1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trúc mã không thanh mai - Thập Tứ Khuyết

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Trúc mã thanh mai

      Tác giả: Thập Tứ Khuyết

      Thể loại: Cổ đại

      Chuyển ngữ: Tuế Nguyệt

      Dịch và đăng với cho phép của tác giả.

      Số chương: 22 (hoàn)

      Nguồn: https://daudausama.wordpress.com/truc-m ... thanh-mai/


      Khác với Đồ Bích, Thất Dạ Đàm và Họa Quốc cùng tác giả, bộ này đỡ quằn quại hơn, chí ít là trong đoạn đầu :v nữ chính Hướng Ti Vũ bị thanh mai trúc mã Tô Hạnh từ hôn, nên tức tối tìm người nổi danh nhất thiên hạ đòi gả cho . Giữa đường nhảy ra Tô Hạnh hăng hái đòi cùng, thế rồi đường hai người gặp thổ phỉ. Tô Hạnh thoắt thoắt , tới lúc này Hướng Ti Vũ mới nhận ra Tô Hạnh vốn đồng hành từ đầu tới giờ là hồn ma Tô Hạnh, nàng bàng hoàng tin. Chạy đến Tô gia, nhìn thấy bài vị Tô Hạnh, Tô Hạnh đích thực chết, Hướng Ti Vũ bèn lên Thiên Sơn Tuyết Phong tìm Hoàn Linh Thảo, cho dù mười sáu năm sau Hoàn Linh Thảo kia mới nở hoa, cũng phải đem được nó về phục sinh Tô Hạnh.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      1.

      “Cái gì? Ngươi muốn ta cùng ngươi tìm Liễu Họa Niên?”. Tô Tiểu Bạch liếc nhìn ta bằng vẻ mặt dám tin, hàng mi xem ra còn đẹp hơn của nữ nhân khẽ chau lại, ngay cả ly rượu lưu ly Tiên Lộ Tuyết uống dở cũng ngừng lại.

      Ta gật gật đầu, vô cùng quả quyết ừ tiếng.

      “Ngươi, lầm chứ?” Đôi mày đẹp khẽ nhướng lên, bày ra bộ dáng cho là đúng, lông mi dày đậm đồng thời rũ xuống, lộ ra vẻ lười nhác mà ta thường thấy “Dựa vào cái gì muốn ta cùng ngươi?”

      Ta đoán chắc những lời này, lập tức bật dậy, chồm người qua mặt bàn, túm áo , sau đó chân đạp lên bàn, miệng mếu máo, mang theo ba phần thê thảm, ba phần bi thương, ba phần tức giận hợp cùng phần ai oán : “Ngươi-còn-dám-! Nếu phải ngươi vì vinh hoa phú quý muốn kết hôn cùng công chúa, dám hủy bỏ hôn ước với ta, ta làm sao đến nông nỗi trở thành trò cười của mọi người, đến nay vẫn gả được? Nếu ta gả được, trở thành nữ nhân quá lứa lỡ , tất cả là lỗi của ngươi! tại vất vả lắm ta mới chấm được người, nếu như mối lương duyên này có thể thành, ngươi cũng coi như chuộc được tội, bồi đắp lại thua thiệt của ta, trong lòng ngươi có thể an tâm chút, cần mỗi đêm lại mơ thấy ác mộng, còn ta cũng bị mọi người chỉ trỏ, bàn tán, lại có thể ngẩng cao đầu làm người.” Ta hơi như vậy, tin bị lay động.

      Quả nhiên, Tô Tiểu Bạch trong đáy mắt lên vài tia do dự, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, a lên tiếng.

      Ngay khi ta mừng thầm trong lòng, bỗng nghiêng đầu hỏi: “Nhưng mà ngươi làm sao khẳng định cái tên Liễu cái gì họa kia lấy ngươi?”

      “Thứ nhất, chàng tên là Liễu Họa Niên, phải Liễu cái gì họa, chàng chính là tài tử nổi danh nhất Giang Nam, hùng, cao thủ cao thủ cao thủ nha!”

      “Chưa từng nghe qua.” trả lời ràng lưu loát.

      Ta cười lạnh: “Đồ nhà quê, trừ bỏ ăn uống chơi bời ra ngươi còn biết cái gì? Thứ hai, chỉ cần ngươi đưa ta tìm được chàng, ta có cách làm cho chàng lấy ta.”

      Hàng mi đẹp khẽ cong lên cách tò mò, ràng là hỏi vì sao. Thế nên ta ho khan tiếng, quyết định khẳng khái đáp lại nghi hoặc của : “Đầu tiên, đương nhiên là vì ta đẹp.”

      Đôi mắt phượng dài hẹp bỗng trừng lớn, trong đôi mắt đen trong suốt đó phản chiếu lại hình ảnh của ta, ta chút lãng phí liền soi lấy soi để… ừm, ta quả nhiên là rất đẹp. Khó trách Bang chủ Cự Kình Bang – Kim Đại Hải kiến thức rộng lớn cũng , giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Nguyệt Tịch, ngoại trừ lông mày của nàng ấy đậm hơn của ta chút, nhìn bên ngoài cũng khác lắm, ngang ngửa nhau.

      “Kế đến, ta những là mỹ nữ, mà còn là tài nữ nữa!”

      Đây cũng là , viện trưởng thư viện Đồng Kế cũng đáng tiếc ta là nữ hài tử, bằng thi khỏa cảo, chắc chắn có thể lọt vào Tam giáp.

      “Lại , ta chẳng những là mỹ nữ, là tài nữ, mà còn là là phú gia nữ!”

      Điểm này càng phải , cha ta cả thiên hạ đều biết chính là người keo kiệt như quỷ, mà người keo kiệt như quỷ làm thế nào nổi danh như vậy, đặc điểm lớn nhất là gì? Là gì? Keo kiệt? Sai rồi! Đặc điểm lớn nhất chính là… nhất định phải rất giàu, rất giàu, rất giàu nha!

      “Nhìn xem, ta có dung mạo xinh đẹp hút hồn nam nhân, có tài hoa mà mọi người sùng bái, còn có tài phú mà ai ai cũng tha thiết mơ tới, ta hoàn mỹ như vậy, chỉ cần chàng gặp qua nhất định thích ta!” tới đây, ta liếc xéo ai đó, hừ lạnh: “Cũng chỉ có người hám lợi quên tình, háo danh hoàng thân quốc thích, có mắt mới bỏ qua người vợ tuyệt vời như ta. Hừm…”

      Hàng mi dài lại rũ xuống, che đôi mắt, khóe mắt dường như có chút run rẩy. Haizz, ta biết, tên này áy náy, nhưng ta đại nhân đại lượng, vung tay lên : “Tóm lại, ngươi chỉ cần mang ta tìm được Liễu Họa Niên, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, sau này ta với người khác ngươi bội tình bạc nghĩa nữa. Ngươi cũng có thể an tâm cưới công chúa của ngươi!”

      Tô Tiểu Bạch buông ly rượu lưu ly trong tay, khẽ thở dài, sau đó đứng dậy ra ngoài.

      Ta vội vàng kêu: “Này này này, ngươi đâu đó?”

      quay đầu lại thở dài: “Còn có thể đâu? Đương nhiên phải chuẩn bị xe ngựa, sớm chấm dứt ân oán tình cừu giữa chúng ta.”

      Ta cười toe toét, vội vàng nhảy chân sáo đuổi theo.

      ra, từ đến lớn, phàm là cầu gì của ta, Tô Tiểu Bạch, à , ở bên ngoài tên là Tô Hạnh, chưa từng từ chối.

      thường xuyên thở dài, thường xuyên lộ ra bộ mặt bất đắc dĩ, lười nhác, đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giúp ta làm tốt mọi chuyện. Cho nên, tóm lại mà , ta vẫn rất hài lòng đối với vị hôn phu cũ này.

      Vì vậy đối với việc năm ngoái đột nhiên đòi từ hôn, ta bị sốc thời gian, bất quá rất nhanh sau đó cũng nghĩ thông suốt. Ta và , quá quen thuộc, ngay cả bộ dáng chảy nước mũi của đối phương cũng có thể nhớ , ngược lại bắt đầu nảy sinh ra được tình nam nữ. Cho nên, nếu cần lui phải lui, phu quân của ta hả, nhất định phải giống như Liễu Họa Niên mới chấn kinh thiên hạ, võ công cao cường lại là nam nhi có lòng tốt trượng nghĩa tế thế, thực là hảo hán, thực hùng.

      Về phần Tô Tiểu Bạch, nghe cũng rất nổi tiếng trong giang hồ, bất quá, đều là tiếng xấu, cái gì mà tính tình hiểm khó đoán, vui buồn thất thường, tâm ngoan thủ lạt, ý chí sắt đá, có thù tất báo, giảo hoạt thần bí, đa mưu túc trí vân vân và vân vân…

      Ta cảm thấy, người đời nếu phải nhận lầm người là quá đề cao .

      Tô Tiểu Bạch chính là Tô Tiểu Bạch.

      Từ bị đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang – Hướng Ti Vũ – cũng chính là ta, thường xuyên bắt nạt, chỉ có tiểu Bạch.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      2.

      Gió hiu hiu thổi, ngựa chạy thong dong, chim hót ríu rít, bánh xe lăn lục cục.

      “Ôi, cuộc đời đẹp sao.” Ta tựa vào cửa sổ bên hông xe, tự đáy lòng thốt lên đầy cảm khái.

      Tô Tiểu Bạch ngồi bên ngoài đánh xe, đưa tay lên kéo mũ xuống, đồng thời vẻ mặt kỳ lạ lẩn tránh tầm mắt người đường, đuôi lông mày hơi run run… Thôi ta biết rồi, lại tự ti.

      “Tiểu Bạch, sao ngươi thuê xa phu mà lại muốn tự mình đánh xe vậy?”

      nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại ta: “Còn ngươi vì sao mang theo nha hoàn cùng?”

      Ta trừng mắt nhìn về phía , thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Này này, ta là tìm vị hôn phu, làm sao có thể mang nha hoàn cùng? Đó gọi là ngã lần khôn hơn chút, nha hoàn là loại sinh vật tốt lành gì!”

      Nhắc tới ta lại nổi giận.

      Làm đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang, từ đến lớn đương nhiên ta có ít nha hoàn. Lúc đầu ta cũng rất thích họ, cảm thấy sàn sàn tuổi nhau chơi mấy trò bưng trà rót nước, đấm lưng bóp chân gì đó cũng rất tiện, có điều, từ khi lên mười ba tuổi, mọi việc trở nên có điểm thích hợp…

      Mỗi khi Tô Tiểu Bạch đến nhà ta, bọn nha hoàn đứa nào cũng trang điểm mặc quần áo đẹp, đối với còn ân cần hơn chủ tử là ta nữa; khăn mà Tô Tiểu Bạch dùng qua, tóc rụng xuống, cây quạt bị vứt… Hễ có cái gì dính dáng tới trở thành bảo vật trong mắt bọn họ, tranh nhau ngừng, có điều, sau đó lại lén gọi nhau bằng tỷ muội. Ta vốn tưởng rằng đó là biểu của tương thân tương ái, sau này mới biết, bọn họ cãi nhau tới trời đất mù mịt, rốt cuộc lập thứ tự, tương lai chờ đến khi ta gả vào Tô gia, bọn họ cũng có thể làm thiếp theo trình tự.

      Đó là ta còn chưa có gả , nếu cứ như vậy tới khi ta gả , họ còn liên hợp lại ức hiếp chính thê là ta sao?

      Chuyện của Tô Tiểu Bạch ta cũng đại nhân đại lượng truy cứu nữa, nhưng Liễu Họa Niên tuyệt đối có cửa đâu!

      là của mình ta, chia cho ai hết!

      Cho nên lần này ta mới nhờ Tô Tiểu Bạch mang ta tìm Liễu Họa Niên, chính là thoát khỏi đám xấu xa ở nhà, lẳng lặng mà ra .

      “Đúng rồi, ta dò hỏi chút về cái tên liễu cái gì họa kia.” Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng .

      Ta vui vẻ “ với ngươi là Liễu Họa Niên, phải liễu cái gì họa! Phải rồi, kết quả ra sao? Chàng rất tuyệt phải ?” Ta ôm hai má, vô cùng mê mẩn… “Chàng chính là đại tài tử, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông đó nha…”

      “Nghe hình như ba lần thi hội, lần nào cũng rớt.”

      chậu nước lạnh hắt lại đây.

      Ta đập bàn: “Cái đó là do bọn họ ghen tị! Ghen tị hiểu ? Trời cao ghét kẻ tài, khoa cảo mờ ám gian lận, chỉ có người tài thất bại, toàn là bọn sâu mọt! Quốc gia này còn có thể cứu được ? Kẻ cầm quyền cũng là…” Ta muốn lên cao kiến, quả cam đỏ rực lăn vào trong xe, tầm mắt ta nhất thời bị quả cam kia hấp dẫn, đưa tay ra chụp lấy, bắt đầu bóc vỏ.

      Tô Tiểu Bạch khoanh tay luồn vào ống tay áo, tư thế vô cùng nhàn nhã, con ngựa cũng nghe lời , nhắm về hướng đông, hướng tây, nửa điểm cũng lệch.

      Ta nhai múi cam, mồm miệng nhồm nhoàm : “Tiểu Bạch, chúng ta Giang Nam lần này mất khoảng bao lâu?”

      “Cũng khó lắm, còn phải xem có thuận lợi hay nữa.”

      “Nghĩa là sao?”

      “Nếu như thời tiết mỗi ngày đều là trời ấm gió mát như vậy, đường thái bình ai quấy rầy mất khỏang nửa tháng là có thể tới. Nhưng vạn nhất dọc đường xảy ra việc ngoài ý muốn, gặp phải sơn tặc thổ phỉ gì gì đó…”

      Nhắc tới ta mới nhớ: “Ôi trời, nếu vậy phải làm sao? Ta biết võ công đâu!”

      Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi : “Ừm. Ta cũng biết.”

      Cái này ta tin!

      Từ đánh nhau đều thua dưới tay ta làm sao có võ nghệ siêu quần.

      “Nếu gặp cường đạo phải làm sao bây giờ?” Ta thực lo lắng, nhịn được lại bắt đầu nhớ tới Liễu Họa Niên, “Nếu là Liễu Họa Niên cần phải sợ, chàng chính là cao thủ số , nhớ năm nào…”

      “Nhớ năm nào lên Thiếu Lâm khiêu chiến với bảy vị thánh tăng, đại bại trở về.” Tô Tiểu Bạch lạnh lùng ngắt lời ta.

      Ta tức giận, lại đập bàn: “Đó là lúc đầu! Lúc đầu hiểu ? Lão hổ cũng phải từ tiểu hổ mà lớn lên, chàng khiêu chiến bảy lão hòa thượng kia khi mới mười sáu tuổi! Mà bảy lão hòa thượng kia người nào cũng ngoài năm mươi! Cộng lại chẳng khác nào chàng phải đánh ba mươi chín người như mình!”

      “Ba mươi lăm, cám ơn, bảy lần năm ba mươi lăm.” Tô Tiểu Bạch chỉnh lại.

      “Ai cần biết ba mươi ba hay ba mươi lăm chứ, tóm lại, căn bản đó là trận quyết đấu công bằng mà! Mấy lão hòa thượng tuổi cao, ở lại đời cũng tốn cơm mà thôi, lại còn cản trở con đường nổi tiếng của thanh niên tài tuấn, đều là người xuất gia, tâm còn xem trọng công danh lợi lộc đừng nên thắng chàng mới đúng, là cái đám đầu trọc như…” Chữ lừa còn chưa ra khỏi miệng, quả táo đỏ au lăn vào, tầm mắt ta lại bị hấp dẫn, đưa tay ra chụp lấy bắt đầu cạp.

      “Tóm lại,” Ta mồm miệng nhồm nhoàm tiếp tục , “Vạn nhất nếu gặp phải nguy hiểm gì , ngươi phải chịu trách nhiệm đánh lạc hướng bọn họ, tận lực giữ chân họ, để cho ta chạy trốn.”

      “Ngươi cứ như vậy bỏ ta lại mình sao?”

      “Ta trốn về tìm người tới cứu ngươi mà!”

      “Ặc.” hình như nhận ra sách lược của ta, nhưng sau lúc lại hỏi: “Nếu bọn bắt rồi giết ta sao?”

      “Ngốc chết mất, ngươi chỉ cần ra ngươi là Tô tam công tử của Phong Lăng Thành, còn ai đời này dám giết ngươi nữa hả.”

      “Vậy…” cúi đầu, ngượng ngùng hỏi: “Nếu bọn chấm ta sao đây?”

      “Càng tốt.” Ta cắn răng, cười trầm: “Dám đoạt trượng phu của công chúa, xem hoàng đế xét nhà diệt tộc ra sao!”

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      3.

      chứng minh, ăn có thể ăn bậy, nhưng thể bậy.

      Khi thấy đám sơn tặc mặc áo vải thô, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, cầm đao cầm cuốc làm vũ khí, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đứng chắn ngang con đường phía trước, ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu ta chính là…

      xong rồi, Tô Tiểu Bạch sắp bị chà đạp rồi!

      Đôi mắt ta nhìn đầy trông mong, hy vọng đứng ra giúp ta đánh lạc hướng mấy tên sơn tặc này để ta lén trốn . Ai ngờ vẫn ngồi yên nhúc nhích ở vị trí xa phu, xem chừng là bị dọa sợ đến choáng váng. Mà đám sơn tặc này căn bản thèm để ý tới , quát về phía ta: “Người trong xe ra đây cho ta! Ông nội nó, còn ra, đợi lão tử ta chẻ đôi cái xe mới chịu thò đầu ra phải ?”

      Mắt thấy mấy thanh sắt sắp bổ về phía xe, ta vội vàng giơ ra cái khăn tay trắng, run giọng : “Các vị đại vương tha mạng… Ta, ta, ta đầu hàng…”

      … cứ như vậy, ta và Tô Tiểu Bạch cùng với chiếc xe trở thành chiến lợi phẩm đầu tiên trong năm của sơn trại hình như tên gọi là Hồng Ngưu gì đó, cướp về thành công nhanh gọn.

      Ba canh giờ sau.

      Đại khái là sơn tặc đối đãi với nam nữ tù phạm giống nhau, bởi vậy ta và Tô Tiểu Bạch bị tách ra.

      Ta mình người ngồi trong phòng củi vừa tối lại vừa có mùi kỳ lạ, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, cảm thấy giống như nằm mơ giữa ban ngày.

      “Tô Tiểu Bạch, tốt xấu gì ngươi cũng là nhi tử của thành chủ Phong Lăng Thành – Tô Mộ Dung, sao lại có thể vô dụng như vậy, ngay cả chút chống cự cũng có, ngươi có còn là nam nhân đâyyyy…” Hối hận rồi, ta gạt lệ, đá đá đống rơm rạ mốc meo mặt đất, cảm thấy cực kỳ bi thương, “ Trời xanh ơi, ta đúng là nhờ sai người rồi mà, sớm biết như vậy tìm hai vị ca ca tài giỏi của tên Tiểu Bạch kia, ít nhất cũng rơi vào tình trạng như bây giờ ! Tô đại ca, Tô nhị ca, cứu ta với, hu hu hu…”

      “Ặc…” giọng đột nhiên vang lên, làm ta giật cả mình, vội vàng ngẩng đầu, lập tức thấy cái lỗ trống duy nhất mái nhà trong phòng củi, ló ra cái đầu, phải ai khác, đúng là Tô Tiểu Bạch.

      Ta mừng rỡ: “Tiểu Bạch? Ngươi trốn ra rồi sao? Mau! Mau tới cứu ta ra.”

      Tô Tiểu Bạch chần chừ : “Nhưng mà, hình như vừa rồi ngươi gọi đại ca và nhị ca của ta, phải ta, xem ra, hay là để ta tìm hai vị ca ca tới cứu ngươi…”

      Mắt thấy sắp bỏ , ta vội vang kêu lên: “ phải, ngươi nghe lầm rồi, người ta gọi là Tô tam ca! Tô tam ca mà!”

      “Tô tam ca?” sờ sờ mũi, “ là ai vậy?”

      “Cha ngươi còn có đứa con trai thứ ba nào khác sao?”

      nghiêm túc : “Cũng khó lắm, nghe cha ta lúc còn trẻ cũng từng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.”

      Ta cảm thấy trước mắt mình tối sầm, tên này cố ý! Tuyệt đối là cố ý! Tuy nhiên lúc này nên so đo tính toán: “Ta Tô tam ca là ngươi, là ngươi, chính là ngươi, ngươi hài lòng chưa?”

      Tô Tiểu Bạch nhếch khóe môi lên, lộ ra hai hàm răng trắng đều: “Hướng tiểu muội, ta rất muốn cứu muội.”

      “Vậy mau cứu ta , còn nhảm gì nữa?” Ta xắn tay áo lên chuẩn bị chạy trốn, lại khẽ thở dài: “Thế nhưng, ta cứu được muội…”

      “Cái gì?” Ta trừng mắt, “Ngươi thả dây thừng xuống phải là cứu được ta ra ngoài sao?”

      “Có điều, ta tìm thấy dây thừng.” trả lời cực kỳ vô tội.

      “…” Ta gì, sau đó suy nghĩ biện pháp khác: “Vậy ngươi phải trộm chìa khóa đến mở ống khóa bên ngoài ra”

      thở dài lần nữa: “Ta dám. tại tất cả bọn họ tụ tập tại đại sảnh mở tiệc, ta trộm chìa khóa phải là chui đầu vào lưới sao?”

      Ta sụp đổ: “Vậy sao ngươi lại trốn ra được?”

      “Người canh giữ ta cũng uống rượu rồi, ta dùng nến đốt dây thừng, sau đó trốn ra.”

      Hóa ra bị nhốt.

      Ta buồn bã nhìn , trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

      Đại khái là dáng vẻ mỹ mạo hơn người khi đó của ta lại phát huy tác dụng, Tô Tiểu Bạch thấy ta điềm đạm đáng như thế, biểu tình có điểm trở nên tích cực hơn: “Bất quá, trong họa có phúc, lần này chúng ta bị bắt, cũng hẳn là chuyện xấu.”

      “Ta trở thành áp trại phu nhân, còn là chuyện tốt sao?”

      “À, cái này ngươi cần lo lắng.” Tô Tiểu Bạch rất thành khẩn , “Bởi vì trại chủ của trại này nghe là thích nam nhân.”

      “Oa, vậy phải ngươi rất nguy hiểm sao?”

      Tô Tiểu Bạch u oán liếc nhìn ta cái: “Cho nên, chúng ta có thành công rời hay còn phải trông vào ngươi.”

      Cái gì? Ta vừa định nhảy lên, lại buông thêm câu, mà câu kia giống như câu chú ngữ kỳ diệu, trong nháy mắt trấn an cảm xúc của ta, làm ta từ tuyệt vọng chuyển sang hy vọng, từ bóng tối vào ánh sáng.

      Tô Tiểu Bạch chính là: “Cái gọi là ‘Núi đến với ta ta đến với núi’(1). Cho nên ta nghĩ ra kế họach, gọi là – kế hoạch tựu sơn.”



      (1)Nguyên văn là “Sơn bất lai tựu ngã, ngã khứ tựu sơn.”

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      4.

      “Cái gì? Ngươi là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”

      Lửa cháy hừng hực, mấy cái đầu trong đại sảnh xôn xao. Ngồi ngay vị trí cao nhất là gương mặt mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, quả nhiên rất có khí thế của đầu lĩnh sơn trại, sau khi nghe xong lời của ta, chẳng những sợ tới mức nhảy bật ra khỏi chiếc ghế da hổ, hơn nữa tẩu thuốc tay cũng rơi xuống đất.

      Người phụ nữ béo mập ngoài ba mươi tuổi đứng bên cạnh lập tức nhặt lên, lau lau qua bằng tạp dề rồi đặt trở lại tay đại vương: “Đại vương, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”

      Đầu lĩnh sơn trại vô cùng kích động la lên: “Ta làm sao có thể bình tĩnh? Ả ta cư nhiên lại là vị hôn thê của Liễu Họa Niên! Ả sao lại có thể là vị hôn thê của Liễu Họa Niên a a a a….”

      Trong lòng ta cảm thấy nhõm, Tiểu Bạch nghĩ ra kế này đúng là tồi nha. Nhìn xem hùng của ta nổi tiếng cỡ nào kia, ngay cả sơn tặc nhoi ở nơi thâm sơn cùng cốc này nghe tới tên cũng sợ đến thế.

      “Đại vương, đại vương đừng tức giận, đừng tức giận…” Béo đại nương vỗ vỗ lưng , thuận thế hung tợn trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu kia, ngươi là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”

      “Đương nhiên! Vị hôn thê chẳng lẽ còn là giả sao?” Ta hợp tình hợp lý, chút chột dạ.

      “Ngươi có bằng chứng gì?”

      “Các ngươi viết thư gọi chàng đến chuộc ta, hoặc là mang ta tìm chàng, gặp nhau đối chất chẳng phải sao?” Bước này mới là mấu chốt trong kế hoạch của Tiểu Bạch đây! Liễu Họa Niên phiêu bạc khắp nơi, hành tung bất định, tuy rằng biết ở Giang Nam, nhưng Giang Nam lớn như vậy, trong thời gian ngắn cũng biết nên tìm ở đâu. Lợi dụng đúng lúc ta bị bắt, đem việc này phóng đại lên, truyền ra ngoài – hôn thê của bị bắt giữ ở Hồng Ngưu sơn trại, khẳng định vì hiếu kỳ mà đến xem thử. là đại hiệp, nếu đến đây, nhìn thấy thiếu nữ yếu đuối là ta, bị bọn sơn tặc áp bức, nhất định ra tay cứu giúp. cứu ta lần, ta có thể quang minh chính đại vì đáp tạ ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp… Ai dza, Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, sao ngươi lại thông minh như vậy, hòn đá ném hai con chim, dĩ dật đãi lao(1), là hảo kế!

      Khó trách trước đó ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói, ra là sớm có tính toán. Nếu ta gả cho Liễu Họa Niên, ta nhất định đáp tạ ngươi tốt, à, ngươi thích uống rượu như vậy, ta đem mười hai vò rượu nữ nhi hồng mà cha ta thích nhất tặng cho ngươi.

      vui sướng trong lòng, chợt thấy đầu lĩnh sơn tặc giơ tay, run run rẩy rẩy chỉ vào ta, gật gật đầu, thở mạnh hơi, hai mắt trắng dã, ầm cái ngã về phía sau bất tỉnh nhân .

      Ta ngây ra.

      Béo đại nương cùng đám người vội vàng lao tới vây quanh , ấn huyệt nhân trung, kêu gào lay người , tên đầu lĩnh kia rốt cuộc cũng từ từ tỉnh dậy, sóng mắt lướt tới chỗ ta, mắt bỗng đỏ lên, ôm béo đại nương khóc rống: “Thẩm thẩm ơi làm sao bây giờ? Liễu Họa Niên sao lại có vị hôn thê a… Ta phải làm sao phải làm sao bây giờ?”

      Trời đất?? Đây là tình huống gì?

      A, Tiểu Bạch đầu lĩnh sơn tặc ưa thích nam nhân, chẳng lẽ, cũng…

      Béo đại nương hừ tiếng, ánh mắt như hai thanh phi đao bay thẳng về phía ta, nhe răng cười : “Vậy còn gì dễ hơn nữa? Đem nha đầu kia làm thịt, còn vị hôn thê nữa?”

      “Đúng rồi!” Đôi mắt đầu lĩnh sơn tặc sáng lên, cả người hơi thở thoi thóp trong chớp mắt trở nên sinh khí dồi dào, nhảy bật dậy, ngửa mặt lên trời cười lớn : “Quả nhiên ông trời cũng đáp lại mối si tình của ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện, nên mới mang hôn thê của Liễu Họa Niên đến tận cửa! Oa ha ha ha, chỉ cần giết ả, ta có thể cướp được trái tim của Liễu lang, thay thế ả…”

      vị chua chua từ trong ngực trào lên, liền bị ta đè nén lại, nhưng cũng ngăn được gai ốc nổi khắp người. Ta biết thanh danh của Liễu Họa Niên ở bên ngoài, từ bà lão bảy mươi cho đến bé bảy tuổi, tất cả đều đối với ưu ái có thừa. Chẳng qua ta lại biết rằng, sức quyến rũ của lan ra đến nỗi ngay cả nam nhân cũng vì mà thần hồn điên đảo tới mức này… Lại nhìn tới vị đại vương trước mắt, bộ dáng chỉ đẹp hơn con khỉ chút, ta cũng thương cảm thay cho Liễu Họa Niên.

      Mắt thấy rút ra thanh đao chém về phía ta, ta vội vàng : “Chờ chút!”

      “Ngươi có cái gì muốn trăn trối gì mau lên!”

      “Ngươi giết ta, Liễu Họa Niên bỏ qua cho ngươi.”

      “Hừ, ta thà rằng chàng hận ta cả đời cũng còn hơn là cả nhìn đến ta cả đời!” Mũi đao chỉ còn cách ta gần thước.

      Ta lại vội hét lên: “Chờ chút! Cái đó… ngươi, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, ta, ta, đều có thể cho ngươi, đừng đừng giết ta.”

      Đầu lĩnh sơn tặc cười lạnh: “Bao nhiêu tiền cũng quan trọng bằng trái tim của Liễu lang!”

      “…” Kia ràng cũng là lời thoại mà ta nghĩ, nhưng vì sao từ miệng người khác ra lại khiến ta buồn nôn thế này? Xong rồi, chẳng lẽ ta thực phải chết trong tay tên biến thái này sao? Chính ngay lúc ta tuyệt vọng, chợt thấy tiểu Bạch lấp ló ngoài cửa đại sảnh, lộ ra nửa thân người, hướng về phía ta ra hiệu, sau đó mở to miệng từng chữ mà phát ra thanh nào.

      Ta theo bản năng đọc ra lời : “Cho dù ngươi có giết ta cả đời này cũng có cơ hội nhìn thấy Liễu Họa Niên, chi bằng ngươi lưu ta lại dẫn dụ Liễu Họa Niên đến đây, gặp rồi giết ta cũng chưa muộn mà.”

      Trong khắc cuối cùng, lưỡi đao dừng lại cách đầu ta khoảng tấc.

      Ta lén lau mồ hôi lạnh – nguy hiểm ! Chậm chữ nữa là ta mất đầu rồi.

      Chỉ thấy đầu lĩnh sơn tặc còn suy nghĩ hồi rồi gật đầu : “Có lý. Người đâu, đem nữ nhân này tiếp tục nhốt tại phòng củi cho ta.” Dứt lời, thu đao, xoay người, vui vẻ với béo đại nương: “Thẩm thẩm, Liễu lang sắp tới rồi, người may cho ta mấy bộ xiêm y mới , còn có trang sức mới nữa, ta muốn trang phục phải đẹp.”

      Ta lại nổi gai ốc đầy người. Mấy tên sơn tặc tới áp giải ta, ta cố gắng nhịn lại, rốt cuộc vẫn nhịn được quay đầu lại : “Chuyện đó… Đại vương?”

      Đầu lĩnh sơn tặc cầm gương soi, soi qua soi lại, thuận miệng đáp câu: “Gì đấy?”

      “À…ừm… tuy rằng vậy hay lắm, nhưng mà… Liễu Họa Niên, à , ta vị hôn phu của ta, hình như… phải là đoạn tụ(2).

      “Vậy tốt quá.” vẫn chăm chú soi gương như trước.

      “…có điều, ngươi, ngươi là nam mà…”

      “Cái gì?” Rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, nhảy dựng lên, quay đầu lại trừng mắt nhìn ta: “Lão nương từ đến chân có điểm nào giống nam nhân?”

      Ta hớp ngụm lãnh khí, đầu óc trống rỗng.

      Chao đảo, béo đại nương còn ở bên cạnh đệm thêm vào: “Còn nữa, Nguyệt Tịch nhà chúng ta chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân đó nha!”

      Nguyệt Tịch… Chẳng lẽ… “Ngươi là… Lâm Nguyệt Tịch?”

      Đầu lĩnh sơn tặc thản nhiên cười, cái miệng đỏ như máu ngoác ra tới mang tai, “Nếu phải vậy ngươi cho là ai?”

      trận gió lạnh thổi qua.

      Ta nhớ tới lời của Kim Đại Hải – bang chủ Cự Kình Bang: “Hướng đại tiểu thư trời sinh dung mạo đẹp tuyệt trần, theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, cũng chỉ có Lâm Nguyệt Tịch nương mới có thể so sánh cùng đại tiểu thư.”

      “À, vị Lâm nương kia rất đẹp sao?”

      “Đương nhiên, đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân mà…”

      A, là tuyệt vọng với cái giang hồ này.



      (1) Dĩ dật đãi lao nằm trong tam thập lục kế.

      Kế “Dĩ dật đãi lao” là lấy thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên “Quân Tranh” của bộ “Tôn Tử Binh Pháp”: “Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt” nghĩa là chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là: “ sâu dưới chín từng đất, hành động chín từng trời”. Sử dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn. Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ. Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược “Dĩ dật đãi lao”. (wikibook.org)

      (2) Đoạn tụ : boy x boy . Chi tiết xin vui lòng google “Đoạn tụ chi phích.” ( Mình có hứng thú với đam mỹ nên lười -___- )

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :