1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thiên kim thượng vị (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thiên Kim Lên Ngôi

      Tên khác: Trùng sinh chi thiên kim thượng vị
      Thể loại : Trùng sinh, ngược nam
      Nguồn : Posoinic - Wattpad
      Editor : Heo Lười

      Giới thiệu:
      Đọc chán ngược văn nữ chủ, bằng gì mà hay ho luôn là nữ chủ? Bị thương luôn là nữ chủ! Cho nên Diệp Diệp dốc lòng viết ngược nam văn. Ngược cho thương tích đầy mình!

      Nàng là thiên kim tập đoàn An thị, An Cẩm, lại bị nữ minh tinh Thôi Tây Nhi đẩy xuống cầu thang lưu sản đến chết. Mà trượng phu của nàng liền ở bên lạnh lùng nhìn.

      Trong vũng máu, An Cẩm gắt gao rút chiếc nhẫn ruby tay ra, Phong Hách, đây là khiến tôi thề. Chỉ cần tôi - An Cẩm còn sống, tôi muốn đem khuất nhục hôm nay trăm lần, ngàn lần trả lại cho hết!

      Nay, trở về năm mười tám tuổi An Cẩm thề muốn đem hết khuất nhục từng cái trả lại.

      Nhưng cuộc gặp gỡ bất ngờ, bóng dáng vào tâm bị đóng băng của nàng.

      Làm gì khó xử chính mình? Buông thù hận, cấp chính mình cuộc sống đầy đủ.

      Lại gặp người kiếp trước thương hại chính mình, đồng dạng hứa hẹn, đồng dạng sủng ái.

      An Cẩm trong lòng cười lạnh, nam nhân ghê tởm! Ngươi chỉ xứng chết ở trong tay nữ nhân!

      Mà khi chân tướng trồi lên thủy diện, kiếp trước ràng buộc, kiếp này quyến luyến, lại nên nơi nào?

      Hối tiếc, bàng hoàng, truy đuổi cùng mê mang, rốt cuộc ai đúng ai sai, ai ai? Là ai bị thương ai?

      Kiếp trước --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      "A Hách, sáu tháng nữa đứa liền sinh ra, đứa gọi là gì tốt đây?"

      Phong Hách ôm lấy Thôi Tây Nhi, thanh trầm thấp cũng mất ôn nhu: " vậy kêu Phong Nhu . Ôn nhu săn sóc,rất giống em."

      Thôi Tây Nhi cười khẽ: "Còn biết là con trai hay là con đâu? Muốn là đối con mình, kêu tên này còn làm cho người ta cười chết."

      "Hài tử của ai dám chê cười. Bất quá em sinh con trai hay là con đều thích."

      Trong phòng mảnh ấm áp, trượng phu ôn nhu săn sóc, thê tử hiền lành nhu thuận, cùng đứa bé sắp ra đời. Ngoài cửa lại là mảnh hàn ý.

      An Cẩm xuyên qua cửa phòng để hé nhìn thấy màn này, nàng gắt gao cắn môi, cho dù nước mắt xẹt qua hai má, mơ hồ hai mắt cũng từng nháy.

      Nhà của nàng, trượng phu của nàng, bây giờ thuộc về người khác .

      Kiếp này --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      "A Cẩm, làm sao có thể nhận sai A Cẩm của mình chứ? A Cẩm hội tới tìm em, chỉ có mình em, chúng ta lần nữa bắt đầu được ?"

      lần nữa bắt đầu?

      An Cẩm nhắm mắt lại, khóe miệng tràn ra tia lãnh ý.

      "Phong Hách, lần nữa bắt đầu, là cái gì?" An Cẩm thản nhiên .

      "Chúng ta vẫn giống như trước đây, dùng cả đời thương em, em, sủng em, dùng sinh mệnh của chính mình để bảo vệ em." Phong Hách tựa hồ là nghĩ tới cái gì, trong thanh nhưng lại mang theo tia vui sướng.

      "Sau đó bao dưỡng khác nữ nhân, muốn tôi xoá sạch đứa của chính mình, lại nhìn nữ nhân kia đem tôi đẩy xuống cầu thang sao?" An Cẩm chưa bao giờ tưởng tượng qua chính mình lại dùng giọng điệu bình thản như vậy kể ra chuyện cũ đáng sợ này.

      Cảm giác người phía sau nhất thời cứng ngắc thân mình, An Cẩm đem hai tay ôm lưng mình hơi hơi phát run kiên định lấy ra. Nàng xoay người nhìn Phong Hách, trong mắt gợn sóng chút sợ hãi.

      "Sau đó các người kết hôn sinh con, hài tử của tôi chết khi phụ thân nó mắt lạnh nhìn sao?"

      Sắc mặt Phong Hách dần dần tái nhợt.​
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: trọng sinh

      "A Hách, sáu tháng nữa đứa liền sinh ra, đứa gọi là gì tốt đây?"

      Phong Hách ôm lấy Thôi Tây Nhi, thanh trầm thấp cũng mất ôn nhu: " vậy kêu là Phong Nhu . Ôn nhu săn sóc,rất giống em."

      Thôi Tây Nhi cười khẽ: "Còn biết là con trai hay là con đâu? Muốn là đối con mình, kêu tên này còn làm cho người ta cười chết."

      "Hài tử của ai dám chê cười. Bất quá em sinh con trai hay là con đều thích."

      Trong phòng mảnh ấm áp, trượng phu ôn nhu săn sóc, thê tử hiền lành nhu thuận, cùng đứa sắp ra đời. Ngoài cửa lại là mảnh hàn ý.

      An Cẩm xuyên qua cửa phòng để hé nhìn thấy màn này, nàng gắt gao cắn môi, cho dù nước mắt xẹt qua hai má, mơ hồ hai mắt cũng từng nháy.

      Nhà của nàng, trượng phu của nàng, bây giờ lại là thuộc về người khác. Mà nàng, này chân chính nữ chủ nhân, bên trong cái kia nam nhân thê tử, lại chính mình giống người xa lạ đứng ở ngoài cửa, nhìn bọn họ nùng tình mật ý, tùy ý bọn họ mỉm cười ra câu lại giống như đem nàng lăng trì.

      An Cẩm kỳ thực biết, năm trước người chỉ biết đối chính mình ôn nhu lấy đãi Phong Hách sớm thành qua lại, nhưng nhìn thấp giọng đối với khác nữ nhân . Đáy mắt che giấu được ôn nhu sủng nịch, mỗi động tác đều cẩn thận, như là đối đãi với bảo bối trân quý nhất thế giới , tâm giống bị người hung hăng đâm trúng, miệng tràn ra tiếng khàn khàn tiếng khóc.

      An Cẩm nhớ đêm pháo hoa rực rỡ kia, trước mặt mọi người hướng nàng hứa hẹn, dùng cả đời thương nàng, nàng, sủng nàng, dùng mạng sống chính mình bảo vệ nàng.

      Đây là lời hứa cho tôi sao? An Cẩm nhìn Phong Hách mở cửa, gần ba mươi, năm tháng lại chỉ làm cho hơn vài phần thành thục cùng ổn trọng. Mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi bạc lạnh, dù cùng khuôn mặt, cũng phải nam nhân chỉ lòng của nàng. cau mày nhìn chính mình. An Cẩm có rời , cho dù tâm nàng như đao cắt, cho dù nàng hiểu được chính mình bị từ bỏ cũng liền như vậy chật vật né ra. Nàng cần lời giải thích.

      An Cẩm tin người nam nhân hội có bất luận cái gì lý do liền thương người khác, huống chi là liếc con mắt xem qua trừ nàng lại có nữ nhân khác bên ngoài như Phong Hách.

      " thấy nên tôi cũng che giấu. Tôi cho tiền bồi thường. Chúng ta ly hôn."

      ! Trong lòng có thanh thét chói tai, có khả năng, có khả năng!

      An Cẩm mạnh mẽ cầm lấy cánh tay Phong Hách, cố gắng đè nén loại đau đớn đến xé rách trong lòng xuống, nàng tin, nàng tin tưởng!

      "Hách... giỡn sao? Chúng ta cùng chỗ đến bảy năm , làm sao có thể liền . phải như thế, vì sao lại muốn gạt em?"

      An Cẩm sắc mặt trắng bệch, lại vẫn như cũ tràn ngập tia ảo tưởng.

      "An Cẩm, tôi cũng hay giỡn. Cái gì đều có thời hạn bảo đảm chất lượng, cũng thế. Huống chi tôi cho tới bây giờ vốn có có . Lúc trước nếu có ba tôi cho tôi cùng An thị gặp mặt, nghĩ rằng tôi cưới sao?" Phong Hách lạnh lùng nhìn An Cẩm, trong mắt chút cũng thêm che giấu vẻ chán ghét, " kiêu căng tùy hứng, cố tình gây , mấy năm nay tôi sớm chịu đủ . Nhìn đến khuôn mặt liền ghê tởm!" Thanh của lớn, lại tựa như đánh vào lòng An Cẩm, đem lòng của nàng cắt thành nhiều mảnh.

      An Cẩm nhìn đến phía sau , Thôi Tây Nhi vẻ mặt ý cười cùng chút nào che giấu trào phúng.

      "Đó là ta? Thời hạn bảo đảm chất lượng của ta là bao lâu?"

      Phong Hách nhìn Thôi Tây Nhi, ánh mắt còn mất bình tĩnh cùng chán ghét, chỉ còn lại tràn đầy sủng ái." ấy là nữ nhân duy nhất mà đời này tôi , thời hạn bảo đảm chất lượng là cả đời."

      An Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy nhu tình của Phong Hách. Nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt chảy xuống. Nàng cúi đầu, run run xoa bụng.

      An Cẩm ngóng nhìn , làm cho có chút kiên nhẫn, bỗng nhiên, An Cẩm nở nụ cười, cười thực ôn nhu, thực điềm tĩnh. Nàng lấy tay che lại nhãn tình, giọng : "Như vậy cũng tốt."

      Cục cưng thực xin lỗi. Ma ma thể cho con gia đình đầy đủ.

      Nàng xoay người rời , Phong Hách bỗng thất thần. Bên tai tựa hồ còn lưu lại tiếng cười khẽ đó.

      Bỗng nhiên Thôi Tây Nhi từ phía sau Phong Hách ra, bước nhanh theo hướng An Cẩm. Ả giữ chặt tay An Cẩm, ôn nhu : "An Cẩm, thực xin lỗi. Tôi thích Phong Hách, cái gì cũng đều có, tôi lại chỉ có A Hách."

      Thôi Tây Nhi là ca sĩ, từ trước thường hát tại số quán bar , sau đó tới tham gia cuộc thi ở quán bar, đoạt giải nhất, mượn lần gặp may này, lại cao tay, liền ngắn ngủn mấy tháng nhảy vào hàng ngũ ca sĩ top đầu. Nửa năm trước đột nhiên tuyên bố rời khỏi giới nghệ sĩ.

      ra là bị Phong Hách bao dưỡng, An Cẩm cảm thấy có chút châm chọc. Đúng vậy, lên làm thiếu phu nhân Phong gia làm sao còn cần hát rong.

      " yên tâm . dùng qua nam nhân tôi có hứng thú." An Cẩm bỏ tay ả ra liền muốn xuống lầu, bỗng nhiên cảm thấy người phía sau dùng sức cái đem nàng đẩy xuống cầu thang.

      Đau đớn trong nháy mắt thổi quét toàn thân, dưới thân mảnh huyết sắc. An Cẩm che bụng đau nhức, bàn tay nhanh cầm lấy nhẫn kết hôn đeo tay.

      Vì sao, vì sao ngay cả đứa cũng lưu lại cho tôi? Vì sao ngay cả lí do duy nhất để tôi tồn tại đều phải hủy diệt!

      "A Hách, em phải cố ý . Em nghĩ kéo ấy nhưng là nàng đột nhiên bỏ tay ra, em... Em rất sợ hãi..."

      Phong Hách, An Cẩm cười thảm, trong lòng mảnh thê lương. Lời này cũng tin sao? thực là rất ta a! Cho dù là hài tử của tôi sao? còn chưa nhìn thấy thế giới này lần bị phụ thân từ bỏ! Này công bằng, công bằng! Phong Hách, tốt nhất chờ cho tôi chết , bằng hết thảy hôm nay, tôi cái cái trả lại gấp bội, gấp trăm lần, ngàn lần trả lại cho ! Tôi muốn cùng hài tử của tôi chôn cùng!

      Ý thức dần dần mơ hồ, thù hận ăn mòn hết thảy, An Cẩm lẩm bẩm : "Phong Hách, Phong Hách..."

      Bên tai tựa hồ vang lên trận tiếng bước chân dồn dập, cùng tiếng vội vàng la lên, "A Cẩm..."

      "A Cẩm... , A Cẩm con thế nào ?"

      An Cẩm chậm rãi mở mắt ra, trần nhà màu trắng liền đập vào mắt. Xoay thân liền nhìn đến An Lâm Thâm lo lắng nhìn chính mình.

      "Ba ba?" An Cẩm mạnh mẽ trợn to hai mắt.

      Ba ba An Cẩm lúc An Cẩm mười tám tuổi năm ấy bởi vì đến Châu Âu tham gia hội nghị, đường sân bay cùng chiếc xe vận tải đâm vào nhau bỏ mình. Nhưng là tại...

      Nàng cũng chết sao... cần! Nàng cần chết, đừng mong nàng cho đôi cẩu nam nữ đó lấy hết tài sản của nàng, nàng muốn bọn họ được chết tử tế! Cho dù thành quỷ cũng bỏ qua bọn họ!

      An Cẩm cố gắng chống thân mình xuống giường. Miệng ngừng đến: "Giết bọn họ, tôi muốn giết bọn họ..."

      "A Cẩm con làm sao vậy? Con cần dọa ba ba a!" An Lâm Thâm kích động đem An Cẩm nâng lên giường, "Con nhanh nằm nghỉ cho tốt, bác sĩ tại thân mình con còn rất yếu, thể dễ dàng xuống giường."

      "A Cẩm, ba ba biết con giận dữ. Những người đó cũng dám dùng cách xử phạt thể xác của con, con yên tâm ba ba làm cho bọn họ quá hạnh phúc! Ngoan, chúng ta vừa nằm ngủ giường vừa mơ."

      An Cẩm mờ mịt nhìn ông, làm cho An Lâm Thâm trận đau lòng, trong lòng lửa giận tận trời. Đám hỗn đản kia cũng dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ông, ngày bình yên của bọn chúng cũng nên đến hồi kết !

      "Ba ba..." An Cẩm bỗng nhiên liều mạng cắn tay của chính mình. Toàn thân đau đớn làm cho ý nghĩ nàng thanh tỉnh lên. Đau? Nàng còn chưa chết?

      "Mình còn chưa có chết?"

      An Lâm Thâm nhìn dấu răng tay nàng, đều đổ máu. Chạy nhanh đến lấy khăn cùng nước sạch để nàng rửa." cái gì ngốc nghếch vậy, ba ba làm sao có thể cho con chết chứ. A Cẩm, con chính là rất thiện lương mới có thể làm cho bọn họ thích khi dễ liền khi dễ. Bây giờ ai bắt nạt con con liền bắt nạt trở về, ba ba liền làm chỗ dựa cho con!"

      An Cẩm nhìn dấu răng tay, kích động cùng hận ý trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng hít sâu hơi,

      "Ba ba, hôm nay là ngày nào tháng nào?"

      "Con trong lúc huấn luyện quân té xỉu. Hôn mê liền hai ngày. tại là ngày mười ba ."

      "Huấn luyện quân ?"

      "Đúng vậy, con mới học đại học liền có loại chuyện này. A Cẩm con yên tâm, người khi dễ con ba ba cái đều bỏ qua ."

      An Cẩm thuận theo gật gật đầu, cũng là tâm tư trăm chuyển, như vậy tại chính mình mới mười tám tuổi?

      Hết thảy đều có phát sinh, mình còn có cơ hội!

      An Cẩm trong lòng cười lạnh, Phong Hách, nghĩ tới . Tôi còn sống, lúc này đây, tôi muốn hai bàn tay trắng!

      ------ đề lời với người xa lạ ------

      Bởi vì là khai trương văn cho nên hôm nay canh hai ~, vốn là tháng chín khai trương văn, nhưng là trường học phải học bù. Trước hết khai ~

      Editor: Heo Lười
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Đỉnh Cầu Vồng

      tháng sau

      An Cẩm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ thở dài cái. Nghe người giúp việc trong nhà , ngày đó lúc huấn luyên quân nàng bị mấy nữ sinh ám hại, bị huấn luyện viên phạt đứng mấy giờ, cuối cùng bị cảm nắng té xỉu. An Lâm Thâm nhận được tin tức liền hủy bỏ chuyến Châu Âu.

      An Cẩm nhớ lần huấn luyện quân mình có té xỉu nhưng có lợi hại như vậy. Xem ra dùng mệnh chính mình thay đổi mạng sống của ba ba, lại kém dương sai làm cho chính mình nhờ lần này có cơ hội sống lại.

      Từng như lũ mây khói mười tám tuổi tại chặt chẽ nắm giữ tại trong tay chính mình, lại có lý do gì cho chính mình qua được tốt đây?

      An Cẩm đối với cửa kính mỉm cười. Cửa kính xe bằng thủy tinh chiếu ra nhân minh mi xỉ, đôi mắt giữa dòng quang trăm chuyển.

      Phong Hách, chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi đùa.

      Bỗng nhiên thanh báo tin nhắn vang lên. An Cẩm lấy điện thoại di động ra, nhìn xem màn hình, cười lên tiếng

      "Nhuyễn muội tử, đến Đỉnh Cầu Vồng bồi ta uống rượu. Chúng ta say về!"

      Vị này "Ta" là bạn khuê mật của An Cẩm, kêu Miller. Tiễn cái tóc ngắn, ánh mặt trời hướng về phía trước thực, lại là cái giảng nghĩa khí. Khi nữ sinh khác lấy lòng. Bình thường mọi người đều kêu nàng thước ta, kết quả nàng đến cuối cùng cả ngày ta ta rời mồm.(Chỗ này ko biết dịch ra sao, haizz)

      An Cẩm tuy rằng tính cách với Miller khác nhau rất lớn, hai người lại rất hợp nhau.

      An Cẩm trở về điều ngắn tức, với lái xe là bác Trương: "Bác Trương, đến Đỉnh Cầu Vồng."

      Xuống xe liền nhìn thấy Miller đến ôm lấy chính mình. An Cẩm bất đắc dĩ cười cười: "Mới vài ngày gặp a, liền nghĩ đến mình như vậy?"

      Miller nghe như thế ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn nàng cái, "Cậu cái nha đầu chết tiệt kia, xảy ra chuyện cũng biết cho tớ biết tiếng. Có phải hay tớ gọi điện thoại tìm cậu, cậu liền tính gì !"

      An Cẩm cười khổ đến "Tớ nào dám a. Đúng rồi, hôm nay cậu đây là muốn làm gì?"

      Miller hưng phấn nhảy dựng lên: " họ Bạch Uyển hôm nay về nước, kêu chúng ta đến chúc mừng."

      An Cẩm kéo kéo khuôn mặt Miller " Tiểu Chân tư xuân?"

      "Cậu đừng có cười tớ. Này bạn cũng suất. mang đến đó vài huynh đệ cũng là cực phẩm!"

      An Cẩm cười , cho là đúng. Cực phẩm thế nào, nhìn người phải là cái đức hạnh.

      Dơ bẩn khiến người ta giận sôi.

      Vào phòng riêng liền nhìn thấy đám người ngồi ở sofa. Bạch Uyển nhìn thấy hai người An Cẩm tiến vào, cười tủm tỉm lôi kéo các nàng ngồi xuống.

      "An Cẩm, trước kia gọi cậu so với lên trời còn khó hơn, lần này cho tớ cơ hội , hôm nay đem cậu quá chén cũng cũng đừng hòng chạy ."

      An Cẩm cười giơ lên ly rượu: "Tốt."

      Bạch Uyển sửng sốt, nghĩ tới An Cẩm sảng khoái như vậy. Trước kia An Cẩm im lặng lại quật cường. Nàng thích uống rượu, cho nên chưa bao giờ cho ai mặt mũi. Sao có thể giống hôm nay sảng khoái như vậy.

      An Cẩm nhìn thấy Bạch Uyển lặng người, trong lòng biết ấy suy nghĩ cái gì. Trước kia chính mình rất thanh cao, hiểu được bằng hữu trọng yếu. Đối với ai đều là bộ dáng thản nhiên, cho nên nhiều năm như vậy trôi qua bên người cũng chỉ có Miller da mặt dày . Sau khi sống lại, An Cẩm rất quý trọng bằng hữu. Học sinh thời này mặc kệ là tình vẫn là đoàn kết, đều có trải qua thế tục nhuộm dần, sạch , thuần túy. Đây là An Cẩm như vậy hết sức nhân thế tang thương nhân sở đặc biệt quý trọng .

      An Cẩm cười : "Làm sao vậy, phải muốn đem tớ quá chén sao? Tửu lượng của tớ kém, có lẽ cậu hôm nay phải thất vọng ."

      Bạch Uyển cười tiếng: "Ai nha cậu nghe lầm , tớ là , muốn Miller cùng cậu tỷ thí. Miller được xưng ngàn chén say đó ."

      giờ sau, Miller ngã vào ghế sofa.

      Nam sinh mắt to kinh ngạc nhìn An Cẩm: "Tớ dựa vào! Cậu thoạt nhìn ôn nhu nhược nhược, tửu lượng lại lớn như vậy!"

      An Cẩm mỉm cười, "Quá khen. Tớ toilet chút."

      Nam sinh mắt to cắn miếng khoai tây, khoát tay áo, "Ân ân, cậu , cậu ."

      Vào toilet An Cẩm nôn đến trời đất đen kịt. Vừa rồi vẫn cố chống, vị trong phiên giang đảo hải tư vị thực chịu khổ sở. Lần sau thể lại cậy mạnh. An Cẩm trong lòng nghĩ, rửa mặt chợt nghe đến phía sau cửa truyền đến trận cười khẽ.

      An Cẩm nhìn lại, nam nhân ngoài hai mươi tuổi tựa vào cửa. mặc thân trang phục màu trắng. Thoạt nhìn cùng quán bar hợp nhau. An Cẩm nhận ra . bằng hữu của họ Bạch Uyển. Làn da trắng nõn, cười rộ lên có nhợt nhạt rượu oa. An Cẩm đối với ấn tượng khắc sâu là vì đôi mắt cùng nụ cười của .

      Đôi mắt của rất đẹp, lượng lượng, giống như là nước suối sau núi mà An Cẩm mới đến trước đây, đều trong suốt. Thanh của cam thuần như loại rượu ngon nhất.

      Bạch Uyển từng với An Cẩm về . nam nhân tốt, sạch , ôn nhu, là cực phẩm thế gian. Mà dùng lời của Miller là kiểu, hơn nữa có thể giặt quần áo nấu cơm, làm ấm giường...

      Nhìn An Cẩm đối với chính mình có chút ngẩn người, Đường Chiếu ngoéo cái khóe miệng. ràng là lơ đãng cái mỉm cười động tác, lại làm cho diễn nghĩa vô cùng nhuần nhuyễn. An Cẩm trong đầu lên tám chữ: phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.

      "Tôi xem tốt như vậy sao? Đôi mắt cũng nháy chút." Đường Chiếu vào đến, cười dị thường sáng lạn.

      An Cẩm trong lòng tán thưởng, thoạt nhìn quả là cá nhân khuông cẩu dạng . Làm ngưu lang tuyệt đối là đệ nhất mỹ nam. mặt lại thản nhiên, : "Tôi chỉ là cảm thấy tâm lí biến thái đến nỗi đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ phô trương?"

      Đường Chiếu như trước vẻ mặt ôn nhu: " có người cho nơi này là toilet nữ sao?"

      An Cẩm biến sắc, đến ngoài cửa ngẩng đầu. Khóe miệng rút rút, " có lỗi, tôi có chút say."

      " nhìn ra." Đường Chiếu đỡ lấy nàng, hơi hơi cúi đầu, "Cho nên, để tôi đưa về nhà ."

      "Ba!" An Cẩm đập mạnh tay , " cần."

      Đẩy ra rồi vài bước, bỗng nhiên quay đầu đối : " tin tưởng có nhất kiến chung tình sao?"

      Đường Chiếu sửng sốt: "Tôi tin."

      "Nhưng tôi tin." An Cẩm xoay người rời , lạnh giọng , "Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cách tôi xa chút."

      Đường Chiếu nhìn phương hướng rời , trong mắt đen , thào tự : "Kỳ thực tôi cũng tin."

      An Cẩm đường, ngẩng đầu thở ra hơi. Nàng có gọi người tới đón nàng. Đêm khuya thành thị như cũ phồn hoa. Đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại có chiếc xe chạy như bay mà qua.

      An Cẩm hồi tưởng trong khoảng thời gian này phát sinh hết thảy, cảm thấy có chút mỏi mệt. Nàng trước khi sống lại hai mươi lăm tuổi . Lại hề đoán được mà trở lại năm mười tám tuổi, làm cho nàng có chút biết làm sao. Dù sao trước trải qua nhiều như vậy, lại muốn nàng dùng ánh mắt của thiếu nữ ngây ngô mười tám tuổi để nhìn thế gian sạch là tương đương khó khăn.

      Nàng có lập tức tìm Thôi Tây Nhi cùng Phong Hách. Cho dù vài ngày trước là nàng cùng Phong Hách gặp mặt, nàng cũng đến địa phương đó làm bộ như cùng lơ đãng chạm mặt.

      tại Phong Hách bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp Phong gia, nghiệp phát triển ngừng. Mà tại chính mình hoàn thành huấn luyện quân . Cho dù trong đầu của nàng biết được phương hướng phát triển thị trường trong bảy năm nữa cùng kinh nghiêm xã hội lão luyện. Nhưng ai cũng nghe lời của nàng. tại chính mình còn quá yếu ớt, yếu đến nỗi tia khả năng để thắng Phong Hách. Nàng đường của trước kia, lại càng bất luận khi chưa nắm chắc tình huống tùy tiện xuất trước mặt .

      Nàng muốn là đến khi thành công, bất luận cho nam nhân kia có cơ hội xoay người. Nàng muốn tận mắt thấy kết cục của Thôi Tây Nhi, nàng muốn chỉ còn hai bàn tay trắng!

      An Cẩm dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên trời, cho nước mắt chảy ra. Đứa của nàng còn chưa có nhìn thấy thế giới này lần bị người hại mất. Mà phụ thân của lại ở bên lạnh lùng nhìn.

      "Như vậy cũng tốt..." An Cẩm giọng . Cùng với nhìn phụ thân của mình đối đãi với đứa bé khác ôn nhu che chở, mà đối chính mình mắt lạnh nhìn. Chẳng bằng đời này, như vậy, nếu tất cả quá đau lòng.

      Cảm thấy tầm mắt ràng , An Cẩm hơi hơi nghiêng đầu, thân mình mạnh mẽ cứng lại.

      Cách bụi hoa, bóng dáng lẳng lặng ngồi ở ghế dài của công viên. Mặt đất xung quang đều là tàn thuốc, giữa ngón tay còn cầm mẩu thuốc chưa cháy hết.

      An Cẩm có chút khó hiểu, như thế nào lại ở chỗ này?

      Đây là công viên mà An Cẩm cùng Phong Hách lần đầu gặp mặt. Lúc đó An Cẩm ở trong công viên tản bộ, nhận được tin nhắn của Miller liền vội vã tới tìm, chạy đến nơi liền đụng vào người Phong Hách gọi điện.
      Bất ngờ gặp gỡ thực lãng mạn, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy. Nhất kiến chung tình, tái kiến chân thành. Loại vớ vẩn này, nàng bao giờ tin lần nữa.

      An Cẩm trào phúng nhếch khóe miệng cái, hề lưu luyến xoay người rời .

      Tàn thuốc dần dần cháy hết, đầu ngón tay nóng rực làm cho Phong Hách phục hồi tinh thần. Lái xe cùng đợi cách đó xa liền tiến đến, "Phong thiếu."

      Phong Hách nhìn tàn thuốc chỉ còn đốm lửa , giọng hỏi: " ấy vì sao còn chưa có tới?"

      Lái xe Tiểu Lý ngẩn ra, phát cũng phải hỏi chính mình.

      " ấy phải cố ý trốn tránh tôi chứ?"

      Phong Hách nhìn về phương hướng An Cẩm vừa mới rời , có phát chính mình vẫn đợi người, đôi mắt Phong Hách hơi hơi ảm đạm, cho dù là ban đêm Tiểu Lý cũng có thể cảm giác được. Liên tục bốn ngày tổng giám đốc đều cho đưa đến nơi đây, cái gì cũng làm, chính là lẳng lặng chờ, rút mấy điếu thuốc. Đợi cho mấy của hàng đối diện đều đóng của mới rời .

      Là người . Tiểu Lý nghĩ đến, cũng chỉ có người trong lòng mới có thể làm cho người đàn ông kia lộ ra loại thần sắc này.

      Phong Hách đứng dậy đem thuốc cháy gần hết ném xuống đất dùng chân nghiền nghiền, xoay người rời .

      Editor: Heo Lười
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 3: Phát hương (Chắc là hương thơm ?)

      Đường Chiếu trở lại phòng thuê chung lẳng lặng uống rượu của chính mình , nhìn gian phòng mờ tối trong đầu lên bộ dáng trong trẻo và lạnh lùng vừa rồi của An Cẩm. hẳn là thích loại địa phương này . Nghĩ đến ánh mắt xa cách của , Đường Chiếu có chút phiền chán kéo kéo áo. Tần Vũ nhích lại gần:"Tới nơi này chơi đùa, người uống rượu giải sầu là có ý tứ gì?"

      xong hướng Bạch Uyển đánh cái thủ thế, Bạch Uyển cười cười:" họ, em có chút mệt nhọc nên cùng Tiểu Mễ về trước."

      Bạch Đường gật gật đầu:" đưa em về, đường cẩn thận chút."

      " biết ." Bạch Uyển lôi kéo Miller gần say đến bất tỉnh ra khỏi phòng thuê chung, lập tức vài nữ nhân hở hang vọt vào. Bạch Đường tùy tay kéo qua người, hôn lên khuôn mặt trêu đùa:"Tiểu Hoàn nhi a, thế nào nhớ gia sao?"

      Nữ nhân hai tay cuốn lấy cổ Bạch Đường, oán trách : "Thiếp là Thất Thất , Bạch thiếu ngài lại bảo sai tên ."

      Bạch Đường cười ha ha: "Bằng ngươi là ai, hầu hạ được gia vui vẻ là được!"

      Hướng Đàm khinh bỉ nhìn thoáng qua mỹ nhân uy rượu Bạch Đường, chắn qua bên người nữ nhân đút hoa quả:"Xem cậu là dạng có tiền đồ!"

      nữ nhân mặc sườn xám màu đỏ ngồi vào bên người Đường Chiếu, thân thể mềm mại giống như có xương cốt. Ả vốn định tựa vào người Đường Chiếu, nhưng nhìn đến đôi mắt chút độ ấm của bỗng dừng lại. Nâng tay nghịch tóc, ngăn chặn sợ hãi trong lòng.

      Nam nhân loại này ả gặp nhiều. Mặt ngoài thanh cao, giường người người là hảo thủ. Thượng hoàn sau còn muốn đem nữ nhân mắng lần biết liêm sỉ. Thực con mẹ nó khó hầu hạ! Bất quá người trước mắt này nhìn nhưng ra cái cực phẩm, đến vẫn là chính mình buôn bán lời. Nghĩ đến đây nữ nhân quyến rũ cười, hai tay liền muốn cuốn lấy cổ của bắt tại người.

      Ngay lúc nữ nhân muốn đụng tới “của ”(*đỏ mặt*)trong nháy mắt, Đường Chiếu mạnh mẽ bắt lấy đầu nữ nhân đập lên mặt bàn. Nhất thời tiếng nữ nhân thét chói tai vang lên bốn phía.

      Đường Chiếu mặt chút thay đổi nhìn nữ nhân đầu rơi máu chảy, bỗng nhiên gợi lên chút tươi cười mang theo huyết sắc, nguyên bản khí chất như tiên bị ánh sáng mờ tối xưng chiếu giống như bóng đêm sắc vi loại mị.

      Mỹ là cực mỹ, lại làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách.

      Đường Chiếu mở ra chai sâm banh, thản nhiên đổ toàn bộ vào đầu nữ nhân, nguyên bản bị thủy tinh cắt thành vết sâu lại bị kích thích như vậy làm cho nữ nhân kiệt tê bên trong hét rầm lên, giống như chiếm bản thượng ngư dạng liều mạng giãy dụa.


      Đường Chiếu để ý tới lời cầu xin tha thứ cùng giãy dụa của ả, chai tiếp chai đều tưới tại đầu ả. Sâm banh, hồng rượu, bia, nước trái cây. Liên tục mở ra bốn bình mới dừng tay.

      Đám người Hướng Đàm ngồi ở bên nhìn náo nhiệt, ai biện hộ cho. nữ nhân mà thôi, đáng chính mình mở miệng. Hơn nữa, tại hành hình nhưng là Đường Chiếu, tâm ngoan thủ lạt xưng thứ hai ai dám xưng thứ nhất. Khuyên , đó phải muốn chết sao.

      Đường Chiếu có chút chán ghét nhìn thoáng qua chỗ bị tay nữ nhân chạm qua, cước đem nàng đá đến đất. Nữ nhân che bụng, thống khổ run rẩy, vẻ mặt máu tươi cùng rượu nước, nguyên bản khuôn mặt mị lại cực độ vặn vẹo.

      Đường Chiếu đến chén thanh nước dường như có việc gì trở lại đường ngay. Động tác tao nhã như là tại hưởng thụ buổi trà chiều quý tộc.

      Lấy khăn lau tay, Đường Chiếu thản nhiên : "Ai kêu đến."

      Bạch Đường nuốt nuốt nước miếng: "Huynh đệ này phải nhìn cậu chưa bao giờ đến đây, lần này nghĩ đến cậu thông suốt tìm vài cái... Cậu nếu hài lòng tôi lại đổi đám?" còn chưa dứt lời bị Hướng Đàm đạp cước. Hướng Đàm cũng giống Bạch Đường như vậy "ngây thơ" . nhưng là biết Đường Chiếu lần này đến là có nguyên nhân. tại chánh chủ rồi, nhân gia vốn tâm tình tốt, tại tìm này đó nữ nhân tới phải là đụng đầu thái tuế sao!

      Quả nhiên, Đường Chiếu tinh tế đưa tay lau lần, ném khăn tay lên mặt nữ nhân: "Đường thị cùng trăm tư hạng mục hủy bỏ."(khụ, ta hiểu lắm a~)

      Bạch Đường nhìn Đường Chiếu đẩy cửa rời , vẻ mặt khiếp sợ. Hạng mục kia muốn nghiên cứu hơn hai tháng. tại hủy bỏ liền hủy bỏ chắc chắn bị ba lột da!

      Đại học nhà cao cửa rộng có điều nổi tiếng lai nhân . Này đường xen kẽ trường học cùng các bộ vị. Dọc theo đường này lái xe, tại bốn mươi phút liền qua toàn bộ trường học.

      Lúc này gần đến cuối mùa thu, An Cẩm tại lai nhân đường nhìn bên trái lá cây điêu tàn, cây trụi lủi thêm vài phần thê lương nhưng ảnh hưởng tâm tình An Cẩm lúc này.

      Kiếp trước sau khi tốt nghiệp cũng rất hiếm khi trở lại trường học . Ba năm qua nay hồi đến nơi đây, hết thảy lại là mới bắt đầu. có Phong Hách, có phụ thân cách thế(cách:cách biệt;thế:thế giới?), càng có phản bội cùng dối trá. An Cẩm mỉm cười, mười tám tuổi thiên là sáng sủa .

      Bỗng nhiên trước mắt tối đen, bên tai truyền đến tiếng cười khẽ: "Tên của tôi."

      "Đường Chiếu." An Cẩm đem đôi tay che mắt của chính mình bắt lấy. Xoay người liền thấy vẻ mặt mang ý cười của Đường Chiếu.

      " sai, còn biết tên của tôi."

      An Cẩm hơi hơi híp mắt, đôi tay chắn lấy ánh mặt trời, sau trận choáng váng, mới nhìn bóng dáng Đường Chiếu.

      mặc bộ áo sơmi màu trắng, bên ngoài choàng vào áo khoác đồng phục của trường, xứng với quần dài màu vàng nhạt bộ dạng đệ tử tốt.

      An Cẩm chậm rãi phun ra bốn chữ: "Nhã nhặn biến chất."

      Đường Chiếu giật giật mũi, "Nha đầu, tôi lại thế nào thành biến chất ?" Khóe miệng mang theo ý cười tà tiến đến bên tai nàng, "Vẫn là muốn nhìn chút tôi bộ dạng nhã nhặn biến chất?"

      An Cẩm tính để ý đến , xoay người rời khỏi.

      Đường Chiếu lại cầm lấy tay nàng, vẻ mặt rất quen "Tiểu Cẩm a, hai ta coi như là có duyên phận a. là đại đổi mới hoàn toàn . , sư huynh tôi mang dạo. Sau đó liền theo sư huynh tôi nổi tiếng cùng ."

      An Cẩm nâng mi: " cần."

      "Tuyệt tình như vậy a." Đường Chiếu cười cười, "Đại học cũng so với dĩ vãng. Nơi này giống như là xã hội , có nhất định nhân mạch cùng gia thế vững chắc luôn hội chịu thiệt. Sư muội muốn hay lo lắng chút nữa. Sư huynh nhưng là thành tâm thành ý ."

      An Cẩm thản nhiên : "Nhưng là có sư huynh nghiêng nước nghiêng thành như vậy, tôi sợ chết nhanh hơn." An Cẩm bỗng nhiên cười tươi, "Đường Chiếu, là thích tôi ."

      Đường Chiếu nhíu mày: " thể sao."

      "Liền bởi vì ngày đó? Tôi thực muốn biết lý do đâu."

      Đường Chiếu cười khẽ: " có lý do gì."

      An Cẩm có chút ngoài ý muốn, nam nhân vì phao muội tử phải là lời ngon tiếng ngọt muốn sống ra bên ngoài đổi lại sao? Quả nhiên a, lớn lên giống trích tiên, ngay cả thủ đoạn tán đều cao minh hơn bậc.

      Bất quá tiểu đệ đệ a tỷ tỷ tâm lý tuổi đều hai mươi lăm , chiêu này đối phó với tiểu nữ sinh ngây thơ còn sai biệt lắm. An Cẩm nhìn Đường Chiếu vẻ mặt ý cười, đột nhiên ngoạn tâm nổi lên.

      An Cẩm quyến rũ cười, hai tay đặt lên cổ Đường Chiếu, hướng Đường Chiếu thiếp . Đường Chiếu cũng giật mình, thuận thế đem An Cẩm ôm vào trong ngực. Hai người mặt dán mặt, theo cách đó xa xem như là tại kể ra lời tâm tình. Hô hấp nóng cháy phun rơi tại chóp mũi đối phương, dẫn tới bốn phía khí tựa hồ đều bay lên chút độ ấm. An Cẩm khẽ cắn vành tai Đường Chiếu, thậm chí vươn đầu lưỡi khẽ liếm chút. Cảm giác được thân thể nam nhân hơi hơi cứng ngắc, càng thêm dùng sức đem chính mình hướng người áp . An Cẩm cười khẽ, cánh môi dán lên đôi môi của , tiếng mềm mại: "Tôi có hay đối với , nữ nhân, phải làm tốt chuẩn bị trước, bằng thất bại thảm."

      Đường Chiếu ôm chặt ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, có hương vị làm cho có chút tâm viên ý mã. lấy ít tóc phóng tới chóp mũi ngửi ngửi: "Tôi thích thua, cũng chưa từng thua qua. Hương tóc rất dễ chịu."

      "Cám ơn." An Cẩm đem sợi tóc rút về, lưu loát đẩy ra, "Tôi cũng thích thua, hơn nữa tôi bao giờ thất bại nữa."
      linhdiep17honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1: Đu đủ

      Trở lại ký túc xá, liền nhìn đến Tiểu Ngả trong ổ chăn ngủ. An Cẩm trong mắt mỉm cười, kiếp trước Tiểu Ngả cùng chính mình là bạn cùng phòng. Cuộc sống đại học giống như thương trường sau này cùng dạng, mỗi bước đều phải cẩn thận, bước sai, các bước đều sai, mãn bàn đều thua. Kiếp này An Cẩm hiểu được, kiếp trước nàng cũng hiểu được, cho nên luôn đạm mạc nhìn người muôn hình muôn vẻ theo chính mình trước người qua, trừ bỏ người nhà cùng Phong Hách, cũng từng trả giá tình. Kiếp trước, Tiểu Ngả là rất im lặng. Làm người cũng là đạm mạc, lại đối An Cẩm thực sai. Tại đại học chiếu cố nàng rất nhiều. Cơ hồ mọi việc vặt đều là mình làm. lại có bất luận câu oán trách nào.

      An Cẩm từng lần cho rằng là vì tiền của nhà mình. Nhưng nhiều năm sau thời điểm chính mình phát bí mật của nàng, mới biết được chính mình lúc trước sai có bao nhiêu buồn cười. An Cẩm sau đó từng hỏi qua vì sao đối với mình tốt. Nhớ lúc ấy là như thế này trả lời, : "Mỗi lần nhìn đến cậu tựa như nhìn đến chính mình trong gương. Cái loại ánh mắt đạm mạc này là tớ vẫn luôn muốn thay đổi . Nếu thể thay đổi chính mình, liền đem hết ấm áp lên cậu, này cũng là khoái hoạt lớn nhất của tớ ."

      Kiếp này, An Cẩm hiểu được quý trọng, đối đãi Tiểu Ngả như là đối với em của mình. Tuy rằng Tiểu Ngả so với chính mình lớn hơn, kiếp trước cũng là luôn luôn tại chiếu cố chính mình. Nhưng nay hiểu được quan tâm của An Cẩm phát , kỳ thực mới như là đứa lớn.

      An Cẩm ngồi vào bên giường Tiểu Ngả, nhàng lắc lắc ."Uy, Tiểu Ngả. Hôm nay có người mời khách, cùng ăn cơm ."

      Đung đưa vài cái Tiểu Ngả mới chậm rãi mở hai mắt, vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt của hàm chứa ít sương mù. Khẽ ngáp rồi ngồi dậy: "Làm sao vậy?"

      An Cẩm cười : "Hôm nay cái bằng hữu của tớ mời khách ăn cơm, vừa vặn cơm trưa cần lo. Mau đứng lên ."

      Tiểu Ngả hít hít cái mũi cách đáng tiếp tục ngủ: "Ăn cái gì a?"

      "Đại tiệc hải sản."

      Tiểu Ngả mặt chút thay đổi xoay người đứng lên: "Đợi tớ với, lập tức là tốt rồi."

      Tiểu Ngả nhìn tửu lâu trước mắt, xoay người bước . An Cẩm vội vàng kéo : "Như thế nào vừa mới đến muốn ? Còn có ăn cơm đâu."

      Tiểu Ngả lại nhìn thoáng qua "Túy nguyệt lâu" ba chữ, "Tớ tưởng tại đại sắp xếp đương ăn cơm. Khách sạn này đắt như vậy, bằng hữu cậu khẳng định cũng là con nhà có tiền, ở chung hợp."

      An Cẩm nghe như thế khỏi nở nụ cười: "Chiếu theo lời cậu như vậy tớ lúc đó chẳng phải là người khó ở chung ?"

      Tiểu Ngả nhíu nhíu mày tiếp: "Cậu giống."

      "Làm sao giống?"

      Tiểu Ngả nữa. An Cẩm lôi kéo tay , " thôi. Bên trong đám kia đều là bằng hữu."

      "Con nhóc làm cho gia nhìn xem ngực có lớn chút ?" An Cẩm hai người vừa mới tiến đến phòng vip lầu hai bị Miller vừa vặn gặp. An Cẩm mặt chút thay đổi bắt lấy móng vuốt của Miller ý đồ duỗi tới ngực nàng."Thước Tiểu Nhạc cậu gần đây béo ít."(Chỗ này ta chém kinh khủng, thôi hiểu là được ~)

      Miller vẻ mặt thể tin: "Điều đó có khả năng!"

      Ánh mắt An Cẩm đảo qua bụng cùng cằm có chút mượt mà của , sau đó quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ đành lòng nhìn thẳng. bên Tiểu Ngả "Phốc xuy" chút cười lên tiếng. xem An Cẩm, trong lòng ấm áp. biết An Cẩm là vì làm cho chính mình yên lòng, thoải mái ứng đối. Có bằng hữu như vậy, thực sai.

      "Đúng rồi, họ Bạch Uyển cùng vài bằng hữu của cũng đến đây nga." Miller cười tủm tỉm , làm Tiểu Ngả thấy thế nào cũng thấy đều giống trộm tinh miêu dạng.

      An Cẩm mặt nhăn nhíu: "Bọn họ tới làm gì?"

      "Ai ai, soái ca trình diện như thế nào có thể nể mặt đâu?" Miller khoát tay, "Đường Chiếu cậu biết ? Chính là lần trước ở cái kia phong hoa tuyệt đại."

      An Cẩm rút rút khóe miệng. Miller đối với mỹ nam cho tới bây giờ đều là lưu tình chút nào. Từ lần trước thấy vài cái mỹ nam, liền vì bọn họ đặt tên. Đường Chiếu là phong hoa tuyệt đại, Hướng Đàm là khuynh quốc khuynh thành, Bạch Đường là thiên chân vô tà, Tần Vũ là chim sa cá lặn... An Cẩm vẫn hoài nghi nếu bị mấy nam nhân này biết biệt danh của chính mình, có thể hay đem Thước Tiểu Nhạc giết người diệt khẩu.

      Thở dài: "Tớ biết, làm sao vậy?"

      "Cha mang theo mẹ du lịch, lúc đầu chỉ có 30% cổ phần Đường thị, tại là 50%. Này họ liền đến chúc mừng vừa vặn gặp được tớ cùng Bạch Uyển, chúng ta liền thương lượng trực tiếp làm cho Đường Chiếu mời khách. Phong hoa tuyệt đại a, như vậy tuổi trẻ coi như là tổng giám đốc, này làm mù bao nhiêu đôi mắt thiếu nữ, trộm bao nhiêu tâm thiếu nữ!"

      An Cẩm im lặng, xí nghiệp gia tộc làm sao có thể giống trò đùa liền quyết định như vậy. Có thể tiếp quản gia tộc, phải chỉ có năng lực là đủ, còn phải có quyết tâm và thủ đoạn. Thương trường có tình cảm, táng gia bại sản ở số ít. Nhất thời mềm lòng làm cho tất cả đều thua, có đôi khi gia tộc tình nguyện buông tha cho người tài giỏi, mà tuyển cử người tâm ngoan thủ lạt. Hết thảy vì lợi ích gia tộc, Đường Chiếu tuổi này liền kế thừa 50% sản nghiệp Đường gia, chứng tỏ tâm của sâu bao nhiêu a.

      An Cẩm nhìn Miller đem công ty để vào mắt, tiếp. Có đôi khi nếu người có thể vì mà che bầu trời để có thể sống hạnh phúc, đó lại là chuyện tốt. An Cẩm cố tránh khỏi đề tài, tùy ý hỏi: "Thấy cậu thế nào như vậy, rồi ?"

      Miller nhún nhún vai rồi lại vung tay lên: "Đó nhưng là thần, lão tử là người tự biết trèo cao nổi, này nếu để cho cậu đâu!"

      "Chúng ta lần khác lại đến ." An Cẩm có chút gì, lôi kéo Tiểu Ngả liền rời khỏi. Miller chạy nhanh ngăn nàng lại: "Ai ai, con nhóc, phong hoa tuyệt đại nhưng là muốn đại tiểu thư cậu đến, cậu nếu rồi cơm của tớ có."

      Cơm cơm cơm, cậu là đồ tham ăn, khó trách bụng lộ vòng thịt! An Cẩm trong lòng oán giận. Nàng định trực tiếp phủi tay chạy lấy người chợt nghe đến phía sau tiếng giọng nam thuần hậu: "Tiểu Cẩm, đến đây như thế nào vào?"

      Heo Lười

      Chương 4.2: Đu đủ (tiếp)

      Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm. An Cẩm trong đầu ngừng dần ra hai chữ này. Tiểu Cẩm cái mẹ ! Chúng ta thân thiết lắm sao!

      Cảm thấy vai thêm bàn tay, An Cẩm hít sâu, khóe miệng rộ lên nụ cười hoàn mỹ, xoay người nhìn người nào đó buổi sáng mới gặp mặt:

      "Đường thiếu đùa, hai chữ Tiểu Cẩm theo Đường thiếu trong miệng ra là chết tôi ."

      "Này có cái gì a? Đều cùng là sư huynh muội, sau này cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, luôn kêu như vậy rất mới lạ." Đường Chiếu gợi lên chút cười, ngón tay tựa hồ lơ đãng xẹt qua môi An Cẩm. Thanh tựa hồ mang theo mê hoặc: "Hơn nữa,Tiểu Cẩm em đối với tôi, hẳn là so với nam nhân khác càng quen thuộc hơn . Ví dụ như , môi."

      Đường Chiếu đưa lưng về phía Tiểu Ngả cùng Miller, hai người tự nhiên nhìn thấy bọn họ làm cái gì, chữ cuối cùng Đường Chiếu dùng là khẩu hình, còn có chút ‘dụ hoặc’(nguyên văn là “tình dục”*đổ mồ hôi*) vươn đầu lưỡi liếm liếm môi . Miller cùng Tiểu Ngả có phát cái gì đặc biệt, chỉ cảm thấy hai người trong đó có chút thích hợp. Dù sao Đường Chiếu rất ít cảm thấy hứng thú với người khác, càng đừng đối với nữ nhân có cử chỉ thân mật.

      An Cẩm nheo lại hai mắt, trong mắt lên tia lửa giận hạ giọng: "Đường thiếu đúng là bác ái a, cái ngay cả hôn đều tính là thân mật làm cho Đường thiếu như vậy quan tâm tôi ."

      " đúng, thiếu gia ta đối với em chính là như vậy bác ái, làm sao đều muốn thương." Có chút nghiền ngẫm cao thấp liếc mắt cái dáng người An Cẩm, trong mắt lên tia giảo hoạt, tựa hồ có chút đau lòng đến: "Sư muội a, em nên ăn nhiều đu đủ chút. Muốn sư huynh giúp em mua sao?"

      Oanh ——! Trong đầu tựa hồ có núi lửa bùng nổ, ăn nhiều đu đủ, ăn đu đủ, đu đủ ... Bất luận kiếp trước kiếp này, An Cẩm hận nhất chính là đu đủ! Cúi đầu nhìn xem dáng người chính mình, An Cẩm ngẩng đầu phẫn hận nhìn , quyết đoán cước hung hăng đá vào đùi Đường Chiếu: " cái mẹ ngươi nhị thế tổ!"

      Đường Chiếu có dự đoán được An Cẩm hội đột nhiên nổi bão, ngạnh sinh sinh trúng lần này, sau đó bị An Cẩm mạnh mẽ đẩy ra ngã mặt đất. An Cẩm còn giải hận, sao hướng người lại đập vài cái."Ngươi mẹ nó mới muốn ăn đu đủ đâu!"

      bên Miller chấn kinh rồi, thét to: "Con nhóc cậu điên rồi, đó nhưng là phong hoa tuyệt đại!"

      Tiểu Ngả đổi lại có phản ứng gì nhiều, chỉ phiêu mắt nhìn chân An Cẩm giẫm đeo giày cao gót 8cm, khóe miệng rút rút. Đường Chiếu cái này đến mười ngày nửa tháng sợ là chưa khôi phục đây. Bất quá, đu đủ lại là chuyện gì xảy ra?

      cửa gian phòng thuê chung mở ra, Hướng Đàm ra vừa vặn nhìn đến An Cẩm muốn sống đem túi hướng Đường Chiếu người đập. Nhìn Đường Chiếu ngồi dưới đất chỉ che chở đầu vẫn nhúc nhích, còn tưởng rằng bị đánh choáng váng, sợ tới mức chạy nhanh xông lên đem người nâng dậy. Theo sau mà đến là đám người Bạch Đường cũng là vẻ mặt khiếp sợ. Tần Vũ kích động chỉ vào Đường Chiếu rồi nhìn An Cẩm: " đánh?"

      An Cẩm hừ tiếng, tao nhã đem túi khoác lên vai, hoàn toàn nhìn ra dã man lúc trước. Nàng xem Đường Chiếu nhíu chặt mày cùng thái dương mồ hôi chỉ biết đau nhiều. Thong thả đến trước mặt dương khởi hạ ba: "Bữa cơm này tỷ tỷ ăn, coi như là đưa cho ngươi tiền thuốc men . Tiểu Ngả chúng ta trở về ."

      "Nga." Tiểu Ngả sờ sờ cái mũi, lôi kéo góc áo An Cẩm theo nàng ly khai. Để lại vẻ mặt hoảng sợ của những người liên can, cùng chịu được giày cao gót 8cm tạo thành thống khổ Đường Chiếu.

      Đường Chiếu nhìn Hướng Đàm bôi thuốc cho chính mình. đùi muốn mảnh ứ thanh, trung gian phiếm hồng, còn có chút rách, có thể thấy được người đặt chân quyết tâm cùng sát ý có bao nhiêu lớn.

      Hướng Đàm nhìn vẻ mặt mỉm cười người nào đó, tay run lên, cẩn thận ấn mạnh.

      Có chút bất an nhìn xem Đường Chiếu, lại phát mặt ý cười càng đậm. Nên là đầu óc bị đập hư ? Hướng Đàm trong lòng thầm nghĩ đến. Ho hai tiếng: "Đường Chiếu, cậu tại ngạch, cười cái gì?"

      " có gì, dược đồ tốt lắm sao?" Đường Chiếu ôn hòa nhìn .

      "Còn có..."

      "Nga, vậy cậu tiếp tục." Đường Chiếu thản nhiên .

      Hướng Đàm dám lại nghĩ nhiều. Đường Chiếu thích nha đầu kia là biết đến, tuy rằng chưa từng . Nhưng trước kia trong ví của có ảnh chụp của nàng. Bóp da thay đổi nhiều cái như vậy, lại thủy chung có ảnh chụp kia. Nhưng này dạng đánh chửi đều đánh lại, tiếng cũng để tùy ý nàng trút giận vẫn là làm cho Hướng Đàm có chút giật mình. cái cường thế nam nhân, lại có thể tại trước công chúng buông tôn nghiêm thừa nhận tức giận của nữ nhân, đó rốt cuộc là có nhiều nàng a!

      "Cậu , Tiểu Cẩm có phải hay có điểm thích tớ?" đỉnh đầu xa xôi bay tới câu. Hướng Đàm trong lòng hò hét: thích cái rắm! Ta xem nàng hận thể đem ngươi đá chết!

      Bất quá Hướng Đàm có như vậy muốn chết, thực chân chó : "Đương nhiên, đánh là thân mắng là . Tớ xem ấy là có điểm thích cậu, chính là chính nàng còn có ý thức được. Huynh đệ a, ngừng cố gắng . Tia sáng thắng lợi ngay tại trước mắt!"

      Đường Chiếu có chút suy nghĩ gật gật đầu: "Tớ đây như bây giờ, cũng chính là đau cũng khoái hoạt ."

      Hướng Đàm tay lại là run lên, yên lặng sát thuốc mỡ thèm nhắc lại. Quả nhiên, nam nhân đều là thể lý lẽ. , này còn có loại thành như vậy, sau đó nếu thực đem tiểu nương kia bắt tới tay, đó là cảnh tượng gì a! Hướng Đàm yên lặng rơi lệ, tình a, thần tượng trong cảm nhận của ta liền như vậy bị ngươi chinh phục.
      linhdiep17honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :