1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi khí nữ kinh hoa - Tây Trì Mi (6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      TRỌNG SINH CHI KHÍ NỮ KINH HOA
      Tác giả: Tây Trì Mi
      Số chương: 1 chương/ngày, thông báo
      Edit: ~Mel~
      Thể loại: điền văn, cung đấu, gia đấu vừa đủ, nam nữ chủ sạch

      Giới thiệu:


      Mẫu thân là danh môn quý nữ, phụ thân giàu có hiển hách, nhưng tồn tại của Tống Mộ Cận thể lộ ra ngoài ánh sáng.

      Sinh ra bị vứt bỏ, người hỏi thăm, khi nhớ tới, cũng bởi vì nàng là quân cờ có thể sử dụng.

      Trở về hầu phủ, cả đời nàng đều đấu tranh, cho dù xuất gia cũng chạy khỏi mưu đấu đá.

      Vì thế lâm vào bước đường cùng, nàng phản kích, trong cơn giận dữ nàng bắn chết An vương thế tử phi, bị người ta moi tim, nuốt hận mà chết.

      Thời gian lặp lại, Tống Mộ Cận trở về tiểu sơn thôn non xanh nước biếc.

      Cha nuôi thà, mẹ nuôi thiện tâm, tiện nhân còn muốn ức hiếp bọn họ?

      Đệ đệ thông minh lanh lợi, bọn lại bị khi dễ nơi nương tựa?

      quyền thế sao?

      Tống Mộ Cận nàng xin thề cả đời này nàng nhất định chỉ dựa vào bản thân mình có thể sống cẩm tú vinh hoa.
      honglakthuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Quyển 1: Tố niên cận (Năm tháng đơn thuần)
      Chương 1: Cuối xuân.

      Dịch: ~Mel~

      Tháng ba cuối xuân, sau cơn mưa xuân, bầu trời tươi tắn, trải dài bầu trời của Hạ Lâm thôn xanh um tươi tốt, hoa đỗ quyên sườn núi thi nhau nở rộ, xa xa thấp thoáng những rặng cây xanh biếc như thơ như tranh.

      Tống Mộ Cận đứng ở trong viện, cảnh sắc mùa xuân mờ ảo giống như làn khói, trời xanh trong vắt, mây trắng mềm mại, cảnh xuân ấm áp, hơn nữa ánh nắng chiếu xuống xinh đẹp, giống như bức tranh thủy mặc.

      Tống mẫu Trương tứ nương tay chân nhanh nhẹn, thu dọn ở trong phòng bếp, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Tống Mộ Cận đứng ở trong viện qua ô cửa sổ, chờ dọn dẹp xong xuôi lớn tiếng gọi con trai Tống Dương đến.

      Trương tứ nương vừa mới xúc nửa đậu Hòa Lan đặt ở trong đĩa đưa cho Tống Dương: “Đưa cho chị con , con được ăn vụng đấy.”

      Con bà bị bệnh vài hôm, hôm nay khó khăn lắm mới có thể xuống giường, mấy ngày nay đều phải uống thuốc đắng, bà muốn làm cho con bé vài món điểm tâm vặt để ăn.

      Ngửi thấy mùi đậu Hòa Lan thơm ngát, Tống Dương nuốt mấy ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn về phía phân nửa đậu còn thừa.

      Trương tứ nương bóc hột bón vào miệng của Tống Dương: “Nửa này đưa đến chỗ tổ mẫu của con.”

      Tay nghề nấu ăn của bà rất ngon, làm món đậu Hòa Lan thơm ngon, vừa vào miệng tan.

      Tống Dương muốn ăn hột nữa, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu: “Con ăn hột là được rồi.” xong bưng cái đĩa đến gian nhà chính, vừa gọi:

      “Tỷ tỷ.”

      Tống Mộ Cận dường như nghe thấy.

      “Tỷ tỷ.” Tống Dương dừng bước, gọi to hơn.

      Tống Mộ Cận lúc này mới hoàn hồn, xoay người nghi hoặc nhìn Tống Dương: “Sao vậy?”

      Ba ngày trước, nàng đến nơi non xanh nước biếc này, cuộc sống ở đây mặc dù nghèo khó, nhưng cha nuôi và mẹ nuôi lại thương nàng giống như con ruột của họ, còn có Tống Dương lại thương kính trọng nàng như tỷ tỷ ruột.

      Tống Dương đưa cái đĩa trong tay đến cho nàng xem: “Nương rang đậu Hoàng Lan cho tỷ đấy, tỷ mau ăn .”

      Tống Mộ Cận vuốt ve ngón tay của mình, cười : “Cứ để đó , lát nữa tỷ ăn.” Tài bắn cung của cha nuôi Tống Đại Bình rất giỏi, cũng là chuyện duy nhất mà ông muốn nàng phải học.

      Sau này nàng mới hiểu được khổ tâm của ông – hy vọng nàng có thể bảo vệ tốt chính mình, bởi vậy sau này nàng mới có thể tự tay bắn chết Tống Như Đồng(*)

      (*) thế tử phi của An vương ( như giới thiệu)

      Thấy nét mặt má lúm đồng tiên như hoa của nàng, Tống Dương thất thần, kinh ngac lát mới thêm: “Tỷ bệnh mới khỏi, thời tiết tuy ấm áp, nhưng đừng để bị trúng gió nhé.”

      Tống Mộ Cận biết Dương Dương lo lắng cho mình, nụ cười mặt càng tăng thêm vài phần dịu dàng: “Gió lớn huống chi tỷ phải là búp bê sứ.”

      phải là búp bê sứ! Cậu lẩm nhẩm câu, sau đó quay đầu nhìn vào gian nhà chính: “Vậy tỷ chờ đệ chút.”

      Cậu xoay người vào gian nhà chính, tay lấy cái ghế, tay bưng dĩa đậu Hòa Lan tới trước mặt Tống Mộ Cận.

      Đặt ghế ở sau lưng nàng, Tống Dương mới : “Tỷ tỷ, ngồi .”

      Thiếu niên mười hai tuổi, nét quan
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Thím có lương tâm

      Dịch ~Mel~

      Tỷ đệ Tống Mộ Cận và Tống Dương từ xa có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của Hứa Xuân.

      Có mấy người thôn dân đứng ở cổng nhìn vào bên trong, nhìn thấy tỷ đệ Tống Dương đến, hẹn mà cùng nhìn Tống Mộ Cận, nghiêng người tránh ra.

      Tống Mộ Cận và Tống Dương cũng để ý đến bọn họ, trực tiếp vào cửa chính.

      Trương tứ nương và Hứa Xuân bị hàng xóm lôi kéo qua hai bên, Hứa Xuân vừa chửi vừa đá Trương tứ nương.

      Còn lão thái thái sắc mặt trầm đứng ở dưới mái hiên.

      Tống Ngọc Tú nhìn xa xa, thấy tỷ đệ Tống Mộ Cận tới, khép hờ mắt : “Các người đến rồi.”

      Tống Hòe cười hì hì đứng ở bên cạnh lão phu nhân ăn đậu Hòa Lan.

      Tống Ngọc Tú và Tống Hòe là nữ nhi và nhi tử của Hứa Xuân với Tống Bảo Bình, Tống Ngọc Tú lớn hơn Tống Mộ Cận tuổi, xinh đẹp giống như hoa hạnh, còn Tống Hòe 11 tuổi, dáng vẻ khỏe mạnh, chắc nịch.

      “Tổ mẫu.”

      “Thím.”

      “Ngọc Tú tỷ.”

      Tống Mộ Cận và Tống Dương gọi từng người, sau đó đến bên cạnh Trương tứ nương.

      “Nương, người sao chứ?” Tống Mộ Cận nhìn Trương tứ nương, quan tâm hỏi.

      “Sao hai đứa lại đến đây?” Trương tứ nương có trả lời nàng, mà lại hỏi. Lão thái thái thích con bé, bình thường nó cũng tới, bà ấy cũng gì. Bà thương nàng giống như con ruột, bởi vì nhìn thấy nàng bị ức hiếp, trong lòng bà cũng cảm thấy khó chịu.

      “Ây ui, Tống đại tiểu thư của chúng ta đến rồi sao?” Hứa Xuân nhìn về phía Tống Mộ Cận, kỳ quái hỏi:

      “Ngọc Tú, còn mau mời đại tiểu thư vào nhà uống trà?”Trương tứ nương là người luôn ôn hòa, dịu dàng, bà cho phép người ngoài gọi con bà là nha đầu chết tiệt!. Hôm nay bà ra tay đánh vị đệ muội này cũng bởi vì nàng ta dám gọi con bà là nha đầu chết tiệt!

      Tống Ngọc Tú liếc mắt nhìn Tống Mộ Cận.

      Trương tứ nương kéo Tống Mộ Cận ra phía sau mình, : “Muội lời này là có ý gì?”

      “Ta phi!” Hứa Xuân vỗ đùi cái rồi đưa tay chỉ vào Tống Mộ Cận: “ đứa biết nhặt từ xó xỉnh nào, các người lại cung phụng nó như Bồ Tát, cho ăn cho uống, nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đến lúc để nó báo đáp các người! Tẩu cũng đừng mơ cha mẹ ruột của nó đến đón nó! giờ nên thừa dịp tuổi nó như hoa…”

      Ánh mắt Trương tứ nương đỏ thẫm, giống như muốn ăn thịt người, nhìn
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Đâm thẳng vào nhược điểm của bà ta!

      Dịch: ~Mel~

      Tống lão thái thái muốn phu thê bọn họ qua đó chuyến? Khỏi nghĩ cũng biết là vì chuyện hôn của nữ nhi ông. Nhất định là do Hứa Xuân có lương tâm ấy xúi giục lão thái thái ra mặt rồi! Sắc mặt Trương tứ nương hơi khó coi, ngẩng đầu lên nhìn Tống Đại Bình.

      Sắc mặt Tống Đại Bình cũng khó coi.

      Đẩy nữ nhi vào trong hố lửa là chuyện tuyệt đối thể! Nhưng lão thái thái là trưởng bối.

      Tống Mộ Cận cũng đoán được mục đích của lão thái thái.

      Chỉ có điều, khi nhìn thấy sắc mặt của phụ mẫu, nàng hiểu chuyện này khiến hai người họ khó xử.

      Kiếp trước, có xảy ra chuyện này, phụ mẫu nhất định có thể giải quyết. Chẳng qua là, nếu giải quyết chuyện này, chắc chắn phải tốn ít công sức – ít bạc.

      Hứa Xuân là người chanh chua, tư lợi, đứa cháu có quan hệ huyết thống như nàng, ngay cả nhìn bà ta cũng muốn!

      Ai bà ta cũng có thể hãm hại, nhưng bà ta lại có nhược điểm – chính là Tống Ngọc Tú và Tống Hòe, 2 đứa con của bà ta.

      lí lẽ với bà ta? Tống Ngọc Tú lớn hơn nàng, chuyện mai mối hôn trước giờ đều tiến hành cho những đứa lớn tuổi trước. đạo lý này đảm bảo bà ta nghe lọt tai.

      Cho nên, chỉ có thể đâm thẳng vào mắt của bà ta! (*)

      (*) ý chỉ đâm vào nhược điểm của Hứa Xuân.

      Tống Mộ Cận cười tủm tỉm nhìn về phía Tống Hòe, : “Hòe Hòe, bà nội có chuyện quan trọng tìm tỷ với cha mẹ tỷ sao?” Mặt mày nàng cười xinh xắn, trong veo giống như mặt trăng.

      Quả nhiên giống như nương , Tống Mộ Cận chính là con hồ ly ăn thịt người! Còn muốn cám dỗ ! Tống Hòe nhớ tới lời dặn của Hứa Xuân:

      “Đệ biết!”

      Tống Mộ Cận nở nụ cười: ‘Vậy phiền đệ về chuyến, lát nữa cha mẹ tỷ sang.”

      “À, nhợ đệ chuyển lời này đến thím – Điền Văn Thư rất tốt.”

      Kiếp trước nghe phong thanh Tống Ngọc Tú gả cho Điền Văn Thư, công tử Điền gia ở huyện bên cạnh, sau đó người trong thôn và trong trấn còn , hai người sớm qua lại ràng, nàng nhớ vì chuyện này mà Hứa Xuân cãi nhau với người ta lần.

      Mình chỉ muốn cảnh cáo bà ta, nếu như muốn gả nàng cho tên ngốc, hoặc vì tiền của phụ mẫu, nàng nhất định can thiệp mối hôn của Tống Ngọc Tú!

      Tống Hòe khó hiểu nhìn Tống Mộ Cận.

      Trương tứ nương, Tống Đại Bình và Tống Dương cũng khó hiểu.

      Nữ nhi như vậy,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Phải kiếm tiền.

      Hứa Xuân nghĩ như thế nào, Tống Mộ Cận đương nhiên đoán được, chẳng qua, nếu bà ta có chủ ý gì, nàng nhân từ nương tay, dù sao nữa, Hứa Xuân cũng chưa từng xem nàng như cháu .

      Cho nên, nàng quan tâm bà ta muốn gì, thời nàng lo lắng là làm sao để cuộc sống gia đình tốt hơn.

      Tống Mộ Cận nhìn ngôi nhà trước mắt.

      Trong sân gian nhà chính, hai bên có hai căn phòng khác nhau, Tống Đại Bình, Trương Tứ nương và Tống Dương ở gian, sau đó lại có gian bếp , trong nhà cơ hồ chỉ có bốn bức tường, Trương tứ nương tay chân nhanh nhẹn, đều do bà dọn dẹp sạch .

      Quanh năm suốt tháng, nhà bốn người bọn họ miễn cưỡng mới có thể duy trì ấm no, nhưng nếu xảy ra ốm đau hay chuyện gì phải vay tiền bên ngoài để quay vòng.

      Nàng phải kiếm tiền, phải giúp cha mẹ và đệ đệ có những ngày tháng tốt nhất!

      Cha mẹ nuôi dưỡng mình hơn mười năm, hơn nữa, xem nàng còn quan trọng hơn con trai Tống Dương của họ.

      Hạ Lâm thôn lớn, thôn dân chỉ có khoảng 100 hộ.

      Thôn nằm ở ven sông, nhưng chỉ là con sông , trong nước có ít tôm cá, nếu như dựa vào sông thể.

      Cũng may còn có núi.

      Phía sau núi kéo dài liên miên nhìn thấy đỉnh, trong thôn có truyền thuyết đời đời tương truyền, ở sâu trong núi có thần tiên, hơn nữa bên trong sơn động có giấu vàng, phải dùng gậy đâm mới có thể tìm được vàng, nhưng chỗ vàng ấy có tinh ăn thịt người bảo vệ.

      Cho nên, xưa nay chỉ có số người ở bên ngoài địa phương có thân thủ nhanh nhẹn muốn lên núi tìm gỗ để làm đồ gia dụng trong nhà.

      Cái gì thần tiên, trong núi có giấu vàng hoặc tinh ăn thịt người, Tống Mộ Cận đều tin, song nàng cũng tin trong
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :