1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh mạt thế độc sủng- Vũ Thỉ Dực (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Trùng sinh mạt thế độc sủng

      Tên gốc: Mạt thế trùng sinh chi tuyệt đối độc sủng

      Tác giả: Vũ Thỉ Dực

      Editor: Linh Lan

      Thể loại: Trùng sinh, mạt thế, 3s, HE

      Nguồn convert: TTV

      Tình trạng: Hoàn

      Chưa có lịch đăng chính thức​

      Giới thiệu:

      tháng trước khi tận thế chưa buông xuống ánh mắt Lâu Điện nhìn càng ngày càng lộ liễu khiến sợ hãi!

      Trong cuộc đời mỗi con người luôn xảy ra rất nhiều biến cố bất ngờ.

      Khi Lâu Linh chưa sẵn sàng tận thế ập đến.

      Lâu Điện dạy làm thế nào sinh tồn trong mạt thế, cho đồ ăn quý giá nhất, nhưng ngay tứ đầu dục vọng tà ác của rành rành.

      Ở thời tận thế này, Lâu Điện hệt như quý công tử hoàn toàn độc chiếm, giam cầm , bắt trở thành vật sở hữu riêng của !

      giống như loại chất độc gây nghiện, giật mình quay đầu hoàn toàn chìm đắm.

      PS: Đây là chuyện của nam chính xà tinh bệnh* và em sức sống ương ngạnh ở tận thế vui chơi giải trí (XXOO)=__=!

      PSS: Vui vẻ ngọt văn!

      Nội dung nhãn: Trùng sinh gian, mang theo người sống ở tận thế
      Nhân vật chính: Lâu Điện, Lâu Linh | Phối hợp diễn: Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Lâu Triển, Nghiêm cách...

      * Sà tinh bệnh: bệnh thần kinh.
      Lee's thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương: 1

      Đây là nhà xưởng hoang tàn. Tại thời tận thế này, ở bất cứ đâu bạn có thể bắt gặp vết máu đỏ sẫm, huyết nhục và xác zombie chưa xử lý hết. nhóm người bị tên zombie cấp bảy truy đuổi, trốn tạm vào đây, vô tình họ bị bao vây bốn phía.

      “Lâu Điện, mày biết mày làm gì ?”

      Giọng nam run run quát lên, chẳng qua vì quá mức sợ hãi, làm người ta cảm thấy miệng cọp gan thỏ, có chút uy hiếp nào, cũng bớt mấy phần tự tin, phô trương và kiêu ngạo bình thường hay có, nghe qua tuyệt vọng tựa như người thường trong tận thế này, họ hề có năng lực, chết lặng và ngập tràn tuyệt vọng.

      nam nữ tựa sát lưng vào nhau, dán sát vào vách tường đổ nát, vô cùng sợ hãi nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen đứng cách đó xa.

      Trong ráng chiều tà vàng rực, mặt mũi chàng trai sạch tạo cho người ta cảm giác gần như thần thánh, tỳ vết. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, dáng người cao gầy, mỉm cười trong ánh tà dương lộ ra vẻ mềm mại, đằng sau là bối cảnh hoang tàn sa sút, vì mạ lên quầng sáng, như hy vọng trong tận thế hắc ám, hoặc như ánh sáng cuối đường hầm tuyệt vọng.

      Thế nhưng, lúc này trong tay cầm thanh kiếm máu, mạnh mẽ lôi người ta về thực.

      Đây là kẻ giết người đẫm máu, dùng thanh kiếm này tàn nhẫn hành hạ từng người từng người đồng hành đến chết.

      “Lâu Điện!” Thần sắc Phong Thiểu Hoàng có chút tuyệt vọng, trong tuyệt vọng còn có cam lòng, giọng căm hận : “Cho dù mày muốn giết chúng tao, cũng phải đưa ra lý do giết người chứ!”

      ta hiểu, ràng mười lăm phút trước, bọn họ còn sát cánh chật vật đối phó với con zombie cấp bảy kia, ngay sau đó, đồng đội có thể yên tâm dựa vào từng người hiểu sao rơi vào bầy zombie, bị zombie tươi sống cắn chết. Thẳng đến vừa nãy, kẻ này giơ kiếm chém về phía đồng đội, ta mới hiểu, hóa ra người thiết kế trận giết chóc này chính là y.

      Có lẽ bắt đầu từ nửa năm trước, y lên kế hoạch giết chóc, y muốn làm cho tất cả bọn họ, chết trong miệng zombie, người sống sờ sờ bị zombie cắn nuốt mà chết. Tuy ta chưa từng trải qua cảm giác này, nhưng có thể từ tiếng kêu gào thảm thiết kề cận lúc tử vong cảm nhận được đau đớn đó.

      Những người già cơ trí nhìn thấu cuộc đời , người bị zombie – loại sinh vật tà ác cắn nuốt mà chết, linh hồn thể cứu rỗi. Tuy rằng trong lòng trào phúng cách này, nhưng rất nhiều người đến lúc tuyệt vọng nhất theo bản năng vẫn tình nguyện tự sát, để phải thể nghiệm đau đớn bị zombie phanh thây cắn nuốt.

      Nhưng tên này lại tàn nhẫn ngăn cản bọn họ tự sát, mắt lạnh xem bọn họ bị zombie cắn nuốt.

      ta rất hận! Nếu phải tại người này, đoàn đội vất vả xây dựng, những người em của , giấc mộng của bị phá hủy ở đây.

      Chàng trai hơi nghiêng đầu, dường như bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt gây đau đớn. Sau tận thế, hiếm khi có hoàng hôn dịu dàng và mỹ lệ như vậy, cũng rất ít người còn chú ý đến hoàng hôn có đẹp hay , cuộc sống tận thế tàn khốc làm cho con người chỉ có ý niệm: Sống sót!

      Cho nên, thực ra ngay cả em cũng tán thành tôi giết bọn họ báo thù cho em, phải ?

      gương mặt tuấn tú trắng nõn của chàng trai nhiễm ý cười nhàn nhạt, ôn hòa khiến người ta sợ hãi, giọng sạch nhu hòa vang lên: “Lý do giết chúng mày, phải chúng mày sớm biết sao?”

      Tần Linh nhìn dung nhan được phủ ánh chiều tà kia, trong mắt phủ kín si mê cùng oán hận, giọng sạch , thoáng như chốn cực lạc giữa mạt thế dơ bẩn khiến ả say mê, thể quay đầu. Nhưng đối diện với đôi mắt tàn nhẫn lạnh như băng, ả nhịn được cười ngặt ngẽo, cười rơi nước mắt.

      Khuôn mặt xinh đẹp đầm đìa nước mắt, lại dùng giọng điệu ác độc nhất: “Lâu Điện, báo thù cho ta phải ? A, phải muốn biết ta chết thế nào sao? Em cho biết nhé, là bọn em trộm vòng cổ và tóc của lừa ta, bị zombie cắn, chẳng mấy chốc chết. Ả ngốc kia bị lừa ra khỏi căn cứ, sau đó bị bọn em đẩy vào giữa bầy zombie, bị zombie cắn chết… Ha ha ha, đến tận lúc chết, ta vẫn tưởng rằng chết, muốn tìm đấy…”

      thanh đứt quãng, thanh kiếm xuyên qua vai ả, làm ả đau đến mức nên lời.

      Chàng trai áo đen chậm rãi rút kiếm, con dao cắt vào thịt đau tận tâm can. cầm kiếm nhuốm máu chống cằm ả, mũi kiếm đường máu từ cằm chảy xuống, ôn ôn hòa hòa : “Yên tâm, tao giết chúng mày, chỉ để chúng mày nếm thử mùi vị bị zombie cắn chết, công bằng phải sao?”

      “Lâu Điện, mày thể… Cha tao là người của sở nghiên cứu ——” Sắc mặt Phong Thiểu Hoàng trắng bệch, tuy oán hận y thiết kế tất cả những thứ này, nhưng mạng sống của bản thân mới là quan trọng nhất, vội vàng : “Hơn nữa Lâu Linh chết liên quan đến tao, là bọn họ tự chủ trương! Đúng, chính là như vậy! Tần Linh thích mày nên ta ghen tị với Lâu Linh, lập kế hoạch giết chết Lâu Linh. Nhiệm vụ lúc trước mày nhận cũng là ta vận dụng quan hệ bắt ép, mục đích để mày rời khỏi căn cứ, sau đó giết Lâu Linh…”

      “Câm miệng!” Giọng Tần Linh có chút khàn khàn, giọng lạnh lùng : “Đó là do gợi ý, nếu phải Lâu Linh từ chối lên giường , biết điều, ngầm đồng ý chuyện này chắc? Ha ha, chỉ là ngờ ấy bất chấp mạng sống để báo thù cho ta. Lâu Điện, em tình nguyện chết trong tay —— ách…”

      Chưa dứt, thân thể lao về phía trước, đáng tiếc tốc độ kiếm thu hồi cực nhanh làm ả trực tiếp bổ nhào xuống đất.

      Dường như chàng trai thưởng thức dáng vẻ chật vật của bọn họ, ràng nụ cười mặt lạnh lùng, trong mắt lại như loại chất vô cơ lạnh giá và tàn nhẫn.

      “Tao rồi giết chúng mày, chỉ để chúng mày cũng nếm thử cảm giác bị zombie cắn chết.”

      Khi hai người kia hoảng sợ cuống cuồng chạy trốn, bước lên phía trước, kiếm dễ dàng đâm thủng gân tay gân chân bọn họ, cắt đứt ý định chạy trốn của chúng.

      Mùi máu tươi ngập tràn trong khí, càng ngày càng bay xa, lúc lá chắn tinh thần biến mất, zombie ở gần đó ngửi được mùi máu tươi đều trở nên hưng phấn.

      —— đừng tới đây —— “

      Chàng trai nhảy cao hơn bốn mét vọt lên đầu tường, nhìn hai người từ cao xuống giống như con kiến nằm sấp mặt đất định chạy trốn, nhưng mùi máu tươi hấp dẫn bọn zombie, tốc độ chúng càng nhanh hơn, mấy chục con zombie trực tiếp nhào tới, cắn xé thân thể hai người.

      Tiếng kêu thảm thiết lâu dứt.

      Thẳng đến khi zombie sắp cắn nuốt xong hai người, vẻ mặt thản nhiên ngắm ánh tà dương phương xa, lúc lâu sau nhảy xuống khỏi đầu tường, điểm rơi ngoài ba mét; trước khi zombie nhào tới, người ở ngoài mười mấy mét.

      Ngay khi đến cổng chính của nhà xưởng, chiếc xe tải quân dụng lớn và xe Jeep từ xa lao tới, dừng lại ở khoảng cách cách nhà xưởng xa, sau đó ba mươi quân nhân từ xe tải nhảy xuống, trong tay cầm súng hạt quang thành phẩm nghiên cứu mới nhất sau tận thế, từng hàng họng súng nhắm về phía .

      quân quân khôi ngô bước ra, lạnh lùng nhìn chàng trai đứng trước cổng nhà xưởng, : “Lâu Điện, tội danh của thành lập, mau khoanh tay chịu trói!”

      Chàng trai dường như nghe thấy, con ngươi đen như mực hờ hững liếc váy trắng và người đàn ông trung niên bước xuống từ xe Jeep, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như nở nụ cười, giọng trong trẻo hỏi: “Tôi có tội gì?”

      Ánh mắt váy trắng ảm đạm, sau đó dương dương tự đắc cầm dụng cụ theo dõi tiên tiến nhất tay, cách lạnh lùng: “ làm trái với pháp luật của căn cứ, sát hại đồng đội của mình, ở đây có video và đoạn ghi giết người. Hơn nữa còn giết con của người đứng đầu viện nghiên cứu tiến sĩ Phong, tiến sĩ Phong lấy cách điều chế thuốc giải độc virus TV làm điều kiện, bắt về quy án, báo thù cho Phong thiếu gia.”

      Mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, tiến sĩ Phong dùng ánh mắt thù hận nhìn , thanh khàn khàn : “Mày giết con tao, mày phải chết! , tử vong quá tiện nghi cho mày, mang y về viện nghiên cứu, nơi đó có thí nghiệm rất thích hợp với y.” xong, mặt lão ta lộ ra nụ cười vặn vẹo.

      Chàng trai trầm mặc lúc, sau đó khẽ bật cười, thân thể đột nhiên lui về nhà xưởng, tốc độ nhàng nhanh như gió. Viên đạn hạt quang dễ dàng xuyên thủng cửa sắt nhưng bắt kịp hành tung của .

      Đột nhiên, phát ra điều gì đó, chăm chú nhìn dụng cụ trong tay, hoàn toàn biến sắc, lớn tiếng kêu: “Chúng ta bị lừa, mau rời khỏi nơi này! Đây là sơ hở ta đặc biệt để lộ, dụ chúng ta tới!”

      Những người khác chân tướng, nhưng thấy vẻ mặt ta sợ hãi, ào ào lui về phía sau lên xe.

      Trong nhà xưởng, đắm chìm trong nắng chiều chàng trai mỉm cười, thầm: “Quá trễ rồi, vì em mấy người đều phải chôn cùng!”

      Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, lấy nhà xưởng làm trung tâm, trong phạm vi mười dặm bị san bằng.



      Chương 2 : Chuẩn bị cho tận thế (1)

      Lâu Linh tắt chuông báo thức di động, đầu tóc bù xù y chang ma nữ bò ra khỏi giường.

      Hôm nay là cuối tuần, có tiết, hiếm khi được ngủ nướng nhớ trước khi ngủ mình đặt báo thức, nhưng mà… cất di động, Lâu Linh mím môi, cào cào mái tóc hỗn độn, quyết định nên rời giường thôi.

      Vào nhà vệ sinh giải quyết sinh lý cần thiết, đánh răng rửa mặt xong xuôi, Lâu Linh thay bộ quần áo thể thao bình thường, buộc mái tóc dài gần đến thắt lưng thành đuôi ngựa, cầm ví tiền, mở cửa phòng xuống lầu.

      Vừa đến đại sảnh, thấy chỗ hành lang gần cửa ra vào, người mới từ bên ngoài trở về đứng thay dép lê.

      Người kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú giống như quý công tử bước ra từ truyện tranh, lông mày dài đậm, làn da trắng nõn, khí chất sạch , tươi cười ôn nhã nhu hòa, như gió xuân ấm áp, tuy mặc cả bộ đen nhưng càng làm nổi bật khí chất siêu nhiên của , sạch tỳ vết, làm cho Lâu Linh nhớ tới bạn thân Lâm Bảo Bảo từng với , rất nhiều nữ sinh trong trường học ngầm gọi là nam thần.

      Mà lúc này, nam thần thay dép lê trong nhà, trong tay cầm đồ mua ở ngoài từ sớm, giọng trong trẻo dịu dàng: “Tiểu Linh dậy rồi, đến ăn điểm tâm .”

      Lâu Linh liếc mắt quan sát , tròng mắt ảm đạm, định từ chối nghĩ đến hậu quả nó mang đến, chỉ có thể nuốt xuống, thuận theo ngồi vào bàn ăn. Thấy nam thần bận bịu chuẩn bị bữa sáng cho , trong lòng hề có cảm giác vinh hạnh, chỉ cảm thấy sợ sởn da gà.

      “Tiểu Linh sao thế, sáng sớm ngẩn người?”

      Bàn tay thon dài dịu dàng sờ mặt , ngón tay như có như lướt qua cánh môi, thân thể Lâu Linh cứng đờ, nghiêng mặt tránh, cố gắng nở nụ cười : “ có gì, trai, sao hôm nay dậy sớm thế?”

      Để đề phòng nhích lại gần, vội vàng : “Chắc chưa ăn điểm tâm, cùng ăn nhé.” Nhìn thần sắc của , hình như lại đêm về, Lâu Linh cẩn thận quan sát, phát mắt thâm quầng. Mặc dù biết tại sao gần đây toàn qua đêm, nhưng người trưởng thành, Lâu Linh tiện nhiều lời, đành giả vờ biết.

      Lâu Điện liếc cái, mỉm cười ngồi vào vị trí bên cạnh , vai đẩy vai . Khóe mắt Lâu Linh giật giật, làm như thấy.

      Bữa sáng là sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao rất bình thường. Lâu Linh cắn bánh bao, phát là của cửa hàng ở ngã tư mình thích ăn, vỏ mỏng nhân nhiều, ăn vào có hương vị rất đặc biệt, cực kì ngon. Khi Lâu Linh có tiết, rất thích tới đó gọi lồng bánh bao ăn kèm với cháo loãng và dưa muối làm bữa sáng.

      Ăn bánh bao mĩ vị, cảm giác ánh mắt nam nhân bên cạnh nóng rực và lộ liễu, Lâu Linh siết chặt chiếc đũa trong tay, cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, khó tiêu mất.

      “Tiểu Linh ăn nhiều chút, thân thể khỏe mạnh rất quan trọng.” Giọng nam trong trẻo ôn hòa .

      Giọng vẫn ôn hòa như vậy, nhưng động tác hết sức bá đạo, dưới ánh mắt chăm chú bám sát của , Lâu Linh ăn hết lồng bánh bao, cái bánh tiêu và cốc sữa đậu nành, bụng no căng. Xưa nay chỉ ăn bảy tám phần, người nhà đều biết thói quen của , nhưng tháng qua, chẳng biết tại sao, chỉ cần ở nhà, người đàn ông này đột nhiên theo dõi chặt chẽ sức ăn mỗi bữa của , bắt bữa nào cũng ăn no mười phần.

      Ăn sáng xong, Lâu Linh dùng giấy ăn lau miệng, với nam nhân bên cạnh: “, sáng mai em có tiết, phải về trường trước.”

      “Có tiết? Thời khóa biểu của em ghi.” Lâu Điện hơi nhíu mày.

      Lâu Linh biết người đàn ông này ham muốn khống chế rất mạnh, sợ rằng còn nhớ thời khoá biểu hơn , lập tức mặt đổi sắc láo: “Tối qua em nhận được thông báo của lớp trưởng trong nhóm, phụ trách lớp tạm thời đổi tiết.”

      có giờ học, cũng tình nguyện ở lại căn nhà này, đặc biệt chẳng hiểu vì sao tháng qua ánh mắt người đàn ông này đột nhiên càng ngày càng trắng trợn cùng với động tác khiêu khích như có như , Lâu Linh sợ hãi nổi da gà, hận thể chạy trối chết. Giờ thầm may mắn mình là sinh viên đại học năm thứ ba, trường cách nhà năm mươi phút đường, vì thuận tiện, và bạn học cùng thuê phòng trọ gần trường.

      cần về vội, sáng sớm ngày mai lái xe đưa em về trường!” Lâu Điện nắm bả vai , giống như phát đột nhiên cứng ngắc, mặt mày ôn hòa : “Ngoan, nghe đại ca .”

      Qua lúc lâu, Lâu Linh chịu thua ánh mắt của , cứng ngắc gật đầu, sau khi chờ buông tay, nhanh chóng túm lấy ví tiền, : “Hôm nay em hẹn bạn học dạo phố xem quần áo, đến tối mới về.”

      Lâu Điện ngăn cản, xắn tay áo tới khuỷu tay, vừa thu dọn bàn ăn vừa : “Ừ, nghe gần đây tình hình trị an tốt, vài chỗ xảy ra chuyện ăn thịt người, em phải cẩn thận. Về sớm chút, nấu cơm chiều chờ em về ăn.”

      Việc ăn thịt người nghe kinh khủng, tuy Lâu Linh từng xem tin tức, nhưng cách màn ảnh dường như nó cách mình rất xa, có cảm giác nguy hiểm. Lâu Linh tùy tiện gật đầu, sau khi tạm biệt , chạy đến chỗ cửa vào xỏ giày.

      Thực ra hôm nay mời bạn học, nhưng muốn ở cùng dưới mái nhà với , ai biết có lấy cớ gì tiếp cận ? đủ lắm rồi, dù có quan hệ huyết thống, hộ khẩu vẫn ghi quan hệ em mà! Mỗi lần lại gần, nhìn khuôn mặt của nam thần, lại có cảm giác mình vô cùng xin lỗi ba Lâu mất.

      Lâu Linh nguyên bản phải họ Lâu, mẹ tái giá, dẫn theo riêng cùng gả vào nhà họ Lâu, sau đó đổi sang họ của dượng Lâu Nhiên, đổi tên thành Lâu Linh.

      Dượng Lâu Nhiên là người đàn ông tuấn hơi tỉ mỉ mẫn cảm, sức khỏe vợ cũ của dượng tốt, sau khi sinh hạ Lâu Điện tạ thế. Ông sống độc thân mãi đến khi gặp mẹ . Bà là y tá, bọn họ quen nhau hết sức bình thường. Năm Lâu Linh mười tuổi, Lâu Điện bị ốm nằm viện, bà là y tá chăm sóc , thường xuyên qua lại, Lâu Nhiên nhìn bà hợp mắt, đợi khi Lâu Điện xuất viện, hai người đến bước bàn chuyện hôn nhân.

      Lâu Linh nhớ lần đầu tiên mình gặp Lâu Điện, đúng lúc hai người giám hộ quyết định hợp thành gia đình, muốn bọn gặp mặt quen thuộc. Lúc đó nơi gặp mặt ở nhà hàng cao cấp, hai bên đều ăn mặc trang trọng. Lâu Linh nghịch như con trai bị mẹ đánh mấy cái vài mông, bắt mặc chiếc váy ren màu hồng, đôi giày xăng ̣đan màu hồng phấn công chúa đáng . Bị phơi nắng thành làn da màu tiểu mạch và cắt tóc ngắn giống như con trai, bé mặc váy công chúa, cực kì giống bé trai lấy trộm quần áo bé mặc. Lúc đó rất buồn cười, nhưng mẹ lại đánh vào mông mấy cái, mới miễn cưỡng duy trì văn tĩnh nên có, để cho dượng và trai tương lai có ấn tượng tốt.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Điện, Lâu Linh cho rằng mình gặp thiên sứ, thiếu niên mười ba tuổi trắng trẻo tuấn tú, mặc bộ tây trang màu trắng, yên tĩnh ngồi ở đó, như nét vẽ đậm mực. Khi ấy Lâu Linh còn lầm tưởng rằng đó là văn tĩnh, yếu ớt và tinh xảo.

      Đương nhiên, chuyện xảy ra sau này làm Lâu Linh biết cái gì gọi là thiên sứ biến thành ác ma trong nháy mắt. Khi ba Lâu giới thiệu hai mẹ con Lâu Linh cho con trai duy nhất nhận thức Lâu Điện đột nhiên lật bàn, kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này. Khuôn mặt tuấn tú nhắn đỏ bừng, giống như đứa bị đoạt mất đồ chơi, vừa thương tâm vừa hờn giận.

      Sau này theo mẹ bước vào nhà họ Lâu, các trò đùa dai bắt nạt của Lâu Điện ùn ùn kéo đến càng làm hiểu được thằng bé này gương mặt thiên sứ, tâm hồn ma quỷ. Nhưng Lâu Linh cảm giác mình chính là cỏ đuôi chó sức sống dẻo dai, cứ để bé gấu mắc bệnh tự mãn (2) kia lăn qua lăn lại vẫn bất động. Cũng vì trong nhà có thêm bé gấu bệnh tật, sau khi Lâu Linh dậy , hoàn toàn có thời kì phản nghịch, điều này ít nhiều do bao năm chịu Lâu Điện ép buộc đả kích.

      (2) 中二病 theo nghĩa đen có nghĩa là “bệnh tưởng tượng ở thiếu niên”. Chuuni-byou là từ thường được giới teen Nhật sử dụng để miêu tả loại bệnh tâm lý của thiếu niên Nhật Bản, người mắc bệnh có khuynh hướng cho rằng “Mình là khác người”, “Mình là người đặc biệt” hay “Mình là thiên tài xuất chúng” và cư xử như thể mình là đặc biệt hơn người khác .

      Thực ra biết lúc trước Lâu Điện phản đối cha tái hôn xuất phát từ cảm giác an toàn. Theo lời mẹ , hai cha con nhà họ rất yếu ớt, họ cần người có sức sống tràn trề quan tâm chăm sóc. Cho nên Lâu Nhiên tuấn nhiều tiền mới bị tính cách kiên cường lạc quan của mẹ hấp dẫn, muốn tiến tới tạo thành gia đình. Mà Lâu Điện từ có mẹ, cha lại bận rộn công việc, tạo thành tính cách mẫn cảm, có cảm giác an toàn. Cậu luôn sống nương tựa vào cha, đột nhiên ngày, có phụ nữ xuất cướp mất cha cậu nên cậu mới phản đối mãnh liệt.

      đường cái náo nhiệt, Lâu Linh giương mắt nhìn biển quảng cáo led mới quảng trường trung tâm thành phố, khỏi thở dài, phiền não xoắn xoắn tóc, hiểu nổi vì sao về sau biến thành tình cảnh này.

      Trước kia Lâu Điện giống như bé gấu đầy tự mãn, lấy việc bắt nạt em làm niềm vui, nhưng biết từ khi nào, Lâu Điện mẫn cảm yếu ớt đột nhiên trưởng thành, có phong thái của trai. Điều này làm cực kì vui mừng, cho dù là tomboy, trong lòng vẫn muốn được ỷ lại trai nhiều hơn. Nhưng biết từ bao giờ, ánh mắt Lâu Điện nhìn có thêm vài phần khác thường, thẳng đến tháng trước, cuối tuần về nhà, Lâu Điện đột nhiên ôm chặt, sau đó thổ lộ có tình cảm với , dục vọng rành rành hề che giấu, ánh mắt đáng sợ hận thể lột ăn sạch làm hết hồn, thiếu chút nữa dám về nhà.

      Hình như từ năm lên cấp ba, sau khi dượng và mẹ đồng thời qua đời vì tai nạn xe cộ, Lâu Điện thể gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, tiếp nhận công ty dượng để lại, bắt buộc bản thân trưởng thành.

      có tình cảm trái đạo đức với em cùng dòng máu là . Mặc dù có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ là em. Thứ tình cảm vặn vẹo và mãnh liệt của Lâu Điện làm cảm thấy da đầu tê dại, biết nên làm gì.

      Nghĩ đến đây, Lâu Linh thở dài, quyết định sau này ít về nhà hơn. Đợi đến khi tốt nghiệp, tới thành phố duyên hải phía nam tìm việc, chờ Lâu Điện nghĩ thông, cưới chị dâu mới quay về.
      MooniE thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :