1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ - Bảo Bảo Tuyền Nhi (c83)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TRÚC MÃ HỒ LY BẪY VỢ



      [​IMG]




      Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: KẹoĐắng

      Cover: KẹoĐắng

      Thể loại: Thanh mai trúc mã, sủng. HE

      Nhân vật chính: Lam Kỳ – Thiệu Tử Vũ



      Giới thiệu nội dung:




      Lam Kỳ tự nhận mình là rất xinh đẹp, từ người theo đuổi nhiều đến đếm xuể, vì vậy cảm giác bản thân phải nhức đầu vì chuyện đàn ông, cho đến ngày, kinh ngạc phát , cái người từ bị khi dễ đến thảm, cá tính được, tính tình tốt, học hành lại giỏi. . . . . Hình như có gì tốt. "Kẻ ngốc" bỗng nhiên lắc mình biến hóa, biến thành người đàn ông tuấn tú, khiêm tốn, lịch , lại nhiều tiền, đột nhiên cảm thấy bản thân bình tĩnh rồi.



      Từ thời thiếu niên, Thiệu Tử Vũ lên kế hoạch việc, đó là làm thế nào đối với ngoan ngoãn phục tùng, nhường nhịn nuông chìu, tập cho có thói quen kén chọn để tìm thấy bạn trai.



      Bụng dạ rất đen tối nhưng ở trước mặt lại giả vờ ngây ngốc.



      Hình ảnh thứ nhất:



      Ở lần thứ N bị bắt thu dọn cục diện rối rắm xong, Lam Kỳ ôm lấy cổ của Thiệu Tử Vũ.


      "Thiệu ngốc, cậu cho tớ khi dễ cả đời có được hay , tớ sợ tìm được người để khi dễ như thế này rồi.” Vẻ mặt lên lo lắng.



      "Ừ. . Nhưng mà. . ." Tên con trai nào đó hình như rất rối rắm.



      "Nhưng mà cái gì?" Đôi tay Lam Kỳ câu cổ Thiệu Tử Vũ làm nũng chuyển thành động tác xiết chặt, nếu dám , liền bóp chết , cũng để người phụ nữ khác được lợi.



      ". . Tớ sợ về sau vợ tớ đồng ý."



      "Vậy bóp chết khả năng này, tớ làm vợ của cậu."



      Tên con trai nào đó cúi đầu thu lại ý cười trong mắt.



      "Tớ. . . Suy nghĩ chút."



      Hình ảnh hai:



      Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vĩnh viễn là vấn đề nan giải.



      ", nếu em và mẹ cãi nhau giúp ai? Đừng người nào có lý giúp người đó? Đây phải là diễn xuất TV cần người đến làm quan thanh liêm." Trong phòng hai tay Kỳ Lam chống nạnh, đôi mắt đẹp trừng trừng, bộ dáng nghiêm hình bức cung.



      ghế sa lon, Thiệu Tử Vũ bày ra bộ dáng ngay thẳng.



      " nguyên tắc người nào có lý giúp người đó, nhưng riêng cá nhân đứng về phía bà xã."



      Tức giận của người nào đó thoáng cái vụt tắt, nhíu mày.



      " ?"



      "Ừ"



      "Nếu làm được làm thế nào?"



      "Mặc cho bà xã xử lý.”



      "Tốt, nếu như làm được em trừng trị ."



      Truyện này là đấu với , nữ chính xinh đẹp, đáng , gian xảo, bảo đảm là lương thiện nhưng mềm yếu, nam chính khôi ngô, phóng khoáng, dịu dàng nhưng bụng dạ rất đen tối, bảo đảm vừa chuyên tình vừa thâm tình.


      ~~~Đây là bộ truyện đầu tay Kẹo làm, đáng lý ra được đăng từ sớm mấy tuần trước nhưng vì diễn đàn sảy ra chuyện nên Kẹo đành ngậm ngùi ấp ủ đứa con tinh thần này cùng chờ đợi ngày trở lại của diễn đàn. Tèng Téng Teng... Hôm nay cuối cùng cũng mang được đứa con trân bảo này lên sàn mong các chị em chém tay gìum, cần thấy máu đâu Kẹo sợ đau lắm hahaha....

      Và truyện này Kẹo edit nhằm chúc diễn đàn năm mới thêm nhiều truyện mới và ngọn lửa nhiệt tình của diễn đàn chúng ta càng cháy cao hơn. Cũng chúc mừng trở lại huy hoàng sau bao nhiêu cố gắng, vất vả của bọn ghen ăn tức ở vs chúng ta, cố đem chúng ta lôi xuống bùn nhưng chẳng được.

      *Tung bông tung hoa* *Gập người cúi chào*

      Các chị em đừng ngại ngùng cứ nhảy vào hố Kẹo đào, đảm bảo tốc độ đào hố nhanh, gọn , lẹ. để mấy con sâu truyện hành hạ các chị em. ​
      Mizuki, Trâu, Nyanko1293 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: là Thiệu ngốc? (1)

      Thành phố C là nơi có thắng cảnh du lịch nổi tiếng cả nước, Lâm Hải được xây dựng, phong cảnh xinh đẹp, bốn mùa giống như mùa xuân, hàng năm đều hấp dẫn vô số du khách tới nơi này nghỉ phép vui chơi.

      Khu Kim Nguyên là khu nhà cũ ở ngoại ô thành phố C, căn nhà lớn tường trắng ngói đỏ từ năm 80 90 của thế kỷ trước nằm giữa đám cây cối um tùm, sâu thẳm, yên tĩnh.

      Ở nơi này phần lớn đều là hàng xóm ở chung vài thập niên, bình thường chung sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, người già là chiếm đa số, còn người trẻ tuổi đều lựa chọn ở tại nơi thành phố sầm uất náo nhiệt, cho nên vào ban đêm có rất ít người lại.

      Mặc dù là vùng giải phóng cũ nhưng trị an nơi này từ trước đến giờ rất tốt, thế nên tính cảnh giác cũng tương đối thấp.

      Đây chính là lý do Lam Kỳ có thể dễ dàng bay qua tường thấp tiến vào trong sân nhà họ Thiệu.

      Ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng gầy che giấu bên bồn cây vạn tuế to lớn, len lén nhìn xem tình huống bên trong, xác định sân sau có người, Lam Kỳ cúi lưng xuống thận trọng lẻn ra căn nhà phía sau, hàm răng trắng như tuyết của Lam Kỳ cắn môi dưới hồng phấn, dưới miệng có nuốt ruồi màu đen nhìn dị thường chói mắt, nguyên nhân có thể là bởi vì làm chuyện xấu nên vẻ mặt khẩn trương mang theo nét rối rắm đáng , tới nơi nào đó đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt to như thủy tinh trong suốt híp lại, lông mi dài như cánh ve cong lên giống hình cây quạt, bộ dáng đơn thuần đẹp đẽ được thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      "Thiệt là" Gương mặt Lam Kỳ ảo não.

      Khi còn bé, chính là khách quen trong cái nhà này, lầu, dưới lầu, sân trước, sân sau, từng cành cây ngọn cỏ, mái ngói cục gạch, nơi nào bị giày xéo qua, ngờ mười năm sau, vậy mà lại dùng cách như thế này vào căn nhà này, là mất mặt mà.

      Trong thế giới của Lam Kỳ, cho đến bây giờ cái từ “mất mặt” này đều dùng cho người khác, muốn mất mặt cũng là làm người khác mất mặt, tại chính mình lại ở trong này làm chuyện trộm cắp, còn phải là vì người chị kiêu ngạo của mình, bằng tội gì phải bỏ xuống mặt mũi của bản thân đây, nếu để cho người khác phát , trước quan hệ tại của hai nhà, cũng cần gặp người khác rồi, có xấu hổ hay chứ.

      Đạp lên cái vòi nước nhô ra, ra sức bò lên , mục tiêu chính là cửa sổ bên tay phải lầu hai.

      Qua vài phút đồng hồ, rốt cục cánh tay trắng nõn cũng đặt lên bệ cửa sổ, mở ra cửa sổ căn phòng ở lầu hai, căn phòng cũ mấy chục năm rồi, cửa sổ phải là loại cửa sổ sát đất, có thể đẩy ra then cài cửa sổ bằng gỗ, Lam Kỳ bắt được cọc gỗ gắn liền với cửa sổ, mùi hương thoang thoảng của cây cảnh xen lẫn gió đêm trong vườn hoa thổi vào, Lam Kỳ ổn định cơ thể liền mở cửa sổ vào phòng, căn phòng này nằm vào vị trí tay phải lầu hai, phòng cũng lớn lắm, bày trí cũng rất đơn giản, cũng giống như phòng ở cũ, chỉ đặt cái giường lớn phù hợp thời đại này, cái bàn học, sau đó là hai cái tủ sách lớn được mở rộng từ sàn nhà đụng đến mái nhà, giá sách đặt chi chít những quyển sách, lúc này gần cửa sổ bên cạnh cái kệ sách cao ngất, thân hình đứng thẳng, ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại động tác lật sách.

      Bên dưới cửa sổ Lam Kỳ mệt mỏi thở hồng hộc, được, chẳng lẽ là lâu quá làm loại động tác này, có sức lực, leo lên, quả nhiên người trưởng thành linh hoạt cách nào so sánh với lúc .

      "A" Lam Kỳ thét chói tai, sức chịu giữa lòng bàn chân tự nhiên đứng vững, trọng tâm cả người ổn định, thân hình ngã về phía sau.

      Ngay lúc sợ hãi, thầm than số phận mình đen đủi đột nhiên cảm thấy cổ tay bị bàn tay to mạnh mẽ bắt lấy, sau đó bị lực mạnh lôi kéo, thoáng cái người vào phòng.

      Vào phòng Lam Kỳ mềm yếu dựa vào bên cửa sổ vỗ ngực , "Hù chết người," thở ra bằng miệng, chân mềm nhũn, nếu lúc nảy té xuống, chết cũng phải nằm giường mấy tháng.

      Dần dần chậm lại động tác vỗ ngực, đôi mắt to xinh đẹp giảo hoạt liếc về phía bóng dáng cách đó xa, đối với việc trong phòng có người, hề cảm thấy kỳ quái bởi vì đến là để tìm .

      cửa sổ cách đó xa Thiệu Tử Vũ đứng thẳng, thân quân trang xanh biếc làm tôn lên cả người , giống như cây ngọc đón gió, tuấn oai hùng, giờ phút này đôi mắt xếch, hẹp dài nhìn
      thẳng vào Lam Kỳ, giữa ánh mắt trầm tĩnh lộ ra tia sắc nhọn.

      “Huýt˜” Lam Kỳ huýt sáo tiếng, người đàn ông tuấn tú, lính đẹp trai nha, người đàn ông trước mắt này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng về quân nhân của , trong ấn tượng, quân nhân đều là bộ dáng oai hùng, mạnh mẽ, là người đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, đây là loại đẹp dũng mãnh, ngờ giữa những quân nhân mang khí khái dũng này lại xuất loại lịch , có học thức.

      Nhìn ra, thân hình của thuộc loại gầy gò, dáng người tiêu chuẩn tuyệt đối, thân thể rất cao, vai là quân hàm hai gạch ba sao, chắc là sĩ quan, Lam Kỳ đối với quân hàm cấp bậc mấy hiểu, nhìn ra cấp bậc của .

      Ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại nơi cặp mắt hẹp dài sâu như đầm nước nhếch lên của , đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp hút hồn người mới nhìn có vẻ điềm nhiên, nhìn lâu cảm giác có loại vinh nhục* chút sợ hãi, đột nhiên hai mắt của Lam Kỳ trợn to, lại trợn to thêm nữa, vốn là hai mắt to gương mặt lại gầy nay tỉ lệ lại tiếp tục phóng đại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt này hết sức quen thuộc.

      *Vinh quang - nhục nhã

      là Thiệu ngốc?”

      thể nào, Lam Kỳ nghĩ muốn thét chói tai, làm sao có thể, bé trai bị khi dễ đến thảm lúc , tại khi trưởng thành làm sao có thể là người đàn ông xuất sắc như vậy, ảo giác, nhất định là ảo giác.

      Trước đó nghe được bạn học chung từ đến lớn , sau khi Thiệu Tử Vũ tốt nghiệp trung học liền thi đậu vào trường quân đội, còn nghĩ mà cười nhạo, chỉ là con mọt sách còn muốn làm lính, khẳng định đến nửa năm phải đóng gói trở về, việc chứng minh đến nửa năm sau cũng nghe thấy tin tức xuất ngũ, ngay cả như vậy, cũng cho rằng cả đời cũng có mùi vị đàn ông.

      Bây giờ nên làm gì, vốn là nghĩ là uy hiếp cộng thêm đe dọa, ỷ vào uy quyền khi còn bé của , Thiệu Tử Vũ hẳn là vẫn còn sợ , xong rồi, kế hoạch có chuyện ngoài ý muốn phát sinh…

      Bên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài của Thiệu Tử Vũ hơi híp lại, trước mặt là khuôn mặt kinh ngạc của người phụ nữ mặc bộ áo sơ mi ngắn tay, vòng eo thon gọn, bên dưới mặc cái váy màu đỏ sậm kẻ ô vuông đen ngắn đến đầu gối, chân mang giày thể thao màu trắng, vai là mái tóc quăng dài màu đen được buộc lên cao, trang phục đơn giản lại lộ ra nét quyến rũ, cặp mắt to mềm mại đáng giờ phút này thu lại vẻ giật mình lộ ra phần cẩn thận cùng giảo hoạt, nhiều năm gặp, mặc dù chiều cao, vóc người, trước sau lồi lõm, nhưng cảm giác kia đúng là chút cũng thay đổi.

      “Thiệu ngốc” Lam Kỳ yếu ớt gọi tiếng, sau đó cười mờ ám, ảo giác, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi tuyệt đối là ảo giác, xem tại bộ dáng gọi vài tiếng mà vẫn trả lời, đúng là vẫn bộ dáng ngây ngốc khi còn bé sai.

      “Thiệu ngốc, cậu nhớ tôi , Lam Kỳ, tôi là Lam Kỳ nè.”

      “Hì hì, khi còn bé quan hệ của chúng ta rất tốt.”

      “Chúng ta thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, có cái gì ăn ngon, chơi vui chúng ta đều chia sẻ cùng nhau tuy hai mà …”

      Lam Kỳ càng càng chột dạ, đương nhiên nếu giống như lời khi dễ cùng bị khi dễ cũng coi như là loại quan hệ quan hệ của hai người sai, nếu giống như lời giành giật cũng coi là loại chia sẻ quan hệ của hai người xác thực là tệ.

      xong Lam Kỳ vài bước đến bên cạnh Thiệu Tử Vũ, hơi hơi cà nhắc vỗ vỗ bờ vai của , đây là vì về sau còn chuyện nhờ vả, khi còn bé cố hết sức, tại càng thêm cố hết sức.

      liền cảm thấy buồn bực, mọi người đều con mười tám nhiều thay đổi, ai con trai mười tám nhiều thay đổi, khi còn bé cái kia bộ dáng ngu ngốc gầy teo, tại sao khi trưởng thành lại trở nên hại nước hại dân thế này đây?

      “Hì hì, cậu thấy đúng ?”

      lý do giả tạo.

      Thiệu Tử Vũ cúi đầu, môi mím lại thành đường cong, đôi mắt hẹp dài mang theo chút ý cười.

      “Ừ”

      Giọng mũi trầm thấp, rất dứt khoát.

      Hai mắt Lam Kỳ mang ý cười nhàng, mười phần tương tự hồ ly.

      “Thiệu ngốc, cậu thực nhớ tôi sao?”

      mà, khi còn bé đối xử đặc biệt với như vậy, người bình thường căn bản là quên.

      “Ừ”

      Giọng Thiệu Tử Vũ gia tăng thêm chút, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, làm sao lại nhớ cái tiểu nha đầu thích chỉnh người khác này.
      Last edited by a moderator: 15/3/15
      Mizuki, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: là Thiệu ngốc? (2)

      "Uống nước ."

      đến bên cạnh bàn học, ngón tay sạch cầm lấy ly nước thủy tinh đưa cho , mới vừa rồi nhất định là bị dọa sợ .

      ". . . Cám ơn."

      Lam Kỳ có chút biết cảm giác gì nhận lấy ly nước, thầm than, vẫn là giống trước kia, trước kia lúc leo trộm vào cửa sổ, luôn tìm cách đuổi ra ngoài, khác gì phòng sói là mấy, nhưng mà tại như vậy....

      Khách sáo, quả nhiên là người trưởng thành, hiểu lễ phép, lại hiếu khách, làm cho có điểm quen, chuẩn bị xong để lộ ra móng vuốt sói.

      Lam Kỳ vừa uống nước, đôi mắt to mềm mại đáng vừa chuyển, ánh mắt của dừng lại nơi ba cái hộp giá sách, cái hộp mở, ba cái huy chương sáng lấp lánh là dễ gây chú ý.

      Ánh mắt lại giả bộ như vô tình rơi vào người Thiệu Tử Vũ.

      Hẳn là cũng vì chuyện kia mà trở về, biết mấy năm nay có sống được trong đám bộ đội hỗn tạp đó hay , có quan hệ tốt với mọi người hay .

      "Cốc cốc" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      "Tử Vũ"

      Nghe giọng là của mẹ Thiệu Tử Vũ, lập tức trong đầu Lam Kỳ ra gương mặt xinh đẹp, cá tính của người phụ nữ hết sức lợi hại, khi còn bé bởi vì luôn khi dễ Thiệu ngốc nên bị bà mắng ít.

      "Xong rồi."

      Lam Kỳ cầm cái ly ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, phòng này cũng quá đơn giản, giường, bàn học, tủ sách, có chỗ nào có thể núp.

      "Làm thế nào đây?" Vẻ mặt đau khổ nhờ giúp đỡ, mặc dù tự nhận là mình gan lớn, nhưng tốt xấu gì đây cũng là việc trộm cắp, nếu làm ầm ĩ cũng thể năng hùng hồn.

      Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa phòng.

      "Thế nào mẹ? Con thay quần áo."

      thanh dịu dàng làm cho người ta có loại cảm giác như tắm gió xuân, Lam Kỳ ổn định lại vị trí, chịu giúp hẳn là có chuyện gì.

      "À, mới vừa rồi mẹ giống như nghe được tiếng thét chói tai nên có chút lo lắng."

      "Con có nghe thấy, có thể là mẹ nghe lầm."

      Ngoài cửa Liễu Phương sờ sờ lỗ tai, có khả năng là vậy.

      "Con trai, con cũng đừng trách mẹ kinh ngạc, trước kia đều là bị bé ác ma nhà họ Lam làm
      cho sợ hãi, chị của mình có bản lĩnh, học hành sánh bằng con, thế nhưng bắt chước mấy đứa con trai leo cửa sổ rồi xé tập sách của con, con bé lừa gạt có giáo dục.”

      “Ha ha.”

      Trong phòng truyền ra tiếng cười khẽ.

      Lam Kỳ cắn răng nghiến lợi, cái gì mà leo cửa sổ có giáo dục, là con trai của có bản lĩnh đánh lại, bị khi dễ là đáng.

      “Xem nó mẹ kiếp, tại con của mẽ trở nên mạnh mẽ, bé kia nơi nào là đối thủ của con, đáng tiếc quân đội có kỷluận của quân đội, nếu mẹ để cho con đánh ngược lại, giáo huấn tốt cái con bé kia.” Liễu Phương vừa rồi còn khẩn trương, giờ lại buồn cười mở miệng.

      .” khinh người quá đáng, là bậc trưởng bối người ta, bụng lại như ruột gà, Lam Kỳ mới vừa mở miệng, miệng liền bị người ta che lại.

      “Ưm ưm.”

      muốn cho mẹ tôi mang đến cục cảnh sát à?” Bên tai truyền đến giọng dễ nghe, theo thanh, mùi trầm hương truyền vào trong mũi.

      Lam Kỳ ngưng giãy giụa, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc… hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập.

      “Tử Vũ con ở đây chuyện với ai?”

      Ngoài cửa lỗ tai của Liễu Phương dán vào cánh cửa, vừa rồi ràng là bà nghe được chuyện.

      có, con nghe điện thoại.”

      “À, vậy con mau mau xuống lầu, chú con bọn họ tới rồi, muốn nhìn con chút, sau đó bàn bạc chút chuyện của con.”

      xong tiếng bước chân dần dần xa, Thiệu Tử Vũ cũng buông tay.

      Độ ấm cực nóng ngoài miệng biến mất, Lam Kỳ liếc mắt về những phương hướng khác, làm như có việc gì tiếp tục uống nước, nếu nhìn kỹ, phát vị trí bên tai hề bình thường mà đỏ ửng… Quả thực mới vừa rồi quá vọng động rồi.

      ở trong này được bỏ chờ tôi trở lại, yên tâm, phòng của tôi có người tùy tiện vào, cũng đừng nghĩ rời từ cửa sổ, hẳn là mẹ tôi đem con Kinh thả ra sân sau.”

      Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm đôi tai đỏ ửng dễ thấy của rồi cười khẽ, cầm lên nón lính, thân hình mạnh mẽ kiên cường về phía cửa, ra khỏi phòng vài bước, đột nhiên quay đầu lại.

      “Quên cho biết, con Kinh là mẹ tôi vì phòng bị nên cố ý mua chó ngao Tây Tạng, mỗi ngày có thể ăn hết hơn 5kg thịt tươi.” Giọng dịu dàng nhanh chậm theo đôi môi xinh đẹp của nhả ra.

      “Ầm.” Lam Kỳ vừa nghe liền hồ đồ, mới vừa rồi có gặp phải con chó kia là coi như may mắn, nhưng cũng coi như là xui xẻo, tại tốt rồi, muốn chạy cũng thể, trước kia nghe nhà họ Thiệu mua con chó ngao Tây Tạng quý báu, còn tưởng rằng nuôi thú cưng để chơi, nghĩ tới là vì để đối phó với , trời ạ, có tính người, mười năm trước vẫn là con nít có được hay .

      biết là người nào gây tai họa.

      Thiệu Tử Vũ xuống dưới lầu , trong phòng khách người lớn ngồi ở ghế sa lon tán gấu, chú Thiệu Phong dẫn theo em họ Thiệu Tử Tuấn cùng em họ Thiệu Na đều tới.

      “Đến bên này cùng bà nội.” Vừa thấy ngồi xuống, người có quyền uy nhất nhà họ Thiệu, Lý Mẫn lên tiếng, người mặc quần áo tơ lụa đơn giản thoải mái, sắc mặt hồng hào, đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, đúng là nhìn ra bà tám mươi tuổi rồi.

      “Vâng, bà nội.”

      Thiệu Tử Tuấn nhường chỗ, Thiệu Tử Vũ ngồi bên cạnh Lý Mẫn.

      “Ừ, có triển vọng. hổ là cháu trai của nhà họ Thiệu chúng ta.” Lý Mẫn cười đến thể khép miệng, mặc dù bạn già qua đời sớm, nhưng hai đứa con trai đều có nghiệp thành công, con dâu cũng hiếu thuận, mấy đứa cháu đứa nào cũng hợp lòng người, bà đúng là người được hưởng phúc.

      “Thằng nhóc này, mấy năm gặp bà thực nhận ra con.” ghế sa lon đối diện Thiệu Phong bộ dáng giật mình, gương mặt mập mạp tràn đầy ý cười.

      “Con cũng là nhận ra chi là bà, lúc vừa trở về còn tưởng là nhầm nhà.”

      Liễu Phương theo người làm bưng trái cây từ trong phòng bếp ra, mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng hôm nay là ngày cả nhà sum họp, thế nào cũng phải cười mà trả lời,

      Lời vừa ra liền chọc cho mọi người trong phòng nở nụ cười.

      “Đúng là chút cũng tốt, biết trở về nhìn bà nội.” Cười xong, Lý Mẫn lại làm bộ như vui.

      “Công việc bận quá.”

      “Bận cũng nên rút thời gian trở về nhìn xem.” Lý Mẫn bày lên sắc mặt.

      “Bà nội yên tâm, về sau con thường đến nhìn xem người, con xin điều đến thành phố C, hết nghỉ đông về đơn vị báo cáo.”

      sao hai, tốt quá, về sau sợ người khác khi dễ em rồi, có chuyện gì ra mặt giúp em.” Triệu Na vẫn xem phim truyền hình, đột nhiên ôm cánh tay của hưng phấn kêu to.


      P/s: Chỉ mới mở đầu A Vũ nhà ta lộ ý tứ sủng nịnh rồi.
      Last edited by a moderator: 16/3/15
      Mizuki, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: là Thiệu ngốc? (1)

      Thành phố C là nơi có thắng cảnh du lịch nổi tiếng cả nước, Lâm Hải được xây dựng, phong cảnh xinh đẹp, bốn mùa giống như mùa xuân, hàng năm đều hấp dẫn vô số du khách tới nơi này nghỉ phép vui chơi.

      Khu Kim Nguyên là khu nhà cũ ở ngoại ô thành phố C, căn nhà lớn tường trắng ngói đỏ từ năm 80 90 của thế kỷ trước nằm giữa đám cây cối um tùm, sâu thẳm, yên tĩnh.

      Ở nơi này phần lớn đều là hàng xóm ở chung vài thập niên, bình thường chung sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, người già là chiếm đa số, còn người trẻ tuổi đều lựa chọn ở tại nơi thành phố sầm uất náo nhiệt, cho nên vào ban đêm có rất ít người lại.

      Mặc dù là vùng giải phóng cũ nhưng trị an nơi này từ trước đến giờ rất tốt, thế nên tính cảnh giác cũng tương đối thấp.

      Đây chính là lý do Lam Kỳ có thể dễ dàng bay qua tường thấp tiến vào trong sân nhà họ Thiệu.

      Ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng gầy che giấu bên bồn cây vạn tuế to lớn, len lén nhìn xem tình huống bên trong, xác định sân sau có người, Lam Kỳ cúi lưng xuống thận trọng lẻn ra căn nhà phía sau, hàm răng trắng như tuyết của Lam Kỳ cắn môi dưới hồng phấn, dưới miệng có nuốt ruồi màu đen nhìn dị thường chói mắt, nguyên nhân có thể là bởi vì làm chuyện xấu nên vẻ mặt khẩn trương mang theo nét rối rắm đáng , tới nơi nào đó đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt to như thủy tinh trong suốt híp lại, lông mi dài như cánh ve cong lên giống hình cây quạt, bộ dáng đơn thuần đẹp đẽ được thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      "Thiệt là" Gương mặt Lam Kỳ ảo não.

      Khi còn bé, chính là khách quen trong cái nhà này, lầu, dưới lầu, sân trước, sân sau, từng cành cây ngọn cỏ, mái ngói cục gạch, nơi nào bị giày xéo qua, ngờ mười năm sau, vậy mà lại dùng cách như thế này vào căn nhà này, là mất mặt mà.

      Trong thế giới của Lam Kỳ, cho đến bây giờ cái từ “mất mặt” này đều dùng cho người khác, muốn mất mặt cũng là làm người khác mất mặt, tại chính mình lại ở trong này làm chuyện trộm cắp, còn phải là vì người chị kiêu ngạo của mình, bằng tội gì phải bỏ xuống mặt mũi của bản thân đây, nếu để cho người khác phát , trước quan hệ tại của hai nhà, cũng cần gặp người khác rồi, có xấu hổ hay chứ.

      Đạp lên cái vòi nước nhô ra, ra sức bò lên , mục tiêu chính là cửa sổ bên tay phải lầu hai.

      Qua vài phút đồng hồ, rốt cục cánh tay trắng nõn cũng đặt lên bệ cửa sổ, mở ra cửa sổ căn phòng ở lầu hai, căn phòng cũ mấy chục năm rồi, cửa sổ phải là loại cửa sổ sát đất, có thể đẩy ra then cài cửa sổ bằng gỗ, Lam Kỳ bắt được cọc gỗ gắn liền với cửa sổ, mùi hương thoang thoảng của cây cảnh xen lẫn gió đêm trong vườn hoa thổi vào, Lam Kỳ ổn định cơ thể liền mở cửa sổ vào phòng, căn phòng này nằm vào vị trí tay phải lầu hai, phòng cũng lớn lắm, bày trí cũng rất đơn giản, cũng giống như phòng ở cũ, chỉ đặt cái giường lớn phù hợp thời đại này, cái bàn học, sau đó là hai cái tủ sách lớn được mở rộng từ sàn nhà đụng đến mái nhà, giá sách đặt chi chít những quyển sách, lúc này gần cửa sổ bên cạnh cái kệ sách cao ngất, thân hình đứng thẳng, ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại động tác lật sách.

      Bên dưới cửa sổ Lam Kỳ mệt mỏi thở hồng hộc, được, chẳng lẽ là lâu quá làm loại động tác này, có sức lực, leo lên, quả nhiên người trưởng thành linh hoạt cách nào so sánh với lúc .

      "A" Lam Kỳ thét chói tai, sức chịu giữa lòng bàn chân tự nhiên đứng vững, trọng tâm cả người ổn định, thân hình ngã về phía sau.

      Ngay lúc sợ hãi, thầm than số phận mình đen đủi đột nhiên cảm thấy cổ tay bị bàn tay to mạnh mẽ bắt lấy, sau đó bị lực mạnh lôi kéo, thoáng cái người vào phòng.

      Vào phòng Lam Kỳ mềm yếu dựa vào bên cửa sổ vỗ ngực , "Hù chết người," thở ra bằng miệng, chân mềm nhũn, nếu lúc nảy té xuống, chết cũng phải nằm giường mấy tháng.

      Dần dần chậm lại động tác vỗ ngực, đôi mắt to xinh đẹp giảo hoạt liếc về phía bóng dáng cách đó xa, đối với việc trong phòng có người, hề cảm thấy kỳ quái bởi vì đến là để tìm .

      cửa sổ cách đó xa Thiệu Tử Vũ đứng thẳng, thân quân trang xanh biếc làm tôn lên cả người , giống như cây ngọc đón gió, tuấn oai hùng, giờ phút này đôi mắt xếch, hẹp dài nhìn thẳng vào Lam Kỳ, giữa ánh mắt trầm tĩnh lộ ra tia sắc nhọn.

      "Huýt~" Lam Kỳ huýt sáo tiếng, người đàn ông tuấn tú, lính đẹp trai nha, người đàn ông trước mắt này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng về quân nhân của , trong ấn tượng quân nhân đều là bộ dáng oai hùng, mạnh mẽ, là người đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, đây là loại đẹp dũng mãnh, ngờ giữa những quân nhân mang khí khái dũng này lại xuất loại lịch , có học thức.

      Nhìn ra, thân hình của thuộc loại gầy gò, dáng người tiêu chuẩn tuyệt đối, thân thể rất cao, vai là quân hàm hai gạch ba sao, chắc là sĩ quan, Lam Kỳ đối với quân hàm cấp bậc mấy hiểu, nhìn ra cấp bậc của .

      Ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại nơi cặp mắt hẹp dài sâu như đầm nước nhếch lên của , đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp hút hồn người, mới nhìn có vẻ điềm nhiên, nhìn lâu cảm giác có loại vinh nhục* chút sợ hãi, đột nhiên hai mắt của Lam Kỳ trợn to, lại trợn to thêm nữa, vốn là hai mắt to gương mặt lại gầy nay tỉ lệ lại tiếp tục phóng đại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt này hết sức quen thuộc.

      *Vinh quang – nhục nhã
      Last edited: 11/4/15
      gianggiangB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: là Thiệu ngốc? (4)

      Trong phòng Lam Kỳ mới đầu vẫn còn rất im lặng, xác định Thiệu Tử Vũ có thể hay bán đứng , dù sao khi còn bé bị khi dễ thảm, tại thông minh hơn rồi, biết có tìm báo thù hay .

      Đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua mở ra nhìn bãi cỏ dưới lầu, bên cạnh bồn hoa con chó ngao Tây Tạng màu đen ngồi canh, thân hình to lớn, bộ lông rậm, đôi mắt đen láy vùi trong bộ lông dài, nhìn có chút thà, nhưng thỉnh thoảng phát ra thiếng kêu chấn màng nhĩ tuyệt đối làm cho người ta ngộ nhận đây là con thú cưng.

      Nhìn thấy tình cảnh này Lam Kỳ lập tức bỏ qua ý nghĩ leo cửa sổ chạy trốn, người cùng so sánh với chó, thà cùng người giao tiếp, sống ở chỗ này tệ nhất chính là bị đưa đến cục cảnh sát, cùng lắm kiện tự ý xông vào nhà riêng của dân, nhưng cùng với chó, chút phần thắng.

      Thừa dịp nhàm chán, bắt đầu đánh giá căn phòng.

      " ngờ thói quen của tên ngốc đó chút cũng thay đổi."

      Nghe lời

      Lam Kỳ biết mấy năm này tập đoàn nhà họ Thiệu phát triển rất tốt, trừ bỏ bà nội nhà họ Thiệu còn ở đây, những người còn lại đều chuyển đến khu vực thành thị, chỗ ở tại của bọn họ cũng biết, nhưng qua, cho nên đến nơi này thử xem vận khí, ngờ thực còn trở về ở chỗ này.

      Căn phòng bày biện cũng như trước đây, bắt mắt nhất vẫn là giá sách này, là nặng nề.

      Nhìn chút đều là sách về khoa học kỹ thuật, vừa thấy liền nhíu mày.

      Thiệu ngốc từ giống với mấy đứa bé trong tiểu khu, gây họa, đánh lộn, chơi đùa, thích mình lẳng lặng đọc sách, hơn nữa còn là loại sách ngay cả người lớn cũng khó lý giải, tuyệt đối là ngoại tộc trong đám con nít.

      Theo tính toán và Thiệu Tử Vũ chênh lệch bảy tuổi, lên trung học còn vẫn ở tiểu học, theo lý thuyết, hai người vốn là có gì xung đột.

      Có trách trách còn có người chị tính tình quật cường luôn cầu hoàn mỹ, chị già là người xinh đẹp, thành tích học hành rất tốt, là tấm gương được cả tiểu khu công nhận, là đứa đem lại thể diện cho người lớn.

      Nhà họ Lam chỉ có hai chị em có con trai, thời đại trước luôn bị người chê trách, cho nên chị hai nổ lực làm được đến tốt nhất, khiến cho ba mẹ kiêu ngạo, nhưng là vô luận chị già của cố gắng thế nào, mọi hào quang đều bị Thiệu Tử Vũ chiếm lấy, chị già liều mạng đọc sách suốt đêm, nhưng hàng năm vẫn là xếp ở vị trí thứ hai.

      "Đứa Tử Vũ này nhu thuận, còn mà lại thích học hành, sau này lớn lên khẳng định có tiền đồ.”

      "Xem các con mấy đứa nhóc này, tương lai đám nhặt đồ bỏ kiếm sống, làm cho Tử Vũ chô cười các con.”"

      "Tử Vũ năm nay lại thi đầu toàn bộ cấp thứ nhất, là lợi hại."

      Mỗi lần Lam Kỳ nghe được người lớn trong tiểu khu như vậy liền liếc mắt nhìn trừng, lâu dần những lời này liền chui vào trong đầu, bắt đầu là lưu ý nhớ, cuối cùng biến thành ghi thù.

      Khi còn bé Lam Kỳ rất đẹp, da trắng nõn như tuyết, mắt đen nhánh xinh đẹp, lông mi dày mỏng dài, như búp bê, rất được người thích, hơn nữa gia cảnh nhà họ Lam tệ, giống như là công chúa, mỗi ngày đống lớn bét trai bé vây quanh , dần dà, cá tính liền có chút nghịch ngợm, điêu ngoa.

      Lúc trước quan hệ cùng Thiệu Tử Vũ là nước giếng phạm nước sông, gặp mặt cũng chào hỏi, nhưng là đột nhiên có ngày, quyết định khi dễ , hơn nữa muốn liều mạng khi dễ , bởi vì thoạt nhìn chính là người dễ khi dễ, còn có chính là giúp chị già nhà mình trút giận.

      xé sách của , lấy thứ đồ thích, cướp tiền tiêu vặt của , lừa người lớn khi dễ , còn uy hiếp mỗi ngày làm phương tiện giao thông miễn phí đưa học, lúc kỳ thi đến thể đến trường, bài tập ác liệt nhiều đếm xuể, cũng biết phản kháng.

      Mỗi lần lưng lảo đảo nghĩ, quả nhiên là cổ con mọt sáchanh ràng là lớn hơn , cao hơn , còn bị khi dễ, là vô dụng......

      chứng minh người lớn là có dự kiến trước, quả có tiền đồ.

      "Thiệt là, tại để cho mình khi dễ ai đó!"

      Lam Kỳ buồn bực, sau trung học cở sở học chung trường, làm hại tìm được cái cảm giác khi dễ người, sau lại, thi đậu vào trường trung học phổ thông nơi học, mà lại sớn trường quân đội, nhiều năm thấy, hôm nay tới hơn phân nửa là vì chuyện của chị hai, cũng có phần nguyên nhân là ngứa tay, tai phát dễ đùa giỡn, Thiệu ngốc thay đổi rất nhiều.

      Ánh mắt của rơi vào quyển abum bàn học, tiện tay mở ra bên trong tất cả đều là những bóng dáng màu ôliu, có ảnh của Thiệu ngốc cũng có ảnh của và các chiến hữu..... Vô luận là đơn độc hay trong tập thể, bóng dáng của đều là hấp dẫn người nhất..... thừa nhận trước kia ở trường học Thiệu ngốc rất được hoan nghênh, mặc dù có hơi gầy nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú sạch , hơn nữa thành tích rất tốt, tính tình được, cũng có nữ sinh thầm thích, nhưng mà thể đột biến gene thành như vậy a.


      tuyệt đối có lý do hoài nghi, những năm này phải than gia quân đội mà là Hàn Quốc phẫu thuật chỉnh hình, bằng có cách giải thích nào khác.

      Trong hình Thiệu ngốc chỉ có ánh mắt là còn mang máng giống với bộ dáng lúc thiếu niên, còn lại những thứ khác đều thay đổi, ngũ quan càng thêm khôi ngô lịch , đôi mắt xếch dài quả rất mê người, vóc người cũng trở nên cao lớn rắn chắc, cảm giác thực.....nam tính, trong đầu Lam Kỳ chợt nghĩ đến hai từ này.

      Thiệu Tử Vũ đứng ở cạnh cửa, vừa vào phòng liền nhìn thấy bộ dáng ngẩn người của khi nhìn ảnh chụp của , trong lòng đột nhiên tốt lên.

      "Còn có thể "

      Sau lưng đột nhiên có thanh phát ra dọa Lam Kỳ nhảy dựng lên, quay đầu lại chỉ thấy ánh mắt của Thiệu Tử Vũ cười như cười, thân quân trang cảm giác cao ngất đẹp trai nên lời.

      "Ưmh, bình thường cùng trước kia sai biệt lắm."

      Giọng điệu Làm Kỳ đột nhiên có chút cà lăm, môi hồng nhuận khẽ liếm chút, người này bộ có tiếng động.

      Ánh mắt Thiệu Tử Vũ

      từ quyển album đảo qua người Lam Kỳ, cất bước đến trước mặt .

      “ Ừ.”

      đưa đồ trong tay lên, nhớ, nhóc thích ăn nhất cái này.

      “ Dưa hấu” Lúc này đầu Lam Kỳ chết máy, khi còn bé cực kỳ thích ăn dưa hấu, vừa đến Hạ Thiên tiền tiêu vặt của hơn phân nửa đều bị giành được mua dưa hấu, mỗi lần tan học, đều chơi xấu ở lì quán ven đường chịu , nhìn chằm chằm dưa hấu bị cắt thành từng miếng bỏ vào bụng, cho đến khi ăn đủ, trả tiền, mới ngoan ngoãn để cho cõng về nhà.

      Lam Kỳ mất tự nhiên nhận lấy dưa hấu cắn cái, kỳ quái hôm nay dưa hấu này mùi vị là lạ, Lam Kỳ ăn vào miệng biết mùi vị.

      “ Tìm tôi có việc?” Thiệu Tử Vũ hỏi.

      “ Vì chuyện của chị hai già nhà tôi cùng cả của .”

      Lam Kỳ biết biết hay là giả bộ hồ đồ.

      “ ?”

      Thiệu Tử Vũ híp mắt, nhớ ràng nhóc tim phổi, khi còn bé cùng ai cũng có thể vô tư, cũng thấy để ý quá người nào.

      “ Chị hai già nhà tôi lo lo ai.”

      Lam Kỳ trừng mắt, khi còn bé nghe lời chị già , cũng có nghĩa là tình cảm giữa các tốt.

      “ Chẳng lẽ lo cho cả của à?”

      “ Tôi tin tưởng cả có việc gì.”

      “ Nhưng mấy ngày rồi cũng tìm thấy người.” Có khi cũng dám nghĩ.

      tìm được chính là tin tức tốt nhất.”

      “ Tôi tin, ai, tôi tính xem, hay ?”

      Đây chính là trọng điểm Lam Kỳ muốn đến, chị gìa xảy ra chuyện tự mình đến chỗ đó chuyến là yên lòng, những mà người lại có chút sợ, chỗ đó rất chếch, Thiệu ngốc phải là quân nhân sao, mang theo hẳn là có chỗ cần dùng.

      muốn ?” Ánh mắt Thiệu Tử Vũ hơi sâu chút

      ‘ Ừ.”

      Lam Kỳ kiên định gật đầu, chị già là người thân của , tin tưởng đời này ai có thể so với ra sức tìm hơn.

      “Đừng , cũng giúp được việc gì.’

      “ Thôi , làm sao biết tôi là vô dụng.”

      Lam Kỳ khó chịu đem dưa hấu ném vào trong thùng rác, quyết định chuyện gì liền thực , cho dù cùng với , cũng người tự mình .

      “ Nghe lời.”

      quản tôi.”

      Lam Kỳ khó chịu đến bên cửa sổ, khi còn bé nhưng là hai, địa vị tuyệt đối ưu việt, cho tới bây giờ cũng với chữ ‘’ , cảm giác thực nhục, thực mất mặt.

      Thiệu Tử Vũ ngăn ở trước mặt .

      “ Chó ngoan chắn đường.”

      Lam Kỳ ôm cánh tay trừng mắt nhìn , mấy năm nay tính tình của sửa lại ít, rất ít ở trước mặt người khác nổi giận, nhưng bây giờ trong ngực có cơn tức từ từ bành trướng, áp cũng áp được.

      Thấy giận đến gương mặt đỏ bừng, Thiệu Tử Vũ thu lại dịu dàng mặt, nhóc này tính tình khó chịu chút cũng thay đổi.

      “ Con sông Hồ Điệp kia, địa thế phức tạp, rừng núi rậm rạp, hơn nữa các loại hang động đá vôi lớn có rất nhiều, ngay cả người địa phương cũng có thể bị lạc đường, như quá nguy hiểm.”

      Nghe được lời phản ứng đầu tiên của Lam Kỳ chính là cãi lại, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , đem lời vừa tới miệng nuốt trở về, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Thiệu ngốc nghiêm túc như vậy.

      “ Ngoan, nghe lời, chuyện này giao cho tôi.” Thiểu Tử Vũ lại bỏ thêm câu, chỗ đó địa thế phức tạp, muốn chút nguy hiểm, tất cả vấn đề khó khăn đều giúp giải quyết….

      Ầm… thanh dịu dàng mangt heo giọng điệu cưng chiều là cho Lam Kỳ hồ đồ.

      Đôi mắt đẹp đẽ mê muội nhìn người đàn ông bên cửa sổ, câu đơn giản từ trong miệng ra, nên lời làm cho trong lòng ngứa ngáy.

      “ Ai muốn nghe lời .”

      Sau khi hoàn hồn, Lam Kỳ càng thêm khó chịu.

      Lông mày Thiệu Tử Vũ nhíu lại chút, vừa muốn gì, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      thay đổi.

      “ Chưa ngủ sao Tử Vũ? Mẹ tìm con có chút việc. Mở cửa ra.”

      “ Mẹ .”

      Mắt Lam Kỳ trợn to, khẽ cắn môi đỏ mọng, người phụ nữ kia mười năm trước còn có khuynh hướng thời kì mãn kinh, nếu vào thấy ở trong này, khẳng định dùng nước bọt dìm chết .

      Ánh mắt ở trong phòng dạo qua vòng, từ từ mấy bước tiến đến giường lớn, giũ mở chăn thuận thế chui vào, được thể đặt mình vào nguy hiểm, bị người mắng đáng.

      p/s: Các chị em vào đọc truyện nếu ngại hoặc ko biết cmt cái gì cũng bấm “ Thanks” hộ Keo nhé. Ko nháy mắt mấy cái ra dấu cho Keo biết các chị em có vào. Để Keo con bik để đánh giá mà rút kinh nghiệm, hoàn thiện tốt hơn cho những chương truyện sau, cũng có động lực để edit tiếp. Keo rất sẵn sàng lắng nghe những ý kiến và đóng góp của các tềnh iu ;)
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Mizuki, linhdiep17, thuytrinh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :