1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ╔☆→——— —————— ———————←☆╗

      Trùng sinh trở về năm ba tuổi

      Tác giả: Giai Nhân Chuyển Chuyển
      Thể loại: Trùng sinh
      Editor: Shinyong [V.I.P]
      Số chương: 145c + 2pn
      Nguồn: ***************.com

      ╚☆→——— —————— ———————←☆╝


      Giới thiệu vắn tắt:
      Mạnh Tĩnh Nghiên ôm chặt chiếc gương trong tay, sờ sờ nước da so với trẻ con mềm mại hơn, lại chớp chớp đôi mắt to trong suốt óng ánh, khóe miệng cong cong, tự với mình: "Mạnh Tĩnh Nghiên, bắt đầu từ hôm nay, chính là giai điệu nhàng, cơ thể mềm mại, trở thành búp bê xinh đẹp nhất!"

      Làm bà chủ gia đình, Mạnh Tĩnh Nghiên tự nhận mình lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, làm công việc rất dễ dàng, vẫn cho là nhà tù thể phá vỡ tình cảm này nhưng buổi tối hôm đó xoá tất cả. Phúc vô song chí *, họa vô đơn chí **, chiếc xe buýt đó đoạt mạng sống, tuổi thanh xuân của .

      Đợi khi tỉnh lại lần nữa, ba mẹ, bản thân mình hồi bé, hoảng sợ nhưng càng kinh ngạc vui mừng hơn! Là trời cao cho cơ hội, cho lần nữa sống lại. Như vậy lần này, lại cho người đàn ông kia có cơ hội làm tổn thương mình! . . .
      ____________
      Chú thích:
      Phúc vô song chí: Phúc tới hai lần.
      Họa vô đơn chí: Hoạ ùn ùn kéo đến.
      Dion, Chris, A fang3 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Trùng sinh.
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Chỗ mi tâm đau rát, làm Mạnh Tĩnh Nghiên đau tỉnh rồi. Theo bản năng đưa tay ra muốn vò vò đầu, lại may đụng phải mi tâm càng làm đau kêu tiếng, lần này, có thể lấy lại được chút sức sống.

      Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, người phụ nữ trung niên vội vàng từ trong phòng bếp chạy ra, thấy Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại, ôm vào lòng, tâm can bảo bối đều ra "Ôi cục cưng của mẹ, con tỉnh lại rồi, thực hù chết người làm mẹ như ta rồi, còn đau ? Mẹ thổi thổi a, thổi thổi liền đau."

      Mẹ?

      Mạnh Tĩnh Nghiên hoàn toàn bị từ mẹ này hấp dẫn, quan tâm cái gì mà 'Thổi thổi liền đau' như lừa gạt em bé vậy.

      Người này là mẹ của sao? Đùa gì thế? Mạnh Tĩnh Nghiên năm nay cũng ba mươi, người phụ nữ này còn trẻ như vậy, đừng làm mẹ , nếu làm chị em, còn biết ấy và mình ai lớn hơn đấy! ấy đến từ chỗ nào, làm sao tới liền giả mạo mẹ mình nha? lễ phép gì cả!

      Mạnh Tĩnh Nghiên chau mày, càng thấy chỗ mi tâm đau chịu nổi, đưa tay xoa xoa, lại bị ta nắm chặt, hô to gọi : "Bé ngoan đángg của mẹ, con thể đụng vào nha! Ai ya, đụng vào lưu lại vết sẹo, khuôn mặt bị huỷ liền trở nên xấu xí ai thèm lấy đâu!"

      Lập gia đình? cái này còn tốt, tới cái này Mạnh Tĩnh Nghiên liền cảm thấy trong lòng chua xót. Ha ha, chồng cái gì chứ, gả cho, còn bằng lấy chồng!

      Đúng vậy! Chồng! , nếu như trí nhớ của là đúng ký ức cuối cùng của , hẳn là ở bàn mổ bị xuất huyết nhiều, bác sĩ thông báo mình thể qua khỏi. Làm sao có thể ý thức được, còn người phụ nữ ôm mình ngừng?

      Chẳng lẽ mình nằm mơ? khỏi hoài nghi, cảm giác đau rát trán nhắc nhở tất cả đều là . nghi hoặc ngẩng đầu lên nôn nóng muốn biết chuyện gì sảy ra, đợi cẩn thận quan sát người phụ nữ trẻ tuổi kia, suy nghĩ của mình khiến cho kinh ngạc há to miệng!

      Đây đây đây, đây phải là dáng vẻ mẹ của lúc còn trẻ tuổi sao?

      Khi năm tuổi, mẹ cắt mái tóc dài đen nhánh , từ đó đến giờ mẹ vẫn luôn để tóc ngắn. Thế nhưng từng nhìn thấy bức ảnh mẹ trước đây, rất đẹp, có khí chất thanh thuần. Mà người trước mắt, lại như là trong bức ảnh đó bước ra vậy. Chuyện này rốt cuộc là sao? Lẽ nào thế giới lớn như vẫn còn xuất hai người giống nhau sao?

      “Mẹ” phiên bản trẻ tuổi thấy Mạnh Tĩnh Nghiên dáng vẻ quái đản, bị dọa đến phát sợ, ngừng mà kéo tóc của , trong miệng lẩm bẩm, "Để mẹ xem có phải bị thương chỗ nào khác ? Đầu óc ném hỏng rồi?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên chút phản ứng cũng có, làm người phụ nữ kia gấp đến nước mắt sắp rời khỏi khoé mi. Đúng lúc từ cửa sổ nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi vào nhà, lại như tìm được chỗ dựa, hô lớn: "Chồng à, mau tới đây! Nghiên Nghiên bị té tới ngốc luôn rồi? Chúng ta nhanh lên chút đưa bảo bối viện!"
      Người đàn ông trẻ tuổi kia cũng sợ nhảy lên, ba chân bốn cẳng vọt vào phòng.

      Trời ạ! người mẹ trẻ tuổi khiến sợ quá chừng, tại sao lại còn xuất phiên bản ‘Ba ba’ hồi còn trẻ thế này?

      Mạnh Tĩnh Nghiên vươn ngón tay run rẩy chỉ vào người đàn ông vừa đạp cửa, lại trùng hợp nhìn thấy ‘mình’ trong giương, so với quả bóng lớn hơn được bao nhiêu, mắt trợn tròn, hôn mê bất tỉnh.

      Trước khi hôn mê, trong đầu vẫn tràn ngập dấu hỏi chấm.

      Chương 2 + 3 + 4 + 5: Hồi ức
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác mình cơn ác mộng, mơ thấy chồng , , tại hẳn là chồng trước...

      Trong mơ tay là bản xét nghiệm của bệnh viện, bước về nhà cách nhàng. Hôm này là ngày khám thai định kì hang tháng, nhưng chồng vì tiếp đón khách hàng lớn nên có thời gian cùng mình. Chồng trước Lục Hoằng Văn làm tiêu thụ, khách hàng chính là Thượng Đế, vì cái gia đình này, vì mẹ con mà phấn đấu, rất quan tâm, cũng rất ủng hộ .

      nhàng xoa xoa cái bụng của mình, mặt mỉm cười. Cục cưng ba tháng, hình siêu có thể nhìn thấy cục cưng hoạt động tay chân, mơ hồ có thể nhìn thấy nét than thể cục cưng.

      Cảm giác thai nghén tiểu sinh mệnh kỳ diệu, bảo bối cùng mình huyết thống liên kết, mỗi ngày đều lớn thêm chút, mỗi ngày đều có biến hóa mới.

      Cục cưng con biết , mẹ con rất nhiều, Ba mẹ chờ bảo bối lâu rồi.

      Ngày hôm nay ba ba bận rộn công việc, thể cùng mẹ ngắm con, con phải quan tâm ba ba, thể trách ba ba nha. Mẹ muốn cục cưng khoẻ mạnh lớn lên, lần sau tới kiểm tra, mẹ có thể chỉ cho ba ba nhìn mắt, mũi còn có bàn chân của con, biết ?

      Trong mộng Mạnh Tĩnh Nghiên trở về nhà, bên chú ý đến cục cưng, lẩm bẩm cùng cục cưng chuyện, giống như cục cưng có cảm giác, có thể nghe thấy mẹ chuyện.

      Nằm giường, bé ngoan đầu đầy mồ hôi, nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, giống như muốn thoát khỏi cơn ác mộng này. sống lại trước khi mọi chuyện xảy ra, loại hồi ức này, muốn trải qua lần nữa!

      Tiểu Tiểu ở bên cạnh ngừng : Mạnh Tĩnh Nghiên, tỉnh lại! Tỉnh lại!

      Nhưng mà mặc kệ giãy dụa làm sao vẫn cách nào tỉnh lại, chuyện cũ từng chút xuất ở trong đầu.

      Nhà mẹ ruột điều kiện phải tốt, mẹ chồng Lục Hoằng Văn, cũng chính là mẹ chồng rất điêu ngoa, cũng rất keo kiệt, thời điểm kết hôn cái gì cũng chịu cho chồng chút tiền mua nhà. Mẹ đồng ý gả , chỉ nhìn dáng vẻ của mẹ Lục Hoằng Văn, Mạnh Tĩnh Nghiên gả cùng bà ta ở chung, chắc chắn bị khinh bỉ.

      Có thể Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ, gả cho Lục Hoằng Văn, chứ phải gả cho mẹ Lục Hoằng Văn, chính là Lục Hoằng Văn, chứ phải tiền của nhà bọn họ. Vì lẽ đó để ý đến phản đối của mẹ, dứt khoát kiên quyết mặc áo cưới thuê, gả cho Lục Hoằng Văn.

      Vợ chồng trẻ có nhà, thời điểm kết hôn hai năm, liền thuê phòng ở. Bọn họ vì tiết kiệm tài chính, thuê tiểu khu tầng cao nhất. Bọn họ thuê lại gác xếp tầng cao nhất, chỉ có chặn quang*, trời mưa xuống còn rò nước, điều kiện rất kém cỏi, ưu điểm duy nhất chính là tiền thuê rất rẻ.
      *Chặn quang: Ngăn cản ánh sáng

      Khi ấy, Lục Hoằng Văn liền ôm vào lòng, nằm ở giường, lần lại lần mắc nợ , lần lại lần xin thề, đối xử tốt với . Sau đó hai người bọn họ đồng thời tưởng tượng đến tương lai phía trước.

      Tháng ngày tuy rằng giàu có, thế nhưng rất vui vẻ. Bọn họ ở cùng mẹ chồng, tiền lương mỗi tháng của chồng phải đưa cho bà ấy nửa, còn thường thường mua ít quà tặng đến, như vậy mẹ chồng nàng dâu lúc đó cũng coi như là tường an vô . Con gả cho người ta, hoà giải chứ xa cách, mẹ Mạnh cũng có cách nào khác, thấy cuộc sống của coi như là cũng khá lắm rồi, nên nhắc lại chuyện Lục Hoằng Văn nữa.

      Ba mẹ đối với Lục Hoằng Văn ngầm thừa nhận, làm Mạnh Tĩnh Nghiên hưng phấn rất lâu, lại suy nghĩ tích cực, cũng hi vọng hôn nhân có thể được ba mẹ chúc phúc.

      Vợ chồng son tháng ngày trải qua rất vui vẻ, chồng làm tiêu thụ, thời gian hai năm, tích lũy ít khách hàng. Năm 2010, dứt khoát từ chức, gia nhập bất công ty động sản, đổi thành tiêu thụ bất động sản.

      Đầu thế kỷ 20, giá phòng ngày càng tăng cao, ăn, mặc, ở, lại, ai cần? Tuy rằng công việc xoay chuyển, nhưng trước đây làm ăn đều phải dùng đến những thứ đó.

      Hơn nữa suy nghĩ linh động, nghiệp thuận buồm xuôi gió. Mua và bán, chỉ cần chờ đến lúc thích hợp liền ra tay. tháng ba mươi ngày, Lục Hoằng Văn bình quân mỗi năm liền có thể mua can nhà. Coi như là nhà giá rẻ, ba mươi vạn, tiền hoa hồng được nửa, từ số tiền hoa hồng này nâng lên 20%, tiền lương tháng qua được bảy, tám ngàn.

      tại thu nhập mỗi tháng được bảy, tám ngàn là lương cao rồi, càng khỏi thời điểm năm 2010.

      Lục Hoằng Văn có người họ hàng, lượng tiêu thụ cao, rất nhanh, từ tiêu thụ cò môi giới thăng chức đến quản lí. Xem như là chức quan , quản lí năm, sáu người. Quản lý cửa hàng cũng phải tham gia tiêu thụ, thế nhưng bọn họ trong cửa hàng cò môi giới bán nhà sau khi làm quản lí, cũng được trích phần trăm.

      Giá phòng lên cao, nhưng ảnh hưởng gì tới dân thành phố mua phòng.

      Người tiêu dùng đều có chung loại tâm lý, mua giá cao mua giá rẻ. Giá phòng dâng lên, số người tiêu dùng mua phòng chỉ có tăng lên chứ giảm . Dân thành phố thấy giá phòng tăng lên mãi, liền sợ càng ngày càng cao, người người đều muốn nhân lúc giá nhà còn chưa cao lắm liền mua căn, mặc kệ là có sử dụng hay , đều rất có lợi.

      Nhiều người mua, thị trường bị xào rất nóng, giá phòng càng ngày càng cao. Lục Hoằng Văn phát tiền lương, tháng trước so với tháng này dày hơn ít.

      Đến ngày phát tiền lương, buổi tối Lục Hoằng Văn mới về đến nhà, hai vợ chồng cùng nhau kiếm tiền, sau đó cùng tiết kiệm tiền. Thời điểm ngang qua chợ đêm, hai người mua điểm ăn ngon, tự thưởng cho chính mình.

      Tuy rằng hoàn cảnh sinh hoạt gian khổ, thế nhưng vợ chồng trẻ vui vẻ chịu đựng.

      Năm 2010 - 2011, vẻn vẹn thời gian hai năm, riêng tiền tiết kiệm của Lục Hoằng Văn đột phá ba mươi vạn. Tiền nhiều hơn, suy cho cùng cũng lf vì cuộc sống. Lục Hoằng Văn từ đầu đến cuối quên lúc trước hứa hẹn với vợ, nhất định phải kiếm tiền, mua cho vợ căn nhà riêng của bọn họ. Vợ chồng trẻ kết hôn thời gian dài như vậy còn ở cái gác xép thuê, lạnh lẽo ẩm ướt.

      Cơ hội này rất nhanh đến, Lục Hoằng Văn thông qua chức vụ tại, thừa dịp khi chủ phòng sốt ruột cần tiền, giá tiền nhà so với giá thị trường thấp hơn hai vạn. Ánh sáng rất , nam bắc thông suốt, có ba tầng, sau khi vợ mang thai đứa cũng thuận tiện. Cảnh vật chung quanh cũng rất tốt, rất yên tĩnh, xanh tươi mát mẻ, buổi tối có thể mang theo cục cưng cùng ra ngoài tản bộ.

      Đầu tiên nhìn thấy phòng này, Lục Hoằng Văn lập tức kích động, chính là nó. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cực kỳ thích, mừng rỡ hy vọng có thể cùng chồng nắm giữ căn nhà của bọn họ.

      Khi cần quyết đoán quyết đoán, Lục Hoằng Văn lấy ra hết thảy tiền tích kiệm chuẩn bị mua nhà. Nhưng dù là như vậy, tiền còn chưa đủ. Mạnh Tĩnh Nghiên là bà chủ gia đình, hết thảy tâm tư đều đặt người chồng, chút thu nhập nào. trong nhà chủ yếu là Lục Hoằng Văn lao động, tiền tích kiệm căn bản chính là tiền lương của . Nếu như vay ngân hàng, lãi cao, hơn nữa còn vay trong khoản thời gian dài, bọn họ có khả năng trả.

      Tối suy nghĩ hay là hỏi bạn bè thân thích xem có thể mượn bọn họ ít tiền , dựa vào khoản thu nhập của Lục Hoằng Văn ngay lúc đó, trong vòng năm chắc chắn có thể trả lại. Trước hết nghĩ đến, đương nhiên chính là ba mẹ mình cùng cha mẹ chồng. Vì là con họ nên, con muốn dùng nhất định chút do dự lấy ra.

      Thế nhưng ba mẹ tiền tích kiệm nhiều, tính toán chút thiếu rất nhiều. Vì gia đình , Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn là mặt dày gọi điện thoại cho mẹ chồng.

      Mẹ chồng vừa nghe Mạnh Tĩnh Nghiên muốn mượn tiền liền phát hỏa, ầm ĩ mắng trận, đều là những lời khó nghe.

      Ý nghĩ chính là con trai của bà mấy năm qua tiền lương cao, kiếm được nhiều, mỗi tháng còn cho hai ông bà ngàn, đủ sống sao?. Con trai của bà hiếu thuận nhất, khẳng định là Mạnh Tĩnh Nghiên người vợ ác ý gây xích mích ly gián, đồng ý con trai cho tiền. tại thiếu tiền mới tới hỏi vay tiền hai ông bà? Chính là hai chữ, có!

      ngàn, nhiều nhiều, thiếu cũng thiếu, đầy đủ hai ông bà tiền cơm nước tháng, cũng là bọn họ hiếu thuận. Ba mẹ Lục Hoằng Văn đều có công việc, mỗi tháng thu vào ít. cũng phải con độc nhất, còn có người em cũng thỉnh thoảng cho ba mẹ tiền. hiểu, nhiều tiền như vậy, làm sao đủ cho hai người sống?

      Hơn nữa ngày lễ ngày tết, bọn họ đều mang nhiều đồ đến cho cha chồng mẹ chồng, mỗi lần như thế Lục Hoằng Văn lại vụng trộm kín đáo đưa cho mẹ năm trăm ngàn, cũng làm như biết. Có lúc Lục Hoằng Văn bận rộn công việc, còn thường nhắc nhở , đừng quên gọi điện thoại cho gia đình, bằng ba mẹ ghi nhớ.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy mình làm con dâu đủ tốt, như vậy, đồ tặng mẹ chồng đều là lựa chọn. Khi tết đến người nhà đoàn tụ, bác và chú Lục Hoằng Văn đều đến nhà ba mẹ , nhiều người như vậy đều là ở trong phòng bếp nấu ăn, ăn xong điểm tâm phải bắt đầu chuẩn bị, ngày giao thừa dày vò mất nửa cái mạng.

      Đáng lẽ em Lục Hoằng Văn phải giúp làm việc, nhunhw mẹ chồng vẫn cứ ngăn cho ấy đụng vào. Chỉ có Lục Hoằng Văn nhìn đành lòng, tới nhà bếp giúp đỡ .

      Kết hôn mẹ chồng cho mua nhà, gì. Hai người bọn họ cùng phấn đấu, tại phải rất tốt sao? Nhưng mà bây giờ, chỉ là muốn vay mấy vạn đồng tiền, cho dù có ghi giấy nợ, trong vòng năm trả? Mẹ chồng lại tuyệt tình như vậy, chính là cho vay, bộp tiếng liền cúp điện thoại.

      khắc đó, Mạnh Tĩnh Nghiên trong mấy năm bị ủy khuất đồng loạt dâng lên, bụm mặt ngồi bên điện thoại khóc ô ô.

      Trước đây, mình cũng là tiểu công chúa trong lòng ba mẹ, sau khi kết hôn sao lại thế này?

      Lục Hoằng Văn liền ôm , an ủi , bất đắc dĩ , mẹ của lại cho vay, dù sao cũng là mẹ ruột của , còn có thể thế nào đây?

      Mắt thấy lại thời gian trả tiền nhà sắp đến, phòng này giao lại cho công ty dùng làm đầu tư, lại nghĩ mua căn nhà có giá này. Mạnh Tĩnh Nghiên mặt dày về nhà mẹ đẻ, tiền mua quan tài của ba mẹ cũng vay. Còn lại, từ chỗ thân thích tập hợp chút, đủ vay ngân hàng, cuối cùng cũng mua được nhà.

      Giai đoạn sau còn muốn trang trí, Lục Hoằng Văn vội vàng kiếm tiền, có tinh lực đặt ở nhà mới, từ chuyện như cái đinh ốc đinh, đều là Mạnh Tĩnh Nghiên xử lý. Vì phải trang trí phòng, mượn ít tiền, cũng chạm ít tường, mỗi ngày bận bịu. Mà khi trang trí xong xuôi, thời điểm vợ chồng hai người có thể vào phòng mới ở, cảm thấy tất cả khổ cực đều tan biến hết.

      Bọn họ từ khi kết hôn vẫn hy vọng có thể có phòng của chính mình, đến tại thời gian năm năm, rốt cuộc cũng thực được. Buổi tối ngày hôm ấy, vợ chồng hai người nằm chiếc giường mới mua, cũng nhau nhớ về hồi ức quá khứ, kể ra những kia hồi ức vui vẻ, giống trở lại lúc còn trẻ. Lục Hoằng Văn ôm , bầu khí càng ngày càng ám muội. Đêm đó hai người bọn họ rất kịch liệt, Lục Hoằng Văn , tại tháng ngày dễ chịu, cuộc sống của bọn họ cần tăng thêm vị thành viên mới.

      Sau này, Lục Hoằng Văn đối với công việc càng nhiệt tình, mỗi ngày sớm về trễ kiếm tiền cho gia đình, trả nợ. Còn phải cho cục cưng tồn tại điều kiện sống tốt, thể gánh vác khoản nợ mà muốn cục cưng được.

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hỏi thăm các loại thuốc dân gian, thuốc bổ, chuẩn bị muốn đứa bé.

      Nhưng mà tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nửa năm, năm, hai năm, rất nhanh quá khứ, hai người bọn họ nóng lòng hy vọng nhưng từ đầu đến cuối cục cưng vẫn xuất . bệnh viện kiểm tra, hai người đều có tật xấu, bác sĩ , khả năng là bởi vì hai người quá nôn nóng, dẫn đến dễ thụ thai.

      Khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, biết Lục Hoằng Văn nghe được từ đâu đại sư đoán mệnh, mang theo Mạnh Tĩnh Nghiên coi. Đại sư , đứa là dựa vào duyên phận, duyên phận đến, dĩ nhiên đến. Lục Hoằng Văn ngoài miệng an ủi vợ, thuận theo tự nhiên, Mạnh Tĩnh Nghiên biết, phi thường thích đứa , phi thường muốn đứa con trai.

      Có mấy lần chồng gọi điện thoại về nhà, nghe thấy mẹ chồng ở điện thoại bên kia thúc dục, còn mắng là gà mái biết đẻ trứng, bông hoa héo chỉ biết đòi tiền con trai bà.

      Lúc đó nghe xong, trong lòng chua xót. Thời điểm gả cho Lục Hoằng Văn, vẫn là sinh viên đại học xu dính túi, có thứ gì. Có ít đàn ông theo đuổi điều kiện gia đình khá giả, đều đáp ứng, lựa chọn Lục Hoằng Văn, tin tưởng người đàn ông này có thể đem lại hạnh phúc cho .

      Việc cuộc sống có rất nhiều điều vừa ý, chỉ cần hướng về tương lai tốt đẹp phía trước là được, phải sao?

      Hai tháng trước, cảm thấy thân thể thoải mái, nôn mửa, thích ngủ, đều là dấu hiệu của người mang thai. Hai người chờ đợi đứa bé này quá lâu, Mạnh Tĩnh Nghiên dám bệnh viện xem, sợ nếu như là giả, hai người rất thất vọng. tiệm thuốc mua mười giấy thử, chín cái đều là hai dấu dấu cộng, mang thai!

      ngay lập tức liền đem tin tức này cho Lục Hoằng Văn, Lục Hoằng Văn rất cao hứng. Có công việc gì mệt nhọc, lúc ở nhà đều là cướp của , chính là muốn Mạnh Tĩnh Nghiên chuyên tâm ở nhà điều dưỡng thân thể, sinh cục cưng khỏe mạnh nhất. Chờ đứa sinh ra, liền làm mẹ kiêm bà chủ gia đình, chăm sóc lớn hai bảo bối, tốt!

      Nhưng mà khi ta hạnh phúc nhất, thường thường bàn tay nhuốm đầy tội ác đẩy bạn từ đám mây vào địa ngục.

      Hình ảnh trong đầu chợt lóe lên, cảm nhận được cái tay lạnh như băng khiến người ta run rẩy kia, mỗi nhịp hô hấp liền ngửi thấy mùi vị đặc biệt của bệnh viện. nhíu mày bất an vặn vẹo thân thể, giống như cố gắng chống cự cái gì đó.

      Ánh mắt bác sĩ lạnh lẽo tia cảm tình, lạnh lẽo cắm chiếc kim gây tê vào trong thể ...

      Mạnh Tĩnh Nghiên đột nhiên từ giường ngồi dậy, nước mắt giàn giụa, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng đó, nhưng vẫn nhịn được bụm mặt gào khóc.

      "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên, con làm sao vậy? Làm sao lại khóc? Có phải bị doạ sợ ? Đến, mẹ ở đây này, Nghiên Nghiên ngoan, chớ sợ chớ sợ a."

      Bên trong có người?

      Mạnh Tĩnh Nghiên cả kinh, nhưng nhìn đến vách tường trắng toát, giường bệnh lạnh lẽo, còn có móc treo ở bên cạnh giường bệnh dùng để treo chai truyền dịch, đây là bệnh viện? lùi dần về phía sau rụt đầu lại, ôm chặt hai chân mình, làm ra tư thế bảo vệ.

      "Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên? Có nhận ra mẹ là ai ?" Mẹ Mạnh đưa tay quơ quơ trước mắt con , Mạnh Tĩnh Nghiên tập trung suy nghĩ, có chú ý tới, ánh mắt có chút ngẩn ra.

      Mẹ Mạnh nước mắt cái liền rơi xuống, che miệng ô ô khóc.
      Dion, Chris, Hoa vô ngữ5 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6: Trở về năm ba tuổi.
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Đúng lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ba Mạnh cầm theo ấm giữ nhiệt vào, nhìn thấy vợ mình yên lặng, vội vã đem ấm giữ nhiệt đặt lên bàn, tiến lên ôm vợ, "Làm sao vậy? Khóc cái gì? Nghiên Nghiên phải tỉnh rồi sao? Em yên tâm cái gì?"

      "Ô ô ô... Chồng... Nghiên Nghiên giống, giống bị đụng hỏng... Đều tại em, khi em giặt quần áo làm sao có thể ở trong phòng tắm, nghĩ thời điểm giặt quần áo có thể cùng hàng xóm tán gẫu liền chuyển chậu giặt tới cửa phòng tắm. xem, nếu như em ở trong phòng nhìn Nghiên Nghiên, bảo bối rớt xuống giường đến va hỏng đầu. Đều là ta tốt... Ô ô ô... Nghiên Nghiên ngã đến nỗi người cũng nhận ra, làm sao bây giờ, ô ô ô..."

      Mẹ Mạnh khóc thành tiếng, rốt cuộc thần trí Mạnh Tĩnh Nghiên cũng trở về. thể trách được cảm thấy chỗ mi tâm đau rát, lúc khi ngủ là nhất là luyện võ, đại khái năm ba tuổi, ngủ từ giường rơi xuống, cái trán sứt ở cạnh giường, làm chỗ mi tâm sứt thành hình trăng rằm.

      Khi còn tay rất nghịch ngợm, thường hay sờ vào vết sẹo hình trăng khuyết giữa mi tâm, đến bây giờ ba mươi tuổi rồi, vết sẹo đó vẫn còn ở đây.

      Như vậy, tại chính là trở về năm ba tuổi?

      Ba Mạnh nghe vợ mình bảo bối ngã liền tiếp thu được, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng ông là trụ cột trong nhà, ông phải nhận toàn bộ trách nhiệm gia đình. Mạnh mẽ đem tiếng nghẹn ngào nín trở lại, vỗ vai an ủi vợ: "Được rồi được rồi, tiểu Ngọc, Nghiên Nghiên còn , có khả năng chỉ là nhất thời ngã bối rối, chúng ta trở về chậm rãi dạy con, tốt, tốt! Đừng khóc nữa, mặc kệ bảo bối như thế nào, chúng ta cũng thể từ bỏ con!"

      "Ừ, Nghiên Nghiên, nhất định tốt lên." Mẹ Mạnh dùng sức lôi kéo tay của bảo bối, hi vọng nhìn . Cuối cùng, nhìn ba Mạnh kiên định : "Nếu như Nghiên Nghiên về sau nhận ra mọi người, em liền nuôi con bé cả đời!"

      Mạnh Tĩnh Nghiên mơ hồ có chút ấn tượng tình trước khi mình hôn mê, vốn cho là mơ, tại ba mẹ hồi còn trẻ tuổi liền đứng trước mặt , đây vẫn là mơ sao? Dùng sức bấm chính mình hai lần lại dụi dụi con mắt, khi tỉnh lại hai mắt đẫm lệ mông lung, điều đầu tiên thấy là khuôn mặt mẹ hồi còn trẻ lên ràng.

      Nâng tay lên nhìn chút, mới lớn như vậy, lại như... , chính là tay em bé! Mạnh Tĩnh Nghiên mạnh mẽ bấm chính mình hồi, đau đến giật mình, sai, đây phải là mơ. biết vì sao, dĩ nhiên lại trở về chính mình khi còn bé?

      'chết' trước, xuyên qua tiểu thuyết hoành hành, xuyên qua kịch truyền hình, đó là ngọn lửa nóng. nghĩ tới gặp phải chồng phản bội, còn xui xẻo sảy ra nạn xe, nhưng nhân họa đắc phúc trở lại lúc .

      sai, đây chính là phúc phận của . Từ đến lớn, ai mà có điều tiếc nuối chứ? Nếu trùng sinh trở về lúc , vậy phải nắm chắc cơ hội lần này, nghĩ tới tương lao cuộc đời mình, cuộc sống đầy màu sắc, hối tiếc!

      Nghĩ tới mình trước kia là toàn thân màu đen như cây thuốc phiện, còn mình bây giờ lại là đứa bé ba tuổi.

      Được! Được! Quá tốt rồi! Tất cả đúng với mong muốn! Muốn bản thân trùng sinh trước khi mẹ bởi vì quanh năm mệt nhọc mà mặt mũi tiều tụy, tóc cũng bạc trắng, ba từ khi bị sa thải liền trở thành sâu rượu, vì uống rượu hút thuốc nên mới bệnh toàn thân. Vợ chồng nghèo hàn biết kêu ai, bởi vì củi gạo dầu muối tương thố trà việc , nhà bọn họ quanh năm đầy tiếng cãi vã.

      tại, ba mẹ công việc rất tốt, con này còn đáng , tất cả tất cả, đều tốt đẹp như vậy.

      Chương 7: Thay đổi
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Ba mẹ cũng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên đau lòng, bởi vì từ cuộc sống trong nhà điều kiện được tốt, ba mẹ liền đặc biệt hi vọng có thể tìm người đàn ông có tiền, hưởng thụ hạnh phúc, nửa đời sau buồn lo.

      Lục Hoằng Văn là chỉ có tiềm lực, nhưng thời điểm theo đuổi mình cágì cả. Ba mẹ Mạnh sợ con theo chịu khổ, liền đồng ý Lục Hoằng Văn theo đuổi bảo bối. Vì cùng ba mẹ giận dỗi mấy tháng chịu về nhà, ba mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.

      Nhưng ta đối xử với như thế nào? Người đàn ông có tiền liền đồi bại, câu này rất hợp với Lục Hoằng Văn. và Lục Hoằng Văn cố gắng phấn đấu, chứng kiến từ tên tiểu tử còn gì cả, trở thành người đàn ông thành công bản lĩnh tinh . Lục Hoằng Văn đưa từ thiếu nữ biến thành bà chủ lòng vì gia đình.

      người đàn ông như vậy, tổn thương nhất vẫn là ba mẹ thương , đáng giá ?

      Mạnh Tĩnh Nghiên thấy mình hiếu thuận, nghe mẹ , kể cả khi ngốc, cũng nuôi cả đời, nước mắt rốt cuộc nhịn được chảy xuống, nhào vào lòng mẹ Mạnh khóc lóc "Ba . . . Mẹ. . ."

      Mẹ Mạnh kinh ngạc, "Chồng à, Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên vừa nãy gọi em sao?"

      Vốn còn hi vọng, cho rằng đứa này bị té hỏng, khi mẹ Mạnh, ba Mạnh chuẩn bị tốt tâm lí, lại nghe thấy con gọi người, mừng đến nỗi biết phản ứng ra sao. Ngay cả ba Mạnh cũng nhịn được lau lau khóe mắt, nhưng vẫn cười an ủi vợ, "Bảo bối có chuyện gì, vừa nãy vì ngã mà bối rối, phản ứng chậm chút thôi."

      nhà ba người ôm cùng nhau vừa khóc vừa cười, phòng bệnh rộng rãi thoải mái, phòng bệnh to lớn vang lên tiếng khóc, ngược lại mọi người nhìn vào thấy thông cảm, họ cho rằng gia đình này thần kinh có vấn đề.

      Nước mắt như đại hồng thủy ngưng lại được, tay bé của dùng sức ôm, trong miệng còn lầm bầm kêu ba mẹ.

      "Bảo bối, ngã còn đau ? Qua đây, mẹ giúp con xoa xoa, xoa xoa là tốt rồi, đau nữa!" Mẹ Mạnh cẩn thận xoa xoa đầu con , hoàn toàn nhớ chỗ Mạnh Tĩnh Nghiên bị ngã là ở trán.

      có chuyện gì vui sướng hơn con mình vẫn tốt, lúc này còn ai quan tâm Mạnh Tĩnh Nghiên bị thương ở trán hay đầu đây? Quan tâm làm gì? Chỉ cần bảo bối của bọn họ bị ngã hỏng, vẫn là khỏe mạnh là được rồi!

      Ở trong lòng mẹ, Mạnh Tĩnh Nghiên đem oan ức kiếp trước kiếp này, cam lòng cùng hối hận toàn bộ hóa thành nước mắt tuôn ra.

      "Mẹ, con đau. . . Ba, con đau. . ."

      Chỉ có trải qua rồi, mới ràng tình thân quan trọng ra sao. Trời cao cho cơ hội làm lại lần, cho thấy mọi thứ quý giá. Nếu ông trời cho cơ hội sống lại, như vậy nghĩ trăm phương ngàn kế thay đổi mình và vận mệnh của người nhà, ba mẹ, kiếp trước vì con hi sinh rất nhiều, kiếp này, đến lượt con báo đáp hai người!

      Qua ngày hôm nay, chính là Mạnh Tĩnh Nghiên hoàn toàn mới, đứa bé ba tuổi. tại để trút hết mọi thứ ra! Đời này, cũng chỉ vì mình, vì người nhà mà sống, những người đàn ông có mắt kia, cút sang bên !

      Bắt đầu từ hôm nay, phương châm của là: Người đàn ông đáng tin, lợn cái liền biết leo cây! Đương nhiên, ngoại trừ cha !
      Chris, A fang, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 8: Chùi đít?
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Sau khi khóc trận đời, Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận tuổi tác cùng thân phận tại của mình, biết kinh tế trong nhà khó khăn, kiên trì đòi xuất viện, khổ nỗi, ba mẹ thấy là đứa thích bệnh viện mới nháo đòi xuất viện, vẫn chịu, kiên trì muốn ở lại bệnh viện quan sát hôm nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên yên lặng nhớ lại hoàn cảnh gia đình, rất đau long nhìn tiền bay xa.

      Tuy rằng ba mẹ làm công nhân, có tiền lương, nhưng cũng chỉ đủ duy trì ấm no mà thôi, bình thường cuộc sống trong nhà rất tiết kiệm, ở lại viện, sợ là tốn ít tiền.

      Thế nhưng là đứa bé mới ba tuổi, Mạnh Tĩnh Nghiên có quyền lên tiếng, thể làm gì khác hơn là thuận theo nằm trong lòng mẹ, nghe mẹ kể chuyện xưa dỗ ngủ. Kỳ thực mẹ kể truyện cổ tích nghe được bao nhiêu, chính là vẫn ở trong lòng : Tiền khốn kiếp, có rồi còn mất . Tiền khốn kiếp, có rồi còn mất ...

      nỡ xa nó! Ô ô ô...

      Trước đây phải là kẻ ham tiền, coi trọng tiền tài như vậy. Có thể sau khi trùng sinh nhân tố này mới bắt đầu xuất , ngẫm lại kiếp trước, ba mẹ ngày sống tốt, nếu trùng sinh, thể để chuyện như vậy sảy ra lần nữa. nhất định phải kiếm nhiều nhiều tiền, để ba mẹ phải lo lắng, làm đứa con hiếu thảo.

      Thời điểm miên man suy nghĩ Mạnh Tĩnh Nghiên rất nhanh chìm vào giấc, nửa đêm Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh dậy, muốn nhà vệ sinh. Cẩn thận từng li từng tí xốc chăn lên, muốn làm phiền đến mẹ. Có thể vừa động, mẹ Mạnh tỉnh rồi, thấy con đứng dậy, mắt buồn ngủ mông lung hỏi : "Nghiên Nghiên, con muốn đâu?"

      "Mẹ, con WC, mẹ ngủ tiếp ." Mạnh Tĩnh Nghiên vừa xỏ chiếc giày vào chân, thấy mẹ cũng ngồi dậy theo, vội vàng .

      " thôi, mẹ cùng con, con mình mẹ yên lòng."

      Ai, đứa bé ba tuổi, chuyện quả nhiên có được tin tưởng. Biết mình phản đối cũng vô dụng, thể làm gì khác hơn là làm bé ngoan chờ mẹ xỏ giày, khoác áo khoác lên, sau đó nắm tay mình vào WC.

      Hai mẹ con cùng nhà vệ sinh thôi mà, có gì đặc biệt cả. Mạnh Tĩnh Nghiên coi đó là chuyện gì to tát, nhưng chờ WC xong, biết mình sai rồi! Hơn nữa là sai mười phần! Mẹ sớm cầm cuộn giấy vệ sinh đứng sau lưng , chờ nàng xuỵt xuỵt xong lập tức giúp nàng lau khô, chùi xong còn thuận tiện giúp kéo quần lên, động tác thành thạo giống như làm trăm lần, ngàn lần như thế.

      Khi mẹ chùi đít cho , giây đó, Mạnh Tĩnh Nghiên liền hoá đá. A a a a a a a, gần 30 tuổi, còn được mẹ chùi đít? Còn mặt mũi hay ? Thực là mất mặt quá! Người khác biết phải làm sao!

      Má phúng phính vì mắc cỡ mà đỏ ửng, nước mắt đọng nơi khoé mắt muốn cũng xong. Mẹ Mạnh nắm tay , vừa giúp rửa tay vừa giáo dục " Bảo bối ngoan, phải rửa tay sạch, mới bị bệnh, trở thành đứa khỏe mạnh, biết ?"

      Nếu là bình thường, Mạnh Tĩnh Nghiên nhất định gật đầu và lớn tiếng bảo đảm chú ý vệ sinh, trở thành đứa bé thích sạch , thích nhất được người khác khen, nhưng hôm nay có chút khác thường trả lời. Mẹ Mạnh nhìn con khuôn mặt đỏ bừng, lấy tay sờ trán thử chút: "Bị sốt sao? có nha!"

      Mạnh Tĩnh Nghiên vẻ mặt đưa đám, nghiêm túc nhìn mẹ : "Mẹ, mẹ được với người khác, hôm nay mẹ chùi đít cho con."



      Chương 9: Vừa vui vừa buồn
      Editor: Shinyong [V.I.P]

      Mạnh mẹ ngẩn người, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng tránh thoát tay chạy vào phòng bệnh, đồng thời chui vào trong chăn đem khuôn mặt đỏ bừng che đậy. Đùa chứ, chuyện mất mặt này phát sinh, sao có thể gặp người khác!

      Ông trời a, tại sao lại cho trùng sinh năm ba tuổi chứ? Dù cho là năm tuổi, sáu tuổi, hoặc là tiểu học cũng được! Đứa ba tuổi, ngay cả chùi đít cũng phải để mẹ làm!

      Ăn năn hối lỗi hồi, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác ngượng ngùng mới từ từ biến mất. Thời điểm lớn hơn vài tuổi, khi đó ba Mạnh cũng bị sa thải, tính cách thay đổi, bắt đầu rượu chè. Nếu trùng sinh khi đó, tất cả đều thể cứu chữa.

      So với tại, tình nguyện hơn vài tuổi, tuy rằng mẹ còn phải giúp chùi đít, thế nhưng có người cha khỏe mạnh, lạc quan, này so mọi thứ đều đáng vui mừng.

      Ông trời cho bạn cơ hội, có nghĩa là mọi thứ đều tốt đẹp. Nghĩ như thế khiến Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy ổn định rất nhiều, cuối cùng đem đầu từ trong chăn chui ra.

      Mạnh Tĩnh Nghiên chớp chớp mắt để thích ứng với bóng tối, chỉ thấy mẹ ở bên giường lo lắng nhìn mình. Trong lòng thầm kêu ổn, vẻ mặt này của mẹ, phải là tưởng đầu óc bị va hỏng rồi chứ?

      Suy nghĩ chút, rốt cuộc quyết tâm, mềm giọng : "Mẹ, giáo ở nhà trẻ dạy tụi con chùi đít, Nghiên Nghiên muốn mình tự chùi đít, Nghiên Nghiên lớn rồi! muốn mẹ giúp con!"

      Nghe con xong, Mạnh mẹ lúc này mới yên tâm bật cười, ra con sợ bị các người bạn ở nhà trẻ cười chê! Có điều vẫn thắc mắc, giáo ở nhà trẻ có dạy cái này?

      Mẹ Mạnh tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng biết đứa đều thích trở thành người lớn, cũng coi là , nhàng hôn cái lên trán con , khích lệ : "Vâng vâng vâng, Nghiên Nghiên chúng ta là người lớn, lần sau tự con chùi!"

      Hiển nhiên, thấy thái độ qua loa đó của mẹ, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên thể gì hơn, thể làm gì khác hơn là lợi dụng số tuổi của mình, lật lại quá khứ, cuối cùng cũng muốn mẹ hoài nghi.

      Ai, tuổi tiện, xem ra muốn nghĩ biện pháp, làm cha mẹ sớm tiếp thu thực rằng “thông minh”. Nếu là mỗi lần WC mẹ đều giúp, thực là xấu hổ chết mất.

      Sau đêm ngủ say, sáng hôm sau thời điểm tỉnh lại trời sáng, ba nấu bữa sang từ lâu. Nhìn hộp cơm béo ngậy cùng bánh chẻo đặt trong hộp inox, Mạnh Tĩnh Nghiên quan tâm mình chưa đánh răng rửa mặt, vồ tới, dùng tay lấy thức ăn cho vào miệng.

      A a a, chính là mùi vị này. Bây giờ, trong nhà ba là đầu bếp, ba làm cơm ăn rất ngon, Tiểu Nghiên bị ba cho ăn đến béo tròn. Có thể sau khi bị sa thải ba mỗi ngày đều uống rượu, rất ít khi làm cơm, tính ra, cũng mười mấy năm được thưởng thức cái mùi vị này, thực là hoài niệm...

      Lại bỏ vào miệng mấy cái bánh chẻo, mới bị mẹ phát , vội vã bắt rửa mặt. tại còn ' được' dùng đũa, nhìn sủi cảo màu vàng béo ngậy đặt trong hộp cơm nhưng được ăn, phải chờ mẹ đến cho mình ăn. Toàn bộ bữa sáng, Mạnh Tĩnh Nghiên biết được thế nào là vừa vui vừa buồn rồi.

      Chương 10: Lừa gạt con nít.
      Editor: Shinyong [V.I.P]


      Sau khi ăn xong, ba Mạnh mang con tìm bác sĩ, muốn xác nhận con khỏe mạnh, có bệnh gì mới làm thủ tục xuất viện. Nhìn ba trả tiền viện phí, Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng chua xót.

      Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cha đối với mình thương thay đổi. người con , mặc kệ ông xài bao nhiêu tiền, đều là cam lòng. Kiếp trước, thời điểm học tiểu học, nếu muốn thứ gì, ba nhất định mua cho , tình nguyện bớt tiền mua rượu lại.

      Kỳ thực bây giờ suy nghĩ lại, vào lúc ấy nếu là dùng tất cả thủ đoạn, làm nũng cùng ba tâm lý, có lẽ ba thay đổi chính mình, thách thức ông phấn đấu, tiến về phía trước. Có thể khi đó còn , cái gì cũng biết. Ba càng uống rượu, càng thích, dần dần ba con có chút xa cách. Sau khi lớn lên, tuy rằng hiểu biết nhưng muốn thay đổi cũng muộn.

      Nắm bàn tay dày rộng của cha, lần này, cho phép chuyện như vậy sảy ra nữa!

      Chủ nhật, Mạnh Tĩnh Nghiên té từ giường xuống, theo lý thuyết hôm nay phải nhà trẻ, nhưng ba mẹ Mạnh yên lòng, để ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa. Nhưng vợ chồng bọn họ đều là công nhân viên, phải làm nên thể chăm sóc con , chỉ có thể nhờ hàng xóm Mạnh Tĩnh Nghiên trông hộ. Ba mẹ Mạnh hỏi ý , Mạnh Tĩnh Nghiên đương nhiên là đồng ý rồi! còn lâu mới nhà trẻ, học cùng mấy đứa bé ngốc!

      Hàng xóm nhà bên là bà lão rất tốt bụng, ông lão rất sớm còn, bạn có thể tưởng tượng là, quả phụ nuôi hai đứa bé có bao nhiêu khổ cực, có thể bà cắn răng, khiến mình mạnh mẽ nuôi các con khôn lớn, dễ dàng.

      Cũng may cuộc sống tại còn khó khăn như trước nữa, các con đều rất hiếu thuận, công việc cũng ổn định, mỗi tháng đều gửi bà tiền tiêu vặt nên bà phải lo gì. Con lớn muốn mẹ già chuyển qua ở cùng mình, bà muốn vì đối với bà, sống ở đây bà có thể cảm nhận được tình làng nghĩa xóm, nỡ . Con lớn còn cách nào, chỉ có thể thường xuyên đến thăm nom.

      Người già có tuổi thường rất tiểu hài tử, vì cháu nội cháu ngoại ở cạnh bên nên bà liền đem thứ tình cảm này đặt lên đứa nhà bên. Nếu nhà ai có chuyện gì gấp, nhờ bà trông hộ đứa , bà cụ cao hứng lắm!

      Quả nhiên, Chu bà bà vừa nghe ba mẹ Mạnh thỉnh cầu ngay lập tức đồng ý, nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên bị thương, vì tâm can bảo bối của bà mà đau lòng nguôi, còn rửa sạch táo cho Mạnh Tĩnh Nghiên ăn.

      "Bà nội, bà cũng ăn." Mạnh Tĩnh Nghiên để sát quả táo vào miệng Chu bà bà.

      Ở nơi đây, mọi gia đình điều kiện cũng khá giả gì, bà nội đúng là áo cơm phải lo, nhưng có thể sống khổ quen rồi, có tiền cũng nỡ tiêu. Quả táo này chắc con vào thăm đem biếu, Chu bà bà nỡ ăn, phủi phủi bụi túi bóng. Bà đó, là người phụ nữ vì người khác quên bản than điển hình.

      "Được được được, Nghiên Nghiên hiểu chuyện, bà nội cũng ăn, bà nội cũng ăn." xong, Chu nãi nãi liền hôn cái lên quả táo mà Mạnh Tĩnh Nghiên cầm, ra hiệu mình ăn qua, liền đem quả táo đẩy trở lại cho Mạnh Tĩnh Nghiên."Bà nội ăn rồi, Nghiên Nghiên cũng ăn , ăn táo lớn lên mới xinh đẹp."

      Mạnh Tĩnh Nghiên mặt đầy hắc tuyến, bà nội à, người cứ như thế lừa gạt trẻ con sao? o(╯□╰)o
      __________
      ly sắc, Dion, Chris4 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 11: Kí ức về bánh trứng.
      Editor: Shinyong [V.I.P]


      Trong trí nhớ của Chu bà bà cũng hiền lành như vậy, hoài niệm là chuyện, 'Bồi' Chu bà bà chơi trò chơi ấu trĩ lại là chuyện khác. Vào lúc này nhiều thứ còn rất thiếu thốn, đồ chơi trẻ em nhiều, cũng chính là bóng cao su hay chong chóng tre. Lấy tuổi trưởng thành của Mạnh Tĩnh Nghiên, đối với mấy món đồ chơi này chút hứng thú, tay chậm chạp vơ lấy, đem đồ chơi gom lại vứt sang bên.

      Như thế càng tốt, vui chơi mấy thứ đó, Chu bà bà càng cho rằng muốn người khác chơi cùng. Ngươi phi cái, ta phi cái, hai người già trẻ chơi phi máy bay, liền chơi đến giữa trưa. Hai người chơi còn biết trời đâu đất đâu nữa. Trong thời gian này thể ra vẻ 'Ta chơi rất vui ', 'Trò chơi này chơi thiệt ' để ứng phó Chu bà bà.

      Ai, thời điểm lên sơ trung, cao trung bị áp lực việc học hành còn thời gian thở, từng nghĩ, nếu như trở lại khi còn bé, trở lại nhà trẻ nên tốt, nhiệm vụ duy nhất chính là chơi đùa, phải lo nghĩ gì. tại rốt cuộc giấc mơ trở thành thực, lại cảm thấy áp lực nhiều hơn.

      Buổi trưa Chu bà bà cho ăn bánh trứng, cuối cùng cũng coi như bù đắp lại tổn thương tinh thần. Trứng gà, dưa chuột lát mỏng, tôm khô được chuẩn bị kĩ càng, cho mọi thứ vào đánh tan với bột mì, cho chút dầu ăn lên chảo, dầu sôi khoảng 60% cho bột mì vào rán, sẻ đều ra xung quanh, vặn lửa rán đến khi hai mặt vàng óng. Phương pháp rất đơn giản, thế nhưng rất thơm ngon, đặc biệt là thời điểm mới ra lò, thơm phức, nhìn thôi cũng làm người ta chảy nước miếng.
      (Sau khi đọc xong đoạn này, các nàng có tưởng tượng ra ? Ta là ta đói o >_< o)

      Mạnh Tĩnh Nghiên từ thích ăn cái này, đáng tiếc, Lục Hoằng Văn lại thích ăn, nên làm món này nữa. Ăn ba cái bánh trứng xong, Mạnh Tĩnh Nghiên còn muốn ăn nữa, mùi vị đồ ăn cùng ký ức hoà lẫn vào nhau, làm cho món ăn có vị rất đặc biệt.

      Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ăn nhiều như vậy, Chu bà bà có chút sợ, tiểu Nghiên Nghiên tại mới ba tuổi, cái bụng có thể chứa nhiều thức ăn như vậy? Thấy còn muốn ăn nữa, Chu bà bà vội vã để toàn bộ thức ăn lên cái giá cao, còn lừa là bánh trứng hết rồi.

      Mạnh Tĩnh Nghiên còn đồ ăn, tự sinh hờn dỗi. Bà nội, lão nhân gia ngài cũng quá bắt nạt người ! Đem bánh trứng đặt cao, là bởi vì chỗ ấy cao, vóc dáng của con đủ với tới sao?

      Tha thiết ngước nhìn bánh trứng cao, Mạnh Tĩnh Nghiên rất thức thời nhận ra —— lấy chiều cao tại của , thế nào cũng với tới. khỏi sờ sờ bụng phình của mình thở dài, tính toán chút, Chu bà bà cũng là muốn tốt cho mình, cũng muốn ăn thành Trư bát giới. Tuy rằng bây giờ còn , nhưng vóc người vẫn muốn duy trì từ . Bánh trứng, sau này còn rất nhiều cơ hội ăn.

      Nơi mẹ Mạnh làm cách nhà tương đối gần, bà lo lắng con ở nhà nên thừa dịp thời gian nghỉ trưa cố ý trở về nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên chút. Nhờ lão thái thái chăm nom con , tay tốt nên thời điểm ngang qua chợ cố ý mua cho Chu bà bà năm cân trứng gà. Chu bà bà tất nhiên chịu nhận, kêu mẹ Mạnh nên giữ lại bồi bổ cho tiểu Nghiên Nghiên.

      Khi ấy trứng gà tuy rằng tính là vật hiếm có, có thể sang nhà hang xóm xách theo mấy cân trứng gà cũng là coi như là giữ lại mặt mũi hai bên. Tuy rằng Mạnh gia cũng khá giả gì, nhưng mẹ Mạnh rất chu đáo, nên hàng xóm ở chung cực kỳ tốt.

      Tuy rằng mẹ chỉ ghé qua chút rồi lại vội , nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên có thể nhìn ra, vào lúc này mẹ có tuổi trẻ, có sức sống, đối với cuộc sống tràn ngập hi vọng. Nếu như nhớ lầm, thời gian mẹ sa thải chỉ còn lại tới năm, mất công việc tại, mẹ phải dựa vào công việc dọn vệ sinh kiếm tiền.

      Mạnh Tĩnh Nghiên đăm chiêu nhìn bóng lưng mẹ rời , có thể thay đổi vận mệnh của mẹ?






      ly sắc, Dion, song ngư3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :