1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh: Sủng phi - Cửu Lam (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trùng sinh: Sủng phi.

      Tác giả: Cửu Lam.

      Editor: Linh.

      Lịch post: xác định.

      Nguồn:https://loveoftheworld94.wordpress.com/trung-sinh-sung-phi/

      Giới thiệu

      Phùng Liên Dung vẫn cảm thấy, mình và Thái tử duyên phận quá cạn.

      Cho nên đời này, nàng chỉ nghĩ bạc đãi bản thân, ăn tốt uống tốt ngủ tốt, dành giụm tiền gửi cho người nhà cũng liền thỏa mãn.

      Kết quả, nàng chỉ làm những chuyện này, còn sinh hài tử cho Thái tử.

      Sau cùng, còn làm nương nương độc sủng lục cung.

      Warn: Truyện này sủng tuyệt đối, mang hơi hướng điền văn, có cung đấu nhưng nhiều, hoàng hậu quá độc ác, nam 9 độc sủng nữ 9, ai thích thể loại này mời ở lại, ai dị ứng với thể loại này xin dừng chân quay người bước ra.

      Review của bạn đọc convert: Nữ chính thiện lương, ôn nhu và dịu dàng, kiếp trước nàng thái tử từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng chỉ là quý nhân, cộng thêm việc chỉ đến gần thái tử thôi là chân tay nàng bủn rủn rã rời rồi, chi đến việc tranh thủ chân ái, nàng được sủng, 6 năm sau bệnh chết.

      Sau đó nàng trọng sinh, nàng vẫn thái tử như vậy, con người ôn nhu tuấn nhã đó.

      Nhưng nàng cũng biết học cách bảo vệ mình, gần chàng, nàng hoan hỉ, xa chàng nàng cũng bi thương.

      Nàng điềm tĩnh và nhút nhát nữa, kiếp này, nàng quý trọng từng phút giây được ở bên chàng, xa cầu gì nhiều.

      Nam chính ấn tượng nàng, vì nàng ôn nhu và thiện lương.

      Nam chính nàng có lẽ vì chàng luôn nhìn thấy thâm tình hóa ra hết trong đôi mắt nàng, chàng sủng nàng. Chàng trở thành hoàng đế, tam cung lục viện vây quanh, nhưng chàng độc sủng nàng, vì nhìn được nàng bi thương.

      Chàng thích nàng, chỉ dùng hành động để thể điều đó.

      Chàng muốn nàng thừa nhận trước “Chấp tử tay, bạch đầu giai lão” chàng . ”Tam sinh tam thế, thiếp đều muốn gả cho chàng” nàng đáp lời.​
      Last edited by a moderator: 27/2/16
      levuong, Ngọc Yochan, tart_trung20 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1. Làm sao qua.

      Editor: Linh.

      Sáng tinh mơ, lúc Phùng Liên Dung tỉnh dậy trời còn chưa sáng hẳn, Bảo Lan lấy nước ấm đến súc miệng, lại có lông ngựa tẩm muối sạch chải. Nàng nhắm mắt lại, cọ rửa đầu óc mơ màng lần, Châu Lan lại dùng khăn mặt thấm nước ấm giúp nàng lau mặt, lúc này mí mắt mới miễn cưỡng mở ra.

      Nàng dang hai tay để các nàng giúp mặc quần áo.

      Lúc này vẫn là mùa đông lớn, tuyết rơi rất dày, lúc Phùng Liên Dung ngồi ăn bánh màn thầu, chợt nghe bên ngoài từng đợt thanh xẻng xúc tuyết, có chút chói tai khiến người đau răng, nàng khỏi thở dài.

      “Chủ tử, rất nhanh liền đến mùa xuân, người cố gắng chịu đựng, về sau thỉnh an cũng lạnh.” Chung ma ma như dỗ trẻ con trấn an nàng.

      Phùng Liên Dung nghĩ rằng cho dù trôi qua, sang năm vẫn còn có mùa đông mà. Nàng cúi đầu cắn bánh màn thầu, chỉ chén cháo đậu đỏ, đĩa măng muối, còn có đĩa thịt vịt khô, cũng coi như ăn thỏa mãn.

      “Bây giờ thôi.” Nàng đứng ở cửa, nhìn đến bên ngoài mảnh đen kịt, cung tường đứng ở trong tối tăm, giống như những dãy núi nối tiếp nhau, khiến người thở nổi.

      Bảo Lan vội choàng thêm áo khoác cho nàng, lại gọi hai tiểu thái giám ở phía trước cầm đèn, đường về phía nội điện Đông cung*.

      (*) Đông Cung: là cung của Thái tử.

      Kết quả đến nửa đường, phía sau Tôn quý nhân Tôn Tú đến.

      Nàng và Phùng Liên Dung cùng ở Phù Ngọc điện của Đông cung, trừ các nàng còn có Nguyễn Nhược Lâm, đều là quý nhân vừa được sắc lập, trong đó chỉ có Nguyễn Nhược Lâm được Thái tử thị tẩm qua.

      Cho nên Tôn Tú vừa tới : “Hôm qua Điện hạ lại gọi Nguyễn tỷ tỷ , khi ta tiểu đêm vừa khéo nhìn thấy nàng trở về, áo choàng tất cả đều là tuyết, trắng hếu.”

      Trong giọng của nàng tràn đầy ghen tuông.

      Phùng Liên Dung hướng nàng cười: “Sớm muộn gì cũng đến lượt ngươi, lại hâm mộ cái gì nha.”

      Khuôn mặt nhắn của Tôn Tú đỏ lên, ngại ngùng : “Muốn, cũng là tỷ tỷ ngươi, bộ dáng của tỷ tỷ cũng kém Nguyễn tỷ tỷ, chính là đáng tiếc còn chưa thấy Điện hạ.”

      “Gặp hay gặp đều như nhau.” Phùng Liên Dung giọng điệu xa xôi, đời trước nàng được thấy Thái tử nhiều lần, nhưng đến chết cũng vẫn được sủng, còn chết sớm. Tính tính, bây giờ nàng cũng chỉ có sáu năm sống tốt.

      Sáu năm này, nàng cuối cùng trôi qua thế nào đây?

      Từ lúc Phùng Liên Dung tỉnh lại đến giờ liền vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

      Nàng có chút oán hận ông trời, vì sao muốn để nàng làm lại từ đầu, lại vì sao cũng phải vào cung. Nếu còn chưa vào cung, nàng nhất định dùng tất cả biện pháp cũng muốn mình vào.

      Tôn Tú thấy Phùng Liên Dung đột nhiên như bị mất hồn, giơ tay huơ huơ trước mặt nàng hai cái: “Phùng tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Hay là bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn?”

      Thời gian trước Phùng Liên Dung vừa được sắc lập quý nhân liền bị bệnh, nằm giường mê mê trầm trầm, đừng gặp Thái tử, dù là nhận thức mọi người cũng . Đời trước bị trì hoãn như vậy, ba tháng sau nàng mới nhìn thấy Thái tử.

      Lúc ấy người cũng có tinh thần, ở trước mặt Thái tử nơm nớp lo sợ, Thái tử cũng chưa nguyện cùng nàng nhiều hai câu. Phùng Liên Dung nghĩ rằng, đời này khen ngược, sớm như bệnh khỏi hẳn rồi.

      “Ta sao, chúng ta mau thôi, lát nữa muộn.” Phùng Liên Dung cầm áo khoác bao quanh mình.

      Trong Đông cung, Thái tử phi cũng vừa mới tỉnh.

      Khi các nàng đến, Nguyễn Nhược Lâm ở đó. May mắn là trong phòng có chậu than, các nàng chờ cũng lạnh, cung nữ bưng trà nóng lên cho nhóm các nàng.

      Nếu là bình thường, Tôn Tú nhất định còn muốn cùng nàng chuyện, nhưng Nguyễn Nhược Lâm ở đây, Tôn Tú liền quá thích mở miệng.

      Nguyễn Nhược Lâm này người có chút thanh cao, Tôn Tú xuất thân từ tiểu gia nhà nghèo, có đôi khi chuyện có phần ngây thơ. Tuy rằng Nguyễn Nhược Lâm làm gì, nhưng biểu cảm khinh thường mặt làm nàng chịu nổi.

      Trong Noãn các hồi im lặng.

      Lát sau Thái tử phi rốt cuộc ra ngoài, mặc áo thêu mẫu hơn đỏ tươi, ung dung cao quý, sau khi ngồi xuống giọng điệu bình thàn : “ tại trời lạnh làm khó các ngươi, phòng bếp hầm canh nấm tuyết, mỗi người chén ấm áp thân mình.”

      Ba người vội vàng tạ ơn.

      Nhìn canh nóng hôi hổi, Phùng Liên Dung ăn trôi, nàng vừa rồi ăn rất no.

      Tôn Tú và Nguyễn Nhược Lâm đều bưng bát lên.

      Tôn Tú ăn đặc biệt nhanh.

      Nguyễn Nhược Lâm chậm rì rì uống hai ngụm .

      Trong phòng lại thêm yên tĩnh.

      “Nguyễn quý nhân.” Thái tử phi đột nhiên mở miệng, “Nghe than chỉ bạc trong phòng ngươi sai biệt lắm dùng sắp hết rồi?”

      Nguyễn Nhược Lâm ràng nghĩ tới Thái tử phi chuyện này, nàng ta từ được chiều chuộng, vừa đến mùa đông, than dùng từ sáng đến tối. Chuyện còn than, hai ngày trước người bên cạnh mới với nàng ta, còn chưa kịp tìm cách.

      “Hồi nương nương, cũng đủ dùng đến mùa xuân ạ.” Nhưng Nguyễn Nhược Lâm ngu, trong cung mặc kệ là phi tử nào, hoặc là tiểu thiếp của Thái tử, dùng cái gì cũng đều có định mức. Những người khác bây giờ vẫn còn, nàng ta dùng hết, đó là đúng.

      Thái tử phi cười cười, ngón tay thon dài cầm thìa bạc trắng quấy trong chén hai lần, : “Chúng ta tuy rằng là nữ tử giúp được cái gì, nhưng mấy năm nay liên tục hạn hán, cuộc sống của dân chúng dễ chịu, chúng ta ở trong cung, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm chút, năm trước long bào của phụ hoàng đều có làm bộ mới đâu.”

      Nguyễn Nhược Lâm nghe xong da đầu run lên, lại có chút ghê tởm.

      Cũng chỉ là dùng nhiều than mà thôi, còn lôi Hoàng thượng ra, bản thân Thái tử phi dùng nhiều hơn các nàng gấp hai ba lần, sao nhắc tới? Nhưng những lời này đánh chết nàng ta cũng ra miệng, chỉ nắm tay dạ.

      Lúc này, chợt nghe cung nhân Thái tử trở về.

      Trong phòng tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, bao gồm Thái tử phi đều đứng lên.

      Chỉ vì Thái tử tháng có hai mươi ngày đều phải Xuân Huy các nghe giảng bài. Những người giảng bài này hoặc là Đại học sĩ bụng đầy kinh luân, hoặc là trọng thần nhiều kinh nghiệm trong triều, vốn sáng nay có khả năng hồi nội cung.

      Thái tử phi dò hỏi: “Điện hạ Xuân Huy các?”

      “Hộ bộ xảy ra chút chuyện, Vương đại nhân xử lí, tạm ngừng ngày.” Thái tử ngồi xuống, hướng về phía ba người phía dưới nhìn lại, khi ánh mắt dừng người Phùng Liên Dung, hình như có chút nghi hoặc.

      Thái tử phi giải thích: “Đây là Phùng quý nhân, thời gian trước bị bệnh, bây giờ mới tốt.” Lại vẫy tay ý bảo Phùng Liên Dung qua, “Để Điện hạ nhìn xem, mọi người còn chưa có gặp qua đâu.”

      Hôm nay Phùng Liên Dung mặc áo màu đỏ sẫm chiết cành hoa mai, váy bông vải đường vân phẳng màu xanh ngọc, cũng trang điểm nhiều, đầu chỉ cắm hai cây kim trâm dài ngắn.

      Nàng nghe vậy có dừng lát, mới vững vàng qua.

      Bên tai nghe Thái tử : “Nghe nàng đề cập qua, ta nhớ được hình như là có ba người.”

      Trong giọng của mang theo sang sảng của thiếu niên, lại có chút trầm thấp, phải đặc biệt dễ nghe, nhưng lại dễ dàng làm người nhớ kĩ, Phùng Liên Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Thái tử liền nhìn thấy gương mặt dịu dàng thanh tú.

      Phùng Liên Dung cũng nhìn thấy Thái tử.

      Thời gian sáu năm trôi qua giống như chưa từng có, Thái tử vẫn như thế như lần đầu tiên nàng nhìn thấy .

      Phùng Liên Dung có chút kích động, có chút đau lòng, lại có chút chán nản lên lời, nhưng khi nàng nhớ đến kết cục của bản thân, nàng lại bình tĩnh trở lại.

      “Thiếp thân gặp qua Điện hạ.” Nàng vấn an.

      Cặp mắt kia dưới ánh nến u tĩnh lại sáng ngời, Thái tử hỏi nàng: “Nàng tên gì?”

      “Phùng Liên Dung.”

      “Phùng Liên Dung.” Thái tử đọc lần, khẽ cười đứng lên, “Ai dung nhan tiều tụy, nhớ quân như nước chảy*, tên này có chút ý thơ, phụ thân nàng làm gì?”

      (*) Đây là tự mình edit: hay mọi người đừng ném đá. ^^

      “Phụ thân thiếp là Hộ bộ Lang trung.” Giọng Phùng Liên Dung ấm mềm mại, nhanh chậm , “Phụ thân ngày thường chỉ thích ngâm thơ làm câu đối, nhưng ngày đó cha đặt tên này cho thiếp, cũng là do tên của mẫu thân có chữ Dung.”

      Thái tử cười : “Phụ thân nàng nhưng là người thâm tình, tên này tốt, nữ nhi gia, ai mong mỏi người thương ?”

      Trong giọng điệu của chút ôn nhu, mặt Phùng Liên Dung có chút hồng, đáp lời.

      Thái tử phi : “Ngươi xuống trước .”

      Thái tử cũng lại cùng các nàng chuyện, chỉ cùng Thái tử phi rảnh rỗi chút chuyện nhà.

      Như vậy những người khác tiếp tục ở lại đây liền có ý tứ, cố tình Thái tử phi lại bảo các nàng , vẫn là Thái tử quay đầu : “Các nàng lui .”

      Các nàng mới có thể rời .

      Sau khi ra ngoài, sắc mặt Nguyễn Nhược Lâm được đẹp lắm.

      Nàng ta vốn tưởng rằng thị tẩm mấy ngày, thái độ của Thái tử đối nàng ta khác. Ai ngờ ngay cả cái liếc mắt cũng cho nàng ta, ngược lại là Phùng Liên Dung vừa mới khỏi bệnh, dẫn tới Thái tử cùng nàng chuyện.

      “Chuyện than, tới cùng là truyền ra thế nào?” Nguyễn Nhược Lâm nghiêng đầu chất vấn Kỷ ma ma.

      Kỳ ma ma vôi : “Chuyện này nên tỉ mỉ điều tra thêm, cũng biết người nào lắm miệng .” Lại dạy bảo Nguyễn Nhược Lâm, “Chủ tử ơi, nô tỳ sớm qua phải dùng tiết kiệm chút, chủ tử cứ nghe. Than đó sao có thể lãng phí như vậy, dù là có Noãn các, ra ngoài chút cũng cần phải đốt.”

      “Tiết kiệm thế nào?” Nguyễn Nhược Lâm nhíu mày, “Cứ như vậy tay chân ta còn bị nứt da đấy, khi ở nhà, đến mùa đông dùng ít nhất cũng hơn nghìn cân thân, biết trong cung còn nghèo hơn nhà ta nữa.”

      Kỷ ma ma thiếu chút nữa che miệng nàng ta lại.

      “Chỉ có ngươi với ta, sợ cái gì?” Nguyễn Nhược Lâm phẩy tay áo cái liền .

      Kỷ ma ma than thở, quay đầu nhìn Lưu Tú và Phùng Liên Dung, chỉ cảm thấy chính mình mệnh khổ.

      Sao lại bị phân đến hầu hạ tiểu tổ tông này đây!

      Kia có hai người nghe lời, Chung ma ma và tiểu Chung ma ma thường , dạy thế nào cũng nghe, ngay cả tranh luận đều có, Kỷ ma ma ghen tỵ muốn chết.

      Phùng Liên Dung trở lại phòng mình, Châu Lan cởi áo khoác ra cho nàng.

      “Cái khác cũng cởi.” Phùng Liên Dung hỏi, “ kháng còn ấm ?”

      “Chủ tử muốn nghỉ tạm?”

      Phùng Liên Dung gật gật đầu.

      Chung ma ma nghe xong liền nhịn được: “Mùa đông luôn ngủ sao được, cả ngày lại ăn nhiều, về sau nhiều thêm thịt có bao nhiêu khó coi. Chủ tử, phải lão nô lắm miệng đâu, vốn hôm nay nên trang điểm cho đẹp, nhìn xem, thấy Điện hạ rồi đúng ? Lão nô như thế nào, chủ tử ngày nào cũng được buông lỏng, bây giờ chủ tử hối hận lắm nhỉ?”

      Nàng chỉ hối hận đời trước ăn ngon ngủ kĩ, sau cùng vẫn chưa được Thái tử sủng, sáu năm trôi qua vô ích, cuối cùng cái gì nàng cũng lấy được.

      Phùng Liên Dung xoay người liền leo lên kháng.

      Bên ngoài, Chung ma ma rất là ủ rũ, tổ tông này cũng bắt đầu nghe lời rồi.
      Ngọc Yochan, tart_trung, ly sắc18 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2. Trình tự rối loạn.

      Editor: Linh

      Lúc Phùng Liên Dung thức dậy vừa vặn là buổi trưa.

      Kim Quế từ phòng ăn lấy ra món móng dê ninh, đĩa gà xào mầm, đĩa đậu hũ nước mắm, đĩa đậu phụ khô, và canh bánh trôi củ cải, đặt lên bàn.

      Phùng Liên Dung súc miệng chút liền ngồi xuống.

      Bảo Lan chia thức ăn cho nàng, Chung ma ma sợ nàng ăn quá nhiều, ở bên cạnh chỉ trỏ, cái này ăn chút, cái kia thể ăn, Phùng Liên Dung liếc xéo bà vài lần.

      Có điều cuối cùng cũng làm gì, đời trước, Chung ma ma hầu hạ nàng sáu năm, cũng có chỗ tốt gì. Sau này, nàng ốm đau giường, Chung ma ma khóc đến mức mắt đều bị mù, chung quanh tìm cách, nhưng vẫn thể nào cứu được nàng.

      Nhưng phần tình này nàng vẫn xem ở trong mắt.

      Chung ma ma vẫn giống như trước kia cậy già lên mặt: “Đều nghe lời người trước dạy phải ăn mệt, trước kia cũng có mấy người chủ tử quan tâm, cho rằng bản thân trẻ tuổi, bộ dạng xinh đẹp, có thể khiến người thích, nhưng kết cục đều bày ở đằng kia kìa. Cho nên làm người phải khiêm tốn chút, đừng thấy có vài người như thế, bản thân cũng học theo.

      Ý nàng học theo Nguyễn Nhược Lâm, Phùng Liên Dung buồn cười, kết cục của Nguyễn Nhược Lâm nàng biết, học ai học đây.

      Nàng vẫy vẫy tay: “Thôi, đều dọn .”

      Chung ma ma vừa lòng, cười gọi người bưng nước đến.

      Phùng Liên Dung vừa rửa mặt, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét thảm.

      Nàng nghiêng đầu lại nghe, thanh này lại còn.

      “Là bên Nguyễn quý nhân.” Chung ma ma , “Hôm nay bị nương nương nhắc đến chuyện than, nhất định là thể làm , cũng biết là ai ra.”

      Phù Ngọc điện các nàng ở, Nguyễn Nhược Lâm ở chính điện, nàng và Lưu Tú đông tây, tuy rằng đều có địa phương độc lập, nhưng vẫn rất gần nhau, thanh lớn như vậy tự nhiên hai bên đều nghe thấy.

      “Nghe như là Hỉ nhi.” Bảo Lan , “Giọng của nàng cao, tám phần là nàng kêu.”

      phải chứ, Hỉ nhi nhìn thành như vậy làm sao có thể cáo trạng?” Châu Lan kinh ngạc.

      Chung ma ma giơ tay gõ đám người: “Ngươi đừng nhìn bề ngoài, bao nhiêu lần, nhìn càng thành chừng lại càng xấu, các ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ điểm này. Còn có, chỗ Nguyễn quý nhân đừng chọc, ngày thường cũng đừng đáp lời.”

      Hai nha đầu vội vàng gật đầu.

      Lát sau Lưu Tú đến đây, cũng cùng Phùng Liên Dung về chuyện dùng than.

      Nàng có chút vui sướng khi người gặp họa: “Nguyễn tỷ tỷ dùng hết than rồi về sau biết qua như thế nào đây, sợ chỉ có thể mỗi ngày đều ở trong Noãn các*. May mắn ta dùng tiết kiệm chút, vẫn có thể sử dụng đến đầu xuân, chỗ này của tỷ tỷ còn bao nhiêu?”

      (*) Noãn các: buồng lò sưởi.

      “Cũng còn nhiều, thời gian trước ta bị ốm nằm giường, than ngược lại cũng dùng nhiều lắm.

      Lưu Tú cười hì hì, liếc mắt đánh giá Phùng Liên Dung: “Tỷ tỷ, hôm nay Điện hạ nhìn thấy ngươi, chừng muốn ngươi thị tẩm đấy.”

      Phùng Liên Dung lắc đầu: “Ai biết.”

      Dù sao đời trước Thái tử nhìn thấy nàng liền cũng gặp, đợi lâu mới lệnh nàng thị tẩm. Lúc này đây nàng cũng quá lạc quan, đương nhiên, biểu của nàng tốt hơn nhiều so với trước đây.

      Phùng Liên Dung cứ theo thường lệ qua mấy ngày, hôm nay, nàng vẫn giống như ban đầu sớm chuẩn bị nghỉ ngơi, tiểu hoàng môn* trong phòng Thái tử đến truyền, là Thái tử muốn nàng qua.

      (*) Tiểu hoàng môn: Thái giám đời Hán thấp hơn Hoàng môn Thị lang bậc, sau này ý chỉ thái giám. Do tác giả viết là tiểu hoàng môn nên mình giữ nguyên mà edit là thái giám.

      Đây là ý thị tẩm.

      Phùng Liên Dung giật mình, nghĩ tới bị Lưu Tú đúng rồi, chẳng lẽ lần đó nàng lộ diện, rất hợp khẩu vị của Thái tử? Bằng sao gọi nàng đây.

      Chung ma ma và Bảo Lan, Châu Lan vui mừng hỏng rồi, mấy người vội vàng bưng nước cho nàng tắm rửa.

      Mùa đông giống ngày ấm, chính là quý nhân như mấy nàng cũng thể tắm rửa toàn thân, cho nên quả cũng có chút bẩn. Chung ma ma mở to hai mắt nhìn, chỉ huy mấy nha hoàn động thủ.

      Phùng Liên Dung thiếu chút nữa bị các nàng chà xát phát khóc, hận thể lột tất cả lớp da xuống. Nhưng Chung ma ma vẫn buông tha, kêu mấy người các nàng tẩy sạch chút, cần phải dùng tay chà xát, cái gì cũng còn.

      Đợi đến khi tắm xong, Phùng Liên Dung giống như trứng tôm, chỗ nào cũng đỏ hồng.

      May mắn bị thương, lát sau liền tốt lắm.

      Chung ma ma còn muốn giúp nàng trang điểm tỉ mỉ, nhưng lúc này Phùng Liên Dung nghe lời bà, thể quá là tốt nhất, nếu vừa chạm vào phấn rơi xuống cũng phải chuyện tốt. Chung ma ma cân nhắc mãi, trang điểm sơ qua cho nàng, vẽ mày, môi trơn bóng.

      Về phần quần áo, từ trong tới ngoài đều là mới hoàn toàn, Chung ma ma chọn cho nàng cái áo thêu hoa mai hồng, váy là váy vải bông màu hồng cánh sen thêu trăm bướm, tóc bới kiểu xoắn ốc, chỉ cắm cây trâm dài có sáu hoa mai vừa ý.

      “Bây giờ thôi.” Chung ma ma nhìn Phùng Liên Dung, đột nhiên có loại tâm tình tiễn khuê nữ xuất giá, có điều đây là chuyện rất tốt. Bây giờ bà chỉ lo lắng Phùng Liên Dung biểu , nên dạy đều dạy, còn lại tất cả đều phải xem tạo hóa của nàng.

      Phùng Liên Dung khoác thêm cái áo khoác lông hồ ly liền cùng hai tiểu hoàng môn .

      Chính điện mà Thái tử ở Thái tử phi cũng thích hợp . Đừng nô tỳ như nàng, nên thị tẩm cũng là người của đến đón, Chung ma ma và cung nữ đều được cùng.

      Phùng Liên Dung đường chỉ cảm thấy gió lạnh quất vào mặt đau, nàng lấy khăn ra, chút phấn mặt cũng lau sạch .

      Tới chính điện, nàng chậm rãi vào, hai tiểu hoàng môn ở phía sau đóng cửa lại.

      Vốn tưởng rằng bản thân rất trấn định, nhưng lúc này Phùng Liên Dung vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp từng nhịp, như là vang sát bên tai.

      Nàng bắt đầu nghĩ, lát nữa nhìn thấy Thái tử nên làm gì, kết quả lại phát Thái tử thế nhưng ăn cơm.

      Ánh mắt nàng hơi hơi trợn to, cúi đầu hành lễ, gọi tiếng Điện hạ.

      Thái tử buông đũa xuống, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt có chút ý cười.

      “Hôm nay Vương đại nhân nhắc tới phụ thân nàng.” đột nhiên .

      Phùng Liên Dung khỏi căng thẳng: “Phụ thân thiếp như thế nào?”

      “Đừng lo lắng, Vương đại nhân là khen ngợi phụ thân nàng.” Vương đại nhân là hộ bộ Tả thị lang, hôm nay Thái tử nghe ông giảng bài, Vương đại nhân liền lấy chuyện ở hộ bộ làm ví dụ. Phùng đại nhân làm việc quyết đoán, thời điểm mấu chốt dám hạ quyết định, có khiến tình thế thêm nghiêm trọng, nhưng những chuyện này có khả năng tỉ mỉ với Phùng Liên Dung.

      Nghe phụ thân được khẳng định, Phùng Liên Dung vui mừng cười, ánh mắt sáng long lanh : “Phụ thân là người tốt, cũng là vị quan tốt.”

      mặt nàng tràn đầy sùng kính, khẳng định tình cảm giữa cha và con nàng rất tốt, Thái tử nghĩ đến bản thân, khỏi có chút phiền muộn, cầm lấy cốc rượu bàn uống ngụm : “Nàng ngồi xuống theo giúp ta ăn.”

      Phùng Liên Dung ngẩn ra.

      Nàng hôm nay là tới thị tẩm, bây giờ trình tự đúng nha, sao lại muốn bồi cơm trước đây?

      Nhưng nàng cự tuyệt, thậm chí ngay cả cũng dám , ngồi xuống.

      Cung nữ hầu hạ bên cạnh lấy cho nàng đôi bát đũa.

      Thái tử hỏi: “Biết uống rượu sao?”

      Phùng Liên Dung : “ nhiều lắm, nhưng là có thể bồi Điện hạ uống chút.”

      Thái tử cười cười, bảo cung nữ rót cho nàng chén.

      Phùng Liên Dung nhìn rượu màu hổ phách, cầm lên nếm, vốn tưởng rằng rượu đủ mạnh cay miệng, kết quả ngoài dự đoán lại khó uống, nàng liền nhấp hai ngụm.

      Nhìn núm đồng tiền bên má trái của nàng lúc lúc , khóe miệng Thái tử khẽ nhếch.

      Phùng Liên Dung quét mắt nhìn bàn lần, nhìn trúng món chân giò ninh măng.

      Ngự trù nấu cơm cho Thái tử và Thái tử phi ngự trù của các nàng thể so với. Phùng Liên Dung biết ngự trù kia rất lợi hại, món gì cũng có thể nấu, chân giò heo cũng am hiểu, cho nên nàng cũng có chút tham, nhưng khi vươn đũa ra định gắp, nửa đường lại rụt về.

      Thái tử khó hiểu: “Sao ăn?”

      Phùng Liên Dung thành : “Sợ ăn xong mặt nở hoa.”

      Thái tử nở nụ cười.

      Mặt Phùng Liên Dung hơi đỏ lên.

      Thái tử : “Ăn , ăn xong rửa mặt là được.”

      Nhưng là bộ dáng ăn chân giò heo cũng dễ nhìn, Phùng Liên Dung còn nhớ mình là tới thị tẩm, lắc lắc đầu : “Buổi tối ăn cái này chướng bụng, Điện hạ cũng ít ăn chút.”

      Thái tử ừ tiếng.

      “Vậy ăn món này.” gọi người bưng nước rửa mặt.

      Phùng Liên Dung chỉ uống mấy ngụm rượu mà thôi, liền chỉ súc miệng.

      Cung nữ kêu nàng vào phòng trong ngồi chờ, đó là nơi ngày thường Thái tử nghĩ ngơi, giường, bàn, tủ đều có. Tất cả đều là gỗ tử đàn, gỗ cây hoa lê, những vật liệu gỗ đắt tiền tạo thành.

      Ở trong phòng ấm, Phùng Liên Dung cởi áo khoác bên ngoài ra rồi mà vẫn cảm thấy nóng, nhưng là còn cách nào khác, nàng yên lặng ngồi ở giường, trong đầu có chút loạn.

      Chỉ chốc lát sau Thái tử liền tới, nàng và giống nhau, cũng mặc ít, chỉ cái áo xuân thu.

      Phùng Thiên Dung thấy đến đây, muốn đứng lên.

      Thái tử cười : “Ngồi .”

      Phùng Liên Dung liền dịch sang bên cạnh chút.

      Thái tử ngồi vào bên người nàng, nhìn mặt nàng thấy mặt nàng có phấn son gì, người trẻ tuổi, làn da cũng sáng bóng y như trứng gà được bóc vỏ.

      “Nàng choáng đầu hay .” Thái tử thấy mặt nàng hồng, “Rượu này có chút nặng.”

      choáng, là bị nóng.” Phùng Liên Dung sờ sờ mặt mình, nóng.

      “À? nghĩ tới nàng còn rất có thể uống đấy.” Thái tử cười.

      lớn lên giống tổ phụ, mặt mày tuấn tú, đôi mắt càng thêm dễ thấy, con ngươi như nước lưu động (chảy), sáng lóng lánh.

      Phùng Thiên Dung nhìn, chỉ thấy bản thân muốn ngây ngốc, Thái tử mặc kệ là đời trước vẫn là bây giờ đều tuấn mỹ vô cùng, nàng cười : “Mẫu thân thích tự tay ủ rượu, thiếp thân khi còn bé liền thường kỳ uống chút, sợ là như vậy liền dễ dàng say.”

      “Thái tử hỏi: “Hay ủ những rượu gì?”

      “Rượu hạnh hoa, rượu hoa đào, rượu mơ, sau này nước chúng ta cũng trồng nho, nương thiếp lại thử ủ rượu nho.” Trong trí nhớ của Phùng Liên Dung, cuộc sống cùng cha mẹ, ca ca là chuyện hạnh phúc nhất của đời trước, cho nên giọng của nàng phá lệ ôn nhu, mang theo chút sa vào, “Có điều rượu nho nương ủ thành công, nhiều lần ủ ra đều rất chua. Nương ngại nho đắt, nhất quyết mua đất tự mình trồng nho, khi nho chín, chùm lại chùm, rất đẹp.”

      “Sau này làm ra được rượu nho sao?”

      “Sau này…” Phùng Liên Dung đến đây liền cảm thấy đúng, sao bồi ăn cơm xong lại đến ủ rượu đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử.

      Như vậy có chút ngốc, giống như hỏi, sao ngươi lại muốn hỏi mấy chuyện này vậy?

      Thái tử bật cười.

      Phùng Liên Dung càng thêm cảm thấy khó hiểu, đời trước nàng đến thị tẩm Thái tử cũng nhiều như vậy, nàng cũng dám . Khi đó nàng vừa thấy trái tim liền nhảy dồn dập, thở cũng ra hơi, lại nhớ kỹ phải thận trọng từ lời đến việc làm, căn bản là có cách nào mở miệng chuyện khác.

      Thấy nàng có chút mất hồn, Thái tử đưa bàn tay qua ôm nàng vào lòng.
      Last edited: 16/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, ly sắc18 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3. Tự tại.

      Editor: Linh

      Ngực của rất rộng, cánh tay cũng rất có lực.

      Mặt Phùng Liên Dung dựa vào ngực , chỉ cảm thấy bản thân giống như nằm mơ.

      Khi đó, bao lâu nàng được gặp nhỉ, mãi cho đến khi chết đều có.

      Nhưng là, bây giờ ôm nàng.

      “Điện hạ?” Giọng của nàng nghe qua có chút hoảng hốt, “Điện hạ là à?”

      “Hả? Ta còn có thể là giả sao?” Thái tử nở nụ cười, có chút hoài nghi nàng là say, bằng làm sao có thể mê sảng đây, đầu ngón tay chạm lên gò má nàng.

      Phùng Liên Dung cảm giác được ngón tay , thân mình giống như bị điện giật, run lên cái.

      Thái tử phát , cúi đầu nhìn nàng: “Sợ hãi à?”

      Nàng nhớ được, lần đầu tiên rất đau đó!

      Phùng Liên Dung vùi đầu vào trong lòng , gật đầu: “Sợ.”

      Bộ dáng ngây thơ, làm người thương tiếc.

      Thái tử giật mình, trước kia thị tẩm có ai sợ, có điều thoạt nhìn là rất đau, sờ sờ đầu: “Đừng sợ, ta chút.”

      vươn tay rút kim trâm tóc nàng ra.

      Tóc đen rơi xuống, vừa trơn bóng lại mềm, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Phùng Liên Dung ngẩng đầu, mắt hạnh hàm chứa hơi nước, sương mênh mông, nhưng là sao sáng trong đêm tối bị mây che khuất.

      Thái tử cúi đầu liền hôn xuống.

      Đầu Phùng Liên Dung oanh tiếng, vốn loạn thất bát tao, bỗng chốc suy nghĩ gì cũng có, giống như nóc nhà bên ngoài, tuyết rơi xuống mảnh trắng xóa.

      Thẳng đến khi bị đau đớn đánh úp lại, nàng mới tìm được về chút tri giác.

      Nàng vươn tay gắt gao ôm phía sau lưng Thái tử, giống như muốn khảm bản thân vào trong ngực , đến cuối cùng cũng buông ra.

      Lúc này là đêm khuya.

      Phùng Liên Dung nằm ở nơi đó, cả người chút khí lực nào, Thái tử cúi đầu xem nàng hỏi: “Có chỗ nào khỏe hay ?”

      Phùng Liên Dung nghe được giọng , thoáng cái mở mắt ra, nhưng vừa động cái, nàng liền kêu a tiếng, cả người cong lại.

      So với lần trước còn đau hơn.

      Phùng Liên Dung đều muốn khóc.

      Nhưng nơi này là nơi Thái tử nghỉ ngơi, thân phận giống như các nàng thích hợp ở lại qua đêm, nàng đối chuyện này rất ràng, hai chân vừa gập liền muốn ngồi dậy.

      Thái tử cau mày : “ phải là còn đau sao, gấp cái gì, lại nghỉ ngơi lát.”

      “Nhưng là…” Phùng Liên Dung do dự.

      “Nàng như vậy còn muốn ?” Thái tử hỏi.

      Phùng Liên Dung vội vàng lắc đầu: “ phải.”

      “Vậy đừng .”

      Thái tử duỗi cánh tay ra, kéo nàng qua.

      Đầu Phùng Liên Dung tựa vào bả vai , đâu nào còn nhớ quy củ gì, cả người đều làm tổ vào trong lòng , tay ôm lấy eo , giống như ôm lấy cái gối mềm.

      Thái tử buồn cười.

      Tiểu Quý nhân này rất tự tại a, chút cũng gò bó, bảo nàng làm cái gì liền làm cái đó.

      Hai người nằm vẫn nhúc nhích, Thái tử chuyện, Phùng Liên Dung cũng , nàng có Thái tử điện hạ ôm, thoải mái. Ngay lúc nàng mơ mơ màng màng muốn ngủ, Thái tử đột nhiên : “Sau này nương nàng có ủ ra được rượu nho hay ?”

      Phùng Liên Dung còn buồn ngủ, trả lời: “Ủ ra, trước khi thiếp vào cung, còn uống qua mà, rất ngọt, có chút chua, màu sắc cũng rất đẹp. Nương thiếp nhà chúng ta giàu có, cha biết kiếm tiền, ca ca đọc sách còn muốn tiêu tiền, liền muốn bán rượu. Đến lúc đó chừng nhà chúng ta còn có thể mở rượu trang (cửa hàng rượu), thiếp cũng có thể giúp nương bán rượu…” Phùng Liên Dung qua qua liền khóc lên.

      Đáng tiếc rượu còn chưa bán, nàng bị tuyển chọn vào cung, cuối cùng chưa gặp được mẫu thân, gặp được phụ thân, gặp được ca ca, ngay cả chết cũng có.

      Phùng Liên Dung bi ai trong lòng.

      Thái tử giật mình, cúi người xem nàng.

      Nàng dù khóc, cũng là hoa lê đẫm mưa, chút cũng xấu.

      thở dài, nha đầu này bị tuyển chọn vào cung, phỏng chừng là nhớ người nhà lắm rồi.

      “Đừng khóc, sau này có cơ hội, ta để nàng gặp người nhà, được ?” an ủi nàng.

      “Gặp người nhà thiếp?” Phùng Liên Dung nghe câu này, đôi mắt giống như có thể bắn ra ánh sáng trời, nàng nhìn chằm chằm Thái tử hỏi, “Điện hạ, ngài, ngài là sao? Là sao?”

      Thái tử theo bản năng thuận miệng : “Đương nhiên?”

      Phùng Liên Dung lập tức liền quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy Thái tử ba cái: “Thiếp thân cám ơn Điện hạ trước.”

      Nước mắt nàng còn chưa ngừng rơi, nhưng khóe miệng tràn ra nụ cười.

      Bộ dáng này gọi người xót xa.

      Thái tử nhàng thở dài: “Thói thường của con người, nàng dọn dẹp chút trở về .”

      Lúc này Phùng Liên Dung cũng ý thức được bản thân thất thố, nhưng là nàng cũng thể bắt lấy cơ hội lần này, nàng Điện hạ thứ tội, nhanh chóng mặc quần áo vào.

      Bên ngoài hai cung nữ vừa thấy nàng ra, liền dẫn ra bên ngoài.

      Thái tử xem nàng , thầm nghĩ, ban đầu chỉ là thuận miệng an ủi nàng câu, bây giờ xem ra, sau này muốn thực , bằng biết nha đầu kia thương tâm thất vọng thế nào.

      Mùa đông, càng muộn càng lạnh.

      Khi Phùng Liên Dung vào trong viện, răng dưới đều chạm vào nhau.

      Chung ma ma lại rất vui vẻ, chuyện này đợi đến càng muộn càng tốt, đáng tiếc, vẫn là trở lại. Có điều loại vinh hạnh đặc biệt như vậy cũng phải người bình thường có thể có. Trong ấn tượng của bà, khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử, cũng chỉ có quý nhân ở nơi đó qua đêm, nhưng chỉ có mấy lần thôi. Hơn nữa sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Na quý nhân lại được sủng ái nữa, bao lâu liền bệnh chết.

      Cho nên , hầu hạ Hoàng thượng, Thái tử cũng phải chuyện dễ đoán trước, thay đổi trong nháy mắt.

      “Mau bưng nước ấm lên đây, chủ tử gột rửa liền ngủ.” Chung ma ma phân phó Bảo Lan, lại nhìn Phùng Liên Dung, khỏi đau lòng. Tiểu nương lần đầu tiên, nhất định là đau, nhưng hầu hạ lại là Thái tử, cũng biết có bị ủy khuất hay , nhưng dù là bị, cũng phải coi như ân huệ.

      Bà trước lấy nước ấm lau mặt cho Phùng Liên Dung, còn lấy lò sưởi tay thay than cho nàng cầm.

      Phùng Liên Dung cuối cùng cũng ấm chút, đợi đến khi ngâm mình trong thùng gỗ tràn đầy nước ấm, lát nàng liền ngủ.

      Bảo Lan và Châu Lan động tác càng thêm .

      Chung ma ma nhìn đến ngực nàng có chút ứ hồng, cũng là mặt mày hớn hở, ngực Phùng Liên Dung nhìn rất đẹp, lớn , bà với Bảo Lan: “Nhìn xem, biện pháp ngại ngùng ta vẫn rất hữu dụng.”

      Bảo Lan và Châu Lan đều đỏ mặt.

      Chung ma ma nhìn Phùng Liên Dung ngủ say, giọng : “May mà trước đây chủ tử nghe lời, bằng có thể có đôi đẹp như vậy? Lần tới các ngươi cũng thử xem.”

      Hai nha đầu nghĩ rằng, thử cho ai xem nha!

      Ba người tắm xong cho Phùng Liên Dung, nhàng gọi nàng tỉnh dậy, Phùng Liên Dung khắc cũng trì hoãn liền leo lên giường.

      Ngày thứ hai, còn tỉnh sớm hơn hôm qua, cứ thế bị đánh thức.

      Phùng Liên Dung vô cùng tức giận, căm tức nhìn Chung ma ma.

      Hôm qua nàng hầu hạ Thái tử, thể xác và tinh thần mệt mỏi, buổi tối cũng được ngủ ngon. Làm nhiều giấc mơ liên quan đến kiếp trước, bây giờ là vô cùng đau đớn, trong đầu giống như là bị người kéo qua kéo lại.

      Chung ma ma : “Chính là do hôm qua, người càng phải sớm hơn.”

      câu gọi Phùng Liên Dung tỉnh ngộ.

      Ai bảo nàng chỉ là thị thiếp đây, phía có Thái tử phi, nàng xoa ánh mắt khó chịu, ngáp mấy cái liền.

      Ngay cả đến chỗ Thái tử phi đầu nàng vẫn còn choáng váng, sau đó Thái tử phi mấy câu rồi cho các nàng lui, Tôn Tú lại gần : “Tỷ tỷ, như thế nào, bị ta đoán trúng đúng .”

      Phùng Liên Dung : “Đoán trúng nửa, hình như Điện hạ vừa vặn nghe được tên cha ta mới nghĩ đến ta thôi.” phải người lần đầu tiên gặp mặt, như thế, có lẽ sau này mệnh của nàng và trước kia khác nhau lắm. Có điều chuyện Thái tử hứa hẹn với nàng, chuyện này đối Phùng Liên Dung mà , quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

      “Tôn Tú cười : “Dù sao cũng là tẩm qua.”

      Phùng Liên Dung nhìn ra nàng khổ sở, đời trước nàng ở dưới đấy, đời này lại cướp trước Tôn Tú, liền an ủi: “Điện hạ nhất định nhớ đến ngươi.”

      Tôn Tú cười hì hì, tiến đến bên tai nàng : “Điện hạ… Ôn nhu hay ôn nhu vậy?”

      Ngày thường nhìn Thái tử thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng ôn hòa này cũng chỉ biểu vào lúc chuyện, khi chuyện, ngồi yên lặng, lại giống với, khiến người thể nhìn gần.

      “Điện hạ rất tốt.” Phùng Liên Dung nhớ lại, cười , “Còn gọi ta cùng ăn cơm đấy, hôm qua biết vì sao, Điện hạ ăn cơm rất muộn.”

      “Oa, tốt!” Tôn Tú cầm tay Phùng Liên Dung lắc lắc, “Điện hạ khẳng định rất thích tỷ tỷ.”

      “Chỉ là vừa khéo mà thôi.” Phùng Liên Dung lại tin tưởng cách này.

      Thái tử thích hay thích ai, , cho dù cho nàng thời gian sáu năm, nàng vẫn ràng.

      Trở lại trong phòng, Phùng Liên Dung lại bắt đầu ngáp.

      Lúc này Chung ma ma cũng nàng, vội kêu nàng ngủ lát.

      giường nóng hầm hập, Phùng Liên Dung vừa nhắm mắt lại liền ngủ say sưa, lần này ngủ đến giữa trưa.

      Thấy nàng từ giường xuống dưới, Chung ma ma giống như nhặt được vàng đất, hai mắt vốn có chút đục ngầu lại sáng long lanh nhìn nàng chằm chằm: “Chủ tử, chủ tử, người đoán xem có chuyện gì?”

      “Sao vậy?” Phùng Liên Dung còn mơ mơ màng màng, cũng biết vì sao Chung ma ma hưng phấn thành như vậy.

      “Điện hạ thưởng này nọ cho người đấy!”

      “Cái gì?” Phùng Liên Dung lập tức thanh tỉnh, “Thưởng cái gì vậy?”

      Nàng cũng chưa mặc xong hài vội vã ra ngoài, đến khi ra đến nhà chính, liền thấy bàn có chén chân giò ninh măng đỏ rực đặt đó.

      Đó là món hôm qua nàng muốn ăn cuối cùng lại ăn.

      Bảo Lan, Châu Lan đều vui vẻ cười.

      Phùng Liên Dung cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng biết bản thân nên cười hay nên khóc.

      Sáu năm từng, phải là nàng chưa từng được thưởng, nhưng chỉ có đồ trang sức lạnh như băng. Canh nóng hầm hập như vậy cũng là lần đầu thấy, Phùng Liên Dung lại cảm thấy bản thân như nằm mơ.

      Vì sao Thái tử lại đột nhiên thưởng cho nàng?

      Chẳng lẽ hôm qua bản thân hầu hạ rất tốt?

      Nhưng Phùng Liên Dung nhớ lại, lại chỉ nhớ được bản thân ngây ngốc, còn có nỉ non khống chế được.

      Lòng nam nhân, cũng là kim dưới đáy bể nha!

      Phùng Liên Dung súc miệng chút liền bắt đầu ăn.

      thể , tâm tình vẫn là rất tốt.

      Chung ma ma cười : “Chủ tử nhớ, về sau nếu thị tẩm, vẫn phải giống như hôm qua. Xem ra Điện hạ rất thích đấy, bây giờ chủ tử biết, nghe lão nô sai đúng ?”

      Phùng Liên Dung thiếu chút bị sặc.

      Trước kia nghe Chung ma ma liền rơi xuống cái kết cục kia, bây giờ nàng nghĩ lại giẫm lên vết xe đổ, đời này, nàng thầm nghĩ làm người tự tại.

      Đời người là ngắn ngủi như vậy mà.

      gặp nàng, nàng vui vui mừng mừng, gặp, nàng cũng muốn lại bi thương.
      Ngọc Yochan, tart_trung, ly sắc19 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4. Giao thừa.



      Editor: Linh

      Đến buổi tối, Phùng Liên Dung chuẩn bị dùng cơm, vừa ngồi lên bàn ăn, bất ngờ chỉ thấy nửa bát chân giò ninh măng buổi trưa ăn còn thừa được đặt bàn, bộ dạng này nhìn qua có chút vô cùng thê thảm.

      “Món này sao vẫn còn ở đây?” Phùng Liên Dung hỏi, quý nhân như các nàng mặc dù đến mức quá xa xỉ, nhưng đến mức món ăn còn có thể ăn hai lần.

      Huống chi, đây là chân giò, ăn qua lần, bộ dáng là có chút khó coi.


      Chung ma ma lại : “Đây chính là Điện hạ thưởng, sao có thể đổ ? Trong Phù Ngọc điện, ai được ăn, đổ phải là bị người hận sao.” Bà đặt món chân giò đến trước mặt Phùng Liên Dung, “Nô đặc biệt bảo phòng bếp hâm lại, chủ tử ăn hết mới được.”



      Nhưng lúc ăn cơm trưa nàng ăn quá nhiều rồi.



      Phùng Liên Dung nhíu mày: “Cũng phải cái gì rất quý giá, có thể dẫn tới hận gì, ma ma mang chân gì đến phòng bếp bảo người hâm nóng, đây mới dễ bị cười, cũng biết đám cung nhân đó ta như thế nào đâu.”



      Chung ma ma : “Bọn họ dám , chủ tử đây là cung kính với Điện hạ!”



      Nghe phen ngôn luận như thế, Phùng Liên Dung gì.



      Cung kính cái gì chứ, nàng cảm thấy giống bê người chân thối vậy, sau đó vẫn ăn miếng nào.



      Nhưng chuyện này lại truyền khắp Đông cung rồi.



      Ngày hôm đó thỉnh an Thái tử phi, Thái tử phi cũng nhắc tới, hỏi: “sao lại là chân giò, nhìn ngươi giống như thích ăn món này.”



      Phùng Liên Dung : “Chỉ là chưa ăn qua món này, hôm đó nhìn thấy cũng có chút tham.”



      Trong lòng nàng mặc niệm, ngàn vạn lần đừng đến chuyện cơm tối mà, quá mất mặt!



      Nguyễn Nhược Lâm nghe xong bĩu môi, quả nhiên là hẹp hòi, thấy giò heo cũng nhịn được, sau đó còn luyến tiếc đổ , kêu phòng bếp hâm nóng buổi tối lại ăn, là ghê tởm.



      Thái tử phi cười cười, lại tiếp.



      Sắc mặt Tôn Tú có chút ảm đạm.



      Bây giờ chỉ có nàng chưa thị tẩm, vỗn cũng phải rất gấp, nhưng tiểu Chung ma ma mỗi ngày đều , ra bên ngoài ngó dáo dác, ngược lại lại khiến nàng thêm khẩn trương. Giống như lại thị tẩm, cuộc sống sau này đều có biện pháp qua. Lại nghe thấy Thái tử thưởng cho Phùng Liên Dung, trong lòng cũng tránh được mất mát.



      Thế nhưng, nàng rất nhanh lấy lại được tinh thần, buổi chiều chạy tìm Phùng Liên Dung chơi cờ tướng.



      Nàng biết Phùng Liên Dung thích chơi trò này.



      Kết quả Phùng Liên Dung liên tục thua năm bàn, bắt lấy nàng buông.



      Tốn Tú lại cùng nàng chơi lúc lâu, Phùng Liên Dung miễn cưỡng thắng được bàn mới thoải mái chút.



      Nàng chơi trò này, lòng tranh đấu có chút mạnh, dù cho rất lợi hại, nhưng cố tình lại thích, cảm thấy phải chơi giỏi trò này mới là người thông minh, nàng cũng thích xem người khác chơi.



      Chỉ là bản thân thường thua, biến thành có chút buồn bực.



      Tôn Tú cười : “Tỷ tỷ luyện nhiều tốt thôi, ra cũng khó lắm.” Lại bóp bóp bả vai của mình, “Ôi, thể lại chơi, nơi này của ta đều mỏi nhừ.”



      “Châu Lan, ngươi xoa bóp cho nàng.” Phùng Liên Dung khen Châu Lan, “Kỹ thuật của nàng rất tốt đấy, học từ Chung ma ma.”



      Tôn Tú được bóp mấy cái, quả nhiên cả người thoải mái, quay đầu : “Để Bạch Liên theo Châu Lan học, có được hay ?”



      Ai ngờ Chung ma ma , “Đó là tổ truyền nhà ta, học cái gì, ta chỉ dạy cho trong phòng này, Châu Lan, ngươi cũng thể dạy loạn khắp nơi, nếu xem ta phạt ngươi thế nào.”



      Tôn Tú bĩu môi: “ma ma đúng là hung, ta và tỷ tỷ giống như tỷ muội ruột, ngươi khách khí như vậy.”



      Chung ma ma cười cười, vân đạm phong khinh : “Chỉ là giống, nếu như là tỷ muội ruột cũng thế thôi.”



      Tiểu Chung ma ma nhìn vừa mắt: “Chúng ta đều họ Chung, đếm lên còn cùng tổ tông đấy. Ngươi này bà tử keo kiệt chúng ta còn khinh thường học, chủ tử, nô có tổ truyền đó, nhưng vẫn xoa bóp ngài thoải mái như vậy.”



      Tiểu Chung ma ma di chuyển thân mình béo lùn chắc nịch của mình qua, hai tay đầy thịt xoa bóp cho Tôn Tú.



      Tôn Tú ngồi đó liên tục nhếch miệng. (ý là bị đau).



      Hai phe này, từ lúc chủ tử được tuyển chọn vào cung liền thường ở chung chỗ, khua môi múa mép nhìn quen, có điều Phùng Liên Dung muốn ép buộc Chung ma ma, cũng nhắc tới chuyện này.



      Đợi đến khi mấy người Tôn Tú rồi, Tuyết Nhi lại tới.



      Nàng là cung nhân trong phòng Nguyễn Nhược Lâm, có điều cũng phải tới gặp Phùng Liên Dung, mà là chuyện với Chung ma ma, Chung ma ma nghe xong lập tức đuổi nàng .



      “Chuyện gì?” Phùng Liên Dung hỏi.



      Chung ma ma tức giận : “Còn phải vị chủ nhân kia, phải là có than sao, nghĩ ra tiền hỏi mua của chúng ta, là gấp ba giá bên ngoài.” Bà phi tiếng, “Tiền dơ bẩn còn sử dụng trong cung, chúng ta lại cần chút bạc này của nàng ta?”



      Phùng Liên Dung cũng : “Tất nhiên là thể bán.”



      “Vốn là được, nương nương đều biết đến, muốn bán, biết nhìn chủ tử thế nào đâu. Dù trong tay eo hẹp, cũng thể ham của nàng ta.”



      “Eo hẹp cũng .” Phùng Liên Dung , “ tháng đều có hơn mười lượng mà.” xong nghĩ đến chuyện gì, “Bảo Lan, ngươi mang hết tiền bạc ra đây.”



      Trong phòng này, Bảo Lan bảo quản tiền tài, Châu Lan quản trang sức, hai người Kim Quế Ngân Quế quản dụng cụ quý giá trong phòng, mỗi ngày đều phải lấy khăn mềm tỉ mỉ lau lần.



      Bảo Lan vào phòng trong từ trong ngăn kéo tủ bàn làm từ gỗ cây hoa lê lấy ra cái hộp đồng thau, phía cái khóa to làm bằng sắt đen, nàng sờ sờ tay áo lấy ra chìa khóe, tra ổ mở ra cho Phùng Liên Dung xem.



      Trong hòm đặt ba nén bạc to, nén bạc nặng mười lượng, Phùng Liên Dung cầm lên xem, trong lòng thầm vui vẻ, hóa ra cũng có hơn ba mươi lượng rồi.



      Nếu vậy năm nàng ít nhất cũng có thể để dành được sáu mươi lượng, hai năm, chừng có thể có trăm lượng, đến lúc đó nhất định có thể cải thiện được sinh hoạt trong nhà.



      Có điều lúc ấy, có phải ca ca sắp thành thân rồi ?



      Năm đó, nàng nhớ được ca ca muốn thú tam nữ nhi của Tần đại nhân Lại bộ Lang trung, nàng còn sai người đưa bạc về nhà, đáng tiếc bọn họ nhận, lại đưa về. nàng ở trong cung rất dễ dàng, chính mình giữ bên người.



      Phùng Liên Dung thở dài hơi.



      Cũng biết sau khi nàng mất, phụ thân mẫu thân, ca ca thương tâm như thế nào.



      Phùng Liên Dung đặt bạc lại chỗ cũ, dặn dò: “cẩn thận thu vào.”



      Đợi đến có ngày nàng nhìn thấy người nhà, nhất định thuyết phục bọn họ nhận lấy, như vậy bản thân cũng có thể an tâm chút.



      Thời tiết bây giờ vẫn còn rất lạnh, Nguyễn Nhược Lâm dùng hết than rồi, mỗi ngày liền chỉ có thể ở trong Noãn các. nàng, mấy người khác trong phòng đều chịu nổi, thường kiếm cớ đến chỗ chủ tử khác chực chút ấm áp.



      Nguyễn Nhược Lâm liên tục phát giận.



      Kỷ ma ma khuyên được, lại có biện pháp, cầu Chung ma ma. Hai bà tử ở trong cung giao tình mấy chục năm, Chung ma ma bị bà quấy rầy chịu nổi đành cho bà chủ ý. Sau này Kỷ ma ma mua được chút từ chỗ người trông củi, lúc này mới xem như thoải mái chút.



      Chỉ chớp mắt, liền đến Tết lịch.



      Trong cung giống như dân gian, cũng phải làm to.



      Cửa điện thiếp câu đối xuân, còn đốt pháo, trong phòng cũng có nhiều hàng tết, chỉ có cái khác là được gặp người nhà, dù là thấy mặt Thái tử cũng được. Bởi vì tối nay Thái tử và Thái tử phi là phải cùng Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, còn có nhóm Hoàng tử Công chúa cùng nhau trôi qua đêm tất niên.



      Trong Phù Ngọc điện, chỉ có ba quý nhân các nàng tụ tập bàn.



      Yến hội bày ở chỗ Nguyễn Nhược Lâm, bàn có mười sáu món ăn, cũng thiếu gà vịt thịt cá, ngoài ra còn có tám món điểm tâm phòng bếp tỉ mỉ làm ra, vò rượu trái cây.



      Nhưng các nàng ăn cũng thoải mái, ba người vào cung cùng thời gian, rời nhà hơn nửa năm, ở nhà lại đều là nương được thương , thời khắc này, sao có thể nhớ nhà.



      Tôn Tú khóc đầu tiên: “Ta nhớ sủi cảo nương ta làm, ngon hơn tất cả những món này.”



      Lúc này Nguyễn Nhược Lâm cũng khinh thường, chỉ thở dài.



      Phùng Liên Dung mũi cũng có chút chua xót, nhưng là nàng cảm thấy bản thân bây giờ có chút chạy đầu, trong lòng nhớ, nhưng cũng phải rất khổ sở, nàng chỉ chờ mong ngày đó mau đến.



      Ba vị ma ma đều khuyên, bảo các nàng nên vui mừng, dù sao cũng trôi qua.



      Kết quả ba người đều ăn gì, uống hết toàn bộ rượu trái cây, nhóm ma ma đều ngăn được, nhất là Kỷ ma ma, lại bị Nguyễn Nhược Lâm say tát cái.



      Chung ma ma và Tiểu Chung ma ma đều ngây người, thầm may mắn vận khí tốt, phải hầu hạ Nguyễn Nhược Lâm.



      Tôn Tú cũng có chút say, Phùng Liên là tốt nhất, nương nàng ủ rượu, nàng chịu say tốt nhất.



      Cho nên đến ngày hôm sau, đầu óc nàng rất tỉnh táo, giống Nguyễn Nhược Lâm, bước cũng có chút ngã trái ngã phải, Kỷ ma ma rót cho nàng ta chút trà giải rượu.



      Nguyễn Nhược Lâm thiếu chút nhổ ra, nhưng là thể uống.



      Ngày đầu tiên của năm mới, các nàng phải tùy Thái tử phi đến chỗ Hoàng thái hậu, Hoàng hậu nương nương chúc tết.



      Các nàng là thị thiếp, trong năm cũng chỉ có mấy ngày này mới có thể nhìn thấy hai vị nữ chủ nhân thân phận tôn quý nhất trong hậu cung.



      Kỷ ma ma giọng oán giận: “Sớm nhắc chủ tử, uống hai ngụm rượu liền nhớ được!”



      Nguyễn Nhược Lâm liếc bà cái.



      Tôn Tú kinh ngạc nhìn Phùng Liên Dung: “Tỷ tỷ lại bị sao nha, đầu ta bây giờ vẫn còn có chút choáng váng.”



      “Ta sao.” Phùng Liên Dung dặn dò, “Ngươi cũng nên uống chút trà giải rượu, đến lúc đó thất lễ tốt lắm.”



      Các nàng đều là thị thiếp của Thái tử, nếu hành vi thỏa đáng, đó là bôi nhọ Đông cung.



      Tôn Tú gật gật đầu.



      Ba người lập tức về phía Đông cung.



      Thái tử và Thái tử phi đều ở đây, Thái tử mặc cẩm bào màu đỏ viền đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng da hồ ly đen tuyền, dáng người như trúc, trầm tĩnh như tuyết. Nhìn từ xa ai cũng đều muốn liếc mắt cái, nhưng lúc đến gần, trái lại ai cũng dám liếc mắt cái.



      Thái tử phi dặn dù các nàng chú ý lời và hành động.



      đám người liền đến nội cung.
      Last edited: 18/3/15
      Ngọc Yochan, tart_trung, ly sắc18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :