Tên Truyện: Hận là vô cùng Tác giả: Trâu Thích Ăn Thịt Tình trạng: tiến hành Mỗi tuần 4 ~ 6 chương (kể cả chương Bonus) *Chương Bonus là chương chính thức nhưng vẫn bám theo nội dung trong truyện. Mình chỉ triển khai nó ở góc độ khác thôi. ***Mình chỉ up truyện ở ******************* (***************.com) và Cung Quảng Hằng (cungquanghang.com). Mình cảm thấy rất vui khi truyện của mình được các bạn khác thích và có nhu cầu reup lại ở mấy trang web khác nhưng mình chỉ có cầu nho là các bạn hãy giữ nguyên văn phong lẫn câu từ của mình, đừng tự ý sửa đổi. HÃY TÔN TRỌNG TÁC GIẢ là mình các bạn nhé! là mình rất ghét đọc truyện bằng hình ảnh hay bị chen thêm các cụm từ liên quan đến truyện. Mình hiểu và mình muốn làm thế!!! Mỗi người đều có giới hạn của chính mình. Cảm ơn các bạn quan tâm. Từ , được nuôi dưỡng trong vòng tay thương của cha mẹ. Nâng tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cha mẹ hết lòng chiều chuộng và bảo bọc . Từ , được tạo điều kiện để được phát triển cách trọn vẹn nhất. Bảo mẫu tốt nhất. Gia sư tốt nhất. Trường học tốt nhất. Bạn bè tốt nhất. Hơn hết, gia đình của luôn là tốt nhất. phụ lại kì vọng của cha mẹ, bộc lộ được hầu hết tài năng của mình. Mọi người luôn gọi là "tiểu thiên tài", "tiểu bảo bối" hoặc những danh xưng tương tự. là đứa người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Vẫn câu . Nâng tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng ông trời luôn muốn trêu ngươi người. Cuộc đời của sang trang mới khi câu chuyện chưa đến hồi kết. Năm vừa tròn 16 tuổi, cả nhà đãi tiệc ở nhà hàng nọ. đường về, vụ va chạm xe xảy ra. Đáng tiếc thay, cha mẹ mất sau tai nạn đó. Ánh sáng của cuộc đời bị dập tắt. Năm 18 tuổi, tốt nghiệp đại học. Năm 20 tuổi sinh con đầu lòng. Năm 22 tuổi phát mình mắc bệnh trầm cảm nặng. Năm 24 tuổi con trai xứng làm mẹ của nó. Năm 26 tuổi ra trong u buồn. Được giải thoát. Đây là cảm nghĩ của trước khi mất ý thức. Cha mẹ, con đến thăm hai người đây. Nữ chính trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Nam chính lẳng lặng theo sau. Này gọi là thê xướng phu phụ.
Chương 1. Đau. Đó là cảm giác của Sở Hi lúc này. Sở Hi mở mắt ra chỉ thấy trần nhà trắng tinh nhiễm chút bụi và mùi sát trùng lan toả trong khí. Sở Hi cố di chuyển tay chân mình nhưng ra có thể cảm nhận được đau buốt lan toả toàn thân . phải thừa nhận rằng tại đủ sức để nhúc nhích được ngón tay mình huống chi. Vẫn chưa đủ. vẫn chưa chết. Sở Hi cười khổ. Sở Hi nằm im. Mắt vẫn mở. nhớ lại cuộc hôn nhân sáu năm của mình. khúc nhạc buồn. Và đứa bé là nốt trầm u uất trong bản nhạc đó. Đứa bé xuất là điều ngờ đến. Việc sinh nó là điều nghĩ tới. Nhưng vẫn quyết định sinh nó ra. tự tin rằng mình có thể cho nó mái ấm. là làm tròn trách nhiệm của người mẹ, chả trách đứa bé gần gũi với . Trong đầu Sở Hi xuất gương mặt mờ ảo. Đứa bé rất giống người đàn ông đó. Chỉ có đôi mắt là giống , luôn chứa nỗi buồn nhàn nhạt. Có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến tổ hợp giữa và ta, nhưng là và vẫn có đứa con. kết hợp của cả hai ban đầu là sai lầm. Nếu như lúc đó Sở Hi kiên quyết lấy ta liệu cuộc đời có thảm bại như lúc này. Chồng , con thương. quấn quýt ta, dùng mọi cách để được gả cho ta. , khóc. Hai, nháo. Ba, thắt cổ. Thậm chí còn đe doạ phá đứa bé nên bất đắc dĩ ta phải lấy về. Là sai, là lỗi lầm của nên đây là hậu quả đáng phải nhận. có quyền được oán trách. Ngày hôm nay là chính lựa chọn. Những câu chuyện cứ lần lượt xuất trong đầu . nghĩ đến cha mẹ. Nghĩ đến lúc cha cưng chiều như thế nào, mẹ nhường nhịn ra sao. cỗ đau thương với uất ức cứ tuôn trào ra. Nhịn được chảy nước mắt. Cha. Mẹ. Hi Hi nhớ hai người. Hi Hi muốn được ở bên hai người. Cha mẹ hãy đón con . Con đau lắm. Con chịu nỗi nữa rồi. Là con sai, con xin lỗi. Nhưng con chỉ muốn đến bên hai người. Làm ơn hãy chờ con. Nghĩ rồi Sở Hi quyết tâm đưa tay lên tự đỡ mình ngồi dậy. Bất chất đau đớn, xương cốt như vỡ vụn ra. rút dây truyền nước biển ra. Rút toàn bộ dây nhợ cắm người ra. suy nghĩ làm cách nào để kết thúc sinh mệnh mình tiếng chuông báo động vang lên. Sở Hi giật mình. hiểu tình huống trước mắt là gì. luống cuống biết làm sao để tắt được tiếng chuông . Cửa ra vào được mở ra. Bước chân dồn dập bước vào. Bác sĩ, hộ lý, y tá đủ cả chạy nhanh về phía Sở Hi. ngơ ngác nhìn họ đỡ nằm xuống, trả lời câu hỏi họ đưa ra. cứng ngắt gật đầu, lắc đầu. Sở Hi nằm im hoảng sợ những động tác của những người này. lẳng lặng quan sát bác sĩ kiểm tra lượt cơ thể , hộ lý khẩn trương gọi điện cho ai đó, nét mặt có chút vui mừng đồng thời hoang mang đưa mắt nhìn về phia . Sở Hi muốn gào lên rằng người cần hoang mang lúc này là mới đúng chứ. Qua lời y tá, Sở Hi mới biết được rằng mình hôn mê được hơn tháng. Bác sĩ tuyên bố chết não và có thể tỉnh lại nữa. Bên phía gia đình chấp nhận là người thực vật suốt quãng đời còn lại và có thể ra bất kì lúc nào. Việc tỉnh lại quả là thần kì. Trời phù hộ . Giờ Sở Hi mới nhìn sơ lượt căn phòng. Đúng là phòng chăm sóc đặc biệt. cười mỉa. Gia đình ư? từng có. trách cha mẹ nhớ , nếu phải thế, sao họ còn chịu đón ? Y tá cẩn thận chăm sóc, nhàng đắp chăn cho Sở Hi, dịu dàng " yên tâm. Chúng tôi kiểm tra tổng quát lại kĩ càng. Sau đó chuyển về lại phòng bệnh thường. Ở đây có chút đơn." Y tá lại lẩm bẩm vài điều do Sở Hi hôn mê lâu nên cơ thể được linh hoạt, cử động khó khăn. Khuyên nhủ phối hợp trị liệu vật lí là hồi phục nhanh chóng. Nhưng tất cả đều nhắc đến người đàn ông đó. khinh thường bản thân mình, bị vứt bỏ rồi còn trông mong ta đến thăm mình sao. Sở Hi ngẩn người. Y tá cũng nhận ra điều gì đúng. Chỉ nhắn nhủ giữ gìn sức khoẻ rồi bắn ra tia thương cảm nhìn về . Đùa. Từ khi nào Sở Hi lại cần thương hại của người khác. quay đầu . Y tá đâu nhận ra được điều đó. Chỉ cảm thấy đứa trẻ này trốn tránh. đáng thương. Lại càng ra sức ôn nhi dặn dò . Còn đảm bảo túc trực thường xuyên, nếu cần chỉ cần nhấn chuông có người xuất . Công tác xong xuôi họ lại rời . nghe loáng thoáng bác sĩ về tình hình . Cảm thán việc quá kì diệu. khinh thường. Đó là do mạng lớn. Lại nghe thoáng rằng cũng quá đáng thương, mới 24 tuổi chịu nhiều đau khổ như vậy. Sở Hi hừ mũi, sao chứ? cần. 24 tuổi rồi. Khoan. Khoan . Họ vừa gì? Sở Hi nhớ trải qua sinh nhật 26 tuổi rồi, làm...làm...làm sao họ lại 24 tuổi? Nhầm rồi sao? "Chờ chút" giọng Sở Hi có chút khàn khàn "các người tôi 24..." ngữ điệu lên cao, thể khó tin. Y tá quay lại. Nhìn cách khó hiểu. Tự lí giải rằng đứa trẻ hôn mê lâu đến nỗi đầu óc có chút vấn đề. Bà lại trong trạng thái "tình thương của mẹ" xuất kích. "Phải. là Sở Hi, 24 tuổi. Là phu nhân của Tần Duyệt tiên sinh." "... sao?!" Sở Hi run run. chìm đắng vào trong suy nghĩ của mình. Mặc kệ họ ra lúc nào. Phải. 24 tuổi. sao? Mẹ nó, tự nhiên lại lời được 2 tuổi. Trời đất quỷ thần ơi, hình như trùng sinh rồi!!!!!!!!!!!!!!!!
Chương 2. Sở Hi lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ngoại trừ thân thể có chút đau,( à té từ lầu 13 xuống mà chưa chết dùng từ "có chút đau" thể hình dung ra được), não hoạt động năng suất nhất trong suốt 26 năm qua. lẩm nhẩm tính lại, ra là 24 năm hay 26 năm nhỉ? thở dài. Tình huống trước mắt này là gì? Sở Hi sống lại vào năm 24 tuổi, tức là 2 năm trước khi kiện kia xảy ra. nhăn mặt hồi tưởng năm đó có chuyện gì phát sinh. Khuôn mặt biến sắc, Sở Hi cắn chặt môi. Đúng rồi. Năm đó bị phát trầm cảm nặng, vài lần tự tìm đến cái chết may mà bảo mẫu xuất kịp thời biết bao nhiên lần đời rồi. Người đàn ông đó biết chuyện liền nhốt lại trong phòng, cấm tiệt mọi đồ vật có khả năng gây thương tích cho , toàn bộ đổi thành đồ nhựa. Ngay cả gương soi cũng cất , nên 2 năm đó chưa từng nhìn lại hình dáng ra sao. Sở Hi nhanh chóng đưa cánh tay lên soi, thấy vết sẹo dài chạy dọc cổ tay. đáng sợ, nhớ vài lần bảo mẫu mang cơm cho đều bị ném vỡ. Sở Hi lần liền giấu mảnh vụn thuỷ tinh, chờ bảo mẫu ra liên tiến hành hành vi "cắt cổ tay tự sát" giống như trong phim truyền hình. tự cho mình thông minh liền mở nước nóng đầy bồn rồi mới cho tay vào. Máu tuôn trào. Đau đớn, mất máu nhiều liền mất nhận thức. Tỉnh lại liền phát mình nằm giường, vết thương được băng bó lại, tay tự do nhưng chân bị xích lại. Sở Hi gần như phát điên, gào thét đòi thả ra. Vài ngày như thế, cơm ăn, nước uống, lại vận động quá mạnh. liền ngất xỉu rồi kể từ đó, bàng quang với mọi thứ xung quanh. Nhốt mình vào gian của chính bản thân. Dù chỉ là trong hồi ức, Sở Hi cũng nhịn được mà rùng mình, còn có thể cảm nhận được đau đớn toả ra từ cổ tay . Mẹ ơi, giờ có kề dao vào cổ , bắt diễn lại cảnh đó, liền sống chết bao giờ chơi dại như vậy nữa. tại tuy rất muốn đoàn tụ với cha mẹ, nhưng cũng rất quý trọng sinh mệnh bây giờ của mình. Ông trời rảnh cho sống lại, chắc hẳn hàm ý nỡ nhìn tiếp tục sai lầm như kiếp trước. Kiếp trước. Sở Hi chua xót. Dù được trùng sinh trở về quá khứ, vẫn lưu luyến nỡ bỏ được người kia. Cả hai có đoạn thời gian vui vẻ, cũng là hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Sở Hi này. ra chưa kịp lời tiễn biệt, biết người đó có đau buồn hay ? Ước nguyện của Sở Hi là mong người đó trọn đời bình an, luôn luôn sống tốt. Được, nếu như đây là sắp xếp của thượng đế, hẳn là nên phụ ông ấy. Sở Hi quyết tâm làm lại cuộc đời lần nữa. Nhưng trước hết, có nên ngắm lại dung nhan mĩ miều của bản thân . Hắc hắc, Sở Hi luôn biết rằng từ là mĩ nhân vạn người mê, có lạnh lùng nhưng mang tính dụ hoặc. (hồi đó là con nhóc con hỉ mũi chưa sạch mà cũng tính là mĩ nhân???!) Sở Hi bấm chuông, cầu hộ lý chỉnh chu lại đầu tóc đồng thời mang cho 1 chiếc gương. Sờ sờ khuôn mặt của mình, cảm nhận được khô ráp. sao, là do cả tháng nay chưa có thời gian chăm sóc mình, có là gì đâu. Bồi dưỡng lại tí là đâu lại vào đấy thôi. Mọi thứ đều tốt lành như trong suy nghĩ của Sở Hi. Cho đến khi nữ hộ lý dùng ánh mắt khó hiểu đưa cho 1 chiếc gương cầm tay. lý giải đó là do hộ lý chưa bao giờ gặp được nữ bệnh nhân nào xinh đẹp như Sở Hi. Gương kia ngự ở tay. Thế gian ai đẹp được như ta. Ngoài Sở Hi này ra, còn người nào khác sao. Haha.... Tác giả có điều muốn : Sở Hi có (vài) bí mật. Sở Hi ra là nữ hùng (tâm thần) trong truyền thuyết. Hahahahhaha ))))) Sở Hi mặt nghiêm túc: Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi chỉ là truyền thuyết. Quác... Quác... Quác... Quạ bay ngang đầu. Sở Hi bắt gọn, bẻ cánh, vặt lông.