1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trăng trong kính (Phần I, II) - Cửu Lộ Phi Hương (15 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 12/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Phần I – Kính Nguyệt

      [​IMG]
      Editor: mèomỡ


      Mở đầu

      Rau bèo cao hơn người, mái tóc màu đen dập dờn theo sóng nước. Đứa bé bị đám bèo cắt qua gò má nằm ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có vẻ sống nổi.

      Giữa đêm hè, đom đóm như sao lờ lờ bay, có con đậu chóp mũi, có con đậu trán, lại có con đậu người bé. Trong lúc yên lặng, người bé dường như truyền đến chút chấn động, khiến đám đom đóm hoảng hốt bay lên, quanh quẩn xung quanh. Ánh sáng dập dờn, chiếu lên khung cảnh trầm tĩnh nơi đây, đẹp như ảo cảnh.

      đôi mắt đen láy mở ra, đập vào mắt là nhiều điểm sáng. bé nhìn bầu trời đêm hè đầy sao, cười lạnh tiếng tang thương lạnh bạc đến nên lời.

      “Vẫn còn sống ư….”

      Chương 1

      “Môn chủ! Môn chủ!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu vội vàng, cửa phòng bị đẩy ra, khiến chàng giật mình phục hồi lại tinh thần, hai chữ “Hưu thư” giấy cũng khô từ lâu, chàng liếc mắt nhìn người tới, chỉ nhàn nhạt viết —— Tô thị Kính Nguyệt, đố kị. . . . . .

      Chưa viết xong, thị vệ xông vào cửa quỳ xuống đất, ôm quyền dập đầu: “Môn chủ! Phu nhân! Phu nhân bị tập kích. . . . . .”

      Nét mực dừng ở giấy Tuyên Thành, lan thành điểm nhìn mà ghê người. Tần Sơ giật mình chưa tỉnh, chỉ ngẩng đầu nhìn người nọ.

      Thị vệ cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ từ trong kẽ răng ra mấy chữ: “. . . . . . Rơi xuống dốc núi bỏ mình.”

      Hô hấp ngừng lại, Tần Sơ sững sờ nhìn người báo tin, dường như nghe hiểu mấy chữ lạnh lẽo như lưỡi dao này. Sau lúc lặng im, thị vệ chỉ nghe chàng lạnh nhạt hỏi: “Thi cốt ở đâu?”

      “Còn tìm. Chỗ vách núi kia quá mức kỳ lạ, thuộc hạ. . . . . . tìm được đường xuống.”

      Tần Sơ nhìn chằm chằm hai chữ ‘hưu thư’ giấy bị nét mực lan ra, mở miệng : “Nàng chết. . . . . .” Chàng như tự an ủi bản thân, “Nàng còn chưa đạt được tự do từ ta, sao có thể cam tâm. . . . . .” Đặt bút xuống, chàng đứng dậy, “Chuẩn bị ngựa.” Chàng ra ngoài phòng, chân trái có chút bất tiện.

      Thị vệ lo lắng khuyên: “Chủ thượng, phu nhân rơi vào dốc núi địa thế cực kỳ hiểm trở, chân ngài. . . . . .”

      Tần Sơ hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt khiến lòng người kinh hãi lạnh lẽo, “Chuẩn bị ngựa.”

      Thị vệ dám nhiều lời.

      suốt ba ngày, cuối cùng cũng tới dốc núi nơi Tô Kính Nguyệt rơi xuống. Gió lạnh thổi ngược từ dưới dốc núi lên, dường như muốn rót vào trong lòng Tần Sơ: “Ta lấy hưu thư làm mồi, rốt cục dụ được nàng trở về.” Tần Sơ lẩm bẩm, “Rốt cục nàng đạt được tự do nàng muốn, sao có thể dừng bước tại đây?” Chàng nhìn đáy vực ánh mặt trời cũng chiếu tới nổi, mặt trắng bệch dọa người, đồng tử mắt giống như bị đáy hố hắc ám nhuộm dần, tia ánh sáng.

      Đám người hầu im lặng gì.

      Bọn họ tìm thấy đường xuống, thể tìm nàng. Nhưng nếu muốn , luôn tìm được đường. Tần Sơ bước lên trước bước, áo bào của chàng phấp phới theo gió, sợi tóc bay lên. Khi đám người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, chàng nghiêng về phía trước, cùng với tiếng gió gào thét và tiếng đám người hầu hô to, chàng rơi xuống vách núi bị ánh mặt trời vứt bỏ.

      Dù thế nào, dù dùng cách nào, chàng cũng muốn tìm được nàng. Tiếng gió gào thét bên tai, Tần Sơ lẳng lặng nhắm nghiền mắt, có sợ hãi thậm chí còn mang theo vài phần mong đợi.

      Kính Nguyệt, đây là con đường cuối cùng nàng sao, đây là chốn trở về của nàng sao.

      Nàng đừng sợ, ta đến với nàng.

      Chương 2

      Tần Sơ tỉnh lại trong đám bèo cao cao, bầu trời bị cây cỏ cắt thành từng khối . Có lẽ chàng bị thương rất nặng, thân thể hoàn toàn có cảm giác. Bầu trời xa xôi cùng đám mây mơ màng bay qua, chàng cũng nhìn thấy lắm, chỉ cảm thấy có bóng người nho lấp loáng bên cạnh.

      bé? Cảm giác này hơi giống Tô Kính Nguyệt. . . . . Tô Kính Nguyệt hồi . . . . . . .

      Tần Sơ vẫn cho là bản thân muốn quay về quá khứ. Quá khứ vừa đau khổ vừa khó chấp nhận kia khiến chàng vô cùng chán ghét. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Tô Kính Nguyệt, chàng giật mình phát hóa ra mình đáng xấu hổ lại tưởng niệm khoảng thời gian đó.

      Tần Sơ mười tuổi, theo tổ mẫu đến miếu ngoài thành dâng hương. Chàng ham chơi lạc, gặp Tô Kính Nguyệt đói xanh xao vàng vọt. Lúc đó tiểu nha đầu kia chỉ mới bảy tuổi, tóc rối tung, đôi mắt ngập tràn tĩnh mịch. bé ngồi dưới gốc cây khô gần chết giống mình, cảnh tượng đó bi thương tài nào tả xiết…

      Như là thiên thần xấu xa nghịch sợi dây vận mệnh, cho bọn họ lần gặp nhau ngẫu nhiên đơn giản. Tần Sơ thương hại “Nhặt” Tô Kính Nguyệt về, cho nàng cơm ăn, cho nàng dưỡng thương.

      Bắt đầu từ ngày đó, bé gầy gò tái nhợt ở bên cạnh tiểu thiếu gia cao quý. bé ít , hiếm khi chuyện cùng người khác, cả ngày như khúc gỗ, mặc kệ người khác lấy lòng hay bắt nạt mình, bé dường như hề để ý. Khi Tần Sơ rảnh rỗi lẳng lặng ở bên chàng.

      Tất cả mọi người cho rằng bé là đứa trẻ sợ sệt nhát gan, Tần Sơ cũng cho rằng như thế.

      Cho đến khi Tần Sơ đánh nhau cùng vài vị công tử láng giềng. Lúc chàng đánh người khác Tô Kính Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng ở bên, tỏ vẻ gì, nhưng đối phương lại gọi ba bốn đứa trẻ lớn hơn đến. Tần Sơ bị đánh, mắt thâm tím khóe miệng bị rách, Tô Kính Nguyệt đứng ở bên bỗng nhiên động đậy.

      bé bảy tuổi, chân to bằng cánh tay chàng, lại đánh mấy đứa trẻ hàng xóm còn lớn hơn chàng đến mức khóc lóc nức nở.

      “Xin lỗi.” bé ép mấy đứa trẻ xin lỗi Tần Sơ, sau mới thả chúng .

      Tần Sơ sững sờ nhìn bé. Tô Kính Nguyệt giúp chàng sửa lại mái tóc rối bù, giống người chị lớn cầm tay chàng: “Trở về ta bôi thuốc cho huynh.” xong, dắt chàng trở về nhà.

      Đây là lần đầu tiên Tần Sơ biết Tô Kính Nguyệt rất lợi hại.

      Tuy rằng lần đó bọn họ về nhà cùng bị phạt, nhưng cũng gây trở ngại với việc Tần Sơ sinh ra tò mò đối với Tô Kính Nguyệt, rồi sau đó là sùng bái, rồi ngưỡng mộ. . . . . . .

      Tần Sơ luôn luôn nghĩ, nếu như có thảm án diệt môn ba năm sau đó, có lẽ chàng rất tự nhiên nghe theo người nhà nạp Tô Kính Nguyệt làm thị thiếp, sau đó đợi đến ngày cưới có thân phận bối cảnh làm chính thê, ngồi hưởng thụ Tề Nhân Chi Phúc, cả đời bình an.

      Nhưng như vậy rất thiệt thòi cho Tô Kính Nguyệt. Tần Sơ cảm thấy càng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, chàng càng hiểu gặp được Tô Kính Nguyệt hiếm hoi đến nhường nào.

      Tần Sơ thấy bèo bên cạnh dần dần tẽ ra, dường như có người kéo thân thể chàng, cảm giác như vậy khiến chàng có vài phần quen thuộc, dường như lại quay lại cơn ác mộng mười mấy năm trước. Tần Sơ dùng sức mở đôi mắt mơ hồ, nhưng dù chàng gắng thế nào cũng vẫn nhìn bộ dáng người đầu.

      “Đừng cứu ta. . . . . .” Chàng khàn khàn , “Ta muốn cùng. . . . . . Kính Nguyệt. . . . . .” .

      Rẽ bèo ngừng lại

      “Huynh chết chẳng cùng ai được cả.”

      Trong giọng non nớt mang theo tang thương kỳ lạ, như là ảo giác vang lên bên lỗ tai chàng. Tần Sơ mơ mơ màng màng, nhưng lại thể xác định có phải mình nghe thấy thanh hay , mí mắt rất nặng đóng lại, thế giới tạm thời an tĩnh lại.

      Chương 3

      Tần Sơ nằm mơ giấc mơ rất dài.

      Trong mơ người chàng đầy máu, bị nhốt trong căn phòng tràn ngập ánh lửa. Lửa đốt sập xà nhà rơi xuống, đè lên mắt cá chân chàng, đốt cháy da thịt chàng, đau đớn, tuyệt vọng. Chàng muốn lớn tiếng khóc kêu, nhưng khói đặc cuồn cuộn xộc vào cổ họng chàng.

      “Tần Sơ!” Chàng nghe thấy có người gọi mình, giọng vô cùng lo lắng, “Huynh ở đâu?”

      Mắt chàng bị khói hun đến mơ hồ chỉ nhìn thấy có bóng người nho lao vào trong ánh lửa. Nàng ngừng tìm kiếm, sốt ruột, còn vẻ lạnh nhạt ngày thường. Tần Sơ ra lời, chàng tùy tay nắm lấy cọc gỗ, dùng sức gõ xuống đất.

      thanh rất , nhưng Tô Kính Nguyệt nghe được. Nàng tìm được chàng, nhưng thể đưa chàng ra ngoài, xà nhà rơi xuống che kín đường rồi.

      “Đau. . . . . .” Tần Sơ mười ba tuổi vẫn chỉ là đứa choai choai, đau trắng bệch cả mặt, “Để ta chết ở đây . . . . . .” Chàng , “Ta ra được. . . . . .” .

      Tô Kính Nguyệt hung dữ trợn mắt nhìn chàng, “Nam tử hán đại trượng phu, đừng bày cái vẻ èo ợt này ra với muội.” Nàng vỗ vỗ mặt Tần Sơ, để chàng duy trì tỉnh táo, “Huynh nghe đây, huynh muốn ra khỏi đây, ngày nào đó huynh còn có thể trở lại nơi này, đòi lại toàn bộ đau đớn, khổ sở cửa nát nhà tan ngày hôm nay!”

      Tần Sơ cắn răng, giọng Tô Kính Nguyệt dịu lại: “Huynh hãy nghe cho kỹ, muội nâng cọc gỗ kia lên, nhưng giữ được lâu đâu. Cho nên khi cảm thấy hơn, huynh hãy dùng hết sức rút chân ra, biết .”

      Tần Sơ gật đầu, trong ánh lửa sáng ngời, thấy Tô Kính Nguyệt bé tay nâng thanh xà nhà bị đốt đến nóng rực lên. Quả nhiên, chỗ mắt cá chân hơn, Tần Sơ dùng sức rút chân ra. Chỉ động tác làm cho người suy yếu như chàng lúc này hao hết tất cả sức lực, trước mắt chàng biến thành màu đen, biết mình ở chỗ nào. Trong đầu hỗn loạn, có ánh đao, có máu tươi, có người nhà đau đớn gào thét, tiếng la hét chói tai, thế giới bị quấy đục thành cái đầm.

      Sau khi rất nhiều ánh sáng rối loạn xẹt qua, cũng chỉ có thanh vượt ra, mang theo vẻ non nớt của trẻ con. Sức mạnh làm cho người ta an tâm, với chàng.

      “Cố gắng lên, ổn thôi.”

      Giấc mơ quá dài khiến chàng gần như bị lạc trong cảnh trong mơ, nếu phải nước lạnh lẽo hắt lên mặt, Tần Sơ sợ là còn chưa tỉnh lại.

      Lọt vào trong tầm mắt là vách tường đá bị ánh lửa chiếu sáng, màu da cam nhảy lên khiến Tần Sơ giật mình cho rằng còn ở trong mơ. Lửa nổ “tạch” tiếng làm Tần Sơ đột nhiên hoàn hồn, làm sao có thể vẫn là khi đó, trong nháy mắt sớm qua mười lăm năm rồi. . . . . .

      Tần Sơ tĩnh tâm suy nghĩ, quay đầu đánh giá sơn động. Chàng được người dưới vách núi cứu. . . . . . Chàng nhìn đống lửa cháy, trong lòng đột nhiên có phán đoán to gan. Nếu chàng được cứu, vậy có phải Kính Nguyệt cũng được người cứu hay ? Hay nên , người cứu chàng chính là Tô Kính Nguyệt!

      Nàng sao, nàng vẫn ổn!

      Nghĩ vậy Tần Sơ đột nhiên có chút ngồi yên. Chàng muốn đứng dậy, nhưng thân thể nghe theo điều khiển, mắt cá chân đau đớn như bị cưa.

      Bỗng nhiên, có tiếng bước chân hòa với tiếng mưa rơi bên ngoài, chậm rãi tới gần.

      Tần Sơ ngừng thở, năm chàng gặp nàng. Chàng cất dấu rất nhiều nhớ nhung. . . . . . Tiếng bước chân cực , cực kỳ giống Tô Kính Nguyệt, là nàng, Tần Sơ chắc chắn nghĩ. Tô Kính Nguyệt luôn thần bí như vậy, có thể cho rất nhiều ngoài ý muốn. . . . . .
      Last edited: 12/9/14
      piipp thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4

      Tiếng bước chân nhàng dừng lại, ánh lửa chiếu lên người bé.

      Tần Sơ sửng sốt. Quần áo còn nhìn ra được màu sắc người bé bị mưa xối ướt đẫm, từng lọn tóc đen dính khuôn mặt tái nhợt, có vẻ có chút nhếch nhác bệnh tật. Trong tay bé mang theo hai con thỏ hoang đầu rơi máu chảy, lẳng lặng nhìn chàng, sau đó hơi gật đầu coi như chào hỏi.

      . . . . . . Đứa bé?

      phải Tô Kính Nguyệt.

      Chờ mong rồi thất vọng, chút sức lực vất vả mới tích góp được thoáng chốc bị rút hết sạch. Ánh mắt Tần Sơ dại ra, cho đến khi tiếng xếp đồ vang lên chàng mới phục hồi lại tinh thần lần nữa. Nhìn về phía tiếng động phát ra, đúng là bé kia lột da thỏ, móc nội tạng, cho lên giá lửa. Tay nghề có thể là hơn cả thuần thục, nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Sơ phải tay nghề của bé mà là con dao trong tay bé. Cán bằng gỗ Hoàng Dương, phía dưới có khắc chữ “Tần”.

      Đó là con dao chàng đưa cho Tô Kính Nguyệt . . . . . . .

      “Cháu lấy con dao này từ đâu?”

      bé nghe vậy, quay đầu nhìn chàng. Bốn mắt nhìn nhau, hiểu sao lại làm tim Tần Sơ đập lệch nhịp. Nhưng mà rất nhanh, bé lại quay đầu , nhìn chằm chằm ngọi lửa, đáp: “Nhặt ở bờ sông.” Giọng khàn khàn như bị người ta phá hủy cổ họng.

      Tần Sơ nghĩ được bất cứ chuyện gì khác, chỉ sốt ruột hỏi: “Sông ở đâu? Có thấy chủ nhân của con dao này ? Có cứu được nàng ? Nàng có sao ?” Các vấn đề liên tiếp còn dồn dập hơn hạt châu rơi khay ngọc. Nhưng chàng càng vội vàng, càng làm nổi bật lên hờ hững kỳ lạ của bé.

      bé lật con thỏ trong tay hai lần rồi mới : “ thấy người.”

      Trong chớp mắt đầu óc Tần Sơ trống rỗng.

      thấy người

      Có ý gì? Thuộc hạ của chàng lừa chàng. Tô Kính Nguyệt quả rơi xuống nhưng vì sao nàng được cứu? Con dao của nàng ở đây, vậy nàng đâu? Nàng ở đâu? Chàng muốn cùng nàng, nhưng bây giờ chàng để lạc mất Tô Kính Nguyệt rồi, muốn tìm nàng cũng biết tìm ở đâu. . . . . .

      “Nàng nhất định còn ở đó.” Tần Sơ xong, giãy dụa muốn đứng lên như liều mạng, “Ta phải tìm nàng.” Mỗi bộ phận cơ thể đều kêu gào đau đớn, chàng lại chẳng có cảm xúc gì cả.

      bé lẳng lặng nhìn chàng, ngăn cản, lên tiếng. biết vết thương của chàng thế nào, chắc chắn chàng thể đứng lên được. Nhưng Tần Sơ cố chấp như vậy lại khiến ánh mắt bé từ lạnh lùng dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng chuyển thành chút ẩm ướt. bé rũ mí mắt xuống, đứng lên, gọi Tần Sơ trước mặt: “Nếu chú muốn tìm người mấy ngày trước rơi xuống còn đâu.”

      còn là sao?” Tần Sơ nghe thấy giọng vô hồn của mình.

      “Bị nước sông cuốn rồi, tôi tận mắt nhìn thấy.”

      Lời này tựa như kẻ đánh lén, đánh Tần Sơ đầu rơi máu chảy, ngay cả giãy dụa cũng có sức: “Vậy còn cứu ta làm gì?” Chàng như là cười, “Vì sao ta lại được cứu?” Hoặc như là khóc.

      Chương 5

      Vì sao cứu ta?

      Tần Sơ từng hỏi Tô Kính Nguyệt câu này. Chàng còn nhớ kinh hoàng lúc đó, Tô Kính Nguyệt cứu chàng từ trong nhà bị lửa đốt cháy, mang theo chàng thoát khỏi thành, xuôi nam tìm người thân. Chân Tần Sơ bị xà nhà rơi xuống đè hỏng, được. Trời tuyết lớn, nàng đặt chàng ván gỗ, kéo . Trong băng tuyết ngập trời, mặt sông kết tầng băng dày, bóng dáng đơn bạc mỗi bước đều vô cùng gian nan.

      Chàng rất muốn giúp nàng, nhưng chàng chẳng làm được gì cả.

      “Kính Nguyệt, mặc kệ ta.”

      “Nằm im.”

      Chàng ngẩng đầu nhìn trời, vào đông trời luôn u , chỉ làm cho tâm trạng người ta thêm buồn chán: “Vì sao cứu ta?” Chàng , “Kẻ thù lợi hại như vậy, bọn họ nhất định còn có thể tới giết ta , Kính Nguyệt. . . . . .” Chàng nhìn lòng bàn tay nàng thắt đến chảy máu, : “Ta làm liên lụy muội.” Lúc trước vì giúp chàng nâng thanh xà nhà cực nóng đè lên chân chàng, tay nàng bị thương, tay nương chỉ nên dùng để thêu hoa gấp quạt. . . . . .

      “Mặc kệ ta .”

      Tô Kính Nguyệt cũng quay đầu lại, tiếng trong trời đất mênh mông có vẻ bé: “Muội vất vả mới đưa huynh từ trong đám cháy ra, lý nào để huynh chết vô ích ở đây. Tần Sơ, huynh phải báo đáp muội.” Nàng , giống con buôn tính toán. Nhưng làm gì có con buôn nào liều mạng để cứu chàng, có con buôn nào ngốc đến mức làm vụ làm ăn biết có thể thu hồi vốn như thế này . . . . . . .

      Tần Sơ biết, cho nên càng thương Tô Kính Nguyệt, cũng càng hận mình bất lực.

      Bỗng nhiên, lớp băng kêu “rắc” tiếng. Trong lòng Tần Sơ hoảng hốt, câu “Đừng nhúc nhích” của Tô Kính Nguyệt còn chưa dứt, băng dưới chân nàng vỡ vụn, rơi “tùm” vào nước sông lạnh băng. Rét lạnh khiến băng mặt nước nhanh chóng đông thành tầng băng mỏng.

      Máu cả người Tần Sơ như đóng băng, nằm bên vết nứt, liều mạng đập lên tầng băng mỏng, lớn tiếng la lên : “Kính Nguyệt!” Chàng dùng hết toàn bộ sức lực gọi nàng, nhưng thanh lại biến mất nhanh như vậy. Trong trời băng đất tuyết này chỉ có mình chàng, nỗi sợ hãi khổng lồ như xé rách tất cả bình tĩnh của chàng, “Tô Kính Nguyệt!” Chàng mò mẫm trong dòng nước lạnh, hận thể nhảy vào tìm nàng.

      Trong lúc cuồng loạn, dưới nước bàn tay có độ thủ bắt được tay chàng. Trong nháy mắt Tần Sơ như tìm lại được linh hồn, tay kia vội vàng mò xuống, bắt được cổ tay Tô Kính Nguyệt, kéo Tô Kính Nguyệt lên mặt băng. Cả người nàng ướt đẫm, Tần Sơ ở bên sốt ruột muốn cởi quần áo nàng: “Muội mau cởi áo ra, muội mau cởi áo ra .”

      Tô Kính Nguyệt túm chặt cổ áo, còn định lấy nam nữ khác biệt trêu ghẹo chàng hai câu. Nhưng khi ngẩng đầu chỉ thấy hốc mắt Tần Sơ đỏ hoe, trong mắt ngập tràn kinh hoàng. Những lời chế nhạo của nàng nghẹn ở trong cổ, được chữ nào.

      “Tần Sơ, muội sao.” .

      Nàng xong, liền thấy hốc mắt Tần Sơ đỏ đậm. Nàng ngồi bên cạnh chàng, nhàng xoa xoa đầu chàng, “Muội sao.”

      Tần Sơ cắn răng, nhịn lúc, cuối cùng kìm chế được cảm xúc, ôm cổ Tô Kính Nguyệt, như muốn ấn nhập vào thân thể mình.

      Có lẽ trong tình huống này tình cảm của Tần Sơ đối với Tô Kính Nguyệt dần dần phát triển, cho nên trong rất nhiều năm sau đối với Tần Sơ mà Tô Kính Nguyệt chỉ là “Thê tử”, tình cảm của chàng đối với nàng cũng giới hạn chỉ là “Tình ”. Tô Kính Nguyệt là ân nhân, là kính , là bạn, là ỷ lại, là duy nhất ai có thể thay thế được.

      Chương 6

      Tần Sơ phát sốt .

      Trong lúc mơ hồ, chàng giống như quay về mười năm trước. Lúc đó chàng có thế lực nhất định, luôn luôn vạch kế hoạch báo thù, nhưng khi ấy chân chàng còn chưa được chữa khỏi. Thương tàn giam cầm chàng chiếc ghế, rất nhiều chuyện thể làm khiến chàng vô cùng sốt ruột, thường hay nổi nóng.

      Mà khi ấy, Tô Kính Nguyệt nàng tìm được thần y, có thể chữa được vết thương chân chàng. Nhưng phương pháp trước tiên phải đập nát xương cốt, cạo vảy cố định, để xương cốt phát triển lại. Người chung quanh đều phương pháp này quá mức kinh khủng, được. Nhưng mà thái độ của Tô Kính Nguyệt lại cực kỳ kiên quyết tiến cử thần y đạm mạc giống thường ngày.

      Nếu là bình thường, Tần Sơ sớm đồng ý với nàng, thứ nhất chàng tin tưởng Tô Kính Nguyệt nhất, thứ hai chàng quả cũng muốn vết thương chân sớm khỏi. Nhưng lần này, Tần Sơ lại chậm chạp ra quyết định.

      Chàng ghen. . . . . . .

      Chàng thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ có thể thấy Tô Kính Nguyệt cùng thần y nàng mời đến trò chuyện vui vẻ với nhau trong sân, như là bạn tốt nhiều năm vậy. Nhưng Tô Kính Nguyệt lớn lên cùng chàng, nàng có người bạn nào mà chàng chẳng biết . .

      Ngày trị liệu mãi mà vẫn được quyết định, Tô Kính Nguyệt nhịn nổi nữa, lạnh giọng hỏi chàng: “Đôi chân này huynh có muốn chữa nữa ?”

      Lúc đó Tần Sơ ngồi ở sau bàn, xem thư thám tử đưa tới, đáp: “Chữa, nhưng cách này quá nguy hiểm, bảo đại phu đổi cách khác.”

      có cách khác.” Tô Kính Nguyệt , “Ythuật của Tạ đại ca thiên hạ có hai, để huynh ấy chữa có bất kỳ nguy hiểm gì.”

      Tạ đại ca. . . . . . Tay Tần Sơ cứng đờ, sau lúc lâu im lặng, cầm phong như khác: “Ta tin .”

      “Huynh tin muội.”

      Lời này giống cây kim, đâm vào trái tim Tần Sơ. Chàng muốn biện bạch, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại là: “Chân ta chữa khỏi sao nào? Muội ghét bỏ ta được sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, chính chàng cũng phát hoảng, hóa ra chàng luôn luôn sợ hãi, sợ Tô Kính Nguyệt vì khuyết điểm của chàng mà ghét bỏ chàng. . . . . . .

      Tô Kính Nguyệt im lặng lâu sau: “ sai, muội ghét bỏ huynh chân què tàn phế.”

      Sắc mặt Tần Sơ trắng bệch, thấy ánh mắt Tô Kính Nguyệt bình tĩnh, sau hổ thẹn và uất ức là lửa giận thể kìm nén được. Tay chàng cầm chén trà bàn ném đến trước mặt Tô Kính Nguyệt, thanh vỡ vụn kinh động người ngoài phòng. Tần Sơ lần đầu đen mặt với Tô Kính Nguyệt: “Cút!” Chàng , “Cút ra cho ta! được phép trở về!”

      Tô Kính Nguyệt liếc nhìn chén trà vỡ vụn đất, lời xoay người rời . .

      Mà nàng mới lát, tức giận trong chớp mắt của Tần Sơ liền tiêu tan. Chàng ngồi trong phòng chưa được lát, đột nhiên bắt đầu sợ hãi. phải chàng muốn Tô Kính Nguyệt , nếu nàng tức giận. . . . . . Nếu nàng trở lại. . . . . .

      “Người đâu!” Rốt cuộc thể tiếp tục suy nghĩ được gì, Tần Sơ sai người tìm Tô Kính Nguyệt.

      Hổ thẹn, uất ức, ghen tuông gì đó tất cả đều để qua sau đầu. Chàng chỉ muốn nhìn thấy nàng, giữ nàng bên người, muốn chàng làm gì cũng được. Cạo xương chữa thương, đập gãy xương lần nữa, thế nào cũng được, nàng cái gì chính là cái đó.

      Cả đám người nghiêng trời lệch đất tìm đến chạng vạng cũng tìm được Tô Kính Nguyệt.

      Tần Sơ hoảng sợ, chàng được, thể tự mình ra ngoài tìm, chỉ có thể sai càng nhiều người tìm khắp thành. Chàng nhìn sắc trời dần tối, trong lòng mờ mịt.

      Cuối cùng Tô Kính Nguyệt cũng trở về. Vào lúc nửa đêm bị người mời từ khách sạn về, tóc nàng cũng chải, có lẽ là vội vàng trở về. Tần Sơ thấy nàng thái độ lập tức dịu xuống: “Ta chữa.” Chàng , “Kính Nguyệt, ta chữa. Ta tin muội , ta đuổi muội chẳng qua là dỗi, muội đừng tức giận, muội đừng tưởng .”

      Chàng rất vội, khiến Tô Kính Nguyệt than khẽ: “Muội còn tưởng huynh có chút cốt khí, vốn định ở lại khách sạn hai ba ngày. Kết quả huynh chịu nổi nửa ngày.”

      canh giờ chàng chịu nổi nữa rồi. . . . . . .

      Cuối cùng chàng chấp nhận để thần y chữa trị. Chữa xong, vị Tạ đại ca kia cũng từ biệt Tô Kính Nguyệt.

      Nhưng ở trong mơ, Tô Kính Nguyệt rồi lại trở về. Chàng phái người tìm, tìm từ trời tối đến hừng đông. Chàng ở trong phòng đợi rất lâu như đợi vòng luân hồi. Cuối cùng cũng có người cho chàng, tìm thấy Tô Kính Nguyệt, nàng rơi xuống vách núi, bị nước sông cuốn rồi.

      Như là cơn ác mộng bị cơn ác mộng khác làm bừng tỉnh, Tần Sơ bật tỉnh. Chàng thấy bé ngồi ở bên cạnh mình, trong tay cầm chiếc lá cuộn tròn làm dụng cụ chứa nước, cho chàng uống nước: “Chú sốt nửa tháng rồi.” , “ chết là mạng lớn.”
      Last edited: 12/9/14

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7

      Ánh trăng bên ngoài sơn động chiếu vào, chỉ vào giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) phía dưới dốc núi này mới có thể thấy được chút ánh trăng.

      “Ta phải tìm nàng.” Tần Sơ ngồi dậy, đẩy bé ngồi ở bên cạnh ra.

      Chàng vốn tưởng rằng thân thể của mình phải vô cùng suy yếu, nhưng vừa động đậy mới thấy, biết từ lúc nào có thể cử động tự nhiên. Ngược lại bé nhìn như khỏe mạnh kia bị chàng đẩy cái là ngã xuống đất, đứng lên được. be ngẩng đầu nhìn chàng, trong đôi mắt đen láy có vài cảm xúc chàng phân biệt được.

      Lúc này Tần Sơ nghĩ được điều gì khác, chống vách tường ra khỏi sơn động, thất tha thất thểu về phía bờ sông tìm kiếm.

      “Chú tìm thấy đâu.” bé nhìn bóng lưng chàng khẽ, “Tô Kính Nguyệt chết rồi.” Cũng quan tâm Tần Sơ có nghe thấy .

      Cho đến khi sắp nhìn thấy được bóng lưng của chàng, bé mới cố gắng đứng dậy, theo bước chân của chàng chậm chạp đuổi theo.

      Sông uốn lượn chảy xuôi, hai bên rất nhiều bèo. Tần Sơ bước vào, khiến vô số đom đóm bay lên lượn lờ ở trong trời đêm, cùng ánh trăng tô điểm lẫn nhau. Tần Sơ đẩy đám bèo cao cỡ nửa người ra, ở bên trong gần như vô vọng tìm kiếm: “Tô Kính Nguyệt.” Chàng nỉ non gọi tên nàng, dường như làm thế có thể gọi nàng trở về.

      “Tô Kính Nguyệt!” .

      năm trước, chàng cũng từng gọi tên nàng như vậy, vội vàng mà bất lực, ở đầu hạ trong đình viện, túm tay nàng, nửa hoang mang nửa hờn giận: “Vì sao bỗng nhiên muốn rời .”

      Khi đó chàng đủ để đuổi tận giết tuyệt kẻ thù, thù lớn sắp báo, Tô Kính Nguyệt luôn ở bên cạnh chàng cùng chàng qua bao khó khăn lại muốn rời đúng vào lúc này?

      Tô Kính Nguyệt lại trả lời trực tiếp: “Tần Sơ, ta biết sức mạnh của thù hận, cho nên khi chàng còn ta dùng nó để giúp chàng chống chịu, nhưng quá mức cố chấp là tốt. Dù thù hận hay là ta. Chàng nên thoát ra, ta cũng nên rời .”

      Lời Tô Kính Nguyệt Tần Sơ nghe , chàng túm chặt lấy nàng chịu buông.

      Tô Kính Nguyệt dửng dưng rút tay ra, đôi lướt qua chàng, trong mắt hề có chút dao động: “Tần Sơ, ta chàng.” Như phán tử hình chàng, cho chàng bất cứ cơ hội cứu vãn nào, “Cho ta hưu thư .”

      Cằm siết chặt, Tần Sơ gì.

      Tô Kính Nguyệt nhìn chàng lúc lâu sau, khuyên nhủ: “Chàng biết tính ta. . . . . .”

      “Là ta có chỗ nào làm tốt. . . . . . Nàng , ta sửa.” Biết tô Kính Nguyệt chẳng phải đùa, Tần Sơ khàn khàn , trong giọng cất giấu bất lực như đứa bé.

      “Chàng có gì tốt cả, là ta muốn .” Nàng đáp quả quyết.

      Ngay cả lý do cũng cho chàng, quả nhiên là tô phong cách của Kính Nguyệt . . . . . . .

      Sau lúc yên lặng dài, Tần Sơ : “Được.”

      chữ này lại khiến đáy mắt Tô Kính Nguyệt dậy lên chút gợn sóng, nhưng nàng vẫn cố chấp xòe tay ra trước mặt chàng: “Hưu thư.”

      Chàng giống đứa bé giấu tay ở sau lưng, nhìn nàng: “ có.” Chàng nghĩ, Tô Kính Nguyệt rồi, cũng thể lấy tầng quan hệ này của bọn họ. Nếu như ngay cả tầng liên hệ này cũng còn, về sau muốn gặp nàng, chàng biết tìm lý do gì đây.

      Nhưng dù sao cũng ở cùng nhau nhiều năm như vậy, Tô Kính Nguyệt sao lại biết tâm tư của chàng. Mà cố tình càng biết được tâm tư của chàng cái tay vươn ra kia càng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng nàng thu tay, xoay người liền rời .

      Lúc đó Tần Sơ cảm thấy, Tô Kính Nguyệt mạng sống của chàng, nhưng nàng muốn rời . . . . . . vậy chàng cho nàng .

      Chàng phái người bảo vệ nàng, che chở nàng, nếu được chàng còn có thể lừa nàng trở về. Nhưng chàng chẳng thể ngờ tới, từ biệt ngày ấy lại biến thành vĩnh biệt . . . . . . .

      Làm sao có thể bao giờ gặp lại được chứ. . . . . .

      Chương 8

      Tần Sơ tìm trong đám bèo bên bờ sông suốt ngày đêm.

      bé ngồi ở trạc cây bên cạnh lẳng lặng nhìn chàng, nhìn chàng vô vọng tìm kiếm, cuối cùng nhìn chàng rốt cuộc mệt ngã vào đám bèo. Lúc đó bé mới đến, giống như ngày đó đem chàng từ nơi này trở về, lẳng lặng nhìn chàng.

      “Cháu cảm thấy ta điên rồi?” Tần Sơ bỗng mở miệng.

      trả lời.

      “Ta chờ nàng năm, ta nghĩ thời gian đó đủ, nàng có lẽ cũng có chút nhớ ta, ta viết bức hưu thư, dụ nàng trở về. . . . . .” .

      bé rũ mắt, thầm nghĩ, đúng vậy, Tô Kính Nguyệt nhớ chàng rồi. có ai hiểu tâm tư Tô Kính Nguyệt hơn nàng. Biết Tần Sơ viết hưu thư, sao nàng lại hiểu mưu kế của Tần Sơ. Nếu nàng muốn rời , định trở về, ai có thể bắt nàng trở về được. Là nàng muốn gặp Tần Sơ, cho nên thành toàn lý do của chàng, muốn gặp chàng. . . . . . lần cuối.

      “Kết quả nàng trở lại, lại ở đường. . . . . . Nếu ta gọi nàng trở về, có phải đến bây giờ nàng vẫn ổn , là ta hại nàng. . . . . .”

      , là Tô Kính Nguyệt đáng chết.

      “Trước giờ đều là ta làm liên lụy nàng, đến cuối cùng nàng cũng bị ta liên lụy. . . . . .” .

      , là chàng cứu Tô Kính Nguyệt, cứu nàng gần hai mươi năm. . . . . . .

      “Vì sao ta còn sống. . . . . .” .

      khẽ: “Đại khái là, người chú tìm hi vọng chú sống.” bé nhìn lên vách núi cao cao, “Bằng , vách núi cao như vậy làm sao có người may mắn sống sót chứ.”

      “Nàng hi vọng ta sống sót. . . . . .” Tần Sơ nỉ non, trong lúc giật mình nhớ tới mười mấy năm qua, Tô Kính Nguyệt hết lần này đến lần khác cứu chàng trong lúc nguy nan. Dù là cứu chàng từ trong biển lửa ra, hay là dắt chàng qua sông lớn kết băng, kích chàng chữa trị hai chân, đều là nàng nỗ lực giúp chàng sống sót, giúp chàng tiến lên.

      Mà bây giờ chàng dùng mạng sống Tô Kính Nguyệt liều chết cứu trở về này làm cái gì. . . . . .

      Tần Sơ nhắm mắt lại, cảm giác đất ướt át làm ẩm quần áo của chàng. Sau lúc lâu, chàng mở mắt cười khổ: “Tô Kính Nguyệt là vô đạo đức.” Chàng , “Sao thể để ta lựa chọn cách thoải mái hơn chút chứ. . . . . .” .

      Sau khi gặp Tô Kính Nguyệt, những đau khổ sống bằng chết chàng gặp phải đều có Tô Kính Nguyệt cùng chàng vượt qua. Bây giờ đổi thành mình chàng đơn độc vượt qua rồi.
      Last edited: 12/9/14

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9

      Lại quay về sơn động, Tần Sơ bắt đầu chủ động điều trị nội tức. Chàng phát nội lực trong thân thể lại mạnh hơn lúc trước ít, điều này làm cho Tần Sơ có vài phần kinh ngạc. Nhưng nhìn thảo dược bé hái về cho chàng, Tần Sơ lại hiểu ra vài phần: “Đây đều là thuốc trị thương vô cùng tốt, sao cháu phân biệt được?”

      Chàng bỗng nhiên sinh ra chút tò mò với bé này. Cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay thấy người nhà của bé, có lẽ là mình sống ở đáy vực. Đứa bé như rốt cuộc làm cách nào có thể sinh tồn ở đáy vực cằn cỗi này, học được những tri thức này ở đâu. bé thần bí y hệt Tô Kính Nguyệt.

      “Chú cứ dùng là được.”

      Giọng bé có chút run rẩy, bé ngồi sát cạnh đống lửa, gần đến mức ngọn lửa đốt đến tóc, nhưng bé vẫn ôm đầu gối run lẩy bẩy như thể rất lạnh.

      Đêm hè nào có lạnh như vậy.

      Tần Sơ nhìn đôi môi xanh tím của bé, giọng hỏi: “Cháu lạnh sao?”

      trả lời. Thực ra vài ngày nay mỗi đêm bé đều có cái canh giờ rơi vào trạng thái như thế, chẳng qua Tần Sơ hoặc là mê man, hoặc là ngẩn người đắm chìm trong thế giới của bản thân, căn bản để ý đến bé luôn chăm sóc mình. giờ thấy bé như thế, đột nhiên có vài phần oán trách bản thân sơ sẩy. Chàng đến bên cạnh bé, kéo tay bé, muốn dùng nội lực xua lạnh cho bé. Nhưng ngờ bé phản ứng vô cùng kịch liệt, rút mạnh tay ra, gần như là cách xa hai bước.

      “Đừng chạm vào tôi.” , giọng và vẻ mặt hung tợn giống đứa bé.

      Tần Sơ im lặng, vì báo thù, ở giang hồ nhiều năm như vậy chàng biết mỗi người đều có bí mật riêng thế nên cũng cưỡng ép, quay về vị trí của chàng. Nhưng ánh mắt có chút tự chủ được nhìn tay bé.

      Trong lòng bàn tay có vết sẹo từng bị thương . . . . . . .

      Tần Sơ cố gắng kìm chế, khi sắc mặt bé dần dần tốt lên, chàng mở miệng hỏi: “Trong lòng bàn tay cháu từng bị thương?”

      bé nhìn chàng cái, mơ hồ đáp: “Hồi bị thương, nhớ .” bé quay đầu nhìn chàng, tránh , “Vết thương của chú hẳn là sắp khỏi rồi, ngày mai hãy , theo hướng dòng sông chảy là có thể ra ngoài.”

      Trong lòng Tần Sơ có vài phần khác thường, có ý nghĩ lởn vởn dưới đáy lòng, nhưng rất bất khả thi khiến chính chàng cũng thể tin được. Chàng im lặng lúc lâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Cha mẹ cháu đâu? Sao lại mình ở dưới vách núi này?” bé im lặng, Tần Sơ vô cùng tò mò, lại hỏi, “Cháu biết đường ra ngoài, vì sao còn muốn ở đây?”

      bé nhìn chàng cái, quay đầu, ánh mắt nhìn vào tảng đá bên cạnh, im lặng hồi lâu mới : “Tôi ở đây chờ người.”

      “Ai?”

      “Người thân nhất.”

      Có lẽ là cha mẹ bé? Tần Sơ đoán, trong lòng có vài phần chắc chắn. Cẩn thận đánh giá biểu cảm của bé, Tần Sơ cân nhắc, quyết định hỏi nữa. Chỉ : “ khi như vậy, ngày mai ta ra ngoài, cháu có muốn cùng ?”

      Lúc này ánh mắt bé dừng lại người chàng, nhìn chàng rất lâu, lâu như muốn khắc họa hình ảnh trước mắt, cuối cùng bé lắc đầu: “, tôi ở đây.”

      thể ép buộc người khác. Tần Sơ gật gật đầu, nhắm mắt ngủ. .

      đêm này, chàng dường như có thể cảm thấy được có đôi ánh mắt luôn luôn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt chàng, nỡ rời .

      Chương 10

      Theo hướng sông chảy xuôi, Tần Sơ ra khỏi vách núi, bao lâu liền gặp thuộc hạ tìm chàng.

      Mọi người thấy chàng bình yên vô , đều vui mừng ngớt, có thuộc hạ tiến lên phía trước : “Chủ thượng, mấy ngày trước đây khi thuộc hạ tìm ngài ngẫu nhiên gặp Tạ thần y. Hôm nay Tạ thần y ở biệt viện làm khách, ngài có muốn gặp ngài ấy ạ?”

      Tần Sơ ngẩn ra, thần y Tạ Hân, từ biệt mười năm, chàng ngờ còn có cơ hội gặp lại . . . . . . .

      “Gặp .” Tần Sơ , “Gặp cũng tốt.”

      So với trước kia, chàng càng thêm quý trọng thân thể này.

      Mười năm trước, Tần Sơ mười tám chưa nhược quán[*], thời cũng gần nhi lập[**], Tạ Hân qua bốn mươi. Bọn họ thông qua Tô Kính Nguyệt mới quen biết, nhưng giờ tô Kính Nguyệt còn ở đây nữa rồi.

      [*]Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán

      [**]Theo quan niệm ‘Tam thập nhi lập': nghĩa là nam nhi đến tuổi 30 phải nghĩ đến việc lập thân

      Khi Tạ Hân bắt mạch cho Tần Sơ có vài phần buồn bã: “Rốt cuộc vẫn là nàng lòng dạ với ngươi nhất, toàn bộ nội lực đều độ cho ngươi.”

      Lời này khiến Tần Sơ sửng sốt: “Nội lực gì?”

      Tạ Hân cười khổ: “Nàng quả cho ngươi sao? Công phu của nàng mạnh mẽ nhưng phải dùng mạng đánh đổi. Chẳng qua nội lực tinh thuần của công phu này cũng là độc nhất thiên hạ. Cuối cùng, nàng đem thành tựu cả đời này cho ngươi hết, ngươi hãy quý trọng. Tô nha đầu chết ngươi cũng đừng quá đau khổ, số mệnh của nàng chắc hẳn chấm dứt vào giờ phút này.”

      Tạ Hân càng Tần Sơ lại càng hồ đồ: “Có ý gì. . . . . .” .

      Tạ Hân hơi giật mình: “Nàng gì với ngươi sao?”

      Tần Sơ sững sờ nhìn ông.

      Tạ Hân thở dài: “Đúng là ưa nổi tính cách đó mà! Thôi, người mất chuyện qua, ta cho ngươi.” Ông ta , “Ngươi gọi nàng Tô Kính Nguyệt, đó vốn phải tên của nàng. Nàng họ Tạ, nhũ danh chỉ có chữ Tô, là đường muội bà con xa của ta. Ngươi thấy nàng bây giờ vừa hai mươi, kỳ thực phải. Nếu tính ra, nàng lớn hơn ngươi mười tuổi.”

      “Ba mươi năm trước, hơn ba mươi người nhà Tạ Tô chịu nạn diệt môn. Lúc đó Tạ Tô mới chỉ là đứa bé, nàng may mắn chạy thoát sau đó tìm được ta, xin ta dạy nàng võ công, muốn trở về báo thù. Tính nàng mạnh mẽ, nóng lòng cầu thành, ta khuyên được, rơi vào đường cùng đành cho nàng quyển bí tịch. Trong bí tịch có ghi lại võ công hiệu quả cực nhanh, nhưng nguy hại cũng rất lớn, độc nhập thể, giảm thọ , còn có thể làm người ta sau khi thành niên biến thành đứa bé.”

      Tần Sơ hoàn toàn sửng sốt.

      “Mười năm trước Tạ Tô tìm được ta, bảo ta tới chữa vết thương ở chân cho ngươi, đó cũng là lúc ta chữa cho nàng, kéo dài thời gian nàng biến thành trẻ con. Làm vậy đối với thân thể nàng cực kỳ tốt, nhưng nàng lại , dù sao nàng cũng sống được bao lâu nữa, có thể ở bên ngươi bao lâu nàng ở bấy lâu. Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, nàng muốn rời xa ngươi.

      “Khi đó ta mới biết được, ngươi quan trọng với nàng đến mức nào. Tạ Tô từng với ta, khi ngươi nhặt nàng về nhà đúng là lần đầu tiên nàng biến thành trẻ con. Lúc đó nàng tìm kẻ thù báo thù, lại suýt chết, đúng lúc tuyệt vọng là ngươi cứu nàng. Nàng thương nặng, thân thể yếu ớt, liền ở lại bên cạnh ngươi. ngờ ba năm sau, kẻ thù của nàng lại tìm tới ngươi. . . . . . Nàng là do mình hại cả nhà ngươi, trong lòng áy náy vậy nên luôn ở bên cạnh ngươi, có lẽ là muốn bù lại, cũng có lẽ là muốn giúp ngươi. giờ độ tất cả nội lực cho ngươi, đương nhiên cũng vì muốn cho ngươi về sau sống mạnh khỏe.”

      Tần Sơ ngẩn ngơ. Những người đó. . . . . . Những kẻ giết cả nhà chàng, là kẻ thù của Tô Kính Nguyệt!

      Kẻ thù mấy năm nay chàng luôn luôn truy đuổi vốn là kẻ thù của Tô Kính Nguyệt!

      Tần Sơ biết nên có cảm xúc gì, nhưng trong lúc trong lòng hỗn loạn lại có ý nghĩ nảy ra ngăn chận tất cả hỗn loạn: “Ông . . . . . . Tô Kính Nguyệt, nàng biến thành đứa bé?”

      Tạ Hân gật đầu.

      “Nàng biến thành đứa bé. . . . . .” Tần Sơ hoảng hốt, dường như chỉ nghe được duy nhất câu này.

      bé kỳ lạ . . . . . . hàn nhập thể, lòng bàn tay bị thương, nội lực mạnh lên. . . . . . .

      Trong giây lát tất cả mọi chyuện xâu chuỗi lại. Chàng nào có ngờ đâu! Lúc trước chàng nào có ngờ!

      Tô Kính Nguyệt chết, nàng còn sống, biến thành đứa bé!

      Nhưng chàng vứt bỏ mình nàng dưới vách núi kia, chàng lại vứt bỏ mình nàng ở lại!

      Tần Sơ xoay người chạy , trong đầu ngừng nhớ lại buổi tối trước khi chàng rời khỏi, bóng dáng Tô Kính Nguyệt run rẩy ngồi cạnh đống lửa.

      Nàng lạnh như vậy, lạnh như vậy. . . . . . Chàng ngay cả ôm cũng ôm nàng chút!

      đường vội vã, biết chạy qua bao nhiêu đường, biết chật vật đến mức nào, Tần Sơ dọc theo lòng chảo chàng ra, quay lại phía dưới vách núi, tìm được sơn động kia. Trong động cũng còn người, Tô Kính Nguyệt biết đâu. Chàng tìm khắp sơn cốc, ngừng gọi tên của nàng, hận thể đào sâu ba thước.

      Nhưng thấy nàng đâu nữa. . .

      thấy nàng đâu nữa. . . . .

      Tần Sơ trở lại sơn động, suy sụp ngồi bệt xuống đất. Trong lúc giật mình, chàng nhớ tới ngày ấy trước lúc rời , ánh mắt Tô Kính Nguyệt lẳng lặng nhìn vào khe đá. Chàng đứng lên, tiến lên nhìn, bên khe hở có khắc hàng chữ vừa mờ vừa —— Cho dù gặp nhau chưa dễ nhận ra.

      Cho dù gặp nhau chưa dễ nhận ra. . . . . .

      “Tôi đây chờ người. . . . . . Thân nhất.”

      Nàng chờ chàng! Nàng dường như biểu lộ tâm với chàng ý! Nhưng tên khốn kiếp như chàng. . . . . . lại nhận ra nàng.

      Nàng nàng chưa đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối rời khỏi chàng. năm trước khi nàng rời là lúc thể , nàng sợ chàng đau lòng, sợ chàng khổ sở.

      Sau khi rời , mỗi ngày nàng đau khổ thế nào Tần Sơ biết. Khi nàng lạnh có ai đau lòng vì nàng Tần Sơ biết. Những lúc cảm thấy bất lực có từng nhớ chàng hay Tần Sơ biết. Tần Sơ chỉ biết là cuối cùng chàng cho nàng phong hưu thư ép nàng trở về lấy, Tô Kính Nguyệt quật cường như vậy lại vì sợ hãi chàng đau khổ mà mềm lòng muốn trở về. . .

      Nàng vô cùng nhớ chàng, muốn gặp lần cuối cùng.

      Nhưng chàng đáng chết làm cái gì, chàng lại nhận ra Tô Kính Nguyệt quan trọng như vậy! .

      Cho dù gặp nhau chưa dễ nhận ra. . . . . .

      Tuyệt vọng biết nhường nào.

      Tần Sơ thất hồn lạc phách, lảo đảo ra khỏi sơn động, về phía chàng rơi xuống vách núi. Đom đóm lượn lờ, chỗ đám bèo rậm rạp có điểm lòe lòe sáng lên. Đôi mắt chàng sáng ngời, lại dấy lên phần hi vọng, bước nhanh tới, đẩy đám bèo ra. Cuối cùng chàng tìm được người kia.

      Nàng nằm sấp mặt đất, gò má áp lên mặt đất, đó là nơi chàng rơi xuống. Tô Kính Nguyệt lẳng lặng nằm đó, như ôm lấy chàng.

      lưng nàng đậu rất nhiều đom đóm, chàng vừa tới, những đốm sáng này liền sợ hãi bay lên. Tần Sơ nhàng nâng nàng dậy, ôm thân thể lạnh như băng của nàng vào trong lòng.

      “Tô Kính Nguyệt.” Chàng , “Ta tìm được nàng rồi.”


      Hết Phần I
      Last edited: 12/9/14
      piipp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :