1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi sư đoàn trưởng, chúng ta kết hôn đi - Lai Phất (10.2/57) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TRÙNG SINH CHI SƯ ĐOÀN TRƯỞNG, CHÚNG TA KẾT HÔN .

      Tác giả: Lai Phất

      Editor: Ngọc

      Convert: michael (ttv)

      Số chương: 57

      Tình trạng bản gốc: hoàn thành.

      Tình trạng edit: chắc là chậm như rùa

      Giới thiệu:

      thế giới khoảng cách xa xôi nhất, phải sống hay chết, mà là luôn luôn ở bên người em, em lại biết, em. —— Dịch Tư Điềm

      thế giới khoảng cách xa xôi nhất, phải sống hay chết, mà là em ngủ ở bên người , cứng rắn, cũng thể có được em. —— Nhiếp Vân Tiêu

      Thể loại: 3s, trùng sinh, quân nhân, cán bộ cao cấp, thanh mai trúc mã.

      Nhân vật chính: Nhiếp Vân Tiêu, Dịch Tư Điềm ┃ phối hợp diễn: Tảm Vũ, Vương Ninh ┃ cái khác: trùng sinh quân nhân.

      Giới thiệu thêm vì văn án cũng chẳng có gì :)) : Nam chủ với nữ chủ là thanh mai trúc mã, nam chủ là sư đoàn trưởng sư đoàn phi công quân, cả hai nhau nhưng cả hai dám ra, nữ chủ bạn thân của nam chủ, sắp làm đám cưới nam chủ mất, nữ chủ đau khổ làm đám cưới nữa, sau đó trùng sinh lại trở về ba năm trước, bắt đầu theo đuổi nam chủ.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 1: NGUYỆN VỌNG SINH NHẬT.

      Editor: Ngọc .

      Trùng hợp với những lời chúc sinh nhật vào mùa xuân. Nhìn về phía trước, tầm nhìn đầy hoa cải dầu, thế giới vàng rực rỡ. Nông dân ở ruộng vất vả cần cù bận rộn, gió xuân chầm chậm thổi, là mùi bùn đất hòa lẫn với mùi hoa trong veo.

      Cùng với những tiếng gầm lớn, số máy bay chiến đấu F-10 bay xẹt qua đỉnh đầu của ông, phá vỡ vùng núi ý thơ yên lặng. Bác nông dân ngược lại tập mãi thành quen, thời tiết tốt, huấn luyện là chuyện thường xảy ra, hơn nửa đời người đều ở phụ cận căn cứ quân này, nghe mãi cũng thành quen, nghe sư đoàn này còn được bộ quốc phòng trao tặng danh hiệu an toàn vinh dự, cho nên cũng cần phải lo lắng ngày nào đó cày cấy có đồ vật gì từ trời rơi xuống.

      Trước đài quan sát quân chỉ huy viên nét mặt nghiêm trọng.

      bầu trời xanh thẳm như rửa, máy bay chiến đấu số 706 bỏ qua máy bay đội lam yểm trợ bên, tăng tốc dẫn đầu máy bay lam đội, tình cảnh mạo hiểm vạn phần, làm cho người ta nhịn được chảy mồ hôi lạnh.

      Huấn luyện căn cứ Phó sư đoàn trưởng Tảm Vũ hôm nay đích thân tới sư đoàn thứ mười, cùng sư đoàn trưởng tân nhiệm sư đoàn thứ mười Nhiếp Vân Tiêu triển khai đọ sức. Cũng để ý đến đài quan sát chỉ huy phương thức tác chiến, hai vị sư trưởng nghiêm mặt vứt bỏ máy móc điều khiển, huấn luyện trực tiếp thăng cấp thành thực chiến.

      Hai máy bay chiến đấu theo đuổi nhau ngừng, Nhiếp Vân Tiêu trưởng cơ ở đội lam đuổi theo bắt lấy cơ trưởng Tảm Vũ điều khiển máy bay số 706 bại lộ cơ hội, nhanh chóng nhắm, tập trung đối phương. Trong đài quan sát thứ mười nhân viên sư đoàn tác chiến toàn thể đứng dậy hô to, Tảm Vũ đội đỏ thất bại.

      Trong máy bay đội lam dẫn đầu, Nhiếp Vân Tiêu giật mặt nạ bảo hộ ra, dương dương đắc ý : "Phó sư đoàn trưởng Tảm, huấn luyện chính là chiến đấu, khi tôi lộn nhào cậu làm gì?"

      Tảm Vũ cũng chỉ nhàng cười cười.

      Dù sao trận mắng chửi hung ác của thủ trưởng vẫn là rất khủng bố đấy.

      Nhiếp Vân Tiêu tức bị chửi đến thối đầu, Tảm Vũ ngược lại ngôn từ thành khẩn,

      “Báo cáo thủ trưởng, lần này diễn tập, mặc dù có xảy ra máy bay cùng phi công thương vong, nhưng mà, chúng tôi vãn dựa theo chỉ thị của thủ trưởng, nghiêm túc suy nghĩ lại.”

      Thủ trưởng quân trang nghiêm nghị, dáng vẻ giận mà uy: “Dưới dài chỉ huy truyền đạt mệnh lệnh lẩn tránh, con vì cái gì mà nghe!” Nhìn Nhiếp Vân Tiêu khoan thai bộ dạng tự đắc, thủ trưởng mãnh liệt đập xuống mặt bàn” “ con đây này! Nhiếp Vân Tiêu! Nếu như bởi vì phán đoán lỗ mãng của con, xuất hậu quả khó có thể dự đoán làm sao bây giờ, con có cân nhắc hay !”

      Khó khi được Nhiếp Vân Tiêu thành chút, ưỡn ngực : “Báo cái thủ trưởng! Khi chiến đấu, có ai có thể cho chúng ta bước tiếp theo làm cái gì!”

      Kết quả là Nhiếp Vân Tiêu đỡ cái trán sưng đỏ cùng Tãm Vũ tổn hao gì ra khỏi văn phòng.

      “Gọi tiếng cha, nhận lỗi sai, chẳng phải là xong chuyện sao?” Tảm Vũ đeo kính râm lên, vẻ ngoài tuấn tú lập tức cương nghị thêm vài phần. lớn lên từ cùng Nhiếp Vân Tiêu, từ đến lớn, chỉ cần là Nhiếp Vân Tiêu phạm phải chuyện gì, đều đứng bên sắm vai nhân vật giảng hòa.

      “Thôi thôi thôi!” Vẻ mặt Nhiếp Vân Tiêu ra vài phần kiên nhẫn, lông mày đen dày vặn thành đoàn, “Nhìn ông ấy ra tay nặng như vậy, tôi à, phải là con của ông ấy, là kẻ thù!”

      Tảm Vũ chỉ ngoắc ngoắc khóe môi, đưa ra bình luận.

      “Này tôi đồng chí Tiểu Tảm.” Nhiếp Vân Tiêu có ý tốt đặt tay lên vai Tảm Vũ, “Trước khi diễn luận chúng ta như thế nào? Thua cuộc như thế nào cậu còn nhớ ?”

      “Ừ. Tôi phải sang hậu cần, nấu đồ ăn, nấu cơm, nuôi heo.”

      “Thôi! Ai thèm?” Nhiếp Vân Tiêu càng cà lơ phất phơ đứng lên, thân quân trang xanh da trời, cũng là sợ duy trì trật tự , “Đem Dịch Tư Điềm cho tôi mượn.”

      được.”

      “Thua cuộc phải chịu!”

      “Vậy cũng được.”

      “Họ Tảm kia!”

      ấy là bạn tôi.”

      Nhiếp Vân Tiêu rốt cuộc kiên nhẫn, “Biết là bạn cảu cậu, nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi.”

      Nhà hàng lãng mạn ngồi gần cửa sổ có đôi nam nữ.

      bàn ăn màu trắng trong thư phòng, là menu tối nay.

      bày xong bốn món ăn, nhân viên phục vụ bưng lên đĩa bánh. khay, bánh ngọt hình dáng tinh sảo, bàn là dâu tây cạnh ngọn nến hồng nhạt.

      Hôm nay, là sinh nhật 30 tuổi của Nhiếp Vân Tiêu.

      Dịch Tư Điềm chưa bao giờ tưởng tượng qua 30 tuổi mình như thế nào. Cũng có thể , bởi vì hy vọng hoàn toàn cuộc đời đến 30 tuổi, cho nên trong tiềm thức cảm thấy, mình có khi sống đến 30 tưởi chết.

      Hai mươi năm trước Dịch Tư Điềm lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Vân Tiêu, còn ngây ngốc biện tóc thành hai cái sừng dê. lớn hơn ba tuổi, khi đó, lại chỉ cao hơn nửa cái đầu, thân hình cũng gầy yếu đơn bạc.

      Trong nháy mắt hiều năm trôi qua như vậy, cậu nhóc biến thành con người rắn rỏi, trở nên cao lớn uy mãnh , nhìn cái cánh tay cường tráng này, cơ bắp nổi cuộn. Quân đội, nơi thần kỳ, là căn cứ sản xuất ra mãnh nam thần bí!

      “A!” Ánh mắt rơi vào quân hàm Nhiếp Vân Tiêu, Tư Điềm nhịn cược chua xót , “Lại thêm ngôi sao nữa, tháo chạy rất nhanh nha.”

      Nhiếp Vân Tiêu để ý tới , nhắm mắt cầu nguyện, cái eo thẳng tắp, bộ dáng nghiêm túc ngược lại khôi hai.

      “Cầu nguyện điều gì?” Tư Điềm tay chống cằm hỏi , ánh nến chiếu vào hai mắt dịu dàng, sóng lăn tăn.

      Đợi Nhiếp Vân Tiêu thổi tắt nến, mới ung dung trả lời : “ thể , ra mất linh.”

      “Hứ!” Người đàn ông này lớn lên tuyệt đáng .

      Khi càn bé lần đầu tiên cùng Nhiếp Vân Tiêu sinh nhật, còn nghe thành thành cầu nguyện: “Tôi hy vọng có thể trở thành phi công quân.” Mà khi đó cũng góp vui ồn ào “Em cũng muốn làm”, Nhiếp Vân Tiêu chỉ chỉ miệng vết thương đầu gối , nghiêm trang : “Em chỉ sợ được, đường kính của nó vượt qua hai milimet, thân thể phi công cho phép có bất kỳ vết sẹo nào đấy.”

      Nhìn vẻ ghét bỏ của ! Vết thương này còn phải vì theo leo cây táo trong viện mà bị ngã sao! Tư Điềm lúc ấy đem bánh sinh nhật đập vào mặt , dường khóc sướt mướt chạy về nhà.

      Lại về sau, bác Nhiếp mang theo Nhiếp Vân Tiêu đến nhà chơi, căng mặt thèm để ý tới . Mấy tuần lễ sau, miệng vết thương đầu gối khỏi hẳn rồi. chạy lên năm, sáu tầng lầu, ở trước mặt Nhiếp Vân Tiêu, mạnh mẽ xốc váy lên, lộ ra đầu gối trơn bóng trắng nõn dương dương đắc ý khoe khoang.

      Có thể Nhiếp Vân Tiêu sửng sốt cả buổi chuyện, cuối cùng đỏ mặt rên tiếng chạy mất. Chỉ để lại mình đứng hành lang, trợn mắt há hốc mồm, là khó hiểu.

      Hết chương 1.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Tuyết LiênTrâu thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.1: CHỜ EM.

      Editor: Ngọc .

      Nhiếp Vân Tiêu tính tình nhã nhặn kỳ quái sau khi vào quân đội cải thiện rất nhiều.

      Nhiều đứa trung thực nha, tham gia quân ngũ đến hai năm cái gì xấu xa đều học được, miệng ngậm điếu thuốc , sáng sủa, hay , còn thường thường chuyện thô tục, cuộc sống thành binh lính càn quấy, rất có vị đàn ông. Tư Điềm tự đáy lòng cảm thán: là cảm tạ bộ đội, cảm tạ đảng!

      năm nhất lúc ấy chính là phi công, tiền trợ cấp phi hành mỗi lần cũng được mấy trăm đồng, thực tiêu tốn, mua cho cái di động. Khi đó cái di động đối với Dịch Tư Điềm mà , có thể là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

      Điều kiện nhà cùng gia đình cán bộ cao cấp của Nhiếp Vân Tiêu là thể so được, dù sao bạn bè của cán bộ cấp cao, cũng chưa chắc đều phi phú tức quý (*)

      (*) Phi phú tức quý: giàu cũng có địa vị.

      Cha Tư Điềm là Dịch Chấn Viễn cùng cha Nhiếp Vân Tiêu là Nhiếp Khải Đông là bạn học trung học, Nhiếp Khải Đông tòng quân nhập ngũ, mà Dịch Chấn Viễn lại lên đại học, tốt nghiệp xong trở thành giáo viên nhân dân bình thường, mẹ Triệu Hiểu Lệ làm kế toán trong công ty.

      Tiền lương cha mẹ đủ cho học đại học, giải quyết phí sinh hoạt, lại đủ để mua mọi thứ cho . Dù sao trong ký túc xá cũng chỉ có vài gia cảnh tốt dùng di động, những người khác đều dùng thẻ IC, hai người bọn họ thương lượng, cũng mua cho điện thoại di động.

      Lúc ấy Nhiếp Vân Tiêu cùng chiến hữu vượt qua hơn phân nửa Trung Quốc đến trường học tìm , ăn mặc đồng phục quân trang đẹp mắt lại đẹp trai ở dưới lầu ký túc xá khiến cho các sinh viên nữ đưa tới ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Tư Điềm trong lòng lập tức vui rạo rực. đường xa như vậy, còn mang theo quà tặng cho , làm cho người ta cảm động đến cỡ nào!

      Mà khi cõi lòng đầy chờ mong nhìn Nhiếp Vân Tiêu, hỏi vì sao đến tìm , vì sao lại dành tiền mua cho di động, ta thế nhưng lại hắt cho chậu nước lạnh.

      " có gì, quê quán chiến hữu vừa vặn ở đây, luôn nghe ta quê rất đẹp, nên tới chơi. Tiền này, giữ cũng vô dụng, hôm nay ở chỗ lấy ra tùy tiện mua đồ, cũng đáng bao nhiêu tiền, em cứ dùng ."

      Tư Điềm cười cứng ngắc nhận điện thoại, vì bối cảnh gia đình khác xa nhau, vì địa vị chính mình ở trong suy nghĩ chân của . bên chiến hữu còn nháy mắt ra hiệu: “Lão đại, đây là bạn của à? Rất xinh đẹp đấy!” Nhiếp Vân Tiêu nhìn nhìn Tư Điềm thoáng biểu lộ xấu hổ, chỉ là cười xoa xoa đầu của , “Đừng mò, ấy là bạn từ cùng nhau chơi đùa đến lớn với tôi, là em .”

      Em ?

      trai em cái gì đáng ghét! Bình thường nhiều người giới thiệu bạn trai cho như vậy, mí mắt cũng nháy đấy, cũng bởi vì trong lòng sớm lưu lại vị trí cho người nào đó. Có thể lưu lại thế nào, ngốc nghếch chờ cái gì nữa? Người ta căn bản chỉ đem mình làm em !

      Kết quả chỉ là mình bên tình nguyện, tự mình đa tình! May mắn còn bị biết , đến mức mất mặt. Dịch Tú Điềm cười phất tay tạm biệt hai sĩ quan, bưng lấy cái hộp điện thoại đóng gói sôi nổi trở lại kí túc xá, úp sấp giường, sau đó, khóc lóc nức nở.

      Tất cả bạn cùng phòng hỏi bị làm sao? Dịch Tư Điềm đem mặt chôn ở trong đệm chăn, gào khóc lớn: “Lão nương rốt cục có điện thoại rồi! Vui đến phát khóc được sao!”

      Về sau, bất quá bạn cùng phòng giới thiệu bạn trai cho , cũng còn từ chối. Chỉ có điều sinh viên nam trong trường là khó vừa mắt , ngày trước có Nhiếp Vân Tiêu thâm căn cố đế như vậy rồi, quan tâm ai làm quen , Tư Điềm đều quen đem bọn họ so sánh với Nhiếp Vân Tiêu lần, suy nghĩ như vậy, ai cũng hợp.

      Trong “Vườn sao băng” Tây Môn luôn Tiểu Ưu rằng phụ nữ bảo đảm chất lượng chỉ được tuần lễ. Mà Dịch Tư Điềm lại làm được, đàn ông bảo đảm chất lượng qua ba ngày.

      Thế cho nên chịu đựng được mấy năm vẫn là ế, Tư Điềm đều sớm đối với chính mình tuyệt vọng, may mắn, cuối cùng gặp được Tảm Vũ.

      Những năm qua, Nhiếp Vân Tiêu cũng kết giao với vài người bạn , nhưng đều lâu. Cũng có người tên là Song Song thời gian kết giao dài hơn chút, mắt thấy rốt cục có thể đổi cho bạn chính quy của cùng sinh nhật với , nhưng “Lão nhân gia” lại đầu óc động kinh với Song Song kia câu: “Chia tay . 34E ngực quá lớn, tôi vẫn thích sân bay hơn.”

      Nhiếp Vân Tiêu, có muốn đương nghiêm túc hay ! Lý do cực phẩm như vậy, cũng mệt nghĩ ra! Cái tên là Song Song kia, dội cho ly rượu đỏ vào mặt xem ra còn khách khí, nếu là Dịch Tư Điềm , trực tiếp dùng pháo cao xạ* bắn cho từ trời rơi xuống.

      *Pháo cao xạ: là loại pháo tự động dùng để phòng , được Liên Xô phát triển từ những năm 1950. Đây là loại pháo có tầm bắn thấp và gần trung bình. Loại súng này được Liên Xô xuất khẩu đến nhiều nước thế giới chủ yếu là các nước trong khối xã hội chủ nghĩa cũ và vẫn được sử dụng tại nhiều quốc gia nay.

      Vẫn là Tảm Vũ nhà tốt, lớn lên vừa đẹp trai dáng người đẹp, lại săn sóc ôn nhu, ở quân đội rất hào phóng, con người rắn rỏi, có thể với bạn trai ôn nhu tinh tế tỉ mỉ chất lượng tốt. Khi hai người bọn họ bắt đầu chuyện đương, Tảm Vũ lúc nào nghỉ, lúc nào về đơn vị, đều báo cáo tinh tường cho biết. Nhận được “Quân lương”, cũng tiêu loạn, hết thảy nộp lên cho bạn quản lý, say rượu, hút thuốc lá, ham mê bất lương. Người đàn ông tốt nha, đốt đèn lồng tìm cũng khó.

      đến đây, còn phải cảm ơn Nhiếp Vân Tiêu, làm bà mai mối cho cùng Tảm Vũ.

      ***

      Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Vân Tiêu theo Tư Điềm vào thang máy. Nhìn thấy ấn nút xuống tầng hầm bãi đỗ xe, Nhiếp Vân Tiêu hỏi : “Em lái xe tới hay sao?”

      nhảm, em nào có tiền tiết kiệm mua xe? Cho dù mua cũng nuôi nổi.”

      “Vậy bãi đổ xe làm gì? cũng mang xe.” ấn nút xuống tầng đại sảnh.

      Tư Điềm thấy, ngẩng đầu hỏi : “ mang xe? hôm nay trở về như thế nào?”

      “Bắt xe, sau đó, xe taxi.” Quân đội vừa phát cho chiếc xe mới tinh Audi A8 bị “cấp ” khấu trừ mất rồi, chiếc Land Rover kia của mình còn đậu ở nhà, làm hại hôm nay tàu xe mệt nhọc, đến thời gian thay quần áo cũng có.

      Tư Điềm bất đắc dĩ bĩu môi, chắc hẳn Nhiếp Vân Tiêu khẳng định ở quân đội lại phạm lỗi chuyện gì làm cha của phát bực. Đều 30 tuổi mà vẫn là cái tính tình thối như vậy, vốn còn muốn nhờ xe, xem ra đành phải dựa vào chính mình.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 2.2: ĐỢI EM

      Editor: Ngọc .

      Ra khỏi nhà hàng, hướng về phía Nhiếp Vân Tiêu phất phất tay: "Đừng tiễn, tự em trở về."

      "Nghĩ tốt như vậy, sinh nhật em đến ăn, tặng quà à?" Nhiếp Vân tiêu ôm bờ vai của về phố bách hóa cửa hàng quần áo Armani.

      Nhìn xem Nhiếp Vân Tiêu thử cái lại cái, Dịch Tư Điềm mồ hôi
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3: EM SAO?

      Editor: Ngọc .

      Lần này đột kích kiểm tra, sư đoàn trưởng Nhiếp cho Dịch Tư Điềm đưa ra điểm số cao nhất trong lịch sử. Chỗ cửa vào chỉ có đôi dép lê, bàn có cốc Starbucks uống dở, phòng tắm thấy đồ dùng nam tính nào, max điểm!

      Dịch Tư Điềm đỏ mặt bận rộn thu dọn nội y ren cùng váy ngủ sofa, ngày hôm qua tăng ca đến đêm khuya, bàn làm việc còn nửa cốc cà phê thừa, bàn trà để mô hình, thảm đầy túi đồ ăn vặt đóng gói, còn có giường chăn cuốn thành đoàn... Quá mệt nên cũng thu dọn, là oan uổng, bình thường thu dọn sạch cũng thấy có người đến, ngẫu nhiên phóng túng như vậy lần còn cố tình có người quang lâm hàn xá.

      Nhiếp Vân Tiêu nghiêng người tựa ở khung cửa phòng khách, thưởng thức luống cuống tay chân, thuận tiện đánh giá hoàn cảnh. Máy tính, laptop, đủ bộ hi-fi, bàn còn có bộ tai nghe " thanh ma thuật" "Kỹ sư thanh", giá sách trừ bỏ tiểu thuyết ngôn tình rực rỡ muôn màu thú vị, ràng còn có loạt 《 quân Trung Quốc 》《 Học thuật quân quân 》 tạp chí quân , dưới giá sách còn có hai hòm "Trang bị", tất cả đều là đồ ăn vặt nhập khẩu. Cuộc sống của rất dễ chịu, đúng thế, Dịch Tư Điềm từ đến lớn đều là người trong nghề tự đùa tự vui.

      Nhìn thu dọn khá ổn, Nhiếp Vân Tiêu về hướng ghế sô pha, đem mấy bản thiết kế và tạp chí để bàn trà, ngồi xuống. Tư Điềm kịp thở đưa tay lau lau mồ hôi, lúc này mới nhớ ra quên chiêu đãi người ta, vì vậy đến tủ lạnh, kéo cửa tủ ra chỉ vào loạt đồ uống màu sắc rực rỡ hỏi : "Vân tiêu, uống chút gì ?"

      mấy đồ uống lòe loẹt màu sắc khỏe mạnh liền đau đầu, "Mấy thứ kia em uống ít thôi, lấy cho cốc nước tinh khiết ." lấy cốc cho , cúi người mở ngăn kéo ở tủ gỗ bên cạnh ghế sô pha, lấy ra cái hộp đóng gói. Là dao cạo râu nhờ đồng nghiệp mua ở nước Đức, giấy đóng gói màu sắc rực rỡ còn chưa bóc, cái này đưa tới tay , xem như vật về chủ cũ.

      Nhiếp Vân Tiêu khách sáo đứng lên nhận quà, có chút trịnh trọng lạ. Tư Điềm cười nhìn , "Nhìn xem có thích hay ."

      Mà tầm mắt lại ở trong ngăn kéo vừa rồi mới kéo ra. Ngăn kéo chưa đóng, rộng mở, bên trong trừ bỏ mấy cái kẹp tóc, còn có cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Tư Điềm thấy mắt nhìn thẳng, trong lòng khỏi lộp bộp chút, vì thế lặng lẽ tùy tay đóng ngăn kéo.

      khí trở nên có chút quỷ dị, giống như trong khí táo bạo có cái gì ngưng trệ, yên lặng đến mức hô hấp của nhau đều nghe được rành mạch. nhìn , có phần biết làm sao, đành phải ho tiếng, Nhiếp Vân Tiêu lúc này mới hồi thần, ngồi trở lại ghế sô pha, bắt đầu bóc giấy gói.

      Giấy gói xinh đẹp màu sắc rực rỡ bị đầu ngón tay của bóc ra, lộ ra hộp sắt. Mở ra, cái rao cạo râu sắc bén ở dưới đèn ra ánh sáng chớp loáng lạnh lẽo, xác thực là dao tốt, Tư Điềm ra vẻ nhõm hỏi : "Thế nào?"

      Nhiếp Vân Tiêu cầm dao cạo, đầu đuôi trả lời câu: "Cậu ta cầu hôn em rồi à?"

      sửng sốt chút, chợt giả ngu, "A?"

      cũng có ý định nghe , "Em đáp ứng?"

      Dịch Tư Điềm buồn bực đến mức thở nổi, ngước lên nhìn mặt Nhiếp Vân Tiêu, càng có chút chột dạ. Nhưng nghĩ lại, sợ cái gì? cùng , cùng lắm là quan hệ trai em , Tảm Vũ cũng là ta giới thiệu cho đấy, hôm nay bọn họ chuyện đương ba năm, kết hôn phải là chuyện nước chảy thành sông sao? Có cái gì vừa ý chứ? Từ đâu đến nhiều tạp niệm loạn thất bát tao(*) như vậy? Vì vậy nhìn thẳng , hào phóng thừa nhận: "Chúng tôi chuẩn bị tháng sau lĩnh giấy chứng nhận, Tảm Vũ ấy xin cấp
      Nhiếp Vân Tiêu có biểu cảm gì, chính thả dao lại hộp, cầm cả gói giấy theo, :’’ Vậy chúc mừng hai người.’’

      Tư Điềm thấy xong đứng lên như là phải , vì thế theo đứng lên, xấu hổ cười :’’ Cám ơn, cũng mau mau kết hôn chút.’’

      Hai ngườ cũng như cùng diễn trò giống như bảo trì dáng vẻ tươi cười dối trá khách sáo, Tư Điềm :’’ vội ngồi chơi lúc rồi ?’’ cũng chỉ là cười cười :’’ Buổi tối còn phải chạy trở về, quấy rầy nữa, tạm biệt.’’

      Nhiếp Vân Tiêu bước vượt qua ra ngoài cửa, tư điềm dần dần đóng khe cửa lại trong khoảng cách nhìn bóng lưng của , cảm giác ngạt thở cực lớn tản ra, mỉm cười nguỵ trang lập tức nhạt nhoà. Ngay tại khi cánh cửa đóng lại trong nháy mắt kia, ngay khi cho rừng trò khôi hài kia kết thúc, cả cánh cửa bị người dùng lực đẩy ra, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu to, theo bản năng nắm chặt tay vịn, muốn đem ngừoi ở bên ngài ngăn cản, nhưng so sức lực với quân nhân cười tráng uy vũ quân nhân trước mặt, hoàn toàn là châu chấu đá xe.

      sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, buông tay vịn ra, dùng hết toàn thân khí lực đem Nhiếp Vân Tiêu đẩy ra bên ngoài, nhuang ta lại như đúc bằng sắt chít sứt mẻ, Tư Điềm thoáng cái luống cuống, trước mặt bóng ma áp tới, Nhiếp Vân Tiêu thô bạo hôn môi .

      Cả người bị ta cố định ở tại chỗ, trong đầu hoàn toàn rối loạn thành đoàn. Tảm Vũ phải chưa từng hôn qua , hàng năm ở cùng nhau tuy rằng cũng có vượt qua 15 ngày, nhưng mỗi lần gặp mặt cũng ly biệt, đều hôn môi , quý trọng, ôn nhu, dường như làm cho như tuyết tan vừa hoà tan vừa thương tiếc. Nhưng Nhiếp Vân Tiêu hoàn toàn là loại phát tiết, mang theo phẫn hận nào đó, cắn môi và lưỡi , trong khoang miệng nhạn chóng tràn ngập mùi máu, dau đến mức nước mắt đều rơi xuống.

      Nhiếp Vân Tiêu kiềm chế cánh tay của vừa mới nới ra chút định , Tư Điềm giãy dụa ra rồi cho cái tát, nặng, lại đủ để làm sững sờ tại chỗ.

      ‘’Nhiếp Vân Tiêu! làm cái gì vậy!’’

      Hô hấp có chút dồn dập, mà cũng như vậy. Ngực thở phậpphồng, mà càng thở hổn hển, nét mặt tuyệt vọng nhìn .

      Dịch tư Điềm, em đừng gả cho cậu ta’’ Xong rồi, hết thảy đều xong rồi, kết quả từ khi nào bắt đầu, đối với còn là tình cảm trai em gải? Nguy cơ phòng tuyến này là cấm kỵ thể chạm vào, trong ngày thường đều chịu đựng được, hôm nay sao lại hồ đồ như vậy?

      Nhiép Vân Tiêu ôm đầu vai , lại bị Tư Điềm dùng sức đẩy ra, trừng mắt nhìn , cái trừng mắt tỏ vẻ cực kỳ chán ghét như kẻ thù.

      Lúc vài năm trước, Dịch Tư Điềm còn vô số làn ảo tưởng màn này phát sinh. Cuộc sống đại học đơn lẻ bóng, sau khi vào xã hội lại lẻ loi mình, ở trong làng ảo tưởng, trong tin còn có thể ước ao.

      Mà khi mỗi lần từ bộ đội trở về, bên người luôn xuất khiện ít bạn mới, ảo tưởng của lần lướt bị đánh vỡ. Rất nhanh hai mươi bảy tuổi, thể dùng cả đời chờ đợi diều biết.

      Môi Nhiếp Vân Tiêu càn mở ra đóng vào, bưng lỗ tai dám nghe. rất sợ hãi, như là Tôn Ngộ sợ Đường Tang niệm chú kim . Nhưng cố tinhd lúc này, rốt cục quyết định buông tay , khi sắp cũng Tảm Vũ vào cung điện hôn nhận, đột nhiên lại đến, lúc này ở đây làm dao động.

      Tư Điềm cắn chặt răng, buông tay xuống,'' Mời nhớ kỹ, Tảm Vũ là bạn từ của , qua tháng nữa, ấy chính là chồng của tôi. Chuyện vừa nãy, tôi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, .'' có chút thê lương đứng ở chỗ cửa ra vào, dừng chút, xoay người , nhưng cuối cùng vẫn vòng vo trở về, '' cung biết từ khi nào bắt đầu....Tư Điềm, thích em. xin lỗi, em coi làm trai, mà lại coi em là em . Tảm Vũ cậu ta là em tôt nhất của , là người đàn ông tốt.''

      nâng tay lau nước mắt Tư Điềm trào ra, ''Hôm nay loại chuyện này, về sau bao giờ phát sinh nưa. Nếu em ghét bỏ, vẫn là trai em.''

      Cả trái tim Tư Điềm như bị dùng lực nắm trong lòng bạn tay vò nát đến đau, thút tha thút thít khóc sắp muốn sặc khí.Nhiếp Vân Tiêu cuối cùng , thay đóng kỹ cửa.
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      TrâuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :