1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi y kiều - Thượng Quan Mộ Dung (c4) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Trùng sinh chi y kiều

      Tác giả: Thượng Quan Mộ Dung

      Editor: Bí

      Coverter: Rich92

      Số chương: 90

      Thể loại: trọng sinh, nhàng, HE.

      Tình trạng: tiến hành

      Giới thiệu

      Gả vào Trịnh gia nhiều năm, Khấu Đồng toàn tâm toàn ý lấy lòng vị hôn phu. Hầu hạ bà mẫu dám có nửa phần chậm trễ, khi đối mặt với tiểu
      cũng lấy nhường nhịn làm đầu. Đến tận khi nàng chết nàng mới hiểu phu quân mà nàng tôn thờ, căn bản phải phu quân của nàng.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương thứ 1: Thử sinh hà tất

      Sáng sớm khí trời mùa xuân ấm áp, ánh nắng lúc rực rỡ, sắc xuân trải khắp khu vườn.
      Vậy mà trong trắc viện rách nát chịu nổi lại u mù mịt, hình như muôn hồng nghìn tía cùng hương hoa tiếng chim ngoài kia đều bị tầng cửa gỗ nước sơn bong ra từng mảng ngăn cách bên ngoài.

      Trong viện vắng vẻ nhưng Khấu Đồng lại hề để ý chút nào, nàng vượt qua thương cảm cùng khiếp sợ khi bị giáng làm thiếp thất, nàng thả cuốn 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》 trong tay xuống, rót cho mình chén nước.
      Tại sao ngày hôm nay yên ắng vậy? Hai tiểu nha hoàn vẫn thích tranh cãi với nàng đâu rồi?
      Mà thôi! Các nàng ở đây càng tốt!

      Chỉ cần các nàng ở đây, nếu châm biếm mình đường đường là chính thê bị giáng làm thiếp thất lại oán giận vì mình mà bị liên lụy, làm cho các nàng phải ở trắc viện hẻo lánh hoang vắng làm người hầu.

      Khấu Đồng ra khỏi phòng, thấy cây chổi cùng chậu gỗ chỉ còn nửa nước nằm ngổn ngang nền đất trong viện.
      Nàng thở dài, bước tới chuẩn bị thu dọn mấy thứ đó.
      Lại đột nhiên nghe được loạt tiếng khua chiêng gõ trống từ xa xa vẳng tới, hết sức náo nhiệt.

      biết là nhà ai đón dâu làm hỉ , gióng trống khua chiêng như vậy, náo nhiệt như vậy, thanh còn truyền tới cái trắc viện hẻo lánh này.
      Nàng khỏi nghĩ đến bốn năm trước khi nàng xuất giá, cũng vui vẻ náo nhiệt như thế.

      Tuy rằng bà bà cùng công công làm chủ, lấy danh nghĩa bốn năm có con giáng nàng làm thiếp thất của phu quân, nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần phu quân trở về, nhất định làm chủ cho mình. Chỉ cần phu quân còn thừa nhận người vợ như nàng, nàng còn có gì phải sợ chứ?

      Phu quân rời nhà tròn năm, mặc dù nàng được tận mắt chứng kiến, nhưng từ trong miệng người bên ngoài cũng nghe phu quân của nàng ở thái y viện kinh thành nở mày nở mặt cỡ nào!

      Phu quân của nàng trị bệnh cho thái hậu, được đương kim thánh thượng khen ngợi, được phong làm " Trịnh diệu thủ ", toàn bộ triều Đại Tấn người biết, người hay.
      Nàng khỏi bật cười tiếng, phu quân là Trịnh diệu thủ, chẳng phải nàng là diệu thủ nương tử, hoặc giả diệu thủ phu nhân?

      Phu quân nghĩ nàng rất ngốc nghếch, thích chuyện với nàng, để lấy lòng phu quân, từ mấy năm trước nàng vẫn luôn học cách phân biệt thuốc, để đến lúc phu quân cần, nàng có thể lập tức tìm ra vị thuốc kia.

      Mỗi khi nàng lấy đúng vị thuốc, phu quân luôn luôn mỉm cười tiếng với nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc cùng lắm là như vậy mà thôi.

      Trong năm phu quân rời nhà, nàng thuộc nằm lòng rất nhiều điển tịch về thảo dược, động vật dược, khoáng vật dược. Hôm nay nàng chỉ có thể nhận biết những thảo dược đó, còn có thể trôi chảy công dụng của chúng.

      Chờ phu quân trở về, nhất định thích chuyện cùng mình. Chỉ cần phu quân thích mình, bà bà làm khó dễ nàng cũng sợ! Chỉ cần phu quân thích mình, nguyện ý chung phòng với mình, ngày kia, nàng sinh hạ Lân nhi, bà bà xem ở phân lượng đứa trẻ bao giờ ... làm khó dễ nàng nữa!

      Cho tới bây giờ nàng cũng lo lắng, dù ngày phản chính còn rất dài! Thời gian lâu dài, nàng luôn có thể làm phu quân vui lòng, nàng có gì phải sốt ruột!
      Phu quân của nàng giữ mình trong sạch, ngay cả thị thiếp chung chăn gối cũng có, bên người chỉ có người là nàng. Nàng chút cũng sốt ruột. Chung quy có ngày, phu quân thích mình.

      "Cạch " tiếng, cửa bị người đẩy ra.
      Tiếng vang đột ngột dọa Khấu Đồng giật nảy.
      Có phải phu quân trở về ?
      Lòng nàng tràn đầy vui mừng, ngẩng đầu lên, lại thấy được gương mặt mình chờ mong!

      Thấy người nọ bước về phía mình, nàng hai lời, xoay người vào phòng.
      Người tới lại muốn buông tha nàng, nàng ta tiến lên bước, kéo tay áo Khấu Đồng: "Chị dâu, chị đừng nha! "
      mùi thơm nồng nặc kèm theo giọng làm người ta chán ghét truyền đến.
      Khấu Đồng vung tay, người nọ đề phòng, lảo đảo cái, bổ nhào xuống đất.
      Khấu Đồng thất kinh, ngờ chỉ cái vung tay, lại có thể làm cho đối phương chật vật như vậy!

      "Tiện dân vẫn chỉ là tiện dân! Cho dù gả vào Trịnh gia ta bao nhiêu năm, bản tính thô tục vẫn sửa hết! ", người đất xé bỏ ngụy trang mặt, lộ ra bản chất ác độc.

      Nhìn nàng ta chậm rãi đứng lên, nhàng mà phủi bụi bặm người, mặt che giấu được châm chọc cùng giễu cợt! Khấu Đồng khỏi nhớ tới cũng bởi nàng ta, phu quân mới thích mình; cũng bởi nàng ta, bà bà mới muốn đuổi mình !

      Thù mới hận cũ đan vào chỗ, khiến Khấu Đồng bao giờ ... muốn nhẫn nại nữa, khỏi thốt ra lời phản bác: ""Tiện dân? Ta là tiện dân, phu quân của ta là ca ca của , vậy lại là loại người nào? Ta là tiện dân, gọi ta tiếng chị dâu, vậy là loại người nào? "
      sai! Người này chính là Trịnh Lăng Vi - em của phu quân Khấu Đồng.

      "... " Trịnh Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi nhìn Khấu Đồng trước mắt đột nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
      "Vài ngày gặp, chị dâu trở nên lợi hại hơn rất nhiều nha! "

      "Hừ! "Khấu Đồng chút nào tỏ ra yếu kém: "Đó cũng là nhờ tiểu ban tặng, nếu như phải phái hai nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, xảo thiệt như hoàng, đổi trắng thay đen, phỏng chừng Khấu Đồng ta ngày hôm nay hãy còn giống như thường ngày, ngoan ngoãn bị răn dạy! Khấu Đồng ta có thể có ngày hôm nay, thể có công của tiểu ! "

      Trịnh Lăng Vi lần này rốt cuộc mở rộng tầm mắt! Khấu Đồng trước đây ở trước mặt ả chỉ cúi đầu thuận theo mặc ả bài bố, tại sao hôm nay càng trở nên miệng lưỡi sắc như kiếm thế?
      Khấu Đồng ở trong lòng cười khẩy: khi trước vì làm vui lòng phu quân, nàng lấy lòng bà bà cùng tiểu , cho nên mọi chuyện mới phải thuận theo. tại nàng suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, nàng biết tiểu khẩu phật tâm xà, thầm ngáng chân nàng, cố ý khiến nàng làm chuyện bà bà, phu quân thích. Nàng cũng biết tiểu còn thừa dịp phu quân ở nhà, xúi giục bà mẫu đuổi mình .

      Khấu Đồng nàng thông minh, nhưng cũng phải hạng người ngu xuẩn, bốn năm, đủ để khiến nàng thấy bộ mặt của người.
      "Chị dâu ", Trịnh Lăng Vi vội che miệng mà cười: "Xem ta này, thực là rất đãng trí! Ta quên mất, chị còn là chị dâu ta! Cùng lắm là tiện thiếp của ca ca ta mà thôi! "
      "Chậc chậc chậc! "Nàng ta lắc đầu liên tục, châm chọc rằng: ""Tiện dân vẫn là tiện dân, quả nhiên chỉ xứng làm tiện thiếp! Chỉ bằng , còn muốn làm vợ cả được ca ca ta cưới hỏi đàng hoàng? Chỉ bằng , còn muốn làm đương gia chủ mẫu của Trịnh gia ta? "
      Dường như nàng ta nghĩ đến thiên đại chê cười gì đó, cười khúc khích ngừng!

      Nhìn dáng vẻ phách lối của nàng ta, Khấu Đồng chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào. Đột nhiên nàng tiến đến bên tai Trịnh Lăng Vi : " đáng thương! "
      Trịnh Lăng Vi lại như mèo bị dẫm phải đuôi vùng lên, tức giận thở hổn hển chất vấn: " cái gì? "

      Khấu Đồng lại mỉm cười: "Ta thương hại ! Khấu Đồng ta làm vợ hoặc làm thiếp, dù là làm nô tì rửa chân, nhưng tốt xấu gì ta vẫn là người của ca ca , ta có thể quang minh chính đại tiếp cận ca ca . Nhưng còn ? Tiểu tốt của ta, thích ca ca của mình, sợ rằng cả đời này cũng thể tới gần ! vĩnh viễn cũng chỉ có thể lấy thân phận muội muội đứng bên cạnh , mà ta, lại là nữ nhân của ! "

      Trịnh Lăng Vi sắc mặt đại biến, nàng ta hoảng sợ nhìn Khấu Đồng, sau đó vội nhìn xung quanh, thấy trắc viện vắng vẻ yên tĩnh người, chỉ có hai người bọn họ, nàng ta mới thét lên phủ nhận: " bậy, bậy, bậy! "
      Nàng ta quá mức khiếp sợ, thế cho nên tới lui, cũng chỉ có ba chữ " bậy "!

      Khấu Đồng nhìn nàng ta la hoảng, chỉ cảm thấy niềm vui sướng tràn trề!
      Nhưng, niềm vui sướng của nàng còn chưa duy trì được mấy phút, nghe Trịnh Lăng Vi khẽ : "Ca ca ta đến kinh thành lâu như vậy cũng chưa trở về, lẽ nào lo lắng tìm đường tỷ của sao?"

      Khấu Đồng nghe xong lời này trong lòng rơi rụng lộp bộp, đường tỷ Khấu Nghiên lớn lên xinh đẹp lại kiều, người phu quân trước nay vẫn thích là đường tỷ!
      Lập tức nàng hủy bỏ ý nghĩ của mình, đường tỷ là nương xuất sắc nhất Khấu gia, lớn lên được trưởng bối thương, lại gả cho người tốt!

      Đường tỷ gả cho con trai của ruột nàng - - thế tử của An Bình Hầu, nghe người ta vợ chồng hoà thuận, vô cùng ân ái.
      Khấu Đồng nhất thời trở nên cảnh giác, báo cho mình nghìn vạn lần nên để câu của Trịnh Lăng Vi làm loạn trận tuyến.

      " bậy bạ gì đó? Phu quân cưới ta, đường tỷ cũng là phụ nữ có chồng, lời của để người khác nghe thấy, phá hỏng thanh danh của phu quân! "

      Trịnh Lăng Vi quăng cho Khấu Đồng ánh mắt, thấy mặt nàng hoảng loạn, cảm giác thống khoái áp chế chua xót trong lòng, nàng ta hỏi ngược lại: "Nếu thế tử biểu ca của quỷ đoản mệnh, bệnh chết, chỉ để lại mình đường tỷ thủ tiết sao? "

      Khấu Đồng nghe xong, quá sợ hãi: "Thế tử làm sao chết được? nghe ai ? "
      " chớ hỏi ta nghe ai ! "
      Trịnh Lăng Vi lại hăm dọa hỏi: "Nếu mẫu nỡ để đường tỷ thủ tiết, muốn nàng ta tái giá như thế nào? "
      "Nếu ca ca ta bởi vì được thánh thượng khen thưởng mà thỉnh cầu thánh thượng tứ hôn, kiên quyết muốn cưới đường tỷ Khấu Nghiên của , lại làm thế nào đây?"
      tiếng lại tiếng chất vấn sắc bén!

      Khấu Đồng chỉ cảm thấy trong đầu ong ong: nếu phu quân muốn cưới đường tỷ, ta phải làm gì? Ta phải làm gì...
      Đột nhiên, nàng xông lên trước mặt Trịnh Lăng Vi hô: " gạt người! Phu quân như vậy! Phu quân ... "

      Khấu Đồng há miệng, phát ngay cả câu phản bác mình cũng nên lời!
      Nhìn dáng vẻ Khấu Đồng lúc này ngây ra như phỗng, bị đả kích lớn, Trịnh Lăng Vi cười thống khoái!
      "Ta cho biết! Ca ca ta trị khỏi bệnh cho thái hậu, hoàng thượng hỏi muốn ban thưởng gì, ca ca ta cầu gì khác, duy nguyện muốn cưới Khấu Nghiên thủ tiết! Thánh thượng cảm động thâm tình, hạ thánh chỉ tại chỗ. Đâu chỉ thánh thượng cảm động, toàn bộ kinh thành đều bị si tình của ca ca ta cảm động! Ngày hôm nay là ngày thành hôn của ca ca ta cùng đường tỷ tốt Khấu Nghiên của đấy!"

      Nàng ta lôi kéo y phục Khấu Đồng, kéo nàng ra ngoài cửa: " nghe tiếng đàn sáo xem, nghe tiếng ồn ào náo động xem, tất cả đều là tân khách tới chúc mừng! có nghe hay ! "
      Khấu Đồng nghe được!

      Nàng đâu chỉ nghe được, dường như nàng còn thấy được tiếng tân khách ồn ào nhốn nháo cả thính đường Trịnh gia, tiếng chúc mừng cùng tiếng ăn uống linh đình hòa vào cùng chỗ, phu quân của nàng mặt mày thanh tú, tuấn vô song, mặc hỉ bào đỏ thẫm bức người, vẻ mặt tươi cười.

      Tựa như bốn năm trước, giống y hệt ngày thành thân với nàng!
      Thế nhưng chỗ khác biệt là, tân nương phu quân dắt trong tay còn là nàng, mà là đường tỷ của nàng!

      Bên tai truyền đến giọng châm chọc của Trịnh Lăng Vi: " khổ công phân biệt dược liệu có tác dụng gì? khổ công đọc sách thuốc có tác dụng gì? Đường tỷ viên thuốc cũng biết, quyển sách thuốc cũng chưa từng đọc qua, ca ca ta còn nàng ta như trân như bảo! Cả đời này của , vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng đoạt được trái tim của ca ca ta, cả đời này của cùng lắm chỉ là câu chuyện cười, là câu chuyện cười mà thôi... "

      Khấu Đồng trong lòng xúc động, ngụm máu tươi liền phun ra, nàng cười lạnh ngã xuống đất, trong lòng còn thầm câu của Trịnh Lăng Vi: đời này của ta, cùng lắm chỉ là câu chuyện cười mà thôi...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Tỉnh mộng Nam Kha

      Trong nháy mắt Khấu Đồng ngã xuống đất, từng câu ác độc của Trịnh Lăng Vi vẳng đến, sau lát nàng chỉ có thể nhìn thấy Trịnh Lăng Vi vả vào miệng liên tiếp ba cái, lại nghe được nửa chữ nào nữa.
      Nàng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại...

      Cũng biết trải qua bao lâu, nàng nghe có người gọi to tên của mình, Đồng nương... Đồng nương...Con tỉnh lại , con tỉnh lại ...
      Đồng nương...

      Khấu Đồng lòng chua xót, tuy rằng nhắm mắt, nhưng nước mắt mặn chát vẫn từ khóe mắt chảy ra, làm thế nào cũng ngừng được.

      Đồng nương là nhũ danh của Khấu Đồng, đời này chỉ có phụ thân cùng mẫu thân gọi nàng như vậy, lúc Khấu Đồng tám tuổi phụ thân rời bỏ nàng, mẫu thân cũng rời bỏ nàng năm nàng mười sáu tuổi.

      Từ sau khi mẫu thân qua đời được bốn năm, còn ai gọi nàng là Đồng nương nữa.

      Giọng này dịu dàng mang theo nôn nóng cùng yên lòng, giống giọng của mẫu thân như đúc.
      ra nàng sắp chết, là mẫu thân tới đón nàng.

      Mẫu thân, vì sao người tới trễ như thế?
      Mẫu thân, người có biết mấy năm nay nữ nhi sống uất ức cỡ nào ?
      Mẫu thân, người có biết nữ nhi hối hận bao nhiêu ?
      Đúng vậy, lúc này trong lòng khấu đồng tràn đầy hối hận!
      Nàng hận mình ngu xuẩn, nàng hận mình vô năng, nàng càng hận mình bất hiếu!

      Nếu phải nàng cố ý muốn gả tới Trịnh gia, cũng đắc tội nhà tứ bá tổ mẫu trong tộc, nếu phải đắc tội tứ bá tổ mẫu, mẫu thân cũng lẻ loi mình bệnh chết ở Khấu gia.

      Nếu có kiếp sau, ta nhất định tránh xa Trịnh gia, bao giờ ... đem hi vọng ký thác vào tình của phu quân nữa.
      Mẫu thân, nữ nhi biết sai rồi!

      đôi tay dịu dàng thay Khấu Đồng lau nước mắt nơi khóe mắt.
      Khấu Đồng mở mắt, giữ chặt lấy đôi tay đó, nước mắt lại như nước suối trào ra.
      " Mẫu thân , là người ? Mẫu thân ! " Khấu Đồng ngồi dậy , nhào vào trong lòng mẫu thân, như khách tha hương ly biệt nhiều năm, ôm ấp hoài bão rốt cục về cố hương: "Mẫu thân, người được bỏ con lại, được bỏ Đồng nương lại... "

      người của mẫu thân có mùi xà bông dễ ngửi, thân thể của mẫu thân còn mềm mại như vậy, dường như giống y hệt trong trí nhớ nàng.

      Dáng vẻ của Khấu Đồng dọa Tô thị giật mình, bà cảm giác được nữ nhi bất an cùng sợ hãi, vội quay lại ôm lấy Khấu Đồng, bàn tay nhàng lướt qua sau lưng Khấu Đồng, như khi còn bé dỗ Khấu Đồng: "Đồng nương sợ, mẫu thân ở chỗ này, mẫu thân đâu cả, Đồng nương chớ sợ chớ sợ! "
      Giọng của mẫu thân vẫn dịu dàng như vậy, giống y hệt khi nàng còn bé!
      Chỉ là trong giọng của mẫu thân mang theo vài phần yếu ớt, chỉ có như vậy, ngay cả nhiệt độ cơ thể mẫu thân, hô hấp của mẫu thân nàng cũng có thể cảm nhận ràng!
      Cảnh trong mơ này cảm giác quá mức chân thực!

      Khấu Đồng khỏi hoảng hốt, nàng vội từ trong lòng Tô thị ngẩng đầu lên.
      Nàng nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tô thị, gương mặt này mặc dù có phần tiều tụy, nhưng tuyệt đối phải dáng vẻ bệnh tật giày vò khi Khấu Đồng xuất giá.
      Nàng mở to hai mắt nhìn, liên tục lui về phía sau mấy bước.
      Lại khỏi ngắm nhìn bốn phía, đây...
      Khấu Đồng khỏi run rẩy, phản ứng đầu tiên của nàng, gặp quỷ rồi!

      Dáng vẻ Khấu Đồng phát run làm Tô thị bối rối, bà vội vàng dùng tay sờ lên trán khấu đồng, lo lắng hỏi: "Đồng nương, con làm sao vậy? Có phải bị sốt ?"
      Khấu Đồng lại lui về phía sau, tránh được tay của Tô thị!
      Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
      Mới vừa rồi ràng nàng ở trắc viện Trịnh gia, mới vừa rồi ràng nàng cùng Trịnh Lăng Vi cãi vã!
      Tại sao chỉ chốc lát, nàng lại xuất ở phạm thủy trấn cách hơn trăm dặm!
      chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả mẫu thân cũng sống lại. Mẫu thân so với trong trí nhớ trẻ hơn rất nhiều!
      Bài trí bên trong phòng lại giống tám năm trước như đúc.
      Nàng vội cúi đầu nhìn mình, nàng mặc xiêm y từ vải thô, thân thể gầy yếu, lại đưa tay ra lắc lắc trước mắt, ngón tay vô cùng tinh tế!
      Tay nàng bởi vì trường kỳ chọn dược liệu mà trở nên thô ráp!

      Đây hết thảy đều mơ hồ cho nàng biết tượng, nàng đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thể tin được suy đoán của bản thân.
      Nàng để ý chân trần, liền chạy ra khỏi cửa, muốn nhìn xem mình bây giờ là dáng vẻ gì.
      Nàng hít hơi sâu mới đưa đầu đến bên giếng nước, trong nước lộ ra khuôn mặt ngây ngô của nương mười mười hai tuổi.

      Giờ khắc này, nàng im lặng nở nụ cười, nàng đoán lầm, thời gian đảo ngược, thời gian đảo ngược vì nàng.
      Nàng về tới năm mười hai tuổi ấy!
      tốt! Mẫu thân còn ở đây, nàng cũng chưa trở lại bên nội, càng chưa bị họ hàng bên nội làm khó dễ, cũng chưa...chưa gả cho Trịnh Thế Tu...
      * * * * * * *
      Tô thị bị Khấu Đồng chốc khóc, chốc cười dọa sợ, Khấu Đồng khuyên can mãi, Tô thị mới chậm rãi yên lòng.
      Đến buổi tối, Khấu Đồng mình nằm giường, vuốt ga giường thô ráp, nghe tiếng bước chân bận rộn tới lui của mẫu thân, Khấu Đồng nghĩ còn gì thỏa mãn hơn lúc này.
      đêm này, Khấu Đồng ngủ say sưa gì sánh được.

      Sáng sớm ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Khấu Đồng tỉnh lại đúng lúc sáng tinh mơ trong tiếng chim hót, nàng cảm giác mình tại tinh lực dồi dào, toàn thân đều tràn đầy sức lực. Nhiều năm khổ công đọc sách thuốc khiến nàng dưỡng thành thói quen dậy sớm.

      Nàng trở mình từ giường đứng lên, mặc quần áo tử tế, cầm chậu gỗ đến bên cạnh giếng múc nước, sau khi rửa mặt, trời sáng rồi.
      Nàng múc thùng nước xách đến phòng bếp, sau đó lại múc thùng nước đổ đầy vào chậu gỗ, để dùng cho mẫu thân rửa mặt, lúc này mới gọi Tô thị rời giường.

      Mẫu thân trong trí nhớ đều rời giường rất sớm, cho dù là bệnh cũng ít ngủ nướng, tại sao ngày hôm nay khác thường như vậy!
      tốt!
      Khấu Đồng buông chậu gỗ, vội tới phòng Tô thị.

      Tô thị sắc mặt tái nhợt mặc quần áo, bà lắc lư lảo đảo đứng ở nơi đó, nếu Khấu Đồng nhanh tay lẹ mắt, Tô thị suýt nữa sắp té xuống đất.
      "Mẫu thân, người làm sao vậy?" Khấu Đồng lo lắng hỏi.
      Tô thị được Khấu Đồng đở đến bên giường, suy yếu : "Mẫu thân có việc gì, có hơi đau bụng, có thể là tối hôm qua cảm lạnh, uống chút nước nóng tốt rồi! "
      "Dạ! "Khấu Đồng gật đầu: "Vậy người nghỉ ngơi, bây giờ con đun nước nóng!"
      Tô thị giùng giằng: "Con vừa khỏi bệnh, thân thể yếu đuối, cần điều dưỡng, vẫn để ta đun thôi!"

      Khấu Đồng đè tay của Tô thị lại : "Mẫu thân, thân thể con khỏe rồi. Ngược lại người mới là người cần phải nghỉ ngơi, nếu người cố ý đứng lên, mệt muốn chết rồi, vậy phải làm thế nào đây? "

      Tô thị nghe xong, gật đầu: "Được rồi! Vậy con cẩn thận chút, cẩn thận bỏng tay, lúc mở nắp nồi, cẩn thận hơi nóng làm bỏng tay! "
      Khấu Đồng cười cười với Tô thị: "Mẫu thân, người yên tâm ! Con cũng phải trẻ con! "

      Sau đó Khấu Đồng tới phòng bếp thêm nước, nhóm lửa, đun nước!
      Chờ nước sôi, nàng dùng cái chậu sành thô đen nhánh đựng nước nóng, sau đó múc hơn phân nửa nồi nước sôi, hai tay bưng chậu, cẩn thận vào phòng Tô thị.

      Khấu Đồng bước qua cửa phòng, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng khỏi thất kinh, chậu sành thô trong tay cũng rơi xuống đất, cũng may nàng tránh được, bằng nước sôi nóng hầm hập tưới vào chân phải chuyện đùa rồi.
      Nhưng vẫn có vài giọt nước nóng bắn tóe lên chân nàng, nóng đến mức nàng cuống quýt nhảy dựng lên.
      Nàng bất chấp chân nóng, bước lên phía trước vài bước, nhào tới bên người Tô thị: "Mẫu thân, mẫu thân người làm sao vậy? "
      Tô thị mặt vàng như giấy, môi trắng bệch, mồ hôi tuôn như nước, hai tay ôm bụng dưới.

      Khấu Đồng đột nhiên nghĩ tới...
      Năm đó, nàng sốt cao lùi, mẫu thân vì chăm sóc nàng, hai ngày hai đêm chợp mắt, đợi được đến khi nàng tỉnh lại, mẫu thân lại bởi vì quá mức mệt nhọc, mà dẫn đến tả ngừng. Sau cùng gần như nửa cái mạng...
      Sau đó, tuy rằng chữa khỏi, thân thể mẫu thân lại suy yếu nhiều.

      Buổi tối nàng xuất giá, mẫu thân cho nàng, là mẫu thân ngâm mình trong nước lạnh, cả người lạnh buốt, lại ôm thân thể nóng rực của nàng, giúp nàng hạ nhiệt độ.
      tại là đầu tháng chín, cho dù phạm thủy trấn ở phía nam, thế nhưng đến buổi tối cũng hơi lạnh. Lúc đó ngâm nước lạnh, thân thể phải chịu bao nhiêu lạnh! Huống chi mẫu thân còn hai ngày hai đêm ngủ ngớt chăm sóc mình!
      Nàng trước đó , biết mẫu thân hi sinh đến vậy. Nhưng bây giờ, nàng đọc nhiều sách thuốc như thế, tự nhiên biết bách bệnh bắt đầu từ cảm lạnh! Nàng cũng biết phụ nữ có chồng càng kiêng kỵ lạnh!
      Nàng nhớ kỹ lần kia cũng bởi vì mẫu thân bệnh trị đúng lúc, làm bệnh tình trễ nãi, dẫn đến thân thể hư nhược nặng. Lúc có thể xuống giường, để kiếm sống, lại phải giúp người khác giặt quần áo kiếm tiền nuôi gia đình.

      Nước mắt dần dần làm nhòe đôi mắt Khấu Đồng, nàng dùng tay áo thô lỗ lau rồi lại lau nước mắt, nhìn thoáng qua Tô thị hôn mê bất tỉnh, liền xoải chân chạy tới con phố trung tâm thị trấn.

      Khấu Đồng hơi chạy đến nhà Kha đại phu — đại phu duy nhất ở cái trấn này, thấy Kha đại phu ngồi ở phòng chính bắt mạch cho người bên trong, Khấu Đồng bèn bước chậm lại, đứng vững ở cửa.

      Đợi lúc, Kha đại phu cùng người kia chuyện, sau đó, người kia liền mang theo vài túi thuốc ra.

      Khấu Đồng vội rảo bước chạy đến bên cạnh Kha đại phu, cầu khẩn :"Kha đại phu, mẹ cháu bệnh nặng, tả rất nặng, hôm nay rời giường, cầu ngài giúp cháu, mau cứu mẹ cháu! "

      Kha đại phu nhìn Khấu Đồng người mặc xiêm y vải thô có vài miếng vá, hỏi: "Muốn ta đến khám bệnh tại nhà cần đưa phí khám bệnh, tiểu nha đầu, ngươi có tiền chứ? "
      Tiền?

      Khấu Đồng vội hỏi: "Kha đại phu, người cháu bây giờ có tiền, nhưng xin ngài yên tâm, chỉ cần ngài chữa khỏi cho mẹ cháu, cháu nhất định kiếm đủ tiền, nhất định nợ tiền khám bệnh của ngài."

      Nhìn dáng vẻ tin, Khấu Đồng lúc này mới nhớ tới mình cùng lắm chỉ là tiểu nương mười hai tuổi, nàng vội giải thích:" Lúc mẹ cháu khỏi bệnh có thể làm việc, ngài yên tâm , chúng cháu trả tiền! "

      Nàng vừa như vậy, Kha đại phu lại giống như bừng tỉnh đại ngộ : " Ồ ~ ra là ngươi nha! Mẹ ngươi phải ngươi bệnh sắp chết sao? Tại sao hôm nay sinh long hoạt hổ vui vẻ thế? "

      rồi đẩy Khấu Đồng ra : "Mẹ con các ngươi đều giống nhau, bệnh lại giả bệnh! "
      Khấu Đồng vội : " phải, Kha đại phu, mẫu thân cháu ngã bệnh là , nào có nữ nhi rủa mẫu thân sinh bệnh chứ! Kha đại phu cầu ngươi mau cứu mẹ cháu! "

      Kha đại phu lại trợn mắt cái : "Có bệnh sao? Mẹ ngươi còn ngươi bệnh sắp chết đấy thôi! có ta chữa, ngươi cũng sống lại khỏe mạnh rồi đấy! Đều con giống mẹ, vậy, mẹ ngươi với ngươi mệnh cứng rắn như nhau, ai chữa cũng chết được! "
      "Ngươi... "

      Kha đại phu này tại sao lại có tình người như thế!

      dù xấu xa, cũng là đại phu duy nhất trấn, lúc này Khấu Đồng vẫn trông cậy vào cứu tính mệnh Tô thị, căn bản dám cùng cãi cọ.
      Khấu Đồng thấy Kha đại phu thờ ơ, thẳng thắn quỳ xuống, dập đầu với : "Kha đại phu, van cầu ngài, phát thiện tâm, mau cứu mẹ cháu. Người tốt gặp điều lành, cháu lập bài vị trường sinh ngày ngày thắp nhanh cung phụng ngài, đại ân đại đức của ngài cháu suốt đời cũng quên, Kha đại phu, cháu chỉ có người thân là mẹ, van cầu ngài, van cầu ngài! "

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Cầu người cầu mình

      Nhà Kha đại phu nằm ngay con đường phồn hoa nhất của trấn Phạm Thủy, chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đứng ít người.

      Trước mặt mọi người, Khấu Đồng quỳ xuống dập đầu vang dội mấy cái với Kha đại phu!

      Nhưng Khấu Đồng lại cảm thấy bối rối, ở Trịnh gia việc xấu hổ hơn nàng đều trải qua, nay vì mẫu thân, chỉ cần mẫu thân có thể khỏe lên, dập đầu vài cái tính là gì!

      Kha đại phu lại : “Ta muốn bài vị trường sinh gì cả, cái đấy có ích gì! Chỉ cần ngươi có thể lấy bạc đến đây, ta đến khám bệnh! “

      Ngoài cửa bắt đầu có tiếng nghị luận nho .

      Kha đại phu là thầy thuốc, thể diện chung quy phải có. Khó xử tiểu nương như vậy, phải việc mà quân tử nên làm.

      Nghĩ đến đây, Khấu Đồng như nhận được cổ vũ.

      Nàng xê dịch lên phía trước, ôm cẳng chân Kha đại phu, khóc cầu xin : “Kha đại phu, cháu cùng với mẫu thân cháu sống nương tựa lẫn nhau, nếu mẫu thân cháu xảy ra chuyện gì may, cháu…”

      Nghĩ đến đây, Khấu Đồng chợt nhớ tới những ngày tháng sau khi mẫu thân rời , nước mắt của nàng cuồn cuộn chảy xuống, nghẹn ngào chịu nổi, rốt cuộc ra lời.

      Ngoài cửa có người thể nhìn được nữa, giúp: “Kha đại phu, xin ngài thương xót, giúp ! “

      “Đúng đấy, tiểu nương này rất đáng thương! “

      “Đúng vậy! Đúng vậy! “

      Khấu Đồng cảm kích nhìn người ngoài cửa, : “Cám ơn, cám ơn mọi người! “

      Kha đại phu lại cước đá văng Khấu Đồng ra, vô cùng kiên nhẫn : “ , đừng khắp nơi kích động nhân tâm bôi nhọ thanh danh ta, ta cho ngươi, có tiền, đừng mơ ta đến khám bệnh! “

      “Kha đại phu, sao ngài có thể làm thế? “

      đợi Khấu Đồng mở miệng, ngoài cửa có người căm giận hỏi.

      Kha đại phu lại uy hiếp nhìn người nọ liếc mắt cái: “Sao? Muốn làm người tốt à! Vậy về sau ngươi đừng đến mời ta chữa bệnh nữa!”

      Vậy được! Mẹ già trong nhà còn phải trông cậy vào thuốc của Kha đại phu!

      Người nọ vội im bặt gì thêm!

      Người khác thấy, nghĩ rằng ai cũng thể cam đoan mình cùng người nhà sinh bệnh, cũng dám thêm nữa!

      Kha đại phu đắc ý nhìn khấu đồng, Khấu Đồng lại ” Vụt ” từ đất đứng lên, : “ ra là ác y (thầy thuốc xấu) tâm địa đen tối! Lãng phí nửa ngày nước bọt của ta!”

      Kha đại phu giận ngược lại cười: ” Ác y? Ngươi còn phải quỳ xuống cầu ta? tại ta cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi tiếp tục quỳ xuống cầu ta, nhận sai với ta, quỳ trước cửa nhà ta đến khi mặt trời lặn, chừng ta đại phát từ bi, bố thí cho ngươi ít thuốc trị tả!”

      Ánh mắt Khấu Đồng sáng lên!

      Lập tức nàng nhìn thấy tươi cười trào phúng mặt Kha đại phu!

      Khấu Đồng cười lạnh tiếng, đột nhiên cất cao giọng, với mọi người: “Ta quỳ xuống cầu ngươi, là vì ta xem ngươi là người, nghĩ tới, ngươi lại coi mình là người! Là Khấu Đồng ta hôm nay mắt kém, đến giờ phút này mới phát ngươi hơn kém súc sinh! “

      Giọng nàng lanh lảnh, kiêu ngạo siểm nịnh, chút nghe ra khiêm tốn yếu đuối vừa nãy, lời của nàng, giống cái tát vang dội đánh vào mặt Kha đại phu.

      Chung quanh yên tĩnh! Những người này hề nghĩ đến, tiểu nương quần áo cũ nát, ấy mà lại có thể ra lời như vậy!

      Càng nhiều người trong lòng trầm trồ khen ngợi, bọn họ bị Kha đại phu áp bức nhiều năm, hôm nay rốt cục có người thay bọn họ hết giận.

      Phẫn nộ! Oán hận! Kha đại phu nhìn chằm chằm Khấu Đồng, ánh mắt kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi Khấu Đồng.

      Khấu Đồng lại chút nào úy kỵ, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ngẩng đầu ra khỏi cửa Kha gia.

      Đầu tiên nàng trấn định tự nhiên, tiếp đó càng chạy càng nhanh, sau khi rời xa phố xá, dứt khoát vùng chạy.

      Nàng vừa chạy, vừa lau nước mắt, vừa tự trách mình: khấu đồng à khấu đồng, tại sao mày vô dụng thế, mày thế này, làm sao có thể cứu được mẫu thân. Mời đại phu được, thuốc mang về được, bệnh mẫu thân liền trị được, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn mẫu thân bị bệnh tật tra tấn giống kiếp trước sao?

      !

      Khấu Đồng hô to tiếng, nàng lại vùng chạy. Nàng mặc kệ đầu đầy mồ hôi, trong lòng cho chính mình, nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp… Nhất định có biện pháp trị khỏi bệnh tả của mẫu thân.

      Đột nhiên, nàng dừng lại…

      Trị bệnh tả…

      Nàng khẩn cấp lục soát trong đầu sách thảo dược từng xem qua.

      Sơn Dược…

      Sơn Dược bổ hư, trừ sốt rét tà khí, ích thận khí, kiện tính khí, trị tiết lỵ, tiêu đờm, nhuận ngoại tướng.

      Khớp với chứng bệnh của mẫu thân!

      Nhưng nơi nào mua Sơn Dược!

      Đúng rồi! Nàng đột nhiên nâng cao chân, chạy tới đầu tây thôn.

      Tháng chín, chính là mùa Sơn Dược chín.

      Khấu Đồng nhớ lầm, sườn núi đầu tây thôn, xác thực mọc rất nhiều Sơn Dược hoang. Mà thời điểm này, Sơn Dược chỉ là vị thuốc, chưa có người phát nó có thể ăn được, cho nên, số lượng lớn Sơn Dược hoang mới có thể lông tóc tổn hao gì tiếp tục nằm ở sườn núi .

      Bốn năm sau, Sơn Dược bị phát có thể ăn , Sơn Dược núi bị người đào sạch.

      Khấu Đồng thở hồng hộc vào sườn núi , cám ơn trời đất, sườn núi có từng phiến đất hơi hơi lộ ra, đất bao trùm dây leo màu vàng, dây leo lác đác lá cây.

      Chính là Sơn Dược!

      Khấu Đồng hết sức cao hứng, vội chạy tới quỳ mặt đất, lấy tay đào bới!

      Đất xốp hơn nàng tưởng tượng, nhưng vẫn rất khó đào!

      Nếu có cái xẻng tốt, nàng nghĩ như vậy.

      Ngay lúc nàng nghĩ vậy, lại phát bên chân mình có cái xẻng sắt nho . là trời cũng giúp ta!

      Khấu Đồng đắc ý nghĩ, ngoại trừ kha đại phu, hôm nay hết thảy giống như đều vô cùng thuận lợi. Nàng thuận tay tóm lấy cái xẻng , đào vô cùng hăng say.

      ” Trộm từ đâu đến? như ban ngày cứ như vậy trắng trợn trộm đồ! “ giọng tức giận lớn tiếng quát.

      Khấu Đồng hề nghĩ đến sườn núi này còn có người, nàng vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lòng đầy căm phẫn nhìn mình.

      Khấu Đồng buông cái xẻng, đứng lên với : “Vị tiểu ca này, có phải huynh nghĩ lầm rồi ! Sơn Dược này mọc hoang, sao lại là của huynh? “

      “Sơn Dược này tại sao phải của ta? Ngày ngày ta tưới nước bón phân, nhổ cỏ bắt sâu, Sơn Dược này đương nhiên là của ta! chỉ Sơn Dược, những cái khác trong đây, cũng đều là của ta! “

      Khấu Đồng vội nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, Sơn Dược bốn phía, vừa thấy có thể nhìn ra có người tỉ mỉ chăm sóc. Ngoài Sơn Dược, sườn núi còn có rất nhiều miếng đất khác, bên trong có các loại cây khác nhau.

      Đám cây đó đại bộ phận Khấu Đồng đều nhận biết, có Bạch Thuật, cỏ Ích Mẫu, Kim Ngân Hoa, Uy Linh Tiên cùng nhiều loại trung thảo dược!

      Thiếu niên trước mắt sai, triền núi này tại có chủ.

      Đất triền núi cũng phì nhiêu, gieo trồng đó lúc thu hoạch cũng được bao nhiêu, cho nên lâu dần, liền thành núi hoang người.

      Luật pháp triều Đại Tấn có văn bản quy định ràng, đối với núi hoang người quản lý, ai gieo trồng thu hoạch đó, quyền sở hữu thuộc về người đó.

      Cho nên, thiếu niên này mình là trộm cũng oan uổng mình!

      Nhưng, mình ràng nhớ sườn núi này là đất vô chủ, tại sao đột nhiên lại có người?

      Chẳng lẽ là mình nhớ lầm?

      Ngay lúc Khấu Đồng sững sờ lát, thiếu niên kia đến bên cạnh khấu đồng, bàn tay nhặt xẻng sắt bị khấu đồng đặt xuống đất lên, tay còn lại ôm Sơn Dược Khấu Đồng đào ra. Dùng ngón tay cầm xẻng sắt chỉ vào Khấu Đồng : “Ngươi trộm đồ, còn giả ngu! Đừng ngẩn người nữa, theo ta gặp sư phụ ! “

      xong còn vô cùng thô lỗ đẩy khấu đồng cái.

      Khấu Đồng bị cậu ta đẩy lảo đảo cái, quay đầu trợn trắng mắt, thất tha thất thểu lên trước.

      dốc thoải dựng mấy gian nhà tranh, lão giả râu tóc bạc trắng ngồi trước cửa nhà tranh, lão giả kia nằm ghế mây, nhìn qua hết sức nhàn nhã thong dong.

      Ông nhìn thấy hai người khấu đồng lại đây, đại khái hiểu được sao lại thế này, nhưng ông cũng tức giận, ngược lại cười tủm tỉm nhìn khấu đồng : “Tiểu nương, là ai sai cháu đến lấy Sơn Dược? “

      Khi ông chuyện, ánh mắt híp thành khe hở, gần như sắp nhìn thấy.

      Khấu Đồng nhìn dáng vẻ ông lão có vẻ vô cùng dễ chuyện, bèn : “ có ai cho cháu biết, mẫu thân cháu mắc chứng tả, cháu nghe người ta Sơn Dược có thể trị tả, cho nên muốn lấy ít nấu cháo cho mẫu thân ăn! “

      “Ồ! “Lão giả kia nghe xong lời Khấu Đồng, lập tức từ ghế mây ngồi dậy, ánh mắt vốn híp thành khe hở cũng lộ ra thần thái khác thường.

      Ông lão gật gật đầu với Khấu Đồng, giọng càng lộ ra hòa ái: “Tiểu nương, vậy cháu cho ta biết, cháu nghe ai Sơn Dược có thể trị tả! “

      ” Cái này… “Khấu Đồng cúi đầu, suy nghĩ lúc : “Cháu nhớ ! “

      “À! “Lão giả dường như hơi sáng tỏ, lại dường như hơi thất vọng tiếp tục nằm lại ghế mây.

      Khấu Đồng thấy, vội vàng : “Lão trượng, phải cháu cố ý muốn trộm Sơn Dược nhà ngài. Cháu tưởng rằng Sơn Dược này có ai cần, nhà cháu ở sau nhà địa chủ Lưu trong trấn, mẫu thân cháu bị bệnh. Nếu Sơn Dược này là của ngài, cháu tuyệt đối lấy , Sơn Dược này xem như cháu mua! Chờ mẫu thân cháu hết bệnh rồi, cháu đưa tiền lại đây! Ngài xem, được ?”

      Giọng điệu Khấu Đồng càng lộ ra nôn nóng cùng khiêm tốn.

      Lão giả nọ mở to mắt, nhìn Khấu Đồng lúc, sau đó khoát tay: “ cần, mấy gốc Sơn Dược mà thôi! “

      Sau đó vọng với thiếu niên đứng sau Khấu Đồng: “Tử Mặc, đem Sơn Dược cho nha đầu kia ! “

      “Sư phụ… “, thiếu niên được gọi Tử Mặc vô cùng vui, còn muốn ngăn cản.

      Lão giả nọ lại khoát tay : “ cần nhiều lời, cho ! “

      “Dạ! “

      Thiếu niên kia thế này mới vô cùng tình nguyện đem Sơn Dược đưa cho Khấu Đồng, nổi giận đùng đùng : “Cho ngươi! Cái đồ làm mà hưởng! “

      Khấu Đồng lấy được Sơn Dược, hết sức cao hứng, cũng thèm để ý sắc mặt thiếu niên kia, tươi cười rạng rỡ cúi đầu hướng về lão giả cùng thiếu niên: “Cám ơn! “

      Sau đó đợi trả lời liền ôm Sơn Dược chạy xuống sườn núi .

      Khấu Đồng về nhà, vào xem Tô thị trước, cho Tô thị uống chút nước trong, liền vội vàng bận rộn rửa sạch Sơn Dược, lột vỏ, băm nhão, sau đó đong gạo, đổi nước, nấu cháo!

      Bên trong bếp lò hơi nóng hôi hổi, sáng trưng, đến lúc sau Khấu Đồng ngửi thấy mùi gạo cùng Sơn Dược thoang thoảng bốc ra, nàng mới phát mình còn chưa ăn điểm tâm.

      May mắn, cháo nấu ít, mẫu thân hẳn là ăn hết.

      Nàng lấy tay sờ bụng : “Bụng ơi bụng, mày đừng kêu, đợi mẫu thân nếm qua, ta lại cho mày ăn! “

      Khấu Đồng bưng cháo Sơn Dược nóng hầm hập, thơm ngào ngạt vào bên giường Tô thị, cẩn thận nâng đầu Tô thị lên, đặt hai cái gối đầu sau lưng Tô thị, sau đó nhàng mà gọi Tô thị: “Mẫu thân, mẫu thân, dậy ! “

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: tới chuyện năm đó

      Tô thị từ từ tỉnh lại, thấy Khấu Đồng cười tủm tỉm nhìn bà: “Mẹ, chắc mẹ đói bụng rồi, đến, con giúp mẹ uống cháo!”

      Tô thị nhìn mặt Khấu Đồng đen mảng, xám mảng giống mèo hoa, trong lòng biết là vui mừng hay là chua xót, cố nén nước mắt gật gật đầu.

      Khấu Đồng thấy Tô thị nhìn chằm chằm mình, vội lấy tay quẹt mặt cái, phát tay có bụi đất, cười : “Xem con này, là ngốc, cho mẹ chê cười con! “

      Khấu Đồng giúp Tô thị ăn xong, săn sóc xoa xoa khóe miệng cho bà, lại rửa mặt cho bà, sau đó để Tô thị nằm xuống, đắp chăn mỏng lên bụng Tô thị.

      Thế này nàng mới thở dài nhõm hơi, : “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước, con uống chút cháo, con lát trở lại, có việc gì mẹ cứ gọi con, con có thể nghe thấy!”

      Khấu Đồng thấy Tô thị gật gật đầu, thế này mới ra ngoài.

      Khấu Đồng vừa mới ra ngoài, Tô thị liền rơi nước mắt, con của bà trưởng thành rồi!

      Khấu Đồng ăn cơm xong, rửa mặt, đến xem qua Tô thị, sau đó lại đun nước ấm để tắm rửa, nàng chạy buổi sáng, người hôi rình, khó chịu.

      Đợi nàng giặt quần áo xong, lại chuyện với Tô thị lúc, đảo mắt lại đến giữa trưa.

      Nàng còn phải nấu cháo Sơn Dược!

      Ăn cơm chiều, tinh thần Tô thị so với buổi sáng tốt hơn rất nhiều, bà khỏi hỏi: “Đồng nương, cháo này sao lại giống bình thường mẹ vẫn ăn, con bỏ thêm cái gì ở trong?”

      “Là Sơn Dược! “Khấu Đồng đáp: ” Con lên sườn núi đầu tây trấn đào ít Sơn Dược bỏ vào bên trong.”

      Tô thị chấn động: “Sơn Dược có thể nấu cháo?”

      ” Dạ!” Khấu Đồng gật gật đầu : “Sơn Dược có thể trị bệnh tả của ngài, cho nên con liền lấy nấu cháo!”

      Tô thị nghe xong như có điều suy nghĩ : “Trách được, buổi sáng mẹ nếm qua cháo liền cảm giác tinh thần tốt lên rất nhiều, bụng cũng đau như trước, chỉ cảm thấy ấm áp, cũng tả nữa!”

      ” Vậy đúng rồi! Sơn Dược là thuốc trị tả vô cùng tốt!”

      “Nhưng mà… “Tô thị nghi hoặc : “Sơn Dược có thể trị tả, đồng nương từ đâu mà con biết được?”

      Khấu Đồng chột dạ!

      Nàng vội ngẩng đầu nhìn Tô thị, khóe mắt lại liếc về cái rương to để tủ đầu giường Tô thị, nàng thu liễm tâm tư : “Cha từ trước lưu lại rất nhiều sách thuốc, đoạn thời gian trước trong lúc vô ý con xem được, liền nhớ kỹ! Hôm nay nhìn thấy mẫu thân bệnh nặng như vậy, con cầu Kha đại phu, nghĩ tới Kha đại phu chỉ muốn đến khám, còn mẹ giả bệnh, dưới tình thế cấp bách con lại nghĩ ra trong sách có Sơn Dược có thể trị tả, cho nên liền ôm ý nghĩ thử xem sao, nghĩ tới hữu hiệu !”

      ” Kha đại phu có làm khó dễ con ? “Tô thị nghe Khấu Đồng tìm Kha đại phu, lòng tràn đầy lo lắng, sao còn để ý vấn đề vừa rồi.

      có “Khấu Đồng lắc đầu: ” Con có tiền, Kha đại phu muốn đến khám, cho nên con liền trở lại! “

      “À! “Tô thị yên lòng, sau đó còn thêm: “Vậy con gì đắc tội Kha đại phu chứ! “

      ạ! “Khấu Đồng thấp giọng !

      ” Ừ!” Tô thị thế này mới yên lòng!

      buổi tối này, Khấu Đồng nằm giường, làm thế nào cũng ngủ được!

      Nàng về lại năm mười hai tuổi, nàng còn chưa trở lại Nam Kinh, chưa trở lại nhà cũ, cũng chưa gả cho Trịnh Thế Tu, nhưng mọi việc lại vẫn phát triển theo hướng này!

      Nàng sống lại lần, chẳng lẽ còn muốn theo đường cũ sao?

      Chẳng lẽ còn muốn về đến thiên viện Trịnh gia sao?

      !

      Nghĩ đến mẹ chồng khó dễ, nghĩ đến lời ác độc của Trịnh Lăng Vi, nghĩ đến Trịnh Thế Tu cưới chị họ Khấu Nghiên của mình, Khấu Đồng chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ phát đau!

      , muốn, ta muốn lặp lại cuộc sống như vậy!

      Cuộc sống như vậy lần là quá đủ rồi!

      Trong bóng đêm, Khấu Đồng nắm chặt nắm đấm!

      Nàng ngồi bật dậy, nàng nhớ , năm nay nàng mười hai tuổi, năm nay nàng sinh bệnh nặng, cuộc sống vốn túng quẫn bởi vì bệnh của nàng càng biến thành trứng chọi đá, sau này mẹ cũng bị bệnh.

      Lúc mẹ bệnh nặng, từng lần tưởng rằng bà sống được, cho nên viết phong thư gửi đến nhà cũ ở Nam Kinh, nhờ người ở nhà cũ Nam Kinh tới đón mình.

      Nhưng lại chờ được hồi ! Cũng may mẹ hết bệnh, chuyện này liền thành. Nhưng năm rưỡi sau, khấu gia Nam Kinh rốt cục gởi thư, bảo mẹ mang theo Khấu Đồng trở về!

      Vận mệnh Khấu Đồng chính là từ thời điểm đó từng bước bước con đường có lối về!

      tại bệnh của mẹ nghiêm trọng như kiếp trước, như vậy cũng viết thư cho nhà cũ. Mình cũng cần theo đường cũ!

      Khấu Đồng hít sâu hơi, cảm giác được trong lồng ngực tràn ngập sức mạnh, nàng thông qua cố gắng của mình cải biến bệnh tình của mẹ, như vậy có phải có nghĩa là nàng có thể thay đổi vận mệnh, nàng có thể bảo vệ mình cùng mẹ ?

      Đúng vậy! Khấu Đồng kiên định tin tưởng, nàng có thể! Nàng nhất định có thể!

      Đời này kiếp này, vận mệnh của Khấu Đồng nàng chỉ có thể nắm giữ trong tay mình, phải thân thích trong nhà cũ tộc Khấu thị, phải Trịnh gia, phải bất luận kẻ nào khác, vận mệnh của nàng do Khấu Đồng nàng quyết định!

      Đảo mắt qua vài ngày, thân thể Tô thị dần dần tốt lên!

      Vì sinh kế, hai mẹ con cùng nhau giúp địa chủ Lưu nhà bên cạnh giặt quần áo, lúc giặt quần áo, Khấu Đồng luôn luôn suy nghĩ vấn đề: nàng cùng mẹ sao lại tới trấn phạm thủy này?

      Nàng nhớ khi còn nàng luôn ở kinh thành.

      Nàng nhớ cha là thái y, nàng còn nhớ , năm mười ba tuổi trở lại nhà cũ ở Nam Kinh, nàng nhận hết mọi chê cười của các chị họ, các nàng ấy luôn cha Khấu Đồng là phạm quan, là sỉ nhục của tộc Khấu thị!

      ” Mẹ! “Khấu Đồng cầm bên quần áo, Tô thị cầm bên còn lại, hai người đồng tâm hiệp lực vắt khô quần áo.

      “Mệt rồi hả!” Tô thị ngẩng đầu cười với Khấu Đồng: ” Con nghỉ trước , còn lại để mình mẹ làm là được rồi!”

      ” Con mệt! “, Khấu Đồng khẽ cắn môi, vẫn kiên trì hỏi: “Vì sao chúng ta lại đến trấn Phạm Thủy? Cha chết như thế nào? “

      Tô thị nghe xong ngẩn ra, quần áo cầm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, bà sửng sốt hồi : ” Giúp mẹ phơi đống quần áo này trước !”

      Dáng vẻ này của mẹ, ràng là có tình gì đó!

      ” Mẹ “, Khấu Đồng nóng nảy: “Mẹ, mẹ thể luôn coi con như trẻ con, mẹ thể luôn cho con biết! Ngay cả mẹ , người khác cũng hỏi con, vì sao con có cha, cha con đâu? Mẹ bảo con trả lời người khác thế nào đây!

      ” Sao vậy, có người đồn đãi gì trước mặt con?”

      Khấu Đồng hề nghĩ đến Tô thị hỏi như vậy, chỉ biết cúi đầu lời nào.

      Khấu Đồng trầm mặc khiến Tô thị nghĩ rằng mình đoán đúng rồi! Bà thở dài hơi, thanh dịu dàng rất nhiều: ” Con giúp mẹ hong khô quần áo trước, đợi mẹ cho con, được ?”

      Khấu Đồng gật gật đầu!

      Mẹ con ngồi đối diện nnhau, Tô thị nhìn Khấu Đồng sau lúc lâu mới : ” Mẹ cũng rốt cuộc là sao, hết thảy đều có bất cứ dấu hiệu nào, có buổi tối, cha con đột nhiên muốn mẹ thu dọn đồ đạc mang theo con rời khỏi kinh thành! Mẹ vô cùng sốt ruột, biết xảy ra chuyện gì, cha con lại cho mẹ biết, ban đêm xảy ra chuyện lớn.

      Mẹ vừa nghe vô cùng sốt ruột, tự nhiên muốn rời , nhưng cha con lại cho mẹ biết, mẹ còn phải chăm sóc cho con.

      Ông ấy nếu bình an vô , rất nhanh đón chúng ta trở về, nếu ông ấy xảy ra chuyện, bảo chúng ta im lặng trốn ! Còn , nếu người Tiêu gia vẫn là quyền quý trong triều đình, vĩnh viễn được trở lại kinh thành. Nếu ngày nào đó người Tiêu gia suy tàn, chúng ta mới được trở về.

      Khi đó tuy rằng mẹ biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng hiểu được là việc cực kì quan trọng. Cho nên liền nghe theo cha con dặn dò, suốt đêm ra khỏi kinh thành, xe ngựa vừa mới chạy khỏi kinh thành được vài ngày, ở đường nghe người ta cha con bởi vì mưu hại Tiêu quý phi mà bị ban chết!

      Mẹ lúc ấy ruột gan đứt từng khúc, thống khổ, chỉ muốn theo cha con. Nhưng khi đó con còn quá , chỉ mới tám tuổi, còn cần mẹ chăm lo, mẹ liền lay lắt mà sống! “

      “A! ” ra là như vậy! Cha…

      ” Vậy sau này sao?” Khấu Đồng hỏi.

      Tô thị cười khổ : “Sau này mẹ nghe người ta , trừ cha con ra, lúc ấy tham dự còn có Mục phi là phi tử của Thánh Thượng! Mẹ nghe Mục phi bị tống vào lãnh cung!”

      Khấu Đồng nghe xong, khỏi lâm vào trầm tư…

      Mẹ đến đây, khỏi khiến nàng nhớ tới việc.

      Nàng nhớ rất ràng, năm sau nàng cùng mẹ trở lại Nam Kinh, khi đó từ trong miệng đại nhà tứ bá tổ mẫu biết được, Tiêu gia bởi vì tội mưu nghịch bị tịch biên, nam tử mười lăm tuổi toàn bộ chém đầu, nam tử dưới mười lăm tuổi cùng phụ nhân toàn bộ sung quân đến biên cương, Tiêu quý phi nghe vậy treo cổ trong cung Trọng Hoa.

      Tiêu gia hiển hách mấy trăm năm, trong đêm suy bại tới mức này!

      Mà Mục gia cũng trong đêm trở thành tân quý chạm tay có thể bỏng, Mục phi từ sủng phi của hoàng thượng biến thành lãnh cung khí phi, lại từ lãnh cung khí phi biến thành Mục quý phi nổi bật có hai, trong giới quý tộc quyền quý nhấc lên gợn sóng . Đặc biệt các phụ nhân, càng chuyện say sưa Mục quý phi xinh đẹp thế nào, tài sắc song toàn thế nào.

      Ngay cả trai của Mục quý phi cũng được hoàng thượng phong làm Thừa Ân hầu!

      Trong lúc đó có phải có vấn đề gì hay ? Khấu Đồng khỏi nghĩ đến!

      Y thuật của cha tệ, danh tiếng trong hạnh lâm rất tốt, hơn nữa ngay lúc đó cùng tiêu quý phi cũng có thù riêng, tại sao phải hạ độc mưu hại Tiêu quý phi?

      Mặt khác, tại sao cha lại nghĩ trước tiên an bài mẹ cùng mình rời ? Hết thảy quá trùng hợp rồi! Có phải cha có gì khó ?

      Kiếp trước, nàng chỉ biết là cha bởi vì làm sai mà mất mạng, lại biết chân tướng như thế nào, lại càng biết cha phạm vào việc gì! Nàng chỉ biết cha là phạm quan, làm sai, cho nên bị trừng phạt.

      Khi nàng bị chị em họ nhạo báng, mẹ chồng ghét bỏ nàng, Trịnh Lăng Vi chê cười nàng, nàng thậm chí từng oán trách, nàng oán cha vì sao làm chuyện sai trái, dẫn đến nàng bị người ta cười nhạo, thể ngẩng cao đầu.

      tại xem ra, chân chính đáng cười là nàng! Bởi vì những người đó mà thầm oán cha ruột thương mình!

      Nàng muốn biết cha đến tột cùng là chết như thế nào! Nàng muốn hiểu !

      Nàng nghĩ đến, bên trong tủ đầu giường của mẹ cất giấu đầy ngăn sách, tất cả đều là cha để lại.

      Nàng tin tưởng, bên trong tất nhiên có dấu hiệu có thể lần theo!

      Nghĩ đến đây, Khấu Đồng đột nhiên nhảy dựng lên giống mèo bị đạp phải đuôi, nàng nghĩ đến việc vô cùng quan trọng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.