1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi rắn rết công chúa - Tố Niên Cận Khi (13/186) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Trùng sinh chi rắn rết công chúa

      Tác giả: Tố Niên Cận Khi

      Thể loại: Trùng sinh, cổ đại

      ❁Converter: vtn-91

      Nguồn convert: dieuhoacung.wordpress.com

      Số chương: 186 chương

      Tình trạng: làm

      Edit: LụcNhi

      Nguồn: LQĐ​




      Giới Thiệu:

      Công chúa trọng sinh trở lại độ tuổi mười hai năm trước, nguy cơ tứ phía, từng bước kinh tâm.

      Còn có hoàng muội tự xưng là đến từ tương lai, làm được, muốn đem nàng đuổi cùng giết tận.

      Làm sao để sinh tồn?

      Lại làm sao để giẫm lên vết xe đổ trong lịch sử, xoay chuyển càn ?

      Nữ trọng sinh PK với nữ xuyên qua.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: Ta còn là ta

      Cả đời người, có người sống thọ, có người lại . Mà cuộc đời Lâm Trường An cũng là từ câu mà viết thành, bởi vì nàng chỉ sống tới hai mươi tám tuổi.

      Ngã mặt đất, cảm giác máu tươi ấm áp tràn ra từ cổ, mùi máu tanh nồng lượn lờ trước mũi nàng, ý thức Lâm Trường An rốt cuộc từ từ mơ hồ.

      phải là chết sao, Lâm Trường An ra cảm thấy rất thoải mái, nàng chết như vậy cũng là loại giải thoát.

      Nàng là công chúa mất nước của tiền triều, vì để trả thù, nàng dành hai năm mai phục bên trong hoàng cung Lê Viên, vất vả mới có cơ hội được lần biểu diễn trước mặt tân đế, nàng nở nụ cười quyến rũ, chút do dự đâm ngân châm dính kịch độc vào tay .

      Nhìn mặt hóa đen trong nháy mắt, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành rời rạc, cuối cùng là mất ý thức, trong lòng Lâm Trường An vui sướng thể tả.

      Ngay cả khi ngươi từ tên phản tướng biến thành hoàng đế sao? Còn phải là chết ở trong tay ta? Hôm nay đều là nhân quả do ngươi gieo xuống năm đó.

      Ngay lúc tân đế kia chết, tâm tình Lâm Trường An nhanh chóng xảy ra biến hóa. Vốn dĩ là cả đời này cho dù nghèo có cơ cực vẫn là mặc hoàng bào, khi chết, cái gì cũng còn.

      Sau khi Lâm Trường An độc chết tân đế, bọn hộ vệ xung quanh đồng loạt xông lên, muốn giết nàng tại chỗ.

      Lúc trước vì báo thù, Lâm Trường An từng học chút kỹ năng, muốn thoát ra khỏi hoàng cung vẫn là có ít cơ hội.

      tại đại cừu báo, Lâm Trường An lại nghĩ đến cố quốc* và thân nhân chết , lòng tràn đầy bi thương.

      *Quốc gia cũ

      Cho dù chạy thoát sao, bất quá cũng là lưu lạc khắp nơi, nơi nương tựa.

      Cứ như vậy để cho ta cùng chết ! Dù sao nhà mất, đất nước cũng diệt vong, thiên hạ to lớn mất chỗ cho ta dung thân!

      Cảm giác được sinh mệnh dần dần mất , thân thể cũng chầm chậm còn cảm giác, bóng đêm bao phủ chính mình, mọi chuyện đều tan thành mây khói. Lâm Trường An lại nở nụ cười, cười vì cả đời mình ngu dại, đến cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh ngộ sinh mạng cứ thế mà tầm thường trôi qua.

      Ngay sau đó lệ rơi đầy mặt.

      tại ân oán xong, chuyện cũ lần lượt xuất trong đầu Lâm Trường An. Bây giờ tiếc nuối lớn nhất của nàng chính là còn được gặp lại nam tử giống như đỉnh núi tuyết Thánh Sơn kia.

      được gọi là thế tử Vân Diêu Vương. Tuy rằng cưới người khác làm vợ, nhưng vân đạm kinh phong* khiến cho Lâm Trường An khác cũng quên. Cho dù là nàng bị bức gả cho quyền thần để cân bằng thế lực, tận mắt chứng kiến trận hỏa chiến, hoặc là thời điểm lưu lạc tại xà cốc để khổ luyện võ công, thủy chung vẫn là tín ngưỡng trong lòng nàng. Thậm chí khắc cốt ghi tâm theo thời gian.

      *Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió.

      Mà lúc nàng sắp chết, đâu, ở nơi nào?

      Trí nhớ ào đến, Lâm Trường An thực hối hận, vì sao lúc trước nàng dũng cảm chút theo đuổi người mình thích, mà lại yếu đuối nhìn người khác tựa đầu vòng ngực . Nhưng tại biết cũng quá muộn, nhớ qua nhớ lại, nàng càng cảm thấy bi thương.

      Khuôn mặt dần dần tiêu tán, phía trước chính là bóng tối quạnh.

      Tạm biệt, ta đúng là thể gặp lại ngươi. Cuộc đời này ta oán trời, oán đất. Ta chỉ oán chính mình. Nếu có kiếp sau, ta nhất định nhát gan, cũng mạnh mẽ bắt lấy ngươi.

      biết qua bao lâu, Lâm Trường An phát tư duy của nàng vẫn còn chuyển động như trước. Đây là tinh hồn của ta sao? Lâm Trường An nghĩ như thế, nàng chậm rãi mở mắt ra, nàng muốn nhìn chút tại có phải nàng bị giết chết hay .

      Thế nhưng, chung quanh phải là cung điện xa hoa được xây dựng bằng trăm vạn mồ hôi nước mắt của nhân dân, mà là câu cổ thụ. Lá xanh biếc mà tươi tốt, còn có ánh nắng theo khe hở của lá chiếu sáng lấp lánh. hiểu sao Lâm Trường An cảm thấy tia cảm động. lâu rồi nàng có được ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên như vậy, cảm nhận được khí trời tươi mát.

      Đây là đâu?

      Đứng dậy nhìn quanh bốn phía, bàn tay Lâm Trường An chống mặt đất có cảm giác rất chân .

      Chẳng lẽ ta còn sống?

      Nhìn bàn tay chính mình, bàn tay dài , làn da non mịn, cũng có vết chai khi luyện võ. Nhìn đích thực là bàn tay của tiểu nương mười mấy tuổi.

      Rốt cuộc là sao?

      Lâm Trường An tự nhéo mình cái, cảm giác đau chân như vậy, nàng phải là nằm mơ.

      Chẳng lẽ chuyện mình ám sát tân đế là giấc mộng?

      Trong nháy mắt, tâm Lâm Trường An nhảy mãnh liệt chút.

      Nhìn xung quanh,, cung điện Lâm Lập, những tầng tháp mái cong ôm lấy tòa tháp cao chọc trời ở chính giữa.

      Thấy cảnh vật quen thuộc như vậy, chẳng biết tại sao nước mắt Lâm Trường An rơi đầy mặt.

      Cái tháp cao ở trung gian kia tên là Bảo Tháp, là do lúc Hạ quốc thành lập xây dựng nên. Lúc trước tân đế Nhan Thế Thừa đem binh tạo phản, thời điểm đánh vào Đô thành đốt tòa tháp hộ quốc tám trăm năm này thành tro bụi.

      nay, tòa tháp này vẫn còn, hoàng thành cũng có sụp đổ....

      Đột nhiên có cung nữ chạy chầm chậm từ bên kia núi giả lại đây, nhìn thấy Lâm Trường An ngồi ở dưới tán cây, tựa hồ thở phào cái, lớn tiếng gọi: "Công chúa, rốt cuộc nô tỳ cũng tìm được người". Chờ đến khi thấy thân quần áo mặc của nàng, lại nhăn mặt : "Xuân yến rất nhanh bắt đầu, tại sao người còn chưa thay quần áo?"

      "Cẩm Sắt...." Lâm Trường An nhìn người tới ngạc nhiên thất thanh hô, nàng chưa từng nghĩ đến mình có thể gặp lại Cẩm Sắt lần nữa.

      Cẩm Sắt là cung nữ bên người nàng, lúc Hoàng Thành bị phá cũng là lúc Cẩm Sắt thay thế cho nàng mà bị giữ lại, cuối cùng bị cùng với các công chúa khác đưa đến trong triều đình, mặc cho người ta hãm hiếp đến chết.

      Ánh mắt Lâm Trường An lại ướt át, lòng nàng tràn đầy áy náy đối với Cẩm Sắt.

      "Công chúa, người làm sao vậy? Tại sao lại khóc?" Cẩm Sắt và Lâm Trường An cùng tuổi, nhưng vì Cẩm Sắt tiếp xúc nhiều với mọi người, cho nên Cẩm Sắt so với Lâm Trường An trầm ổn hơn rất nhiều.

      " có việc gì!" Lâm Trường An nức nở : "Chính là ta vui vẻ khi gặp lại ngươi."

      Mới có mấy khắc gặp thôi mà..... Cẩm Sắt bật cười lắc đầu, lôi kéo tay Lâm Trường An : " thôi, chúng ta nhanh thay quần áo. Công chúa sang năm đến tuổi cập kê, chừng hôm nay có thể tìm được lan quân như ý."

      Mình sang năm cập kê? Vậy là năm nay vẫn là Khang thành năm thứ mười.

      Điều chỉnh lại suy nghĩ chút, trí nhớ của Lâm Trường An dần dần ràng lên.

      Ở trong trí nhớ của nàng, Khang thành năm thứ mười xảy ra rất nhiều đại , ví dụ như "Chính sách mới của Khang thành" được ban bố trong năm nay châm ngòi cho sụp đổ của Hạ quốc. Mình và bào đệ cũng là tự nhiên đổ bệnh liệt giường. Người nàng đính hôn với Thập công chúa cũng trong Trung thu năm nay.

      Mà mẫu phi của nàng ở Khang thành chín năm, lại bởi vì kiện vu cổ thuật mà bị trục xuất ra khỏi cung, chính mình lại bị liên lụy, mọi người đối với nàng đều là lạnh lùng trừng mắt nhìn. Lại bởi vì nàng biểu tốt ở bữa tiệc Xuân yến mà về sau bị người nào đó đẩy vào ao hoa sen.

      Ba tháng đầu xuân, nước hồ vẫn lạnh thấy xương. Mặc dù nàng nhiễm bệnh lao nhưng có chết. Cũng bệnh nặng thời gian. Sau lại bị người hạ độc ở trong thuốc khiến nàng thiếu chút nữa là bị hại chết. Việc này để lại bóng ma rất nặng trong tâm lý nàng, làm cho nàng càng trở nên yếu đuối.

      tại mọi thứ đều trở lại lúc trước, tất cả có thể xảy ra lần nữa.

      Lâm Trường An đột nhiên nhớ tới, vừa rồi Cẩm Sắt hôm nay là Xuân yến.... Cũng là ở Xuân yến này lần đầu tiên nhìn thấy !

      Tâm lý nhịn được hoảng sợ, Lâm Trường An cứ như vậy bị Cẩm Sắt lôi kéo về tới Thần Hi Cung của nàng.

      Lâm Trường An quay đầu nhìn cây cổ thụ, có lẽ khi nãy cũng chỉ là giấc mộng dài của nàng mà thôi, nhưng bất kể là như thế nào, Lâm Trường An nàng trọng sinh! Nàng bây giờ hề nhát gan yếu đuối nữa, chỉ cần nàng muốn nhất định theo đuổi.

      Trở lại Thần Hi cung, nhìn cung điện nơi mà mình lớn lên. Lâm Trường An hoảng hốt. Tùy ý để Cẩm Sắc đổi y phục, nàng nhắm mắt cẩn thận cảm nhận vui sướng tại.

      - Công chúa, hôm nay ngài đừng mang cái ngọc bội này, vẫn là nên mang cái ngọc này .

      Cẩm Sắt hỏi, trong tay nàng cầm hai bội được chế tạo dùng làm trang sức ở thắt lưng. cái là bạch ngọc điêu khắc hoa văn, cái là ngọc bội xanh biếc trong suốt.

      Nhìn đến miếng ngọc kia, tâm Lâm Trường An chấn động mạnh, đây là do nàng mới đây nhặt được? Đây là miếng ngọc trước kia, bởi vì chiến tranh loạn lạc bị mất, sau lại vì muốn vào cung ám sát mà theo Thanh Sơn sĩ, lúc trở lại cũng cầm theo ngọc này trở về.

      Thanh Sơn màng địa vị thế tục, lúc vương triều nhà Hạ diệt vong, Thanh Sơn giúp đỡ nàng rất nhiều. Đầu tiên là để nàng Linh Sơn học võ, đồng thời để người ta chỉ dạy cho nàng độc thuật. Người năm sau, Lâm Trường An thành tài liền xuống núi để ám sát tân đế. Mà Thanh Sơn sĩ lại sai người đưa cho nàng miếng ngọc này. là nếu sau khi báo thù xong, nếu có nơi để , có thể tới Mang Sơn cùng nấu rượu đánh đàn.

      Mà nay thời gian còn chưa tới, lịch sử cũng chưa có qua, tại sao nàng lại có miếng ngọc này? Nàng biết miếng ngọc này cùng với Thanh Sơn sĩ có mối liên hệ lớn.....

      Hơn nữa trong lịch sử, tuy rằng "Chính sách mới của Khang thành" phần lớn đều là do Thanh Sơn sĩ soạn ra. Nhưng là tháng sáu tới, hoàng thượng vẫn còn đau khổ tìm kiếm Thanh Sơn sĩ....

      Trong lòng Lâm Trường An dần dần thành lập kế hoạch.
      Last edited: 3/10/15
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Gặp lại

      Ba tháng đầu tiên của Khang thành năm thứ mười, thời tiết vô cùng tốt. Cũng như năm rồi, hoàng hậu tổ chức xuân yến ở ngự hoa viên, mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân và công tử tiểu thư.

      Nhân dân triều Hạ cũng cởi mở, đối với chuyện nam nữ cũng quá khắc nghiệt. Chỉ cần có mặt trưởng bối, các công tử tiểu thư vẫn có thể gặp mặt nhau mà gặp trở ngại gì.

      Nghĩ đến địa vị tại của mình, cho dù là y phục của mình tươi đẹp nhưng cũng nên lưu lại ấn tượng quá sâu, chừng còn làm cho người ta ngược lại nghi ngờ, cuối cùng Lâm Trường An vận bộ bạch y đến xuân yến.

      Nắng chiếu rọi, mùi hoa thoang thoảng trong hoa viên, phu nhân từng ngồi từng bàn có búi tóc hoa lệ. Mà các công chúa tiểu thư xinh đẹp trẻ tuổi đều tụ lại chỗ giọng cười đùa trò chuyện, hoặc là vụng trộm đánh giá chút các thiếu nhiên đứng đó xa.

      Tuổi trẻ tốt, có thể cười đùa, có thể náo loạn. Lại có rất nhiều tình đều đến.

      Lâm Trường An khẽ mỉm cười, trong lòng rất là cảm khái.

      Ánh mắt nàng đảo qua liền nhìn đến phương hướng dưới táng cây hoa đào, rất nhiều thiếu niên công tử vây quanh người áo trắng. Người bình thường kiêng kị nhất là màu trắng, nhưng mặc ở người lại có dáng vẻ phiêu dật xuất trần.

      hơi hơi cười, tươi cười ôn hòa giống như những đám mây trắng trôi nổi bầu trời.

      Minh Cận, ngờ còn thế thể tạm biệt ngươi!

      Trong lòng Lâm Trường An rối ren trăm cảm xúc, hốc mắt lại có cảm giác chua xót, giống như muốn trút xuống mọi cảm xúc may mắn, kích động và hạnh phúc trong lòng.

      Ý thức được mình thể quá mức vô lễ, nàng hít sâu hơi, cực lực áp chế cảm xúc này xuống.

      Lúc này Lâm Trường An mới chú ý tới, chung quanh ít nữ hài tử chuyện đều vô ý hoặc cố tình nhìn về phía Minh Cận. Tuy nhiên bởi vì rụt rè mà có ai tiến lên bắt chuyện. Ngay cả ít công chúa cũng lộ ra vẻ nhát gan.

      Nàng biết, Minh Cận như vậy làm cho người ta mê muội, trừ bỏ hình dung vô song, còn là người trẻ tuổi nổi bật.

      Năm mười ba tuổi liền theo phụ thân tòng quân, thời điểm mười sáu tuổi tự mình ngồi lên chức vị giáo úy.

      mười bảy tuổi phương Bắc liên hợp với tộc Hồi Hột đến xâm phạm đất nước, và Minh vương gia, hai người chỉ huy hai đội quân chia ra hai đường. Minh vương gia ở chiến tuyến ngăn cản quân địch, mà ở phía sau dẫn dắt ba ngàn kị binh thâm nhập quân địch, diệt sạch bọn chúng. Cho tới bây giờ cũng có ai dám xuất binh xâm phạm.

      Hoàng thượng lúc ấy rất hài lòng muốn trọng thưởng cho , nhưng lại mình tuổi còn , dám đảm nhận trọng trách này. Bởi vậy hoàng thượng ban cho Mình vương gia vương vị và đất phong Vân Điêu.

      Nay mặc dù còn đảm nhiệm chức vị gì ở trong quân đội, nhưng cũng ai vì thế mà đối đãi bình thường với .

      chính là lang quân như ý trong lòng nhóm công chúa, cũng là đối tượng mà các hoàng tử đều muốn mượn sức.

      Công danh hiển hách như vậy, Lâm Trường An cho dù là công chúa nước cũng có khả năng bằng được.

      Hít sâu hơi, Lâm Trường An chậm rãi về phía Minh Cận.

      Kế hoạch của nàng có thể thành công hay , tại liền biết.

      Dần dần, có ít người chú ý tới hành động của nàng, tránh khỏi ánh mắt soi mói. Trong đó bao gồm ánh mắt của công chúa Vĩnh Lạc - tâm sớm trao cho Minh Cận.

      Công chúa Vĩnh Lạc là công chúa đứng hàng thứ chín. Từ sau khi Lâm Trường An thất thế, nàng ta luôn luôn khinh thường nàng.

      Mắt thấy Lâm Trường An từng bước tới gần Minh Cận, công chúa Vĩnh Lạc căm tức thôi. Mình lại nghĩ tới tính cách lạnh nhạt xa cách của Minh Cận, tâm liền kiềm chế lại được, đối với các tiểu thư kế bên chế giễu : "Đó phải là ngũ hoàng tỷ của ta sao! Chẳng lẽ vì chuyện mẹ đẻ bị đuổi ra khỏi cung, cho nên muốn ở xuân yến lần này tìm được lang quân như ý?"

      Người bên cạnh nghe công chúa Vĩnh Lạc , thần sắc nhìn Lâm Trường An nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

      công chúa thất sủng, tương lai chính là phải hòa thân này nọ. Vị Ngũ công chúa này muốn hòa thân, cho nên tự tìm ra cái biện pháp .

      Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ muốn xem náo nhiệt, Lâm Trường An lướt qua hầu hết thiếu niên, tới trước mặt Minh Cận.

      Nàng đối mặt với Minh Cận, tao nhã mỉm cười : "Ta vừa rồi nghe được các ngươi , mấy tháng trước Chu Xa tướng quân sở dĩ có thể lấy ít thắng nhiều, đánh tan tác tộc Hồi Hột, làm cho bọn còn khả năng đem quân lính xâm phạm vào vương thổ triều Hạ, tất cả đều là nhờ Chu Xa tướng quân túc trí đa mưu! Nhưng ngươi cũng cảm thấy, Chu Xa tướng quân nếu thực dũng mãnh phi thường, làm sao có thể cùng với tộc Hồi Hột chiến đấu ở biên cương tận ba tháng!"

      Các thiếu niên mới vừa rồi còn bất mãn việc Lâm Trường An chen ngang, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời đều có lời nào để . Bọn họ vừa rồi đúng là thảo luận chuyện này, khẳng định các tiểu thư khuê tú hiểu mấy thứ này.

      Minh Cận vẫn mỉm cười nhưng trong mắt lên tia ngạc nhiên, đối với lý do tại sao Chu Xa lại thủ thắng lợi bọn họ ràng nhất, cho nên vừa rồi nghe được người khác thổi phồng vẫn đều là cười cho qua. Mà tại ngờ được trước mắt này có thể câu toạc ra, khỏi làm cho cảm thấy có chút khác thường.

      - Kia công chúa người cho rằng như thế nào?

      Minh Cận mắt hơi hơi híp lại, nhìn thần sắc nữ tử trước mắt chừng có thể thay đổi. biết có phải nàng và các nữ nhân khác ôm tâm tư giống nhau hay .

      Muốn cùng chuyện!

      Trong lòng Lâm Trường an kích động, sắc mặt vẫn trấn định như trước, nhưng lỗ tai cũng dần dần đỏ lên: "Nghe đồn Chu Xa đại nhân đối phó được với tộc Hồi Hột, cho nên phải bái phỏng người cư ở Mang Sơn - Thanh Sơn sĩ. Sau khi trở lại từ Mang Sơn, liền đánh bại tộc Hồi Hột. Cho nên ta nghĩ, nếu bàn về túc trí đa mưu, hẳn chính là vị Thanh Sơn thấy đầu đuôi kia!"

      - vậy chăng?

      Có người nghi ngờ : "Làm sao ngươi biết chuyện này?"

      Lâm Trường An thèm để ý đến những người khác, chỉ nhìn Minh Cận: " biết ta như vậy có đúng ?"

      Minh Cận lại nở nụ cười: "Ngũ công chúa làm sao biết được ta nhất định biết? Nhưng dù sao Chu tướng Quân và phụ vương ta là bạn tốt, từng ở tiệc rượu chuyện này. ta còn tưởng là đùa. tại nghe lời của công chúa, xem ra phải là có khả năng! "

      - Kỳ ta cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi !

      Ánh mắt Lâm Trường An lên tia giảo hoạt: "Chính là ngờ phỏng đoán lại đúng rồi! "

      -... ....

      Sâu trong mắt Minh Cận lên tia quang mang. người công chúa ở bên trong thâm cung như vậy lại có thể khinh địch đoán ra loại bí mật này, chẳng lẽ là trùng hợp? "Tại hạ rất ngạc nhiên, làm sao công chúa có thể biết chuyện này?"

      - Này....

      Lâm Trường An ra vẻ trầm ngâm : "Kỳ Thanh Sơn sĩ là sư phụ của ta."

      - Sư phụ?

      Nghe vậy, trong mắt Minh Cận lên tia thần sắc kỳ dị, muốn chuyện, lại nghe có người cất giọng : "Ta như thế nào cũng biết Thanh Sơn sĩ là sư phụ của ngũ hoàng muội?"

      Người chuyện vận thân áo dài màu đỏ thẫm, ở trước chúng thiếu niên, người tản mát ra khí chất ngọc thụ lâm phong cao quý.

      Lâm Trường An nghe tiếng xoay người lại, người tới chính là Tam hoàng huynh của nàng, Lâm Thanh Chính.

      - Ngũ hoàng muội!

      Lâm Thanh Chính thái độ kiêu căng, vẻ mặt trào phúng : "Phụ hoàng nếu là cho ngươi bái Thanh Sơn sĩ làm sư phụ, thế tại sao chút động tỉnh chúng ta cũng biết? Mà mẹ đẻ của ngươi bất quá cũng chỉ là phế phi, kiếp này thể bước chân ra khỏi Tự Miếu, làm sao có năng lực giúp ngươi tìm sư phụ? Về phần mẫu hậu và Thái hậu, nếu Thân Sơn sĩ vào cung làm sư phụ, các nàng tất nhiên thể nặng bên này, bên kia, để cho Thanh Sơn sĩ chỉ làm chức vụ Lão sư. Ngũ hoàng muội, ngươi vì lấy lòng mọi người, cố ý bịa ra chuyện này, quá mức đó !"

      Nghe được lần câu phế phi, trong lòng Lâm Trường An bộc phát tức giận. Cho dù là phế phi đó cũng chính là mẫu thân ruột của mình, chưa kể mười mấy năm qua nàng còn tận lực bảo vệ, dạy bảo mình!

      Mà nàng cũng biết, Tam ca này của nàng là nhi tử của Thục phi, sau này Thục phi bệnh chết, được Hoàng hậu nuôi nấng, cho nên luôn xem thường những huynh đệ tỷ muội khác.

      Nhưng bởi vì phải mẹ ruột nuôi nấng, chưa từng có được lòng của Hoàng Hậu, cũng như học được cách đối nhân xử thế, ngược lại tự cao tự đại, được nuông chiều đến mức coi ai ra gì, tính tình ương ngạnh.

      Lâm Trường An nhẫn lửa giận : "Tam hoàng huynh! Đây chẳng qua là tự ngươi nghĩ vậy thôi. Thanh Sơn sĩ cũng phải người bình thường! Có lẽ cảm thấy có duyên với ta nên thu nhận ta làm đệ tử. Đối với kỳ nhân dị sĩ này mà , chuyện này cũng đáng nhắc đến!"

      nghĩ đến lời của mình bị phản bác, Lâm Thanh Chính chút mặt mũi cũng nhịn được, trong lòng nổi giận thôi, ánh mắt lạnh lẽo : "Ngươi ngươi là đệ tử của Thanh Sơn sĩ, vậy bằng chứng đâu? Bịa đặt, làm sao chúng ta có thể tin?"

      Lâm Trường An thản nhiên cười: "Chứng cứ sao? Nếu ta đem ra được chứng cớ, ngươi đối đãi ta như thế nào?"

      - Ngươi nếu như đưa ra được chứng cứ bức họa cổ của tiền triều《 Phú Sơn xuân cư đồ》 mà phụ hoàng tặng ta trước kia là của ngươi!

      - .....

      Lâm Trường An lại lắc lắc đầu: "Ta cần cái này. Nghe tháng sau phụ hoàng tuần tra phía nam, Tam hoàng huynh cũng có trong danh sách tham gia. Nếu như ta đưa ra được chứng cớ, Tam hoàng huynh hãy tặng tư cách đó cho ta, có được ?"

      Nghe được lời của Lâm Trường An, thần sắc Lâm Thanh Chính biến đổi. Ánh mắt nhìn Lâm Trường An mang theo tia mãnh liệt.

      Tiện chủng này cư nhiên đánh chủ ý tới đầu !

      - Ngũ hoàng muội, phải là ta dám hứa hẹn. Mà là danh sách đó do phụ hoàng chỉ điểm, ta nếu dễ dàng đáp ứng ngươi, chẳng phải là đại bất kính đối với phụ hoàng sao?

      - Tam hoàng huynh có đạo lý, lời vừa rồi bất quá là ta đùa vui chút thôi. Nếu ta thắng, Tam hoàng huynh có thể hay tặng ta con thiên lý mã đạp tuyết của ngươi?

      Thiên lý mã đạp tuyết kia chính là con Hãn Huyết Bảo Mã mà Lâm Thanh Chính thích nhất, là trân phẩm từ Tây Vực, giá trị thiên kim.

      Lâm Thanh Chính còn đường cự tuyệt, vì cái cầu thứ nhất của Lâm Trường An cự tuyệt cách hợp lý, cái thứ hai nếu lại cự tuyệt làm cho người ta cảm thấy keo kiệt.

      - Được!

      Ngữ khí Lâm Thanh chính tốt: "Nếu hoàng muội đưa ra được chứng cứ Hãn Huyết Bảo Mã là của ngươi, nhưng nếu , ngươi phải hướng ta dập đầu nhận sai."

      - Xem ra Tam ca có cơ hội để cho ta dập đầu nhận sai rồi!

      xong, Lâm Trường An từ trong tay áo lấy ra miếng ngọc bích. Ngọc này trong suốt, đặt dưới ánh nắng mặt trời phảng phất như có nước lay động, vừa nhìn là biết chính là tuyệt phẩm. Mà ở phía dưới miếng ngọc còn được khắc chữ "Thanh Sơn" nho , đại biểu cho thân phận của Thanh Sơn sĩ. "Miếng ngọc này là sư phụ để lại cho ta! Để sau này ta đến Man Sơn, dùng cái này làm bằng chứng tìm !"

      Lâm Trường An dùng miếng ngọc này chủ yếu là để cho hoàng thượng chú ý tới nàng. Đây là quan trọng nhất.

      tại hoàng thượng bởi vì muốn ban bố chính sách mới cho nên muốn mượn thanh danh Thanh Sơn sĩ để thi hành, nhưng mà vẫn tìm thấy Thanh Sơn sĩ. Mà lúc này Lâm Trường An lại lấy ra manh mối, phải là buồn ngủ lại gặp được gối đầu sao?

      Mặc kệ hoàng thượng có tin hay , nhưng cho dù là có phần tỉ cơ hội cũng dễ dàng buông tha.

      Lâm Thanh Chính ngờ Lâm Trường An đưa ra được chứng cứ, sững sờ trận.

      Mà thời điểm khi nhìn tới miếng ngọc kia, trong mắt cũng lên nghi hoặc. Miếng ngọc này phải bị đặt trong hộp gấm sao, làm sao có thể ở tay nàng....

      - Ngọc này nhất định là giả!

      Lâm Thanh Chính quả quyết , ở trong lòng , Lâm Trường An có cơ hội tiếp xúc được nhân vật như vậy: :"Tùy tiện tìm khối ngọc đến coi như là tín vật? Ai có thể làm chứng!"

      Lâm Trường An giận dữ, đồ tiểu nhân!

      Chỉ thấy nàng châm chọc : "Tam hoàng huynh, mới vừa rồi ta ta là đệ tử của sư phụ, ngươi muốn chứng cớ. lại chứng cớ lấy ra, ngươi lại còn là giả. Người thế gian này gặp được sư phụ đến vài người, ngươi muốn tìm ai làm chứng? Thôi, đạp tuyết thiên kim đổi, Tam hoàng huynh luyến tiếc cũng là chuyện bình thường, làm muội muội sao có thể miễn cưỡng, đây phải là bất kính với hoàng huynh sao? Tin tưởng phụ hoàng cũng thích vậy!"

      Nghe thấy Lâm Trường An mang Hoàng thượng ra, mặt Lâm Thanh Chính trắng bệch, nếu để phụ hoàng biết mình lời giữ lời, phải là đánh mất thánh tâm? Nhưng mà cứ như vậy đem tặng cho tiện chủng này, cam lòng!

      Ánh mắt Minh Cận ở bên nhìn Lâm Trường An lên chủ ý, đề nghị : "Hai vị điện hạ, Chu tướng quân phải là gặp qua Thanh Sơn sĩ sao? Đến hỏi liền biết!"

      - Có thể!! Các thiếu niên vây quanh xem đều đồng ý.

      - Được!

      Lâm Thanh Chính trầm liếc nhìn Lâm Trường An cái: "Nếu Chu tướng quân ngọc của ngươi là , ta tự nhiên giữ lời hứa!"

      - Hi vọng đến lúc đó Tam hoàng huynh lại từ chối lần nữa!

      Lâm Trường An ngạo nghễ , bất quá trong lòng nàng vẫn thở dài. Cách đêm chừng lại có cái biến cố gì. Mà con ngựa kia, tại nàng cần....

      Chuyện tranh chấp liền bởi như vậy mà hạ xuống, mọi người ước hẹn ngày mai triệu kiến Chu tướng quân vào cung, đến lúc đó trắng đen .

      Lâm Trường An chủ yếu là muốn quan hệ giữa mình và Thanh Sơn sĩ truyền , tại mục đích đạt, nàng tự nhiên cảm thấy vui vẻ!

      Kết thúc xuân yến, Minh Cận ngồi xe ngựa trở lại Minh phủ, mà gã sai vặt bên người cứ lần lượt muốn rồi lại thôi.

      - Nhìn ngươi có vẻ do dự, có lời gì cứ !

      Ngồi ở bên trong xe ngựa được trải tấm da hồ ly trắng như tuyết thượng hạng, Minh Cận lười biếng dựa nửa người vào vách xe, ngón tay thon dài cầm ly rượu bạch ngọc. Ánh mắt của đạm mạc giống như tảng băng, giống như tươi cười mới vừa rồi ở xuân yến đều là biểu giả dối.

      - Công tử, ngài khi nào thu Ngũ công chúa làm đệ tử?

      Nghe vậy, tinh quang trong mắt Minh Cận chợt lóe, nghĩ tới cái nữ tử ngạo nghễ ở trong xuân yến kia, khóe miệng lộ ra ý tứ hiểu: "Chính ta cũng thấy rất kỳ quái!"
      Last edited: 3/10/15
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3: Phản bội

      - Công chúa, ngài là đệ tử của Thanh Sơn sĩ sao?

      Cẩm Sắt có chút tò mò , Thanh Sơn sĩ, đây chính là đại nhân vật nha, nếu như lời của công chúa là , tương lai sau này tốt hơn rất nhiều.

      Lâm Trường An nghe vậy, lấy ra miếng ngọc: "Đúng vậy! Chỉ cần Thanh Sơn phủ nhận, ta vẫn là đệ tử của !"

      Chỉ cần nàng thành công lấy được tín nhiệm của hoàng thượng, đến lúc đó cho dù là Thanh Sơn sĩ phủ nhận cũng có trở ngại gì.

      Phía bên này, Tam hoàng tử Lâm Thanh Chính có chút lo lắng. tại tranh chấp giữa với tiện chủng kia cũng đến tai phụ hoàng. Nếu ngày mai miếng ngọc kia là , Thanh Sơn sĩ là sư phụ của tiện chủng kia, ấn tượng của mình trước mặt phụ hoàng nhất định mất hết.

      ! Nhất định thể để cho chuyện này xảy ra! muốn khả tuyệt đối có khả năng xảy ra chuyện như vậy!

      lúc suy nghĩ, ngoài cửa cung nhân tiến vào thông báo: "Điện hạ, công chúa Vĩnh Lạc đến!"

      - Cho nàng vào !

      Công chúa Vĩnh Lạc vừa vào cửa liền với Lâm Thanh Chính: "Tam hoàng huynh, Thanh Sơn sĩ làm sao có thể trở thành sư phụ của Lâm Trường An! Cái này nhất định là nàng lừa ngươi, Tam hoàng huynh, ngươi nhất định phải vạch trần mưu của nàng!"

      Lúc nghe được cái tin tức như vậy, ý nhiệm đầu tiên trong đầu công chúa Vĩnh Lạc chính là có khả năng! Lâm Trường An nàng là cái gì, làm sao có thể được Thanh Sơn sĩ coi trọng? Hơn nữa nghĩ đến tương lai Lâm Trường An có thể dựa vào chuyện này mà xem cao hơn mình, lòng nàng ta lập tức tràn đầy ghen tị và cam lòng.

      Bởi vậy sau khi xuân yến kết thúc, nàng lập tức tìm Lâm Thanh Chính.

      Lâm Thanh Chính phiền chán : "Ta rất phiền chán, ngươi nếu có biện pháp gì lập tức ra ngoài cho ta!"

      - Ta.... .........

      Công chúa Vĩnh Lạc biến sắc, nàng biết Lâm Thanh Chính luôn xem thường nàng, ngờ lần này lại trắng trợn ra như vậy. Nàng cắn chặt răng, xoay người rời .

      Nàng biết Lâm Thanh chính và Lâm Trường An tại đối lập nhau, cho nên nghĩ muốn đến châm ngòi thổi gió, muốn mượn đao giết người. Nhưng có nghĩ đến thế nhưng bị trực tiếp đuổi .

      - Hừ! Nhìn ngươi như vậy, phỏng chừng cũng có biện pháp gì. Vẫn là tự ta làm!

      Xuân yến lần này, chỉ cần người có tâm liền biết hết được mọi chuyện. Các cung nhân trong cung cũng ôm kỳ vọng quá lớn đối với Lâm Trường An.

      Trường Tín cung, huân hương lượn lờ, bàn tay trắng nõn nà của hai hoa y nữ tử tuyệt sắc đánh cờ với nhau.

      - Nếu chuyện này có thể giải quyết đơn giản bằng lời , Ngũ công chúa chừng còn có thể có tí cơ hội dựa vào Thanh Sơn lên. Đáng tiếc, lại còn muốn chờ ngày. Ai biết ngày này phát sinh cái gì ngoài ý muốn. chừng ngay cả mạng sống Ngũ công chúa cũng còn!

      - Hiền phi tỷ tỷ, ngươi đây là đáng tiếc vì Ngũ công chúa sao?

      - Mai phi muội muội, chẳng lẻ ngươi nhận ra? Tam hoàng tử lỗ mãng tự đại, nếu thua, đến lúc đó người mà hoàng thượng muốn trách cũng phải là . Dưỡng nhi tử của hoàng thượng thành như vậy, thực là làm cho người ta phản cảm!

      Nghe vậy, Mai phi vỗ tay cười : "Đáng tiếc, quả đáng tiếc!"

      Lâm Trường An mặc kệ các cung nhân khác nhìn mình như thế nào, chính mình thảnh thơi nằm giường, nhìn ra bầu trời đầy nắng bên ngoài. Có rất nhiều tình nàng còn cần phải ngẫm lại kỹ càng.

      Cứ như vậy híp mắt ngồi mình nửa canh giờ*, Cẩm Sắt đội nhiên tiến vào : "Công chúa, Lục công chúa tới gặp ngài!"

      *Nữa canh giờ là 1 tiếng. 1 canh giờ là 2 tiếng.

      - Hàm Tiếu sao? Để cho nàng vào !

      Lâm Hàm Tiếu chính là Lục công chúa, mẹ đẻ nàng cũng chỉ là nô tỳ nho . Lúc trước bởi vì ngẫu nhiên bắt gặp nàng bị các cung nữ khác khi dễ, cho nên thay nàng chút, để cho Hiền phi tiếp, cùng nhau nuôi nấng nàng, có thể các nàng là cùng nhau lớn lên.

      Lâm Trường An cực kỳ trân trọng người muội muội này, thời điểm Hoàng thượng có ý chỉ muốn Lâm Trường An gả cho nhi tử của Hàn Lâm đại nhân, Hàm Tiếu cho Lâm Trường An biết, nàng sớm coi trọng bị Hàm Lâm công tử kia. Cuối cùng Lâm Trường An liền làm bộ như chướng mắt vị công tử kia, thuận lợi làm mai cho hai người các nàng.

      Chỉ trong chốc lát, nàng chợt nghe thấy những tiếng bước chân nho .

      - Trường An.... .....

      Công chúa Hàm Tiếu vừa vào đến cửa lập tức vô cùng thân thiết kéo tay nàng : "Ngươi hôm nay ở xuân yến đúng là danh tiếng vang dội, lúc đấy ta còn tưởng là phải ngươi. chỉ có ngôn ngữ, cách ăn và hình dung cử chỉ, tất cả so với trước kia đều giống nhau. Đúng rồi, ngươi là đệ tử Thanh Sơn sĩ sao? Phải biết rằng Phụ hoàng luôn muốn tìm Thanh Sơn sĩ nhưng mà vẫn tìm được, nếu như lời của Ngũ hoàng tỷ là , vậy là lập công lớn rồi !"

      Lâm Trường An nghe vậy, trong mắt chợt lóe sáng, ngoài mặt vẫn làm bộ dáng kinh ngạc: "Phụ hoàng tìm Thanh Sơn sĩ? sao? Hoàng muội, ngươi có biết phụ hoàng tìm sư phụ vì cái gì ?"

      - biết. Chuyện này chúng ta làm sao có tư cách biết! Nhưng mà chừng Ngũ hoàng tỷ lại có cơ hội biết.

      Công chúa Hàm Tiếu lại :

      - Ngũ hoàng tỷ, ngươi là đồ đệ của ?

      Công chúa Hàm tiếu thấy Lâm Trường An nhìn mình liền giải thích: "Bởi vì quan hệ giữa ta với Ngũ hoàng tỷ ngươi luôn thân biết, mà lúc trước còn nghe được có người bóng gió chuyện này, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có chút dám tin thôi!"

      Nhìn thấy Hàm Tiếu che che lấp lấp giải thích, Lâm Trường An đơn giản : " Ai, ta nếu là đệ tử của Thanh Sơn sĩ vậy cũng tốt!"

      - Cái gì?

      Hàm Tiếu kinh ngạc lớn tiếng hô: "Ngươi căn bản phải là đệ tử Thanh Sơn sĩ? Đây chính là tội khi quân nha! Vạn nhất bị Hoàng Thương biết được, vậy ngươi xong rồi!"

      - Ta nghĩ đến phụ hoàng tìm Thanh Sơn sĩ nha! Lúc đấy cũng chỉ là dưới tình thế cấp bách mới ....." Lâm Trường An cố ý làm ra bộ dạng kinh hoảng, thất sắc .

      - Vậy còn miếng ngọc? Như thế nào ngươi có?

      - Nhặt được!

      -... .......

      Tại thời điểm hai người nhìn nhau gì, ngoài cửa lại tới thêm hai người nữa, trong đó có công chúa Vĩnh Lạc, nàng cười có chút vênh váo: "Haha, nhị hoàng tỷ, ta như thế nào mà Ngũ hoàng tỷ lại đột nhiên có thể trở thành đệ tử Thanh Sơn sỹ đây. Nguyên lai cái gọi là tín vật cũng là nhặt được!" Nàng nhìn Lâm Trường An có chút vui sướng khi người gặp họa : "Ngũ hoàng tỷ, ngươi có biết hay , ngươi phạm vào tội khi quân!"

      Trong mắt Lâm Trường An lên tia cười lạnh, nhưng mặt có chút hoảng sợ : "Cửu hoàng muội, ngươi cái gì đâu, ta là đệ tử Thanh Sơn sĩ mà!"

      - Lời ngươi khi nãy, chúng ta đều nghe được!

      Công chúa Vĩnh Lạc có chút đắc ý : "Có người làm chứng!"

      - Đúng vậy!

      Vẻ mặt thân thiết mới vừa rồi của Hầm Tiếu lúc này ưu nhã đứng lên, ánh mắt nhìn Lâm Trường An giống như nhìn người bị phán án tử: "Ta là nhân chứng! Mỗi câu vừa rồi của ngươi ta đều ghi nhớ trong lòng, để xem tương lai đứng trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu ngươi còn được cái gì.
      Last edited: 3/10/15
      TrâuNha nhi thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Hậu chiêu

      - Lục hoàng muội, ngươi.... ....

      mặt Lâm Trường An hết thảy đều là phẫn nộ, vẻ mặt đau lòng : "Uổng công ta đối với ngươi tốt như vậy! Trước kia lúc ngươi bị mọi người khắp nơi khi dễ, ta liền để cho mẫu phi tiếp nhận ngươi, cùng ta lớn lên, trước kia ta có gì ngươi cũng thiếu, lúc có phụ hoàng ta cũng lôi kéo ngươi cùng hầu hạ người. Mà này, người đầu tiên phản bội ta cũng là ngươi!"

      Khuôn mặt tươi cười của công chúa Hàm Tiếu cứng lại, trong ánh mắt nàng có nồng đậm oán hận và ác độc: "Ngươi cho là ngươi đối với ta tốt lắm sao? Ngươi cho là ngươi cần tất cả, dành hết tất cả cho ta, mỗi lần như vậy đều dùng giọng điệu cao cao tại thượng. Ngươi có biết ta ghê tởm ngươi lắm ?"

      xong, Lâm Hàm Tiếu đột nhiên ghé vào tai Lâm Trường An, thấp giọng : " cho ngươi biết, ngươi có biết lúc trước tại sao người mẹ ngươi lại phát vu cổ thuật ? Bởi vì đó là do ta làm! Ngươi thể ngờ được , nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc này của ngươi, ta thống khoái!"

      Tiện đà nàng lớn tiếng : "Từ nay về sau, Lâm Trường An ngươi bao giờ còn là bóng ma đầu ta nữa! Bởi vì nếu phụ hoàng biết ngươi lừa gạt người, nhất định hung hăng xử phạt ngươi! chừng giống như mẫu phi ngươi, đưa ngươi đến hộ quốc tự!"

      - .... Sắc mặt Lâm Trường An hoảng sợ lắc đầu.

      Lúc này công chúa Vĩnh Lạc cùng Nhị công chúa đều giống nhau, thèm để ý lời của Lâm Hàm Tiếu, ung dung thanh lịch với Lâm Trường An: "Ngũ hoàng muội, lời mới vừa rồi của ngươi ta cũng nghe được. Phải biết rằng ngươi chính là phạm tội khi quân. Ngươi đưa ngọc cho ta, ta tìm Hoàng hậu nương nương cầu tình. chừng xin phụ hoàng bớt giận, ngươi cũng được miễn tội."

      - vậy chăng?

      Lâm Trường An giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

      - Đương nhiên!

      Nhị công chúa Lâm Chiêu Đệ nở nụ cười vạn phần ấm áp.

      Lâm Trường An làm ra vẻ từ chối lâu, cuối cùng cắn răng đưa miếng ngọc bích trong tay cho Lâm Chiêu Đệ: "Nhị hoàng tỷ, ngươi nhất định phải hướng phụ hoàng xin lỗi giúp ta!"

      Lâm Chiêu Đệ cười nhận lấy ngọc, xác nhận giả rồi cam đoan : "Yên tâm ! Ta nhất định ."

      Đợi cho đám người nhị công chúa rời , sắc mặt yếu đuối và sợ hãi vừa rồi của Lâm Trường An biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ mặt lãnh khốc.

      Nếu phải đời trước Hàm Tiếu và vị Hàn Lâm công tử kia sau khi thành thân, hồi cung ở trước mặt nàng diễu võ dương oai : "Tỷ tỷ, kỳ ta cũng thích Hàn Lâm công tử. Chính là ta muốn đời ngươi trải qua tốt như vậy mà thôi!" Lâm Trường An nàng như thế nào cũng tin được muội muội thân thiết với nàng suốt mười năm lại có tâm địa như vậy.

      Cẩm Sắc lúc này ngả nghiêng lảo đảo chạy vào khóc nấc lên, quỳ gối trước mặt nàng : "Công chúa, là nô tỳ tốt. Nếu nô tỳ cảnh giác hơn chút cũng bị người của Cửu công chúa chế trụ."

      - liên quan đến ngươi. Nơi này hầu hết đều là người các nàng!

      Lâm Trường An khoát tay áo :

      - Ngươi có hay nghe qua câu: "Ta thực xin lỗi ngươi, bởi vì ta quá hận ngươi nên bán đứng ngươi". Vừa rồi Hàm Tiếu vu cổ thuật người mẫu phi năm đó là do nàng làm. Nàng bán đứng ta và mẫu phi, cho nên nàng rất oán hận chúng ta, ước gì chúng ta chết. Bởi vì chúng ta còn tồn tại làm nàng vĩnh viễn áy náy và bất an.

      Cẩm Sắt sửng sốt, khi nào nữ hài tử lại có thể ra những lời như vậy?

      - Công chúa, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ngọc bị Nhị công chúa lấy . Nếu hoàng thượng trách tội.....

      Lâm Trường An cười lạnh tiếng: "Hừ, nếu dám đoạt đồ từ chỗ ta, vậy hãy chuẩn bị đứt tay . Ngươi yên tâm, các nàng nhất định hối hận vì hành vi hôm nay."

      Ngày hôm sau sau khi hạ triều, Chu Xa bị hoàng thượng lưu lại ngự thư phòng, đồng thời Minh Cận cũng bị triệu vào cung.

      Thời điểm Lâm Trường An nhận được tin triệu kiến, nàng sớm mặc thân áo dài màu xanh nhạt, mặt áo và cổ tay đều điểm thêm hoa đào, tao nhã nhưng mất vẻ mềm mại của . Đây là xiêm y tốt nhất của nàng, nàng đương nhiên ngốc đến nổi mặc thân mộc mạc đến cáo trạng với hoàng thượng là hoàng hậu đối với nàng rất hà khắc. Bởi vì hoàng đế đều từng tự bản thân mình sinh tồn trong hoàng cung. Nếu nàng ăn mặc cũ nát, hoàng thượng đối với hoàng hậu nhất định mất hứng, chỉ sợ là cũng lưu lại ấn tượng tốt về mình.

      Đợi cho đến khi Lâm Trường An đến ngự thư phòng, mọi người cũng tới gần đủ.

      - Ngũ hoàng tỷ rốt cuộc cũng đến, chúng ta đều đợi ngươi!

      Công chúa Vĩnh Lạc .

      Lâm Trường An giả vờ như nghe thấy, nhàng đến hướng đương kim hoàng thượng Lâm Thiên Trạch ngồi, quỳ xuống hành lễ : "Nhi thần ra mắt phụ hoàng!"

      - Hãy bình thân!

      Thanh hoàng thượng vang vọng lại mang theo chút uy nghiêm, đưa mắt đánh giá nữ nhi này, giống từ đứa lập tức lột xác thành cái mềm mại, cao quý tao nhã mà hề ương ngạnh. Trong lòng cũng có mấy phần vừa lòng, thanh nhu hòa ít: "Nghe ngươi có tín vật chứng minh mình là đệ tử Thanh Sơn sĩ, vừa vặn trẫm cũng tìm Thanh Sơn sĩ. Hãy để cho Chu Khanh ngay trước mặt trẫm nghiệm chứng !"

      Lâm Trường An đứng lên, sâu trong mắt lên tia kinh ngạc: "Phụ hoàng, ngọc kia còn ở trong tay nhi thần."

      - Chẳng lẻ Ngũ hoàng muội sợ Chu tướng quân nhận ra đó là đồ giả, phát ngươi dối sao? Cho nên mới ngọc còn trong tay ngươi?" Lâm Thanh Chính đứng lập tức ra .

      Mà ngay cả hoàng thượng sau khi nghe được như vậy cũng nhíu mày, đối với tin tức Ngũ nữ nhi của là đệ tử Thanh Sơn sĩ cũng có chút tin.

      Lâm Trường An quỳ xuống giải thích: "Thưa phụ hoàng, ngọc kia hôm qua bị Nhị hoàng tỷ và Cửu muội muội cầm , là muốn trình cấp hoàng hậu nương nương!"

      Lâm Trường An cố ý làm ra vẻ bí , muốn các nàng thay chính mình nháo lên Hoàng thượng.

      - Nào có!

      Công chúa Vĩnh Lạc lập tức phản bác : "Hôm qua ta và Nhị hoàng tỷ đúng là Thần Hi cung của ngươi, nhưng là chưa từng nhìn thấy bóng dáng miếng ngọc nào. Ngũ hoàng tỷ, chính ngươi sợ bị tra ra chuyện dối, chẳng lẽ còn phải giá họa lên chúng ta sao?"

      - Nhi thần có! Ngày đó biết việc này còn có toàn bộ dưới Thần Hi cung đều biết, phụ hoàng nhìn mọi chuyện, có thể phái người tra hỏi."

      Lâm Trường An kiêu ngạo, siểm nịnh biện giải.

      Hoàng thượng ngồi liếc mắt nhìn người cái, khẽ gật đầu, để cho thái giám bên người thăm dò.

      Vừa rồi Minh Cận luôn luôn đánh giá nữ tử quỳ mặt đất này, khắc kia sau khi bắt đầu, chú ý đến thần thái của nàng. Phát cho dù có tình huống gì xảy ra, nàng lại như trước có... chút bối rối nào.

      Chẳng lẽ nàng là chột dạ nên có ngọc? Nhìn đến màn nàng và Lam Thanh Chính đối diện ngày trước, có khả năng nàng có yếu đuối như vậy. Này sợ ra còn phải xem diễn chút!

      Chỉ chút sau, thái giám kia trở về, đáp án cũng là: "Hoàng thượng, cung nữ và bọn thái giám Thần Hi cung cũng biết Nhị công chúa và Cửu công chúa có cầm ngọc của Ngũ công chúa hay ."

      Nụ cười mặt Tam hoàng tử ngày càng sâu, mà công chúa Vĩnh Lạc chỉ đơn giản là vui mừng. Ngày hôm qua nàng nghĩ đứa ngốc như vậy, có thể tin tưởng vào lời hứa hẹn này.

      - Phụ hoàng, nhi thần cũng có lừa người. Còn có Nhị hoàng tỷ, Nhị hoàn tỷ cam đoan với nhi thần là....

      - Ngũ hoàng tỷ, nhị hoàng tỷ là người ôn hòa cỡ nào, nàng làm sao có thể lấy ngọc của ngươi đây?

      Công chúa Vĩnh Lạc đánh gãy lời nàng: "Ngươi vẫn là suy nghĩ cẩn thận nên giải thích với phụ hoàng như thế nào ! Phải biết rằng, phụ hoàng mong đợi lâu như vậy, kết quả lại thành ra thế, nặng hơn, đây chính là tội khi quân!"

      Sắc mặt hoàng thượng ngồi long ỷ muốn hóa xanh. rất thích người làm việc lớn, hơn nữa vội vã muốn tìm Thanh Sơn sĩ.

      Thần sắc Lâm Trường An trắng xuống, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, cắn răng : "Phụ hoàng, nhi thần còn vật nữa có thể chứng minh Thanh Sơn sĩ là sư phụ mình."
      Last edited: 10/10/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :