1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trăng trong kính (Phần III) - Cửu Lộ Phi Hương (8 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited by a moderator: 13/9/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần III – Niềm vui làm cha

      Chương 1

      Editor: mèomỡ

      Hai giờ chiều Lục Lê nhận được cuộc điện thoại từ quản gia nhà gọi tới.

      “Tiên sinh, có đứa bé đứng ở cửa viện, tự xưng là con ngài . . . . . .” .

      Trong nháy mắt, Lục Lê cảm thấy mình mời phải quản gia đầu óc có vấn đề, đầu ngón tay bay lượn bàn phím, mặt biểu cảm trả lời: “Đuổi ra, ứng phó với mấy kẻ lừa đảo còn cần tôi dạy ông sao?”

      “Nhưng tiên sinh, đứa bé này cầm giám định ADN. Theo tôi thấy phải giả, hơn nữa. . . . . .” Ngón tay Lục Lê dừng lại, ngả người về phía sau, dựa vào ghế ông chủ thoải mái, giọng trầm xuống: “Hơn nữa gì?”

      “Vừa rồi tôi chụp hình gửi đến hộp thư của ngài rồi, ngài tự xem .”

      Cúp điện thoại, Lục Lê cầm chuột nhàng kích vài cái, màn hình rộng lớn dần ra khuôn mặt của đứa bé trai năm tuổi. Đôi mắt trong sáng nhìn màn ảnh, khuôn mặt tròn tròn thấy bất kỳ chút sợ hãi nào, thần thái giữa hai hàng lông mày rất giống .

      Lục Lê buông chuột, tháo kính xuống, khuôn mặt xưa nay trầm ổn ra vài phần ngạc nhiên hiếm thấy. Đây. . . . . . Là cuộc đời xảy ra vấn đề, hay là cách mở hộp thư xảy ra vấn đề?

      Giám định ADN là , con trai cũng là . Lục Lê ấn ấn thái dương giật giật đau đớn, nhìn chằm chằm thằng bé ngồi ở sofa đối diện, hai mắt như đuốc: “Con tên là gì?”

      Cậu bé cũng tránh né ánh mắt của , lưu loát đáp: “Lục Kiên Cường.”

      Tên gì mà kinh khủng vậy. . . . . . Lục Lê lại hỏi: “Mẹ con đâu?”

      “Ông ngoại bị bệnh, mẹ phải chăm sóc ông ngoại.”

      “Ở bệnh viện nào?”

      “Mẹ dặn là được cho ba.”

      . . . . . . Người phụ nữ kia đùa sao? chăm sóc ba nên ném con trai ? Còn ném cho ? Sao ta có thể chắc chắn nhất định nhận đứa con từ trời rơi xuống này? Hành động này là trả con cho , bằng gọi là vứt bỏ con hơn, hoặc nên là – lừa đảo!

      “Con. . . . . . Mẹ con tên gì?” .

      Lục Kiên Cường lắc đầu: “Mẹ dặn, cái này cũng thể cho ba.”

      Lục Lê nghẹn lời, híp mắt đánh giá Lục Kiên Cường, thằng nhóc này hề sợ hãi ánh mắt của , nhìn thẳng . Lục Lê nhíu mày, dựa vào ghế sofa hỏi: “Vậy mẹ con có dặn có thể cho ba chuyện gì ?”

      Lục Kiên Cường nghĩ một lát: “Con là con ba, con ruột.”

      “A.” Lục Lê bật cười, “ cũng tốt, tạm thời con cứ ở lại đây.” Chuyện của người lớn vốn nên liên lụy đến trẻ con. ta , tưởng rằng có cách nào tìm người sao.

      Ngày hôm sau, Lục Lê làm như bình thường, đến giữa trưa quản gia gọi điện thoại cho : “Tiên sinh, hôm nay sau khi đưa Kiên Cường đến nhà trẻ, tôi lấy được họ tên, số điện thoại và địa chỉ của phụ huynh từ trường học. Tôi phái người đến đó, trước mắt trong nhà có ai, họ tên và cách liên hệ tôi nhắn tới di động của ngài.”

      “Ừ.” Lục Lê cúp điện thoại, lúc này mới dời ánh mắt khỏi màn hình, cầm cốc nước lên nhấp ngụm, lục tin nhắn, liếc mắt cái nhìn thấy cái tên đó: “Lâm Hinh.” rà soát trong đầu có gương mặt nào khớp với cái tên này. Ngón tay đặt mười con số sau cái tên, bấm, chờ đợi, có ai tiếp.

      Lục Lê cũng vội, cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn đồng hồ, dự định xuống tầng ăn cơm.

      vào thang máy, đứng ở sau cùng. Từ tầng xuống, người vào thang máy càng ngày càng đông. Đến tầng mười ba, thang máy dừng lại, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vội vã chạy vào, vừa vươn tay định đóng cửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi: “Lâm Hinh! Đợi chút! Di động của !”

      Lục Lê nao nao, ánh mắt dừng người kia.

      Người trong thang máy rất nhiều, thấy , chỉ mơ hồ cảm thấy là trẻ, giống như vừa mới tốt nghiệp Đại Học.”A, xin lỗi, xin lỗi.” cầm lấy di động từ trong tay đồng nghiệp liên tục xin lỗi, giọng mềm .

      Đến tầng , người trong thang máy lục tục nối đuôi nhau ra ngoài. cũng bước nhanh ra ngoài. Lục Lê lẳng lặng theo sau. Càng đánh giá, càng cảm thấy vừa rồi là mình nghe nhầm, trẻ như vậy nhìn thế nào cũng giống bà mẹ có con năm tuổi.

      Mặc kệ trong lòng nghi hoặc như thế nào, vẫn theo.

      Bệnh viện thành phố, Lục Lê đứng ở hành lang tầng ba khu nội trú, nhìn tấm biển phòng theo dõi bệnh nặng trước mặt, ôm cánh tay, trầm ngâm lát. Lâm Hinh dường như có người cha bị bệnh, làm cùng công ty với , quan trọng nhất là. . . . . .

      Lục Lê bấm mười con số quản gia gửi cho , trong phòng bệnh quả nhiên có tiếng chuông vang lên.

      Quả nhiên là .

      “Alo?” Điện thoại vừa thông, trong phòng có tiếng bước chân vang lên, dường như kia muốn ra ngoài nghe điện thoại, “Ai vậy?” Lục Lê cúp điện thoại, bước , làm bộ như người qua đường, giây phút Lâm Hinh mở cửa ngang qua cửa phòng bệnh.
      Last edited: 12/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2

      Editor: mèomỡ

      Vừa mở cửa, Lâm Hinh chăm chú nghe điện thoại suýt nữa đụng vào người ta. phát hoảng, dừng chân, theo bản năng muốn xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lại ngẩn ra: “Lục. . . . . . à, Lục tổng.” muốn che miệng, nhưng lời ra mất rồi.

      Lục Lê quay đầu nhìn , còn chào hỏi như thấy người xa lạ, lễ phép lui ra phía sau nửa bước, khách khí : “Xin chào, biết tôi sao?”

      Lâm Hinh đảo mắt, cười : “À. . . . . . Tôi, tôi công tác ở Lục thị, may mắn ở công ty từng gặp Lục tổng.”

      “À, vậy sao? đúng là duyên phận.”

      Lời này khó lường, Lâm Hinh nghe vậy trong lòng bồn chồn. thầm nghĩ: lẽ. . . . . . thằng nhóc kia thú nhận nhanh vậy sao? Đây là đến khởi binh vấn tội à? đợi nghĩ nhiều, Lục Lê : “Xin lỗi, tôi còn có chút việc, tôi trước vậy.”

      Lâm Hinh sửng sốt trong chớp mắt, sau khi phản ứng lại vội cười làm lành : “ thong thả, thong thả!”

      ra. . . . . . đúng là ngẫu nhiên gặp. Lâm Hinh vội đặt di động đến bên tai, bên trong sớm còn tiếng. nên cảm tạ cuộc gọi kỳ lạ này, cho cơ hội tiếp xúc gần gũi. . . . . . .

      Cũng biết tên nhóc kia ở nhà mới có ổn .

      Buổi tối về nhà, cùng Lục Kiên Cường ăn cơm, nhìn con trai, trong nháy mắt Lục Lê có cảm giác bị lừa gạt. Nuôi đứa con giống lại là bà mẹ bình thường như vậy. Bình thường đến mức, sinh con cho hoàn toàn có ấn tượng, nên rằng thế giới thực kỳ diệu sao?

      “Mẹ con là người thế nào?” muốn biết nhiều hơn về hai mẹ con về này.

      Lục Kiên Cường thèm ngẩn đầu : “Là người rất ngốc. Nhưng dường như mẹ rất thích ba.” Lục Lê giật mình, Lục Kiên Cường ăn hai miếng cơm, ngẩng đầu nhìn Lục Lê, “Ba còn chưa tìm thấy mẹ sao? Hôm nay ràng con thấy quản gia chuyện với hiệu trưởng. Vậy mà vẫn tìm ra, chẳng lẽ ba cũng ngốc giống mẹ sao?”

      Giọng điệu ghét bỏ của thằng bé làm Lục Lê nhíu mày: “À, xem ra con rất hiểu mấy chuyện này.”

      “Đứa bé nào mà chẳng muốn ba mẹ ở cùng nhau, trước kia chưa gặp ba, khó mà . Bây giờ con cảm thấy ba cũng tệ, có thể ở cùng mẹ.”

      Lục Lê bật cười: “Nhóc con lém lỉnh.”

      Ngày hôm sau làm, Lục Lê cầm lý lịch của Lâm Hinh đến. Là viên chức sáu năm trước nhận lời mời tới công ty, cũng coi như làm lâu năm, vì sao thăng chức? Lục Lê nhìn kỹ mới biết được, này luôn luôn xin điều động trong công ty, mỗi ngành làm chưa được năm là lại chuyển sang khác ngành, cố ý muốn thăng chức sao? muốn gặp ? khi như vậy, vì sao còn muốn ở lại Lục thị? Từ chức phải tốt hơn sao?

      Hơn nữa, càng làm cho kinh ngạc là này năm nay hai mươi bảy, ràng nhìn qua khác gì đứa bé.

      Giữa trưa, Lục Lê theo thời gian ngày hôm qua thang máy xuống tần, quả nhiên lại gặp Lâm Hinh. Lục Lê thầm trong lòng, xem ra đây có cuộc sống rất quy luật.

      Nhưng khác với hôm qua, Lâm Hinh dừng lại ở nhà ăn tầng hai, Lục Lê theo đám người, lặng lẽ theo sau lưng . Nhưng công ty rất nhiều người đều biết , đường , ít người chào hỏi , chưa được lát mất dấu Lâm Hinh.

      Lục Lê có chút mất mát, vừa mới xoay người, khuỷu tay lại đập vào khay, “Ai nha.” hét tiếng, cái khay rơi xuống, đồ ăn cũng vãi đầy mặt đất. Lục Lê vừa nhìn thấy người phía sau đột nhiên có cảm giác được đến chẳng mất công.

      “Rất xin lỗi rất xin lỗi.” Lâm Hinh liên tiếp nhận lỗi với . .

      Trong lòng Lục Lê nảy ra ý, vẫn như hôm qua khách sáo : “Đâu có, là tôi chú ý mới đúng. . . . . . Ơ, là sao, khéo.”

      Lâm Hinh ngẩng đầu, thấy Lục Lê, hít hơi khí lạnh, lại nghẹn trở về, cười: “A. . . . . . Lục tổng, khéo, ha ha ha. . . . . .”

      Lục Lê nhìn đồ ăn đất, : “Đều tại tôi, để bồi thường, bằng cơm trưa hôm nay để tôi mời . Vừa khéo tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm.”

      “À. . . . . . cần cần!”

      cần khách khí.” Lục Lê xoay người giúp Lâm Hinh nhặt khay đất, vừa ra ngoài vừa : “ tên gì?”

      đến mức này, mà tiếp tục cự tuyệt rất kỳ lạ. Lâm Hinh bất chấp theo: “Cám ơn Lục tổng, tôi họ Lâm, têm Lâm Hinh.”

      “Ừ, tên rất hay.”
      Prunus Ngọc thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3

      Editor: mèomỡ


      Lâm Hinh vốn tưởng rằng Lục Lê mời ăn cơm nhiều lắm chỉ là bữa cơm thường, nhưng giây phút bước vào nhà hàng Tây kia, Lâm Hinh còn có suy nghĩ muốn chuồn: “Lục tổng, bữa cơm trưa mà thôi cần như vậy, hơn nữa buổi chiều tôi còn có việc, hẳn là cũng bận . . . . .”

      “À, vừa khéo hôm nay có việc gì.” Lục Lê đáp thoải mái, đưa thực đơn cho Lâm Hinh, “ muốn ăn gì?”

      Lâm Hinh xụ mặt, muốn uống chén nước lọc rồi chạy lấy người . . . . . . Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ông chủ lớn, đành gọi phần bít tết.

      khí nhà hàng tệ, giữa trưa ít người, đúng là thời cơ tốt để chuyện. Lục Lê uống môt ngụm nước, : “Lâm tiểu thư công tác ở Lục thị bao lâu, sao tôi có ấn tượng gì với nhỉ?”

      Lâm Hinh lau mồ hôi lạnh trán: “Nhân viên Lục thị có đến mấy vạn, Lục tổng ngày kiếm tỷ bạc, có ấn tượng với loại viên chức như tôi cũng đúng.”

      “À, nhưng gần đât hiểu sao lại rất có duyên với Lâm tiểu thư.” Lục Lê chậm rãi , “Nhắc tới cũng kỳ lạ, bây giờ nhìn Lâm tiểu thư lại cảm thấy Lâm tiểu thư có hơi quen. Lúc trước có phải chúng ta từng gặp ở đâu ?”

      Lâm Hinh vùi đầu uống nước, uống hồi lâu mới ngẩng đầu lên : “Có rất nhiều đồng nghiệp cũng với tôi như vậy đấy, ha ha ha.”

      Lục Lê híp mắt, cũng cười lên, đùa : “Lâm tiểu thư nhìn có vẻ hồi hộp? Là sợ ăn cơm với tôi ở đây bị bạn trai thấy à?”

      “Ha ha. . . . . .” Lâm Hinh sờ sờ đầu, tiếng cười có chút khô chát, “Lục tổng đùa. Là tôi cản số đào hoa của mới đúng.”

      “Tôi nào có số đào hoa chứ.” Lục Lê cười đến chân thành, “ có cả con trai rồi.”

      Lâm Hinh cũng cầm cốc nước cười đến vui vẻ: “Ai, Lục tổng có con rồi sao, lúc trước chưa từng nghe .”

      “Ừ, tôi cũng mới biết chuyện này.”

      Nụ cười ở khóe miệng Lâm Hinh cứng đờ, biết nên tiếp lời thế nào. Vừa khéo người phục vụ mang thức ăn lên, hóa giải xấu hổ cho Lâm Hinh. vốn tưởng rằng đề tài này đến đây là ngừng, nhưng chờ đồ dọn lên hết, Lục Lê vừa cắt bít tết vừa : “ biết năm đó, khi tuổi trẻ ngông cuồng phạm phải lỗi gì mà đối phương chỉ đưa đứa bé tới, thấy bóng dáng đâu cả. Bây giờ đứa bé ở nhà mỗi ngày khóc tìm mẹ, ai. . . . . . Cuộc sống rối tinh rối mù. cái này nữa, Lâm tiểu thư nếm thử bít tết này , cũng tệ.”

      Lâm Hinh nắm dao nĩa hề động: “Đứa bé. . . . . . Mỗi ngày khóc tìm mẹ sao?”

      Lục Lê thở dài dài, dáng vẻ bất đắc dĩ.

      Lâm Hinh cúi đầu cắt bít tết, nhưng đồ ăn mĩ vị ở trong miệng Lâm Hinh đều trở nên khó nuốt.

      Khuya về nhà, Lục Lê mới vừa đẩy cửa ra, cái bóng liền lao tới bên cạnh chất vấn : “Hôm nay có phải ba bắt nạt mẹ !” .

      Lục Lê ngẩn người lát, giả ngốc : “ có.” Cũng hoàn toàn phủ nhận mình tìm được mẹ thằng nhóc này.

      dối!” Lục Kiên Cường lớn tiếng , “Hôm nay lúc quản gia tới đón, con thấy mẹ ở cửa trường học, mẹ khóc đến mắt đỏ hoe! Nhất định là có người bắt nạt mẹ rồi! Ba có vẻ rất lợi hại, vì sao còn để cho người khác bắt nạt mẹ!”

      Lục Lê cởi giày, xoa xoa đầu Lục Kiên Cường: “Con cũng rất lợi hại, vì sao đến ôm lấy mẹ con mà an ủi?” .

      “Đó. . . . . . Đó là bởi vì. . . . . .” Lục Kiên Cường cúi đầu xuống, lộ ra vẻ mất mát hiếm thấy, “Mẹ cho con qua. . . . . . Mẹ ngay từ đầu, trước khi mẹ đến đón con phải ngoan ngoãn ở đây ăn của ba, uống của ba, dùng của ba, đòi lại những gì ba nợ mẹ con con.”

      Lục Lê ngẩn ra, ra kia dùng lý do này lừa thằng bé ở đây! đúng là. . . . . . Lục Lê buồn cười. vừa vào phòng tắm vừa : “Vậy con trước hết cứ an tâm ăn dùng, đợi ba đón mẹ con đến đây cùng nhau ăn cùng nhau dùng, được ?”

      Thằng bé nghe xong lời này, đôi mắt sáng lên, đuổi theo vào nhà tắm, vừa nhìn rửa tay vừa hỏi: “Ý ba là ba muốn lấy mẹ con? Ba thích mẹ con rồi hả?”

      “Thích hay còn chưa được.” Lục Lê đáp, “Chẳng qua, ấy sinh con cho ba, ba nên gánh vác trách nhiệm.”

      Lục Kiên Cường ngẩn người: “Vậy là ba thích con chứ phải mẹ.”

      “Xây dựng gia đình, có trách nhiệm là đủ rồi. Hơn nữa, ba cũng thể thích ai được nữa rồi.” Dù sao kinh nghiệm nhắc nhở , cảm giác thích này thể khiến người ta tin được.

      Chương 4
      Editor: mèomỡ


      Lục Lê nhìn thấy Lâm Hinh ở công ty lại là ở căn tin tầng hai. Xem ra nếu bình thường có chuyện, này làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật. Nhưng hôm nay mắt Lâm Hinh có chút sưng đỏ, dường như là khóc cả đêm. cân nhắc lời ngày hôm qua phen, đối với người mẹ mà dường như kích thích đó hơi lớn chút.

      Hôm nay Lục Lê cố tình chào hỏi , ở căn tin công ty ăn cơm xong, biết Lâm Hinh hôm nay phải làm thêm, Lục Lê vô cùng vui vẻ trở về văn phòng.

      Chín giờ tối, Lục Lê xuất tại tầng mười ba, vừa mới vào thấy Lâm Hinh. Toàn bộ tầng trống rỗng chỉ có vị trí của là đèn còn sáng . tới: “Lâm tiểu thư, vẫn còn ở đây à?”

      Lâm Hinh ngẩng đầu lên, sắc môi có chút tái nhợt, nhưng gò má lại đỏ rực. Lục Lê hốt hoảng, cũng quên giả vờ, vươn tay đặt lên trán Lâm Hinh, giọng trầm xuống: “Sốt cao như vậy vì sao xin nghỉ?”

      Lâm Hinh trừng mắt nhìn, thấy là Lục Lê. Đầu hơi nặng, nhưng vẫn cố gắng xốc lại tinh thần : “Lục tổng, trễ thế này còn chưa về sao? Có chuyện gì à?”

      Lục Lê Thanh hắng giọng: “Tôi đến văn phòng trưởng phòng tìm tư liệu. như vậy đừng tăng ca , dọn dẹp chút, tôi đưa về.” xong, liền muốn nâng Lâm Hinh dậy. Lâm Hinh né ra sau, có chút ngượng ngùng : “ sao, tôi ngồi lát là được, còn chưa viết xong phiếu, tôi chưa thể về được.” .

      Lục Lê nhíu mày: “Tôi biết chịu khó , cần giả vờ, đứng lên theo tôi

      phải giả vờ. . . . . . Tôi là cố gắng lấy thêm tiền tăng ca.” Lâm Hinh khổ sở , “Chỉ nửa tiếng nữa thôi lấy được tiền tăng ca . Dù là Lục tổng, cũng thể bắt tôi vào lúc này. . . . . . Ít nhiều.”

      Lục Lê im lặng , rốt cục đành phải nhượng bộ: “Được rồi, chỗ tôi có thuốc hạ sốt, tôi lấy cho .”

      Nhìn bóng dáng Lục Lê biến mất ở giữa thang máy, Lâm Hinh dụi dụi mắt, thầm nghĩ đây là do sốt đến hồ đồ sao. Ở công ty nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Lục Lê đối xử với nhân viên nào dịu dàng như vậy. Chưa đến lát sau, Lục Lê lại xuất bên cạnh , đưa thuốc hạ sốt cho , Lâm Hinh ngây ngẩn. nhìn Lục Lê, có lẽ là sốt đến mức đầu óc mất linh hoạt, thế nhưng lại ngốc nghếch ra câu: “ là Lục Lê sao?”

      Lục Lê cũng bị hỏi vậy cũng ngây người: “Vì sao phải? Mau uống thuốc

      Lâm Hinh nhận cốc nước ấm đưa tới : “ đừng dịu dàng với tôi như vậy . . . . . .” bây giờ rất dễ dàng rơi vào tay giặc. Đến lúc đó mà mặt dày mày quấn lấy, người chịu thiệt .

      Nhìn Lâm Hinh ngoan ngoãn nuốt thuốc, Lục Lê ngồi xuống bên cạnh , hỏi: “Thực ra, tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo Lâm tiểu thư.” hoang mang hỏi, “Đều phụ nữ trời sinh có mẫu tính, Lâm tiểu thư có thể với tôi rốt cuộc nên nuôi trẻ con thế nào ? ra xấu hổ, chuyện đứa bé trong nhà, tôi với người khác. Người biết cũng chỉ có vài người, phụ nữ lại càng ít, cho nên. . . . . .”

      Lâm Hinh hiểu ý của Lục Lê , biết hỏi làm cách nào để chăm sóc Lục Kiên Cường, mắt Lâm Hinh sáng lên. Tuy rằng còn phát sốt, sắc môi trắng bệch, nhưng vẫn ngồi thẳng người, từ từ chậm rãi cho Lục Lê, trẻ con, hoặc nên là Lục Kiên Cường, thích cái gì, ghét cái gì, mẫn cảm đối với cái gì, ngày cả quần áo chỗ nào dễ bẩn cũng cẩn thận cho .

      rất say sưa, dường biết mệt. Lục Lê luôn luôn ngồi bên lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cảm thấy, có người vợ như vậy thực tệ. quan tâm chăm lo cho gia đình đến mức tốt nhất.

      Đồng hồ bàn “Tí tách” vang, chín giờ rưỡi, tăng ca kết thúc. Lâm Hinh sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng: “Bất tri bất giác nhiều như vậy.”

      Lục Lê híp mắt cười cười: “Xem ra Lâm tiểu rất am hiểu chăm sóc trẻ con, dường như là từng chăm sóc đứa bé đáng nào rồi vậy.”

      Nụ cười mặt Lâm Hinh hơi cứng lại: “Ha ha. . . . . . Cháu tôi thường xuyên tới nhà tôi chơi. Cho nên tôi khá ràng.” vừa vừa muốn đứng lên thu dọn đồ, bỗng nhiên chân mềm nhũn, cả người nghiêng về phía. Lục Lê vội vươn tay kéo , nhưng Lâm Hinh lại giống như bị phỏng muốn né tránh đụng chạm của . Trong lúc lôi, Lâm Hinh ngã xuống đất, Lục Lê vội ngồi xổm xuống dìu : “ làm sao vậy?”

      Lâm Hinh bản thân ôm lấy ghế dựa, từ từ đứng lên: “À. . . . . . có việc gì đâu, chỉ là sốt nên đầu hơi choáng váng.”

      Lục Lê cũng hỏi nữa, : “Tôi đưa về.”

      Chương 5

      Lâm Hinh ngồi ở ghế sau, đầu dựa vào cửa sổ. Thủy tinh lạnh lẽo làm cảm thấy thoải mái hơn chút. ngừng đổi vị trí, miệng bắt đầu mơ mơ màng màng mê sảng. Lục Lê nhíu mày, biết vì sao lại có chút giận : “Bảo về nhà sớm chút, bây giờ chịu thiệt đừng có trách ai!” .

      sao, lấy được tiền tăng ca rồi.” .

      “Tiền tăng ca bao nhiêu, tôi trả cho là được.”

      giống nhau.” Đầu Lâm Hinh cọ cọ kính, mở mắt ra, ánh mắt chứa chút ánh sáng , “ giống.”

      Lục Lê biết cùng là tiền có chỗ nào lại giống.

      Lục Lê lái xe đến nhà Lâm Hinh, lấy chìa khóa từ trong túi của , đỡ vào nhà, ôm lên giường. Lục Lê đánh giá căn phòng ấm áp này lượt. Lâm Hinh quét dọn rất sạch , góc phòng còn bày đồ chơi của Lục Kiên Cường, từ đến lớn, kể ra lịch sử trưởng thành của đứa bé. mặt tường còn khắc rất nhiều dấu gạch, nhìn ra được là mẹ giúp đứa bé đo chiều cao.

      Lục Lê bỗng thấy trong lòng có chút mất mát. Làm cha, quá trình đứa bé trưởng thành tham dự, làm chồng, lại càng thực được chút trách nhiệm nào.

      Vì sao, Lâm Hinh luôn luôn cho ? giấu diếm quá nhiều chuyện.

      “Kiên Cường. . . . . . Con phải kiên cường, mẹ. . . . . . Cũng phải kiên cường.” Lâm Hinh sốt đến mơ hồ, mồ hôi đầy đầu nỉ non lẩm bẩm. Lục Lê đắp khăn ướt cho xong liền ngồi bên cạnh : “Rốt cuộc em từ đâu tới? Lục Kiên Cường từ đâu tới?”

      “Rất xin lỗi. . . . . . Rất xin lỗi. . . . . .” Lâm Hinh sốt đến mơ hồ dường như rất hỗn loạn, biết mơ thấy cái gì mà cứ khóc ngừng. Lục Lê giúp lau sạch , khiến gối đầu ướt mảng. Rốt cuộc mơ thấy cái gì, vì sao áy náy đến mức này?

      Lần đầu tiên Lục Lê cảm thấy người người có nhiều bí mật như vậy, hấp dẫn thể chú ý.

      “Lục Lê, xin lỗi.” Lục Lê ngẩn ra, nhận lỗi với ? đưa lỗ tai đến bên môi Lâm Hinh cẩn thận nghe, “Phương tiểu thư, thực xin lỗi. . . . . .” Nghe được câu này, Lục Lê ngây người. Trong ấn tượng của , “Phương tiểu thư” có quan hệ với đại khái chỉ có mình Phương Tranh, đó là bạn trước của . Sáu năm trước bọn họ vì tính cách hợp mà chia tay, Phương Tranh cũng sang quốc.

      Nhưng Phương Tranh và Lâm Hinh có quan hệ gì đâu. . . . . . Đợi chút, sáu năm trước? Cẩn thận tính toán, Lục Kiên Cường phải cũng có từ sáu năm trước sao?

      Lục Lê trầm mặt, đột nhiên cảm thấy cuộc chia tay cho rằng đơn giản năm đó có lẽ đơn giản như vậy.

      Đêm nay Lục Lê về nhà, Lục Kiên Cường luôn luôn theo phía sau : “Mẹ đâu? Mẹ đâu? phải ba muốn cưới mẹ về sao?” Đứa trẻ này bình thường giả vờ ông cụ nôn, thực chất trong lòng vẫn luôn nhớ mẹ, dù sao, Lâm Hinh cũng là người mẹ rất tốt.

      “Cưới mẹ con là chuyện đơn giản như vậy sao?” Lục Lê nhéo nhéo mặt Lục Kiên Cường , “Chờ ba cạy mở được miệng mẹ con trước rồi .” Bước chân dừng chút, đột nhiên nhớ tới chuyện, “Có phải mẹ con thiếu tiền ?”

      Lục Kiên Cường dẩu môi : “Ông ngoại sinh bệnh thiếu tiền.”

      “Thiếu rất nhiều sao? Thân thích đâu? có hỗ trợ sao?”

      “Mượn rồi, nhưng sau này bọn họ thấy mẹ đều trở nên hung dữ, con thích bọn họ. Sau này mẹ lấy tiền tiết kiệm trả lại hết, mẹ mượn người khác dù sao cũng phải trả, bằng mượn.” Lục Kiên Cường rất tội nghiệp, xem ra mấy ngày đó để lại ấn tượng xấu cho thằng bé. Hơn nữa thằng bé có thể nhớ được ràng như vậy, hẳn là chuyện mới xảy ra lâu. Lâm Hinh cầm tiền tiết kiệm trả nợ, lại còn gánh nặng tiền thuốc men cho cha, cho nên Lâm Hinh mới đưa con đến chỗ , ra là cùng đường.

      ra, người phụ này còn có kiên trì và mạnh mẽ như vậy.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6

      Editor: mèomỡ

      Lục Kiên Cường phát sốt, Lục Lê đoán có lẽ là ngày đó mang bệnh người Lâm Hinh về truyền cho Lục Kiên Cường.

      thông qua cách thức mập mờ cho Lâm Hinh biết tin Lục Kiên Cường sinh bệnh, lại cẩn thận cho bệnh viện và số phòng bệnh của Lục Kiên Cường. Biết hôm đó Lâm Hinh thăm con, Lục Lê cố tình dặn dò quản gia được tới gần bệnh viện, để tránh cho Lâm Hinh thấy lo lắng.

      Lục Lê lặng lẽ theo Lâm Hinh đến bệnh viện, cảm thấy gần đây mình càng ngày càng giống kẻ cuồng theo dõi. theo sau Lâm Hinh, muốn hiểu về thế giới của .

      Nhìn Lâm Hinh vào phòng bệnh của Lục Kiên Cường , lặng lẽ đứng ở ngoài cửa phòng. Nghe thấy được Lục Kiên Cường mơ mơ màng màng gọi: “Mẹ.”

      Sau đấy nghe thấy tiếng nghẹn ngào , gần như khóc thành tiếng.

      Lòng bàn tay Lục Lê siết lại, ngực hiểu sao có hơi nhói đau. Lục Kiên Cường như vậy, nhưng lại đưa con đến bên cạnh , được nhìn được gặp. có thể tưởng tượng, là người mẹ, phải vất vả kìm chế mức nào.

      Lục Lê cảm thấy tính nhẫn nại luyện được ở thương trường có lẽ còn mạnh được bằng Lâm Hinh. vấn đề này, kìm chế nổi nữa. Nếu Lâm Hinh còn chịu mở miệng, cho , bọn họ kết hôn, cho con gia đình hoàn chỉnh, để phải sống gian khổ ở bên ngoài nữa.

      . . . . . . muốn che chở hai mẹ con .

      “Mẹ. Mẹ đến để gả cho ba con à? Về sau chúng ta cùng nhau ở trong nhà lớn, cùng nhau ăn của ba uống của ba dùng của ba?”

      được, mẹ thể làm như vậy.” Giọng Lâm Hinh truyền đến, “Mẹ có lỗi với ba con, thể ở đó. Con dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh rồi mẹ lại đến thăm con, được ?”

      “Mẹ lại muốn sao?” Trong giọng Lục Kiên Cường mang theo tiếng nức nở, cậu vốn phải đứa trẻ thích khóc nhè, “Mẹ ở lại thêm lát được ? Con muốn mẹ. Mẹ gả cho ba tốt sao?”

      “Ba con thích mẹ, sao mẹ có thể gả cho ba con được? Con hãy kiên cường lên, đừng khóc , cũng đừng cho ba mẹ đến thăm con.”

      “Thực đáng tiếc, tôi thấy rồi.” Lục Lê đẩy cửa vào, lẳng lặng nhìn Lâm Hinh, “Lâm tiểu thư xem, em làm gì chuyện sai mà lại phải trốn tránh tôi như vậy. Hoặc nên , tôi làm sai chuyện gì, mà khiến em muốn dày vò tôi như vậy?”

      Lâm Hinh phát hoảng, đứng dậy, kinh hãi nhìn Lục Lê, “. . . . . . sao lại. . . . . .”

      Lục Lê chậm rãi vào trong phòng, nghiêm túc nhìn Lâm Hinh: “Lâm tiểu thư là đánh giá mình quá cao hay là xem tôi, em nghĩ rằng tôi và em là ngồi sao?”

      Lâm Hinh siết chặt nắm tay, nghĩ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, run giọng : “ biết tất cả. . . . . .”

      Lục Lê khoanh tay, lẳng lặng nhìn , muốn đợi chính ngoan ngoãn ràng tất cả mọi chuyện. Lâm Hinh sau lúc trầm tư, lại cắn răng hung hăng đẩy Lục Lê ra, đạp cửa bỏ chạy. Quả là. . . . . .

      Bỏ chạy?

      Lục Lê bị Lâm Hinh đẩy ngã xuống đất ngẩn người, Lục Kiên Cường tức giận gọi: “Ba, sao chân ba mềm vậy! Vừa đẩy đổ! Mẹ chạy rồi kìa!”

      Lúc này Lục Lê mới phản ứng lại, trong lòng tức giận ngùn ngụt, cởi áo khoác tây trang phẫn nộ ném xuống đất, “Để xem ấy còn có thể chạy đâu!”

      Sau đó vội đuổi theo.

      Chương 7


      Lâm Hinh đau lòng, mặt nước mắt nước mũi tèm lem, sao có thể chạy trốn nhanh cho được. còn chưa chạy hết nửa cầu thang bị Lục Lê đuổi theo sau bắt được, mạnh mẽ đè lên tường. Hai tay Lục Lê trói buộc tự do của .

      Tư thế này có ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ khiến Lâm Hinh cực kì an tâm: “Lục. . . . . . Lục tổng. . . . . .”

      Lục Lê cười lạnh: “ giúp tôi sinh đứa mà vẫn còn xưng hô xa cách vậy sao?” .

      Sắc mặt Lâm Hinh trắng bệch, biết nghĩ tới cái gì, gục đầu xuống, cố nén nước mắt : “Rất xin lỗi.” .

      Lửa giận phừng phừng trong lòng khi thấy bộ dáng tội nghiệp này của phát ra được. đống lời công khai lên án Lâm Hinh chuẩn bị từ trước, lúc này đều nghẹn lại. Sau lúc lâu, chỉ thở dài tiếng : “Có vẻ em luôn xin lỗi tôi, tôi muốn biết nguyên nhân, muốn nghe mấy chữ này.”

      “Tôi. . . . . . Có thể được ?”

      Lục Lê từ chối thẳng thừng: “ thể.” .

      Lâm Hinh siết nắm tay, im lặng lâu, dường như hạ quyết giọng lại dứt khoát : “Sáu năm trước, tôi cưỡng bức .”

      Ban đầu vẫn thể hiểu được ý nghĩ của câu này. Chờ bảy chữ này lần lượt dạo qua đầu vòng, dù lạnh nhạt như Lục Lê cũng nhịn được lặng lẽ rớt cằm: “Hả?”

      này thôi, mới mở miệng làm cho người ta kinh ngạc phát khiếp. nhịn hồi lâu mới nuốt vấn đề có tính học thuật “Cường bạo thế nào?” vào bụng, hắng giọng cái tiếp tục hỏi: “Vì sao?” .

      “Tôi. . . . . . Luôn luôn thích .” Lâm Hinh cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Sáu năm trước, trong buổi tiệc hằng năm của công ty, uống say , tôi dìu trở về phòng, trong lúc có ý thức cường bạo . Lúc ấy tôi cũng biết có bạn , cũng biết thích ấy như vậy. . . . . . Tôi. . . . . .” Giọng Lâm Hinh nghẹn ngào, dường như cực kì hối hận vì chuyện năm đó, “Sáng ngày hôm sau, khi Phương tiểu thư đẩy cửa phòng ra thấy tôi ở bên giường mặc quần áo. ấy gì với tôi cả. Sau khi tôi chán nản rời phát mình mang thai Lục Kiên Cường. Tôi định phá thai, nhưng tôi nỡ. Lần đầu tôi gặp chuyện như vậy, tôi cảm thấy nếu bỏ nó chẳng khác nào giết người, còn là giết con mình, cho nên tôi lặng lẽ giữ Lục Kiên Cường lại. . . . . .” .

      có đứa bé, vì sao đến tìm tôi?”

      Đầu vai Lâm Hinh hơi hơi rụt lại, giống như bị đau, trong lòng Lục Lê cũng đau theo, bắt buộc mình lạnh mặt, nghe Lâm Hinh : “Tôi biết về sau và Phương tiểu thư chia tay, tôi biết, nhất định là bởi vì tôi. . . . . . Sau này nghe vì tình mà tinh thần bị tổn thương hơn năm. Tôi là kẻ có tội, có mặt mũi nào tìm .”

      Đoạn thời gian đó, cứ nghe thấy mấy chữ “kẻ thứ ba” là cả người run rẩy, thành kẻ thứ ba hủy hoại tình cảm người ta, thân phận như vậy đủ để cho áy náy cả đời..

      Mặc dù qua nhiều năm, nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó vẫn cảm thấy thẹn trong lòng như cũ: “Thực xin lỗi, lúc trước tuổi trẻ ngông cuồng hiểu chuyện, chỉ cảm cảm thấy thích , lại biết có bạn , cho nên nhất thời xúc động muốn tiền trảm hậu tấu. . . . . . ngờ có bạn , tôi. . . . . . Rất xin lỗi!” .

      Lục Lê cẩn thận suy nghĩ chút về chuyện năm đó, phát có rất nhiều chuyện nhớ gì cả. Sáu năm trước, dường như và Phương Tranh quả chia tay sau hôm uống rượu say. Nhưng lúc ấy Phương Tranh cũng nhắc gì đến Lâm Hinh, bởi vì khi đó tình cảm của bọn họ gần như vỡ tan, quan hệ đương gần như còn, can thiệp vào chuyện của nhau. Sau vì tình mà tổn thương, là vì quả dốc rất nhiều tình cảm vào mối quan hệ này nhưng thu được kết quả, tựa như đoạn đường thất bại trong cuộc đời khiến khó tránh khỏi sinh ra chút tự ghét, cũng khiến có hơi sợ hãi với chuyện “Tình cảm”.

      Nhưng Lâm Hinh đánh vỡ sợ hãi đó. tựa như cây lau sậy mềm dẻo lại kiên cường nhiệt tình khiến có hi vọng tin vào tình cảm, tin tưởng hai người ở bên nhau có được cuộc sống hạnh phúc.

      Nhưng Lâm Hinh lúc này có khúc mắc, người dứt được đoạn tình cảm sáu năm trước phải Lục Lê mà là Lâm Hinh. luôn luôn tin có thể có được hạnh phúc. .

      “Em quả có lỗi với tôi.” Lục Lê thu tay, đứng sang bên, để Lâm Hinh rời , “Nếu còn muốn chạy, em cứ .”

      quả nhiên. . . . . . sau khi biết được thực liền tức giận sao. . . . . . .

      Lâm Hinh có chút thất thần nhìn Lục Lê, thấy quay đầu nhìn , Lâm Hinh theo bản năng xin lỗi: “Rất xin lỗi. . . . . .” dịch sang bên cạnh hai bước, sau đó cúi đầu chạy xuống cầu thang, nhưng lần này Lục Lê tiếp tục đuổi theo.

      Chương 8
      Tuy rằng có mâu thuẫn với ông chủ phương diện tình cảm, nhưng Lâm Hinh thể bỏ công việc này. còn có người cha bệnh nặng, còn có sinh hoạt của bản thân, còn có học phí của Lục Kiên Cường . . . . . . Đúng rồi, Lục Kiên Cường được đưa đến nhà Lục Lê, về sau thằng bé có thể học ở trường tốt nhất, nhận được giáo dục tốt nhất, dường như, trong sinh mệnh của đứa bé sinh ra từ nay về sau hề có nữa rồi.

      Lâm Hinh ở phòng trà nước xoay người rót nước, bất giác có vài giọt nước mắt rơi vào trong chén.

      Công việc càng bận rộn hơn trước, mỗi ngày Lâm Hinh đều phải tăng ca, nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì như vậy có thể nhận được nhiều tiền hơn. Hầu như hôm nào cũng là người về muộn nhất trong công ty, nhưng mỗi tối đều lơ đãng nhìn về phía thang máy, chờ mong người khi nào có thể qua nơi đó, nhàng bâng quơ : “A, Lâm tiểu thư, vẫn còn ở đây sao?” Cho dù, bây giờ biết dịu dàng đó đều là vì Lục Lê biết là mẹ của Lục Kiên Cường nên mới biểu lộ ra.

      người đàn ông như vậy rất có ý thức trách nhiệm.

      Chỉ cần dịu dàng với chút, liền nộp vũ khí đầu hàng, còn gì là sức chống cự nữa.

      Buồn ngủ ập tới, Lâm Hinh trừng mắt nhìn, kìm chế được dựa lên bàn ngủ, trong mộng có người đắp chăn cho , sau đó lặng lẽ rời .

      Phủ thêm chăn cho Lâm Hinh xong, Lục Lê trở về văn phòng, có chút thiếu kiên nhẫn siết chặt nắm tay. Được lắm, nha đầu kia quả giỏi nhịn, cố ý làm khó dễ như thế rồi mà còn chưa xin khoan dung! Hay là. . . . . . vốn nhận ra đây là thủ trưởng cố ý làm khó . Nghĩ tới khả năng này, Lục Lê có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương.

      Xử lý công việc lát, Lục Lê lại nhịn được thang máy xuống tầng. Thang máy dừng ở tầng của Lâm Hinh, liền dựa ở cửa thang máy để thang máy đóng lại, như vậy lại có thể thấy Lâm Hinh, lại có thể lập tức bước vào trong thang máy chạy thoát khi có động tĩnh.

      là. . . . . . Lục Lê nhịn được phỉ nhổ bản thân. Cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó chính chịu nổi với trước.

      nghĩ tới đó, Lâm Hinh bên kia động đậy, tỉnh lại. Lục Lê định trốn, nhưng chân lại giống như mọc rễ bước được, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Hinh, giống thằng nhóc mười sáu mười bảy tuổi thấy mình thích liền hóa đá.

      thấy Lâm Hinh tỉnh, vừa nhìn đồng hồ, chắc ngờ mình ngủ lâu như vậy, sắp đến mười giờ. giật mình, đứng bật dậy, nhưng vì ngủ lâu chân tê cứng mà lập tức ngồi xuống. Nhưng ghế dựa lại ổn định, vừa đặt mông ngã xuống đất, lúc lâu cũng đứng lên được.

      Lục Lê nhìn mà sốt ruột, cuối cùng cắn răng cái, miệng vừa lầu bầu: “Ngu ngốc.” vừa bước nhanh vào, dùng tay kéo Lâm Hinh lên, “ đau ?” giấu hết cảm xúc, giả vờ hỏi.

      Lâm Hinh vừa thấy là , đột nhiên ngây người, lâu sau mới cúi đầu : “ đau. . . . . . Lục tổng có khỏe .”

      Sắc mặt Lục Lê trầm xuống: “, có người thiếu nợ tôi chịu trả.” .

      Bị giọng điệu của làm phát hoảng, Lâm Hinh ngơ ngác nhìn . Lục Lê nghiêm túc nhìn chằm chằm: “Lâm tiểu thư, tôi tin rằng em biết, em nợ tôi rất nhiều.” .

      “Rất xin lỗi.” Lâm Hinh cúi đầu, giọng rầu rĩ , “Nhưng tôi đưa thứ quý giá nhất trả lại cho rồi, tôi . . . . . . trắng tay rồi.”

      Những lời này của làm đau đớn, Lục Lê rốt cục nhịn được vươn tay sờ sờ đầu , giọng hòa hoãn hơn: “ dối, ràng em còn có thứ tốt nhất chưa cho tôi.” nhìn Lâm Hinh, giống như lừa người, : “Em cảm thấy sáu năm trước em hại tôi có bạn , vậy hôm nay em làm bạn tôi, cộng thêm con trai xem như lợi tức nhiều năm như vậy. Chuyện khác, tôi rộng lượng so đo với em. Em thấy có được ?” .

      Lâm Hinh ngơ ngác nhìn , tin được những gì mình vừa nghe thấy, cho đến khi Lục Lê trắng ra: “Làm vợ , mẹ của con được ? thích em.”

      Nếu nha đầu này chủ động, vậy để , dù sao kết quả cũng giống nhau.


      The End
      Last edited: 12/9/14
      Prunus Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :