1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TRÙNG SINH NÔNG PHU
      [​IMG]

      Tác giả: Hoa Hoa Hòa Ảnh
      Thể loại: Gia đấu, điền văn, trùng sinh
      Số trang: Hơn 300 trang
      Editor: linhlan139
      Converter: Gachuaonl - Tangthuvien
      Nguồn edit: SƯU TẦM
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu

      Bản đơn giản: Chuyện xưa về nông phu ngu hiếu ở đời trước sau khi sống lại kiếm tiền ái thê sủng nữ ( vợ thương con).

      Bản cặn kẽ: Đời trước, Trương Thanh Thạch vẫn cho rằng do mình sơ sẩy mới làm hại phụ thân tử vong, tiểu muội bị bắt, cho nên trong lòng tự trách, tận tâm tận lực hiếu thuận mẫu thân, liều mạng muốn cho trong nhà trải qua ngày tốt lành, thậm chí tự bán thân làm hạ nhân cho người ta. Chờ áo gấm trở về, lại phát thê tử nữ nhi toàn bộ đều chết hết, mà làm hại các nàng chết sớm chính là nương cùng huynh đệ của ...

      Trùng sinh trở về, Trương Thanh Thạch quyết định ngu hiếu nữa, làm tướng công tốt, phụ thân tốt, mà ở đời này, khi tiểu muội trở về, mới biết được chân tướng mà ...

      Nội dung nhãn hiệu: Cuộc sống áo vải

      Nhân vật chính: Trương Thanh Thạch, Tuyết nương ┃ phối hợp diễn: Đại Hoa Nhị Hoa Tiểu Hoa ┃ khác: Điền văn, trùng sinh.

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 20/7/16
      saoxoay, qh2qa06, cucdai9 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 1 Trùng sinh, nữ nhi Nhị Hoa

      Trương Thanh Thạch cảm thấy đầu rất đau, khó chịu hừ tiếng, con mắt còn chưa mở ra, người hoàn hồn. nghĩ chính mình đây là thế nào, sao lại khó chịu như vậy? Sau đó nghĩ tới. Đúng rồi, tiểu thiếu gia bị người đẩy xuống sông , cứu tiểu thiếu gia, dùng hết khí lực đem tiểu thiếu gia đẩy đến bờ, sau đó khí lực của mình dùng hết, chìm xuống nước, nước hồ lạnh như băng đem toàn thân đều đông lạnh đến còn tri giác, nước lạnh như băng tắc vào mũi cùng trong miệng của , rất lạnh, khó chịu a...

      Trương Thanh Thạch nghĩ đây là có người cứu lên sao? Chính mình nhất định là đông lạnh , phỏng đoán là phát sốt, nếu sao lại lúc lạnh lúc nóng.

      được, phải nhanh hơn chút, nếu tiểu thiếu gia làm sao bây giờ? Cũng chỉ có Lữ đại ca, Lữ tẩu tử cũng biết có thể chiếu cố tốt tiểu thiếu gia hay .

      Trương Thanh Thạch liều mạng muốn mở mắt ra, trong lòng , tiểu thiếu gia giống như con của , nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, thể để cho (tiểu thiếu gia) giống như ba nữ nhi đáng thương kia của (TTT), tuổi còn phải chết sớm!

      Trương Thanh Thạch cuối cùng mở mắt, mở trừng hai mắt, thấy ràng tình cảnh trước mắt, ngây ngẩn cả người, nghĩ mình nhất định còn chưa tỉnh lại, mình nhất định ở trong mộng, nếu chính mình tại sao lại ở chỗ này?

      Ánh vào mi mắt Trương Thanh Thạch là xà nhà qua nhiều năm mà biến thành đen, còn có cỏ lau cùng rơm rạ đổ nát sớm thấy màu sắc, đòn dông treo sợi dây thừng cỏ, liên tục rủ xuống, người nằm ở giường vươn tay lên có thể sờ đến, phía cái hoa cầu.

      Chứng kiến hoa cầu này, Trương Thanh Thạch trong lòng dâng lên vô biên bi thống, nhớ tới đại nữ nhi Đại Hoa tuổi còn trẻ mất sớm.

      Trương Thanh Thạch từng có ba nữ nhi, đại nữ nhi gọi Đại Hoa, nhị nữ nhi gọi Nhị Hoa, tiểu nữ nhi gọi Tiểu Hoa. Đại Hoa ôn nhu, Nhị Hoa xinh đẹp đanh đá, Tiểu Hoa bởi vì sinh non, từ thân thể yếu, có chút nhát gan, nhưng mà nhu thuận. Chỉ tiếc các nàng đều qua đời, tiểu nữ nhi bệnh chết, nhị nữ nhi tự tử, đại nữ nhi thi hai mệnh! đến bây giờ còn nhớ gương mặt đại nữ nhi khi chết được che kín sắc mặt xanh trắng, con mắt còn trừng lớn, như thế nào cũng khép được, dưới thân tất cả đều là huyết, thời tiết đầu mùa đông, lại nằm đống củi khô ở phòng chứa củi, nàng chính là ở nơi này sinh con...

      Đại Hoa thích nhất hoa, nàng thích hái hoa dại làm thành hoa cầu, sau đó cầm lại nhà treo đầu sợi dây thừng, như vậy chỉ đứng ngồi có thể nhìn thấy, chính là nằm xuống cũng có thể nhìn, hơn nữa còn có thể ngửi được hương hoa trong phòng.

      Trương Thanh Thạch về sau gặp qua vô số đóa hoa hoặc diễm lệ hoặc thanh nhã động lòng người, cũng gặp những nha hoàn, tiểu thư lúc có chuyện gì làm, kết vòng hoa làm hoa cầu, những vòng hoa hoa cầu kia tự nhiên đẹp mắt hơn so với Đại Hoa làm, những nữ hài tử kia ăn ngon mặc đẹp, tự nhiên cũng đẹp hơn so với Đại Hoa nhà , nhưng trong lòng , Đại Hoa của là đẹp nhất, Đại Hoa kết hoa cầu cũng đẹp hơn. có đôi khi chỉ cần vừa nằm xuống liền nhớ đến Đại Hoa kết hoa cầu, nghĩ đến những người kia tuy vất vả lại có người nhà làm bạn, lúc nào trong lòng cũng hối hận và hận, tự chủ được lệ rơi đầy mặt.

      tại nhìn hoa cầu trước mắt, Trương Thanh Thạch nhịn được lại chảy nước mắt, nghĩ chính mình lại nằm mơ, lần này mộng rất ràng a, những thứ hoa kia màu sắc sáng , rực rỡ như lúc mặt trời lặn, giống như là mặt trời lớn, chiếu ấm áp tâm của .

      Trương Thanh Thạch nhịn được đưa tay ra muốn sờ hoa cầu kia, biết mình sờ tới, nhưng chính là muốn sờ, như muốn đem ngày mất đem trở lại, đem người nhà của mang trở lại, cho dù là ở trong mộng, cũng muốn dùng hết toàn lực.

      "Cha, cha tỉnh? Cha muốn làm gì, với con, con lấy cho cha! Nương cùng đại tỷ ra ruộng, các nàng nếu là biết cha tỉnh nhất định cao hứng."

      thanh thanh thúy vang lên, giống như tiếng chuông vang, làm cho người tự chủ được muốn nhìn chút người chuyện lớn lên hình dáng ra sao, có thể có được giọng động lòng người như vậy.

      Trương Thanh Thạch nghe được thanh này lại toàn thân cứng ngắc, có chút dám nhìn người chuyện, sợ chính mình vừa nhìn liền tỉnh mộng. Thanh này đương nhiên biết là ai, đây là nhị nữ nhi của , đứa vì có khuôn mặt đẹp, dáng vẻ động lòng người mà bị người bán, cuối cùng tự sát. Nhị nữ nhi của , Nhị Hoa!

      Lúc Nhị Hoa chết, ở nhà, chờ lúc trở lại ngay cả mộ phần của nàng cũng thấy! Mẹ tốt, huynh đệ tốt của ngay cả mộ chôn quần áo và di vật cũng làm cho Nhị Hoa đáng thương của ! Bởi vì như vậy làm cho nàng thành hồn dã quỷ! Dù cho về sau nghĩ hết biện pháp dựng lên cái phần mộ hoa lệ cho Nhị Hoa, nhưng làm sao có thể tiêu tan được thê lương bi thương trong lòng ?

      Nhị Hoa thấy mình kêu cha tiếng, ông ngược lại bất động, cái tay kia duỗi ở giữa trung, đột nhiên dừng lại, dọa nàng nhảy dựng. Nàng lập tức bổ nhào qua, trong miệng hét lớn: "Cha, cha làm sao vậy? Có phải hay ở đâu thoải mái? Mau cho con biết! Cha! Cha đừng dọa con!"

      Trương Thanh Thạch nhìn xem gương mặt rất gần mình kia, nhìn vẻ mặt lo lắng sợ hãi gương mặt kia, còn có cặp mắt giống như hắc bồ đào, Trương Thanh Thạch nước mắt chảy gấp hơn.

      "Nhị Hoa..."

      Trương Thanh Thạch đưa tay muốn sờ mặt nữ nhi, nhưng dám chạm cũng dám hạ xuống, sợ vừa hạ xuống giấc mộng đẹp này liền tỉnh, trước kia cũng là như vậy, chỉ cần vừa nghĩ chạm vào hoặc là vừa muốn đụng phải người nhà của , liền tỉnh, chỉ để lại mình đơn sống cõi đời này.

      Nhị Hoa thấy Trương Thanh Thạch khóc thành cái dạng này cũng rất kinh ngạc, phát tay của ông muốn sờ mặt của mình càng kinh ngạc hơn, ở trong trí nhớ của nàng, cha mặc dù đối với tỷ muội các nàng coi như tệ, cũng ôm các nàng, nhưng lại có hành vi thân cận hơn. Ánh mắt của cha nhìn nàng trong thân thiết mang theo chút ít thất vọng, nàng biết đó là bởi vì các nàng phải là nam oa tử, cha bị người là tuyệt hậu, trong lòng ông khó chịu. tại cha nhìn nàng, ánh mắt kia giống như nhìn bảo bối, tựa như ánh mắt Lý đại bá đầu thôn Tây Lý gia ôm con trai lúc vừa mới sinh.

      Nhị Hoa trong lòng đột nhiên cao hứng, nghĩ nguyên lai trong lòng cha chính mình cũng là bảo bối của cha sao? Cho dù mình phải là con trai, cho dù cha thất vọng có con trai, nhưng là vẫn rất đau nàng!

      Nhị Hoa lập tức đem tay cha nàng bắt lấy, đưa tới mặt mình, hốc mắt ướt át : "Cha, con là Nhị Hoa! Cha tỉnh? là quá tốt, con thực sợ cha chưa tỉnh lại, cha cần nương cùng tỷ muội ba người chúng con. Cha tỉnh tốt rồi, lần này nãi nãi khẳng định nguyện ý xuất tiền thỉnh lang trung cho cha."

      Tay Trương Thanh Thạch đụng phải mặt Nhị Hoa, khuôn mặt kia vừa vừa nóng, mềm mại, bàn tay bé cầm lấy tay cũng mềm mại như vậy. Trương Thanh Thạch đột nhiên có chút phản ứng kịp, ngây người hồi lâu, chứng kiến ánh mắt Nhị Hoa lại trở nên kinh hoảng lo lắng, mới phản ứng lại, vội vàng muốn đem cái tay còn lại nâng lên, lại cảm giác được đau đớn đến tan lòng nát dạ . nhịn được kêu lên tiếng đau đớn, mặt ra thống khổ.

      Nhị Hoa vội vàng buông tay Trương Thanh Thạch ra, sốt ruột : "Cha, cha nên lộn xộn, cánh tay phải của cha bị thương."

      Lúc này Trương Thanh Thạch mới chú ý tới tay trái của vừa đen lại cẩu thả, trong đó vài đầu ngón tay còn được bao lại. vừa rồi chỉ chú ý hoa cầu cùng Nhị Hoa, thế nhưng có chú ý tay của mình. Bây giờ nhìn đến , cũng liền lập tức cảm giác được đau đớn, tay của đau, đầu của đau, người đau, cánh tay của lại càng đau.

      Cánh tay phải bị thương? đời này bị qua mấy lần thương, nhưng là cánh tay phải chỉ chịu qua lần thương, cũng chính là lần kia, cánh tay phải của mặc dù có toàn bộ phế , cũng rốt cuộc làm được việc nặng, đối với nhà nông, người nam nhân tay phải thể dùng lực, đó chính là phế nhân. lần tai nạn đó, làm cho cuộc sống của vốn phải đặc biệt tốt đẹp càng trở nên u ám. Trương Thanh Thạch nghĩ tới những thứ này sắc mặt lại khó coi, nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát, lại bắt đầu khiếp sợ, ánh mắt của mở to, nhìn chằm chằm Nhị Hoa trước mặt rời mắt.

      Nhị Hoa bị Trương Thanh Thạch xem có chút nhút nhát, nghĩ cha đây là thế nào, vừa rồi sắc mặt là dọa người, tại lại dùng loại ánh mắt này xem chính mình, cha phải là nóng sốt hỏng đầu óc ?

      "Cha, cha làm sao vậy? Có phải khó chịu ? Cha nóng rần lên, liên tục bất tỉnh, con lặng lẽ nghe được nãi nãi cha hoặc là mất mạng hoặc là nóng sốt tới ngốc, chịu thỉnh lang trung xem thương cho cha, chỉ dùng phương thuốc dân gian cho cha, cơn sốt của cha nhất định có thể lui, nhưng cha vẫn sốt liên tục hạ. Cha, cha đừng ngốc, cha nếu ngốc chúng con phải làm sao bây giờ? Nương khóc chết, đại tỷ cũng khóc chết, muội muội còn như vậy, cha..."

      Nhị Hoa nước mắt ào ào chảy, vừa nghĩ tới cuộc sống sau này liền nhịn được phát run.

      Trương Thanh Thạch nhìn nữ nhi khóc đến thê thảm, trong lòng như bị tảng đá lớn đập vào, người đau cũng đau như trong lòng. Trong cổ họng như chận vật gì đó, như thế nào cũng ra lời, nghĩ an ủi chút nàng đều làm được, muốn dùng tay lau lệ cho Nhị Hoa, lại cảm giác tay mình quá lớn, sợ làm đau mặt nữ nhi, cứ như vậy duỗi ở giữa trung.

      Nhị Hoa nhìn tay Trương Thanh Thạch, tay cầm cái tay kia, tay lau nước mắt, vừa khóc vừa kiên cường : "Cha, nếu cha ngốc rồi cũng cần sợ, con che chở cha, che chở nương cùng đại tỷ còn có muội muội! Đừng xem con là nương, con khẳng định kém hơn so với con trai! Chờ con trưởng thành, con tìm tên tiểu tử khỏe mạnh làm con rể, để cho giúp đỡ chúng ta làm việc đánh nhau, ai cũng đừng nghĩ bắt nạt chúng ta, ngay cả nãi nãi cũng được!"

      Trương Thanh Thạch nghe lời này trong lòng chua xót, nhưng lại muốn cười, nghĩ đây chính là nhị khuê nữ của a, ăn to lớn, chính là Nhị Hoa đanh đá của !

      "Cũng biết là tên tiểu tử nào có thể xứng với Nhị Hoa của cha, phải khỏe, biết chữ, thương Nhị Hoa, nếu cha nuôi con cả đời cũng gả con ra ngoài."

      Trương Thanh Thạch cười , bây giờ còn hết sức suy yếu, thanh cũng lớn, cực kỳ chậm, nhưng lại ràng rành mạch làm cho Nhị Hoa nghe được.

      Nhị Hoa con mắt trừng lớn, vừa mừng vừa sợ, nghĩ cha có ngốc a! Nhưng là nháy mắt liền vừa tức vừa thẹn, nghĩ cha thiệt là! ràng tốt , lại làm cho mình tưởng cha như vậy, ra lời xấu hổ muốn chết, cha xấu!

      "Cha! Cha sao lại như vậy a? ! Hại con mất mặt! Con gả, gả, về sau cả đời đều lấy chồng!"

      "Ha ha."

      Trương Thanh Thạch nhìn Nhị Hoa khuôn mặt nhắn khô vàng bởi vì vừa tức vừa thẹn mà hồng thông thông, sinh động như vậy, tốt đẹp như vậy, trong lòng cao hứng cực kỳ. mới vừa mới cảm nhận được người mình đau, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ tay Nhị Hoa, mới ý thức tới chính mình phải là nằm mơ, sống sót! Mặc dù hiểu ra sao, nhưng là ý thức được chính mình trùng sinh, trở lại quá khứ mà nằm mơ cũng muốn trở về!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 2 hề ngu hiếu nữa

      "Ơ, đây là thế nào? Nhị Hoa sao lại lời biết ngượng như vậy? Nho nữ nhi gia, cái gì lập gia đình lấy chồng? Chẳng lẽ gấp như vậy muốn lập gia đình? Cũng tốt, tam thẩm ta biết ít người muốn tìm vợ , những người đó đều trải qua ngày tốt lành, có ăn có uống, cũng sợ nhiều thêm miệng ăn, cháu qua khẳng định sống tốt, đến lúc đó cũng đừng quên ta tốt là được!"

      chuỗi thanh từ ngoài cửa truyền đến, trong thanh thúy mang theo chút ít bén nhọn, ý tứ trào phúng mười phần. Theo tiếng chuyện, bóng dáng thon thả tới, áo hồng nhạt, váy màu lam sẫm, thấy mặt khiến người ta cảm thấy nữ nhân này lớn lên cũng tệ lắm, chờ sau khi thấy mặt có chút ít thất vọng, gương mặt đó lớn lên quá bình thường, hơn nữa làm cho người ta cảm giác có chanh chua, đầu tóc đen búi sau gáy, phía đóa hoa lớn hồng nhạt, lỗ tai có hai cái hoa tai ngân đinh hương nho , khiến cho bà ta nhìn như có vài phần tư sắc, ít nhất so với những người trong thôn cả ngày làm việc bất chấp cách ăn mặc, có y phục sặc sỡ cùng hoa cài đầu.

      Trương Thanh Thạch vừa nhìn thấy nữ nhân này mặt liền trầm xuống, nữ nhân này là đệ muội của , tên gọi Đỗ Quyên Hồng, phải nữ nhân tốt lành gì, quả thực chính là quấy gia tinh (phá nhà phá cửa), Đại Hoa chính là bị nữ nhân này đề ra hôn ! Lúc ấy cảm thấy là nhà tốt nên đồng ý, người nhà này cố làm ra vẻ, Đại Hoa bị gạt, còn tưởng rằng Đại Hoa sống tốt, cho đến khi Đại Hoa sinh con mà chết mới biết được Đại Hoa ở nhà chồng chịu nhiều tội. Đỗ Quyên Hồng là bà ta mắt bị mù, làm bộ như biết lai lịch người nhà này, nhưng là về sau, mới biết được bà ta lén lút thu tiền của họ!

      Nhị Hoa vốn cười vui vẻ thoáng cái sắc mặt trắng bệch, đứng phắt lên, xoay người : "Tam thẩm! Thẩm bậy bạ gì đó?! Những người trong sạch kia toàn bộ để lại cho Lan Tâm của thẩm ! Lan Tâm nhà thẩm tuổi so với ta còn hơn tuổi, thích hợp hơn làm con dâu nuôi từ bé!"

      Đỗ Quyên Hồng có trai , nữ nhi gọi Lan Tâm, so với Nhị Hoa hơn tuổi, năm nay bảy tuổi, tướng mạo giống như Đỗ Quyên Hồng, tính tình cũng vậy, ghen tị với mấy nữ hài tử trong nhà đẹp mắt hơn nàng, thường thường tìm phiền toái với bọn Đại Hoa. Nhị Hoa hết sức chán ghét Lan Tâm.

      Đỗ Quyên Hồng vừa nghe Nhị Hoa như vậy liền vui, : "Lan Tâm nhà ta cũng giống như cháu vội vã muốn lập gia đình như vậy, cháu sao lại hiểu tấm lòng của thẩm? Đanh đá hiểu lễ nghi như vậy, lớn lên dù đẹp về sau cũng ai dám cưới!"

      Nhị Hoa tức giận đến mặt càng đỏ hơn, muốn mở miệng, bị người kéo lại.

      Trương Thanh Thạch mặt thay đổi : "Đệ muội, Nhị Hoa nhà ta có người cưới hay là chuyện của ta, nhọc ngươi phí tâm, ngươi chỉ cần quản tốt mình là được. Có người quy củ như vậy sao? Đây phải là phòng của ngươi, đệ muội ngươi có việc gì xông loạn cái gì? người ta còn bị thương, ngươi hỏi tiếng, lại làm phiền khuê nữ ta, còn cái gì? Có nương như ngươi, khó trách tính tình Lan Tâm tốt, vì con trai con mình, cho dù giả bộ, cũng phải sửa đổi tính tình của ngươi chút. tại ngươi giúp ta tìm lang trung đến đây, những lời khác sau này hãy ."

      Trương Thanh Thạch chịu đựng đầu choáng váng hơi, chút khách khí. đời trước vì trong nhà nhịn nửa đời người, cuối cùng đem mệnh người thân nhất toàn bộ dâng lên, đời này nhịn nữa!

      Đỗ Quyên Hồng cùng Nhị Hoa tất cả đều trợn tròn mắt, đều nghĩ tới Trương Thanh Thạch như vậy, nên biết trước kia Trương Thanh Thạch mặc dù cũng có bất mãn với Đỗ Quyên Hồng, nhưng nhìn ở nàng là đệ muội nên chưa từng có qua lời quá mức, tại thế nhưng lại khách khí như vậy? là có chút cảm giác gặp quỷ! Đỗ Quyên Hồng cùng Nhị Hoa đều nghĩ Trương Thanh Thạch có phải hay hồ đồ rồi.

      "Cha, đầu cha có đau hay ? Cha uống chút nước !" Nhị Hoa nghĩ tới cha mình còn sốt, biết có phải hay mê sảng, vội để cho ông uống chút nước! Nhưng mà nàng phải thừa nhận, dù sốt ruột nhưng đồng thời trong lòng nàng cao hứng, cha lúc này đứng phía bên nàng! Cha vì nàng mắng tam thẩm! Cha mặc dù bị bệnh, bị thương, nằm ở giường, nhưng lúc này cha uy mãnh hơn so cả khi ông đứng!

      Trương Thanh Thạch uống chén nước từ tay Nhị Hoa, cảm thấy thoải mái hơn, cười với Nhị Hoa: "Ngoan, thỉnh tam thẩm con ra ngoài, bà ấy chịu thỉnh lang trung, con thỉnh, dù sao đến lúc đó có người trả thù lao."

      Đỗ Quyên Hồng mặt vặn vẹo, : "Nhị bá, chuyện thỉnh lang trung phải cho nương tiếng ? Lời vừa rồi của bá cũng quá tự chủ trương."

      Thỉnh lang trung phải dùng tiền, Đỗ Quyên Hồng đau lòng a. Hơn nữa vừa rồi bà bị Trương Thanh Thạch cho hơi, bà muốn để lang trung đến nhà dễ dàng như vậy.

      Trương Thanh Thạch nhàn nhạt : "Ta cũng tỉnh rồi, sốt chết, cũng ngốc, nương đồng ý thỉnh lang trung. Ta nghĩ nương cũng lo lắng cho ta, tại cho bà biết, chừng bà còn mắng ngươi làm trễ nãi thời gian. Nhị Hoa, mời lang trung , để cho tam thẩm con cho nãi nãi tiếng là được."

      Nhị Hoa thấy cha mình nghe được Nhị thẩm nhắc tới nãi nãi cũng chút vẻ do dự, còn kiên trì để cho nàng mời lang trung, trong lòng cao hứng cực kỳ, nàng đột nhiên cảm thấy cha thay đổi, như trong quá khứ vậy! Nếu là lúc trước, cha chắc chắn như vừa rồi mắng tam thẩm, cũng cho nãi nãi để cho nàng mời lang trung!

      "Dạ! Cha chờ con, con thỉnh lang trung ngay! Tam thẩm, phiền thẩm tiếng với nãi nãi, để nãi nãi chuẩn bị tiền a!"

      Nhị Hoa với Đỗ Quyên Hồng, vòng qua Đỗ Quyên Hồng, cười chạy.

      Đỗ Quyên Hồng rất tức giận, vừa muốn chuyện lại bị Trương Thanh Thạch cắt đứt .

      "Đệ muội, ngươi ra ngoài , đừng quấy rầy Tiểu Hoa ngủ."

      Trương Thanh Thạch thấy được Tiểu Hoa ngủ ở giường bên kia, nghĩ đến đứa bé kia thân thể tốt, lá gan , cảm giác như ngủ, nếu như bị đánh thức nhất định bị kinh sợ, cho nên vội vàng đuổi Đỗ Quyên Hồng ra ngoài. lúc lời này thanh giảm thấp xuống, sợ ầm ĩ đến Tiểu Hoa, nhưng là thanh lại mang theo uy nghiêm, ánh mắt cũng trầm nhìn về phía Đỗ Quyên Hồng, giống như bà ta ra đối với bà ta khách khí, thực tế Trương Thanh Thạch trong lòng đem Đỗ Quyên Hồng cấp xé nát hảo mấy trăm lần, hận thấu nữ nhân này.

      Đỗ Quyên Hồng sợ hết hồn, cảm thấy Trương Thanh Thạch giống như con cọp, hù dọa bà xoay người ra ngoài, chờ đến trong viện tử mới phục hồi tinh thần lại, vỗ ngực cái, nghĩ thầm Nhị bá hôm nay là thế nào, như thế nào dọa người như vậy? Còn dọa bà ra! Vừa rồi sao bà lại cảm thấy đáng sợ như vậy chứ? là lạ! ràng chỉ là phế vật nằm giường dậy nổi! Trong lòng Đỗ Quyên Hồng sợ hãi qua lại tức giận, nghĩ tới cáo trạng với bà bà! Hừ, muốn mời lang trung? Ta cho ngươi thoải mái!

      Đỗ Quyên Hồng chạy vào chính phòng, vừa vén rèm tử liền vào đông thứ gian.

      "Ai ! Ngươi cái đồ lỗ mãng này như thế nào cũng kêu tiếng liền vén mành tiến vào? Quy củ đâu?! Hù chết ta, ta để cho lão Tam đánh ngươi!"

      Thanh khô cứng mang theo tức giận mắng chửi, thanh này là từ trong miệng bà lão ngồi ở giường phát ra, lão bà tử này đúng là đương gia của Trương gia - Trương Bà Tử.

      Trong phòng Trương Bà Tử thu thập gọn gàng, bên đặt giường tủ, mặt để chút tạp vật, bên kia bày đệm chăn gối đầu, đều là vài thô xanh, nửa mới nửa cũ, mặt miếng vá, đúng là rất khó có được, dù sao tại rất nhiều người mặc y phục đều đánh miếng vá. Giữa giường có bàn đất nho , phía ấm nước cái chén, mặt khác còn bày biện cái khay, bên trong có chút ít hạt dưa.

      Trương Bà Tử người gầy gò , mặt nếp nhăn nhiều lắm, khuôn mặt khô vàng, tóc hoa râm búi cái toản nhi, thân xiêm y vải thô xanh, chân cũng , tại mang hài, chỉ mặc tất ngồi xếp bằng ở giường, trong phòng có mùi hôi thoang thoảng. Đôi mắt già bình thường hay híp lại, lúc này trừng lớn hướng Đỗ Quyên Hồng phát hỏa, giống như con dao , vừa nhìn chính là lão bà tử hung dữ.

      Đỗ Quyên Hồng sợ bà bà, nhà mẹ đẻ bà lợi hại, bà bà dám cho người đánh bà ta, lại Trương Thanh Ngọc cũng dám đánh bà ta, nếu bà ta tức giận còn dám đánh cả Trương Thanh Ngọc!

      "Nương! Nhị bá tỉnh, dữ tợn với ta, ta nghe được cùng Nhị Hoa đùa, Nhị Hoa chuyện lập gia đình, ta giỡn tìm cho Nhị Hoa nhà khá giả, bọn họ liền mắng ta mũi phải là mũi mắt phải là mắt! Còn đến đầu Lan Tâm nhà ta. Còn có, Nhị bá để Nhị Hoa mời lang trung, cũng cho nương tiếng."

      Đỗ Quyên Hồng biết bà bà nhất định tức giận, bà bà là người cái gì cũng muốn giữ lấy, hơn nữa đặc biệt tiền, lần này Nhị bá bị thương, bà cũng thỉnh lang trung cho Nhị bá, nghĩ để Trương Thanh Thạch tự mình tốt lên, tình nguyện buông tha mạng của con trai cũng muốn bỏ tiền! Tâm của bà ngoan độc, khiến người cảm thấy trái tim băng giá!

      Trương Bà Tử quả nhiên tức giận, bà nghĩ tới thỉnh lang trung làm gì? phải gãy tay thôi sao? Xương cốt rồi cũng lành, uống liều dược, nóng sốt lên là khỏi, sao phải mời lang trung? Trong thôn lần Phượng lang trung đến cần ít tiền đâu! Còn có, thế nhưng hướng bà xin chỉ thị tự tìm lang trung, còn xem bà là nương sao?

      "Hừ! Ta xem chút!" Trương Bà Tử rồi xuống đất, đột nhiên nhớ tới đồ đạc của mình còn chưa cất kỹ, trừng Đỗ Quyên Hồng cái, "Ngươi ra ngoài trước! Giữa trưa rồi, cơm làm xong chưa? Người khác đều ra ruộng, ngươi ở nhà làm việc nhàng, ngươi cũng đừng quá lười, nếu để ta và con ta đói bụng, ta và ngươi xong!"

      Đỗ Quyên Hồng ừ hai tiếng, xoay người ra ngoài, lúc vén mành ra ngoài cực nhanh nhìn Trương Bà Tử bên kia cái, nhìn thấy Trương Bà Tử lại xoay người sang chỗ khác thu vật gì đó, bà ta bĩu môi, nghĩ thầm lão bà tử vừa rồi chắc lại kiếm được tiền? Hừ, đem tiền giữ bo bo, thực cho rằng chết xuống mồ còn có thể mang theo? Lão bất tử! Kỳ Trương Bà Tử thích nhất đúng là tiểu nhi tử Trương Thanh Ngọc, nhưng Đỗ Quyên Hồng phải là người bà bà thích, bởi vì nàng dâu này phải là bà làm chủ cưới về, mà là Trương Thanh Ngọc nhìn trúng, vì thế cưới cháu nhà mẹ đẻ Trương Bà Tử, Trương Bà Tử trong lòng ghi hận, thể oán con trai, cũng chỉ có thể oán nhi tức phụ, nếu phải là nhà mẹ đẻ Đỗ Quyên Hồng lợi hại, phỏng đoán Đỗ Quyên Hồng còn chịu khổ hơn so với Tuyết Nương nhị phòng!

      Trương Bà Tử tây sương phòng, gặp Trương Thanh Thạch quả nhiên tỉnh, bà cũng có chút cao hứng, mặc dù bà bỏ được tiền thỉnh lang trung cho đứa con trai này, nhưng có thể chết ngốc, bà cũng cao hứng, dù sao cũng là miếng thịt người bà, cũng là lao động tốt, lại là đứa con trai hiếu thuận nhất trong ba đứa con của bà.

      Trương Thanh Thạch thấy Trương Bà Tử tới, trong lòng hận đến dời sông lấp biển, từng rất hiếu thuận với bà, nhưng tại hận, bởi vì hiếu thuận hại chết vợ và nữ nhi của , hận chính mình, lại hận mẹ ! Làm con xác thực cần phải hiếu thuận, nhưng là, đời trước tận đủ hiếu, đời này lại ngu hiếu nữa!

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Cảm ơn mọi người ủng hộ và góp ý. Mọi người thấy để chữ đậm có dễ đọc ko? Nếu ko báo mình sửa lại nhé!

      ☆, Chương 3 Lang trung đến

      "Thanh Thạch a, con tỉnh rồi! Làm mẹ gấp muốn chết! Con nếu còn chưa tỉnh, mẹ theo con! Coi như con còn chút lương tâm, gắng gượng qua được! Con phải mau chút dưỡng tốt thân thể mình, trong nhà thể thiếu con."

      Trương bà tử vừa vào cửa, thấy Trương Thanh Thạch mở to mắt, lập tức liền cầm cái khăn lau mắt thương tâm , mặc kệ bà nhẫn tâm bao nhiêu, dù sao ngoài mặt vẫn phải ra vẻ từ mẫu. Chỉ cần giả vờ giả vịt để đứa con thứ hai hiếu thuận với bà, đem lời bà thành thánh chỉ mà thi hành, bà cảm thấy rất giá trị.

      Trương Thanh Thạch mặt chút thay đổi, cuối cùng đem phẫn hận trong mắt đè nén xuống, nghĩ bất kể thế nào dù sao bà ấy cũng là mẹ của mình, dù hận bà cũng thể biểu ra bên ngoài, tại chuyện trọng yếu nhất phải là phát hỏa với bà, phải là chất vấn bà vì sao lại có lòng dạ ác độc như vậy, mà là tìm cách chữa lành thân thể, sau đó mang theo thê tử chúng nữ nhi rời cái nhà này!

      Đúng, rời cái nhà này! Trước khi trùng sinh, Trương Thanh Thạch từng vô số lần nghĩ tới nếu như mình sớm chút mang theo thê tử chúng nữ nhi rời cái nhà này, cho dù có bao nhiêu bản lãnh, nhưng cũng có thể để cho các nàng sống khá hơn chút, ít nhất mệt mỏi hay nghẹn khuất như khi ở tại cái nhà này! tại trở lại, lập tức muốn mang mấy mẹ con các nàng rời , sống lâu hơn được mấy năm, ở bên ngoài cũng lăn lộn nhiều hơn, so với trước tốt hơn nhiều, nhất định có thể để cho thê tử chúng nữ nhi trải qua ngày tốt lành!

      "Nương, mẹ đúng là hồ đồ, sao sớm thỉnh lang trung đến? Thỉnh lang trung đến, con chừng sớm tốt lên, mẹ cũng cần khẩn cấp như vậy. Đại ca, Tam đệ bọn họ cũng thiệt là, thế nhưng người nhắc nhở mẹ, làm hại mẹ gấp gáp như vậy, thiệt thòi bọn họ bình thường là người khôn khéo, xem ra là hồ đồ!"

      Trương Thanh Thạch nhàn nhạt , nghe như khuyên Trương bà tử, nhưng trong lời mang theo châm chọc.

      Trương bà tử vừa nghe hết sức chột dạ, hạ mí mắt : "Đúng vậy, đều hồ đồ. Nhưng mà phương thuốc kia cũng có tác dụng, người trong thôn chúng ta đều dùng cái này, con xem con tại phải tốt hơn? Đương nhiên, còn nhờ có mẹ cầu thần bái phật giúp con, cuối cùng là có uổng phí phen khổ tâm của mẹ."

      Kỳ Tuyết nương vợ Trương Thanh Thạch còn có Đại Hoa Nhị Hoa các nàng đều cầu xin bà thỉnh lang trung cho Trương Thanh Thạch, nhưng bị bà cự tuyệt, là dùng phương thuốc dân gian là được, sợ các nàng thỉnh lang trung, nên lừa gạt các nàng nếu như đến buổi tối Trương Thanh Thạch vẫn sốt, thỉnh lang trung cho , nếu như các nàng nghe lời mời lang trung, đó chính là có đem khổ tâm cầu thần bái phật của bà để vào mắt. Nếu các nàng đều đem bà để vào mắt, vậy tiền thỉnh lang trung bà ra. Đỗ Quyên Hồng cũng ở bên theo phụ hoạ, cuối cùng Tuyết nương cùng Đại Hoa đều chỉ có thể yên tâm ra ruộng, Nhị Hoa lưu lại chiếu cố Trương Thanh Thạch cùng Tiểu Hoa. Tuyết nương cùng Đại Hoa làm việc đều có người nhìn, trong nhà Nhị Hoa cũng có người để ý.

      Trương Thanh Thạch trong lòng cười lạnh tiếng, nghĩ đây là nương a, là bắt được nhược điểm cả nhà bọn họ.

      Phượng lang trung rất nhanh được Nhị Hoa mời tới, ông tên là Phượng Tê, y thuật coi như tệ, vốn dĩ phải là người thôn này, hơn mười năm trước đến thôn, bỏ ra ít tiền, ở trong thôn Lạc Hộ. Ông có vợ, còn có đứa con trai, nhà ba người sống rất tốt.

      Phượng lang trung bắt mạch xem thương cho Trương Thanh Thạch, nhìn đến thương thế của liền nhíu mi, là ban đầu lúc nối xương làm tốt, nối sai lệch, nếu cứ tiếp tục như vậy, cánh tay này phải phế , biện pháp duy nhất chính là nối xương lần nữa, nhưng rất đau. Còn nếu lại sốt, khai chút dược là được.

      Trương Thanh Thạch đời trước cũng bị sốt, chính là dựa vào phương thuốc dân gian mà đỡ, sốt hạ, cánh tay bị gãy cũng được nối, lại uống thang thuốc, nên thỉnh Phượng lang trung tới nhà xem cánh tay , kết quả xương cốt phát triển sai lệch, cuối cùng thể dùng, chỉ có thể phế . Bây giờ nghe Phượng lang trung cánh tay mình còn có thể cứu, Trương Thanh Thạch mừng rỡ, lập tức cầu Phượng lang trung nối xương lần nữa giúp .

      "Ta sợ đau! Phượng lang trung, ông cứ việc làm!"

      Trương Thanh Thạch kiên định , đời này có được thân thể bình thường, vì thê tử chúng nữ nhi chống lên mảnh trời!

      Phượng lang trung thấy Trương Thanh Thạch có chút e ngại nào, nghĩ thầm người này đúng là hán tử.

      Đỗ Quyên Hồng ở bên hỏi: "Phượng lang trung, nối xương lần nữa tốn ít tiền phải ?"

      Phượng lang trung nhìn cũng nhìn bà ta, : "Đều là cùng thôn xóm, nối xương ta có thể ít chút ít tiền, nhưng tiền thuốc thể thiếu, xem tình huống, ít nhất cũng phải bỏ ra ba bốn ngàn văn tiền. Lần này lao dịch, Thanh Thạch huynh đệ , vì trong nhà giảm 5 lượng bạc, ba bốn ngàn tiền này, các ngươi vẫn có thể bỏ ra chứ?"

      Phượng lang trung cũng biết chuyện nhà họ Trương, trong lòng bất bình thay Trương Thanh Thạch, hàng năm lao dịch đều là Trương Thanh Thạch , ca ca đệ đệ chưa từng phải , tuy là thân thể tốt, Trương Thanh Mộc cùng Trương Thanh Ngọc thân thể được rắn chắc như Trương Thanh Thạch, nhưng cũng thể lúc nào cũng bắt chứ? tại người bị thương, dù sao cũng phải chữa trị phải ? Phượng lang trung nghĩ tới có nên hay thể cốt Trương Thanh Thạch thể lại mệt nhọc, miễn Trương Thanh Thạch về sau lại phải lao dịch.

      Trương bà tử cùng Đỗ Quyên Hồng đau lòng, ba bốn ngàn văn tiền a! Có thể mua bao nhiêu thịt a, có thể mua bao nhiêu vải a!

      Trương bà tử giả bộ đáng thương, trong nhà tiền bạc có nhiều, có thể hay ít chút ít.

      Nhị Hoa ở bên : "Nãi nãi, cháu nghe tam thẩm thẩm ấy len lén thấy bà kiếm được tiền, nghe đâu cũng phải bốn năm ngàn tiền! Chẳng lẽ mấy ngày này tiền đều xài hết? Hay là cho ai mượn, bà cho cháu, cháu đòi! Cháu nghĩ người vay tiền kia thấy cha cháu cần tiền, nhất định đem tiền trả lại! Nãi nãi, bà có đúng hay ?!"

      Nhị Hoa cũng muốn cha mình bị tàn tật, vốn dĩ cha nàng có khả năng nhất, ở nhà kiếm tiền nhiều nhất, nhưng nãi nãi luôn luôn tốt với cha, nếu như cha bị tàn phế, vậy có thể tưởng tượng được ngày sau của nhị phòng bọn họ thảm thế nào! Cho nên nhất định phải giúp chữa lành cánh tay của cha nàng! Nhị Hoa vốn tính cách dũng cảm, cho dù bị cái nhà này đè nén, nhưng tại cũng bất cứ giá nào, đối mặt trực diện với người lợi hại nhất quản gia trong nhà này - Trương bà tử.

      "Ngươi tiểu nha đầu bậy bạ gì đó?! Ta lúc nào?" Đỗ Quyên Hồng vừa nghe liền gào lên, bà ta xác thực nhìn lén qua bà bà kiếm tiền, cũng xác thực từng với Trương Thanh Ngọc là trong tay bà bà có ít nhất bốn năm ngàn, nghĩ tới cư nhiên bị nha đầu chết tiệt này nghe được. Nha đầu chết tiệt kia, lỗ tai sao bị hư ?! Bà ta mắng xong Nhị Hoa sau đó bất an nhìn về phía bà bà, phát bà bà hung hăng nhìn mình lom lom, "Nương a! Ta là bị oan uổng, Nhị Hoa nàng bậy! Ngài đừng nghe nàng, nàng chính là muốn ngài ra tiền! Nàng đây là bức ngài!"

      Trương bà tử trong lòng nghĩ Nhị Hoa khẳng định láo, tức phụ lão Tam đúng là người có thể làm được chuyện như vậy, bà sớm phát Đỗ Quyên Hồng thích nhìn lén động tĩnh trong phòng bà, nếu làm sao phải đề phòng bà ta (ĐQH). Tuy nhiên bây giờ chuyện trọng yếu phải là trừng phạt bà ta, mà là đối phó nhị phòng. Bà cũng biết số tiền này ra được, nhưng bớt được chút nào hay chút ấy!

      "Trong tay ta nào có nhiều tiền như vậy a? Bất quá ba bốn ngàn tiền vẫn phải có. Phượng lang trung, ngươi thông cảm cho chúng ta, thể nhiều hơn số này." Trương bà tử trong lòng trận đau, tiền của bà a, phải bay ba bốn ngàn đồng! được, đến lúc đó phải làm cho nhà lão Nhị trả lại!

      "Ta tận lực." Phượng lang trung nhàn nhạt .

      Nhị Hoa đưa Phượng lang trung ra ngoài, Trương Thanh Thạch trong lòng thở phào nhõm, nghĩ cánh tay đời này bị phế nữa.

      Tiểu Hoa sớm tỉnh lại, hài tử mới ba tuổi rất hiểu chuyện, người ngoan ngoãn ngồi nơi đó, hai mắt to nháy nháy, khiến trái tim Trương Thanh Thạch run rẩy. vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Hoa lại đây. Tiểu Hoa lập tức bò qua. Trương Thanh Thạch sờ sờ khuôn mặt nhắn của tiểu nữ nhi, trong lòng hết sức đau lòng, khuê nữ này cũng quá gầy, khuôn mặt nhắn này ít huyết sắc cũng có, vừa nhìn cũng biết được dưỡng tốt từ trong bụng mẹ, cũng khó trách toàn gia đều lo lắng nàng dưỡng lớn, đời trước khuê nữ này cũng xác thực nuôi lớn. Nhưng mà đời này Trương Thanh Thạch cái gì cũng phải để Tiểu Hoa lớn lên, tin, chính mình cố gắng kiếm tiền, để khuê nữ uống thuốc tốt nhất, ăn ngon mặc đẹp, cũng tin thân thể nàng khỏe mạnh? Đời trước khuê nữ cũng lớn ít, chỉ là cuối cùng vì có thuốc nên mới trễ nãi, đời này .

      "Phụ thân."

      Tiểu Hoa nhàng gọi Trương Thanh Thạch, lộ ra dáng vẻ tươi cười e lệ , nàng mặc dù cũng biết phụ thân ngã bệnh nghiêm trọng hơn so với nàng, bởi vì nương cùng các tỷ tỷ đều khóc lợi hại. Bây giờ nhìn đến phụ thân tỉnh, mới vừa rồi còn có lang trung đến, nàng biết phụ thân sao.

      Trương Thanh Thạch bị tiếng phụ thân này gọi cao hứng dị thường, có cái gì so với mất mà lại được trân quý hơn đâu? kéo tay Tiểu Hoa : "Tiểu tâm can của cha, cha tốt lên, đến lúc đó mua thịt ăn mua quần áo mới mặc cho con."

      Tiểu Hoa nghe được con mắt tỏa sáng, khóe miệng cười lớn.

      Nhị Hoa từ ngoài cửa vào nghe được những lời cha , cũng mím môi cười, trong nội tâm kích động, cha nàng gọi muội muội là tiểu tâm can! Khuê nữ cũng là tâm can bảo bối của ông a! Xem ra cha lần bị thương này uổng phí, sau khi tỉnh lại đau các nàng, chẳng lẽ như mấy ông già , có người bệnh nặng hồi như chết qua nên thay đổi tính tình? Nếu quả là như vậy tốt quá!

      Buổi trưa người của Trương gia làm ruộng đều trở về, Tuyết nương và Đại Hoa khóc nước mắt ràn rụa, đối với các nàng mà Trương Thanh Thạch chính là trời của các nàng, nếu như Trương Thanh Thạch có mệnh hệ gì, trời của các nàng sập, may mà sao.

      Trương Thanh Thạch xem thê tử cùng đại nữ nhi, xem cũng xem đủ, các nàng cũng đều sống sờ sờ đứng trước mặt của , tốt.

      Đám người Trương Thanh Mộc cũng sang nhìn Trương Thanh Thạch, đều vài câu khách khí, dù sao lần này Trương Thanh Thạch là vì lao dịch mới bị thương, bọn họ hai người những năm này đều phải . Chờ rời tây sương phòng, nghe Đỗ Quyên Hồng thỉnh lang trung, phải bỏ ra ba bốn ngàn tiền, bọn họ đều đau lòng trận.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, Chương 4 Trương gia mỗi người vẻ

      "Ít nhất ba bốn ngàn đấy, biết về sau còn xài hết bao nhiêu tiền, ai! Nhị bá cũng thiệt là, như thế nào lại cẩn thận như vậy? Trước kia cũng bị thương, thôn chúng ta nhiều người như vậy, cũng ai bị thương thành như vậy."

      Đỗ Quyên Hồng giọng oán trách, giương mắt ngó ngó mấy người, phát bọn họ mặc dù gì, nhưng là ánh mắt thần sắc cũng biểu ra bất mãn, trong lòng thăng bằng, thể chỉ mình mình đau lòng, tất cả mọi người đều đau lòng, hơn nữa còn phải cùng oán giận Trương Thanh Thạch. Chỉ có oán giận Trương Thanh Thạch, như vậy người nhà Trương Thanh Thạch mới có thể càng thêm cảm thấy thiếu bọn họ, đến lúc đó càng thêm cố gắng làm việc, bà ta cũng có thể thoải mái hơn.

      Con dâu lớn nhà Trương gia - Tôn Xảo mở miệng : "Quên , điều này cũng thể trách nhị thúc, người có việc gì là tốt rồi. Tam đệ muội, ngươi đem cơm làm xong bưng lên bàn , chúng ta rửa tay rửa mặt, mau ăn cơm nghỉ ngơi lát, là mệt chết được. Buổi chiều đến phiên ngươi ra ruộng, ngươi cũng mau nghỉ ngơi chút, cũng đừng tới buổi trưa được lúc lại mệt mỏi."

      "Xem đại tẩu kìa, ta mệt mỏi đó là thân thể thoải mái, nghỉ ngơi như thế nào cũng vô dụng, đại tẩu ta giống như người lười biếng bằng! Ngươi cũng đừng oan uổng ta!" Đỗ Quyên Hồng ít thiệt thòi cũng ăn, cười hì hì bác lại lời đại tẩu, hừ, đừng tưởng rằng ngươi là đại tẩu có thể đè nặng ta, ta Đỗ Quyên Hồng cho tới bây giờ cũng phải là dễ khi dễ!

      Tôn Xảo cười : "A, vậy ta xem ngươi hôm nay thoải mái, buổi chiều đừng có than mệt mỏi nha."

      Đỗ Quyên Hồng trong lòng mắng tiếng, ngoài miệng thêm gì nữa.

      Trương Thanh Mộc cùng Trương Thanh Ngọc mặc kệ hai chị em dâu chuyện, bọn họ rửa mặt rửa tay, rửa xong liền bắt đầu thúc giục ăn cơm.

      "Mai Hương sao còn chưa có trở lại?" Tôn Xảo mắt thấy đến giờ ăn cơm mà khuê nữ mình còn chưa có trở lại, có chút bận tâm.

      Trương Thanh Mộc có ba đứa bé, con lớn nhất Trương Hoa, năm nay mười lăm, là đại tiểu tử, thời làm tiểu nhị ở thôn trang tơ lụa trấn. Tiểu nhi Trương Khởi năm nay mười hai tuổi. Còn có khuê nữ gọi Mai Hương, năm nay 13, thân cao kều, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là mặt có chút ít tàn nhang, nàng khéo tay hơn so với mẹ nàng, Tôn Xảo mặc dù trong tên có chữ khéo (xảo), nhưng là tay chút cũng khéo, phần khéo kia tập trung phần tâm nhãn của bà ta, mà khéo léo của Mai Hương được thể đôi bàn tay của nàng, nàng theo bà ngoại học thêu, còn có thể bện dây, thêu thùa là hàng thượng đẳng trong vòng mười dặm tám thôn. Hơn nữa Mai Hương thể cốt tốt, cho nên Mai Hương cần ra ruộng làm việc, hơn nữa có lúc từ trấn cửa hàng thêu có việc thêu gấp, công việc gì đều cần nàng làm. Như hôm nay, Đại Hoa Lan Tâm đều phải ra ruộng làm việc, nàng cũng cần .

      Đỗ Quyên Hồng : "Hoàn Tử đến tìm nàng, nàng đến nhà Hoàn Tử rồi, tại vẫn chưa về, chừng ở nhà Hoàn Tử ăn cơm luôn rồi? Dù sao nhà Hoàn Tử ai cũng thích nàng, đừng lưu nàng tại nhà ăn bữa cơm, ăn cơm cả đời cũng đau lòng!"

      Đỗ Quyên Hồng che miệng cười.

      Hoàn Tử có người ca ca gọi Thiết Tử, Đỗ Quyên Hồng sớm nhìn ra Thiết Tử có chút ý tứ với Mai Hương, nhưng mà bà ta biết Tôn Xảo khẳng định chướng mắt Thiết Tử, nương khéo tay, tướng mạo như Mai Hương, nhất định có cửa hôn tốt, dù gả đến trấn, cũng có thể gả cho phú hộ trong thôn. Nhà Thiết Tử chỉ có thể xếp hàng trung đẳng ở thôn, muốn kết hôn Mai Hương, nằm mơ ! Đỗ Quyên Hồng như vậy chỉ là vì sính dẻo miệng, ai bảo bà ta ghen tị Tôn Xảo có khuê nữ khéo léo như vậy?

      Quả nhiên, Tôn Xảo trừng mắt liếc Đỗ Quyên Hồng, : " nhăng gì đấy? Lan Tâm nhà người bây giờ phải là cũng chưa về sao? Ra ruộng làm việc, lúc nào cũng kêu khổ kêu mệt, đường về nhà lại chạy nhanh, cũng biết tìm ai chơi, bình thường ăn cơm nàng chạy được nhanh nhất, hôm nay lại nóng nảy, cần đoán, đây chắc là tìm người trong lòng nàng! Đừng gặp tiểu Hổ tử ? Nghe nàng gần nhất liên tục theo đuôi tiểu Hổ tử."

      Tiểu Hổ tử cũng là tiểu tử tuấn tú trong thôn, năm nay mười tuổi, thân cao cao, người cơ trí giống như tiểu đại nhân, trong thôn rất nhiều người khen tương lai có tiền đồ, hài tử bằng tuổi đều phục , chỉ là trong nhà quá nghèo, chỉ có gia gia. Nghèo như vậy, Đỗ Quyên Hồng khẳng định nhìn thuận mắt, Tôn Xảo Lan Tâm theo đuôi tiểu Hổ tử, Đỗ Quyên Hồng sao có thể cam tâm tình nguyện? Cho dù Lan Tâm chỉ có bảy tuổi, việc này bị người lung tung cũng nên, dù sao trong thôn cũng phải là có tiểu nương 7, 8 tuổi bắt đầu làm mai.

      Đỗ Quyên Hồng thấy khuê nữ mình cũng chưa về, trong lòng mắng vài tiếng, lại có chút bận tâm, nghĩ nàng đuổi theo tiểu Hổ tử chứ? Nha đầu chết tiệt kia! Tiểu tử kia lớn lên đẹp trai có ích lợi gì? Trong nhà nghèo ngay cả chuột đều muốn thăm!

      "Đại Tráng! Ngươi sao để ý muội muội ngươi? ! Đem nàng gọi về cho ta!"

      Đỗ Quyên Hồng thét con trai, trông thấy con trai cùng Trương Khởi bên rửa tay bên hắt nước nhau, búng máu đều muốn phun ra, tiểu tử ngốc này! Trương Khởi tặc tinh kia, đừng chơi với , (Trương Tráng) càng thân với Trương Khởi, xem chút, xem chút! Đều bị Trương Khởi giội cho đầu nước, Trương Khởi lại dính bao nhiêu nước đâu! Mình khôn khéo như vậy, như thế nào lại sinh ra thằng con ngu xuẩn như vậy đây?

      Trương Tráng nghe được nương gọi , hơn nữa thanh cực kỳ hung dữ, lập tức đáp ứng tiếng, nhấc chân lên xông ra ngoài.

      Trương Khởi cười híp mắt : "Ta gọi tỷ tỷ!"

      Đỗ Quyên Hồng trong lòng buồn bực, nhìn chút Trương Khởi còn biết gọi tỷ tỷ, con mình lại nhận ra phải tìm muội muội, là phải hảo hảo giáo huấn chút con trai khuê nữ! Kỳ bà ta biết Trương Khởi gọi Mai Hương là bởi vì Lý gia có thể mò được ít thức ăn. Lý gia coi trọng Mai Hương, tự nhiên muốn nịnh nọt huynh đệ Mai Hương chút.

      Trương Thanh Thạch nghe phía ngoài náo nhiệt, mặt chút thay đổi, trong nhà này lục đục với nhau đời trước cũng biết, cũng chính là bởi vì đại ca cùng Tam đệ tranh đấu gay gắt, mới có cảm giác thua thiệt. Người chính là như vậy, cảm thấy tất cả mọi người đều giống nhau, mình cần thiết phải so đo, hơn nữa vẫn cảm thấy thẹn với cái nhà này, cho dù ăn nhiều chút thiệt thòi cũng dám cái gì. Cho đến cuối cùng, mới phát nghĩ sai rồi, cho rằng người nhà dù có chút tính kế vặt, lại ầm ĩ gây gổ nữa cuối cùng cũng là người nhà. Người nhà của chỉ là mọn, tâm người nhà của là vô cùng tàn nhẫn, vì chính bọn họ, bọn họ có thể thèm đếm xỉa đến cùng vợ con .

      Đời này để cho chính bọn họ tính kế lẫn nhau , rảnh phụng bồi! Trương Thanh Thạch nghĩ trong lòng, muốn dẫn vợ con rời những người này.

      Tuyết nương nhìn thấy nét mặt Trương Thanh Thạch lạnh nhạt, trong lòng có chút bồn chồn, nàng cảm giác tướng công mình bộ dáng có chút dọa người.

      "Cha bọn , chàng có thoải mái chỗ nào ? ra, đừng nghẹn ."

      "Ta sao, nàng đừng lo lắng." Trương Thanh Thạch thấy thê tử lo lắng, lộ ra nụ cười tươi tắn, để Nhị Hoa bưng cơm, " mình cha ăn cơm có sức, muốn cùng ăn với mẹ con con. Mang nhiều chút, cha đói bụng. Nếu ai động đến con, con người ta bị bệnh đều ăn cháo trắng cùng canh gà canh cá, bây giờ có những thứ này, ăn nhiều thêm cháo với lương thực phụ."

      Nhị Hoa vừa nghe hì hì cười tiếng, khoan khoái đáp ứng tiếng bưng cơm, còn gọi Đại Hoa đứng ở bên có chút sững sờ.

      Đỗ Quyên Hồng vốn là tin Trương Thanh Thạch loại lời này, nhưng vừa nghĩ tới hôm nay Trương Thanh Thạch với bà ta lời kia hề khách khí, lại có chút ít tin, hơn nữa bà ta cũng thể hỏi Trương Thanh Thạch, nếu Trương Thanh Thạch muốn ăn, bà ta còn có thể có? Đến lúc đó để cho bà bà biết lại mắng bà.

      Cuối cùng, hai tỷ muội Đại Hoa Nhị Hoa được như nguyện bưng tới thức ăn đủ cho người nhà năm miệng ăn.

      Đỗ Quyên Hồng tức vô cùng, bà vốn còn muốn tiết kiệm chút ít cơm, đến lúc đó như thế nào cũng có thể ăn thêm vài ngụm a, kết quả nguyện vọng cứ như vậy thả trôi sông.

      Tôn Xảo cũng cảm thấy rất đáng tiếc, bất quá bà ta để ý như Đỗ Quyên Hồng, chẳng qua cảm thấy Nhị Hoa nha đầu kia là rất lợi hại, khuôn mặt trắng trẻo như vậy, nếu như tính tình có thể nhu hòa giống như Đại Hoa, ngược lại có thể làm di nương. Nhị Hoa lợi hại như vậy, làm di nương cho người ta lại chọc thêm phiền toái. Cũng may hài tử còn , quan tâm tốt chút, chừng còn có cứu. Tôn Xảo muốn khuê nữ mình làm di nương cho người, nhưng trong thôn nhà mẹ đẻ bà có vị nương làm di nương cho người ta xác thực rất vẻ vang, cuộc sống trong nhà tốt hơn, bà ta cũng hâm mộ. Nếu khuê nữ mình được, vậy cũng chỉ có thể chọn cháu , Lan Tâm cần suy nghĩ, tướng mạo thể qua cửa, tính tình lại tốt, tối trọng yếu nhất còn là khuê nữ của Đỗ Quyên Hồng, có chỗ tốt cũng đến tay mình. Còn lại nhị phòng dễ bắt bí, người nhị phòng thành , hơn nữa có tới ba khuê nữ, đến lúc đó chọn bọn họ, chỗ tốt khẳng định rơi vào trong tay bọn họ (TXC).

      Tôn Xảo cảm giác mình tâm rất thiện, làm di nương là lối thoát tốt, căn bản biết mình cần phải xin lỗi Đại Hoa.

      Mai Hương cùng Trương Khởi về trước, cười Lý gia lưu nàng ở nhà ăn cơm, nàng từ chối, may mà Trương Khởi tới. Bất quá dù có ở tại đó ăn, bọn họ cũng cầm cái bánh, hai người mỗi người nửa, đúng là lúc ăn cơm, đường ít người, hai người khi có người đem bánh giấu trong tay áo, lúc có người lấy ra ăn hai miếng, lúc về đến nhà ăn xong. Chuyện này bọn họ tự nhiên với người trong nhà, nếu ra, Trương Bà Tử cao hứng, bọn họ hiếu thuận.

      Mai Hương nghe Trương Thanh Thạch tỉnh, chưa vội ăn cơm, trước thăm ông, bày tỏ phen quan tâm, nhìn ra dáng cháu . Tuyết nương cùng Đại Hoa đều cảm thấy như vậy. Nhị Hoa lại cho là đúng, mặc dù Mai Hương biểu rất tốt, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy Mai Hương giả bộ. Trương Thanh Thạch nghĩ thầm nhị khuê nữ trực giác là cực chuẩn. Mai Hương nha đầu kia xác thực rất giỏi giả bộ, giống như nương của nàng.

      Đến lúc bắt đầu ăn cơm, Lan Tâm mới cùng Trương Tráng cùng trở về, đầu tóc đều ướt hơn phân nửa, y phục cũng ướt mảng lớn, Đỗ Quyên Hồng lo lắng hỏi nàng làm cái gì.

      Lan Tâm cười : "Hổ tử ca bắt cá! Con ở bên cạnh nhìn, thấy con cá muốn nhảy vào chỗ nước đọng, nên muốn bắt, cho nên thành cái dạng này. Nương! Hổ tử ca lợi hại, bắt con cá đặc biệt lớn! Còn cho con con. Con ném ở trong chậu, nương, chúng ta ăn cá !"

      "Lan Tâm lợi hại!" Đỗ Quyên Hồng vốn dĩ nghe được Lan Tâm thực cùng tiểu Hổ tử cùng chỗ, rất là tức giận, nhưng vừa nghe đến nàng cầm con cá trở lại, lập tức cao hứng."Chờ nương làm cá cho các con ăn! Đến lúc đó thịt lưng cá cho con! Bất quá lần sau muốn bắt cá đừng tìm tiểu Hổ tử cùng , tiểu tử kia quá keo kiệt, con nếu cùng Trọng Cử, chừng có thể được 2 con!"

      Trọng Cử, là tiểu nhi tử của lý chính, hiểu biết chữ nghĩa, tại đọc sách trấn, về sau thi tú tài, dù trúng, vậy sau này cũng là người có tiền đồ.

      Tôn Xảo che miệng cười tiếng, nghĩ thầm hài tử nhà người ta ưu tú như vậy có thể vừa ý Lan Tâm nhà ngươi? Nằm mơ ngược lại có khả năng a!

      "Được rồi, đừng chuyện nữa, mau ăn cơm!"

      Trương Bà Tử nghe Đỗ Quyên Hồng muốn đem thịt lưng cá cho Lan Tâm, trong lòng liền vui, bà bà này còn sống đây! Mặc dù thịt lưng cá phải mềm nhất, nhưng là dày nhất, như thế nào cũng phải cho để cho bà a! Trương Bà Tử nghĩ tới con cá này đến lúc đó vẫn nên làm canh cá , nếu cái nhà lớn đều đủ ăn. Quan trọng nhất là bồi bổ cho con thứ hai, dù thế nào đây cũng là lao động khỏe mạnh trong nhà, trước bỏ được thỉnh lang trung cho là vì cảm thấy dùng mấy phương thuốc dân gian là được, cũng sợ thỉnh lang trung cho , lại tốt lên mất trắng tiền. Nếu tại tiêu tiền, người cũng khỏe lên, phải hảo hảo bồi bổ, thuận tiện bày tỏ chút mến. Bà nhìn ra con thứ hai lần này có chút oán bà, cái này thể được a, bà như thế nào cũng phải kéo tâm con thứ hai trở về.
      Alice Huynh, tart_trung, Carol6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :