Trúc mã chọn Thanh mai - Batsinhsinh

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      [​IMG]
      Tác phẩm: Trúc mã chọn Thanh mai
      Tác giả: Batsinhsinh
      Thể loại: Ngôn tình đại, sủng.
      Văn án
      Tử Thi lơ mơ, ngoại trừ mấy sinh vật hay lởn vởn trước mặt trong đầu chỉ toàn y học như có thể có cuộc sống bình thường hay ? Tất nhiên là ! Tình là gì?
      ""kỳ sinh lý" của người"
      Trúc mã là gì...
      "con ngựa".
      Hồ Ly đúng chất hồ ly, ngoại trừ những sinh vật được cho là hợp khẩu vị ra trong đầu chỉ toàn số liệu máy tính có thể có cuộc sống bình thường được hay ? Tất nhiên là ! Tình là gì?
      "Chưa có số liệu cụ thể... đại khái là "phần mềm""
      Thanh mai là gì...
      "... ... ... tên món ăn sao?".
      Thời tiết đầu xuân ở thành phố S phải là rất rất rất trong xanh, ấm áp... Ai có người dắt tay nhau dưới ngày trời xinh đẹp này, còn ai "tự do" tất nhiên là làm bạn với cái giường trong phòng ngủ rồi.

      "Này... ngựa, nắng ấm thế này mày thả gió , ở đây nhìn tao làm cái gì?".

      "..."

      "Sao mày , dây thanh quản có vấn đề hay là bẩm sinh bị câm, tao là bác sĩ... à , bác sĩ tương lai, tao có thể trị cho mày..." Lải nhải.

      "...".

      "Mày bị câm vẫn phải chứ".

      Con ngựa nào đó tức giận, cái sừng duy nhất đầu khí thế xả khói mù mịt sau đó liền phóng cước vào trán người đối diện. Lại vô cùng tao nhã xoay mông, vẫy đuôi xa... Người nào đó bị ngựa đá:

      "A... Đồ ngựa chết tiệt".

      "Nha đầu điên, con ai là ngựa hả?"

      giường giật mình trợn tròn mắt, thẳng tắp tung chăn đứng chào tư thế quân đội. Trong đầu miên man suy nghĩ: đúng rồi, ngựa đâu rồi, sao trước mặt lại có cơ thể người đây. Cơ thể người... Người vừa mới tỉnh ngủ vội vàng lấy kính cận đặt đầu giường đeo vào.

      "A, chính là mẹ a...".

      "...".

      ", , , ý con là vừa rồi chính là mẹ gõ đầu con phải ". Rối rít xua tay: có hàng xóm làm chứng mẹ của rất giang hồ nha, thể đắc tội được.

      "Hừ, tha cho con. Có điều, con có biết bây giờ là mấy giờ rồi , mặt trời cũng sắp lặn rồi còn ở đó tâm tình với chu mông hả...". càng càng hăng.

      Thứ lỗi cho Triệu nha đầu quên đóng rèm cửa sổ cho nên mặt trời vừa nhú lên thôi có được , còn tại sao chu công với chu mông mà mẹ có thể lẫn lộn được trong suốt những năm tháng ngủ nướng thứ lỗi cho đến giờ vẫn chưa thể hiểu. Rơi nước mắt, tốt nhất là nhanh chuồn thôi.

      "Dạ thưa sếp, con biết tội, con thanh lý cơ thể ngay đây ạ". nhanh, chạy còn nhanh hơn.

      "Triệu Tử Thi, con đừng có mà lề mề. Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, ngày mai là vào năm học rồi, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị..."

      "Con biết rồi, sếp. Xin hãy cho lính thời gian thả gió".

      "..."

      Trong gương, khuôn mặt trắng nõn, tròn tròn vô cùng khả ái, ai dám là sinh viên đại học. Có điều gương mặt trẻ con này lại xuất đôi mắt hoa đào, đen láy, khóe mắt hơi cong. Nhìn vào lập tức khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải thốt lên "hồ ly tinh", rồi nhanh chóng dắt người của mình chạy mất. Biết điều này nên Triệu Tử Thi mới đeo mắt kính để ngụy trang, tránh phiền phức. Sau đó tất nhiên là... bị cận .

      Còn cái tên Triệu Tử Thi của . Đừng nghi ngờ, đó phải biệt danh mà là tên trong giấy khai sinh chân chân . Mẹ vĩ đại của từng : vì trước đây tiếp xúc với mẹ nhiều nhất là tử thi... à, hoa mĩ hơn mẹ : "con nhìn xem, họ an tường biết bao nhiêu, mẹ muốn con luôn bình thản, sầu lo...". Lúc đó hiểu, nhưng bây giờ hiểu, hiểu rất .

      Còn vì sao mẹ tiếp xúc với tử thi. Vì mẹ là người nghiệm thi điều tra trong cục cảnh sát. Tuy nhiên lúc có mặt đời mẹ từ chức. Và phần vì cha cũng quyết định đưa đơn ly hôn. Chuyện này trong nhà họ Triệu quả bom, chẳng ai muốn lai đụng vào. cũng vậy.

      Nhanh chóng làm vệ sinh, Triệu Tử Thi liền thay đồ xuống lầu chuẩn bị ăn sáng do Triệu sếp làm. Phải rất hào hứng với những món mĩ thực của xếp nhà . Từ lầu bước xuống, thứ đập vào mắt khiến dây thần kinh tiếp thu khỏi giật giật: đồ ăn đâu, mĩ thực đâu, tại sao trong phòng khách, chiếc sô pha quý của lại có con tiểu cẩu miêu...???

      "A, tiểu muội muội Tử Thi, mau mau xà vào lòng của bản soái nào".

      "Soái tiểu thí thí nhà cậu". Triệu Tử Thi cơ hồ muốn hôn mê: đầu năm mà trong nhà lại rước loại sinh vật này vào nhà làm gì chứ...
      Last edited: 4/11/17
      ngocanh thích bài này.

    2. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 2

      Triệu Tử Thi khỏi chán nản hướng người ngồi chễm chệ sô pha đằng kia : "Triệu Mẫn, cậu có thể giải thích tại sao lại xuất ở nhà mình vào đầu năm thế này hay ?"


      Người được gọi là Triệu Mẫn liền mạnh mẽ nhảy khỏi sô pha, ôm chầm lấy Tử Thi hét lớn:" Còn phải vì tớ nhớ quan tài nhà mình hay sao a".


      Tử Thi co rút khóe miệng:"Cậu...". Chưa kịp xong tiếng "chụt" vô cùng vang kèm theo đống nước miếng ướt ướt mặt làm trừng lớn mắt. vô cùng, vô cùng thích sạch đó, còn cái thứ sinh vật đơn bào cười híp mắt này lại là chủng loại dư thừa nước miếng này cứ mực dính chặt là thế nào. tiếng thét nội lực liền vang lên:"Triệu Mẫn, đồ lưỡi bò nhà cậu, lại dám liếm mặt tớ, muốn chết sao?"


      Có trời mới biết bây giờ trong đầu Tử Thi ngừng dùng dao lát mỏng lưỡi bò của miêu tiểu cẩu, sau đó đem vào ép vô trùng kĩ a.


      muốn thừa nhận nhưng miêu tiểu cẩu trước mắt này chính là bạn thân hiếm hoi của xuyên suốt từ thời mặc tã tới bây giờ.


      "Mới sáng sớm mà hai nha đầu các con ầm ĩ cái gì vậy hả". Từ phòng bếp ra, dáng người uyển chuyển, cao gầy từ từ ra. Phong thái này, giọng này ngoài xếp Triệu nhà còn có thể là ai. Dưới ánh đèn chùm ấm áp, Triệu xếp dù hơn bốn mươi nhưng mặt vẫn giữ được nét trẻ con phảng phất, trừ đôi mắt có phần trầm tĩnh, có lẽ là do công việc cùng phần đời trước đó của bà hằn vào trong đó, Triệu Tử Thi thừa hưởng khuôn mặt khả ái này chính là từ mẹ , nhưng đôi mắt hoa đào là từ ba. đeo kính vì tránh phiền phức bằng thích đôi mắt này...


      Thấy Triệu sếp, Triệu Mẫn nhanh chóng bỏ móng vuốt khỏi người chạy đến trước mặt mẹ , mắt long lanh cố gắng mở to, đưa tay cầm lấy tay Triệu sếp, đáng :"Chào năm mới a dì Triệu". Lại nắm chặt tay hơn, thốt lên:"Dì Triệu, dì càng ngày càng xinh đẹp a".


      "..."


      Trong khi Triệu Tử Thi còn khing bỉ Triệu sếp mỉm cười, nụ cười tươi:"Chào năm mới a, Tiểu Mẫn". Đôi tay mềm mại sờ sờ đầu của Triệu Mẫn:"Tiểu Mẫn, con càng ngày càng giống miêu tiểu cẩu lúc a, hồi xuân a".


      "..."


      Triệu Tử Thi còn chưa kịp cười , Triệu sếp ân cần nhìn . có cảm giác bất an nha. Quả nhiên, mẹ nhìn :" giống như Tiểu Thi nhà dì, còn là tử thi rồi". Dừng lát lại tiếp:"Biến thành lão tử thi rồi"


      "Phốc... hahaha". Triệu Mẫn nghe xong liền có cốt khí ôm bụng cười ngặt nghẽo.


      Triệu Tử Thi nhìn trời: xin cho con ngày bình yên a.


      Sau khi ăn sáng xong, Triệu sếp "dặn dò" kĩ những thứ cần thiết trong năm học cho cùng Triệu Mẫn xong thong thả sang nhà dì Trương cách vách ngồi chuyện phiếm. Triệu Tử Thi nhìn mẹ ra khỏi cổng lại quay đầu nhìn miêu tiểu cẩu dùng hai chi trước quấn lấy , càng nhìn hai bên thái dương càng giật.


      Triệu Mẫn cũng quay sang nhìn , chớp chớp mắt:"Thi Thi à, tớ biết tớ lớn lắm, nhưng cậu cũng cần nhìn chằm chằm vào ngực tớ như vậy đâu, tớ ngượng ngùng". xong còn quên lấy tay che lại. Biểu tình như thể chịu thiên đại ủy khuất.


      Triệu Tử Thi líu lưỡi:"Tại sao tớ phải nhìn ngực cậu chứ". Dừng chút, lại nghiêm túc :"Tớ có hứng thú với hai cục thịt thừa cơ thể cậu đâu, còn định khuyên cậu cắt bớt đấy. Nhìn xem, nếu ngày cậu dắt theo đứa bé vậy làm sao nó nhìn thấy mặt cậu được a".


      Quả là Triệu Tử Thi suy nghĩ như vậy, cũng tâm lo lắng cho bạn mình.


      Triệu Mẫn mắt cá chết:"Đúng là cậu học y, yy tới não tàn mà".


      Triệu Tử Thi nghi hoặc:"Cậu học y à?".


      "..."


      Thôi bỏ , quên mất là não quan tài bị tẩy trắng rồi. Triệu Mẫn vừa tức vừa thầm nghĩ. Bỗng dưng lại giật mình, lớn:"Chết tiệt Thi Thi à, tớ quên mất hôm nay người kia dặn trước tới thành phố S sớm, dặn tớ tới đón cậu ấy". xong liền muốn rơi nước mắt.


      Triệu Thi Thi nghe xong liền im lặng, lúc sau như suy nghĩ kĩ:"Vậy cậu có cần đặt trước việc khám nghiệm tử thi hay ?". Ánh mắt rất nghiêm túc, nghĩ như vậy.


      "..."


      Cuối cùng và Triệu Mẫn vẫn quyết định tới thành phố S mà tiếp tục mua sắm, tuân theo lệnh của xếp Triệu chân chân thât thât chuẩn bị kĩ càng cho năm học mới. Cứ để vị kia ngây ngốc ngày ở ký trúc xá cũng chết được. Hai người mà có cùng hướng . Thế mới là tri kỉ.


      Nhưng mà, có dễ như vậy hay a. Triệu Mẫn cầm điện thoại tay nhấp nháy muốn hôn mê rồi, còn về phần Triệu Tử Thi vô cùng thoải mái: Cũng liên quan gì đến mà.
      Last edited: 4/9/17
      ngocanh thích bài này.

    3. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      NGOẠI TRUYỆN

      Triệu Mẫn ở trường với được phân thành cùng thể loại, ngụy hồ ly. Nếu Tử Thi khả ái đáng Triệu Mẫn lại có khuôn mặt trẻ con thể trẻ con hơn, có điều nó chỉ chính xác khi nhìn xuống thân hình ma quỷ của ấy.

      Triệu Mẫn là bạn hàng xóm của khi còn , đến trung học gia đình Triệu Mẫn chuyển lên thành phố S để tiện cho công việc của Triệu ba, ông cũng là người thân duy nhất ở đây của ấy, mẹ Triệu mất khi ấy mới lên ba. Nhà Triệu Mẫn làm kinh doanh lâu đời, ông nội ấy là doanh nhân nổi tiếng định cư ở Mỹ. đoán được có lẽ ba Triệu Mẫn sang đó để mừng năm mới. Còn vì sao Triệu Mẫn cùng, chắc chắn là do chứng sợ máy bay của ấy mà ra.


      Trước đây khi còn ở tiểu học, và Triệu Mẫn là kẻ thù đội trời chung. Nhưng sau kiện trở thành tri kỉ, kiện này làm cả hai dám ngóc đầu lên trong suốt những năm ở trường sau đó. Vào ngày đầu tiên học, và Triệu Mẫn oan gia tương phùng cùng lớp, cùng bàn. còn nhớ khi đó Triệu Mẫn gọi là quan tài , tức giận liền quay sang bảo: có gì miêu tiểu cẩu, và kết quả là hai đứa cãi nhau, cãi nổi nữa đánh nhau dẫn đến mẹ cùng ba Triệu phải lên trường gặp giáo viên chủ nhiệm làm việc. Nếu hai vị phụ huynh này giải quyết như bình thường có gì để , đằng này họ lại trẻ con hơn cả hai đứa trẻ con là chúng tôi...


      Trong phòng giáo vụ, giáo dịu dàng lên tiếng:"Xin chào ông bà Triệu, hôm nay tôi mời hai vị đến đây vì hai bé Tử Thi và Triệu Mẫn vào sáng nay xảy ra đánh nhau nên tôi muốn cùng hai vị giải quyết vấn đề này"


      Giọng nhàng, uyển chuyển của giáo vừa dứt hai giọng nam nữ hùng hậu cùng tiếp lời: "Xin lỗi giáo, nhưng xin có thể gọi chúng tôi là ông Triệu/bà Triệu riêng ra hay ?"


      giáo khỏi ngây ra, hơi đỏ mặt :"Xin lỗi hai vị, vừa rồi tôi lo cho hai đứa bé nên để ý, thành thực xin lỗi". xong liền hơi cúi đầu.


      Ba Triệu thấy vậy liền cười :" có chuyện gì, giáo cần cảm thấy có lỗi đâu. Vừa rồi Mẫn nhi và Tử nhi đánh nhau, chúng tôi có thể biết nguyên nhân được ". Trong lơ đãng ba Triệu quét ánh mắt sắc bén về phía Triệu Mẫn khiến ấy khỏi hơi run lên.


      giáo gọi hai đứa đến thưa chuyện. còn lo Triệu sếp nhà tức giận mắng Triệu Mẫn nhanh miệng trước, mắt to lóng lánh nước, vô cùng ủy khuất hướng ba Triệu:"Ba dấu, là do Tử Thi con là miêu tiểu cẩu, cho nên con với Tiểu Thi mới... mới phủi bụi cho nhau a"


      Mọi người:"..."


      Triệu Tử Thi tất nhiên yếu thế hơn, nhanh chóng hướng Triệu sếp:"Mới phải, ràng là Tiểu Mẫn gọi con là quan tài , nên con mới khám nghiệm thân thể tiểu Mẫn, chứng minh cho việc con và tiểu Mẫn là giống nhau, con phải quan tài a"


      Mọi người:"..."


      Triệu sếp nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng an ủi Triệu Tử Thi, giọng nhu nhu:"Mẹ tin con...". Triệu Tử Thi xúc động chưa kịp nhào vào lòng bà giọng nhu nhu kia lại vang lên:"Con ràng là xác chết của mẹ, quan tài ở đâu ra chứ".


      giáo đóng băng, Tử Thi đóng băng, Triệu Mẫn cũng đóng băng. Chỉ có ba Triệu ấm áp gật đầu như vô cùng đồng ý:"Nhà tôi cũng chỉ có tiểu cẩu thôi, miêu tiểu cẩu ở đâu ra chứ"


      Ai đóng băng vẫn tiếp tục đóng băng. Sếp Triệu nghiêm túc nhìn ba Triệu :"Vậy có nghĩa là Mẫn nhi đúng rồi, thể gọi loạn tên thân mật của Thi nhi như vậy được, ít ra phải gọi đúng chứ"


      Ba Triệu cau mày đồng ý:"Thi nhi gọi loạn? ràng tôi dạy Thi nhi gọi tên thân mật của Mẫn nhi là tiểu cẩu rất nhiều lần rồi, vẫn sai?


      Sếp Triệu cũng vô cùng nghiêm trang đáp lại:" vậy coi như cả hai chúng ta đều chú ý dạy tốt bọn trẻ để chúng gọi sai. Nhưng mà Thi nhi gọi tiểu cẩu là miêu tiểu cẩu vẫn còn chấp nhận được . Còn xác chết nhà tôi tại sao lại biến thành quan tài , liên quan như vậy con bé thấy ủy khuất".


      Ba Triệu càng cho là đúng:"Tôi lại cảm thấy xác chết và quan tài vốn dĩ gắn bó, còn tiểu cẩu và miêu tiểu cẩu hoàn toàn là hai giống loài khác nhau, cũng ủy khuất cho con bé"


      "..." Cái vấn đề quan tài, xác chết, miêu, cẩu này cứ tiếp diễn như vậy rất lâu. Lâu tới mức trong phòng có mấy khối băng vỡ thành nhiều mảnh.


      Sau ngày hôm đó hiểu sao toàn trường ai nấy đều biết được hai cái tên khuê mật của cùng Triệu Mẫn, dẫn đến rất nhiều chuyện, dẫn đến hai người trở thành tri kỉ.


      lâu sau khi và Triệu Mẫn lớn lên hỏi về chuyện tên khuê mật này.


      Sếp Triệu xoa đầu Triệu Thi Thi :"Cuộc đời mẹ, gặp gỡ nhiều nhất là tử thi, quan tâm nhiều nhất là tử thi, khi nhìn họ mẹ muốn cho họ chiếc quan tài để ngủ yên, cần lạnh lẽo trong phòng vô trùng lạnh lẽo. Cho nên con , mẹ hận ba con. Vì mẹ có quyền. Nhưng với con, mẹ gọi con là Tử Thi, có nghĩa cả cuộc đời về sau của mẹ đều dành cho con, có gì đáng quý hơn con. Con đừng giận mẹ vì chút ích kỉ mà gọi con Tử Thi.


      Ba Triệu ôn nhu nhìn Triệu Mẫn :"Cuộc đời ba, nhất là mẹ con con, hối hận nhất là thể ở bên mẹ con nhiều. Ba gọi con tiểu cẩu vì ba luôn muốn con vô tư, hồn nhiên, cần lo nghĩ, chỉ cần quấn người và nhận hết cưng chiều của ba.


      ****** Những tên gọi, câu mấy đẹp của bậc cha mẹ chứng minh cho việc họ bạn. Tình cũng vậy, tình thân cũng vậy ai thể giống ai cả, bạn hãy dùng tim để hiểu đừng dùng tai để nghe! Thời gian chẳng bao giờ quay lại cả!
      Last edited: 4/9/17
      ngocanh thích bài này.

    4. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 3

      Triệu Mẫn cười hì hì nhận máy:"Hello đại ma nữ, thời tiết hôm nay đẹp a~"


      Bên kia điện thoại giọng lạnh, nhạt:"Rất đẹp, 9:00 sáng, tại sân bay thành phố S, trời mưa rất lớn, có người phải ngồi ngây ngốc nửa tiếng đồng hồ để đợi con miêu tiểu cẩu biết chết ở đâu. Theo luật hình tại phòng ký trúc xá A.303, cậu nghĩ chuyện này phải xét xử thế nào đây, Triệu Mẫn tiểu thư?".


      "Haha". Triệu Mẫn cười ngốc:" thể trách tớ được, cũng vì Thi Thi gọi tớ đến nhà cậu ấy mừng năm mới, cậu biết đấy tớ mềm lòng lương thiện như vậy làm sao từ chối được, cho nên... tội danh này có thể bỏ hay ?


      Triệu Tử Thi nghe thấy thầm khinh bỉ, cũng thèm để ý, chăm chú chọn chiếc măng tô khá vừa mắt cho mình. Vừa rồi và Triệu Mẫn quyết định mua vài bộ quần áo mới. Tiệm thời trang này nằm ngay trung tâm thị trấn A, Triệu Mẫn cứ mực kéo vào đây mua đồ, cái gì mà hàng đắt tiền mới là hàng tốt. nghe xong cũng để ý, đối với có che thân là được rồi, tuy nhà thiếu tiền nhưng trước giờ mua đồ cũng để ý tiền, chỉ cần vừa mắt hàng vỉa hè cũng được. Giống như cái cửa hàng thời trang này còn chưa từng nghe đến đấy.


      Triệu Tử Thi chọn xong ngồi vào ghế chờ, hơi đẩy gọng kính nhìn xem Triệu Mẫn hết nước miếng khuyên ma nữ (bạn cùng phòng của hai ) xóa bỏ tội danh cho mình.


      Triệu Mẫn lí do hết sức chính đáng của mình xong nín thở chờ bên kia trả lời. lúc sau, đến khi Triệu Mẫn toát mồ hôi bên kia mới chậm rãi lên tiếng:"Cậu đến nhà Thi Thi?"


      Triệu Mẫn gật đầu lia lịa, nếu có đuôi hẳn là lắc ngừng:"Đúng, đúng, đúng. Là Thi Thi mời mình đến a"


      "Cậu còn có thể dát vàng lên mặt mình nữa cơ đấy". Giọng khinh bỉ từ bên kia điện thoại lười biếng trêu chọc.


      Triệu Mẫn cũng biết ngượng:"Nào có, tin cậu cứ hỏi ấy". Dứt lời liền nhét điện thoại vào tay Triệu Tử Thi.


      giương mắt nhìn Triệu Mẫn diễn trò xong thoải mái tiếp lấy điện thoại, mở loa ngoài:"Ma nữ, là mình"


      "A, là Thi Thi à. Tớ nghe cậu mời miêu tiểu cẩu đến nhà đón năm mới". Chữ "mời" đặc biệt được nhấn mạnh.


      "Cậu nghĩ sao?"


      "Tớ nghĩ cậu ta mắc bệnh hoang tưởng, phải trị"


      Triệu Tử Thi suy nghĩ lúc mới đáp lại:"Tớ nghĩ, ngực quá lớn, áp não, tớ rồi nhưng cậu ấy chịu trị"


      Triệu Mẫn, ma nữ:"..."


      Ma nữ cười :" đùa nữa, các cậu mua đồ phải , vừa lúc mua hộ tớ cuốn sách luật kinh tế của giáo sư XXX, tớ lên đây trễ nên chắc còn để mua rồi, chỗ cậu chắc hẳn là còn"


      Triệu Tử Thi liếc mắt nhìn Triệu Mẫn hùng hổ mua sắm vừa buồn cười vừa tắt loa ngoài, với ma nữ:" thành vấn đề, lát nữa tớ nhà sách xem thử". nhích người tạo tư thế ngồi thoải mái chút, hỏi:"Cậu sao rồi, vẫn ở sân bay?"


      " có, vừa rồi bắt được taxi may mà có người quen đúng lúc gặp nên tớ nhờ về trường rồi".


      Triệu Tử Thi cảm thấy giọng của ma nữ có gì đó là lạ, hình như hơi ngượng ngùng. Suy nghĩ này làm giật mình, ma nữ ngượng ngùng? Cà chua xanh sau giây cần thuốc kích thích mà biến đỏ còn đáng tin hơn đấy.


      Chưa kịp hỏi cho bên kia ma nữ nhanh giọng:"Vậy nhé, tớ có chút việc phải gặp Trình tiến sĩ, cậu và Triệu Mẫn tận hưởng này cuối cùng tự do cho tốt . Báo với ấy là tớ bỏ qua chuyện hôm nay đâu đấy"


      Bên kia ma nữ cúp máy, bên này Triệu Tử Thi méo miệng, trong đầu chợt suy nghĩ: Này có xem là có tật giật mình ?


      Cầm điện thoại, chậm rãi về phía chiến trường mua sắm của miêu tiểu cẩu. Quần áo, giày dép đủ kiểu, nhìn qua còn tưởng người này định vơ vét hết cái cửa hàng này đấy. Nhìn xem, nhân viên phụ trách bỏ đồ vào túi giấy cho khách cũng sắp rút gân rồi.


      "Miêu tiểu cẩu, cậu mua nhiều như vậy làm gì?" Triệu Tử Thi nhìn nổi nữa lên tiếng. rất thông cảm cho nhân viên kia.


      "Còn làm gì, mua quà a". Triệu Mẫn rất vô tội trả lời.


      "Quà? Mua cho ai?". Nhìn chút:"Nhiều như vậy?"


      " mấy học muội sắp vào trường đấy, phải tạo thiện cảm, phải ra dáng soái tỷ chứ sao"


      Triệu Tử Thi ngốc lăng, mày nhíu tít lại trông rất đáng . lúc sau, sờ sờ mũi:"Cậu chắc chắn muốn tặng mấy thứ này? Tuy nhiên miêu tiểu cẩu, quần áo bình thường coi như thôi nhưng còn áo ngực và quần ... cậu định chê cười các em ấy sao?"


      Triệu Mẫn nghi hoặc:"Cái gì gọi là chê cười"


      "Áo ngực lớn như vậy, cậu nghĩ mấy học muội nho kia có thể giữ cố định được sao. Còn quần, cậu định xiết chết họ à?


      ngực to eo nào đó nhăn mày:"Tại sao cậu và ma nữ cứ thích lôi thân thể tớ ra đùa giỡn vậy hả, tớ rất ủy khuất a~"


      Triệu Thi Thi im lặng, cũng đùa giỡn mà. Lúc nãy xong còn thấy nhân viên bên cạnh liếc mấy cái sau đó nuốt nước miếng đấy. học y, biết phản ứng này có nghĩa là gì!


      Qua lời của cuối cùng Triệu Mẫn vẫn phải chấp nhận bỏ lại phân nửa số đồ. thấy cũng có gì, chỉ tội nhân viên thôi. Mà cũng thừa nhận vì mình muốn xách đồ nên mới thế đâu, nhìn xem nửa đống đồ miêu tiểu cẩu xách còn ổn lắm.


      Bước ra từ cửa hàng, Triệu Mẫn mặt mày nhăn nhó, Triệu Tử Thi tâm tình tệ còn đặc biệt khẽ hát ngắm trời. Lại bận rộn hồi mua sắm dụng cụ cần thiết và cuốn sách cho ma nữ, trời chiều cũng tới, hai người ghé vào công viên gần nhà, chỗ này trước đây bọn họ rất hay đến. Triệu Tử Thi nhớ lại: Dĩ nhiên là miêu tiểu cẩu tung tăng chơi, còn ngồi chỗ im lặng nhìn rồi. Nghĩ vậy thấy có chút ấm áp cũng có chút mất mát . vẫn là quên được ... Thầm cảm thấy mình hơi ngốc phải.


      Ngồi cạnh Triệu Tử Thi chiếc xích đu cũ, khẽ đung đưa, :"Còn năm này nữa thôi là kết thúc chương trình đại học, cậu vẫn quyết định sao, quan tài ?


      ...
      Last edited: 28/8/17
      ngocanh thích bài này.

    5. Batsinhsinh

      Batsinhsinh New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      8
      CHƯƠNG 4
      Triệu Tử Thi khẽ cười, bỏ mắt kính xuống. Đôi mắt hoa đào trầm tĩnh nhìn lên bầu trời xa xa. Khuôn mặt khả ái hồng hào lại cố tình kết hợp với đôi mắt ấy tạo nên quyến rũ mê người. Triệu Mẫn bên cạnh cũng khỏi bị hút sâu vào.

      "Đó là ước mơ của tớ, tất nhiên tớ từ bỏ". Triệu Tử Thi nhàng , câu theo gió bay xa...

      Trở thành nhà nghiên cứu y học thành công, đó là ước mơ của Triệu Tử Thi. từ bỏ cũng tiếc nuối.

      "Cậu biết , Tiểu Mẫn". Triệu Tử Thi hơi dừng lại, ổn định cảm xúc, :" ra trước đây đứng trước ngưỡng cửa của đại học, tớ chọn y là vì muốn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mình. Tớ muốn biết y học là gì, tử thi lại là gì mà có thể khiến mẹ mình buông bỏ gia đình ấp áp, hạnh phúc. Mẹ : bà hối hận, chỉ nuối tiếc mà thôi".

      có ai trả lời chỉ có tiếng xích đu di chuyển tạo ra những thanh nho hòa vào tiếng lá cây khô chơi với gió.

      Dường như biết Triệu Tử Thi tiếp, Triệu Mẫn im lặng khẽ dùng chân đẩy xích đu tiếp tục di chuyển. Thời gian cứ vậy trôi qua, có lẽ rất lâu, có lẽ rất nhanh, đủ để con người ta nhớ lại những hồi ức ngày xưa.

      Triệu Tử Thi cười khẽ, như với chính mình:"Cũng tình cờ đấy, vốn chỉ muốn gỡ bỏ khúc mắc mà thôi ngờ lại phát , mình vốn dĩ rất giống mẹ. Tuy để tâm đến tử thi, cũng nhìn chằm chằm vào thứ, nhưng lại tham lam hơn khi ôm vào tim cả nền y học, còn là thứ có sẵn mà phải tìm. Tim là nơi chứa tình cũng là nơi chứa khát vọng. Mình cảm thấy, khát vọng của mình quá lớn rồi. Cậu xem tiểu Mẫn, tớ trở thành người vô tình sao?"

      Triệu Mẫn nhìn màu đỏ phía cuối chân trời, đôi mắt to tròn trẻ con cùng điềm tĩnh hơn, tựa như trở thành người khác vậy, ấy :"Thi Thi, cậu hận mẹ cậu sao? Hận ba cậu sao?"

      Triệu Tử Thi trả lời do dự chút nào:"Tớ hận họ, trước đây hận. Bây giờ ".

      "Tại sao, mẹ cậu buông bỏ gia đình, cậu hận? Ba cậu bỏ lại cậu, cậu hận? Mẹ cậu luôn coi cậu là tử thi, cậu hận?!" Triệu Mẫn nhàn nhạt .

      Triệu Thi Thi im lặng. cũng tự hỏi tại sao mình còn hận họ. Triệu Mẫn cũng ngồi im chờ bạn mình. lúc lâu sau khi Triệu Thi Thi suy nghĩ về những cái đáng hận mà Triệu Mẫn ra...

      "Tiểu Mẫn, tớ phải cảm ơn cậu rồi". nhìn Triệu Mẫn mỉm cười sau đó nhìn về phía cuối chân trời, :"Mẹ tớ có khát vọng, bà thực khát vọng của mình khiến phần khát vọng ấy trong tim lớn dần lên, lớn đến mức làm mờ phần tình. Mẹ tớ cũng ba nhưng tình ấy đủ. Khi tớ ra đời..." Triệu Tử Thi bỗng lắc đầu:", phải là lúc tớ có mặt đời, khi còn trong bụng mẹ, bà từ bỏ khát vọng của mình, hề do dự chút nào, bà dành hết mọi thương cho tớ. Có người mẹ tớ vì coi tớ là tử thi. Tớ cảm thấy chẳng có gì đáng hận. Mẹ tớ coi tớ là thứ mà bà xem trọng nhất để thương có gì là sai. Những người phụ nữ khác họ con con mình là vàng, là ngọc vì họ nghĩ những thứ ấy quý giá, đáng trân trọng. Còn mẹ tớ lại chẳng quan tâm đến những thứ vàng, ngọc ấy, tuổi thanh xuân của bà gắn liền với phòng vô trùng và tử thi, phần đời còn lại của bà lại chẳng còn gì ngoài tớ. Cậu xem tớ có thể hận bà ?

      Hít sâu hơi, tiếp:"Ba mình là người đàn ông của gia đình, khát vọng của ba là xây dựng ngôi nhà hạnh phúc. Ba cũng mẹ, nhưng tình ấy vẫn đủ. Khát vọng hạnh phúc quá lớn cũng khiến con người ta lạc đường. Ông ấy cũng hy sinh cho mẹ tớ rất nhiều. Mẹ tớ là người rất cứng đầu, ông cũng dễ dàng gì. Ông ngoại tớ , ngày đó đêm nào ba tớ cũng đứng chờ mẹ đến tận khuya, nhưng cuối cùng vẫn phải mình lặng lẽ quay trở về. Khát vọng thực được, ba tớ lúc ấy chắc hẳn mệt mỏi lắm, ông ra , hoàn thành khát vọng của mình, ông ấy làm vậy là sai sao. Huống hồ gì, ông cũng biết có tớ đời... ít nhất là lúc ông rời . Cậu xem, tớ lấy gì để hận ông đây!

      Triệu Mẫn đáp lại:"Cậu cũng hiểu như vậy rồi khúc mắc kia của cậu có là gì! Con người khát vọng lớn có thể làm mờ phần tình nhưng thể làm nó mất được!"

      "Cảm ơn cậu, Triệu Mẫn. ở cạnh tớ".

      "Haha". Triệu Mẫn cười ngốc, lại biến hình về miêu tiểu cẩu trêu chọc:"Thi Thi, tớ cảm thấy hôm nay là ngày cậu nhiều nhất rồi đấy". Triệu Mẫn nheo mắt lại, tiếp:"Cũng đúng, tớ nhớ ngày trước cậu luôn lẽo đẽo theo sau Tống trúc mã của cậu a. Ngày nào cũng ê ê a a đủ thứ. Nhiều hơn hôm nay gấp mấy lần"

      Triệu Tử Thi hai má tròn tròn nhiễm sắc hồng, làu bàu:"Trúc mã gì chứ, còn phải tại cậu hôm đó gọi điện kể chuyện cặp đôi thanh mai trúc mã nào đó, làm hại buổi tối tớ nằm mơ thấy ngựa, còn bị nó đá. Hôm nay cậu lại nhắc tới Tống gì gì kia, cũng sớm quên mặt rồi"

      Triệu Mẫn nghe xong phá lên cười, như đứt hơi:"Cậu lại đem trúc mã thành con ngựa, hahaha. Thi Thi à, cũng chỉ có ở trong phòng ngủ cậu mới đáng như vậy thôi, bước ra ngoài liền thành bà cụ non, mẹ cậu đúng đấy, lão tử thi... Hahaha"

      Triệu Tử Thi khinh bỉ thèm để ý.

      Triệu Mẫn cười chảy cả nước mắt:"Nhắc đến Tống trúc mã nhà cậu đúng nhớ nổi mặt . Năm đó tớ nghe ba cậu ta được người nhà bên nước ngoài đến đón. Hôm đó hai mẹ con cậu về thăm ông ở thôn nên biết". Triệu Mẫn đùa:"Mà này, ngày sau cậu sang Italia làm nghiên cứu có khi gặp cậu ấy chừng, đến lúc đó đảm bảo cậu còn thấy đơn đâu".

      Triệu Tử Thi mắt cá chết:"Nghĩ hay nhỉ?". duỗi duỗi chân rồi đeo kính lên, vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối:"Mau về thôi, vừa rồi mẹ tớ gọi tối nay nhà có khách"

      Triệu Mẫn tò mò:"Khách á, ai được nhỉ?"

      ...

      *****

      -Khi bạn chọn con đường luôn luôn có nguyên nhân. Chẳng thể :"Tôi chọn đại", là bạn nhận thấy đấy thôi.

      -Cố hận người bằng nghĩ xem tại sao mình phải hận. Nghĩ xem có đáng , có quyền ?
      Last edited: 13/9/17
      ngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :