1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã là phiên dịch viên - Mộc Tử Miêu Miêu (3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      《 TRÚC MÃ LÀ PHIÊN DỊCH VIÊN 》

      Tác giả: Mộc Tử Miêu Miêu

      Thể loại: ngôn tình đô thị, lãng mạn, thanh mai trúc mã

      Converter: ngocquynh520

      Người edit: conmeuden

      Số chương (do người edit chia): 215 chương

      Trước đây họ là hai đứa bé vô tư, được người ta gọi là thanh mai trúc mã. lớn lên bên , chứng kiến từ thiếu niên trở thành người đàn ông thực thụ.

      Thế nhưng, thời gian hơn mười năm ấy cũng đủ để hiểu .

      Từ cực thích bắt nạt , khi cùng cho chơi với các bạn khác.

      Lớn lên chút, vẫn bá đạo như vậy nhưng từ chối bởi có cảm giác là đặc biệt đối với .

      Chỉ có điều vĩnh viễn đổi, hai người như hai đường thẳng song song điểm cắt, vĩnh viễn đứng ở bờ đối diện.

      Khi gặp lại… trở thành phiên dịch viên nổi tiếng thế giới trong khi



    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Thanh Mai Trúc Mã

      nhớ gặp từ khi nào, chắc chắn phải từ lúc sinh ra nhưng cũng nhớ được chính xác là năm bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng mọi người ai cũng gọi họ là thanh mai trúc mã.

      Hồi đó tất cả mọi người cùng sống trong đại viện. Trong đại viện có cây ngô đồng rất lớn, bọn trẻ hàng xóm đứa nào cũng thích chơi dưới tán ngô đồng đấy. Từ thích bắt nạt . Lúc cùng chơi với mọi người, chỉ chăm chăm che , cho đứng cạnh ai. Lúc chơi trốn tìm, luôn kéo trốn cùng chỗ. Khi cùng, cho chơi với các bạn khác.

      vẻ ngoài tuấn, học giỏi, luôn luôn lễ phép với mọi người, các chú trong đại viện cực kì quý , trong đó có mẹ của Tô Vi Dạng. Mỗi khi có thời gian chơi lại bắt Vi Dạng cùng làm bài tập, danh nghĩa là giúp học tập nhưng chất là để chơi với các bạn khác.

      Lúc ấy Vi Dạng còn , nào có biết chi đâu. Ở lớp làm xong bài tập rồi mà tên đáng ghét này vẫn cho chơi.



      “Tô Vi Dạng! được lườm tôi!”

      Hà Mặc Thâm ngồi trước bàn đọc sách, bất đắc dĩ nhìn bộ mặt nhăn nhó đau khổ của Vi Dạng. Suốt cả buổi chiều, người kia cứ viết được chữ lại ngẩng lên lườm cậu cái.

      Lông mày Vi Dạng nhăn lại như hai con giun, nhóc ấm ức .

      “Ai bảo cậu cho tôi chơi cơ!”

      “Tôi cho cậu cậu liền à? Oan ức chưa kìa!” khuôn mặt nhắn của Hà Mặc Thâm tràn đầy vẻ xấu xa, trông chẳng giống cậu nhóc mới sáu tuổi học lớp ở điểm nào.

      Khuôn mặt tròn trịa, trắng nõn của Vi Dạng đỏ bừng lên, nhóc bặm môi vứt cái bút , lắp bắp uy hiếp.

      “Cậu…cậu đừng tưởng tôi dám!”

      Mặc Thâm nhướn mày, giở thói ngạo mạn của vị lớp trưởng.

      “Cậu dám ?”

      “Tôi…” nhóc ngẩng đầu lườm cậu rồi sợ hãi cúi xuống.

      Chẳng qua tên đó nắm được điểm yếu của nhóc! Lúc nào cũng thích uy hiếp! Vi Dạng cực kì ấm ức mà dám làm gì tên này! Nếu cậu đem chuyện kia rêu rao coi như tiêu đời nhóc.

      Đúng lúc này ra, thấy con mình lại bắt nạt con nhà người ta liền đến cứu giúp.

      “Mặc Thâm! được bắt nạt Vi Vi!”

      xong, trìu mến cầm lấy tay Vi Dạng, “Vi Vi, thèm chấp Mặc Thâm! dẫn con ăn đồ con thích!”

      “Tô Vi Dạng!” tiếng của tiểu bá vương oang oang phía sau, “ có lệnh của ta nhà ngươi dám chơi với người khác à?”



      Buổi tối, Vi Dạng tới nhà Mặc Thâm ăn cơm, Hà cũng với mẹ nhóc rồi.

      Vi Dạng rất thích ăn cơm nhà Hà, nhóc cực kì quý ba của Mặc Thâm bởi nhóc có ba. Ba của Mặc Thâm đối với nhóc tốt lắm, coi nhóc như con . Hà cũng rất thích nhóc, làm nhiều đồ nhóc thích ăn rồi còn mua váy công chúa xinh đẹp cho nhóc nữa, Hà giống như người mẹ thứ hai của nhóc vậy. Nhưng nhóc biết vẫn thích con của hơn.

      Thực ra Tô Yên Thị cũng phải mẹ ruột nhóc, nhóc là nhi, mọi người trong đại viện ai cũng biết. Mẹ nhóc rất xinh đẹp, ngày nào cũng thích trang điểm kĩ càng.

      Nhóc chỉ nhớ, năm ba tuổi, mẹ dẫn nhóc ra khỏi nhi viện rồi đưa nhóc tới đại viện này sống, khi đó, câu đầu tiên mẹ với nhóc là: “Vi Vi, từ giờ trở là người thân duy nhất của con, con phải gọi là mẹ.”

      Vi Dạng nhớ , ngày hôm ấy mùa xuân như trở lại, ngoài cửa nhi viện, nền cỏ xanh mướt muôn hoa đua nở, trắng, vàng, hồng. Lúc qua cây cầu Khê Thủy, nhóc cúi đầu nhìn xuống dòng nước, thấy hình ảnh của mình lúc ba tuổi.

      Vi Dạng sống hòa hợp với mẹ. Thực ra, nguyên nhân mẹ nhận nuôi Vi Dạng là vì nhóc rất giống đứa con trong tưởng tượng mà mẹ chưa kịp sinh ra. Năm mười lăm tuổi, Tô Yên Thị chửa hoang, làm mất mặt người thân nên bị đuổi ra khỏi nhà, từ đó lủi thủi sống mình. Mẹ hơn Vi Dạng có mười hai tuổi cho nên mẹ giống chị hơn là giống mẹ của nhóc. Lúc mẹ kể về người mẹ , ánh mắt trở nên rạng rỡ, vô cùng vui vẻ. Tuy rằng, lúc ấy nhóc hiểu “người ” có nghĩa là gì nhưng nhìn dáng vẻ hạnh phúc của mẹ, Vi Dạng cũng mỉm cười, nhóc biết rằng mẹ nhóc phải là thứ con hư hỏng.

      Lúc ăn cơm, chỉ có chú Hà bởi Mặc Thâm thích chuyện khi ăn. Lúc nghe chú chuyện, lòng Vi Dạng cảm thấy ấm áp, rồi nhóc nhớ đến mẹ của mình, mẹ lúc nào cũng ở nhà mình, thấy đơn sao?

      Lúc Vi Dạng ngoan ngoãn ngồi ăn cơm miếng sườn rất lớn được thả vào bát.

      Vi Dạng ngẩng đầu nhìn Mặc Thâm nhưng cậu lại nhìn nhóc, chỉ tập trung ăn cơm.

      Lần nào cũng vậy, cậu lo nhóc chỉ ăn cơm mà ăn thức ăn nên nếu “có hứng” cậu gắp cho nhóc nào là sườn, nào là chân gà, nào là thịt bò.



      chung đứa trẻ nào cũng thích ngày 1/6. Vi Dạng cũng là ngoại lệ.

      Ở trường, cứ đến dịp này là là nhà trường lại tổ chức văn nghệ. Ghế ở các phòng học được đem ra sân thể dục, mặc dù nắng vỡ đầu nhưng bọn trẻ vẫn vô cùng háo hức.

      Theo quy định, mỗi câu lạc bộ phải có tiết mục. Vi Dạng nằm trong đội kịch nên diễn vở “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, dưới khán đài ngoài học sinh còn có mấy bác phụ huynh. Vi Dạng thấy mẹ của Mặc Thâm và mấy khác nữa.

      Dù ở nhà hay ở trường, Mặc Thâm đều được người người quý mến. giáo rất quý cậu nên đương nhiên cho cậu làm hoàng tử. Vi Dạng tuy đáng nhưng phải đáng nhất nên đành nhận vai “quả táo” của hoàng hậu phù thủy.

      Kịch bản cũng được rút ngắn , chỉ cần công chúa ăn quả táo độc hôn mê, rồi hoàng tử hôn công chúa là xong.

      Lúc này hoàng hậu giả làm bà lão để hại công chúa. Nhiệm vụ của “quả táo” Vi Dạng là theo bà lão là xong.

      Khi tới gần “công chúa”, “công chúa” cầm lấy tay Vi Dạng, coi nhóc là quả táo mà ra sức cắn. “công chúa” kia là học sinh xinh đẹp nhất đội kịch, ai cũng biết bé này thích Mặc Thâm nhưng Mặc Thâm lại thích bé. Mà Mặc Thâm lại cực thân với Vi Dạng nên bé kia thích nhóc, xúi các nữ sinh khác trong lớp tẩy chay nhóc, sau lưng bắt nạt nhóc.

      Vi Dạng đau nhíu mày, quay đầu bỏ chạy về phía bàn đánh bóng, lúc xuống cầu thang do quần áo lùng nhùng mà vấp té, mông rơi bịch xuống đất, cũng may quần áo diễn làm bằng bông nên nhóc ngã quá đau.

      “Hoàng tử” thấy thế đau lòng, lật đật chạy tới “quả táo”, ngồi xuống hỏi, “Ngã có đau ?”

      Vi Dạng còn chưa kịp trả lời nghe thấy tiếng chủ nhiệm quát, “Hà Mặc Thâm! Còn ở đây làm gì? Mau, tới phiên con rồi đấy!”

      Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn tới cậu, nhưng Mặc Thâm chỉ đưa ra mảnh giấy trong đó viết mấy chữ “Em có hứng!”

      Cậu vội nhưng Vi Dạng rất vội, bạn học nào cũng rất sợ chủ nhiệm nha! Nhóc vội vàng phụ giúp Mặc Thâm, “Nhanh lên! gọi rồi kìa! Nhanh!”

      !” Mặc Thâm kéo Vi Dạng đứng dậy, mặc kệ ánh mắt của mọi người, kéo nhóc chạy .

      Phía sau chỉ còn tiếng khóc thút thít. Hà lo lắng gọi với theo, “Mặc Thâm! Hà Mặc Thâm! Con quay lại đây!”

      Chương 2.1: Vì sao trở nên xa lạ*?

      *Hà Dĩ Mạch Sanh

      Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Mới đấy mười hai năm, kể từ cái hôm đầu hạ trộm hôn .



      Vi Dạng trở về ký túc xá cũng 10 rưỡi, bạn cùng phòng Nghê Tư Huyền còn về muộn hơn , vừa đến cửa lên tiếng, “Vi Dạng, “chú Tiêu”, tớ sau hai cậu nãy giờ, thấy hai người xứng đôi!”

      Vi Dạng gì, chỉ liếc nhìn Tiêu Bắc, “chú Tiêu” lúc cúi đầu trông đẹp trai. Mọi người thường hay nhầm lẫn giới tính của Tiêu Bắc, chỉ khi nhìn đến kiểu tóc hình tượng soái ca đẹp lung linh, lóng lánh mới vỡ tan tành.

      Phòng của Vi Dạng mang số 203, giống như tất cả các phòng kí túc xá khác của đại học, phòng có bốn người. Ngoài Tiêu Bắc, Nghê Tư Huyền còn nữa tên là Giang Vận Văn. nàng này rất béo lại ham ăn. với Tư Huyền vừa là bạn đồng hương, vừa là bạn học hồi trung học. Tư Huyền thường hay bảo Giang Vận Văn thế này, “Thành tựu lớn nhất của học sinh lớp mười nhất định là, tớ hiểu mà Văn Văn, nhất định là cái chuồng nuôi! Văn Văn ạ, các sản phẩm từ thịt ở Trung Quốc có mặt từ 5000 năm trước đấy!”

      Vi Dạng cũng thích ăn thịt, chỉ có điều là ai biết, điều này là do người nào đó từ bồi dưỡng mà biến thành sở thích.

      Nghê Tư Huyền là nữ sinh hoạt bát, xinh xắn, vừa vào đại học phụ trách ban văn nghệ trong hội sinh viên, được phong làm hoa hậu giảng đường. Nhờ danh của mà phòng 203 dãy 7 khu nhà A phía Bắc cũng được thơm lây.

      Người ta bảo, phòng ngủ bốn người luôn chia thành hai thái cực nhưng phòng như vậy. Vi Dạng thân với Tiêu Bắc nhất, tuy Vận Văn với Tư Huyền là bạn hồi trung học nhưng cũng chỉ quan hệ ở mức bình thường, thân với Vi Dạng và Tiêu Bắc hơn.

      Quan hệ của Tư Huyền với bạn cùng phòng cũng chỉ ở mức bình thường bởi với họ cùng thế giới. Xinh đẹp cho con người quyền cao ngạo, bạn bè của có nhiều, mà đa phần là khác giới. Như tối hôm nay, bởi vì cùng bạn trai tới quán bar chơi nên mới về muộn như vậy.

      “Mai bọn mình ra chỗ Đại Phú Ông ăn cơm , tớ mời.” đột nhiên .

      Vừa nghe thấy ba chữ kia, Vi Dạng và Vận Văn phản ứng ngay lập tức, Đại Phú Ông là chỗ xa hoa, đồ ăn cực kì ngon, nhất là thịt…



      Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, Tiêu Bắc cùng Vận Văn đánh cầu lông để giảm béo, Vi Dạng ngủ đến bảy rưỡi mới dậy, xuống lầu ăn sáng rồi tiện thể tìm hai người kia. Bình thường bảy giờ là thấy về rồi nhưng hôm nay vẫn thấy đâu, biết là có việc gì? tới sân bóng sau lưng có người gọi .

      quay người lại, là “Harry Potter”, đây là biệt danh đặt cho người kia.

      biết người này thông qua Tư Huyền, lúc nhìn thấy , ngoài màu mắt đen ra thấy cực kì giống “Harry Potter”. Lúc về phòng với mọi người, ai cũng công nhận chàng này giống Harry Potter .

      Phải mất lúc Vi Dạng mới nhớ ra Harry Potter tên là Bạch Phàm.

      Lúc nào cũng nhắc nhở mình phải nhớ kĩ mọi người, bởi dạo này thấy mình hay quên.

      chuyện với Bạch Phàm được vài câu Tiêu Bắc cùng Vận Văn ở đâu hồng hộc chạy đến, tay Vận Văn cầm cái bánh bao nổng hôi hổi, vừa thổi vừa ăn. Vi Dạng có chút nghi ngờ, vừa vận động vừa ăn như vậy có giảm béo được ?
      Tiêu Bắc vỗ vỗ vai Bạch Phàm, : “Phàm Phàm, lại tìm Vi Vi nhà tôi à?”

      Người tinh mắt ai cũng biết, Bạch Phàm thích Vi Dạng, chỉ có đồ ngốc Vi Dạng là biết. Tiêu Bắc rất thích trêu , mỗi lần thấy bộ dạng bối rối của , Tiêu Bắc cảm thấy như được xem hài kịch.

      Vi Dạng đỏ mặt, vội vàng , “Bắc Bắc, được lung tung! Bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau thôi!”

      “Phải đấy!” Bạch Phàm , “Người ta là thiếu nữ thẹn thùng chứ đâu có mặt dày như cậu! Thôi tôi đây, lát còn có hai tiết.”

      xong chạy biến.

      Bây giờ Vi Dạng mới để ý, chàng mặc bộ thể thao, giày trắng Lam Cầu, ra tới đây tập từ sáng.

      “Còn ngóng gì nữa? Người ta xa lắm rồi.” Tiêu Bắc nhìn Vi Dạng mà thấy buồn cười, “ ra Bạch Phàm cũng tốt, đẹp giai sáng sủa, tốt tính, cũng coi như là nổi tiếng ở khu A. Người có tí mỡ nào mà sáng nào cũng chăm chỉ tập luyện. Hầy…cậu xem chẳng nhẽ cậu ta thấy mình rất gầy sao? Chỉ có con sợ béo mới phải tập thôi.”

      Vi Dạng nhìn khó hiểu, “Tớ làm sao biết được! Tớ đâu có quen biết gì cậu ta.”

      “Trước lạ sau quen. Tớ có cảm giác, nhà Bạch Phàm giàu như vậy, có khi nhờ cái mặt giống Harry Potter mà được diễn vai Bạch Phàm Poster cũng nên, đến lúc ấy chẳng phải thành siêu sao sao? Vi Vi, phải nhanh chóng ra tay…”

      “Ra ra cái con khỉ!” Vi Dạng thèm đếm xỉa tới , quay đầu về căng tin.

      được quãng thấy Vận Văn với ở phía sau, “Vi Vi, mua hộ tớ ba cái bánh bao nhân thịt nhá…”

      Vi Dạng mím môi cười.

      Vi Dạng rời khỏi căng tin, vừa vừa ăn, tay còn ôm ba cái bánh bao nhân thịt cho Vận Văn, khi tới dưới lầu chào quản lý tiếng rồi tìm trong đống bưu kiện xem có của mình . Kết quả thấy, lết từng bước chẫm rãi lên cầu thang.

      Vừa vào đến cửa, Vận Văn xà tới giật lấy bánh bao tay , “Sao chậm thế? Đói muốn chết hà!”

      Tiêu Bắc nằm ì giường đọc tiểu thuyết, rảnh rỗi nhả ra câu, “Sao cậu ăn nhiều thế? Uổng công tớ dạy sớm giảm béo cùng cậu!”

      Vận Văn hừ hừ mấy tiếng, “Hứ! Đừng tưởng tớ biết! Sáng sớm nào cũng chạy với tớ, chẳng qua là để nhìn “ đám mây”!”

      “Ai…ai bảo là để nhìn “ đám mây”!” Tiêu Bắc chột dạ.

      “Còn phải! Lần nào “ đám mây” chạy qua, ánh mắt của cậu đều đổ dồn vào !” Vận Văn vừa ăn vừa làm Vi Dạng đứng ngoài cửa sổ có thể thấy nước miếng kia lóe sáng dưới ánh mặt trời.

      Hai đứa đấy ngày nào cũng cãi nhau, Vi Dạng ở cùng lâu ngày cũng quen.

      đám mây” là đàn năm tư mà Tiêu Bắc vừa mới lên đại học “khai quật” được. Vi Dạng ấn tượng nhất với cái tên vô-cùng-cổ-đại* của này, chắc chắn này là kiếp sau của tổ sư gia. này rất thích mặc nhiều áo có cổ. Có lần, Vi Dạng đeo kính lén lút đứng từ xa đếm thấy có tận bảy lớp.

      * đám mây: Nhất Phiến Vân

      Được cái này đẹp trai, phải là đẹp lung linh lóng lánh. Sáng nào cũng vậy, cứ mỗi lần tập chạy là có hàng dài nữ sinh mê đắm nhìn theo. Tiêu Bắc biết tên của này, vì mỗi lần đều chạy qua hai , nên Tiêu Bắc đặt cho cái tên “ đám mây”.

      Hết năm nhất, Tiêu Bắc thường xuyên ca thán trước mặt các , tại sao “ đám mây” học hết năm tư mà sáng nào cũng tới trường chạy? Vì sao thỉnh thoảng lại tình cờ gặp “ đám mây” qua? Vì sao “ đám mây” luôn ở tình trạng vội vàng?



      Chương 2.2: Vì sao trở nên xa lạ? (tiếp)

      Khung chat chỉ có vẻn vẹn từ “Ừ.” để trả lời cho câu hỏi hỏi từ hôm trước.

      “Hà Dĩ Mạch Sanh” ít khi xuất diễn đàn nhưng rất nổi tiếng bởi ta là giống đực duy nhất đó. Vi Dạng viết tiểu thuyết ngôn tình nên mặc định tất cả mọi người diễn đàn đều là nữ. Ban đầu Vi Dạng còn do dự có nên add friend với ta hay , bởi tiểu sử QQ của ràng, chỉ có mỗi nickname.

      Nhưng cuối cùng vẫn add.

      Sau đó hối hận, bởi “Hà Dĩ Mạch Sanh” từng để lại bình luận rất dài dưới bài viết của , nhớ nhất câu, “Có người, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của ấy vừa muốn chạy tới ôm chặt lấy lại vừa muốn tránh né vĩnh viễn.” Đấy cũng là nguyên nhân có ấn tượng tốt về , ta nhiều, mỗi lần bình luận luôn ngắn gọn súc tích lại khiến dễ dàng xúc động.

      thuận tay đánh ba chữ, “Có ?”

      Bình luận được gửi lâu mà thấy hồi , thấy biểu tượng của ta xám, có lẽ offline rồi.

      Vi Dạng ngồi thừ trước máy tính lát rồi mở văn bản ra viết tiếp mấy hàng nữa, sau lưng chỉ nghe thấy tiếng người ngáy khò khò.

      quay lại nhìn hai người ngủ giường, khóe miệng cười cười rồi quay ra máy tính mở ra thư mục , trong nháy mắt tấm hình ra.

      Tiếng điện thoại của Vận Văn khiến Vi Dạng ngồi trước máy tính giật bắn người, Vận Văn nghe điện thoại của Tư Huyền xong hồ hởi kêu lên, “Nhanh lên, tất cả sửa soạn , Tư Huyền bảo chúng ta lập tức qua!”

      Tiêu Bắc nhìn bộ dạng của mà ngao ngán, “Văn à, thục nữ chút cho ra dáng bạn của Tư Huyền , đừng làm mất mặt phòng 203 chúng ta!”

      “Phải đấy!” Vi Dạng nhịn được cũng nhắc nhở, “Tỉ như hôm trước ăn bít tết, thích ăn có tội nhưng làm miếng bít tết bay vào mặt người khác là tốt! Tư Huyền cũng có sĩ diện của nó, cậu phải nghe lời, thục nữ chút!”

      “Vầng… biết!” Vận Văn , “Tại đấy là lần đầu tiên tớ ăn cơm tây nên mới biết cách dùng dao, miếng bít tết mới bay , phải lỗi của tớ, ai bảo tên kia ngồi đối diện tớ… Lần này Đại Phú Ông chỉ dùng đũa, có bít tết, chắc chắn làm Tư Huyền mất mặt!”

      Ba người cười cười ra cửa, vừa xuống tới lầu quản lý gọi lại, “Tô Vi Dạng phòng 203, có chuyển phát.”

      Vi Dạng vội vàng chạy tới, “Dạ con Tô Vi Dạng đây.”

      Nhận lấy bưu kiện, Vi Dạng cảm ơn quản lý, nhìn nhìn gói hàng rồi đút vào túi xách.

      Tiêu Bắc và Vận Văn tới, Tiêu Bắc hỏi cho có, “Lại là chuyển phát à, dạo này hay nhận được nhỉ? thế còn bày đặt bí mật cho người khác xem!”

      Vi Dạng cười cười, “Đương nhiên là phải bí mật! cho các cậu xem được!”

      “Ái chà chà…bí mật cơ đấy? Đừng bảo là thư của tình lang phương xa nhá! Giờ là thời đại nào rồi còn chơi cái trò cổ lỗ sĩ này?”

      “Bậy nào. Tớ lấy đâu tình lang phương xa!”, Vi Dạng , “Bỏ , cũng phải chuyện quan trọng. mau kẻo muộn, Tư Huyền khó tính lắm đấy!”

      Đại Phú Ông là quán rượu nổi tiếng nằm cạnh khu nhà A. Giá cả ở đây đắt đỏ, chỉ có đám sinh viên nhà giàu mới thường xuyên đến. Khu nhà A thiếu loại sinh viên này, ban ngày tới ăn, tối tới ngủ, tiền thấp nhất cũng tám trăm đồng. Sinh viên bình thường như Vi Dạng đâu có khả năng tự ăn, tất cả là đều do quan hệ của Tư Huyền. Thỉnh thoảng bạn mời ăn cơm, Tư Huyền lại tốt tính kéo cả ba người cùng.

      Xuống xe, ba người thấy Tư Huyền đứng trước cửa quán rượu, mặc cái váy đỏ dài đến đầu gối, giày cao gót màu trắng, đầu đội cái mũ trắng, khiến người ngoài nhìn cảm thán, Tư Huyền trông cậu thượng lưu.

      “Tư Huyền, hôm nay đẹp ghê!” Dù ở chung phòng nửa học kì nhưng Vi Dạng vẫn nhịn được lên tiếng khen ngợi.

      --- ------ ----------tôi là giải phân cách, cần để ý tới---- ------ ---------

      Vi Dạng thấy trong lòng có cảm giác gì đó mà được lên lời. hiểu được tại sao đời này có người như thế, thành người xa lạ là thành người xa lạ luôn, kể cả trước đây thân thiết đến mức nào. Hay là…đây chỉ là ảo tưởng của ?

      buồn nhìn , biết và Tư Huyền có quan hệ nhưng nghĩ lại là người . Mọi người đều biết đứng dưới ký túc xá các để chờ Tư Huyền. Hôm nay tuy phải là lần đầu gặp lại, nhưng nó cũng chua xót chẳng khác gì lần đầu.

      vẫn cúi đầu, lúc Tư Huyền giới thiệu các bạn cùng phòng mới hơi ngẩng lên mỉm cười với người đối diện, thèm liếc mắt nhìn Mặc Thâm nửa cái, nếu có thể xem là người xa lạ cũng có thể.

      “Hôm nay là ngày gì vậy?” chàng ngồi bên phải Mặc Thâm lên tiếng, chàng này cả người trắng nõn nà, nhìn thế nào cũng thấy là con nhà giàu có. Bạn của Tư Huyền đều phải có điều kiện cơ bản như vậy, Hà Mặc Thâm cũng là ngoại lệ.

      Tư Huyền mỉm cười tao nhã, mãi mới công bố, “Hôm nay, để ăn mừng Mặc Thâm lần đầu tiên tham dự thành công hội nghị dịch thuật quốc tế, tớ mời mọi người đến đây. Đây là chuyện vô cùng vinh dự đối với sinh viên khu nhà A chúng ta, trước giờ chưa có sinh viên năm 2 nào tham gia hội nghị quốc tế đâu nha!”

      người mở miệng trêu chọc, “Thế phải là do Hà phiên dịch viên tương lai mời chứ, sao lại để cậu mời?”

      “Phải đấy! Nghe ngày phiên dịch viên kiếm được 4000 đồng! Nếu bỏ ra mời bạn bè keo kiệt quá.”

      Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Mặc Thâm vẫn lặng thinh, khuôn mặt vẫn bình thản coi như đề tài mọi người hề liên quan đến mình.

      Sau cùng Tư Huyền cười giải vây, “Bữa này tớ thay mặt Mặc Thâm mời mọi người. Tớ chủ trì tên này chủ tri, như vậy được chưa?”

      Mọi người quen với tính cách của Mặc Thâm nên chỉ cười, “Đương nhiên! Nếu cậu vậy bọn tớ xin theo! Xem ra bữa này là song hỉ lâm môn rồi đây…”

      Vi Dạng nghe vậy theo bản năng ngước nhìn Mặc Thâm, ngờ đúng lúc chạm vào ánh mắt , con ngươi đen láy nhìn chằm chằm như muốn xem phản ứng thế nào.



      Chương 3: Cậu hiểu được ?

      Ăn hết miếng sườn, Vi Dạng lại vươn tay gắp miếng thịt nướng trứ danh, rồi thịt thăn rán, tôm hấp. Toàn những món thơm ngon hấp dẫn, uổng công ăn món thịt. Ai bảo làm tổn thương , nghĩ đến việc trả tiền, Vi Dạng càng ăn nhiều hơn.

      “Vi Vi…đêm qua cậu chưa ăn cơm à?” Tiêu Bắc ngồi bên nhìn như nhìn lợn.

      Lúc này mới để ý tất cả mọi người đều nhìn mình.

      Mặc Thâm chỉ liếc cái rồi gì đó với Tư Huyền ngồi bên cạnh, sau đó Tư Huyền giơ tay gọi người bán hàng, “Cho cháu thêm mấy món nữa!”

      Mặt Vi Dạng đỏ bừng lên, Vận Văn hôm nay khó khăn lắm mới giả bộ thục nữ được quay sang với Vi Dạng, “Vi Vi, phải cậu bảo tớ phải thục nữ chút hay sao?”

      Ý tại ngôn ngoại, cậu ăn hùng hổ như vậy thục nữ ở chỗ nào chứ?

      Vi Dạng cúi đầu, cảm thấy rất có lỗi với nhân dân. Chỉ vì giận người nào đó mà cần luôn hình tượng hay sao?

      Cũng may chú ý của mọi người nhanh chóng rời , chàng nam sinh ngồi đối diện Tiêu Bắc bỗng đứng lên rót rượu chúc mừng Mặc Thâm. Theo ý Vi Dạng chàng này rất điển trai, sống mũi thẳng, đường nét mặt tuyệt đẹp.

      Trước giờ Vi Dạng luôn cảm thấy rằng những chàng bên cạnh Mặc Thâm đều rất phi thường, khí chất khác lạ, vẻ ngoài cuốn hút ánh mắt của mọi người. Các bên cạnh cũng vậy, có lẽ là kẻ bình thường nhất trong số các đó. Bảo sao ông trời lại đá ra khỏi thế giới của . cứ hay thắc mắc mãi, có phải trong lúc tạo ra Mặc Thâm, ông trời bị buồn ngủ nên mới sơ ý nặn ra người bình thường như đặt bên cạnh để làm nền?

      Làm nền ư? Nhưng chẳng phải trong số bộ phim truyền hình người ta vẫn thích nhạc nền hơn ca khúc chủ đề đấy sao?

      Trong lúc suy nghĩ, biết có phải hoa mắt sinh ra ảo giác hay nhưng có cảm giác chàng ngồi đối diện nhìn đầy ý. Chắc chỉ là ảo giác thôi?
      Đẹp trai như vậy làm sao có thể để ý đến chắc là nhìn người đẹp ngồi bên cạnh thôi.

      khí bàn ăn nhanh chóng trở nên sôi nổi, mọi người liên tục mời rượu Mặc Thâm, cả Tiêu Bắc và Vận Văn cũng mời rồi. Thôi chết, đến lượt rồi! hơi lo lắng, nếu mời rượu mà Mặc Thâm uống phải làm sao?

      --- ------ ------ -----tôi là đường phân cách, cần để ý đến tôi---- ------ ------ ----

      Vi Dạng nhìn mái tóc ngắn của người đó bay bay trong gió, áo sơ mi trắng nhàng, vẻ ngoài đơn giản, lời khiêm tốn, nhưng trong đầu Vi Dạng lại nghĩ đến câu, “Áo mũ chỉnh tể”.

      “Vi Vi.” Có người huých huých khửu tay , giọng nhắc nhở.

      Vi Dạng lấy lại tinh thần, chàng ngồi đối diện kia , “Để tôi rót rượu cho cậu.”

      “Thôi tôi tự rót được.” Vi Dạng vội vàng cầm lấy bình rượu gần Tiêu Bắc rót vào chén của mình, cần ta mời rượu, khi lại tỏ ra ân cần phải kẻ gian cũng trộm cắp.

      “Ha ha ha…” có người cười rộ lên, “Lần đầu tiên thấy có người dám nể mặt Cổ Thần nhà chúng ta nha! Tôi còn tưởng cậu là bình thường, ngờ cũng biết làm người khác kinh ngạc.”

      chàng tên Cổ Thần tỏ ra tức giận, chỉ nhìn Vi Dạng rồi cười.

      Vi Dạng cười cười đúng lúc gặp ánh mắt của Mặc Thâm, nụ cười chợt tắt ngấm.

      “Mặc…à...Hà sư huynh, tôi kính chén.” máy móc .

      Đôi mày Mặc Thâm khẽ chau lại, như cười như nhìn , “Hà sư huynh?”

      Vi Dạng ngây cả người, cắn răng nhìn đứng dậy, liều, “Vậy tôi xin uống trước!”. tu ực hơi ly rượu, bụng bắt đầu thấy khó chịu, mặt cũng đỏ ửng lên. Lúc trước bác sĩ có dặn thể chất tốt, phải kiêng khem bia rượu. Nếu bây giờ phải trường hợp đặc biệt uống.
      --- ------ ------ -----tôi là đường phân cách, cần để ý đến tôi---- ------ ------ ----

      giờ sau, mọi người ăn uống no nê, lục tục ra về. Tư Huyền và Mặc Thâm tới quầy thu ngân tính tiền, Vi Dạng cố ý bảo vệ sinh rồi ở lì trong đó, bởi muốn Karaoke với mọi người.

      Mặc dù thực thích hát karaoke nhưng mỗi khi nhìn thấy Mặc Thâm cảm giác mình thở nổi.

      Suốt hai năm trời, với Mặc Thâm với nhau câu nào. Lúc nào cũng luôn tưởng tượng ra cảnh tượng hội ngộ nhưng ngờ lại trở tay kịp. Vi Dạng vẫn nghịch nghịch nước trong bồn, định ra, chỉ mong họ đừng đợi luôn. Thực ra, từ đến lớn quen với việc bị bỏ rơi thế này rồi.

      Điện thoại trong ví bỗng vang lên, cầm len nghe.

      Là điện thoại của Tô Yên Thị.

      “Vi Vi, tối nay con về nhà à?”

      “Có ạ! Hôm nay bạn con mời ăn cơm, lát nữa con về.”

      “Đừng về muộn quá! Thân con mình an toàn đâu.”

      “Vâng, con về sớm!”

      Vi Dạng với mẹ mấy câu nữa rồi cúp máy.

      Lúc ra, đám người vẫn chưa , ngồi sô pha ngoài tiền sảnh chém gió.

      Thấy ra, Tư Huyền liền lên tiếng, “Vi Vi, giờ mới ra! Làm bọn này chờ mãi!”

      “Còn tưởng chết dí ở trong đấy rồi chứ!” Tiêu Bắc được lời nào tốt đẹp.

      Vi Dạng định muốn nhưng mọi người đều chờ như vậy, được.

      Lúc này, đám người cùng Mặc Thâm cũng tới.

      được chưa?” hỏi.

      thôi!” Tư Huyền gật đầu, đứng bên cạnh . Mặc dù mọi người đều biết hai người là người nhưng trước mặt người khác họ vẫn quá thân mật.

      Đáy lòng Vi Dạng bỗng dấy lên chút thoải mái, nhìn hai người bên nhau cảm giác như mình bị vứt bỏ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :