1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trúc mã chạy mau - Tức Hà (c21) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trúc mã chạy mau

      Tác giả: Tức Hà

      Edit: A Li

      Thể loại: Tình cảm hài

      Tiến độ: edit

      Mở đầu

      Diệp Cẩm Thần nhíu mày nhìn tôi , “ ngoại trừ mặt có phản ứng, còn có thể làm gì khác hay ? hoa mỹ là bình thản, còn trắng ra là mặt thớt đó.”

      Tôi bình tĩnh đáp lời, “Mặt thớt chính là con người thâm sâu, đạt được tới cảnh giới cao nhất.”

      Diệp Cẩm Thần liếc nhìn tôi cái rồi khinh thường rằng, “Nếu con người thâm sâu đâu cần vất vả tìm chồng tới giờ này?”

      Thế là gã đem hình tượng ông xã tiêu chuẩn ra triển lãm cho tôi nghe.

      “Đầu tiên, phải đẹp trai.”

      Tôi tán thành gật gật đầu.

      “Có tính bao dung, tốt nhất là giả vờ mắc điếc tai ngơ trước mọi khuyết điểm của , bàn tay có thể che khuất…” bĩu môi, nhìn vào ngực tôi, “XX”.

      Lần thứ hai tôi cũng gật gật đầu, bình tĩnh cách trầm mặc.

      “Nhưng mà mẫu phụ nữ như , nếu tìm tinh tinh .” Diệp Cẩm Thần sâu cay khiêu khích, “ cũng tìm kẻ điên mà cưới.”

      Tôi thuận tay nhặt cây đao lên, hung hăng hướng Diệp Cẩm Thần chém tới…
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1

      Năm ấy, tôi bảy tuổi, tôi mười tuổi.

      Lúc tôi thức dậy thấy nằm bò trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài ấy, câu nào. Tôi chạy tới, vỗ vỗ vai , cất giọng hỏi, “ ơi, ba với má đâu rồi?”.

      hai vẫn im lặng như thế, cũng chẳng nhìn sang tôi.

      hai”, tôi gọi , trong tiếng gọi có phần bất mãn, “ xem gì đó, em cũng muốn.”

      tôi quay đầu lại, cười ngu ngơ, nước bọt theo khóe môi chảy ra, mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm tôi.

      “Má kìa”, bỗng nhiên thốt lên.

      Tôi thề, nếu như lúc đó tôi biết chuyện đáng buồn kia đổ ập xuống đầu chúng tôi tôi nhất định nhắm tịt mắt lại, giả vờ chưa thấy gì cả.

      Đúng vậy, năm ấy, tôi trông thấy cảnh tượng mà tôi đời nào muốn thấy, má tôi chạy theo tình nhân mới. Ngoài cửa sổ, tôi mơ hồ bắt gặp người đàn ông đứng ở góc tường, là ba tôi. Ông cúi đầu, khói thuốc lượn lờ trong trung rồi tan vào hư vô.

      Tiếng giày cao gót của má giẫm “lộp cộp” mặt đất, má quyết định rời xa mảnh sân này, rời xa thế giới bé từng thuộc về nhau.

      Vào buổi tối, tôi có hỏi ba rằng: “Má mất tiêu rồi, má cần tụi con nữa sao ba?”

      Tôi nghe được ông đáp lại: “Má xa nhưng con vẫn còn hai mà. Chúng ta cùng cầu nguyện cho hai con thông minh chút, như vậy mới có thể dắt con khắp nơi.”

      Tôi nhìn qua trai quanh năm suốt tháng bao giờ cũng tươi cười và hỏi, “có phải hai?” Mặc dù biết tôi trả lời nhưng tôi vẫn cứ hỏi.

      Hình như chỉ cần hỏi vu vơ, dẫu có hồi tôi vẫn vững tâm.

      Lúc mười tuổi, tôi biết Tây Tạng là thánh địa của Phật giáo. Đặt quyển tập xuống, tôi chạy ra sân, ngồi cạnh tôi và thỏ thẻ, “ à, có biết Tây Tạng ?”.

      hai nghịch đất, liền quay đầu lại nhìn tôi cười ngây dại, và bỗng nhiên tôi cảm thấy bực mình. “Có gì buồn cười đâu? đó, suốt ngày cứ cười hoài.”

      Tôi thấy ngay từ lúc bắt đầu, thế giới của tôi rất tốt đẹp, hề có chữ ngu ngốc.
      Nhưng chữ đó lại gắn liền với số mệnh , cơn sốt quái ác năm ba tuổi khiến trở nên như thế.

      hai chưa từng học, thế nhưng mỗi khi tôi đeo cặp sách đến trường lại lẽo đẽo theo sau. Dọc đường chẳng năng gì, chỉ lặng lẽ bước theo tôi.

      Có lúc tôi bảo về nhà, nhưng chịu. Nhiều lần thấy bị lũ học sinh trời đánh thánh đâm cầm đất ném vào người, vừa ném vừa chua ngoa cay nghiệt: “Thằng ngu, mày đúng là ngu quá. Ha haha!”.

      “Đồ thiểu năng!”.

      “Thằng khờ!”.

      máu điên tôi nổi lên. Tôi gì nhiều, vội quăng cặp sách sang bên rồi khom người nhặt đất mà ném tới tấp vào bọn nó, “mụ nội tụi bây, tao khờ ảnh hưởng nồi cơm nhà mày chắc? hai của tao, là hai của tao đó!!!”.

      Tôi dùng hết mười hai phần công lực mà ném lia ném lịa, có vài đứa vừa chạy vừa chửi bới, “quả nhiên là cái gia đình kỳ cục. thằng ngu, con khùng!!!”.

      Tôi thèm để ý nữa, chỉ hướng đến hai mà nở nụ cười, giúp phủi phủi bùn đất quần áo. “Em rồi, trường học là nơi nên tới.”

      đường về, hai cúi đầu, lặng im theo tôi. Khi về đến nhà, cũng cười lấy lần nào nữa.

      Có đôi khi tôi cảm thấy kỳ thực cái gì cũng biết, chỉ là giả bộ làm thinh. Giống như mấy người kiến thức uyên bác, người ta thường rất ít .

      Tôi vẫn tự an ủi mình như thế, thoắt cái đến năm tôi mười bảy tuổi…
      B.Cat, Bò đeo nơlion3012 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2

      Tôi lên trung học phổ thông, năm tháng thấm thoát như thoi đưa, tôi dùng từ như vậy để hình dung thời gian cho thêm phần văn thơ. Mười bảy tuổi năm ấy, có thằng nhóc thổ lộ với tôi.

      , “Cố Tịch Hòa, mình thích bạn. Mình làm bạn trai của bạn nhé?”.

      Dưới bầu trời xanh ngắt, ánh nắng lấp lánh xuyên qua mái tóc của , nhàng rơi mặt đất. Tôi đứng ở trước mặt , so với tôi cao hơn cái đầu. Cả người tôi đều bị chiếc bóng to lớn kia vây quanh, hơi thở của rất gần với mặt tôi, cho nên tôi cảm thấy được thoải mái.

      Tôi thầm nghĩ chắc là cũng căng thẳng, và tôi nảy sinh ra ý định trêu chọc , “trời đất ơi, nhưng tôi có thích bạn, làm sao bây giờ?”.

      đời này có những chuyện đâu phải muốn là được, đúng ? Giống như trong tình , phải cặp đôi nào cũng có thể hạnh phúc bên nhau, vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau.

      “Vậy mình đợi ngày bạn thích mình,chấp nhận mình là bạn trai!”. Thẩm Niệm Sâm kiên quyết . Công nhận càng lớn càng đẹp trai, giống mấy nhân vật nam chính trong phim hoạt hình Nhật Bản dành cho thiếu nữ. Này là áo sơ mi trắng toát nên vẻ thuần khiết của thiếu niên, này là nụ cười trong sắng, khuôn mặt hài hòa có chỗ chê, ngay cả mười ngón tay cũng thon dài gợi cảm. vuốt tóc, cười ha hả lên, “Mình nhất định khiến bạn thích mình!”.

      thể phủ nhận, tôi đối với cũng chẳng ghét bỏ gì, từ đây nếu muốn tiến đến làm người kỳ thực khó khăn.

      “Thế nhưng đến lúc đó tôi thích bạn mà bạn thích tôi, vậy phải làm sao?”.

      Tôi chợt phát ra bản chất ác ôn hay làm khó làm dễ người khác trong tôi ngày càng tiến bộ khủng khiếp. Tôi có ngày hôm nay là nhờ lũ người kia tôi luyện nên. Chống chọi với dòng đời mười mấy năm để sinh tồn, nếu mạnh mẽ như thế sớm muộn bị giẫm nát dưới gót chân.

      đâu mà!”, Thẩm Niệm Sâm vẫn rất tự tin, “mình vẫn thích bạn!”.

      Vẫn thích ư? Vẫn thích là bao lâu?

      Cuối cùng tôi tôi cần phải suy nghĩ thêm, mong cho tôi thời gian. Tôi bị ngu xuẩn, sao lại dễ dàng chấp nhận như vậy chứ?

      Lúc tan học, Đồng Hân kéo tôi đến cạnh nó, hiếu kỳ hỏi, “ban ngày ban mặt bồ với Thẩm Niệm Sâm cái gì thế? Trông mấy bồ có vẻ rất vui!”.

      Tôi cười nhạt, “bồ biết Thẩm Niệm Sâm với ai cũng có thể tươi cười rạng rỡ sao?”.

      Nó ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu, “cũng đúng!”.

      Mà điều đó là lẽ tất nhiên. Thẩm Niệm Sâm là bạch mã hoàng tử danh tiếng nổi như cồn trong trường, hoàng tử này lạnh lùng xa cách giống như Diệp Cẩm Thần. Hình tượng thân thiện mà lựa chọn bất kỳ kẻ nào cũng có thể làm được. Nhưng tôi biết, thích tôi, rất thích tôi.

      dám là thích cả đời, ít ra là tại, tôi thành công, và trông khá nghiêm túc nữa. Tôi biết thế, tuy nhiên sinh ra kiêu ngạo làm gì, chỉ đơn giản là vui vẻ thôi. Bằng , Đồng Hân thừa dịp tan trường mà đến tìm tôi, hỏi han đủ thứ, chia sẻ đủ điều, bạn có thể dùng bốn từ đồng cam cộng khổ mà hình dung. Trong khi nhiều người mắng tôi là đồ ngu, chỉ có nó là tình nguyện cùng tôi thiết lập mối quan hệ bạn bè, kề vai sát cánh.

      “Vậy gì hả bồ?”. Đồng Hân tiếp tục truy vấn. Nó lớn lên đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại có ai theo đuổi. Đôi lúc tôi cảm thấy ức giùm nó mà lên tiếng chửi bới tụi con trai vài câu, cái ngữ có mắt lọt tròng, có mắt dùng để trang trí.

      Kẻ như Diêm Phi Phi lại được bọn nó giành giật cướp bóc, hiểu nổi vì sao con đó được coi trọng hơn Đồng Hân. Tính khí của Đồng Hân luôn bênh vực kẻ yếu, nhưng mấy chuyện ấy cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Xem ra lần này tôi cũng thể thờ ơ, lạnh nhạt được nữa.
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3

      edit: A Li

      Lúc tôi và Diệp Cẩm Thần lướt ngang nhau, tôi còn nghe thấy gã nhăn mặt khịt mũi tiếng, tựa như rất là ghét bỏ tôi, hoặc là ghét hộp cơm trưa của tôi.

      Tôi bưng phần cơm trong phòng ăn qua Diệp Cẩm Thần, gã liếc mắt nhìn tôi, ánh nhìn lạnh lùng đảo qua hộp cơm tay tôi; sau đó quay phắt , hướng đến dì đầu bếp ở căn tin câu: “Cho con phần cà, cám ơn!”.

      Tôi cúi đầu ngó bát cà vô tội của mình, chìm vào im lặng.

      Tôi biết rốt cuộc là tôi chọc phá gì gã ta, mà ngọn ngành chắc phải ngược dòng về n năm trước. Tôi nhớ lại năm ấy, lúc tôi bảy tuổi, học được sắp ngồi phía sau Diệp Cẩm Thần. Cái ngày mà má tôi bỏ tôi ra , tâm trạng tôi thảm hại đến cực điểm. Mặc dù chắc má tôi rời xa tạm thời hay mãi mãi, nhưng tình má con luôn luôn gắn liền, phải sao?

      Trong lòng tôi chất chứa đống nặng trĩu, ngay cả hít thở cũng thông.

      Ngày đó tôi có rửa tay, đúng vậy, nghịch đất nhưng lại rửa tay.

      Lúc còn , Diệp Cẩm Thần là thằng nhóc tròn trịa, gã ngồi phía trước tôi nên chắn hết tầm nhìn. Tôi bắc đắc dĩ mới đưa tay định đẩy đầu gã sang bên, nhưng khi ấy tôi chỉ có bảy tuổi, vì thế thể chạm đến đầu gã. Quỷ tha ma bắt làm sao mà bàn tay bẩn nhèm của tôi in dấu lên áo sơ mi trắng sạch của gã. Hôm ấy Diệp Cẩm Thần trừng mắt nhìn tôi lâu, mãi đến phút chót mới lạnh lùng hăm doạ rằng: “Cố Tịch Hòa, mình khiến bạn sống bằng chết!”.

      Cái cụm từ “sống bằng chết” này khi mười tuổi tôi xem phim Võ Tắc Thiên mới biết tới, đó là hình phạt dành cho thái giám trong cung. Mà lúc đó tôi hiểu “sống bằng chết” là cái khỉ họ gì, chỉ hiểu đơn thuần nó dùng để áp dụng với nam giới, cho nên tôi rất an tâm.

      Tuy nhiên, Diệp Cẩm Thần lại dùng hành động thực tế chứng minh cho tôi thấy thế nào là sống bằng chết.

      Học lớp ba, cả lớp có lấy đứa học sinh cam tâm tình nguyện cùng tôi tổng chùi chà phòng học, Diệp Cẩm Thần dùng ánh mắt sắc tựa lưỡi lam nhìn tôi rồi , “chỉ cần bạn chịu khó nghe lời, mình cố-mà-làm chung với bạn.”

      Khi đó hàm răng của tôi bỗng dưng ngứa ngáy rất muốn cắn người, lọt vào tai tôi còn có cụm từ mới: “cố-mà-làm.”

      Tiểu học vất vả lắm mới thoát khỏi gã. lầnm tôi chăm chỉ làm bài tập lớp giáo viên bước vào lớp thông báo có học sinh mới chuyển về. Tôi cũng chẳng để tâm, chuyên cần học hành nhưng càng lúc càng thể ngồi yên được nữa. Tôi có cảm giác ai đó đem hàng ngàn lưỡi dao mà găm vào lưng mình, vừa đau vừa sởn gai ốc.

      Tôi quay đầu lại nhìn lại lần nữa bắt gặp cái bản mặt lạnh ngắt như cục nước đá của bạn trẻ Diệp Cẩm Thần.

      Mọi chuyện phải kể từ ngày hôm qua, lúc Thẩm Niệm Sâm cùng tôi bày tỏ gã ta tình cờ ngang qua, còn nán lại giây lát, lạnh nhạt mở miệng , “ nghĩ đến việc người như mà cũng có đứa thích.”

      Đùa gì vậy? Tôi còn là Cố Tịch Hòa của những năm trước kia, rỗi mà đôi co với gã. Nhưng tình thường thuận lợi như người ta mong muốn, bằng cũng chẳng gọi là chuyện xưa.

      Hộp cơm của tôi “bộp” tiếng rồi rơi xuống đất, liền theo đó tôi nhìn thấy nữ sinh lớp mười rộng họng thét lên: “Á á á, mày đứng kiểu gì vậy hả???”.

      thở phì phì chỉ vào tôi, hơn nữa còn dùng cái ngữ điệu đầy giận dữ. Đúng rồi, đây gọi là tức đến sùi bọt mép.

      “Vậy mày đứng kiểu gì thế, thấy tao đụng phải tự giác tránh chứ?”. Tôi mặt dày quật lại.

      Sống trong dòng xoáy dữ dội của cuộc đời, tôi luôn tìm tòi ra những câu toàn năng khiến người khác phải câm lặng.

      “Mày va vào tao bất thình lình né kiểu gì? Hơn nữa mày còn làm đổ cơm lên người tao!”. Khí thế của phừng phừng hăng sức, giống như sớm chuẩn bị chu đáo cho cuộc cãi vã này.

      “Nè, đến cơm canh, bám người mày coi như thành ý của tao . Trông kìa, phần cà ấy ngon lành làm sao!”, tôi giảo hoạt , tôi vẫn còn chưa tính sổ với về phần cơm quý báu của tôi đâu.

      “Mày…”, tức giận ghê lắm nhưng lại tìm được từ ngữ thích hợp để mắng mỏ tôi. “Cố Tịch Hòa, mày là cái đứa mẹ, được dạy dỗ! Đừng tưởng tao biết mày có tình ý với Niệm Sâm, mày nghĩ ấy thích mày sao? Nằm mơ . Cái loại con thiếu nữ tính, thiếu mẹ dạy dỗ có quỷ nó thèm!”

      CHƯƠNG 4

      “Chát” tiếng, tôi nhanh tay giáng cái tát vào mặt . Dám xúc phạm đến tôi à?

      việc phát triển quả thực như tôi dự đoán, con này chỉ đơn thuần là vô tình bị tôi va phải, mà nguyên nhân sâu xa lại liên quan tới Thẩm Niệm Sâm.

      bạt tai này quá dễ dãi với mày. Thứ nhất, tao có mẹ. Thứ hai,cái từ ai dạy dỗ mày lặp những hai lần. Thầy chủ nhiệm của tao ở lầu hai ăn cơm, mày có cần tao gọi thầy tới để nghe mồm miệng độc địa của mày vừa phun ra cái thứ rẻ mạt gì ? Hay mày muốn cùng tao lên tầng ba mặt lời? Loại như mày tao chẳng ngán đâu!”. Tôi dùng ngữ điệu bình thản , nhưng con đủ hiểu nội tâm tôi cuộn trào dữ dội đến chừng nào.

      Bởi vì nắng chợt lên, tôi có thể thấy ánh mắt trong suốt như sương mai thờ ơ dõi về phía tôi.

      khuôn mặt của lờ mờ in năm ngón tay. Cái tát này tôi ra tay nặng nhưng chỉ trách da mặt ta quá mỏng, mới vậy chịu được.

      Chẳng lẽ Thẩm Niệm Sâm thích con da dày? Ví dụ như tôi? Ý nghĩ này vừa nảy ra khiến cho tôi rơi vào tình trạng chấn thương tâm lý, lần nữa ngẩn ngơ và đến khi sực tỉnh biến đâu mất xác rồi. Tôi bực mình nhặt hộp cơm mặt đất lên, định đem rửa sạch sau đó tiếp tục lấy khẩu phần ăn. Tôi là người như vậy đấy, ngại ảnh hưởng thể diện như bao kẻ khác mà bỏ ra ngoài ăn, hoặc ăn luôn. Tôi cần được ăn no để còn đủ hơi đủ sức ứng phó với cái ngữ chuyên phiền nhiễu người ta. Hơn nữa tôi muốn chuốc bực vào thân làm gì.

      Hộp cơm rửa sạch , mấy tốp học sinh ồn ào xung quanh đều tản hết. Tôi nhún nhún vai, chuẩn bị lấy cơm bên tai đột nhiên vang lên giọng , “da mặt phải loại bình thường.”

      “Ồ, cám ơn!”. Tôi thản nhiên đáp lại, sau đó sải bước vào căn tin. Tôi có thể mường tượng ra sắc mặt của Diệp Cẩm Thần so với tàu lá chuối chắc cũng chẳng chênh lệch là bao.

      Ăn uống no nê tôi mới trở về lớp, còn chưa tới Đồng Hân nhảy bổ ra, lôi tôi dừng chân cùng nó chuyện. Tôi cầm hộp cơm hướng Đồng Hân giơ lên, ngụ ý bảo tôi phải vào lớp dẹp đồ rồi quày ra, nó liền gật gật đầu ưng thuận.

      Lúc bước xuống lầu, tôi có trông thấy Thẩm Niệm Sâm. cùng Diệp Cẩm Thần học ban khoa học tự nhiên, thuộc về khu này, mà sao bọn họ lại chạy tới đây làm gì? Thẩm Niệm Sâm nhìn tôi cười cười, tôi cũng lịch cười trả lễ, cả hai cứ thế cười qua cười lại như điên. Đồng Hân đợi tôi bước tới liền hỏi ngay, “hồi nãy ở căn tin xảy ra chuyện gì sao?”.

      Tôi bỗng toát mồ hôi, nó quả nhiên nắm bắt thông tin nhanh nhạy mặc dù quanh năm suốt tháng dẫn xác xuống căn tin.

      “Cũng có gì đâu, mình chỉ cùng nữ sinh lớp mười giao lưu chút xíu à”. Tôi trả lời.

      “Ý mình là bồ làm gì đó?”. Đồng Hân vô cùng gấp gáp, giống như xem phim ma nên mới nảy sinh cảm giác hoảng hốt.

      “Cho nó ăn tát thôi mà, sao thế Hân?”. Tôi hỏi nó.

      “Bồ lại còn hỏi làm sao nữa à? Hòa ơi, bồ gây họa rồi! Bồ biết đó là ai hả? Bồ chuyện tênh vậy? Cho nó ăn tát?”. Đồng Hân phát hỏa lên khiến tôi và vài đứa học sinh khác giật mình, tụi nó quay sang ngó chúng tôi, nhưng tôi vẫn bình chân như vại.

      “Đừng nó là cháu của trùm xã hội đen?”. Tôi vô tâm vô tư đùa cợt, con có gia cảnh như thế nào chứ? Cho dù gia thế hiển hách sao? Chẳng lẽ chỉ vì bạt tay mà đuổi học tôi chắc?

      “Bồ còn có tinh thần để đùa giỡn ư? là con của cổ đông lớn nhất trong trường đấy!”.

      Tôi biết người nắm cổ đông lớn nhất kia là ai, cũng chẳng cần biết ả xấc xược kia là đứa quái quỷ gì. chung, chuyện gì tới cũng tới. chờ đến buổi trưa giáo viên chủ nhiệm miệng núi lửa tìm đến bàn tôi, đưa tay gõ gõ bàn vài cái. Tôi cũng hiểu ý tứ, vậy là tự giác đứng dậy theo thầy ra ngoài.
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 5

      Trường học công bằng lắm, công bằng phát sợ luôn! Tuy có đuổi học tôi, nhưng lại bắt tôi lao động.

      Có trời mới biết vì sao lúc ấy tôi quản được tay mình mà vung ra cái tát, kết quả bị phạt thành người làm vườn trong vòng tháng. Tổ sư! Tôi là học sinh mà cũng dám bắt tôi làm cái việc thuộc bổn phận của mình ư? ràng là bóc lột sức lao động của trẻ em.

      Oán hận bi thương là chuyện, nhưng tôi vẫn phải cầm kéo mà cắt hoa cắt cỏ răng rắc. Mặt trời dần dần lặng về phía tây, tốp năm tốp ba học sinh ở trong trường cũng nhanh chân bước . Dưới ánh trăng, trước đống hoa cỏ, tôi, Cố Tịch Hòa, cầm cây kéo to đùng cắt cắt tỉa tỉa xung quanh cây đại thụ. Sau khi hoàn thành sản phẩm, thấy còn chỗ nào để chê tôi nghe thấy cành cây phát ra tiếng “rắc”. Nó gãy, và xuất bốn con mắt hoảng hốt nhìn tôi.

      Tôi điềm tĩnh có gì đâu, hai bạn cứ tiếp tục .”

      mặt của cậu nam sinh có viết hai chữ “mất mặt”, cậu ta tức giận chửi, “tiếp tục con mẹ bạn X.”

      Tôi thề, lúc ấy tôi rất muốn dùng kéo cắt phăng vật chứng nhận đàn ông của cậu ta, theo như lời Diệp CẩmThần đó chính là sống bằng chết. Tuy nhiên tôi dằn lại được, tôi sợ mình kiểm soát được hành vi, vì tôi chẳng muốn phải oan uổng sống cuộc đời người làm vườn thêm tháng nữa.

      “Mẹ tôi có X, mẹ bạn mới X”, tôi ngây thơ vô (số) tội nhìn cậu ta. “Hai bạn đừng bận tâm đến tôi, cứ tập trung vào chuyên môn ! Bất quá tôi canh gác cho hai bạn vậy.”

      “Đồ kỳ đà!”, cậu ta thấp giọng mắng câu, “chúng ta !”

      Cậu kéo nữ sinh như con nai bị thương kia , tôi chợt cảm thấy buồn cười. Cố Tịch Hòa tôi chừng làm chuyện tốt, biết đâu sau này nàng ấy còn cảm kích tôi nữa là.

      Nhưng sang đến ngày hôm sau, tôi phát ra vấn đề rất nghiêm trọng, hoa cỏ của tôi bị mì ăn liền cùng rác rưởi các loại bám đầy đấy.

      Sau khi tan trường, tôi nhìn ngắm qua loa rồi tiếp tục bất mãn cắt tỉa chúng nó, quét tước vườn tược. Thẩm Niệm Sâm đột nhiên xuất , khoảnh khắc mà tôi đem đống mì kinh khủng tống vào ki hốt rác ở đằng sau hô to tiếng, “Tịch Hòa!”

      Tôi kinh ngạc quay đầu lại. “Cái gì? Bạn còn chưa về sao? Vậy tốt quá, qua đây phụ tôi nè!”

      “À…”, nhíu mày lấp lững.

      “Tôi đùa thôi, sao phải căng thế? Bạn muốn gì với tôi hả?”

      Nhìn xem, từ xuống dưới đều là hàng hiệu, tôi biết chứ. Ngay cả Diệp Cẩm Thần cũng vậy, chỉ hơn chứ kém. Mà thôi mặc kệ nó , hàng hiệu hay chẳng quan trọng gì, cái chính là kẻ mặc lên phải có khí chất mới tính.

      Tuy tôi ghét gã ta , nhưng cũng thể phủ nhận gã đích thị là cái móc treo quần áo. Mặc thứ khỉ gió gì cũng thanh lịch nhã nhặn, cho dù khoác lên người miếng giẻ lau nhà cũng có cảm giác gã là thiên sứ.

      người Thẩm Niệm Sâm lộ hết tất cả ưu điểm, trông hiền hòa quá mức cho nên hào quang cũng chẳng chói lọi là bao.

      “Mình tới để xin lỗi!”, Thẩm Niệm Sâm thế làm tôi ngạc nhiên. Xin lỗi? Xin lỗi cái gì mới được?

      “Ban nãy ở căn tin, nhóc ấy… nó là em họ của mình”. Thẩm Niệm Sâm cẩn thận từng li từng tí trong lời , và tỉ mỉ quan sát biểu cảm gương mặt tôi. “Mình biết nó nhất thời kích động nên năng hàm hồ, trẻ con bướng bỉnh, hơn nữa ở nhà lại được nuông chiều. Mình mong bạn đừng để bụng!”

      Để bụng? Tôi còn có thể để bụng sao?

      Tôi phải bị buộc làm lơ đấy ư? tháng cắt hoa cắt cỏ trong trường, muốn quên cũng quên được. Ok, ok, trẻ con. Cứ cho là trẻ con , nhưng đó chỉ kém tôi tuổi, vậy tôi cũng được xem là trẻ con rồi. Tôi cũng là trẻ con, nhưng chưa tới lượt cái ngữ nít ranh như nó xúc phạm đến tôi.

      Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thành khẩn của Thẩm Niệm Sâm tôi khó mà mở miệng, đành phải cười gượng tiếng, “Bạn đừng bận tâm, dù sao chuyện cũng qua. Trời tối rồi, tốt hơn hết bạn nên về nhà sớm.”

      Tôi nghĩ chuyện đương giữa tôi và hoàn toàn có khả năng, tôi cũng chẳng cần tự khiến mình khó chịu, nhưng trong lòng đột ngột dâng lên chút mất mát. Vì cớ gì tôi luôn là người phạm lỗi sai? Vì cớ gì tôi thể hành động theo ý mình? Vì cớ gì cái lũ người kia phải chỉ trích rằng tôi có mẹ?


      CHƯƠNG 6

      Đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu chửi mắng người.

      Bởi vì cành cây cùng mặt đất, ngoại trừ mì ăn liền, rác rưởi tôi còn thấy các loại kẹo cao su gì gì đó. Được rồi, xem như tôi xui xẻo.

      Tôi khinh! Tôi quát tháo.

      Mấy bã kẹo cao su bám dính cứng ngắc bồn hoa, điên tiết mà!

      định nhịn đến khi nào?”, phía sau vang lên giọng làm tôi sởn tóc gáy.

      Chết tiệt! Cái gã Diệp Cẩm Thần ràng đến cười nhạo tôi đây mà. Bộ dáng gã thong dong, hai tay lười biếng sọt túi quần, ánh mắt lạnh lùng ngó tôi chòng chọc.

      “Hai mươi bảy ngày nữa bạn trẻ ạ!”, tôi , hơn nữa còn cách nghiêm túc.

      Tôi muốn cùng Diệp Cẩm Thần so đo, vì gã nhà mặt phố, bố làm to, gây chiến với gã chừng tai bay vạ gió tôi lại được sống kiếp người làm vườn thêm tháng nữa vui lắm hạnh phúc lắm. Vết xe đổ vẫn hữu rành rành ra đấy, tôi ngu dại gì dây vào.

      “Số học chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn”, gã , mặt vẫn lạnh nhạt.

      Tôi kinh ngạc nhìn gã, ngay sau đó khôi phục lại bình tĩnh, rồi thản nhiên đáp, “cám ơn”.

      Từ lúc theo học tiểu học đến nay, số học luôn khiến tôi rối rắm, hình học bị ám ảnh bởi hình tam giác nhiều năm khiến tôi có thời gian hễ thấy mấy cái quần chip là nảy sinh ý định dùng bút vẽ đường trung trực lên .

      cần”. Gã . cần sao? Bởi vì tôi hiểu ý tứ của gã là gì, cho nên chỉ nhún vai mặc kệ.

      Diệp Cẩm Thần học ngữ văn rất khá, lời mang hai ba tầng ý nghĩa nên tôi biết đường nào mà lần, toát cả mồ hôi. lần nữa sực tỉnh trong cơn ngơ ngẩn, thấy bóng lưng cao ráo của gã dần dần khuất xa rồi. Đúng là kỳ quái! Vì sao mỗi lần vừa nghĩ đến gã là tôi lại rơi vào tình trạng thất thần. Thế là về sau tôi đúc kết được điều: Diệp Cẩm Thần phải là người!

      Lúc tôi cho gã hay tôi còn phải vui vầy hoa cỏ hai mươi bảy ngày nữa, tôi thấy ánh mắt của gã lóe lên tia mờ ám, nhưng tôi vẫn biết Diệp Cẩm Thần nghĩ cái quái gì trong đầu. Rất nhiều người nhận mình có thể nhìn thấu tâm tư người khác, xem đó là việc tài tình, tuy nhiên tôi thấy sống mà để kẻ khác nhìn thấu tâm tư mới là điều lợi hại.

      Quả tôi có thể đọc được suy nghĩ người ta, nhưng đối phương là Diệp Cẩm Thần tôi hoàn toàn đoán nổi. Mười năm, gã ám theo tôi mười năm, có thâm thù đại hận gì đáng lẽ phải báo oán xong hết mới phải chứ? Huống chi năm ấy tôi lỡ tay làm bẩn chút xíu áo gã thôi, cớ sao hành xác tôi tận giờ này?

      Tôi sinh lòng hoài nghi, tiếp tục dõi theo chăm chăm bóng dáng của gã cho đến khi khuất hẳn. Trời tối thui thùi lùi, tôi mới chợt nhận ra mình lãng phí thới gian ngồi xổm cùng đống bã kẹo cao su như vậy. Tôi ở trong ký túc xá của trường, cách khác, tôi vẫn có thể phí thời gian tiếp tục ngồi ở đây.

      Diệp Cẩm Thần có gia phả hoành tráng khủng khiếp. Tôi nghe đồn ba gã là kiểm sát trưởng, mẹ là giám đốc bệnh viện, bên nội bên ngoại đều là thành phần có máu mặt. Đối với gia cảnh của gã tôi rất là hâm mộ, nhưng hâm mộ hơn hết chính là gã có người mẹ thương gã hết mực.

      Nhớ lần, Diệp Cẩm Thần sinh bệnh, tuy nhiên gã lại chịu đựng học, lúc sau mẹ gã biết liền nhanh chóng lái xe đến trường học, đo nhiệt độ cơ thể, phân chia thuốc uống, mẹ gã dường như muốn biến cả cái trường học thành bệnh viện luôn. Khi rời còn căn dặn đủ điều, tôi nhìn Diệp Cẩm Thân mà thầm thổn thức. Mặc dù tôi tỏ thái độ để tâm nhưng trong lòng tôi bao nhiêu đố kị bỗng chốc dâng trào.

      Diệp Cẩm Thần từ tính cách lạnh lùng, câu đùa cợt cũng ra, vậy mà chẳng hiểu tại sao lại thích tìm tôi đấu võ mồm, biết gã uống lộn thuốc gì nữa.
      B.CatBò đeo nơ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :