này chân chính cũng phải chuyện đại gì, Triệu Trần thị cũng phải lần đầu tiên làm ra loại chuyện vô liêm sỉ bậc này, lúc trước cũng thấy Phương Di phản ứng lớn như vậy a, nhìn bộ dáng Phương Thần, tuy rằng hơi dọa người chút, nhưng hẳn bị thương cũng nặng, mọi người đều là quê nhà hương thân, mọi chuyện đều có thể cho qua nha!

      Thấy qua người ta vô số, luật sư Phương Di nơi nào nhìn ra tâm tư của Lý Chính, đáy lòng hừ lạnh, mở miệng :

      - "Lý Chính đại nhân có lẽ biết, cha ta năm đó mười hai tuổi học trò , nếu phải trong nhà đột nhiên gặp phải biến cố, ông có lẽ sớm là tú tài, Thần Thần nhà ta tuy năm nay vừa được 5 tuổi, cũng có thể thuộc lòng được mấy chục câu Tam Tự kinh, cũng viết được hơn trăm chữ, nhìn khắp toàn bộ Triệu gia thôn này, ai có thể được như ? Cổ nhân có câu, ‘khi lão công khốn khổ, đừng khi thiếu niên cùng’. Phương gia chúng ta tuy là bần hàn, nhưng ai có thể cam đoan Thần Thần nhà ta tương lai trở nên nổi bật?"

      Lời này vừa ra, bốn phía nổi lên trận nghị luận, mới mười hai tuổi làm học trò , Phương Thần mới 5 tuổi liền nhận thức được nhiều chữ như vậy! Phải biết, Triệu gia thôn có vị học trò vẫn là vài thập niên trước mới có a!

      Lý Chính lại phảng phất bị người đánh đòn cảnh cáo, ông đột nhiên nhớ tới năm đó, đối với tình hình đôi phu thê trẻ tuổi ngụ tại Triệu gia thôn, sau lưng nhất thời ra thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ ông già , sao ngay cả chuyện trọng yếu như vậy ông đều quên mất?

      - "Phương Di, đêm nay ta thỉnh trưởng lão trong tộc, ta dùng gương mặt già này của ta cam đoan với ngươi, nhất định cho các ngươi cái công đạo!" Lý Chính mặt đầy nghiêm túc, bộ dáng công chính. Thỉnh trưởng lão trong tộc là ý nghĩa muốn từ đường của tổ tông để giải quyết chuyện này, việc này tại Triệu gia thôn là thế trận lớn nhất, phải biết, từ đường Triệu gia năm cũng mở được vài lần.

      Phương Di nâng nâng cằm:

      - ", ta cần cái công đạo gì đó, ta chỉ muốn người nữ nhân hướng vào người đệ đệ của ta hắt nước bẩn kia, tự mình bưng trà, theo đệ đệ ta chịu nhận lỗi, thu hồi lời của nàng!"

      Lý Chính miệng kêu khổ, như thế nào lại thành như vậy! Triệu Cung vốn tưởng rằng người phụ nữ nhà mình lúc này chết cũng phải tầng da, lại nghĩ rằng Phương Di cư nhiên thẳng tính như vậy, vội vàng ngụm hạ xuống đáp ứng:

      - "Đây là khẳng định phải làm ! Ta gọi nàng châm trà!"

      rồi, lại sợ Phương Di đổi ý, đường chạy chậm vào nhà. bao lâu, bên trong truyền đến tiếng nữ nhân khóc thét, tiếng bàn tay, còn có tiếng khóc của tiểu hài nhi, náo nhiệt hồi lâu, rốt cục mới có người ra.

      Triệu Cung ở đằng trước, bên má trái của có dấu bàn tay, mặt còn có mấy vết cào xước, sau lưng là Triệu Trần thị tóc tai bù xù, mặt cũng có dấu ấn bàn tay, chắc là mới vừa bị ăn bạt tay nhưng cũng nặng lắm, Triệu Cung nhìn đến Phương Di, lộ ra khuôn mặt tươi cười:

      - "Phương Di, cám ơn ngươi so đo."

      Phương Di lời nào, ngồi xổm xuống đem mặt Phương Thần khóc ra xoa xoa, lập tức đem ánh mắt dừng ở người Triệu Trần thị. Triệu Cung nghiêng người, thấp giọng thúc giục: "Còn mau !"

      Triệu Trần thị nhếch miệng, mắt tội nghiệp nhìn Triệu Cung, lại nhìn trong mắt lý chính, thấy có người phản ứng với nàng, cuối cùng mới kiên trì đến trước mặt Phương Thần, cứng rắn kiên cường lên tiếng:

      - "Là ta đúng, ta chịu tội với ngươi!" rồi, đem ly trà nhét vào tay Phương Thần.

      Chỉ nghe ba tiếng, ly trà bị Phương Di tay hất ra ngoài, vứt xuống đất vỡ thành từng mảnh , Triệu Trần thị vừa thấy, lập tức trợn tròn mắt: "Ngươi muốn làm gì!"

      Lý Chính hừ lạnh: " giải thích chờ từ đường mà giải thích!"

      Thân mình Triệu Trần thị run lên mãnh liệt, nhớ tới người phạm sai lầm vào từ đường chịu trừng phạt, trong lòng là trận sợ hãi, nàng ta vội vàng : "Ta… ta lại rót ly trà khác!"

      Đợi đến lần thứ hai, thái độ của Trần thị rốt cục nhuyễn (mềm mại) hơn, Phương Thần ngẩng mặt nhìn Phương Di, thẳng đến khi Phương Di hướng gật đầu, lúc này mới tiếp nhận ly trà trong tay Triệu Trần thị, chỉ nhấp ngụm , liền trả lại cho nàng ta, mới cần ăn uống của nhà nữ nhân phá sản này!

      Triệu Cung ở bên nhìn, vội vàng đem rổ trứng gà trong tay đưa qua:

      - "Cái này là cho Thần Thần cầm để bổ bổ thân thể."

      Phương Di vươn tay, từ trong rổ chỉ lấy 5 cái trứng gà, khoát tay, đem trứng gà nện vào bên chân của Trần thị, sợ tới mức hù nàng ta nhảy dựng, cũng dọa người đứng ở bốn phía nhảy dựng:

      - "Ta hôm nay đến, phải chỉ vì 5 cái trứng gà này, ta – Phương gia tuy rằng bần cùng, cũng tuyệt trộm thứ gì đó của nhà người khác! Lại càng thể dễ dàng tha thứ cho người khác tùy ý xấu!"

      - "Triệu Trần thị, người làm, trời nhìn, ngẩng đầu ba thước có thần linh, ngươi cho rằng việc ngươi làm hôm nay, ai dám chân tướng lão thiên gia nhìn thấy? Báo ứng chưa đến, chẳng qua là thời điểm chưa tới, ngươi làm việc thiếu đạo đức như vậy, ngươi sợ báo ứng, chẳng lẽ nam nhân của ngươi cùng hài tử còn sợ sao? Phụ mẫu ta song vong, hiếu kỳ chưa qua, ngươi liền như vậy ‘minh mục trương đảm’ (mắt sáng điềm tĩnh, ở đây ý chắc là chỉ can đảm) khi dễ nhi chúng ta, chẳng lẽ ngươi sợ phụ mẫu ta dưới cửu tuyền hướng vào nam nhân và hài tử nhà ngươi lấy mạng sao?"

      Phương Di xong, cũng nhìn phản ứng của Triệu Trần thị, xoay người hướng lý chính :

      - "Đa tạ Lý Chính đại nhân hôm nay làm chủ cho tỷ đệ chúng ta."

      Lý Chính chỉ cảm thấy da mặt muốn cứng lại, sa sầm mặt, muốn cười cũng khó, : "Hẳn là nên như vậy."

      Phương Di kéo Phương Thần, ở trước mắt bao người ngẩng đầu ưỡn ngực về nhà.

      Trở lại tiểu viện cũ nát, Phương Di buông đao đốn củi, hướng phòng bếp:

      - " đói bụng hay chưa? Ta nấu cơm."

      "Đói a, tại trù phòng (phòng bếp) có đồ ăn." Phương Thần điểm điểm đầu, từ tối hôm qua chưa ăn cái gì, vẫn canh giữ ở bên cạnh Phương Di, sợ nàng giống như phụ thân và mẫu thân ngủ giấc bao giờ tỉnh lại nữa.(T_T)

      Phương Di bị Phương Thần vội vàng kéo vào phòng bếp, là phòng bếp, kỳ cũng chính là cái lều dựa vào tường đất mà dựng lên, dù nếm qua khổ Phương Di cũng có chút khó thích ứng, mặt bếp lò che miếng vải đen rét đậm, có cái nồi lớn đậy nắp, Phương Thần bưng bát đến bên cạnh bệ bếp lò, kiễng chân muốn mở nồi ra, Phương Di vội vàng tiếp nhận động tác của , mở nồi ra, bên trong có chén cháo lớn, cũng nhìn ra là cái gì, Phương Di thò tay vào, sờ mặt ngoài bát còn có ít hơi nóng, lập tức liền lấy ra, xem tình trạng nhà này, thực hiển nhiên là có mỡ heo để dùng, tuy rằng quá nóng hẳn là cũng có thể ăn được.

      Phương Thần mặt ngóng trông nhìn bát cháo lớn trong tay Phương Di, mặt quên :

      - "Đây là Lập Hạ ca ca buổi sáng đưa tới, nấu xong rồi, là dùng nước nóng giữ dễ dàng bị nguội."

      Phương Di nhìn chén cháo lớn tràn đầy, lại nhìn tịch dương vàng vàng hồng hồng bên ngoài phòng, ôn nhu hỏi:

      - "Vậy ngươi hôm nay ăn cái gì?"

      Phương Thần lắc đầu: "Ta nghĩ chờ tỷ tỷ tỉnh,rồi cùng nhau ăn."

      câu rất nhàng, lại khiến Phương Di có cảm giác tâm can mình đều tan chảy, mềm nhũn, thời điểm sinh bệnh, có người ngồi bên cạnh cùng mình, vì mình mà rơi lệ, cố chấp chờ mình tỉnh lại, tại thời điểm nguy hiểm, còn động thân che ở trước mặt mình. Đây là việc mà hai mươi lăm năm qua Phương Di nằm mơ cũng muốn có.

      Dù cho việc hài tử này thủ hộ là cho thân tỷ tỷ của , dù cho việc hài tử này biết thân tỷ tỷ cũng bị nàng thế chỗ. Nhưng khắc kia, Phương Di quyết định, mặc kệ nàng như thế nào bị đưa đến nơi này, cũng quản tương lai gian khổ cỡ nào, nàng đều chiếu cố tốt tiểu hài tử này thay cho Phương Di chết kia.

      Thấy Phương Di lại lên tiếng, Phương Thần nhịn được thúc giục tiếng, là rất đói… rất đói a!
      Lúc này, bên ngoài truyền đến đạo thanh trẻ tuổi: "Thần Thần."

      Phương Thần vừa nghe, vui thích chạy ra đón: "Là Lập Hạ ca đến đây!"

      Phương Di nhướn mày, Lập Hạ ca ca này, nàng ngược lại là biết a, ở cách vách nhà nàng - Triệu Lập Hạ, đến nhà này, nguyên bản cũng là nhà số số hai trong thôn, đáng tiếc tại thời điểm đại ôn dịch, cha mẹ cũng thoát được số mệnh, chỉ còn lại phòng toàn tiểu hài tử, lớn nhất cũng chính là Triệu Lập Hạ này, mới 16 tuổi, phía dưới còn có ba đệ đệ, muội muội nhất mới có hai tuổi. Xong xuôi tang , vài cái thúc thúc thẩm thẩm của liền đem chủ ý đánh tới đầu nhà bọn họ, lấy danh nghĩa chiếu cố bọn họ toàn là tiểu hài tử, muốn trực tiếp tiến vào ở trong nhà ngói lớn của bọn họ, nuốt gia sản của nhà , Triệu Lập Hạ đương nhiên đồng ý, kết quả bị đống trưởng bối chèn ép quở trách, thậm chí còn có người muốn ỷ vào bối phận cứng rắn đến đàn áp, Triệu Lập Hạ này cũng là quật cường theo, lúc này tìm Lý Chính, tỏ vẻ chính mình tuyệt đối có năng lực mang theo nhóm đệ muội sinh sống, cần người khác nhúng tay, nguyên bản Lý Chính cũng có chút nhìn được việc này, nghe như thế tự nhiên cũng ủng hộ,nhóm vài cái thúc thúc thẩm thẩm kia cũng đều là loại mềm nắn rắn buông, cuối cùng hùng hùng hổ hổ mất.

      Triệu Lập Hạ cũng chịu nhiều áp lực khi đối diện với đống tài sản ruộng đất, nhân thủ đủ? Liền tiêu tiền thuê người. chỉ đem 80 mẫu ruộng đất của nhà mình ép buộc thu dọn gọn gàng, còn giúp đem 20 mẫu ruộng đất của nhà Phương Di thu thập, cuối cùng cũng thu thập xong thuế má của hai nhà, y theo luật pháp, năm đó người qua đời,gia đình cũng phải nộp đủ các hạng mục thuế má, tuy rằng bởi vì trận đại dịch quá lớn mà có giảm thuế, nhưng bởi vì sức lao động chủ yếu đều ốm đau nằm tại giường, ruộng đất đều thiếu chăm sóc, dẫn đến thu hoạch xuống dốc phanh, cũng bởi vậy, thu hoạch vụ thu của hai nhà qua , có bao nhiêu tồn lương.

      Về phần nguyên nhân tại sao Triệu Lập Hạ lại giúp Phương Gia như vậy a?

      Khụ… khụ…, cái đó…, bởi vì mẫu thân Phương Di trước khi qua đời, từng đem Triệu Lập Hạ gọi đến trước mặt bà, đem Phương Di phó thác cho , Triệu Lập Hạ cũng ngụm đáp ứng, kỳ từ lúc trước, hai nhà có ý kết thân, chẳng qua nghĩ hai người đều còn , lại đợi thêm hai năm cũng được, nghĩ tới đột nhiên lại xảy ra biến cố, đúng là rốt cuộc nhìn tới ngày như thế này.

      Biết có tầng chuyện như vậy, tâm tình Phương Di nhất thời có chút biết làm sao, trong trí nhớ đối với Triệu Lập Hạ này là rất có hảo cảm, chỉ là vừa nghĩ đến cái dạng cha mẹ ép duyên thế này, Phương Di đến từ xã hội người được tự do luyến ái liền có u oán mà được.

      Lúc này, Phương Di còn ở tại trù phòng ngẩn người, Triệu Lập Hạ kia muốn nắm tay Phương Thần cùng nhau tới, từng bước từng bước lại gần Phương Di, còn cách khoảng dừng lại, :

      - "Chúng ta cùng nhau ăn cơm ."
      windlove_9693linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :