1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã khảm thanh mai - Bắc Khuynh (1.2/80C+5PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TRÚC MÃ KHẢM THANH MAI

      Tên khác: Trúc mã đùa giỡn Thanh mai 《 竹马镶青梅 / 竹马宜扑宜调戏 》

      Tác giả: Bắc Khuynh

      Thể loại: đại, Thanh mai Trúc mã

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Di Phong Ảnh

      Số chương: 80 chương + 5 PN

      Tình trạng: go~ing~~

      Diễn viên: Tô Hiểu Thần - Tần Chiêu Dương

      ><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>

      Giới thiệu:

      Tiểu thanh mai: gấu Koala ngây ngô, ngốc nghếch. Tiểu trúc mã: mặt than, phúc hắc.

      Tô Hiểu Thần vẫn cho rằng mình đơn phương, nhưng cho đến khi bị lừa vào hố, mới biết được, ra, từ lúc đầu bị tính kế.

      Chúng ta vẫn ở chung chỗ, từ lúc chúng ta gặp nhau.

      Tần Chiêu Dương, chính là người em , thời gian cũng thể cướp mất khỏi em!​
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Mở đầu:
      Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh

      "Xin lỗi, thuê bao quý khách liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau...."

      Ba giờ sáng, trong phòng khách vắng vẻ, Tần Chiêu Dương thân mình ngồi ghế sô pha, môi mím chặt, mắt nhìn chằm chằm dãy tin tức trong màn hình, hai hàng lông mày nhíu chặt.

      Tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại nóng lên vì sử dụng liên tục, thế nhưng lại phát giác, dừng lại chút, liền gọi lại số điện thoại mà khắc sâu trong lòng.

      Chưa bao lại cảm thấy giọng nữ lạnh lẽo máy móc trong máy lại làm tuyệt vọng như vậy.

      "Vào 10 giờ tối hôm nay, tại thành phố K xảy ra trận động đất cấp 7, chấn động qua hơn năm giờ, số người chết tăng lên đến 2568 người...."

      Nhìn chằm chằm số liệu người chết ngừng tăng lên màn hình, con mắt mở to của Tần Chiêu Dương có chút đau. Tay run lên, lại tiếp tục gọi vào số điện thoại quen thuộc kia.

      Vẫn là lời vô cảm, sau đó thanh "tút tút tút" như cây đao khứa vào tim , đau đến lưng áo ướt mảng mồ hôi lớn.

      Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, bắt máy, đầu dây kia truyền đến giọng vô cùng lo lắng: "Chiêu Dương."

      "Ừ." vừa mở miệng , mới phát , ra giọng của khàn khàn đến mức thể phát ra tiếng, ho , nhưng giọng vẫn khó nghe như cũ, vội vàng hỏi: "Như thế nào, có tin tức ?"

      "Còn có. . . . . ." Bên kia dừng chút, lập tức bổ sung: "Tôi hiểu chờ tin, nên gọi điện thông báo cho tiếng. đừng gấp gáp, cho đến bây giờ còn chưa có tin tức gì liên quan đến Hiểu Thần. nên nghỉ chút, có khi, sáng sớm ngày mai có tin tức."

      Sáng sớm ngày mai?

      Giọng của trầm thấp đến mức đáng sợ: "Tôi thể chờ thêm được nữa....Tôi muốn biết tin tức của em ấy ngay bây giờ..."

      "Chiêu Dương, bây giờ giao thông ở thành phố K tê liệt, tín hiệu liên lạc cũng bị cắt. hãy kiên nhẫn, đợi thêm chút được hay ...."

      Bên kia còn chưa xong, đứng lên, lưu loát cầm chiếc áo khoác salon, " biết người kia đối với tôi mà , có bao nhiêu trọng yếu."

      xong, cũng nhiều lời nữa, trực tiếp cúp điện thoại, vội vã ra ngoài.

      Tần Chiêu Dương đáp máy bay xuống gần phố L, thành phố K. Vừa tới, có người tiếp ứng, trực tiếp đưa đến K thị.

      Các con đường giao thông trọng yếu ở thành phố K bế tắc, các đội cứu hộ đành phải chạy bộ đến trường, những chiếc xe muốn vào thành phố K cũng vào được.

      đêm ngủ, giờ phút này, hai mắt đỏ bừng. những vậy, liên tục liên lạc với Tô Thần Triệt tham gia cứu hộ trong trận động đất ở thành phố K.

      Động đất cũng qua khoảng 12 giờ, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chút tin tức của .

      bị nhấn chìm trong thất vọng và nỗi sợ hãi giới hạn, nhìn bầu trời mờ mờ bên ngoài cửa kính, nỗ lực trấn định tâm thần, "Còn chưa có sao?"

      "Xin lỗi, Tần thiếu gia." Phó Giá Nhân cẩn thận nhìn , "Trước mắt chưa có bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tô tiểu thư."

      Nghe được lời này, mặt xanh mét, nhưng vẫn thầm kiềm chế, chờ con đường phía trước đả thông.

      Trong lúc chờ, điện thoại di động của ngừng vang lên, giữ chặt nó trong tay mà nghe báo cáo của người khác, số điện thoại liên quan bị trực tiếp bỏ qua.

      Phó Giá Nhân nhịn được, nhìn những chiếc xe hỗn loạn trước mặt, nhắc nhở, "Tần thiếu gia, ngài có muốn ăn chút gì ? Tần tổng...."

      "Có tin tức ?" cắt đứt lời của ta, hai con người như chìm vào quá khứ, nhìn như gợn sóng, lại sâu thể lường được.

      Phó Giá Nhân sững sờ, lời thừa thải nữa, xoay người tiếp tục gọi điện thoại.

      chỉ cảm giác là thần kinh của mình căng ra, kể cả dây thần kinh yếu ớt cũng thể chịu nổi. Chỉ cần nghe chút tin tức xấu, là lập tức có thể đứt đoạn.

      Giọng trong Radio giống như là thời gian đếm ngược, bên trong xe, khí vô cùng nặng nề, làm cho thể thở nổi.

      Ngón tay vòng qua, mở hai cái nút áo, áo sơ mi tùy ý mở rộng ra, mới cảm thấy thoải mái chút.

      Ánh mắt quét chung quanh là hoàn toàn u ám. Bởi vì giờ phút này vẫn còn mưa, nên toàn bộ thế giới giống như là mặc lên chiếc áo khoác màu xám tro, ngay cả khí cũng đều có chút vụn bụi bậm nho bay lên.

      Lúc này, dư chấn vẫn ngừng, hoặc nghe, hoặc cảm thấy rất ràng. Nhưng lại coi như có cảm giác gì, hai con người đều đỏ cả lên, làm cho người ta thể chịu nổi.

      Ngay lúc trái tim chìm vào bóng tối, càng chìm càng sâu, đột nhiên, Phó Giá Nhân xoay người lại. "Tần thiếu gia!"

      Giọng ta run run, có chút dám tin, "Có tin của Tô tiểu thư, nhưng....." ta dừng lại, môi mấp máy, rất khó khăn , "Nhưng tình hình lạc quan."

      Lúc Tần Chiêu Dương nghe ba chữ " lạc quan" như rơi vào biển sâu, trong nháy mắt liền kiệt sức, ngay cả dũng khí hỏi cũng có, ngây người ngồi tại chỗ.

      Đúng lúc này, đột nhiên xuất dư chấn mãnh liệt , mặt đất lung lay dữ dội. Trước xe, những phương tiện giao thông khác va chạm với nhau, cho dù cách lớp kính xe, cũng có thể nghe được tiếng la hét chói tai bên ngoài.

      Con ngươi của Tần Chiêu Dương chìm đến cực hạn, trận dư chấn này, chỉ sợ là bất lực.

      Người kia làm sao mà làm cho luống cuống tay chân như vậy....
      Haruka.Me0ngocanh thích bài này.

    3. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Lọt hố của nàng :)

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [​IMG]


      ☆Chương 1 (2)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Tô Khiêm Thành thấy chỉ trong vòng ngày mà Tô Hiểu Thần đụng góc bàn đến hai lần, mới phát ra phòng khách có vẻ hơi đối với hoạt động của con cưng. Ngay sau đó, ông mới đau đầu nghĩ, có lẽ tới lúc dọn nhà rồi.

      Mỗi ngày, Tô Hiểu Thần đều lớn lên khỏe mạnh, cánh tay , bắp chân đều có thể dùng mắt thường mà thấy ngày càng tròn ra, phạm vi hoạt động giống như lúc còn trong tã, bị đụng dập đầu nhiều lần sao được chứ?

      Nghĩ như vậy, bao lâu, Tô Khiêm Thành liền mua ngay căn biệt thự trong "Đế tước thế gia", làm hàng xóm với nhà họ Tần.

      Lúc mới vừa chuyển đến, Tô Hiểu Thần chẳng hay biết gì, vội vàng đem những món đồ chơi mà tích lũy nhiều năm lên lầu, quả , việc đó làm mệt như chú chó con, cơm tối còn chưa ăn lăn ra ngủ. Lúc bị mẹ Hàn đánh thức, bắt tắm, vô tình nhìn qua cửa sổ. Lập tức, hai con mắt Tô Hiểu Thần tròn xoe mở to hết cỡ, dám tin nhìn cửa sổ đối diện.

      Tần Chiêu Dương thay áo ngủ, rèm cửa sổ chỉ kéo lên nửa. Đứng trước cửa sổ, vô cùng hoảng sợ nhìn ngực của Tần Chiêu Dương phiên bản high definition Uncensored. (*đại khái là hình ảnh cực nét, nhỉ?!)

      Tần Chiêu Dương thay đồ cũng có cảm giác bình thường, theo bản năng nhìn hướng đối diện, vừa nhìn, hoảng sợ đau cả trứng a! Chết tiệt, ràng có người rình trộm!

      Lập tức, sắc mặt của cậu trầm xuống, nhưng theo Tô Hiểu Thần nhận xét, cho dù sắc mặt như vậy, ngũ quan của cậu cũng tinh xảo, xinh đẹp như cũ.

      Tần Chiêu Dương nhanh đến, vừa định kéo rèm cửa sổ lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua, nhất thời nổi trận lôi đình! ra chính là con nhóc Tô Hiểu Thần mà cậu thường bắt nạt khi có việc gì làm!!!!

      Trong mắt của bạn Tô Hiểu Thần đều là cái ngực trắng nõn của Thái Tử Gia, thấy ràng cậu tức giận, nhưng ỷ vào việc cậu thể bay qua cửa sổ mà bắt bớ, liền bày ra bộ dạng đáng đánh đòn, trừng mắt nhìn cậu. Nhưng ra, chỉ kịp phản ứng mà thôi, cho đến khi ai kia thẹn quá thành giận kéo rèm cửa sổ lên, mới im lặng xoay người, che cái lỗ mũi có chút nóng nóng, hoảng sợ chạy với ba, nhìn thấy Tần Chiêu Dương.

      đêm kia, Tô Hiểu Thần lăn qua lăn lại rất lâu mới ngủ được, thậm chí trong giấc mơ, thấy bàn Bạch Trảm Kê [1]. Nhưng khi định bẻ đùi gà xuống, con Bạch trảm khê kia liền biến thành Tần Chiêu Dương. nghĩ cho cậu ta biết, dọn nhà đến sát vách với nhà cậu, về sau, có phải hay lúc học bài, Tần Chiêu Dương liền biến về con Bạch trảm kê kia đuổi theo suốt đêm....

      [1]Bạch trảm kê: là món gà luộc lạnh cắt lát, là món nổi tiếng phía Nam, khá bắt mắt, da vàng thịt trắng, ăn rất ngon.... >>>> Ngụ ý của tác giả là nhìn qua con Bạch trảm kê này làm cho bạn Thần Thần mà liên tưởng đến ngực trắng của bạn Chiêu Dương ấy ạ ^^~)

      Ngày hôm sau trôi qua trong dầu sôi nước bỏng.....Nếu như ví dụ trình độ sôi bỏng đó cao bao nhiêu, ừm, Tô Hiểu Thần cảm thấy bằng bị con Bạch trảm kê đuổi đêm tốt hơn.

      ******

      Lúc vào lớp chồi, bi kịch liền xảy ra, Tô Hiểu Thần ngồi cùng bàn với Tần Chiêu Dương, loay hoay cả ngày mà làm cho tinh thần tốt lên chút nào, vô cùng mệt mỏi.

      Nếu như Tần Chiêu Dương đứng dậy, hoặc là ngồi xuống làm những động tác mạnh chút, ngay lập tức, liền che trái tim bé của mình bị ai kia làm cho hoảng sợ đến choáng váng. May là Thái Tử Gia là người bình tĩnh, cũng sững sờ vì động tác của quá ràng, vẻ mặt ghét bỏ buồn bực lâu, cả ngày đều có sắc mặt tốt .

      Khi đó Tô Hiểu Thần mới học cách viết tên mình, vừa có sách, chờ được mà liền viết tên mình vào. Viết xong, liền tò mò biết tên họ của Tần Chiêu Dương trông như thế nào.

      Thấy Tần Chiêu Dương viết xong tên mình vào sách, len lén vén ra góc, còn chưa kịp nhìn bị tay cậu đè xuống, càng thương hoa tiếc ngọc mà đè mu bàn tay bé của , " làm gì thế?"

      Tô Hiểu Thần rút tay về, vẻ mặt tội nghiệp, cắn cắn đầu ngón tay, nhìn cậu, "Tớ muốn nhìn tên cậu chút."

      Tần Chiêu Dương liếc cái, hết sức hoài nghi có phải nhìn hiểu, nhưng vẫn rộng rãi đưa sách tới.

      Tô Hiểu Thần nhận quyển sách bài tập, nghiêng đầu cẩn thận nhìn ba chữ kia, chữ Hán viết vô cùng sâu, nét chữ uyên thâm, nếu như phải là sớm biết tên của cậu là Tần Chiêu Dương, khẳng định là biết chúng.

      Tần Chiêu Dương nhìn dáng vẻ mơ hồ của , khóe môi nở nụ cười khó có được.

      Đến lớp Lá, vẫn ngồi cùng bàn với Tần Chiêu Dương, hơn nữa dưới chỉ đạo của Tần Chiêu Dương, tri thức của đột nhiên tiến triển mạnh, chỉ hiểu ý nghĩa của tên Tần Chiêu Dương, mà còn tìm thấy điểm giống nhau giữa hai cái tên của hai người.

      Chữ 'Dương' trong tên Tần Chiêu Dương có thể giải thích là ánh sáng mặt trời, còn chữ 'Thần' trong tên Tô Hiểu Thần cũng là ánh sáng mặt trời [2].

      [2]Di Phong có thể chút ở đây: ra chữ 'Dương' (阳) chính là chỉ mặt trời, mà theo bạn Hiểu Thần của chúng ta lại nghĩ là ánh sáng của mặt trời, cũng giống như chữ 'Thần' (晨) trong tên là ánh sáng mặt trời.

      Tần Chiêu Dương nhìn bé tròn tròn viết tên của cậu lên giấy, mặc dù có xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng biết như thế nào, mà cảm thấy con nhóc này trừ có chút nhát gan, hơi đáng ghét, thông minh ít (*DP: THông minh ít là do mình cảm thấy thôi), nóng nảy nhiều, khẩu vị cũng lớn, hình như có gì là được cả.

      Trong lòng cậu lặng lẽ đếm khuyết điểm của , kiềm được mà thở dài cái, là có gì là được, chỉ là còn cứu được là được. (@!@)

      Tô Hiểu Thần thấy cậu than thở, nhướng mày, hỏi: "Cậu có cảm thấy mấy món ăn buổi trưa quá khó ăn ?"

      Tần Chiêu Dương: "....."

      Dường như ưu điểm của con nhóc này chỉ có , đó chính là nhận được di truyền từ khuôn mặt của Tô Khiêm Thành!

      ... .....

      Cứ như vậy mà kiếp sống mẫu giáo kết thúc, hề ngoài ý muốn, Tô Hiểu Thần vào sẵn trạng thái chiến đấu với kỳ thi lên lớp cao hơn (*Tiểu học ý), loại hy sinh này, lấy được "Phần thưởng an ủi bé ngoan", lão sư cho bông hồng để cho tiến bộ hơn.

      Tần Chiêu Dương tiện tay nhét giấy khen vào trong balo, có chút vui mừng gì, thấy bên cạnh, đồ ngốc vui mừng hớn hở, khó có được tâm bình khí hòa, khóe môi câu lên, hỏi, " vui mừng?"

      Tô Hiểu Thần gật đầu như bằm tỏi, tay bé vẫn vuốt giấy khen, thích buông tay.

      Tần Chiêu Dương nở nụ cười, mắt hơi cong, làm cho hai con mắt đen láy sáng ngời, "Vậy nhóc cố gắng lấy thêm ."

      Tô Hiểu Thần bị kích thích, ý chí chiến đấu càng sục sôi, "Phải tranh thủ học kỳ sau lấy thêm phần thưởng!"

      "Phốc." Rốt cuộc Tần Chiêu Dương cũng cười, sau đó, hình như là nhớ tới cái gì, hỏi : "Nhóc học Tiểu học ở đâu?"

      " phải chúng mình cùng học với nhau sao?" hỏi cách đương nhiên, nhưng sau khi hỏi xong cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Những năm này, đều sống sau lưng của Tần Chiêu Dương, cũng chịu ít lần bị khi dễ, từ lúc nào mà hai người bọn họ có thể hòa bình sống với nhau?

      Ánh sáng mặt trời giữa trưa có chút chói, ngồi trong ánh sáng mặt trời, gương mặt sinh cơ bừng bừng, bên môi mang theo nụ cười ngọt ngào, hai con ngươi híp thành hình lưỡi liềm.

      Nhất thời cậu bị ánh sáng mặt trời sau lưng làm chói mắt, hơi nhíu mày dời tầm mắt , "Chúng mình có học chung với nhau."
      Haruka.Me0, Vân Chóengocanh thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :